• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (2 Viewers)

  • Chương 1456-1460

Chương 1456 Làm con cháu của Lục gia ta
Lục Ly bay đi, bên Nhan Cô có tổng cộng ba người, Lục Ly lựa chọn dùng Thiên Tà Châu trực tiếp đụng vào Nhan Cô. Đây là Hóa Thần đỉnh phong, hẳn là người mang đội Nhan gia lần này. - Ha ha! Nhan Cô không sốt ruột, vỗ một chưởng. Bàn tay giống nước, có thể dao động. Thiên Tà Châu đụng vào, sau đó... nó bay đi hướng khác. - Thần thông này hơi thú vị! Lục Ly tương kế tựu kế đụng vào Hóa Thần khác, đụng bay Hóa Thần Nhan gia. Khoảnh khắc này, Lục Ly quát to: - Hải Trãi Vương! Hải Trãi Vương lao ra, chớp mắt biến ra bản thể, phun ra một luồng khói xanh. Nhưng Hóa Thần kia không phải ăn chay, đột nhiên đâm ra trường thương, xuyên thủng Hải Trãi Vương, khiến Hải Trãi Vương nháy mắt bị tổn hại nặng. Lục Ly quát to: - Biến trở về hình người! Hải Trãi Vương vừa bay đi trốn vừa biến về hình người. Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu thu Hải Trãi Vương vào. Hóa Thần bên kia thì bị khói xanh bao phủ, liều mạng bay ra ngoài. - Hải Trãi tộc! Sắc mặt của Nhan Cô nghiêm túc hơn, lao nhanh đến, muốn giải vây cho tộc nhân của mình. Sao Lục Ly có thể để Nhan Cô đến gần, Thiên Tà Châu bay tới, nhanh chóng ra mười mấy Thạch Đầu Nhân công kích Nhan Cô. Nhan Cô rống to: - Nhan Sắt, đi giúp Nhan Viêm một tay! Nhan Cô lấy ra một thanh trường kiếm bắt đầu công kích Thạch Đầu Nhân, hắn nhìn ra được Lục Ly định giết Nhan Viêm. Vèo! Thiên Tà Châu lại bay tới, Lục Ly lại thả ra bảy, tám Thạch Đầu Nhân bao vây Nhan Sắt, sau đó Lục Ly bay về phía Nhan Viêm, lắc người thả ra Âm Quỳ Thú. - Hú hú! Sau khi Âm Quỳ Thú đi ra thì không ngừng gầm rống, trong mắt đều là vẻ thống khổ, dường như mũi tên kia của Quân Hồng Diệp khiến nó bị thương rất nặng, rất là khó chịu. Nó gào to mấy tiếng xông về phía Nhan Viêm. Người Âm Quỳ Thú lấp lánh ánh sáng đỏ, khuếch tán sóng khí màu đỏ, nó lao vào làn khói xanh, vỗ mạnh xuống đầu Nhan Viêm. Hải Trãi Vương phun ra khói xanh không nhiều, chỉ bao phủ phạm vi hơn mười trượng, vừa đủ nhốt Nhan Viêm ở bên trong. Thân thể của Âm Quỳ Thú to cỡ trăm trượng, món vuốt nó thò vào trong làm độ dày của làn khói xanh mỏng bớt. - Chết đi! Nhan Viêm cầm một thanh hắc kích chém về phía móng vuốt của Âm Quỳ Thú, động tác của hắn cực kỳ chậm, thoạt trông bị thả chậm gấp trăm lần. Móng vuốt của Âm Quỳ Thú, vđang chơi đùa. Sóng khí màu đỏ của Âm Quỳ Thú khuếch tán đến người Nhan Viêm, nhưng không ảnh hưởng đến hắn quá lớn, chỉ làm tốc độ của hắn chậm lại. Lục Ly luôn quan sát tình huống bên này, hắn thả Thiên Hồ Vương ra ngoài. Trong mắt Thiên Hồ Vương bắn ra chùm sáng màu đỏ hồng bay vào người Nhan Viêm, ánh mắt của Nhan Viêm thoáng mờ mịt. Sao Lục Ly có thể không bắt lấy cơ hội trận chiến như vậy? Lục Ly lại thả ra Hải Trãi Vương. Hải Trãi Vương bỗng hít một hơi, những luồng khói xanh biến mất, móng vuốt của Âm Quỳ Thú chụp xuống đầu Nhan Viêm. Bùm! Thân thể Nhan Viêm bị đánh bay, lựcphi thường khủng bố, cho dù mang chiến khôi Bán Thần Khí cũng không đỡ nổi. Giống như Hóa Thần Quân gia, đầu của Nhan Viêm vỡ ra, nhưng không có chết đi. - Âm Quỳ Thú, tiếp tục công kích! Lục Ly thông qua liên kết tinh thần truyền lệnh cho Âm Quỳ Thú, hắn thì khống chế Thiên Tà Châu bay về phía Nhan Cô. Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi này, Nhan Cô đã hủy năm, sáu Thạch Đầu Nhân, hơn nữa lao ra vòng vây Thạch Đầu Nhân, sắp qua bên kia cứu viện. Oong oong! Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu tới gần Nhan Cô, một hơi thả ra mấy chục Thạch Đầu Nhân, lại bao vây Nhan Cô. Nhan viêm lập tức sẽ bị đánh chết, hắn làm sao có thể khiến Nhan Cô đi qua cứu người được? Nhan Cô tức giận quát: - Lục Ly, ngươi dám? Trường kiếm trong tay Nhan Cô biến ra bóng kiếm rợp trời, đánh bay một đám Thạch Đầu Nhân xông lên. Nhan Cô nhìn từng vòng vây Thạch Đầu Nhân, lại nhìn phương xa, Âm Quỳ Thú đang lao nhanh về phía Nhan Viêm. Nhan Cô rít gào: - Nhan gia ta là đệ nhất gia tộc Cửu Giới, lão tổ Nhan gia ta là đại năng Thần Giới! Ngươi dám giết người của Nhan gia ta, cho dù ngươi trốn đi chân trời góc biển cũng chỉ có một con đường chết! Lục Ly cười khẩy nói: - Đại năng Thần Giới? Hù chết tiểu gia, Âm Quỳ Thú, đập mạnh vào, giết người của Nhan gia! Đấu Thiên Đại Đế cũng là đại năng Thần Giới, nhưng đám Hóa Thần Cửu Giới vẫn giết tới Đấu Thiên Giới đấy thôi. Man Thần, Vu Thần là thần linh, nhưng ở Phàm Nhân Giới không thể giết được Hóa Thần đỉnh phong, thần linh nghe thì dọa người, nhưng ở Phàm Nhân Giới thật ra không cần thiết quá sợ hãi, thần không phải thật sự không có gì không thể làm được. Bùm! Nhan Viêm bị Âm Quỳ Thú đập mạnh xuống đất, mặt đất lõm xuống một hố sâu lớn, Bán Thần Khí ngoài người hắn tự động bay ra, rõ ràng, Nhan Viêm đã bị chấn sát. Nhan Cô tức giận quát: - Nhan Viêm! Sự tình lần này là Nhan gia cầm đầu, cũng cử nhiều Hóa Thần đi nhất. Nhưng vừa rồi đã chết hai người, bây giờ chết thêm một người, điều này khiến hắn cảm giác không cách nào tiếp thụ, sau khi trở về không biết ăn nói sao với tộc vương Nhan gia. Ngẫm lại trước khi đi, hắn còn thề thốt, tinh thần phơi phới, nào ngờ thành kết cục như bây giờ, trong lòng hắn càng điên tiết. Vốn cho rằng lần này Đấu Thiên Giới nh onhỏ, một giới diện cấp thấp nhất, nhỏ bé nhất thì có cường giả gì? Tộc vương Nhan gia triệu tập một trăm Hóa Thần, Nhan Cô còn cảm thấy quá nhiều, hắn một người mang mấy Hóa Thần đủ rồi, hiện tại xem ra cũng là trò cười... - Rất tốt, Lục Ly, ngươi giỏi lắm! Nhan Cô giận dữ cười gằn, nhìn Thiên Tà Châu, nghiến răng nghiến lợi nói: - Lần này ta không bằm thây ngươi ra vạn mảnh thì ta không phải con cháu Nhan gia! - Không làm con cháu Nhan gia? Lục Ly gay gắt mỉa mai: - Vậy ngươi làm cháu chắt của Lục gia chúng ta đi? Nhan gia các ngươi được gọi là đệ nhất gia tộc Cửu Giới, uy danh lừng lẫy, xem ra cũng không được tốt lành gì. - Âm Quỳ Thú, đánh chết Nhan Sắt! Lục Ly ra mệnh lệnh thứ hai cho Âm Quỳ Thú, hoàn toàn đắc tội Nhan gia? Hắn chưa bao giờ sợ hãi bất cứ nhà giàu nào. Nhan gia có một đại năng Thần Giới thì sao chứ? Ai muốn giết chết Lục Ly này đều phải trả giá bằng máu.
Chương 1457 Hai thần hợp sức
Vèo vèo! Vừa rồi Lục Ly muốn cho Âm Quỳ Thú công kích Nhan Sắt, nhưng phương xa truyền đến tiếng xé gió, rõ ràng có người lại đây tiếp viện, Lục Ly chỉ có khiến Âm Quỳ Thú ba đi xa, hắn ra ngoài thu nó về, lại thu Thiên Hồ Vương, Hải Trãi Vương vào. - Hừm hừm! Người đến là Ngô Quảng Đức và bốn Hóa Thần. Ngô Quảng Đức từ xa đã trầm giọng quát: - Toàn bộ tập hợp cùng nhau, đừng để bị Lục Ly đánh bại từng người! Nghe giọng nói của Ngô Quảng Đức, đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên ở phía xa tụ tập lại. Lục Ly thả ra Thạch Đầu Nhân đều bị Nhan Cô đánh nát. - Ài. Lục Ly bất đắc dĩ bay về phía sơn cốc, trong sơn cốc đều là khói độc, còn có phân thần của Man Thần, Vu Thần, nhóm người này ngược lại không dám đuổi theo đến gần. Đi ra ngoài một chuyến đánh chết hai Hóa Thần, Lục Ly xem như vận khí nghịch thiên, nếu không phải đám Hóa Thần đó tách ra thì hắn tuyệt đối không có cơ hội. Thạch Đầu Nhân của hắn vừa thả ra liền bị hủy, Âm Quỳ Thú ra ngoài sẽ bị giết, càng miễn bàn Thiên Hồ Vương và Hải Trãi Vương. Tuy rằng đánh chết hai Hóa Thần, nhưng trên mặt Lục Ly không có bất cứ nét vui mừng, ngược lại càng đau đầu. Bên ngoài Hóa Thần công kích từ xa, Man Thần, Vu Thần căn bản không có biện pháp, chờ bọn họ thả ra công kích thì Hóa Thần ở bên kia đã sớm tránh thoát đi. Lục Ly không chết tâm mở miệnghỏi: - Man Thần, Vu Thần, các ngươi dù gì là chân thần, chẳng lẽ chịu bó tay với đám phàm nhân vậy sao? - Lục Ly, không có biện pháp! Vu Thần thở dài thườn thợt, giải thích rằng: - Không phải chúng ta không có thần thông cường đại, nhưng chúng ta chỉ ngưng tụ một lũ phân thần, phân thần này quá dễ gãy, không chịu nổi trùng kích mạnh, cho nên cho dù có đại thần thông cũng không cách nào thả ra. Sức chiến đấu của đám Hóa Thần đó đều rất mạnh, hơn nữa rất thông minh, e rằng chúng ta thật sự... bất lực. Từng mảnh sơn mạch ở bên ngoài bị hủy, khắp nơi đều là hố sâu, tiếp tục đánh thì mặt đất bên này của sơn cốc sẽ nứt ra, thần đàn cũng sẽ từ từ bị đánh nát. Hai vị thần linh tuy rằng có được năng lực kinh thiên nhưng bị các loại hạn chế không cách nào thả ra sức chiến đấu dù chỉ là một phần trăm. Man Thần cũng bất đắc dĩ thở dài nói: - Lục Ly, chúng ta thật sự đã cố gắng hết sức. Nếu các ngươi cho rằng chúng ta vi phạm hiệp nghị, vậy ngươi cứ đi đồ sát con dân của Man tộc ta, tóm lại nếu ngươi dám tới Thần Giới thì bản thần sẽ giết ngươi! Lục Ly không thèm cãi với Man Thần, hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng khẩn cầu: - Hay là hai người cuối cùng hợp sức thả ra một loại sát chiêu đi? Có thể giúp ta giết được tên nào hay tên nấy. Lần này ra tay xong, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm khó dễ các ngươi. Cũng sẽ cố gắng giúp các ngươi bảo vệ lực lượng tín ngưỡng. Hơn nữa, nếu ta chết thì đám người điên kia không chừng sẽ đi Đại địa Nam Vu, Đại địa Bắc Man giết chóc lung tung, đến lúc đó các ngươi vẫn bị mất lực lượng tín ngưỡng. Man Thần, Vu Thần trầm mặc, thần niệm của hai người quấn lấy nhau, dường như đang thương nghị thảo luận, qua mười mấy giây, mặt đất sơn cốc bên này rung lắc dữ dội hơn, dường như tùy thời sẽ sụp đổ, Vu Thần mới nói: - Được rồi, hai chúng ta hợp sức thử coi có hiệu quả không. Lục Ly, nếu lần này ngươi không chết thì nhướp hải thực hiện lời hứa của ngươi. Lục Ly thề độc: - Ừm! Nếu ta lừa các ngươi sẽ không chết tử tế được! Vu Thần im lặng giây lát, nhẹ giọng nói: - Ngươi nghĩ biện pháp lừa bọn họ qua, càng đến gần càng tốt. - Này... Lục Ly có chút đau đầu, đám người kia đều là lão quái vật, làm sao có thể dễ dàng mắc mưu? Nhưng hắn cũng biết, nếu không lừa bọn họ qua, cho dù Man Thần, Vu Thần hợp sức cũng sẽ không có sức sát thương quá lớn. Lục Ly trầm tư, nếu ở tình huống bình thường thì chắc chắn đám lão quái này sẽ không đến, phải có người dụ bọn họ qua. Chẳng lẽ hy sinh Thiên Hồ Vương hoặc Hải Trãi Vương? Nhưng bọn họ rõ ràng không đủ sức nặng, trừ phi hy sinh Âm Quỳ Thú, hoặc là hắn tự mình ra ngoài dẫn họ lại đây. Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Ly quyết định mạo hiểm thử một lần, hắn tự mình xuất động! Lực phòng ngự của hắn rất khủng bố, tuyệt mạnh hơn Chấp Pháp Trưởng Lão, phòng ngự của Long Khải cũng không kém, ngoài người có thể mặc vào chiến giáp Bán Thần Khí, cộng thêm hắn có thân thể biến chất, phỏng chừng hắn đứng yên cho Hóa Thần cấp thấp bình thường đánh cũng không giết chết hắn được. Lục Ly sợ nhất là mười Hóa Thần đỉnh phong, nếu một chiêu bị giây giết, hoặc bị vây khốn thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Có gan mới làm giàu! Lục Ly kêu Vu Thần rút khói độc về, hắn đi vào hang núi, bắt đầu ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, ngưng tụ năm mươi con mới ngừng lại. Hắn khống chế Thiên Tà Châu lao ra, đến bên ngoài sơn cốc, từ xa đối diện đám Hóa Thần ít ỏi. Lục Ly nói: - Tất cả dừng tay, ta nói chuyện với các ngươi! Ầm ầm ầm! Lục Ly nói xong, bên kia vẫn là một mảnh tiếng gầm rú, cũng không có dừng lại. Lục Ly cắn răng, lắc người đi ra, năm mươi Thạch Đầu Nhân theo sát hơn. Những Thạch Đầu Nhân theo sự chỉ huy của hắn, bao vây hắn lại. Lục Ly quát to: - Có muốn Thiên Tà Châu không hả? Muốn thì dừng lại! Vô số thần niệm quét qua, phát hiện Lục Ly xuất hiện ở bên ngoài, hơn nữa Thiên Tà Châu biến nhỏ, bị hắn cầm trong tay, nhiều người mắt bắn ra tia sáng. Lần này lại đây là vì Thiên Tà Châu, Lục Ly dám mạo muội đi ra? Hắn quá to gan, thật sự cho rằng dựa vào mấy chục Thạch Đầu Nhân là có thể bảo hộ được hắn? Nhan Cô lên tiếng: - Dừng lại! Bên kia lập tức yên tĩnh, sau đó Nhan Cô mang theo mười mấy người bay ra hơn mười dặm thì ngừng lại. Bọn họ cách Lục Ly còn có ba mươi dặm, tuy rằng thị lực của Lục Ly không kém, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám đốm đen. - Lục Ly, ngươi muốn nói chuyện như thế nào? Nhan Cô cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh một ít, Lục Ly vừa rồi giết chết Nhan Viêm, bây giờ hắn có thể nói chuyện được như vậy đã là rất khốn ngoan.
Chương 1458 Trúng kế
Tuy cách ba mươi dặm, nhưng hai bên nếu dùng biên độ sóng Huyền Lực thì có thể thoải mái đưa âm thanh qua. Lục Ly không dùng biên độ sóng Huyền Lực mà là hét to: - Ta có thể giao ra Thiên Tà Châu, nhưng các ngươi nhất định phải cho ta một ít chỗ tốt! Hơn nữa đồng ý lập tức rút ra Đấu Thiên Giới, tuyệt đối không tổn thương bất kỳ ai trong Đấu Thiên Giới! Lục Ly tuy rằng lớn tiếng tiếng hét, nhưng bên kia cách ba mươi dặm, thính lực tốt đến đâu cũng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy Nhan Cô nghe một lúc, hét to: - Ngươi không thể lớn tiếng một chút sao? - Các ngươi sợ chết vậy à? Ta đã đi ra Thiên Tà Châu... ! Lục Ly nói một đống, nhưng không rót Huyền Lực vào, bên kia không nghe được gì. Nhan Cô cau mày, chủ động chậm rãi bay tới trước, những người khác tự nhiên đi theo, rất nhiều người thần niệm luôn quét bốn phương tám hướng, còn có người tập trung vào Man Thần, Vu Thần, cẩn thận đến cực độ. Bay đến cách Lục Ly hai mươi dặm thì đám người Nhan Cô dừng lại, ở khoảng cách này, Lục Ly cũng phi thường khẩn trương, với sức chiến đấu của đám Hóa Thần đỉnh phong này thì chỉ trong tích tắc có thể vượt qua. - Lục Ly, ngươi hiện tại có thể nói! Nhan Cô trầm giọng quát: - Chỉ cần ngươi giao ra Thiên Tà Châu, điều kiện gì đều có thể bàn lại! Lời nói của Vu Thần vang bên tai Lục Ly: - Cự ly vẫn quá xa, nếu như có thể gần thêm mười dặm thì quá tuyệt. - Bà nội nó! Lục Ly trợn trắng mắt, không lẽ Man Thần, Vu Thần định thừa dịp loạn xử lý hắn, sau đó cướp đoạt Thiên Tà Châu? Khiến một đám cường giả tới gần hắn mười dặm, lỡ như bị tập kích giây giết thì sao? Lục Ly trầm mặc giây lát, cảm thấy có thể mạo hiểm thêm lần nữa. Man Thần, Vu Thần có một lần cơ hội ra tay, nếu như có thể đánh chết vài Hóa Thần đỉnh phong thì áp lực của Lục Ly sẽ giảm bớt nhiều. Nếu trấn áp toàn bộ Hóa Thần đỉnh phong, hắn liền có nắm chắc giết hết Hóa Thần xâm nhập đợt này. Cho nên hắn mở miệng nói: - Nhan Cô, Thiên Tà Châu có thể cho các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải cho ta đủ chỗ tốt, hơn nữa phải bảo chứng tuyệt đối không thương tổn bất kỳ ai trong Đấu Thiên Giới! Lần này Nhan Cô nghe rõ ràng, trên mặt hắn lộ ra một chút nét vui mừng, không có chần chừ, lập tức gật đầu nói: - Không thành vấn đề, ngươi muốn cái gì cứ nêu điều kiện! Chúng ta chỉ đến vì Thiên Tà Châu, lấy hạt châu rồi tự nhiên lập tức rời đi, tuyệt đối không thương tổn bất cứ người nào. - Điều kiện? Lục Ly nhíu mày suy nghĩ một hồi, lại không biết nên đưa ra điều kiện gì. Đòi báu vật? Báu vật gì tốt hơn Thần Khí? Chẳng lẽ muốn một đống Bán Thần Khí? Đòi linh tài? Lục Ly không thiếu Bán Thần Khí hay linh tài, tuy chỉ đang dụ Nhan Cô, nhưng cần nói cho thật chút! Quan trọng nhất là, làm sao kêu đối phương qua? Lục Ly chần chừ giây lát, ánh mắt liếc qua đám người Nhan Cô, đột nhiên con ngươi co rút, hắn phát hiện đối phương dường như thiểu một người? Vốn còn sót lại mười bảy người, bị Lục Ly chém giết hai người thì hẳn là còn sót lại mười lăm người, hiện tại đối diện lại chỉ còn lại mười bốn người. Còn có một người đi đâu rồi? Thần niệm của Lục Ly lập tức quét bốn phương tám hướng, nhưng thần niệm của hắn không quá mạnh, căn bản không cách nào phát hiện bốn phía có người ẩn nấp hay không. - Linh Phong! Lục Ly lấy ra bản mệnh châu, thả ra Linh Phong bao phủ phạm vi vài dặm, Linh Phong là một loại gió đặc biệt, bốn phía không gian một khi có bất cứ dao động gì, Lục Ly đều có thể thông qua Linh Phong cảm ứng được. Năm đó Đại Ma Thần có thuật ẩn nấp siêu biến thái, nhưng Lục Ly vẫn dễ dàng khóa hành tung của Đại Ma Thần. Nếu đối phương thật sự phái ra một người ẩn nấp lại đây, muốn ám sát hắn, việc này không chỉ riêng là nguy cơ, còn là một cơ hội! Hắn muốn lừa dối đối phương lại đây, đối phương cũng đang lừa dối hắn, mục đích thật sự là muốn ám sát hắn. Thật ra hai bên đều không muốn đàm phán, nếu thật sự là như vậy, hắn sẽ có cơ hội. - Điều kiện à? Lục Ly giả vờ nói: - Các ngươi cứ đưa ra điều kiện, nếu ta vừa lòng sẽ nhường Thiên Tà Châu cho các ngươi. Thần Khí này quá mạnh, ta luyện hóa không được, cầm cũng vô dụng, ngược lại vời tai họa. - Quả nhiên! Vào giây phút này, Lục Ly phát hiện không gian mé bên trái đằng trước hơi khác lạ, dù dao động rất nhẹ nhưng vẫn bị Lục Ly thông qua Linh Phong cảm ứng được. Đám người Nhan Cô quả nhiên không muốn đàm phán với Lục Ly, thấy hắn ra khỏi Thiên Tà Châu, lập tức khiến người bí mật ẩn nấp lại đây, muốn một kích đâm chết hắn. Người ẩn nấp lại gần cách hắn chỉ có mười dặm, khoảng cách như vậy cực kỳ nguy hiểm. Lục Ly hết sức căng thẳng, hắn đã biết người ám sát hắn là ai, đúng là tộc trưởng Lý gia, một cường giả cấp Hóa Thần đỉnh phong. Nếu đối phương muốn ám sát hắn, đây là cực kỳ tốt. Lục Ly không chút suy nghĩ, quát to: - Ta nói này Nhan Cô, Quân Hồng Diệp, nếu các ngươi muốn đàm phán mà tại sao không có thành ý? Ta đã ra Thiên Tà Châu, đủ thành ý chưa? Nhưng các ngươi cách xa như vậy, có phải là không muốn bàn bạc? Không muốn nói chuyện thì ta vào Thiên Tà Châu! Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly ánh sáng lấp lánh, dường như tùy thời sẽ vào trong. Đám người Nhan Cô biểu cảm quái dị, bọn họ biết tộc trưởng Lý gia đã lẻn qua, tùy thời chuẩn bị xông lên tấn công, nếu lúc này Lục Ly đi vào Thiên Tà Châu thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt. Thiên Tà Châu rất mạnh, ai cũng không biết cụ thể năng lượng bên trong là bao nhiêu. Dù sao nhiều người đánh lâu như vậy, năm xưa ở Trung Hoàng Giới, đám người cũng đánh thật lâu nhưng không đánh mở Thiên Tà Châu được, Lục Ly ra khỏi hạt châu đúng là dịp tốt trời cho. Nhan Cô và đám người nhìn nhau một cái, cuối cùng cười to nói: - Ha ha ha, Lục Ly, ngươi muốn xem thành ý thì chúng ta sẽ đến gần chút. Chúng ta sợ ngươi hiểu lầm thôi. Nếu ngươi muốn chúng ta đến gần hơn thì lại gần vậy, điều kiện đều dễ nói. Đám người Nhan Cô không phải không biết nếu đến quá gần, Man Thần, Vu Thần rất có thể sẽ công kích.
Chương 1459 Thành quả trận chiến 1
Nhưng vừa rồi bọn họ đã mò rõ sức chiến đấu của Man Thần, Vu Thần, với thực lực của bọn họ, Man Thần, Vu Thần không thể nào thoải mái giết họ được. Nếu cách quá xa thì thậm chí đều rất khó tổn thương bọn họ. Tốc độ của bọn họ không nhanh không chậm, Nhan Cô tiếp tục cùng Lục Ly nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của Lục Ly. Bên tộc trưởng Lý gia thì lén rút ngắn khoảng cách với Lục Ly, tùy thời chuẩn bị ra tay đánh chết Lục Ly. Mười tám dặm, mười lăm dặm, mười bốn dặm! Đám người Nhan Cô không ngừng tới gần, Lục Ly toàn thân đều căng thẳng đến cực độ, bởi vì tộc trưởng Lý gia cách hắn chưa đầy ba dặm. Cách một Hóa Thần đỉnh phong gần như vậy là việc cực kỳ nguy hiểm, tộc trưởng Lý gia tùy thời có thể thả ra sát chiêu. Mười ba dặm! Khi đám người Nhan Cô đến gần Lục Ly mười ba dặm, tộc trưởng Lý gia kéo gần khoảng cách đến hai dặm thì Lục Ly không dám mạo hiểm nữa, Thiên Tà Châu trong tay lóe tia sáng, thân thể hắn biến mất tại chỗ. Xoẹt! Khoảnh khắc không gian phía trước Lục Ly bùng nổ, một cây trường thương xé rách hư không đâm ra, đánh nát đám Thạch Đầu Nhân ở phía trước Lục Ly, chớp mắt đâm tới vị trí hắn vừa đứng. May mắn thân thể của Lục Ly vừa biến mất tại chỗ, đã vào trong Thiên Tà Châu. Bùm bùm bùm! Thần niệm Lục Ly vươn ra, nhìn thấy một đám Thạch Đầu Nhân nổ tung, người hắn túa mồ hôi như tắm. Phòng ngự của Thạch Đầu Nhân rất cường đại, nếu vừa rồi hắn chậm một giây đồng hồ, giờ phút này e rằng cùng Thạch Đầu Nhân nổ thành huyết vụ. Lục Ly hít sâu, rống to: - Ra tay! Ù ù ù! Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng khuấy động, điên cuồng tụ tập về phía sơn cốc, một thiết quyền siêu khổng lồ xuất hiện ở giữa không trung, cùng lúc đó, đầy trời khói đen lan xuống, quấn quýt với thiết quyền. Vèo! Thiết quyền phá không mà đi, với tốc độ khủng bố đấm về phía đám người Nhan Cô. Nơi thiết quyền vụt qua, từng lớp hư không chấn động. Các khe nứt như vết sẹo xuất hiện ở không trung, kéo dài đi xa, thoạt trông cực kỳ khủng bố. Lần này công kích nhanh hơn nhiều đợt công kích trước, chỉ chớp mắt đã đến chỗ Nhan Cô. Đám người Nhan Cô hoàn toàn thay đổi sắc mặt, thiết quyền uy lực rất lớn, nhưng bọn họ đều không rất lo lắng thiết quyền, khiến bọn họ kinh khủng là khói độc cùng cổ trùng quấn quạnh trên thiết quyền. Man Thần, Vu Thần hợp sức ra một kích mạnh nhất, Man Thần chủ công, Vu Thần phụ trợ, một khi bị Man Thần đánh bị thương, vu độc nhập thể, e rằng thần linh cũng rất khó cứu sống bọn họ. Nhan Cô rống to: - Trúng kế, lùi! Nhan Cô giống như vừa rồi, không ngăn cản, không bận tâm mấy người khác, trực tiếp lắc người lập tức thụt lùi mười dặm. Ngô Quảng Đức rủa thầm một tiếng, chỉ có thể lấy ra một khối tấm chắn ném về phía thiết quyền. Nhan Cô biết áo nghĩa không gian, giỏi nhất là chạy trốn, bọn họ thì không thể. Bùm! Tấm chắn bị thiết quyền dễ dàng đánh nát, sóng khí lăn lộn, thiết quyền đột nhiên một kích đánh vào người tộc trưởng một đại tộc của Ma Hoàng Giới, theo sau thiết quyền bùng nổ. Sóng xung kích khủng bố khuếch tán bốn phương tám hướng, nổ bay đám người Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên. - Tuyệt! Thần niệm Lục Ly tra xét đến bên kia, mừng như điên kêu to. Man Thần, Vu Thần phối hợp quá hoàn mỹ, đặc biệt Man Thần cuối cùng khống chế thiết quyền nổ tung! Nếu dựa vào thiết quyền công kích, cuối cùng đấm bị thương hai, ba Hóa Thần thôi, nhưng vụ nổ có thể khiến rất nhiều người bị thương. Mà vu độc cũng bị nổ bắn tung tóe, một khi có người bị thương, vu độc sẽ lập tức chui vào người bọn họ, nếu không kịp cứu viện thì chỉ có một con đường chết! - A! Tộc trưởng một đại tộc của Ma Hoàng Giới ở trung tâm vụ nổ trực tiếp bị nổ chết, đây là Hóa Thần đỉnh phong. Những người khác bị nổ bay ra, một kích tích súc đã lâu của Man Thần có uy lực cực mạnh. Ngô Quảng Đức rít gào: - Nhan Cô, mau giúp chúng ta giải độc, nếu không thì chúng ta đều phải chết! Đám người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp điên cuồng bay về phía Nhan Cô. Ngô Quảng Đức thảm nhất, Bán Thần Khí trên người bỗng nổ, toàn thân đều máu thịt nhầy nhụa, máu chảy ra có màu tím đen, đã trúng độc. Oong! Trong tay Lục Ly hiện ra một hai châu màu xanh, hạt châu lấp lánh ánh sáng xanh, từng đợt năng lượng màu xanh nhanh chóng truyền vào người Ngô Quảng Đức. Vu Thần lên tiếng: - A? Không ngờ có Thần Khí! Lục Ly sắc mặt tối sầm xuống, khó khăn lắm mới tạo dựng cục diện tốt như vậy, nếu bị Nhan Cô cứu sống hết thì toi. Vèo! Hắn không chần chừ, khống chế Thiên Tà Châu thu Thạch Đầu Nhân ở xung quanh vào, theo sau bay đi, hắn khống chế Thiên Tà Châu biến lớn, đột nhiên đụng về phía Nhan Cô. - Cút! Một đám Hóa Thần trên người đều là vết thương lớn nhỏ, giờ phút này đang ngóng trông Nhan Cô giải độc, còn có Hóa Thần nuốt ừng ực thuốc chữa thương, giải độc đan, nếu bị Lục Ly ảnh hưởng không trừ độc được thì rất nhiều người đều phải chết. Trần Vô Tiên nổi khùng lên lấy ra trường thương đâm về phía Thiên Tà Châu. Nhưng Thiên Tà Châu cực kỳ mạnh, công kích của Trần Vô Tiên không thể đánh bay nó. Oong oong! Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh, vừa rồi thu hồi mấy chục Thạch Đầu Nhân giờ được thả ra, ùa về phía Hóa Thần xung quanh. Thế cục bỗng chốc rối loạn, dù sao Thạch Đầu Nhân công kích cũng có thể miễn cưỡng thương tổn bọn họ, bọn họ còn bị thương. Ầm ầm ầm! Một đám người luống cuống tay chân phá hủy đám Thạch Đầu Nhân, nhưng ra tay thì không thể áp chế độc tố ngấm vào người bọn họ, suy nghĩ khuếch tán toàn thân. - A! Một Hóa Thần đỉnh phong bỗng hét thảm, sắc mặt biến thành màu tím, thân thể rơi xuống dưới đụng ngọn núi nhỏ thủng một lỗ lớn.Người này toàn thân đều biến thành màu tím đen, độc tố rõ ràng đã khuếch tán toàn thân, không cách nào áp chế, không cứu sống được. - Đi! Nhan Cô giúp Ngô Quảng Đức giải độc xong dẫn đầu bay đi xa, trầm giọng quát: - Đừng công kích, nếu không thì độc tố khuếch tán, ta cũng không cứu được các ngươi, đi! Vèo! Đám người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp vội đuổi theo, không dám dây dưa với Lục Ly nữa, bọn họ vừa rồi miễn cưỡng có thể áp chế độc tố, nếu tiếp tục thì độc tố khuếch tán, thần linh cũng cứu không hoạt bọn họ.
Chương 1460 Thành quả trận chiến 2
Vèo! Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu theo sát không tha. Nhan Cô vừa bay vừa dùng hạt châu trong tay giúp Trần Vô Tiên giải độc. Những người khác đôi mắt trông mong đi theo, sắc mặt đều rất sốt ruột và hoảng loạn, ăn từng nắm giải độc đan như đồ miễn phí. - A! Một Hóa Thần rốt cuộc không chịu nổi, thân thể bỗng rớt xuống, cả người co giật, lăn lộn dưới đất, đụng sập mấy ngọn núi đá. Nhan Cô nhìn một cái, không có để ý tới Hóa Thần này, vì biết người kia đã hết đường cứu, độc tố đã đi vào hồn đàm, dù cứu về cũng thành kẻ ngốc. - Nhan Sắt qua đây! Nhan Cô rống lớn, chờ giải độc giúp Trần Vô Tiên rồi sẽ giải độc cho Nhan Sắt ngay. Tuy đám người Quân Hồng Diệp bị thương cũng rất nghiêm trọng, nhưng Nhan Sắt là cường giả của Nhan gia bọn họ. Bùm! Lục Ly ngay sau đó Thiên Tà Châu đụng bay một Hóa Thần, theo sau thả ra đầy trời Linh Phong, quấy nhiễu hành động của người này. Hóa Thần kia trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, bị Lục Ly làm như vậy khiến độc tố khuếch tán toàn thân, thần linh cũng không thể cứu sống hắn nổi. Vèo! Thiên Tà Châu bay đi, lần này Lục Ly tập trung vào Quân Hồng Diệp, chỉ cần bám giữ giây lát là Hóa Thần đỉnh phong này phải chết. Đáng tiếc... Tốc độ của Quân Hồng Diệp rất nhanh, Thiên Tà Châu muốn đi va chạm vào hắn nhưng mãi không thể đuổi theo kịp. Lục Ly đành dời mục tiêu sang một Hóa Thần trung kỳ, không biết thuộc giới diện nào. Ầm! Hóa Thần trung kỳ bị đụng bay, Lục Ly thả ra một ít Linh Phong rồi mặc kệ người này, hắn tiếp tục ngay sau đó Thiên Tà Châu đuổi theo Nhan Cô. Tốc độ của Nhan Cô quá nhanh, Thiên Tà Châu hơi kém hơn, nếu không thì chỉ cần quấy nhiễu Nhan Cô cứu viện, ai không giải độc đều phải chết. Bùm! Một đường truy tung mấy trăm dặm, Lục Ly rốt cuộc lại lần nữa đụng bay một Hóa Thần đỉnh phong, người này trúng độc hơi sâu, sức chiến đấu giảm mạnh nên mới bị Lục Ly đụng bay. Người này hẳn là tộc trưởng đại gia tộc của Linh Huyễn Giới, không được Nhan Cô xem trọng, nếu không thì đã sớm giải độc cho hắn, sẽ không khiến Lục Ly có cơ hội thừa dịp. - Ài, đáng tiếc. Thần niệm Lục Ly tra xét phương xa, vẻ mặt tiếc nuối. Số Hóa Thần còn lại phỏng chừng đã giải độc hết, cho dù trên người có vết thương thì hắn cũng không giết họ được. Man Thần, Vu Thần lần này ra tay có chút thành quả, giết ba Hóa Thần đỉnh phong, chết ba Hóa Thần trung kỳ, bên này chỉ còn lại tám Hóa Thần, trừ bảy Hóa Thần đỉnh phong ra chỉ còn Hóa Thần trung kỳ Nhan Sắt còn sống. Đương nhiên, không hoàn toàn là công lao của Nhan Sắt, nếu không có Lục Ly mặt sau chủ động xuất kích, rất nhiều người phỏng chừng đều sẽ bị cứu trị. Lục Ly khe khẽ thở dài, khống chế Thiên Tà Châu bay về, định bàn bạc với Man Thần, Vu Thần xem tiếp theo có biện pháp hay nào giết luôn mấy Hóa Thần đỉnh phong còn lại không. - A? Chờ Lục Ly bay về sơn cốc thì phát hiện pho tượng của Man Thần, Vu Thần đều nổ nát, thần uy biến mất, phân thần hiển nhiên đã tiêu tan. - Tộc trưởng Lý gia? Lục Ly nhớ ra Hóa Thần đỉnh phong phía trước tập kích chính mình, chẳng lẽ vừa rồi là hắn thừa cơ phá hủ pho tượng của Man Thần, Vu Thần? Hay là... Man Thần, Vu Thần dùng sức quá mức, pho tượng không cách nào chịu nổi? Mặc kệ nói thế nào, Man Thần, Vu Thần không thể giúp đỡ được nữa, Lục Ly chỉ có thể nghĩ cách khác. Hắn trầm ngâm giây lát, thả Linh Phong ra ngoài tra xét xung quanh mười dặm, xác định tộc trưởng Lý gia không ẩn nấp gần đó, hắn lắc người đi vào trong sơn động, theo sau hắn khởi động truyền tống trận, truyền tống về thành Thí Ma. Thừa dịp đám Hóa Thần đỉnh phong bên này bận rộn giải độc chữa thương, Lục Ly chuẩn bị về thành Thí Ma trước, tìm cách giết mấy chục Hóa Thần tiền kỳ, trung kỳ ở bên kia. Không thể mượn sức Man Thần, Vu Thần nữa. Nhưng Lục Ly còn có một đòn sát thủ, đó là Đấu Thiên Đại Đế, đây là đại năng Thần Giới. Nếu Đấu Thiên Đại Đế dốc hết sức ra tay, ngưng tụ một phân thần hạ giới, làm thịt đám Hóa Thần đỉnh phong còn sót lại thì việc này vẫn có hy vọng. Bên thành Thí Ma, mấy chục Hóa Thần vẫn đang oanh tạc, thần trận hộ thành lung lay như tùy thời vỡ nát, nhưng nó vẫn còn nguyên. Loại đại trận này hoặc là bị một lần phá vỡ, hoặc là chỉ có thể chờ năng lượng hoàn toàn tiêu hao hết mới sẽ tan vỡ. Sau khi Kha Mang trở về đã gia cố đại trận, muốn thời gian ngắn phá vỡ thì độ khó càng cao. Oong! Lục Ly từ truyền tống trận đi vào, xuất hiện trong một thành bảo, thành bảo này có trận pháp cấm chế, hơn nữa đã mở ra, muốn ra ngoài còn cần người bên ngoài đóng kín cấm chế. Ầm! Sau khi Lục Ly đi ra, trực tiếp phá hủy truyền tống trận, sau đó truyền tống Hòa Nguyệt ra, kêu nàng thông báo Kha Mang lại đây. Kha Mang rất nhanh chạy lại, mở ra cấm chế thành bảo, nhưng Lục Ly không ra ngoài, thần niệm vươn ra quan sát tình huống bên ngoài. Bên ngoài có hơn bốn mươi Hóa Thần, trên cơ bản đều là Hóa Thần tiền kỳ, chỉ có ba, bốn Hóa Thần trung kỳ. Mắt Lục Ly lóe tia sáng lạnh, hắn hoàn toàn không e ngại Hóa Thần tiền kỳ cùng trung kỳ, Thạch Đầu Nhân vây công có thể dễ dàng đánh chết một ít Hóa Thần tiền kỳ, Âm Quỳ Thú đánh chết Hóa Thần tiền kỳ cũng đơn giản. - Không biết tình trạng vết thương của Âm Quỳ Thú ra sao? Âm Quỳ Thú bị Lục Ly thu về, Lục Ly không cách nào cảm ứng. Hắn ngẫm nghĩ, không thể bỏ lỡ cơ hội. Lục Ly nói với Kha Mang: - Mang ta đi truyền tống trận bí mật, ta ra ngoài đánh chết một ít Hóa Thần! Kha Mang không hỏi nhiều, Lục Ly đi vào Thiên Tà Châu, Kha Mang mang theo Thiên Tà Châu đi một thành bảo kế bên, mở ra cấm chế rồi bỏ Lục Ly vào. Oong! Thời gian gấp gáp, Lục Ly không dám chần chừ giây lát, trực tiếp đi vào truyền tống trận, xuất hiện trong một ahng núi ở bên ngoài. Hang núi này cách thành Thí Ma chỉ có mấy chục dặm, nháy mắt có thể đi qua. - Thạch Đầu Nhân, tụ! Lục Ly lập tức ngưng tụ Thạch Đầu Nhân với tốc độ nhanh nhất, chỉ mất thời gian hơn một nén nhang đã ngưng tụ một trăm Thạch Đầu Nhân. Hắn bỏ tất cả Thạch Đầu Nhân vào, rồi vào Thiên Tà Châu, lao về phía thành Thí Ma. - Ủa?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom