-
Chương 1491-14951
Chương 1491 Không thừa lại một cái gì
Vù vù! Ở xa xa có một con cá mập khổng lồ bay tới, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Thần Thi, giống như thấy được con mồi ngon vậy. Vèo vèo! Hai cánh sau lưng Thần Thi mở ra, một giây sau xuất hiện ngay trước cá mập, không có đòn tấn công quá phức tạp mà chỉ đột nhiên tung ra một đấm. Bụp! Điều khiến Lục Ly kinh ngạc chính là, một quyền của Thần Thi lại có thể khiến cho thân thể của cá mập không lồ đạt tới trăm trượng kia vỡ nát, trong chốc lát đã chia năm xẻ bảy y hệt như Thạch Phong. Hỗn Độn thú bự như thế nên có rất nhiều máu trong cơ thể, bỗng chốc hải dực có phạm vi mấy dặm đều bị nhiễm đỏ, vô số hỗn độn thú ở bốn phía đều bị huyết dịch làm cho kinh động, nhanh chóng chen chúc chạy đến bên này. Thân thể Lục Ly chợt lóe tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, lẻn đi theo Thần Thi dọc đường, hắn muốn nhìn thử xem Thần Thi mạnh như thế nào? Cục diện khiến cho hắn hoàn toàn không nói nên lời đã xảy ra, phía trước từng con hỗn độn thú khổng lồ đang chen chúc đi đến, chỉ trong thời gian mấy hơi đã có mấy chục con xong lại. Kết quả thân thể Thần Thi chớp động, mỗi lần chợt lóe sẽ xuất hiện ở trước một con hỗn độn thú đánh một quyền cứng như sắt một cách nhẹ nhõm, con hỗn độn thú kìa lập tức nổ tung thành mưa máu, chủ yếu là không cùng một cấp bậc. Phòng ngự hỗn độn thú cũng không tồi, hỗn độn thú của Thủy Ngục lại càng mạnh hơn, theo phán đoán của Lục Ly tổng cộng chiến lực của hỗn độn thú bên này mặc dù chỉ có thể so với Địa Tiên, nhưng lực phòng ngự có thể sánh bằng Địa Tiên hậu kỳ, Địa Tiên bình thường rất khó phá vỡ. Lực phòng ngự mạnh như vậy nhưng lại giống như giấy ở trong tay Thần Thi, một đấm đã phá. Chuyện khiến cho Lục Ly không nghĩ tới chính là, rõ ràng Thần Thi chỉ dựa vào sức mạnh để tấn công, tại sao mỗi lần tấn công sẽ sinh ra nổ tung vậy? Cho dù là Thạch Phong hay là hỗn độn thú, chỉ cần bị hắn đánh trúng đều sẽ nổ thành năm, bảy mảnh. - Chẳng lẽ bên trong cơ thể Thần Thi có năng lượng kỳ lạ sao? Hoặc là một đấm của Thần Thi có hàm chứa sức mạnh sâu xa nào đó bên trong sao? Lục Ly không nghĩ ra, hắn chờ chút nữa thu Thần Thi vào ngoại điện của Thiên Tà Châu. Bên ngoài cho dù có tới nhiều hỗn độn thú hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, đều đấm một quyền nổ tung, không phán đoán ra được chiến lực chân thật của Thần Thi. - Tu luyện một chút! Lục Ly ngồi xếp bằng nửa canh giờ bên trong nội điện, trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại. Hơn nữa trên mặt đầy vẻ phấn chấn, khiến Hòa Nguyệt và Kha Mang, Giải Trãi Vương đều âm thầm mừng rỡ. Lúc trước gương mặt Lục Ly lúc nào cũng bình tĩnh, khiến cho bọn họ có cảm giác bị đè nén vô cùng. Lục Ly đối với sát chiêu giết địch còn chưa buông tha, trở về cũng cần một thời gian, hắn ngồi không cũng thấy nhàm chán nên tiếp tục lĩnh ngộ sát chiêu giết địch. Bốn, năm ngày sau, Lục Ly đã tới Thổ ngục. Sau khi tiến vào Thổ ngục, Thiên Tà Châu vẫn tiếp tục phi hành còn Lục Ly thì tiếp tục bế quan. Lại qua bốn năm ngày nữa, Lục Ly xuất quan, trong mắt của hắn vẫn là vẻ tiếc nuối giống như lần trước, xem ra hắn không có duyên với sát chiêu giết địch rồi. - Mặc kệ! Bây giờ có Thần Thi, Lục Ly cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn bắt đầu động não nghĩ cách bắt hết đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp. Đám Nhan Cô đều là một đám cáo già, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ đều là tộc trưởng, mưu kế bình thường chắc chắn không có tác dụng đối với bọn họ, cho dù là mưu kế cao thâm đoán chừng cũng không lừa được bọn họ. - Xem ra chỉ có thể sử dụng dương mưu, để cho bọn họ không thể không tụ tập trung một chỗ! Trong lòng Lục Ly đã có không ít kế hoạch, Thiên Tà Châu bay từ trong thân thể hắn ra, bay tới Mộc Ngục rồi ngồi truyền tống trận hướng thành Kim Cương bay tới. Trong khoảng thời gian này đám người Khương Ỷ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương và Chấp Pháp Trưởng Lão chắc chắn đang lo lắng đúng không? Dù sao Hòa Nguyệt dò xét thấy đám người Nhan Cô còn chưa bắt đầu giết người, còn một chút thời gian mới tròn ba tháng, hắn không cần quá gấp gáp. Lại bay ba ngày nữa, Lục Ly đã tới thành Kim Cương, hắn còn chưa vào đến thành đã có từng bóng người trong thành bay ra. Chấp Pháp Trưởng Lão, Lục Chính Dương, Khương Vô Ngã, Khương Ỷ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Dạ Lạc, Minh Vũ, Bát Nhã... Lần lượt thấy những người quen thuộc, trong tất cả đôi mắt đầy sự lo lắng và quan tâm, trong lòng Lục Ly không hiểu tại sao lại trở nên ấm áp. Nhiều lần rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, vậy hắn phải liều chết phấn đầu vì cái gì? Không phải là vì bảo vệ những người này, để cho bọn họ sống sót an nhàn thoải mái sao? - Nhan Cô, các ngươi hãy chờ đó! Trong mắt Lục Ly trở nên lạnh dần, hắn phải bảo vệ những người này, nhân tộc của Đại địa Thần Châu hắn cũng phải bảo vệ. Vì hàng nghìn con dân, hắn phải giết hết tất cả địch tương lai, không chừa lại một người gì. Nhan Cô vẫn luôn chờ đợi, bọn họ ở thành Khiếu Thiên đợi hơn một tháng rồi, chờ tới mức trong lòng vô cùng nôn nóng. Lục Ly mất tích hơn một tháng, mặc dù suy đoán Lục Ly đã đi vào Hỏa Ngục, nhưng hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn phải đánh vỡ ranh giới đi vào Hoang Giới sao? Nhưng đi vào Hoang Giới hắn có thể làm gì, cũng không thể vào Hỏa Ngục đi bắt tộc nhân của Lục Ly. Lần tụ tập cường giả Cửu Giới này, bao gồm cả một ít cường giả ẩn danh ở Hỗn Độn luyện ngục, nhiều người như vậy mà tốn hết thời gian mấy năm mới phá vỡ được mười mấy cái ranh giới, đã tới Đấu Thiên giới. Nhan gia vì có được Thiên Tà Châu mà bỏ ra một cái giá lớn, dự đoán sẽ tốn rất nhiều Thần Nguyên. Đừng cho rằng Nhan gia có Nhan Thiên Cương thì những thứ như Thần Nguyên là có thể có được một cách dễ dàng, Nhan Thiên Cương muốn được tặng đồ trở lại vậy cũng phải trả một cái giá cực lớn. Nếu như có được Thiên Tà Châu, tất cả đều đáng giá, nhưng bây giờ Thiên Tà Châu không lấy được, mà lại chết nhiều người như vậy, trong lòng Nhan Cô sao có thể không hoảng hốt?
Chương 1492 Tặng quà
Hắn tin chắc rằng nếu cứ như vậy mà dẫn người trở về... Tộc trưởng nhà hắn sẽ nổi giận, chắc chắn sẽ lập tức chém chết hắn, nếu không sẽ không thể nào cho Nhan Thiên Cương một câu trả lời. Cho dù không giết hắn, sau này nhất mạch ở Nhan gia như hắn cũng đừng mong ngẩng đầu, có thể từ từ * *, cuối cùng hoàn toàn chết đi. Sinh ra trong đại gia tộc chưa chắc là chuyện tốt, bên trong đại gia tộc cạnh tranh vô cùng kịch liệt, giống như Lục gia, nhất mạch như Lục Chính Đàn vì có được quyền lực, cũng không tiếc lòng hãm hại Lục Nhân Hoàng và Lục Ly tới chết. - Cứ giết một nhóm trước đi! Nghĩ tới đây mắt Nhan Cô từ từ đỏ lên, hắn âm thầm hạ quyết tâm, không thể chờ tiếp nữa, mười ngày nữa sẽ giết một nhóm con dân trước để ép Lục Ly đi ra. Ai biết sẽ xuất hiện con thiêu thân gì đúng không? Lục Ly cũng không phải là nhân vật nhỏ, hắn chính là người ngay cả Ngô Quảng Đức, tộc trưởng Lý gia cũng có thể giết. - Phương Duệ! Nhan Cô trầm tư trong chốc lát rồi gầm lên: - Đi dán thông báo, tất cả những thành trì khống chế được đều dán thông báo, nói cho Lục Ly... Sau mười ngày, nếu còn không ra, ta sẽ động thủ, giết hết một trăm triệu con dân. Kéo dài thêm một ngày ta giết thêm một trăm triệu. Hắn bên này cộng thêm Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ, Trần Vô Tiên bên kia đã bắt giữ được hơn hai tỷ con dân. Hắn định giết hại trước một ít, xem thử xem Lục Ly đến cùng có thể ngồi yên được hay không? Hắn cũng không muốn Lục Ly dàn xếp âm mưu quỷ kế gì để đưa toàn bộ bọn họ hại chết. Sau khi phần lớn các thành trì đều dán thông báo, Nhan Cô tin chắc rằng Lục Ly rất nhanh có thể nhận được tin tức, bọn họ đã sớm phát hiện ra Mẫu Tử Liên Thể thú ở đây. Số Mẫu Tử Liên Thế thú ở xung quanh đây Nhan Cô không có hạ lệnh giết, là vì để Lục Ly biết tình tình nơi này, biết hắn bắt giữ nhiều nhân tộc như vậy. Rất nhanh vô số thành trì đã treo lên thông báo, viết lời nói của Nhan Cô, hắn còn còn phái người đi đưa tin cho đám người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp để bất cứ lúc nào họ cũng phải cảnh giác, sau khi qua mười ngày Lục Ly bí quá sẽ làm liều. Nếu như Lục Ly dám ra tay, Nhan Cô sẽ để cho bọn họ giết hết toàn bộ con dân bắt giữ được, sau khi giết giết hết sẽ khiến cho Đấu Thiên giới máu chảy thành sống. ... Sau khi Nhan Cô dán thông báo, chỉ trong thời gian ba cây nhan Lục Ly đã nhận được, Hòa Nguyệt là người giám sát cục diện của Đại địa Thần Châu, đương nhiên có thể dò xét ra. - Mười ngày sao? Vậy đủ rồi! Lục Ly đã trở lại thành Kim Cương, còn nghỉ ngơi một thời gian dài, hắn hớn hở đứng lên nói: - Kha Mang, đi thôi! Chuyện Lục Ly thu phục Thần Thi cũng không nói cho quá nhiều người, chỉ nói cho Chấp Pháp Trưởng Lão và Lục Chính Dương. Còn chưa nói cho đám người Khương Ỷ Linh, hắn chỉ để cho bọn họ yên tâm, hắn có tự tin nắm chắc phần thắng của trận chiến này. - Lục Ly, ta cùng đi với ngươi được không? Chấp Pháp Trưởng Lão đứng dậy nói: - Ta là Chấp Pháp Trưởng Lão của điện Thí Ma, con dân của Đại địa Thần Châu đang gặp khó khăn, ta không thể ngồi yên không để mắt đến. - Tạm thời không cần đâu thái gia gia! Chiến lực của Chấp Pháp Trưởng Lão so với Hóa Thần bình thường cũng không có khác biệt, ra trận cũng không có tác dụng quá lớn, ngược lại sẽ khiến Lục Ly lo lắng, hắn mỉm cười nói: - Ngài trấn giữ ở đây đi, chờ tin tức của ta. Nói xong Lục Ly nhìn sang đám Khương Ỷ Lan, gật đầu với từng người rồi mang theo Kha Mang, Giải Trãi Vương, Thiên Hồ Vương bay vào cửa Hỏa Ngục. Ra khỏi Hỏa Ngục, lại từ cửa ra vào bí mật của Hoang Giới đi vào Trung Châu, Lục Ly dặn dò với Kha Mang, Giải Trãi Vương, Thiên Hồ Vương: - Các ngươi cứ dựa theo sự sắp xếp của ta mà làm, phải làm được trong vòng mười ngày. Kha Mang trịnh trọng gật đầu, bảo đảm nói: - Yên tâm đi thánh chủ, ta sẽ làm hết sức. Kha Mang và Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương đi vào Thí Ma chiến trường, Lục Ly và Hòa Nguyệt ẩn nấp ở xung quanh, không có bất cứ hành động nào, chỉ dựa vào Hòa Nguyệt để giám sát toàn bộ Đại địa Thần Châu. Sau năm ngày, Lục Ly ngồi Thiên Tà Châu đứng dậy, lao nhanh qua mấy vặn dặm tìm được một cái thành lớn. Sau đó đi một mạch bằng truyền tống, mục tiêu rõ ràng là bay tới thành Khiếu Thiên. Đám người Nhan Cô đã khống chế Thiên Cung, Vấn Tiên Điện, Xích Nguyệt Trai, các thế lực đều có rất nhiều trinh sát, cho nên sau khi Lục Ly truyền tống mấy lần, tin tức hắn xuất hiện thoáng cái đã truyền đến tai đám người Nhan Cô. Biết được Lục Ly một mạch truyền tống tới bên mình, Nhan Cô vừa hưng phấn vừa khẩn trương, Lục Ly tới đưa Thiên Tà Châu sao? Hay là tới giết đi hắn đây? Nhan Cô trầm tư chốc lát, một mình lặng lẽ rời đi thành Khiếu Thiên, ẩn nấp ở xung quanh bên trong một sơn cốc. Nếu có chuyện gì, hắn có thể lặng lẽ tẩu thoát. Hắn trốn ở này bất kỳ lúc nào cũng có thể điều khiển thế cục của thành Khiếu Thiên, nếu như Lục Ly làm loạn, hắn sẽ lập tức để đám người kia cho dù dốc hết sức, liều mạng cũng phải giết năm trăm triệu con dân của phía bắc thành. Xung quanh đây vốn chỉ có thể tụ tập hai ba trăm triệu con dân, sau khi Nhan Cô tới đây cũng không yên lòng, nên hạ lệnh để người ta đưa con dân phạm vi trăm dặm đều tụ tập tới đây. Thành Khiếu Thiên phương bắc là một vùng đồng bằng rộng rãi không có dấu vết, giờ phút này thành phương bắc tròn mấy nghìn dặm đều là lều trại, chi chít đều là bóng người, bởi vì quá nhiều người nên đồ ăn cung cấp không đủ, gần đây còn chết đói mấy trăm vạn con dân. Tính cách Nhan Cô rất ác độc, hắn để một Hóa Thần bố trí rất nhiều cấm chế. Những cấm chế này nếu như bọn họ không khởi động thì sẽ không có chuyện gì, nhưng một khi khởi động, trong một lời nói sẽ khiến ở đây nổ tung. Hơn nữa nếu một cấm chế nổ tung, có thể kéo theo những cấm chế còn lại, cuối cùng vài trăm triệu nhân tộc trong phạm vi mấy nghìn dặm có thể còn sống sót bao nhiêu người, vậy xem ý trời rồi. Đây là Nhan Cô phòng ngừa Lục Ly đột nhiên đột kích, giết chết hắn và làm khiếp sợ đám Hóa Thần.
Chương 1493 Gừng càng già càng cay
Có những cấm chế này trong tay, chỉ cần không trong nháy mắt tru diệt tất cả mọi người, như vậy vài ức nhân tộc ở phía bắc thành sẽ vì bọn họ chôn cùng. Lục Ly nghênh ngang truyền tống thẳng tới, trong khi tới xung quanh thành Khiếu Thiên, hắn đột nhiên bay ra ngoài thành rồi biến mất. Đám người Nhan Cô như gặp phải kẻ địch mạnh, hơn nữa Nhan Cô cảm giác hắn ẩn nấp bên trong sơn cốc không còn an toàn nữa. Cũng không ai biết Lục Ly có thể đột nhiên chui ra từ dưới đất giết người hay không, dùng loại sát chiêu khủng bố đó giết chết hắn trong nháy mắt. Ba ngày sau khi lo lắng hãi hùng, Lục Ly lại không có bất kỳ hành động mờ ám nào, ngược lại vào ba ngày sau lại quang minh chính đại ngồi Thiên Tà Châu bay tới bên ngoài thành Khiếu Thiên. Vèo vèo! Thành Khiếu Thiên có sáu Hóa Thần trấn giữ, sau khi sáu người này biết được Lục Ly đến, cũng không có bay lên giữa không trung nghênh đón Lục Ly, mà lại cấp tốc bay tới phía bắc thành rồi chia ra chui vào trong đàn người. Hơn nữa bên cạnh bọn họ đều bố trí cấm chế, chỉ cần có bất kỳ người khởi động một cái cấm chế, vài trăm triệu con dân này sẽ tan xương nát thịt. - Khẩn trương như thế làm gì? Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu chậm rãi bay đến pháo đài, truyền lời ra: - Kêu Nhan Cô ra đây, ta tới để tặng quà, chỉ cần có thể khiến ta hài lòng, từ hôm nay trở đi Thiên Tà Châu sẽ là của hắn. Có rất nhiều người biết tới Thiên Tà Châu của Lỵ Ly, cho dù chưa từng gặp cũng có nghe nói tới. Cung chủ Thiên Cung, lúc này có một số tộc trưởng của đại gia tộc ở bên trong thành, thấy Lục Ly đã tới đây, nghe được giọng nói của Lục Ly, còn cảm nhận được Lục Ly dùng thần niệm tra xét, tất cả mọi người đều biến sắc bắt đầu lúng túng và âm trầm. Nếu như lần này Lục Ly thắng, giết hết đám người Nhan Cô bộ hoặc là đuổi ra khỏi Đấu Thiên giới, sợ là tất cả mọi người đều phải chết trở thành hồn nô, gia tộc của bọn họ đã định trước sẽ bị chèn ép, thậm chí là bị diệt tộc. Nhưng bọn họ còn có cách gì khác sao? Tình hình khi đó, không đầu hàng nhất định chết. Cũng có một ít tộc trưởng của đại gia tộc âm thầm hối hận, không nên đầu hàng mà ngày đó nên hi sinh vì chiến đấu, một là có thể có được một danh hiệu vinh quang, mà lại còn có thể giữ được gia tộc của mình. Lục Ly quang minh chính đại xuất hiện ở đây, giọng đều ung dung, nhìn giống như có chỗ dựa nên không sợ đúng không? Hay là hắn tới đàm phán, bất kể Lục Ly có thể thắng hay không, chỉ cần Lục Ly không chết, đám người Nhan Cô rời đi, bọn họ và gia tộc của bọn hắn đều xong đời. Phương Duệ ở trong nhóm người của phía bắc thành, tuy nhiên chuyện này hắn không dám tự làm chủ, nên không dám phái người đưa tin cho Nhan Cô, chỉ có thể bóp nát một khối ngọc phù, báo cho Nhan Cô. Nhan Cô kỳ thật vẫn ẩn nấp ở xung quanh, Mẫu Tử Liên Thể thú ở xung quanh vừa mới bị hắn phải người giết chết hết. Cho nên Hòa Nguyệt không biết Nhan Cô cụ thể đang ở đâu, giọng nói của Lục Ly thông qua dao động huyền lực, nên Nhan Cô đang dưới đất đương nhiên có thể nghe được. Hắn vận dụng thần thông truyền âm cho Phương Duệ, sau khi Phương Duệ có được lệnh, lập tức trầm giọng nói: - Lục Ly, đại nhân nhà ta nói, đàm phán cũng được! Tuy nhiên... Ngươi phải giao Thiên Tà Châu ra trước, nếu không không còn gì để bàn nữa. Thiên Tà Châu là quan trọng nhất, còn lại đều không sao cả, có giết vài trăm triệu con dân hay không, thậm chí có thể giết Lục Ly hay không đối với Nhan Cô mà nói cũng không quan trọng. Chỉ cần Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu, sau khi Nhan Cô có được Thiên Tà Châu, hắn sẽ lập tức rời đi, đầu tiên là tới Thí Ma chiến trường, sau đó đi Đại địa Đông Doanh sau đó đi vào cửa lúc trước trở về Thần Hoàng Giới. Thù có thể từ từ báo, chỉ cần mang Thiên Tà Châu về, sau đó nghĩ biện pháp đưa cho Nhan Thiên Cương, Nhan Thiên Cương chắc chắn sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó sẽ ban cho hắn càng nhiều là thần vật, Nhan gia có thể càng cường đại hơn, nếu như ban cho hắn một món chiến giáp Thần Khí và thần binh, chỉ sợ cho dù Lục Ly có mạnh hơn hắn cũng không sợ rồi. Lục Ly trầm ngâm, trầm mặc khoảng thời gian một nén nhang, hắn mới mở miệng nói: - Nếu như ta giao ra Thiên Tà Châu, các ngươi còn động thủ giết người thì làm sao bây giờ? Nếu không thì mấy người rút lui toàn bộ khỏi Thí Ma chiến trường đi, rồi ta lại giao ra Thiên Tà Châu được không? Dù sao bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể xông vào Đại địa Thần Châu mà, thấy như thế nào? Phương Duệ biết Nhan Cô ẩn nấp ở quanh đây, cho nên không cần hắn đưa tin, hắn lẳng lặng đợi chờ quyết định của Nhan Cô. Nhan Cô bắt đầu cười nhạo, Lục Ly cho rằng hắn là con nít ba tuổi sao? Lục Ly mất tích một thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ có dàn xếp rồi, hắn làm sao có thể để Lục Ly toại nguyện được chứ? Tuy nói bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào Đại địa Thần Châu, nhưng rất vất vả để tạo cho cục diện như bây giờ, bắt lại mấy ức nhân tộc uy hiếp Lục Ly, Nhan Cô làm sao có thể bỏ đi cục diện tốt như bây giờ chứ? Nhan Cô trầm tư chốc lát, truyền lời tới Phương Duệ, sau đó Phương Duệ truyền đạt: - Đại nhân của ta nói không được, ngài ấy nói ngươi phải giao Thiên Tà Châu trước, ngài ấy bảo đảm sẽ không giết bất kỳ một nhân tộc nào. Ngươi biết rõ ngài ấy đến đây làm gì, giết những người này đối với hắn không có bất kỳ lợi ích nào cả. Nhan Cô nói rất đúng, Lục Ly lại giả vờ có chút không tin, phản bác: - Bảo đảm cái gì? Hắn lấy cái gì bảo đảm hả? Cho dù có lập Chủ Thần Huyết Thệ ta cũng không tin hắn. Hắn không phải bảo đảm không giết người sao? Trong khoảng thời gian này đã chết bao nhiêu con dân rồi hả? Ít nhất mấy nghìn vạn không phải sao? Nhan Cô bên kia trầm mặc, hai bên đám phán dường như lại lâm vào cục diện bế tắc. Lục Ly bên này không tin tưởng Nhan Cô, Nhan Cô cũng không tin Lục Ly, sợ Lục Ly có dàn xếp gì đó hãm hại chết hết bọn họ.
Chương 1494 Gừng càng già càng cay
Chỉ chốc lát Nhan Cô để Phương Duệ truyền lời: - Cho ngươi hai lựa chọn, một là trước giao ra Thiên Tà Châu, hai là... Ngươi tự phế bản mạng châu, nếu không chúng ta chỉ có thể giết người! Nhan Cô đúng là cáo già, chắc chắn sẽ không dễ dàng làm theo Lục Ly, hắn tin tưởng Lục Ly đã đi ra, chắc chắn sẽ không thể trơ mắt nhìn những con dân này chết thảm. Lục Ly không trả lời, liên tục trầm mặc không nói, toàn trường lâm vào chết lặng, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, có rất nhiều trẻ con muốn khóc cũng bị đại nhân bịt miệng lại. Phía dưới các con dân đã sớm sợ hãi quỳ ở trên mặt đất, đôi mắt trông mong nhìn Lục Ly, như đang đợi hoàng đế của bọn họ giải cứu bọn họ. Trước kia bọn họ cũng không biết đám đại nhân vật kia vận chuyển bọn họ tới đây làm cái gì. Sau này mới dần dần trở nên sợ hãi, có người muốn chạy trốn, lại bị giết chết ngay trước mặt nhiều người. Trong khoảng thời gian này người bị chém giết ở đây ít nhất hơn trăm vạn người, khiến tất cả con dân đều sợ hãi, có rất nhiều người bị dọa bệnh đến không sống nổi... Thân bảo vệ của bọn họ cuối cùng đã tới, sống chết của bọn họ nằm ở trong tay Lục Ly, nếu như Lục Ly không cứu được bọn họ, sẽ có rất nhiều người cảm thấy sẽ chết ở đây. Thời gian từng phút từng phút trôi qua, không chỉ là vô số con dân, trong lòng đám người Phương Duệ cũng thấp thỏm bất an, trong lòng Nhan Cô cũng không hiểu rồi. Nếu như Lục Ly vì an toàn của mình, mặc kệ những con dân này mà đánh một trận sống chết, có lẽ bọn họ cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Nghe nói Lục Ly rất nặng cảm tình, nhưng Nhan Cô ở trên cao rất lâu rồi, nên hắn biết có rất nhiều người trên cao trọng cảm tình, coi trọng con dân nhưng thật ra chỉ là diễn trò cho bên dưới xem. Nếu hắn đúng, cho dù là người cao trong Nhan gia, đừng nói mấy ức con dân bên dưới, cho dù chết hơn vài chục tỷ bọn họ cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc, những con dân cấp thấp này chỉ cần qua hơn mấy chục năm, sẽ lại sinh ra một đám lớn... Có cường giả trên cao nào mà không phải một mạch chém giết để đi lên chứ? Trong tay của cường giả nào mà không phải nhuốm máu tươi chứ? Nếu như nói trọng tình trọng nghĩa, sớm không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Nhan Cô biết mặc dù Lục Ly có bối cảnh, nhưng trên con đường của Lục Ly hình như không có dựa vào Lục gia, mà chỉ dựa vào chính mình để đi tới được ngày hôm nay. Hắn nghe nói Lục Ly đã giết rất nhiều người, người như vậy có thể coi trọng những sự sống chết của những con dân như sâu bọ này sao? Sau khi thời gian trôi qua một nén hương, Lục Ly cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: - Được, ta đồng ý với mấy người, ta có thể cho Thiên Tà Châu trước. Lời nói của Lục Ly khiến cho đám người Phương Duệ có cảm giác như lệ rơi đầy mặt. Lục Ly nếu như làm loạn, Nhan Cô không biết có chết hay không nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không chết không còn đường sống. Tảng đá trong lòng Nhan Cô cuối cùng cũng rơi xuống, trong lòng lại vô cùng khinh thường, người ở trên cao lại vì một đám con dân ti tiện mà thỏa hiệp sao? Coi như Lục Ly là một người hiếm thấy đi. - Tuy nhiên, ta cũng có một điều kiện! Giọng nói của Lục Ly lại vang lên lần nữa, giọng điệu không cho phép nghi ngờ, hắn nói: - Sau khi ta giao ra Thiên Tà Châu, các ngươi phải rút lui toàn bộ, nếu không ta sẽ liều chết đuổi giết mấy người. Nếu như đuổi không kịp, ta sẽ giết tới Cửu Giới, diệt toàn bộ gia tộc mấy người. Câu nói kế tiếp của Lục Ly khiến Nhan Cô cho rằng là hắn đang nổ, Lục Ly dám đi Thần Hoàng Giới, Nhan Cô chắc chắn có thể khiến Lục Ly chết không có chỗ chọn trong vài phút đồng hồ. Tuy nhiên bây giờ rút lui khỏi chỗ này, Nhan Cô có chút không yên lòng, dù sao Lục Ly có máu của Sát Đế, lỡ đâu Lục Ly đuổi giết, mặc dù tốc độ của bọn họ rất tốt, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(). Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra một điều kiện để Phương Duệ truyền đạt: - Đại nhân của ta nói, có thể rút lui, nhưng thành Khiếu Thiên, thành Vấn Tiên, thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt phải giữ lại một người. Chỉ cần bọn họ khẳng định ngươi không đuổi giết, chờ bọn họ an toàn rồi chúng ta sẽ rút lui hết, chắc chắn không giết một người một cây. Gừng càng già càng cay, nếu như Lục Ly đồng ý điều kiện của Nhan Cô, bọn họ có thể ung dung mang theo Thiên Tà Châu rời đi. Sau khi rời đi Đấu Thiên giới, sau đó để cho bốn người ở lại rời đi, cho dù Lục Ly có muốn đuổi giết cũng chỉ có thể giết bốn người Hóa Thần bình thường thôi... ( )Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Mỗi bên giữ lại một người, một khi Lục Ly có bất kỳ hành động nào, ba Hóa Thần còn lại có thể khởi động cấm chế, mười mấy tỷ nhân tộc sẽ tan thành mây khói. Chuyện này và điều kiện lúc đầu có gì khác nhau chứ? Thật ra Nhan Cô đã tính toán kỹ lưỡng rồi. Lục Ly đương nhiên sẽ không đồng ý điều kiện này, Thiên Tà Châu đưa cho người ta không quan trọng, quan trọng là hắn còn phải bị người ta hại lại, bất cứ lúc nào đối phương có thể phản bội mà giết người. - Không được! Lục Ly vô cùng quyết đoán từ chối: - Không thể chỗ nào cũng giữ lại một người, chỉ có thể giữ lại hai người ở thành Khiếu Thiên, một hai người này có thể ở lại giám sát tôi. Không ai có thể bảo đảm khi mấy người rời đi, mấy Hòa Thần ở ba thành còn lại sẽ giết người lung tung thì sao? - Giữ lại một, hai người sao? Trong lòng Nhan Cô bác bỏ đề nghị này, đừng nói lưu lại một hai người, sợ là giữ toàn bộ người có đẳng cấp như Phương Duệ ở lại, cũng sẽ bị Lục Ly chém chết trong nháy mắt không phải sao? Để người ở lại như vậy thì có tác dụng gì? Chờ bọn họ vừa đi xa, Lục Ly đánh chết đám người Phương Duệ, sau đó lại đuổi giết bọn họ, bọn họ sẽ không có cơ hội ngăn được thủ đoạn của Lục Ly. Hai bên giằng co lần nữa, ai cũng không chịu nhường một bước, Lục Ly một chút rồi đột nhiên khống chế Thiên Tà Châu bay đi chỗ khác, để lại một câu nói lạnh băng.
Chương 1495 Thiên Tà Châu đổi chủ
- Nhan Cô, muốn Thiên Tà Châu thì mấy người rút lui, nhất định phải bảo đảm an nguy của nhân tộc ở Đại địa Thần Châu ta. Khi nào ngươi nghĩ kỹ rồi hãy tới Khiếu Thiên Sơn tìm ta! Lục Ly rời đi rất quyết đoán, hắn biết có nhiều thứ không thể nhân nhượng được, nếu không Thiên Tà Châu sẽ giống như bánh bao thịt ném chó, cho đi không lấy lại được. Hắn đi quyết đoán như vậy, cũng là để lại một hình tượng giả cho Nhan Cô, khiến Nhan Cô cảm thấy kỳ thật hắn cũng không quá để ý tới con dân của Đại địa Thần Châu. Nếu như không lùi một bước, vậy thì dứt khoát đấu một trận đi. Nhan Cô biết Khiếu Thiên Sơn, rời khỏi chỗ này hơn hai trăm dặm là tới, đầu tiên Nhan Cô bảo Phương Duệ phái đi theo dõi Lục Ly, sau khi chắc chắn Lục Ly đi Khiếu Thiên Sơn thì Nhan Cô mới yên tâm. Hắn trầm ngâm nữa canh giờ, quyết định hay là nhường một bước, hắn để Phương Duệ đi qua nói điều kiện Hóa Thần ở ba thành trì còn lại có thể rút lui toàn bộ, nhưng thành Khiếu Thiên bên này phải giữ ba người. Ba người này có một cái người ở lại Khiếu Thiên Sơn giám sát Lục Ly, hai người còn lại sẽ ở trong thành Khiếu Thiên. Nếu như Lục Ly có bất kỳ hành động kỳ lạ nào. Cho dù Lục Ly có thể giết chết Hóa Thần ở Khiếu Thiên Sơn, hai Hóa Thần bên thành Khiếu Thiên cũng có thể lập tức mở ra cấm chế, nổ chết mấy ức con dân bên này. Lục Ly suy nghĩ trong chốc lát rồi đống ý với điều kiện của Nhan Cô, hắn biết đây là giới hạn của Nhan Cô, nếu như tới điều kiện này mà còn không đầu ý, đoán chừng Nhan Cô sẽ giết một nhóm người để hắn đồng ý. Lục Ly lại đưa ra điều kiện lần nữa, để cho Địa Tiên của ba thành Thần Khải, Vấn Tiên, Xích Nguyệt rút lui trước, sau khi bọn họ rời đi hẳn, hắn sẽ lập tức giao ra Thiên Tà Châu, sau đó để đám người Nhan Cô rút lui. Với điều này Nhan Cô rất sảng khoái, lập tức phái người đưa tin cho đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ ở Thí Ma chiến trường rút lui. Tuy nhiên Nhan Cô vẫn giữ lại một thủ đoạn, ở ba cái thành trì kia đều giữ lại một Hóa Thần, không có rút lui toàn bộ. Tử Thể của Hòa Nguyệt trải rộng khắp Đại địa Thần Châu, đám người bên kia vừa động tay Lục Ly lập tức sẽ biết, biết được mỗi bên còn giữ lại một Hóa Thần, Lục Ly cũng không thèm để ý. Sau khi đám Trần Vô Tiên toàn bộ rút lui khỏi Thí Ma chiến trường, thân thể Lục Ly và Hòa Nguyệt ở bên Thiên Tà Châu bay ra, sau đó khống chế Thiên Tà Châu nhỏ lại, Lục Ly thẳng tay ném Thiên Tà Châu Phương Duệ ở phía xa nói: - Đồ mấy người có rồi, mau bảo Nhan Cô rút lui ngay lập tức, mặt khác bảo ba Hóa Thần ở thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt, thành Vấn Tiên kia rút lui đi! - A... Tay Phương Duệ bắt được Thiên Tà Châu, trên mặt toàn là vẻ khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Lục Ly lại tùy ý đưa Thiên Tà Châu cho hắn như vậy. Giá trị cụ thể của vật này hắn không biết, nhưng hắn biết rõ đây là Thần Khí, là bảo vật mà Nhan Cô và tộc vương của Nhan gia, lão tổ Nhan Thiên Cương của Nha gia điều muốn! Một vật quý báu, Lục Ly lại tùy ý giao ra như thế, không có một chút tiếc núi. Phương Duệ theo bản năng lui về phía sau, hắn sợ Lục Ly trong nháy mắt sẽ giết chết hắn. Lục Ly không có bất kỳ hành động dị thường nào, ngược lại lại ngồi xếp bằng trên đỉnh núi Khiến Thiên, Hòa Nguyệt đứng bên cạnh, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái. Vèo vèo! Phương Duệ lại lùi ra sau mấy dặm, sau đó bóp nát ngọc phù, rất nhanh đã có một Hóa Thần bay từ xa tới. Phương Duệ để Hóa Thần này giám sát Lục Ly, còn hắn nhanh chóng bay tới thành Khiếu Thiên. Nhan Cô không còn ẩn nấp ở dưới đất nữa, trở lại sơn cốc kia, Phương Duệ bay vào trong sơn cốc đưa Thiên Tà Châu cho Nhan Cô nói: - Đại nhân, ngài xem thử có phải hàng thật hay không? Nhan Cô nghi ngờ nhìn sang Thiên Tà Châu, sau đó thân thể chấn động, nhanh như chớp cầmThiên Tà Châu trong tay, dùng thần niệm dò xét cẩn thận, sau đó còn phóng ra huyền lực dò xét một lần nữa, cuối cùng vẻ mặt mới tràn ngập vui mừng gật đầu nói: - Là hàng thật, là Thần Khí, chắc chắn là Thần Khí! Trong tay Nhan Cô có Thần Khí, nên đối với Thần thí vô cùng hiểu rõ, đối với loại Thần thí Thiên Tà Châu này chắc chắn không thể làm giả, hắn cũng không đến có thể dễ dàng đạt được như vậy. - Tốt! Chỉ cần nghĩ biện pháp đưa viên châu này cho Nhan Thiên Cương, hắn sẽ ghi được một công lớn, trở lại Nhan Thiên Cương nhất định sẽ ban thưởng lớn cho hắn, địa vị của hắn tại gia tộc sẽ giống như tộc vương. - Lục Ly đâu? Một lát sau Nhan Cô đang mừng rõ như điên đột nhiên bừng tỉnh, sau khi thu Thiên Tà Châu vào không gian giới vội vàng hỏi thăm, trên mặt đầy sự phòng bị. - Còn đang ở Khiếu Thiên Sơn! Phương Duệ nói ra: - Hà lão tam còn đang ở đó giám sát, không có phát ra bất kỳ cảnh báo nào, ngọc phù bổn mạng cũng chưa vỡ, đều này thể hiện rằng Lục Ly bên kia không có hành động gì. Đúng rồi, hắn nói chúng ta phải lập tức rút lui, còn người ở ba cái thành trì cũng rút lui, nếu không... Phương Duệ không cần nói câu kế tiếp, Nhan Cô cũng đã hiểu, hắn trầm ngâm chốc lát nói: - Đi, đưa tin cho người ở thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt thành Vấn Tiên, có thể rút lui rồi, tới thành thí Ma tập hợp chờ ta. Phương Duệ nhanh chóng phái người đi đưa tin, đôi mắt Nhan Cô nóng rực, ở bên trong sơn cốc đi qua đi lại, trong lòng còn vô cùng kích động. Có Thiên Tà Châu rồi, hắn chỉ hận không thể lập tức bay về Thần Hoàng Giới, chuyện của Đại địa Thần Châu hắn cũng không muốn để ý nữa. Thậm chí ngay cả Lục Ly cũng không muốn giết, bây giờ hắn chỉ muốn an toàn nhanh chóng trở về Thần Hoàng Giới. - Đúng vậy, ta phải đi trước, không thể đi cùng bọn Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp được, nếu lỡ đâu bị bọn họ đánh lén giết chết rồi cướp đoạt Thiên Tà Châu thì sao? Nhan Cô suy tính nhiều lần, sau khi Phương Duệ trở về, hắn dặn dò: - Phương Duệ, ta muốn lập tức rời đi, chuyện nơi đây giao lại cho ngươi. Mục đích của ngươi ở đây là giám sát Lục Ly, chờ ta mau chóng rời khỏi Đấu Thiên, ta sẽ lập tức hạ lệnh chi các ngươi rút lui!
Vù vù! Ở xa xa có một con cá mập khổng lồ bay tới, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Thần Thi, giống như thấy được con mồi ngon vậy. Vèo vèo! Hai cánh sau lưng Thần Thi mở ra, một giây sau xuất hiện ngay trước cá mập, không có đòn tấn công quá phức tạp mà chỉ đột nhiên tung ra một đấm. Bụp! Điều khiến Lục Ly kinh ngạc chính là, một quyền của Thần Thi lại có thể khiến cho thân thể của cá mập không lồ đạt tới trăm trượng kia vỡ nát, trong chốc lát đã chia năm xẻ bảy y hệt như Thạch Phong. Hỗn Độn thú bự như thế nên có rất nhiều máu trong cơ thể, bỗng chốc hải dực có phạm vi mấy dặm đều bị nhiễm đỏ, vô số hỗn độn thú ở bốn phía đều bị huyết dịch làm cho kinh động, nhanh chóng chen chúc chạy đến bên này. Thân thể Lục Ly chợt lóe tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, lẻn đi theo Thần Thi dọc đường, hắn muốn nhìn thử xem Thần Thi mạnh như thế nào? Cục diện khiến cho hắn hoàn toàn không nói nên lời đã xảy ra, phía trước từng con hỗn độn thú khổng lồ đang chen chúc đi đến, chỉ trong thời gian mấy hơi đã có mấy chục con xong lại. Kết quả thân thể Thần Thi chớp động, mỗi lần chợt lóe sẽ xuất hiện ở trước một con hỗn độn thú đánh một quyền cứng như sắt một cách nhẹ nhõm, con hỗn độn thú kìa lập tức nổ tung thành mưa máu, chủ yếu là không cùng một cấp bậc. Phòng ngự hỗn độn thú cũng không tồi, hỗn độn thú của Thủy Ngục lại càng mạnh hơn, theo phán đoán của Lục Ly tổng cộng chiến lực của hỗn độn thú bên này mặc dù chỉ có thể so với Địa Tiên, nhưng lực phòng ngự có thể sánh bằng Địa Tiên hậu kỳ, Địa Tiên bình thường rất khó phá vỡ. Lực phòng ngự mạnh như vậy nhưng lại giống như giấy ở trong tay Thần Thi, một đấm đã phá. Chuyện khiến cho Lục Ly không nghĩ tới chính là, rõ ràng Thần Thi chỉ dựa vào sức mạnh để tấn công, tại sao mỗi lần tấn công sẽ sinh ra nổ tung vậy? Cho dù là Thạch Phong hay là hỗn độn thú, chỉ cần bị hắn đánh trúng đều sẽ nổ thành năm, bảy mảnh. - Chẳng lẽ bên trong cơ thể Thần Thi có năng lượng kỳ lạ sao? Hoặc là một đấm của Thần Thi có hàm chứa sức mạnh sâu xa nào đó bên trong sao? Lục Ly không nghĩ ra, hắn chờ chút nữa thu Thần Thi vào ngoại điện của Thiên Tà Châu. Bên ngoài cho dù có tới nhiều hỗn độn thú hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, đều đấm một quyền nổ tung, không phán đoán ra được chiến lực chân thật của Thần Thi. - Tu luyện một chút! Lục Ly ngồi xếp bằng nửa canh giờ bên trong nội điện, trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại. Hơn nữa trên mặt đầy vẻ phấn chấn, khiến Hòa Nguyệt và Kha Mang, Giải Trãi Vương đều âm thầm mừng rỡ. Lúc trước gương mặt Lục Ly lúc nào cũng bình tĩnh, khiến cho bọn họ có cảm giác bị đè nén vô cùng. Lục Ly đối với sát chiêu giết địch còn chưa buông tha, trở về cũng cần một thời gian, hắn ngồi không cũng thấy nhàm chán nên tiếp tục lĩnh ngộ sát chiêu giết địch. Bốn, năm ngày sau, Lục Ly đã tới Thổ ngục. Sau khi tiến vào Thổ ngục, Thiên Tà Châu vẫn tiếp tục phi hành còn Lục Ly thì tiếp tục bế quan. Lại qua bốn năm ngày nữa, Lục Ly xuất quan, trong mắt của hắn vẫn là vẻ tiếc nuối giống như lần trước, xem ra hắn không có duyên với sát chiêu giết địch rồi. - Mặc kệ! Bây giờ có Thần Thi, Lục Ly cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn bắt đầu động não nghĩ cách bắt hết đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp. Đám Nhan Cô đều là một đám cáo già, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ đều là tộc trưởng, mưu kế bình thường chắc chắn không có tác dụng đối với bọn họ, cho dù là mưu kế cao thâm đoán chừng cũng không lừa được bọn họ. - Xem ra chỉ có thể sử dụng dương mưu, để cho bọn họ không thể không tụ tập trung một chỗ! Trong lòng Lục Ly đã có không ít kế hoạch, Thiên Tà Châu bay từ trong thân thể hắn ra, bay tới Mộc Ngục rồi ngồi truyền tống trận hướng thành Kim Cương bay tới. Trong khoảng thời gian này đám người Khương Ỷ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương và Chấp Pháp Trưởng Lão chắc chắn đang lo lắng đúng không? Dù sao Hòa Nguyệt dò xét thấy đám người Nhan Cô còn chưa bắt đầu giết người, còn một chút thời gian mới tròn ba tháng, hắn không cần quá gấp gáp. Lại bay ba ngày nữa, Lục Ly đã tới thành Kim Cương, hắn còn chưa vào đến thành đã có từng bóng người trong thành bay ra. Chấp Pháp Trưởng Lão, Lục Chính Dương, Khương Vô Ngã, Khương Ỷ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Dạ Lạc, Minh Vũ, Bát Nhã... Lần lượt thấy những người quen thuộc, trong tất cả đôi mắt đầy sự lo lắng và quan tâm, trong lòng Lục Ly không hiểu tại sao lại trở nên ấm áp. Nhiều lần rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, vậy hắn phải liều chết phấn đầu vì cái gì? Không phải là vì bảo vệ những người này, để cho bọn họ sống sót an nhàn thoải mái sao? - Nhan Cô, các ngươi hãy chờ đó! Trong mắt Lục Ly trở nên lạnh dần, hắn phải bảo vệ những người này, nhân tộc của Đại địa Thần Châu hắn cũng phải bảo vệ. Vì hàng nghìn con dân, hắn phải giết hết tất cả địch tương lai, không chừa lại một người gì. Nhan Cô vẫn luôn chờ đợi, bọn họ ở thành Khiếu Thiên đợi hơn một tháng rồi, chờ tới mức trong lòng vô cùng nôn nóng. Lục Ly mất tích hơn một tháng, mặc dù suy đoán Lục Ly đã đi vào Hỏa Ngục, nhưng hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn phải đánh vỡ ranh giới đi vào Hoang Giới sao? Nhưng đi vào Hoang Giới hắn có thể làm gì, cũng không thể vào Hỏa Ngục đi bắt tộc nhân của Lục Ly. Lần tụ tập cường giả Cửu Giới này, bao gồm cả một ít cường giả ẩn danh ở Hỗn Độn luyện ngục, nhiều người như vậy mà tốn hết thời gian mấy năm mới phá vỡ được mười mấy cái ranh giới, đã tới Đấu Thiên giới. Nhan gia vì có được Thiên Tà Châu mà bỏ ra một cái giá lớn, dự đoán sẽ tốn rất nhiều Thần Nguyên. Đừng cho rằng Nhan gia có Nhan Thiên Cương thì những thứ như Thần Nguyên là có thể có được một cách dễ dàng, Nhan Thiên Cương muốn được tặng đồ trở lại vậy cũng phải trả một cái giá cực lớn. Nếu như có được Thiên Tà Châu, tất cả đều đáng giá, nhưng bây giờ Thiên Tà Châu không lấy được, mà lại chết nhiều người như vậy, trong lòng Nhan Cô sao có thể không hoảng hốt?
Chương 1492 Tặng quà
Hắn tin chắc rằng nếu cứ như vậy mà dẫn người trở về... Tộc trưởng nhà hắn sẽ nổi giận, chắc chắn sẽ lập tức chém chết hắn, nếu không sẽ không thể nào cho Nhan Thiên Cương một câu trả lời. Cho dù không giết hắn, sau này nhất mạch ở Nhan gia như hắn cũng đừng mong ngẩng đầu, có thể từ từ * *, cuối cùng hoàn toàn chết đi. Sinh ra trong đại gia tộc chưa chắc là chuyện tốt, bên trong đại gia tộc cạnh tranh vô cùng kịch liệt, giống như Lục gia, nhất mạch như Lục Chính Đàn vì có được quyền lực, cũng không tiếc lòng hãm hại Lục Nhân Hoàng và Lục Ly tới chết. - Cứ giết một nhóm trước đi! Nghĩ tới đây mắt Nhan Cô từ từ đỏ lên, hắn âm thầm hạ quyết tâm, không thể chờ tiếp nữa, mười ngày nữa sẽ giết một nhóm con dân trước để ép Lục Ly đi ra. Ai biết sẽ xuất hiện con thiêu thân gì đúng không? Lục Ly cũng không phải là nhân vật nhỏ, hắn chính là người ngay cả Ngô Quảng Đức, tộc trưởng Lý gia cũng có thể giết. - Phương Duệ! Nhan Cô trầm tư trong chốc lát rồi gầm lên: - Đi dán thông báo, tất cả những thành trì khống chế được đều dán thông báo, nói cho Lục Ly... Sau mười ngày, nếu còn không ra, ta sẽ động thủ, giết hết một trăm triệu con dân. Kéo dài thêm một ngày ta giết thêm một trăm triệu. Hắn bên này cộng thêm Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ, Trần Vô Tiên bên kia đã bắt giữ được hơn hai tỷ con dân. Hắn định giết hại trước một ít, xem thử xem Lục Ly đến cùng có thể ngồi yên được hay không? Hắn cũng không muốn Lục Ly dàn xếp âm mưu quỷ kế gì để đưa toàn bộ bọn họ hại chết. Sau khi phần lớn các thành trì đều dán thông báo, Nhan Cô tin chắc rằng Lục Ly rất nhanh có thể nhận được tin tức, bọn họ đã sớm phát hiện ra Mẫu Tử Liên Thể thú ở đây. Số Mẫu Tử Liên Thế thú ở xung quanh đây Nhan Cô không có hạ lệnh giết, là vì để Lục Ly biết tình tình nơi này, biết hắn bắt giữ nhiều nhân tộc như vậy. Rất nhanh vô số thành trì đã treo lên thông báo, viết lời nói của Nhan Cô, hắn còn còn phái người đi đưa tin cho đám người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp để bất cứ lúc nào họ cũng phải cảnh giác, sau khi qua mười ngày Lục Ly bí quá sẽ làm liều. Nếu như Lục Ly dám ra tay, Nhan Cô sẽ để cho bọn họ giết hết toàn bộ con dân bắt giữ được, sau khi giết giết hết sẽ khiến cho Đấu Thiên giới máu chảy thành sống. ... Sau khi Nhan Cô dán thông báo, chỉ trong thời gian ba cây nhan Lục Ly đã nhận được, Hòa Nguyệt là người giám sát cục diện của Đại địa Thần Châu, đương nhiên có thể dò xét ra. - Mười ngày sao? Vậy đủ rồi! Lục Ly đã trở lại thành Kim Cương, còn nghỉ ngơi một thời gian dài, hắn hớn hở đứng lên nói: - Kha Mang, đi thôi! Chuyện Lục Ly thu phục Thần Thi cũng không nói cho quá nhiều người, chỉ nói cho Chấp Pháp Trưởng Lão và Lục Chính Dương. Còn chưa nói cho đám người Khương Ỷ Linh, hắn chỉ để cho bọn họ yên tâm, hắn có tự tin nắm chắc phần thắng của trận chiến này. - Lục Ly, ta cùng đi với ngươi được không? Chấp Pháp Trưởng Lão đứng dậy nói: - Ta là Chấp Pháp Trưởng Lão của điện Thí Ma, con dân của Đại địa Thần Châu đang gặp khó khăn, ta không thể ngồi yên không để mắt đến. - Tạm thời không cần đâu thái gia gia! Chiến lực của Chấp Pháp Trưởng Lão so với Hóa Thần bình thường cũng không có khác biệt, ra trận cũng không có tác dụng quá lớn, ngược lại sẽ khiến Lục Ly lo lắng, hắn mỉm cười nói: - Ngài trấn giữ ở đây đi, chờ tin tức của ta. Nói xong Lục Ly nhìn sang đám Khương Ỷ Lan, gật đầu với từng người rồi mang theo Kha Mang, Giải Trãi Vương, Thiên Hồ Vương bay vào cửa Hỏa Ngục. Ra khỏi Hỏa Ngục, lại từ cửa ra vào bí mật của Hoang Giới đi vào Trung Châu, Lục Ly dặn dò với Kha Mang, Giải Trãi Vương, Thiên Hồ Vương: - Các ngươi cứ dựa theo sự sắp xếp của ta mà làm, phải làm được trong vòng mười ngày. Kha Mang trịnh trọng gật đầu, bảo đảm nói: - Yên tâm đi thánh chủ, ta sẽ làm hết sức. Kha Mang và Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương đi vào Thí Ma chiến trường, Lục Ly và Hòa Nguyệt ẩn nấp ở xung quanh, không có bất cứ hành động nào, chỉ dựa vào Hòa Nguyệt để giám sát toàn bộ Đại địa Thần Châu. Sau năm ngày, Lục Ly ngồi Thiên Tà Châu đứng dậy, lao nhanh qua mấy vặn dặm tìm được một cái thành lớn. Sau đó đi một mạch bằng truyền tống, mục tiêu rõ ràng là bay tới thành Khiếu Thiên. Đám người Nhan Cô đã khống chế Thiên Cung, Vấn Tiên Điện, Xích Nguyệt Trai, các thế lực đều có rất nhiều trinh sát, cho nên sau khi Lục Ly truyền tống mấy lần, tin tức hắn xuất hiện thoáng cái đã truyền đến tai đám người Nhan Cô. Biết được Lục Ly một mạch truyền tống tới bên mình, Nhan Cô vừa hưng phấn vừa khẩn trương, Lục Ly tới đưa Thiên Tà Châu sao? Hay là tới giết đi hắn đây? Nhan Cô trầm tư chốc lát, một mình lặng lẽ rời đi thành Khiếu Thiên, ẩn nấp ở xung quanh bên trong một sơn cốc. Nếu có chuyện gì, hắn có thể lặng lẽ tẩu thoát. Hắn trốn ở này bất kỳ lúc nào cũng có thể điều khiển thế cục của thành Khiếu Thiên, nếu như Lục Ly làm loạn, hắn sẽ lập tức để đám người kia cho dù dốc hết sức, liều mạng cũng phải giết năm trăm triệu con dân của phía bắc thành. Xung quanh đây vốn chỉ có thể tụ tập hai ba trăm triệu con dân, sau khi Nhan Cô tới đây cũng không yên lòng, nên hạ lệnh để người ta đưa con dân phạm vi trăm dặm đều tụ tập tới đây. Thành Khiếu Thiên phương bắc là một vùng đồng bằng rộng rãi không có dấu vết, giờ phút này thành phương bắc tròn mấy nghìn dặm đều là lều trại, chi chít đều là bóng người, bởi vì quá nhiều người nên đồ ăn cung cấp không đủ, gần đây còn chết đói mấy trăm vạn con dân. Tính cách Nhan Cô rất ác độc, hắn để một Hóa Thần bố trí rất nhiều cấm chế. Những cấm chế này nếu như bọn họ không khởi động thì sẽ không có chuyện gì, nhưng một khi khởi động, trong một lời nói sẽ khiến ở đây nổ tung. Hơn nữa nếu một cấm chế nổ tung, có thể kéo theo những cấm chế còn lại, cuối cùng vài trăm triệu nhân tộc trong phạm vi mấy nghìn dặm có thể còn sống sót bao nhiêu người, vậy xem ý trời rồi. Đây là Nhan Cô phòng ngừa Lục Ly đột nhiên đột kích, giết chết hắn và làm khiếp sợ đám Hóa Thần.
Chương 1493 Gừng càng già càng cay
Có những cấm chế này trong tay, chỉ cần không trong nháy mắt tru diệt tất cả mọi người, như vậy vài ức nhân tộc ở phía bắc thành sẽ vì bọn họ chôn cùng. Lục Ly nghênh ngang truyền tống thẳng tới, trong khi tới xung quanh thành Khiếu Thiên, hắn đột nhiên bay ra ngoài thành rồi biến mất. Đám người Nhan Cô như gặp phải kẻ địch mạnh, hơn nữa Nhan Cô cảm giác hắn ẩn nấp bên trong sơn cốc không còn an toàn nữa. Cũng không ai biết Lục Ly có thể đột nhiên chui ra từ dưới đất giết người hay không, dùng loại sát chiêu khủng bố đó giết chết hắn trong nháy mắt. Ba ngày sau khi lo lắng hãi hùng, Lục Ly lại không có bất kỳ hành động mờ ám nào, ngược lại vào ba ngày sau lại quang minh chính đại ngồi Thiên Tà Châu bay tới bên ngoài thành Khiếu Thiên. Vèo vèo! Thành Khiếu Thiên có sáu Hóa Thần trấn giữ, sau khi sáu người này biết được Lục Ly đến, cũng không có bay lên giữa không trung nghênh đón Lục Ly, mà lại cấp tốc bay tới phía bắc thành rồi chia ra chui vào trong đàn người. Hơn nữa bên cạnh bọn họ đều bố trí cấm chế, chỉ cần có bất kỳ người khởi động một cái cấm chế, vài trăm triệu con dân này sẽ tan xương nát thịt. - Khẩn trương như thế làm gì? Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu chậm rãi bay đến pháo đài, truyền lời ra: - Kêu Nhan Cô ra đây, ta tới để tặng quà, chỉ cần có thể khiến ta hài lòng, từ hôm nay trở đi Thiên Tà Châu sẽ là của hắn. Có rất nhiều người biết tới Thiên Tà Châu của Lỵ Ly, cho dù chưa từng gặp cũng có nghe nói tới. Cung chủ Thiên Cung, lúc này có một số tộc trưởng của đại gia tộc ở bên trong thành, thấy Lục Ly đã tới đây, nghe được giọng nói của Lục Ly, còn cảm nhận được Lục Ly dùng thần niệm tra xét, tất cả mọi người đều biến sắc bắt đầu lúng túng và âm trầm. Nếu như lần này Lục Ly thắng, giết hết đám người Nhan Cô bộ hoặc là đuổi ra khỏi Đấu Thiên giới, sợ là tất cả mọi người đều phải chết trở thành hồn nô, gia tộc của bọn họ đã định trước sẽ bị chèn ép, thậm chí là bị diệt tộc. Nhưng bọn họ còn có cách gì khác sao? Tình hình khi đó, không đầu hàng nhất định chết. Cũng có một ít tộc trưởng của đại gia tộc âm thầm hối hận, không nên đầu hàng mà ngày đó nên hi sinh vì chiến đấu, một là có thể có được một danh hiệu vinh quang, mà lại còn có thể giữ được gia tộc của mình. Lục Ly quang minh chính đại xuất hiện ở đây, giọng đều ung dung, nhìn giống như có chỗ dựa nên không sợ đúng không? Hay là hắn tới đàm phán, bất kể Lục Ly có thể thắng hay không, chỉ cần Lục Ly không chết, đám người Nhan Cô rời đi, bọn họ và gia tộc của bọn hắn đều xong đời. Phương Duệ ở trong nhóm người của phía bắc thành, tuy nhiên chuyện này hắn không dám tự làm chủ, nên không dám phái người đưa tin cho Nhan Cô, chỉ có thể bóp nát một khối ngọc phù, báo cho Nhan Cô. Nhan Cô kỳ thật vẫn ẩn nấp ở xung quanh, Mẫu Tử Liên Thể thú ở xung quanh vừa mới bị hắn phải người giết chết hết. Cho nên Hòa Nguyệt không biết Nhan Cô cụ thể đang ở đâu, giọng nói của Lục Ly thông qua dao động huyền lực, nên Nhan Cô đang dưới đất đương nhiên có thể nghe được. Hắn vận dụng thần thông truyền âm cho Phương Duệ, sau khi Phương Duệ có được lệnh, lập tức trầm giọng nói: - Lục Ly, đại nhân nhà ta nói, đàm phán cũng được! Tuy nhiên... Ngươi phải giao Thiên Tà Châu ra trước, nếu không không còn gì để bàn nữa. Thiên Tà Châu là quan trọng nhất, còn lại đều không sao cả, có giết vài trăm triệu con dân hay không, thậm chí có thể giết Lục Ly hay không đối với Nhan Cô mà nói cũng không quan trọng. Chỉ cần Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu, sau khi Nhan Cô có được Thiên Tà Châu, hắn sẽ lập tức rời đi, đầu tiên là tới Thí Ma chiến trường, sau đó đi Đại địa Đông Doanh sau đó đi vào cửa lúc trước trở về Thần Hoàng Giới. Thù có thể từ từ báo, chỉ cần mang Thiên Tà Châu về, sau đó nghĩ biện pháp đưa cho Nhan Thiên Cương, Nhan Thiên Cương chắc chắn sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó sẽ ban cho hắn càng nhiều là thần vật, Nhan gia có thể càng cường đại hơn, nếu như ban cho hắn một món chiến giáp Thần Khí và thần binh, chỉ sợ cho dù Lục Ly có mạnh hơn hắn cũng không sợ rồi. Lục Ly trầm ngâm, trầm mặc khoảng thời gian một nén nhang, hắn mới mở miệng nói: - Nếu như ta giao ra Thiên Tà Châu, các ngươi còn động thủ giết người thì làm sao bây giờ? Nếu không thì mấy người rút lui toàn bộ khỏi Thí Ma chiến trường đi, rồi ta lại giao ra Thiên Tà Châu được không? Dù sao bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể xông vào Đại địa Thần Châu mà, thấy như thế nào? Phương Duệ biết Nhan Cô ẩn nấp ở quanh đây, cho nên không cần hắn đưa tin, hắn lẳng lặng đợi chờ quyết định của Nhan Cô. Nhan Cô bắt đầu cười nhạo, Lục Ly cho rằng hắn là con nít ba tuổi sao? Lục Ly mất tích một thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ có dàn xếp rồi, hắn làm sao có thể để Lục Ly toại nguyện được chứ? Tuy nói bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào Đại địa Thần Châu, nhưng rất vất vả để tạo cho cục diện như bây giờ, bắt lại mấy ức nhân tộc uy hiếp Lục Ly, Nhan Cô làm sao có thể bỏ đi cục diện tốt như bây giờ chứ? Nhan Cô trầm tư chốc lát, truyền lời tới Phương Duệ, sau đó Phương Duệ truyền đạt: - Đại nhân của ta nói không được, ngài ấy nói ngươi phải giao Thiên Tà Châu trước, ngài ấy bảo đảm sẽ không giết bất kỳ một nhân tộc nào. Ngươi biết rõ ngài ấy đến đây làm gì, giết những người này đối với hắn không có bất kỳ lợi ích nào cả. Nhan Cô nói rất đúng, Lục Ly lại giả vờ có chút không tin, phản bác: - Bảo đảm cái gì? Hắn lấy cái gì bảo đảm hả? Cho dù có lập Chủ Thần Huyết Thệ ta cũng không tin hắn. Hắn không phải bảo đảm không giết người sao? Trong khoảng thời gian này đã chết bao nhiêu con dân rồi hả? Ít nhất mấy nghìn vạn không phải sao? Nhan Cô bên kia trầm mặc, hai bên đám phán dường như lại lâm vào cục diện bế tắc. Lục Ly bên này không tin tưởng Nhan Cô, Nhan Cô cũng không tin Lục Ly, sợ Lục Ly có dàn xếp gì đó hãm hại chết hết bọn họ.
Chương 1494 Gừng càng già càng cay
Chỉ chốc lát Nhan Cô để Phương Duệ truyền lời: - Cho ngươi hai lựa chọn, một là trước giao ra Thiên Tà Châu, hai là... Ngươi tự phế bản mạng châu, nếu không chúng ta chỉ có thể giết người! Nhan Cô đúng là cáo già, chắc chắn sẽ không dễ dàng làm theo Lục Ly, hắn tin tưởng Lục Ly đã đi ra, chắc chắn sẽ không thể trơ mắt nhìn những con dân này chết thảm. Lục Ly không trả lời, liên tục trầm mặc không nói, toàn trường lâm vào chết lặng, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, có rất nhiều trẻ con muốn khóc cũng bị đại nhân bịt miệng lại. Phía dưới các con dân đã sớm sợ hãi quỳ ở trên mặt đất, đôi mắt trông mong nhìn Lục Ly, như đang đợi hoàng đế của bọn họ giải cứu bọn họ. Trước kia bọn họ cũng không biết đám đại nhân vật kia vận chuyển bọn họ tới đây làm cái gì. Sau này mới dần dần trở nên sợ hãi, có người muốn chạy trốn, lại bị giết chết ngay trước mặt nhiều người. Trong khoảng thời gian này người bị chém giết ở đây ít nhất hơn trăm vạn người, khiến tất cả con dân đều sợ hãi, có rất nhiều người bị dọa bệnh đến không sống nổi... Thân bảo vệ của bọn họ cuối cùng đã tới, sống chết của bọn họ nằm ở trong tay Lục Ly, nếu như Lục Ly không cứu được bọn họ, sẽ có rất nhiều người cảm thấy sẽ chết ở đây. Thời gian từng phút từng phút trôi qua, không chỉ là vô số con dân, trong lòng đám người Phương Duệ cũng thấp thỏm bất an, trong lòng Nhan Cô cũng không hiểu rồi. Nếu như Lục Ly vì an toàn của mình, mặc kệ những con dân này mà đánh một trận sống chết, có lẽ bọn họ cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Nghe nói Lục Ly rất nặng cảm tình, nhưng Nhan Cô ở trên cao rất lâu rồi, nên hắn biết có rất nhiều người trên cao trọng cảm tình, coi trọng con dân nhưng thật ra chỉ là diễn trò cho bên dưới xem. Nếu hắn đúng, cho dù là người cao trong Nhan gia, đừng nói mấy ức con dân bên dưới, cho dù chết hơn vài chục tỷ bọn họ cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc, những con dân cấp thấp này chỉ cần qua hơn mấy chục năm, sẽ lại sinh ra một đám lớn... Có cường giả trên cao nào mà không phải một mạch chém giết để đi lên chứ? Trong tay của cường giả nào mà không phải nhuốm máu tươi chứ? Nếu như nói trọng tình trọng nghĩa, sớm không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Nhan Cô biết mặc dù Lục Ly có bối cảnh, nhưng trên con đường của Lục Ly hình như không có dựa vào Lục gia, mà chỉ dựa vào chính mình để đi tới được ngày hôm nay. Hắn nghe nói Lục Ly đã giết rất nhiều người, người như vậy có thể coi trọng những sự sống chết của những con dân như sâu bọ này sao? Sau khi thời gian trôi qua một nén hương, Lục Ly cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: - Được, ta đồng ý với mấy người, ta có thể cho Thiên Tà Châu trước. Lời nói của Lục Ly khiến cho đám người Phương Duệ có cảm giác như lệ rơi đầy mặt. Lục Ly nếu như làm loạn, Nhan Cô không biết có chết hay không nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không chết không còn đường sống. Tảng đá trong lòng Nhan Cô cuối cùng cũng rơi xuống, trong lòng lại vô cùng khinh thường, người ở trên cao lại vì một đám con dân ti tiện mà thỏa hiệp sao? Coi như Lục Ly là một người hiếm thấy đi. - Tuy nhiên, ta cũng có một điều kiện! Giọng nói của Lục Ly lại vang lên lần nữa, giọng điệu không cho phép nghi ngờ, hắn nói: - Sau khi ta giao ra Thiên Tà Châu, các ngươi phải rút lui toàn bộ, nếu không ta sẽ liều chết đuổi giết mấy người. Nếu như đuổi không kịp, ta sẽ giết tới Cửu Giới, diệt toàn bộ gia tộc mấy người. Câu nói kế tiếp của Lục Ly khiến Nhan Cô cho rằng là hắn đang nổ, Lục Ly dám đi Thần Hoàng Giới, Nhan Cô chắc chắn có thể khiến Lục Ly chết không có chỗ chọn trong vài phút đồng hồ. Tuy nhiên bây giờ rút lui khỏi chỗ này, Nhan Cô có chút không yên lòng, dù sao Lục Ly có máu của Sát Đế, lỡ đâu Lục Ly đuổi giết, mặc dù tốc độ của bọn họ rất tốt, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(). Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra một điều kiện để Phương Duệ truyền đạt: - Đại nhân của ta nói, có thể rút lui, nhưng thành Khiếu Thiên, thành Vấn Tiên, thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt phải giữ lại một người. Chỉ cần bọn họ khẳng định ngươi không đuổi giết, chờ bọn họ an toàn rồi chúng ta sẽ rút lui hết, chắc chắn không giết một người một cây. Gừng càng già càng cay, nếu như Lục Ly đồng ý điều kiện của Nhan Cô, bọn họ có thể ung dung mang theo Thiên Tà Châu rời đi. Sau khi rời đi Đấu Thiên giới, sau đó để cho bốn người ở lại rời đi, cho dù Lục Ly có muốn đuổi giết cũng chỉ có thể giết bốn người Hóa Thần bình thường thôi... ( )Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Mỗi bên giữ lại một người, một khi Lục Ly có bất kỳ hành động nào, ba Hóa Thần còn lại có thể khởi động cấm chế, mười mấy tỷ nhân tộc sẽ tan thành mây khói. Chuyện này và điều kiện lúc đầu có gì khác nhau chứ? Thật ra Nhan Cô đã tính toán kỹ lưỡng rồi. Lục Ly đương nhiên sẽ không đồng ý điều kiện này, Thiên Tà Châu đưa cho người ta không quan trọng, quan trọng là hắn còn phải bị người ta hại lại, bất cứ lúc nào đối phương có thể phản bội mà giết người. - Không được! Lục Ly vô cùng quyết đoán từ chối: - Không thể chỗ nào cũng giữ lại một người, chỉ có thể giữ lại hai người ở thành Khiếu Thiên, một hai người này có thể ở lại giám sát tôi. Không ai có thể bảo đảm khi mấy người rời đi, mấy Hòa Thần ở ba thành còn lại sẽ giết người lung tung thì sao? - Giữ lại một, hai người sao? Trong lòng Nhan Cô bác bỏ đề nghị này, đừng nói lưu lại một hai người, sợ là giữ toàn bộ người có đẳng cấp như Phương Duệ ở lại, cũng sẽ bị Lục Ly chém chết trong nháy mắt không phải sao? Để người ở lại như vậy thì có tác dụng gì? Chờ bọn họ vừa đi xa, Lục Ly đánh chết đám người Phương Duệ, sau đó lại đuổi giết bọn họ, bọn họ sẽ không có cơ hội ngăn được thủ đoạn của Lục Ly. Hai bên giằng co lần nữa, ai cũng không chịu nhường một bước, Lục Ly một chút rồi đột nhiên khống chế Thiên Tà Châu bay đi chỗ khác, để lại một câu nói lạnh băng.
Chương 1495 Thiên Tà Châu đổi chủ
- Nhan Cô, muốn Thiên Tà Châu thì mấy người rút lui, nhất định phải bảo đảm an nguy của nhân tộc ở Đại địa Thần Châu ta. Khi nào ngươi nghĩ kỹ rồi hãy tới Khiếu Thiên Sơn tìm ta! Lục Ly rời đi rất quyết đoán, hắn biết có nhiều thứ không thể nhân nhượng được, nếu không Thiên Tà Châu sẽ giống như bánh bao thịt ném chó, cho đi không lấy lại được. Hắn đi quyết đoán như vậy, cũng là để lại một hình tượng giả cho Nhan Cô, khiến Nhan Cô cảm thấy kỳ thật hắn cũng không quá để ý tới con dân của Đại địa Thần Châu. Nếu như không lùi một bước, vậy thì dứt khoát đấu một trận đi. Nhan Cô biết Khiếu Thiên Sơn, rời khỏi chỗ này hơn hai trăm dặm là tới, đầu tiên Nhan Cô bảo Phương Duệ phái đi theo dõi Lục Ly, sau khi chắc chắn Lục Ly đi Khiếu Thiên Sơn thì Nhan Cô mới yên tâm. Hắn trầm ngâm nữa canh giờ, quyết định hay là nhường một bước, hắn để Phương Duệ đi qua nói điều kiện Hóa Thần ở ba thành trì còn lại có thể rút lui toàn bộ, nhưng thành Khiếu Thiên bên này phải giữ ba người. Ba người này có một cái người ở lại Khiếu Thiên Sơn giám sát Lục Ly, hai người còn lại sẽ ở trong thành Khiếu Thiên. Nếu như Lục Ly có bất kỳ hành động kỳ lạ nào. Cho dù Lục Ly có thể giết chết Hóa Thần ở Khiếu Thiên Sơn, hai Hóa Thần bên thành Khiếu Thiên cũng có thể lập tức mở ra cấm chế, nổ chết mấy ức con dân bên này. Lục Ly suy nghĩ trong chốc lát rồi đống ý với điều kiện của Nhan Cô, hắn biết đây là giới hạn của Nhan Cô, nếu như tới điều kiện này mà còn không đầu ý, đoán chừng Nhan Cô sẽ giết một nhóm người để hắn đồng ý. Lục Ly lại đưa ra điều kiện lần nữa, để cho Địa Tiên của ba thành Thần Khải, Vấn Tiên, Xích Nguyệt rút lui trước, sau khi bọn họ rời đi hẳn, hắn sẽ lập tức giao ra Thiên Tà Châu, sau đó để đám người Nhan Cô rút lui. Với điều này Nhan Cô rất sảng khoái, lập tức phái người đưa tin cho đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ ở Thí Ma chiến trường rút lui. Tuy nhiên Nhan Cô vẫn giữ lại một thủ đoạn, ở ba cái thành trì kia đều giữ lại một Hóa Thần, không có rút lui toàn bộ. Tử Thể của Hòa Nguyệt trải rộng khắp Đại địa Thần Châu, đám người bên kia vừa động tay Lục Ly lập tức sẽ biết, biết được mỗi bên còn giữ lại một Hóa Thần, Lục Ly cũng không thèm để ý. Sau khi đám Trần Vô Tiên toàn bộ rút lui khỏi Thí Ma chiến trường, thân thể Lục Ly và Hòa Nguyệt ở bên Thiên Tà Châu bay ra, sau đó khống chế Thiên Tà Châu nhỏ lại, Lục Ly thẳng tay ném Thiên Tà Châu Phương Duệ ở phía xa nói: - Đồ mấy người có rồi, mau bảo Nhan Cô rút lui ngay lập tức, mặt khác bảo ba Hóa Thần ở thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt, thành Vấn Tiên kia rút lui đi! - A... Tay Phương Duệ bắt được Thiên Tà Châu, trên mặt toàn là vẻ khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Lục Ly lại tùy ý đưa Thiên Tà Châu cho hắn như vậy. Giá trị cụ thể của vật này hắn không biết, nhưng hắn biết rõ đây là Thần Khí, là bảo vật mà Nhan Cô và tộc vương của Nhan gia, lão tổ Nhan Thiên Cương của Nha gia điều muốn! Một vật quý báu, Lục Ly lại tùy ý giao ra như thế, không có một chút tiếc núi. Phương Duệ theo bản năng lui về phía sau, hắn sợ Lục Ly trong nháy mắt sẽ giết chết hắn. Lục Ly không có bất kỳ hành động dị thường nào, ngược lại lại ngồi xếp bằng trên đỉnh núi Khiến Thiên, Hòa Nguyệt đứng bên cạnh, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái. Vèo vèo! Phương Duệ lại lùi ra sau mấy dặm, sau đó bóp nát ngọc phù, rất nhanh đã có một Hóa Thần bay từ xa tới. Phương Duệ để Hóa Thần này giám sát Lục Ly, còn hắn nhanh chóng bay tới thành Khiếu Thiên. Nhan Cô không còn ẩn nấp ở dưới đất nữa, trở lại sơn cốc kia, Phương Duệ bay vào trong sơn cốc đưa Thiên Tà Châu cho Nhan Cô nói: - Đại nhân, ngài xem thử có phải hàng thật hay không? Nhan Cô nghi ngờ nhìn sang Thiên Tà Châu, sau đó thân thể chấn động, nhanh như chớp cầmThiên Tà Châu trong tay, dùng thần niệm dò xét cẩn thận, sau đó còn phóng ra huyền lực dò xét một lần nữa, cuối cùng vẻ mặt mới tràn ngập vui mừng gật đầu nói: - Là hàng thật, là Thần Khí, chắc chắn là Thần Khí! Trong tay Nhan Cô có Thần Khí, nên đối với Thần thí vô cùng hiểu rõ, đối với loại Thần thí Thiên Tà Châu này chắc chắn không thể làm giả, hắn cũng không đến có thể dễ dàng đạt được như vậy. - Tốt! Chỉ cần nghĩ biện pháp đưa viên châu này cho Nhan Thiên Cương, hắn sẽ ghi được một công lớn, trở lại Nhan Thiên Cương nhất định sẽ ban thưởng lớn cho hắn, địa vị của hắn tại gia tộc sẽ giống như tộc vương. - Lục Ly đâu? Một lát sau Nhan Cô đang mừng rõ như điên đột nhiên bừng tỉnh, sau khi thu Thiên Tà Châu vào không gian giới vội vàng hỏi thăm, trên mặt đầy sự phòng bị. - Còn đang ở Khiếu Thiên Sơn! Phương Duệ nói ra: - Hà lão tam còn đang ở đó giám sát, không có phát ra bất kỳ cảnh báo nào, ngọc phù bổn mạng cũng chưa vỡ, đều này thể hiện rằng Lục Ly bên kia không có hành động gì. Đúng rồi, hắn nói chúng ta phải lập tức rút lui, còn người ở ba cái thành trì cũng rút lui, nếu không... Phương Duệ không cần nói câu kế tiếp, Nhan Cô cũng đã hiểu, hắn trầm ngâm chốc lát nói: - Đi, đưa tin cho người ở thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt thành Vấn Tiên, có thể rút lui rồi, tới thành thí Ma tập hợp chờ ta. Phương Duệ nhanh chóng phái người đi đưa tin, đôi mắt Nhan Cô nóng rực, ở bên trong sơn cốc đi qua đi lại, trong lòng còn vô cùng kích động. Có Thiên Tà Châu rồi, hắn chỉ hận không thể lập tức bay về Thần Hoàng Giới, chuyện của Đại địa Thần Châu hắn cũng không muốn để ý nữa. Thậm chí ngay cả Lục Ly cũng không muốn giết, bây giờ hắn chỉ muốn an toàn nhanh chóng trở về Thần Hoàng Giới. - Đúng vậy, ta phải đi trước, không thể đi cùng bọn Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp được, nếu lỡ đâu bị bọn họ đánh lén giết chết rồi cướp đoạt Thiên Tà Châu thì sao? Nhan Cô suy tính nhiều lần, sau khi Phương Duệ trở về, hắn dặn dò: - Phương Duệ, ta muốn lập tức rời đi, chuyện nơi đây giao lại cho ngươi. Mục đích của ngươi ở đây là giám sát Lục Ly, chờ ta mau chóng rời khỏi Đấu Thiên, ta sẽ lập tức hạ lệnh chi các ngươi rút lui!
Bình luận facebook