-
Chương 1996-2000
Chương 1996 Khi chiến trường nổi danh (1)
Trái tim Lục Thanh Quan căng thẳng, biết được sự lợi hại của Thiên Ma khiến tâm thần trở nên căng thẳng, mảnh vải đen vẫn che trên hai mắt hắn bỗng nhiên chủ động bay ra ngoài, thời điểm hai mắt hắn mở ra lại trở nên sâu không lường được, giống như hai cái giếng cổ sâu thăm thẳm, sâu bên trong tản ra hàn ý dày đặc, ánh mắt mang theo ý tứ thấu hiểu căn nguyên thiên địa, thẳng tắp rơi xuống trên người hai con Thiên Ma.
Theo lẽ thường Thiên Ma vốn dĩ không phải thứ tu sĩ Hóa Thần có thể đối phó!
Bản ghi chép về tu sĩ Hóa Thần chém giết Thiên Ma vô cùng hiếm thấy trong ghi chép về các lần đại kiếp nạn ở Thiên Nguyên.
Đại đa số Thiên Ma đều do tu sĩ Đại Thừa chém giết.
Hơn nữa cho dù là tu sĩ Đại Thừa chém giết Thiên Ma cũng phải trả cái giá vô cùng lớn.
Có điều một thế hệ tu sĩ Thiên Nguyên bây giờ không giống như thế, rất nhiều người trong số họ khi Hóa Thần liền tìm hiểu đạo thư Phương Nguyên để lại ở Thiên Nguyên, không nhờ Tiên Nguyên trở nên Hóa Thần, lại lấy được điển tịch Tiên đạo Phương Nguyên tặng Thiên Nguyên lúc đại kiếp nạn giáng xuống, cho nên thực lực của họ vượt xa Hóa Thần bình thường, đây cũng là nguyên nhân lúc này đám người bọn họ nghênh chiến được với Thiên Ma...
Lục Thanh Quan vừa ra tay liền phát hiện thần thông vô dụng với Thiên Ma.
Bởi vậy hắn cũng không chút khách khí liền thi triển ra con bài chưa lật cuối cùng của mình!
Một đôi mắt lạnh lẽo mở ra, lạnh lùng nhìn lại, pháp tắc cùng quỹ tích giao thoa trong cơ thể hai Thiên Ma lập tức xuất hiện trong mắt hắn, trong khoảnh khắc này hắn cắn chặt khớp hàm, để mặc hai Thiên Ma kia cắn nuốt pháp lực của mình. Hắn không chỉ không giãy dụa, ngược lại mượn cơ hội vọt thẳng về phía hai Thiên Ma, lôi điện quẩn quanh khắp nơi khiến hắn giống như một chiến thần.
- Khách khách!
Hắn vượt qua hai con Thiên Ma kia, thân hình trở nên căng cứng.
Nhưng chỉ là một chuyện đơn giản như vậy lại khiến thân thể hắn dường như ngã xuống, trên thân hiện lên vết máu đỏ thẫm.
Pháp tắc Thiên Ma dường như hoàn toàn huỷ diệt pháp tắc trong thân thể hắn.
Nặng hơn một chút, kết quả chờ đợi hắn chính là thân thể hoàn toàn vỡ nát, hoá thành tro bụi.
Nhưng dù sao hắn cũng tốt hơn, đã nhìn thấu căn nguyên Thiên Ma từ trước.
Thiên Ma lướt qua người hắn, thân hình không ngừng biến hoá trong không trung, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
Hoá thành từng luồng ma tức nhè nhẹ xông thẳng vào trong hư không.
- Cũng may... đã chuẩn bị tốt...
Lục Thanh Quan thở dốc mấy hơi, sau đó lại xuất ra pháp lực tiếp tục đánh về phía Thiên Ma khác.
Không thể không nói, cho dù là tu vi hiện giờ như hắn cũng phải chịu sự hung hiểm cực kỳ khi nghênh chiến với Thiên Ma.
Nhưng tốt xấu gì Thiên Nguyên cũng đã chuẩn bị tốt, ngay từ khi toàn bộ kiếp nguyên bắt đầu, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn đã muốn bắt giữ Thiên Ma, nghiên cứu bọn chúng, hơn nữa công bố ra điển tịch tương ứng. Bởi vậy Đạo chủ, Túc Lão, cảnh giới Hóa Thần khắp nơi trong Thiên Nguyên đều sớm chuẩn bị tốt để giao chiến với Thiên Ma, hơn nữa mỗi người bọn họ đều nghiên cứu ra một vài thủ đoạn, chờ đợi một trận chiến này.
Hiện giờ Lục Thanh Quan cũng là như thế.
Mọi người đều biết Tông chủ Thanh Dương Tông che hai mắt là để lại thần thông pháp môn nào đó, không để người ngoài biết được.
Cũng rất ít người biết pháp môn hắn che giấu là để cho Thiên Ma.
Với tư cách là Thanh Dương Tông chủ, nếu chỉ nghĩ việc đối phó với địch thủ ở Nhân tộc thì quả thật là suy nghĩ có phần nông cạn.
Lục Thanh Quan chấp chưởng Thanh Dương Tông hơn hai ngàn năm, mang theo Thanh Dương Tông từng bước càng thêm cường đại là nhờ vào suy nghĩ và khí phách của hắn!
Cảnh tượng giống thế cũng lần lượt hiện ra khắp nơi trong hư không.
Lăng Hồng Ba trưởng lão Thanh Dương Tông xuất ra một đạo trăn lửa quấn quanh bên người, triền đấu với một con Thiên Ma, chỉ tiếc tuy rằng nàng cũng có chuẩn bị nhưng tu vi có hạn, trăn lửa kia khó có thể địch lại Thiên Ma, không những không thể thiêu đốt Thiên Ma, ngược lại còn trơ mắt nhìn trăn lửa bị Thiên Ma cắn nuốt, mà thời điểm này sắc mặt Lăng Hồng Ba trưởng lão cũng trở nên xanh mét.
Kiều trưởng lão lại xuất ra bảo phiến của mình, trong ba ngàn năm nay, bảo phiến đã được nàng tế luyện vô số lần, hiện giờ toàn lực vung múa, trong thiên địa hiện ra từng luồng thanh sương. Sau khi Thiên Ma tới gần, từng luồng pháp tắc đều trở nên cứng ngắt, Thiên Ma trời sinh có thể tự sinh pháp tắc lại bắt đầu bị thanh sương đóng băng từng chút một...
Nhưng sắc mặt Kiều trưởng lão vừa tốt lên một chút lại đại biến, mỗi khi một pháp tắc do Thiên Ma sinh ra bị nàng đóng băng lại có thêm nhiều pháp tắc khác được sinh ra, bắt đầu giằng co với thanh sương của nàng. Hơn nữa theo sự tiêu hao của thanh sương, những Thiên Ma đó cũng dần dần trở nên đáng sợ, dường như chỉ một giây sau sẽ thoát khỏi đóng băng.
- Vèo!
Cũng vào lúc này có một luồng linh quang từ phía xa bay tới.
- Rẹt rẹt.
Hai tiếng vang nhỏ, linh quang kia xuyên thấu căn nguyên hai con Thiên Ma, khiến bọn chúng phiêu tán không tiếng động.
Lăng trưởng lão và Kiều trưởng lão vẫn chưa hoàn hồn, giương mắt nhìn về phía xuất hiện linh quang, lại không biết rốt cục do ai phát ra.
Nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán!
Đại chiến giống như vậy vẫn diễn ra khắp nơi xung quanh pháp thuyền!
Chương 1997 Khi chiến trường nổi danh (2)
Có đại tu đánh ra đòn sát thủ, nhưng lại không thể làm gì được Thiên Ma, ngược lại bị cắn nuốt tinh khí toàn thân, hóa thành thể xác không hồn, cũng có người thành công đánh tan Thiên Ma, xác định thủ đoạn của mình liền vọt về chỗ có nhiều Thiên Ma.
Nơi hấp dẫn người nhất chính là phía sau Thuyền Độ Thế lúc này, mười mấy tu sĩ Lôi Châu phi thân vọt lên giữa không trung, kích phát khí huyết toàn thân, cảnh này khiến bọn họ giống như ngọn lửa đêm trong mắt Thiên Ma. Quả nhiên không khiến họ thất vọng, mây đen trong hư không gồ lên, không rõ có bao nhiêu Thiên Ma hội lại thành mây đen vọt về phía bọn họ.
Thiên Ma đã tới gần người nhưng những tu sĩ Lôi Châu đó vẫn bất động, chỉ đột nhiên quát chói tai:
- Tới lúc rồi!
Ầm ầm ầm!
Lúc này xuất hiện vô số lồng màu vàng, phía trên có văn tự Cửu Long, lồng vàng đón gió thành lớn giữa không trung, sắp thành trận đạo, bên trong có Ly Hoả vô tận bay vút lên, bao phủ từng đám mây đen bên trong, chỉ là khu vực này vô cùng lớn, ngay cả tu sĩ Lôi Châu cũng không thể đào thoát kịp!
- Cửu Long Ly Hoả Tráo?
Có người thấy pháp bảo màu vàng liền thất thanh hô lớn.
Từ ba ngàn năm trước đã nghe nói tu sĩ Lôi Châu luyện ra dị bảo cỡ này, nghe nói là nhằm vào Thiên Ma, chỉ tiếc là vật này từng được đưa lên chiến trường, lại phát hiện không có tác dụng lớn với Thiên Ma, trở thành điều tiếc nuối khiến tu sĩ Lôi Châu thầm nghĩ mà hận.
Nhưng lại không ai ngờ Cửu Long Ly Hoả Tráo lại xuất hiện trên chiến trường của trận chiến cuối cùng.
Hiện giờ Cửu Long Ly Hoả Tráo đã được sửa rất nhiều lần, vừa xuất ra liền sinh Ly Hoả đan xen vào nhau, lại hình thành một hoả trận vô cùng lớn, vây đám mây đen đang gào thét kia vào bên trong...
Chúng tu kinh hoàng nhìn lại liền thấy tu sĩ Lôi Châu và Thiên Ma vây trong hoả trận đều bị Ly Hoả cắn nuốt, ánh mắt của những tu sĩ Lôi Châu lúc sắp chết tỏa ra sự uất hận và phẫn nộ. Mà những Thiên Ma lại rống to kinh thiên động địa, điên cuồng chạy trốn khắp bốn phương tám hướng, lại bị Cửu Long Ly Hỏa Tráo vây lại bên trong, luyện hoá từng chút một.
- Ha ha, sau ba ngàn năm cũng đã chứng minh cho cái tên Lôi Châu luyện khí của chúng ta rồi!
Vào lúc vô số Thiên Ma đều bị luyện hoá, phía dưới vang lên vô số tiếng cười to.
Trong tiếng cười mang theo sự hãnh diện tự hào, xen lẫn chút chua sót không rõ.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói tới những chuyện sầu thương này, sau khi xác định được tác dụng của Cửu Long Ly Hoả Tráo, nhanh chóng có tu sĩ Lôi Châu lấy ra bảo vật vọt về khắp nơi trên Thuyền Độ Thế, đưa Cửu Long Ly Hoả Tráo vào trong tay các tu sĩ phòng ngự khác.
Không có ý tưởng gì quý giá, chiến trường là thạch thất, chiến trường cũng đã thành danh, sao có thể không nắm bắt cơ hội?
Ý chí không thay đổi, công phá thiên địa!
Xung quanh từ trên xuống dưới đều là sinh linh Hắc Ám và Thiên Ma vô tận, Thuyền Độ Thế muốn đi tới tất nhiên cực kỳ gian nan, chúng tu Thiên Nguyên cũng không thiếu dũng khí lấy thân diệt ma cùng trí tuệ tích luỹ sau vô số lần đại kiếp nạn, hiện giờ giống như pháo hoa nở rộ trong trận chiến này, biểu hiện ra tác dụng không giống bình thường, tăng thêm chút hy vọng trên con đường gần như tuyệt vọng. Con đường đi tuy khó, nhưng Thuyền Độ Thế vẫn không dừng lại, hơn nữa khí huyết chúng tu trên thuyền vô tận, vẫn chưa lộ ra hiện tượng thất bại!
- Sinh mệnh giống như kiến hôi, bởi vì không biết nên không sợ sao?
Trong hư không phía xa có vô số thân ảnh trầm mặc, kiên định lơ lửng giữa không trung, bọn họ mặc kệ ma vật và Thiên Ma bay ngang qua bên người, thân hình bất động giống như đá ngầm bên trong nước lũ. Bọn họ nhìn thấy từng cơn sóng ma vật đánh về phía Thuyền Độ Thế, uy thế điên cuồng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lật, nhưng Thuyền Độ Thế vẫn kiên cố như bàn thạch, bất động không đổ, những tu sĩ Thiên Nguyên đứng trên thuyền, khí huyết mạnh mẽ đánh lui từng làn sóng Ma vật...
Có người mang sắc mặt tái mét, có ngươi hơi bất ngờ, cũng có người lộ ra vẻ khinh thường.
- Con kiến bị bức bách còn hiểu phải kết thành đoàn qua sông, huống chi là hy vọng cuối cùng của một nền văn minh.
Nhưng lại có người không hề hoang mang, thản nhiên cười nói:
- Cho nên hiện giờ bọn họ có thể chống đỡ thế này cũng không khiến người ta bất ngờ!
- Chống đỡ một hồi cũng không có gì, chỉ hy vọng bọn họ hiểu có mấy phần có thể chống được tới cuối cùng.
Một vị nam tử mặc thanh bào bên cạnh cười dài nói một câu.
Rất nhiều chúng sinh xung quanh đều quay đầu nhìn thoáng qua bóng tốiphía sau, sau đó ánh mắt nặng nề, thấp giọng cười nói:
- Cuối cùng bọn họ có thể chống đỡ tới lúc nào vẫn phải xem chúng ta muốn ra tay khi nào…
...
Những bóng đen khác nghe xong cũng trầm mặc một lúc.
Dường như đối với những sinh mệnh dài dằng dặc như bọn họ, không ai nguyện ý ra tay vào lúc này.
Chỉ là đã nói đến mức đó, thế cục cũng đã phát triển tới cục diện như bây giờ, bọn họ thật sự không thể không ra tay. Bên trong bóng đen có một nam tử thân hình cao gầy, mặc quan phục, nếu toàn thân không có ma khí thoạt nhìn rất giống với một con người trong thiên địa, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Các vị đạo hữu, chúng tu kia chỉ vì một tia hy vọng lại ngự thuyền tìm chết, nếu chúng ta đi theo quân chủ tạo ra Hồng Mông, sáng lập vạn thế, như vậy lúc này sao có thể không làm phận sự của mình?
Chương 1998 Góc độ người chơi cờ (1)
Nghe xong những lời này, những bóng đen xung quanh không vội trả lời.
Có rất nhiều ánh mắt nhìn về bóng tối phía sau, dường như đang đợi đáp án của một người nào đó.
Nhưng trong bóng tối vẫn yên lặng không tiếng động, cũng không có đáp án.
Không có đáp án cũng là một loại đáp án.
Vì thế nhóm người liền quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía pháp thuyền.
- Vậy ra tay chứ?
Có người hỏi nhẹ một câu, giống như không hề để ý.
Bên cạnh có người phụ hoạ:
- Vui vẻ là được!
………
Vù vù vù!
Trong thiên địa đột nhiên vang lên tiếng động kỳ dị.
Âm thanh này giống như thiên địa chấn động tới cực hạn, tản mát ra một loại gào thét áp lực mà bén nhọn.
Bên trong âm thanh chấn động này, ma vật vô tận càng thêm cuồng bạo, áp lực của thuyền độ thế mạnh lên mấy lần, giống như từng tầng mây đen che lấp mặt trời bao phủ lại đây. Chúng tu Thiên Nguyên trên Thuyền Độ Thế đều đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp mấy lần, vừa hét lớn vừa khởi động pháp lực toàn thân, từng lớp vọt tới trên mạn thuyền đối kháng với ma vật phát cuồng!
Nhưng trong bóng tối ngay sau từng tầng ma vật trùng điệp, chợt xuất hiện vô số bóng đen lao tới!
Tất cả bóng đen kia đều bỏ qua vị trí đầu thuyền, trái phải phân ra tiến về hai bên Thuyền Độ Thế, thậm chí còn tiến về những nơi khác nhau trên thuyền. Thân hình bọn họ quỷ dị tới cực điểm, tuy rằng khí cơ mạnh mẽ, có thể lưu lại dấu vết giống như nét mực trong bóng tối dày đặc, nhưng bọn họ lại cố tình áp chế động tĩnh của mình, vô cùng quỷ dị tiến về phía Thuyền Độ Thế!
Ầm!
Ở phía sau bên phải Thuyền Độ Thế có hơn ba ngàn Tiên quân Ma Biên đang dùng hết khí lực toàn thân chống đỡ ma vật điên cuồng tiến tới, lại không ngờ phía sau ma vật lại còn có tồn tại quỷ dị như vậy, nhất thời sơ ý bị một bóng đen vọt tới trước mặt. Trong lúc đang kinh ngạc liền bị đối phương đưa tay chụp tới, một đám Tiên quân rống to, muốn tiến lên ngăn cản nhưng không ngờ thực lực đối phương vô cùng mạnh, lúc chưởng lực bao phủ, xung quanh chỉ còn lại một vùng lặng yên tĩnh mịch…
Vào lúc này tất cả Tiên quân Ma Biên đều bị đóng băng tại chỗ.
Một lúc sau thân băng bỗng nhiên vỡ ra, hoá thành một đám huyết nhục văng tung toé.
Ba ngàn Tiên quân lại biến mất chỉ với một chưởng.
Nháy mắt Thuyền Độ Thế to lớn trở nên trống rỗng, ma vật phía sau điên cuồng tiến vào.
Mà tình huống như vậy cũng xuất hiện ở một số nơi khác trên Thuyền Độ Thế.
Vào lúc này vô số bóng đen lặng yên tới gần Thuyền Độ Thế, chờ cơ hội khiến Tiên quân bị trọng thương.
- Đến rồi sao?
Nhưng ngay lúc những bóng kia ra tay, trên Thuyền Độ Thế cũng có rất nhiều người bắt đầu cảnh giác.
Phương Nguyên đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp ở phía sau, không hể cử động.
Nhưng những người khác ở khắp nơi trên Thuyền Độ Thế đều cảm giác được loại khí cơ này, trong chốc lát tâm thần bọn họ liền trở nên căng thẳng, hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng hoá thành thần quang biến mất tại chỗ, vội vàng tiến về chỗ bóng đen đánh úp lại kia.
Trong những người này có Bạch Hồ Kiếm Thủ, có Nữ đế Cửu Trùng Thiên, có Bạch Phát Nữ Tiên Vong Nguyên Thành, có Đảo chủ Vong Tình Đảo, có Bát Hoang Thành chủ, Khổ Hải Vân chủ, cũng có Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại cùng đám người Quân Sư Tôn Thập Thiên Ma Quân. Trận đại chiến vừa rồi, tuy rằng bọn họ đều ra tay nhưng vẫn có chút nhẹ nhàng, bọn họ cũng biết đối thủ thật sự của mình vẫn chưa tới...
- Đó chính là sinh linh Hồng Mông sao?
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn không vội vàng nghênh đón địch nhân mà lại hỏi Phương Nguyên đang đứng ở đầu thuyền.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu nói:
- Bọn họ sinh ra từ bên trong Thiên Ma, được điểm hoá linh tính, thậm chí còn có trí nhớ và thần thông pháp tắc của tu sĩ Thiên Nguyên, có Hắc Ám thần thông trời sinh, lại có thể từng bước tu hành. Trong ba ngàn năm nay, Đế Hư vẫn luôn cố gắng tạo ra càng nhiều sinh linh Hồng Mông càng tốt, cố gắng tăng thực lực của họ, thậm chí không để bọn họ đối mặt với ta, có thể thấy hắn rất coi trọng họ. Đối với ta, cho dù trốn trong bóng đêm là người nào có lẽ cũng không khó giải quyết như những sinh linh này...
Chí Tôn Tà Hoàng cũng không vội vã, chỉ ôm đao lạnh nhạt nói:
- Nói cách khác, vẫn có giá trị để chúng ta ra tay.
Phương Nguyên nói:
- Giá trị rất cao, có thể định ra thắng bại!
Chí Tôn Tà Hoàng không nhiều lời nữa, xoay người ôm đao rời đi, tự theo đuổi đối thủ của mình.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn trầm mặc một lát, sau đó thi lễ với Phương Nguyên, cũng nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên Phương Nguyên gọi hắn tới.
- Ngươi đợi một chút!
Lúc nói chuyện, Phương Nguyên mở bàn tay ra, bên trong lòng bàn tay là một Thần Sơn nho nhỏ, tản mát ra tiên uẩn vô tận, giống như có thể trấn trụ thiên địa Càn Khôn. Bảo vật này vừa xuất hiện đã khiến pháp tắc xung quanh thiên địa nháy mắt đọng lại.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn không biết lai lịch của bảo vật này, nhưng có thể nhìn ra nó là vật phi phàm.
Có lẽ đây là một trong những pháp bảo tiên phẩm cao nhất trong thiên địa...
- Đây là Vãng Sinh Thần Sơn, chính là một trong tam đại dị bảo năm đó Tiên Đế sử dụng, giống như Đế Tỉ nhân gian!
Phương Nguyên nhấc tay đưa Vãng Sinh Thần Sơn cho Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, ánh mắt Đạo chủ Đông Hoàng Sơn trịnh trọng cầm nó trong tay.
Chương 1999 Góc độ người chơi cờ (2)
Khoảnh khắc tiên bảo rơi vào trong nay, thân hình hắn bỗng dưng nặng nề, dường như không thể cầm được, nhưng dù sao tu vi hắn bất phàm, cắn răng chịu đựng vẫn có thể tiếp nhận bảo vật này. Thông qua nó, hắn mơ hồ có thể chạm tới cảnh giới rất cao, cho dù là thần thông vận chuyển hay khả năng nhìn thấu hư không đều mạnh hơn rất nhiều.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên bình tĩnh nói:
- Không được thua!
Hai tay Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nắm lấy Vãng Sinh Thần Sơn, sau đó lại nâng bằng một tay, chậm rãi gật đầu với Phương Nguyên.
Hắn nói:
- Sẽ không thua!
Vừa dứt lời liền hóa thành lưu quang, lao thẳng về phía sau Thuyền Độ Thế.
Phương Nguyên một mình khoanh tay đứng phía trước mũi thuyền.
Giương mắt nhìn về phía Hắc Ám vô tận.
Theo Thiên Nhân Quan, hoặc là vị trí lúc trước của Thiên Ngoại Thiên, đường đi tới Thái Hoàng Thiên vô cùng xa xôi.
Thái Hoàng Thiên ở trong vị trí trung tâm nhất của ba mươi ba tầng trời, Thiên Nhân Quan cũng bị vây trong vị trí cận biên nhất của ba mươi ba tầng trời, một đường chém giết về phía Thái Hoàng Thiên ít nhất phải xuyên qua năm vùng thiên địa, hiện giờ sau khi chinh chiến một hồi lâu cũng chỉ mới đi qua một thiên địa mà thôi!
Cứ trực tiếp cứng đối cứng chém giết về phía Thái Hoàng Thiên khác với lúc trước hắn một mình trấn thủ Thiên Nhân Quan.
Lúc trước bởi vì độc thủ Thiên Nhân Quan, cho nên có mọi người canh giữ, chỉ cần hắn canh giữ ở trước Thiên Nhân Quan, sinh linh Hắc Ám rất khó có thể vượt qua Lôi Trì. Nhưng hôm nay thế công thủ đã nghịch chuyển, bọn họ trở thành người tấn công!
Điều này khiến bọn họ dường như trực diện đón nhận áp lực của cả ba mươi ba tầng trời.
Áp lực này rất lớn, nhưng còn lựa chọn nào khác sao?
Hắn biết Đế Hư nhất định đang lạnh lùng nhìn mình phía sau hắc ám vô tận kia.
Ba ngàn năm nay, Đế Hư liều mạng làm phép ra nhiều sinh linh Hồng Mông, giúp thực lực của hắn tăng lên.
Nhưng ba ngàn năm trước chính hắn cũng giúp đồng đạo Thiên Nguyên có cơ hội lớn dần lên, thông qua Lục Đạo Luân Hồi đại trận đưa tiên điển quay về Thiên Nguyên, thậm chí còn đưa ra những tiên điển khác nhau đối với những nhân vật đặc thù, đều hy vọng bọn họ có thể lớn dần lên trong ba ngàn năm, muốn bọn họ phát triển dần tới độ cao bây giờ cũng là vì một trận chiến này!
Hiện giờ một trận chiến này đã xảy ra!
Hắn và Đế Hư đều có chuẩn bị, cũng đã tới lúc phải gặp nhau!
Bọn họ có thể thắng không?
Phương Nguyên không thể nắm chắc được!
Hầu như những người có khả năng chống lại những sinh linh Hồng Mông này đều là cố nhân của hắn ở Thiên Nguyên.
Ngay từ đầu bản thân đã chuẩn bị để bọn họ đi nghênh chiến những đối thủ hung hiểm nhất này...
Đây đương nhiên là một chuyện không tốt!
Nhưng vào một thời điểm nào đó bản thân lại phải đứng trên góc độ một người chơi cờ!
Vô số bóng đen mang theo sức mạnh pháp tắc hư vô kịch liệt từ các nơi đổ về Thuyền Độ Thế.
Mà bên trong Thuyền Độ Thế cũng xuất hiện mấy luồng thần quang vô tận ngăn chặn những bóng đen này!
- Vù!
Bên trong bóng đen có một vị nam tử mặc hoàng bào, khí cơ lạnh lùng, hắn đạp hư không mà tới, đi thẳng về chỗ Tiên quân trên Thuyền Độ Thế. Người còn chưa tới, khí cơ trên người đã nghiền áp hư không, tất cả mọi thứ quanh người đều trở nên nặng nề vạn phần sau khi khí cơ trên người hắn tới gần. Chỉ một sợi tinh thần rơi xuống, ngay cả kình phong đang gào thét cũng lặng yên rũ xuống, mà Tiên quân trên Thuyền Độ Thế sau khi nhận thức được, cảm giác cũng trở nên vô cùng nặng nề...
Dường như bọn họ khi tới gần người này liền có một loại kích động phải quỳ xuống!
Không phải là quỳ xuống mà là quỳ rạp xuống đất, thân thể và thần hồn đều bị nghiền thành bùn rải trên mặt đất.
Ngay lúc nam tử hoàng bào kia cách họ càng lúc càng gần, loại sức mạnh này hoàn toàn bao phủ họ, đột nhiên phía sau họ tràn ngập kim quang, cũng có một loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ cuồn cuộn tiến tới. Sức mạnh này va chạm với sức mạnh trên người nam tử hoàng bào, ầm ầm lan tỏa, giống như hai lĩnh vực đan xen vào nhau, tạo ra một loại khí cơ đẩy Thuyền Độ Thế ra ngoài.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu mặc hoàng bào màu đỏ, Cửu Long quấn quanh thân, hoàng uy hình thành một mui xe phía trên đỉnh đầu, chậm rãi đi ra khỏi Thuyền Độ Thế. Sức mạnh quanh thân nàng giống như thực chất khiến khí cơ nghiền ép nhóm Tiên quân của nam tử hoàng bào tan rã, giúp nhóm Tiên quân này hít thở được một lúc, mà nàng lại không chút do dự tiến lên phía trước.
- Ngươi không nên là người mặc áo choàng này...
Nam tử mặc hoàng bào thấy Nữ đế đi tới, hai tay chắp ở phía sau, vô cùng hứng thú nhìn nàng từ trên xuống dưới.
- Đây là sinh linh Hồng Mông?
Nữ đế Cửu Trùng Thiên đánh giá người trước mắt này.
Nàng thấy người này vô cùng quen mắt, từ lúc có trí nhớ nàng đã biết Cửu Trùng Thiên có một vị hoàng thúc tổ, hắn vốn là người có tư cách trở thành Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhất, vì hắn ham danh lợi, lựa chọn tiềm tu, sau lại tiến vào Côn Luân Sơn thôi diễn phương pháp hóa giải đại kiếp nạn, sau đó lại biến mất trong thiên kiếp Côn Luân Sơn, hiện giờ thấy người này nàng mới nhớ tới.
Sau đó ánh mắt nàng trở nên có chút lạnh lùng:
- Ta thật kính nể ngươi, cho nên phải giết ngươi!
Chương 2000 Tử khí cực mạnh (1)
Nam tử hoàng bào mỉm cười:
- Hả?
Nữ đế Cửu Trùng Thiên đi về trước chín bước, bước sau nặng hơn bước trước, tới bước cuối cùng, đạo uẩn vô tận quanh thân đột nhiên hiển hoá, tràn ngập thiên địa, khiến nàng có loại ý tứ kiêu ngạo bốn phương, giọng nói truyền tới từ bốn phương tám hướng, chấn động thiên địa.
- Ngươi cũng chỉ là một sinh linh Hắc Ám dơ bẩn đê tiện, làm sao có thể cảm ngộ được cảm giác hành tẩu trên thế gian của Hoàng tộc Cửu Trùng Thiên chúng ta.
Xoạt xoạt xoạt!
Lúc âm thanh nàng bật thốt ra, trên đỉnh đầu đã hiện ra hoàng ấn.
Không trung xoay chuyển mấy lần, tạo nên tiên uy vô tận, sau đó mạnh mẽ áp chế về phía đỉnh đầu nam tử hoàng bào.
Phía trên Thuyền Độ Thế có một nam tử trung niên mặc quái bào, dáng người gầy yếu, đôi mắt tối đen, hắn phi thân tiến tới, tiện tay chụp về một chỗ đại trận phía trên Thuyền Độ Thế, thoạt nhìn giống như chỉ vô tình, nhưng nơi chụp tới lại là chỗ yếu ớt nhất của toà đại trận, dường như một cái chụp tiện tay này có thể trực tiếp huỷ diệt cả toà đại trận này. Đây rõ ràng là một sinh linh Hắc Ám, nhưng nắm giữ kiến thức đối với trận lý và lực đạo sử dụng dường như cao hơn trận sư của Thiên Nguyên, đã đạt tới cảnh giới Cao Tông Sư...
- Rầm rầm...
Nhưng vào lúc chuẩn bị bắt được cả đại trận, xung quanh vang lên tiếng vụn tre đan vào nhau.
Phía dưới đại trận, vô số vụn tre bay lên giữa không trung.
Những vụn tre này dẫn động đại trận phía trên Thuyền Độ Thế biến hoá, khiến nhược điểm nam tử trung niên chụp phải không còn là nhược điểm, mà nam tử trung niên kia cũng nhẹ nhàng thu tay lại, vô cùng hứng thú nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên mặt một người.
Hiện giờ Ban Phi Diên đứng đầu Dịch Lâu đang ngồi xếp bằng trên Thất Tinh Đài, chậm rãi bay lên không trung.
- Ngươi chính là Dịch Lâu chủ hiện giờ?
Nam tử trung niên mặc quái bào đánh giá Ban Phi Diên vài lần, mở miệng cười dài.
Ban Phi Diên đã nhìn thấy hắn, qua một lúc lâu sau bỗng nhiên nhẹ nhàng chắp tay, thi lễ giống như một vãn bối.
Nam tử mặc quái bào ngẩn người, vẻ hứng trí dưới đáy mắt càng thêm dày đặc.
Ban Phi Diên đứng thẳng dậy nói:
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ là kính trọng lớp da mặt của ngươi, nên động thủ vẫn phải động thủ!
Trên mặt nam tử trung niên mặc quái bào tươi cười hơn một chút, chậm rãi nói:
- Thật là bất kính với lão...
...
Lúc này mấy trăm bóng đen mang khí cơ đáng sợ đều tiến về các nơi trên Thuyền Độ Thế, khiến chúng tu trên thuyền bị thương nặng, nhưng cũng có rất nhiều bóng đen vừa chạy tới xung quanh thuyền đã bị người trên thuyền ngăn cản. Có điều số lượng bóng đen nhiều hơn cao thủ trên Thuyền Độ Thế, xuất quỷ nhập thần, căn bản không thể ngăn cản hết.
Nhưng cũng may, sau khi cảm nhận được bóng đen tới gần, hiện giờ phía trên, trái phải, sau sườn Thuyền Độ Thế liên tục phát ra thần quang. Phía bên trái là một con Thanh Long thân hình dài mấy trăm trượng, khí cơ toàn thân cuồng bạo phiêu đãng trong hư không, tản ra khắp nơi tạo thành từng tầng hung uy, nháy mắt bức lui mấy bóng đen muốn tiếp cận Thuyền Độ Thế từ bên trái.
Bên phải là sương mù trắng, mỗi một sợi đều ẩn chứa năng lượng sắc bén, bên trong sương mù là thân hình Bạch Hồ cao hơn trăm trượng, vừa đi ra liền canh giữ một bên Thuyền Độ Thế. Có ba bóng đen muốn tới gần Thuyền Độ Thế, sắp bước vào trong lại bị sức mạnh đáng sợ của nó đẩy ngã về phía sau, không thể vọt lên trên Thuyền Độ Thế được.
Mà phía sau Thuyền Độ Thế, lão Quy cũng phát ra thần thông của mình, mai rùa phía sau lưng bay ra biến thành một thế giới nhỏ, không ngừng phong ấn phía sau Thuyền Độ Thế, khiến bóng đen phía sau không có chút cơ hội nào tới gần pháp thuyền.
Tới cuối cùng trong hư không xuất hiện hư ảo, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cầm Vãng Sinh Thần Sơn trong tay, bước mạnh về phía trước.
- Xôn xao...
Giống như tẩy đi một lớp bụi bặm, xung quanh Thuyền Độ Thế, cho dù là người đang giao thủ hay là bóng đen đang tìm cơ hội bước lên Thuyền Độ Thế đều bị sức mạnh cuồng bạo vô tận này hất tung, thân thể không thể kiểm soát, bị cưỡng ép thối lui ra khỏi phía sau Thuyền Độ Thế.
Mà phía trên Thuyền Độ Thế có gần trăm luồng thần quang cùng lúc vọt ra ngăn ở phía sau Thuyền Độ Thế.
- Các vị đạo hữu, đã tới lúc chúng ta bày ra tác dụng của mình!
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cầm Thần Sơn nói, nâng bước đi về phía trước.
Phía sau hắn có vô số người đi theo, mang theo vẻ trầm mặc và kiên định, nghênh đón về phía trước.
Hành động nhìn như vô cùng tiêu sái, nhưng khi khoảng cách càng gần thì càng nhìn thẳng đối thủ của mình.
Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại Quan Ngạo cầm đại đao trong tay, đạp hư không tiến tới, ngăn cản đường đi của một thư sinh mặc nho bào. Hắn không nói lời nào, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đối phương, quanh thân là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, dao động giống như sương mù.
Bạch Phát Nữ Tiên Kim Hàn Phát Vong Nguyên Thành ngăn cản một lão giả cầm trúc trượng trong tay.
Bạch Hồ Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì theo dõi một vị trung niên cầm kiếm.
...
Vào lúc này Thập Tôn Tiên đạo đều xuất hiện, nghênh đón những sinh linh Hồng Mông tới từ trong bóng đêm kia.
Ngoại trừ Thập Tôn Tiên đạo ra, một vài lão tu mang tuyệt kỹ như Lão Quái Tống Long Chúc Hoàng Sa, Nữ Thân Tướng Đổng Tô Nhân Ma Biên, còn có một vài người ẩn tu xuất đầu lộ diện ở Thiên Nguyên cũng đi lên nghênh đón, ngoài ra còn có tam đại Thánh Chủ Thần tộc, Tứ Quái Yêu vực, Thất Đại trưởng lão Tiên Minh, nhiều vô số, ước chừng hơn trăm người.
Trái tim Lục Thanh Quan căng thẳng, biết được sự lợi hại của Thiên Ma khiến tâm thần trở nên căng thẳng, mảnh vải đen vẫn che trên hai mắt hắn bỗng nhiên chủ động bay ra ngoài, thời điểm hai mắt hắn mở ra lại trở nên sâu không lường được, giống như hai cái giếng cổ sâu thăm thẳm, sâu bên trong tản ra hàn ý dày đặc, ánh mắt mang theo ý tứ thấu hiểu căn nguyên thiên địa, thẳng tắp rơi xuống trên người hai con Thiên Ma.
Theo lẽ thường Thiên Ma vốn dĩ không phải thứ tu sĩ Hóa Thần có thể đối phó!
Bản ghi chép về tu sĩ Hóa Thần chém giết Thiên Ma vô cùng hiếm thấy trong ghi chép về các lần đại kiếp nạn ở Thiên Nguyên.
Đại đa số Thiên Ma đều do tu sĩ Đại Thừa chém giết.
Hơn nữa cho dù là tu sĩ Đại Thừa chém giết Thiên Ma cũng phải trả cái giá vô cùng lớn.
Có điều một thế hệ tu sĩ Thiên Nguyên bây giờ không giống như thế, rất nhiều người trong số họ khi Hóa Thần liền tìm hiểu đạo thư Phương Nguyên để lại ở Thiên Nguyên, không nhờ Tiên Nguyên trở nên Hóa Thần, lại lấy được điển tịch Tiên đạo Phương Nguyên tặng Thiên Nguyên lúc đại kiếp nạn giáng xuống, cho nên thực lực của họ vượt xa Hóa Thần bình thường, đây cũng là nguyên nhân lúc này đám người bọn họ nghênh chiến được với Thiên Ma...
Lục Thanh Quan vừa ra tay liền phát hiện thần thông vô dụng với Thiên Ma.
Bởi vậy hắn cũng không chút khách khí liền thi triển ra con bài chưa lật cuối cùng của mình!
Một đôi mắt lạnh lẽo mở ra, lạnh lùng nhìn lại, pháp tắc cùng quỹ tích giao thoa trong cơ thể hai Thiên Ma lập tức xuất hiện trong mắt hắn, trong khoảnh khắc này hắn cắn chặt khớp hàm, để mặc hai Thiên Ma kia cắn nuốt pháp lực của mình. Hắn không chỉ không giãy dụa, ngược lại mượn cơ hội vọt thẳng về phía hai Thiên Ma, lôi điện quẩn quanh khắp nơi khiến hắn giống như một chiến thần.
- Khách khách!
Hắn vượt qua hai con Thiên Ma kia, thân hình trở nên căng cứng.
Nhưng chỉ là một chuyện đơn giản như vậy lại khiến thân thể hắn dường như ngã xuống, trên thân hiện lên vết máu đỏ thẫm.
Pháp tắc Thiên Ma dường như hoàn toàn huỷ diệt pháp tắc trong thân thể hắn.
Nặng hơn một chút, kết quả chờ đợi hắn chính là thân thể hoàn toàn vỡ nát, hoá thành tro bụi.
Nhưng dù sao hắn cũng tốt hơn, đã nhìn thấu căn nguyên Thiên Ma từ trước.
Thiên Ma lướt qua người hắn, thân hình không ngừng biến hoá trong không trung, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
Hoá thành từng luồng ma tức nhè nhẹ xông thẳng vào trong hư không.
- Cũng may... đã chuẩn bị tốt...
Lục Thanh Quan thở dốc mấy hơi, sau đó lại xuất ra pháp lực tiếp tục đánh về phía Thiên Ma khác.
Không thể không nói, cho dù là tu vi hiện giờ như hắn cũng phải chịu sự hung hiểm cực kỳ khi nghênh chiến với Thiên Ma.
Nhưng tốt xấu gì Thiên Nguyên cũng đã chuẩn bị tốt, ngay từ khi toàn bộ kiếp nguyên bắt đầu, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn đã muốn bắt giữ Thiên Ma, nghiên cứu bọn chúng, hơn nữa công bố ra điển tịch tương ứng. Bởi vậy Đạo chủ, Túc Lão, cảnh giới Hóa Thần khắp nơi trong Thiên Nguyên đều sớm chuẩn bị tốt để giao chiến với Thiên Ma, hơn nữa mỗi người bọn họ đều nghiên cứu ra một vài thủ đoạn, chờ đợi một trận chiến này.
Hiện giờ Lục Thanh Quan cũng là như thế.
Mọi người đều biết Tông chủ Thanh Dương Tông che hai mắt là để lại thần thông pháp môn nào đó, không để người ngoài biết được.
Cũng rất ít người biết pháp môn hắn che giấu là để cho Thiên Ma.
Với tư cách là Thanh Dương Tông chủ, nếu chỉ nghĩ việc đối phó với địch thủ ở Nhân tộc thì quả thật là suy nghĩ có phần nông cạn.
Lục Thanh Quan chấp chưởng Thanh Dương Tông hơn hai ngàn năm, mang theo Thanh Dương Tông từng bước càng thêm cường đại là nhờ vào suy nghĩ và khí phách của hắn!
Cảnh tượng giống thế cũng lần lượt hiện ra khắp nơi trong hư không.
Lăng Hồng Ba trưởng lão Thanh Dương Tông xuất ra một đạo trăn lửa quấn quanh bên người, triền đấu với một con Thiên Ma, chỉ tiếc tuy rằng nàng cũng có chuẩn bị nhưng tu vi có hạn, trăn lửa kia khó có thể địch lại Thiên Ma, không những không thể thiêu đốt Thiên Ma, ngược lại còn trơ mắt nhìn trăn lửa bị Thiên Ma cắn nuốt, mà thời điểm này sắc mặt Lăng Hồng Ba trưởng lão cũng trở nên xanh mét.
Kiều trưởng lão lại xuất ra bảo phiến của mình, trong ba ngàn năm nay, bảo phiến đã được nàng tế luyện vô số lần, hiện giờ toàn lực vung múa, trong thiên địa hiện ra từng luồng thanh sương. Sau khi Thiên Ma tới gần, từng luồng pháp tắc đều trở nên cứng ngắt, Thiên Ma trời sinh có thể tự sinh pháp tắc lại bắt đầu bị thanh sương đóng băng từng chút một...
Nhưng sắc mặt Kiều trưởng lão vừa tốt lên một chút lại đại biến, mỗi khi một pháp tắc do Thiên Ma sinh ra bị nàng đóng băng lại có thêm nhiều pháp tắc khác được sinh ra, bắt đầu giằng co với thanh sương của nàng. Hơn nữa theo sự tiêu hao của thanh sương, những Thiên Ma đó cũng dần dần trở nên đáng sợ, dường như chỉ một giây sau sẽ thoát khỏi đóng băng.
- Vèo!
Cũng vào lúc này có một luồng linh quang từ phía xa bay tới.
- Rẹt rẹt.
Hai tiếng vang nhỏ, linh quang kia xuyên thấu căn nguyên hai con Thiên Ma, khiến bọn chúng phiêu tán không tiếng động.
Lăng trưởng lão và Kiều trưởng lão vẫn chưa hoàn hồn, giương mắt nhìn về phía xuất hiện linh quang, lại không biết rốt cục do ai phát ra.
Nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán!
Đại chiến giống như vậy vẫn diễn ra khắp nơi xung quanh pháp thuyền!
Chương 1997 Khi chiến trường nổi danh (2)
Có đại tu đánh ra đòn sát thủ, nhưng lại không thể làm gì được Thiên Ma, ngược lại bị cắn nuốt tinh khí toàn thân, hóa thành thể xác không hồn, cũng có người thành công đánh tan Thiên Ma, xác định thủ đoạn của mình liền vọt về chỗ có nhiều Thiên Ma.
Nơi hấp dẫn người nhất chính là phía sau Thuyền Độ Thế lúc này, mười mấy tu sĩ Lôi Châu phi thân vọt lên giữa không trung, kích phát khí huyết toàn thân, cảnh này khiến bọn họ giống như ngọn lửa đêm trong mắt Thiên Ma. Quả nhiên không khiến họ thất vọng, mây đen trong hư không gồ lên, không rõ có bao nhiêu Thiên Ma hội lại thành mây đen vọt về phía bọn họ.
Thiên Ma đã tới gần người nhưng những tu sĩ Lôi Châu đó vẫn bất động, chỉ đột nhiên quát chói tai:
- Tới lúc rồi!
Ầm ầm ầm!
Lúc này xuất hiện vô số lồng màu vàng, phía trên có văn tự Cửu Long, lồng vàng đón gió thành lớn giữa không trung, sắp thành trận đạo, bên trong có Ly Hoả vô tận bay vút lên, bao phủ từng đám mây đen bên trong, chỉ là khu vực này vô cùng lớn, ngay cả tu sĩ Lôi Châu cũng không thể đào thoát kịp!
- Cửu Long Ly Hoả Tráo?
Có người thấy pháp bảo màu vàng liền thất thanh hô lớn.
Từ ba ngàn năm trước đã nghe nói tu sĩ Lôi Châu luyện ra dị bảo cỡ này, nghe nói là nhằm vào Thiên Ma, chỉ tiếc là vật này từng được đưa lên chiến trường, lại phát hiện không có tác dụng lớn với Thiên Ma, trở thành điều tiếc nuối khiến tu sĩ Lôi Châu thầm nghĩ mà hận.
Nhưng lại không ai ngờ Cửu Long Ly Hoả Tráo lại xuất hiện trên chiến trường của trận chiến cuối cùng.
Hiện giờ Cửu Long Ly Hoả Tráo đã được sửa rất nhiều lần, vừa xuất ra liền sinh Ly Hoả đan xen vào nhau, lại hình thành một hoả trận vô cùng lớn, vây đám mây đen đang gào thét kia vào bên trong...
Chúng tu kinh hoàng nhìn lại liền thấy tu sĩ Lôi Châu và Thiên Ma vây trong hoả trận đều bị Ly Hoả cắn nuốt, ánh mắt của những tu sĩ Lôi Châu lúc sắp chết tỏa ra sự uất hận và phẫn nộ. Mà những Thiên Ma lại rống to kinh thiên động địa, điên cuồng chạy trốn khắp bốn phương tám hướng, lại bị Cửu Long Ly Hỏa Tráo vây lại bên trong, luyện hoá từng chút một.
- Ha ha, sau ba ngàn năm cũng đã chứng minh cho cái tên Lôi Châu luyện khí của chúng ta rồi!
Vào lúc vô số Thiên Ma đều bị luyện hoá, phía dưới vang lên vô số tiếng cười to.
Trong tiếng cười mang theo sự hãnh diện tự hào, xen lẫn chút chua sót không rõ.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói tới những chuyện sầu thương này, sau khi xác định được tác dụng của Cửu Long Ly Hoả Tráo, nhanh chóng có tu sĩ Lôi Châu lấy ra bảo vật vọt về khắp nơi trên Thuyền Độ Thế, đưa Cửu Long Ly Hoả Tráo vào trong tay các tu sĩ phòng ngự khác.
Không có ý tưởng gì quý giá, chiến trường là thạch thất, chiến trường cũng đã thành danh, sao có thể không nắm bắt cơ hội?
Ý chí không thay đổi, công phá thiên địa!
Xung quanh từ trên xuống dưới đều là sinh linh Hắc Ám và Thiên Ma vô tận, Thuyền Độ Thế muốn đi tới tất nhiên cực kỳ gian nan, chúng tu Thiên Nguyên cũng không thiếu dũng khí lấy thân diệt ma cùng trí tuệ tích luỹ sau vô số lần đại kiếp nạn, hiện giờ giống như pháo hoa nở rộ trong trận chiến này, biểu hiện ra tác dụng không giống bình thường, tăng thêm chút hy vọng trên con đường gần như tuyệt vọng. Con đường đi tuy khó, nhưng Thuyền Độ Thế vẫn không dừng lại, hơn nữa khí huyết chúng tu trên thuyền vô tận, vẫn chưa lộ ra hiện tượng thất bại!
- Sinh mệnh giống như kiến hôi, bởi vì không biết nên không sợ sao?
Trong hư không phía xa có vô số thân ảnh trầm mặc, kiên định lơ lửng giữa không trung, bọn họ mặc kệ ma vật và Thiên Ma bay ngang qua bên người, thân hình bất động giống như đá ngầm bên trong nước lũ. Bọn họ nhìn thấy từng cơn sóng ma vật đánh về phía Thuyền Độ Thế, uy thế điên cuồng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lật, nhưng Thuyền Độ Thế vẫn kiên cố như bàn thạch, bất động không đổ, những tu sĩ Thiên Nguyên đứng trên thuyền, khí huyết mạnh mẽ đánh lui từng làn sóng Ma vật...
Có người mang sắc mặt tái mét, có ngươi hơi bất ngờ, cũng có người lộ ra vẻ khinh thường.
- Con kiến bị bức bách còn hiểu phải kết thành đoàn qua sông, huống chi là hy vọng cuối cùng của một nền văn minh.
Nhưng lại có người không hề hoang mang, thản nhiên cười nói:
- Cho nên hiện giờ bọn họ có thể chống đỡ thế này cũng không khiến người ta bất ngờ!
- Chống đỡ một hồi cũng không có gì, chỉ hy vọng bọn họ hiểu có mấy phần có thể chống được tới cuối cùng.
Một vị nam tử mặc thanh bào bên cạnh cười dài nói một câu.
Rất nhiều chúng sinh xung quanh đều quay đầu nhìn thoáng qua bóng tốiphía sau, sau đó ánh mắt nặng nề, thấp giọng cười nói:
- Cuối cùng bọn họ có thể chống đỡ tới lúc nào vẫn phải xem chúng ta muốn ra tay khi nào…
...
Những bóng đen khác nghe xong cũng trầm mặc một lúc.
Dường như đối với những sinh mệnh dài dằng dặc như bọn họ, không ai nguyện ý ra tay vào lúc này.
Chỉ là đã nói đến mức đó, thế cục cũng đã phát triển tới cục diện như bây giờ, bọn họ thật sự không thể không ra tay. Bên trong bóng đen có một nam tử thân hình cao gầy, mặc quan phục, nếu toàn thân không có ma khí thoạt nhìn rất giống với một con người trong thiên địa, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Các vị đạo hữu, chúng tu kia chỉ vì một tia hy vọng lại ngự thuyền tìm chết, nếu chúng ta đi theo quân chủ tạo ra Hồng Mông, sáng lập vạn thế, như vậy lúc này sao có thể không làm phận sự của mình?
Chương 1998 Góc độ người chơi cờ (1)
Nghe xong những lời này, những bóng đen xung quanh không vội trả lời.
Có rất nhiều ánh mắt nhìn về bóng tối phía sau, dường như đang đợi đáp án của một người nào đó.
Nhưng trong bóng tối vẫn yên lặng không tiếng động, cũng không có đáp án.
Không có đáp án cũng là một loại đáp án.
Vì thế nhóm người liền quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía pháp thuyền.
- Vậy ra tay chứ?
Có người hỏi nhẹ một câu, giống như không hề để ý.
Bên cạnh có người phụ hoạ:
- Vui vẻ là được!
………
Vù vù vù!
Trong thiên địa đột nhiên vang lên tiếng động kỳ dị.
Âm thanh này giống như thiên địa chấn động tới cực hạn, tản mát ra một loại gào thét áp lực mà bén nhọn.
Bên trong âm thanh chấn động này, ma vật vô tận càng thêm cuồng bạo, áp lực của thuyền độ thế mạnh lên mấy lần, giống như từng tầng mây đen che lấp mặt trời bao phủ lại đây. Chúng tu Thiên Nguyên trên Thuyền Độ Thế đều đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp mấy lần, vừa hét lớn vừa khởi động pháp lực toàn thân, từng lớp vọt tới trên mạn thuyền đối kháng với ma vật phát cuồng!
Nhưng trong bóng tối ngay sau từng tầng ma vật trùng điệp, chợt xuất hiện vô số bóng đen lao tới!
Tất cả bóng đen kia đều bỏ qua vị trí đầu thuyền, trái phải phân ra tiến về hai bên Thuyền Độ Thế, thậm chí còn tiến về những nơi khác nhau trên thuyền. Thân hình bọn họ quỷ dị tới cực điểm, tuy rằng khí cơ mạnh mẽ, có thể lưu lại dấu vết giống như nét mực trong bóng tối dày đặc, nhưng bọn họ lại cố tình áp chế động tĩnh của mình, vô cùng quỷ dị tiến về phía Thuyền Độ Thế!
Ầm!
Ở phía sau bên phải Thuyền Độ Thế có hơn ba ngàn Tiên quân Ma Biên đang dùng hết khí lực toàn thân chống đỡ ma vật điên cuồng tiến tới, lại không ngờ phía sau ma vật lại còn có tồn tại quỷ dị như vậy, nhất thời sơ ý bị một bóng đen vọt tới trước mặt. Trong lúc đang kinh ngạc liền bị đối phương đưa tay chụp tới, một đám Tiên quân rống to, muốn tiến lên ngăn cản nhưng không ngờ thực lực đối phương vô cùng mạnh, lúc chưởng lực bao phủ, xung quanh chỉ còn lại một vùng lặng yên tĩnh mịch…
Vào lúc này tất cả Tiên quân Ma Biên đều bị đóng băng tại chỗ.
Một lúc sau thân băng bỗng nhiên vỡ ra, hoá thành một đám huyết nhục văng tung toé.
Ba ngàn Tiên quân lại biến mất chỉ với một chưởng.
Nháy mắt Thuyền Độ Thế to lớn trở nên trống rỗng, ma vật phía sau điên cuồng tiến vào.
Mà tình huống như vậy cũng xuất hiện ở một số nơi khác trên Thuyền Độ Thế.
Vào lúc này vô số bóng đen lặng yên tới gần Thuyền Độ Thế, chờ cơ hội khiến Tiên quân bị trọng thương.
- Đến rồi sao?
Nhưng ngay lúc những bóng kia ra tay, trên Thuyền Độ Thế cũng có rất nhiều người bắt đầu cảnh giác.
Phương Nguyên đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp ở phía sau, không hể cử động.
Nhưng những người khác ở khắp nơi trên Thuyền Độ Thế đều cảm giác được loại khí cơ này, trong chốc lát tâm thần bọn họ liền trở nên căng thẳng, hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng hoá thành thần quang biến mất tại chỗ, vội vàng tiến về chỗ bóng đen đánh úp lại kia.
Trong những người này có Bạch Hồ Kiếm Thủ, có Nữ đế Cửu Trùng Thiên, có Bạch Phát Nữ Tiên Vong Nguyên Thành, có Đảo chủ Vong Tình Đảo, có Bát Hoang Thành chủ, Khổ Hải Vân chủ, cũng có Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại cùng đám người Quân Sư Tôn Thập Thiên Ma Quân. Trận đại chiến vừa rồi, tuy rằng bọn họ đều ra tay nhưng vẫn có chút nhẹ nhàng, bọn họ cũng biết đối thủ thật sự của mình vẫn chưa tới...
- Đó chính là sinh linh Hồng Mông sao?
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn không vội vàng nghênh đón địch nhân mà lại hỏi Phương Nguyên đang đứng ở đầu thuyền.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu nói:
- Bọn họ sinh ra từ bên trong Thiên Ma, được điểm hoá linh tính, thậm chí còn có trí nhớ và thần thông pháp tắc của tu sĩ Thiên Nguyên, có Hắc Ám thần thông trời sinh, lại có thể từng bước tu hành. Trong ba ngàn năm nay, Đế Hư vẫn luôn cố gắng tạo ra càng nhiều sinh linh Hồng Mông càng tốt, cố gắng tăng thực lực của họ, thậm chí không để bọn họ đối mặt với ta, có thể thấy hắn rất coi trọng họ. Đối với ta, cho dù trốn trong bóng đêm là người nào có lẽ cũng không khó giải quyết như những sinh linh này...
Chí Tôn Tà Hoàng cũng không vội vã, chỉ ôm đao lạnh nhạt nói:
- Nói cách khác, vẫn có giá trị để chúng ta ra tay.
Phương Nguyên nói:
- Giá trị rất cao, có thể định ra thắng bại!
Chí Tôn Tà Hoàng không nhiều lời nữa, xoay người ôm đao rời đi, tự theo đuổi đối thủ của mình.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn trầm mặc một lát, sau đó thi lễ với Phương Nguyên, cũng nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên Phương Nguyên gọi hắn tới.
- Ngươi đợi một chút!
Lúc nói chuyện, Phương Nguyên mở bàn tay ra, bên trong lòng bàn tay là một Thần Sơn nho nhỏ, tản mát ra tiên uẩn vô tận, giống như có thể trấn trụ thiên địa Càn Khôn. Bảo vật này vừa xuất hiện đã khiến pháp tắc xung quanh thiên địa nháy mắt đọng lại.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn không biết lai lịch của bảo vật này, nhưng có thể nhìn ra nó là vật phi phàm.
Có lẽ đây là một trong những pháp bảo tiên phẩm cao nhất trong thiên địa...
- Đây là Vãng Sinh Thần Sơn, chính là một trong tam đại dị bảo năm đó Tiên Đế sử dụng, giống như Đế Tỉ nhân gian!
Phương Nguyên nhấc tay đưa Vãng Sinh Thần Sơn cho Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, ánh mắt Đạo chủ Đông Hoàng Sơn trịnh trọng cầm nó trong tay.
Chương 1999 Góc độ người chơi cờ (2)
Khoảnh khắc tiên bảo rơi vào trong nay, thân hình hắn bỗng dưng nặng nề, dường như không thể cầm được, nhưng dù sao tu vi hắn bất phàm, cắn răng chịu đựng vẫn có thể tiếp nhận bảo vật này. Thông qua nó, hắn mơ hồ có thể chạm tới cảnh giới rất cao, cho dù là thần thông vận chuyển hay khả năng nhìn thấu hư không đều mạnh hơn rất nhiều.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên bình tĩnh nói:
- Không được thua!
Hai tay Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nắm lấy Vãng Sinh Thần Sơn, sau đó lại nâng bằng một tay, chậm rãi gật đầu với Phương Nguyên.
Hắn nói:
- Sẽ không thua!
Vừa dứt lời liền hóa thành lưu quang, lao thẳng về phía sau Thuyền Độ Thế.
Phương Nguyên một mình khoanh tay đứng phía trước mũi thuyền.
Giương mắt nhìn về phía Hắc Ám vô tận.
Theo Thiên Nhân Quan, hoặc là vị trí lúc trước của Thiên Ngoại Thiên, đường đi tới Thái Hoàng Thiên vô cùng xa xôi.
Thái Hoàng Thiên ở trong vị trí trung tâm nhất của ba mươi ba tầng trời, Thiên Nhân Quan cũng bị vây trong vị trí cận biên nhất của ba mươi ba tầng trời, một đường chém giết về phía Thái Hoàng Thiên ít nhất phải xuyên qua năm vùng thiên địa, hiện giờ sau khi chinh chiến một hồi lâu cũng chỉ mới đi qua một thiên địa mà thôi!
Cứ trực tiếp cứng đối cứng chém giết về phía Thái Hoàng Thiên khác với lúc trước hắn một mình trấn thủ Thiên Nhân Quan.
Lúc trước bởi vì độc thủ Thiên Nhân Quan, cho nên có mọi người canh giữ, chỉ cần hắn canh giữ ở trước Thiên Nhân Quan, sinh linh Hắc Ám rất khó có thể vượt qua Lôi Trì. Nhưng hôm nay thế công thủ đã nghịch chuyển, bọn họ trở thành người tấn công!
Điều này khiến bọn họ dường như trực diện đón nhận áp lực của cả ba mươi ba tầng trời.
Áp lực này rất lớn, nhưng còn lựa chọn nào khác sao?
Hắn biết Đế Hư nhất định đang lạnh lùng nhìn mình phía sau hắc ám vô tận kia.
Ba ngàn năm nay, Đế Hư liều mạng làm phép ra nhiều sinh linh Hồng Mông, giúp thực lực của hắn tăng lên.
Nhưng ba ngàn năm trước chính hắn cũng giúp đồng đạo Thiên Nguyên có cơ hội lớn dần lên, thông qua Lục Đạo Luân Hồi đại trận đưa tiên điển quay về Thiên Nguyên, thậm chí còn đưa ra những tiên điển khác nhau đối với những nhân vật đặc thù, đều hy vọng bọn họ có thể lớn dần lên trong ba ngàn năm, muốn bọn họ phát triển dần tới độ cao bây giờ cũng là vì một trận chiến này!
Hiện giờ một trận chiến này đã xảy ra!
Hắn và Đế Hư đều có chuẩn bị, cũng đã tới lúc phải gặp nhau!
Bọn họ có thể thắng không?
Phương Nguyên không thể nắm chắc được!
Hầu như những người có khả năng chống lại những sinh linh Hồng Mông này đều là cố nhân của hắn ở Thiên Nguyên.
Ngay từ đầu bản thân đã chuẩn bị để bọn họ đi nghênh chiến những đối thủ hung hiểm nhất này...
Đây đương nhiên là một chuyện không tốt!
Nhưng vào một thời điểm nào đó bản thân lại phải đứng trên góc độ một người chơi cờ!
Vô số bóng đen mang theo sức mạnh pháp tắc hư vô kịch liệt từ các nơi đổ về Thuyền Độ Thế.
Mà bên trong Thuyền Độ Thế cũng xuất hiện mấy luồng thần quang vô tận ngăn chặn những bóng đen này!
- Vù!
Bên trong bóng đen có một vị nam tử mặc hoàng bào, khí cơ lạnh lùng, hắn đạp hư không mà tới, đi thẳng về chỗ Tiên quân trên Thuyền Độ Thế. Người còn chưa tới, khí cơ trên người đã nghiền áp hư không, tất cả mọi thứ quanh người đều trở nên nặng nề vạn phần sau khi khí cơ trên người hắn tới gần. Chỉ một sợi tinh thần rơi xuống, ngay cả kình phong đang gào thét cũng lặng yên rũ xuống, mà Tiên quân trên Thuyền Độ Thế sau khi nhận thức được, cảm giác cũng trở nên vô cùng nặng nề...
Dường như bọn họ khi tới gần người này liền có một loại kích động phải quỳ xuống!
Không phải là quỳ xuống mà là quỳ rạp xuống đất, thân thể và thần hồn đều bị nghiền thành bùn rải trên mặt đất.
Ngay lúc nam tử hoàng bào kia cách họ càng lúc càng gần, loại sức mạnh này hoàn toàn bao phủ họ, đột nhiên phía sau họ tràn ngập kim quang, cũng có một loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ cuồn cuộn tiến tới. Sức mạnh này va chạm với sức mạnh trên người nam tử hoàng bào, ầm ầm lan tỏa, giống như hai lĩnh vực đan xen vào nhau, tạo ra một loại khí cơ đẩy Thuyền Độ Thế ra ngoài.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu mặc hoàng bào màu đỏ, Cửu Long quấn quanh thân, hoàng uy hình thành một mui xe phía trên đỉnh đầu, chậm rãi đi ra khỏi Thuyền Độ Thế. Sức mạnh quanh thân nàng giống như thực chất khiến khí cơ nghiền ép nhóm Tiên quân của nam tử hoàng bào tan rã, giúp nhóm Tiên quân này hít thở được một lúc, mà nàng lại không chút do dự tiến lên phía trước.
- Ngươi không nên là người mặc áo choàng này...
Nam tử mặc hoàng bào thấy Nữ đế đi tới, hai tay chắp ở phía sau, vô cùng hứng thú nhìn nàng từ trên xuống dưới.
- Đây là sinh linh Hồng Mông?
Nữ đế Cửu Trùng Thiên đánh giá người trước mắt này.
Nàng thấy người này vô cùng quen mắt, từ lúc có trí nhớ nàng đã biết Cửu Trùng Thiên có một vị hoàng thúc tổ, hắn vốn là người có tư cách trở thành Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhất, vì hắn ham danh lợi, lựa chọn tiềm tu, sau lại tiến vào Côn Luân Sơn thôi diễn phương pháp hóa giải đại kiếp nạn, sau đó lại biến mất trong thiên kiếp Côn Luân Sơn, hiện giờ thấy người này nàng mới nhớ tới.
Sau đó ánh mắt nàng trở nên có chút lạnh lùng:
- Ta thật kính nể ngươi, cho nên phải giết ngươi!
Chương 2000 Tử khí cực mạnh (1)
Nam tử hoàng bào mỉm cười:
- Hả?
Nữ đế Cửu Trùng Thiên đi về trước chín bước, bước sau nặng hơn bước trước, tới bước cuối cùng, đạo uẩn vô tận quanh thân đột nhiên hiển hoá, tràn ngập thiên địa, khiến nàng có loại ý tứ kiêu ngạo bốn phương, giọng nói truyền tới từ bốn phương tám hướng, chấn động thiên địa.
- Ngươi cũng chỉ là một sinh linh Hắc Ám dơ bẩn đê tiện, làm sao có thể cảm ngộ được cảm giác hành tẩu trên thế gian của Hoàng tộc Cửu Trùng Thiên chúng ta.
Xoạt xoạt xoạt!
Lúc âm thanh nàng bật thốt ra, trên đỉnh đầu đã hiện ra hoàng ấn.
Không trung xoay chuyển mấy lần, tạo nên tiên uy vô tận, sau đó mạnh mẽ áp chế về phía đỉnh đầu nam tử hoàng bào.
Phía trên Thuyền Độ Thế có một nam tử trung niên mặc quái bào, dáng người gầy yếu, đôi mắt tối đen, hắn phi thân tiến tới, tiện tay chụp về một chỗ đại trận phía trên Thuyền Độ Thế, thoạt nhìn giống như chỉ vô tình, nhưng nơi chụp tới lại là chỗ yếu ớt nhất của toà đại trận, dường như một cái chụp tiện tay này có thể trực tiếp huỷ diệt cả toà đại trận này. Đây rõ ràng là một sinh linh Hắc Ám, nhưng nắm giữ kiến thức đối với trận lý và lực đạo sử dụng dường như cao hơn trận sư của Thiên Nguyên, đã đạt tới cảnh giới Cao Tông Sư...
- Rầm rầm...
Nhưng vào lúc chuẩn bị bắt được cả đại trận, xung quanh vang lên tiếng vụn tre đan vào nhau.
Phía dưới đại trận, vô số vụn tre bay lên giữa không trung.
Những vụn tre này dẫn động đại trận phía trên Thuyền Độ Thế biến hoá, khiến nhược điểm nam tử trung niên chụp phải không còn là nhược điểm, mà nam tử trung niên kia cũng nhẹ nhàng thu tay lại, vô cùng hứng thú nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên mặt một người.
Hiện giờ Ban Phi Diên đứng đầu Dịch Lâu đang ngồi xếp bằng trên Thất Tinh Đài, chậm rãi bay lên không trung.
- Ngươi chính là Dịch Lâu chủ hiện giờ?
Nam tử trung niên mặc quái bào đánh giá Ban Phi Diên vài lần, mở miệng cười dài.
Ban Phi Diên đã nhìn thấy hắn, qua một lúc lâu sau bỗng nhiên nhẹ nhàng chắp tay, thi lễ giống như một vãn bối.
Nam tử mặc quái bào ngẩn người, vẻ hứng trí dưới đáy mắt càng thêm dày đặc.
Ban Phi Diên đứng thẳng dậy nói:
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ là kính trọng lớp da mặt của ngươi, nên động thủ vẫn phải động thủ!
Trên mặt nam tử trung niên mặc quái bào tươi cười hơn một chút, chậm rãi nói:
- Thật là bất kính với lão...
...
Lúc này mấy trăm bóng đen mang khí cơ đáng sợ đều tiến về các nơi trên Thuyền Độ Thế, khiến chúng tu trên thuyền bị thương nặng, nhưng cũng có rất nhiều bóng đen vừa chạy tới xung quanh thuyền đã bị người trên thuyền ngăn cản. Có điều số lượng bóng đen nhiều hơn cao thủ trên Thuyền Độ Thế, xuất quỷ nhập thần, căn bản không thể ngăn cản hết.
Nhưng cũng may, sau khi cảm nhận được bóng đen tới gần, hiện giờ phía trên, trái phải, sau sườn Thuyền Độ Thế liên tục phát ra thần quang. Phía bên trái là một con Thanh Long thân hình dài mấy trăm trượng, khí cơ toàn thân cuồng bạo phiêu đãng trong hư không, tản ra khắp nơi tạo thành từng tầng hung uy, nháy mắt bức lui mấy bóng đen muốn tiếp cận Thuyền Độ Thế từ bên trái.
Bên phải là sương mù trắng, mỗi một sợi đều ẩn chứa năng lượng sắc bén, bên trong sương mù là thân hình Bạch Hồ cao hơn trăm trượng, vừa đi ra liền canh giữ một bên Thuyền Độ Thế. Có ba bóng đen muốn tới gần Thuyền Độ Thế, sắp bước vào trong lại bị sức mạnh đáng sợ của nó đẩy ngã về phía sau, không thể vọt lên trên Thuyền Độ Thế được.
Mà phía sau Thuyền Độ Thế, lão Quy cũng phát ra thần thông của mình, mai rùa phía sau lưng bay ra biến thành một thế giới nhỏ, không ngừng phong ấn phía sau Thuyền Độ Thế, khiến bóng đen phía sau không có chút cơ hội nào tới gần pháp thuyền.
Tới cuối cùng trong hư không xuất hiện hư ảo, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cầm Vãng Sinh Thần Sơn trong tay, bước mạnh về phía trước.
- Xôn xao...
Giống như tẩy đi một lớp bụi bặm, xung quanh Thuyền Độ Thế, cho dù là người đang giao thủ hay là bóng đen đang tìm cơ hội bước lên Thuyền Độ Thế đều bị sức mạnh cuồng bạo vô tận này hất tung, thân thể không thể kiểm soát, bị cưỡng ép thối lui ra khỏi phía sau Thuyền Độ Thế.
Mà phía trên Thuyền Độ Thế có gần trăm luồng thần quang cùng lúc vọt ra ngăn ở phía sau Thuyền Độ Thế.
- Các vị đạo hữu, đã tới lúc chúng ta bày ra tác dụng của mình!
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cầm Thần Sơn nói, nâng bước đi về phía trước.
Phía sau hắn có vô số người đi theo, mang theo vẻ trầm mặc và kiên định, nghênh đón về phía trước.
Hành động nhìn như vô cùng tiêu sái, nhưng khi khoảng cách càng gần thì càng nhìn thẳng đối thủ của mình.
Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại Quan Ngạo cầm đại đao trong tay, đạp hư không tiến tới, ngăn cản đường đi của một thư sinh mặc nho bào. Hắn không nói lời nào, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đối phương, quanh thân là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, dao động giống như sương mù.
Bạch Phát Nữ Tiên Kim Hàn Phát Vong Nguyên Thành ngăn cản một lão giả cầm trúc trượng trong tay.
Bạch Hồ Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì theo dõi một vị trung niên cầm kiếm.
...
Vào lúc này Thập Tôn Tiên đạo đều xuất hiện, nghênh đón những sinh linh Hồng Mông tới từ trong bóng đêm kia.
Ngoại trừ Thập Tôn Tiên đạo ra, một vài lão tu mang tuyệt kỹ như Lão Quái Tống Long Chúc Hoàng Sa, Nữ Thân Tướng Đổng Tô Nhân Ma Biên, còn có một vài người ẩn tu xuất đầu lộ diện ở Thiên Nguyên cũng đi lên nghênh đón, ngoài ra còn có tam đại Thánh Chủ Thần tộc, Tứ Quái Yêu vực, Thất Đại trưởng lão Tiên Minh, nhiều vô số, ước chừng hơn trăm người.
Bình luận facebook