-
Chương 1496-1500
Chương 1496 Ám sát
- Ngươi phải nhớ kỹ... Ta không tin đưa tin cho các ngươi rút lui, nếu Lục Ly có bất kỳ hành động dị thường nào, ngươi lập tức hạ lệnh giết hại. Phương Duệ trịnh trọng gật đầu rồi đi xuống an bài, Nhan Cô thì mang theo hai Hóa Thần rút lui trước một bước rồi. Hắn ngồi truyền tống trận đi, sau mấy lần truyền tống trận hắn tiến vào Thí Ma chiến trường. - Đại nhân, Nhan Cô đi rồi, Hóa Thần ở thành Thần Khải, thành Vấn Tiên, thành Xích Nguyệt cũng bắt đầu rút lui rồi, không có ai giết hại con dân của ngài. Nhan Cô vừa đi, Hòa Nguyệt lập tức dò xét, vội vàng bẩm báo. Lục Ly không mở mắt chỉ hơi gật đầu, Hòa Nguyệt có chút không hiểu hỏi: - Đại nhân, ngài thật sự đưa Thiên Tà Châu cho Nhan Cô sao? Bây giờ còn không đuổi theo lỡ bọn họ trốn... - Ha ha! Lục Ly mắt mở ra, vẻ mặt tự tin, hắn đùa cợt nói: - Trốn sao? Bọn họ có thể trốn tới đâu? Người tiến vào Đấu Thiên giới lần này, bất kỳ ai cũng trốn không thoát. Sau khi Nhan Cô đi vào Thí Ma chiến trường, cũng không tập hợp ở thành Thí Ma như đã hẹn, mà lại một mình bay đi đường vòng. Sau khi rời khỏi thành Thí Ma mấy vạn dặm, hắn mới để cho Hóa Thần tới thành Thí Ma đưa tin, để cho đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên tới Đại địa Đông Doanh rồi từ đó trở về Cửu giới. Nhan Cô rất cẩn thận, sợ Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ liên hợp lại giết hắn. Thiên Tà Châu rất mạnh, bất kỳ một người nào trong nhóm Quân Hồng Diệp có được thứ này, sau khi luyện hóa một chút, nói không chừng chiến lực có thể càn quét Cửu giới, cho dù là phân thần của Nhan Thiên Cương hạ giới cũng không ngăn được. Bất kỳ một người nào có được Thiên Tà Châu đều có thể nhất thống Cửu giới, hấp dẫn lớn như thế đám người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ sao có thể cưỡng lại được? Vèo vèo! Nhan Cô mang theo một Hóa Thần nhanh chóng bay tới Thần Hoàng Giới, thỉnh thoảng nhìn về phía mấy cái ngọc phù cảnh báo và ngọc phù bản mạng trong tay. Nếu hai loại ngọc phù này không vỡ, điều này có nghĩa là Lục Ly bên kia không có hành động dị thường nào. Thời gian dần trôi qua, trong lòng Nhan Cô hơi bình tĩnh lại, bởi vì sau khi Lục Ly luyện hóa máu của Sát Đế thì tốc độ so với hắn không khác biệt lắm, lúc này khoảng cách rất xa rồi, cho dù muốn đuổi giết cũng rất khó khăn. Lại trôi qua ba canh giờ nữa, Nhan Cô đã bay qua mấy nghìn vạn dặm, trong lòng hắn đã hoàn toàn yên tâm. Lục Ly bên kia vẫn không có bất kỳ hành động gì, chắc có lẽ không xảy ra vấn đề. ... - Có lẽ không sao rồi, đợi một ngày rưỡi nữa chúng ta có thể rời khỏi. Không chỉ có Nhan Cô yên tâm, mà ngay cả tảng đá bên trong lòng đám người Phương Duệ ở thành Khiếu Thiên cũng buông xuống. Đám người Nhan Cô đã đi hết, Phương Duệ giữ lại ba người, một người ở Khiếu Thiên Sơn giám sát Lục Ly, một người ẩn nấp trong chỗ tối giám sát, hắn và một người khác ở bên trong thành Khiếu Thiên chuẩn bị giết người bất cứ lúc nào. Sau khi nhóm người Nhan Cô rời đi, toàn bộ thần kinh của bốn người bọn họ đều căng chặt, sợ Lục Ly ra tay. Nếu như Lục Ly động thủ, cho dù bọn họ có giết hại bao nhiêu người thì chắc chắn họ cũng sẽ chết không một con đường sống. Nhan Cô có dặn dò rồi, bốn người bọn họ nhất định phải trấn thủ ở đây hai ngày, hai ngày này đám người Nhan Cô chắc chắn sẽ đi tới Đại địa Đông Doanh, Lục Ly muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Bây giờ đã qua nửa ngày, Lục Ly không có bất kỳ hành động lạ nào, cho thấy rằng Lục Ly thật sự coi trọng mấy ức con dân này nên mới không dám xằng bậy, hắn thật lòng muốn dùng Thiên Tà Châu này đổi lại mạng sống của mấy ức con dân. So với Phương Duệ, hai Hóa Thần ở Khiếu Thiên Sơn càng khẩn trương hơn, một người ở trên Khiếu Thiên Sơn, cách Lục Ly chỉ có mấy dặm, có thể xa xa nhìn thấy Lục Ly đang ngồi xếp bằng ở bên đó. Còn một người ở dưới chân núi, không dám dùng thần niệm dò xét, chỉ có thể mơ hồ nhìn xa xa. Trong mấy canh giờ này hai người điều không dám chớp mắt, bởi vì quá mức khẩn trương, thân thể như chết lặng, mắt đau rát. Một khi Lục Ly mà phát hiện, hai người là người chết đầu tiên, Hóa Thần ẩn núp trong bóng tối kia cũng biết Hòa Nguyệt sắp xếp Tử Thể khắp nơi, Lục Ly chắc chắn biết rõ sự tồn tại của hắn. Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời dần dần tối, ánh sáng trở nên ảm đạm, người ở phía trên tốt hơn chút, có thể dùng thần niệm tập trung vào Lục Ly, người phía dưới cũng không còn cách nào, chỉ có thể cảm ứng một cách mờ mịt, mông lung. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Ly vẫn không động đậy, hai người cũng không dám lơ là, đến ban đêm là thời cơ tốt nhất để đánh lén. Lục Ly luôn ngồi xếp bằng ở đỉnh núi không động đậy, nhìn giống như đang nhập định, hắn không động Hòa Nguyệt đương nhiên cũng không dám động, luôn luôn ngồi yên ở bên cạnh, xem xét tình huống của toàn bộ kẻ địch. Nhan Cô đã đi được một lúc, bây giờ đã bay qua một nửa Thí Ma chiến trường rồi, bọn người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên ở phía sau khoảng mấy trăm dặm. Trừ bốn Hóa Thần trên Khiếu Thiên Sơn và bên trong thành Khiếu Thiên, thì Đại địa Thần Châu không còn Hóa Thần nữa rồi. Tối nay có mây đen, che lấp ánh trăng, khắp nơi chỉ có một màu đen nhánh. Hai Hóa Thần khẩn trương giám sát nhìn chằm chằm Lục Ly, mắt của Hóa Thần ở dưới núi đã đỏ lên như máu rồi, khắp nơi điều chỉ có một màu đen, hắn không thể nào nhìn thấy Lục Ly, chỉ có thể dựa vào cảm giác và nghe tiếng gió. Thời gian đi qua từng chút từng chút, thật ra trong lòng hai người đã hơi buông lỏng, từ nãy đến giờ Lục Ly đã không hành động, bây giờ cũng không còn lý do để hành động. Thời gian trôi qua dài như vậy, đám người Nhan Cô đã đi quá xa rồi, Lục Ly có muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Đương nhiên, hai người này cũng không dám buông lỏng hoàn toàn, mà vẫn tiếp tục giám sát. Lúc tờ mờ sáng lộ ra luồng sáng đầu tiên ở phía đông, hai người theo bản năng hướng bên đó nhìn một cái. Hai người trông coi trong bóng tối cả đêm, đương nhiên là rất mong được nhìn thấy ánh bình mình, đêm qua ngày đến, trong lòng hai người giờ phút này không tránh khỏi buông lỏng xuống.
Chương 1497 Đuổi giết
Xoẹt! Nhưng mà ngay lúc này, có một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, Hóa Thần giám sát Lục Ly trên đỉnh núi kia theo bản năng nhìn lướt xuống, lại thấy một nắm tay màu vàng đang phóng lớn ở trước mắt. Hắn căn bản không kịp phản ứng, nắm đấm kia lập tức đập vào trên người của hắn. BÙM! Thân thể hắn nổ tung trong nháy mắt, Lục Ly lớn tiếng quát vang lên: - Thần thi, đánh chết người ẩn nấp phía dưới kia. Vèo vèo! Giọng nói Lục Ly vừa hạ xuống, thân thể Thần Thi chợt lóe xuất hiện ở phía trước Hóa Thần đang ẩn nấp, tốc độ phản ứng của Hóa Thần kia cũng không tệ lắm, lập tức lùi về phía sau ngay, còn lấy ra một khối ngọc phù cảnh báo cho Phương Duệ. BỐP! Hắn vừa mới cầm ngọc phù, thần thi lóe một cái đã tới bên cạnh hắn, một quyền ập tới đột ngột, không có gì ngoài ý muốn, Hóa Thần này bị đánh nổ nát. Vèo vèo! Lục Ly bay tới sau, hắn cầm một miếng ngọc phù cảnh báo trong tay, tay còn lại nắm lấy chân Thần Thi, hắn quát khẽ nói: - Thần Thi, dùng hết tốc lực bay tới hướng đông! Xoẹt! Thần Thi mở ra hai cánh, hóa thành một tàn ảnh biến mất tại chân trời phía đông. Hòa Nguyệt đứng trên đỉnh núi, cái miệng nhỏ mở thật to, vừa nãy đánh chết hai Hóa Thần chỉ trong thời gian một giây, bây giờ qua thời gian một giây nữa, Lục Ly và Thần Thi đã biến mất không thấy. - Tốc độ này... Lục Ly đột nhiên hành động, khiến Hòa Nguyệt không phản ứng kịp, còn Thần Thi kia đúng là quá kinh khủng! Hai người Hóa Thần, một quyền một người, thân thể nổ tung thành một vũng máu, có cảm giác đây không phải là cường giả cấp Hóa Thần, mà là hai tượng đất. - Hả? Ngoài thành Khiếu Thiên, Phương Duệ và một người khác ẩn thân trong đoàn người, hai người đang ngồi xếp bằng dưới đất, lúc này đều bị thức tỉnh. Bởi vì hai miếng ngọc phù bản mạng trên người Phương Duệ đã vỡ vụn rồi, chính xác là vỡ vụn cùng một lúc. Ngọc phù bản mạng vỡ vụn, điều này có nghĩa là hai Hóa Thần đã chết. Phương Duệ theo bản năng định ra tay tấn công cấm chế, giết hết mấy ức người này giết hết trả thù Lục Ly. Nhưng vào lúc này ngọc phù cảnh báo trong tay của hắn đột nhiên vỡ vụn rồi, điều này làm cho hắn hơi kinh ngạc! Dựa theo tình huống thường mà nói, ngọc phù cảnh báo nên vỡ vụn trước, sau đó mới tới ngọc phù bản mạng vỡ vụn. Hai người giám sát Lục Ly Hóa Thần phát hiện Lục Ly động thủ, cho nên bóp nát ngọc phù cảnh báo, sau đó mới bị Lục Ly giết chết. Tại sao lại trái ngược như vậy? Chẳng lẽ ngọc phù bản mạng này có vấn đề, hay là ngọc phù cảnh báo có vấn đề vậy? Hoặc là do Lục Ly không ra tay hả? Mọi người điều sẽ có lòng hiếu kỳ, trong lòng Phương Duệ kinh ngạc, đương nhiên quên mất tấn công. Hắn im lặng trong thời gian hai hơi thở, bầu trời phía tây vang lên tiếng xé gió. Lục Ly và Thần Thi tới! Lục Ly chọn Khiếu Thiên Sơn là có nguyên nhân, bởi vì ngọn núi này rất nổi tiếng, hơn nữa khoảng cách lại rất gần thành Khiếu Thiên. Khoảng cách hai trăm dặm nếu đúng như lời của hắn đoán chừng phải mất thời gian mười mấy hơi thở, nhưng trong chớp mắt Thần Thi đã có thể bay tới. Cho nên hai người Phương Duệ sắp xếp để giám sát kia, cũng không khác gì không phái người giám sát vậy. Vừa rồi chỉ trong thời gian một hơi Thần Thi của hắn đã chơi chết hai Hóa Thần kia, sau đó chạy tới đây, cộng dồn thời gian lại cũng chưa tới thời gian bốn hơi thở! Cộng thêm trên người hắn có một miếng ngọc phù cảnh báo, mới vừa bóp nát lúc nãy, điều này khiến cho Phương Duệ có hơi kinh ngạc không yên, cho nên hắn chọn lựa thời cơ từ khắp các phương diện hầu như không có sai. Khẩn trương nguyên một ngày rồi nguyên một đêm, cho dù là Hóa Thần cũng sẽ mệt mỏi cả người. Khi thấy ánh bình minh kia trong lòng mọi người sẽ tự động buông lỏng, bởi vì đã chịu đựng qua đêm tối khó khăn nhất. Lục Ly làm tất cả cũng vì tranh thủ thời gian một hai hơi thở này, khoảng thời gian đó cũng đủ để cứu vớt tính mạng của mấy ức con dân rồi. Thần thức của hắn dừng trên Phương Duệ và Hóa Thần bên cạnh, đầu tiện hạ lệnh ở trong lòng với Thần Thi trước: - Giết chết hai người kia! Vèo vèo! Thần Thi bay đi như một tia chớp, trong nháy mắt đã đứng trước Phương Duệ, trong lòng Phương Duệ sợ hãi, bởi vì hắn vừa mới nghe được tiếng rít gió phá vỡ không gian, sau một giây thần thi đã bay tới. Cũng bởi vì tạo hình và hơi thở của Thần Thi khiến cho Phương Duệ kinh ngạc ngạc lần nữa. Khí thế của Thần Thi kỳ thực đã thu liễm rất nhiều, hắn bé lại rồi, khí thế rõ ràng giảm đi rất nhiều, nếu không khí thế khủng bố của hắn đủ để ép chết những nhân tộc đáng sống bình thường xung quanh. Cho dù thu liễm, khí thế trên người Thần Thi cũng vô cùng kỳ lạ, vừa cảm thấy có hơi thở của xác chết lại vừa có hơi thở của người sống. Cộng thêm không có đầu, trên cổ còn rõ ràng dấu vết bị đao cắt đứt, cho dù là ai nhìn vào cũng phải kinh ngạc một giây. Ầm! Đối mặt với cấp bậc cường giả như Thần Thi mà sững sờ cũng đủ khiến cho Phương Duệ chết đi chín, mười lần rồi. Một quyền của Thần Thi đập vào trên cơ thể Phương Duệ, một giây sau thân thể Phương Duệ nổ tung, máu văng đầy trời bay bốn phương tám hướng, dính vào người dân bình thường xung quanh là việc không thể tránh khỏi, mấy trăm bình dân chạy ra ngoài, thấy thân thể ở giữa không trung đang sống sờ sờ bị đánh chết rồi. - A? Đây là thứ gì vậy? Một nơi khác, một Hóa Thần cách Phương Duệ không xa, vốn dựa theo kế hoạch ban đầu hai người sẽ tách ra. Nhưng Lục Ly một ngày một đêm không động thủ, hai người cho rằng không có chuyện gì rồi nên tụ tập lại với nhau, dù sao trong lòng rất khẩn trương nên mới muốn giao lưu với người khác. Thấy Phương Duệ bị một quái vật không đầu dùng một quyền đánh chết, Hóa Thần đó bị dọa rồi. Sau một khắc thân thể Thần Thi chợt lóe xuất hiện ở bên cạnh hắn, kết cục của hắn đã định trước rồi. Vèo vèo! Ngoài ra Lục Ly cũng đã bay tới, hắn tập trung vào đám người cung chủ Thiên Cung, lập tức phóng ra Linh Phong đầy trời bao vây đám người bọn họ. Sau đó ngay cả một câu hắn cũng không hỏi, đã phóng thích Thần Binh Linh Phong chém chết hai Địa Tiên và một đám Nhân Hoàng.
Chương 1498 Đuổi giết
Cho dù đám người kia thật lòng đầu hàng hay là bị ép cũng đều không thể tha thứ. Đầu hàng kẻ địch không quan trọng, nhưng giúp đỡ kẻ địch đối phó với con dân của Đấu Thiên giới, đó là sai lầm không thể tha thứ. Thành Khiếu Thiên phương bắc có rất nhiều quân sĩ, bọn họ thật ra cũng không biết cụ hể đang diễn ra chuyện gì, mà chỉ làm theo lệnh thôi. Lúc này còn nhìn rõ được, cũng chỉ cảm giác có hai bóng người bay tới, sau đó hai người Phương Duệ bị giết, cung chủ Thiên Cung cũng bị giết. Khi một đám người thấy Lục Ly bừng bừng sát khí, vô số người đã quỳ xuống, vô cùng thấp thỏm, lo âu. Mặc dù bọn họ không biết chuyện này làm sai tới cỡ nào, nhưng ít nhất cũng biết đã làm sai, Lục Ly đang rất nổi giận! Ầm! Lục Ly không nói gì, lấy ra một miếng Ngọc Phù bóp nát, sau đó đi tới, thu Thần Thi vào bên trong không gian. Hắn ở giữa không trung im lặng đợi chờ, ước chừng qua thời gian ba cây nhan, truyền tống trận của thành Khiếu Thiên sáng lên, Chấp Pháp Trưởng Lão mang theo một đám trưởng lão của điện Thí Ma tới. - Thái gia gia, ở đây giao cho ngài! Lục Ly không nói nhiều chỉ dặn dò một câu. Hắn có thể giết kẻ địch, nhưng những... những chuyện giải quyết hậu này hắn không có thời gian đi làm. Trong lúc đang đàm phán với Nhan Cô, hắn đã để cho Hòa Nguyệt báo với Chấp Pháp Trưởng Lão ẩn nấp ở xung quanh, tiếp nhận chuyện giải quyết hậu quả này. - Ừ, Lục Ly, cẩn thận chút! Chấp Pháp Trưởng Lão hơi gật đầu, vẫy tay với Lục Ly ở phía xa, Hòa Nguyệt bay tới, Lục Ly mang theo Hòa Nguyệt vào trong truyền tống trận, biến mất không thấy. - Ta là Chấp Pháp Trưởng Pháp Trưởng Lão của điện Thí Ma! Chấp Pháp Trưởng Lão bay lên giữa không trung, dùng dao động Huyền lực nói: - Vừa rồi là Lục điện chủ Lục Ly đã đánh chết kẻ địch bắt giữ các ngươi, bây giờ các ngươi được cứu rồi, cũng an toàn rồi. Mọi người đừng có loạn, ta sẽ sắp xếp người đưa từng người các ngươi trở về. Một đám con dân bình thường đã rất thấp thỏm lo âu trong suốt những ngày qua, cộng thêm có rất nhiều người chết đi, mọi người điều sắp đến bến bờ sụp đổ rồi. Bây giờ nghe thấy lời nói của trưởng lão điện Thí Ma, vô số người mừng phát khóc, rất nhiều người quỳ lạy trên mặt đất, hướng về phía Lục Ly rời đi mà dập đầu. Bọn họ không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, chỉ có thể chọn dùng biện pháp đơn giản nhất là dập đầu. Lục Ly luôn luôn có uy danh rất cao trong Đại địa Thần Châu, lần trước đánh bại Đại Ma Thần, những dân thường này đã tôn hắn làm thần rồi. Thần của bọn họ đã đánh lui kẻ địch, cứu rỗi bọn họ, điều này khiến cho hình tượng Lục Ly trong lòng bọn họ so với Đấu Thiên đại đế đã không có khác biệt rồi. ... - Hòa Nguyệt! Lục Ly liên tục truyền tống, tới lúc tiến vào Thí Ma chiến trường, hắn mới ngừng lại hỏi: - Ngươi chắc chắn ở Đại địa Thần Châu không còn Hóa Thần ẩn nấp chứ? - Ta chắc chắn. Hòa Nguyệt gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút vẫn nhịn không được hỏi: - Đại nhân, bây giờ ngài đuổi theo giết bọn họ sao? Còn... Đuổi kịp không? - Nếu như bay tới chắc chắn sẽ không đuổi kịp! Lục Ly cười nhạt, giải thích một câu: - Tuy nhiên ngươi hình như quên mất bọn Kha Mang và Thiên Hồ Vương rồi sao? Mấy ngày hôm trước bọn họ đi làm gì chứ? Hòa Nguyệt ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ nói: - Truyền tống trận, bọn họ đi xây dựng truyền tống trận rồi. - Ha ha! Lục Ly đùa cợt cười một tiếng, nói: - Kha Mang không chỉ tham ngộ truyền tống trận, còn suy nghĩ ra cách phong ấn lối đi phía nam kia của Đại địa Đông Doanh. Đám Nhan Cô cho rằng có được Thiên Tà Châu, còn giữ chân ta một thời gian, cảm thấy có thể ung dung rời đi, nhưng tiếc là bọn họ nghĩ nhiều rồi... - Đại nhân anh minh! Hòa Nguyệt vuốt mông ngựa, từ thành Thí Ma bay đi thành Thiên Ma bên kia cần một ít thời gian, cho dù tốc độ đám người Nhan Cô có nhanh, ít nhất cũng phải mất thời gian hơn một ngày, đoán chừng bây giờ còn chưa đi vào Đại địa Đông Doanh đúng không? Hơn nữa bọn họ đi từ Đại địa Đông Doanh phá vỡ ranh giới ra vào một mạch đi bằng truyền tống, ít nhất cũng cần thời gian nửa ngày, nếu như Kha Mang xây dựng truyền tống trận... thậm chí Lục Ly còn nhanh hơn một bước so với đám người Nhan Cô. - Đi! Lục Ly không dám nói nhảm nhiều nữa, lỡ đâu xây dựng truyền tống trận có vấn đề xảy ra, lỡ đâu đám người Nhan Cô có thần thông gì đó, rời đi trước một bước, vậy Thiên Tà Châu chẳng khác nào tặng không cho người ta rồi. Lục Ly mang theo Hòa Nguyệt đi vào Thí Ma chiến trường, dạo một vòng xung quanh tìm ám hiệu mà Kha Mang để lại. Sau khi hai người liên tục tìm kiếm, quả nhiên ở trong một sơn động tìm được rồi một cái truyền tống trận. Cái truyền tống trận này rất lớn, có tia sáng chuyển động phía trên, rõ ràng là hoàn hảo, chính xác là truyền tống trận đi qua khoảng cách xa. Ù… Ù… Ù…! Hai người bước vào truyền tống trận, Lục Ly đánh ra vài ánh sáng lấp lánh, truyền tống trận nhanh chóng sáng lên, tạo ra một luồng sáng ngút trời, Lục Ly và Hòa Nguyệt biến mất bên trong truyền tống trận. Nhan Cô đã vào Đại địa Đông Doanh, hơn nữa đã vào có nửa canh giờ, hắn hầu như không có nghỉ ngơi trong chốc lá, mà dốc hết sức phi hành. Sau khi vào Đại địa Đông Doanh, hắn bắt đầu truyền tống liên tục, lúc này đã đi vào toà thành trì của Đại địa Đông Doanh đại địa. Ầm! Sau khi tới toàn thành trì này, hắn giơ tay tấn công mấy lần, giết toàn bộ nhân tộc, quân sĩ và nô dịch ma tộc trong thành trì, nhưng khi hắn chuẩn bị tiến vào truyền tống trận tiếp theo, hắn đột nhiên lại ngừng lại, giơ tay lên từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc phù, mà miếng ngọc phù kia đã vỡ nát. - Phương Duệ chết rồi! Một tên Hóa Thần đi theo bên cạnh Nhan Cô, là Hóa Thần của Thần Hoàng Giới, sắc mặt của trở nên khó nhìn, ánh mắt nhìn sang Nhan Cô cẩn thận hỏi: - Đại nhân, là Lục Ly động thủ sao? - Trừ hắn ra thì còn có thể là ai? Trong mắt Nhan Cô đều là sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: - Sau khi trở về, ta nhất định sẽ để tộc vương tự mình đến đây một chuyến, giết chết Lục Ly, sau đó tiêu diệt toàn Đấu Thiên giới, bất kỳ sinh vật nào cũng phải chém tận giết tuyệt.
Chương 1499 Chỉ dựa vào ngươi sao?
Phương Duệ là người của Nhan gia, lại có quan hệ rất sâu với Nhan Cô, hai nhà đã có quan hệ thông gia mấy đời rồi. Lần này Nhan Cô mang ba Hóa Thần của Nhan gia đi, chết hết toàn bộ rồi, chuyện này khiến cho sát ý trong lòng của hắn đạt đến đỉnh điểm. - Lục Ly có thể đuổi theo hay không? Một Hóa Thần khác nghĩ đến dáng vẻ Lục Ly chỉ dùng một chiêu chém chết Ngô Quảng Đức, trong lòng lại hoảng sợ, hắn suy nghĩ một chút nói: - Đại nhân, không bằng chúng ta đừng đi Phương Nam, tìm đại một tiểu thế giới đi vào, rồi tiếp tục phá vỡ lối đi khác gần Thủy Nguyên Giới được không? Dù sao nhiều nhất cũng chỉ tốn một ít thời gian thôi, nhưng vậy an toàn hơn. - Chu Hải, có phải ngươi ngớ ngẩn rồi hay không? Phương Duệ chết rồi nên tâm trạng Nhan Cô đang rất kém, lập tức mắng: - Lục Ly có thể di chuyển tới đây trong chớp mắt phải không? Tới tiểu thế giới cái gì? Nếu đi như vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian biết không? Mẫu Tử Liên Thể thú ở khắp nơi, nếu như bị Lục Ly dò thấy, vậy không phải là chờ chết sao? Đi! Nhan Cô đi vào truyền tống trận đầu tiên, Hóa Thần tên Chu Hải kia cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tiếp tục truyền tống theo. Bọn họ muốn tới Phương Nam nhất, ở đó không có truyền tống trận vượt qua khoảng cách xa, cho nên chỉ có thể truyền tống từ vực thành sang vực thành khác, nhưng như vậy sẽ tốn ít hơn thời gian nửa ngày. Đám người Trần Vô Tiên mới vừa đi vào Đại địa Đông Doanh, ngoại trừ hai người Nhan Cô thì tất cả Hóa Thần còn lại điều đã đến. Đương nhiên bọn họ không thể bay một mạch tới, như vậy càng tốn nhiều thời gian, chỉ có thể giống như Nhan Cô truyền tống từ vực thành này sang vực thành khác. Lại truyền tống thêm nửa canh giờ, Nhan Cô đột nhiên nhận ra không thể nào truyền tống nữa, bởi vì truyền tống trận bên trong thành lờ mờ không ánh sáng, rõ ràng là hỏng mất rồi. Trong thành này có tổng cộng tám truyền tống trận, bảy cái đã hỏng hết rồi. Tám truyền tống trận thông với tám thành trì, một là do truyền tống trận bên này hỏng rồi, hai là truyền tống trận của bảy thành trì bên kia bị hủy diệt hoặc là bị phong ấn rồi. - Chuyện này, chẳng lẽ là do Lục Ly giở trò sao? Chu Hải có cảm giác sợ hết hồn, một mạch truyền tống tới đây tất cả truyền tống trận đều rất tốt, đến đây đột nhiên lại hỏng mất, chuyện này khiến hắn cảm thấy có nguy cơ rất lớn. - Bay luôn đi! Nhan Cô lấy bản đồ xem thử, phát hiện đã tới Đại địa Đông Doanh hướng Trung Nam, bay đến phương Nam dù thế nào cũng mất ba canh giờ, mấy canh giờ Lục Ly có thể từ Đại địa Thần Châu bay tới đây sao? - Chu Hải! Nhan Cô mang theo Chu Hải bay đi, cấp bậc này của hắn đừng nói mang theo một người, cho dù đeo theo mấy vạn cân cũng sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ, hắn vừa phi hành vừa dặn dò nói: - Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ngươi cứ nhanh chóng xông lên phía trước, ta sẽ tìm cơ hội giúp đỡ ngươi. Lộp bộp! Chu Hải biến sắc, đây là Nhan Cô muốn để hắn giữ chân Lục Ly, giúp hắn có cơ hội chạy trốn sao? Tìm cơ hội giúp đỡ tấn công cái gì chứ? Chu Hải hiểu rất rõ Nhan Cô, hắn không phải là người như thế. - Thế nào? Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta sao? Thấy sắc mặt Chu Hải khó coi đôi mắt lập lòe, Nhan Cô lạnh lùng nhìn lướt qua, giải thích: - Nếu như ta chết rồi, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sao? Chỉ cần ta có thể sống sót, cho dù ngươi xảy ra chuyện, vậy ta cũng có thể chiếu cố Chu gia của ngươi, hiểu chưa? - Vâng, đại nhân! Chu Hải im lặng chốc lát, khổ sở trả lời. Chính hắn cũng hiểu nếu như Nhan Cô chết, hắn chắc chắn sẽ không chạy được, nhưng nếu hắn chết giúp Nhan Cô trốn, ít nhất gia tộc của hắn có thể nhận một chút lợi ích. Trong lòng của Nhan Cô thật sự thâm sâu khó lường, nếu không sẽ không nói ra những lời này với Chu Hải. Chuyện khiến Nhan Cô không hiểu nổi chính là Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu quá dễ dàng, một món Thần Khí cường đại như thế, làm sao có thể vì một ít dân đen mà thẳng tay nộp ra chứ? Chỗ này khiến Nhan Cô không thể nào nghĩ ra. Cộng thêm chuyện Phương Duệ chết, truyền tống trận bị hủy, những chuyện này khiến cho trong đầu hắn bị bịt kín bởi một mảng mờ mịt, cứ cảm thấy có chuyện gì không may xảy ra... Liên tục dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, Nhan Cô không vào thành trì, bay một mạch trong hai canh giờ, nhưng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng Nhan Cô đang căng chặt bây giờ mới hơi buông lỏng một chút. Hắn xem bản đồ một chút, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa canh giờ nữa là có thể tới cửa ra vào. Sau nửa canh giờ! Nhan Cô thấy được một cái động đen lớn ở phía xa xa bầu trời hướng nam, đó là chỗ bọn họ phá vỡ ranh giới cửa ra vào, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng tới đây. Xem ra lúc nãy hắn suy nghĩ nhiều rồi, chỉ cần đi vào đây là hắn có thể tới Thủy Nguyên Giới, dựa vào lai lịch có thể trở về Thần Hoàng Giới một cách nhẹ nhõm rồi. - A? Không đúng... Bay tới khoảng cách phía trước lần nữa, gương mặt Nhan Cô biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện một vấn đề, bên ngoài động đen to, dường như... Có một vòng bảo vệ rất mỏng thì phải? Vừa rồi do khoảng cách quá xa nên hắn không thấy rõ, lúc này lại gần mới có thể nhìn rõ ràng. - Có người phong ấn lối đi! Nhan Cô kinh hô, thần niệm giống như thủy triều quét tới phía xa, hắn nhanh chóng kinh hô lần nữa: - Lục Ly, sao có thể chứ? Bên dưới cửa ra vào không gia, một mình Lục Ly đang thong thả đứng, hai tay để sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, tóc trắng nhẹ nhàng tung bay, giống như nơi này hậu hoa viên nhà hắn. - Ha ha! Nghe được lời nói Nhan Cô, Lục Ly ngẩng đầu nhìn thẳng hắn cười một tiếng, nói: - Tại sao không thể hả? Nhan Cô, ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi, tốc độ phi hành của ngươi đúng là chậm quá phải không? - truyền tống trận, Lục Ly phái người xây dựng truyền tống trận! Cuối cùng Nhan Cô cũng tỉnh ngộ, hắn vốn không nghĩ tới phương diện này, sau khi thấy động đen bị phong ấn mới giật mình nhận ra.
Chương 1500 Tru diệt
Đấu Thiên giới có đại sư cấm chế trận pháp! Bình thường xây dựng truyền tống trận vượt qua khoảng cách xa mất thời gian rất lâu, nhưng nếu có đại sư cấm chế trận pháp thì thời gian lập tức có thể rút ngắn gấp mấy lần. Lúc trước hắn luôn nghĩ tới chuyện của Thiên Tà Châu, nghĩ tới Lục Ly có thể truy sát hay không, lại không nghĩ rằng Lục Ly đã sớm dàn xếp hết rồi. Khó trách lại dễ dàng đưa Thiên Tà Châu cho hắn, bây giờ nhìn lại Lục Ly vốn dĩ không sợ hắn mang theo Thiên Tà Châu trốn đi Đấu Thiên giới. - Chu Hải! Nhan Cô chợt quát ra một tiếng, rồi đột nhiên đánh về phía Lục Ly một luồng sáng, sau đó thân thể hắn nhanh như chớp lui về phía sau, hắn đẩy Chu Hải hướng về phía Lục Ly. - Lục Ly, chết đi! Chu Hải biết hắn chắc chắn chết không thể nghi ngờ, chỉ có thể liều mạng rống to, cố gắng giúp Nhan Cô kéo dài thời gian để giúp Nhan Cô chạy trốn. - Chỉ dựa vào ngươi sao? Còn chưa đủ đâu! Ấn đường của Lục Ly chợt lóe sáng, Âm Quỳ thú xuất hiện, gầm gừ phóng tới Chu Hải. Lục Ly vốn dĩ không có ý định ra tay, không gian giới trong tay phát sáng, Thần Thi xuất hiện, bàn tay to của hắn chỉ vào Nhan Cô nói: - Đi cắt đầu của hắn xuống cho ta. VÈO! Chu Hải vốn định chặn thần thi lại, ai ngờ thấy hoa mắt, đột nhiên không thấy Thần Thi đâu, nó hóa thành một luồng sáng dùng tốc độ khủng khiếp đuổi theo Chu Hải. - Đây là thứ gì? Mặc dù Nhan Cô đang chạy trốn, nhưng thần niệm vẫn tập trung vào Lục Ly bên này, khi Thần Thi xuất hiện trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra ngay. Tuy nhiên không đợi hắn phản ứng kịp, thần thi đã hóa thành một luồng sáng bay đến chỗ hắn, tốc độ khủng bố không ngừng kéo gần hơn khoảng cách của hai người. Tốc độ của Nhan Cô ở Hóa Thần đỉnh phong không tính là chậm, bởi vì hắn đã lĩnh ngộ được Phong hệ cao thâm, đáng tiếc so với Thần Thi lại không khác gì phi điểu cùng loài bò sát. Đương nhiên trên thực tế cũng không tới mức khoa trương như vậy, mà đó chính là cảm giác của một mình Nhan Cô. - Trốn không thoát rồi! Nhan Cô năm nay đã sống hơn một ngàn ba trăm năm, cả đời trải qua vô số chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hắn nhìn lướt qua cũng biết không thể nào thoát được, chỉ có cách tử chiến thôi. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Thần Thi không đầu màu hoàng kim kia, sắc mặt trở nên vô cùng cứng nhắc, mặc dù Thần Thi này đã thu liễm hơi thở, nhưng hắn vẫn dễ dàng cảm nhận được thần uy trên người Thần Thi này! Hắn không biết vì sao Phàm Nhân Giới lại xuất hiện một cỗ Thân Thi, mà nó còn không có đầu, hắn chỉ biết chắc chắn phải dùng toàn lực đối phó, sử dụng sức mạnh mạnh nhất, nếu không có thể sẽ bị Thần Thi này dùng một chiêu đánh chết ngay lập tức. Trong tay của hắn xuất hiện một viên châu mà lục, đây là Thần Khí mà lần trước sử dụng, sau khi được hắn rót huyền lực vào, lúc này hạt châu sáng lấp lánh đột nhiên biến lớn lên, hơn nữa còn biến hình thành một tấm lá chắn khổng lồ bị Nhan Cô cầm trong tay. Đồng thời tay còn của hắn lại xuất hiện một trường kiếm, bất cứ lúc nào cũng thể tấn công. Vèo vèo! Thần Thi như Quỷ Hồn nhẹ nhàng bay tới đây, vẫn không phóng thích bất kỳ đòn tấn công mạnh mẽ khác, chỉ đơn giản giơ nắm tay màu hoàng kim lên, đánh một quyền về phía tấm lá chắn. - Cút... Một tay Nhan Cô giữ chặt tấm chắn, tay còn lại giơ kiếm dài lên, chém một đường cong về phía Thần Thi. Khi sử dụng trên trường kiếm kia xuất hiện lôi quang nhấp nháy, cộng thêm âm thanh rít gào của gió lớn, cảm thấy giống như là sấm gió hội tụ gào thét vậy. Ầm! Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Nhan Cô mang theo tấm chắn bị nện bay một cách dễ dàng, khi trường kiếm kia chém vào trên thân thể Thần Thi lại xuất hiện tia lửa, phát ra tiếng kim loại chạm vào nhau. - Làm sao có thể? Nhan Cô dùng thần niệm dò xét Thần Thi, đôi mắt đầy kinh ngạc. Một đòn tấn công toàn lực của hắn rõ ràng không thể nào phá vỡ phòng ngự của Thần Thi không đầu, trên làn da ngay cả một vết thương nhỏ cũng không xuất hiện. - Năng lượng tiêu hao thật khủng khiếp, xong rồi... Nhan Cô cảm ứng năng lượng trong viên châu thử trong lòng lập tức hoảng hốt, hắn cũng không do dự quá lâu, nhanh chóng quát lên: - Lục Ly, kêu hắn dừng lại, chúng ta nói chuyện một chút! Thân thể Lục Ly bay đến, trong hạ lệnh dừng lại với Thần Thi không đầu, hắn đứng cách đó không xa cười nhạt nói: - Ngươi nghĩ nói chuyện như thế nào? Không bằng trả Thiên Tà Châu cho ta trước rồi hãy nói được không? Thứ này... Không thuộc về ngươi. - Hù... Hù... Bên kia Âm Quỳ thú đang đại chiến với Chu Hải, tuy nhiên rõ ràng là Âm Quỳ thú đang chiếm thế thượng phong, đang chèn ép đánh Chu Hải, đoán chừng không còn bao lâu nữa Chu Hải cũng sẽ bị Âm Quỳ thú giết chết. Nhan Cô nhìn lướt qua Chu Hải bên kia, lại nhìn thoáng qua Thần Thi không đầu bên cạnh, mặt hắn trở nên nặng nề nói: - Lục Ly, ngươi nên biết lão tổ nhà ta là Nhan Thiên Cương, ngài ấy là cấp Đại Năng của Thần Giới, thiên tư tuyệt thế như ngươi sớm muộn cũng một ngày có thể bay lên Thần Giới. Nếu như ngươi có thể gia nhập Nhan gia của chúng ta, vậy tới khi ngươi đi Thần Giới lão tổ đương nhiên sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, trong thoáng chốc ngươi sẽ phong sinh thủy khởi(*) ở Thần Giới. - Những lời nói nhảm đừng nói thì tốt hơn! Vẻ mặt Lục Ly lạnh lùng nói: - Nếu như ngươi không còn lời nào để nói vậy ta tiễn ngươi lên đường đây. - Đừng! Nhan Cô gấp gáp, vội vàng hét lớn: - Lục Ly, có thể chuyện ở Thần Giới ngươi không biết rõ, loại cấp bậc như Man Thần, Vu Thần ở Thần Giới, dưới tay lão tổ nhà ta đừng nói một vạn, ít nhất tám ngàn. Ở Thần Giới mà không có chỗ dựa là vô cùng dễ chết, mà nếu như ngươi ở đây đắc tội với một Đại Năng ở Thần Giới mà nói... Ngươi đi Thần Giới chỉ có con đường chết... - Tấn công! Lục Ly không muốn nghe những nói nhảm nữa, hắn hạ lệnh, thân thể thần thi chợt lóe bay về phía Nhan Cô bên kia đánh một quyền. Thần niệm của Nhan Cô vẫn luôn tập trung trên người Thần Thi, nên đương nhiên hắn còn phản ứng kịp, nhanh chóng cầm lá chắn màu xanh lá ngăn lại, trường kiếm trong tay không cam lòng mà hung hăng chém vào Thần Thi.
- Ngươi phải nhớ kỹ... Ta không tin đưa tin cho các ngươi rút lui, nếu Lục Ly có bất kỳ hành động dị thường nào, ngươi lập tức hạ lệnh giết hại. Phương Duệ trịnh trọng gật đầu rồi đi xuống an bài, Nhan Cô thì mang theo hai Hóa Thần rút lui trước một bước rồi. Hắn ngồi truyền tống trận đi, sau mấy lần truyền tống trận hắn tiến vào Thí Ma chiến trường. - Đại nhân, Nhan Cô đi rồi, Hóa Thần ở thành Thần Khải, thành Vấn Tiên, thành Xích Nguyệt cũng bắt đầu rút lui rồi, không có ai giết hại con dân của ngài. Nhan Cô vừa đi, Hòa Nguyệt lập tức dò xét, vội vàng bẩm báo. Lục Ly không mở mắt chỉ hơi gật đầu, Hòa Nguyệt có chút không hiểu hỏi: - Đại nhân, ngài thật sự đưa Thiên Tà Châu cho Nhan Cô sao? Bây giờ còn không đuổi theo lỡ bọn họ trốn... - Ha ha! Lục Ly mắt mở ra, vẻ mặt tự tin, hắn đùa cợt nói: - Trốn sao? Bọn họ có thể trốn tới đâu? Người tiến vào Đấu Thiên giới lần này, bất kỳ ai cũng trốn không thoát. Sau khi Nhan Cô đi vào Thí Ma chiến trường, cũng không tập hợp ở thành Thí Ma như đã hẹn, mà lại một mình bay đi đường vòng. Sau khi rời khỏi thành Thí Ma mấy vạn dặm, hắn mới để cho Hóa Thần tới thành Thí Ma đưa tin, để cho đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên tới Đại địa Đông Doanh rồi từ đó trở về Cửu giới. Nhan Cô rất cẩn thận, sợ Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ liên hợp lại giết hắn. Thiên Tà Châu rất mạnh, bất kỳ một người nào trong nhóm Quân Hồng Diệp có được thứ này, sau khi luyện hóa một chút, nói không chừng chiến lực có thể càn quét Cửu giới, cho dù là phân thần của Nhan Thiên Cương hạ giới cũng không ngăn được. Bất kỳ một người nào có được Thiên Tà Châu đều có thể nhất thống Cửu giới, hấp dẫn lớn như thế đám người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ sao có thể cưỡng lại được? Vèo vèo! Nhan Cô mang theo một Hóa Thần nhanh chóng bay tới Thần Hoàng Giới, thỉnh thoảng nhìn về phía mấy cái ngọc phù cảnh báo và ngọc phù bản mạng trong tay. Nếu hai loại ngọc phù này không vỡ, điều này có nghĩa là Lục Ly bên kia không có hành động dị thường nào. Thời gian dần trôi qua, trong lòng Nhan Cô hơi bình tĩnh lại, bởi vì sau khi Lục Ly luyện hóa máu của Sát Đế thì tốc độ so với hắn không khác biệt lắm, lúc này khoảng cách rất xa rồi, cho dù muốn đuổi giết cũng rất khó khăn. Lại trôi qua ba canh giờ nữa, Nhan Cô đã bay qua mấy nghìn vạn dặm, trong lòng hắn đã hoàn toàn yên tâm. Lục Ly bên kia vẫn không có bất kỳ hành động gì, chắc có lẽ không xảy ra vấn đề. ... - Có lẽ không sao rồi, đợi một ngày rưỡi nữa chúng ta có thể rời khỏi. Không chỉ có Nhan Cô yên tâm, mà ngay cả tảng đá bên trong lòng đám người Phương Duệ ở thành Khiếu Thiên cũng buông xuống. Đám người Nhan Cô đã đi hết, Phương Duệ giữ lại ba người, một người ở Khiếu Thiên Sơn giám sát Lục Ly, một người ẩn nấp trong chỗ tối giám sát, hắn và một người khác ở bên trong thành Khiếu Thiên chuẩn bị giết người bất cứ lúc nào. Sau khi nhóm người Nhan Cô rời đi, toàn bộ thần kinh của bốn người bọn họ đều căng chặt, sợ Lục Ly ra tay. Nếu như Lục Ly động thủ, cho dù bọn họ có giết hại bao nhiêu người thì chắc chắn họ cũng sẽ chết không một con đường sống. Nhan Cô có dặn dò rồi, bốn người bọn họ nhất định phải trấn thủ ở đây hai ngày, hai ngày này đám người Nhan Cô chắc chắn sẽ đi tới Đại địa Đông Doanh, Lục Ly muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Bây giờ đã qua nửa ngày, Lục Ly không có bất kỳ hành động lạ nào, cho thấy rằng Lục Ly thật sự coi trọng mấy ức con dân này nên mới không dám xằng bậy, hắn thật lòng muốn dùng Thiên Tà Châu này đổi lại mạng sống của mấy ức con dân. So với Phương Duệ, hai Hóa Thần ở Khiếu Thiên Sơn càng khẩn trương hơn, một người ở trên Khiếu Thiên Sơn, cách Lục Ly chỉ có mấy dặm, có thể xa xa nhìn thấy Lục Ly đang ngồi xếp bằng ở bên đó. Còn một người ở dưới chân núi, không dám dùng thần niệm dò xét, chỉ có thể mơ hồ nhìn xa xa. Trong mấy canh giờ này hai người điều không dám chớp mắt, bởi vì quá mức khẩn trương, thân thể như chết lặng, mắt đau rát. Một khi Lục Ly mà phát hiện, hai người là người chết đầu tiên, Hóa Thần ẩn núp trong bóng tối kia cũng biết Hòa Nguyệt sắp xếp Tử Thể khắp nơi, Lục Ly chắc chắn biết rõ sự tồn tại của hắn. Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời dần dần tối, ánh sáng trở nên ảm đạm, người ở phía trên tốt hơn chút, có thể dùng thần niệm tập trung vào Lục Ly, người phía dưới cũng không còn cách nào, chỉ có thể cảm ứng một cách mờ mịt, mông lung. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Ly vẫn không động đậy, hai người cũng không dám lơ là, đến ban đêm là thời cơ tốt nhất để đánh lén. Lục Ly luôn ngồi xếp bằng ở đỉnh núi không động đậy, nhìn giống như đang nhập định, hắn không động Hòa Nguyệt đương nhiên cũng không dám động, luôn luôn ngồi yên ở bên cạnh, xem xét tình huống của toàn bộ kẻ địch. Nhan Cô đã đi được một lúc, bây giờ đã bay qua một nửa Thí Ma chiến trường rồi, bọn người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên ở phía sau khoảng mấy trăm dặm. Trừ bốn Hóa Thần trên Khiếu Thiên Sơn và bên trong thành Khiếu Thiên, thì Đại địa Thần Châu không còn Hóa Thần nữa rồi. Tối nay có mây đen, che lấp ánh trăng, khắp nơi chỉ có một màu đen nhánh. Hai Hóa Thần khẩn trương giám sát nhìn chằm chằm Lục Ly, mắt của Hóa Thần ở dưới núi đã đỏ lên như máu rồi, khắp nơi điều chỉ có một màu đen, hắn không thể nào nhìn thấy Lục Ly, chỉ có thể dựa vào cảm giác và nghe tiếng gió. Thời gian đi qua từng chút từng chút, thật ra trong lòng hai người đã hơi buông lỏng, từ nãy đến giờ Lục Ly đã không hành động, bây giờ cũng không còn lý do để hành động. Thời gian trôi qua dài như vậy, đám người Nhan Cô đã đi quá xa rồi, Lục Ly có muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Đương nhiên, hai người này cũng không dám buông lỏng hoàn toàn, mà vẫn tiếp tục giám sát. Lúc tờ mờ sáng lộ ra luồng sáng đầu tiên ở phía đông, hai người theo bản năng hướng bên đó nhìn một cái. Hai người trông coi trong bóng tối cả đêm, đương nhiên là rất mong được nhìn thấy ánh bình mình, đêm qua ngày đến, trong lòng hai người giờ phút này không tránh khỏi buông lỏng xuống.
Chương 1497 Đuổi giết
Xoẹt! Nhưng mà ngay lúc này, có một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, Hóa Thần giám sát Lục Ly trên đỉnh núi kia theo bản năng nhìn lướt xuống, lại thấy một nắm tay màu vàng đang phóng lớn ở trước mắt. Hắn căn bản không kịp phản ứng, nắm đấm kia lập tức đập vào trên người của hắn. BÙM! Thân thể hắn nổ tung trong nháy mắt, Lục Ly lớn tiếng quát vang lên: - Thần thi, đánh chết người ẩn nấp phía dưới kia. Vèo vèo! Giọng nói Lục Ly vừa hạ xuống, thân thể Thần Thi chợt lóe xuất hiện ở phía trước Hóa Thần đang ẩn nấp, tốc độ phản ứng của Hóa Thần kia cũng không tệ lắm, lập tức lùi về phía sau ngay, còn lấy ra một khối ngọc phù cảnh báo cho Phương Duệ. BỐP! Hắn vừa mới cầm ngọc phù, thần thi lóe một cái đã tới bên cạnh hắn, một quyền ập tới đột ngột, không có gì ngoài ý muốn, Hóa Thần này bị đánh nổ nát. Vèo vèo! Lục Ly bay tới sau, hắn cầm một miếng ngọc phù cảnh báo trong tay, tay còn lại nắm lấy chân Thần Thi, hắn quát khẽ nói: - Thần Thi, dùng hết tốc lực bay tới hướng đông! Xoẹt! Thần Thi mở ra hai cánh, hóa thành một tàn ảnh biến mất tại chân trời phía đông. Hòa Nguyệt đứng trên đỉnh núi, cái miệng nhỏ mở thật to, vừa nãy đánh chết hai Hóa Thần chỉ trong thời gian một giây, bây giờ qua thời gian một giây nữa, Lục Ly và Thần Thi đã biến mất không thấy. - Tốc độ này... Lục Ly đột nhiên hành động, khiến Hòa Nguyệt không phản ứng kịp, còn Thần Thi kia đúng là quá kinh khủng! Hai người Hóa Thần, một quyền một người, thân thể nổ tung thành một vũng máu, có cảm giác đây không phải là cường giả cấp Hóa Thần, mà là hai tượng đất. - Hả? Ngoài thành Khiếu Thiên, Phương Duệ và một người khác ẩn thân trong đoàn người, hai người đang ngồi xếp bằng dưới đất, lúc này đều bị thức tỉnh. Bởi vì hai miếng ngọc phù bản mạng trên người Phương Duệ đã vỡ vụn rồi, chính xác là vỡ vụn cùng một lúc. Ngọc phù bản mạng vỡ vụn, điều này có nghĩa là hai Hóa Thần đã chết. Phương Duệ theo bản năng định ra tay tấn công cấm chế, giết hết mấy ức người này giết hết trả thù Lục Ly. Nhưng vào lúc này ngọc phù cảnh báo trong tay của hắn đột nhiên vỡ vụn rồi, điều này làm cho hắn hơi kinh ngạc! Dựa theo tình huống thường mà nói, ngọc phù cảnh báo nên vỡ vụn trước, sau đó mới tới ngọc phù bản mạng vỡ vụn. Hai người giám sát Lục Ly Hóa Thần phát hiện Lục Ly động thủ, cho nên bóp nát ngọc phù cảnh báo, sau đó mới bị Lục Ly giết chết. Tại sao lại trái ngược như vậy? Chẳng lẽ ngọc phù bản mạng này có vấn đề, hay là ngọc phù cảnh báo có vấn đề vậy? Hoặc là do Lục Ly không ra tay hả? Mọi người điều sẽ có lòng hiếu kỳ, trong lòng Phương Duệ kinh ngạc, đương nhiên quên mất tấn công. Hắn im lặng trong thời gian hai hơi thở, bầu trời phía tây vang lên tiếng xé gió. Lục Ly và Thần Thi tới! Lục Ly chọn Khiếu Thiên Sơn là có nguyên nhân, bởi vì ngọn núi này rất nổi tiếng, hơn nữa khoảng cách lại rất gần thành Khiếu Thiên. Khoảng cách hai trăm dặm nếu đúng như lời của hắn đoán chừng phải mất thời gian mười mấy hơi thở, nhưng trong chớp mắt Thần Thi đã có thể bay tới. Cho nên hai người Phương Duệ sắp xếp để giám sát kia, cũng không khác gì không phái người giám sát vậy. Vừa rồi chỉ trong thời gian một hơi Thần Thi của hắn đã chơi chết hai Hóa Thần kia, sau đó chạy tới đây, cộng dồn thời gian lại cũng chưa tới thời gian bốn hơi thở! Cộng thêm trên người hắn có một miếng ngọc phù cảnh báo, mới vừa bóp nát lúc nãy, điều này khiến cho Phương Duệ có hơi kinh ngạc không yên, cho nên hắn chọn lựa thời cơ từ khắp các phương diện hầu như không có sai. Khẩn trương nguyên một ngày rồi nguyên một đêm, cho dù là Hóa Thần cũng sẽ mệt mỏi cả người. Khi thấy ánh bình minh kia trong lòng mọi người sẽ tự động buông lỏng, bởi vì đã chịu đựng qua đêm tối khó khăn nhất. Lục Ly làm tất cả cũng vì tranh thủ thời gian một hai hơi thở này, khoảng thời gian đó cũng đủ để cứu vớt tính mạng của mấy ức con dân rồi. Thần thức của hắn dừng trên Phương Duệ và Hóa Thần bên cạnh, đầu tiện hạ lệnh ở trong lòng với Thần Thi trước: - Giết chết hai người kia! Vèo vèo! Thần Thi bay đi như một tia chớp, trong nháy mắt đã đứng trước Phương Duệ, trong lòng Phương Duệ sợ hãi, bởi vì hắn vừa mới nghe được tiếng rít gió phá vỡ không gian, sau một giây thần thi đã bay tới. Cũng bởi vì tạo hình và hơi thở của Thần Thi khiến cho Phương Duệ kinh ngạc ngạc lần nữa. Khí thế của Thần Thi kỳ thực đã thu liễm rất nhiều, hắn bé lại rồi, khí thế rõ ràng giảm đi rất nhiều, nếu không khí thế khủng bố của hắn đủ để ép chết những nhân tộc đáng sống bình thường xung quanh. Cho dù thu liễm, khí thế trên người Thần Thi cũng vô cùng kỳ lạ, vừa cảm thấy có hơi thở của xác chết lại vừa có hơi thở của người sống. Cộng thêm không có đầu, trên cổ còn rõ ràng dấu vết bị đao cắt đứt, cho dù là ai nhìn vào cũng phải kinh ngạc một giây. Ầm! Đối mặt với cấp bậc cường giả như Thần Thi mà sững sờ cũng đủ khiến cho Phương Duệ chết đi chín, mười lần rồi. Một quyền của Thần Thi đập vào trên cơ thể Phương Duệ, một giây sau thân thể Phương Duệ nổ tung, máu văng đầy trời bay bốn phương tám hướng, dính vào người dân bình thường xung quanh là việc không thể tránh khỏi, mấy trăm bình dân chạy ra ngoài, thấy thân thể ở giữa không trung đang sống sờ sờ bị đánh chết rồi. - A? Đây là thứ gì vậy? Một nơi khác, một Hóa Thần cách Phương Duệ không xa, vốn dựa theo kế hoạch ban đầu hai người sẽ tách ra. Nhưng Lục Ly một ngày một đêm không động thủ, hai người cho rằng không có chuyện gì rồi nên tụ tập lại với nhau, dù sao trong lòng rất khẩn trương nên mới muốn giao lưu với người khác. Thấy Phương Duệ bị một quái vật không đầu dùng một quyền đánh chết, Hóa Thần đó bị dọa rồi. Sau một khắc thân thể Thần Thi chợt lóe xuất hiện ở bên cạnh hắn, kết cục của hắn đã định trước rồi. Vèo vèo! Ngoài ra Lục Ly cũng đã bay tới, hắn tập trung vào đám người cung chủ Thiên Cung, lập tức phóng ra Linh Phong đầy trời bao vây đám người bọn họ. Sau đó ngay cả một câu hắn cũng không hỏi, đã phóng thích Thần Binh Linh Phong chém chết hai Địa Tiên và một đám Nhân Hoàng.
Chương 1498 Đuổi giết
Cho dù đám người kia thật lòng đầu hàng hay là bị ép cũng đều không thể tha thứ. Đầu hàng kẻ địch không quan trọng, nhưng giúp đỡ kẻ địch đối phó với con dân của Đấu Thiên giới, đó là sai lầm không thể tha thứ. Thành Khiếu Thiên phương bắc có rất nhiều quân sĩ, bọn họ thật ra cũng không biết cụ hể đang diễn ra chuyện gì, mà chỉ làm theo lệnh thôi. Lúc này còn nhìn rõ được, cũng chỉ cảm giác có hai bóng người bay tới, sau đó hai người Phương Duệ bị giết, cung chủ Thiên Cung cũng bị giết. Khi một đám người thấy Lục Ly bừng bừng sát khí, vô số người đã quỳ xuống, vô cùng thấp thỏm, lo âu. Mặc dù bọn họ không biết chuyện này làm sai tới cỡ nào, nhưng ít nhất cũng biết đã làm sai, Lục Ly đang rất nổi giận! Ầm! Lục Ly không nói gì, lấy ra một miếng Ngọc Phù bóp nát, sau đó đi tới, thu Thần Thi vào bên trong không gian. Hắn ở giữa không trung im lặng đợi chờ, ước chừng qua thời gian ba cây nhan, truyền tống trận của thành Khiếu Thiên sáng lên, Chấp Pháp Trưởng Lão mang theo một đám trưởng lão của điện Thí Ma tới. - Thái gia gia, ở đây giao cho ngài! Lục Ly không nói nhiều chỉ dặn dò một câu. Hắn có thể giết kẻ địch, nhưng những... những chuyện giải quyết hậu này hắn không có thời gian đi làm. Trong lúc đang đàm phán với Nhan Cô, hắn đã để cho Hòa Nguyệt báo với Chấp Pháp Trưởng Lão ẩn nấp ở xung quanh, tiếp nhận chuyện giải quyết hậu quả này. - Ừ, Lục Ly, cẩn thận chút! Chấp Pháp Trưởng Lão hơi gật đầu, vẫy tay với Lục Ly ở phía xa, Hòa Nguyệt bay tới, Lục Ly mang theo Hòa Nguyệt vào trong truyền tống trận, biến mất không thấy. - Ta là Chấp Pháp Trưởng Pháp Trưởng Lão của điện Thí Ma! Chấp Pháp Trưởng Lão bay lên giữa không trung, dùng dao động Huyền lực nói: - Vừa rồi là Lục điện chủ Lục Ly đã đánh chết kẻ địch bắt giữ các ngươi, bây giờ các ngươi được cứu rồi, cũng an toàn rồi. Mọi người đừng có loạn, ta sẽ sắp xếp người đưa từng người các ngươi trở về. Một đám con dân bình thường đã rất thấp thỏm lo âu trong suốt những ngày qua, cộng thêm có rất nhiều người chết đi, mọi người điều sắp đến bến bờ sụp đổ rồi. Bây giờ nghe thấy lời nói của trưởng lão điện Thí Ma, vô số người mừng phát khóc, rất nhiều người quỳ lạy trên mặt đất, hướng về phía Lục Ly rời đi mà dập đầu. Bọn họ không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, chỉ có thể chọn dùng biện pháp đơn giản nhất là dập đầu. Lục Ly luôn luôn có uy danh rất cao trong Đại địa Thần Châu, lần trước đánh bại Đại Ma Thần, những dân thường này đã tôn hắn làm thần rồi. Thần của bọn họ đã đánh lui kẻ địch, cứu rỗi bọn họ, điều này khiến cho hình tượng Lục Ly trong lòng bọn họ so với Đấu Thiên đại đế đã không có khác biệt rồi. ... - Hòa Nguyệt! Lục Ly liên tục truyền tống, tới lúc tiến vào Thí Ma chiến trường, hắn mới ngừng lại hỏi: - Ngươi chắc chắn ở Đại địa Thần Châu không còn Hóa Thần ẩn nấp chứ? - Ta chắc chắn. Hòa Nguyệt gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút vẫn nhịn không được hỏi: - Đại nhân, bây giờ ngài đuổi theo giết bọn họ sao? Còn... Đuổi kịp không? - Nếu như bay tới chắc chắn sẽ không đuổi kịp! Lục Ly cười nhạt, giải thích một câu: - Tuy nhiên ngươi hình như quên mất bọn Kha Mang và Thiên Hồ Vương rồi sao? Mấy ngày hôm trước bọn họ đi làm gì chứ? Hòa Nguyệt ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ nói: - Truyền tống trận, bọn họ đi xây dựng truyền tống trận rồi. - Ha ha! Lục Ly đùa cợt cười một tiếng, nói: - Kha Mang không chỉ tham ngộ truyền tống trận, còn suy nghĩ ra cách phong ấn lối đi phía nam kia của Đại địa Đông Doanh. Đám Nhan Cô cho rằng có được Thiên Tà Châu, còn giữ chân ta một thời gian, cảm thấy có thể ung dung rời đi, nhưng tiếc là bọn họ nghĩ nhiều rồi... - Đại nhân anh minh! Hòa Nguyệt vuốt mông ngựa, từ thành Thí Ma bay đi thành Thiên Ma bên kia cần một ít thời gian, cho dù tốc độ đám người Nhan Cô có nhanh, ít nhất cũng phải mất thời gian hơn một ngày, đoán chừng bây giờ còn chưa đi vào Đại địa Đông Doanh đúng không? Hơn nữa bọn họ đi từ Đại địa Đông Doanh phá vỡ ranh giới ra vào một mạch đi bằng truyền tống, ít nhất cũng cần thời gian nửa ngày, nếu như Kha Mang xây dựng truyền tống trận... thậm chí Lục Ly còn nhanh hơn một bước so với đám người Nhan Cô. - Đi! Lục Ly không dám nói nhảm nhiều nữa, lỡ đâu xây dựng truyền tống trận có vấn đề xảy ra, lỡ đâu đám người Nhan Cô có thần thông gì đó, rời đi trước một bước, vậy Thiên Tà Châu chẳng khác nào tặng không cho người ta rồi. Lục Ly mang theo Hòa Nguyệt đi vào Thí Ma chiến trường, dạo một vòng xung quanh tìm ám hiệu mà Kha Mang để lại. Sau khi hai người liên tục tìm kiếm, quả nhiên ở trong một sơn động tìm được rồi một cái truyền tống trận. Cái truyền tống trận này rất lớn, có tia sáng chuyển động phía trên, rõ ràng là hoàn hảo, chính xác là truyền tống trận đi qua khoảng cách xa. Ù… Ù… Ù…! Hai người bước vào truyền tống trận, Lục Ly đánh ra vài ánh sáng lấp lánh, truyền tống trận nhanh chóng sáng lên, tạo ra một luồng sáng ngút trời, Lục Ly và Hòa Nguyệt biến mất bên trong truyền tống trận. Nhan Cô đã vào Đại địa Đông Doanh, hơn nữa đã vào có nửa canh giờ, hắn hầu như không có nghỉ ngơi trong chốc lá, mà dốc hết sức phi hành. Sau khi vào Đại địa Đông Doanh, hắn bắt đầu truyền tống liên tục, lúc này đã đi vào toà thành trì của Đại địa Đông Doanh đại địa. Ầm! Sau khi tới toàn thành trì này, hắn giơ tay tấn công mấy lần, giết toàn bộ nhân tộc, quân sĩ và nô dịch ma tộc trong thành trì, nhưng khi hắn chuẩn bị tiến vào truyền tống trận tiếp theo, hắn đột nhiên lại ngừng lại, giơ tay lên từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc phù, mà miếng ngọc phù kia đã vỡ nát. - Phương Duệ chết rồi! Một tên Hóa Thần đi theo bên cạnh Nhan Cô, là Hóa Thần của Thần Hoàng Giới, sắc mặt của trở nên khó nhìn, ánh mắt nhìn sang Nhan Cô cẩn thận hỏi: - Đại nhân, là Lục Ly động thủ sao? - Trừ hắn ra thì còn có thể là ai? Trong mắt Nhan Cô đều là sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: - Sau khi trở về, ta nhất định sẽ để tộc vương tự mình đến đây một chuyến, giết chết Lục Ly, sau đó tiêu diệt toàn Đấu Thiên giới, bất kỳ sinh vật nào cũng phải chém tận giết tuyệt.
Chương 1499 Chỉ dựa vào ngươi sao?
Phương Duệ là người của Nhan gia, lại có quan hệ rất sâu với Nhan Cô, hai nhà đã có quan hệ thông gia mấy đời rồi. Lần này Nhan Cô mang ba Hóa Thần của Nhan gia đi, chết hết toàn bộ rồi, chuyện này khiến cho sát ý trong lòng của hắn đạt đến đỉnh điểm. - Lục Ly có thể đuổi theo hay không? Một Hóa Thần khác nghĩ đến dáng vẻ Lục Ly chỉ dùng một chiêu chém chết Ngô Quảng Đức, trong lòng lại hoảng sợ, hắn suy nghĩ một chút nói: - Đại nhân, không bằng chúng ta đừng đi Phương Nam, tìm đại một tiểu thế giới đi vào, rồi tiếp tục phá vỡ lối đi khác gần Thủy Nguyên Giới được không? Dù sao nhiều nhất cũng chỉ tốn một ít thời gian thôi, nhưng vậy an toàn hơn. - Chu Hải, có phải ngươi ngớ ngẩn rồi hay không? Phương Duệ chết rồi nên tâm trạng Nhan Cô đang rất kém, lập tức mắng: - Lục Ly có thể di chuyển tới đây trong chớp mắt phải không? Tới tiểu thế giới cái gì? Nếu đi như vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian biết không? Mẫu Tử Liên Thể thú ở khắp nơi, nếu như bị Lục Ly dò thấy, vậy không phải là chờ chết sao? Đi! Nhan Cô đi vào truyền tống trận đầu tiên, Hóa Thần tên Chu Hải kia cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tiếp tục truyền tống theo. Bọn họ muốn tới Phương Nam nhất, ở đó không có truyền tống trận vượt qua khoảng cách xa, cho nên chỉ có thể truyền tống từ vực thành sang vực thành khác, nhưng như vậy sẽ tốn ít hơn thời gian nửa ngày. Đám người Trần Vô Tiên mới vừa đi vào Đại địa Đông Doanh, ngoại trừ hai người Nhan Cô thì tất cả Hóa Thần còn lại điều đã đến. Đương nhiên bọn họ không thể bay một mạch tới, như vậy càng tốn nhiều thời gian, chỉ có thể giống như Nhan Cô truyền tống từ vực thành này sang vực thành khác. Lại truyền tống thêm nửa canh giờ, Nhan Cô đột nhiên nhận ra không thể nào truyền tống nữa, bởi vì truyền tống trận bên trong thành lờ mờ không ánh sáng, rõ ràng là hỏng mất rồi. Trong thành này có tổng cộng tám truyền tống trận, bảy cái đã hỏng hết rồi. Tám truyền tống trận thông với tám thành trì, một là do truyền tống trận bên này hỏng rồi, hai là truyền tống trận của bảy thành trì bên kia bị hủy diệt hoặc là bị phong ấn rồi. - Chuyện này, chẳng lẽ là do Lục Ly giở trò sao? Chu Hải có cảm giác sợ hết hồn, một mạch truyền tống tới đây tất cả truyền tống trận đều rất tốt, đến đây đột nhiên lại hỏng mất, chuyện này khiến hắn cảm thấy có nguy cơ rất lớn. - Bay luôn đi! Nhan Cô lấy bản đồ xem thử, phát hiện đã tới Đại địa Đông Doanh hướng Trung Nam, bay đến phương Nam dù thế nào cũng mất ba canh giờ, mấy canh giờ Lục Ly có thể từ Đại địa Thần Châu bay tới đây sao? - Chu Hải! Nhan Cô mang theo Chu Hải bay đi, cấp bậc này của hắn đừng nói mang theo một người, cho dù đeo theo mấy vạn cân cũng sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ, hắn vừa phi hành vừa dặn dò nói: - Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ngươi cứ nhanh chóng xông lên phía trước, ta sẽ tìm cơ hội giúp đỡ ngươi. Lộp bộp! Chu Hải biến sắc, đây là Nhan Cô muốn để hắn giữ chân Lục Ly, giúp hắn có cơ hội chạy trốn sao? Tìm cơ hội giúp đỡ tấn công cái gì chứ? Chu Hải hiểu rất rõ Nhan Cô, hắn không phải là người như thế. - Thế nào? Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta sao? Thấy sắc mặt Chu Hải khó coi đôi mắt lập lòe, Nhan Cô lạnh lùng nhìn lướt qua, giải thích: - Nếu như ta chết rồi, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sao? Chỉ cần ta có thể sống sót, cho dù ngươi xảy ra chuyện, vậy ta cũng có thể chiếu cố Chu gia của ngươi, hiểu chưa? - Vâng, đại nhân! Chu Hải im lặng chốc lát, khổ sở trả lời. Chính hắn cũng hiểu nếu như Nhan Cô chết, hắn chắc chắn sẽ không chạy được, nhưng nếu hắn chết giúp Nhan Cô trốn, ít nhất gia tộc của hắn có thể nhận một chút lợi ích. Trong lòng của Nhan Cô thật sự thâm sâu khó lường, nếu không sẽ không nói ra những lời này với Chu Hải. Chuyện khiến Nhan Cô không hiểu nổi chính là Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu quá dễ dàng, một món Thần Khí cường đại như thế, làm sao có thể vì một ít dân đen mà thẳng tay nộp ra chứ? Chỗ này khiến Nhan Cô không thể nào nghĩ ra. Cộng thêm chuyện Phương Duệ chết, truyền tống trận bị hủy, những chuyện này khiến cho trong đầu hắn bị bịt kín bởi một mảng mờ mịt, cứ cảm thấy có chuyện gì không may xảy ra... Liên tục dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, Nhan Cô không vào thành trì, bay một mạch trong hai canh giờ, nhưng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng Nhan Cô đang căng chặt bây giờ mới hơi buông lỏng một chút. Hắn xem bản đồ một chút, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa canh giờ nữa là có thể tới cửa ra vào. Sau nửa canh giờ! Nhan Cô thấy được một cái động đen lớn ở phía xa xa bầu trời hướng nam, đó là chỗ bọn họ phá vỡ ranh giới cửa ra vào, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng tới đây. Xem ra lúc nãy hắn suy nghĩ nhiều rồi, chỉ cần đi vào đây là hắn có thể tới Thủy Nguyên Giới, dựa vào lai lịch có thể trở về Thần Hoàng Giới một cách nhẹ nhõm rồi. - A? Không đúng... Bay tới khoảng cách phía trước lần nữa, gương mặt Nhan Cô biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện một vấn đề, bên ngoài động đen to, dường như... Có một vòng bảo vệ rất mỏng thì phải? Vừa rồi do khoảng cách quá xa nên hắn không thấy rõ, lúc này lại gần mới có thể nhìn rõ ràng. - Có người phong ấn lối đi! Nhan Cô kinh hô, thần niệm giống như thủy triều quét tới phía xa, hắn nhanh chóng kinh hô lần nữa: - Lục Ly, sao có thể chứ? Bên dưới cửa ra vào không gia, một mình Lục Ly đang thong thả đứng, hai tay để sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, tóc trắng nhẹ nhàng tung bay, giống như nơi này hậu hoa viên nhà hắn. - Ha ha! Nghe được lời nói Nhan Cô, Lục Ly ngẩng đầu nhìn thẳng hắn cười một tiếng, nói: - Tại sao không thể hả? Nhan Cô, ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi, tốc độ phi hành của ngươi đúng là chậm quá phải không? - truyền tống trận, Lục Ly phái người xây dựng truyền tống trận! Cuối cùng Nhan Cô cũng tỉnh ngộ, hắn vốn không nghĩ tới phương diện này, sau khi thấy động đen bị phong ấn mới giật mình nhận ra.
Chương 1500 Tru diệt
Đấu Thiên giới có đại sư cấm chế trận pháp! Bình thường xây dựng truyền tống trận vượt qua khoảng cách xa mất thời gian rất lâu, nhưng nếu có đại sư cấm chế trận pháp thì thời gian lập tức có thể rút ngắn gấp mấy lần. Lúc trước hắn luôn nghĩ tới chuyện của Thiên Tà Châu, nghĩ tới Lục Ly có thể truy sát hay không, lại không nghĩ rằng Lục Ly đã sớm dàn xếp hết rồi. Khó trách lại dễ dàng đưa Thiên Tà Châu cho hắn, bây giờ nhìn lại Lục Ly vốn dĩ không sợ hắn mang theo Thiên Tà Châu trốn đi Đấu Thiên giới. - Chu Hải! Nhan Cô chợt quát ra một tiếng, rồi đột nhiên đánh về phía Lục Ly một luồng sáng, sau đó thân thể hắn nhanh như chớp lui về phía sau, hắn đẩy Chu Hải hướng về phía Lục Ly. - Lục Ly, chết đi! Chu Hải biết hắn chắc chắn chết không thể nghi ngờ, chỉ có thể liều mạng rống to, cố gắng giúp Nhan Cô kéo dài thời gian để giúp Nhan Cô chạy trốn. - Chỉ dựa vào ngươi sao? Còn chưa đủ đâu! Ấn đường của Lục Ly chợt lóe sáng, Âm Quỳ thú xuất hiện, gầm gừ phóng tới Chu Hải. Lục Ly vốn dĩ không có ý định ra tay, không gian giới trong tay phát sáng, Thần Thi xuất hiện, bàn tay to của hắn chỉ vào Nhan Cô nói: - Đi cắt đầu của hắn xuống cho ta. VÈO! Chu Hải vốn định chặn thần thi lại, ai ngờ thấy hoa mắt, đột nhiên không thấy Thần Thi đâu, nó hóa thành một luồng sáng dùng tốc độ khủng khiếp đuổi theo Chu Hải. - Đây là thứ gì? Mặc dù Nhan Cô đang chạy trốn, nhưng thần niệm vẫn tập trung vào Lục Ly bên này, khi Thần Thi xuất hiện trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra ngay. Tuy nhiên không đợi hắn phản ứng kịp, thần thi đã hóa thành một luồng sáng bay đến chỗ hắn, tốc độ khủng bố không ngừng kéo gần hơn khoảng cách của hai người. Tốc độ của Nhan Cô ở Hóa Thần đỉnh phong không tính là chậm, bởi vì hắn đã lĩnh ngộ được Phong hệ cao thâm, đáng tiếc so với Thần Thi lại không khác gì phi điểu cùng loài bò sát. Đương nhiên trên thực tế cũng không tới mức khoa trương như vậy, mà đó chính là cảm giác của một mình Nhan Cô. - Trốn không thoát rồi! Nhan Cô năm nay đã sống hơn một ngàn ba trăm năm, cả đời trải qua vô số chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hắn nhìn lướt qua cũng biết không thể nào thoát được, chỉ có cách tử chiến thôi. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Thần Thi không đầu màu hoàng kim kia, sắc mặt trở nên vô cùng cứng nhắc, mặc dù Thần Thi này đã thu liễm hơi thở, nhưng hắn vẫn dễ dàng cảm nhận được thần uy trên người Thần Thi này! Hắn không biết vì sao Phàm Nhân Giới lại xuất hiện một cỗ Thân Thi, mà nó còn không có đầu, hắn chỉ biết chắc chắn phải dùng toàn lực đối phó, sử dụng sức mạnh mạnh nhất, nếu không có thể sẽ bị Thần Thi này dùng một chiêu đánh chết ngay lập tức. Trong tay của hắn xuất hiện một viên châu mà lục, đây là Thần Khí mà lần trước sử dụng, sau khi được hắn rót huyền lực vào, lúc này hạt châu sáng lấp lánh đột nhiên biến lớn lên, hơn nữa còn biến hình thành một tấm lá chắn khổng lồ bị Nhan Cô cầm trong tay. Đồng thời tay còn của hắn lại xuất hiện một trường kiếm, bất cứ lúc nào cũng thể tấn công. Vèo vèo! Thần Thi như Quỷ Hồn nhẹ nhàng bay tới đây, vẫn không phóng thích bất kỳ đòn tấn công mạnh mẽ khác, chỉ đơn giản giơ nắm tay màu hoàng kim lên, đánh một quyền về phía tấm lá chắn. - Cút... Một tay Nhan Cô giữ chặt tấm chắn, tay còn lại giơ kiếm dài lên, chém một đường cong về phía Thần Thi. Khi sử dụng trên trường kiếm kia xuất hiện lôi quang nhấp nháy, cộng thêm âm thanh rít gào của gió lớn, cảm thấy giống như là sấm gió hội tụ gào thét vậy. Ầm! Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Nhan Cô mang theo tấm chắn bị nện bay một cách dễ dàng, khi trường kiếm kia chém vào trên thân thể Thần Thi lại xuất hiện tia lửa, phát ra tiếng kim loại chạm vào nhau. - Làm sao có thể? Nhan Cô dùng thần niệm dò xét Thần Thi, đôi mắt đầy kinh ngạc. Một đòn tấn công toàn lực của hắn rõ ràng không thể nào phá vỡ phòng ngự của Thần Thi không đầu, trên làn da ngay cả một vết thương nhỏ cũng không xuất hiện. - Năng lượng tiêu hao thật khủng khiếp, xong rồi... Nhan Cô cảm ứng năng lượng trong viên châu thử trong lòng lập tức hoảng hốt, hắn cũng không do dự quá lâu, nhanh chóng quát lên: - Lục Ly, kêu hắn dừng lại, chúng ta nói chuyện một chút! Thân thể Lục Ly bay đến, trong hạ lệnh dừng lại với Thần Thi không đầu, hắn đứng cách đó không xa cười nhạt nói: - Ngươi nghĩ nói chuyện như thế nào? Không bằng trả Thiên Tà Châu cho ta trước rồi hãy nói được không? Thứ này... Không thuộc về ngươi. - Hù... Hù... Bên kia Âm Quỳ thú đang đại chiến với Chu Hải, tuy nhiên rõ ràng là Âm Quỳ thú đang chiếm thế thượng phong, đang chèn ép đánh Chu Hải, đoán chừng không còn bao lâu nữa Chu Hải cũng sẽ bị Âm Quỳ thú giết chết. Nhan Cô nhìn lướt qua Chu Hải bên kia, lại nhìn thoáng qua Thần Thi không đầu bên cạnh, mặt hắn trở nên nặng nề nói: - Lục Ly, ngươi nên biết lão tổ nhà ta là Nhan Thiên Cương, ngài ấy là cấp Đại Năng của Thần Giới, thiên tư tuyệt thế như ngươi sớm muộn cũng một ngày có thể bay lên Thần Giới. Nếu như ngươi có thể gia nhập Nhan gia của chúng ta, vậy tới khi ngươi đi Thần Giới lão tổ đương nhiên sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, trong thoáng chốc ngươi sẽ phong sinh thủy khởi(*) ở Thần Giới. - Những lời nói nhảm đừng nói thì tốt hơn! Vẻ mặt Lục Ly lạnh lùng nói: - Nếu như ngươi không còn lời nào để nói vậy ta tiễn ngươi lên đường đây. - Đừng! Nhan Cô gấp gáp, vội vàng hét lớn: - Lục Ly, có thể chuyện ở Thần Giới ngươi không biết rõ, loại cấp bậc như Man Thần, Vu Thần ở Thần Giới, dưới tay lão tổ nhà ta đừng nói một vạn, ít nhất tám ngàn. Ở Thần Giới mà không có chỗ dựa là vô cùng dễ chết, mà nếu như ngươi ở đây đắc tội với một Đại Năng ở Thần Giới mà nói... Ngươi đi Thần Giới chỉ có con đường chết... - Tấn công! Lục Ly không muốn nghe những nói nhảm nữa, hắn hạ lệnh, thân thể thần thi chợt lóe bay về phía Nhan Cô bên kia đánh một quyền. Thần niệm của Nhan Cô vẫn luôn tập trung trên người Thần Thi, nên đương nhiên hắn còn phản ứng kịp, nhanh chóng cầm lá chắn màu xanh lá ngăn lại, trường kiếm trong tay không cam lòng mà hung hăng chém vào Thần Thi.
Bình luận facebook