-
Chương 1991-1995
Chương 1991 Thuyền Độ Thế (1)
Ngàn vạn năm qua, luồng đạo tức đầu tiên trên thế gian chính là hy vọng duy nhất cứu vớt sự tuyệt vọng vô tận này.
Nhưng một tia hy vọng này vẫn được Thiên Nguyên bồi dưỡng, chưa trưởng thành tới trình độ đủ mạnh lại bị Phương Nguyên dẫn lại đây.
- Lạc sư muội, xách đèn giúp ta!
Phương Nguyên nâng tay kéo thêm nhiều đạo tức lại đây, thấp giọng nói.
Hắn biết trạng thái hiện giờ của mình không tiện khống chế luồng đạo tức này, không chút do dự đưa cơ hội đó cho Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh cũng không nói nhiều, vội vàng phi thân lên, phía sau xuất hiện Hồng Loan ảnh vô cùng lớn giống như quang ảnh thu nhỏ trong bóng tối vô tận. Hai tay nàng mở rộng, nhẹ nhàng nắm lấy luồng đạo tức kia, bay xuống từ không trung, ngồi xếp bằng chính giữa thuyền.
- Mệnh không ở Thiên Nguyên, cho dù thế nào cũng đều thua!
Lời nói của Phương Nguyên nặng nề vang lên, nhưng mấy lời này cũng là nói cho chúng tu Thiên Nguyên nghe:
- Chỉ là năm mươi thiên đạo chạy đi đầu tiên cho nên vĩnh viễn không có tuyệt vọng thật sự, giống như Ma tức bên trong luồng đạo tức này, đó chính là hy vọng của chúng ta. Chúng ta muốn tự vệ, cho dù là Thiên Nguyên và nhân gian không có hy vọng, duy nhất chỉ có cách này mới tìm được một đường sống. Mà nay ta mời các vị đạo hữu lên trời đấu một trận, chính là hy vọng các ngươi và ta cùng nhau đánh về phía Hoàng Thiên, trồng một luồng đạo tức này vào bên trong Đế Trì...
Khi nói tới đây hai tay của hắn đã vung lên, nhấc lên Lục Đạo Luân Hồi đại trận vô cùng lớn phía sau.
Đại trận vô cùng lớn chiếm cứ một phương, dưới pháp lực vô cùng ảo diệu tới cực điểm của hắn lại dần dần thu nhỏ, hóa thành một quả hắc cầu nho nhỏ trong bầu trời đêm vô tận, sau đó nhẹ nhàng bay vào trong tay áo hắn, không một tiếng động!
- Thì ra ý tứ của hắn chính là...
Nghe được lời nói của Phương Nguyên, vô số chúng tu Thiên Nguyên đều hiểu rõ.
Thì ra đây mới là mục đích của Phương Nguyên!
Luồng đạo tức này đã bị Bạch Du luyện hoá ra ở Thiên Nguyên, nếu vẫn luôn được Thiên Nguyên bồi dưỡng, đích thực sẽ có một ngày ma tức của cả Thiên Nguyên sẽ bị chuyển hoá, biến thành một tiên cảnh tràn ngập đạo tức mới. Có điều trước khi ba mươi ba tầng trời tan biến nhất định sẽ công kích Thiên Nguyên, tới khi đó, cho dù Thiên Nguyên hoá thành tiên cảnh cũng sẽ bị hỏng giống như ba mươi ba tầng trời lúc trước!
Nếu thật sự muốn thay đổi thế cục cũng chỉ có một cách!
Đó là mang hy vọng này đặt vào bên trong Đế Trì Thái Hoàng Thiên, bắt đầu nghịch chuyển theo Đế Trì.
Nơi đó là ngọn nguồn của tất cả, cũng là nơi thích hợp nhất để bồi dưỡng hy vọng.
Phương Nguyên kêu gọi chúng ta lên trời đấu một trận, không phải vì muốn bọn họ giúp đỡ mình bảo vệ Thiên Nhân Quan, bởi vì đúng như lời Đế Hư nói, không thể thủ được Thiên Nhân Quan, sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ, cho nên Phương Nguyên mời bọn họ đến chỉ vì một trận công phạt cuối cùng này.
Tu sĩ Thiên Nguyên ở ba mươi ba tầng trời không thể đánh lâu dài.
Pháp lực của hắn cũng không được bù đắp lại, bởi vì nếu đánh lâu chắc hẳn sẽ chết!
Mọi chuyện Phương Nguyên đã sớm dự đoán, cho nên ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tấn công.
...
Ầm ầm ầm!
Pháp thuyền thành hình thật lớn, vách tường huy hoàng, pháp tắc đan xen giống như một thế giới.
Phía trên thân thuyền có chữ viết tay, tạo nên mấy chữ to: “Thuyền Độ Thế”
Lúc này không vì bảo vệ Thiên Quan, chỉ vì một trận chiến độ thế.
- Graooo...
Người có phản ứng sớm nhất chính là Thanh Long và Bạch Hổ, vận mệnh của bọn họ vốn đã sớm liên quan tới Thiên Nhân Quan. Hiện giờ Thiên Nhân Quan hóa thành Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng đi theo tới. Hơn nữa chinh chiến ba ngàn năm, bọn họ đã sớm tâm ý tương thông với Phương Nguyên, vào thời điểm này đều vọt vào trong Thuyền Độ Thế, một trái một phải canh giữ hai bên thuyền, rít gào khắp nơi.
Phía sau bọn họ, Lão Quy cõng chúng tu Thiên Nguyên đi tới ba mươi ba tầng trời tu luyện cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi, nặng nề hít một tiếng, thân hình to lớn đi lên trên Thuyền Độ Thế, bảo vệ phía sau.
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn tiến đánh Thái Hoàng Thiên?
Lúc này thần sắc của Đế Hư khẽ thay đổi, lạnh lùng hét lớn, thân hình cao lớn.
Bên trong đáy mắt lộ ra ánh mắt ngoan độc lạnh lùng.
- Những người này xem ngươi là người cứu thế, nhưng bọn họ có biết ngươi đã...
- Rầm...
Vẫn chưa nói xong, Hồng Mông Kì ba mươi ba tầng trời khởi động quay quanh người hắn, kéo theo vô số ma tức.
Trong thiên địa, ma vật, Thiên Ma vô cùng vô tận và sinh linh Hồng Mông đều lộ vẻ mặt dữ tợn, đánh về phía Thuyền Độ Thế.
Mà thân hình hắn lại không ngừng bay cao, hai tay vung ra, ngưng kết ma tức vô tận trên chín tầng trời hoá thành một thanh trường mâu màu đen. Trường mâu này còn u ám hơn bóng đêm, trên thân quẩn quanh khí tức tuyệt vọng giống như sự hắc ám trong bóng đêm, cực hạn tới đỉnh điểm. Vốn dĩ Hắc Ám chỉ biết cắn nuốt tất cả, lúc này lại bị hắn luyện thành vũ khí đánh thẳng về phía Thuyền Độ Thế.
Không hình dung được một kích này cường đại đến thế nào, đó là sức mạnh cực hạn mà thế nhân khó có thể tưởng tượng.
Dưới trường mâu, Thuyền Độ Thế do một thế giới hóa thành lại yếu ớt giống như một con thuyền giấy.
Lại càng không cần nói tới luồng đạo tức phía trên Thuyền Độ Thế kia.
Đó quả thật giống như mưa to rơi xuống đại dương mênh mông, đáng thương như ánh nến sắp tắt.
- Bùm!
Chương 1992 Thuyền Độ Thế (2)
Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị để đón một kích vô cùng mạnh mẽ của Đế Hư.
Thân hình xông thẳng lên trời, khí cơ trên người đột nhiên xuất hiện biến đổi.
Vốn thuần khiết thiện lương đột nhiên lúc này lại xuất hiện tà khí vô tận, vô số Ma tức cuồn cuộn xung quanh tập trung lượn vòng trước người hắn, một Thái Cực Đồ chiếm cứ hơn phân nửa hư không xuất hiện. Có điều Thái Cực Đồ hiện tại đã hoàn toàn khác trước, một nửa là Huyền Hoàng Khí thuần tuý, một nửa là Ma tức tà ác vô cùng.
Chính và tà vào lúc này lại phân biệt vô cùng rõ ràng.
Chỉ với một thần thông lại như giảng giải hết tất cả đạo lý trong thiên hạ.
- Keng...
Trường mâu màu đen và Thái Cực Đồ chạm vào nhau, dẫn phát ra cuồng triều vô tận...
Vô số Ma vật từ trên chín tầng trời lao xuống dưới đều bị cuồng triều xé thành vô số mảnh nhỏ.
Thuyền Độ Thế chấn động kịch liệt, gần như bị xé rách.
Nhưng một lúc sau lại dần ổn định, yên ổn đứng trong hư không.
- Khí cơ trên người hắn...
Lúc này có tu sĩ Thiên Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Bao gồm Đạo chủ Đông Hoàng Sơn và Chí Tôn Tà Hoàng ở bên trong đám người cũng cảm giác được khí cơ trên người Phương Nguyên thay đổi.
Dù sao hiện giờ tu vi của Phương Nguyên rất cao, vượt qua tưởng tượng của bọn họ, cho nên bọn họ vẫn không thể nhìn thấu một số bí mật của Phương Nguyên lúc này. Nhưng hôm nay lại khác, vì đỡ một kích mạnh mẽ của Đế Hư, hắn chỉ có thể để lộ tu vi thật sự, điều này khiến cho bí mật trên người hắn giống như giấy trắng bị người đời nhìn thấy rõ ràng, tất nhiên không thể che dấu được nữa.
- Khó trách hắn có thể bảo vệ Thiên Quan ba ngàn năm ở bên trong ma tức...
- Thì ra hắn đã...
...
Nhanh chóng trong lòng có lời giải cho một vấn đề.
Bản thân Phương Nguyên ở trong Ma tức ba ngàn năm, ngày đêm chinh chiến, làm sao có thể bổ sung pháp lực cho bản thân?
Đây là đáp án khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Người bảo vệ Thiên Nguyên ba ngàn năm này, nếu đã không phải là người, như vậy...
... Hắn còn có thể đáng tin sao?
Đế Hư ở phía xa chú ý tới biểu tình của tu sĩ Thiên Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
- Ngươi... quả nhiên chính là...
Chân tướng là một chuyện kinh khủng, nếu để mặc sự kinh khủng này lan tràn ra ngoài, kết quả sẽ đáng sợ tới mức không có cách nào hình dung.
Mà Phương Nguyên ở giữa không trung cũng không rõ sau khi mình lộ ra khí cơ thật sự sẽ khiến chúng tu Thiên Nguyên suy nghĩ gì, nhưng hắn cố tình biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, không hề quan tâm, sau khi ngăn cản một kích của Đế Hư liền đi tới đầu thuyền.
Hai tay chắp ở phía sau lưng, tà khí quanh quẩn khắp người, không chút che giấu bí mật hắn đã chuyển sinh.
Thậm chí dường như hắn không quan tâm tới việc chúng tu Thiên Nguyên có đi lên chiến thuyền hay không?
- Phương Nguyên sư huynh, ta sẽ theo ngươi đánh một trận!
Nhưng trong lúc tình thế hỗn loạn, lòng người nhộn nhạo thì vang lên một tiếng hét.
Chỉ thấy xung quanh pháp thuyền tràn ngập gió tuyết, một tiên nữ tóc trắng của Vong Nguyên Thành phi thân đi lên Thuyền Độ Thế, xoay người đánh tới, một đám ma vật đang muốn bổ nhào vào Thuyền Độ Thế bị gió tuyết của nàng cắt thành mảnh nhỏ, như con bướm màu đen tung bay giữa không trung.
Nàng vốn là một trong số những người có tu vi cao nhất Thiên Nguyên, cũng là một trong số mấy người phát hiện vấn đề trên người Phương Nguyên sớm nhất.
Nhưng nàng dường như cái gì cũng không thấy, là người đầu tiên lên thuyền.
- Xì xào
Mà bên cạnh pháp thuyền chợt có một luồng đao khí đáng sợ đánh tới, chém mấy trăm con Thiên Ma vây quanh pháp thuyền thành mảnh nhỏ, sau đó thân hình thật lớn cùa Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại theo sát xông lên pháp thuyền, vung đao khắp nơi, bảo vệ khu vực này. Trên mặt hắn không chút chần chừ, giống như việc đi lên pháp thuyền là một chuyện đương nhiên.
Nếu không phải hắn đứng cách xa thì sẽ là người đầu tiên đi lên pháp thuyền!
Theo sát phía sau chính là Vân Châu và Đổng Tô của Bát Hoàng Thành, bọn họ vội vàng xông lên pháp thuyền, thi triển thần thông hộ pháp.
Đối với bọn họ, họ chỉ đi theo sư phụ của mình!
- Chúng ta...
Mà ở cách đó không xa, Nữ đế Cửu Trùng Thiên Diêu Diêu cùng Bạch Hồ Kiếm Thủ liếc mắt nhìn nhau, thần niệm kích động.
- Sau khi chuyển sang kiếp khác, đạo tâm bị ăn mòn, tính tình tất nhiên sẽ thay đổi lớn...
Bạch Hồ Kiếm Thủ vung kiếm chém một đám ma vật xung quanh, trầm giọng nói.
- Nhưng nếu thế gian chỉ có một người khiến ta tin tưởng cho dù đã chuyển sang kiếp khác đạo tâm vẫn không thay đổi, đó chính là tên họ Phương này, cho nên ta đương nhiên muốn lên thuyền đi đấu một trận...
Khi nói tới đây quanh người hắn kiếm ý xoay tròn, phóng về phía Thuyền Độ Thế.
- Dong dài...
Nữ đế Cửu Trùng Thiên trừng mắt nhìn Bạch Hồ Kiếm Thủ, nhanh chóng vọt về phía Thuyền Độ Thế.
Lúc này thật giống như cuộc thi ai có thể lên thuyền nhanh hơn.
- Hả?
Từ xa Đế Hư nhìn thấy một màn này cũng có chút bối rối, khẽ nhíu mày.
Nhưng vào lúc này Đạo chủ Đông Hoàng Sơn đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên đạo vân lưu chuyển quanh người, trầm giọng hét lớn:
- Phương Nguyên đạo hữu vì bảo vệ Thiên Nguyên, không tiếc dùng thân nhập ma, công đức này có thể chiếu sáng trời cao nhật nguyệt. Vì vận mệnh của Thiên Nguyên hôm nay, ta nguyện ý trợ giúp người trong trận chiến này, nghịch chuyển Hồng Mông, công đánh Càn Khôn, muôn đời truyền lưu đều dựa vào lúc này...
Chương 1993 Nhập ma chuyển sinh
Giọng của hắn truyền khắp nơi, chui vào trong tai của vô số tu sĩ Thiên Nguyên.
Trên phương diện nào đó hắn khác với Phương Nguyên.
Phương Nguyên bảo vệ Thiên Quan ba ngàn năm, dường như đã bị hậu bối của Thiên Nguyên quên lãng.
Nhưng Đạo chủ Đông Hoàng Sơn vẫn là người đứng đầu Thiên Nguyên, là sự tin cậy sâu sắc của tu sĩ Thiên Nguyên.
Bởi vậy sau khi hắn nói ra câu này liền giống như một lời dẫn, mở ra nội tâm của vô số tu sĩ Thiên Nguyên.
Lời nói cũng phân thành nhiều loại, cùng là một chuyện, nhưng lời nói khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau. Vừa rồi tu sĩ Thiên Nguyên phát hiện khí cơ trên người Phương Nguyên khác thường liền sinh ra nghi ngờ, sau khi nghe câu nói của Đạo chủ Đông Hoàng Sơn lại biến thành khâm phục vô tận. Nhìn thấy Đạo chủ Đông Hoàng Sơn vừa nói xong đã phi thân tiến về phía Thuyền Độ Thế, những người khác cũng không quản nhiều nữa.
Ầm ầm ầm...
Đám người vội vàng tiến về phía Thuyền Độ Thế...
Đại quân Thiên Ma, Yêu quân Yêu Vực, Tiên quân Bát Hoang Thành, Long Hồn thế gia, đại tu Hóa Thần, binh mã Thánh địa, Đạo Thống các nơi, Trung Châu thế gia và đại quân Thần Tộc cuối cùng đều phi thân tiến về phía Thuyền Độ Thế.
Không phải tất cả bọn họ đều tin tưởng Phương Nguyên, chỉ là tới lúc này đã thành đại cục, cho dù trong lòng còn nghi ngờ, dưới đại thế này cũng không có lựa chọn nào khác!
Chung quanh Thuyền Độ Thế, hoặc là nói phía trước Thiên Nhân Quan có một U Linh ẩn nấp ba ngàn năm đang nhìn thế lực các phương, sau khi phát hiện Phương Nguyên là người chuyển sinh, những người kia cũng dứt khoát lên Thuyền Độ Thế!
- Vì bảo vệ Thiên Nguyên, không tiếc nhập ma chuyển sinh...
Cuối cùng Chí Tôn Tà Hoàng nhìn thấy một màn này liền cười lạnh, thấp giọng nói:
- Tới lúc này ta thật sự có chút bội phục ngươi rồi!
- Xôn xao!
Hai cũng phi thân đi lên Thuyền Độ Thế.
Phương Nguyên đứng trên đầu thuyền, thần sắc không chút thay đổi nhìn chúng tu Thiên Nguyên tiến vào thuyền.
Dường như mọi thứ như là chuyện đương nhiên, cũng không đáng đểvui sướng, cũng không phải để chứng minh cái gì.
Hai tay hắn rung lên, Thuyền Độ Thế to lớn ầm ầm rung động tiến thẳng về phía bóng tối vô tận trên bầu trời.
Trên thuyền, hai tay Lạc Phi Linh nâng một luồng đạo tức mỏng mảnh, thần sắc yên lặng, khoé miệng mỉm cười.
- Si tâm vọng tưởng!
Thuyền Độ Thế to lớn ầm ầm rung động, tiến thẳng về phía trước, phá tan ma tức vô tận, khí cơ đạo thống và tu sĩ Thiên Nguyên giống như đuốc châm lửa đốt trời, sắc mặt của Đế Hư trong bóng tối cũng trở nên xanh mét.
Nhưng vượt ngoài dự kiến của mọi người, dường như hắn không quá phẫn nộ, giống như sự lỗ mãng và bừa bãi lúc trước chỉ là giả bộ, nhìn thấy không thể làm dao động đạo tâm của chúng tu Thiên Nguyên, vào lúc này lại trở nên bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, sau đó chậm rãi nắm chặt tay trong bóng đêm dày đặc.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động như hải triều đánh vào bờ, có vẻ vô cùng kinh tâm động phách trong bóng tối vô tận!
Hồng Mông Kì trong ba mươi ba tầng trời tăng vọt, khí cơ khởi động tới cực điểm.
Mà bên trong bóng tối vô tận kia, vô số Hắc Ám Ma vật phô thiên cái địa cũng cuồng bạo vô cùng.
Rầm rầm!
Từng nhóm một đánh về phía pháp thuyền!
Một khắc tuyệt vọng không cách nào hình dung, ma tức vô tận che khuất pháp thuyền, tầm mắt nhìn về phía đám ma vật. Phải mất một ngày mới có thể đi vào chỗ trống ít ma vật hơn, có thể thấy được nơi này rất nhiều ma vật, vô cùng hỗn loạn!
Mà bên trong ma vật vô tận cũng có Thiên Ma biến ảo vô cùng trộn lẫn, biến hoá thành các hình dạng khác nhau vào mọi lúc, cắn nuốt về phía pháp thuyền. Bên trong Thiên Ma vô tận này còn có Hồng Mông sinh linh bên người Đế Hư, bọn họ đều có linh tính, đang tìm kiếm một khe hở bên trong không trung, chăm chú nhìn chằm chằm pháp thuyền mang theo hy vọng cuối cùng của Thiên Nguyên, cũng đang tìm kiếm cơ hội xuất thủ của mình...
Khó! Khó! Khó!
Kế hoạch của Phương Nguyên chắc chắn không có vấn đề gì!
Chúng tu Thiên Nguyên cũng thể hiện ra thái độ rõ ràng, không hề bị Đế Hư làm ảnh hưởng đạo tâm!
Đây vốn là con đường duy nhất!
Nhưng con đường này vô cùng gian nan, khó tới mức khiến người ta không nhìn thấy hy vọng!
Giống như người trên Thuyền Độ Thế lúc này, không thể xuyên thấu qua ma vật dày đặc kia để nhìn thấy ánh mặt trời!
...
- Bảo vệ thuyền, tử chiến!
Phía trên Thuyền Độ Thế, cho dù tuyệt vọng cũng có người thể hiện dũng khí.
Lúc này tất cả thần tướng Bát Hoang Thành đều dẫn đầu bảo vệ trên các vị trí mấu chốt của Thuyền Độ Thế, cầm Tiên kỳ trong tay quát lớn một tiếng, Thần tướng Bát Hoang Thành đứng ở khắp nơi trên thuyền, cầm tiên mâu trong tay chém giết về phía ma vật.
Từng đợt quái vật hung ác điên cuồng đánh úp lại, không ngừng xé rách Tiên binh nổi lên trên mạn thuyền, lôi bọn họ vào trong bóng tối.
Nhưng những Tiên quân phía sau lại lập tức bổ sung đi lên, không để pháp thuyền xuất hiện bất kỳ sơ hở nào.
...
- Giết...
Bảo vệ phía trước Thuyền Độ Thế chính là Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại thống lĩnh Thiên Ma Quân.
Bọn họ đều lấy ra ma bảo đặt trong ngực, bay lên giữa không trung.
Tung hoành, càn quét ma vật từ giữa không trung rơi xuống, những nơi đi qua đều xuất hiện ma quang, huyết tinh văng tung toé.
Chương 1994 Vì sao chiến? (1)
Khác với Tiên đạo, sức mạnh bọn họ mang theo tà khí không cách nào hình dung, nhưng vào lúc này bên trong tà khí vẫn hiển lộ ra sự uy nghiêm đáng kinh ngạc, cho dù khí cơ bọn họ là tà nhưng lúc này biểu tình vẫn là hiên ngang lẫm liệt, không khác gì Tiên đạo.
...
- Một ngày Long Hồn rơi vào Ngô tộc...
Phía sau có thể thấy Long Hồn tung hoành giống như đàn long bay múa ngẫu hứng, xé rách tất cả ma vật tới gần Thuyền Độ Thế.
Thế gia tu hành cùng thiên kiêu đều kế thừa Long Hồn, có vài người trong số họ không nhớ rõ làm sao gọi ra Long Hồn, nhưng điều đó không thể ngăn cản họ dùng mạng sống đi che chở Thuyền Độ Thế. Hơn nữa cũng không biết có phải vì trận chiến này hay không, ngay cả Long Hồn đã sớm không còn linh tính cũng thức tỉnh vào lúc này.
Bọn chúng tung hoành bay lượn bên trong không trung, giương nanh múa vuốt, chiến ý ngập tràn, giống như thức tỉnh tâm huyết ở sâu trong linh hồn.
...
- Thế gia Trung Châu chưa từng bị tụt hậu sao?
Ở một bên khác, Thế Giới Liên Minh Trung Châu đều xuất ra huyết khí và nội tình trước nay chưa từng có, bọn họ đều tự chiếm cứ một chỗ, bày ra các loại thần thông giống như cái đinh cố định trên thuyền, bọn họ không chiếm nhiều diện tích, chỉ cứng rắn bảo vệ chỗ của chính mình, cũng không chịu quá nhiều trách nhiệm, chỉ là việc mình nên gánh vác vẫn không hề có chút trốn tránh.
...
Phía sau đó chính là đại quân Yêu Vực.
Bọn họ đi tới ba mươi ba tầng trời bị tàn phá này, cả người đều giống như mơ, căn bản không giống tu sĩ Tiên đạo biết mình tới đây làm gì, lại biết vì sao phải làm vậy, bọn họ cũng có ưu thế của chính mình, chỉ biết liều mạng...
... Quản hắn làm cái gì, nên làm gì thì làm cái đó!
Trước mắt có ma vật vọt tới, nếu người khác đều đang chém giết, bọn ta còn chờ cái gì?
Giết!
Giết hết mẹ nó!
Bởi vậy thoạt nhìn bên phía đại quân Yêu Vực lại vô cùng náo nhiệt, càng có thêm nhiều ma vật điên cuồng hung ác vọt về phía trên pháp thuyền, bọn họ càng hung hăng.
Từng người một la hét, một số kẻ trên người trần trụi, cũng có người biến thành bán yêu đánh thẳng về phía ma vật vô tận.
Những người khác đều đang nghênh chiến phía trên pháp thuyền, bọn họ chiến ý xung thiên, trực tiếp bổ nhào xuống dưới pháp thuyền, sau khi chém giết ma vật vô tận, khi chém một con ma vật cuối cùng bên người thành mảnh nhỏ thì chậm rãi quay người lại...
...Mẹ nó, thuyền đâu?
...Sao không đợi ta?
...
So với bọn hắn, đại quân Thần tộc lại có vẻ trầm mặc hơn.
Tâm tư bọn họ vô cùng phức tạp, cũng suy nghĩ nhiều nhất, ít tin tưởng Phương Nguyên nhất, thậm chí là có ý thù địch!
Nhưng hôm nay đi lên Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng không có cách khác, chỉ bảo vệ một chỗ trên pháp thuyền, mở ra Đại Thiên La Kì vô cùng lớn ngăn cản từng tầng ma vật. Nhưng cho dù Đại Thiên La Kì tốt vẫn không thể bảo vệ mọi nơi trên Thuyền Độ Thế, cho nên khi đám ma vật vọt tới bên trong đám người bọn họ, tướng sĩ Thần tộc cũng chỉ có thể cắn răng ngăn cản.
- Thiên Ngoại đã bị huỷ, Thiên Nguyên cũng sắp bị huỷ...
- Cho tới bây giờ chúng ta vẫn không có cơ hội lựa chọn vận mệnh cho chính mình...
- Nhưng cho dù thế nào vẫn có một vài chuyện có thể xác định rõ...
- Bất kể trong tình huống nào chúng ta đều phải lựa chọn sống sót, liều mạng sống sót!
...
Thuyền Độ Thế xuyên qua Hắc Ám, khó khăn tiến về phía trước.
Trên chiến thuyền mang theo hy vọng duy nhất, cũng mang theo giết chóc vô tận!
Hiện giờ Phương Nguyên lại khoanh tay đứng trên đầu thuyền, ánh mắt nhìn về hư không phía trước, không quan tâm tới giết chóc và tử vong phía sau.
Hiện giờ vận mệnh pháp thuyền sau lưng hắn đều giao cho những người khác.
Việc duy nhất hắn có thể làm chính là nhìn chằm chằm người trong bóng tối kia!
Mà chúng tu Thiên Nguyên cũng không khiến hắn thất vọng.
Một cuộc tranh đoạt sinh mệnh trước nay chưa từng có, cũng là một cuộc chiến vận mệnh không có hồi kết!
Thời điểm này mỗi người đều đứng trên vị trí mình nên đứng!
Xôn xao!
Phía trước Thuyền Độ Thế có vô số ma vật dũng mãnh tiến tới, bọn chúng chồng chất thành biển phía trước pháp thuyền khiến Thuyền Độ Thế vô cùng lớn này như bị hãm trong sông băng, không thể đi tới. Cho dù sức mạnh của Thuyền Độ Thế có cường thịnh hơn nữa, nhưng bốn phương tám hướng đã bị ma vật ngăn cản, không thể tiếp tục chạy về phía trước.
- Các vị đồng bào, đã tới lúc chúng ta phải hiến thân.
Một thần tướng Ma Biên không biết tên nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt tỏ vẻ dứt khoát.
Hai tay hắn nắm chặt thần thương, rống to một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống pháp thuyền, trực tiếp vọt vào trong đám ma vật vây quanh mạn thuyền để điên cuồng chém giết, dùng hết khí lực toàn thân chém nát ma vật tới gần mình. Phía trên pháp thuyền, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều đỏ hốc mắt, có người âm thầm cắn răng nhảy xuống theo.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Vô số Tiên quân Ma Biên nhảy khỏi pháp thuyền, dùng thân thể đi thanh trừ ma vật bao quanh.
Vận mệnh bọn họ đã được định sẵn từ khi nhảy xuống khỏi pháp thuyền, nhưng không ai hối hận.
...
Pháp thuyền vô cùng lớn, khó khăn đi về trước trong đống thi hài, huyết nhục của Ma vật và Tiên quân Ma Biên, nhưng xung quanh có vô số ma tức và ma vật mãnh liệt kéo tới, che lấp thiên địa, trên không là nơi khó bảo vệ nhất, vì thế vào thời điểm này trận sư Dịch Lâu tạo thành một đội vọt tới giữa không trung, thi triển tu vi trận đạo tạo ra vô số trận kì bao phủ pháp thuyền, che chở trên không.
Chương 1995 Vì sao chiến? (2)
Nhưng trận pháp bày ra trong lúc cấp thiết chỉ có thể bảo vệ trên không trung của pháp thuyền, không thể bảo vệ bản thân bọn họ, có vô số người bị ma vật bay trên trời bắt lấy, xé thành mảnh nhỏ, máu tươi đầm đìa rơi xuống giống như mưa to. Mỗi khi có một trận sư ngã xuống lập tức có thêm nhiều trận sư tiến lên giữa không trung, bọn họ bày ra thêm nhiều trận kì, bảo hộ pháp thuyền vô cùng tốt.
Từng trận sư chết đi, nhưng đại trận càng lúc càng xuất hiện đầy đủ hơn trên không trung của pháp thuyền.
...
- Bọn ma vật nhãi nhép, đến đây...
Một lão tu râu tóc bạc trắng cầm đại đao trong tay, liều chết chém giết vô số ma vật, khắp người đều là vết thương đẫm máu.
Bên người hắn có một người trẻ tuổi có vẻ non nớt ôm cánh tay hắn, khóc ròng nói:
- Lão tổ, vốn dĩ chúng ta có thể yên ổn tránh ở Thiên Nguyên, hưởng thụ thế giới thanh tĩnh kia, vì sao lại chạy tới nơi tuyệt vọng như thế này để liều mạng, vì sao chúng ta phải chiến đấu?
Lão tu đầu bạc cắm đao trên mặt đất, trầm giọng hét lớn:
- Nói vì sao mà chiến thì quả thật khác người...
Sau đó hắn hung hăng nhìn về phía thanh niên kia:
- ... Ta chỉ hỏi ngươi, một trận chiến này ngươi muốn chạy trốn sao?
Người thanh niên cứng rắn lau sạch nước mắt trên mặt, nắm chặt đao trong tay!
Chinh chiến và chém giết vô tận giống như pháo hoa nở rộng xung quanh pháp thuyền.
Bất kể thần thông huyết lệ cỡ nào, võ pháp tinh diệu cỡ nào, chém giết đều là một thứ xấu xí!
Hài cốt gãy nát, máu tươi tanh hôi, từng lớp huyết tương trải rộng trên mặt Thuyền Độ Thế!
Nhưng nhìn theo góc độ khác đây lại là một cảnh tượng vô cùng tốt đẹp!
Phương Nguyên đứng ở trên đầu thuyền, hai tay nắm ở phía sau dần dần xiết chặt.
Một đời này bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng làm rất nhiều chuyện.
Đã gặp vô số người có tâm hồn đáng ghê tởm, nhưng ít nhất vào một khắc này hắn lại cảm thấy lòng người vô cùng tốt đẹp!
Thuyền Độ Thế mang theo hy vọng và chết chóc gian nan chạy về phía bóng đêm vô tận.
Tốc độ rất chậm nhưng vẫn không dừng lại!
Cao thấp trái phải, bốn phía Bát Hoang, ma vật vô cùng vô tận đánh sâu vào, giống như biển rộng màu đen bao phủ Thuyền Độ Thế, nhưng trên thuyền lúc nào cũng tràn ngập huyết khí vô tận, giống như quang mang hoả diễm xé rách từng tầng hắc ám.
Dù có bao nhiêu Ma vật, dù có hung ác điên cuồng thế nào, nhưng trên con Thuyền Độ Thế cũng không thiếu huyết khí và cứng cỏi.
Bọn họ dùng huyết nhục làm tường bảo vệ Thuyền Độ Thế, đánh lui từng đợt Ma vật và xé rách chúng.
Hai bên giống như băng và hoả, không ngừng đan xen cùng tan rã, thoạt nhìn giống như thế lực ngang nhau, không ai khiến đối phương lui về phía sau nửa bước. Nhưng ở chỗ băng lửa giao nhau lại có vô tận sinh mệnh biến mất.
Không ai biết cuối cùng ai là người tốt hơn, ai sẽ là người cười cuối cùng sống sót...
So sánh với ma vật hung ác điên cuồng, Thiên Ma càng khó chơi hơn.
Loại này được sinh ra bên trong ma tức, là sinh linh Hắc Ám đáng sợ nhất, từng là tồn tại khó chơi nhất bên trong đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Bọn chúng vô hình vô tướng, biến ảo khôn lường, tự sinh ra pháp tắc, dường như miễn dịch với thần thông. Bình thường một hai con Thiên Ma cũng đã khó tiêu diệt, mà hiện giờ bên trong hư không vô tận này lại có luồng mây đen Thiên Ma kết thành đội mà tới...
Không ai biết rốt cuộc bên trong mây đen kia có bao nhiêu Thiên Ma!
Nhưng cho dù có bao nhiêu Thiên Ma, hiện giờ cũng chỉ có thể chống đỡ!
Cho dù chỉ có một con Thiên Ma vọt vào trong quân trận Tiên quân hoặc trong đám người đều là tai nạn lớn.
Những sinh linh đáng sợ này thân hình biến ảo, khi là cự thú, khi lại như đám sương mù, cho dù hình thái thế nào, chỉ cần nơi nó lan đến đều khiến từng đám tu sĩ chết đi không một tiếng động, thân thể không hề thay đổi nhưng không còn thần hồn...
Thiên Ma vốn là tồn tại vô địch khi chống lại tu sĩ dưới cảnh giới Hóa Thần!
- Các vị đồng đạo, không thể để Thiên Ma tới gần Thuyền Độ Thế...
Có tu sĩ nhận thức được sự đáng sợ của Thiên Ma, phi thân lên phía trên
mạn thuyền lớn tiếng hét to.
- Vèo vèo vèo vèo!
Trên Thuyền Độ Thế, vô số tu sĩ đều theo lệnh phi thẳng lên trên, nghênh đón đám mây Thiên Ma giữa không trung.
Những tu sĩ đó đều là hạng người thành danh đã lâu trên Thiên Nguyên, đại đa số đều là Hóa Thần.
Bọn họ không thể dễ dàng để Thiên Ma hạ xuống trên Thuyền Độ Thế chém giết, chỉ có thể ngăn cản ở bên ngoài thuyền.
- Đời đời tu sĩ Thiên Nguyên đều xem việc tiêu diệt Thiên Ma là vinh quang...
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan dẫn tứ đại trưởng lão phi thân nghênh đón đám mây đen, bào phục phiêu đãng khắp nơi, pháp lực quấn quanh lôi điện giống như sương mù đánh thẳng về phía đám mây đen ở giữa không trung, thời điểm pháp lực sắp đụng vào trong mây đen, đám mây đen kia đột nhiên chủ động mở ra, hoá thành bảy tám con Thiên Ma hăng hái phi tới gần bọn họ.
- Thanh Dương ta có vài phần trách nhiệm, để xem thử hôm nay chúng ta có thể tiêu diệt mấy con Thiên Ma!
Thanh Dương Tông chủ Lục Thanh Quan trầm giọng quát khẽ, hai tay đưa ra, một đám sương mù màu xanh đánh thẳng về phía hai con Thiên Ma.
Ầm ầm!
Pháp lực và Thiên Ma đụng vào nhau, chỉ thấy hai con Thiên Ma kia giống như hai luồng lốc xoáy lớn cắn nuốt sức mạnh của hắn.
Ngàn vạn năm qua, luồng đạo tức đầu tiên trên thế gian chính là hy vọng duy nhất cứu vớt sự tuyệt vọng vô tận này.
Nhưng một tia hy vọng này vẫn được Thiên Nguyên bồi dưỡng, chưa trưởng thành tới trình độ đủ mạnh lại bị Phương Nguyên dẫn lại đây.
- Lạc sư muội, xách đèn giúp ta!
Phương Nguyên nâng tay kéo thêm nhiều đạo tức lại đây, thấp giọng nói.
Hắn biết trạng thái hiện giờ của mình không tiện khống chế luồng đạo tức này, không chút do dự đưa cơ hội đó cho Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh cũng không nói nhiều, vội vàng phi thân lên, phía sau xuất hiện Hồng Loan ảnh vô cùng lớn giống như quang ảnh thu nhỏ trong bóng tối vô tận. Hai tay nàng mở rộng, nhẹ nhàng nắm lấy luồng đạo tức kia, bay xuống từ không trung, ngồi xếp bằng chính giữa thuyền.
- Mệnh không ở Thiên Nguyên, cho dù thế nào cũng đều thua!
Lời nói của Phương Nguyên nặng nề vang lên, nhưng mấy lời này cũng là nói cho chúng tu Thiên Nguyên nghe:
- Chỉ là năm mươi thiên đạo chạy đi đầu tiên cho nên vĩnh viễn không có tuyệt vọng thật sự, giống như Ma tức bên trong luồng đạo tức này, đó chính là hy vọng của chúng ta. Chúng ta muốn tự vệ, cho dù là Thiên Nguyên và nhân gian không có hy vọng, duy nhất chỉ có cách này mới tìm được một đường sống. Mà nay ta mời các vị đạo hữu lên trời đấu một trận, chính là hy vọng các ngươi và ta cùng nhau đánh về phía Hoàng Thiên, trồng một luồng đạo tức này vào bên trong Đế Trì...
Khi nói tới đây hai tay của hắn đã vung lên, nhấc lên Lục Đạo Luân Hồi đại trận vô cùng lớn phía sau.
Đại trận vô cùng lớn chiếm cứ một phương, dưới pháp lực vô cùng ảo diệu tới cực điểm của hắn lại dần dần thu nhỏ, hóa thành một quả hắc cầu nho nhỏ trong bầu trời đêm vô tận, sau đó nhẹ nhàng bay vào trong tay áo hắn, không một tiếng động!
- Thì ra ý tứ của hắn chính là...
Nghe được lời nói của Phương Nguyên, vô số chúng tu Thiên Nguyên đều hiểu rõ.
Thì ra đây mới là mục đích của Phương Nguyên!
Luồng đạo tức này đã bị Bạch Du luyện hoá ra ở Thiên Nguyên, nếu vẫn luôn được Thiên Nguyên bồi dưỡng, đích thực sẽ có một ngày ma tức của cả Thiên Nguyên sẽ bị chuyển hoá, biến thành một tiên cảnh tràn ngập đạo tức mới. Có điều trước khi ba mươi ba tầng trời tan biến nhất định sẽ công kích Thiên Nguyên, tới khi đó, cho dù Thiên Nguyên hoá thành tiên cảnh cũng sẽ bị hỏng giống như ba mươi ba tầng trời lúc trước!
Nếu thật sự muốn thay đổi thế cục cũng chỉ có một cách!
Đó là mang hy vọng này đặt vào bên trong Đế Trì Thái Hoàng Thiên, bắt đầu nghịch chuyển theo Đế Trì.
Nơi đó là ngọn nguồn của tất cả, cũng là nơi thích hợp nhất để bồi dưỡng hy vọng.
Phương Nguyên kêu gọi chúng ta lên trời đấu một trận, không phải vì muốn bọn họ giúp đỡ mình bảo vệ Thiên Nhân Quan, bởi vì đúng như lời Đế Hư nói, không thể thủ được Thiên Nhân Quan, sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ, cho nên Phương Nguyên mời bọn họ đến chỉ vì một trận công phạt cuối cùng này.
Tu sĩ Thiên Nguyên ở ba mươi ba tầng trời không thể đánh lâu dài.
Pháp lực của hắn cũng không được bù đắp lại, bởi vì nếu đánh lâu chắc hẳn sẽ chết!
Mọi chuyện Phương Nguyên đã sớm dự đoán, cho nên ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tấn công.
...
Ầm ầm ầm!
Pháp thuyền thành hình thật lớn, vách tường huy hoàng, pháp tắc đan xen giống như một thế giới.
Phía trên thân thuyền có chữ viết tay, tạo nên mấy chữ to: “Thuyền Độ Thế”
Lúc này không vì bảo vệ Thiên Quan, chỉ vì một trận chiến độ thế.
- Graooo...
Người có phản ứng sớm nhất chính là Thanh Long và Bạch Hổ, vận mệnh của bọn họ vốn đã sớm liên quan tới Thiên Nhân Quan. Hiện giờ Thiên Nhân Quan hóa thành Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng đi theo tới. Hơn nữa chinh chiến ba ngàn năm, bọn họ đã sớm tâm ý tương thông với Phương Nguyên, vào thời điểm này đều vọt vào trong Thuyền Độ Thế, một trái một phải canh giữ hai bên thuyền, rít gào khắp nơi.
Phía sau bọn họ, Lão Quy cõng chúng tu Thiên Nguyên đi tới ba mươi ba tầng trời tu luyện cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi, nặng nề hít một tiếng, thân hình to lớn đi lên trên Thuyền Độ Thế, bảo vệ phía sau.
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn tiến đánh Thái Hoàng Thiên?
Lúc này thần sắc của Đế Hư khẽ thay đổi, lạnh lùng hét lớn, thân hình cao lớn.
Bên trong đáy mắt lộ ra ánh mắt ngoan độc lạnh lùng.
- Những người này xem ngươi là người cứu thế, nhưng bọn họ có biết ngươi đã...
- Rầm...
Vẫn chưa nói xong, Hồng Mông Kì ba mươi ba tầng trời khởi động quay quanh người hắn, kéo theo vô số ma tức.
Trong thiên địa, ma vật, Thiên Ma vô cùng vô tận và sinh linh Hồng Mông đều lộ vẻ mặt dữ tợn, đánh về phía Thuyền Độ Thế.
Mà thân hình hắn lại không ngừng bay cao, hai tay vung ra, ngưng kết ma tức vô tận trên chín tầng trời hoá thành một thanh trường mâu màu đen. Trường mâu này còn u ám hơn bóng đêm, trên thân quẩn quanh khí tức tuyệt vọng giống như sự hắc ám trong bóng đêm, cực hạn tới đỉnh điểm. Vốn dĩ Hắc Ám chỉ biết cắn nuốt tất cả, lúc này lại bị hắn luyện thành vũ khí đánh thẳng về phía Thuyền Độ Thế.
Không hình dung được một kích này cường đại đến thế nào, đó là sức mạnh cực hạn mà thế nhân khó có thể tưởng tượng.
Dưới trường mâu, Thuyền Độ Thế do một thế giới hóa thành lại yếu ớt giống như một con thuyền giấy.
Lại càng không cần nói tới luồng đạo tức phía trên Thuyền Độ Thế kia.
Đó quả thật giống như mưa to rơi xuống đại dương mênh mông, đáng thương như ánh nến sắp tắt.
- Bùm!
Chương 1992 Thuyền Độ Thế (2)
Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị để đón một kích vô cùng mạnh mẽ của Đế Hư.
Thân hình xông thẳng lên trời, khí cơ trên người đột nhiên xuất hiện biến đổi.
Vốn thuần khiết thiện lương đột nhiên lúc này lại xuất hiện tà khí vô tận, vô số Ma tức cuồn cuộn xung quanh tập trung lượn vòng trước người hắn, một Thái Cực Đồ chiếm cứ hơn phân nửa hư không xuất hiện. Có điều Thái Cực Đồ hiện tại đã hoàn toàn khác trước, một nửa là Huyền Hoàng Khí thuần tuý, một nửa là Ma tức tà ác vô cùng.
Chính và tà vào lúc này lại phân biệt vô cùng rõ ràng.
Chỉ với một thần thông lại như giảng giải hết tất cả đạo lý trong thiên hạ.
- Keng...
Trường mâu màu đen và Thái Cực Đồ chạm vào nhau, dẫn phát ra cuồng triều vô tận...
Vô số Ma vật từ trên chín tầng trời lao xuống dưới đều bị cuồng triều xé thành vô số mảnh nhỏ.
Thuyền Độ Thế chấn động kịch liệt, gần như bị xé rách.
Nhưng một lúc sau lại dần ổn định, yên ổn đứng trong hư không.
- Khí cơ trên người hắn...
Lúc này có tu sĩ Thiên Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Bao gồm Đạo chủ Đông Hoàng Sơn và Chí Tôn Tà Hoàng ở bên trong đám người cũng cảm giác được khí cơ trên người Phương Nguyên thay đổi.
Dù sao hiện giờ tu vi của Phương Nguyên rất cao, vượt qua tưởng tượng của bọn họ, cho nên bọn họ vẫn không thể nhìn thấu một số bí mật của Phương Nguyên lúc này. Nhưng hôm nay lại khác, vì đỡ một kích mạnh mẽ của Đế Hư, hắn chỉ có thể để lộ tu vi thật sự, điều này khiến cho bí mật trên người hắn giống như giấy trắng bị người đời nhìn thấy rõ ràng, tất nhiên không thể che dấu được nữa.
- Khó trách hắn có thể bảo vệ Thiên Quan ba ngàn năm ở bên trong ma tức...
- Thì ra hắn đã...
...
Nhanh chóng trong lòng có lời giải cho một vấn đề.
Bản thân Phương Nguyên ở trong Ma tức ba ngàn năm, ngày đêm chinh chiến, làm sao có thể bổ sung pháp lực cho bản thân?
Đây là đáp án khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Người bảo vệ Thiên Nguyên ba ngàn năm này, nếu đã không phải là người, như vậy...
... Hắn còn có thể đáng tin sao?
Đế Hư ở phía xa chú ý tới biểu tình của tu sĩ Thiên Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
- Ngươi... quả nhiên chính là...
Chân tướng là một chuyện kinh khủng, nếu để mặc sự kinh khủng này lan tràn ra ngoài, kết quả sẽ đáng sợ tới mức không có cách nào hình dung.
Mà Phương Nguyên ở giữa không trung cũng không rõ sau khi mình lộ ra khí cơ thật sự sẽ khiến chúng tu Thiên Nguyên suy nghĩ gì, nhưng hắn cố tình biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, không hề quan tâm, sau khi ngăn cản một kích của Đế Hư liền đi tới đầu thuyền.
Hai tay chắp ở phía sau lưng, tà khí quanh quẩn khắp người, không chút che giấu bí mật hắn đã chuyển sinh.
Thậm chí dường như hắn không quan tâm tới việc chúng tu Thiên Nguyên có đi lên chiến thuyền hay không?
- Phương Nguyên sư huynh, ta sẽ theo ngươi đánh một trận!
Nhưng trong lúc tình thế hỗn loạn, lòng người nhộn nhạo thì vang lên một tiếng hét.
Chỉ thấy xung quanh pháp thuyền tràn ngập gió tuyết, một tiên nữ tóc trắng của Vong Nguyên Thành phi thân đi lên Thuyền Độ Thế, xoay người đánh tới, một đám ma vật đang muốn bổ nhào vào Thuyền Độ Thế bị gió tuyết của nàng cắt thành mảnh nhỏ, như con bướm màu đen tung bay giữa không trung.
Nàng vốn là một trong số những người có tu vi cao nhất Thiên Nguyên, cũng là một trong số mấy người phát hiện vấn đề trên người Phương Nguyên sớm nhất.
Nhưng nàng dường như cái gì cũng không thấy, là người đầu tiên lên thuyền.
- Xì xào
Mà bên cạnh pháp thuyền chợt có một luồng đao khí đáng sợ đánh tới, chém mấy trăm con Thiên Ma vây quanh pháp thuyền thành mảnh nhỏ, sau đó thân hình thật lớn cùa Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại theo sát xông lên pháp thuyền, vung đao khắp nơi, bảo vệ khu vực này. Trên mặt hắn không chút chần chừ, giống như việc đi lên pháp thuyền là một chuyện đương nhiên.
Nếu không phải hắn đứng cách xa thì sẽ là người đầu tiên đi lên pháp thuyền!
Theo sát phía sau chính là Vân Châu và Đổng Tô của Bát Hoàng Thành, bọn họ vội vàng xông lên pháp thuyền, thi triển thần thông hộ pháp.
Đối với bọn họ, họ chỉ đi theo sư phụ của mình!
- Chúng ta...
Mà ở cách đó không xa, Nữ đế Cửu Trùng Thiên Diêu Diêu cùng Bạch Hồ Kiếm Thủ liếc mắt nhìn nhau, thần niệm kích động.
- Sau khi chuyển sang kiếp khác, đạo tâm bị ăn mòn, tính tình tất nhiên sẽ thay đổi lớn...
Bạch Hồ Kiếm Thủ vung kiếm chém một đám ma vật xung quanh, trầm giọng nói.
- Nhưng nếu thế gian chỉ có một người khiến ta tin tưởng cho dù đã chuyển sang kiếp khác đạo tâm vẫn không thay đổi, đó chính là tên họ Phương này, cho nên ta đương nhiên muốn lên thuyền đi đấu một trận...
Khi nói tới đây quanh người hắn kiếm ý xoay tròn, phóng về phía Thuyền Độ Thế.
- Dong dài...
Nữ đế Cửu Trùng Thiên trừng mắt nhìn Bạch Hồ Kiếm Thủ, nhanh chóng vọt về phía Thuyền Độ Thế.
Lúc này thật giống như cuộc thi ai có thể lên thuyền nhanh hơn.
- Hả?
Từ xa Đế Hư nhìn thấy một màn này cũng có chút bối rối, khẽ nhíu mày.
Nhưng vào lúc này Đạo chủ Đông Hoàng Sơn đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên đạo vân lưu chuyển quanh người, trầm giọng hét lớn:
- Phương Nguyên đạo hữu vì bảo vệ Thiên Nguyên, không tiếc dùng thân nhập ma, công đức này có thể chiếu sáng trời cao nhật nguyệt. Vì vận mệnh của Thiên Nguyên hôm nay, ta nguyện ý trợ giúp người trong trận chiến này, nghịch chuyển Hồng Mông, công đánh Càn Khôn, muôn đời truyền lưu đều dựa vào lúc này...
Chương 1993 Nhập ma chuyển sinh
Giọng của hắn truyền khắp nơi, chui vào trong tai của vô số tu sĩ Thiên Nguyên.
Trên phương diện nào đó hắn khác với Phương Nguyên.
Phương Nguyên bảo vệ Thiên Quan ba ngàn năm, dường như đã bị hậu bối của Thiên Nguyên quên lãng.
Nhưng Đạo chủ Đông Hoàng Sơn vẫn là người đứng đầu Thiên Nguyên, là sự tin cậy sâu sắc của tu sĩ Thiên Nguyên.
Bởi vậy sau khi hắn nói ra câu này liền giống như một lời dẫn, mở ra nội tâm của vô số tu sĩ Thiên Nguyên.
Lời nói cũng phân thành nhiều loại, cùng là một chuyện, nhưng lời nói khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau. Vừa rồi tu sĩ Thiên Nguyên phát hiện khí cơ trên người Phương Nguyên khác thường liền sinh ra nghi ngờ, sau khi nghe câu nói của Đạo chủ Đông Hoàng Sơn lại biến thành khâm phục vô tận. Nhìn thấy Đạo chủ Đông Hoàng Sơn vừa nói xong đã phi thân tiến về phía Thuyền Độ Thế, những người khác cũng không quản nhiều nữa.
Ầm ầm ầm...
Đám người vội vàng tiến về phía Thuyền Độ Thế...
Đại quân Thiên Ma, Yêu quân Yêu Vực, Tiên quân Bát Hoang Thành, Long Hồn thế gia, đại tu Hóa Thần, binh mã Thánh địa, Đạo Thống các nơi, Trung Châu thế gia và đại quân Thần Tộc cuối cùng đều phi thân tiến về phía Thuyền Độ Thế.
Không phải tất cả bọn họ đều tin tưởng Phương Nguyên, chỉ là tới lúc này đã thành đại cục, cho dù trong lòng còn nghi ngờ, dưới đại thế này cũng không có lựa chọn nào khác!
Chung quanh Thuyền Độ Thế, hoặc là nói phía trước Thiên Nhân Quan có một U Linh ẩn nấp ba ngàn năm đang nhìn thế lực các phương, sau khi phát hiện Phương Nguyên là người chuyển sinh, những người kia cũng dứt khoát lên Thuyền Độ Thế!
- Vì bảo vệ Thiên Nguyên, không tiếc nhập ma chuyển sinh...
Cuối cùng Chí Tôn Tà Hoàng nhìn thấy một màn này liền cười lạnh, thấp giọng nói:
- Tới lúc này ta thật sự có chút bội phục ngươi rồi!
- Xôn xao!
Hai cũng phi thân đi lên Thuyền Độ Thế.
Phương Nguyên đứng trên đầu thuyền, thần sắc không chút thay đổi nhìn chúng tu Thiên Nguyên tiến vào thuyền.
Dường như mọi thứ như là chuyện đương nhiên, cũng không đáng đểvui sướng, cũng không phải để chứng minh cái gì.
Hai tay hắn rung lên, Thuyền Độ Thế to lớn ầm ầm rung động tiến thẳng về phía bóng tối vô tận trên bầu trời.
Trên thuyền, hai tay Lạc Phi Linh nâng một luồng đạo tức mỏng mảnh, thần sắc yên lặng, khoé miệng mỉm cười.
- Si tâm vọng tưởng!
Thuyền Độ Thế to lớn ầm ầm rung động, tiến thẳng về phía trước, phá tan ma tức vô tận, khí cơ đạo thống và tu sĩ Thiên Nguyên giống như đuốc châm lửa đốt trời, sắc mặt của Đế Hư trong bóng tối cũng trở nên xanh mét.
Nhưng vượt ngoài dự kiến của mọi người, dường như hắn không quá phẫn nộ, giống như sự lỗ mãng và bừa bãi lúc trước chỉ là giả bộ, nhìn thấy không thể làm dao động đạo tâm của chúng tu Thiên Nguyên, vào lúc này lại trở nên bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, sau đó chậm rãi nắm chặt tay trong bóng đêm dày đặc.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động như hải triều đánh vào bờ, có vẻ vô cùng kinh tâm động phách trong bóng tối vô tận!
Hồng Mông Kì trong ba mươi ba tầng trời tăng vọt, khí cơ khởi động tới cực điểm.
Mà bên trong bóng tối vô tận kia, vô số Hắc Ám Ma vật phô thiên cái địa cũng cuồng bạo vô cùng.
Rầm rầm!
Từng nhóm một đánh về phía pháp thuyền!
Một khắc tuyệt vọng không cách nào hình dung, ma tức vô tận che khuất pháp thuyền, tầm mắt nhìn về phía đám ma vật. Phải mất một ngày mới có thể đi vào chỗ trống ít ma vật hơn, có thể thấy được nơi này rất nhiều ma vật, vô cùng hỗn loạn!
Mà bên trong ma vật vô tận cũng có Thiên Ma biến ảo vô cùng trộn lẫn, biến hoá thành các hình dạng khác nhau vào mọi lúc, cắn nuốt về phía pháp thuyền. Bên trong Thiên Ma vô tận này còn có Hồng Mông sinh linh bên người Đế Hư, bọn họ đều có linh tính, đang tìm kiếm một khe hở bên trong không trung, chăm chú nhìn chằm chằm pháp thuyền mang theo hy vọng cuối cùng của Thiên Nguyên, cũng đang tìm kiếm cơ hội xuất thủ của mình...
Khó! Khó! Khó!
Kế hoạch của Phương Nguyên chắc chắn không có vấn đề gì!
Chúng tu Thiên Nguyên cũng thể hiện ra thái độ rõ ràng, không hề bị Đế Hư làm ảnh hưởng đạo tâm!
Đây vốn là con đường duy nhất!
Nhưng con đường này vô cùng gian nan, khó tới mức khiến người ta không nhìn thấy hy vọng!
Giống như người trên Thuyền Độ Thế lúc này, không thể xuyên thấu qua ma vật dày đặc kia để nhìn thấy ánh mặt trời!
...
- Bảo vệ thuyền, tử chiến!
Phía trên Thuyền Độ Thế, cho dù tuyệt vọng cũng có người thể hiện dũng khí.
Lúc này tất cả thần tướng Bát Hoang Thành đều dẫn đầu bảo vệ trên các vị trí mấu chốt của Thuyền Độ Thế, cầm Tiên kỳ trong tay quát lớn một tiếng, Thần tướng Bát Hoang Thành đứng ở khắp nơi trên thuyền, cầm tiên mâu trong tay chém giết về phía ma vật.
Từng đợt quái vật hung ác điên cuồng đánh úp lại, không ngừng xé rách Tiên binh nổi lên trên mạn thuyền, lôi bọn họ vào trong bóng tối.
Nhưng những Tiên quân phía sau lại lập tức bổ sung đi lên, không để pháp thuyền xuất hiện bất kỳ sơ hở nào.
...
- Giết...
Bảo vệ phía trước Thuyền Độ Thế chính là Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại thống lĩnh Thiên Ma Quân.
Bọn họ đều lấy ra ma bảo đặt trong ngực, bay lên giữa không trung.
Tung hoành, càn quét ma vật từ giữa không trung rơi xuống, những nơi đi qua đều xuất hiện ma quang, huyết tinh văng tung toé.
Chương 1994 Vì sao chiến? (1)
Khác với Tiên đạo, sức mạnh bọn họ mang theo tà khí không cách nào hình dung, nhưng vào lúc này bên trong tà khí vẫn hiển lộ ra sự uy nghiêm đáng kinh ngạc, cho dù khí cơ bọn họ là tà nhưng lúc này biểu tình vẫn là hiên ngang lẫm liệt, không khác gì Tiên đạo.
...
- Một ngày Long Hồn rơi vào Ngô tộc...
Phía sau có thể thấy Long Hồn tung hoành giống như đàn long bay múa ngẫu hứng, xé rách tất cả ma vật tới gần Thuyền Độ Thế.
Thế gia tu hành cùng thiên kiêu đều kế thừa Long Hồn, có vài người trong số họ không nhớ rõ làm sao gọi ra Long Hồn, nhưng điều đó không thể ngăn cản họ dùng mạng sống đi che chở Thuyền Độ Thế. Hơn nữa cũng không biết có phải vì trận chiến này hay không, ngay cả Long Hồn đã sớm không còn linh tính cũng thức tỉnh vào lúc này.
Bọn chúng tung hoành bay lượn bên trong không trung, giương nanh múa vuốt, chiến ý ngập tràn, giống như thức tỉnh tâm huyết ở sâu trong linh hồn.
...
- Thế gia Trung Châu chưa từng bị tụt hậu sao?
Ở một bên khác, Thế Giới Liên Minh Trung Châu đều xuất ra huyết khí và nội tình trước nay chưa từng có, bọn họ đều tự chiếm cứ một chỗ, bày ra các loại thần thông giống như cái đinh cố định trên thuyền, bọn họ không chiếm nhiều diện tích, chỉ cứng rắn bảo vệ chỗ của chính mình, cũng không chịu quá nhiều trách nhiệm, chỉ là việc mình nên gánh vác vẫn không hề có chút trốn tránh.
...
Phía sau đó chính là đại quân Yêu Vực.
Bọn họ đi tới ba mươi ba tầng trời bị tàn phá này, cả người đều giống như mơ, căn bản không giống tu sĩ Tiên đạo biết mình tới đây làm gì, lại biết vì sao phải làm vậy, bọn họ cũng có ưu thế của chính mình, chỉ biết liều mạng...
... Quản hắn làm cái gì, nên làm gì thì làm cái đó!
Trước mắt có ma vật vọt tới, nếu người khác đều đang chém giết, bọn ta còn chờ cái gì?
Giết!
Giết hết mẹ nó!
Bởi vậy thoạt nhìn bên phía đại quân Yêu Vực lại vô cùng náo nhiệt, càng có thêm nhiều ma vật điên cuồng hung ác vọt về phía trên pháp thuyền, bọn họ càng hung hăng.
Từng người một la hét, một số kẻ trên người trần trụi, cũng có người biến thành bán yêu đánh thẳng về phía ma vật vô tận.
Những người khác đều đang nghênh chiến phía trên pháp thuyền, bọn họ chiến ý xung thiên, trực tiếp bổ nhào xuống dưới pháp thuyền, sau khi chém giết ma vật vô tận, khi chém một con ma vật cuối cùng bên người thành mảnh nhỏ thì chậm rãi quay người lại...
...Mẹ nó, thuyền đâu?
...Sao không đợi ta?
...
So với bọn hắn, đại quân Thần tộc lại có vẻ trầm mặc hơn.
Tâm tư bọn họ vô cùng phức tạp, cũng suy nghĩ nhiều nhất, ít tin tưởng Phương Nguyên nhất, thậm chí là có ý thù địch!
Nhưng hôm nay đi lên Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng không có cách khác, chỉ bảo vệ một chỗ trên pháp thuyền, mở ra Đại Thiên La Kì vô cùng lớn ngăn cản từng tầng ma vật. Nhưng cho dù Đại Thiên La Kì tốt vẫn không thể bảo vệ mọi nơi trên Thuyền Độ Thế, cho nên khi đám ma vật vọt tới bên trong đám người bọn họ, tướng sĩ Thần tộc cũng chỉ có thể cắn răng ngăn cản.
- Thiên Ngoại đã bị huỷ, Thiên Nguyên cũng sắp bị huỷ...
- Cho tới bây giờ chúng ta vẫn không có cơ hội lựa chọn vận mệnh cho chính mình...
- Nhưng cho dù thế nào vẫn có một vài chuyện có thể xác định rõ...
- Bất kể trong tình huống nào chúng ta đều phải lựa chọn sống sót, liều mạng sống sót!
...
Thuyền Độ Thế xuyên qua Hắc Ám, khó khăn tiến về phía trước.
Trên chiến thuyền mang theo hy vọng duy nhất, cũng mang theo giết chóc vô tận!
Hiện giờ Phương Nguyên lại khoanh tay đứng trên đầu thuyền, ánh mắt nhìn về hư không phía trước, không quan tâm tới giết chóc và tử vong phía sau.
Hiện giờ vận mệnh pháp thuyền sau lưng hắn đều giao cho những người khác.
Việc duy nhất hắn có thể làm chính là nhìn chằm chằm người trong bóng tối kia!
Mà chúng tu Thiên Nguyên cũng không khiến hắn thất vọng.
Một cuộc tranh đoạt sinh mệnh trước nay chưa từng có, cũng là một cuộc chiến vận mệnh không có hồi kết!
Thời điểm này mỗi người đều đứng trên vị trí mình nên đứng!
Xôn xao!
Phía trước Thuyền Độ Thế có vô số ma vật dũng mãnh tiến tới, bọn chúng chồng chất thành biển phía trước pháp thuyền khiến Thuyền Độ Thế vô cùng lớn này như bị hãm trong sông băng, không thể đi tới. Cho dù sức mạnh của Thuyền Độ Thế có cường thịnh hơn nữa, nhưng bốn phương tám hướng đã bị ma vật ngăn cản, không thể tiếp tục chạy về phía trước.
- Các vị đồng bào, đã tới lúc chúng ta phải hiến thân.
Một thần tướng Ma Biên không biết tên nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt tỏ vẻ dứt khoát.
Hai tay hắn nắm chặt thần thương, rống to một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống pháp thuyền, trực tiếp vọt vào trong đám ma vật vây quanh mạn thuyền để điên cuồng chém giết, dùng hết khí lực toàn thân chém nát ma vật tới gần mình. Phía trên pháp thuyền, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều đỏ hốc mắt, có người âm thầm cắn răng nhảy xuống theo.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Vô số Tiên quân Ma Biên nhảy khỏi pháp thuyền, dùng thân thể đi thanh trừ ma vật bao quanh.
Vận mệnh bọn họ đã được định sẵn từ khi nhảy xuống khỏi pháp thuyền, nhưng không ai hối hận.
...
Pháp thuyền vô cùng lớn, khó khăn đi về trước trong đống thi hài, huyết nhục của Ma vật và Tiên quân Ma Biên, nhưng xung quanh có vô số ma tức và ma vật mãnh liệt kéo tới, che lấp thiên địa, trên không là nơi khó bảo vệ nhất, vì thế vào thời điểm này trận sư Dịch Lâu tạo thành một đội vọt tới giữa không trung, thi triển tu vi trận đạo tạo ra vô số trận kì bao phủ pháp thuyền, che chở trên không.
Chương 1995 Vì sao chiến? (2)
Nhưng trận pháp bày ra trong lúc cấp thiết chỉ có thể bảo vệ trên không trung của pháp thuyền, không thể bảo vệ bản thân bọn họ, có vô số người bị ma vật bay trên trời bắt lấy, xé thành mảnh nhỏ, máu tươi đầm đìa rơi xuống giống như mưa to. Mỗi khi có một trận sư ngã xuống lập tức có thêm nhiều trận sư tiến lên giữa không trung, bọn họ bày ra thêm nhiều trận kì, bảo hộ pháp thuyền vô cùng tốt.
Từng trận sư chết đi, nhưng đại trận càng lúc càng xuất hiện đầy đủ hơn trên không trung của pháp thuyền.
...
- Bọn ma vật nhãi nhép, đến đây...
Một lão tu râu tóc bạc trắng cầm đại đao trong tay, liều chết chém giết vô số ma vật, khắp người đều là vết thương đẫm máu.
Bên người hắn có một người trẻ tuổi có vẻ non nớt ôm cánh tay hắn, khóc ròng nói:
- Lão tổ, vốn dĩ chúng ta có thể yên ổn tránh ở Thiên Nguyên, hưởng thụ thế giới thanh tĩnh kia, vì sao lại chạy tới nơi tuyệt vọng như thế này để liều mạng, vì sao chúng ta phải chiến đấu?
Lão tu đầu bạc cắm đao trên mặt đất, trầm giọng hét lớn:
- Nói vì sao mà chiến thì quả thật khác người...
Sau đó hắn hung hăng nhìn về phía thanh niên kia:
- ... Ta chỉ hỏi ngươi, một trận chiến này ngươi muốn chạy trốn sao?
Người thanh niên cứng rắn lau sạch nước mắt trên mặt, nắm chặt đao trong tay!
Chinh chiến và chém giết vô tận giống như pháo hoa nở rộng xung quanh pháp thuyền.
Bất kể thần thông huyết lệ cỡ nào, võ pháp tinh diệu cỡ nào, chém giết đều là một thứ xấu xí!
Hài cốt gãy nát, máu tươi tanh hôi, từng lớp huyết tương trải rộng trên mặt Thuyền Độ Thế!
Nhưng nhìn theo góc độ khác đây lại là một cảnh tượng vô cùng tốt đẹp!
Phương Nguyên đứng ở trên đầu thuyền, hai tay nắm ở phía sau dần dần xiết chặt.
Một đời này bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng làm rất nhiều chuyện.
Đã gặp vô số người có tâm hồn đáng ghê tởm, nhưng ít nhất vào một khắc này hắn lại cảm thấy lòng người vô cùng tốt đẹp!
Thuyền Độ Thế mang theo hy vọng và chết chóc gian nan chạy về phía bóng đêm vô tận.
Tốc độ rất chậm nhưng vẫn không dừng lại!
Cao thấp trái phải, bốn phía Bát Hoang, ma vật vô cùng vô tận đánh sâu vào, giống như biển rộng màu đen bao phủ Thuyền Độ Thế, nhưng trên thuyền lúc nào cũng tràn ngập huyết khí vô tận, giống như quang mang hoả diễm xé rách từng tầng hắc ám.
Dù có bao nhiêu Ma vật, dù có hung ác điên cuồng thế nào, nhưng trên con Thuyền Độ Thế cũng không thiếu huyết khí và cứng cỏi.
Bọn họ dùng huyết nhục làm tường bảo vệ Thuyền Độ Thế, đánh lui từng đợt Ma vật và xé rách chúng.
Hai bên giống như băng và hoả, không ngừng đan xen cùng tan rã, thoạt nhìn giống như thế lực ngang nhau, không ai khiến đối phương lui về phía sau nửa bước. Nhưng ở chỗ băng lửa giao nhau lại có vô tận sinh mệnh biến mất.
Không ai biết cuối cùng ai là người tốt hơn, ai sẽ là người cười cuối cùng sống sót...
So sánh với ma vật hung ác điên cuồng, Thiên Ma càng khó chơi hơn.
Loại này được sinh ra bên trong ma tức, là sinh linh Hắc Ám đáng sợ nhất, từng là tồn tại khó chơi nhất bên trong đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Bọn chúng vô hình vô tướng, biến ảo khôn lường, tự sinh ra pháp tắc, dường như miễn dịch với thần thông. Bình thường một hai con Thiên Ma cũng đã khó tiêu diệt, mà hiện giờ bên trong hư không vô tận này lại có luồng mây đen Thiên Ma kết thành đội mà tới...
Không ai biết rốt cuộc bên trong mây đen kia có bao nhiêu Thiên Ma!
Nhưng cho dù có bao nhiêu Thiên Ma, hiện giờ cũng chỉ có thể chống đỡ!
Cho dù chỉ có một con Thiên Ma vọt vào trong quân trận Tiên quân hoặc trong đám người đều là tai nạn lớn.
Những sinh linh đáng sợ này thân hình biến ảo, khi là cự thú, khi lại như đám sương mù, cho dù hình thái thế nào, chỉ cần nơi nó lan đến đều khiến từng đám tu sĩ chết đi không một tiếng động, thân thể không hề thay đổi nhưng không còn thần hồn...
Thiên Ma vốn là tồn tại vô địch khi chống lại tu sĩ dưới cảnh giới Hóa Thần!
- Các vị đồng đạo, không thể để Thiên Ma tới gần Thuyền Độ Thế...
Có tu sĩ nhận thức được sự đáng sợ của Thiên Ma, phi thân lên phía trên
mạn thuyền lớn tiếng hét to.
- Vèo vèo vèo vèo!
Trên Thuyền Độ Thế, vô số tu sĩ đều theo lệnh phi thẳng lên trên, nghênh đón đám mây Thiên Ma giữa không trung.
Những tu sĩ đó đều là hạng người thành danh đã lâu trên Thiên Nguyên, đại đa số đều là Hóa Thần.
Bọn họ không thể dễ dàng để Thiên Ma hạ xuống trên Thuyền Độ Thế chém giết, chỉ có thể ngăn cản ở bên ngoài thuyền.
- Đời đời tu sĩ Thiên Nguyên đều xem việc tiêu diệt Thiên Ma là vinh quang...
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan dẫn tứ đại trưởng lão phi thân nghênh đón đám mây đen, bào phục phiêu đãng khắp nơi, pháp lực quấn quanh lôi điện giống như sương mù đánh thẳng về phía đám mây đen ở giữa không trung, thời điểm pháp lực sắp đụng vào trong mây đen, đám mây đen kia đột nhiên chủ động mở ra, hoá thành bảy tám con Thiên Ma hăng hái phi tới gần bọn họ.
- Thanh Dương ta có vài phần trách nhiệm, để xem thử hôm nay chúng ta có thể tiêu diệt mấy con Thiên Ma!
Thanh Dương Tông chủ Lục Thanh Quan trầm giọng quát khẽ, hai tay đưa ra, một đám sương mù màu xanh đánh thẳng về phía hai con Thiên Ma.
Ầm ầm!
Pháp lực và Thiên Ma đụng vào nhau, chỉ thấy hai con Thiên Ma kia giống như hai luồng lốc xoáy lớn cắn nuốt sức mạnh của hắn.
Bình luận facebook