-
Chương 1471-1475
Chương 1471 Một Trăm Hạng Đầu Thần bảng
Ánh mắt của bọn Quân Hồng Diệp và Ngô Quảng Đức đều đặt lên người Nhan Cô, lần này Nhan Cô là thủ lĩnh, đương nhiên nghe theo lời của hắn. Trong lòng Nhan Cô đấu tranh kịch liệt, Lục Ly đơn độc lao tới, Dực Thần lại rút ra xa trăm dặm, đây là cơ hội vô cùng tốt. Nếu như bọn hắn đánh thắng Lục Ly, Lục Ly mà chết thì Thiên Tà Châu sẽ vào tay hắn. Đến lúc đó lại dồn sức đánh một trận với Dực Thần, hoặc là tẩu thoát, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành. Chỉ là... Dực Thần lại hiểu rất rõ tình hình, chẳng lẽ nàng ta lại không sợ bọn hắn đoạt được Thiên Tà Châu? Suy nghĩ của Thần Linh đương nhiên chu toàn hơn bọn hắn, cho nên Nhan Cô có chút chần chừ. Xẹt! Lục Ly xé trời mà bay đến, Nhan Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn cũng không còn đường lui. Tốc độ của Lục Ly quá nhanh, bọn hắn có thể rút lui, thế nhưng hơn hai mươi Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ thì không thể, hắn chỉ đành vung tay hét lên: - Tản ra, vây giết! Nhan Cô truyền lệnh tử chiến đi, ánh mắt của cả đám trở nên kiên định. Lũ Trần Vô Tiên, Diệp Hồng Quân, Ngô Quảng Đức trên người sát khí cuồn cuộn, bởi vì Lục Ly mà nhà bọn hắn chết không ít người, lần này liền tính toán hết món nợ. Vụt! Cơ thể tộc trưởng Lý gia đột ngột biến mất giữa không trung, vừa nãy Lục Ly suýt nữa đã giết chết lão, nếu như không phải Dực Thần đập nát pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, giờ khắc này sợ rằng lão đã chết dưới tay Lục Ly. Cho nên tộc trưởng Lý gia lẻn vào không trung, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đánh Lục Ly một đòn trí mạng. Ngô Quảng Đức dáng người cao lớn, sức phòng ngự rất tốt, hắn suy nghĩ rồi cắn răng xông đến chỗ Lục Ly trước tiên, nếu như đoạt được Thiên Tà Châu hắn có thể cùng Nhan gia đàm luận chuyện điều kiện. Trong tay hắn xuất hiện một lá chắn hình bầu dục, tay còn lại cầm một chiếc búa lớn, ngạo nghễ lao tới chỗ Lục Ly. Mặt khác, ở hai bên sớm đã có người bắt đầu tấn công từ xa, từng luồng sáng bay ra, nhấn chìm Lục Ly. Vèo! Lục Ly lại tăng tốc lên một bậc, cơ thể vừa xông lên vừa né đòn, ở giữa không trung lượn thành các đường cong, ung dung tránh né tất cả công kích từ xa, tựa như hắn đã đoán được quỹ tích tấn công của những kẻ này. - Hây! Ngô Quảng Đức giơ tấm khiên lớn, giống như một con voi lớn xông thẳng vào Lục Ly, búa lớn trong tay hắn lưu chuyển ánh sáng đỏ ngòm như máu, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giáng cho Lục Ly một đòn trí mạng. Tám trăm trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượng! - Chính là giờ khắc này, ra tay! Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, Ngô Quảng Đức quát lớn, hắn cảm nhận được tộc trưởng Lý gia đang ẩn nấp ở gần đó. Vừa nãy hắn không ra tay, chính là muốn liên thủ với tộc trưởng Lý gia. Hơn nữa phía sau còn có đám người Nhan Cô, Phùng Vạn Hổ, Quân Hồng Diệp, nếu như hai người liên thủ đánh tới, Lục Ly không chống đỡ được, đợi phía sau công kích đến, dù Lục Ly có là thần cũng phải bỏ mạng. Xẹt xẹt! Không gian bên trái Lục Ly đột nhiên bị xé toạc ra, một chiếc trường thương đâm thủng không trung, mục tiêu duy nhất chính là đầu hắn. Nếu như hắn không ngăn lại, đầu hắn chắc chắn sẽ bị sức mạnh cường đại đánh nát. Cho dù không có bị đánh nát, cũng sẽ bị chấn động đến mức chóng mặt, tốc độ phản ứng suy giảm rất nhiều, khi ấy đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên đánh đến liên tục không ngớt, Lục Ly tuyệt đối chết không có chỗ chôn. - Hây! Ngô Quảng Đức cơ hồ hành động cùng một lúc, tấm chắn trong tay hắn sáng lên, đột ngột lớn lên như một bức tường đập tới chỗ Lục Ly, hoàn toàn ngăn cách giữa hắn và Lục Ly. Chiêu này trước đây Ngô Quảng Đức cũng thường hay dùng, nếu như Lục Ly công kích lá chắn của hắn, dù có đánh vỡ lá chắn thì ngay lập tức sẽ phải hứng chịu đợt công kích như bão táp mưa sa của hắn. Còn nếu như không công kích, Lục Ly chỉ có thể lùi về phía sau, đợi đến thời cơ hắn sẽ đè úp Lục Ly ra mà đánh! Trong lúc chiến đấu, khí thể của bậc cường giả rất quan trọng, nếu như đè đối phương ra đánh, trong chốc lát đối phương căn bản không có cách phản kích, chỉ có thể liều mạng chống cự. Nếu như vậy sẽ lộ càng nhiều sơ hở, cơ thể cũng sẽ không tránh khỏi bị thương, cứ vậy làm tiêu hao sức lực của hắn, cuối cùng khả năng hắn bị chém giết là vô cùng lớn. - Ha ha! Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Ly nở một nụ cười trào phúng, hắn nhắm hai mắt lại, trong đầu toàn là cảnh tượng Sát Đế giết chết Ác Ma. Giờ khắc này hắn có một loại cảm giác dưới sự kích thích của nguy hiểm trí mạng đang gần kề, ấn ký tinh thần của máu của Sát Đế chắc chắn sẽ bị kích động, khả năng hắn phóng ra được sát chiêu của Sát Đế là rất lớn. Máu của Sát Đế đang cuồn cuộn dữ dội trong cơ thể, sát khí trên người Lục Ly càng dày đặc, hắn hoàn toàn không suy nghĩ gì cả. Hoàn toàn quên mất nguy hiểm bên ngoài, quên mất cú đâm trí mạng từ trường thường của tộc trưởng Lý gia, quên mất sự đè ép của tấm khiên, đằng sau còn có Ngô Quảng Đức đang thủ thế chờ đánh ra một đòn đoạt mạng. Trong đầu hắn toàn là hình ảnh thiếu niên áo trắng khoan thai vung một đao, một đao kia vung lên rất tùy ý, nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng kẻ bị đánh không tài nào chống đỡ, Ác Ma mạnh mẽ đến đâu cũng bị một đao kia chém làm hai nửa, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma! Xẹt xẹt! Bên tai truyền đến tiếng rít chói tai, mũi trường thương màu đen của tộc trưởng Lý gia tỏa ra một luồng sát khí ác liệt. Tốc độ của mũi thương vô cùng nhanh, một giây sau đã định đâm lên đầu Lục Ly. - Chém! Lục Ly khoan thai phun ra một chữ, hắn tùy ý vung Lãnh Phong chiến đao trong tay, bổ tới mũi trường thương bên kia. Tốc độ bổ tới có cảm giác vô cùng chậm rãi, thế nhưng một đao kia bổ xuống, trong nháy mắt toàn bộ trời đất mưa gào gió thét. Thiên Địa Huyền Khí trong bốn phương tám hướng trời đất đều bị xao động, thuận theo Lãnh Phong nổi lên điên cuồng, khiến tộc trưởng Lý gia bị chế áp gắt gao, không thể nào tiến lên dù chỉ một bước. Mũi trường thương chỉ còn cách đầu Lục Ly chưa đến một trượng, một giây sau là có thể đâm tới, làm đầu Lục Ly vỡ tung tóe.
Chương 1472 Cùng nhau tru sát
Đáng tiếc cho dù tộc trưởng Lý gia cố gắng hết sức, dù có cố sức tiến lên, cơ thể lão căn bản không nhích được phân nào, kể cả là nhích đầu ngón tay. Xẹt! Một ánh đao đỏ rực như máu từ trong Lãnh Phong gào rít bay ra, nhanh như tia chớp lao về hướng trường thương. Trong nháy mắt cây trường thương Bán Thần Khí bị đánh tan nát thành tro bụi, ánh đao đỏ rực vẫn tiếp tục lao đi, lao thẳng vào giữa hai chân mày tộc trưởng Lý gia. - Không! Tiếng gào thét cuồng loạn cùng không cam lòng vang lên, ánh đao nhẹ nhàng chém tộc trưởng Lý gia thành hai mảnh, ngay cả chiếc giáp Bán Thần Khí của hắn cũng bị chém làm đôi. Tựa như... Đây không phải là Bán Thần Khí, tộc trưởng Lý gia không phải là Hóa Thần đỉnh phong mà chỉ là hình nhân được làm từ bùn. - Không xong rồi, Ngô Quảng Đức, rút lui! Thần niệm của đám người Nhan Cô, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp vẫn theo dõi bên này, nhìn thấy một đòn khủng bố như vậy của Lục Ly, cả lũ sợ hãi. Nhan Cô lập tức gào lên, Ngô Quảng Đức phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức tháo chạy điên cuồng. - Định trốn ư? Đã muộn! Lục Ly vẫn nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt hắn giống như một giếng cổ bất động, bình thản nói hết câu này rồi vung Lãnh Phong lên, lần thứ hai khoan thai bổ về hướng Ngô Quảng Đức. - Khủng bố! Sát chiêu nằm trong Thần bảng một trăm chiêu thức chí tôn còn lưu lại, quả nhiên cực kỳ kinh người! Tử Liên Nhi bị Dực Thần khống chế đứng từ xa quan sát cảnh tượng vừa nãy, cho dù nàng ta có là Thần Linh, đứng cách xa như vậy vẫn có chút không rét mà run. Xoẹt! Lục Ly nhẹ nhàng chém một đao, một luồng sáng màu đỏ bay ra, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phía đều dâng trào đến điên cuồng. Ngô Quảng Đức vốn định chạy trốn nhưng ngay lập tức bị trấn áp, cơ thể không thể cử động được nửa bước. Ầm! Ánh sáng lưỡi đao màu đỏ như máu chém về phía tấm chắn khổng lồ kia, tấm chắn là Bán Thần Khí, nhưng nó lại không ngăn được ánh sáng lưỡi đao màu đỏ nhẹ nhàng chém một đao, tấm chắn từ đó vỡ ra thành hai mảnh, đao tiếp tục bay đi, trực tiếp bắn thẳng vào Ngô Quảng Đức. - Không! Trong linh hồn của Ngô Quảng Đức truyền đến một cảm giác nguy hiểm trí mạng cũng như nỗi sợ hãi vô hạn. Hắn là tộc trưởng của Ngô gia ở Ma Hoàng Giới, Ngô gia lần này cử hai Hóa Thần đều chết hết rồi. Nếu như hắn lại bị đánh chết thì nhà họ Ngô nhất định sẽ thiệt hại nặng nề, đến lúc đó nói không chừng còn bị các gia tộc còn lại chiếm đoạt. Rầm! Bất luận hắn không cam tâm thế nào, lại tuyệt vọng thế nào, tức giận thế nào, ánh đao kia cũng không có ý định dừng lại. Ánh sáng lưỡi đao xuyên qua bầu trời, chính xác chém vào lưng hắn. Bán Khí trên người hắn dễ dàng bị đánh vỡ, sau đó cơ thể hắn bị xẻ ra từ giữa, thế đi của ánh đao không chút giảm bớt chém thẳng vào mặt đất trước mắt tạo ra một khe nứt sâu không thấy đáy. - Trốn! Bọn người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp ngay từ đầu còn có chút chần chừ, nhưng sau khi thấy Ngô Quảng Đức bị giết chết một cách dễ dàng, bọn họ bị dọa cho chết khiếp. Tất cả đều nhanh chóng bỏ trốn, lúc này cho dù Nhan Cô nói muốn cho bọn hắn Thần Khí, bọn hắn cũng không có gan lấy. Một nhát đao giết một Hóa Thần đỉnh phong, mà tộc trưởng Lý gia cùng với Ngô Quảng Đức không có cách nào phản kháng cả. Giống như Địa Tiên đánh chết Nhân Hoàng, bọn họ căn bản không phải là cùng một đẳng cấp, bọn hắn ở lại cũng chỉ có duy nhất một con đường chết. Vèo! Thân thể Lục Ly bay lên như gió thoảng, hắn vẫn luôn nhắm hai mắt lại, cũng không cố ý dùng thần niệm khóa chặt, mà dùng trực giác chém một đao về phía trước. Xoẹt! Một ánh đao màu đỏ như máu lao vút đi, ba Hóa Thần phía trước chạy tương đối chậm, đã bị Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng ùa đến trấn áp. Sau đó cả ba người đều bị chém đứt ngang, chiến giáp Bán Thần Khí trên người họ cũng nổ tung. Sát chiêu của Sát Đế vô cùng kinh khủng, chém chết Hóa Thần chẳng khác gì chặt củ cải trắng cả, thế nhưng ngẫm lại Sát Đế giết chết bọn Ác Ma hùng mạnh so với Lục Ly còn dễ dàng hơn, cũng rất dễ lý giải. Chém giết mấy người, Lục Ly cũng chưa thỏa mãn, hắn muốn giết chết hết tất cả mọi người, thời gian duy trì máu của Sát Đế không dài, nếu không giết chết được hết tất cả mọi người thì kết cục cuối cùng sẽ rất thảm. Tốc độ của Lục Ly đạt tới cực hạn, hắn điên cuồng đuổi theo, không lâu sau lại đuổi giết hai Hóa Thần, một đao chém ra, một tia sáng đỏ như máu lóe lên, thân thể hai Hóa Thần bị chém thành hai nửa, lại giết chết hai Hóa Thần! Đám Hóa Thần này đều bị dọa cho chết khiếp, căn bản không dám đánh lại Lục Ly. Chẳng qua… cho dù bọn họ có ra tay cũng không kịp, bởi vì Lục Ly vung chiến đao lên, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng tụ lại trấn áp, thân thể bọn hắn đều không thể cử động được, sao lại còn có thể ra tay được chứ? - A? Sau khi chém chết hai Hóa Thần, Lục Ly hơi lúng túng một chút, bởi vì bọn người Nhan Cô đã bỏ chạy tán loạn hết rồi. Lúc mà hắn truy giết bên này, những người khác đã chạy về hướng khác. Hắn bên này chỉ còn lại một Hóa Thần đỉnh phong đang chạy trốn. Nếu hắn đi đuổi theo Hóa Thần đỉnh phong này, hắn sẽ khó đuổi kịp đám người còn lại. Nếu như đi truy sát Hóa Thần bình thường gần đó chưa thoát ra xa thì Hóa Thần đỉnh phong phía trước chẳng mấy chốc sẽ bỏ trốn mất. Lục Ly phát hiện một sự thật, hắn không có cách nào giết chết toàn bộ Hóa Thần được, chứ đừng nói đến việc tru sát Dực Thần! Bởi vì tốc độ của Dực Thần rất nhanh, từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng cách xa với hắn, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Hắn có được áo nghĩa Phong Quá Vô Ngân, nhờ máu của Sát Đế tăng phúc khiến tốc độ đã đạt tới Hóa Thần đỉnh phong rồi, thật đáng tiếc cảnh giới của hắn quá thấp, chỉ có cảnh giới Địa Tiên. Nếu như hắn đạt đến Hóa Thần cảnh, lại dùng máu của Sát Đế, tốc độ lúc này của hắn chắc chắn sẽ vượt qua tất cả mọi người. Muốn giết tất cả mọi người trong một, hai nén nhang cũng không thành vấn đề. Không thể giết hết tất cả một người, chứng tỏ điều gì?
Chương 1473 Cùng nhau tru sát
Chứng tỏ trận chiến này hắn đã thất bại, mà thất bại chính là cái chết, chờ khi năng lượng của máu của Sát Đế tiêu hao hết, hắn sẽ vô cùng yếu và sau đó là hôn mê. Đến lúc đó coi như hắn tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, Dực Thần cũng có thể thoải mái luyện hóa Thiên Tà Châu sau đó giết chết hắn. - Nhất định phải hủy diệt được phân thần của Dực Thần! Lục Ly nhanh chóng hạ quyết tâm, nếu như không chém chết phân thần của Dực Thần thì hắn chắc chắn sẽ phải chết. Sau khi hủy được phân thần của Dực Thần, hắn ta có thể tiến vào bên trong Thiên Tà Châu để sống sót qua thời kỳ suy yếu, sau đó sẽ tìm cách tru sát Cửu Giới Hóa Thần còn lại. Vấn đề là Dực Thần cẩn thận như thế chắc chắn sẽ không để bản thân hắn lại gần, đầu óc Lục Ly xoay nhanh, trong nháy mắt đưa ra được một chủ ý. Vút! Hắn xoay người lại, không đi đuổi giết Hóa Thần đỉnh phong ở phía xa kia nữa mà lao thẳng về phía mấy Hóa Thần tiền kỳ gần đó chưa thoát ra xa. Tốc độ của những Hóa Thần tiền kỳ này giai còn kém xa, Lục Ly chỉ cần hơn mười giây là có thể đuổi kịp. Bên này có ba Hóa Thần, loại võ giả cấp bậc này Lục Ly không cần phóng thích máu của Sát Đế đã có thể giết chết chúng. Thế nhưng…hắn vẫn phóng thích sát chiêu của Sát Đế ra, loại chiêu thức này phóng thích nhiều sẽ khiến xác suất cảm ngộ của hắn về sau cao hơn, lần này hắn dùng một giọt cuối cùng máu của Sát Đế. - Liều mạng! Trong lòng ba Hóa Thần đều hiểu rõ, bị Lục Ly truy sát kết quả chỉ có chết. Trong mắt ba người đều lộ ra vẻ điên cuồng, thay vì bỏ chạy họ quay đầu lại bắn về phía Lục Ly, ánh mắt giống như ba con sói bị dồn vào con đường cùng rồi. - Giết! Ba người họ hét lên một tiếng, thân thể của một người sáng lên như mặt trời chói lọi, trong nháy mắt cả thế giời như bị ánh sáng của hắn nuốt chửng. Tất cả cảnh vật đều biến mất, trong toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mảnh ánh sáng. Xoẹt! Trường kiếm trong tay một người khác xoay tròn, thân thể cùng trường kiếm như hòa thành một thể, người chính là kiếm, kiếm chính là người, người và kiếm xoay tròn với tốc độ cao đâm về phía Lục Ly. Còn có một bóng người trở nên trong suốt, không còn hơi thở nên rất dễ dàng bị bỏ qua, hắn bay lên không chút tiếng động, như một bóng ma, trong tay hắn cầm một móc câu màu đen, rõ ràng là loại người thích âm thầm ám sát người khác. Ba người bọn họ phối hợp rất ăn ý, thủ đoạn rất quen thuộc, hiển nhiên bọn họ đã sẵn sàng tung ra đòn hiểm hóc nhất, đồng tâm hiệp lực giết chết Lục Ly. Một người phụ trách thu hút sự chú ý của Lục Ly, một người tấn công trực diện, người còn lại phụ trách đánh lén, ba người kết hợp với nhau. Nếu như kinh nghiệm chiến đấu của Lục Ly không đủ phong phú, thủ đoạn không đủ mạnh mẽ thì rất dễ dàng bị giết chết. Kinh nghiệm chiến đấu của Lục Ly cũng không tệ lắm, thủ đoạn cũng rất mạnh mẽ, nhưng lúc này hắn cảm thấy có chút sững sờ hoặc là bị ánh sáng chói mắt của Võ giả hấp dẫn, không ngờ hắn ngây người trong một giây! Cường giả giao chiến, một giây ngắn ngủi cũng có thể quyết định sinh tử. Xoẹt! Một thanh kiếm khổng lồ xoay tròn với tốc độ cao đã tới ngực của Lục Ly, lúc này phía sau Lục Ly xuất hiện một bóng người, một chiếc móc câu có độc trượt về phía lưng hắn. - Chết đi! Cách đó không xa, nam nhân tỏa ra tia sáng như ánh mặt trời kia đột nhiên bắn ra một cột sáng trắng cực lớn, cứ cho là Lục Ly có thể ngăn cản được sự công kích của hai người phía trước, nhưng cuối cùng khẳng định không thoát được người thứ ba! - A? Dực Thần ở một nơi xa tập trung nhìn về phía bên này, khóe miệng nhếch lên tươi cười, trong mắt đẹp lóe tia sáng. Nếu như Lục Ly không ngăn cản được cú đánh này… Có lẽ nàng không cần phải chờ quá lâu, Thiên Tà Châu có thể tới tay nàng rồi. - Cút! Lục Ly không hề để ý đến thanh kiếm dài đang đâm tới ở ngay phía trước, thanh đao sắc lạnh trong tay bỗng dưng hất về phía sau. Một đường đao sắc nhọn vụt đi, tên Hóa Thần tiền kỳ đánh lén kia vốn dĩ không thể ngăn chặn nổi, cơ thể lập tức bị tách thành hai mảnh. Vào lúc vung đao, cơ thể Lục Ly kỳ dị uốn éo sang một bên, tránh né được đường kiếm đâm tới trong đường toe kẽ tóc. Có điều, lão già Nhân Kiếm Hợp Nhất đó cũng không phải là kẻ ăn chay, trường kiếm bỗng dưng quét ngang qua, muốn chém đứt nửa người Lục Ly. Đáng tiếc là hắn đã đánh giá cao lực công kích của bản thân, mà lại đánh giá thấp khả năng phòng ngự của Lục Ly, thanh kiếm của hắn phóng ra một ngọn lửa ngay trên cơ thể Lục Ly, bên ngoài thân thể Lục Ly có chiến giáp Bán Thần Khí, dựa vào tên Hóa Thần Tiền Kì này mà cũng muốn phá hủy? Vậy thì quả thực là rất khó. - Cùng chết đi! Khiến Lục Ly tưởng tượng không ra đó là lão già này đột nhiên buông thanh kiếm trong tay ra, rồi mở rộng hai tay ra, vồ lấy Lục Ly, giống như một con bạch tuộc đang quấn lấy Lục Ly. Xoẹt! Cột sáng cực lớn ở phía sau đã phóng tới, không gian xung quanh không ngừng rung lên, thể hiện rõ uy lực đáng sợ của cột sáng. Ban đầu, theo như Lục Ly cho rằng, nam nhân kia phóng ra tia sáng chói lóa này chỉ là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn, lại không ngờ rằng hắn ta mới là người có lực công kích tàn bạo nhất. Bị lão già giữ chặt, Lục Ly muốn trốn cũng không thoát được, giây sau bị cột sáng nuốt chửng, sau đó bị đánh bay ra ngoài như vải rách. Ầm! Cột sáng ấy đánh Lục Ly và lão già Hóa Thần kia vào trong một ngọn núi lớn, ngọn núi ấy bị nổ tung thành một hang động lớn, Lục Ly và lão già ấy đã bị chôn sống ở nơi đó. Rầm rầm rầm… Ngọn núi rung chuyển không ngừng, sơn thạch ở phía trên rơi xuống, lắc lư một lúc, trên đỉnh núi đột nhiên tách thành từng mảng lớn, ngọn núi đổ nát, Lục Ly và những người khác hoàn toàn bị vùi lấp. - Đại Nhật Thần Quang Trụ! Nam tử tỏa sáng chói lòa cơ thể lại phát sáng lần nữa, tiếp đến là những cột sáng cực đại liên tục phóng ra không ngừng, liên tục bắn phá những dãy núi. Rầm rầm rầm…
Chương 1474 Đợi ngươi rất lâu rồi
Cột sáng quả là đáng kinh sợ, đánh vào ngọn núi lớn, những mảnh đất đá đều biến thành tro bụi, ngọn núi đã bị nổ tung thành từng hang động nhỏ. Lục Ly và lão già Hóa Thần ấy ở bên trong liên tục bị công kịch không ngừng, lão già ấy sống chết thế nào vẫn luôn nắm chặt Lục Ly. Cả hai người đều rất bi thảm, liên tục bị công kích nhiều lần, chiến giáp Bán Thần Khí trên người lão già ấy cũng đã tan tành, Lục Ly cũng giống vậy, hai người họ toàn thân đều là máu thịt mơ hồ, trông như sắp chết. - Được! Ánh mắt của Dực Thần vẫn luôn luôn hướng về phía Lục Ly, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng. Nếu như Lục Ly chạy trốn vào Thiên Tà Châu, nàng cần phải dùng một số mưu mô, dù sao thì luyện hóa Thiên Tà Châu cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất cần đến một ngày. Nhan Cô và những người khác thì còn chưa chết, nếu như đám người này quấy rối, cho dù nàng có thể giết chết Nhan Cô và những người khác, cũng sẽ đắc tội đến Nhan Thiên Cương. Nàng đã từng nghe qua Nhan Thiên Cương, Trấn Phủ Trưởng Lão của Hắc Long Phủ, xếp hạng hơn tám vạn trong Thần bảng, được xem là cường giả có tiếng của phương nam của Thần Giới, hơn nữa còn được chống lưng bởi Hắc Long Phủ. Đừng cho rằng xếp hạng hơn tám vạn trong Thần bảng có nghĩa là thấp, Thần Giới vô cùng rộng lớn, có vô số Thần Linh. Thần bảng mỗi lần thay đổi thì chỉ có một trăm vạn người có thể khắc tên lên bảng, có thể đứng tên trong Thần bảng tại Thần Giới thì được xem như là một cường giả. Chỉ cần có tên trong mười vạn vị thần trong Thần bảng, đều là cường giả của Thần Giới, hoặc là tông chủ của tiểu tông, hoặc là mấy lão già quyền uy thế trọng ở các thế lực lớn. Nhan Thiên Cương muốn lấy Thiên Tà Châu, Dực Thần cũng không để tâm, thần vật thì người người ai chẳng muốn chiếm đoạt, nàng dùng chiêu cao hơn một bậc, Nhan Thiên Cương không còn lời nào để nói. Nhưng nếu như công kích tử đệ của Nhan gia, Nhan Thiên Cương cũng sẽ không độ lượng mà buông tha, cũng có thể tìm cớ gây rối phiền hà đến nàng. Thế lực chống lưng cho nàng còn khá yếu so với Hắc Long Phủ, thực lực thì lại càng không thể sánh với Nhan Thiên Cương, đến lúc đó rắc rối phiền hà sẽ cứ tiếp tục đến không ngừng. Vì vậy, nếu có thể nhanh tay đoạt lấy Thiên Tà Châu, không gây xung đột bất hòa với Nhan Cô và đám người của hắn, như vậy sẽ là tốt nhất. Ánh mắt của nàng luôn luôn hướng về phía Lục Ly, chính là vì tìm kiếm cơ hội. Lúc này, xem ra Lục Ly đã bị trọng thương, coi như... đây chính là cơ hội vô cùng tốt. Đương nhiên, Dực Thần vẫn không hành động. Thân là một vị thần, năm tháng nàng sống quả là quá dài, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình. Lúc này, Lục Ly rất bi thảm, không có một chút lực nào sót lại. Lần trước bị Lục Ly tiêu diệt cả phân thần, làm cho nàng phải tiếu tốn mất thời gian cả một năm trời mới có thể hồi phục, lần này không thể giẫm lên vết xe đổ như vậy nữa. Phân thần bị tiêu diệt cũng không là gì, cơ thể của Tử Liên Nhi bị hủy diệt cũng chẳng đáng tiếc là bao. Nhưng nàng chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi, lần này nếu không đoạt lấy được Thiên Tà Châu, nàng sẽ không còn một cơ hội nào nữa. Bùm! Đất đá trong ngọn núi đột nhiên vỡ ra, lão già cứ quấn lấy Lục Ly ấy cuối cùng cũng bị Lục Ly tặng cho một nắm đắm bay vào không trung, một nắm đấm đánh chết. Luc Ly tìm được cơ hội bay ra khỏi ngọn núi, xem tình hình chuẩn bị phản kích, không thể để nam tử phóng ra tia sáng ấy tiếp tục công kích. Xoẹt! Tốc độ của hắn đạt đến cực hạn, thân thể đang lượn lờ trên không trung như rồng rắn, né tránh một cách khéo léo mấy cột sáng công kích, không ngừng thu hẹp cự ly giữa hắn với nam tử đó. Rất rõ ràng, tốc độ của Lục Ly so với ban đầu thì chậm đi không ít, sát khí trên người cũng dần yếu đi rất nhiều, trên cơ thể có rất nhiều chỗ chảy máu không ngừng, thể hiện rõ là đang trọng thương. - Chết! Đợi đến khi cự ly từ hai bên gần còn vài trăm mét, Lục Ly bỗng nhiên rút đao hướng về phía đó, sắc mặt của nam tử đối diện thay đổi trong chớp mắt. Cảm nhận được áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng, hắn biết đợi tiếp thì rất có thể hắn sẽ bị xẻ làm hai mảnh giống như Ngô Quảng Đức của Lý gia. - Cùng chết đi! Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ điên cuồng hung tợn, trước khi ánh đao màu đỏ còn chưa phi tới, thân thể hắn lại trở nên sáng chói một lần nữa. Hơn nữa, lần này, ánh sáng chói lóa đó bỗng nhiên giãn nở ra, cuối cùng là bùng nổ giống như mặt trời thiêu đốt. Rầm! Một Hóa Thần cảnh tự bạo, đây quả thực là một sự việc đáng kinh hãi, không gian xung quan tức khắc trở nên méo mó, tất cả đều vỡ nát ngay sau đó. Một vụ nổ phá trời hủy đất cuốn đi tất cả ở bốn phương tám hướng, y bào cùng với máu thịt bên ngoài cơ thể Lục Ly tầng tầng lớp lớp đều bị vỡ nát, người giống như chiếc túi rách nát bị bay ra ngoài, lập tức bay ra hàng vạn dặm! Rầm! Rầm! Những ngọn núi nhỏ bốn phương tám hướng đều bị san bằng, ở ngay phía dưới mặt đất xuất hiện một hố sâu không thể thấy rõ. Cây cối, đồi đèo xung quanh ngọn núi đều không còn nữa, chỉ còn lại mảnh đất khô cằn, sóng khí phía xa còn đang cuốn trôi đi, dường như ngày tận thế đã gần sát... - Cơ hội tốt! Lúc này, ánh mắt Dực Thần lóe lên một tia sáng, Lục Ly vừa mới bị trọng thương, lúc này trực tiếp chấn động bay ra ngoài, nhìn xem giống như vừa chết ngất. Cơ hội tốt như thế, nếu nàng không biết ra tay, vậy thì nàng hẳn là một đứa ngốc. Vù! Thân thể nàng bỗng nhiên biến mất ngay trong không trung, giây tiếp theo liền xuất hiện phía sau lưng Lục Ly bị sóng khí cuốn bay. Khóe miệng nàng lộ ra lạnh lùng, cầm trong tay một con dao nhỏ xinh xắn màu xanh lục, như quỷ mị rạch qua cổ Lục Ly. - Không đúng! Đột nhiên, một cảm giác về sự nguy hiểm nhàn nhạt trào dâng từ tận đáy linh hồn của Dực Thần, Thần Linh tự nhiên có năng lực cảm ứng độc đáo của Thần Linh, lân cận lại không có một tên võ giả nào, mối nguy đó đương nhiên đến từ Lục Ly! Vù! Lục Ly vẫn luôn nhắm mắt, linh hồn yên lặng, lúc này bỗng nhiên mở mắt.
Chương 1475 Giai nhân đã biến mất
Trong đôi mắt hắn chỉ toàn là sát khí và ánh sáng đỏ, lạnh lùng như dã thú, khóe miệng đầy máu nhếch lên, nhả ra vài từ yếu ớt: - Dực Thần...đợi ngươi đã lâu rồi! Lục Ly ngay vừa mới bắt đầu đã vạch ra kế hoạch, hắn nhất định phải giết chết phân thần của Dực Thần, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể sống sót. Dực Thần rất xảo quyệt, sẽ không dễ dàng tiếp cận hắn, nếu hắn không vận dụng một ít thủ đoạn, Dực Thần nhất định sẽ chờ máu của Sát Đế của hắn cạn kiệt rồi mới xông tới. Cho nên vừa mới diễn một trận khổ nhục kế, trên thực tế, ba vị Hóa Thần này khó có thể trọng thương hắn, bởi vì hắn không chỉ có chiến giáp Bán Thần Khí, mà còn có Long Khải, cùng với cơ thể cường đại. Hắn vẵn chưa lộ ra Long Khải, còn cố ý để bị đánh cho thương nặng, vừa rồi còn dùng bí thuật Không Linh, làm cho linh hồn của chính mình tĩnh lặng, giả dạng dáng vẻ hôn mê, chính là vì dụ Dực Thần lại đây. Hắn chỉ có Địa Tiên chi cảnh, cho dù là Dực Thần đánh giá quá cao sức phòng ngự của hắn, tình huống vừa rồi hắn nhất định phải bị thương nặng. Dực Thần không biết rằng phòng ngự của hắn thực sự không bình thường, máu của Sát Đế cũng tăng cường phòng ngự cho hắn, hắn thoạt nhìn bị trọng thương sắp chết, nhưng trên thực tế lại không nhận bất kỳ vết thương trí mạng nào. Xoẹt! Trong lúc nói chuyện, Lục Ly sớm đã ra tay, phóng Lãnh Phong ra theo một đường vòng cung, hắn sử dụng sát chiêu của Sát Đế, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng đã bị tác động bởi hắn, theo Lãnh Phong, hắn quét về phía Dực Thần, trấn áp cơ thể Tử Liên Nhi. Để giết chết phân thần của Dực Thần, thì phải giết cơ thể của Tử Liên Nhi, Tử Liên Nhi là bạn của hắn, nhưng trái tim của hắn lúc này kiên định như sắt đá! Có lẽ ... linh hồn của Tử Liên Nhi vẫn ở trong cơ thể của nàng, nhưng là một con rối, cơ thể này hoàn toàn không bị linh hồn của nàng điều khiển, mà là do Dực Thần điều khiển. Nói cách khác giờ phút này, Tử Liên Nhi không còn là Tử Liên Nhi nữa, mà là vũ khí của kẻ địch, một bộ xương khô màu hồng, Lục Ly trải qua bao nhiêu chuyện, sao lại có thể không nhìn thấu? - A, a, a! Dực Thần hét lên một tiếng chói tai, những làn sóng chấn động linh hồn xâm nhập vào trong não bộ của Lục Ly. Cuối cùng Dực Thần vẫn còn hấp hối giãy giụa, cố gắng dùng linh hồn công kích để ngăn đòn tấn công của Lục Ly. Đáng tiếc là trong Hồn Đàm của Lục Ly có một cái ấn ký ngân long, gần như có thể coi thường các đòn tấn công từ linh hồn khác nhau, cùng lúc đó sóng chấn động của Dực Thần cũng không thể làm hại linh hồn của Lục Ly. Nhìn thấy ánh đao đỏ như máu đó sắp bay tới, ánh mắt Tử Liên Nhi lộ ra vẻ không cam lòng. Nàng lên kế hoạch lâu như vậy, tiêu hao bao nhiêu tâm sức, thậm chí còn giúp Tử Liên Nhi nâng cao cảnh giới, khống chế hoàn hảo khối cơ thể này, nhưng không ngờ cuối cùng sắp thành lại bại? Sát chiêu của Sát Đế quá khủng bố, lực lượng trấn áp khủng bố từ bốn phương tám hướng đó đừng nói nàng chỉ là khống chế một con rối, nếu như Lục Ly đạt tới Thần cảnh, ra tuyệt chiêu này một cách hoàn hảo, có lẽ bản thân của nàng sẽ chịu không nổi, đúng không? - Không còn giải pháp nào nữa! Trong tích tắc đó, Dực Thần bất lực thở dài, người bình thường có thể không biết rõ về Sát Đế, nàng may mắn có được một cuốn sách cổ có ghi chép một ít về cuộc đời của Sát Đế và một ít tồn tại cường đại. Nàng biết Sát Đế tạo ra sát chiêu này đáng sợ như thế nào, mặc dù Lục Ly không thể tung ra một cách hoàn hảo nhưng cũng đủ để giết phân thần của nàng. - Lục Ly, cùng chết đi! Tiếng kêu chói tai của Dực Thần vang lên, vang vọng khắp nơi. Vì phân thần của nàng nhất định sẽ bị chém chết, vì nàng đã được định sẵn là không thể lấy được Thiên Tà Châu, nàng phải liều mạng với Lục Ly, để báo thù Lục Ly đã giết chết phân thần của mình hai lần. Vù! Trên đầu Tử Liên Nhi chợt lóe sáng, sau đó một bóng ma bay ra, bóng ma sở hữu thần uy to lớn, là một hình ảnh giống y hệt pho tượng Dực Thần, đôi mắt của bóng ma đầy thù hận và hung dữ, gầm lên: - Lục Ly, chết đi! Lúc này Lục Ly không có nhìn về phía bóng ma Dực Thần, mà ánh mắt kinh ngạc khóa chặt Tử Liên Nhi. Bởi vì lúc này nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Tử Liên Nhi, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên cảm xúc mà hắn quen thuộc. Rõ ràng phân thần của Dực Thần đã thoát ra khỏi cơ thể của Tử Liên Nhi, linh hồn của Tử Liên Nhi tạm thời có thể điều khiển cơ thể của nàng. - Thật xin lỗi! Tử Liên Nhi hé môi, sau đó nhìn sâu vào Lục Ly, như thể nàng muốn khắc Lục Ly mãi mãi sâu trong tâm hồn. Một tia sáng trắng chói lọi đột nhiên sáng lên trong cơ thể Tử Liên Nhi, khối cơ thể yêu kiều kia bị ngọn lửa cuồng bạo nhấn chìm, rồi vỡ tan thành từng mảnh… - Không! Phân thần của Dực Thần vừa rời đi, đang chuẩn bị giải phóng thần thông mạnh mẽ để đồng quy vu tận với Lục Ly, nhưng không ngờ rằng nội bộ lại lục đục? Tử Liên Nhi đã đạt tới cảnh giới của Địa Tiên chi cảnh, vào lúc này đột nhiên tự bạo, vụ nổ mạnh mẽ làm cho không gian biến dạng, phân thần của nàng bị xoắn nát. Bùm! Một luồng kình khí mạnh mẽ quét qua, Lục Ly lại bị văng ra ngoài, nhưng lúc này hắn theo bản năng phóng ra Long Khải, nếu không sẽ không chịu được lực đánh khủng bố. Cơ thể Lục Ly bị chấn động văng lên không trung giống như một cái bao tải, cơ thể không biết đã gãy bao nhiêu xương, máu trong miệng trào ra ồ ạt, nhưng hắn cũng không quan tâm. Tràn ngập trong tâm trí hắn là cái nhìn trìu mến và tội lỗi cuối cùng của Tử Liên Nhi, khuôn mặt kiều diễm mà thê mỹ kia, cái vẻ mặt dứt khoát đó ...... Cơ thể hắn vẫn đang bị sóng xung kích liên tục đẩy về phía sau, nhưng mắt lại dán chặt vào trung tâm vụ nổ, nhìn màn huyết vụ bắn đầy trời, lòng hắn đau đớn khó tả. Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tử Liên Nhi, khi đó ở trong hàn băng sơn mạch, hắn một mình lẻn vào sơn mạch, lúc đó Tử Liên Nhi tựa như một Cửu Thiên Thần Nữ ở trên cao, là nữ tử xinh đẹp nhất Lục Ly đã từng thấy ngoại trừ Lục Linh.
Ánh mắt của bọn Quân Hồng Diệp và Ngô Quảng Đức đều đặt lên người Nhan Cô, lần này Nhan Cô là thủ lĩnh, đương nhiên nghe theo lời của hắn. Trong lòng Nhan Cô đấu tranh kịch liệt, Lục Ly đơn độc lao tới, Dực Thần lại rút ra xa trăm dặm, đây là cơ hội vô cùng tốt. Nếu như bọn hắn đánh thắng Lục Ly, Lục Ly mà chết thì Thiên Tà Châu sẽ vào tay hắn. Đến lúc đó lại dồn sức đánh một trận với Dực Thần, hoặc là tẩu thoát, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành. Chỉ là... Dực Thần lại hiểu rất rõ tình hình, chẳng lẽ nàng ta lại không sợ bọn hắn đoạt được Thiên Tà Châu? Suy nghĩ của Thần Linh đương nhiên chu toàn hơn bọn hắn, cho nên Nhan Cô có chút chần chừ. Xẹt! Lục Ly xé trời mà bay đến, Nhan Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn cũng không còn đường lui. Tốc độ của Lục Ly quá nhanh, bọn hắn có thể rút lui, thế nhưng hơn hai mươi Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ thì không thể, hắn chỉ đành vung tay hét lên: - Tản ra, vây giết! Nhan Cô truyền lệnh tử chiến đi, ánh mắt của cả đám trở nên kiên định. Lũ Trần Vô Tiên, Diệp Hồng Quân, Ngô Quảng Đức trên người sát khí cuồn cuộn, bởi vì Lục Ly mà nhà bọn hắn chết không ít người, lần này liền tính toán hết món nợ. Vụt! Cơ thể tộc trưởng Lý gia đột ngột biến mất giữa không trung, vừa nãy Lục Ly suýt nữa đã giết chết lão, nếu như không phải Dực Thần đập nát pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, giờ khắc này sợ rằng lão đã chết dưới tay Lục Ly. Cho nên tộc trưởng Lý gia lẻn vào không trung, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đánh Lục Ly một đòn trí mạng. Ngô Quảng Đức dáng người cao lớn, sức phòng ngự rất tốt, hắn suy nghĩ rồi cắn răng xông đến chỗ Lục Ly trước tiên, nếu như đoạt được Thiên Tà Châu hắn có thể cùng Nhan gia đàm luận chuyện điều kiện. Trong tay hắn xuất hiện một lá chắn hình bầu dục, tay còn lại cầm một chiếc búa lớn, ngạo nghễ lao tới chỗ Lục Ly. Mặt khác, ở hai bên sớm đã có người bắt đầu tấn công từ xa, từng luồng sáng bay ra, nhấn chìm Lục Ly. Vèo! Lục Ly lại tăng tốc lên một bậc, cơ thể vừa xông lên vừa né đòn, ở giữa không trung lượn thành các đường cong, ung dung tránh né tất cả công kích từ xa, tựa như hắn đã đoán được quỹ tích tấn công của những kẻ này. - Hây! Ngô Quảng Đức giơ tấm khiên lớn, giống như một con voi lớn xông thẳng vào Lục Ly, búa lớn trong tay hắn lưu chuyển ánh sáng đỏ ngòm như máu, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giáng cho Lục Ly một đòn trí mạng. Tám trăm trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượng! - Chính là giờ khắc này, ra tay! Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, Ngô Quảng Đức quát lớn, hắn cảm nhận được tộc trưởng Lý gia đang ẩn nấp ở gần đó. Vừa nãy hắn không ra tay, chính là muốn liên thủ với tộc trưởng Lý gia. Hơn nữa phía sau còn có đám người Nhan Cô, Phùng Vạn Hổ, Quân Hồng Diệp, nếu như hai người liên thủ đánh tới, Lục Ly không chống đỡ được, đợi phía sau công kích đến, dù Lục Ly có là thần cũng phải bỏ mạng. Xẹt xẹt! Không gian bên trái Lục Ly đột nhiên bị xé toạc ra, một chiếc trường thương đâm thủng không trung, mục tiêu duy nhất chính là đầu hắn. Nếu như hắn không ngăn lại, đầu hắn chắc chắn sẽ bị sức mạnh cường đại đánh nát. Cho dù không có bị đánh nát, cũng sẽ bị chấn động đến mức chóng mặt, tốc độ phản ứng suy giảm rất nhiều, khi ấy đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên đánh đến liên tục không ngớt, Lục Ly tuyệt đối chết không có chỗ chôn. - Hây! Ngô Quảng Đức cơ hồ hành động cùng một lúc, tấm chắn trong tay hắn sáng lên, đột ngột lớn lên như một bức tường đập tới chỗ Lục Ly, hoàn toàn ngăn cách giữa hắn và Lục Ly. Chiêu này trước đây Ngô Quảng Đức cũng thường hay dùng, nếu như Lục Ly công kích lá chắn của hắn, dù có đánh vỡ lá chắn thì ngay lập tức sẽ phải hứng chịu đợt công kích như bão táp mưa sa của hắn. Còn nếu như không công kích, Lục Ly chỉ có thể lùi về phía sau, đợi đến thời cơ hắn sẽ đè úp Lục Ly ra mà đánh! Trong lúc chiến đấu, khí thể của bậc cường giả rất quan trọng, nếu như đè đối phương ra đánh, trong chốc lát đối phương căn bản không có cách phản kích, chỉ có thể liều mạng chống cự. Nếu như vậy sẽ lộ càng nhiều sơ hở, cơ thể cũng sẽ không tránh khỏi bị thương, cứ vậy làm tiêu hao sức lực của hắn, cuối cùng khả năng hắn bị chém giết là vô cùng lớn. - Ha ha! Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Ly nở một nụ cười trào phúng, hắn nhắm hai mắt lại, trong đầu toàn là cảnh tượng Sát Đế giết chết Ác Ma. Giờ khắc này hắn có một loại cảm giác dưới sự kích thích của nguy hiểm trí mạng đang gần kề, ấn ký tinh thần của máu của Sát Đế chắc chắn sẽ bị kích động, khả năng hắn phóng ra được sát chiêu của Sát Đế là rất lớn. Máu của Sát Đế đang cuồn cuộn dữ dội trong cơ thể, sát khí trên người Lục Ly càng dày đặc, hắn hoàn toàn không suy nghĩ gì cả. Hoàn toàn quên mất nguy hiểm bên ngoài, quên mất cú đâm trí mạng từ trường thường của tộc trưởng Lý gia, quên mất sự đè ép của tấm khiên, đằng sau còn có Ngô Quảng Đức đang thủ thế chờ đánh ra một đòn đoạt mạng. Trong đầu hắn toàn là hình ảnh thiếu niên áo trắng khoan thai vung một đao, một đao kia vung lên rất tùy ý, nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng kẻ bị đánh không tài nào chống đỡ, Ác Ma mạnh mẽ đến đâu cũng bị một đao kia chém làm hai nửa, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma! Xẹt xẹt! Bên tai truyền đến tiếng rít chói tai, mũi trường thương màu đen của tộc trưởng Lý gia tỏa ra một luồng sát khí ác liệt. Tốc độ của mũi thương vô cùng nhanh, một giây sau đã định đâm lên đầu Lục Ly. - Chém! Lục Ly khoan thai phun ra một chữ, hắn tùy ý vung Lãnh Phong chiến đao trong tay, bổ tới mũi trường thương bên kia. Tốc độ bổ tới có cảm giác vô cùng chậm rãi, thế nhưng một đao kia bổ xuống, trong nháy mắt toàn bộ trời đất mưa gào gió thét. Thiên Địa Huyền Khí trong bốn phương tám hướng trời đất đều bị xao động, thuận theo Lãnh Phong nổi lên điên cuồng, khiến tộc trưởng Lý gia bị chế áp gắt gao, không thể nào tiến lên dù chỉ một bước. Mũi trường thương chỉ còn cách đầu Lục Ly chưa đến một trượng, một giây sau là có thể đâm tới, làm đầu Lục Ly vỡ tung tóe.
Chương 1472 Cùng nhau tru sát
Đáng tiếc cho dù tộc trưởng Lý gia cố gắng hết sức, dù có cố sức tiến lên, cơ thể lão căn bản không nhích được phân nào, kể cả là nhích đầu ngón tay. Xẹt! Một ánh đao đỏ rực như máu từ trong Lãnh Phong gào rít bay ra, nhanh như tia chớp lao về hướng trường thương. Trong nháy mắt cây trường thương Bán Thần Khí bị đánh tan nát thành tro bụi, ánh đao đỏ rực vẫn tiếp tục lao đi, lao thẳng vào giữa hai chân mày tộc trưởng Lý gia. - Không! Tiếng gào thét cuồng loạn cùng không cam lòng vang lên, ánh đao nhẹ nhàng chém tộc trưởng Lý gia thành hai mảnh, ngay cả chiếc giáp Bán Thần Khí của hắn cũng bị chém làm đôi. Tựa như... Đây không phải là Bán Thần Khí, tộc trưởng Lý gia không phải là Hóa Thần đỉnh phong mà chỉ là hình nhân được làm từ bùn. - Không xong rồi, Ngô Quảng Đức, rút lui! Thần niệm của đám người Nhan Cô, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp vẫn theo dõi bên này, nhìn thấy một đòn khủng bố như vậy của Lục Ly, cả lũ sợ hãi. Nhan Cô lập tức gào lên, Ngô Quảng Đức phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức tháo chạy điên cuồng. - Định trốn ư? Đã muộn! Lục Ly vẫn nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt hắn giống như một giếng cổ bất động, bình thản nói hết câu này rồi vung Lãnh Phong lên, lần thứ hai khoan thai bổ về hướng Ngô Quảng Đức. - Khủng bố! Sát chiêu nằm trong Thần bảng một trăm chiêu thức chí tôn còn lưu lại, quả nhiên cực kỳ kinh người! Tử Liên Nhi bị Dực Thần khống chế đứng từ xa quan sát cảnh tượng vừa nãy, cho dù nàng ta có là Thần Linh, đứng cách xa như vậy vẫn có chút không rét mà run. Xoẹt! Lục Ly nhẹ nhàng chém một đao, một luồng sáng màu đỏ bay ra, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phía đều dâng trào đến điên cuồng. Ngô Quảng Đức vốn định chạy trốn nhưng ngay lập tức bị trấn áp, cơ thể không thể cử động được nửa bước. Ầm! Ánh sáng lưỡi đao màu đỏ như máu chém về phía tấm chắn khổng lồ kia, tấm chắn là Bán Thần Khí, nhưng nó lại không ngăn được ánh sáng lưỡi đao màu đỏ nhẹ nhàng chém một đao, tấm chắn từ đó vỡ ra thành hai mảnh, đao tiếp tục bay đi, trực tiếp bắn thẳng vào Ngô Quảng Đức. - Không! Trong linh hồn của Ngô Quảng Đức truyền đến một cảm giác nguy hiểm trí mạng cũng như nỗi sợ hãi vô hạn. Hắn là tộc trưởng của Ngô gia ở Ma Hoàng Giới, Ngô gia lần này cử hai Hóa Thần đều chết hết rồi. Nếu như hắn lại bị đánh chết thì nhà họ Ngô nhất định sẽ thiệt hại nặng nề, đến lúc đó nói không chừng còn bị các gia tộc còn lại chiếm đoạt. Rầm! Bất luận hắn không cam tâm thế nào, lại tuyệt vọng thế nào, tức giận thế nào, ánh đao kia cũng không có ý định dừng lại. Ánh sáng lưỡi đao xuyên qua bầu trời, chính xác chém vào lưng hắn. Bán Khí trên người hắn dễ dàng bị đánh vỡ, sau đó cơ thể hắn bị xẻ ra từ giữa, thế đi của ánh đao không chút giảm bớt chém thẳng vào mặt đất trước mắt tạo ra một khe nứt sâu không thấy đáy. - Trốn! Bọn người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp ngay từ đầu còn có chút chần chừ, nhưng sau khi thấy Ngô Quảng Đức bị giết chết một cách dễ dàng, bọn họ bị dọa cho chết khiếp. Tất cả đều nhanh chóng bỏ trốn, lúc này cho dù Nhan Cô nói muốn cho bọn hắn Thần Khí, bọn hắn cũng không có gan lấy. Một nhát đao giết một Hóa Thần đỉnh phong, mà tộc trưởng Lý gia cùng với Ngô Quảng Đức không có cách nào phản kháng cả. Giống như Địa Tiên đánh chết Nhân Hoàng, bọn họ căn bản không phải là cùng một đẳng cấp, bọn hắn ở lại cũng chỉ có duy nhất một con đường chết. Vèo! Thân thể Lục Ly bay lên như gió thoảng, hắn vẫn luôn nhắm hai mắt lại, cũng không cố ý dùng thần niệm khóa chặt, mà dùng trực giác chém một đao về phía trước. Xoẹt! Một ánh đao màu đỏ như máu lao vút đi, ba Hóa Thần phía trước chạy tương đối chậm, đã bị Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng ùa đến trấn áp. Sau đó cả ba người đều bị chém đứt ngang, chiến giáp Bán Thần Khí trên người họ cũng nổ tung. Sát chiêu của Sát Đế vô cùng kinh khủng, chém chết Hóa Thần chẳng khác gì chặt củ cải trắng cả, thế nhưng ngẫm lại Sát Đế giết chết bọn Ác Ma hùng mạnh so với Lục Ly còn dễ dàng hơn, cũng rất dễ lý giải. Chém giết mấy người, Lục Ly cũng chưa thỏa mãn, hắn muốn giết chết hết tất cả mọi người, thời gian duy trì máu của Sát Đế không dài, nếu không giết chết được hết tất cả mọi người thì kết cục cuối cùng sẽ rất thảm. Tốc độ của Lục Ly đạt tới cực hạn, hắn điên cuồng đuổi theo, không lâu sau lại đuổi giết hai Hóa Thần, một đao chém ra, một tia sáng đỏ như máu lóe lên, thân thể hai Hóa Thần bị chém thành hai nửa, lại giết chết hai Hóa Thần! Đám Hóa Thần này đều bị dọa cho chết khiếp, căn bản không dám đánh lại Lục Ly. Chẳng qua… cho dù bọn họ có ra tay cũng không kịp, bởi vì Lục Ly vung chiến đao lên, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng tụ lại trấn áp, thân thể bọn hắn đều không thể cử động được, sao lại còn có thể ra tay được chứ? - A? Sau khi chém chết hai Hóa Thần, Lục Ly hơi lúng túng một chút, bởi vì bọn người Nhan Cô đã bỏ chạy tán loạn hết rồi. Lúc mà hắn truy giết bên này, những người khác đã chạy về hướng khác. Hắn bên này chỉ còn lại một Hóa Thần đỉnh phong đang chạy trốn. Nếu hắn đi đuổi theo Hóa Thần đỉnh phong này, hắn sẽ khó đuổi kịp đám người còn lại. Nếu như đi truy sát Hóa Thần bình thường gần đó chưa thoát ra xa thì Hóa Thần đỉnh phong phía trước chẳng mấy chốc sẽ bỏ trốn mất. Lục Ly phát hiện một sự thật, hắn không có cách nào giết chết toàn bộ Hóa Thần được, chứ đừng nói đến việc tru sát Dực Thần! Bởi vì tốc độ của Dực Thần rất nhanh, từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng cách xa với hắn, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Hắn có được áo nghĩa Phong Quá Vô Ngân, nhờ máu của Sát Đế tăng phúc khiến tốc độ đã đạt tới Hóa Thần đỉnh phong rồi, thật đáng tiếc cảnh giới của hắn quá thấp, chỉ có cảnh giới Địa Tiên. Nếu như hắn đạt đến Hóa Thần cảnh, lại dùng máu của Sát Đế, tốc độ lúc này của hắn chắc chắn sẽ vượt qua tất cả mọi người. Muốn giết tất cả mọi người trong một, hai nén nhang cũng không thành vấn đề. Không thể giết hết tất cả một người, chứng tỏ điều gì?
Chương 1473 Cùng nhau tru sát
Chứng tỏ trận chiến này hắn đã thất bại, mà thất bại chính là cái chết, chờ khi năng lượng của máu của Sát Đế tiêu hao hết, hắn sẽ vô cùng yếu và sau đó là hôn mê. Đến lúc đó coi như hắn tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, Dực Thần cũng có thể thoải mái luyện hóa Thiên Tà Châu sau đó giết chết hắn. - Nhất định phải hủy diệt được phân thần của Dực Thần! Lục Ly nhanh chóng hạ quyết tâm, nếu như không chém chết phân thần của Dực Thần thì hắn chắc chắn sẽ phải chết. Sau khi hủy được phân thần của Dực Thần, hắn ta có thể tiến vào bên trong Thiên Tà Châu để sống sót qua thời kỳ suy yếu, sau đó sẽ tìm cách tru sát Cửu Giới Hóa Thần còn lại. Vấn đề là Dực Thần cẩn thận như thế chắc chắn sẽ không để bản thân hắn lại gần, đầu óc Lục Ly xoay nhanh, trong nháy mắt đưa ra được một chủ ý. Vút! Hắn xoay người lại, không đi đuổi giết Hóa Thần đỉnh phong ở phía xa kia nữa mà lao thẳng về phía mấy Hóa Thần tiền kỳ gần đó chưa thoát ra xa. Tốc độ của những Hóa Thần tiền kỳ này giai còn kém xa, Lục Ly chỉ cần hơn mười giây là có thể đuổi kịp. Bên này có ba Hóa Thần, loại võ giả cấp bậc này Lục Ly không cần phóng thích máu của Sát Đế đã có thể giết chết chúng. Thế nhưng…hắn vẫn phóng thích sát chiêu của Sát Đế ra, loại chiêu thức này phóng thích nhiều sẽ khiến xác suất cảm ngộ của hắn về sau cao hơn, lần này hắn dùng một giọt cuối cùng máu của Sát Đế. - Liều mạng! Trong lòng ba Hóa Thần đều hiểu rõ, bị Lục Ly truy sát kết quả chỉ có chết. Trong mắt ba người đều lộ ra vẻ điên cuồng, thay vì bỏ chạy họ quay đầu lại bắn về phía Lục Ly, ánh mắt giống như ba con sói bị dồn vào con đường cùng rồi. - Giết! Ba người họ hét lên một tiếng, thân thể của một người sáng lên như mặt trời chói lọi, trong nháy mắt cả thế giời như bị ánh sáng của hắn nuốt chửng. Tất cả cảnh vật đều biến mất, trong toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mảnh ánh sáng. Xoẹt! Trường kiếm trong tay một người khác xoay tròn, thân thể cùng trường kiếm như hòa thành một thể, người chính là kiếm, kiếm chính là người, người và kiếm xoay tròn với tốc độ cao đâm về phía Lục Ly. Còn có một bóng người trở nên trong suốt, không còn hơi thở nên rất dễ dàng bị bỏ qua, hắn bay lên không chút tiếng động, như một bóng ma, trong tay hắn cầm một móc câu màu đen, rõ ràng là loại người thích âm thầm ám sát người khác. Ba người bọn họ phối hợp rất ăn ý, thủ đoạn rất quen thuộc, hiển nhiên bọn họ đã sẵn sàng tung ra đòn hiểm hóc nhất, đồng tâm hiệp lực giết chết Lục Ly. Một người phụ trách thu hút sự chú ý của Lục Ly, một người tấn công trực diện, người còn lại phụ trách đánh lén, ba người kết hợp với nhau. Nếu như kinh nghiệm chiến đấu của Lục Ly không đủ phong phú, thủ đoạn không đủ mạnh mẽ thì rất dễ dàng bị giết chết. Kinh nghiệm chiến đấu của Lục Ly cũng không tệ lắm, thủ đoạn cũng rất mạnh mẽ, nhưng lúc này hắn cảm thấy có chút sững sờ hoặc là bị ánh sáng chói mắt của Võ giả hấp dẫn, không ngờ hắn ngây người trong một giây! Cường giả giao chiến, một giây ngắn ngủi cũng có thể quyết định sinh tử. Xoẹt! Một thanh kiếm khổng lồ xoay tròn với tốc độ cao đã tới ngực của Lục Ly, lúc này phía sau Lục Ly xuất hiện một bóng người, một chiếc móc câu có độc trượt về phía lưng hắn. - Chết đi! Cách đó không xa, nam nhân tỏa ra tia sáng như ánh mặt trời kia đột nhiên bắn ra một cột sáng trắng cực lớn, cứ cho là Lục Ly có thể ngăn cản được sự công kích của hai người phía trước, nhưng cuối cùng khẳng định không thoát được người thứ ba! - A? Dực Thần ở một nơi xa tập trung nhìn về phía bên này, khóe miệng nhếch lên tươi cười, trong mắt đẹp lóe tia sáng. Nếu như Lục Ly không ngăn cản được cú đánh này… Có lẽ nàng không cần phải chờ quá lâu, Thiên Tà Châu có thể tới tay nàng rồi. - Cút! Lục Ly không hề để ý đến thanh kiếm dài đang đâm tới ở ngay phía trước, thanh đao sắc lạnh trong tay bỗng dưng hất về phía sau. Một đường đao sắc nhọn vụt đi, tên Hóa Thần tiền kỳ đánh lén kia vốn dĩ không thể ngăn chặn nổi, cơ thể lập tức bị tách thành hai mảnh. Vào lúc vung đao, cơ thể Lục Ly kỳ dị uốn éo sang một bên, tránh né được đường kiếm đâm tới trong đường toe kẽ tóc. Có điều, lão già Nhân Kiếm Hợp Nhất đó cũng không phải là kẻ ăn chay, trường kiếm bỗng dưng quét ngang qua, muốn chém đứt nửa người Lục Ly. Đáng tiếc là hắn đã đánh giá cao lực công kích của bản thân, mà lại đánh giá thấp khả năng phòng ngự của Lục Ly, thanh kiếm của hắn phóng ra một ngọn lửa ngay trên cơ thể Lục Ly, bên ngoài thân thể Lục Ly có chiến giáp Bán Thần Khí, dựa vào tên Hóa Thần Tiền Kì này mà cũng muốn phá hủy? Vậy thì quả thực là rất khó. - Cùng chết đi! Khiến Lục Ly tưởng tượng không ra đó là lão già này đột nhiên buông thanh kiếm trong tay ra, rồi mở rộng hai tay ra, vồ lấy Lục Ly, giống như một con bạch tuộc đang quấn lấy Lục Ly. Xoẹt! Cột sáng cực lớn ở phía sau đã phóng tới, không gian xung quanh không ngừng rung lên, thể hiện rõ uy lực đáng sợ của cột sáng. Ban đầu, theo như Lục Ly cho rằng, nam nhân kia phóng ra tia sáng chói lóa này chỉ là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn, lại không ngờ rằng hắn ta mới là người có lực công kích tàn bạo nhất. Bị lão già giữ chặt, Lục Ly muốn trốn cũng không thoát được, giây sau bị cột sáng nuốt chửng, sau đó bị đánh bay ra ngoài như vải rách. Ầm! Cột sáng ấy đánh Lục Ly và lão già Hóa Thần kia vào trong một ngọn núi lớn, ngọn núi ấy bị nổ tung thành một hang động lớn, Lục Ly và lão già ấy đã bị chôn sống ở nơi đó. Rầm rầm rầm… Ngọn núi rung chuyển không ngừng, sơn thạch ở phía trên rơi xuống, lắc lư một lúc, trên đỉnh núi đột nhiên tách thành từng mảng lớn, ngọn núi đổ nát, Lục Ly và những người khác hoàn toàn bị vùi lấp. - Đại Nhật Thần Quang Trụ! Nam tử tỏa sáng chói lòa cơ thể lại phát sáng lần nữa, tiếp đến là những cột sáng cực đại liên tục phóng ra không ngừng, liên tục bắn phá những dãy núi. Rầm rầm rầm…
Chương 1474 Đợi ngươi rất lâu rồi
Cột sáng quả là đáng kinh sợ, đánh vào ngọn núi lớn, những mảnh đất đá đều biến thành tro bụi, ngọn núi đã bị nổ tung thành từng hang động nhỏ. Lục Ly và lão già Hóa Thần ấy ở bên trong liên tục bị công kịch không ngừng, lão già ấy sống chết thế nào vẫn luôn nắm chặt Lục Ly. Cả hai người đều rất bi thảm, liên tục bị công kích nhiều lần, chiến giáp Bán Thần Khí trên người lão già ấy cũng đã tan tành, Lục Ly cũng giống vậy, hai người họ toàn thân đều là máu thịt mơ hồ, trông như sắp chết. - Được! Ánh mắt của Dực Thần vẫn luôn luôn hướng về phía Lục Ly, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng. Nếu như Lục Ly chạy trốn vào Thiên Tà Châu, nàng cần phải dùng một số mưu mô, dù sao thì luyện hóa Thiên Tà Châu cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất cần đến một ngày. Nhan Cô và những người khác thì còn chưa chết, nếu như đám người này quấy rối, cho dù nàng có thể giết chết Nhan Cô và những người khác, cũng sẽ đắc tội đến Nhan Thiên Cương. Nàng đã từng nghe qua Nhan Thiên Cương, Trấn Phủ Trưởng Lão của Hắc Long Phủ, xếp hạng hơn tám vạn trong Thần bảng, được xem là cường giả có tiếng của phương nam của Thần Giới, hơn nữa còn được chống lưng bởi Hắc Long Phủ. Đừng cho rằng xếp hạng hơn tám vạn trong Thần bảng có nghĩa là thấp, Thần Giới vô cùng rộng lớn, có vô số Thần Linh. Thần bảng mỗi lần thay đổi thì chỉ có một trăm vạn người có thể khắc tên lên bảng, có thể đứng tên trong Thần bảng tại Thần Giới thì được xem như là một cường giả. Chỉ cần có tên trong mười vạn vị thần trong Thần bảng, đều là cường giả của Thần Giới, hoặc là tông chủ của tiểu tông, hoặc là mấy lão già quyền uy thế trọng ở các thế lực lớn. Nhan Thiên Cương muốn lấy Thiên Tà Châu, Dực Thần cũng không để tâm, thần vật thì người người ai chẳng muốn chiếm đoạt, nàng dùng chiêu cao hơn một bậc, Nhan Thiên Cương không còn lời nào để nói. Nhưng nếu như công kích tử đệ của Nhan gia, Nhan Thiên Cương cũng sẽ không độ lượng mà buông tha, cũng có thể tìm cớ gây rối phiền hà đến nàng. Thế lực chống lưng cho nàng còn khá yếu so với Hắc Long Phủ, thực lực thì lại càng không thể sánh với Nhan Thiên Cương, đến lúc đó rắc rối phiền hà sẽ cứ tiếp tục đến không ngừng. Vì vậy, nếu có thể nhanh tay đoạt lấy Thiên Tà Châu, không gây xung đột bất hòa với Nhan Cô và đám người của hắn, như vậy sẽ là tốt nhất. Ánh mắt của nàng luôn luôn hướng về phía Lục Ly, chính là vì tìm kiếm cơ hội. Lúc này, xem ra Lục Ly đã bị trọng thương, coi như... đây chính là cơ hội vô cùng tốt. Đương nhiên, Dực Thần vẫn không hành động. Thân là một vị thần, năm tháng nàng sống quả là quá dài, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình. Lúc này, Lục Ly rất bi thảm, không có một chút lực nào sót lại. Lần trước bị Lục Ly tiêu diệt cả phân thần, làm cho nàng phải tiếu tốn mất thời gian cả một năm trời mới có thể hồi phục, lần này không thể giẫm lên vết xe đổ như vậy nữa. Phân thần bị tiêu diệt cũng không là gì, cơ thể của Tử Liên Nhi bị hủy diệt cũng chẳng đáng tiếc là bao. Nhưng nàng chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi, lần này nếu không đoạt lấy được Thiên Tà Châu, nàng sẽ không còn một cơ hội nào nữa. Bùm! Đất đá trong ngọn núi đột nhiên vỡ ra, lão già cứ quấn lấy Lục Ly ấy cuối cùng cũng bị Lục Ly tặng cho một nắm đắm bay vào không trung, một nắm đấm đánh chết. Luc Ly tìm được cơ hội bay ra khỏi ngọn núi, xem tình hình chuẩn bị phản kích, không thể để nam tử phóng ra tia sáng ấy tiếp tục công kích. Xoẹt! Tốc độ của hắn đạt đến cực hạn, thân thể đang lượn lờ trên không trung như rồng rắn, né tránh một cách khéo léo mấy cột sáng công kích, không ngừng thu hẹp cự ly giữa hắn với nam tử đó. Rất rõ ràng, tốc độ của Lục Ly so với ban đầu thì chậm đi không ít, sát khí trên người cũng dần yếu đi rất nhiều, trên cơ thể có rất nhiều chỗ chảy máu không ngừng, thể hiện rõ là đang trọng thương. - Chết! Đợi đến khi cự ly từ hai bên gần còn vài trăm mét, Lục Ly bỗng nhiên rút đao hướng về phía đó, sắc mặt của nam tử đối diện thay đổi trong chớp mắt. Cảm nhận được áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng, hắn biết đợi tiếp thì rất có thể hắn sẽ bị xẻ làm hai mảnh giống như Ngô Quảng Đức của Lý gia. - Cùng chết đi! Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ điên cuồng hung tợn, trước khi ánh đao màu đỏ còn chưa phi tới, thân thể hắn lại trở nên sáng chói một lần nữa. Hơn nữa, lần này, ánh sáng chói lóa đó bỗng nhiên giãn nở ra, cuối cùng là bùng nổ giống như mặt trời thiêu đốt. Rầm! Một Hóa Thần cảnh tự bạo, đây quả thực là một sự việc đáng kinh hãi, không gian xung quan tức khắc trở nên méo mó, tất cả đều vỡ nát ngay sau đó. Một vụ nổ phá trời hủy đất cuốn đi tất cả ở bốn phương tám hướng, y bào cùng với máu thịt bên ngoài cơ thể Lục Ly tầng tầng lớp lớp đều bị vỡ nát, người giống như chiếc túi rách nát bị bay ra ngoài, lập tức bay ra hàng vạn dặm! Rầm! Rầm! Những ngọn núi nhỏ bốn phương tám hướng đều bị san bằng, ở ngay phía dưới mặt đất xuất hiện một hố sâu không thể thấy rõ. Cây cối, đồi đèo xung quanh ngọn núi đều không còn nữa, chỉ còn lại mảnh đất khô cằn, sóng khí phía xa còn đang cuốn trôi đi, dường như ngày tận thế đã gần sát... - Cơ hội tốt! Lúc này, ánh mắt Dực Thần lóe lên một tia sáng, Lục Ly vừa mới bị trọng thương, lúc này trực tiếp chấn động bay ra ngoài, nhìn xem giống như vừa chết ngất. Cơ hội tốt như thế, nếu nàng không biết ra tay, vậy thì nàng hẳn là một đứa ngốc. Vù! Thân thể nàng bỗng nhiên biến mất ngay trong không trung, giây tiếp theo liền xuất hiện phía sau lưng Lục Ly bị sóng khí cuốn bay. Khóe miệng nàng lộ ra lạnh lùng, cầm trong tay một con dao nhỏ xinh xắn màu xanh lục, như quỷ mị rạch qua cổ Lục Ly. - Không đúng! Đột nhiên, một cảm giác về sự nguy hiểm nhàn nhạt trào dâng từ tận đáy linh hồn của Dực Thần, Thần Linh tự nhiên có năng lực cảm ứng độc đáo của Thần Linh, lân cận lại không có một tên võ giả nào, mối nguy đó đương nhiên đến từ Lục Ly! Vù! Lục Ly vẫn luôn nhắm mắt, linh hồn yên lặng, lúc này bỗng nhiên mở mắt.
Chương 1475 Giai nhân đã biến mất
Trong đôi mắt hắn chỉ toàn là sát khí và ánh sáng đỏ, lạnh lùng như dã thú, khóe miệng đầy máu nhếch lên, nhả ra vài từ yếu ớt: - Dực Thần...đợi ngươi đã lâu rồi! Lục Ly ngay vừa mới bắt đầu đã vạch ra kế hoạch, hắn nhất định phải giết chết phân thần của Dực Thần, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể sống sót. Dực Thần rất xảo quyệt, sẽ không dễ dàng tiếp cận hắn, nếu hắn không vận dụng một ít thủ đoạn, Dực Thần nhất định sẽ chờ máu của Sát Đế của hắn cạn kiệt rồi mới xông tới. Cho nên vừa mới diễn một trận khổ nhục kế, trên thực tế, ba vị Hóa Thần này khó có thể trọng thương hắn, bởi vì hắn không chỉ có chiến giáp Bán Thần Khí, mà còn có Long Khải, cùng với cơ thể cường đại. Hắn vẵn chưa lộ ra Long Khải, còn cố ý để bị đánh cho thương nặng, vừa rồi còn dùng bí thuật Không Linh, làm cho linh hồn của chính mình tĩnh lặng, giả dạng dáng vẻ hôn mê, chính là vì dụ Dực Thần lại đây. Hắn chỉ có Địa Tiên chi cảnh, cho dù là Dực Thần đánh giá quá cao sức phòng ngự của hắn, tình huống vừa rồi hắn nhất định phải bị thương nặng. Dực Thần không biết rằng phòng ngự của hắn thực sự không bình thường, máu của Sát Đế cũng tăng cường phòng ngự cho hắn, hắn thoạt nhìn bị trọng thương sắp chết, nhưng trên thực tế lại không nhận bất kỳ vết thương trí mạng nào. Xoẹt! Trong lúc nói chuyện, Lục Ly sớm đã ra tay, phóng Lãnh Phong ra theo một đường vòng cung, hắn sử dụng sát chiêu của Sát Đế, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng đã bị tác động bởi hắn, theo Lãnh Phong, hắn quét về phía Dực Thần, trấn áp cơ thể Tử Liên Nhi. Để giết chết phân thần của Dực Thần, thì phải giết cơ thể của Tử Liên Nhi, Tử Liên Nhi là bạn của hắn, nhưng trái tim của hắn lúc này kiên định như sắt đá! Có lẽ ... linh hồn của Tử Liên Nhi vẫn ở trong cơ thể của nàng, nhưng là một con rối, cơ thể này hoàn toàn không bị linh hồn của nàng điều khiển, mà là do Dực Thần điều khiển. Nói cách khác giờ phút này, Tử Liên Nhi không còn là Tử Liên Nhi nữa, mà là vũ khí của kẻ địch, một bộ xương khô màu hồng, Lục Ly trải qua bao nhiêu chuyện, sao lại có thể không nhìn thấu? - A, a, a! Dực Thần hét lên một tiếng chói tai, những làn sóng chấn động linh hồn xâm nhập vào trong não bộ của Lục Ly. Cuối cùng Dực Thần vẫn còn hấp hối giãy giụa, cố gắng dùng linh hồn công kích để ngăn đòn tấn công của Lục Ly. Đáng tiếc là trong Hồn Đàm của Lục Ly có một cái ấn ký ngân long, gần như có thể coi thường các đòn tấn công từ linh hồn khác nhau, cùng lúc đó sóng chấn động của Dực Thần cũng không thể làm hại linh hồn của Lục Ly. Nhìn thấy ánh đao đỏ như máu đó sắp bay tới, ánh mắt Tử Liên Nhi lộ ra vẻ không cam lòng. Nàng lên kế hoạch lâu như vậy, tiêu hao bao nhiêu tâm sức, thậm chí còn giúp Tử Liên Nhi nâng cao cảnh giới, khống chế hoàn hảo khối cơ thể này, nhưng không ngờ cuối cùng sắp thành lại bại? Sát chiêu của Sát Đế quá khủng bố, lực lượng trấn áp khủng bố từ bốn phương tám hướng đó đừng nói nàng chỉ là khống chế một con rối, nếu như Lục Ly đạt tới Thần cảnh, ra tuyệt chiêu này một cách hoàn hảo, có lẽ bản thân của nàng sẽ chịu không nổi, đúng không? - Không còn giải pháp nào nữa! Trong tích tắc đó, Dực Thần bất lực thở dài, người bình thường có thể không biết rõ về Sát Đế, nàng may mắn có được một cuốn sách cổ có ghi chép một ít về cuộc đời của Sát Đế và một ít tồn tại cường đại. Nàng biết Sát Đế tạo ra sát chiêu này đáng sợ như thế nào, mặc dù Lục Ly không thể tung ra một cách hoàn hảo nhưng cũng đủ để giết phân thần của nàng. - Lục Ly, cùng chết đi! Tiếng kêu chói tai của Dực Thần vang lên, vang vọng khắp nơi. Vì phân thần của nàng nhất định sẽ bị chém chết, vì nàng đã được định sẵn là không thể lấy được Thiên Tà Châu, nàng phải liều mạng với Lục Ly, để báo thù Lục Ly đã giết chết phân thần của mình hai lần. Vù! Trên đầu Tử Liên Nhi chợt lóe sáng, sau đó một bóng ma bay ra, bóng ma sở hữu thần uy to lớn, là một hình ảnh giống y hệt pho tượng Dực Thần, đôi mắt của bóng ma đầy thù hận và hung dữ, gầm lên: - Lục Ly, chết đi! Lúc này Lục Ly không có nhìn về phía bóng ma Dực Thần, mà ánh mắt kinh ngạc khóa chặt Tử Liên Nhi. Bởi vì lúc này nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Tử Liên Nhi, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên cảm xúc mà hắn quen thuộc. Rõ ràng phân thần của Dực Thần đã thoát ra khỏi cơ thể của Tử Liên Nhi, linh hồn của Tử Liên Nhi tạm thời có thể điều khiển cơ thể của nàng. - Thật xin lỗi! Tử Liên Nhi hé môi, sau đó nhìn sâu vào Lục Ly, như thể nàng muốn khắc Lục Ly mãi mãi sâu trong tâm hồn. Một tia sáng trắng chói lọi đột nhiên sáng lên trong cơ thể Tử Liên Nhi, khối cơ thể yêu kiều kia bị ngọn lửa cuồng bạo nhấn chìm, rồi vỡ tan thành từng mảnh… - Không! Phân thần của Dực Thần vừa rời đi, đang chuẩn bị giải phóng thần thông mạnh mẽ để đồng quy vu tận với Lục Ly, nhưng không ngờ rằng nội bộ lại lục đục? Tử Liên Nhi đã đạt tới cảnh giới của Địa Tiên chi cảnh, vào lúc này đột nhiên tự bạo, vụ nổ mạnh mẽ làm cho không gian biến dạng, phân thần của nàng bị xoắn nát. Bùm! Một luồng kình khí mạnh mẽ quét qua, Lục Ly lại bị văng ra ngoài, nhưng lúc này hắn theo bản năng phóng ra Long Khải, nếu không sẽ không chịu được lực đánh khủng bố. Cơ thể Lục Ly bị chấn động văng lên không trung giống như một cái bao tải, cơ thể không biết đã gãy bao nhiêu xương, máu trong miệng trào ra ồ ạt, nhưng hắn cũng không quan tâm. Tràn ngập trong tâm trí hắn là cái nhìn trìu mến và tội lỗi cuối cùng của Tử Liên Nhi, khuôn mặt kiều diễm mà thê mỹ kia, cái vẻ mặt dứt khoát đó ...... Cơ thể hắn vẫn đang bị sóng xung kích liên tục đẩy về phía sau, nhưng mắt lại dán chặt vào trung tâm vụ nổ, nhìn màn huyết vụ bắn đầy trời, lòng hắn đau đớn khó tả. Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tử Liên Nhi, khi đó ở trong hàn băng sơn mạch, hắn một mình lẻn vào sơn mạch, lúc đó Tử Liên Nhi tựa như một Cửu Thiên Thần Nữ ở trên cao, là nữ tử xinh đẹp nhất Lục Ly đã từng thấy ngoại trừ Lục Linh.
Bình luận facebook