-
Chương 1476-14801
Chương 1476 Áp chế
Lúc đó trong lòng Lục Ly còn có một hy vọng ngông cuồng, nếu có thể có được một nữ nhân như vậy trong đời, chết đi cũng không hối hận, đúng không? Đáng tiếc về sau trùng hợp tình cờ, tuy cả hai đã trở thành bằng hữu, nhưng lại không thể thật lòng với nhau, không thể đi xa hơn. Có lẽ đó vì là sự kiêu ngạo của Tử Liên Nhi, hoặc cũng có thể là do Lục Ly không dám rung động, tóm lại là hai người càng ngày càng có khoảng cách. Nhưng dù có nói như thế nào! Tử Liên Nhi là một nữ nhân rất quan trọng trong cuộc đời của Lục Ly, nhưng lúc này nữ nhân kia đã hóa thành huyết vụ giăng khắp bầu trời. Giai nhân đã mất đi, thậm chí không thể giữ lại thể xác. Bùm! Lục Ly bị đập mạnh vào trong một ngọn núi lớn, lại bị chôn sống. Một sự yến ớt truyền ra từ trong linh hồn của hắn. Mất đi Tử Liên Nhi khiến lòng hắn vô cùng trống rỗng nặng trĩu, lúc này dường như hắn không thể nhấc lên nổi một chút sức lực. Dược lực của máu của Sát Đế sẽ sớm tiêu tan, Lục Ly ngơ ngác ở trong núi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn mệt quá, muốn ngủ một giấc thật ngon. Vèo! Lục Ly bị hai tiếng gió mạnh ở phía xa đánh thức, sau đó hai luồng thần niệm mạnh mẽ quét về phía bên này, Lục Ly sắp hôn mê ngủ thiếp đi, nhưng lúc này đột nhiên tỉnh lại. Oong! Hắn vắt kiệt sức lực cuối cùng trong cơ thể và lấy Thiên Tà Châu ra khỏi không gian. Sau đó Thiên Tà Châu tỏa sáng lấp lánh, cơ thể hắn biến mất bên trong ngọn núi. - Giúp ta chữa lành vết thương! Bước vào trong nội điện của Thiên Tà Châu, Lục Ly chỉ để lại một lời với Giải Trãi Vương, sau đó trực tiếp ngất đi. Giải Trãi Vương kinh hãi khi thấy Lục Ly thảm hại như vậy, nhanh chóng lấy thuốc chữa bệnh tốt nhất ra và đút cho Lục Ly. Vèo! Hai bóng người bay tới từ xa, thần niệm luôn khóa chặt bên này, khi xác định Lục Ly đã tiến vào Thiên Tà Châu, xung quanh không có bất kỳ sự thay đổi nào. Hai người tăng thêm can đảm bay tới đây. Hai người đến là Nhan Cô và Trần Vô Tiên. Thật ra bọn họ chưa chạy xa, bởi vì Lục Ly không truy sát. Hai vụ nổ lớn liên tiếp xảy ra ở đây khơi dậy trí tò mò của họ, họ lờ mờ nghe thấy tiếng kêu chói tai của Dực Thần, nên mới động lòng muốn đến xem một chút. Tình hình... có vẻ khá ổn? Cơ thể do Dực Thần điều khiển vỡ tung, những lời cuối cùng của Dực Thần, mọi thứ cho thấy phân thần của Dực Thần đã biến mất? Và có vẻ như Lục Ly và Dực Thần lưỡng bại câu thương? Thần niệm của hai người vừa rồi đã thăm dò rất rõ ràng, Lục Ly bị trọng thương nặng gần chết, vô cùng thê thảm. Nói cách khác, họ... vẫn còn cơ hội? Đám người Nhan Cô đứng canh ngọn núi này suốt nửa canh giờ, những Hóa Thần còn sống sót cũng đi đến. Có điều, các Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ đứng cách ngọn núi hơn mười dặm. Chỉ có bốn người là Nhan Cô, Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ đứng cách ngọn núi năm dặm. Lần này có tới một trăm Hóa thần, Hóa Thần đỉnh phong có mười người, bây giờ chỉ còn dư lại hơn hai mươi Hoá Thần tiền kỳ và trung kỳ, Hoá Thần đỉnh phong thì chỉ còn bốn người bọn họ. Đối với Cửu Giới, lần này có thể tính là lần tổn thất nặng nề nhất, vạn năm khó gặp. Và những chuyện này tất cả là vì một người. Đối với bọn họ thì người thanh niên này chỉ như một con kiến thôi. Thanh niên kia đang ở trong một hạt châu chôn trong núi lớn cách năm dặm phía trước. Thoạt nhìn lập tức sẽ chết, nhưng đám người Nhan Cô lại không một người nào dám hành động, thậm chí không dám đến quá gần. Dực Thần khi nãy có nói, máu của Sát Đế chỉ có thể chống cự trong khoảng thời gian từ một đến hai nén nhang. Nhưng lúc này đã qua nửa canh giờ, Nhan Cô và những người khác vẫn không dám nhúc nhích. Bởi vì sự can đảm của bọn họ đều đã bị phá vỡ! Ngô Quảng Đức và tộc trưởng Lý gia, hai người này không yếu hơn bọn họ, vậy mà bị đánh chết dễ như xắt củ cải trắng, xác chết còn nằm dưới đất, thi thể bị chẻ làm đôi. Không ai không sợ chết, nên không ai dám mạo hiểm. Lỡ như Lục Ly lao ra khỏi Thiên Tà Châu, lỡ như Lục Ly còn máu của Sát Đế thì sao? Đám người Quân Hồng Diệp lần này chỉ là vì muốn có được Thần Nguyên, bọn họ mà chết thì gia tộc cũng bị sụp đổ một nửa. Ví dụ như Ngô gia cùng Lý gia, lần này nhất định sẽ bị thương nặng nguyên khí, thậm định có khả năng bị diệt tộc. Vì một ít Thần Nguyên, vì báo thù rửa hận mà lấy gia tộc của chính mình đi đánh cược, xứng đáng sao? Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ không dám cược. Nhan Cô càng không dám cược. Lần này Nhan Cô dẫn đội đến đây nhằm lấy được Thiên Tà Châu để lấy lòng Nhan Thiên Cương, Nhưng nếu chết ở đây, Nhan Thiên Cương cũng sẽ không vì hắn mà đau buồn, ngược lại còn xem hắn là một tên rác rưởi, nhánh của hắn sẽ không thể ngẩng cao đầu trong Nhan gia. - Làm sao bây giờ? Trong đầu của Nhan Cô bây giờ chỉ xuất hiện bốn chữ này, chẳng lẽ cứ giằng co mãi như vậy? Rất có thể vừa rồi Lục Ly bị thương nặng nên đã hôn mê, nhưng tiếp tục chần chừ, tình hình sẽ càng tệ hơn nếu Lục Ly tỉnh lại và lành vết thương. Nghĩ tới nghĩ lui Nhan Cô cuối cùng đưa ra một quyết định hơi bảo thủ, hắn bảo Quân Hồng Diệp lui về phía sau, tập hợp các Hóa Thần, hắn mở miệng nói: - Ta có một ý tưởng thế này, cho bọn họ toàn bộ lẻn vào Đại địa Thần Châu, bắt đi Lục gia, mặt khác tập hợp những người dân của Đại địa Thần Châu lại một chỗ, dùng cách này để áp chế hắn. Nếu hắn không giao Thiên Tà Châu, chúng ta liền chém chết gia tộc cùng người thân của hắn, bao gồm nhân tộc trong Đấu Thiên Giới. Lục Ly còn trẻ, người trẻ thì không tang thương, trầm lắng, chai sạn cảm xúc như người già bọn họ. Khi sưu hồn của Lục Phi Dương, có thể nhìn ra Lục Ly là người trọng tình cảm, Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, hắn còn có ba thê tử. Để đám người Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tốt hơn hết là gửi đến Đại địa Thần Châu, còn bọn hắn sẽ tiếp tục ở lại đây để tấn công Thiên Tà Châu. Nếu Lục Ly có ra tay tấn công, bọn hắn có tốc độ nhanh nên sẽ có cơ hội chạy thoát
Chương 1477 Áp chế
Dực Thần bị chém chết, bức tượng của Đấu Thiên Đại Đế thì bị phá hủy. Chỉ cần hắn đạt được Thiên Tà Châu, coi như chuyến đi này cũng có chút thành quả. Nhan Cô cũng có cái để giao nộp, đoán chừng mọi người sẽ có thể nhận được không ít thù lao. Tuy nhiên, Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên và Phùng Vạn Hổ vẫn có chút lo lắng, sợ sẽ bị Lục Ly giết chết. Có điều họ là những cường giả nổi tiếng nhất trong Cửu giới, nên không thể chưa đánh đã lui. Nếu trở lại Cửu giới theo cách này, chắc chắn cả đời sẽ không thể ngóc đầu lên được, cường giả đều có ngạo cốt, sẽ không dễ dàng thừa nhận thất bại. - Được. Cuối cùng thì Quân Diệp Hồng cũng gật đầu trước, mối hận của Lục Ly với hắn quá sâu. Hắn cũng nghĩ tới một điều, nếu như lần này buông tha cho Lục Ly, để Lục Ly trưởng thành, một khoảng thời gian sau, Lục Ly nhất định sẽ giết đến Cửu Giới, tiêu diệt các đại gia tộc. Trần Vô Thiên là người lên tiếng thứ hai: - Được rồi, cứ làm theo những gì Nhan Cô đã nói. Tất cả các người hãy đi Châu Thần đại địa, theo kế hoạch mà làm! Phùng Vạn Hổ sợ hãi tột độ. Mặt khác, Thiên Tàn lão nhân và Lục Ly quan hệ không bình thường, hắn cũng có băn khoăn, nhưng hắn làm sao có thể rút lui vào lúc này? Chỉ biết cắn răng đồng ý. - Các người đi bên đó, tập hợp nhân tộc lại. Sau đó dùng ấn thạch ghi chép lại toàn bộ quá trình, tất cả làm theo lệnh của ta. Nhan Cô dặn dò nhiều việc, phân phát rất nhiều ngọc phù, đồng thời thống nhất rất nhiều ám hiệu. Sau khi nói chuyện suốt một canh giờ, hai mươi Hóa Thần phá không mà đi, bắn thẳng đến lối ra vào của Đại địa Thần Châu. Nhan Cô và những người khác không hề di chuyển, họ ở đây chờ, chờ tín hiệu của hơn hai mươi Hóa Thần. Bọn hắn phải chắc chắn rằng hơn hai mươi Hóa Thần kia đã tiến vào Đại địa Thần Châu thành công, hơn nữa không gặp chống cự mãnh liệt, bọn hắn chỉ hành động nếu kế hoạch trong Đại địa Thần Châu tiến hành thuận lợi. Bọn hắn cần một con át chủ bài. Chờ khi hai mươi Hóa Thần khống chế được tộc nhân của Lục Ly, hoặc bắt đủ nhiều con tin. Cho dù Lục Ly có sử dụng máu của Sát Đế một lần nữa giết ra, thì bọn hắn cũng có cái khiến Lục Ly kiêng kỵ, sau đó có thể trốn thoát một cách dễ dàng. Bên này cách lối ra vào không xa, có rất nhiều đường để đi vào Đại địa Thần Châu, nhưng đa số đã bị phong ấn hoặc bị phá hủy. Trên thực tế, phong ấn hay phá hủy nó cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Bởi vì cường giả của Cửu giới biết cách phá các hàng rào không gian, cho nên Lục Ly không ra lệnh phá hủy tất cả đường hầm. - Bên này có thể vào! Trong đám Hóa Thần, không hiếm những người hiểu rõ cấm chế, nên cũng nhanh chóng tìm ra một lối ra vào bị phong ấn, tùy ý bắn ra một vài luồng sáng, phong ấn liền được gỡ bỏ. -Vào! Một Hóa Thần của Thần Hoàng Giới vung mạnh tay, hắn tên Phương Duệ. Tuy không phải người của Nhan gia nhưng lại có quan hệ thân thiết với Nhan gia. Hơn nữa, hắn làm mọi việc tương đối đáng tin, nên Nhan Cô đã để hắn làm chỉ huy lần này. Một đám người nối đuôi nhau đi vào, ngay sau đó xuất hiện ở trong một dãy núi lớn, nơi này là địa bàn của Khiếu Thiên Cung, cũng không ở trong thành Khiếu Thiên, mà là trong một gnọn núi lớn cách phía nam vạn dặm. Tự nhiên nơi này có một số quân sĩ canh giữ. Nhưng khi đám người Hóa Thần xuất hiện, đám quân sĩ muốn di chuyển cũng không di chuyển được. - Không giết hết, để lại cho ta một ít! Phương Duệ thấy nhóm Hóa Thần ra tay, chuẩn bị chém giết, liền vội vàng bay đi, túm lấy tên chỉ huy, bắt đầu sưu hồn. Liên tục sưu hồn ba, bốn người, sắc mặt hắn cũng trở nên khó nhìn. Trước kia Tề lão Tứ lục soát linh hồn Lục Thiên Dương, thông tin lấy được hoàn toàn không chuẩn xác. Sau khi lục soát linh hồn của mấy người này, Phương Duệ phát hiện Lục Ly đã sớm dời con cháu các đại gia tộc như Lục gia, Khương gia, Dạ gia đi, hơn nữa còn là dời đến Hỏa Ngục! Hỏa Ngục là một bí mật đối với những người dân thường, nhưng nó không là gì đối vớicon cháu đại gia tộc. Thống lĩnh này là con cháu đại gia tộc của Khiếu Thiên Cung, xem như cũng biết một ít sự tình bên trong, một số tinh anh trẻ trong gia tộc của họ đã vào Hỏa Ngục. Lục Ly nếu sớm có bố trí, thì bọn họ rất khó bắt được tộc nhân, người thân, bằng hữu của Lục Ly. Phương Duệ trầm ngâm một lát, không chần chờ, hắn vung tay lên nói: - Đến thành Khiếu Thiên, khống chế các trưởng lão của Khiếu Thiên Cung, bắt bọn họ tập hợp tất cả người dân xung quanh thành Khiếu Thiên. Nếu sự sống chết của hàng ức nhân tộc không khiến Lục Ly mảy may quan tâm, chúng ta sẽ giết sạch. Nếu hắn còn không sao cả, chúng ta cứ một đường giết qua đi, tàn sát sạch sẽ nhân tộc Đại địa Thần Châu! - Giết sạch toàn bộ! Một đám Hóa Thần đều đỏ rực hai mắt, lần này bị Lục Ly giết chết quá nhiều đồng bạn và tộc nhân, thù sâu như biển máu thế này thì chỉ có giết chóc thỏa thích mới làm vơi đi lệ khí trong lòng họ. Khiếu Thiên Cung là do mấy đại gia tộc hợp thành, tuy con cháu tinh anh của những gia tộc này đã rời đi rất nhiều, nhưng con dân trong thành Khiếu Thiên vẫn còn nhiều. Trong thành gần đây có chút thấp thỏm lo âu, chủ yếu là các nhân vật lớn trong Khiếu Thiên Cung nhận được một vài tin tức, mặc dù không có để lộ ra bên ngoài, nhưng bầu không khí trong thành vẫn trở nên đặc biệt nghiêm trọng và ngột ngạt. Quãng thời gian trước, tất cả mọi người của thành Thí Ma đều rút lui, tuy bên kia Thí Ma Điện ra sức phong tỏa tình báo, nhưng các đại gia tộc đều có người trong Thí Ma Điện, muốn có được một chút tin tức cũng không khó. Hơn trăm Hóa Thần buông xuống, hơn nữa còn có mười Hóa Thần đỉnh phong, tuy Lục Ly luôn có thể sáng tạo kỳ tích, nhưng lần này không có người nào đặt niềm tin vào Lục Ly, nghĩ đến chuyện Lục Ly dời Lục gia, Khương gia, Dạ gia, Khổng gia vào trong Mộc Ngục, tâm tư của mọi người càng thêm nặng nề. Cung chủ Khiếu Thiên Cung ngay lập tức di dời phần lớn con cháu và tộc nhân của gia tộc mình, đường hầm tiến vào Hoang Giới bị hủy diệt rồi, bọn họ chỉ có thể dời vào
Chương 1478 Chúng ta đến giết ngươi
Giờ phút này truyền tống trận vẫn đang sáng liên tục, các con em gia tộc không ngừng bị truyền tống đi, sau đó tiến vào trong tiểu thế giới bí mật. Oong! Trong thành, một truyền tống trận sáng lên, rất nhiều quân sĩ trên quảng trường cũng không hề để ý, gần đây quá nhiều người truyền tống qua lại. Ánh sáng trong truyền tống trận dần dần tản đi, hơn hai mươi bóng người ngưng tụ trong thành, một ít ánh mắt thần niệm bản năng quét qua, sau đó toàn bộ bị giật mình. Bọn họ cảm giác mình tra xét được không phải hai mươi mấy người, mà là hai mươi mấy con Hồng Hoang mãnh thú. - Địch tấn công! Một hộ vệ thống lĩnh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức gào to lên, hơn hai mươi người này hơi thở quá kinh khủng, hơn nữahoàn toàn xa lạ, căn bản chưa từng thấy qua. Quan trọng nhất là hơn hai mươi người sát khí ngút trời, hoàn toàn không định thu lại sát khí. Đám người Phương Duệ đã tới, nhưng không có lập tức ra tay, thần niệm của mọi người đều tản ra, bao phủ cả tòa thành Khiếu Thiên, bọn họ muốn ngay lập tức khống chế toàn cục. Vù vù vù! Các bóng người bắn ra từ vô số thành bảo, thấp nhất là cường giả Quân Hầu cảnh, còn có một ít Nhân Hoàng và một vài Địa Tiên. - Thiên Kiêu? Cung chủ Khiếu Thiên Cung bay ra, tra xét được hơn hai mươi Hóa Thần đến thì cơ thể run lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Đừng nói hơn hai mươi Hóa Thần, cho dù tới một người cũng có thể diệt thành Khiếu Thiên, khiến bọn họ chết không có chỗ chôn. Một đám Hóa Thần tiến vào Đại địa Thần Châu, vậy là thành Thí Ma không ngăn được rồi sao? Lục Ly... không ngăn cản đám Hóa Thần này? Trong khoảnh khắc đó, trong lòng cung chủ Khiếu Thiên Cung vụt qua mười mấy suy nghĩ, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra một tia quyết liệt, thân thể bay vụt lên, quỳ gối trước mặt một đám Hóa Thần nói: - Bỉ nhân cung chủ Khiếu Thiên Cung bái kiến các vị đại nhân. Cung chủ Khiếu Thiên Cung đã quỳ xuống, bốn phía một đám đông lập tức quỳ xuống, trong thành con dân cũng lục tục quỳ xuống. Bọn họ không biết đám người này cụ thể là cảnh giới gì, nhưng bọn họ biết nếu như chọc giận đám người này, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết bọn họ. - Ngươi chính là cung chủ Khiếu Thiên Cung? Mặt Phương Duệ không chút cảm xúc nói, trong lòng có chút thoả mãn, người này cũng rất hiểu chuyện, đỡ gây phiền toái cho hắn. Tuy hắn có thể biến cung chủ Khiếu Thiên Cung thành hồn nô của hắn, nhưng không bằng cung chủ Khiếu Thiên Cung chủ động nương nhờ, như vậy mọi chuyện sẽ dễ làm hơn. - Đúng, xin mời đại nhân căn dặn! Cung chủ Khiếu Thiên Cung cúi đầu rất thấp, không cần biết phải chăng Lục Ly đã thua trắng hay không, hắn đều phải cúi đầu, bằng không một giây sau hắn sẽ biến thành một bộ thi thể. Cung chủ Khiếu Thiên Cung cũng không trung thành với Lục Ly cho lắm, thời khắc sống còn đương nhiên sẽ không do dự, đám người kia không phải vừa đến đã đại khai sát giới, điều này cho thấy mọi việc có thể đàm phán. - Căn dặn? Khóe miệng Phương Duệ lộ ra vẻ tươi cười, hắn không chần chờ quá lâu, vung tay lên nói: - Dẫn chúng ta đến phủ đệ của ngươi. - Các vị đại nhân, xin mời! Cung chủ Khiếu Thiên Cung vội vàng nở nụ cười đứng lên, gật đầu khom lưng đi trước dẫn đường, còn nháy mắt ra dấu với thuộc hạ đi phủ đệ tổ chức yến hội. Đám người Phương Duệ mặt không chút cảm xúc đi vào, cung chủ Khiếu Thiên Cung dẫn theo một đám người theo hầu cẩn thận từng li từng tí. Bên trong yến hội đã sắp xếp xong, đám người Phương Duệ sau khi tiến vào nhưng không ăn uống, ánh mắt hắn nhìn về phía cung chủ Khiếu Thiên Cung nói: - Ngươi biết chúng ta tới đây để làm cái gì không? Cung chủ Khiếu Thiên Cung vội vàng khom người nói: - Cho dù đại nhân muốn làm cái gì, bỉ nhân đều sẽ làm hết sức mình, đại nhân có việc gì xin cứ căn dặn. Phương Duệ cười lạnh một tiếng nói: - Chúng ta đến Đại địa Thần Châu để giết người, hơn nữa... muốn giết rất nhiều rất nhiều người, ngươi sẽ giúp chúng ta chứ? - Giết người? Cung chủ Khiếu Thiên Cung và một đám cường giả thân thể run lên, đám Hóa Thần này muốn tới Đại địa Thần Châu đại khai sát giới, nếu bọn họ giúp đỡ, về sau nhất định sẽ để tiếng xấu muôn đời. Phương Duệ rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn, hắn lạnh băng nói: - Cho các ngươi hai sự lựa chọn, một là chết, hai là trở thành hồn nô của ta. Giúp chúng ta làm xong việc, chúng ta trả tự do cho các ngươi! Sắc mặt đám người cung chủ Khiếu Thiên Cung càng thêm khó coi, trở thành hồn nô? Cả đời này đều sẽ bị hủy, nếu đám người này không trả tự do cho bọn họ, cả đời bọn họ đều là nô lệ. - Không có lựa chọn khác sao? Một tộc trưởng đại tộc cắn răng dò hỏi, lời của hắn còn chưa nói hết, trong mắt Phương Duệ bắn ra hai tia ánh sáng màu đỏ chiếu vào trong đầu của hắn. Cơ thể người này run lên, tiếp theo ầm ầm ngã xuống đất, chết đi. - Còn ai muốn chết? Cứ đứng ra! Phương Duệ lạnh lùng nói, ánh mắt của Hóa Thần bên cạnh hắn cũng lạnh theo, bất cứ lúc nào cũng có thể đại khai sát giới. - Còn có lão phu! Một ông già râu tóc đều bạc, trên mặt đầy oán giận nói: - Lão phu sống cũng đã lâu, sớm đã chán sống. Các ngươi cứ việc giết chóc, Lục điện chủ sẽ báo thù cho chúng ta. - Đúng! Lại có ba người đứng ra, trở thành hồn nô của đám người này, còn muốn giúp bọn họ tàn sát con dân Đại địa Thần Châu, so với cái chết càng khiến bọn họ khó chịu hơn. - Vậy thì chiều ý các ngươi! Một ông lão Hóa Thần bay ra, cánh tay khô gầy nhanh như chớp chộp lấy đầu của mấy người này, trước khi mấy người này chưa kịp phản ứng, toàn bộ đầu đều bị bóp nát. Mấy người chết thảm tại chỗ, mấy người còn lại tuy giận nhưng không dám nói gì, thậm chí cũng không dám biểu lộ ra, nói gì đến phản kích. Trong này chỉ có hai Địa Tiên, còn lại đều là Nhân Hoàng, đi công kích một đám Hóa Thần đó khác gì châu chấu đá xe. Phương Duệ ánh mắt lạnh lùng quét qua một đám người, cuối cùng hỏi: - Còn có ai muốn chết nữa không? Nếu như không muốn chết thì toàn bộ ngoan ngoãn quỳ xuống. Bản tọa nói là làm, xong việc sẽ trả tự do cho các ngươi. Rầm!
Chương 1479 Biết đi về đâu?
Cung chủ Khiếu Thiên Cung quỳ xuống đầu tiên, sau khi đám người này xuất hiện thì hắn không phản kích và chạy trốn, điều này nói rõ hắn không có dũng khí ngọc đá đều nát, thần phục là chuyện sớm hay muộn thôi. Cung chủ Khiếu Thiên Cung vừa quỳ, những người còn lại đều mất đi dũng khí phản kháng, toàn bộ quỳ xuống. Chuyện còn lại rất dễ làm, một đám lão quái lần lượt ra tay thu những người này làm hồn nô. - Được rồi! Phương Duệ vung tay lên nói: - Các ngươi lập tức đi triệu tập con dân của các thành trì trong phạm vi một trăm vạn dặm lại đây, tụ tập ở bãi đất trống phía bắc thành Khiếu Thiên. - Dạ, đại nhân! Đám người cung chủ Khiếu Thiên Cung đã trở thành hồn nô của đám người Phương Duệ, đương nhiên sẽ không ngỗ nghịch chống đối lại ý kiến của bọn họ. Một đám người lập tức bay ra ngoài, vô số mệnh lệnh được truyền xuống. Trong phạm vi trăm vạn dặm, mấy chục vạn thành trì đều hành động, không chỉ con dân trong thành trì, còn có con dân của các bộ lạc lân cận đều được triệu tập thành từng nhóm. Trong phạm vi trăm vạn dặm, mấy chục vạn thành trì, trăm vạn bộ lạc, tất cả dân số gộp lại là bao nhiêu? Đoán chừng ít nhất đạt đến hai, ba ức. Phương Duệ chuẩn bị dùng hai, ba ức nhân khẩu này uy hiếp Lưu Ly, nếu Lưu Ly không giao Thiên Tà Châu ra, hắn sẽ biến thành Khiếu Thiên thành địa ngục! Khiếu Thiên Cung ngày trước từng là một trong mười hai thế lực lớn ở Trung Châu, có một số lượng lớn các gia tộc phụ thuộc và vô số quân đội. Từng mệnh lệnh được ban xuống, vô số đại quân hành động, tập hợp những người trong bộ lạc bên ngoài, truyền tống đến thành Khiếu Thiên theo từng đợt. Bởi vì truyền tống trận không thể vận chuyển nhiều người như vậy, nhiều người sử dụng phi thuyền thiết giáp, chiến xa thượng cổ để chở những con dân này. Vì lẽ đó, một cảnh tượng vô cùng tráng lệ đã xuất hiện ở Thiếu Khiên thành, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là những chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ, chở vô số người, che trời rợp đất, nhìn không thấy điểm cuối. Bên Khiếu Thiên Cung đã điều động một lượng lớn lều trại và lương thực, dẫu sao tập hợp nhiều người đến như vậy, nếu không khéo rất dễ gây ra hỗn loạn, đến lúc đó đám Hóa Thần tức giận, bọn họ đều sẽ rất thảm. Đám con dân phần lớn không phải võ giả, thậm chí không phải quân đội lái phi thuyền thiết giáp. Bọn họ có người già, trẻ em, phụ nữ, có đủ loại người. Bọn họ không biết tại sao cung chủ của Khiếu Thiên Cung lại đưa bọn họ đến đây, trong mắt họ đều mờ mịt và sợ hãi. Nhưng không ai dám chạy, rất nhiều người đều không phải võ giả, cho dù trốn vào trong núi cũng sẽ bị thú dữ ăn thịt. Phía bắc thành Khiếu Thiên là một đồng bằng mênh mông vô tận, tại thời điểm này, trên đồng bằng đông đúc người qua lại. Bọn họ bị cưỡng chế ở trong lều không được đi lung tung, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong lều. Cứ cách trăm trượng liền có một quân sĩ canh giữ, ai dám làm loạn sẽ bị giết ngay. Một nghìn vạn, ba nghìn vạn, năm nghìn vạn,... Truyền tống trận vận chuyển liên miên không ngừng, hàng vạn chiếc phi thuyền thiết giáp và thượng cổ chiến xa không ngừng vận chuyển, con dân nhân tộc ở phía bắc Thiếu Khiên thành càng ngày càng nhiều, nhìn lều trại ở phía bắc thành, không nhìn thấy điểm cuối. Chỉ mới năm ngày trôi qua, hơn năm nghìn vạn nhân tộc đã tập trung tại đây, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều nhân tộc được chuyển đến. Cung chủ của Khiếu Thiên Cung và một đám trưởng tộc đại tộc buồn rầu muốn bạc tóc, nhiều người như vậy mỗi ngày cũng cần một lượng lớn thức ăn và nước sạch. Nếu không cung cấp nước sạch và thức ăn, nhiều người trong số những dân thường đó liền sẽ chết đói, tiếp đó sẽ dẫn đến cuộc khủng hoảng và bạo loạn quy mô lớn... Đám người Phương Duệ luôn ở trong thành Khiếu Thiên, nơi nào cũng không đi, có điều bọn hắn cử người bắt đầu tiến hành thu thập thông tin, điều tra tình hình ở Đại địa Thần Châu. Khiếu Thiên Cung từng là một trong mười hai thế lực lớn, có nội tình tích lũy rất mạnh, toàn bộ người do thám của bọn hắn đều hành động, mọi tin tức của Đại địa Thần Châu liên tục không ngừng được truyền tới. Những tin tình báo này cũng không có nhiều tác dụng với đám người Phương Duệ, Lục gia, Khương gia, Dạ gia, Khổng gia, bao gồm rất nhiều gia đình phụ thuộc của họ đều trốn vào Hỏa Ngục, lối vào Hỏa Ngục, Hoang Giới đã bị phá hủy hoàn toàn. Cho dù không bị phá hủy, bị giới hạn trong quy tắc của Hỗn Độn Luyện Ngục, bọn hắn cũng không thể vào được Hỏa Ngục. Vì vậy, gần như không thể nào bắt được người thân, tộc nhân của Lục Ly. Nếu đã như vậy, đi đến những nới khác cũng không có ý nghĩa gì, cho nên đám người Phương Duệ đều không đi, canh giữ ngay tại nơi này. Bắt một lượng lớn nhân tộc, đến lúc đó dùng ấn thạch ghi chép lại, lấy ra uy hiếp Lục Ly. Năm ngày nữa lại trôi qua. Có hàng ức nhân tộc tập hợp ở đây, Phương Duệ bắt đầu hành động, hắn và hơn hai mươi vị Hóa Thần bay lên trời, lấy ấn thạch ra và bắt đầu ghi chép lại cảnh tượng nơi này. Hai mươi vị Hóa Thần sát khí ngút trời, như từng vị Sát Thần, bên dưới chi chít những nhân tộc nhìn không thấy điểm cuối, càng giống như những con cừu đang đợi bị giết thịt. Từng đôi mắt sợ hãi, từng vẻ mặt kinh hãi và từng cơ thể run rẩy đều được ghi chép lại từng việc trong ấn thạch. - Tốt lắm! Sau khi Phương Duệ bay một vòng xung quanh, hắn đưa ấn thạch cho một vị Hóa Thần và nói: - Ngươi lập tức đưa ấn thạch cho Nhan đại nhân. Hóa Thần bay đi, sau khi truyền tống vài lần đã đến lối vào, tiến vào Thí Ma chiến trường. Hắn nhanh chóng bay về phía đám người Nhan Cô, nhưng khi đến nơi nhìn thấy đám người Nhan Cô vẫn đang đóng quân gần đó, cũng không có công kích Thiên Tà Châu. Hắn không dám hỏi gì nhiều, âm thầm bay qua, giao ấn thạch cho Nhan Cô, sau đó bẩm báo: - Nhan đại nhân, chúng ta đã triệu tập hơn ức nhân tộc ở thành Khiếu Thiên, hơn nữa con số này còn đang tăng thêm, đoán chừng mười ngày sau sẽ đạt tới hai, ba ức. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta có thể đồ sát sạch sẽ tất cả mấy ức nhân tộc kia. - Ừm! Nhan Cô lạnh lùng nhẹ gật đầu, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, đối với hắn mà nói Đấu Thiên giới cũng không khác gì một thế giới nhỏ.
Chương 1480 Biết đi về đâu?
Nhân tộc ở đây chính là thổ dân, không khác gì chủng tộc đặc biệt như Thú tộc. Cho dù hắn đồ sát sạch sẽ toàn bộ chủng tộc Đấu Thiên giới cũng sẽ không có một chút không đành lòng, Nếu như một võ giả muốn trở thành cường giả, đều phải trải qua cửa ải giết chóc này, nếu không cả đời này cũng không thể trở thành cường giả. Cao tầng của một gia tộc lớn càng là một đường giết chóc, nếu không căn bản là không cách nào trấn áp được thuộc hạ, đám người Nhan Cô, Trần Vô Tiên ai mà không có trên tay mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn mạng sống? - Ngươi về trước đi! Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi nói: - Nói với Phương Duệ, trước tiên khống chế mấy ức nhân tộc kia, không được có sai sót, đợi mệnh lệnh của ta bất cứ lúc nào! - Vâng! Hóa Thần tiền kỳ bay đi, Nhan Cô cầm ấn thạch trong tay, truyền vào Huyền Lực, rất nhanh ấn thạch phát sáng, bắn thẳng đến giữa không trung tạo thành một hình ảnh khổng lồ, chính là tình hình phía bắc Thiếu Khiên thành. - Rất tốt! Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ, Quân Hồng Diệp xem sơ qua, đều rất hài lòng. Quân Hồng Diệp nhìn mấy lần, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi lớn phía xa kia, cau mày nói: - Mười ngày rồi, Lục Ly vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, thương thế của hắn vẫn chưa hồi phục sao? Có nên đánh một phát để kinh động hắn? - Đợi thêm tám ngày, mười ngày nữa đi... Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi nói: - Bên kia chỉ bắt hơn ức nhân tộc, chờ bắt mấy ức lại cùng Lục Ly nói chuyện. - Được rồi! Mọi người đều không dám làm loạn, chỉ ngồi xếp bằng ở gần đó yên lặng chờ đợi. ... Bọn hắn đoán không sai, Lục Ly quả thực vẫn còn đang hôn mê. Lần này hắn nuốt vào máu của Sát Đế, hắn vốn đã rất yếu lại còn bị thương nặng, cho nên luôn ngủ say. Giải Trãi Vương đã cho hắn thuốc trị thương cao cấp nhất, vết thương của hắn hồi phục rất nhanh. Lần này tác dụng phụ khi uống máu của Sát Đế cùng không khoa trương như lúc trước, nguyên khí của hắn cũng không bị tiêu hao nghiêm trọng, ước chừng chỉ cần hai ba ngày liền có thể tỉnh lại. Điều mà Giải Trãi Vương không ngờ trước được là Lục Ly ngủ chín ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy thì không mở mắt ra ngay, trong đầu cảm thấy hỗn loạn, phải một lúc sau hắn mới hoàn toàn tỉnh táo. Hắn vẫn không mở mắt, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, cảnh Tử Liên Nhi tự nổ tung. - Dực Thần! Lục Ly cắn răng nghiến lợi nổi giận gầm lên một tiếng, cái chết của Tử Liên Nhi bị hắn đổ lên người Dực thần, bất luận như thế nào việc này có liên quan đến Dực Thần. - Dực Thần, đợi ta! Lục Ly thầm thề trong lòng rằng nếu có thể sống sót qua lần này, nếu có thể phi thăng Thần Giới, hắn sẽ làm mọi cách để giết Dực Thần, để an ủi Tử Liên Nhi ở trên trời. Rầm rầm rầm! Ngay lúc hắn đang suy nghĩ miên man, đám người Nhan Cô rốt cuộc không nhịn được, chia nhau đánh ra mấy luồng ánh sáng làm nổ ra từng cái hố to ở dãy núi chôn Thiên Tà Châu. Lục Ly giật mình tỉnh lại, thần niệm quét ra phía ngoài, nhìn thấy đám người Nhan Cô đang vây quanh ở bên ngoài công kích, sắc mặt hắn trở nên tối tăm. Máu của Sát Đế đã không có, Man Thần, Vu Thần, Đấu Thiên Đại Đế không có cách nào hỗ trợ, tất cả con bài chưa lật của hắn đã sử dụng hết. Đám người Nhan Cô chưa từ bỏ ý định, chắc chắn không dễ dàng rút lui. Hắn nên đi con đường nào đây? -Lục Ly! Thời gian cứ thế trôi qua, Nhan Cô cho rằng Lục Ly chắc chắn đã tỉnh lại, cho nên công kích một đợt rồi trầm giọng quát: -Nếu ngươi không muốn mấy ức con dân đó chết đi thì ra ngoài tán gẫu mấy câu! Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu có thể nghe thấy lời nói bên ngoài, hắn nghe được lời của Nhan Cô, gương mặt vốn đã trắng như tuyết thoáng chốc không còn chút máu. Đám người Nhan Cô vẫn còn dùng thủ đoạn đê hèn vô liêm sỉ này, lấy sự sống còn của con dân Thần Châu ra để uy hiếp hắn, nếu hắn không giao ra Thiên Tà Châu, bọn họ sẽ chết từng nhóm một. Lục Ly không có bất cứ động tĩnh gì, Nhan Cô lại cho rằng hắn đã tỉnh lại rồi. ấn thạch trên tay hắn tỏa sáng, trong không trung xuất hiện một cảnh tượng. Ngoài thành Khiếu Thiên đâu đâu cũng có con dân của nhân tộc, cách mỗi một trăm trượng lại có một quân sĩ có đao và giáp bọc trên người, trên bầu trời, hai mươi Hóa Thần nhóm Phương Duệ sát khí đằng đằng. Thấy những con dân kia ánh mắt sợ hãi ngỡ ngàng, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ gào khóc trong lòng mẫu thân, nhìn thấy các cụ già vì hoảng sợ mà run rẩy không ngừng, tim của Lục Ly đau như bị kim châm. Hắn là điện chủ của Thí Ma Điện, Thí Ma Điện là thần bảo vệ của nhân tộc Đại địa Thần Châu, nói cách khác, hắn là Đế Hoàng của nhân tộc Đại địa Thần Châu, những người đó đều là con dân của hắn. Bây giờ con dân của hắn đang bị nhằm vào, đồng thời những tai nạn này do hắn mà ra, Lục Ly mang đến, ngươi cho rằng trong lòng Lục Ly dễ chịu lắm sao? - Lục Ly! Giọng nói lạnh như băng của Nhan Cô vang lên: - Mục đích của chúng ta chắc ngươi biết rất rõ, những con dân kia là vô tội, chúng ta cũng không muốn giết. Nhưng nếu ngươi cố chấp đến cùng, chúng ta chỉ còn cách nhẫn tâm tàn sát. Ta không sợ nói cho ngươi biết, bây giờ, người của chúng ta đã phân tán ra, rất nhanh có thể khống chế mấy trăm ức con dân nhân tộc. Nếu ngươi u mê không tỉnh, tất cả nhân tộc Đấu Thiên Giới đều sẽ vì ngươi mà chết, ngươi chính là tội nhân của Đấu Thiên Giới! - Tội nhân... Tội nhân... Giọng nói của Nhan Cô vang vọng khắp nơi, thật lâu cũng không ngừng, vẻ thống khổ trên mặt Lục Ly càng đậm, thậm chí bây giờ hắn suýt chút nữa đã muốn giao Thiên Tà Châu ra. Giao Thiên Tà Châu ra, sau đó để đám người kia rút lui? Chờ mình ngộ được Chân Ý Đồ, rồi đạt đến Thần Linh chi cảnh, sau đó đi tàn sát Cửu giới báo thù rửa hận? - Không được! Lục Ly lắc đầu rất nhanh, đám lão quái kia sẽ không buông tha cho hắn, hắn và đám người Quân Hồng Diệp, Nhan Cô có thù oán rất sâu rồi. Nếu như hắn chết đi, ai dám cam đoan đám người này không tới Đại địa Thần Châu giết người trút giận? Để bọn họ lập huyết thệ? Thật ra mà nói Lục Ly không tin tưởng đám người này cho lắm.
Lúc đó trong lòng Lục Ly còn có một hy vọng ngông cuồng, nếu có thể có được một nữ nhân như vậy trong đời, chết đi cũng không hối hận, đúng không? Đáng tiếc về sau trùng hợp tình cờ, tuy cả hai đã trở thành bằng hữu, nhưng lại không thể thật lòng với nhau, không thể đi xa hơn. Có lẽ đó vì là sự kiêu ngạo của Tử Liên Nhi, hoặc cũng có thể là do Lục Ly không dám rung động, tóm lại là hai người càng ngày càng có khoảng cách. Nhưng dù có nói như thế nào! Tử Liên Nhi là một nữ nhân rất quan trọng trong cuộc đời của Lục Ly, nhưng lúc này nữ nhân kia đã hóa thành huyết vụ giăng khắp bầu trời. Giai nhân đã mất đi, thậm chí không thể giữ lại thể xác. Bùm! Lục Ly bị đập mạnh vào trong một ngọn núi lớn, lại bị chôn sống. Một sự yến ớt truyền ra từ trong linh hồn của hắn. Mất đi Tử Liên Nhi khiến lòng hắn vô cùng trống rỗng nặng trĩu, lúc này dường như hắn không thể nhấc lên nổi một chút sức lực. Dược lực của máu của Sát Đế sẽ sớm tiêu tan, Lục Ly ngơ ngác ở trong núi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn mệt quá, muốn ngủ một giấc thật ngon. Vèo! Lục Ly bị hai tiếng gió mạnh ở phía xa đánh thức, sau đó hai luồng thần niệm mạnh mẽ quét về phía bên này, Lục Ly sắp hôn mê ngủ thiếp đi, nhưng lúc này đột nhiên tỉnh lại. Oong! Hắn vắt kiệt sức lực cuối cùng trong cơ thể và lấy Thiên Tà Châu ra khỏi không gian. Sau đó Thiên Tà Châu tỏa sáng lấp lánh, cơ thể hắn biến mất bên trong ngọn núi. - Giúp ta chữa lành vết thương! Bước vào trong nội điện của Thiên Tà Châu, Lục Ly chỉ để lại một lời với Giải Trãi Vương, sau đó trực tiếp ngất đi. Giải Trãi Vương kinh hãi khi thấy Lục Ly thảm hại như vậy, nhanh chóng lấy thuốc chữa bệnh tốt nhất ra và đút cho Lục Ly. Vèo! Hai bóng người bay tới từ xa, thần niệm luôn khóa chặt bên này, khi xác định Lục Ly đã tiến vào Thiên Tà Châu, xung quanh không có bất kỳ sự thay đổi nào. Hai người tăng thêm can đảm bay tới đây. Hai người đến là Nhan Cô và Trần Vô Tiên. Thật ra bọn họ chưa chạy xa, bởi vì Lục Ly không truy sát. Hai vụ nổ lớn liên tiếp xảy ra ở đây khơi dậy trí tò mò của họ, họ lờ mờ nghe thấy tiếng kêu chói tai của Dực Thần, nên mới động lòng muốn đến xem một chút. Tình hình... có vẻ khá ổn? Cơ thể do Dực Thần điều khiển vỡ tung, những lời cuối cùng của Dực Thần, mọi thứ cho thấy phân thần của Dực Thần đã biến mất? Và có vẻ như Lục Ly và Dực Thần lưỡng bại câu thương? Thần niệm của hai người vừa rồi đã thăm dò rất rõ ràng, Lục Ly bị trọng thương nặng gần chết, vô cùng thê thảm. Nói cách khác, họ... vẫn còn cơ hội? Đám người Nhan Cô đứng canh ngọn núi này suốt nửa canh giờ, những Hóa Thần còn sống sót cũng đi đến. Có điều, các Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ đứng cách ngọn núi hơn mười dặm. Chỉ có bốn người là Nhan Cô, Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ đứng cách ngọn núi năm dặm. Lần này có tới một trăm Hóa thần, Hóa Thần đỉnh phong có mười người, bây giờ chỉ còn dư lại hơn hai mươi Hoá Thần tiền kỳ và trung kỳ, Hoá Thần đỉnh phong thì chỉ còn bốn người bọn họ. Đối với Cửu Giới, lần này có thể tính là lần tổn thất nặng nề nhất, vạn năm khó gặp. Và những chuyện này tất cả là vì một người. Đối với bọn họ thì người thanh niên này chỉ như một con kiến thôi. Thanh niên kia đang ở trong một hạt châu chôn trong núi lớn cách năm dặm phía trước. Thoạt nhìn lập tức sẽ chết, nhưng đám người Nhan Cô lại không một người nào dám hành động, thậm chí không dám đến quá gần. Dực Thần khi nãy có nói, máu của Sát Đế chỉ có thể chống cự trong khoảng thời gian từ một đến hai nén nhang. Nhưng lúc này đã qua nửa canh giờ, Nhan Cô và những người khác vẫn không dám nhúc nhích. Bởi vì sự can đảm của bọn họ đều đã bị phá vỡ! Ngô Quảng Đức và tộc trưởng Lý gia, hai người này không yếu hơn bọn họ, vậy mà bị đánh chết dễ như xắt củ cải trắng, xác chết còn nằm dưới đất, thi thể bị chẻ làm đôi. Không ai không sợ chết, nên không ai dám mạo hiểm. Lỡ như Lục Ly lao ra khỏi Thiên Tà Châu, lỡ như Lục Ly còn máu của Sát Đế thì sao? Đám người Quân Hồng Diệp lần này chỉ là vì muốn có được Thần Nguyên, bọn họ mà chết thì gia tộc cũng bị sụp đổ một nửa. Ví dụ như Ngô gia cùng Lý gia, lần này nhất định sẽ bị thương nặng nguyên khí, thậm định có khả năng bị diệt tộc. Vì một ít Thần Nguyên, vì báo thù rửa hận mà lấy gia tộc của chính mình đi đánh cược, xứng đáng sao? Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ không dám cược. Nhan Cô càng không dám cược. Lần này Nhan Cô dẫn đội đến đây nhằm lấy được Thiên Tà Châu để lấy lòng Nhan Thiên Cương, Nhưng nếu chết ở đây, Nhan Thiên Cương cũng sẽ không vì hắn mà đau buồn, ngược lại còn xem hắn là một tên rác rưởi, nhánh của hắn sẽ không thể ngẩng cao đầu trong Nhan gia. - Làm sao bây giờ? Trong đầu của Nhan Cô bây giờ chỉ xuất hiện bốn chữ này, chẳng lẽ cứ giằng co mãi như vậy? Rất có thể vừa rồi Lục Ly bị thương nặng nên đã hôn mê, nhưng tiếp tục chần chừ, tình hình sẽ càng tệ hơn nếu Lục Ly tỉnh lại và lành vết thương. Nghĩ tới nghĩ lui Nhan Cô cuối cùng đưa ra một quyết định hơi bảo thủ, hắn bảo Quân Hồng Diệp lui về phía sau, tập hợp các Hóa Thần, hắn mở miệng nói: - Ta có một ý tưởng thế này, cho bọn họ toàn bộ lẻn vào Đại địa Thần Châu, bắt đi Lục gia, mặt khác tập hợp những người dân của Đại địa Thần Châu lại một chỗ, dùng cách này để áp chế hắn. Nếu hắn không giao Thiên Tà Châu, chúng ta liền chém chết gia tộc cùng người thân của hắn, bao gồm nhân tộc trong Đấu Thiên Giới. Lục Ly còn trẻ, người trẻ thì không tang thương, trầm lắng, chai sạn cảm xúc như người già bọn họ. Khi sưu hồn của Lục Phi Dương, có thể nhìn ra Lục Ly là người trọng tình cảm, Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, hắn còn có ba thê tử. Để đám người Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tốt hơn hết là gửi đến Đại địa Thần Châu, còn bọn hắn sẽ tiếp tục ở lại đây để tấn công Thiên Tà Châu. Nếu Lục Ly có ra tay tấn công, bọn hắn có tốc độ nhanh nên sẽ có cơ hội chạy thoát
Chương 1477 Áp chế
Dực Thần bị chém chết, bức tượng của Đấu Thiên Đại Đế thì bị phá hủy. Chỉ cần hắn đạt được Thiên Tà Châu, coi như chuyến đi này cũng có chút thành quả. Nhan Cô cũng có cái để giao nộp, đoán chừng mọi người sẽ có thể nhận được không ít thù lao. Tuy nhiên, Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên và Phùng Vạn Hổ vẫn có chút lo lắng, sợ sẽ bị Lục Ly giết chết. Có điều họ là những cường giả nổi tiếng nhất trong Cửu giới, nên không thể chưa đánh đã lui. Nếu trở lại Cửu giới theo cách này, chắc chắn cả đời sẽ không thể ngóc đầu lên được, cường giả đều có ngạo cốt, sẽ không dễ dàng thừa nhận thất bại. - Được. Cuối cùng thì Quân Diệp Hồng cũng gật đầu trước, mối hận của Lục Ly với hắn quá sâu. Hắn cũng nghĩ tới một điều, nếu như lần này buông tha cho Lục Ly, để Lục Ly trưởng thành, một khoảng thời gian sau, Lục Ly nhất định sẽ giết đến Cửu Giới, tiêu diệt các đại gia tộc. Trần Vô Thiên là người lên tiếng thứ hai: - Được rồi, cứ làm theo những gì Nhan Cô đã nói. Tất cả các người hãy đi Châu Thần đại địa, theo kế hoạch mà làm! Phùng Vạn Hổ sợ hãi tột độ. Mặt khác, Thiên Tàn lão nhân và Lục Ly quan hệ không bình thường, hắn cũng có băn khoăn, nhưng hắn làm sao có thể rút lui vào lúc này? Chỉ biết cắn răng đồng ý. - Các người đi bên đó, tập hợp nhân tộc lại. Sau đó dùng ấn thạch ghi chép lại toàn bộ quá trình, tất cả làm theo lệnh của ta. Nhan Cô dặn dò nhiều việc, phân phát rất nhiều ngọc phù, đồng thời thống nhất rất nhiều ám hiệu. Sau khi nói chuyện suốt một canh giờ, hai mươi Hóa Thần phá không mà đi, bắn thẳng đến lối ra vào của Đại địa Thần Châu. Nhan Cô và những người khác không hề di chuyển, họ ở đây chờ, chờ tín hiệu của hơn hai mươi Hóa Thần. Bọn hắn phải chắc chắn rằng hơn hai mươi Hóa Thần kia đã tiến vào Đại địa Thần Châu thành công, hơn nữa không gặp chống cự mãnh liệt, bọn hắn chỉ hành động nếu kế hoạch trong Đại địa Thần Châu tiến hành thuận lợi. Bọn hắn cần một con át chủ bài. Chờ khi hai mươi Hóa Thần khống chế được tộc nhân của Lục Ly, hoặc bắt đủ nhiều con tin. Cho dù Lục Ly có sử dụng máu của Sát Đế một lần nữa giết ra, thì bọn hắn cũng có cái khiến Lục Ly kiêng kỵ, sau đó có thể trốn thoát một cách dễ dàng. Bên này cách lối ra vào không xa, có rất nhiều đường để đi vào Đại địa Thần Châu, nhưng đa số đã bị phong ấn hoặc bị phá hủy. Trên thực tế, phong ấn hay phá hủy nó cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Bởi vì cường giả của Cửu giới biết cách phá các hàng rào không gian, cho nên Lục Ly không ra lệnh phá hủy tất cả đường hầm. - Bên này có thể vào! Trong đám Hóa Thần, không hiếm những người hiểu rõ cấm chế, nên cũng nhanh chóng tìm ra một lối ra vào bị phong ấn, tùy ý bắn ra một vài luồng sáng, phong ấn liền được gỡ bỏ. -Vào! Một Hóa Thần của Thần Hoàng Giới vung mạnh tay, hắn tên Phương Duệ. Tuy không phải người của Nhan gia nhưng lại có quan hệ thân thiết với Nhan gia. Hơn nữa, hắn làm mọi việc tương đối đáng tin, nên Nhan Cô đã để hắn làm chỉ huy lần này. Một đám người nối đuôi nhau đi vào, ngay sau đó xuất hiện ở trong một dãy núi lớn, nơi này là địa bàn của Khiếu Thiên Cung, cũng không ở trong thành Khiếu Thiên, mà là trong một gnọn núi lớn cách phía nam vạn dặm. Tự nhiên nơi này có một số quân sĩ canh giữ. Nhưng khi đám người Hóa Thần xuất hiện, đám quân sĩ muốn di chuyển cũng không di chuyển được. - Không giết hết, để lại cho ta một ít! Phương Duệ thấy nhóm Hóa Thần ra tay, chuẩn bị chém giết, liền vội vàng bay đi, túm lấy tên chỉ huy, bắt đầu sưu hồn. Liên tục sưu hồn ba, bốn người, sắc mặt hắn cũng trở nên khó nhìn. Trước kia Tề lão Tứ lục soát linh hồn Lục Thiên Dương, thông tin lấy được hoàn toàn không chuẩn xác. Sau khi lục soát linh hồn của mấy người này, Phương Duệ phát hiện Lục Ly đã sớm dời con cháu các đại gia tộc như Lục gia, Khương gia, Dạ gia đi, hơn nữa còn là dời đến Hỏa Ngục! Hỏa Ngục là một bí mật đối với những người dân thường, nhưng nó không là gì đối vớicon cháu đại gia tộc. Thống lĩnh này là con cháu đại gia tộc của Khiếu Thiên Cung, xem như cũng biết một ít sự tình bên trong, một số tinh anh trẻ trong gia tộc của họ đã vào Hỏa Ngục. Lục Ly nếu sớm có bố trí, thì bọn họ rất khó bắt được tộc nhân, người thân, bằng hữu của Lục Ly. Phương Duệ trầm ngâm một lát, không chần chờ, hắn vung tay lên nói: - Đến thành Khiếu Thiên, khống chế các trưởng lão của Khiếu Thiên Cung, bắt bọn họ tập hợp tất cả người dân xung quanh thành Khiếu Thiên. Nếu sự sống chết của hàng ức nhân tộc không khiến Lục Ly mảy may quan tâm, chúng ta sẽ giết sạch. Nếu hắn còn không sao cả, chúng ta cứ một đường giết qua đi, tàn sát sạch sẽ nhân tộc Đại địa Thần Châu! - Giết sạch toàn bộ! Một đám Hóa Thần đều đỏ rực hai mắt, lần này bị Lục Ly giết chết quá nhiều đồng bạn và tộc nhân, thù sâu như biển máu thế này thì chỉ có giết chóc thỏa thích mới làm vơi đi lệ khí trong lòng họ. Khiếu Thiên Cung là do mấy đại gia tộc hợp thành, tuy con cháu tinh anh của những gia tộc này đã rời đi rất nhiều, nhưng con dân trong thành Khiếu Thiên vẫn còn nhiều. Trong thành gần đây có chút thấp thỏm lo âu, chủ yếu là các nhân vật lớn trong Khiếu Thiên Cung nhận được một vài tin tức, mặc dù không có để lộ ra bên ngoài, nhưng bầu không khí trong thành vẫn trở nên đặc biệt nghiêm trọng và ngột ngạt. Quãng thời gian trước, tất cả mọi người của thành Thí Ma đều rút lui, tuy bên kia Thí Ma Điện ra sức phong tỏa tình báo, nhưng các đại gia tộc đều có người trong Thí Ma Điện, muốn có được một chút tin tức cũng không khó. Hơn trăm Hóa Thần buông xuống, hơn nữa còn có mười Hóa Thần đỉnh phong, tuy Lục Ly luôn có thể sáng tạo kỳ tích, nhưng lần này không có người nào đặt niềm tin vào Lục Ly, nghĩ đến chuyện Lục Ly dời Lục gia, Khương gia, Dạ gia, Khổng gia vào trong Mộc Ngục, tâm tư của mọi người càng thêm nặng nề. Cung chủ Khiếu Thiên Cung ngay lập tức di dời phần lớn con cháu và tộc nhân của gia tộc mình, đường hầm tiến vào Hoang Giới bị hủy diệt rồi, bọn họ chỉ có thể dời vào
Chương 1478 Chúng ta đến giết ngươi
Giờ phút này truyền tống trận vẫn đang sáng liên tục, các con em gia tộc không ngừng bị truyền tống đi, sau đó tiến vào trong tiểu thế giới bí mật. Oong! Trong thành, một truyền tống trận sáng lên, rất nhiều quân sĩ trên quảng trường cũng không hề để ý, gần đây quá nhiều người truyền tống qua lại. Ánh sáng trong truyền tống trận dần dần tản đi, hơn hai mươi bóng người ngưng tụ trong thành, một ít ánh mắt thần niệm bản năng quét qua, sau đó toàn bộ bị giật mình. Bọn họ cảm giác mình tra xét được không phải hai mươi mấy người, mà là hai mươi mấy con Hồng Hoang mãnh thú. - Địch tấn công! Một hộ vệ thống lĩnh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức gào to lên, hơn hai mươi người này hơi thở quá kinh khủng, hơn nữahoàn toàn xa lạ, căn bản chưa từng thấy qua. Quan trọng nhất là hơn hai mươi người sát khí ngút trời, hoàn toàn không định thu lại sát khí. Đám người Phương Duệ đã tới, nhưng không có lập tức ra tay, thần niệm của mọi người đều tản ra, bao phủ cả tòa thành Khiếu Thiên, bọn họ muốn ngay lập tức khống chế toàn cục. Vù vù vù! Các bóng người bắn ra từ vô số thành bảo, thấp nhất là cường giả Quân Hầu cảnh, còn có một ít Nhân Hoàng và một vài Địa Tiên. - Thiên Kiêu? Cung chủ Khiếu Thiên Cung bay ra, tra xét được hơn hai mươi Hóa Thần đến thì cơ thể run lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Đừng nói hơn hai mươi Hóa Thần, cho dù tới một người cũng có thể diệt thành Khiếu Thiên, khiến bọn họ chết không có chỗ chôn. Một đám Hóa Thần tiến vào Đại địa Thần Châu, vậy là thành Thí Ma không ngăn được rồi sao? Lục Ly... không ngăn cản đám Hóa Thần này? Trong khoảnh khắc đó, trong lòng cung chủ Khiếu Thiên Cung vụt qua mười mấy suy nghĩ, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra một tia quyết liệt, thân thể bay vụt lên, quỳ gối trước mặt một đám Hóa Thần nói: - Bỉ nhân cung chủ Khiếu Thiên Cung bái kiến các vị đại nhân. Cung chủ Khiếu Thiên Cung đã quỳ xuống, bốn phía một đám đông lập tức quỳ xuống, trong thành con dân cũng lục tục quỳ xuống. Bọn họ không biết đám người này cụ thể là cảnh giới gì, nhưng bọn họ biết nếu như chọc giận đám người này, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết bọn họ. - Ngươi chính là cung chủ Khiếu Thiên Cung? Mặt Phương Duệ không chút cảm xúc nói, trong lòng có chút thoả mãn, người này cũng rất hiểu chuyện, đỡ gây phiền toái cho hắn. Tuy hắn có thể biến cung chủ Khiếu Thiên Cung thành hồn nô của hắn, nhưng không bằng cung chủ Khiếu Thiên Cung chủ động nương nhờ, như vậy mọi chuyện sẽ dễ làm hơn. - Đúng, xin mời đại nhân căn dặn! Cung chủ Khiếu Thiên Cung cúi đầu rất thấp, không cần biết phải chăng Lục Ly đã thua trắng hay không, hắn đều phải cúi đầu, bằng không một giây sau hắn sẽ biến thành một bộ thi thể. Cung chủ Khiếu Thiên Cung cũng không trung thành với Lục Ly cho lắm, thời khắc sống còn đương nhiên sẽ không do dự, đám người kia không phải vừa đến đã đại khai sát giới, điều này cho thấy mọi việc có thể đàm phán. - Căn dặn? Khóe miệng Phương Duệ lộ ra vẻ tươi cười, hắn không chần chờ quá lâu, vung tay lên nói: - Dẫn chúng ta đến phủ đệ của ngươi. - Các vị đại nhân, xin mời! Cung chủ Khiếu Thiên Cung vội vàng nở nụ cười đứng lên, gật đầu khom lưng đi trước dẫn đường, còn nháy mắt ra dấu với thuộc hạ đi phủ đệ tổ chức yến hội. Đám người Phương Duệ mặt không chút cảm xúc đi vào, cung chủ Khiếu Thiên Cung dẫn theo một đám người theo hầu cẩn thận từng li từng tí. Bên trong yến hội đã sắp xếp xong, đám người Phương Duệ sau khi tiến vào nhưng không ăn uống, ánh mắt hắn nhìn về phía cung chủ Khiếu Thiên Cung nói: - Ngươi biết chúng ta tới đây để làm cái gì không? Cung chủ Khiếu Thiên Cung vội vàng khom người nói: - Cho dù đại nhân muốn làm cái gì, bỉ nhân đều sẽ làm hết sức mình, đại nhân có việc gì xin cứ căn dặn. Phương Duệ cười lạnh một tiếng nói: - Chúng ta đến Đại địa Thần Châu để giết người, hơn nữa... muốn giết rất nhiều rất nhiều người, ngươi sẽ giúp chúng ta chứ? - Giết người? Cung chủ Khiếu Thiên Cung và một đám cường giả thân thể run lên, đám Hóa Thần này muốn tới Đại địa Thần Châu đại khai sát giới, nếu bọn họ giúp đỡ, về sau nhất định sẽ để tiếng xấu muôn đời. Phương Duệ rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn, hắn lạnh băng nói: - Cho các ngươi hai sự lựa chọn, một là chết, hai là trở thành hồn nô của ta. Giúp chúng ta làm xong việc, chúng ta trả tự do cho các ngươi! Sắc mặt đám người cung chủ Khiếu Thiên Cung càng thêm khó coi, trở thành hồn nô? Cả đời này đều sẽ bị hủy, nếu đám người này không trả tự do cho bọn họ, cả đời bọn họ đều là nô lệ. - Không có lựa chọn khác sao? Một tộc trưởng đại tộc cắn răng dò hỏi, lời của hắn còn chưa nói hết, trong mắt Phương Duệ bắn ra hai tia ánh sáng màu đỏ chiếu vào trong đầu của hắn. Cơ thể người này run lên, tiếp theo ầm ầm ngã xuống đất, chết đi. - Còn ai muốn chết? Cứ đứng ra! Phương Duệ lạnh lùng nói, ánh mắt của Hóa Thần bên cạnh hắn cũng lạnh theo, bất cứ lúc nào cũng có thể đại khai sát giới. - Còn có lão phu! Một ông già râu tóc đều bạc, trên mặt đầy oán giận nói: - Lão phu sống cũng đã lâu, sớm đã chán sống. Các ngươi cứ việc giết chóc, Lục điện chủ sẽ báo thù cho chúng ta. - Đúng! Lại có ba người đứng ra, trở thành hồn nô của đám người này, còn muốn giúp bọn họ tàn sát con dân Đại địa Thần Châu, so với cái chết càng khiến bọn họ khó chịu hơn. - Vậy thì chiều ý các ngươi! Một ông lão Hóa Thần bay ra, cánh tay khô gầy nhanh như chớp chộp lấy đầu của mấy người này, trước khi mấy người này chưa kịp phản ứng, toàn bộ đầu đều bị bóp nát. Mấy người chết thảm tại chỗ, mấy người còn lại tuy giận nhưng không dám nói gì, thậm chí cũng không dám biểu lộ ra, nói gì đến phản kích. Trong này chỉ có hai Địa Tiên, còn lại đều là Nhân Hoàng, đi công kích một đám Hóa Thần đó khác gì châu chấu đá xe. Phương Duệ ánh mắt lạnh lùng quét qua một đám người, cuối cùng hỏi: - Còn có ai muốn chết nữa không? Nếu như không muốn chết thì toàn bộ ngoan ngoãn quỳ xuống. Bản tọa nói là làm, xong việc sẽ trả tự do cho các ngươi. Rầm!
Chương 1479 Biết đi về đâu?
Cung chủ Khiếu Thiên Cung quỳ xuống đầu tiên, sau khi đám người này xuất hiện thì hắn không phản kích và chạy trốn, điều này nói rõ hắn không có dũng khí ngọc đá đều nát, thần phục là chuyện sớm hay muộn thôi. Cung chủ Khiếu Thiên Cung vừa quỳ, những người còn lại đều mất đi dũng khí phản kháng, toàn bộ quỳ xuống. Chuyện còn lại rất dễ làm, một đám lão quái lần lượt ra tay thu những người này làm hồn nô. - Được rồi! Phương Duệ vung tay lên nói: - Các ngươi lập tức đi triệu tập con dân của các thành trì trong phạm vi một trăm vạn dặm lại đây, tụ tập ở bãi đất trống phía bắc thành Khiếu Thiên. - Dạ, đại nhân! Đám người cung chủ Khiếu Thiên Cung đã trở thành hồn nô của đám người Phương Duệ, đương nhiên sẽ không ngỗ nghịch chống đối lại ý kiến của bọn họ. Một đám người lập tức bay ra ngoài, vô số mệnh lệnh được truyền xuống. Trong phạm vi trăm vạn dặm, mấy chục vạn thành trì đều hành động, không chỉ con dân trong thành trì, còn có con dân của các bộ lạc lân cận đều được triệu tập thành từng nhóm. Trong phạm vi trăm vạn dặm, mấy chục vạn thành trì, trăm vạn bộ lạc, tất cả dân số gộp lại là bao nhiêu? Đoán chừng ít nhất đạt đến hai, ba ức. Phương Duệ chuẩn bị dùng hai, ba ức nhân khẩu này uy hiếp Lưu Ly, nếu Lưu Ly không giao Thiên Tà Châu ra, hắn sẽ biến thành Khiếu Thiên thành địa ngục! Khiếu Thiên Cung ngày trước từng là một trong mười hai thế lực lớn ở Trung Châu, có một số lượng lớn các gia tộc phụ thuộc và vô số quân đội. Từng mệnh lệnh được ban xuống, vô số đại quân hành động, tập hợp những người trong bộ lạc bên ngoài, truyền tống đến thành Khiếu Thiên theo từng đợt. Bởi vì truyền tống trận không thể vận chuyển nhiều người như vậy, nhiều người sử dụng phi thuyền thiết giáp, chiến xa thượng cổ để chở những con dân này. Vì lẽ đó, một cảnh tượng vô cùng tráng lệ đã xuất hiện ở Thiếu Khiên thành, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là những chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ, chở vô số người, che trời rợp đất, nhìn không thấy điểm cuối. Bên Khiếu Thiên Cung đã điều động một lượng lớn lều trại và lương thực, dẫu sao tập hợp nhiều người đến như vậy, nếu không khéo rất dễ gây ra hỗn loạn, đến lúc đó đám Hóa Thần tức giận, bọn họ đều sẽ rất thảm. Đám con dân phần lớn không phải võ giả, thậm chí không phải quân đội lái phi thuyền thiết giáp. Bọn họ có người già, trẻ em, phụ nữ, có đủ loại người. Bọn họ không biết tại sao cung chủ của Khiếu Thiên Cung lại đưa bọn họ đến đây, trong mắt họ đều mờ mịt và sợ hãi. Nhưng không ai dám chạy, rất nhiều người đều không phải võ giả, cho dù trốn vào trong núi cũng sẽ bị thú dữ ăn thịt. Phía bắc thành Khiếu Thiên là một đồng bằng mênh mông vô tận, tại thời điểm này, trên đồng bằng đông đúc người qua lại. Bọn họ bị cưỡng chế ở trong lều không được đi lung tung, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong lều. Cứ cách trăm trượng liền có một quân sĩ canh giữ, ai dám làm loạn sẽ bị giết ngay. Một nghìn vạn, ba nghìn vạn, năm nghìn vạn,... Truyền tống trận vận chuyển liên miên không ngừng, hàng vạn chiếc phi thuyền thiết giáp và thượng cổ chiến xa không ngừng vận chuyển, con dân nhân tộc ở phía bắc Thiếu Khiên thành càng ngày càng nhiều, nhìn lều trại ở phía bắc thành, không nhìn thấy điểm cuối. Chỉ mới năm ngày trôi qua, hơn năm nghìn vạn nhân tộc đã tập trung tại đây, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều nhân tộc được chuyển đến. Cung chủ của Khiếu Thiên Cung và một đám trưởng tộc đại tộc buồn rầu muốn bạc tóc, nhiều người như vậy mỗi ngày cũng cần một lượng lớn thức ăn và nước sạch. Nếu không cung cấp nước sạch và thức ăn, nhiều người trong số những dân thường đó liền sẽ chết đói, tiếp đó sẽ dẫn đến cuộc khủng hoảng và bạo loạn quy mô lớn... Đám người Phương Duệ luôn ở trong thành Khiếu Thiên, nơi nào cũng không đi, có điều bọn hắn cử người bắt đầu tiến hành thu thập thông tin, điều tra tình hình ở Đại địa Thần Châu. Khiếu Thiên Cung từng là một trong mười hai thế lực lớn, có nội tình tích lũy rất mạnh, toàn bộ người do thám của bọn hắn đều hành động, mọi tin tức của Đại địa Thần Châu liên tục không ngừng được truyền tới. Những tin tình báo này cũng không có nhiều tác dụng với đám người Phương Duệ, Lục gia, Khương gia, Dạ gia, Khổng gia, bao gồm rất nhiều gia đình phụ thuộc của họ đều trốn vào Hỏa Ngục, lối vào Hỏa Ngục, Hoang Giới đã bị phá hủy hoàn toàn. Cho dù không bị phá hủy, bị giới hạn trong quy tắc của Hỗn Độn Luyện Ngục, bọn hắn cũng không thể vào được Hỏa Ngục. Vì vậy, gần như không thể nào bắt được người thân, tộc nhân của Lục Ly. Nếu đã như vậy, đi đến những nới khác cũng không có ý nghĩa gì, cho nên đám người Phương Duệ đều không đi, canh giữ ngay tại nơi này. Bắt một lượng lớn nhân tộc, đến lúc đó dùng ấn thạch ghi chép lại, lấy ra uy hiếp Lục Ly. Năm ngày nữa lại trôi qua. Có hàng ức nhân tộc tập hợp ở đây, Phương Duệ bắt đầu hành động, hắn và hơn hai mươi vị Hóa Thần bay lên trời, lấy ấn thạch ra và bắt đầu ghi chép lại cảnh tượng nơi này. Hai mươi vị Hóa Thần sát khí ngút trời, như từng vị Sát Thần, bên dưới chi chít những nhân tộc nhìn không thấy điểm cuối, càng giống như những con cừu đang đợi bị giết thịt. Từng đôi mắt sợ hãi, từng vẻ mặt kinh hãi và từng cơ thể run rẩy đều được ghi chép lại từng việc trong ấn thạch. - Tốt lắm! Sau khi Phương Duệ bay một vòng xung quanh, hắn đưa ấn thạch cho một vị Hóa Thần và nói: - Ngươi lập tức đưa ấn thạch cho Nhan đại nhân. Hóa Thần bay đi, sau khi truyền tống vài lần đã đến lối vào, tiến vào Thí Ma chiến trường. Hắn nhanh chóng bay về phía đám người Nhan Cô, nhưng khi đến nơi nhìn thấy đám người Nhan Cô vẫn đang đóng quân gần đó, cũng không có công kích Thiên Tà Châu. Hắn không dám hỏi gì nhiều, âm thầm bay qua, giao ấn thạch cho Nhan Cô, sau đó bẩm báo: - Nhan đại nhân, chúng ta đã triệu tập hơn ức nhân tộc ở thành Khiếu Thiên, hơn nữa con số này còn đang tăng thêm, đoán chừng mười ngày sau sẽ đạt tới hai, ba ức. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta có thể đồ sát sạch sẽ tất cả mấy ức nhân tộc kia. - Ừm! Nhan Cô lạnh lùng nhẹ gật đầu, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, đối với hắn mà nói Đấu Thiên giới cũng không khác gì một thế giới nhỏ.
Chương 1480 Biết đi về đâu?
Nhân tộc ở đây chính là thổ dân, không khác gì chủng tộc đặc biệt như Thú tộc. Cho dù hắn đồ sát sạch sẽ toàn bộ chủng tộc Đấu Thiên giới cũng sẽ không có một chút không đành lòng, Nếu như một võ giả muốn trở thành cường giả, đều phải trải qua cửa ải giết chóc này, nếu không cả đời này cũng không thể trở thành cường giả. Cao tầng của một gia tộc lớn càng là một đường giết chóc, nếu không căn bản là không cách nào trấn áp được thuộc hạ, đám người Nhan Cô, Trần Vô Tiên ai mà không có trên tay mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn mạng sống? - Ngươi về trước đi! Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi nói: - Nói với Phương Duệ, trước tiên khống chế mấy ức nhân tộc kia, không được có sai sót, đợi mệnh lệnh của ta bất cứ lúc nào! - Vâng! Hóa Thần tiền kỳ bay đi, Nhan Cô cầm ấn thạch trong tay, truyền vào Huyền Lực, rất nhanh ấn thạch phát sáng, bắn thẳng đến giữa không trung tạo thành một hình ảnh khổng lồ, chính là tình hình phía bắc Thiếu Khiên thành. - Rất tốt! Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ, Quân Hồng Diệp xem sơ qua, đều rất hài lòng. Quân Hồng Diệp nhìn mấy lần, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi lớn phía xa kia, cau mày nói: - Mười ngày rồi, Lục Ly vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, thương thế của hắn vẫn chưa hồi phục sao? Có nên đánh một phát để kinh động hắn? - Đợi thêm tám ngày, mười ngày nữa đi... Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi nói: - Bên kia chỉ bắt hơn ức nhân tộc, chờ bắt mấy ức lại cùng Lục Ly nói chuyện. - Được rồi! Mọi người đều không dám làm loạn, chỉ ngồi xếp bằng ở gần đó yên lặng chờ đợi. ... Bọn hắn đoán không sai, Lục Ly quả thực vẫn còn đang hôn mê. Lần này hắn nuốt vào máu của Sát Đế, hắn vốn đã rất yếu lại còn bị thương nặng, cho nên luôn ngủ say. Giải Trãi Vương đã cho hắn thuốc trị thương cao cấp nhất, vết thương của hắn hồi phục rất nhanh. Lần này tác dụng phụ khi uống máu của Sát Đế cùng không khoa trương như lúc trước, nguyên khí của hắn cũng không bị tiêu hao nghiêm trọng, ước chừng chỉ cần hai ba ngày liền có thể tỉnh lại. Điều mà Giải Trãi Vương không ngờ trước được là Lục Ly ngủ chín ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy thì không mở mắt ra ngay, trong đầu cảm thấy hỗn loạn, phải một lúc sau hắn mới hoàn toàn tỉnh táo. Hắn vẫn không mở mắt, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, cảnh Tử Liên Nhi tự nổ tung. - Dực Thần! Lục Ly cắn răng nghiến lợi nổi giận gầm lên một tiếng, cái chết của Tử Liên Nhi bị hắn đổ lên người Dực thần, bất luận như thế nào việc này có liên quan đến Dực Thần. - Dực Thần, đợi ta! Lục Ly thầm thề trong lòng rằng nếu có thể sống sót qua lần này, nếu có thể phi thăng Thần Giới, hắn sẽ làm mọi cách để giết Dực Thần, để an ủi Tử Liên Nhi ở trên trời. Rầm rầm rầm! Ngay lúc hắn đang suy nghĩ miên man, đám người Nhan Cô rốt cuộc không nhịn được, chia nhau đánh ra mấy luồng ánh sáng làm nổ ra từng cái hố to ở dãy núi chôn Thiên Tà Châu. Lục Ly giật mình tỉnh lại, thần niệm quét ra phía ngoài, nhìn thấy đám người Nhan Cô đang vây quanh ở bên ngoài công kích, sắc mặt hắn trở nên tối tăm. Máu của Sát Đế đã không có, Man Thần, Vu Thần, Đấu Thiên Đại Đế không có cách nào hỗ trợ, tất cả con bài chưa lật của hắn đã sử dụng hết. Đám người Nhan Cô chưa từ bỏ ý định, chắc chắn không dễ dàng rút lui. Hắn nên đi con đường nào đây? -Lục Ly! Thời gian cứ thế trôi qua, Nhan Cô cho rằng Lục Ly chắc chắn đã tỉnh lại, cho nên công kích một đợt rồi trầm giọng quát: -Nếu ngươi không muốn mấy ức con dân đó chết đi thì ra ngoài tán gẫu mấy câu! Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu có thể nghe thấy lời nói bên ngoài, hắn nghe được lời của Nhan Cô, gương mặt vốn đã trắng như tuyết thoáng chốc không còn chút máu. Đám người Nhan Cô vẫn còn dùng thủ đoạn đê hèn vô liêm sỉ này, lấy sự sống còn của con dân Thần Châu ra để uy hiếp hắn, nếu hắn không giao ra Thiên Tà Châu, bọn họ sẽ chết từng nhóm một. Lục Ly không có bất cứ động tĩnh gì, Nhan Cô lại cho rằng hắn đã tỉnh lại rồi. ấn thạch trên tay hắn tỏa sáng, trong không trung xuất hiện một cảnh tượng. Ngoài thành Khiếu Thiên đâu đâu cũng có con dân của nhân tộc, cách mỗi một trăm trượng lại có một quân sĩ có đao và giáp bọc trên người, trên bầu trời, hai mươi Hóa Thần nhóm Phương Duệ sát khí đằng đằng. Thấy những con dân kia ánh mắt sợ hãi ngỡ ngàng, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ gào khóc trong lòng mẫu thân, nhìn thấy các cụ già vì hoảng sợ mà run rẩy không ngừng, tim của Lục Ly đau như bị kim châm. Hắn là điện chủ của Thí Ma Điện, Thí Ma Điện là thần bảo vệ của nhân tộc Đại địa Thần Châu, nói cách khác, hắn là Đế Hoàng của nhân tộc Đại địa Thần Châu, những người đó đều là con dân của hắn. Bây giờ con dân của hắn đang bị nhằm vào, đồng thời những tai nạn này do hắn mà ra, Lục Ly mang đến, ngươi cho rằng trong lòng Lục Ly dễ chịu lắm sao? - Lục Ly! Giọng nói lạnh như băng của Nhan Cô vang lên: - Mục đích của chúng ta chắc ngươi biết rất rõ, những con dân kia là vô tội, chúng ta cũng không muốn giết. Nhưng nếu ngươi cố chấp đến cùng, chúng ta chỉ còn cách nhẫn tâm tàn sát. Ta không sợ nói cho ngươi biết, bây giờ, người của chúng ta đã phân tán ra, rất nhanh có thể khống chế mấy trăm ức con dân nhân tộc. Nếu ngươi u mê không tỉnh, tất cả nhân tộc Đấu Thiên Giới đều sẽ vì ngươi mà chết, ngươi chính là tội nhân của Đấu Thiên Giới! - Tội nhân... Tội nhân... Giọng nói của Nhan Cô vang vọng khắp nơi, thật lâu cũng không ngừng, vẻ thống khổ trên mặt Lục Ly càng đậm, thậm chí bây giờ hắn suýt chút nữa đã muốn giao Thiên Tà Châu ra. Giao Thiên Tà Châu ra, sau đó để đám người kia rút lui? Chờ mình ngộ được Chân Ý Đồ, rồi đạt đến Thần Linh chi cảnh, sau đó đi tàn sát Cửu giới báo thù rửa hận? - Không được! Lục Ly lắc đầu rất nhanh, đám lão quái kia sẽ không buông tha cho hắn, hắn và đám người Quân Hồng Diệp, Nhan Cô có thù oán rất sâu rồi. Nếu như hắn chết đi, ai dám cam đoan đám người này không tới Đại địa Thần Châu giết người trút giận? Để bọn họ lập huyết thệ? Thật ra mà nói Lục Ly không tin tưởng đám người này cho lắm.
Bình luận facebook