-
Chương 2001-2005
Chương 2001 Tử khí cực mạnh (2)
Những người này đều là người có tu vi mạnh nhất Thiên Nguyên lúc bấy giờ.
Chỉ là đối thủ bọn họ đối mặt cũng là địch nhân đáng sợ nhất của Thiên nguyên.
Bóng người hiện lên trong bóng tối.
Những người này đứng ở phía trước, ra vẻ đạo mạo, khác với người cùng tộc, có tổng ba mươi sáu người. Những người này đều là sinh linh Hồng Mông được Đế Hư làm phép sớm nhất, cũng sống lâu nhất, thực lực cực mạnh. Bọn họ đều có bộ dạng của chúng tu Côn Lôn Sơn, thậm chí là trí nhớ, nhìn thấy những tu sĩ Tiên Nguyên liền giống như trưởng bối nhìn thấy vãn bối, vẻ mặt đầy ý cười.
Ngoại trừ ba mươi sáu người bọn họ ra, phía sau còn có hơn trăm tên Ma Đầu.
Bọn họ mang hình dáng khác nhau, có người mọc sừng, có người toàn thân là hắc lân, có bốn chân bốn tay, có đuôi dài, có ánh mắt quỷ dị, những người này đều do Đế Hư làm phép ra từ trong Thiên Ma, chính là sinh linh Hồng Mông đời thứ hai, tuy rằng không có khí cơ thâm hậu như sinh linh Hồng Mông đời thứ nhất, nhưng lại cuồng bạo, quỷ tà hơn...
Bọn họ giống như hai trận doanh im lặng đứng giữa hư không, lặng yên đối lập.
Mà ở phía sau họ, Thuyền Độ Thế đang ầm ầm rung động, dần dần đi xa.
Ma vật vô tận khắp trong hư không giống như một bầy ong đen điên cuồng tiến về phía Thuyền Độ Thế, trong lúc nhất thời khiến hư không trống trơn vắng vẻ, chỉ còn đám người bọn họ đối mặt với nhau, khí cơ giống như sóng triều va chạm vào nhau!
- Thuyền chạy, người ở lại, các ngươi không phải giống như quân cờ bị vứt bỏ sao?
Trong sinh linh Hồng Mông có một lão giả mặc áo bào rộng, khí cơ cuồn cuộn giống như Đạo Quân, chậm rãi đi ra khỏi đám người, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Cho dù bên trong một đám sinh linh Hồng Mông, hắn cũng có vẻ khó lường, giống như trung tâm thiên địa, mà mấu chốt hơn chính là nếu so sánh hắn với Đạo chủ Đông Hoàng Sơn thì phát hiện khí chất của hai người họ tương tự nhau.
- Ngươi có hình dáng của sư tôn ta, không biết có trí nhớ của hắn không?
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nhìn Đạo Quân trong đám người đối diện kia, khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Hắc Ám Đạo Quân nhìn về phía Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, nhẹ nhàng cười nói:
- Thế nào?
- Chỉ có thể nói lên một chuyện!
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nâng Vãng Sinh Thần Sơn, bước chân không dừng lại, vẫn luôn đi về phía trước, trong miệng nhẹ nhàng nói:
- Quả nhiên các ngươi khác với chúng ta, cho dù ngươi có tướng mạo và trí nhớ của sư tôn ta cũng tuyệt đối không phải sư tôn. Bởi vì từ khi còn rất nhỏ sư tôn đã dạy ta, Đông Hoàng nhất mạch phải tuân theo chính đạo, đọc sách rèn giũa đạo tâm, nếu có thể bảo vệ số mệnh nhân gian, Càn Khôn đại đạo...
Hắn ngẩng đầu lên, không chút hối hận cười nói:
- Vậy tử khí kia thì sao?
Phía sau hắn, hơn trăm vị đại tu Thiên Nguyên nghe xong lời ấy liền bộc phát khí cơ toàn thân ra ngoài...
Tới tu vi như bọn họ đạo tâm trong sáng, sao có thể không nhìn rõ tình huống hiện giờ của mình?
Vì tạo ra đường sống cho Thuyền Độ Thế, bọn họ chỉ có thể rời thuyền chiến đấu!
Có lẽ dù bọn họ dùng hết mạng mình cũng không phải đối thủ của nhiều sinh linh Hồng Mông như vậy, nhưng phải ngăn bọn chúng lại.
Đây đương nhiên là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất, nhưng lại không có cách nào trốn tránh.
Bởi vì bọn họ là người vô cùng mạnh của Thiên Nguyên!
Trời sập xuống, kẻ yếu có thể trốn, nhưng cường giả thì phải chống đỡ!
Đây là một trận chiến sáng lạn nhất trong hơn mười vạn năm mười ba tầng trời bị tiêu diệt.
Bên trong ba mươi ba tầng trời tĩnh mịch, dù là đại thần thông giả đại chiến sinh tử cũng có vẻ bừng bừng sinh cơ!
Mà một trận chiến này thậm chí còn mạnh hơn một trận chiến ở Thiên Ngoại Thiên.
Chỉ tiếc trận chiến này lại không có người xem.
Đại tu Thiên Nguyên tham dự trận chiến này cũng không ai nghĩ sẽ có người nhìn thấy trận chiến này, nhớ kỹ trận chiến này, thậm chí không ai nghĩ mình có thể sống sót mà rời khỏi. Bọn họ chỉ biết, cho dù thế nào bản thân cũng phải ngăn cản những sinh linh Hồng Mông này lại!
Vì thế Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cầm Vãng Sinh Thần Sơn trong tay trấn áp một phương, đạo uẩn mênh mông vô tận, thân hình như hoà tan bên trong thiên địa, giống như muốn hoá thân thành thiên địa từ trên trời đánh xuống, pháp tắc vô tận như hoá thành sóng triều từ Cửu Thiên hạ xuống, cuốn về phía những sinh linh Hắc Ám vô tận kia. Mà bên trong pháp tắc vô tận này, thân hình hắn biến ảo, Vãng Sinh Thần Sơn lớn dần lên trong tay hắn, nặng nề giống như thiên địa khiến cả thế giới chấn động không thôi!
Còn Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại toàn thân đều là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đi tới từ trong bóng tối, cuồng đao trong tay múa may trảm ngang cả thế giới, ngay cả bình hoa màu đen trong lồng ngực hắn cũng phóng ra từng sợi hào quang, bù lại khí huyết cho hắn.
Chí Tôn Tà Hoàng ôm tà đao, chặt đứt thời không!
Sư Tôn Thập Nhị Thiên Ma Quân xuất quỷ nhập thần, kiếm đâm Hồng Mông.
Lão Quái Tống Long Chúc Hoàng Sa dẫn động tàn tích vô tận xung quanh, cát vàng thổi quét khắp thiên địa.
Trong hư không có thể thấy Bạch Phát Nữ Tiên Hiệp Vong Nguyên Thành mang theo gió tuyết tràn ngập khắp thiên địa đại chiến với lão giả cầm trúc trượng trong tay, đại tuyết vô tận từ vô lượng vô biên trở thành huyết khí tràn ngập, sau đó lại thành màu đỏ như máu, mang theo một loại mĩ cảnh tuyệt sắc trong thiên địa hắc ám, nhưng mặt nàng vẫn không thay đổi, toàn thân máu tươi giống như một đoá hoa.
Chương 2002 Một chỉ định Càn Khôn (1)
Có thể thấy tam đại Thần chủ liên thủ ác chiến khốc liệt, thân hình vỡ nát nhưng vẫn không cam lòng chết đi, khí huyết toàn thân trực tiếp đưa cho đồng bạn để họ tiếp tục tác chiến, bọn họ không muốn liên thủ với tu sĩ Thiên Nguyên, trong trận chiến khá buồn và cô độc.
Cũng có thể thấy Bạch Hồ Kiếm Thủ lấy thiên địa làm kiếm, một kiếm lại một kiếp ép bách về phía Kiếm Si, trong mắt tràn ngập vẻ thất vọng.
Cũng có thể thấy Nữ đế Cửu Trùng Thiên tràn ngập máu tươi, kiêu ngạo đạp trên người đối phương...
...
Vì không để những sinh linh Hồng Mông này đào thoát ra ngoài, tìm cơ hội xuất thủ với Thuyền Độ Thế, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn chỉ có thể dùng Vãng Sinh Thần Sơn trấn áp một vùng thiên địa, vây bản thân bọn họ và những sinh linh Hồng Mông bên trong, bất chấp sống chết, khóa chặt thiên địa.
Nhưng cũng vì thế mà kết quả và quá trình của trận chiến này không ai có thể nhìn thấy.
Cho dù là Phương Nguyên đang đứng ở đầu Thuyền Độ Thế cũng không thể nhìn thấy trận chiến đó, chỉ có thể tưởng tượng.
Trong lúc tưởng tượng hắn vẫn luôn trầm mặc.
Vẫn đứng ở đầu thuyền, chưa từng di chuyển.
Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, nhưng tình hình chiến đấu phía sau Thuyền Độ Thế cũng vô cùng rõ ràng, rất nhiều sinh linh Hồng Mông bị đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn vây khốn, cũng chỉ có một số trong đó còn tồn tại. Hiện giờ tam đại hộ thuyền trên Thuyền Độ Thế là Bạch Hổ, Thanh Long cùng lão Quy cũng đã thi triển thần thông, gắt gao bảo vệ thuyền này.
Bởi vậy những sinh linh Hồng Mông hiếm có cơ hội gây ảnh hưởng tới Thuyền Độ Thế.
Mà trên Thuyền Độ Thế còn có vô tận tu sĩ Thiên Nguyên đang điên cuồng đánh với ma vật.
Thuyền Độ Thế vô cùng lớn không ngừng phá mở thiên địa một phương.
Mỗi khi phá vỡ một phương thiên địa liền cách Thái Hoàng Thiên càng gần.
Hy vọng cũng càng lớn hơn!
Chỉ cần khi Thuyền Độ Thế tới Thái Hoàng Thiên vẫn chỉ còn một người cuối cùng vẫn phải chống đỡ tới khi đó.
..
Không chỉ có Phương Nguyên đứng ở đầu thuyền suy nghĩ, trong bóng tối vô tận cũng có người khác đang tính toán.
Sinh linh được sinh ra đầu tiên bên trong Hắc Ám Hồng Mông vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi Thuyền Độ Thế bị Hắc Ám ma vật xé nát, cũng đợi những sinh linh Hồng Mông bị hắn làm phép gây hỗn loạn Thuyền Độ Thế, thậm chí cảnh tượng Phương Nguyên bị cuốn lấy, dù hắn chờ đợi thật lâu vẫn không thấy được một màn này, con thuyền này vốn dĩ nên sớm bị ngăn cản, liên tục bị ma vật bao phủ nhưng vẫn cứng rắn vọt ra từ bên trong thi hài, tiếp tục tiến về phía trước...
- Những người này bất tử sao?
Ngay cả Đế Hư cũng sinh ra một chút suy nghĩ hoang đường trong lòng?
Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được những tu sĩ Thiên Nguyên này đương nhiên không hề bất tử.
Bên trong Hắc Ám ma tức vô tận, hắn mới là bất tử.
Vì thế hắn vẫn có thể kiềm chế.
Hắn không muốn tự mình ra tay, nhất là khi người đứng đầu thuyền kia vẫn luôn chờ hắn.
Nếu vùng thiên địa này không ngăn được hắn, như vậy bản thân chỉ có thể ra tay.
Vì thế khi Thuyền Độ Thế một lần nữa đột phá thiên địa, ầm ầm đi tới một chỗ khác, trong bóng tối vô tận phía trước đột nhiên có ma tức cuốn lên, hình thành một khuôn mặt người thật lớn. Khuôn mặt kia giống như thiên địa nhìn xuống phía dưới. Mà Thuyền Độ Thế lại trở nên vô cùng nhỏ bé đối với hắn, thiên địa bắt đầu đọng lại, Thuyền Độ Thế lần đầu tiên ngừng lại.
Phương Nguyên đứng trên đầu thuyền ngẩng đầu lên, mang theo ánh mắt không có gì bất ngờ.
- Ngươi thật sự nghĩ bản thân có thể thắng?
Khuôn mặt lớn kia lên tiếng, âm thanh chấn động khắp nơi.
- Đây là chỗ khác giữa chúng ta và các ngươi!
Trường bào Phương Nguyên bay lên, tiến lên từng bước nói:
- Chúng ta không quan tâm có thể thắng hay không, nhưng thua thì không thể.
Khi hắn nói ra câu này, thân hình đột nhiên tăng vọt, phía sau xuất hiện một bộ đạo quyển.
Đó là một đạo quyển không biết dài bao nhiêu, có chút tương tự với đạo quyển của Lang Gia Các chủ Bạch Du Nhiên Thiên Nguyên, nhưng rộng lớn hơn nhiều, giống như trực tiếp viết trong thiên địa, chữ viết phía trên khiến tu sĩ trên thuyền cảm giác rất quen thuộc, bởi vì đó là những lời trong Đạo Nguyên Chân Giải, có điều những văn tự này đã biến hoá, mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo lý vô tận.
Lúc nhìn thấy bộ đạo quyển này, không biết vì sao thần hồn tu sĩ phía trên Thuyền Độ Thế đột nhiên run rẩy, cảm giác như ngộ ra, tu vi bản thân vào lúc này lại trở nên đột phá.
Cảnh này khiến chư tu trên Thuyền Độ Thế vốn đã có chút mệt mỏi khốn đốn lại sinh ra khí huyết vô tận.
Tu sĩ Tiên quân còn lại không nói gì, gầm lên, điên cuồng tấn công về phía ma vật càng ngày càng nhiều.
Mà phía dưới bộ đạo quyển này, thân hình Phương Nguyên trở nên hư vô mờ mịt, hai tay hắn rung lên, bên người có vô tận lôi điện hiển hoá, cuốn theo sương mù xoay tròn quanh thân. Mà thân hình hắn lại trở nên vô cùng tà dị, giống như thay đổi thành người khác, ngay cả đạo quyển phía sau hắn lúc này cũng trở nên nửa trắng nửa đen, trong thiên địa tồn tại khí tức đại đạo hỗn độn!
Hắn nâng tay tạo ra đạo ấn xoay tròn về phía trước.
Đạo ấn vừa ra, thiên địa run rẩy, uy lực kinh thiên động địa, trực tiếp trấn áp về phía Đế Hư!
- Ngươi đã đạt tới Đế Cảnh?
Trong bóng tối vô tận, Đế Hư lộ ra mặt lớn bỗng nhiên quát chói tai.
Sau đó vào lúc này tất cả ma tức đều thu lại, hình thành cơn lốc xoáy vô cùng lớn.
Chương 2003 Một chỉ định Càn Khôn (2)
Theo lốc xoáy này, chân thân Đế Hư dần xuất hiện, bên trái có một gốc Thần Thụ, kinh mạch giống như sức mạnh pháp tắc thiên địa, tay phải lại cuốn quanh một đại dương mênh mông, giống như có thể tiêu diệt tất cả, chính là hai đại Dị Bảo Thái Sơ Cổ Thụ cùng Vô Uyên Khổ Hải do một vị Tiên Đế cuối cùng lưu lại, hiện giờ đều bồi bổ thêm Tiên lực lên trên người hắn, hung hăng lao về phía Phương Nguyên.
- Khách...
Đạo ấn va chạm với một kích của Đế Hư, mắt thường có thể thấy có một hình cung dần khuếch tán ra.
Thiên địa một phương bị nổ tung bởi sức mạnh thật lớn này, giống như một cái nồi dỏm nằm trên mặt đất.
Thân hình Đế Hư lui về phía sau mấy bước, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng tới cực điểm, trầm giọng quát khẽ:
- Ta cũng có đủ thời gian lớn dần lên, có thể so sánh với Đế cảnh, lại có hai đại Tiên Bảo tương trợ, hiện giờ ngươi sao có thể thắng được ta sao?
- Đế Cảnh sao?
Phương Nguyên cũng lui về phía sau vài bước, sau đó phủi phủi trường bào, tiếp tục đi tới trước.
Trong ba ngàn năm nay, hắn ngoại trừ thủ Thiên Quan ra chính là cạnh tranh với Đế Hư.
Ba ngàn năm trước hắn thắng Đế Hư một lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể giết được, từ lúc đó bọn họ vẫn luôn tranh đấu với nhau, xem tới cuối cùng là Đế Hư khiến sinh linh Hồng Mông Hắc Ám đạt tới cực hạn trước hay là Phương Nguyên luyện tới Đế Cảnh trước. Hiện giờ đã ba ngàn năm qua đi, Đế Hư đã đạt được thứ hắn muốn, bản thân lại có thể so sánh với Đế Cảnh, lại có thêm hai đại Tiên Bảo Tiên Đế lưu lại!
Cho nên lúc ban đầu chính hắn mới là con bài chưa lật lớn nhất của một trận chiến này!
Lúc trước hắn đã từng thua trong tay Phương Nguyên, cho nên vẫn không muốn mạo hiểm đấu với Phương Nguyên!
- Ta không phải Đế Cảnh!
Mà đón nhận lời nói của Đế Hư, Phương Nguyên vẫn chỉ phất tay áo tiếp tục đi tới phía trước.
Âm thanh vô cùng bình tĩnh, khí tức cũng càng lúc tăng vọt lên.
Mỗi một lần tăng vọt đều chấn động Ma tức xung quanh, lại chấn động thiên địa khắp nơi, mà giọng nói của hắn giống như sức mạnh xỏ xuyên qua thiên địa:
- Đó từng là Tiên Đế, cũng không hóa thành Hắc Ám Ma vật, cho nên ta có thể lý giải cảnh giới của hắn. Nhưng hắn không cách nào lý giải cảnh giới của ta, ta đương nhiên không thể dùng cảnh giới của hắn để đo lường bản thân...
Cảm nhận được khí cơ trên người Phương Nguyên, nhìn thấy đạo thư phía sau hắn đã vượt qua thiên địa, trải rộng khắp nơi, sắc mặt Đế Hư đại biến, bên trong hai mắt lần đầu tiên hiện ra vẻ sợ hãi không thể hình dung, thất thanh kêu lớn:
- Không thể nào, cái này không thể...
- Người thời nay nhất định mạnh hơn cổ nhân!
Giọng của Phương Nguyên vô cùng thản nhiên, lúc ra tay giọng nói cũng xuyên thấu thiên địa, thậm chí truyền vào thế giới như đã bị phong ấn kia, nơi đang có cao thủ Thiên Nguyên và sinh linh Hồng Mông đại chiến, chỉ ra đạo lý không thể bàn cãi.
- Các ngươi là sinh mệnh mở ra Hồng Mông sớm nhất, mà chúng ta là sinh mệnh cuối cùng của một thế hệ văn minh, cho nên chúng ta đương nhiên mạnh hơn các ngươi...
Giọng nói vừa dứt, tay hắn chỉ về phía trước, giống như đang hạ cờ.
- Định Càn Khôn!
Định Càn Khôn, đó là thuật ngữ trong bàn cờ.
Không có nghĩa là thật sự định Càn Khôn, nhưng ít nhất nó cũng hướng tới sự kết thúc!
Ngón tay này của Phương Nguyên có quyền lực độc đoán để hạ bệ mọi thứ.
Khi đạo quyển phía sau hắn mở ra, thiên địa đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Cho dù là pháp tắc hay thiên địa đều khó phân biệt, duy nhất chỉ còn chân nghĩa gần như là “đạo” kia, theo ngón tay hắn chỉ ra, lúc này thời gian và không gian đều trở nên mơ hồ, chỉ có ý chí của hắn mang theo đại đạo cùng thời không, mang theo khí thế của vạn vật trong thiên địa, trực tiếp đánh tới trước người Đế Hư, giống như vẽ ra dấu chấm hết cho tất cả mọi thứ.
- Ngươi...
Đế Hư thất thanh rống to đón nhận một ngón tay này.
Nếu sớm biết Phương Nguyên có tu vi như vậy, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không hiện thân đấu một trận.
Nhưng dù sao hắn cũng có phương pháp hộ thân của mình, vừa kinh hoàng,thân hình liền biến ảo, ma tức vô tận xung quanh đều bị dẫn động, thiên địa phía sau hắn bị xé nát thêm vào trên người hắn, hình thành một áo choàng không gian vô hạn. Cũng vào lúc đó, Thái Sơ Cổ Thụ và Vô Uyên Khổ Hải biểu lộ tiên uy, trở nên vô cùng lớn, nghênh đón ngón tay kia của Phương Nguyên.
Đường đường là hai đại tiên bảo, có sức mạnh có thể sánh vai với thiên địa, thậm chí là vượt qua thiên địa.
Nhưng vào lúc này hai đại tiên bảo nghênh đón một ngón tay của Phương Nguyên.
- Xì!
Một ngón tay này đón nhận Thái Sơ Bảo Thụ, chỉ thấy Thái Sơ Bảo Thụ nhanh chóng nứt ra, lúc ban đầu chỉ là một điểm nhỏ, sau đó bắt đầu lan tràn ra ngoài, một gốc Thần Thù to như vậy, có thể khai thiên lập địa, xỏ xuyên qua pháp tắc đại đạo, nhưng vào lúc này lại giống kéo tơ bóc kén, từ nhỏ tới lớn, từ trong ra ngoài, nháy mắt hoá thành pháp tắc tán loạn vô tận, khiến thiên địa này trở nên hỗn độn.
- Rầm rầm...
Phía sau Thái Sơ Bảo Thụ kia là Vô Uyên Khổ Hải kích động tiến tới.
Vô Uyên Khổ Hải nằm ở hai chữ Vô Uyên, một khi Tiên khí được kích động mở ra sẽ mở rộng hơn so với thiên địa.
Thân bị hãm trong đó vĩnh viễn không thể thoát, mãi mãi mất đi.
Chương 2004 Một tay tạo nên thiên địa (1)
Nhưng ý cảnh của một ngón tay Phương Nguyên vẫn chưa tán đi, một ngón tay điểm tới, Thái Sơ Cổ Thụ lúc trước trở nên vỡ nát, hoá thành pháp tắc tán loạn vô tận, lúc này lại đan vào nhau hoá thành vô số pháp thuyền đâm vào bên trong Khổ Hải.
Phía trên mỗi một chiến thuyền đều có ánh sáng, giống như ngọn đèn dầu chiếu sáng phía trên Khổ Hải, từng chút một giống với ngôi sao trên bầu trời đêm.
Có ngọn đèn dầu này, sương mù phía trên Vô Uyên Khổ Hải tan đi, mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng!
Hào quang ngọn đèn dầu còn tụ lại với nhau, ngưng thành một lưu quang ngón tay vọt thẳng về phía sau Khổ Hải.
Ầm!
Lúc này sắc mặt Đế Hư đã trở nên vô cùng khó coi, trên người hắn bao phủ một thế giới nhưng vẫn không dám khinh thường một ngón tay kia của Phương Nguyên. Lớn tiếng rống to, trong cơ thể trào ra Hắc Ám ma tức tinh thuần tới cực điểm, ma tức này nồng đậm hơn những Hắc Ám ma tức xung quanh rất nhiều, tối hơn rất nhiều so với đạo uẩn cảnh giới Bất Hủ, nháy mắt hình thành một bàn tay to màu đen chộp về phía trước.
Lưu quang ngón tay kia va chạm với bàn tay to màu đen, nháy mắt liền xuyên thấu bàn tay to kia, vọt tới giữ lông mày và lông mi của Đế Hư. Đế Hư dường như không kịp phản ứng đã bị một ngón tay này điểm trụ, thế giới vô tận xung quanh lập tức bong ra thành từng mảng.
Bên trong mảnh vỡ thế giới, một luồng hắc ảnh kinh hoảng lùi lại, phát ra hàng loạt dao động thần thức đáng sợ.
- Ta là người đầu tiên được sinh ra ở Hồng Mông...
- ... Mà ngươi chính là hồi quang phản chiếu của đại văn minh cuối cùng!
- Làm sao có thể...
- ... Làm sao ngươi có thể làm được điều này?
Ngay cả Đế Hư được sinh ra bên trong Hồng Mông, trời sinh đất dưỡng, lại dung hợp với vô số kí ức còn sót lại của Tiên đế Thái Hoàng Thiên trong quá trình lớn lên, lại không thể lý giải vào lúc này. Hắn trải qua thời gian dài trưởng thành, đã hoàn toàn trưởng thành tới mức cường đại nhất, nếu so sánh với Tiên đế trong trí nhớ của hắn, hắn cảm thấy mình không thua Tiên đế, thậm chí còn mạnh hơn, nhất là lúc này hắn còn có hai đại Tiên bảo, điều khiển ma tức vô tận, vốn nên là tồn tại vô địch nhất...
Ít nhất hắn không có lý do gì để thua!
Nhưng không ngờ bây giờ khi gặp Phương Nguyên lại không cách nào lý giải cảnh giới của hắn.
Một ngón tay đã phá vỡ hai đại Tiên Bảo, lại làm hỏng thế giới bao phủ trên người hắn, còn khiến hắn bị thương...
Loại sức mạnh này được hình thành như thế nào?
Mà phía sau một đống hỗn độn, Phương Nguyên phát hiện Đế Hư muốn chạy trốn liền cau mày, tiếp tục tiến về phía trước.
Vẫn là một ngón tay điểm ra.
Tới cảnh giới như hắn bây giờ, dường như tất cả thần thông võ pháp đều mất đi ý nghĩa, hắn chính là đại biểu cho sức mạnh và cảnh giới, loại sức mạnh này, cho dù hắn dùng phương pháp nào thi triển ra đều giống nhau, đơn giản vô cùng, cũng thuần tuý vô cùng. Giống như hai quân giao chiến trên chiến trường, tàn khốc đẫm máu thế nào đi nữa, nhưng rơi vào trên một bàn cờ cũng chỉ là quân cờ lên xuống mà thôi.
- Ngươi đang ép ta...
Đế Hư nhận ra một ngón tay kia lại điểm đến, lạnh lùng gầm vang.
Vào lúc này hắn cảm giác được sự phẫn nộ vô tận, cộng với sự xấu hổ, tuyệt vọng, thậm chí là sợ hãi!
Nhưng thông qua một lần giao thủ lúc trước, hắn xác định bản thân không phải đối thủ của Phương Nguyên. Chính mình chuẩn bị ba ngàn năm, trưởng thành tới Đế Cảnh nhưng vẫn không phải đối thủ của đại sinh linh này. Tuy rằng nếu tiếp tục chiến Phương Nguyên cũng sẽ không chém được mình giống như ba ngàn năm trước, hiện giờ tuy không chém được mình nhưng có thể xác định được một chuyện, hắn không thể ngăn cản Thuyền Độ Thế đi tới trước!
Nếu không thể ngăn cản Thuyền Độ Thế đi tới, như vậy hắn chắc chắn sẽ phải thua.
Cho nên lúc này hắn từ bỏ tất cả.
- Là ngươi ép ta phải đi tới bước này.
Lúc thần thức hắn chấn động xuyên thấu qua thiên địa, hai tay hắn vội vàng rung lên, cả người tiêu tán ở trong thiên địa.
Hắn vốn được sinh ra trong ma tức, lúc này lại trở vào bên trong ma tức, một ngón tay kia của Phương Nguyên điểm về phía hắn, vào lúc này lại mất đi mục tiêu, không phải bởi vì không thể phá vỡ, nhưng trong khi thần thức Phương Nguyên đang tập trung, Đế Hư đã hoá thân ngàn vạn lần, hắn theo ma tức vô tận lan tràn dung nhập vào trong xung quanh thiên địa!
Sau khi nhận ra biến hoá, cho dù là Phương Nguyên cũng thay đổi sắc mặt.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện!
Cũng ngay lúc này, trong đầu hắn xuất hiện ý niệm, thiên địa xung quanh liền chấn động.
Hiện giờ Thuyền Độ Thế đang ở trong biển ma vật vô tận, xuyên qua sóng gió mà đến, Phương Nguyên lại đứng ở trước Thuyền Độ Thế, tay áo phiêu đãng, khoác thêm gai nhọn. Nhưng vào lúc này trước mặt họ bỗng nhiên xuất hiện một loại biến hoá kinh thiên động địa, tất cả không gian đều vặn vẹo, đại địa văng tung toé, núi sông khuynh đảo, giống như một giấc mộng kỳ quái, hoang đường quỷ dị...
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Từng âm thanh cổ quái nặng nề vang lên, vô tận pháp tắc đan xen tan vỡ.
Khí tức hỗn độn trong thiên địa đột nhiên trở nên nồng đậm.
- Đó là...!
Trên Thuyền Độ Thế, cho dù đang chém giết thảm thiết cũng có người phát hiện ra dị động này.
Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, cả người trở nên hoang mang lo sợ, căn bản không thể giải thích dị biến trước mắt này.
Chương 2005 Một tay tạo nên thiên địa (2)
Không chỉ bọn hắn, ngay cả ma vật không có linh thức cũng theo bản năng cảm giác được sự sợ hãi, cả đám trở nên bối rối.
- Ta vốn cũng không muốn làm tới bước này, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể làm vậy!
Trong quá trình thế giới liên tiếp sụp xuống, tiếng Đế Hư phẫn nộ điên cuồng truyền tới từ phía sau.
Giọng nói của hắn vang lên, tất cả chúng tu đều nhìn thấy cả một thế giới, thậm chí cả những vì sao đều cuộn lên trên, sau đó đập về phía Thuyền Độ Thế và Phương Nguyên đứng ở phía trước. Không chỉ có một thế giới này, thông qua khe hở nơi thế giới va chạm và sụp đổ vừa rồi, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy từng thế giới khác nhau phía sau, tất cả đều cuộn lên.
Đây là tất cả thế giới dung hợp cùng một chỗ đập về phía bọn họ.
Không gian xung quanh bắt đầu điên cuồng thu nhỏ lại, đè ép khiến ngọn núi, các vì sao cũng trở thành bột mịn!
Trong thiên địa, nhật nguyệt và ngôi sao đã lụi tắt, giống như tro bụi rơi xuống phía dưới.
...
Quả nhiên Đế Hư đã trở nên điên cuồng!
Hắn xác định bản thân không thể ngăn cản Phương Nguyên liền làm ra một chuyện cuối cùng hắn có thể làm...
Hắn nhấc toàn bộ thiên địa lên, trực tiếp ném về phía trước.
Thân là sinh linh Hồng Mông Hắc Ám, hắn đã trưởng thành tới cực hạn, chỗ có ma tức là chỗ ở của hắn, ma tức tràn ngập khắp thiên địa cũng nói rõ việc hắn nắm thiên địa này trong tay, bởi vậy thiên địa này mới là ưu thế lớn nhất của hắn.
Luận về cảnh giới, hắn thua Phương Nguyên nửa bậc!
Hắn chỉ có thể so với Đế Cảnh, mà trên phương diện nào đó Phương Nguyên đã vượt qua Đế Cảnh, truy tìm một cảnh giới khác!
Nhưng nếu bàn về sức mạnh, nơi có ma tức đều là sức mạnh của hắn.
Hiện giờ hắn trực tiếp nhấc thế giới lên đập về phía Phương Nguyên!
Vốn dĩ hắn cũng không muốn làm như vậy, bởi vì sau khi Nhân tộc văn minh bị huỷ diệt, ba mươi ba tầng trời sẽ là thế giới sau này của bọn họ. Nhưng hôm nay nếu hắn không ngăn được Phương Nguyên, cũng chỉ có thể thi triển ra pháp môn lưỡng bại câu thương này!
Cho dù Phương Nguyên cường thịnh cũng chỉ là một nhân loại!
Thuyền Độ Thế có mạnh cũng chỉ là một phương của thế giới luyện nên.
Đón nhận toàn thiên địa như triều dâng bao trùm tới, bọn họ có vẻ nhỏ bé tới mức khó có thể hình dung!
Vào lúc này, ngay cả Lạc Phi Linh chỉ chờ một luồng đạo tức bên trong Thuyền Độ Thế, cùng với Thanh Long, Bạch Hồ, Huyền Quy đang phân nhau che chở trái phải phía sau của pháp thuyền đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bọn họ đều là người kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa từng nhìn thấy thần thông như thế này, cho dù là Tiên Đế năm đó thần thông cái thế, Đế Cảnh vô song nhưng cũng chỉ có năng lực phá vỡ thiên địa mà thôi, dù sao ba mươi ba tầng trời cũng là hắn quản lý phía dưới thiên địa, làm sao có thể cam lòng hủy diệt một phương, thậm chí là toàn bộ thiên địa để công kích đối thủ của mình?
Những thiên địa này sụp đổ tạo ra hung uy vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
- Các ngươi tiếp tục tiến về phía trước...
Nhìn thấy sức mạnh nghiền ép vô cùng vô tận phía trước, Phương Nguyên chỉ nặng nề hít vào một hơi.
Một luồng thần thức bay tới Thuyền Độ Thế, mà hắn lại chậm rãi nâng bước đi về phía trước.
- Lật đổ bàn cờ sao?
Nhìn thiên địa vặn vẹo, nặng nề, hỗn loạn kia, Phương Nguyên thấp giọng nói, đạo uẩn toàn thân đột nhiên phát ra tới cực hạn, một quyển đạo cuốn phía sau rầm rầm trải rộng ra, khiến quanh thân hắn nổi lên luồng khí uẩn vô hình, thân hình chưa biến đổi nhưng mọi người lại cảm giác hắn dường như đã lớn tới mức kinh thiên động địa, thanh bào bay phấp phới, tay trái chỉ lên trên trời cao!
Ầm ầm...
Vô số thế giới dùng sức mạnh không thể hình dung đập về phía Thuyền Độ Thế.
Nhưng Phương Nguyên đứng trước Thuyền Độ Thế vẫn chỉ một tay lên trời, nâng vùng thiên địa kia lên trên trời cao!
- Ngươi... muốn dùng sức mạnh bản thân nâng thiên địa, đúng là nằm mơ!
Ý chí của Đế Hư vang lên trong thế giới hỗn loạn, vặn vẹo, khi ý chí của hắn xuất hiện, từng thế giới bay tới đan xen vào nhau đập lên phía trên đầu Phương Nguyên, mỗi một thế giới đập tới đều khiến cả vòm trời chấn động.
Một khắc này Phương Nguyên vẫn giơ một tay lên trời, thẳng tắp, không chút uốn lượn.
Trong thế giới kia, nhật nguyệt cùng các vì sao đều rơi xuống dưới, bị khí cơ xung quanh hắn dẫn động xoay vòng quanh thân thể hắn, lôi điện quanh người hắn châm ngòi những ngôi sao đã tắt từ lâu kia, khiến chúng nó bắt đầu tản mát ra hào quang chói mắt vô tận. Một viên tới một viên bị sức mạnh vô hình trên người hắn tạo thành lốc xoáy thật lớn...
Tất cả mọi người phía trên Thuyền Độ Thế đã ngây dại.
Lúc này, cho dù là ma vật hung ác cũng cảm nhận được sự chấn động trong đáy lòng.
Bọn họ đứng ở xa nhìn Phương Nguyên, trong đầu hiện lên Cự Thần Sáng Thế trong truyền thuyết Thái Cổ.
Đứng trong thế giới, một tay nâng thiên địa vô tận!
Nhưng ở giữa cũng có sự khác biệt...
Cự Thần Sáng Thế chính là một tay nâng lên thiên địa...
... Nhưng vị trước mắt này lại muốn dùng một tay nâng ba mươi ba tầng trời to lớn như vậy sao?
Từng đòn từng đòn lần lượng đánh vào trên người Phương Nguyên.
Hiện giờ Phương Nguyên đứng ở bên trong khoảng không vũ trụ, một tay nâng trời, đã hoàn toàn chống đỡ được bảy tám thiên địa, nhưng Đế Hư đã phát điên, vẫn liên tiếp không ngừng đánh từng thiên địa lại đây.
Những người này đều là người có tu vi mạnh nhất Thiên Nguyên lúc bấy giờ.
Chỉ là đối thủ bọn họ đối mặt cũng là địch nhân đáng sợ nhất của Thiên nguyên.
Bóng người hiện lên trong bóng tối.
Những người này đứng ở phía trước, ra vẻ đạo mạo, khác với người cùng tộc, có tổng ba mươi sáu người. Những người này đều là sinh linh Hồng Mông được Đế Hư làm phép sớm nhất, cũng sống lâu nhất, thực lực cực mạnh. Bọn họ đều có bộ dạng của chúng tu Côn Lôn Sơn, thậm chí là trí nhớ, nhìn thấy những tu sĩ Tiên Nguyên liền giống như trưởng bối nhìn thấy vãn bối, vẻ mặt đầy ý cười.
Ngoại trừ ba mươi sáu người bọn họ ra, phía sau còn có hơn trăm tên Ma Đầu.
Bọn họ mang hình dáng khác nhau, có người mọc sừng, có người toàn thân là hắc lân, có bốn chân bốn tay, có đuôi dài, có ánh mắt quỷ dị, những người này đều do Đế Hư làm phép ra từ trong Thiên Ma, chính là sinh linh Hồng Mông đời thứ hai, tuy rằng không có khí cơ thâm hậu như sinh linh Hồng Mông đời thứ nhất, nhưng lại cuồng bạo, quỷ tà hơn...
Bọn họ giống như hai trận doanh im lặng đứng giữa hư không, lặng yên đối lập.
Mà ở phía sau họ, Thuyền Độ Thế đang ầm ầm rung động, dần dần đi xa.
Ma vật vô tận khắp trong hư không giống như một bầy ong đen điên cuồng tiến về phía Thuyền Độ Thế, trong lúc nhất thời khiến hư không trống trơn vắng vẻ, chỉ còn đám người bọn họ đối mặt với nhau, khí cơ giống như sóng triều va chạm vào nhau!
- Thuyền chạy, người ở lại, các ngươi không phải giống như quân cờ bị vứt bỏ sao?
Trong sinh linh Hồng Mông có một lão giả mặc áo bào rộng, khí cơ cuồn cuộn giống như Đạo Quân, chậm rãi đi ra khỏi đám người, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Cho dù bên trong một đám sinh linh Hồng Mông, hắn cũng có vẻ khó lường, giống như trung tâm thiên địa, mà mấu chốt hơn chính là nếu so sánh hắn với Đạo chủ Đông Hoàng Sơn thì phát hiện khí chất của hai người họ tương tự nhau.
- Ngươi có hình dáng của sư tôn ta, không biết có trí nhớ của hắn không?
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nhìn Đạo Quân trong đám người đối diện kia, khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Hắc Ám Đạo Quân nhìn về phía Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, nhẹ nhàng cười nói:
- Thế nào?
- Chỉ có thể nói lên một chuyện!
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nâng Vãng Sinh Thần Sơn, bước chân không dừng lại, vẫn luôn đi về phía trước, trong miệng nhẹ nhàng nói:
- Quả nhiên các ngươi khác với chúng ta, cho dù ngươi có tướng mạo và trí nhớ của sư tôn ta cũng tuyệt đối không phải sư tôn. Bởi vì từ khi còn rất nhỏ sư tôn đã dạy ta, Đông Hoàng nhất mạch phải tuân theo chính đạo, đọc sách rèn giũa đạo tâm, nếu có thể bảo vệ số mệnh nhân gian, Càn Khôn đại đạo...
Hắn ngẩng đầu lên, không chút hối hận cười nói:
- Vậy tử khí kia thì sao?
Phía sau hắn, hơn trăm vị đại tu Thiên Nguyên nghe xong lời ấy liền bộc phát khí cơ toàn thân ra ngoài...
Tới tu vi như bọn họ đạo tâm trong sáng, sao có thể không nhìn rõ tình huống hiện giờ của mình?
Vì tạo ra đường sống cho Thuyền Độ Thế, bọn họ chỉ có thể rời thuyền chiến đấu!
Có lẽ dù bọn họ dùng hết mạng mình cũng không phải đối thủ của nhiều sinh linh Hồng Mông như vậy, nhưng phải ngăn bọn chúng lại.
Đây đương nhiên là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất, nhưng lại không có cách nào trốn tránh.
Bởi vì bọn họ là người vô cùng mạnh của Thiên Nguyên!
Trời sập xuống, kẻ yếu có thể trốn, nhưng cường giả thì phải chống đỡ!
Đây là một trận chiến sáng lạn nhất trong hơn mười vạn năm mười ba tầng trời bị tiêu diệt.
Bên trong ba mươi ba tầng trời tĩnh mịch, dù là đại thần thông giả đại chiến sinh tử cũng có vẻ bừng bừng sinh cơ!
Mà một trận chiến này thậm chí còn mạnh hơn một trận chiến ở Thiên Ngoại Thiên.
Chỉ tiếc trận chiến này lại không có người xem.
Đại tu Thiên Nguyên tham dự trận chiến này cũng không ai nghĩ sẽ có người nhìn thấy trận chiến này, nhớ kỹ trận chiến này, thậm chí không ai nghĩ mình có thể sống sót mà rời khỏi. Bọn họ chỉ biết, cho dù thế nào bản thân cũng phải ngăn cản những sinh linh Hồng Mông này lại!
Vì thế Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cầm Vãng Sinh Thần Sơn trong tay trấn áp một phương, đạo uẩn mênh mông vô tận, thân hình như hoà tan bên trong thiên địa, giống như muốn hoá thân thành thiên địa từ trên trời đánh xuống, pháp tắc vô tận như hoá thành sóng triều từ Cửu Thiên hạ xuống, cuốn về phía những sinh linh Hắc Ám vô tận kia. Mà bên trong pháp tắc vô tận này, thân hình hắn biến ảo, Vãng Sinh Thần Sơn lớn dần lên trong tay hắn, nặng nề giống như thiên địa khiến cả thế giới chấn động không thôi!
Còn Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại toàn thân đều là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đi tới từ trong bóng tối, cuồng đao trong tay múa may trảm ngang cả thế giới, ngay cả bình hoa màu đen trong lồng ngực hắn cũng phóng ra từng sợi hào quang, bù lại khí huyết cho hắn.
Chí Tôn Tà Hoàng ôm tà đao, chặt đứt thời không!
Sư Tôn Thập Nhị Thiên Ma Quân xuất quỷ nhập thần, kiếm đâm Hồng Mông.
Lão Quái Tống Long Chúc Hoàng Sa dẫn động tàn tích vô tận xung quanh, cát vàng thổi quét khắp thiên địa.
Trong hư không có thể thấy Bạch Phát Nữ Tiên Hiệp Vong Nguyên Thành mang theo gió tuyết tràn ngập khắp thiên địa đại chiến với lão giả cầm trúc trượng trong tay, đại tuyết vô tận từ vô lượng vô biên trở thành huyết khí tràn ngập, sau đó lại thành màu đỏ như máu, mang theo một loại mĩ cảnh tuyệt sắc trong thiên địa hắc ám, nhưng mặt nàng vẫn không thay đổi, toàn thân máu tươi giống như một đoá hoa.
Chương 2002 Một chỉ định Càn Khôn (1)
Có thể thấy tam đại Thần chủ liên thủ ác chiến khốc liệt, thân hình vỡ nát nhưng vẫn không cam lòng chết đi, khí huyết toàn thân trực tiếp đưa cho đồng bạn để họ tiếp tục tác chiến, bọn họ không muốn liên thủ với tu sĩ Thiên Nguyên, trong trận chiến khá buồn và cô độc.
Cũng có thể thấy Bạch Hồ Kiếm Thủ lấy thiên địa làm kiếm, một kiếm lại một kiếp ép bách về phía Kiếm Si, trong mắt tràn ngập vẻ thất vọng.
Cũng có thể thấy Nữ đế Cửu Trùng Thiên tràn ngập máu tươi, kiêu ngạo đạp trên người đối phương...
...
Vì không để những sinh linh Hồng Mông này đào thoát ra ngoài, tìm cơ hội xuất thủ với Thuyền Độ Thế, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn chỉ có thể dùng Vãng Sinh Thần Sơn trấn áp một vùng thiên địa, vây bản thân bọn họ và những sinh linh Hồng Mông bên trong, bất chấp sống chết, khóa chặt thiên địa.
Nhưng cũng vì thế mà kết quả và quá trình của trận chiến này không ai có thể nhìn thấy.
Cho dù là Phương Nguyên đang đứng ở đầu Thuyền Độ Thế cũng không thể nhìn thấy trận chiến đó, chỉ có thể tưởng tượng.
Trong lúc tưởng tượng hắn vẫn luôn trầm mặc.
Vẫn đứng ở đầu thuyền, chưa từng di chuyển.
Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, nhưng tình hình chiến đấu phía sau Thuyền Độ Thế cũng vô cùng rõ ràng, rất nhiều sinh linh Hồng Mông bị đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn vây khốn, cũng chỉ có một số trong đó còn tồn tại. Hiện giờ tam đại hộ thuyền trên Thuyền Độ Thế là Bạch Hổ, Thanh Long cùng lão Quy cũng đã thi triển thần thông, gắt gao bảo vệ thuyền này.
Bởi vậy những sinh linh Hồng Mông hiếm có cơ hội gây ảnh hưởng tới Thuyền Độ Thế.
Mà trên Thuyền Độ Thế còn có vô tận tu sĩ Thiên Nguyên đang điên cuồng đánh với ma vật.
Thuyền Độ Thế vô cùng lớn không ngừng phá mở thiên địa một phương.
Mỗi khi phá vỡ một phương thiên địa liền cách Thái Hoàng Thiên càng gần.
Hy vọng cũng càng lớn hơn!
Chỉ cần khi Thuyền Độ Thế tới Thái Hoàng Thiên vẫn chỉ còn một người cuối cùng vẫn phải chống đỡ tới khi đó.
..
Không chỉ có Phương Nguyên đứng ở đầu thuyền suy nghĩ, trong bóng tối vô tận cũng có người khác đang tính toán.
Sinh linh được sinh ra đầu tiên bên trong Hắc Ám Hồng Mông vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi Thuyền Độ Thế bị Hắc Ám ma vật xé nát, cũng đợi những sinh linh Hồng Mông bị hắn làm phép gây hỗn loạn Thuyền Độ Thế, thậm chí cảnh tượng Phương Nguyên bị cuốn lấy, dù hắn chờ đợi thật lâu vẫn không thấy được một màn này, con thuyền này vốn dĩ nên sớm bị ngăn cản, liên tục bị ma vật bao phủ nhưng vẫn cứng rắn vọt ra từ bên trong thi hài, tiếp tục tiến về phía trước...
- Những người này bất tử sao?
Ngay cả Đế Hư cũng sinh ra một chút suy nghĩ hoang đường trong lòng?
Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được những tu sĩ Thiên Nguyên này đương nhiên không hề bất tử.
Bên trong Hắc Ám ma tức vô tận, hắn mới là bất tử.
Vì thế hắn vẫn có thể kiềm chế.
Hắn không muốn tự mình ra tay, nhất là khi người đứng đầu thuyền kia vẫn luôn chờ hắn.
Nếu vùng thiên địa này không ngăn được hắn, như vậy bản thân chỉ có thể ra tay.
Vì thế khi Thuyền Độ Thế một lần nữa đột phá thiên địa, ầm ầm đi tới một chỗ khác, trong bóng tối vô tận phía trước đột nhiên có ma tức cuốn lên, hình thành một khuôn mặt người thật lớn. Khuôn mặt kia giống như thiên địa nhìn xuống phía dưới. Mà Thuyền Độ Thế lại trở nên vô cùng nhỏ bé đối với hắn, thiên địa bắt đầu đọng lại, Thuyền Độ Thế lần đầu tiên ngừng lại.
Phương Nguyên đứng trên đầu thuyền ngẩng đầu lên, mang theo ánh mắt không có gì bất ngờ.
- Ngươi thật sự nghĩ bản thân có thể thắng?
Khuôn mặt lớn kia lên tiếng, âm thanh chấn động khắp nơi.
- Đây là chỗ khác giữa chúng ta và các ngươi!
Trường bào Phương Nguyên bay lên, tiến lên từng bước nói:
- Chúng ta không quan tâm có thể thắng hay không, nhưng thua thì không thể.
Khi hắn nói ra câu này, thân hình đột nhiên tăng vọt, phía sau xuất hiện một bộ đạo quyển.
Đó là một đạo quyển không biết dài bao nhiêu, có chút tương tự với đạo quyển của Lang Gia Các chủ Bạch Du Nhiên Thiên Nguyên, nhưng rộng lớn hơn nhiều, giống như trực tiếp viết trong thiên địa, chữ viết phía trên khiến tu sĩ trên thuyền cảm giác rất quen thuộc, bởi vì đó là những lời trong Đạo Nguyên Chân Giải, có điều những văn tự này đã biến hoá, mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo lý vô tận.
Lúc nhìn thấy bộ đạo quyển này, không biết vì sao thần hồn tu sĩ phía trên Thuyền Độ Thế đột nhiên run rẩy, cảm giác như ngộ ra, tu vi bản thân vào lúc này lại trở nên đột phá.
Cảnh này khiến chư tu trên Thuyền Độ Thế vốn đã có chút mệt mỏi khốn đốn lại sinh ra khí huyết vô tận.
Tu sĩ Tiên quân còn lại không nói gì, gầm lên, điên cuồng tấn công về phía ma vật càng ngày càng nhiều.
Mà phía dưới bộ đạo quyển này, thân hình Phương Nguyên trở nên hư vô mờ mịt, hai tay hắn rung lên, bên người có vô tận lôi điện hiển hoá, cuốn theo sương mù xoay tròn quanh thân. Mà thân hình hắn lại trở nên vô cùng tà dị, giống như thay đổi thành người khác, ngay cả đạo quyển phía sau hắn lúc này cũng trở nên nửa trắng nửa đen, trong thiên địa tồn tại khí tức đại đạo hỗn độn!
Hắn nâng tay tạo ra đạo ấn xoay tròn về phía trước.
Đạo ấn vừa ra, thiên địa run rẩy, uy lực kinh thiên động địa, trực tiếp trấn áp về phía Đế Hư!
- Ngươi đã đạt tới Đế Cảnh?
Trong bóng tối vô tận, Đế Hư lộ ra mặt lớn bỗng nhiên quát chói tai.
Sau đó vào lúc này tất cả ma tức đều thu lại, hình thành cơn lốc xoáy vô cùng lớn.
Chương 2003 Một chỉ định Càn Khôn (2)
Theo lốc xoáy này, chân thân Đế Hư dần xuất hiện, bên trái có một gốc Thần Thụ, kinh mạch giống như sức mạnh pháp tắc thiên địa, tay phải lại cuốn quanh một đại dương mênh mông, giống như có thể tiêu diệt tất cả, chính là hai đại Dị Bảo Thái Sơ Cổ Thụ cùng Vô Uyên Khổ Hải do một vị Tiên Đế cuối cùng lưu lại, hiện giờ đều bồi bổ thêm Tiên lực lên trên người hắn, hung hăng lao về phía Phương Nguyên.
- Khách...
Đạo ấn va chạm với một kích của Đế Hư, mắt thường có thể thấy có một hình cung dần khuếch tán ra.
Thiên địa một phương bị nổ tung bởi sức mạnh thật lớn này, giống như một cái nồi dỏm nằm trên mặt đất.
Thân hình Đế Hư lui về phía sau mấy bước, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng tới cực điểm, trầm giọng quát khẽ:
- Ta cũng có đủ thời gian lớn dần lên, có thể so sánh với Đế cảnh, lại có hai đại Tiên Bảo tương trợ, hiện giờ ngươi sao có thể thắng được ta sao?
- Đế Cảnh sao?
Phương Nguyên cũng lui về phía sau vài bước, sau đó phủi phủi trường bào, tiếp tục đi tới trước.
Trong ba ngàn năm nay, hắn ngoại trừ thủ Thiên Quan ra chính là cạnh tranh với Đế Hư.
Ba ngàn năm trước hắn thắng Đế Hư một lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể giết được, từ lúc đó bọn họ vẫn luôn tranh đấu với nhau, xem tới cuối cùng là Đế Hư khiến sinh linh Hồng Mông Hắc Ám đạt tới cực hạn trước hay là Phương Nguyên luyện tới Đế Cảnh trước. Hiện giờ đã ba ngàn năm qua đi, Đế Hư đã đạt được thứ hắn muốn, bản thân lại có thể so sánh với Đế Cảnh, lại có thêm hai đại Tiên Bảo Tiên Đế lưu lại!
Cho nên lúc ban đầu chính hắn mới là con bài chưa lật lớn nhất của một trận chiến này!
Lúc trước hắn đã từng thua trong tay Phương Nguyên, cho nên vẫn không muốn mạo hiểm đấu với Phương Nguyên!
- Ta không phải Đế Cảnh!
Mà đón nhận lời nói của Đế Hư, Phương Nguyên vẫn chỉ phất tay áo tiếp tục đi tới phía trước.
Âm thanh vô cùng bình tĩnh, khí tức cũng càng lúc tăng vọt lên.
Mỗi một lần tăng vọt đều chấn động Ma tức xung quanh, lại chấn động thiên địa khắp nơi, mà giọng nói của hắn giống như sức mạnh xỏ xuyên qua thiên địa:
- Đó từng là Tiên Đế, cũng không hóa thành Hắc Ám Ma vật, cho nên ta có thể lý giải cảnh giới của hắn. Nhưng hắn không cách nào lý giải cảnh giới của ta, ta đương nhiên không thể dùng cảnh giới của hắn để đo lường bản thân...
Cảm nhận được khí cơ trên người Phương Nguyên, nhìn thấy đạo thư phía sau hắn đã vượt qua thiên địa, trải rộng khắp nơi, sắc mặt Đế Hư đại biến, bên trong hai mắt lần đầu tiên hiện ra vẻ sợ hãi không thể hình dung, thất thanh kêu lớn:
- Không thể nào, cái này không thể...
- Người thời nay nhất định mạnh hơn cổ nhân!
Giọng của Phương Nguyên vô cùng thản nhiên, lúc ra tay giọng nói cũng xuyên thấu thiên địa, thậm chí truyền vào thế giới như đã bị phong ấn kia, nơi đang có cao thủ Thiên Nguyên và sinh linh Hồng Mông đại chiến, chỉ ra đạo lý không thể bàn cãi.
- Các ngươi là sinh mệnh mở ra Hồng Mông sớm nhất, mà chúng ta là sinh mệnh cuối cùng của một thế hệ văn minh, cho nên chúng ta đương nhiên mạnh hơn các ngươi...
Giọng nói vừa dứt, tay hắn chỉ về phía trước, giống như đang hạ cờ.
- Định Càn Khôn!
Định Càn Khôn, đó là thuật ngữ trong bàn cờ.
Không có nghĩa là thật sự định Càn Khôn, nhưng ít nhất nó cũng hướng tới sự kết thúc!
Ngón tay này của Phương Nguyên có quyền lực độc đoán để hạ bệ mọi thứ.
Khi đạo quyển phía sau hắn mở ra, thiên địa đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Cho dù là pháp tắc hay thiên địa đều khó phân biệt, duy nhất chỉ còn chân nghĩa gần như là “đạo” kia, theo ngón tay hắn chỉ ra, lúc này thời gian và không gian đều trở nên mơ hồ, chỉ có ý chí của hắn mang theo đại đạo cùng thời không, mang theo khí thế của vạn vật trong thiên địa, trực tiếp đánh tới trước người Đế Hư, giống như vẽ ra dấu chấm hết cho tất cả mọi thứ.
- Ngươi...
Đế Hư thất thanh rống to đón nhận một ngón tay này.
Nếu sớm biết Phương Nguyên có tu vi như vậy, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không hiện thân đấu một trận.
Nhưng dù sao hắn cũng có phương pháp hộ thân của mình, vừa kinh hoàng,thân hình liền biến ảo, ma tức vô tận xung quanh đều bị dẫn động, thiên địa phía sau hắn bị xé nát thêm vào trên người hắn, hình thành một áo choàng không gian vô hạn. Cũng vào lúc đó, Thái Sơ Cổ Thụ và Vô Uyên Khổ Hải biểu lộ tiên uy, trở nên vô cùng lớn, nghênh đón ngón tay kia của Phương Nguyên.
Đường đường là hai đại tiên bảo, có sức mạnh có thể sánh vai với thiên địa, thậm chí là vượt qua thiên địa.
Nhưng vào lúc này hai đại tiên bảo nghênh đón một ngón tay của Phương Nguyên.
- Xì!
Một ngón tay này đón nhận Thái Sơ Bảo Thụ, chỉ thấy Thái Sơ Bảo Thụ nhanh chóng nứt ra, lúc ban đầu chỉ là một điểm nhỏ, sau đó bắt đầu lan tràn ra ngoài, một gốc Thần Thù to như vậy, có thể khai thiên lập địa, xỏ xuyên qua pháp tắc đại đạo, nhưng vào lúc này lại giống kéo tơ bóc kén, từ nhỏ tới lớn, từ trong ra ngoài, nháy mắt hoá thành pháp tắc tán loạn vô tận, khiến thiên địa này trở nên hỗn độn.
- Rầm rầm...
Phía sau Thái Sơ Bảo Thụ kia là Vô Uyên Khổ Hải kích động tiến tới.
Vô Uyên Khổ Hải nằm ở hai chữ Vô Uyên, một khi Tiên khí được kích động mở ra sẽ mở rộng hơn so với thiên địa.
Thân bị hãm trong đó vĩnh viễn không thể thoát, mãi mãi mất đi.
Chương 2004 Một tay tạo nên thiên địa (1)
Nhưng ý cảnh của một ngón tay Phương Nguyên vẫn chưa tán đi, một ngón tay điểm tới, Thái Sơ Cổ Thụ lúc trước trở nên vỡ nát, hoá thành pháp tắc tán loạn vô tận, lúc này lại đan vào nhau hoá thành vô số pháp thuyền đâm vào bên trong Khổ Hải.
Phía trên mỗi một chiến thuyền đều có ánh sáng, giống như ngọn đèn dầu chiếu sáng phía trên Khổ Hải, từng chút một giống với ngôi sao trên bầu trời đêm.
Có ngọn đèn dầu này, sương mù phía trên Vô Uyên Khổ Hải tan đi, mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng!
Hào quang ngọn đèn dầu còn tụ lại với nhau, ngưng thành một lưu quang ngón tay vọt thẳng về phía sau Khổ Hải.
Ầm!
Lúc này sắc mặt Đế Hư đã trở nên vô cùng khó coi, trên người hắn bao phủ một thế giới nhưng vẫn không dám khinh thường một ngón tay kia của Phương Nguyên. Lớn tiếng rống to, trong cơ thể trào ra Hắc Ám ma tức tinh thuần tới cực điểm, ma tức này nồng đậm hơn những Hắc Ám ma tức xung quanh rất nhiều, tối hơn rất nhiều so với đạo uẩn cảnh giới Bất Hủ, nháy mắt hình thành một bàn tay to màu đen chộp về phía trước.
Lưu quang ngón tay kia va chạm với bàn tay to màu đen, nháy mắt liền xuyên thấu bàn tay to kia, vọt tới giữ lông mày và lông mi của Đế Hư. Đế Hư dường như không kịp phản ứng đã bị một ngón tay này điểm trụ, thế giới vô tận xung quanh lập tức bong ra thành từng mảng.
Bên trong mảnh vỡ thế giới, một luồng hắc ảnh kinh hoảng lùi lại, phát ra hàng loạt dao động thần thức đáng sợ.
- Ta là người đầu tiên được sinh ra ở Hồng Mông...
- ... Mà ngươi chính là hồi quang phản chiếu của đại văn minh cuối cùng!
- Làm sao có thể...
- ... Làm sao ngươi có thể làm được điều này?
Ngay cả Đế Hư được sinh ra bên trong Hồng Mông, trời sinh đất dưỡng, lại dung hợp với vô số kí ức còn sót lại của Tiên đế Thái Hoàng Thiên trong quá trình lớn lên, lại không thể lý giải vào lúc này. Hắn trải qua thời gian dài trưởng thành, đã hoàn toàn trưởng thành tới mức cường đại nhất, nếu so sánh với Tiên đế trong trí nhớ của hắn, hắn cảm thấy mình không thua Tiên đế, thậm chí còn mạnh hơn, nhất là lúc này hắn còn có hai đại Tiên bảo, điều khiển ma tức vô tận, vốn nên là tồn tại vô địch nhất...
Ít nhất hắn không có lý do gì để thua!
Nhưng không ngờ bây giờ khi gặp Phương Nguyên lại không cách nào lý giải cảnh giới của hắn.
Một ngón tay đã phá vỡ hai đại Tiên Bảo, lại làm hỏng thế giới bao phủ trên người hắn, còn khiến hắn bị thương...
Loại sức mạnh này được hình thành như thế nào?
Mà phía sau một đống hỗn độn, Phương Nguyên phát hiện Đế Hư muốn chạy trốn liền cau mày, tiếp tục tiến về phía trước.
Vẫn là một ngón tay điểm ra.
Tới cảnh giới như hắn bây giờ, dường như tất cả thần thông võ pháp đều mất đi ý nghĩa, hắn chính là đại biểu cho sức mạnh và cảnh giới, loại sức mạnh này, cho dù hắn dùng phương pháp nào thi triển ra đều giống nhau, đơn giản vô cùng, cũng thuần tuý vô cùng. Giống như hai quân giao chiến trên chiến trường, tàn khốc đẫm máu thế nào đi nữa, nhưng rơi vào trên một bàn cờ cũng chỉ là quân cờ lên xuống mà thôi.
- Ngươi đang ép ta...
Đế Hư nhận ra một ngón tay kia lại điểm đến, lạnh lùng gầm vang.
Vào lúc này hắn cảm giác được sự phẫn nộ vô tận, cộng với sự xấu hổ, tuyệt vọng, thậm chí là sợ hãi!
Nhưng thông qua một lần giao thủ lúc trước, hắn xác định bản thân không phải đối thủ của Phương Nguyên. Chính mình chuẩn bị ba ngàn năm, trưởng thành tới Đế Cảnh nhưng vẫn không phải đối thủ của đại sinh linh này. Tuy rằng nếu tiếp tục chiến Phương Nguyên cũng sẽ không chém được mình giống như ba ngàn năm trước, hiện giờ tuy không chém được mình nhưng có thể xác định được một chuyện, hắn không thể ngăn cản Thuyền Độ Thế đi tới trước!
Nếu không thể ngăn cản Thuyền Độ Thế đi tới, như vậy hắn chắc chắn sẽ phải thua.
Cho nên lúc này hắn từ bỏ tất cả.
- Là ngươi ép ta phải đi tới bước này.
Lúc thần thức hắn chấn động xuyên thấu qua thiên địa, hai tay hắn vội vàng rung lên, cả người tiêu tán ở trong thiên địa.
Hắn vốn được sinh ra trong ma tức, lúc này lại trở vào bên trong ma tức, một ngón tay kia của Phương Nguyên điểm về phía hắn, vào lúc này lại mất đi mục tiêu, không phải bởi vì không thể phá vỡ, nhưng trong khi thần thức Phương Nguyên đang tập trung, Đế Hư đã hoá thân ngàn vạn lần, hắn theo ma tức vô tận lan tràn dung nhập vào trong xung quanh thiên địa!
Sau khi nhận ra biến hoá, cho dù là Phương Nguyên cũng thay đổi sắc mặt.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện!
Cũng ngay lúc này, trong đầu hắn xuất hiện ý niệm, thiên địa xung quanh liền chấn động.
Hiện giờ Thuyền Độ Thế đang ở trong biển ma vật vô tận, xuyên qua sóng gió mà đến, Phương Nguyên lại đứng ở trước Thuyền Độ Thế, tay áo phiêu đãng, khoác thêm gai nhọn. Nhưng vào lúc này trước mặt họ bỗng nhiên xuất hiện một loại biến hoá kinh thiên động địa, tất cả không gian đều vặn vẹo, đại địa văng tung toé, núi sông khuynh đảo, giống như một giấc mộng kỳ quái, hoang đường quỷ dị...
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Từng âm thanh cổ quái nặng nề vang lên, vô tận pháp tắc đan xen tan vỡ.
Khí tức hỗn độn trong thiên địa đột nhiên trở nên nồng đậm.
- Đó là...!
Trên Thuyền Độ Thế, cho dù đang chém giết thảm thiết cũng có người phát hiện ra dị động này.
Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, cả người trở nên hoang mang lo sợ, căn bản không thể giải thích dị biến trước mắt này.
Chương 2005 Một tay tạo nên thiên địa (2)
Không chỉ bọn hắn, ngay cả ma vật không có linh thức cũng theo bản năng cảm giác được sự sợ hãi, cả đám trở nên bối rối.
- Ta vốn cũng không muốn làm tới bước này, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể làm vậy!
Trong quá trình thế giới liên tiếp sụp xuống, tiếng Đế Hư phẫn nộ điên cuồng truyền tới từ phía sau.
Giọng nói của hắn vang lên, tất cả chúng tu đều nhìn thấy cả một thế giới, thậm chí cả những vì sao đều cuộn lên trên, sau đó đập về phía Thuyền Độ Thế và Phương Nguyên đứng ở phía trước. Không chỉ có một thế giới này, thông qua khe hở nơi thế giới va chạm và sụp đổ vừa rồi, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy từng thế giới khác nhau phía sau, tất cả đều cuộn lên.
Đây là tất cả thế giới dung hợp cùng một chỗ đập về phía bọn họ.
Không gian xung quanh bắt đầu điên cuồng thu nhỏ lại, đè ép khiến ngọn núi, các vì sao cũng trở thành bột mịn!
Trong thiên địa, nhật nguyệt và ngôi sao đã lụi tắt, giống như tro bụi rơi xuống phía dưới.
...
Quả nhiên Đế Hư đã trở nên điên cuồng!
Hắn xác định bản thân không thể ngăn cản Phương Nguyên liền làm ra một chuyện cuối cùng hắn có thể làm...
Hắn nhấc toàn bộ thiên địa lên, trực tiếp ném về phía trước.
Thân là sinh linh Hồng Mông Hắc Ám, hắn đã trưởng thành tới cực hạn, chỗ có ma tức là chỗ ở của hắn, ma tức tràn ngập khắp thiên địa cũng nói rõ việc hắn nắm thiên địa này trong tay, bởi vậy thiên địa này mới là ưu thế lớn nhất của hắn.
Luận về cảnh giới, hắn thua Phương Nguyên nửa bậc!
Hắn chỉ có thể so với Đế Cảnh, mà trên phương diện nào đó Phương Nguyên đã vượt qua Đế Cảnh, truy tìm một cảnh giới khác!
Nhưng nếu bàn về sức mạnh, nơi có ma tức đều là sức mạnh của hắn.
Hiện giờ hắn trực tiếp nhấc thế giới lên đập về phía Phương Nguyên!
Vốn dĩ hắn cũng không muốn làm như vậy, bởi vì sau khi Nhân tộc văn minh bị huỷ diệt, ba mươi ba tầng trời sẽ là thế giới sau này của bọn họ. Nhưng hôm nay nếu hắn không ngăn được Phương Nguyên, cũng chỉ có thể thi triển ra pháp môn lưỡng bại câu thương này!
Cho dù Phương Nguyên cường thịnh cũng chỉ là một nhân loại!
Thuyền Độ Thế có mạnh cũng chỉ là một phương của thế giới luyện nên.
Đón nhận toàn thiên địa như triều dâng bao trùm tới, bọn họ có vẻ nhỏ bé tới mức khó có thể hình dung!
Vào lúc này, ngay cả Lạc Phi Linh chỉ chờ một luồng đạo tức bên trong Thuyền Độ Thế, cùng với Thanh Long, Bạch Hồ, Huyền Quy đang phân nhau che chở trái phải phía sau của pháp thuyền đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bọn họ đều là người kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa từng nhìn thấy thần thông như thế này, cho dù là Tiên Đế năm đó thần thông cái thế, Đế Cảnh vô song nhưng cũng chỉ có năng lực phá vỡ thiên địa mà thôi, dù sao ba mươi ba tầng trời cũng là hắn quản lý phía dưới thiên địa, làm sao có thể cam lòng hủy diệt một phương, thậm chí là toàn bộ thiên địa để công kích đối thủ của mình?
Những thiên địa này sụp đổ tạo ra hung uy vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
- Các ngươi tiếp tục tiến về phía trước...
Nhìn thấy sức mạnh nghiền ép vô cùng vô tận phía trước, Phương Nguyên chỉ nặng nề hít vào một hơi.
Một luồng thần thức bay tới Thuyền Độ Thế, mà hắn lại chậm rãi nâng bước đi về phía trước.
- Lật đổ bàn cờ sao?
Nhìn thiên địa vặn vẹo, nặng nề, hỗn loạn kia, Phương Nguyên thấp giọng nói, đạo uẩn toàn thân đột nhiên phát ra tới cực hạn, một quyển đạo cuốn phía sau rầm rầm trải rộng ra, khiến quanh thân hắn nổi lên luồng khí uẩn vô hình, thân hình chưa biến đổi nhưng mọi người lại cảm giác hắn dường như đã lớn tới mức kinh thiên động địa, thanh bào bay phấp phới, tay trái chỉ lên trên trời cao!
Ầm ầm...
Vô số thế giới dùng sức mạnh không thể hình dung đập về phía Thuyền Độ Thế.
Nhưng Phương Nguyên đứng trước Thuyền Độ Thế vẫn chỉ một tay lên trời, nâng vùng thiên địa kia lên trên trời cao!
- Ngươi... muốn dùng sức mạnh bản thân nâng thiên địa, đúng là nằm mơ!
Ý chí của Đế Hư vang lên trong thế giới hỗn loạn, vặn vẹo, khi ý chí của hắn xuất hiện, từng thế giới bay tới đan xen vào nhau đập lên phía trên đầu Phương Nguyên, mỗi một thế giới đập tới đều khiến cả vòm trời chấn động.
Một khắc này Phương Nguyên vẫn giơ một tay lên trời, thẳng tắp, không chút uốn lượn.
Trong thế giới kia, nhật nguyệt cùng các vì sao đều rơi xuống dưới, bị khí cơ xung quanh hắn dẫn động xoay vòng quanh thân thể hắn, lôi điện quanh người hắn châm ngòi những ngôi sao đã tắt từ lâu kia, khiến chúng nó bắt đầu tản mát ra hào quang chói mắt vô tận. Một viên tới một viên bị sức mạnh vô hình trên người hắn tạo thành lốc xoáy thật lớn...
Tất cả mọi người phía trên Thuyền Độ Thế đã ngây dại.
Lúc này, cho dù là ma vật hung ác cũng cảm nhận được sự chấn động trong đáy lòng.
Bọn họ đứng ở xa nhìn Phương Nguyên, trong đầu hiện lên Cự Thần Sáng Thế trong truyền thuyết Thái Cổ.
Đứng trong thế giới, một tay nâng thiên địa vô tận!
Nhưng ở giữa cũng có sự khác biệt...
Cự Thần Sáng Thế chính là một tay nâng lên thiên địa...
... Nhưng vị trước mắt này lại muốn dùng một tay nâng ba mươi ba tầng trời to lớn như vậy sao?
Từng đòn từng đòn lần lượng đánh vào trên người Phương Nguyên.
Hiện giờ Phương Nguyên đứng ở bên trong khoảng không vũ trụ, một tay nâng trời, đã hoàn toàn chống đỡ được bảy tám thiên địa, nhưng Đế Hư đã phát điên, vẫn liên tiếp không ngừng đánh từng thiên địa lại đây.
Bình luận facebook