• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 831-835

Chương 831 Một kiếm bay tới muốn giết người (2)

“Vèo vèo” hai tiếng, hai đạo kiếm quang khủng bố khó có thể hình dung xẹt qua không trung, chém thẳng tới Tiên Đài.

Hai đạo kiếm quang này cường thịnh tới cực điểm, bất luận là lực lượng hay tốc độ đều mạnh hơn đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia mấy lần, nháy mắt liền đã đột phá khoảng cách trăm trượng, chém thẳng về phía Quan Ngạo chính đang ngây ngốc đứng ở trên đài!

Trước đây hắn thoạt nhìn mơ mơ màng màng, nhưng lại có được bản năng chiến đấu linh mẫn.

Mà vào lúc này, hắn nhìn như khôi phục thần trí, song đối mặt với hai đạo kiếm quang nhanh đến đáng sợ kia, ngược lại quên mất trốn tránh!

Hoặc nói cách khác, ở trước mặt kiếm quang, hắn căn bản không kịp trốn tránh...

- Trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, chẳng lẽ ngươi định cả giận giết người?

Chứng kiến cảnh này, thần sắc vị chủ khảo áo đen ngồi trên đài cao chợt chuyển giận, thân hình đột nhiên lao vút lên giữa không trung, tay áo phất tung, tựa như một con Ô Long quét ngang mà qua, trực tiếp dùng tay áo quấn lấy đạo kiếm quang bên trái.

Xùy

Tay áo lập tức bị kiếm quang xoắn cho nát bấy, như từng mảnh bươm bướm đen bay múa rợp trời.

Nhưng bởi thế đạo kiếm quang cũng bị hắn hóa giải, biến mất không thấy đâu nữa, song cũng chính lúc này, sắc mặt hắn càng thêm phần kinh hãi.

Mắt thấy đạo kiếm quang thứ hai gào thét mà đến, bất ngờ lướt qua hắn, hướng thẳng lên Kiếm Đài kiếm tới!

Dù là hắn cũng không kịp ngăn trở.

Chứng kiến một màn này, không biết bao người chung quanh Kiếm Đài thấp giọng kinh hô, đứng bật cả dậy.

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên phía trước đạo kiếm quang đổi thành một đạo thân ảnh áo bào xanh, chính là Phương Nguyên thoạt nhìn có vẻ văn nhã yếu ớt, hắn mắt lạnh nhìn đạo kiếm quang kia, bàn tay vươn ra, liền từ bên hông một vị tán tu đang kinh hoảng rút ra một thanh bảo kiếm, sau đó cổ tay run lên, thanh bảo kiếm kia lập tức rung động lắc lư không ngừng, sáng bóng như thu thủy, nhẹ nhàng chắn ngang trước người!

Đinh...

Đạo kiếm quang từ xa xa bay tới đâm thẳng lên thân kiếm chắn trước người hắn.

Tiếng long ngâm vang rền, kiếm khí gào thét, sau đó chậm rãi tan biến

Một thân áo xanh của Phương Nguyên bị lực lượng cất chứa trong kiếm quang chấn bay phất phới, nửa ngày dần yên tĩnh lại.

Bản thân Phương Nguyên lại không hề di chuyển, thậm chí bàn tay đều không rung động nửa phân...

Đạo kiếm quang thế tới mãnh liệt kia cứ vậy bị tiêu diệt...

- Đây là chuyện gì?

Thấy cảnh này, trong lòng chúng tu quan chiến không khỏi sinh ra một loại cảm giác kinh ngạc khó mà hình dung.

Đạo kiếm quang đó lợi hại như thế, vậy mà Phương Nguyên lại ngăn cản quá dễ dàng.

Nhìn bộ dạng ra tay nhẹ nhàng như bỡn của hắn, có cảm tưởng dường như đạo kiếm quang kia chỉ là thoạt nhìn đáng sợ thôi, chứ thực ra là nhẹ như gió mát, tựa hồ dù là ai đứng ở chỗ đó, tay cầm bảo kiếm, cũng đều có thể dễ dàng cản nó lại, không phí nửa điểm khí lực…

Bá...

Nhưng số ít mấy vị tông chủ, trưởng lão các đại tiên môn vừa thấy được cảnh này, sắc mặt lại đều phát lạnh.

Trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đánh ra đạo kiếm quang vừa rồi càng là trầm mặt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Bá!

Phương Nguyên thì lại mặt không biểu tình, cổ tay khẽ đảo, thanh trường kiếm mượn tới cắm ngược trở về trong vỏ nguyên chủ nhân.

Tiếp đó hắn chắp hai tay sau lưng, mắt lạnh nhìn hai vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì giữa không trung.

Tựa hồ đang đợi xem bọn hắn có định tung ra kiếm thứ hai!

- Hừ!

Mà lúc này, vị chủ khảo áo đen giữa trời cũng kinh ngạc nhìn Phương Nguyên một cái, rất nhanh liền quay đầu, trên mặt hiện vẻ phẫn nộ, trùng trùng hừ một tiếng, lành lạnh nhìn về phía Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, lạnh giọng quát:

- Lần này chủ khảo là lão phu, chẳng lẽ Tẩy Kiếm Trì các ngươi ngang ngược đến mức muốn chém giết thí sinh tham gia khảo khí Kiếm Đạo ngay trước mặt lão phu?

Hai vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì giữa không trung nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi, nộ khí chưa tiêu.

- Đủ rồi!

Nhưng không chờ bọn hắn hồi đáp, trên Tiên Đài sau lưng lại vang lên một tiếng nói bình thản, thanh âm kia nói:

- Tẩy Kiếm Trì không lòng dạ hẹp hòi đến mức đệ tử nhà mình thua liền muốn giết người hả giận. Vừa rồi hai người các ngươi tung ra một kiếm kia, so với Kiều sư đệ bị người xé thành hai nửa trên Kiếm Đài thì càng khiến Tẩy Kiếm Trì mất mặt, chuẩn bị về Kiếm Trì chịu phạt đi...

- Chúng ta...

Sắc mặt hai tên trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đại biến, có vẻ vẫn cứ phẫn nộ bất bình.

- Mang lên Kiều sư đệ, lăn về đây!

Nhưng thanh âm trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì bỗng chợt chuyển lạnh, ẩn ẩn mang theo tiếng kiếm kêu rít.

- ... Tuân mệnh!

Hai tên trưởng lão Tẩy Kiếm Trì rõ ràng đều có chút kiệt ngao không thuần, nhưng sau khi nghe ra được nộ khí ẩn chứa trong giọng nói trên Tiên Đài, liền cũng không dám nói gì thêm, chậm rãi đáp ứng, sau đó phi thân lên Kiếm Đài, nâng dậy đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang chảy máu đầy đất, hôn mê bất tỉnh, cánh tay bị xé xuống cũng nhặt lên, hừ lạnh một tiếng, phi thân mà đi...

- Thế là xong rồi?

Cảnh này quả thực khiến người có chút không kịp dự liệu, lòng đầy nghi hoặc:

- Đường đường đệ tử Tẩy Kiếm Trì, bị người xé thành hai đoạn, không ngờ Tẩy Kiếm Trì lại cứ vậy nhẫn nhịn, công nhiên nhận thua, sau đó một lời không phát mang theo người bị thương rời đi?

Càng có người vạn phần khó hiểu, nhìn lên Tiên Đài, nghĩ thầm vị vừa lên tiếng kia rốt cục là ai?

Không ngờ lại có thể quát tháo sai bảo trưởng lão áo đen Tẩy Kiếm Trì như thế?

- Phương tiểu ca...

Thấy hai tên trưởng lão áo đen rời đi, Quan Ngạo rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, khẽ gọi một tiếng, đang định nhảy xuống đài.

- Ngươi trước cứ ở lại trên đài!

Vị chủ khảo Kiếm Đạo thấy thế liền khẽ quát một tiếng.

Nhưng đối với lời của hắn, Quan Ngạo lại nghe mà như điếc, vẫn cứ định nhảy xuống dưới đài.

Phương Nguyên vội nói:

- Ở lại trên đài!

Quan Ngạo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bước chân dừng lại, nói:

- Ừ!
Chương 832 Khôi thủ Kiếm Khảo (1)

Người chung quanh thấy cảnh này, tức thì càng thêm kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên và Quan Ngạo càng lúc càng cổ quái.

Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên mới quay sang Tôn quản sự nói:

- Đến cùng là chuyện gì?

Tôn quản sự nhìn nhìn xung quanh một lượt, lát sau mới âm thầm thở phào một hơi, thấp giọng nói:

- Chuyện này kể ra thì dài lắm, phải bắt đầu từ lúc ta tu sửa Thiên Kích Chùy trong tiểu viện của ngươi... Khi đó mỗi lần thi triển Thiên Kích Chùy đều phải cần pháp lực tẩm bổ, tiểu nương kia giao việc phí sức này cho ta... Dù sao ta cũng là vừa tu sửa Thiên Kích Chùy vừa giúp ngươi thủ quan cho đứa to xác này, không ngờ có người đến trong tiểu viện nhìn trộm, chỉ là bên ngoài có đại trận ngươi bố trí, bọn hắn không vào được. Đương thời ta định xem bọn hắn muốn làm gì, bèn cố ý mở ra đại trận, dẫn bọn hắn tiến vào, sau đó mới nghe được bọn hắn thương lượng, hình như là muốn trói lại đứa to xác kia, bức ngươi làm chuyện gì đó...

Phương Nguyên nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, liền nói:

- Nói ngắn gọn thôi!

Tôn quản sự ngẩn người, nói tiếp:

- Sau đó bọn hắn trói người không được, ngược lại còn bị đứa to xác này giết cho máu chảy thành sông!

Nói xong, lại không nhịn được bổ sung một câu:

- Hai tên khi nãy chạy nhanh nhất, đứa to xác một đường truy giết tới đây!

- Định bắt cóc Quan Ngạo sư huynh?

Nghe được đến đó, trong lòng Phương Nguyên không khỏi bốc lên lửa giận.

Cũng lúc đó, hai tên áo đen trên Kiếm Đài vừa rồi thấy thế không ổn, lập tức phi thân nhảy lên, quay người bỏ chạy!

Từ lúc đi tới Vấn Đạo Sơn này, Phương Nguyên xử sự không thể nói là không cẩn thận, thẳng tới nay, hắn đều tận hết khả năng ít gặp người ngoài, cũng không muốn chọc ra phiền toái nào trước khi sáu đạo đại khảo kết thúc. Nhưng hắn không ngờ rằng, vẫn có phiền toái tìm tới cửa, hơn nữa tìm không phải mình, mà là hướng tới Quan Ngạo, kẻ trước giờ không đắc tội với ai, như thế lửa giận trong lòng sao không bùng lên cho được?

Đặc biệt là, hiện tại Quan Ngạo đang trong giai đoạn bế quan cực quan trọng, nếu thật bị người đắc sính, ai biết kết quả sẽ thế nào?

Đương nhiên, phòng hộ hắn bố trí cho Quan Ngạo cũng rất kỹ, chung quanh tiểu viện có ba tầng đại trận thủ hộ, bình thường đều là hắn đích thân hộ pháp, tuy lần này tham gia đại khảo Kiếm Đạo, vì muốn xem xem cảnh giới võ pháp người khác để tìm kiếm thêm càng nhiều lĩnh ngộ, bởi vậy mới đi ra tiểu viện, song cũng đặc ý xin nhờ Tôn quản sự hộ pháp giúp mình, chính là để bảo đảm Quan Ngạo bế quan an toàn. Đám người kia tưởng muốn nhẹ nhàng trói lại Quan ngạo, đó là điều rất không khả năng, nhưng bất luận thế nào, bọn hắn nảy sinh tâm tư đó, liền khiến hắn khó mà tha thứ!

- Còn muốn trốn?

Quay người liền nhìn thấy hai tên áo đen vừa trốn lên Kiếm Đài đang định phi thân bỏ chạy, sắc mặt Phương Nguyên lập tức trầm xuống, áo bào xanh khẽ động, bổ nhào tới, hợp cùng Tôn quản sự đuổi bắt...

Hai người kia bị Quan Ngạo một đường đuổi giết đến đây, sớm đã tâm thần hoảng loạn, nay lại thấy Quan Ngạo đại phát thần uy, đánh giết các lộ cao thủ trên Kiếm Đài, trong lòng càng thêm hoảng sợ, lúc này đã hoảng không chọn đường, nhắm vào trong đám đông mà trốn, nhưng đám đông xem khảo thí chung quanh nhìn thấy Phương Nguyên chạy tới, liền cũng có ý giúp hắn, thế là âm thầm ngáng chân cản trở.

- Tu vi cả đời, cứ thế đi tong...

Tên áo đen bị Tôn quản sự đuổi theo mắt thấy khó mà trốn được bèn quay đầu nhìn thoáng về một hướng, nơi đó chủ nhân nhà mình tựa hồ không có ý ra tay giúp đỡ, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bi thương, đột nhiên bất ngờ xoay người, bạo rống một tiếng, giữa hai tay lấp lánh Đan quang màu đỏ thắm như là hỏa diễm, hung hăng đánh về phía Tôn quản sự.

Thân hình Tôn quản sự chợt lóe, thoáng chốc đã đi lên sau lưng người kia, đang định vung chưởng chụp tới, lại thấy trên thân người áo đen ẩn ẩn xuất hiện vết rạn màu đỏ, một loại khí tức tử vong khó mà hình dung vọt thăng lên từ sâu trong người hắn, kinh động bốn phương.

- Muốn tự bạo Kim Đan?

Ánh mắt Tôn quản sự thoáng phần kinh hãi, đưa tay vươn tới.

Xuy

Khí tức màu đỏ trên người tên áo đen còn chưa vọt thăng đến cực điểm thì đã đột ngột dập tắt.

Đầu hắn cũng lăn xuống từ trên cổ, thân thể giống như một đoạn đầu gỗ, lặng không tiếng thở ngã rơi xuống đất.

Vốn định giữ mạng cho hắn, nhưng thấy đối phương không tiếc hết thảy muốn tự bạo Kim Đan, vậy chỉ còn cách cướp trước một bước ra tay giết hắn, khoảnh khắc Tôn quản sự giơ tay ấn xuống, kiếm ý đã kích diệt thần hồn đối phương, khiến hắn ngay cả cơ hội tự bạo Kim Đan đều không có...

Cùng lúc, Phương Nguyên cũng đã chạy tới sau lưng tên áo đen còn lại, tên áo đen kia cũng tuyệt vọng trong lòng, cấp thiết rống lên một tiếng, định tự bạo Kim Đan, nhưng Phương Nguyên thoáng thấy vậy, thần sắc chợt chuyển lạnh, tay áo run lên, mấy chục đạo roi điện như cành liễu rủ bay ra, nhấc bổng đối phương như nâng một chiếc bánh ú.

Pháp lực toàn thân không cách nào vận chuyển, càng đừng nói tới tự bạo Kim Đan.

- Là ai sai các ngươi làm vậy?

Phương Nguyên chậm rãi đi tới trước mặt đối phương, nhìn sâu vào trong ánh mắt hắn hỏi.

- Ha ha...

Người áo đen nhìn ngược Phương Nguyên, trên mặt hiện lên ý cười cổ quái, sau đó sắc mặt chợt trở nên xám xịt, thần thức Phương Nguyên cực linh mẫn, lập tức phát giác đối phương muốn nghịch chuyển pháp lực, chấn tan thần hồn bản thân, không khỏi nhíu mày, roi điện quấn lấy người áo đen như độc xà trực tiếp chui vào trong cơ thể, khống chế lấy kỳ kinh bát mạch, khiến đối phương không dùng lực được.

- Ngươi...

Tên áo đen phẫn nộ đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên, rống to một tiếng.

Ngay đúng khắc này, bên trái cổ hắn, một pháp ấn cổ quái đột nhiên phát sáng, tùy theo pháp ấn sáng lên, khí cơ trên người hắn cấp tốc khô kiệt với tốc độ thấy được bằng mắt thường, chỉ thoáng chốc đã biến thành một bộ da người...
Chương 833 Khôi thủ Kiếm Khảo (2)

- Hả?

Phương Nguyên lập tức nhìn ra, đây là có người sớm đã bố xuống cấm chế trên người hắn, nháy mắt liền lấy đi tính mạng.

- Tử sĩ Kim Đan...

Sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, vừa thấy không ổn liền muốn tự sát, hơn nữa trên người còn có cấm chế có thể tùy thời lấy đi tính mạng, để tiện cho chủ nhân diệt khẩu dưới bất kỳ tình huống nào, đây rõ ràng chính là tử sĩ...

Đại thế gia, đại đạo thống trên thế gian, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tử sĩ tồn tại.

Những tử sĩ này, vì nhiệm vụ nào đó mà không tiếc hết thảy đại giá, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng. Nhưng tử sĩ cảnh giới càng cao lại càng khó được, rốt cuộc tu sĩ có thể bước lên Kim Đan đại đạo không ai là không phải hạng người tâm chí kiên định, thiên tư trác tuyệt, người như vậy, tùy tiện đặt ở đâu đều là đại nhân vật, há sẽ chịu vì chuyện nào đó mà dễ dàng hi sinh tính mạng bản thân?

Nghĩ mà xem, tồn tại có thể điều động tử sĩ Kim Đan...

... Rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?

- Yêu quái, không ngờ là yêu quái...

Trước Kiếm Đài đột nhiên vang lên một tràng tiếng kinh hô.

Nơi đó chính là vị trí tên áo đen bị Tôn quản sự đuổi giết nằm lại, đầu hắn đã lăn rơi trên mặt đất, chết đến không thể lại chết, nhưng tùy theo một thân sinh cơ dần dần tán đi, thi thể cũng dần dần biến hóa, một cỗ khói đen bốc lên từ trên thi thể, nhục thân lập tức xuất hiện biến đổi quỷ dị, bàn tay mọc đầy móng vuốt, sau lưng sinh ra chiếc đuôi, ngay cả đầu lâu đã lăn lông lốc trên mặt đất cũng mọc ra lông xám, răng nanh trương lên, hóa thành một đầu sói...

Cùng lúc đó, tên áo đen chỉ còn lại bộ da người trước mặt Phương Nguyên cũng mọc lông đen, hóa thành bộ dạng da gấu.

Vừa thấy bộ dạng này, người tại trường sao còn không hiểu, hóa ra hai tên áo đen đều là Yêu Ma biến thành Nhân loại!

- Đường đường đại khảo, thịnh điển nhân gian, sao lại xuất hiện nhân loại do Yêu Ma biến thành?

- Đúng vậy, hung thần trên đài chính là do bọn hắn dẫn tới, tất không mang ý tốt...

- Đúng là to gan lớn mật, loại Yêu Ma, lại dám đến Trung Châu làm loạn!

Nhất thời, xung quanh rộ lên đủ loại tiếng nghị luận, ầm ầm vang vọng, loạn thành một đoàn, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ giận dữ.

Mặc dù vì đối kháng đại kiếp, lại được Tiên Minh dốc sức điều giải, mâu thuẫn và cừu hận giữa nhân loại và Yêu Ma tạm thời được đặt xuống, thậm chí ở trước mặt đại kiếp, nhân loại và Yêu Ma còn có thể tính là minh hữu, lúc này đã có rất nhiều tiên môn và thế gia sớm giao hảo lui tới, xưng huynh gọi đệ với Yêu Ma, song đề phòng sâu trong nội tâm rất nhiều người thì vẫn chưa thực sự buông xuống.

Nhất là nơi đạo pháp hưng thịnh như Trung Châu, Yêu Ma vẫn bị coi là dị đoan.

Bởi vậy, chứng kiến cảnh này khó trách người chung quanh lại kinh ngạc và phẫn nộ như thế.

Trong một mảnh hỗn loạn, trên Tiên Đài nơi có sự hiện diện của Tiên Minh Tuần Giám Sứ cao cao tại thượng, ánh mắt bọn hắn rõ ràng đều có chút kinh ngạc, liếc nhau một cái, vẻ mặt không vui nhìn về hướng một phương Tiên Đài sương mù che phủ, bộ dạng rất là bất mãn.

- Úy Trì tiền bối...

Cũng lúc này, chung quanh Kiếm Đài, chư vị giám thị đều ngưng trọng nhìn về phía vị áo đen chủ khảo.

- Tra rõ ràng lai lịch bọn hắn!

- Tra rõ xem bọn hắn muốn làm gì!

- Quan trọng nhất là, tra rõ bọn hắn lấy đâu ra lá gan đến Trung Châu làm loạn...

Áo đen chủ khảo lạnh lùng mở miệng, liên tục nói ba câu.

Các giám thị chung quanh ứng tiếng, sau đó có người cuốn lên thi thể Yêu Ma, cùng với bộ xương khô da gấu mới bị Phương Nguyên chế trụ vừa rồi,, hóa thành mấy đạo linh quang, đồng loạt bay vút ra bốn phương tám hướng.

Mà khoảnh khắc này, trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn đoán được điều gì, chậm rãi xoay người qua.

Hắn hướng về phía tây bắc, nhìn lên một phương Tiên Đài sương mù che phủ ẩn trong đám tiên môn nhị lưu.

Từ lúc đi tới khảo trường, hắn cảm giác được có hai đạo ánh mắt khiến nội tâm hắn cực không thoải mái luôn nhìn chăm chăm mình.

Một là đến từ Tẩy Kiếm Trì, một liền là đến từ đài sương mù kia!

Tẩy Kiếm Trì bất thiện với mình thì có thể hiểu được, còn trên đài sương mù kia, rốt cục là người nào?

Hắn có một loại trực giác, đám tử sĩ cấp bậc Kim Đan hẳn là có liên quan tới người trên đài sương!

Lúc Phương Nguyên đưa mắt nhìn lên đài sương, trong đài sương tựa hồ cũng đang có hai đạo ánh mắt nhìn hắn.

Cách qua tầng sương mù, Phương Nguyên ẩn ẩn có thể cảm nhận được ý cười nhàn nhạt trên mặt người nọ.

Tâm lý hắn không khỏi phát lạnh, thoạt nhìn, lần này đối phương tựa hồ thua sạch quần dài, tính cả ba tên chết trong tiểu viện, đã có năm tử sĩ cấp bậc Kim Đan chôn vùi tính mạng, thiệt hại như thế dù có là đạo thống nhất lưu cũng là tổn thất cực lớn, nhưng từ điểm này cũng có thể thấy được dụng ý ác độc của đối phương, tuy lần này thất bại, nhưng vạn nhất, đối phương thành công thì sao?

Ai biết đến lúc đó cục diện sẽ biến thành thế nào?

Vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng không khỏi tuôn lên hàn ý, một luồng khí cơ khóa chặt phương đài sương kia.

- Tiếp tục khảo hạch!

Ngay lúc Phương Nguyên nhìn thẳng đài sương, áo đen chủ khảo lại đang cười ha hả nhìn Quan Ngạo ở trên đài.

Với hắn mà nói, những chuyện khác có ly kỳ đến mấy, cũng xa không thu hút bằng chuyện ở trên đài.

Hắn chậm rãi cất bước đi lên giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, rất là uy nghiêm, chẳng qua tay áo bên phải vừa rồi bị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì chấn nát, chỉ còn cánh tay trụi lủi, khiến cho khí độ giảm yếu không ít, chẳng qua bản thân hắn lại không thèm để ý, đi đến giữa không trung, ánh mắt quét qua xung quanh, khẽ cười ha ha, nói:

- Còn ai muốn lên đài khiêu chiến gia hỏa này?

Lúc này trên Kiếm Đài chỉ còn một mình Quan Ngạo đứng lẻ loi ở đó, vốn đại khảo Kiếm Đạo sắp tiến hành đến bước thứ hai.
Chương 834 Cửu Trọng Thiên, Tẩy Kiếm Trì (1)

Trước là quyết ra mười thứ hạng đầu, kế tiếp hẳn là quyết ra tiền tam giáp, sau đó mới đến quyết ra khôi thủ. Nhưng cuồng nhân Quan Ngạo vừa lên đài, lại đánh cho tất cả mọi người trên đài rơi rụng hết cả, mà một khi đã xuống đài, bọn hắn liền mất đi tư cách tiếp tục tham gia khảo thí, không thể đi lên nữa...

Số còn lại đều là tôm tép trước kia không dám đăng trường, lại thấy được bộ dạng hung thần ác sát của Quan Ngạo vừa rồi, nào ai còn dám lên đài?

Nghe xong lời của áo đen chủ khảo, nguyên một đám ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không muốn đi lên tìm chết...

- Không còn ai ư?

Áo đen chủ khảo hỏi liên tiếp mấy lần, ánh mắt còn cố ý quét qua Tẩy Kiếm Trì và các đại tiên môn nổi danh Võ Đạo, nhưng thấy bọn họ đều là một mảnh trầm mặc, không có bất kỳ phản ứng gì, ý cười trên mặt liền càng đậm, cười lớn nói:

- Lão phu đã chủ trì ba lần đại khảo Kiếm Đạo, nhưng chưa lần nào khôi thủ lại khiến lão phu mãn ý như hôm nay, ha ha...

- Người này là khôi thủ?

Đám đông chung quanh nghe vậy, lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, nhao nhao nghị luận không ngừng.

- Úy Trì tiền bối...

Bên cạnh áo đen chủ khảo, có người nhịn không được nhắc nhở:

- Khôi thủ này ngươi mãn ý, nhưng còn mười thứ hạng đầu thì sao?

- Không ngờ khôi thủ Kiếm Đạo lại là hung hán này?

Quyết định của lão tu áo đen hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người tại hiện trường, nhưng không ai tiện đưa ra lời nào phản bác.

Bởi vì kết quả đại khảo Kiếm Đạo quả thực quá rõ ràng, vốn dựa theo quy củ của trường chủ khảo thì trên Kiếm đài, trước quyết ra mười thứ hạng đầu, rồi quyết ra tiền tam giáp, sau cùng trong tam giáp lại quyết ra khôi thủ, mà giờ, tuy các bước được giảm lược, bởi vì mười thứ hạng đầu đã bị một mình Quan Ngạo đánh rớt hết xuống đài, tính ra không có khôi thủ nào càng xứng đáng hơn hắn.

Chỉ là, danh hiệu khôi thủ Kiếm Đạo mà các lộ thiên kiêu quyết phải giành bằng được, thậm chí có cả đệ tử Tẩy Kiếm Trì tham dự tranh đoạt, giờ đây lại rơi vào tay tên tùy tùng bên người tứ đạo khôi thủ kia, khiến chúng nhân không khỏi ngoài ý, thậm chí là chấn kinh...

- Vị tứ đạo khôi thủ này rốt cục là người phương nào...

Rất nhiều người cười khổ:

- Chính hắn đã chiếm tứ đạo khôi thủ còn chưa xong, tùy tùng bên người không ngờ cũng lực áp quần hùng?

- Ai, còn tứ đạo khôi thủ gì nữa?

- Không sai, dù hắn không tham gia đại khảo Kiếm Đạo, nhưng tùy tùng hắn đoạt khôi thủ, vậy khác gì hắn tự thân đăng trường đâu?



...

Giống như đại khảo Khí Đạo khi trước, Phương Nguyên chỉ đánh cái sắt thôi, chỉ chừng đó liền đã đương nhiên giành lấy danh hiệu khôi thủ đại khảo Khí Đạo, đến hiện tại danh hiệu khôi thủ Kiếm Đạo cũng được chúng nhân vây xem không chút do dự gác lên đầu hắn, điều này thật sự khiến một ít người phải bắt đầu lần nữa đánh giá lại thực lực của hắn...

- Chuôi Thiên Kích Chùy kia không ngờ lại nặng đến thế, phải biết lúc trước hắn cường hành dùng tận mười canh giờ để đánh sắt...

- Càng then chốt hơn là, chiêu kiếm vừa rồi của trưởng lão Tẩy Kiếm Trì sao mà đáng sợ, ngay cả Úy Trì tiền bối khi cản lại cũng bị kiếm quang xoắn nát tay áo, thế mà vị tứ đạo khôi thủ này lại thong dong ngăn lại kiếm quang, không hề có vẻ gì là tốn sức...

- Thực lực chân chính của hắn rốt cục mạnh cỡ nào?

Nghe chúng nhân xì xào thảo luận, Phương Nguyên lại vẫn bất động thanh sắc, tay áo phất phơ đứng đó, dáng người đơn bạc, như thể sẽ bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào.

Nhưng ở trong mắt mọi người, phong thái này của hắn lại mang đến cảm giác sâu không lường được.

...

...

Trên Xích Thủy Đan Khê, đám người Cầu Long Chân Nhân, Hứa chấp sự đã không biết đệ bao nhiêu lần quăng ném ánh mắt nghi hoặc về phía Tử Tiêu động chủ, nhưng Tử Tiêu động chủ nghe xong lại có chút phẫn nộ nói:

- Nhìn ta làm gì, tưởng ta không nghe thấy chắc...

...

...

- Không ngờ khôi thủ Kiếm Đạo cũng bị các ngươi cầm đi...

Cũng đúng lúc này, mắt thấy kết cục khôi thủ Kiếm Đạo đã được xác định, chợt một thanh âm thoáng nghe có chút lãnh đạm vang lên, lại thấy người nói chuyện chính là Lý Hồng Kiêu, lúc này nàng đã đứng thẳng dậy bên mép Tiên Đài, từ trên cao nhìn xuống Phương Nguyên, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, nhẹ giọng cười nói:

- Lần này ta tới đây vốn là tính đoạt một đạo khôi thủ, đi về cũng tiện có điều ăn nói, nhưng không ngờ, lục đạo khôi thủ đã bị ngươi đoạt đi ngũ đạo, xem ra, ta đành phải tham dự Đạo chiến, thứ vốn không nghĩ sẽ tham dự!

Dứt lời, nàng thoáng dừng lại, nhìn sang Phương Nguyên nói:

- Giờ ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có tham gia hay không?

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu nói:

- Có!

- Lần này ta tin tưởng ngươi!

Lý Hồng Kiêu cười cười, đột nhiên sắc mặt lại lạnh xuống, khẽ gật đầu một cái.

Cùng lúc, trên phương Tiên Đài kia, một tên giáp sĩ áo đen đột ngột đứng dậy, liếc qua Phương Nguyên, trầm giọng hét lớn, đồng thời, trong đám người chung quanh, mấy trăm nam tử nữ tử phục sức mỗi người mỗi khác chạy hướng lên Tiên Đài, trong sương mù tràn ngập, bọn họ thay y phục trên người bằng đồ áo cung nữ, kẻ cầu, cung kính vây quanh Tiên Đài, trong đó có người bước lên phủ thêm cho Lý Hồng Kiêu một bộ hồng bào!

Thoáng chốc, toàn bộ xung quanh tiên đài tung bay Tiên khí, khí thế xung thiên, Lý Hồng Kiêu cũng từ bộ dáng thoạt nhìn hơi vẻ phổ thông khi trước nháy mắt biến thành một công chúa cao cao tại thượng, tôn quý khó tả, dẫn động chung quanh chú ý.

Ngay cả nét mặt nàng tựa hồ cũng được che phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt.

Nhìn lại biến hóa trên Tiên Đài, chúng tu sĩ đều kinh hãi nói không ra lời, thậm chí không dám nhìn thẳng mặt nàng.

Ở bên cạnh, lại có có một vị tùy tùng mặc quan phục cổ lễ đứng dậy, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo quét qua bốn phía, cao giọng cất tiếng hát:
Chương 835 Cửu Trọng Thiên, Tẩy Kiếm Trì (2)

- Công chúa thứ ba mươi sáu của Cửu Trọng Thiên chi chủ, Xích Nguyệt điện Hồng Tích công chúa giá lâm, chư tu Trung Châu hành lễ yết kiến...

- Cửu Trọng Thiên?

Chung quanh oanh một tiếng, bầu không khí đột nhiên trầm xuống, vô số người chấn kinh nhìn sang nàng.

Trong sáu đạo đại khảo vừa diễn ra, cô gái áo hồng này cũng có chút tiếng tăm, từ Trận Đạo đến Đan Đạo, nàng đều có xếp hạng cực cao, cũng không ít người chú ý tới nàng, nhưng bởi thanh danh Phương Nguyên quá thịnh, ngược lại đoạt đi hào quang của nàng, song không ngờ được rằng, giờ nghe giới thiệu, hóa ra nàng lại đến từ Hoàng Châu Hắc Ám Vương Triều Cửu Trọng Thiên, đây rốt cục là thân phận gì?

Nhất thời, bởi thanh danh chấn nhiếp, ngược lại thật có không ít tu sĩ từ đằng chắp tay vái chào, cúi đầu hành lễ.

Chẳng qua, thật ra số người hành đại lễ chào hỏi cũng không nhiều, ngẫu nhiên có vài vị, còn bị người bên cạnh lườm nguýt xem thường.

Ở trên các phương Tiên Đài, mấy vị đại nhân vật trong Tiên Minh nghe xong lời ấy, thần sắc lại vẫn thản nhiên, đoán rằng bọn hắn sớm đã đoán được thân phận cô gái rồi, giờ mới thong dong đứng dậy, từ xa xa hướng Lý Hồng Kiêu chắp tay!

- Biết ngươi tham gia, vậy ta yên tâm!

Lúc này, Lý Hồng Kiêu như đã biến thành một người khác, ánh mắt giấu sau tầng sương mù nhàn nhạt quét hướng Phương Nguyên, khẽ nói:

- Mấy tháng trước, Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên chúng ta có một chi nhân mã thử pháp ở Long Miên sơn mạch bị giết, bản cung đã sai người điều tra, thậm chí tìm tới cả bộ lạc đã di dời đến Trung Châu gần đó, hỏi tới hỏi lui, chỉ có ngươi và Tử Tiêu động chủ là hiềm nghi lớn nhất, vì vậy nhân đây bản cung hỏi ngươi một câu, đương sơ có phải ngươi giết sạch chi nhân mã Ôn Bộ không?

- Hả?

Chúng tu chung quanh nghe được lời ấy, nhất thời hơi ngớ, có phần khó mà tin tưởng nhìn sang Phương Nguyên.

Trong ánh mắt chất đầy vẻ hoài nghi.

Ngược lại là ở Tử Tiêu động chủ trên Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê đột nhiên thoáng chút trố mắt cứng lưỡi, hoảng sợ nhìn Phương Nguyên một cái.

Phương Nguyên nghe được chất vấn từ Lý Hồng Kiêu, tức thì nhíu mày, qua nửa ngày sau mới nhẹ giọng hồi đáp:

- Xin hỏi công chúa điện hạ, chi đội ngũ của Ôn Bộ các ngươi kia thử pháp gì ở Long Miên sơn mạch, địa điểm thử pháp cụ thể lại ở nơi nào?

Nghe vậy, Lý Hồng Kiêu thoáng trầm mặc.

Trong ánh mắt liếc nhìn Phương Nguyên tựa hồ chớp qua một tia lãnh đạm.

Mà Phương Nguyên lại trực diện đón lấy ánh mắt nàng, sắc mặt bình tĩnh, không có nửa điểm biểu tình.

Qua nửa ngày, Lý Hồng Kiêu mới nhẹ giọng cười khẽ, nói:

- Tay chân người kia rất sạch sẽ, ta sai người tra xét lâu như vậy mà vẫn không thu được chút chứng cớ nào, trong lòng không khỏi có chút bội phục hắn. Nhưng mà không sao, Cửu Trọng Thiên chúng ta hành sự, trước nay đều không cần chứng cớ, Đạo chiến lần này ta sẽ tham gia, hi vọng đến lúc đó, ta hỏi lại ngươi, ngươi sẽ cho ta câu trả lời xác đáng...

Dứt lời, nàng nhàn nhạt quét nhìn Phương Nguyên một cái, quay người liền đi.

Bên ngoài Tiên Đài, sớm đã có một khung tiên liễn từ trên trời giáng xuống, hoa mỹ vô cung, chung quanh đi theo mấy trăm cung nữ, nàng bước lên tiên liễn, từ hai bên liền có tùy tùng tay cầm phất trần đứng dậy, nhẹ nhàng đong đưa phất trần, xua tán tu sĩ phía trước, sau đó chậm rãi bay đi...

- Ha ha, rốt cuộc ta đã tham gia qua một lần đại khảo Kiếm Đạo, lần khôi thủ này đành nhường lại cho các ngươi!

Đưa mắt nhìn vị tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên kia rời khỏi, chúng tu tại trường còn chưa hoãn thần liền nghe được một tiếng cười khẽ, sau đó chỉ thấy trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì đi ra một vị nam tử tuấn mỹ thân khoác áo lông cừu trắng. Nghe thanh âm, tựa hồ chính là người vừa rồi quát mắng hai vị trưởng lão áo đen, lúc này hắn đè tay lên lan can, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Phương Nguyên.

Sát na khi hắn hiện thân, chung quanh có không biết bao nhiêu người dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn.

Lần này Quan Ngạo có thể đoạt khôi thủ Kiếm Đạo, quả thực vượt ngoài dự liệu.

Nhưng có thể tưởng tượng, phía bất mãn nhất với chuyện này hẳn phải là Tẩy Kiếm Trì...

Thân là Thánh Địa Kiếm Đạo, đệ tử Tẩy Kiếm Trì ai nấy đều kinh tài tuyệt diễm, trước nay ở Trung Châu luôn có một truyền thuyết, từ sau khi đại khảo Võ Đạo sửa thành đại khảo Kiếm Đạo, phàm là lần nào có đệ tử Tẩy Kiếm Trì tham gia, khôi thủ đại khảo Kiếm Đạo lần đó mặc định sẽ là của Tẩy Kiếm Trì, nhưng truyền thuyết này, giờ đây không nghi ngờ đã bị đánh vỡ, đệ tử Tẩy Kiếm Trì không những không đoạt khôi thủ, ngược lại còn lại người xé sống...

Vừa rồi hai tên trưởng lão Tẩy Kiếm Trì phẫn nộ xuất kiếm, mặc dù không hợp quy củ, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được!

Bởi vì chuyện này đối với Tẩy Kiếm Trì mà nói thực sự là đả kích quá lớn, lớn hơn tưởng tượng của bất cứ người nào...

Mà giờ, tuy Tẩy Kiếm Trì không dị nghị gì đối với kết cục đại khảo Kiếm Đạo, nhưng chẳng lẽ bọn hắn thật có thể nhẹ nhàng nuốt xuống cục tức này?

Bởi tâm tư đó, chúng tu không khỏi càng thêm hiếu kỳ đối với vị Kiếm Sư khoác áo lông cừu trắng kia...

- Đối với kết quả đại khảo Kiếm Đạo lần này, ta không có lời gì muốn nói, các ngươi có thể yên tâm!

Đón lấy ánh mắt vô số người, vị Kiếm Sư áo trắng kia chỉ bình tĩnh nhìn về phía Phương Nguyên, nói:

- Vừa rồi đệ tử Tẩy Kiếm Trì ta mấy phen mời ngươi hạ trường đấu kiếm, ngươi lại vẫn một mực nhẫn nhịn, phải chăng là Tiên Minh âm thầm nói gì với ngươi? Có phải Tiên Minh cảm thấy, đối với danh hiệu khôi thủ đại khảo Kiếm Đạo lần này, Tẩy Kiếm Trì chúng ta nhất quyết phải lấy bằng được, cho nên mới để ngươi tránh đụng độ với chúng ta?

Người ở chung quanh nghe được lời ấy, sắc mặt đều hiện vẻ cổ quái, người ôm lấy suy nghĩ này quả thực không ít.

Ngay cả Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn trên Tiên Đài cũng lộ vẻ ngưng trọng...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom