-
Chương 1466-1470
Chương 1466 Thiên Thư Phù Văn Trận
- Siêu phẩm Thần thuật sao có thế phóng thích thông qua phân thần? Nhan Cô thấy điều này rất khó hiểu, nhưng hắn biết chỉ dựa vào bọn hắn khó lòng phá vỡ tự phù. Nếu không phá được kết quả là lão tổ Tề gia chết, tộc trưởng Lý gia cũng chết, nếu bọn hắn vẫn cố nán lại cũng sẽ chết! Chết, Nhan Cô không sợ. Thế nhưng là chết một cách vô ích, lần này Nhan gia triệu tập nhiều cường giả như vậy, chấp nhận bỏ ra nhiều lợi ích. Nếu không đoạt được Thiên Tà Châu, Nhan gia không chỉ chịu thiệt lớn, còn bị đại gia tộc tám giới khác cùng nhau gây sức ép, bởi lẽ lần này chết rất nhiều người, Nhan gia chắc chắn sẽ phải trả giá cực lớn. Nên tiến hay lùi? Trong lòng Nhan Cô đang giằng xé, hắn biết hắn không còn nhiều thời gian, buộc phải giải quyết nhanh gọn. Nếu tiến vào, chỉ có thể liều mạng công kích pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, liều chết một phen! Bằng không phải rút lui ngay lập tức, bởi vì phân thần của Đấu Thiên Đại Đế ở đây, bọn hắn căn bản không thể đánh giết Lục Ly, đừng nói đến lấy được Thiên Tà Châu, ở lại đây đã chẳng còn ý nghĩa. - Tất cả các ngươi đều công kích pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, thu hút sự chú ý của hắn, ta giúp các ngươi lén phá hủy pho tượng! Vào đúng lúc này, bên tai Nhan Cô đột nhiên vang lên một giọng nữ nhân lạnh lùng. Cơ thể hắn đột nhiên phát run, kinh ngạc thả thần niệm quét tới thành Thí Ma, bởi vì người vừa nãy truyền âm cho hắn lại là một nữ tử ở trong thành. Tử Liên Nhi! Hắn chỉ nhìn lướt qua Tử Liên Nhi đã phản ứng lại, thần niệm dời đi khóa chặt vào Đấu Thiên Đại Đế, phòng ngừa Đấu Thiên Đại Đế phát hiện manh mối. Trong lòng hắn rối bời, rõ ràng nữ tử này là bạn bè hoặc là thủ hạ của Lục Ly? Sao nàng lại truyền âm nói giúp đỡ hắn? Rốt cuộc đây là quỷ kế hay là Tử Liên Nhi thực sự có lòng giúp đỡ bọn hắn? - Không đúng! Nhan Cô nghĩ tới một vấn đề, rõ ràng Tử Liên Nhi chỉ có thực lực của Địa Tiên, sao nàng biết được truyền âm khoảng cách xa? Hơn nữa dường như vừa nãy còn thăm dò hắn đang nghĩ gì? - Một đám lão già, lằng nhà lằng nhằng! Tử Liên Nhi lại truyền âm đến: - Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không công kích ta sẽ rời đi. Ta là kẻ thù của Lục Ly, kẻ thù không đội trời chung! Tin hay không là chuyện của ngươi, ta chỉ chờ ngươi thời gian mười hơi thở. Tử Liên Nhi truyền âm đến rất lạnh lùng, hơn nữa thủ đoạn dường như rất tuyệt diệu, Đấu Thiên Đại Đế cơ hồ chưa phát hiện? Trong lòng Nhan Cô càng thêm thấp thỏm không yên, đây là một cơ hội vô cùng tốt, nhưng đồng thời cũng có thể đẩy mọi người xuống vực sâu vạn trượng. Xoẹt! Bên kia Lục Ly lại tàn nhẫn bổ xuống một đao, lão tổ Tề gia rốt cuộc không thể chống chịu, thất khiếu chảy máu, cả người co giật kịch liệt mấy lần. Sau đó bán Thần Khí trên người lão bắt đầu tự động rơi xuống, không ngờ đã bị Lục Ly đánh chết tươi. - Lão Tề! Lão tổ Phùng gia đau xót gào thét, tuy rằng gần đây quan hệ giữa Tề gia và Phùng gia không được tốt, nhưng hai vị lão tổ đều là người cùng thời, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Giờ khắc này nhìn thấy lão tổ Tề gia đang sống sờ sờ bị người khác đánh chết, trong lòng lão đương nhiên rất đau xót. - Liều mạng! Nhan Cô hạ quyết tâm, nếu bây giờ quay về, sẽ không còn mặt mũi gặp lại tộc vương Nhan gia, hơn nữa Nhan gia còn phải trả một cái giá cực đắt. Nếu để đám người Quân Hồng Diệp, Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên tìm đến Nhan gia gây phiền toái, không bằng để bọn hắn cùng chết ở đây, khi ấy người đến Nhan gia gây chuyện sẽ không còn mạnh như vậy. Nếu lần này cơ duyên xảo hợp có thể lấy được Thiên Tà Châu, tất cả bỏ ra đều đáng giá. Cho dù Nhan gia phải đánh đổi nhiều thứ cũng được, bởi vì Nhan Thiên Cương từng nói Thiên Tà Châu lai lịch bất phàm, rất có thể là Thần Khí siêu phẩm! Thần Khí và Thần thuật của Thần Giới chia làm hạ phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm, Thần Khí siêu phẩm đến Nhan Thiên Cương cũng chưa từng có. Cho nên Nhan gia mới coi trọng Thiên Tà Châu, không tiếc giá nào đều muốn đoạt được. - Mọi người lắng nghe! Nhan Cô sử dụng bí thuật Truyền Âm Nhập Mật gọi đám người Quân Hồng Diệp, Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên. - Lát nữa các ngươi tập trung công kích pho tượng, các ngươi chỉ cần đánh nghi binh, xông vào trong thành là được. Còn những chuyện khác cứ giao cho ta, ta chắc chắn sẽ đập vỡ pho tượng Đấu Thiên Đại Đế! - Ách.. Bọn người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, lão tổ Phùng gia mặt hơi tái mặt, xông vào trong thành? Có chắc không bị một chưởng của Đấu Thiên Đại Đế đánh chết tươi? Nhan Cô có chắc sẽ đập nát pho tượng hay không? Nếu hắn quả quyết như vậy, tại sao lúc trước không đập vỡ pho tượng của Man Thần và Vu Thần! Toàn bộ đều không tin, cũng không dám mạo hiểm hành động. Bởi vì uy nghi của tộc vương Nhan gia, lại thêm Nhan gia trả một cái giá trên trời, hơn nữa bọn hắn còn có thù oán với Lục Ly, muốn đến báo thù nên lần này mới tập hợp mọi người đến Đấu Thiên Giới. Bọn hắn đến đây báo thù, tiện thể nhận tiền làm việc. Nếu thành công thì tất nhiên sẽ được thưởng hậu hĩnh, còn nếu thất bại bọn hắn vẫn nhận được thù lao. Bây giờ chết nhiều người như vậy, lúc về chắc chắn phải tìm đến Nhan gia đòi bồi thường tổn thất, nhưng nếu bọn hắn chết hết, những thù lao kia còn có ý nghĩa gì... Nhan Cô thấy cả đám không ai động đậy thì phát cuống, hắn cắn răng truyền âm đến mấy vị Hóa Thần đỉnh phong: - Ta thay mặt Nhan gia đưa ra cam kết, nếu lần này lấy được Thiên Tà Châu, mỗi nhà một trăm Thần Nguyên, nếu như nuốt lời, Nhan Cô ta chết không được tử tế! Một trăm Thần Nguyên! Đám người Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp mắt sáng rực, lúc trước nếu thành công, thù lao cũng chỉ có năm mươi Thần Nguyên, hiện tại đã tăng gấp đôi, chuyện này không khỏi khiến bọn hắn dao động. - Chư vị ra tay, Lục Ly sắp đánh đến, Lý lão tứ vừa chết, lát nữa sẽ đến lượt chúng ta. Nhan Cô rống một tiếng, bản thân xông ra ngoài đầu tiên, đám người Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp mắt đỏ rực, tất cả cắn răng xông vào trong thành. Trong Cửu Giới, có không ít cường giả phi thăng lên Thần Giới, thế nhưng duy chỉ có Hằng Đế có thể quay về. Hơn nữa Hằng Đế trở về chưa được bao lâu thì chết, để lại một phần cơ duyên vô cùng to lớn - một Cổ Thần Cấm Địa. Lời editor: Đã chín ngày rồi muội không ra chương. Như muội đã nói, hôm nay muội sẽ đăng bù 100c đã thiếu trong những ngày qua nha.
Chương 1467 Thần Hồn Câu Diệt
Muốn chuyển Thần Khí từ Thần Giới về phải đánh đổi một cái giá rất đắt, dù là Man Thần Vu Thần cũng không thể chấp nhận. Cái giá này vô cùng lớn, có điều không có nghĩa là không có người chuyển về. Nhan Thiên Cương đã chuyển về không ít đồ! Đây là cường giả cấp Thần duy nhất trong Cửu Giới chuyển Thần vật về, cũng bởi thế Nhan gia mới trở thành đệ nhất gia tộc trong Cửu Giới. Trong tay Nhan Cô có Thần Khí, Thần Khí này do Nhan Thiên Cương gửi về, Thần Nguyên mà hắn vừa nói cũng là vật thuộc về Thần Giới. Có lẽ trong Thần Giới chúng không đáng là gì, thế nhưng ở Phàm Nhân Giới lại được coi là bảo vật đỉnh cao nhất. Vì Thần vật mà một đám Hóa Thần đỉnh phong không tiếc rẻ mạng sống, Nhan Cô xông lên đầu tiên, hắn nói mọi người chỉ cần đánh nghi binh, những chuyện còn lại cứ việc giao cho hắn, mọi người đương nhiên đã can đảm lên rất nhiều. Cả đám không xông ra ào ào như ong vỡ tổ, đã đánh nghi binh đương nhiên phải có hình thức của đánh nghi binh. Một đám Hóa Thần bay thành hình vòng quạt, như vậy một là có thể kéo dài thời gian để mình Nhan Cô xông lên đầu, hai là mở rộng phạm vi công kích, hơn nữa còn thuận tiện để bỏ chạy! Vụt vụt! Tất cả Hóa Thần đều ra tay, ánh sáng rực rỡ bay đầy trời, từ xa trút công kích xuống phía bên này. Mặc kệ có thể phá vỡ pho tượng hay không, vẫn phải làm đúng quy trình, đánh nghi binh mà, càng dọa người càng tốt. Người quả thật đã bị dọa, Tử Liên Nhi thét lên một tiếng, từ bên trong trang viên lao ra ngoài, nhìn thấy ánh sáng bay đầy trời, nàng ta kinh hãi kêu lên: - Lục Ly, cứu ta! Hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế mặt không đổi sắc, không cười nhạo đám người kia không biết tự lượng sức mình, ngược lại có chút ngạc nhiên ngờ vực- đám người này sao lại liều mạng? Nên biết rằng càng đến gần pho tượng tỉ lệ bỏ mạng sẽ càng cao. Vụt! Một đám Hóa Thần đã vọt vào trong thành, liều mạng đánh ra luồng sáng về phía này, Đấu Thiên Đại Đế không chần chờ, kinh thư trong hư ảnh tỏa ánh vàng ra vạn trượng, từng tự phù màu vàng bay vụt đi, chắn trước pho tượng ngưng tụ thành bức tường tự phù màu vàng, chặn đứng những luồng sáng đang công kích về phía pho tượng. Ầm ầm ầm! Cho dù đã chặn toàn bộ luồng sáng, vẫn còn một số luồng sáng bay lạc đánh trúng vào thành bảo gần đó. Vừa vặn một luồng sáng đánh trúng vào trang viên mà Tử Liên Nhi đang đứng, tuy Tử Liên Nhi né tránh kịp thời, thế nhưng vẫn bị dư âm của vụ nổ đánh bay. Chiếc váy đẹp đẽ của nàng bị xém đi không ít, bên trong cảnh xuân như ẩn như hiện, mờ hồ còn có vết máu. - Lục Ly, cứu taaaa! Tiếng thét của Tử Liên Nhi vang vọng trong không trung, Lục Ly ở cách đó rất xa chuẩn bị công kích tộc trưởng Lý gia đang bị tự phù vàng trói buộc. Hắn nghe thấy tiếng kêu, thần niệm liền quét đến, đúng lúc thấy Tử Liên Nhi bị đánh bay đi, cơ thể bay đến chỗ pho tượng. Hộc hộc! Ở xa ánh sáng bay đến ngập trời, thần uy cường đại và Thần Lực trên hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế dâng trào. Rõ ràng hắn đang chuẩn bị ngưng tụ Thần thông cường đại, đánh chết những Hóa Thần đỉnh phong đang kéo đến. - Không đúng! Trong lòng Lục Ly bỗng nhiên hoảng sợ, đám người Nhan Cô sao lại bay đến chỗ pho tượng? Cách đây không lâu phân thần của Man Thần và Vu Thần giáng xuống, một đám Hóa Thần còn không dám bén bảng đến gần, Đấu Thiên Đại Đế lại là đại năng Thần Giới, bọn hắn dám đến gần thì chắc chắn sẽ chết. Chuyện này quá bất thường! Lục Ly dùng thần niệm đảo quanh thành, cuối cùng rơi xuống người Tử Liên Nhi vừa bị đánh bay đến chỗ pho tượng. Khi thần niệm thăm dò thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tử Liên Nhi, hắn đột nhiên bừng tỉnh, nghiêm trọng hét lớn: - Đại Đế, cẩn thận Tử Liên Nhi! - Ha ha ha, quá muộn rồi! Lục Ly vừa hét lên, nét sợ hãi trên khuôn mặt Tử Liên Nhi biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cười đắc ý vì thực hiện được mưu kế, lúc này nàng chỉ cách pho tượng Đấu Thiên Đại Đế vài trượng. Vèo! Cơ thể Tử Liên Nhi đột nhiên tỏa ra một luồng hơi thở kinh khủng, trong chớp mắt nàng từ một nữ tử yếu đuối như biến thành một con rồng lớn, hơi thở cuồn cuộn trên người nàng khiến đám người Nhan Cô có cảm giác quen thuộc, chính là... thần uy! - Đây là... Lúc này dù là Nhan Cô cũng sửng sốt, nữ tử nhân tộc này lại sổ hữu thực lực mạnh mẽ như vậy? Vốn tưởng có thể bóp chết nàng dễ dàng, bây giờ mọi người lại cảm thấy có thể bị Tử Liên Nhi bóp chết dễ dàng. - Phá! Trong tay Tử Liên Nhi sáng lên một luồng ánh sáng màu xanh, thình lình đánh tới pho tượng, công kích của nàng vừa bá đạo vừa ác liệt, giống như sóng nước muôn trượng khí thế dời núi lấp biển tới trấn áp. - Nô Linh Thuật! Hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế hơi nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc, kim quang trên kinh thư lấp lánh, từng phù văn xuất hiện, đột nhiên ở phía trước pho tượng ngưng tụ thành một bức tường chắn. Hắn lạnh lùng quát: - Các hạ là Thần Linh phương nào? Tại hạ là Đấu Thiên tôn giả Thần Kiếm Tông, có thể nói chuyện hay không? Ầm! Ánh sáng xanh ác liệt khí thế dời núi lấp biển ép đến, phá hủy bức tường được ngưng tụ bằng phù văn của Đấu Thiên Đại Đế, Tử Liên Nhi cười phá lên: - Đấu Thiên tôn giả, ta biết ngươi, chỉ là... Chuyện này không thể bàn luận, ta nhất định phải lấy được Thiên Tà Châu! Oành! Ánh sáng xanh ác liệt gào rít bay tới đánh vào pho tượng, pho tượng lập tức nổ tung thành phấn mịn, những tự phù màu vàng kia dần dần biến mất, ngay cả những tự phù vàng chỗ Lục Ly cũng biến mất. Xung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh, vô số người chôn chân tại chỗ, ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn bột phấn bay đầy trời. Vụt! Trong lòng Lục Ly vô cùng ngỡ ngàng, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc tự phù vàng biến mất, người đã xông vào trong Thiên Tà Châu, bằng không một giây sau hắn sẽ bị tộc trưởng Lý gia đâm chết. Đám người Nhan Cô dừng tại không trung, pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế vỡ vụn, nhưng bọn hắn không tài nào mừng rỡ. Bởi vì câu nói kia của Tử Liên Nhi, cũng bởi vì... sức mạnh của Tử Liên Nhi! - Nô Linh Thuật? Nhan Cô nhớ tới câu nói vừa rồi của Đấu Thiên Đại Đế, khóe miệng hắn nhếch thành nụ cười cay đắng.
Chương 1468 Đặt Cược Tính Mạng
Hắn từng nghe qua loại Thần thuật này, cũng đã hiểu bản thân bị lừa, bị Tử Liên Nhi lợi dụng. Nô Linh Thuật ở Thần Giới không được coi là Thần thuật cao cấp, rất nhiều người học được, Nhan Thiên Cương cũng từng học qua. Nói đơn giản Nô Linh Thuật chính là Thần Linh sử dụng đại Thần thông ngưng tụ thành một tia phân thần, khống chế linh hồn của phàm nhân, khiến nàng ta trở thành nô lệ hoặc một con rối. Hay nói cách khác... Giờ khắc này Tử Liên Nhi đã không còn là Tử Liên Nhi, cơ thể nàng bị một linh hồn khác khống chế, bị phân thần của một Thần Linh không chế. Có lẽ Thần Linh này khống chế Tử Linh Nhi từ sớm, vẫn luôn ẩn nấp ở đây, chờ cơ hội phá hủy pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế, như vậy nàng mới có thể hoàn toàn khống chế cục diện. Tuy cùng là ngưng tụ một tia phân thần xuống hạ giới, nhưng đương nhiên Nô Linh Thuật lại cao cấp hơn. Bởi vì pho tượng không thể cử động, hủy diệt pho tượng và thần đàn, phân thần của Thần Linh không còn vật trung gian, sẽ không thể giáng xuống. Nô Linh Thuật không giống vậy, phân thần của Thần Linh khống chế một con rối, có thể tự do di chuyển. Quan trọng nhất là sức chiến đấu của Tử Liên Nhi khá cao, cơ thể nàng còn kiên cố hơn cả pho tượng, nói cách khác Thần thông mà Thần Linh rót vào sẽ mạnh hơn rất nhiều. Thần Linh nắm giữ Thần thông cực mạnh, ngặt nỗi do pho tượng quá yếu, không thể tiếp nhận Thần thông quá mạnh, đương nhiên không thể rót vào Thần thông quá khủng bố. Hiện tại Thần Linh này đã khống chế Tử Liên Nhi, có trong tay một cơ thể khá mạnh mẽ, đương nhiên có thể phóng thích sức mạnh và Thần thông mạnh hơn rất nhiều, dễ dàng trấn áp đánh giết đám Nhan Cô. - Giỏi lắm! Một giọng nói tức giận cực điểm đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng bên trong thành Thí Ma, Lục Ly hậm hực nói: - Dực Thần, ngươi giỏi lắm! Lục Ly ta thề nếu có một ngày lên được Thần Giới, nhất định khiến ngươi thần hồn câu diệt! Giọng nói của Tử Liên Nhi, nhưng ngữ khí không phải Tử Liên Nhi, ngữ khí này khiến Lục Ly nhớ tới một người, Thần Linh tín ngưỡng của Vũ tộc- Dực Thần! Mặt khác Lục Ly còn nhớ tới một chuyện, nhớ tới em gái của Dạ Lạc- Dạ Nghê Thường. - Dực Thần vĩ đại, con dân của người cần sự giúp đỡ của người, Dạ Nghê Thường con xin nguyện đốt cháy linh hồn, vĩnh viễn trở thành nô bộc của người, chỉ nguyện ước được người ban tặng sức mạnh... Câu nói Dạ Nghê Thường lúc hiến tế năm đó vẫn văng vẳng trong đầu Lục Ly, Dạ Tra nói hai năm trước Tử Liên Nhi đi một chuyến đến Đại địa Đông Doanh và Đại địa Tây Vũ du ngoạn, khi trở về bế quan cảnh giới đã tăng lên nhanh chóng, trong vòng mấy năm đạt được Địa Tiên cảnh. Vốn dĩ Lục Ly còn tưởng Tử Liên Nhi bị hắn từ chối, uất hận nên chuyên tâm tu luyện, mới đột phá cảnh giới nhanh như vậy, không bao lâu đã đạt được Địa Tiên cảnh. Bây giờ mới biết là do Dực Thần giúp đỡ, mấy năm trước nàng đã hiến tế cho Dực Thần, trở thành nô lệ của Dực Thần. Cách đây không lâu tính cách Tử Liên Nhi đột ngột thay đổi, chủ động đi dụ dỗ Khương Vô Ngã, chủ động gây chuyện, những chuyện này đều có thể lý giải. Hơn nữa Tử Liên Nhi khăng khăng muốn theo đến thành Thí Ma, vừa rồi lại không đi, bây giờ mới biết nàng đang chờ đợi cơ hội, muốn hủy diệt pho tượng của Đấu Thần Đại Đế. Có điều Lục Ly vẫn thấy hơi nghi hoặc! Tử Liên Nhi có rất nhiều cơ hội tiếp cận hắn, ở Anh Hoa Cốc một mình gặp gỡ hắn một lần, cơ hội tốt như vậy sao Dực Thần không ra tay? Nếu Dực Thần ra tay bất ngờ ở Hoa Anh Cốc, hắn chắn chắn sẽ chết, không phải Thiên Tà Châu đã rơi vào tay Dực Thần? Mặt khác lúc trước, Tử Liên Nhi đến thành Thí Ma với hắn, hai người cùng đi một truyền tống trận, đây là cơ hội vô cùng tốt... - Chẳng lẽ Dực Thần chưa hoàn toàn chiếm đoạt hết linh hồn Tử Liên Nhi, hay là vẫn chưa chuẩn bị tốt? Lục Ly nghĩ không ra, lúc này cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều. Trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ, trước đây Tử Liên Nhi khiến hắn căm ghét đến cực điểm, bây giờ mới biết linh hồn nàng bị Dực Thần khống chế, ngược lại hắn không còn ghét bỏ nàng nữa, hóa ra có rất nhiều lúc Tử Liên Nhi bất đắc dĩ. Bây giờ hắn phẫn nộ Dực Thần, Dực Thần không chỉ hủy diệt pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, còn hủy diệt Tử Liên Nhi. - Ha ha ha! Tử Liên Nhi cười lên như tiếng chuông bạc: - Lục Ly, người thông minh lắm, không ngờ sẽ gặp bản thần nhanh như vậy phải không? Lần trước chém chết phân thần của bản thần, món nợ này hôm nay sẽ tính sổ với ngươi. Mặc dù trong lòng Lục Ly đang gào thét giận dữ, nhưng vẫn không đánh mất lý trí, pho tượng Đấu Thiên Đại Đế bị hủy diệt, hắn không thể dựa dẫm vào ngoại lực, chỉ có thể dựa vào chính mình! Nếu như không ngăn được Dực Thần cùng đám Hóa Thần này, Đấu Thiên Giới sẽ không tránh khỏi một phen kiếp nạn. Đám người Nhan Cô, Ngô Quảng Đức, Quân Hồng Diệp căm giận hắn như vậy, nhân tộc trong Đấu Thiên Giới không bị giết hại sạch sẽ, cũng bị giết hại quá nửa... Lục Ly còn một quân bài chưa lật, con át chủ bài mạnh mẽ nhất- máu của Sát Đế! Hắn chuẩn bị liều mạng, tất cả đều do Thiên Tà Châu, đều do hắn, hắn không thể liên lụy đến con dân Đấu Thiên Giới. Bọn họ đều là người vô tội, bọn họ đều có quyền được sống. Nếu vì bản thân mà liên lụy đến bằng này người, cho dù Lục Ly có kéo dài hơi tàn, cuộc đời còn lại sẽ sống trong nỗi tự trách và bất an... Nếu đã vậy, không bằng oanh oanh liệt liệt liều chết một phen. Máu của Sát Đế rất mạnh mẽ, lần đầu tiên sử dụng máu của Sát Đế, hắn dễ dàng đánh chết đại Ma Thần, thu phục Âm Quỳ Thú. Lần thứ hai sử dụng máu của Sát Đế, hắn còn phóng ra sát chiêu của Sát Đế, một chiêu đã chém chết phân thần của Dực Thần. Lục Ly có niềm tin mãnh liệt sử dụng máu của Sát Đế hắn có thể phóng thích sát chiêu của Sát Đế. Loại sát chiêu này vô cùng khủng bố, hắn không dám chắc có thể giết chết Dực Thần hay không, thế nhưng đánh giết một đám Hóa Thần đỉnh phong kia không thành vấn đề. - Liều mạng! Lục Ly hạ quyết tâm, trong lòng bắt đầu tính toán, suy nghĩ tìm đường lui.
Chương 1469 Đặt Cược Tính Mạng
Đám người Chấp Pháp Trưởng Lão đều ở trong Thiên Tà Châu, lúc này thương thế của lão vẫn chưa khôi phục, sức chiến đấu có thể nói vô cùng kém. Vì thế Lục Ly đánh thức Chấp Pháp Trưởng Lão đang bị thương dậy: - Thái gia gia, cục diện bên ngoài hơi rối loạn, ta phải chiến đấu, đợi lát nữa ta chặn lại hết thảy truy binh, các ngươi lập tứ rút về Hỏa Ngục. Nếu ta bóp nát ngọc phù, ngươi phải phá hủy lối đi vào! Ngữ khí của Lục Ly hết sức nặng nề, giống như đang dặn dò hậu sự, Chấp Pháp Trưởng Lão nghe xong sắc mặt tái ngắt, nghiêm giọng nói: - Ta không đi, ta già cả rồi, bên Mộc Ngục Hỏa Ngục kia có gia gia của ngươi, để ta chiến đấu với ngươi cho đến hơi thở cuối cùng. Lại là một lão già ngoan cố! Lần này Lục Ly không rống lên, mà chỉ bình thản cười nói: - Thái gia gia, ngươi không được quên, ta có Thiên Tà Châu, ta còn có một giọt huyết dịch cường đại, huyết dịch kia nếu được luyện hóa, sức chiến đấu của ta miễn cưỡng có thể đạt đến Thần cảnh. Cho nên chưa chắc ta đã chết, nếu ngươi vẫn ở đây, ta sẽ bị phân tâm, thái gia gia... Đừng làm khó ta được không? Nhìn vẻ mặt chân thành của Lục Ly, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu, trên khuôn mặt già nua của Chấp Pháp Trưởng Lão xuất hiện một tia thống khổ, cuối cùng vẫn không đành lòng làm trái ý của Lục Ly. Lão nhắm mắt, khoát tay nói: - Được rồi, được rồi, Lục Ly... Ngươi buộc phải sống sót, những thứ khác không quan trọng, hạt châu này bọn hắn muốn thì cứ cho bọn hắn lấy, còn sống mới còn hy vọng. - Được, thái gia gia, ta nhớ kỹ! Lục Ly nặng nề gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ, nếu như giao Thiên Tà Châu, đám người kia rút lui thì phỏng chừng hắn sẽ suy nghĩ lại. Nhưng điều này rõ ràng là không thể. Thù oán giữa bọn họ với hắn quá sâu nặng, nếu hắn giao Thiên Tà Châu ra, không khéo còn cách cái chết càng gần. Thỏa hiệp với kẻ địch chính là tự đào hố chôn mình, chỉ có chiến đấu đến cùng, chém giết tất cả kẻ địch mới có thể sống tiếp. Ở ngay trước mặt Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương, Lục Ly lấy ra máu của Sát Đế. Lúc mở nắp bình ra, một luồng sát khí nồng nặc lập tức chui ra khiến Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương cả người đều run rẩy. Lục Ly cố tình lấy ra để Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương yên tâm, hắn mỉm cười giải thích: - Đây là một giọt Thần huyết, huyết dịch của một vị Thần Linh rất cường đại, ta dựa vào thứ này mới đánh giết đại Ma Thần. Thái gia gia, ngươi chuẩn bị đi, đợi lát nữa ta đẩy ngươi ra ngoài, ngươi phải đi ngay, Hồ Thiên Vương cũng đi cùng, Giải Thiên Vương thì ở lại, Thái gia gia mang theo cả Tiểu Bạch về. Trong lòng Hồ Thiên Vương phấn khởi, Giải Trãi Vương lại ai oán. Ở lại cùng Lục Ly chắc lành ít dữ nhiều, Giải Trãi Vương không muốn chết chung với hắn. Nhưng khổ nỗi Giải Trãi Vương lại là linh thú của Lục Ly, hắn dám nói gì? Chỉ có thể ai oán nhìn Lục Ly. Khò khò! Lục Ly liếc nhìn Tiểu Bạch đang nằm ngủ say ở một góc, hít một hơi thật sâu, lấy máu của Sát Đế ra. Đây là giọt máu cuối cùng, không còn thứ này nữa sợ rằng sau này không còn cơ hội lĩnh hội sát chiêu của Sát Đế. Sát chiêu cấp đại năng đấy, đây là cơ duyên có thể gặp không thể cầu, nhưng phải bỏ lỡ... Vèo! Lục Ly bên này vẫn chưa luyện hóa máu của Sát Đế, Tử Liên Nhi bên kia không đếm xỉa đến đám người Nhan Cô, thân thể giống như một con chim nhạn bay lượn, động tác phiêu dật nhẹ nhàng giống như nữ thần hạ phàm. - Hây! Nàng ta cách Thiên Tà Châu khoảng hai, ba dặm thì dừng lại, sau đó ngưng tụ thành một bàn tay lớn đẹp đẽ, đột nhiên chộp lấy Thiên Tà Châu. Lần trước nàng ta cũng từng sử dụng loại Thần thông này, bị bàn tay đẹp đẽ của nàng ta bắt lấy, Thiên Tà Châu không nhúc nhích phân nào. - Luyện hóa! Lục Ly không chần chờ nữa, bỏ Đế Sát Chi Huyến vào miệng, chuẩn bị ra ngoài đặt cược tính mạng. Vụt! Máu của Sát Đế tiến vào trong cơ thể, trên người Lục Ly bỗng bùng lên một luồng sát khí, con mắt hắn đỏ ửng, khiến cho Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương có cảm giác cơ hồ Lục Ly đã biến thành người khác. Không còn là thanh niên ôn nhu văn nhã, mà là một tên Sát Thần, một tên Ma Thần! Hít! Thiên Hồ Vương thấy khí thế của Lục Ly ngày càng khủng bố, nàng cùng Giải Trãi Vương đều hít một ngụm khí lạnh, lùi về sau mấy bước. Chấp Pháp Trưởng Lão vẫn cố trụ vững được, khuôn mặt già nua cực kỳ kinh sợ, thế nhưng trong lòng lại không khỏi mừng thầm, quả nhiên Lục Ly không lừa gạt lão, xem ra tỷ lệ sống sót của Lục Ly sẽ rất cao. Lục Ly nhắm mắt, hắn vừa luyện hóa máu của Sát Đế, trong đầu vừa nhớ lại cảnh Sát Đế chém giết Ác Ma. Hắn muốn phóng thích sát chiêu của Sát Đế, nếu không thể phóng thích sát chiêu của Sát Đế, hắn sẽ không thể đánh lui hoặc là chém chết phân thần của Dực Thần. Đáng tiếc! Hắn nhắm mắt hồi tưởng trong chốc lát, tạm thời chưa quá kích động, hắn thả thần niệm quét ra bên ngoài, hắn biết không thể kéo dài thêm, Dực Thần đã phóng ra chiêu thức lần trước, bắt được Thiên Tà Châu. Trong bàn tay to lớn đẹp đẽ của nàng còn có một luồng năng lượng thần bí, đang chậm rãi luyện hóa Thiên Tà Châu. - Thái gia gia, ta ra ngoài! Lục Ly thở hổn hển, âm thanh trầm khàn khô khốc như dã thú, trong chớp mắt cơ thể hắn biến mất ở bên trong Thiên Tà Châu, xuất hiện ở bên ngoài. - Phá! Trong tay hắn xuất hiện một chiến đao bán Thần Khí, hắn vung chiến đao lên, đột ngột bổ tới bàn tay lớn kia. Sức mạnh dâng trào trong cơ thể lập tức tuôn vào thân chiến đao, một luồng ánh sáng màu đỏ như máu gào thét đánh ra ngoài. Một đao này đánh xuống, toàn bộ không gian phía trước đều bị xé rách, uy lực không kém hơn đám người Nhan Cô, thậm chí xét về thanh thế còn lớn hơn mấy phần. Ầm! Bàn tay kia bị bổ trúng, không gian bốn phương tám hướng đều rung chuyển, sóng khí bao trùm lên bốn phía, làm gió nổi lên gào thét dữ dội. Bàn tay đẹp đẽ bị đánh nát vụn, Lục Ly tâm niệm vừa động, Thiên Tà Châu đã quay về, bị Lục Ly chộp vào trong tay. Lục Ly nhấc chiến đao, trầm mặc bay đến phía Tử Liên Nhi, trong mắt sắc đỏ sáng rực, giống như hai mặt trăng máu.
Chương 1470 Khai Sát
Đám người Nhan Cô đều tụ tập ở ngoài thành, không dám lộn xộn, chỉ sợ chọc giận Dực Thần. Nhưng nếu như rút lui, bọn hắn không cam lòng, dù sao pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế đã bị hủy, bọn hắn không phải sợ Đấu Thiên Đại Đế. Sức chiến đấu của Dực Thần rất mạnh, nhưng Nhan Cô không quá sợ hãi Dực Thần, bởi vì Dực Thần cũng chỉ muốn cướp đoạt Thiên Tà Châu. Nếu bọn hắn không ra tay tranh đoạt, Dực Thần sẽ không liều mạng đắc tội Nhan Thiên Cương mà đánh giết bọn hắn. Cho nên Nhan Cô tụ tập mọi người lại, im lặng quan sát tình hình, chờ xem có cơ hội đoạt lấy Thiên Tà Châu không? Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ly bước ra, Nhan Cô bỗng nhiên có chút hoảng loạn, hắn ngơ ngác nhìn Lục Ly, cảm giác như chưa từng quen biết hắn, đến nửa ngày mới lẩm nhẩm: - Sao Lục Ly lại trở nên cường đại như vậy? Hắn chỉ là Địa Tiên cảnh, không thể nào... Đám người Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên cũng trợn mắt há mồm, hơi thở của Lục Ly tựa hồ không kém gì bọn hắn. Nhưng hơi thở không quan trọng, quan trọng Lục Ly khiến người khác cảm thấy giờ khắc này hắn giống một vị Sát Thần, nếu dám bén mảng tới gần, chắc chắn sẽ bị chém nát như bùn. Một Địa Tiên sao đột nhiên xuất hiện khí thế kinh khủng như vậy? Hơn nữa Lục Ly không chỉ có khí thế mạnh mẽ, sức chiến đấu của hắn cũng rất khủng bố, một đao vừa rồi chém nát bàn tay của Dực Thần. - Dực Thần, chết! Lục Ly nhấc theo chiến đao bay lên, phi thẳng đến chỗ Tử Liên Nhi như một luồng sáng đỏ. Sát khí trên người cuồn cuộn, khí thế chém giết hết thảy, dù là Tử Liên Nhi... Không, Dực Thần giờ khắc này cũng có chút lưỡng lự. - Hừ! Dực Thần hừ một tiếng khinh bỉ, nàng đột nhiên biến thành tàn ảnh, một giây sau xuất hiện cách đó mười dặm, nàng trào phúng nhìn Lục Ly nói: - Lục Ly, máu của Sát Đế có thể kéo dài thời gian hai nén nhang? Đợi đến khi huyết dịch tiêu hao hết, xem ngươi chết thế nào, ha ha ha! - máu của Sát Đế! Đám người Nhan Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, Lục Ly đã sử dụng một loại linh dược đỉnh cấp nào đó, trong thời gian ngắn tăng lên sức chiến đấu. Dực Thần cũng chủ động nhượng bộ, xem ra máu của Sát Đế rất lợi hại, có lẽ đến từ Thần Giới. - Lui! Đám người Nhan Cô đều không chần chờ, lục tục lui về phía sau. Dù sao Lục Ly chỉ duy trì được thời gian hai nén nhang, bọn hắn cứ ở gần đó chờ trong hai nén nhang, sau đó thì tính tiếp. Vụt! Lục Ly không đuổi theo, Thiên Tà Châu tỏa sáng lấp lánh, thả Chấp Pháp Trưởng Lão và Thiên Hồ Vương ra, hắn không hé răng nửa lời chỉ lạnh lùng phất tay. Chấp Pháp Trưởng Lão và Thiên Hồ Vương vừa ra ngoài, thần niệm quét bốn phương tám hướng. Khi hai người nhìn thấy pho tượng Đấu Thiên Đại Đế bị nổ tung, bốn phía đều là Hóa Thần, lập tức tái mặt, trong lòng không khỏi lo lắng. Lục Ly lạnh lùng liếc nhìn hai người, Chấp Pháp Trưởng Lão biết không thể kéo dài, mang theo Thiên Hồ Vương bay về phía Đại địa Thần Châu. - Ha ha! Dực Thần không truy sát, trái lại tiếng cười như chuông bạc, nàng nhếch miệng nói: - Lục Ly, người biết bản thân không sống được bao lâu, bắt đầu sắp xếp hậu sự? Bọn Nhan Cô ở đằng xa ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không dám hành động liều lĩnh, bọn hắn biết hai kẻ kia là người đi cùng Lục Ly. Lúc này Lục Ly muốn bọn họ rời đi, nếu bắt bọn họ lại, không chừng có thế ép Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu, nhưng Dực Thần còn ở đây, Lục Ly lại nhìn bọn hắn chằm chằm, kẻ nào dám lộn xộn? Lục Ly trầm mặc đứng giữa không trung, cầm theo Lãnh Phong thần binh, giống như một chiến thần tuyệt thế đang canh cửa, trấn áp nghìn vạn quân địch. Tốc độ của Chấp Pháp Trưởng Lão và Hồ Thiên Vương không tệ. Nơi này cách cửa vào Đại địa Thần Châu không xa. Lục Ly đợi mấy chục hơi thời gian mới yên tâm, giờ khắc này cho dù Dực Thần cùng đám Hóa Thần đỉnh phong truy sát, cũng không đuổi kịp. - Khai sát! Cơ thể hắn phi đến giống như một con cuồng long, có thể bảo vệ Đấu Thiên Giới hay chăng, có thể bảo vệ con dân nhân tộc hay chăng, liều đánh trận này mới biết được. Nếu không giết chết toàn bộ đám người này, không chỉ có mình Lục Ly phải bỏ mạng, Đấu Thiên Giới cũng sẽ hứng chịu một đợt tai ương lớn nhất trong lịch sử. Xèo! Năng lượng của máu của Sát Đế đang phun trào trong cơ thể Lục Ly, hắn vận dụng Phong Quá Vô Ngân áo nghĩa, năng lượng máu của Sát Đế tăng lên từ Hạ Cảnh đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, lao thẳng đến chỗ Tử Liên Nhi đang bị Dực Thần khống chế linh hồn như một luồng sáng đỏ. - Ha ha! Thân thể Dực Thần đột ngột biến mất ở giữa không trung, chỉ để lại một luồng tàn ảnh, tiếp theo lại xuất hiện ở bên ngoài cách đó trăm dặm, nàng ta cất giọng nói lanh lảnh: - Lục Ly, gấp rồi ư? Muốn chém chết phân thần của ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội. - Mẹ kiếp! Trong lòng Lục Ly nổi điên lên, sát khí trên người nồng thêm mấy phần, tốc độ của Dực Thần quá nhanh, căn bản không cho hắn cơ hội áp sát, nếu tiếp tục như vậy hắn sẽ đi đời. Ánh mắt đỏ rực như máu của hắn quét nhìn đám người Nhan Cô bên kia, nếu tạm thời chưa giết được Dực Thần, không bằng đi giết sạch lũ người kia. Bảy Hóa Thần đỉnh phong bị Lục Ly giết chết một, trước kia còn lại hơn bốn mươi Hóa Thần bị Lục Ly giết chết mười mấy người. Hiện tại cộng lại cũng tương đương với bốn mươi người, toàn bộ vây đánh cũng coi là sức chiến đấu rất mạnh. Sắc mặt Lục Ly không có chút sợ sệt, ngày hôm nay hắn đã bất chấp tất cả, giờ khắc này trong cơ thể đang trào dâng một luồng sức mạnh cực hạn, khiến hắn vô cùng tự tin. Sau khi dùng máu của Sát Đế, lực công kích và sức phòng ngự, tốc độ của hắn đều được tăng cường, bây giờ với sức phòng ngự của hắn, cho dù là Hóa Thần trung kỳ đều không thể đánh chết hắn. Đương nhiên quan trọng nhất là hắn không còn đường lui- hoặc là chiến đấu và chết một cách oanh liệt, hoặc là tàn sát sạch sẽ kẻ địch! Hắn mang theo sát khí ngút trời đột ngột lao tới có thể sánh với Hóa Thần đỉnh phong, đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp còn có thể ung dung rút lui, nhưng còn đám Hóa Thần tiền kỳ, Hóa Thần trung kỳ chắc chắn sẽ chạy không thoát.
- Siêu phẩm Thần thuật sao có thế phóng thích thông qua phân thần? Nhan Cô thấy điều này rất khó hiểu, nhưng hắn biết chỉ dựa vào bọn hắn khó lòng phá vỡ tự phù. Nếu không phá được kết quả là lão tổ Tề gia chết, tộc trưởng Lý gia cũng chết, nếu bọn hắn vẫn cố nán lại cũng sẽ chết! Chết, Nhan Cô không sợ. Thế nhưng là chết một cách vô ích, lần này Nhan gia triệu tập nhiều cường giả như vậy, chấp nhận bỏ ra nhiều lợi ích. Nếu không đoạt được Thiên Tà Châu, Nhan gia không chỉ chịu thiệt lớn, còn bị đại gia tộc tám giới khác cùng nhau gây sức ép, bởi lẽ lần này chết rất nhiều người, Nhan gia chắc chắn sẽ phải trả giá cực lớn. Nên tiến hay lùi? Trong lòng Nhan Cô đang giằng xé, hắn biết hắn không còn nhiều thời gian, buộc phải giải quyết nhanh gọn. Nếu tiến vào, chỉ có thể liều mạng công kích pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, liều chết một phen! Bằng không phải rút lui ngay lập tức, bởi vì phân thần của Đấu Thiên Đại Đế ở đây, bọn hắn căn bản không thể đánh giết Lục Ly, đừng nói đến lấy được Thiên Tà Châu, ở lại đây đã chẳng còn ý nghĩa. - Tất cả các ngươi đều công kích pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, thu hút sự chú ý của hắn, ta giúp các ngươi lén phá hủy pho tượng! Vào đúng lúc này, bên tai Nhan Cô đột nhiên vang lên một giọng nữ nhân lạnh lùng. Cơ thể hắn đột nhiên phát run, kinh ngạc thả thần niệm quét tới thành Thí Ma, bởi vì người vừa nãy truyền âm cho hắn lại là một nữ tử ở trong thành. Tử Liên Nhi! Hắn chỉ nhìn lướt qua Tử Liên Nhi đã phản ứng lại, thần niệm dời đi khóa chặt vào Đấu Thiên Đại Đế, phòng ngừa Đấu Thiên Đại Đế phát hiện manh mối. Trong lòng hắn rối bời, rõ ràng nữ tử này là bạn bè hoặc là thủ hạ của Lục Ly? Sao nàng lại truyền âm nói giúp đỡ hắn? Rốt cuộc đây là quỷ kế hay là Tử Liên Nhi thực sự có lòng giúp đỡ bọn hắn? - Không đúng! Nhan Cô nghĩ tới một vấn đề, rõ ràng Tử Liên Nhi chỉ có thực lực của Địa Tiên, sao nàng biết được truyền âm khoảng cách xa? Hơn nữa dường như vừa nãy còn thăm dò hắn đang nghĩ gì? - Một đám lão già, lằng nhà lằng nhằng! Tử Liên Nhi lại truyền âm đến: - Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không công kích ta sẽ rời đi. Ta là kẻ thù của Lục Ly, kẻ thù không đội trời chung! Tin hay không là chuyện của ngươi, ta chỉ chờ ngươi thời gian mười hơi thở. Tử Liên Nhi truyền âm đến rất lạnh lùng, hơn nữa thủ đoạn dường như rất tuyệt diệu, Đấu Thiên Đại Đế cơ hồ chưa phát hiện? Trong lòng Nhan Cô càng thêm thấp thỏm không yên, đây là một cơ hội vô cùng tốt, nhưng đồng thời cũng có thể đẩy mọi người xuống vực sâu vạn trượng. Xoẹt! Bên kia Lục Ly lại tàn nhẫn bổ xuống một đao, lão tổ Tề gia rốt cuộc không thể chống chịu, thất khiếu chảy máu, cả người co giật kịch liệt mấy lần. Sau đó bán Thần Khí trên người lão bắt đầu tự động rơi xuống, không ngờ đã bị Lục Ly đánh chết tươi. - Lão Tề! Lão tổ Phùng gia đau xót gào thét, tuy rằng gần đây quan hệ giữa Tề gia và Phùng gia không được tốt, nhưng hai vị lão tổ đều là người cùng thời, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Giờ khắc này nhìn thấy lão tổ Tề gia đang sống sờ sờ bị người khác đánh chết, trong lòng lão đương nhiên rất đau xót. - Liều mạng! Nhan Cô hạ quyết tâm, nếu bây giờ quay về, sẽ không còn mặt mũi gặp lại tộc vương Nhan gia, hơn nữa Nhan gia còn phải trả một cái giá cực đắt. Nếu để đám người Quân Hồng Diệp, Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên tìm đến Nhan gia gây phiền toái, không bằng để bọn hắn cùng chết ở đây, khi ấy người đến Nhan gia gây chuyện sẽ không còn mạnh như vậy. Nếu lần này cơ duyên xảo hợp có thể lấy được Thiên Tà Châu, tất cả bỏ ra đều đáng giá. Cho dù Nhan gia phải đánh đổi nhiều thứ cũng được, bởi vì Nhan Thiên Cương từng nói Thiên Tà Châu lai lịch bất phàm, rất có thể là Thần Khí siêu phẩm! Thần Khí và Thần thuật của Thần Giới chia làm hạ phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm, Thần Khí siêu phẩm đến Nhan Thiên Cương cũng chưa từng có. Cho nên Nhan gia mới coi trọng Thiên Tà Châu, không tiếc giá nào đều muốn đoạt được. - Mọi người lắng nghe! Nhan Cô sử dụng bí thuật Truyền Âm Nhập Mật gọi đám người Quân Hồng Diệp, Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên. - Lát nữa các ngươi tập trung công kích pho tượng, các ngươi chỉ cần đánh nghi binh, xông vào trong thành là được. Còn những chuyện khác cứ giao cho ta, ta chắc chắn sẽ đập vỡ pho tượng Đấu Thiên Đại Đế! - Ách.. Bọn người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, lão tổ Phùng gia mặt hơi tái mặt, xông vào trong thành? Có chắc không bị một chưởng của Đấu Thiên Đại Đế đánh chết tươi? Nhan Cô có chắc sẽ đập nát pho tượng hay không? Nếu hắn quả quyết như vậy, tại sao lúc trước không đập vỡ pho tượng của Man Thần và Vu Thần! Toàn bộ đều không tin, cũng không dám mạo hiểm hành động. Bởi vì uy nghi của tộc vương Nhan gia, lại thêm Nhan gia trả một cái giá trên trời, hơn nữa bọn hắn còn có thù oán với Lục Ly, muốn đến báo thù nên lần này mới tập hợp mọi người đến Đấu Thiên Giới. Bọn hắn đến đây báo thù, tiện thể nhận tiền làm việc. Nếu thành công thì tất nhiên sẽ được thưởng hậu hĩnh, còn nếu thất bại bọn hắn vẫn nhận được thù lao. Bây giờ chết nhiều người như vậy, lúc về chắc chắn phải tìm đến Nhan gia đòi bồi thường tổn thất, nhưng nếu bọn hắn chết hết, những thù lao kia còn có ý nghĩa gì... Nhan Cô thấy cả đám không ai động đậy thì phát cuống, hắn cắn răng truyền âm đến mấy vị Hóa Thần đỉnh phong: - Ta thay mặt Nhan gia đưa ra cam kết, nếu lần này lấy được Thiên Tà Châu, mỗi nhà một trăm Thần Nguyên, nếu như nuốt lời, Nhan Cô ta chết không được tử tế! Một trăm Thần Nguyên! Đám người Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp mắt sáng rực, lúc trước nếu thành công, thù lao cũng chỉ có năm mươi Thần Nguyên, hiện tại đã tăng gấp đôi, chuyện này không khỏi khiến bọn hắn dao động. - Chư vị ra tay, Lục Ly sắp đánh đến, Lý lão tứ vừa chết, lát nữa sẽ đến lượt chúng ta. Nhan Cô rống một tiếng, bản thân xông ra ngoài đầu tiên, đám người Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp mắt đỏ rực, tất cả cắn răng xông vào trong thành. Trong Cửu Giới, có không ít cường giả phi thăng lên Thần Giới, thế nhưng duy chỉ có Hằng Đế có thể quay về. Hơn nữa Hằng Đế trở về chưa được bao lâu thì chết, để lại một phần cơ duyên vô cùng to lớn - một Cổ Thần Cấm Địa. Lời editor: Đã chín ngày rồi muội không ra chương. Như muội đã nói, hôm nay muội sẽ đăng bù 100c đã thiếu trong những ngày qua nha.
Chương 1467 Thần Hồn Câu Diệt
Muốn chuyển Thần Khí từ Thần Giới về phải đánh đổi một cái giá rất đắt, dù là Man Thần Vu Thần cũng không thể chấp nhận. Cái giá này vô cùng lớn, có điều không có nghĩa là không có người chuyển về. Nhan Thiên Cương đã chuyển về không ít đồ! Đây là cường giả cấp Thần duy nhất trong Cửu Giới chuyển Thần vật về, cũng bởi thế Nhan gia mới trở thành đệ nhất gia tộc trong Cửu Giới. Trong tay Nhan Cô có Thần Khí, Thần Khí này do Nhan Thiên Cương gửi về, Thần Nguyên mà hắn vừa nói cũng là vật thuộc về Thần Giới. Có lẽ trong Thần Giới chúng không đáng là gì, thế nhưng ở Phàm Nhân Giới lại được coi là bảo vật đỉnh cao nhất. Vì Thần vật mà một đám Hóa Thần đỉnh phong không tiếc rẻ mạng sống, Nhan Cô xông lên đầu tiên, hắn nói mọi người chỉ cần đánh nghi binh, những chuyện còn lại cứ việc giao cho hắn, mọi người đương nhiên đã can đảm lên rất nhiều. Cả đám không xông ra ào ào như ong vỡ tổ, đã đánh nghi binh đương nhiên phải có hình thức của đánh nghi binh. Một đám Hóa Thần bay thành hình vòng quạt, như vậy một là có thể kéo dài thời gian để mình Nhan Cô xông lên đầu, hai là mở rộng phạm vi công kích, hơn nữa còn thuận tiện để bỏ chạy! Vụt vụt! Tất cả Hóa Thần đều ra tay, ánh sáng rực rỡ bay đầy trời, từ xa trút công kích xuống phía bên này. Mặc kệ có thể phá vỡ pho tượng hay không, vẫn phải làm đúng quy trình, đánh nghi binh mà, càng dọa người càng tốt. Người quả thật đã bị dọa, Tử Liên Nhi thét lên một tiếng, từ bên trong trang viên lao ra ngoài, nhìn thấy ánh sáng bay đầy trời, nàng ta kinh hãi kêu lên: - Lục Ly, cứu ta! Hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế mặt không đổi sắc, không cười nhạo đám người kia không biết tự lượng sức mình, ngược lại có chút ngạc nhiên ngờ vực- đám người này sao lại liều mạng? Nên biết rằng càng đến gần pho tượng tỉ lệ bỏ mạng sẽ càng cao. Vụt! Một đám Hóa Thần đã vọt vào trong thành, liều mạng đánh ra luồng sáng về phía này, Đấu Thiên Đại Đế không chần chờ, kinh thư trong hư ảnh tỏa ánh vàng ra vạn trượng, từng tự phù màu vàng bay vụt đi, chắn trước pho tượng ngưng tụ thành bức tường tự phù màu vàng, chặn đứng những luồng sáng đang công kích về phía pho tượng. Ầm ầm ầm! Cho dù đã chặn toàn bộ luồng sáng, vẫn còn một số luồng sáng bay lạc đánh trúng vào thành bảo gần đó. Vừa vặn một luồng sáng đánh trúng vào trang viên mà Tử Liên Nhi đang đứng, tuy Tử Liên Nhi né tránh kịp thời, thế nhưng vẫn bị dư âm của vụ nổ đánh bay. Chiếc váy đẹp đẽ của nàng bị xém đi không ít, bên trong cảnh xuân như ẩn như hiện, mờ hồ còn có vết máu. - Lục Ly, cứu taaaa! Tiếng thét của Tử Liên Nhi vang vọng trong không trung, Lục Ly ở cách đó rất xa chuẩn bị công kích tộc trưởng Lý gia đang bị tự phù vàng trói buộc. Hắn nghe thấy tiếng kêu, thần niệm liền quét đến, đúng lúc thấy Tử Liên Nhi bị đánh bay đi, cơ thể bay đến chỗ pho tượng. Hộc hộc! Ở xa ánh sáng bay đến ngập trời, thần uy cường đại và Thần Lực trên hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế dâng trào. Rõ ràng hắn đang chuẩn bị ngưng tụ Thần thông cường đại, đánh chết những Hóa Thần đỉnh phong đang kéo đến. - Không đúng! Trong lòng Lục Ly bỗng nhiên hoảng sợ, đám người Nhan Cô sao lại bay đến chỗ pho tượng? Cách đây không lâu phân thần của Man Thần và Vu Thần giáng xuống, một đám Hóa Thần còn không dám bén bảng đến gần, Đấu Thiên Đại Đế lại là đại năng Thần Giới, bọn hắn dám đến gần thì chắc chắn sẽ chết. Chuyện này quá bất thường! Lục Ly dùng thần niệm đảo quanh thành, cuối cùng rơi xuống người Tử Liên Nhi vừa bị đánh bay đến chỗ pho tượng. Khi thần niệm thăm dò thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tử Liên Nhi, hắn đột nhiên bừng tỉnh, nghiêm trọng hét lớn: - Đại Đế, cẩn thận Tử Liên Nhi! - Ha ha ha, quá muộn rồi! Lục Ly vừa hét lên, nét sợ hãi trên khuôn mặt Tử Liên Nhi biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cười đắc ý vì thực hiện được mưu kế, lúc này nàng chỉ cách pho tượng Đấu Thiên Đại Đế vài trượng. Vèo! Cơ thể Tử Liên Nhi đột nhiên tỏa ra một luồng hơi thở kinh khủng, trong chớp mắt nàng từ một nữ tử yếu đuối như biến thành một con rồng lớn, hơi thở cuồn cuộn trên người nàng khiến đám người Nhan Cô có cảm giác quen thuộc, chính là... thần uy! - Đây là... Lúc này dù là Nhan Cô cũng sửng sốt, nữ tử nhân tộc này lại sổ hữu thực lực mạnh mẽ như vậy? Vốn tưởng có thể bóp chết nàng dễ dàng, bây giờ mọi người lại cảm thấy có thể bị Tử Liên Nhi bóp chết dễ dàng. - Phá! Trong tay Tử Liên Nhi sáng lên một luồng ánh sáng màu xanh, thình lình đánh tới pho tượng, công kích của nàng vừa bá đạo vừa ác liệt, giống như sóng nước muôn trượng khí thế dời núi lấp biển tới trấn áp. - Nô Linh Thuật! Hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế hơi nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc, kim quang trên kinh thư lấp lánh, từng phù văn xuất hiện, đột nhiên ở phía trước pho tượng ngưng tụ thành một bức tường chắn. Hắn lạnh lùng quát: - Các hạ là Thần Linh phương nào? Tại hạ là Đấu Thiên tôn giả Thần Kiếm Tông, có thể nói chuyện hay không? Ầm! Ánh sáng xanh ác liệt khí thế dời núi lấp biển ép đến, phá hủy bức tường được ngưng tụ bằng phù văn của Đấu Thiên Đại Đế, Tử Liên Nhi cười phá lên: - Đấu Thiên tôn giả, ta biết ngươi, chỉ là... Chuyện này không thể bàn luận, ta nhất định phải lấy được Thiên Tà Châu! Oành! Ánh sáng xanh ác liệt gào rít bay tới đánh vào pho tượng, pho tượng lập tức nổ tung thành phấn mịn, những tự phù màu vàng kia dần dần biến mất, ngay cả những tự phù vàng chỗ Lục Ly cũng biến mất. Xung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh, vô số người chôn chân tại chỗ, ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn bột phấn bay đầy trời. Vụt! Trong lòng Lục Ly vô cùng ngỡ ngàng, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc tự phù vàng biến mất, người đã xông vào trong Thiên Tà Châu, bằng không một giây sau hắn sẽ bị tộc trưởng Lý gia đâm chết. Đám người Nhan Cô dừng tại không trung, pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế vỡ vụn, nhưng bọn hắn không tài nào mừng rỡ. Bởi vì câu nói kia của Tử Liên Nhi, cũng bởi vì... sức mạnh của Tử Liên Nhi! - Nô Linh Thuật? Nhan Cô nhớ tới câu nói vừa rồi của Đấu Thiên Đại Đế, khóe miệng hắn nhếch thành nụ cười cay đắng.
Chương 1468 Đặt Cược Tính Mạng
Hắn từng nghe qua loại Thần thuật này, cũng đã hiểu bản thân bị lừa, bị Tử Liên Nhi lợi dụng. Nô Linh Thuật ở Thần Giới không được coi là Thần thuật cao cấp, rất nhiều người học được, Nhan Thiên Cương cũng từng học qua. Nói đơn giản Nô Linh Thuật chính là Thần Linh sử dụng đại Thần thông ngưng tụ thành một tia phân thần, khống chế linh hồn của phàm nhân, khiến nàng ta trở thành nô lệ hoặc một con rối. Hay nói cách khác... Giờ khắc này Tử Liên Nhi đã không còn là Tử Liên Nhi, cơ thể nàng bị một linh hồn khác khống chế, bị phân thần của một Thần Linh không chế. Có lẽ Thần Linh này khống chế Tử Linh Nhi từ sớm, vẫn luôn ẩn nấp ở đây, chờ cơ hội phá hủy pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế, như vậy nàng mới có thể hoàn toàn khống chế cục diện. Tuy cùng là ngưng tụ một tia phân thần xuống hạ giới, nhưng đương nhiên Nô Linh Thuật lại cao cấp hơn. Bởi vì pho tượng không thể cử động, hủy diệt pho tượng và thần đàn, phân thần của Thần Linh không còn vật trung gian, sẽ không thể giáng xuống. Nô Linh Thuật không giống vậy, phân thần của Thần Linh khống chế một con rối, có thể tự do di chuyển. Quan trọng nhất là sức chiến đấu của Tử Liên Nhi khá cao, cơ thể nàng còn kiên cố hơn cả pho tượng, nói cách khác Thần thông mà Thần Linh rót vào sẽ mạnh hơn rất nhiều. Thần Linh nắm giữ Thần thông cực mạnh, ngặt nỗi do pho tượng quá yếu, không thể tiếp nhận Thần thông quá mạnh, đương nhiên không thể rót vào Thần thông quá khủng bố. Hiện tại Thần Linh này đã khống chế Tử Liên Nhi, có trong tay một cơ thể khá mạnh mẽ, đương nhiên có thể phóng thích sức mạnh và Thần thông mạnh hơn rất nhiều, dễ dàng trấn áp đánh giết đám Nhan Cô. - Giỏi lắm! Một giọng nói tức giận cực điểm đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng bên trong thành Thí Ma, Lục Ly hậm hực nói: - Dực Thần, ngươi giỏi lắm! Lục Ly ta thề nếu có một ngày lên được Thần Giới, nhất định khiến ngươi thần hồn câu diệt! Giọng nói của Tử Liên Nhi, nhưng ngữ khí không phải Tử Liên Nhi, ngữ khí này khiến Lục Ly nhớ tới một người, Thần Linh tín ngưỡng của Vũ tộc- Dực Thần! Mặt khác Lục Ly còn nhớ tới một chuyện, nhớ tới em gái của Dạ Lạc- Dạ Nghê Thường. - Dực Thần vĩ đại, con dân của người cần sự giúp đỡ của người, Dạ Nghê Thường con xin nguyện đốt cháy linh hồn, vĩnh viễn trở thành nô bộc của người, chỉ nguyện ước được người ban tặng sức mạnh... Câu nói Dạ Nghê Thường lúc hiến tế năm đó vẫn văng vẳng trong đầu Lục Ly, Dạ Tra nói hai năm trước Tử Liên Nhi đi một chuyến đến Đại địa Đông Doanh và Đại địa Tây Vũ du ngoạn, khi trở về bế quan cảnh giới đã tăng lên nhanh chóng, trong vòng mấy năm đạt được Địa Tiên cảnh. Vốn dĩ Lục Ly còn tưởng Tử Liên Nhi bị hắn từ chối, uất hận nên chuyên tâm tu luyện, mới đột phá cảnh giới nhanh như vậy, không bao lâu đã đạt được Địa Tiên cảnh. Bây giờ mới biết là do Dực Thần giúp đỡ, mấy năm trước nàng đã hiến tế cho Dực Thần, trở thành nô lệ của Dực Thần. Cách đây không lâu tính cách Tử Liên Nhi đột ngột thay đổi, chủ động đi dụ dỗ Khương Vô Ngã, chủ động gây chuyện, những chuyện này đều có thể lý giải. Hơn nữa Tử Liên Nhi khăng khăng muốn theo đến thành Thí Ma, vừa rồi lại không đi, bây giờ mới biết nàng đang chờ đợi cơ hội, muốn hủy diệt pho tượng của Đấu Thần Đại Đế. Có điều Lục Ly vẫn thấy hơi nghi hoặc! Tử Liên Nhi có rất nhiều cơ hội tiếp cận hắn, ở Anh Hoa Cốc một mình gặp gỡ hắn một lần, cơ hội tốt như vậy sao Dực Thần không ra tay? Nếu Dực Thần ra tay bất ngờ ở Hoa Anh Cốc, hắn chắn chắn sẽ chết, không phải Thiên Tà Châu đã rơi vào tay Dực Thần? Mặt khác lúc trước, Tử Liên Nhi đến thành Thí Ma với hắn, hai người cùng đi một truyền tống trận, đây là cơ hội vô cùng tốt... - Chẳng lẽ Dực Thần chưa hoàn toàn chiếm đoạt hết linh hồn Tử Liên Nhi, hay là vẫn chưa chuẩn bị tốt? Lục Ly nghĩ không ra, lúc này cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều. Trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ, trước đây Tử Liên Nhi khiến hắn căm ghét đến cực điểm, bây giờ mới biết linh hồn nàng bị Dực Thần khống chế, ngược lại hắn không còn ghét bỏ nàng nữa, hóa ra có rất nhiều lúc Tử Liên Nhi bất đắc dĩ. Bây giờ hắn phẫn nộ Dực Thần, Dực Thần không chỉ hủy diệt pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, còn hủy diệt Tử Liên Nhi. - Ha ha ha! Tử Liên Nhi cười lên như tiếng chuông bạc: - Lục Ly, người thông minh lắm, không ngờ sẽ gặp bản thần nhanh như vậy phải không? Lần trước chém chết phân thần của bản thần, món nợ này hôm nay sẽ tính sổ với ngươi. Mặc dù trong lòng Lục Ly đang gào thét giận dữ, nhưng vẫn không đánh mất lý trí, pho tượng Đấu Thiên Đại Đế bị hủy diệt, hắn không thể dựa dẫm vào ngoại lực, chỉ có thể dựa vào chính mình! Nếu như không ngăn được Dực Thần cùng đám Hóa Thần này, Đấu Thiên Giới sẽ không tránh khỏi một phen kiếp nạn. Đám người Nhan Cô, Ngô Quảng Đức, Quân Hồng Diệp căm giận hắn như vậy, nhân tộc trong Đấu Thiên Giới không bị giết hại sạch sẽ, cũng bị giết hại quá nửa... Lục Ly còn một quân bài chưa lật, con át chủ bài mạnh mẽ nhất- máu của Sát Đế! Hắn chuẩn bị liều mạng, tất cả đều do Thiên Tà Châu, đều do hắn, hắn không thể liên lụy đến con dân Đấu Thiên Giới. Bọn họ đều là người vô tội, bọn họ đều có quyền được sống. Nếu vì bản thân mà liên lụy đến bằng này người, cho dù Lục Ly có kéo dài hơi tàn, cuộc đời còn lại sẽ sống trong nỗi tự trách và bất an... Nếu đã vậy, không bằng oanh oanh liệt liệt liều chết một phen. Máu của Sát Đế rất mạnh mẽ, lần đầu tiên sử dụng máu của Sát Đế, hắn dễ dàng đánh chết đại Ma Thần, thu phục Âm Quỳ Thú. Lần thứ hai sử dụng máu của Sát Đế, hắn còn phóng ra sát chiêu của Sát Đế, một chiêu đã chém chết phân thần của Dực Thần. Lục Ly có niềm tin mãnh liệt sử dụng máu của Sát Đế hắn có thể phóng thích sát chiêu của Sát Đế. Loại sát chiêu này vô cùng khủng bố, hắn không dám chắc có thể giết chết Dực Thần hay không, thế nhưng đánh giết một đám Hóa Thần đỉnh phong kia không thành vấn đề. - Liều mạng! Lục Ly hạ quyết tâm, trong lòng bắt đầu tính toán, suy nghĩ tìm đường lui.
Chương 1469 Đặt Cược Tính Mạng
Đám người Chấp Pháp Trưởng Lão đều ở trong Thiên Tà Châu, lúc này thương thế của lão vẫn chưa khôi phục, sức chiến đấu có thể nói vô cùng kém. Vì thế Lục Ly đánh thức Chấp Pháp Trưởng Lão đang bị thương dậy: - Thái gia gia, cục diện bên ngoài hơi rối loạn, ta phải chiến đấu, đợi lát nữa ta chặn lại hết thảy truy binh, các ngươi lập tứ rút về Hỏa Ngục. Nếu ta bóp nát ngọc phù, ngươi phải phá hủy lối đi vào! Ngữ khí của Lục Ly hết sức nặng nề, giống như đang dặn dò hậu sự, Chấp Pháp Trưởng Lão nghe xong sắc mặt tái ngắt, nghiêm giọng nói: - Ta không đi, ta già cả rồi, bên Mộc Ngục Hỏa Ngục kia có gia gia của ngươi, để ta chiến đấu với ngươi cho đến hơi thở cuối cùng. Lại là một lão già ngoan cố! Lần này Lục Ly không rống lên, mà chỉ bình thản cười nói: - Thái gia gia, ngươi không được quên, ta có Thiên Tà Châu, ta còn có một giọt huyết dịch cường đại, huyết dịch kia nếu được luyện hóa, sức chiến đấu của ta miễn cưỡng có thể đạt đến Thần cảnh. Cho nên chưa chắc ta đã chết, nếu ngươi vẫn ở đây, ta sẽ bị phân tâm, thái gia gia... Đừng làm khó ta được không? Nhìn vẻ mặt chân thành của Lục Ly, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu, trên khuôn mặt già nua của Chấp Pháp Trưởng Lão xuất hiện một tia thống khổ, cuối cùng vẫn không đành lòng làm trái ý của Lục Ly. Lão nhắm mắt, khoát tay nói: - Được rồi, được rồi, Lục Ly... Ngươi buộc phải sống sót, những thứ khác không quan trọng, hạt châu này bọn hắn muốn thì cứ cho bọn hắn lấy, còn sống mới còn hy vọng. - Được, thái gia gia, ta nhớ kỹ! Lục Ly nặng nề gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ, nếu như giao Thiên Tà Châu, đám người kia rút lui thì phỏng chừng hắn sẽ suy nghĩ lại. Nhưng điều này rõ ràng là không thể. Thù oán giữa bọn họ với hắn quá sâu nặng, nếu hắn giao Thiên Tà Châu ra, không khéo còn cách cái chết càng gần. Thỏa hiệp với kẻ địch chính là tự đào hố chôn mình, chỉ có chiến đấu đến cùng, chém giết tất cả kẻ địch mới có thể sống tiếp. Ở ngay trước mặt Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương, Lục Ly lấy ra máu của Sát Đế. Lúc mở nắp bình ra, một luồng sát khí nồng nặc lập tức chui ra khiến Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương cả người đều run rẩy. Lục Ly cố tình lấy ra để Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương yên tâm, hắn mỉm cười giải thích: - Đây là một giọt Thần huyết, huyết dịch của một vị Thần Linh rất cường đại, ta dựa vào thứ này mới đánh giết đại Ma Thần. Thái gia gia, ngươi chuẩn bị đi, đợi lát nữa ta đẩy ngươi ra ngoài, ngươi phải đi ngay, Hồ Thiên Vương cũng đi cùng, Giải Thiên Vương thì ở lại, Thái gia gia mang theo cả Tiểu Bạch về. Trong lòng Hồ Thiên Vương phấn khởi, Giải Trãi Vương lại ai oán. Ở lại cùng Lục Ly chắc lành ít dữ nhiều, Giải Trãi Vương không muốn chết chung với hắn. Nhưng khổ nỗi Giải Trãi Vương lại là linh thú của Lục Ly, hắn dám nói gì? Chỉ có thể ai oán nhìn Lục Ly. Khò khò! Lục Ly liếc nhìn Tiểu Bạch đang nằm ngủ say ở một góc, hít một hơi thật sâu, lấy máu của Sát Đế ra. Đây là giọt máu cuối cùng, không còn thứ này nữa sợ rằng sau này không còn cơ hội lĩnh hội sát chiêu của Sát Đế. Sát chiêu cấp đại năng đấy, đây là cơ duyên có thể gặp không thể cầu, nhưng phải bỏ lỡ... Vèo! Lục Ly bên này vẫn chưa luyện hóa máu của Sát Đế, Tử Liên Nhi bên kia không đếm xỉa đến đám người Nhan Cô, thân thể giống như một con chim nhạn bay lượn, động tác phiêu dật nhẹ nhàng giống như nữ thần hạ phàm. - Hây! Nàng ta cách Thiên Tà Châu khoảng hai, ba dặm thì dừng lại, sau đó ngưng tụ thành một bàn tay lớn đẹp đẽ, đột nhiên chộp lấy Thiên Tà Châu. Lần trước nàng ta cũng từng sử dụng loại Thần thông này, bị bàn tay đẹp đẽ của nàng ta bắt lấy, Thiên Tà Châu không nhúc nhích phân nào. - Luyện hóa! Lục Ly không chần chờ nữa, bỏ Đế Sát Chi Huyến vào miệng, chuẩn bị ra ngoài đặt cược tính mạng. Vụt! Máu của Sát Đế tiến vào trong cơ thể, trên người Lục Ly bỗng bùng lên một luồng sát khí, con mắt hắn đỏ ửng, khiến cho Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương có cảm giác cơ hồ Lục Ly đã biến thành người khác. Không còn là thanh niên ôn nhu văn nhã, mà là một tên Sát Thần, một tên Ma Thần! Hít! Thiên Hồ Vương thấy khí thế của Lục Ly ngày càng khủng bố, nàng cùng Giải Trãi Vương đều hít một ngụm khí lạnh, lùi về sau mấy bước. Chấp Pháp Trưởng Lão vẫn cố trụ vững được, khuôn mặt già nua cực kỳ kinh sợ, thế nhưng trong lòng lại không khỏi mừng thầm, quả nhiên Lục Ly không lừa gạt lão, xem ra tỷ lệ sống sót của Lục Ly sẽ rất cao. Lục Ly nhắm mắt, hắn vừa luyện hóa máu của Sát Đế, trong đầu vừa nhớ lại cảnh Sát Đế chém giết Ác Ma. Hắn muốn phóng thích sát chiêu của Sát Đế, nếu không thể phóng thích sát chiêu của Sát Đế, hắn sẽ không thể đánh lui hoặc là chém chết phân thần của Dực Thần. Đáng tiếc! Hắn nhắm mắt hồi tưởng trong chốc lát, tạm thời chưa quá kích động, hắn thả thần niệm quét ra bên ngoài, hắn biết không thể kéo dài thêm, Dực Thần đã phóng ra chiêu thức lần trước, bắt được Thiên Tà Châu. Trong bàn tay to lớn đẹp đẽ của nàng còn có một luồng năng lượng thần bí, đang chậm rãi luyện hóa Thiên Tà Châu. - Thái gia gia, ta ra ngoài! Lục Ly thở hổn hển, âm thanh trầm khàn khô khốc như dã thú, trong chớp mắt cơ thể hắn biến mất ở bên trong Thiên Tà Châu, xuất hiện ở bên ngoài. - Phá! Trong tay hắn xuất hiện một chiến đao bán Thần Khí, hắn vung chiến đao lên, đột ngột bổ tới bàn tay lớn kia. Sức mạnh dâng trào trong cơ thể lập tức tuôn vào thân chiến đao, một luồng ánh sáng màu đỏ như máu gào thét đánh ra ngoài. Một đao này đánh xuống, toàn bộ không gian phía trước đều bị xé rách, uy lực không kém hơn đám người Nhan Cô, thậm chí xét về thanh thế còn lớn hơn mấy phần. Ầm! Bàn tay kia bị bổ trúng, không gian bốn phương tám hướng đều rung chuyển, sóng khí bao trùm lên bốn phía, làm gió nổi lên gào thét dữ dội. Bàn tay đẹp đẽ bị đánh nát vụn, Lục Ly tâm niệm vừa động, Thiên Tà Châu đã quay về, bị Lục Ly chộp vào trong tay. Lục Ly nhấc chiến đao, trầm mặc bay đến phía Tử Liên Nhi, trong mắt sắc đỏ sáng rực, giống như hai mặt trăng máu.
Chương 1470 Khai Sát
Đám người Nhan Cô đều tụ tập ở ngoài thành, không dám lộn xộn, chỉ sợ chọc giận Dực Thần. Nhưng nếu như rút lui, bọn hắn không cam lòng, dù sao pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế đã bị hủy, bọn hắn không phải sợ Đấu Thiên Đại Đế. Sức chiến đấu của Dực Thần rất mạnh, nhưng Nhan Cô không quá sợ hãi Dực Thần, bởi vì Dực Thần cũng chỉ muốn cướp đoạt Thiên Tà Châu. Nếu bọn hắn không ra tay tranh đoạt, Dực Thần sẽ không liều mạng đắc tội Nhan Thiên Cương mà đánh giết bọn hắn. Cho nên Nhan Cô tụ tập mọi người lại, im lặng quan sát tình hình, chờ xem có cơ hội đoạt lấy Thiên Tà Châu không? Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ly bước ra, Nhan Cô bỗng nhiên có chút hoảng loạn, hắn ngơ ngác nhìn Lục Ly, cảm giác như chưa từng quen biết hắn, đến nửa ngày mới lẩm nhẩm: - Sao Lục Ly lại trở nên cường đại như vậy? Hắn chỉ là Địa Tiên cảnh, không thể nào... Đám người Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên cũng trợn mắt há mồm, hơi thở của Lục Ly tựa hồ không kém gì bọn hắn. Nhưng hơi thở không quan trọng, quan trọng Lục Ly khiến người khác cảm thấy giờ khắc này hắn giống một vị Sát Thần, nếu dám bén mảng tới gần, chắc chắn sẽ bị chém nát như bùn. Một Địa Tiên sao đột nhiên xuất hiện khí thế kinh khủng như vậy? Hơn nữa Lục Ly không chỉ có khí thế mạnh mẽ, sức chiến đấu của hắn cũng rất khủng bố, một đao vừa rồi chém nát bàn tay của Dực Thần. - Dực Thần, chết! Lục Ly nhấc theo chiến đao bay lên, phi thẳng đến chỗ Tử Liên Nhi như một luồng sáng đỏ. Sát khí trên người cuồn cuộn, khí thế chém giết hết thảy, dù là Tử Liên Nhi... Không, Dực Thần giờ khắc này cũng có chút lưỡng lự. - Hừ! Dực Thần hừ một tiếng khinh bỉ, nàng đột nhiên biến thành tàn ảnh, một giây sau xuất hiện cách đó mười dặm, nàng trào phúng nhìn Lục Ly nói: - Lục Ly, máu của Sát Đế có thể kéo dài thời gian hai nén nhang? Đợi đến khi huyết dịch tiêu hao hết, xem ngươi chết thế nào, ha ha ha! - máu của Sát Đế! Đám người Nhan Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, Lục Ly đã sử dụng một loại linh dược đỉnh cấp nào đó, trong thời gian ngắn tăng lên sức chiến đấu. Dực Thần cũng chủ động nhượng bộ, xem ra máu của Sát Đế rất lợi hại, có lẽ đến từ Thần Giới. - Lui! Đám người Nhan Cô đều không chần chờ, lục tục lui về phía sau. Dù sao Lục Ly chỉ duy trì được thời gian hai nén nhang, bọn hắn cứ ở gần đó chờ trong hai nén nhang, sau đó thì tính tiếp. Vụt! Lục Ly không đuổi theo, Thiên Tà Châu tỏa sáng lấp lánh, thả Chấp Pháp Trưởng Lão và Thiên Hồ Vương ra, hắn không hé răng nửa lời chỉ lạnh lùng phất tay. Chấp Pháp Trưởng Lão và Thiên Hồ Vương vừa ra ngoài, thần niệm quét bốn phương tám hướng. Khi hai người nhìn thấy pho tượng Đấu Thiên Đại Đế bị nổ tung, bốn phía đều là Hóa Thần, lập tức tái mặt, trong lòng không khỏi lo lắng. Lục Ly lạnh lùng liếc nhìn hai người, Chấp Pháp Trưởng Lão biết không thể kéo dài, mang theo Thiên Hồ Vương bay về phía Đại địa Thần Châu. - Ha ha! Dực Thần không truy sát, trái lại tiếng cười như chuông bạc, nàng nhếch miệng nói: - Lục Ly, người biết bản thân không sống được bao lâu, bắt đầu sắp xếp hậu sự? Bọn Nhan Cô ở đằng xa ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không dám hành động liều lĩnh, bọn hắn biết hai kẻ kia là người đi cùng Lục Ly. Lúc này Lục Ly muốn bọn họ rời đi, nếu bắt bọn họ lại, không chừng có thế ép Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu, nhưng Dực Thần còn ở đây, Lục Ly lại nhìn bọn hắn chằm chằm, kẻ nào dám lộn xộn? Lục Ly trầm mặc đứng giữa không trung, cầm theo Lãnh Phong thần binh, giống như một chiến thần tuyệt thế đang canh cửa, trấn áp nghìn vạn quân địch. Tốc độ của Chấp Pháp Trưởng Lão và Hồ Thiên Vương không tệ. Nơi này cách cửa vào Đại địa Thần Châu không xa. Lục Ly đợi mấy chục hơi thời gian mới yên tâm, giờ khắc này cho dù Dực Thần cùng đám Hóa Thần đỉnh phong truy sát, cũng không đuổi kịp. - Khai sát! Cơ thể hắn phi đến giống như một con cuồng long, có thể bảo vệ Đấu Thiên Giới hay chăng, có thể bảo vệ con dân nhân tộc hay chăng, liều đánh trận này mới biết được. Nếu không giết chết toàn bộ đám người này, không chỉ có mình Lục Ly phải bỏ mạng, Đấu Thiên Giới cũng sẽ hứng chịu một đợt tai ương lớn nhất trong lịch sử. Xèo! Năng lượng của máu của Sát Đế đang phun trào trong cơ thể Lục Ly, hắn vận dụng Phong Quá Vô Ngân áo nghĩa, năng lượng máu của Sát Đế tăng lên từ Hạ Cảnh đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, lao thẳng đến chỗ Tử Liên Nhi đang bị Dực Thần khống chế linh hồn như một luồng sáng đỏ. - Ha ha! Thân thể Dực Thần đột ngột biến mất ở giữa không trung, chỉ để lại một luồng tàn ảnh, tiếp theo lại xuất hiện ở bên ngoài cách đó trăm dặm, nàng ta cất giọng nói lanh lảnh: - Lục Ly, gấp rồi ư? Muốn chém chết phân thần của ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội. - Mẹ kiếp! Trong lòng Lục Ly nổi điên lên, sát khí trên người nồng thêm mấy phần, tốc độ của Dực Thần quá nhanh, căn bản không cho hắn cơ hội áp sát, nếu tiếp tục như vậy hắn sẽ đi đời. Ánh mắt đỏ rực như máu của hắn quét nhìn đám người Nhan Cô bên kia, nếu tạm thời chưa giết được Dực Thần, không bằng đi giết sạch lũ người kia. Bảy Hóa Thần đỉnh phong bị Lục Ly giết chết một, trước kia còn lại hơn bốn mươi Hóa Thần bị Lục Ly giết chết mười mấy người. Hiện tại cộng lại cũng tương đương với bốn mươi người, toàn bộ vây đánh cũng coi là sức chiến đấu rất mạnh. Sắc mặt Lục Ly không có chút sợ sệt, ngày hôm nay hắn đã bất chấp tất cả, giờ khắc này trong cơ thể đang trào dâng một luồng sức mạnh cực hạn, khiến hắn vô cùng tự tin. Sau khi dùng máu của Sát Đế, lực công kích và sức phòng ngự, tốc độ của hắn đều được tăng cường, bây giờ với sức phòng ngự của hắn, cho dù là Hóa Thần trung kỳ đều không thể đánh chết hắn. Đương nhiên quan trọng nhất là hắn không còn đường lui- hoặc là chiến đấu và chết một cách oanh liệt, hoặc là tàn sát sạch sẽ kẻ địch! Hắn mang theo sát khí ngút trời đột ngột lao tới có thể sánh với Hóa Thần đỉnh phong, đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp còn có thể ung dung rút lui, nhưng còn đám Hóa Thần tiền kỳ, Hóa Thần trung kỳ chắc chắn sẽ chạy không thoát.
Bình luận facebook