-
Chương 841-845
Chương 841 Chân Long Phi Thiên (2)
- Phương tiểu hữu... À không, Phương đạo hữu có ở đó không?
Ngoài viện vang lên tiếng người chào hỏi, nghe tựa hồ có chút bất an.
- Nguyễn tiền bối, mời vào!
Phương Nguyên thả xuống quyển kinh trong tay, để Quan Ngạo sang một bên đọc thuộc lòng, tiếp đó mở ra đại trận, Tử Tiêu động chủ có chút co thúc bất an đi đến, thấy được vị khôi thủ Kiếm Đạo hung thần ác sát lúc trước, giờ này đang bị gõ cho to đầu, nhu thuận ở bên trong bưng lấy quyển kinh đau khổ đọc sách, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hoang đường khó tả, thần tình thấp thỏm ngồi xuống ghế nhỏ trong nội viện.
Tùy theo Phương Nguyên từ từ hiển lộ thực lực, nhất là triển lộ ra tu vi cảnh giới Tử Đan, ở trước mặt Phương Nguyên hắn càng lúc càng không tự tại, trước kia còn dám cầm lông chim trêu đùa Bạch Miêu, giờ Toan Nghê từ bên cạnh đi qua hắn đều phải cười bồi...
Người mình nhặt được ở Long Miên sơn mạch này rốt cục là ai...
Câu hỏi này đã quá nhiều người hỏi qua hắn, làm cho hiện nay chính bản thân hắn đều hồ đồ, mới đầu ở trong mắt mình chẳng qua là một tên tu sĩ tạp đan có chút thiện tâm không đáng giá nhắc tới, đến sau thành là một tên vãn bối không thức thời, khó mà đề bạt, tiếp đến về sau càng thành là bốn đạo khôi thủ kinh tài tuyệt diễm, thẳng cho tới bây giờ là một tuyệt đỉnh thiên kiêu lai lịch thần bí, tu sĩ Tử Đan sâu không lường được...
Thời gian ngắn ngủn mấy tháng, với hắn lại như một giấc mơ dài!
Thật ra lần này người Xích Thủy Đan Khê muốn tới bái phỏng Phương Nguyên không phải số ít, tỷ như Cầu Long Chân Nhân, Hứa chấp sự và chư vị Đan sư trong Xích Thủy Đan Khê... Nhưng nghĩ tới biến hóa trên người Phương Nguyên bây giờ, cộng với một ít chuyện không vui lúc trước, thế nên không mấy người dám đến, chỉ có Tử Tiêu động chủ cảm thấy mình dù sao cũng tính là trưởng bối của Phương Nguyên... Hoặc nói cách khác là bằng hữu... Thế nên vẫn phải quan tâm một chút, bởi vậy mới lấy hết dũng khí, đi tới tiểu viện của Phương Nguyên.
- Tiền bối tới chơi hay là có gì phân phó?
Phương Nguyên nấu chén trà cho Tử Tiêu động chủ, sau đó ngồi đối diện với hắn, cười hỏi.
Tử Tiêu động chủ vươn tay tiếp lấy chén trà, thở dài một tiếng, nếu nói có gì muốn hỏi thì quả thật đúng là có không ít, như là Phương Nguyên rốt cục đến từ đâu, thân phận như thế nào... Rồi vận mệnh nhóm nhân mã Ôn Bộ trong Long Miên sơn mạch… vân vân, nhưng cuối cùng hắn không hỏi gì cả, mà chỉ thở dài một hơi, nói:
- Quy củ Đạo chiến lần này chắc hẳn ngươi cũng đã biết?
Phương Nguyên khẽ gật đầu, nếu đã định tham gia Đạo chiến, đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng.
Hắn đã hỏi rõ, Đạo chiến bắt đầu vào ba ngày sau, Tiên Minh sẽ bóc mở một phương bí cảnh mô phỏng hoàn cảnh tàn bốc ở Ma Biên, người tham gia Đạo chiến sẽ tranh phong ở trong bí cảnh, sau đó dựa vào biểu hiện của mỗi người mà chọn ra thứ tự sau cùng...
Vô luận là quy mô hay mức độ được chú ý, Đạo chiến đều vượt xa mấy khoa mục khảo thí khác.
Hơn nữa không chỉ Đạo chiến lần này, dù là những lần Đạo chiến trước cũng đều đã từng có người bỏ mạng, chỉ là lần này hẳn sẽ khốc liệt hơn những lần khác, cao thủ tới tham gia Đạo chiến cũng nhiều hơn trước kia gấp mấy lần, các lộ Tử Đan, quái thai, thiên kiêu không biết bao nhiêu mà kể, có thể tính là một trường thịnh sự được toàn Tu Hành Giới trong thiên hạ để ý, hưởng ứng, áp lực tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều.
- Ài, kỳ thật lão phu tới chuyến này là muốn khuyên ngươi một câu!
Tử Tiêu động chủ buông xuống chén trà trong tay, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi chính là thiên kiêu tuyệt đỉnh, tự nhiên muốn được nổi danh trong Đạo chiến, nhưng Đạo chiến lần này khác với những lần trước, tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, còn cả Yêu Ma đến từ Nam Hoang thành, bọn hắn đều không ý tốt với ngươi, quan trọng hơn là, hiện tại ngươi đã liên tục đoạt bốn đạo khôi thủ, khôi thủ Kiếm Đạo cũng có thể tính là ngươi, quả thực rất được chú ý, nếu tham gia Đạo chiến, chỉ sợ sẽ có thêm rất nhiều áp lực...
Lời thừa lại hắn không nói ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Hiện nay Phương Nguyên thanh danh đại thịnh, nhưng cây mọc cao hơn rừng tất bị gió quật ngã, khoan nói tới tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, Tân Trạch tiểu vương gia Yêu tộc Nam Hoang thành, trong những người tham gia Đạo chiến khác cũng không biết có bao nhiêu người coi hắn làm mục tiêu, lấy đánh bại hắn làm vinh dự, điều này khiến cho áp lực lên thân Phương Nguyên lớn vượt xa những người khác!
Trọng yếu hơn là, thật ra hiện tại Phương Nguyên đã không cần tham gia Đạo chiến...
Hắn đã có danh tiếng năm đạo khôi thủ, liên tục được người chú ý, triển lộ tài năng, ý nghĩa Đạo chiến với hắn đã không lớn.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Tử Tiêu động chủ quả thực đang suy xét cho Phương Nguyên.
- Ta nghĩ qua!
Phương Nguyên nghe ra được ý tứ trong lòng Tử Tiêu động chủ, bèn bình tĩnh nói:
- Ta từng đọc được một điển tịch trong sách, trong đó viết, trên đời có Giao Long, tu vi đến lúc, cần phải một bước lên trời, ở trên trời trải qua thiên lôi, u hỏa, mưa to, gió rít… tẩy lễ, nếu có thể gượng chống qua được mới biến thành Chân Long, bay lượn trên chín tầng trời, nếu không chống qua được, vậy liền cốt nhục thành tro...
Nói xong lời này, hắn hơi ngừng thoáng chốc rồi mới nói tiếp:
- Với ta cũng vậy, nếu không gượng chống qua được, vậy còn tu hành làm gì nữa?
Một ngày trước thời điểm Đạo chiến diễn ra, các Tiên Đài đều đã được dựng xong, các môn các phái lần lượt thiết hạ phong cấm, chờ đến ngày hôm sau trước lúc Đạo chiến bắt đầu mới khai mở.
Chương 842 Đạo chiến bắt đầu (1)
Ngược lại là đám tán tu không có Tiên Đài đi đến càng sớm, làm thành từng đoàn từng đoàn vòng quanh khảo trường Đạo chiến, chiếm trước số không nhiều vị trí đắc địa, càng có một ít người hiếu kỳ, vui vẻ đánh giá người trên khảo trường gồm những ai...
- Người Tiên Minh đến rồi, ghê thật, xem ra Tiên Minh quả nhiên rất coi trọng Đạo chiến lần này, trước đây chẳng qua là mấy vị Tuần Giám Sứ ngồi trên đài giả vờ giả vịt mà thôi, lần này không ngờ lại mời tới một vị Trấn Thủ...
- Không chỉ Tiên Minh, Lang Gia Các cũng tới một vị đại viện chủ...
- Nếu ai đó có thể bộc lộ tài năng trong Đạo chiến, được bọn hắn nhìn trúng, vậy thật đúng là một bước lên trời!
Lúc ánh ban mai vừa ló rạng, trên Tiên Đài dành riêng cho Tiên Minh, chư vị Tuần Giám Sứ, Tuần Du Sứ cùng với mấy vị tay áo phất phới, thoạt nhìn như là nho sĩ uyên bác đã cùng một vị nam tử đội mũ cao thân mặc áo bào tím, cùng một vị lão nhân râu dài khoác áo choàng ám vàng, tóc dài bay múa bước lên Tiên Đài, ngồi xuống vị trí chính giữa, thân phận hai người này không khỏi khiến chúng nhân tại trường sợ hãi.
Tiên Minh cao cao tại thượng, nhưng bên trong cũng có phân chia cấp bậc trên dưới, cao nhất là Thánh Nhân, thứ hai là Túc Lão, thứ ba là Trấn Thủ, to lớn như Tiên Minh, song cũng chỉ có ba mươi sáu vị Trấn Thủ, hiện nay không ngờ lại có một vị chuyên trình tới đây, đủ thấy bọn họ coi trọng Đạo chiến lần này như thế nào.
Lang Gia Các càng là không dám xem nhẹ, thậm chí phái tới một trong bảy đại viện chủ.
- Chín đại đạo thống, mười đại cổ tộc Trung Châu đều đến đủ cả, dù không biết người đến rốt cục là ai, nhưng Tiên Đài đều được dựng lên, ít nhất về mặt thái độ đều có vẻ rất xem trọng. Ha ha, nói không chừng bên trong những Tiên Đài kia có vị tiểu thư khuê các nào đó đang yên vị cũng nên, nếu có thể vào được mắt các nàng, thế mới thực sự là một bước lên trời...
- Ài, các ngươi bớt huyễn tượng viển vông đi, thiên kiêu cổ tộc chân chính thường thường đều thông hôn với nhau, tuy thường xuyên cũng có không ít tiểu thiên kiêu thiên tư tuyệt diễm nhưng xuất thân không tốt được bọn hắn chiêu nhập vào tộc, nhưng thường thường chỉ được xứng đôi với tiểu thư bàng hệ (chi thứ) mà thôi...
- Tiểu thư bàng hệ thì đã sao, ngươi xem thường tiểu thư bàng chi?
- Đúng, nha hoàn ở Trung Châu còn chưa hẳn nhìn trúng ngươi, ngươi còn ghét bỏ tiểu thư bàng chi...
...
...
Trong vô vàn tiếng nghị luận, lại có mấy chiếc pháp chu (thuyền) cực lớn chậm rãi chạy tới, từ trên pháp tu từ từ đi xuống một đám lão giả, phía sau bọn họ là hơn mười vị thanh thiếu niên khí vũ hiên ngang, thần thái tươi sáng đi theo. Vừa hạ xuống pháp chu, đám lão giả kia liền đi đến các nơi Tiên Đài chào hỏi, còn những người tuổi trẻ còn lại thì trực tiếp tiến vào khảo trường.
Chúng nhân thấy vậy liền nhịn không được tán thưởng:
- Ba mươi sáu đại động thiên, bảy mươi hai tiểu động thiên Đông Hải để uẩn thâm hậu, truyền thừa dài lâu, xưa nay có được danh xưng “tiểu Trung Châu”, lần này xem ra cũng hết sức coi trọng sáu đạo đại khảo, không chỉ phái đến không ít lão giả, thiên kiêu tiểu bối được hết lòng bồi dưỡng cũng đến hơn mười vị, ta thấy được bên trong có tận sáu bảy vị Thiên Đạo Trúc Cơ...
- Ha ha, Đông Hải quý trọng những tiên miêu này như tính mạng, mấy lần Đạo chiến trước, bởi vì có thiên kiêu Trung Châu tham dự, bọn hắn không bỏ được thả ra làm đá kê chân cho người khác, lần này là cơ hội sau cùng mới một hơi mang hết qua đây, như vậy tính ra, đây chính là tâm huyết của Đông Hải suốt gần trăm năm qua, có thể bồi dưỡng ra sáu bảy tên Thiên Đạo Trúc Cơ, quả thực rất khó được rồi...
- Không chỉ thế thôi đâu, nghe nói Đông Hải còn phái tới một vị Tử Đan, đó mới là viên ngọc quý trong tay chư lão Đông Hải, bảo bối không khác gì mệnh căn, Đạo chiến lần này khác với trước kia, bởi vì tới không ít Kim Đan, ngược lại không cách nào chỉ mở một trường khảo thí như các lần trước, thế nên mới phân hai đại bí cảnh, một là đại Đạo chiến, một là tiểu Đạo chiến, Đông Hải làm vậy là chuẩn bị muốn ăn sạch cả đại lẫn tiểu...
...
...
Trong tiếng xì xào nghị luận, rất nhanh lại thấy một chiếc pháp chu khác chạy tới, nhưng lần này chỉ có lác đác mấy vị lão tu đi xuống, bên người cùng theo mấy tên đệ tử trẻ tuổi, khí cơ thoạt nhìn không mạnh, cũng không tiến vào khảo trường, mà chỉ tùy tùng bên cạnh mấy vị lão tu, Trung Châu vốn không thiếu hạng người tai thính mắt tinh, ngay cả tán tu tựa hồ cũng biết được nhiều hơn chút ít so với người thường.
Vừa thấy người trên pháp thuyền đi xuống liền đều cười nói:
- Nơi xa xôi hẻo lánh như U Châu cũng tới, kể ra, U Châu này cũng là địa vực rộng lớn, đạo uẩn thâm trường, chỉ là quá mức hoang vắng, tài nguyên thiếu chút, lại thêm tà phái sinh sôi, nội loạn phân tranh, một mực không xuất thế nhân vật chói sáng nào, ngoại trừ trăm năm trước đôi nhân ngọc xuất thế kia ra, chừng trăm năm gần đây không thấy xuất hiện nhân tài đỉnh cấp, lần này cũng chỉ tới mấy vị lão đầu, phỏng chừng chỉ là mang theo vãn bối đến mở mang tầm mắt!
...
...
- Hoang Châu cũng đến mười mấy người tuổi trẻ, lại không thấy có trưởng bối đi cùng, cứ vậy tự mình đi qua!
- Nghe nói những người tuổi trẻ này đều trưởng thành từ trong chém giết với hung thú ma vật, trước đây bọn hắn muốn tiến vào Bát Hoang thành tu hành, đáng tiếc không thông qua khảo hạch, thế là mới từ xa vạn dặm đi tới Trung Châu xem có cơ hội nào không...
... ...
- Không ngờ lần này Bá Hạ Châu lại vắng mặt?
Chương 843 Đạo chiến bắt đầu (2)
- Không phải là không có ai, dù không xuất thế nhân tài đỉnh cấp nào, nhưng cũng có một vị đụng phải đại vận, nghe nói thu phục được một con Giao Long mang huyết mạch Chân Long trong Thập Vạn Man Sơn, nghe nói Giao Long kia hung ác đáng sợ, uy lực vô cùng. Chỉ là mang theo Giao Long tham gia Đạo chiến không biết có hợp quy củ hay không, hiện tại trưởng bối đi cùng chính đang thương lượng với người Tiên Minh, không biết kết quả sau cùng sẽ như thế nào!
- Đúng rồi, nghe nói vị năm đạo khôi thủ kia hình như cũng đến từ Bá Hạ Châu...
...
...
- Lần này Lôi Châu không đến ai cả?
Vừa nhắc tới Lôi Châu, chúng tán tu lại hưng phấn lên, cười nói:
- Lần này Lôi lão thái công tính là nể mặt, phái hai vị đồ tử đồ tôn thân mang phi kiếm tới, rốt cục phá vỡ truyền thống hơn ba trăm năm qua của Lôi Châu...
Có người nghe xong lập tức trợn tròn mắt, cười nói:
- Lần này không lẽ cũng mang theo Tiên Kiếm tới?
- Chắc không ghê vậy đâu, nhưng phẩm chất tất sẽ không quá thấp!
Vị bên cạnh thoạt nhìn có vẻ là người hiểu chuyện, lập tức cười nói:
- Tu sĩ Lôi Châu vì quật khởi cao thủ như Lôi lão thái công mà bị ảnh hưởng đến lý niệm tu hành, bọn hắn trước nay không tin tưởng mấy thứ như Thiên Đạo Trúc Cơ, tu sĩ Tử Đan, mà chỉ tin tưởng vận dụng đối với pháp bảo có thể bù đắp chênh lệch tư chất, thậm chí đạt tới cảnh giới càng cao, cho nên chẳng mấy khi tham dự loại khảo thí đơn thuần triển hiện thần thông thuật pháp như Đạo chiến, lần này tính là mở ra đặc lệ!
- Chủ yếu vẫn là trước kia Lôi lão thái công bị Tiên Minh chọc tức không nhẹ!
Một người khác cũng cười nói:
- Ba trăm năm trước, Lôi lão thái công để một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ cầm một kiện Thần Khí tới tham gia Đạo chiến, đánh cho thiên kiêu Trung Châu thảm không nỡ nhìn, chọc cho Tiên Minh đều nhìn không được, thế là bèn oanh vị đệ tử Trúc Cơ kia ra, hủy bỏ luôn thứ hạng, Lôi lão thái công cả giận, từ sau lần đó, người Lôi Châu không bao giờ tới tham gia Đạo chiến nữa, thậm chí ngay cả khảo thí Khí Đạo đều không tham gia, tận suốt ba năm năm, mãi đến lần này, phỏng chừng là Tiên Minh âm thầm đáp ứng điều kiện nào đó mới đưa đến hai người!
...
...
- Trước kia Vân Châu Âm Sơn Tông chẳng phải vẫn luôn tới tham gia náo nhiệt mà, sao năm nay lại không thấy bóng người?
- Không phải Vân Châu không có người tới, chỉ là người đến là mấy tiểu tiên môn không đáng nhắc tới, sớm đã bị chen ra đằng sau, ngươi nhìn không thấy thôi, về phần Âm Sơn Tông, giờ đang gặp cả đống chuyện, nghe nói bị mấy tiểu tiên môn liên hợp đối kháng, nực cười tự xưng là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, đánh lại không dám đánh, nhẫn lại nhẫn không được, làm cho sứt đầu mẻ trán, có tâm tư đến tham gia náo nhiệt mới là lạ...
...
...
Tùy theo từng nhóm từng nhóm người nhập trường, bước lên Tiên Đài, tiếng nghị luận chung quanh càng lúc càng ồn ào, Cửu Châu rộng lớn bao la, đạo thống phong phú, giữa đây đó tự nhiên sẽ không quá đoàn kết, thỉnh thoảng lại náo ra một chút mâu thuẫn, chính điều này lại càng tăng thêm đề tài cho người thảo luận, có người kinh thán, có người trào phúng, Đạo chiến còn chưa bắt đầu, bầu không khí đã náo nhiệt bừng bừng.
Mà tùy theo những người tới theo dõi khảo thí bước lên Tiên Đài, trong sơn vực vờn quanh bốn đỉnh núi phía dưới cũng tới không ít người chuẩn bị tham gia khảo thí, không chỉ tu sĩ Trúc Cơ tham gia tiểu đạo chiến, ở khu vực trung tâm cũng đã tụ tập không ít tu sĩ Kim Đan tuổi tác không lớn, song đại đa số chỉ là Đan phẩm Kim Đan, hoặc là Bạch Đan.
Còn tu sĩ Tử Đan mọi người chờ mong thì đến nay vẫn chưa thấy có người nào.
Hiện tại chung quanh đã tới không ít đại nhân vật, tay nắm quyền cao chức trọng, nhưng tu sĩ Tử Đan không nghi ngờ mới là trung tâm chú ý của mọi người, bọn họ cũng là căn nguyên khiến Đạo chiến có thể hấp dẫn nhiều người như thế tới quan sát!
Những người đó đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, cho nên mới có thể một đường đi ở đỉnh phong tu hành, trở thành tu sĩ Tử Đan tiềm lực vô hạn.
Song vấn đề xuất thân khiến mệnh đồ bọn hắn khó khăn trắc trở, khuyết thiếu tài nguyên, không có truyền thừa.
Cho nên trường Đạo chiến này vốn chính là một trường thí luyện nhắm đến bọn hắn, nếu có thể giành lấy thắng lợi trong Đạo chiến, vậy liền sẽ được Tiên Minh ưu ái, một bước lên mây, song nếu cuối cùng thất bại, ngày sau lên Nguyên Anh liền tan biến trong bình phàm!
Tựa như Thiên Lai thành Kim lão thái quân!
Người như thế kể ra cũng đáng tiếc, nhưng trên thực tế, số lượng lại nhiều đến khiến người khó mà tin tưởng!
- Ha ha, bốn mươi năm ngậm đắng nuốt cay, một chiến thành danh ngay hôm nay...
Ngay lúc chúng nhân tại trường ẩn ẩn chờ mong, dồn dập nghị luận, bỗng chợt nghe được trước Vấn Đạo Sơn truyền ra một tiếng cười to, chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử khoác bảo giáp màu xám rách nát, để râu quai nón giẫm trên lưng một con Độc Giác Thú cao lớn, cười to xông tiến trường, tùy theo tiếng cười kia, khí cơ tuôn trào, thiên địa biến sắc...
- Tu sĩ Tử Đan?
Vừa thấy người này nhập trường, ánh mắt đám đông người tu hành lập tức nhìn sang.
Tình cảnh như thế, quả thực không khác gì đại nhân vật xuất hiện, trong ánh mắt nhìn về phía hắn có một loại hâm mộ rất khó dùng ngôn từ hình dung, nam tử kia thoạt nhìn cũng có khá là đắc ý, cười lớn một tiếng, hướng chung quanh ôm quyền...
- Người này tên gọi Tống Long Chúc, từng là tu sĩ một tiên môn tam lưu tại Hải Châu, thiên tư tuyệt diễm, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cũng khi đó, tông môn bị diệt. Người này đào thoát, đến sau du lịch thiên hạ, mai danh ẩn tích ba mươi năm.
Chương 844 Không có ý định buông tha ngươi (1)
Có người nói hắn đi Ma Biên, cũng có người nói hắn phát hiện truyền thừa tiền bối cổ tu lưu lại, chỉ biết đến lúc tái xuất đã là tu sĩ Tử Đan. Trước đây không lâu vừa mới giết sạch toàn gia cừu nhân, chính đang trong giai đoạn xuân phong đắc ý, cũng là kẻ bá đạo nhất trong các tu sĩ Tử Đan tham chiến lần này...
Không cần tự mình giới thiệu, bởi đọc qua một ít tin tức Tiên Minh công khai, rất nhanh liền có người nhận ra hắn, thấp giọng giới thiệu với người bên cạnh.
Nam tử râu quai nón nghe được tiếng nghị luận khe khẽ chung quanh, thoạt nhìn cũng rất là đắc ý, khẽ hất cằm lên nhìn quanh bốn phía, như thể bất luận là người chung quanh nghị luận về trải nghiệm tu hành của hắn, hay là khâm phục đối với thành tựu Tử Đan hiện giờ, tất cả đều khiến hắn rất thoải mái, thần sắc có chút lâng lâng, hai tay chắp sau lưng định bước lên đỉnh núi phía nam.
- Cửu Trọng Thiên Hồng Tích công chúa đến...
Nhưng tiếng tán thưởng và nghị luận của mọi người chung quanh về hắn mới vừa bắt đầu, bỗng chợt nghe được bên ngoài có người cao giọng xướng lên.
“Hoa” một tiếng, chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn sang bên này, sau đó chỉ thấy một vị nữ tử thân khoác hồng bào tôn quý, mặt không biểu tình cưỡi mây mà đến, chậm rãi ngừng lại trên đỉnh núi phía nam rồi từ từ ngồi xếp bằng xuống...
- Tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên a, đã bao nhiêu năm chưa thấy qua hoàng tộc Cửu Trọng Thiên xuất thế rồi?
Chúng nhân sớm đã nghe được tin vị tiểu công chúa này tham gia Đạo chiến, nhưng giờ thật thấy được nàng xuất hiện, thần sắc ai nấy đều vẫn không nhịn được kích động.
Nam tử râu quai nón Tống Long Chúc lại có vẻ không vui, đỉnh núi hắn muốn tới bị người đoạt mất, trong lòng đương nhiên khó chịu, nhưng lại không dám tranh chấp với vị công chúa Cửu Trọng Thiên này, đành phải đợi khi tiếng nghị luận hơi lắng lại mới hắng giọng một cái, ha ha cười cười, giơ tay vỗ lên lưng Độc Giác Thú, sau đó hai tay chắp sau lưng, lấy một phong thái cực tiêu sái, chậm rãi đạp bước hư không, hướng về đỉnh núi phía bắc.
- Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ đến...
Đáng tiếc hắn còn chưa đi được nửa đường lại nghe được chung quanh có người quát to, sau đó liền thấy từ phương bắc một đạo kiếm quang lao vút mà đến, lăng lệ chí cực, chớp mắt đã dừng trên đỉnh núi phía bắc, hiển hóa thành một nam tử khoác áo lông cừu trắng, trước ngực ôm một thanh cổ kiếm đen bóng như mực, nam tử quay đầu liếc nhìn chúng nhân xung quanh, hướng mấy vị người quen khẽ gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Cái này thật là...
Vẻ mặt Tống Long Chúc chớp qua một tia phẫn hận, vô thức tăng nhanh tốc độ, cướp trước một bước lao về đỉnh núi phía tây.
Rống...
Nhưng hắn còn chưa kịp lướt đến đỉnh núi phía tây, lại chợt thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ thấy một đôi cánh giang ra, Yêu thú khổng lồ gần như che khuất bầu trời giương cánh bay đến dừng trên đỉnh núi phía tây, trên lưng Yêu thú là một đạo thân ảnh tuấn mỹ cao ngất, vẻ mặt âm nhu mà yêu dị, thân khoác áo bào trắng không nhiễm hạt bụi, mặt mang ý cười nhìn quanh bốn phía.
- Đây chính là vị tiểu vương gia Yêu tộc kia?
Đám đông chung quanh lần nữa thấp giọng nghị luận.
Đối với tên Yêu tộc này, cảm giác trong lòng chúng tu theo dõi khảo thí đều cực kỳ phức tạp, nhưng thực lực người ta đặt ở kia, lại đích xác là do Tiên Minh mời tới, càng quan trọng hơn là, dù trong lòng có bất mãn thế nào thì cũng không phủ nhận được thực lực đối phương!
Tống Chúc Long thấy vị tiểu vương gia kia cướp trước một bước chiếm lấy đỉnh núi phía tây, trên mặt lập tức chớp qua một tia phẫn nộ, trùng trùng hướng bên cạnh “Phi” một tiếng, sau đó nhanh chân đổi mục tiêu, gấp gáp xông hướng đỉnh núi phía đông.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, trên đỉnh núi phía đông lại có một người áo xanh đang chậm rãi bước lên, người đó thoạt nhìn đi rất chậm, nhưng thực ra tốc độ lại cực nhanh, tựa hồ trong thân pháp cất chứa ý cảnh huyền diệu nào đó, ngay lúc Tống Long Chúc quay người hướng về đỉnh núi phía đông, hắn mới chỉ ở sườn núi, nhưng đợi khi Tống Long Chúc đến trước đỉnh núi, hắn lại đã đi đến đỉnh, chậm rãi dừng bước.
Chúng tu chúng quanh thấy người này, lập tức rộ lên tiếng vang hưng phấn...
- Là vị ngũ đạo khôi thủ kia, hắn quả nhiên cũng tới...
- Tu sĩ Tử Đan Đan Trận Phù Khí không gì không biết, kỳ tài trong truyền thuyết a...
- Hay lắm, trước đây có người đồn thổi nói hắn không định tham gia Đạo chiến, bởi vì vô luận tham gia hay không tham gia Đạo chiến lần này, hắn đều chú định quật khởi, không cần phải nhập trường gánh lấy phong hiểm bị người vây công, ta còn đang lo lắng không có trò hay để xem...
...
...
Trong không khí nhiệt liệt vừa được bùng lên, Tống Long Chúc thân là người đầu tiên xuất trường lại vẻ mặt biệt khuất, chậm rãi quay người, bay xuống phía dưới.
Bóng lưng kia nhìn có vẻ rất là tiêu trầm...
- Quy củ lần Đạo chiến này rất đơn giản, chúng ta lấy Vạn Lý Lưu Quang kính chiếu lên quần sơn, mở ra Hỗn Độn bí cảnh, bí cảnh được mô phỏng theo Ma Biên, bên trong có ma vật hoành hành, tứ ngược thế gian. Các ngươi tiến vào bí cảnh, nhiệm vụ là kế thừa ý chí các bậc tiên bối, chinh chiến sa trường, chém giết ma vật, với mỗi con ma vật săn giết sẽ giành được một viên ma hạch, cứ thế tích lũy, người giành được nhiều ma hạch hơn sẽ thắng, sau khi Đạo chiến kết thúc, tự sẽ có tạo hóa cho riêng mình!
Mắt thấy chư vị thiên kiêu đều đã tới đông đủ, Trấn Thủ Tiên Minh, một vị lão giả dáng người thấp bé, nhưng giọng nói như chuông đồng, khoác áo bào tím đội mũ cao liền đứng dậy, lạnh giọng hướng về đám thiên kiêu tiểu bối tuyên bố quy củ Đạo chiến lần này, sau đó thoáng trầm mặc một lúc rồi cười nói tiếp:
- Lần Đạo chiến này nói trắng ra là một buổi diễn tập mô phỏng chiến trường Ma Biên, trong lòng các ngươi phải có chuẩn bị!
Chương 845 Không có ý định buông tha ngươi (2)
- Đương nhiên, nếu đã là Đạo chiến, tự nhiên sẽ không không cho các ngươi cơ hội đấu pháp, vậy nên, ngoại trừ săn giết ma vật, cướp lấy ma hạch ra, các ngươi cũng có thể tùy ý lựa chọn đối thủ đấu pháp với mình, cướp lấy ma hạch trong tay đối phương, chúng ta bố trí điều này không phải khắc ý để các ngươi tranh đấu với nhau, trên thực tế, tương lai trên chiến trường khi đại kiếp phủ xuống, đồng bạn bên cạnh ngươi sẽ rất dễ bị biến thành kẻ địch, đối với điểm này, chỉ cần các ngươi từng đi qua Ma Tức Hồ, hẳn sẽ không xa lạ gì...
...
...
Nghe xong giới thiệu từ Trấn Thủ Tiên Minh, chúng nhân quả nhiên thoáng chút biến sắc, sắc mặt không giấu được vẻ ngưng trọng.
Tuy vị Trấn Thủ này giới thiệu rất nhẹ nhàng, như là đang kể một câu chuyện cười, nhưng bọn hắn lại đều hiểu rõ đạo lý trong đó, ở Ma Tức Hồ vốn tràn ngập ma tức hắc ám, đồng bạn bên cạnh rất có thể sẽ bị đọa hóa, đột nhiên biến thành kẻ địch...
Xem ra, Đạo chiến lần này quả nhiên là một trường diễn tập trường cảnh sau khi đại kiếp hàng lâm, đến ngay cả yếu tố nhỏ nhặt như vậy đều cân nhắc tới.
- Được rồi, kỳ thật những quy củ vừa nêu đã công khai với thiên hạ từ trước, chắc hẳn các ngươi cũng đều hiểu được, lão phu không giải thích chi tiết thêm. Chẳng qua, sau cùng vẫn còn một lời muốn dặn dò, mỗi người các ngươi đều rất vất vả mới đi tới bước này, cho nên hẳn sẽ hiểu được nặng nhẹ, kết quả Đạo chiến lần này tuy rất quan trọng, nhưng tánh mạng các ngươi mới càng quan trọng, trong Đạo chiến, phải nhớ điểm đến là dừng, đừng có không biết nặng nhẹ, nếu thật gặp nạn, lập tức tế lên Cầu Sinh phù, như vậy liền có thể rời khỏi khảo trường Đạo chiến...
Trấn Thủ Tiên Minh nói xong liền thở dài một tiếng, phất phất tay:
- Bắt đầu đi!
Ở bên cạnh lập tức đi ra một vị Tuần Giám Sứ trầm giọng hét lớn:
- Mời Vạn Lý Lưu Quang kính!
Cùng lúc, trên đỉnh Vấn Đạo Sơn cách đó bốn mươi dặm, có người bóc đi tấm vải phù trên một chiếc giá đỡ đàn mộc cực lớn, sau đó chỉ thấy phía dưới hiện ra một mặt Không Bảo kính màu bạc, lập tức, trên mặt đất lưu chuyển trận văn huyền ảo phức tạp, đồng thời có bốn vị Trận Sư đứng bên ngoài trận văn, cùng lúc thúc giục pháp lực, chỉ thấy trận quang lưu chuyển, mặt bảo kính bỗng chốc sáng bừng lên!
Vèo!
Mặt kính phản xạ bảo quang chiếu thẳng bốn mươi dặm, phủ khắp mảnh sơn mạch giữa bốn đỉnh núi.
Nơi bảo quang chiếu xạ đến dần dần trở nên mơ hồ, có sương mù màu bạc tung bay, che rợp bầu trời.
Thoáng chốc liền khiến mảnh sơn mực như hóa thành lối vào quỷ dị nào đó.
- Nhập trận!
Trấn Thủ Tiên Minh đứng thẳng trên Tiên Đài ha ha cười to một tiếng, trùng trùng vẫy vẫy tay.
Đám thiên kiêu đang chờ tham gia Đạo chiến ở chính giữa sơn vực liếc nhau một cái, ánh mắt đều trầm xuống.
- Là một bước lên trời hay là rớt xuống phàm trần, tất cả đều ở hết trong trận này!
Có người hít sâu một hơi, cười lớn, đi đầu bước lên tiến vào địa vực được sương mù màu bạc bao phủ, thoáng chốc thân ảnh liền tan biến, không chỉ thế, một thân khí cơ cũng hoàn toàn biến mất, hệt như cả người đã tiến vào một thế giới khác.
Thấy hắn đi vào, những người còn lại liếc nhau, dồn dập xông vào trong bí cảnh.
Nhưng lúc này vẫn có một nhóm người chẳng hề có vẻ gì là gấp gáp, ngược lại hướng lên mấy đỉnh núi chung quanh nhìn lại, đặc biệt phần lớn đều nhìn về phía Phương Nguyên, trong ánh mắt ai nấy rõ ràng đều mang theo ý vị khiêu hấn, không ít suy nghĩ trong lòng, muốn trước xem xem Phương Nguyên sẽ tiến vào bí cảnh từ vị trí nào, sau đó đi theo để tiện khiêu chiến hắn...
Bí cảnh này thoạt nhìn chỉ là một mảnh khu vực được sương mù màu bạc bao phủ, nhưng bọn hắn đã xem qua quy củ Đạo chiến, biết được trong đó có huyền diệu khác, tiến vào từ vị trí nào sẽ đi đến vị trí tương ứng ở trong bí cảnh, có lẽ ở bên ngoài nhìn qua chỉ cách nhau không đến trăm trượng, nhưng ở bên trong bí cảnh rất có thể sẽ là mấy trăm dặm, thậm chí là mấy ngàn dặm...
Bởi vậy muốn càng ở gần nhau trong bí cảnh, chỉ có một cách là cùng nhau tiến vào từ một phương vị.
Mà trong đám người tham gia Đạo chiến, trừ số ít tới đây tìm vận may, đại bộ phận đều là hạng người tâm cao khí ngạo, tràn đầy tự tin, mục đích tới Đạo chiến lần này chính là đoạt lấy ngôi đầu, vang danh thiên hạ, mà muốn làm được như vậy, cách tốt nhất là gì?
Cách tốt nhất chính là cướp lấy một thứ hạng trong top mười Đạo chiến, thậm chí là tiền tam giáp!
Nhưng cách này quá phiền toái, cũng quá dài lâu, biến số trong đó càng là lớn đến kinh người!
Nếu bỏ qua cách này, hoặc tạm thời bỏ qua cách này, vậy thì vẫn còn một cách khác càng thêm đơn giản, đó chính là trước bắt lấy một tên rất có danh vọng, chỉ cần đánh bại người đó, dĩ nhiên liền có thể đạp lên thanh danh đối phương, vươn tới đẳng cấp càng cao.
Mà nói đến người như vậy, lại có ai thích hợp hơn Phương Nguyên...
Hắn chính là ngũ đạo khôi thủ, lại là tu sĩ Tử Đan, danh vọng hiện tại quả thực như mặt trời ban trưa, đánh bại hắn chẳng phải vẻ vang lắm ư?
Một vấn đề càng thêm then chốt là, người này dường như không có bối cảnh gì cả, như vậy đồng nghĩa với không có hậu hoạn...
Đương nhiên, còn có một vài nguyên nhân rất mịt mờ ở đây mà không tiện nói rõ...
Phương Nguyên chính là Tử Đan, hơn nữa năm tuổi không lớn, lại tinh thông đủ mọi thể loại từ Đan, Trận, Phù, Khí.
Người như vậy, làm sao có thể có được tạo nghệ thần thông thuật pháp cao siêu?
Chân lý trên thế gian luôn là như thế, quả hồng phải tìm trái mềm mà bóp...
- Phương tiểu hữu... À không, Phương đạo hữu có ở đó không?
Ngoài viện vang lên tiếng người chào hỏi, nghe tựa hồ có chút bất an.
- Nguyễn tiền bối, mời vào!
Phương Nguyên thả xuống quyển kinh trong tay, để Quan Ngạo sang một bên đọc thuộc lòng, tiếp đó mở ra đại trận, Tử Tiêu động chủ có chút co thúc bất an đi đến, thấy được vị khôi thủ Kiếm Đạo hung thần ác sát lúc trước, giờ này đang bị gõ cho to đầu, nhu thuận ở bên trong bưng lấy quyển kinh đau khổ đọc sách, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hoang đường khó tả, thần tình thấp thỏm ngồi xuống ghế nhỏ trong nội viện.
Tùy theo Phương Nguyên từ từ hiển lộ thực lực, nhất là triển lộ ra tu vi cảnh giới Tử Đan, ở trước mặt Phương Nguyên hắn càng lúc càng không tự tại, trước kia còn dám cầm lông chim trêu đùa Bạch Miêu, giờ Toan Nghê từ bên cạnh đi qua hắn đều phải cười bồi...
Người mình nhặt được ở Long Miên sơn mạch này rốt cục là ai...
Câu hỏi này đã quá nhiều người hỏi qua hắn, làm cho hiện nay chính bản thân hắn đều hồ đồ, mới đầu ở trong mắt mình chẳng qua là một tên tu sĩ tạp đan có chút thiện tâm không đáng giá nhắc tới, đến sau thành là một tên vãn bối không thức thời, khó mà đề bạt, tiếp đến về sau càng thành là bốn đạo khôi thủ kinh tài tuyệt diễm, thẳng cho tới bây giờ là một tuyệt đỉnh thiên kiêu lai lịch thần bí, tu sĩ Tử Đan sâu không lường được...
Thời gian ngắn ngủn mấy tháng, với hắn lại như một giấc mơ dài!
Thật ra lần này người Xích Thủy Đan Khê muốn tới bái phỏng Phương Nguyên không phải số ít, tỷ như Cầu Long Chân Nhân, Hứa chấp sự và chư vị Đan sư trong Xích Thủy Đan Khê... Nhưng nghĩ tới biến hóa trên người Phương Nguyên bây giờ, cộng với một ít chuyện không vui lúc trước, thế nên không mấy người dám đến, chỉ có Tử Tiêu động chủ cảm thấy mình dù sao cũng tính là trưởng bối của Phương Nguyên... Hoặc nói cách khác là bằng hữu... Thế nên vẫn phải quan tâm một chút, bởi vậy mới lấy hết dũng khí, đi tới tiểu viện của Phương Nguyên.
- Tiền bối tới chơi hay là có gì phân phó?
Phương Nguyên nấu chén trà cho Tử Tiêu động chủ, sau đó ngồi đối diện với hắn, cười hỏi.
Tử Tiêu động chủ vươn tay tiếp lấy chén trà, thở dài một tiếng, nếu nói có gì muốn hỏi thì quả thật đúng là có không ít, như là Phương Nguyên rốt cục đến từ đâu, thân phận như thế nào... Rồi vận mệnh nhóm nhân mã Ôn Bộ trong Long Miên sơn mạch… vân vân, nhưng cuối cùng hắn không hỏi gì cả, mà chỉ thở dài một hơi, nói:
- Quy củ Đạo chiến lần này chắc hẳn ngươi cũng đã biết?
Phương Nguyên khẽ gật đầu, nếu đã định tham gia Đạo chiến, đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng.
Hắn đã hỏi rõ, Đạo chiến bắt đầu vào ba ngày sau, Tiên Minh sẽ bóc mở một phương bí cảnh mô phỏng hoàn cảnh tàn bốc ở Ma Biên, người tham gia Đạo chiến sẽ tranh phong ở trong bí cảnh, sau đó dựa vào biểu hiện của mỗi người mà chọn ra thứ tự sau cùng...
Vô luận là quy mô hay mức độ được chú ý, Đạo chiến đều vượt xa mấy khoa mục khảo thí khác.
Hơn nữa không chỉ Đạo chiến lần này, dù là những lần Đạo chiến trước cũng đều đã từng có người bỏ mạng, chỉ là lần này hẳn sẽ khốc liệt hơn những lần khác, cao thủ tới tham gia Đạo chiến cũng nhiều hơn trước kia gấp mấy lần, các lộ Tử Đan, quái thai, thiên kiêu không biết bao nhiêu mà kể, có thể tính là một trường thịnh sự được toàn Tu Hành Giới trong thiên hạ để ý, hưởng ứng, áp lực tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều.
- Ài, kỳ thật lão phu tới chuyến này là muốn khuyên ngươi một câu!
Tử Tiêu động chủ buông xuống chén trà trong tay, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi chính là thiên kiêu tuyệt đỉnh, tự nhiên muốn được nổi danh trong Đạo chiến, nhưng Đạo chiến lần này khác với những lần trước, tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, còn cả Yêu Ma đến từ Nam Hoang thành, bọn hắn đều không ý tốt với ngươi, quan trọng hơn là, hiện tại ngươi đã liên tục đoạt bốn đạo khôi thủ, khôi thủ Kiếm Đạo cũng có thể tính là ngươi, quả thực rất được chú ý, nếu tham gia Đạo chiến, chỉ sợ sẽ có thêm rất nhiều áp lực...
Lời thừa lại hắn không nói ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Hiện nay Phương Nguyên thanh danh đại thịnh, nhưng cây mọc cao hơn rừng tất bị gió quật ngã, khoan nói tới tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, Tân Trạch tiểu vương gia Yêu tộc Nam Hoang thành, trong những người tham gia Đạo chiến khác cũng không biết có bao nhiêu người coi hắn làm mục tiêu, lấy đánh bại hắn làm vinh dự, điều này khiến cho áp lực lên thân Phương Nguyên lớn vượt xa những người khác!
Trọng yếu hơn là, thật ra hiện tại Phương Nguyên đã không cần tham gia Đạo chiến...
Hắn đã có danh tiếng năm đạo khôi thủ, liên tục được người chú ý, triển lộ tài năng, ý nghĩa Đạo chiến với hắn đã không lớn.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Tử Tiêu động chủ quả thực đang suy xét cho Phương Nguyên.
- Ta nghĩ qua!
Phương Nguyên nghe ra được ý tứ trong lòng Tử Tiêu động chủ, bèn bình tĩnh nói:
- Ta từng đọc được một điển tịch trong sách, trong đó viết, trên đời có Giao Long, tu vi đến lúc, cần phải một bước lên trời, ở trên trời trải qua thiên lôi, u hỏa, mưa to, gió rít… tẩy lễ, nếu có thể gượng chống qua được mới biến thành Chân Long, bay lượn trên chín tầng trời, nếu không chống qua được, vậy liền cốt nhục thành tro...
Nói xong lời này, hắn hơi ngừng thoáng chốc rồi mới nói tiếp:
- Với ta cũng vậy, nếu không gượng chống qua được, vậy còn tu hành làm gì nữa?
Một ngày trước thời điểm Đạo chiến diễn ra, các Tiên Đài đều đã được dựng xong, các môn các phái lần lượt thiết hạ phong cấm, chờ đến ngày hôm sau trước lúc Đạo chiến bắt đầu mới khai mở.
Chương 842 Đạo chiến bắt đầu (1)
Ngược lại là đám tán tu không có Tiên Đài đi đến càng sớm, làm thành từng đoàn từng đoàn vòng quanh khảo trường Đạo chiến, chiếm trước số không nhiều vị trí đắc địa, càng có một ít người hiếu kỳ, vui vẻ đánh giá người trên khảo trường gồm những ai...
- Người Tiên Minh đến rồi, ghê thật, xem ra Tiên Minh quả nhiên rất coi trọng Đạo chiến lần này, trước đây chẳng qua là mấy vị Tuần Giám Sứ ngồi trên đài giả vờ giả vịt mà thôi, lần này không ngờ lại mời tới một vị Trấn Thủ...
- Không chỉ Tiên Minh, Lang Gia Các cũng tới một vị đại viện chủ...
- Nếu ai đó có thể bộc lộ tài năng trong Đạo chiến, được bọn hắn nhìn trúng, vậy thật đúng là một bước lên trời!
Lúc ánh ban mai vừa ló rạng, trên Tiên Đài dành riêng cho Tiên Minh, chư vị Tuần Giám Sứ, Tuần Du Sứ cùng với mấy vị tay áo phất phới, thoạt nhìn như là nho sĩ uyên bác đã cùng một vị nam tử đội mũ cao thân mặc áo bào tím, cùng một vị lão nhân râu dài khoác áo choàng ám vàng, tóc dài bay múa bước lên Tiên Đài, ngồi xuống vị trí chính giữa, thân phận hai người này không khỏi khiến chúng nhân tại trường sợ hãi.
Tiên Minh cao cao tại thượng, nhưng bên trong cũng có phân chia cấp bậc trên dưới, cao nhất là Thánh Nhân, thứ hai là Túc Lão, thứ ba là Trấn Thủ, to lớn như Tiên Minh, song cũng chỉ có ba mươi sáu vị Trấn Thủ, hiện nay không ngờ lại có một vị chuyên trình tới đây, đủ thấy bọn họ coi trọng Đạo chiến lần này như thế nào.
Lang Gia Các càng là không dám xem nhẹ, thậm chí phái tới một trong bảy đại viện chủ.
- Chín đại đạo thống, mười đại cổ tộc Trung Châu đều đến đủ cả, dù không biết người đến rốt cục là ai, nhưng Tiên Đài đều được dựng lên, ít nhất về mặt thái độ đều có vẻ rất xem trọng. Ha ha, nói không chừng bên trong những Tiên Đài kia có vị tiểu thư khuê các nào đó đang yên vị cũng nên, nếu có thể vào được mắt các nàng, thế mới thực sự là một bước lên trời...
- Ài, các ngươi bớt huyễn tượng viển vông đi, thiên kiêu cổ tộc chân chính thường thường đều thông hôn với nhau, tuy thường xuyên cũng có không ít tiểu thiên kiêu thiên tư tuyệt diễm nhưng xuất thân không tốt được bọn hắn chiêu nhập vào tộc, nhưng thường thường chỉ được xứng đôi với tiểu thư bàng hệ (chi thứ) mà thôi...
- Tiểu thư bàng hệ thì đã sao, ngươi xem thường tiểu thư bàng chi?
- Đúng, nha hoàn ở Trung Châu còn chưa hẳn nhìn trúng ngươi, ngươi còn ghét bỏ tiểu thư bàng chi...
...
...
Trong vô vàn tiếng nghị luận, lại có mấy chiếc pháp chu (thuyền) cực lớn chậm rãi chạy tới, từ trên pháp tu từ từ đi xuống một đám lão giả, phía sau bọn họ là hơn mười vị thanh thiếu niên khí vũ hiên ngang, thần thái tươi sáng đi theo. Vừa hạ xuống pháp chu, đám lão giả kia liền đi đến các nơi Tiên Đài chào hỏi, còn những người tuổi trẻ còn lại thì trực tiếp tiến vào khảo trường.
Chúng nhân thấy vậy liền nhịn không được tán thưởng:
- Ba mươi sáu đại động thiên, bảy mươi hai tiểu động thiên Đông Hải để uẩn thâm hậu, truyền thừa dài lâu, xưa nay có được danh xưng “tiểu Trung Châu”, lần này xem ra cũng hết sức coi trọng sáu đạo đại khảo, không chỉ phái đến không ít lão giả, thiên kiêu tiểu bối được hết lòng bồi dưỡng cũng đến hơn mười vị, ta thấy được bên trong có tận sáu bảy vị Thiên Đạo Trúc Cơ...
- Ha ha, Đông Hải quý trọng những tiên miêu này như tính mạng, mấy lần Đạo chiến trước, bởi vì có thiên kiêu Trung Châu tham dự, bọn hắn không bỏ được thả ra làm đá kê chân cho người khác, lần này là cơ hội sau cùng mới một hơi mang hết qua đây, như vậy tính ra, đây chính là tâm huyết của Đông Hải suốt gần trăm năm qua, có thể bồi dưỡng ra sáu bảy tên Thiên Đạo Trúc Cơ, quả thực rất khó được rồi...
- Không chỉ thế thôi đâu, nghe nói Đông Hải còn phái tới một vị Tử Đan, đó mới là viên ngọc quý trong tay chư lão Đông Hải, bảo bối không khác gì mệnh căn, Đạo chiến lần này khác với trước kia, bởi vì tới không ít Kim Đan, ngược lại không cách nào chỉ mở một trường khảo thí như các lần trước, thế nên mới phân hai đại bí cảnh, một là đại Đạo chiến, một là tiểu Đạo chiến, Đông Hải làm vậy là chuẩn bị muốn ăn sạch cả đại lẫn tiểu...
...
...
Trong tiếng xì xào nghị luận, rất nhanh lại thấy một chiếc pháp chu khác chạy tới, nhưng lần này chỉ có lác đác mấy vị lão tu đi xuống, bên người cùng theo mấy tên đệ tử trẻ tuổi, khí cơ thoạt nhìn không mạnh, cũng không tiến vào khảo trường, mà chỉ tùy tùng bên cạnh mấy vị lão tu, Trung Châu vốn không thiếu hạng người tai thính mắt tinh, ngay cả tán tu tựa hồ cũng biết được nhiều hơn chút ít so với người thường.
Vừa thấy người trên pháp thuyền đi xuống liền đều cười nói:
- Nơi xa xôi hẻo lánh như U Châu cũng tới, kể ra, U Châu này cũng là địa vực rộng lớn, đạo uẩn thâm trường, chỉ là quá mức hoang vắng, tài nguyên thiếu chút, lại thêm tà phái sinh sôi, nội loạn phân tranh, một mực không xuất thế nhân vật chói sáng nào, ngoại trừ trăm năm trước đôi nhân ngọc xuất thế kia ra, chừng trăm năm gần đây không thấy xuất hiện nhân tài đỉnh cấp, lần này cũng chỉ tới mấy vị lão đầu, phỏng chừng chỉ là mang theo vãn bối đến mở mang tầm mắt!
...
...
- Hoang Châu cũng đến mười mấy người tuổi trẻ, lại không thấy có trưởng bối đi cùng, cứ vậy tự mình đi qua!
- Nghe nói những người tuổi trẻ này đều trưởng thành từ trong chém giết với hung thú ma vật, trước đây bọn hắn muốn tiến vào Bát Hoang thành tu hành, đáng tiếc không thông qua khảo hạch, thế là mới từ xa vạn dặm đi tới Trung Châu xem có cơ hội nào không...
... ...
- Không ngờ lần này Bá Hạ Châu lại vắng mặt?
Chương 843 Đạo chiến bắt đầu (2)
- Không phải là không có ai, dù không xuất thế nhân tài đỉnh cấp nào, nhưng cũng có một vị đụng phải đại vận, nghe nói thu phục được một con Giao Long mang huyết mạch Chân Long trong Thập Vạn Man Sơn, nghe nói Giao Long kia hung ác đáng sợ, uy lực vô cùng. Chỉ là mang theo Giao Long tham gia Đạo chiến không biết có hợp quy củ hay không, hiện tại trưởng bối đi cùng chính đang thương lượng với người Tiên Minh, không biết kết quả sau cùng sẽ như thế nào!
- Đúng rồi, nghe nói vị năm đạo khôi thủ kia hình như cũng đến từ Bá Hạ Châu...
...
...
- Lần này Lôi Châu không đến ai cả?
Vừa nhắc tới Lôi Châu, chúng tán tu lại hưng phấn lên, cười nói:
- Lần này Lôi lão thái công tính là nể mặt, phái hai vị đồ tử đồ tôn thân mang phi kiếm tới, rốt cục phá vỡ truyền thống hơn ba trăm năm qua của Lôi Châu...
Có người nghe xong lập tức trợn tròn mắt, cười nói:
- Lần này không lẽ cũng mang theo Tiên Kiếm tới?
- Chắc không ghê vậy đâu, nhưng phẩm chất tất sẽ không quá thấp!
Vị bên cạnh thoạt nhìn có vẻ là người hiểu chuyện, lập tức cười nói:
- Tu sĩ Lôi Châu vì quật khởi cao thủ như Lôi lão thái công mà bị ảnh hưởng đến lý niệm tu hành, bọn hắn trước nay không tin tưởng mấy thứ như Thiên Đạo Trúc Cơ, tu sĩ Tử Đan, mà chỉ tin tưởng vận dụng đối với pháp bảo có thể bù đắp chênh lệch tư chất, thậm chí đạt tới cảnh giới càng cao, cho nên chẳng mấy khi tham dự loại khảo thí đơn thuần triển hiện thần thông thuật pháp như Đạo chiến, lần này tính là mở ra đặc lệ!
- Chủ yếu vẫn là trước kia Lôi lão thái công bị Tiên Minh chọc tức không nhẹ!
Một người khác cũng cười nói:
- Ba trăm năm trước, Lôi lão thái công để một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ cầm một kiện Thần Khí tới tham gia Đạo chiến, đánh cho thiên kiêu Trung Châu thảm không nỡ nhìn, chọc cho Tiên Minh đều nhìn không được, thế là bèn oanh vị đệ tử Trúc Cơ kia ra, hủy bỏ luôn thứ hạng, Lôi lão thái công cả giận, từ sau lần đó, người Lôi Châu không bao giờ tới tham gia Đạo chiến nữa, thậm chí ngay cả khảo thí Khí Đạo đều không tham gia, tận suốt ba năm năm, mãi đến lần này, phỏng chừng là Tiên Minh âm thầm đáp ứng điều kiện nào đó mới đưa đến hai người!
...
...
- Trước kia Vân Châu Âm Sơn Tông chẳng phải vẫn luôn tới tham gia náo nhiệt mà, sao năm nay lại không thấy bóng người?
- Không phải Vân Châu không có người tới, chỉ là người đến là mấy tiểu tiên môn không đáng nhắc tới, sớm đã bị chen ra đằng sau, ngươi nhìn không thấy thôi, về phần Âm Sơn Tông, giờ đang gặp cả đống chuyện, nghe nói bị mấy tiểu tiên môn liên hợp đối kháng, nực cười tự xưng là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, đánh lại không dám đánh, nhẫn lại nhẫn không được, làm cho sứt đầu mẻ trán, có tâm tư đến tham gia náo nhiệt mới là lạ...
...
...
Tùy theo từng nhóm từng nhóm người nhập trường, bước lên Tiên Đài, tiếng nghị luận chung quanh càng lúc càng ồn ào, Cửu Châu rộng lớn bao la, đạo thống phong phú, giữa đây đó tự nhiên sẽ không quá đoàn kết, thỉnh thoảng lại náo ra một chút mâu thuẫn, chính điều này lại càng tăng thêm đề tài cho người thảo luận, có người kinh thán, có người trào phúng, Đạo chiến còn chưa bắt đầu, bầu không khí đã náo nhiệt bừng bừng.
Mà tùy theo những người tới theo dõi khảo thí bước lên Tiên Đài, trong sơn vực vờn quanh bốn đỉnh núi phía dưới cũng tới không ít người chuẩn bị tham gia khảo thí, không chỉ tu sĩ Trúc Cơ tham gia tiểu đạo chiến, ở khu vực trung tâm cũng đã tụ tập không ít tu sĩ Kim Đan tuổi tác không lớn, song đại đa số chỉ là Đan phẩm Kim Đan, hoặc là Bạch Đan.
Còn tu sĩ Tử Đan mọi người chờ mong thì đến nay vẫn chưa thấy có người nào.
Hiện tại chung quanh đã tới không ít đại nhân vật, tay nắm quyền cao chức trọng, nhưng tu sĩ Tử Đan không nghi ngờ mới là trung tâm chú ý của mọi người, bọn họ cũng là căn nguyên khiến Đạo chiến có thể hấp dẫn nhiều người như thế tới quan sát!
Những người đó đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, cho nên mới có thể một đường đi ở đỉnh phong tu hành, trở thành tu sĩ Tử Đan tiềm lực vô hạn.
Song vấn đề xuất thân khiến mệnh đồ bọn hắn khó khăn trắc trở, khuyết thiếu tài nguyên, không có truyền thừa.
Cho nên trường Đạo chiến này vốn chính là một trường thí luyện nhắm đến bọn hắn, nếu có thể giành lấy thắng lợi trong Đạo chiến, vậy liền sẽ được Tiên Minh ưu ái, một bước lên mây, song nếu cuối cùng thất bại, ngày sau lên Nguyên Anh liền tan biến trong bình phàm!
Tựa như Thiên Lai thành Kim lão thái quân!
Người như thế kể ra cũng đáng tiếc, nhưng trên thực tế, số lượng lại nhiều đến khiến người khó mà tin tưởng!
- Ha ha, bốn mươi năm ngậm đắng nuốt cay, một chiến thành danh ngay hôm nay...
Ngay lúc chúng nhân tại trường ẩn ẩn chờ mong, dồn dập nghị luận, bỗng chợt nghe được trước Vấn Đạo Sơn truyền ra một tiếng cười to, chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử khoác bảo giáp màu xám rách nát, để râu quai nón giẫm trên lưng một con Độc Giác Thú cao lớn, cười to xông tiến trường, tùy theo tiếng cười kia, khí cơ tuôn trào, thiên địa biến sắc...
- Tu sĩ Tử Đan?
Vừa thấy người này nhập trường, ánh mắt đám đông người tu hành lập tức nhìn sang.
Tình cảnh như thế, quả thực không khác gì đại nhân vật xuất hiện, trong ánh mắt nhìn về phía hắn có một loại hâm mộ rất khó dùng ngôn từ hình dung, nam tử kia thoạt nhìn cũng có khá là đắc ý, cười lớn một tiếng, hướng chung quanh ôm quyền...
- Người này tên gọi Tống Long Chúc, từng là tu sĩ một tiên môn tam lưu tại Hải Châu, thiên tư tuyệt diễm, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cũng khi đó, tông môn bị diệt. Người này đào thoát, đến sau du lịch thiên hạ, mai danh ẩn tích ba mươi năm.
Chương 844 Không có ý định buông tha ngươi (1)
Có người nói hắn đi Ma Biên, cũng có người nói hắn phát hiện truyền thừa tiền bối cổ tu lưu lại, chỉ biết đến lúc tái xuất đã là tu sĩ Tử Đan. Trước đây không lâu vừa mới giết sạch toàn gia cừu nhân, chính đang trong giai đoạn xuân phong đắc ý, cũng là kẻ bá đạo nhất trong các tu sĩ Tử Đan tham chiến lần này...
Không cần tự mình giới thiệu, bởi đọc qua một ít tin tức Tiên Minh công khai, rất nhanh liền có người nhận ra hắn, thấp giọng giới thiệu với người bên cạnh.
Nam tử râu quai nón nghe được tiếng nghị luận khe khẽ chung quanh, thoạt nhìn cũng rất là đắc ý, khẽ hất cằm lên nhìn quanh bốn phía, như thể bất luận là người chung quanh nghị luận về trải nghiệm tu hành của hắn, hay là khâm phục đối với thành tựu Tử Đan hiện giờ, tất cả đều khiến hắn rất thoải mái, thần sắc có chút lâng lâng, hai tay chắp sau lưng định bước lên đỉnh núi phía nam.
- Cửu Trọng Thiên Hồng Tích công chúa đến...
Nhưng tiếng tán thưởng và nghị luận của mọi người chung quanh về hắn mới vừa bắt đầu, bỗng chợt nghe được bên ngoài có người cao giọng xướng lên.
“Hoa” một tiếng, chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn sang bên này, sau đó chỉ thấy một vị nữ tử thân khoác hồng bào tôn quý, mặt không biểu tình cưỡi mây mà đến, chậm rãi ngừng lại trên đỉnh núi phía nam rồi từ từ ngồi xếp bằng xuống...
- Tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên a, đã bao nhiêu năm chưa thấy qua hoàng tộc Cửu Trọng Thiên xuất thế rồi?
Chúng nhân sớm đã nghe được tin vị tiểu công chúa này tham gia Đạo chiến, nhưng giờ thật thấy được nàng xuất hiện, thần sắc ai nấy đều vẫn không nhịn được kích động.
Nam tử râu quai nón Tống Long Chúc lại có vẻ không vui, đỉnh núi hắn muốn tới bị người đoạt mất, trong lòng đương nhiên khó chịu, nhưng lại không dám tranh chấp với vị công chúa Cửu Trọng Thiên này, đành phải đợi khi tiếng nghị luận hơi lắng lại mới hắng giọng một cái, ha ha cười cười, giơ tay vỗ lên lưng Độc Giác Thú, sau đó hai tay chắp sau lưng, lấy một phong thái cực tiêu sái, chậm rãi đạp bước hư không, hướng về đỉnh núi phía bắc.
- Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ đến...
Đáng tiếc hắn còn chưa đi được nửa đường lại nghe được chung quanh có người quát to, sau đó liền thấy từ phương bắc một đạo kiếm quang lao vút mà đến, lăng lệ chí cực, chớp mắt đã dừng trên đỉnh núi phía bắc, hiển hóa thành một nam tử khoác áo lông cừu trắng, trước ngực ôm một thanh cổ kiếm đen bóng như mực, nam tử quay đầu liếc nhìn chúng nhân xung quanh, hướng mấy vị người quen khẽ gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Cái này thật là...
Vẻ mặt Tống Long Chúc chớp qua một tia phẫn hận, vô thức tăng nhanh tốc độ, cướp trước một bước lao về đỉnh núi phía tây.
Rống...
Nhưng hắn còn chưa kịp lướt đến đỉnh núi phía tây, lại chợt thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ thấy một đôi cánh giang ra, Yêu thú khổng lồ gần như che khuất bầu trời giương cánh bay đến dừng trên đỉnh núi phía tây, trên lưng Yêu thú là một đạo thân ảnh tuấn mỹ cao ngất, vẻ mặt âm nhu mà yêu dị, thân khoác áo bào trắng không nhiễm hạt bụi, mặt mang ý cười nhìn quanh bốn phía.
- Đây chính là vị tiểu vương gia Yêu tộc kia?
Đám đông chung quanh lần nữa thấp giọng nghị luận.
Đối với tên Yêu tộc này, cảm giác trong lòng chúng tu theo dõi khảo thí đều cực kỳ phức tạp, nhưng thực lực người ta đặt ở kia, lại đích xác là do Tiên Minh mời tới, càng quan trọng hơn là, dù trong lòng có bất mãn thế nào thì cũng không phủ nhận được thực lực đối phương!
Tống Chúc Long thấy vị tiểu vương gia kia cướp trước một bước chiếm lấy đỉnh núi phía tây, trên mặt lập tức chớp qua một tia phẫn nộ, trùng trùng hướng bên cạnh “Phi” một tiếng, sau đó nhanh chân đổi mục tiêu, gấp gáp xông hướng đỉnh núi phía đông.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, trên đỉnh núi phía đông lại có một người áo xanh đang chậm rãi bước lên, người đó thoạt nhìn đi rất chậm, nhưng thực ra tốc độ lại cực nhanh, tựa hồ trong thân pháp cất chứa ý cảnh huyền diệu nào đó, ngay lúc Tống Long Chúc quay người hướng về đỉnh núi phía đông, hắn mới chỉ ở sườn núi, nhưng đợi khi Tống Long Chúc đến trước đỉnh núi, hắn lại đã đi đến đỉnh, chậm rãi dừng bước.
Chúng tu chúng quanh thấy người này, lập tức rộ lên tiếng vang hưng phấn...
- Là vị ngũ đạo khôi thủ kia, hắn quả nhiên cũng tới...
- Tu sĩ Tử Đan Đan Trận Phù Khí không gì không biết, kỳ tài trong truyền thuyết a...
- Hay lắm, trước đây có người đồn thổi nói hắn không định tham gia Đạo chiến, bởi vì vô luận tham gia hay không tham gia Đạo chiến lần này, hắn đều chú định quật khởi, không cần phải nhập trường gánh lấy phong hiểm bị người vây công, ta còn đang lo lắng không có trò hay để xem...
...
...
Trong không khí nhiệt liệt vừa được bùng lên, Tống Long Chúc thân là người đầu tiên xuất trường lại vẻ mặt biệt khuất, chậm rãi quay người, bay xuống phía dưới.
Bóng lưng kia nhìn có vẻ rất là tiêu trầm...
- Quy củ lần Đạo chiến này rất đơn giản, chúng ta lấy Vạn Lý Lưu Quang kính chiếu lên quần sơn, mở ra Hỗn Độn bí cảnh, bí cảnh được mô phỏng theo Ma Biên, bên trong có ma vật hoành hành, tứ ngược thế gian. Các ngươi tiến vào bí cảnh, nhiệm vụ là kế thừa ý chí các bậc tiên bối, chinh chiến sa trường, chém giết ma vật, với mỗi con ma vật săn giết sẽ giành được một viên ma hạch, cứ thế tích lũy, người giành được nhiều ma hạch hơn sẽ thắng, sau khi Đạo chiến kết thúc, tự sẽ có tạo hóa cho riêng mình!
Mắt thấy chư vị thiên kiêu đều đã tới đông đủ, Trấn Thủ Tiên Minh, một vị lão giả dáng người thấp bé, nhưng giọng nói như chuông đồng, khoác áo bào tím đội mũ cao liền đứng dậy, lạnh giọng hướng về đám thiên kiêu tiểu bối tuyên bố quy củ Đạo chiến lần này, sau đó thoáng trầm mặc một lúc rồi cười nói tiếp:
- Lần Đạo chiến này nói trắng ra là một buổi diễn tập mô phỏng chiến trường Ma Biên, trong lòng các ngươi phải có chuẩn bị!
Chương 845 Không có ý định buông tha ngươi (2)
- Đương nhiên, nếu đã là Đạo chiến, tự nhiên sẽ không không cho các ngươi cơ hội đấu pháp, vậy nên, ngoại trừ săn giết ma vật, cướp lấy ma hạch ra, các ngươi cũng có thể tùy ý lựa chọn đối thủ đấu pháp với mình, cướp lấy ma hạch trong tay đối phương, chúng ta bố trí điều này không phải khắc ý để các ngươi tranh đấu với nhau, trên thực tế, tương lai trên chiến trường khi đại kiếp phủ xuống, đồng bạn bên cạnh ngươi sẽ rất dễ bị biến thành kẻ địch, đối với điểm này, chỉ cần các ngươi từng đi qua Ma Tức Hồ, hẳn sẽ không xa lạ gì...
...
...
Nghe xong giới thiệu từ Trấn Thủ Tiên Minh, chúng nhân quả nhiên thoáng chút biến sắc, sắc mặt không giấu được vẻ ngưng trọng.
Tuy vị Trấn Thủ này giới thiệu rất nhẹ nhàng, như là đang kể một câu chuyện cười, nhưng bọn hắn lại đều hiểu rõ đạo lý trong đó, ở Ma Tức Hồ vốn tràn ngập ma tức hắc ám, đồng bạn bên cạnh rất có thể sẽ bị đọa hóa, đột nhiên biến thành kẻ địch...
Xem ra, Đạo chiến lần này quả nhiên là một trường diễn tập trường cảnh sau khi đại kiếp hàng lâm, đến ngay cả yếu tố nhỏ nhặt như vậy đều cân nhắc tới.
- Được rồi, kỳ thật những quy củ vừa nêu đã công khai với thiên hạ từ trước, chắc hẳn các ngươi cũng đều hiểu được, lão phu không giải thích chi tiết thêm. Chẳng qua, sau cùng vẫn còn một lời muốn dặn dò, mỗi người các ngươi đều rất vất vả mới đi tới bước này, cho nên hẳn sẽ hiểu được nặng nhẹ, kết quả Đạo chiến lần này tuy rất quan trọng, nhưng tánh mạng các ngươi mới càng quan trọng, trong Đạo chiến, phải nhớ điểm đến là dừng, đừng có không biết nặng nhẹ, nếu thật gặp nạn, lập tức tế lên Cầu Sinh phù, như vậy liền có thể rời khỏi khảo trường Đạo chiến...
Trấn Thủ Tiên Minh nói xong liền thở dài một tiếng, phất phất tay:
- Bắt đầu đi!
Ở bên cạnh lập tức đi ra một vị Tuần Giám Sứ trầm giọng hét lớn:
- Mời Vạn Lý Lưu Quang kính!
Cùng lúc, trên đỉnh Vấn Đạo Sơn cách đó bốn mươi dặm, có người bóc đi tấm vải phù trên một chiếc giá đỡ đàn mộc cực lớn, sau đó chỉ thấy phía dưới hiện ra một mặt Không Bảo kính màu bạc, lập tức, trên mặt đất lưu chuyển trận văn huyền ảo phức tạp, đồng thời có bốn vị Trận Sư đứng bên ngoài trận văn, cùng lúc thúc giục pháp lực, chỉ thấy trận quang lưu chuyển, mặt bảo kính bỗng chốc sáng bừng lên!
Vèo!
Mặt kính phản xạ bảo quang chiếu thẳng bốn mươi dặm, phủ khắp mảnh sơn mạch giữa bốn đỉnh núi.
Nơi bảo quang chiếu xạ đến dần dần trở nên mơ hồ, có sương mù màu bạc tung bay, che rợp bầu trời.
Thoáng chốc liền khiến mảnh sơn mực như hóa thành lối vào quỷ dị nào đó.
- Nhập trận!
Trấn Thủ Tiên Minh đứng thẳng trên Tiên Đài ha ha cười to một tiếng, trùng trùng vẫy vẫy tay.
Đám thiên kiêu đang chờ tham gia Đạo chiến ở chính giữa sơn vực liếc nhau một cái, ánh mắt đều trầm xuống.
- Là một bước lên trời hay là rớt xuống phàm trần, tất cả đều ở hết trong trận này!
Có người hít sâu một hơi, cười lớn, đi đầu bước lên tiến vào địa vực được sương mù màu bạc bao phủ, thoáng chốc thân ảnh liền tan biến, không chỉ thế, một thân khí cơ cũng hoàn toàn biến mất, hệt như cả người đã tiến vào một thế giới khác.
Thấy hắn đi vào, những người còn lại liếc nhau, dồn dập xông vào trong bí cảnh.
Nhưng lúc này vẫn có một nhóm người chẳng hề có vẻ gì là gấp gáp, ngược lại hướng lên mấy đỉnh núi chung quanh nhìn lại, đặc biệt phần lớn đều nhìn về phía Phương Nguyên, trong ánh mắt ai nấy rõ ràng đều mang theo ý vị khiêu hấn, không ít suy nghĩ trong lòng, muốn trước xem xem Phương Nguyên sẽ tiến vào bí cảnh từ vị trí nào, sau đó đi theo để tiện khiêu chiến hắn...
Bí cảnh này thoạt nhìn chỉ là một mảnh khu vực được sương mù màu bạc bao phủ, nhưng bọn hắn đã xem qua quy củ Đạo chiến, biết được trong đó có huyền diệu khác, tiến vào từ vị trí nào sẽ đi đến vị trí tương ứng ở trong bí cảnh, có lẽ ở bên ngoài nhìn qua chỉ cách nhau không đến trăm trượng, nhưng ở bên trong bí cảnh rất có thể sẽ là mấy trăm dặm, thậm chí là mấy ngàn dặm...
Bởi vậy muốn càng ở gần nhau trong bí cảnh, chỉ có một cách là cùng nhau tiến vào từ một phương vị.
Mà trong đám người tham gia Đạo chiến, trừ số ít tới đây tìm vận may, đại bộ phận đều là hạng người tâm cao khí ngạo, tràn đầy tự tin, mục đích tới Đạo chiến lần này chính là đoạt lấy ngôi đầu, vang danh thiên hạ, mà muốn làm được như vậy, cách tốt nhất là gì?
Cách tốt nhất chính là cướp lấy một thứ hạng trong top mười Đạo chiến, thậm chí là tiền tam giáp!
Nhưng cách này quá phiền toái, cũng quá dài lâu, biến số trong đó càng là lớn đến kinh người!
Nếu bỏ qua cách này, hoặc tạm thời bỏ qua cách này, vậy thì vẫn còn một cách khác càng thêm đơn giản, đó chính là trước bắt lấy một tên rất có danh vọng, chỉ cần đánh bại người đó, dĩ nhiên liền có thể đạp lên thanh danh đối phương, vươn tới đẳng cấp càng cao.
Mà nói đến người như vậy, lại có ai thích hợp hơn Phương Nguyên...
Hắn chính là ngũ đạo khôi thủ, lại là tu sĩ Tử Đan, danh vọng hiện tại quả thực như mặt trời ban trưa, đánh bại hắn chẳng phải vẻ vang lắm ư?
Một vấn đề càng thêm then chốt là, người này dường như không có bối cảnh gì cả, như vậy đồng nghĩa với không có hậu hoạn...
Đương nhiên, còn có một vài nguyên nhân rất mịt mờ ở đây mà không tiện nói rõ...
Phương Nguyên chính là Tử Đan, hơn nữa năm tuổi không lớn, lại tinh thông đủ mọi thể loại từ Đan, Trận, Phù, Khí.
Người như vậy, làm sao có thể có được tạo nghệ thần thông thuật pháp cao siêu?
Chân lý trên thế gian luôn là như thế, quả hồng phải tìm trái mềm mà bóp...