• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (2 Viewers)

  • Chương 1481-1485

Chương 1481 Tội nhân của Đấu Thiên Giới
Quân Hồng Diệp không phải đã thề sẽ tiêu diệt toàn tộc của hắn sao? Sau khi có được Thiên Tà Châu, đám người Quân Hồng Diệp dù không ra tay, cũng sẽ triệu tập gia tộc dưới quyền ra tay, hoặc là mượn cường giả giới diện lân cận bước vào bốn tầng dưới Hỗn Độn Địa Ngục, lợi dụng các loại âm mưu thủ đoạn, đến lúc đó Lục gia đều có thể bị diệt tộc. Nếu không giao Thiên Tà Châu ra. Hắn còn có thể có biện pháp khác sao? Lại đi tìm Đấu Thiên Đại Đế giúp đỡ? Trong một số vương thành của Đại địa Thần Châu đều có pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế, nhưng không có thần đàn, không có cách nào để triệu hồi phân thần. Cho dù buông xuống, đám người kia nhất định không tới gần nơi đó, chỉ tàn sát con dân nhân tộc, hắn phải làm thế nào? Kéo dài thời gian? Lục Ly rất nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, đám người Nhan Cô không phải là ngu ngốc, có lẽ có thể kéo dài thêm một, hai tháng, sau một khoảng thời gian bọn họ sẽ tàn sát quy mô lớn. Một, hai tháng có thể làm được gì? Nếu có thể cho hắn thời gian mấy năm thì có thể tham ngộ Chân Ý Đồ, thực lực cảnh giới tăng vọt. - Không còn đường nào sao? Lục Ly lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như thế, giống như một con thú hoang bị vây ở ngõ cụt. Cho dù hắn gào thét thế nào, giãy giụa ra sao, cuối cùng cũng tìm không được lối thoát. - Lục Ly! Bên ngoài, Nhan Cô lại gào thét lần nữa, nói: - Ta cho ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, nếu như sau một ngày ngươi vẫn không giao Thiên Tà Châu ra, ta sẽ bắt đầu cho người tàn sát. Mỗi ngày trôi qua sẽ tàn sát một ức nhân tộc, ta thật sự muốn xem xem nhân tộc Đại địa Thần Châu cần bao nhiêu ngày để bị giết sạch? Một ngày một ức! Một ức nhân tộc, đó là từng sinh mệnh đang sống sờ sờ, không phải súc sinh, không phải thú hoang. Những người kia giống như Lục Ly, có tay có chân, có suy nghĩ, linh hồn, có người thân bạn bè, mọi người đều vô tội, lại vì bản thân mình mà bị giết, ước chừng sẽ chết không toàn thây... Nghĩ đến ngoài thành Khiếu Thiên thi thể khắp nơi, nghĩ đến những người già và phụ nữ kia sợ đến mức toàn thân run rẩy. Nghĩ đến những đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành, chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp của Phàm Nhân Giới, Lục Ly trong lòng rất thống khổ. - Hòa Nguyệt! Hắn mở to mắt, ánh mắt nhìn Hòa Nguyệt ở cách đó không xa, hỏi: - Bên Thành Khiếu Thiên thật sự tụ tập hơn một ức nhân tộc? Hòa Nguyệt luôn ở bên trong Thiên Tà Châu, nàng là con mắt của Lục Ly, khắp nơi đều là Tử Thể của nàng, nàng nặng nề gật đầu nói: - Ừ, bây giờ đoán chừng có hai, ba ức con dân, người của Khiếu Thiên Cung chắc đã bị đám Hóa Thần kia khống chế rồi. Bên kia có hơn mười Hóa Thần, mười Hóa Thần khác thì tản ra, phỏng chừng là vì khống chế những con dân nhân tộc còn lại. Trong lòng Lục Ly càng loạn, hắn nhìn Hòa Nguyệt mờ mịt hỏi: - Hòa Nguyệt, nàng nói ta nên làm gì bây giờ? Hòa Nguyệt tuy luôn luôn ở trong Thiên Tà Châu, nhưng chuyện bên ngoài có thể cảm nhận được thông qua Tử Thể của mình. Nàng tò mò hỏi: - Đại nhân, ngươi có thể tiếp tục luyện huyết dịch kia, chỉ cần giết hết người bên ngoài, chẳng phải là không có chuyện gì nữa sao? - Ha ha! Lục Ly muốn dùng, nhưng không còn máu của Sát Đế, hắn cũng không có cách nào phóng thích cái loại sát chiêu kinh khủng kia. - Sát chiêu của Sát Đế? Lục Ly trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, có thể kéo dài thời gian được hay không? Hắn lúc trước đã nhiều lần phóng thích sát chiêu như vậy giết địch, hoặc là hắn trong thời gian ngắn có thể tham ngộ loại sát chiêu mạnh mẽ này! Nghĩ đến đây trong lòng Lục Ly hơi phấn chấn, hắn khống chế Thiên Tà Châu bay lên, bay thẳng đến đám người Nhan Cô. - A? Toàn bộ đám người của Nhan Cô đều bị hù dọa, tưởng rằng Lục Ly lại muốn lao ra dùng máu của Sát Đế, phóng thích loại sát chiêu kinh khủng kia ra tiêu diệt bọn chúng. Bốn người nhanh chóng tản ra lui về phía sau, Nhan Cô lớn tiếng quát: - Lục Ly, ngươi đừng làm loạn, nếu không ta sẽ thông báo người của ta giết chết hai, ba ức người bên Thành Khiếu Thiên, đồng thời hạ lệnh cho bọn họ tàn sát từng thành trì. - Ha ha! Tiếng cười lạnh giễu cợt của Lục Ly vang lên, hắn khống chế Thiên Tà Châu dừng giữa không trung nói: - Nhan Cô, lá gan của các ngươi có phải là quá nhỏ rồi không? Các ngươi dám tàn sát đám thường dân kia, không sợ trời trách phạt sao? Không sợ ta giết đến Cửu Giới các ngươi, giết hết bình dân của Cửu Giới? Nhan Cô đứng cách Thiên Tà Châu mười dặm, sắc mặt hắn trở nên lúng túng và u ám, ngoài miệng vẫn không yếu thế chút nào nói: - Cả đời ta giết thường dân nhiều vô số, bây giờ sống cũng tốt đấy thôi? Người có thực lực giết đến Cửu giới là bản lĩnh của ngươi. Bớt nói nhảm đi, giao Thiên Tà Châu ra hay không? Nếu không giao, ta sẽ bảo bọn họ ra tay. - Ta có thể đưa Thiên Tà Châu cho các ngươi! Lục Ly lạnh lùng trả lời: - Chẳng qua lần này ta bị thương nghiêm trọng, bây giờ giao ra chắc chắn phải chết, ta cũng không ngốc như vậy. Cho ta.... thời gian ba tháng, đến lúc đó ta nhất định sẽ giao Thiên Tà Châu ra, thế nào? Đám người Nhan Cô nghe câu nói trước, toàn bộ ánh mắt sáng lên, nhưng nghe đến câu nói sau trong lòng lại chần chờ. Lục Ly muốn thời gian ba tháng? Hắn muốn làm cái gì? Có âm mưu quỷ kế gì? Định bày trận lừa giết bọn họ sao? Nhan Cô sống mấy trăm năm rồi, làm sao có thể phạm sai lầm nhỏ như vậy? Hắn từ chối ngay mà không hề nghĩ ngợi: - Không thể được. nhiều nhất ba ngày, sau ba ngày không giao ra Thiên Tà Châu, bọn ta sẽ hạ lệnh bắt đầu đồ sát, không thương lượng! Cho thời gian ba ngày, thà bây giờ giao ra luôn còn hơn. Đây chính là cơ hội cuối cùng của Lục Ly nên hắn cũng không cần phải suy nghĩ quá lâu, hắn nghiến răng nói: - Ta nói ba tháng thì là ba tháng, nếu như các ngươi không muốn có được Thiên Tà Châu thì bây giờ hãy ra lệnh cho giết tất cả luôn đi! Các ngươi dám giết con dân ở Đấu Thiên giới, Lục Ly ta thề đời này sẽ giết lên Cửu giới, giết sạch sẽ gia tộc và đám con dân của các ngươi!
Chương 1482 Tiến hành hai việc cùng lúc
Nói xong, Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu dứt khoát bay về phía lối vào Đại địa Thần Châu. Hắn muốn để lại một dấu hiệu giả cho Nhan Cô rằng hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ lùi bước, hoặc là bọn họ ngay lập tức ra tay đồ sát, hoặc là muốn có được Thiên Tà Châu thì phải đợi đúng ba tháng. Hắn nghĩ rằng đám người Nhan Cô đó chắc chắn sẽ phải thỏa hiệp thôi, bởi vì hắn đã cho bọn họ hy vọng, bằng lòng giao ra Thiên Tà Châu sau ba tháng nữa. Lần này đám người Nhan Cô mang đến một trăm Hóa Thần nhưng bây giờ đã chết mất hơn một nửa, nếu như không chiếm được Thiên Tà Châu nữa thì bọn họ sẽ không có cách nào quay trở về để báo cáo, chỉ còn cách thỏa hiệp. - Hưm? Đám người Nhan Cô tận mắt nhìn thấy Lục Ly bay đi, chỉ trong thời gian hai hơi thở đã hoàn toàn biến mất tận phương xa nơi chân trời, còn lại bốn người đứng đó liếc nhìn nhau mà đau hết cả đầu. Đối với bọn họ, có giết những người dân bình thường kia hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, cùng lắm cũng chỉ để trút giận. Lục Ly không chết, trong tay thì không có Thiên Tà Châu mà đi giết hại con dân chỉ khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Khi nãy Lục Ly đã chính miệng nói ra, hắn có thể giao Thiên Tà Châu cho bọn họ! Hay nói cách khác, bọn họ mang con dân của Đấu Thiên giới ra để đe dọa hắn, cách này đúng rồi, chỉ cần nhân tộc của Đại địa Thần Châu không chạy được thì Thiên Tà Châu cũng sẽ ở yên đó. Thế nên…thực ra việc chờ đợi trong ba tháng cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, họ chỉ sợ Lục Ly sẽ giở trò quỷ quái gì đó mà thôi. Nhan Cô và ba người khác bàn bạc một hồi, tất cả quyết định sẽ đến Thần Châu trước, dù thế nào đi nữa thì trước tiên kiểm soát được các thế lực lớn của Đại địa Thần Châu này, rồi khiến những thế lực đó tụ tập nhân tộc ở lân cận lại, như vậy thì con át chủ bài sẽ rơi vào tay bọn họ, càng có thể uy hiếp được Lục Ly. Cho dù Lục Ly muốn cứu người thì hắn cũng đâu có thuật phân thân? Hắn có thể cứu người ở nơi này, nhưng có thể cứu được người ở nơi khác sao? Oong! Nhan Cô lấy ra một khối ngọc phù, bóp nát, nhắc nhở đám Phương Duệ phải cẩn thận, Lục Ly đã bay về hướng Đại địa Thần Châu bên kia, đừng để bị hắn chôn sống. Rất nhanh sau đó, bốn người bọn họ bay về hướng cổng vào Đại địa Thần Châu, bay thắng đến lối vào Khiếu Thiên Cung, nhẹ nhàng tiến vào địa bàn của Khiếu Thiên Cung. Cửa bên này có một Hóa Thần canh giữ là người của Phương Duệ, Nhan Cô nhìn thấy người này liền nhướng mày hỏi: - Lục Ly đâu? Hắn không đi vào từ bên này sao? - Không có ạ! Người này mờ mịt lắc đầu, nói: - Ta vẫn luôn canh giữ ở chỗ này, không hề có bất kỳ người nào vào đây cả. - Đi, dẫn đường tới thành Khiếu Thiên đi! Đám người Nhan Cô nghi ngờ nhìn nhau, một đường cưỡi truyền tống trận tới thành Khiếu Thiên. Ngay khi đến nơi này, thần niệm của bốn người lập tức tản ra, xác định Lục Ly chắc chắn không có ở gần đây thì bớt nỗi lo hơn. Vút! Đám người Phương Duệ bay vụt đến rồi vái chào trước mặt nhóm Nhan Cô, Nhan Cô hỏi: - Lục Ly đâu? Có thấy bóng dáng hắn chưa? - Không hề có. Phương Duệ lắc đầu nói: - Phạm vi thế lực của cung Khiếu Thiên này đều có mật thám do ta phái xuống, cũng không có bất kỳ phản hồi nào. - Phải phái nhiều thám báo hơn, đi khắp nơi khám xét xem rốt cuộc Lục Ly đã đi đâu? Nhan Cô nhướng mày một cái, chẳng lẽ Lục Ly không quay trở về sao? Hắn vẫn còn ở Thí Ma chiến trường, lúc nãy chỉ là giả vờ thôi ư? Quân Hồng Diệp trầm giọng nói: - Cho dù Lục Ly có đi đâu đi nữa thì trong vòng ba tháng hắn nhất định phải tới đây, nếu không ta sẽ bắt đầu giết tất cả con dân, ta thấy trong ba tháng này, chúng ta cần phải khống chế thêm mười ức người, tách riêng bọn họ ở nhiều nơi, mấy người chúng ta dẫn người chia nhau canh giữ, nếu Lục Ly dám động vào một chỗ thì nơi khác lập tức đồ sát. - Ta cũng nghĩ như vậy! Nhan Cô gật gật đầu, hắn làm việc gọn gàng dứt khoát, cùng đám người Quân Hồng Diệp bàn bạc một hồi, giao ước sẵn các loại ám hiệu, sau đó để cho Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ, Trần Vô Thiên mang theo Hóa Thần rời khỏi nơi đó. Phương Duệ đã sớm tra xét rõ ràng tình huống trong Đại địa Thần Châu, Trần Vô Tiên dẫn người tới địa bàn Xích Nguyệt Trai, Phùng Vạn Hổ dẫn người tới địa bàn Vấn Tiên Điện, còn Quân Hồng Diệp thì tới Thần Khải Phủ, địa bàn trước kia của Lục gia. Tuy rằng Lục gia đã chuyển đi rồi, những gia tộc phụ thuộc vào Lục gia cũng đã rời đi không ít những vẫn còn rất nhiều đại gia tộc vẫn còn ở lại. Bên đó chính là địa bàn của Lục gia, toàn bộ dân ở đó đều tự xem mình như con dân của Lục gia. Lần này Quân Hồng Diệp cố ý tới nơi này chính là để trả thù, hắn đã chuẩn bị bắt giết cả mười ức con dân này, dù cho Lục Ly có chịu giao Thiên Tà Châu ra hay không thì hắn đều sẽ tàn sát một cách trắng trợn để trút bỏ tất cả sự phẫn nộ đang chực trào trong lòng. Nhan Cô không rời đi mà mang theo đám người Phương Duệ tới trấn giữ Khiếu Thiên Cung, có Hóa Thần đỉnh phong ở đây thì cho dù Lục Ly có tới đi nữa thì hắn cũng có thể tùy ý công kích vài lần, giết sạch tất cả mấy ức con dân ở trong thành. Thời gian ba tháng cũng không phải quá dài. Tung tích của Lục Ly đã hoàn toàn biến mất, Nhan Cô chỉ có thể chờ đợi ba tháng trôi qua, tuy không biết trong ba tháng này liệu sẽ xảy ra những biến cố gì nhưng Nhan Cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Không chiếm được Thiên Tà Châu thì hắn chẳng còn mặt mũi nào mà quay về Thần Hoàng Giới. ... Lục Ly cũng không ở lại Thí Ma chiến trường nữa, hắn thực sự đã vào Đại địa Thần Châu, hơn thế nữa, ngay lúc này đây hắn đã tiến vào Hoang Giới thông qua một lối đi bí mật. Trong lối vào Hoang Giới, Khương Thiên Thuận vẫn còn ở đây canh giữ, luôn chuẩn bị sẵn tâm thế để hủy diệt cái cửa này bất cứ lúc nào. Trước đây Lục Ly vẫn không bóp nát ngọc phù để nhắc nhở nên hắn không hành động.
Chương 1483 Trung tâm tác giảReadMeTin tứcHoa Tiến Tửu
Khi Lục Ly tiến vào cửa hang, Khương Thiên Thuận nhìn thấy toàn thân hắn đều bị thương, chẳng còn chỗ nào lành lặn nên không nhịn được lên tiếng hỏi thăm: - Lục Ly, ngươi… không sao chứ? - Không sao, Khương gia gia, người không cần canh giữ nơi này nữa, phái một thuộc hạ tới đây là được, người vào trong Hỏa Ngục đi. Lục Ly nói vài lời rồi rời đi, cũng chẳng giải thích gì thêm. Trông dáng vẻ hắn rất vội vàng, một đường truyền tống đến lối vào Hỏa Ngục, sau đó lại đi thẳng tới lối vào Thông Thiên Sơn tiến vào Mộc Ngục. Hắn đi vội vàng như thế, chẳng phải muốn tới Mộc Ngục tu luyện, hay tới gặp mấy người Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, mà là hắn đã thay đổi ý định rồi. Hắn chỉ có thời gian là ba tháng, hoặc có lẽ còn ngắn hơn, nếu như mấy người Nhan Cô mà phát điên lên thì có thể chỉ một, hai tháng sau là bọn chúng sẽ bắt đầu tàn sát khắp nơi. Thế nên thời gian dành cho hắn không có nhiều và cơ hội cũng chỉ có một mà thôi. Hắn không thể đặt toàn bộ hy vọng vào sát chiêu của Sát Đế được, hắn đang chuẩn bị tiến hành hai việc cùng một lúc. Ngay trên đường trờ về Đại địa Thần Châu, Lục Ly nhìn thấy Giải Trãi Vương và Hòa Nguyệt thì ngay lập tức nhớ lại một chuyện. Hắn nhớ tới Cổ Thú giới, nhớ tới Ngân Long Sơn, nhớ tới… Thần Thi không đầu ở dưới Thần Long Trì! Bộ thi thể đó vô cùng kinh khủng, có lẽ hắn còn chưa tới gần cũng đã bị khí huyết từ Thần Thi trấn áp mà chết, hoặc tới gần thì sẽ bị Thần Thi đả một chiêu giết chết ngay lập tức, có lẽ… Có vô số khả năng, bộ Thần Thi kia thực sự quá nguy hiểm, từ sau khi trở về từ Cổ Thú Giới, Lục Ly cũng không dám mơ mộng gì nhiều. Bây giờ đã sắp tới thời khắc sinh tử, hắn lại muốn thử một lần. Hắn là Đế Hoàng của nhân tộc ở Đại địa Thần Châu này, là vị thần bảo vệ nhân tộc, hắn nhất định phải che chở cho con dân của hắn. Nếu như các con dân của Đại địa Thần Châu này vì hắn mà phải bỏ mạng hàng loạt, thì đời này hắn có cố sống sót đi chăng nữa thì cũng sẽ sầu não mà ôm uất hận, cuối cùng phát điên hoặc sinh bệnh mà chết. Thế nên hắn nhất định phải đánh chết đám người Nhan Cô đó, bây giờ hắn chỉ có hai con đường, hoặc là tham ngộ sát chiêu của Sát Đế, hoặc là lấy bộ Thần Thi kia. Như vậy thì sức lực chiến đấu của hắn mới có thể nâng cao lên, mới có cơ hội đánh chết đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp gì đó. Tham ngộ sát chiêu của Sát Đế thì có thể tham ngộ lúc trên đường đi, không ảnh hưởng cái gì, đi Cổ Thú giới phải cần mười mấy ngày, vừa lúc tham ngộ thử. Nếu như không tham ngộ được thì hắn chỉ có thể dùng chiêu mạo hiểm, xuống dưới Thần Long Trì luyện hóa bộ Thần Thi không đầu kia xem sao. Sau khi tới Mộc Ngục, hắn không truyền tống tới thành Kim Cương, cũng không đi gặp đám người Bạch Thu Tuyết. Lục Ly chỉ sai người đưa tin đến cho Kha Mang, bảo Kha Mang tới thành Thiên Dạ chờ. Sau khi đến thành Thiên Dạ, Lục Ly không nói chuyện nhiều với nhóm Dạ Lạc tìm gặp mình, chờ Kha Mang tới thì hắn tiến vào Thiên Tà Châu, nhanh chóng bay về hướng Thông Thiên Sơn ở phương xa, rất nhanh sau đó đã biến mất ở phía xa nơi cuối trời. Hỏa Ngục, Mộc Ngục đều có truyền tống trận nên hầu như không mất nhiều thời gian của Lục Ly. Sau khi vào Thổ Ngục, Lục Ly phải dựa vào Thiên Tà Châu để đi đường. Tuy nhiên, Thiên Tà Châu rất nhanh, từ đây đi tới lối vào Thủy Ngục mất bốn năm ngày, từ Thủy Ngục đi vào Cổ Thú giới cũng chỉ mất bốn năm ngày, tốn nhiều nhất một tháng để đi qua đi lại. Sau khi Lục Ly vào Thổ Ngục, hắn xác định phương hướng và khống chế Thiên Tà Châu bay đi. Bất chấp cơ thể còn chưa hồi phục của mình, hắn bước vào trạng thái cảnh giới Không Linh và bắt đầu lĩnh hội sát chiêu của Sát Đế. Đoạn thời gian trước, hắn đã nhiều lần tung ra sát chiêu của Sát Đế, theo lý mà nói hắn có cơ hội rất lớn để lĩnh hội được sát chiêu của Sát Đế. Đương nhiên không ai có thể đảm bảo điều này, dù sao Sát Đế là cường giả siêu cấp Thần Giới, cho dù hắn tạo ra sát chiêu đơn giản như thế nào, cũng sẽ không để mọi người lĩnh hội được đơn giản như vậy. Bốn năm ngày trôi qua trong nháy mắt, cảm giác thời gian bên trong Không Gian Chi Cảnh trôi qua quá nhanh, lúc Hòa Nguyệt đánh thức hắn, Lục Ly nghĩ chỉ mới trôi qua nửa ngày. - Năm ngày hả? Lục Ly hơi bất ngờ, dùng thần niệm dò xét bên ngoài, phát hiện phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa ngọn núi to lớn, hắn cay đắng nở nụ cười. Thời gian năm ngày, hắn không lĩnh hội được cái gì, sao lại trôi quá nhanh như vậy? Sau khi đến Thông Thiên Sơn, cơ thể hắn bay ra đi vào Thủy Ngục, xác định phương hướng xong mới nhanh chóng để Thiên Tà Châu tiếp tục bay, lúc này hắn mới có thời gian hỏi: - Tình hình của Thần Châu Đại Địa thế nào? - Tạm ổn! Câu trả lời của Hòa Nguyệt khiến Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, Hòa Nguyệt nói: - Những Hóa Thần cường giả kia đã ra đi, khống chế không ít cường giả và quân đội, bắt đầu tập hợp con dân nhân tộc. Thành Xích Nguyệt, thành Thần Khải, thành Vấn Tiên, ba nơi này đã tập hợp hơn mấy nghìn vạn nhân tộc, ước tính sau một hoặc hai tháng, mấy ức con dân nhân tộc sẽ được tập hợp lại. - Đám khốn nạn này! Lục Ly nghiến răng chửi một cậu, nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. Hòa Nguyệt dừng một chút, không dám dấu diếm tin tức, tiếp tục bẩm báo: - Đại nhân, Hóa Thần cường giả của thành Thần Khải và thành Vấn Tiên tương đối thô bạo, chia rẽ chém giết không ít người, có mấy cái thành nhỏ còn bị cường giả cấp Hóa Thần san bằng, ước chừng chết hơn mấy nghìn vạn con dân. Lần này Lục Ly không có mắng chửi nữa, nhưng sắc mặt lại dữ tợn hơn, toàn thân liên tục tỏa ra sát khí. Trong lòng Giải Trãi Vương và Hòa Nguyệt đều nổi lên sự sợ hãi, sợ rằng Lục Ly không khống chế nổi bản thân mình tiêu diệt hai người. Vẻ mặt của Kha Mang cũng vô cùng khó coi, dù sao hắn cũng là người của Đấu Thiên giới, đám Hóa Thần kia lại dám ở Đấu Thiên giới tùy ý tàn sát. - Phù! Lục Ly hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại nhanh chóng tiến vào trạng thái cảnh giới Không Linh bắt đầu tu luyện.
Chương 1484 Không còn lựa chọn nào khác
Chỉ có kẻ hèn nhát mới than trời trách đất, còn cường giả thực sự sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn, dựa vào thực lực của mình để giải quyết vấn đề. Thế giới này không tin vào nước mắt, chỉ tin nắm đấm và thực lực. Lại bốn năm ngày bế quan nữa trôi qua, Lục Ly lại bị đánh thức, vẻ mặt tràn ngập ảm đạm, hiển nhiên là bế quan mấy ngày nay không có kết quả gì. Thần niệm của hắn bay ra, cẩn thận xác định khung cảnh xung quanh, lượn lờ một hồi lâu mới tìm cửa ra vào Cổ Thú giới. - Kha Mang, đi mở phong ấn! Cửa ra vào bên này bị Kha Mang phong ấn, lúc này Lục Ly mới mang hắn đưa tới đây. Sau khi Kha Mang bị truyền tống ra ngoài, hắn ung dung mở phong ấn. - Đi vào! Lục Ly dẫn Kha Mang vào cửa truyền tống, xuất hiện bên trong Long bảo. Hắn đưa Giải Trãi Vương và Hòa Nguyệt ra ngoài, để họ đi ứng phó tình hình bên ngoài. Hắn không muốn nhìn thấy một Thú tộc nào của Cổ Thú giới. - Kha Mang, ta lại bế quan mười ngày, mười ngày nữa đánh thức ta! Luyện hóa Thần Thi không đầu quá nguy hiểm, nếu không tốt e rằng sẽ làm bạn với Thần Thi không đầu. Bọn người Nhan Cô còn chưa giết người theo quy mô lớn, cho nên Lục Ly vẫn còn một ít thời gian, hắn muốn cho bản thân mình mười ngày cuối cùng để xem liệu hắn có thể lĩnh ngộ được sát chiêu của Sát Đế không. Lục Ly tiến vào Thiên Tà Châu, Kha Mang canh giữ, Giải Trãi Vương ra ngoài gặp vài vị trưởng lão của Cổ Thú tộc còn ở lại trấn thủ. Cường giả của Cổ Thú giới đều bị đánh chết, cả gia tộc bị tiêu diệt nhưng lại không náo loạn, bên trong lại rất bình tĩnh. Mười ngày sau, Kha Mang công kích Thiên Tà Châu đánh thức Lục Ly, sau đó một cơ thể hiện ra bên ngoài, vẻ mặt không vui không buồn, nhưng trong mắt hiện lên sự thất vọng và chua xót. - Xem ra, ta và sát chiêu của Sát Đế không có duyên rồi! Lưu Ly khẽ thở dài, lần này tham ngộ trong hai mươi ngày, hắn vẫn không thu hoạch được gì. Có vẻ như hắn cùng sát chiêu giết địch không có duyên hoặc là do cảnh giới trước mắt của hắn không có cách nào tham ngộ được. - Không nghĩ nữa! Lục Ly lắc đầu, gạt sát chiêu của Sát Đế sang một bên, đặt hy vọng lên Thần Thi không đầu. Hắn đưa mắt nhìn về phía Kha Mang hỏi: - Ngươi đã thu thập xong bí thuật luyện thi mà ta nói chưa? Sau khi trở về từ Cổ Thú giới lần trước, Lưu Ly thuận miệng nói một câu, hắn nhớ rõ một chút về phương diện bí thuật của Cổ Thú giới. Kha Mang không làm hắn thất vọng, từ trong không gian giới lấy ra hai quyển bí tịch đưa cho Lục Ly, sau đó nhìn Lục Ly có chút lo lắng nói: - Thánh Chủ, ngài thật sự muốn mạo hiểm sao? - Ta không còn sự lựa chọn nào khác... Lục Ly cười khổ, phất tay để Kha Mang đừng nói nữa, hắn tập trung xem xét hai quyển bí thuật này, đây là bí thuật được chủng tộc thượng cổ nghiên cứu ra. Hai bí thuật này không hề phức tạp, luyện thi thực ra không khác gì luyện chế khôi lỗi, thi thể chỉ là một loại khôi lỗi đặc biệt thôi. Lục Ly lựa chọn một loại bí thuật luyện thi tương đối cao cấp, bí thuật này cần luyện chế Thi Hồn Phù. Sau khi luyện chế ra loại phù văn này trực tiếp đánh vào thi thể, chỉ cần đánh vào một trăm linh tám Thi Hồn Phù thành công, sẽ lập nên tinh thần liên hệ, lập tức có thể khống chế thi thể này một cách nhẹ nhàng. Lựa chọn loại bí thuật luyện thi này, vì Lục Ly suy nghĩ tới an toàn. Hắn có thể đứng ở xa phóng ra Thi Hồn Phù, như vậy sẽ không cần đứng quá gần Thần Thi không đầu, sẽ không bị khí huyết mạnh mẽ của Thần Thi trấn áp mà chết. Lục Ly suy nghĩ trong một canh giờ, hắn quát khẽ: - Giải Trãi Vương vào đây, giúp ta đi thu thập một vài thứ. Thi Hồn Phù liên tục cần một chút linh tài đặc biệt, mà hình như Cổ Thú giới không có những linh tài này, như vậy phiền phức lớn rồi, hắn phải trở lại Mộc Ngục tìm Chấp Pháp Trưởng Lão hoặc Lục Chính Dương để có được. Cũng may luyện chế Thi Hồn Phù linh tài mặc dù rất đặc biệt, nhưng Cổ Thú giới rất lớn, Giải Trãi Vương đi một vòng trong hai canh giờ đã mang về những linh tài mà Lục Ly cần. - Luyện chế Thi Hồn Phù! Lục Ly tự giam mình bên trong tòa thành bảo, hắn quyết định trong vòng ba ngày dùng hết khả năng để luyện chế ra Thi Hồn Phù hoàn chỉnh, ba ngày sau phải xuống Thần Long Trì để luyện hóa Thần Thi không đầu kia. Quả nhiên Thi Hồn Phù luyện chế rất đơn giản, chỉ là tiêu hao không ít tinh Thần Lực của Lục Ly, hắn tốn hai ngày luyện chế ra không ít Thi Hồn Phù. Sau đó hắn nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt rồi ngày thứ ba xuất quan. - Kha Mang, ta đi xuống! Bên trong Thăng Long Đạo, Lục Ly để Kha Mang mở ra cấm chế, hắn cẩn thận suy nghĩ giao phó nói: - Nếu như bên dưới xảy ra tình huống quá kinh khủng, có thể là do Thi Hồn Phù của ta đã vỡ vụn, vậy ngươi phải lập tức chạy ra khỏi Cổ Thú giới, đồng thời hủy đường hầm đi. Trở về Mộc Ngục nói với Chấp Pháp Trưởng Lão, bảo bọn họ sống sót thật tốt ở Mộc Ngục. Vù! Sau khi nói xong, Lục Ly nhảy vào sơn động sâu không thấy đáy kia, biến mất trước mắt của Kha Mang. Dưới đáy Thần Long Trì sâu hai vạn trượng, có một cung điện ngầm, cung điện kia bị phong kín hoàn toàn, bên trong có một Thần Thi không đầu màu hoàng kim. Chuyện quỷ dị như vậy, từng khiến cho Lục Ly và Chấp Pháp Trưởng Lão kinh nghi thật lâu. Thần Thi có uy áp kinh khủng nên hai người cũng không dám đi dò xét nhiều, cũng không dám có hi vọng xa vời là có được Thần Thi. Bây giờ Lục Ly bị ép đến đường cùng, hắn cũng chỉ có thể thử mạo hiểm một lần. Sau khi vào sơn động, cả người hắn căng chặt, tốc độ không dám quá nhanh. Trải qua thời gian dài như vậy, thương thế của Lục Ly đã sớm khôi phục, hắn còn luyện hóa một thứ khác là chiến giáp Bán Thần Khí. Tuy nhiên giờ phút này mặc vào mười cái chiến giáp Bán Thần Khí, Lục Ly cũng không cảm thấy an toàn. Từ từ đi xuống, trong lòng Lục Ly vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt, nhưng ánh mắt của hắn lại rất kiên định, bởi vì hắn đã không còn đường lui.
Chương 1485 Thi Hồn Phù
Xuống độ sâu hai nghìn trượng, Lục Ly đã không còn nhìn thấy ánh sáng bên trên, giống như hắn tiến vào trạng thái không gian chi cảnh, cả người bị bao vây bởi bóng tối. Nhịp tim không tự chủ được mà tăng tốc, hô hấp trở nên dồn dập, luôn cảm giác như bùn đất ở bốn phương tám hướng đều đè ép về phía hắn, ép hắn tới mức vỡ nát. Độ sâu một vạn trượng! Nhịp tim Lục Ly trở nên kịch liệt hơn, cảm giác dường như trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, hắn hít một hơi thật sâu, cắn răng tăng tốc. Độ sâu hai vạn trượng. Lục Ly gần như đã tới đáy, lần trước hắn đào động xém chút nữa là tới nơi này. Đến đây Lục Ly ngừng lại, trong lòng hắn lại không có cảm giác khẩn trương. Trước kia hắn thường xuyên như thế này, khi đứng trước sống chết, hắn lại vô cùng tỉnh táo, không thèm đếm xỉa, cùng lắm thì chết thôi. Hắn không có lập tức phóng thần niệm ra, mà tiếp tục bay xuống phía dưới, chờ sau khi đến dưới đáy, hắn vẫn không xuất thần niệm ra dò xét. Hắn biết một khi phóng thần niệm ra, hắn sẽ lập tức bị một luồng hơi thở kinh khủng bao phủ, cả cơ thể không thể chuyển động được dù chỉ một phần. Lúc trước hắn và Chấp Pháp Trưởng Lão có tới dò xét thử một lần, cũng giống như thế. Bây giờ hắn không thần niệm dò xét nên không có cảm giác áp bức quá mạnh, mặc dù vẫn cảm giác được xung quanh rất lạnh lẽo, khiến cho người ta rất không thoải mái. Ù… Ù…! Mi tâm của hắn sáng lên ấn ký hỏa hồng sắc, giống như lần trước Âm Quỳ Thú cũng truyền tới một tia suy nghĩ, bảo Lục Ly lập tức rời đi, Âm Quỳ Thú cảm nhận được nguy hiểm rất lớn. Lục Ly không nghe theo Âm Quỳ Thú, hắn lấy ra chiến đao Lãnh Phong bắt đầu tiếp tục khai quật xuống dưới. Hắn nhớ rất rõ hắn đứng ở chỗ này dùng thần niệm dò xét đến cực hạn, mới có thể mơ hồ dò xét tới tình hình của cung điện. Hắn dùng thần niệm dò xét tới vạn trượng cũng không sao, nhưng cung điện dưới lòng đất và Thần Thi không đầu kia ở khu vực sâu ít nhất vạn trượng. Tốc độ khai quật sơn động của hắn rất nhanh, chiến đao Lãnh Phong càn quét không ngừng, đất đá phía dưới bị chém thành bột mịn, hắn hoàn toàn quên mất mối nguy Thần Thi không đầu, mà không ngừng khai quật hang động. nghìn trượng, ba nghìn trượng, năm nghìn trượng! Lục Ly phát hiện mình xuất thần niệm ra, hơi thở lạnh lẽo khủng bố của Thần Thi không đầu không có lan tràn tới. Mặc dù hơi thở càng ngày càng khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng Lục Ly vẫn có thể hoạt động như cũ, bất kỳ lúc nào cũng có thể thoát ra. - Tiếp tục đào! Lục Ly giơ chiến đao Lãnh Phong lên, liều mạng tăng tốc đào xuống phía dưới, tốc độ khai quật đường núi này đúng là quá nhanh, chỉ qua hơn mười nhịp thở Lục Ly đã đào thêm mấy nghìn trượng. Đoán chừng cách cung điện trong lòng đất kia chỉ còn hơn một, hai nghìn trượng, tốc độ khai quật của Lục Ly dần dần trở nên chậm lại. Không phải hắn bắt đầu lo lắng, mà đến nơi này hơi thở xung quanh trở nên vô cùng lạnh lẽo, cảm giác giống như rơi vào hầm băng, toàn thân Lục Ly như chết lặng, động tác trở nên không nhanh nhẹn. Thật ra thì hơi thở ở nơi này cũng không lạnh lẽo lắm, mà trong lòng có một cảm giác. Giống như một người đi ngang qua nghĩa địa lúc nữa đêm, lúc đầu nhiệt độ không lạnh, đột nhiên lại có cảm giác lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà, không rét mà run. - Cách một, hai nghìn trượng, sợ rằng không phóng được Thi Hồn Phù. Trong lòng Lục Ly thì thầm, tiếp tục đào xuống bên dưới. Lần này tốc độ lại trở nên chậm hơn rất nhiều, Long Khải bên ngoài cơ thể và chiến giáp Bán Thần Khí đều thoáng hiện, hắn biết nếu như Thần Thi không đầu kia muốn giết hắn, thì cho dù hắn có mặc chiến giáp Thần Khí đoán chừng cũng không an toàn. Lục Ly lại đào thêm một nghìn trượng trong thời gian một nén nhang, đến đây Lục Ly không tự chủ được mà ngừng lại. Toàn thân hắn bị bao phủ bởi hơi thở lạnh lẽo, thân thể run lên sợ hãi, răng cũng run cầm cập, trên mặt không còn một giọt máu, tóc trắng rơi lả tả, trên người đều là bụi, nhìn hắn không khác gì Lệ Quỷ. - Không thể đào xuống nữa! Không thể tới gần nữa! Trong linh hồn Lục Ly không ngừng hiện lên hai câu này, toàn thân hắn tràn ngập cảm giác bất lực, sâu trong linh hồn đầy sự sợ hãi, mỗi một cọng lông tơ đều dựng thẳng lên. - Chắc khoảng cách tới cung điện dưới lòng đất không tới nghìn trượng nữa đâu. Lục Ly âm thầm nghĩ, cách như vậy hắn có thể khống chế Thi Hồn Phù bay xuống dưới, nhưng hắn vẫn cảm thấy không an toàn, nếu như cách quá xa Thi Hồn Phù sẽ mất đi tác dụng. - Đào thêm năm trăm trượng! Lục Ly cắn răng định quyết, trong đôi mắt hiện lên một ánh sáng màu đỏ, hắn giơ chiến đao Lãnh Phong lên liều mạng khai quật xuống bên dưới, tốc độ tăng nhanh hơn. Hắn liều lĩnh dùng Thần binh trong tay càn quét, từng mảnh từng mảnh đất đá bên trong đều bị chém thành bột mịn, thân thể Lục Ly không ngừng rơi xuống, hắn không nghĩ ngợi gì giơ Thần Khí trong tay lên, dùng hết sức đào phía trước. Trăm trượng, ba trăm trượng, năm trăm trượng, tám trăm trượng! Đến giờ phút này Lục Ly mới giật mình tỉnh lại, hắn không ngờ lại đào đến tám trăm trượng. May là hắn thức tỉnh sớm, nếu không đào thêm một đoạn nữa, nói không chừng hắn sẽ đào tới cung điện dưới lòng đất kia, sau đó thân thể hắn sẽ rơi xuống phía dưới, đáp ở phía trên Thần Thi không đầu. Nghĩ tới đây, Lục Ly hơi rùng mình, hắn hít sâu một hơi, sau đó dùng sức vuốt mặt mình, nói với bản thân mình phải tỉnh táo, phải bình tĩnh. Hắn đã không còn đường lui, một là thu phục Thần Thi bên dưới, hai là cùng Thần Thi này yên lặng mãi mãi ở trong lòng đất. Đến nơi này, Lục Ly cũng không có dám làm loạn, ngồi trên mặt đất trong thời gian một nén nhang, để cho trạng thái của mình đạt đến đỉnh điểm. Hắn cầm Lãnh Phong đào thêm mấy trượng ở vách bên cạnh, đào ra một cái lỗ khổng lồ ở gần đó. - Được rồi! Không gian giới trong tay Lục Ly sáng lên, xuất hiện từng tấm, từng tấm huyết sắc mộc phù, trên mộc phù có những đồ văn và ký tự kỳ dị, trong rất huyền diệu, cao thâm. - Đi! Lục Ly lấy một tấm Thi Hồn Phù đầu tiên, vọt sang bên trái mặt đất, hắn vẫn không dám dùng thần niệm dò xét, chỉ có thể dựa vào ký ức xác định hướng của Thần Thi không đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 221-225

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom