-
Chương 1501-1505
Chương 1501 Tru diệt
Lần này hắn sử dụng công pháp cao thâm, xung quanh trường kiếm xuất hiện sức mạnh hủy diệt màu đen, để xem có thể phá vớ phòng ngự của Thần Thi hay không. Ầm! Không ngoài ý muốn là Nhan Cô bị đánh bay, trường kiếm chém vào trên người Thần Thi lại không lưu lại chút dấu vết nào, giống như thần thí kia của hắn làm từ gỗ bình thường vậy. Dừng lại Lục Ly, ta cho ngươi Thiên Tà Châu! Nhan Cô thấy Thần Thi sắp bay tới, vội hét lớn: - Ngay cả Mộc Nguyên châu trong tay ta cũng có thể cho ngươi, ta còn có thể yêu cầu Nhan gia cho ngươi Thần Nguyên, Thần Nguyên là thần vật rất có lợi trong tu luyện. Lục Ly không mảy may dao động mà lạnh băng trả lời: - Không cần đâu, chờ ngươi chết rồi thì Thiên Tà Châu và Mộc Nguyên châu sẽ là của ta. Còn về phần Thần Nguyên mà ngươi nói... Ta sẽ tới Thần Giới lấy, chờ ta giết sạch Nhan gia, toàn bộ thần vật đều là của ta. Lần này Thần Châu đại địa đã chết mấy nghìn vạn nhân tộc, khoản nợ máu này không thể nào không đòi lại, cộng thêm nếu hắn không giết tới Cửu giới thì sớm muộn gì bọn họ cũng quay trở lại trả thù. Đại chiến là chuyện không thể tránh khỏi, vậy không bằng đặt chiến trường ở Cửu Giới, người chết cũng không phải con dân của Đấu Thiên giới. Ầm! Thần Thi đánh ra một quyền, đánh bay Nhan Cô lần nữa, Lục Ly nhướng mày, trong lòng hạ lệnh với Thần Thi: - Đứng đánh vào tấm khiên đó nữa, tấn công thẳng vào Nhan Cô đi! Thần thi là con rối, mặc dù tâm ý tương thông với hắn, nhưng lại không có bất kỳ kỹ thuật chiến đấu, cho nên Lục Ly chỉ có thể ra lệnh khác đối với hắn. Vù Vù Vù! Thần Thi bay lên lần nữa, Nhan Cô lại giơ cái khiên lên nhưng lần này Thần Thi đã nhận được mệnh lệnh thông minh của Lục Ly rồi. Ngay khi nắm đấm chạm vào lá chắn, hắn đột nhiên thay đổi quyền nắm lấy cái khiên, rồi bất chợt vung lên, một chân quét ngang qua đá bay Nhan Cô ra ngoài. - Ném cái khiên lại đây! Lục Ly vui mừng, Thần Thi quăng cái khiên về phía Lục Ly bên này, thân thể bay tới, nấm đấm hung hăng đánh tới Nhan Cô. - Không, Lục Ly, ngươi không thể giết ta... Mắt Nhan Cô thấy nấm đấm của Thần Thi bay tới, hắn vừa dốc toàn lực chém vào Thần Thi, vừa rống lên giống như bệnh tâm thần: - Lục Ly, nếu ngươi dám giết ta, tới khi ngươi đi Thần Giới lão tổ nhà ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành trăm mảnh! - Giết! Lục Ly thốt lên một chữ lạnh như băng, Thần Thi không nhìn trường kiếm mà Nhan Cô chém tới, bất chợt đánh tới, tầng tầng lớp lớp trong cơ thể Thần Thi bị nện bay. Cơ thể đang bay giữa không trung đột nhiên miệng phu ra máu tưới, chiến giáp trước ngực vỡ nát toàn bộ, bên trong rõ ràng có thể thấy bị lõm xuống. - Ồ? Lục Ly hơi hơi kinh ngạc, cơ thể Nhan Cô có phòng ngự mạnh mẽ như vậy sao? Phải biết rằng lúc trước Thần Thi tấn công toàn dùng một quyền đánh nổ tung kẻ địch. - Lục Ly, đừng giết ta, chúng ta bàn bạc lại! Nhan Cô vừa kinh hoàng chạy trốn, vừa rống to, tâm của Lục Ly lại vững như sắt, Thần Thi không nhận được mệnh lệnh bay đi nên ung dung đuổi theo Nhan Cô, sau đó dùng một quyền đập vào trên đầu Nhan Cô. Bùm! Đầu Nhan Cô nổ tung, máu văng tung tóe đầy trời, một cơ thể không đầu bay ra, rơi xuống bên trong khe núi phía trước khiến cho ngọn núi nhỏ sụp xuống. Thân thể Lục Ly bay đi, tìm được không gian giới của Nhan Cô, sau đó ung dung luyện hóa, hắn lấy Thiên Tà Châu ra rồi vừa lòng nở nụ cười, cuối cùng Thiên Tà Châu cũng đoạt lại được. Phong Sinh Thủy Khởi(*): tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. - Hù hù... Lục Ly lấy Thiên Tà Châu về, không có xem không gian giới của Nhan Cô, bị tiếng kêu của Âm Quỳ thú hấp dẫn. Hắn nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Hải bị Âm Quỳ thú dùng một móng vuốt đánh bay, trong miệng hắn điên cuồng phun máu tươi. Âm Quỳ thú nuốt chửng Ngân Long Vương và cơ thể Tam Túc Kim Thiềm thú, thực lực đã vượt qua Hóa Thần trung kỳ, so với Hóa Thần hậu kỳ đỉnh phong thì còn kém chút, nhưng đối phó với Hóa Thần tiền kỳ là không thành vấn đề. Lục Ly cau mày nhìn Chu Hải mấy lần, mang theo Thần Thi tới bên kia, tới bên cạnh hắn thấy Chu Hải bị một chân Âm Quỳ thú đè dưới đất, thân thể hắn đã bị thương rất nặng, Lục Ly mở miệng nói: - Cho ngươi một cơ hội, làm nô dịch cho ta mười năm, ta có thể tha chết cho ngươi lần này. Ầm! Mặt đất nổ tung, Chu Hải bay ra, hắn vừa đối chiến với Âm Quỳ thú, vừa căm tức nhìn Lục Ly nói: - Tạp chủng nhỏ, ngươi mới bao nhiêu tuổi hả? Nhĩ lão tổ của ta năm nay đã hơn tám trăm tuổi, muốn ta làm nô bộc cho ngươi, ngươi nằm mơ đi. - Có cốt khí, vậy thì đi chết đi! Lục Ly không khuyên nhiều nữa, có thể có thêm một hồn nô của Hóa Thần cảnh là chuyện tốt, nhưng nếu như không đồng ý hắn cũng không quan tâm. Bởi vì hắn có Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật, có thể tạo ra một trăm người đá, cũng chính là một trăm Hóa Thần. Ầm Ầm Ầm! Âm Quỳ thú không ngừng tấn công, nó còn chưa phóng thích thần phú thiên phú của nó, trong giống như một con mèo đang đùa giỡn với một con chuột vậy, Chu Hải mỗi lần bay tới điều bị nó dùng một móng vuốt đánh bay. Nếu như muốn trốn nó mở ra hai cánh, ung dung đuổi theo, sau đó dùng một móng vuốt vỗ xuống! Lục Ly nhìn một hồi rồi hạ lệnh cho Âm Quỳ thú: - Giết hắn đi, đừng đùa nữa! - Hù hù... Âm Quỳ thú hét lớn, sử dụng thần thông thiên phú, móng vuốt nhanh như chớp đánh liên tiếp về phía Chu Hải ba lần, đầu Chu Hải bị đánh rách tả tơi, hoàn toàn chết đi. Lục Ly bay qua thu chiến giáp Bán Thần Khí và không gian giới của Chu Hải, cũng thu hồi Âm Quỳ thú và Thần Thi, bay tới dãy núi ở phía xa. - Thánh chủ! - Đại nhân! Kha Mang, Hòa Nguyệt, Thiên Hồ Vương bên trong dãy núi thấy Lục Ly bay tới vội vàng khom người hành lễ, cảnh chiến đấu mới vừa rồi mọi người điều thấy, Hòa Nguyệt thì không có biểu hiện gì, Thiên Hồ Vương lại bị hù dọa. Nhan Cô bị đánh chết dễ dàng như thế sao? Nàng cảm thấy Lục Ly sâu không lường được. Lục Ly hơi gật đầu, ánh mắt nhìn Hòa Nguyệt hỏi: - Đám Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp đến đâu rồi?
Chương 1502 Cúi đầu
Đám người Trần Vô Tiên theo sau Nhan Cô, chặng đường kéo dài nửa canh giờ, Hòa Nguyệt tới bên này sau đó thả ra rất nhiều Tử Thể, quản chế toàn bộ Đại địa Đông Doanh. Hòa Nguyệt biết rõ hành tung của đám người kia như lòng bàn tay, báo cáo nói: - Đến thành Ma Vu rồi, nhanh thôi bọn họ sẽ không có cách nào truyền tống, chỉ có thể bay tới bên này. - Tốt! Lục Ly chuẩn bị ở đây ôm cây đợi thỏ, đám người kia muốn trở về vì nơi này là có sẵn lối đi. Nếu không bọn họ phải mất một thời gian lâu dài để tạo ra một lối đi khác nữa, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể phá hủy hàng rào không gian đúng không? Nhân lúc còn thời gian, Lục Ly lấy Mộc Nguyên châu ra, đây cũng là Thần Khí nha nhưng hắn còn chưa biết dùng như thế nào. Tuy nhiên hắn xem cách Nhan Cô dùng, hình như có thể giải độc trị thương, còn có thể biến thành tấm chắn phòng ngự đúng không? Thần Khí quả nhiên không bình thường nha. Sau khi Nhan Cô chết Mộc Nguyên châu này lập tức biến thành một hạt châu, một viên rất nhỏ, chỉ lớn như trứng gà vậy, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, cầm trong tay vô cùng thoải mái. Theo lý mà nói Nhan Cô chết đi, thứ này đã biến thành vật vô chủ, tinh thần ấn ký của Nhan Cô biến mất, luyện hóa rất dễ. Lục Ly thử dùng Huyền lực luyện hóa, hạt châu này cũng dần dần bắt đầu sáng lên, Lục Ly cảm ứng một chút trong lòng hơi bình tĩnh. Tốc độ luyện hóa của hạt châu này rất chậm, nhưng chỉ cần có thể luyện hóa, thì đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, theo hắn tính toán thì tối đa một tháng là có thể luyện hóa xong. - Hả? Lục Ly đang suy nghĩ chuyện Mộc Nguyên châu, Hòa Nguyệt phát ra một tiếng kinh ngạc khiến hắn thức tỉnh, Hòa Nguyệt nhìn Lục Ly giải thích: - Bọn họ tách ra, Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ không có dẫn người bay tới bên này, còn Trần Vô Tiên thì mang theo một nhóm người tiếp tục bay tới bên này. Mày Lục Ly cau lại, hỏi: - Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hồ bay về hướng nào rồi? Bọn họ định bay đi đâu vậy? Hòa Nguyệt xem xét nói: - Bọn họ bay về phía tây, không biết định đi đâu. Mang theo năm Hóa Thần, còn Trần Vô Tiên thì mang theo mười mấy Hóa Thần bay tới bên này, khoảng mấy canh giờ nữa là bay tới bên này. - Chẳng lẽ ngọc phù bản mạng của Nhan Cô nằm trong tay bọn họ à? Lục Ly cau mày suy nghĩ một chút, sau đó phất tay: - Ngươi triệu tập một số Tử Thể ẩn nấp trong con đường bọn họ đang đi, giám sát bọn họ hết một đường. Hòa Nguyệt gật đầu nhắm mắt lại bắt đầu sắp xếp, Lục Ly suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không an toàn, hắn đi vài vòng bên trong sơn cốc sau đó nói: - Đừng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ nữa, chúng ta lập tức đi tìm Trần Vô Tiên, sau khi giết chết bọn họ, rồi đi truy giết Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ. Mệnh lệnh của Lục Ly không ai dám chất vấn, Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu thu Kha Mang và Hòa Nguyệt vào, để Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương ở xung quanh giám sát, lỡ đâu rơi vào tình huống đặc biệt gì còn có thể ngăn cản trong chốc lát. Thiên Tà Châu nhanh chóng bay đi, có Hòa Nguyệt hướng dẫn Lục Ly bất cứ lúc nào cũng có thể nắm rõ hành tung của đám người Trần Vô Tiên. Tốc độ Thiên Tà Châu không tệ, đám người Trần Vô Tiên bên kia bay tới một hướng, cho nên phi hành vẻn vẹn hơn một canh giờ, Hòa Nguyệt mở miệng nói: - Ở phía trước, cách hơn mười vạn dặm, nhiều nhất thời gian ba cây nhan là có thể tới bên này. - Tốt! Thân thể Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu bay ra, đứng trên một đỉnh núi cao, lẳng lặng chờ đợi đám người Trần Vô Tiên đến. Bổn mạng châu của Lục Ly xuất hiện, còn bắt đầu ngưng tụ ra một ít người đá, sau khi hắn ngưng tụ ra mười mấy người đá, phía trước lập tức truyền đến tiếng phá vỡ, đám người Trần Vô Tiên tới. Ầm! Thu toàn bộ người đá vào bên trong không gian giới, ánh mắt Lục Ly hướng tới nơi xa, từng điểm đen nhanh chóng phóng to, tổng cộng có mười ba người, Trần Vô Tiên bay ở đầu đoàn người. - Hả? Thần niệm Trần Vô Tiên luôn luôn dò xét bốn phía, khi hắn cách bên đó hơn mười dặm đã dò xét ra điều bất thường rồi. Hắn dò xét thấy một người thanh niên mặc áo bào trắng đứng ở đỉnh núi bên đó, tóc trắng tung bay tùy ý, hắn còn nghĩ rằng mình dò xét sai rồi, hai mắt mở to. - Lục Ly! Trần Vô Tiên ngừng ở giữa không trung, những người còn lại cũng dò xét theo, sắc mặt mọi người thay đổi. Lúc ở thành trì bên kia, bởi vì truyền tống trận bị hủy, đám người Quân Hồng Diệp hoài nghi bên này đã xảy ra chuyện, không nghĩ tới thật sự đã xảy ra chuyện. Theo lý mà nói lúc này Lục Ly nên ở Đại địa Thần Châu, cho dù không có ở đó thì cũng sẽ ở Thí Ma chiến trường, bây giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa dù bận vẫn ung dung giống như đang chờ bọn hắn rất lâu rồi. - Chẳng lẽ Nhan Cô chết rồi à? Đôi mắt Trần Vô Tiên chớp tắt, đầu tiên chắc là Lục Ly đuổi giết Nhan Cô đúng không, Thiên Tà Châu ở trong tay Nhan Cô. Nếu như Nhan Cô đã bị giết, vậy xem ra bọn họ cũng lành ít dữ nhiều rồi. Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Trần Vô Tiên, một lát sau hắn dặn dò với người phía một tiếng, mang theo một nhóm người chậm rãi bay đi, khi tới ngọn núi nhỏ phía trước cách Lục Ly mười dặm Trần Vô Tiên ngừng lại, hắn trầm giọng mở miệng nói: - Lục Ly, Cửu Giới và bao gồm mười mấy giới nhỏ xung quanh, ngươi là người trẻ tuổi có thiên tư tốt nhất mà ta từng thấy. Năm đó làm kẻ địch với ngươi, là quyết định sai lầm nhất của lão phu. Giữa chúng ta, còn có thể làm hòa không? Phong thái của Trần Vô Tiên hạ xuống vô cùng thấp, thậm chí mang theo một chút khẩn cầu, nếu như lời nói này của Trần Vô Tiên truyền ra cưu giới mà nói... Chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn. Trần Vô Tiên vậy mà ăn nói khép nép với một người trẻ tuổi như thế, đây là Trần kẻ điên, Trần lão ma có uy danh hiển hách trong Ma Hoàng Giới sao? Trần Vô Tiên muốn đàm phán hòa bình, hy vọng Lục Ly sẽ tha cho hắn một con đường sống. Chính bản thân Lục Ly cũng không có ngờ tới, không phải tất cả Ma Hoàng Giới đều là người điên sao? Sao Trần Vô Tiên này lại hèn nhát như vậy?
Chương 1503 Thu Hóa Thần đỉnh phong
Lục Ly không biết rằng, thực ra Trần Vô Tiên cũng không phải sợ chết, mà là nếu như hắn chết rồi thì Trần gia sẽ gặp phiền phức vô cùng lớn. Còn nếu như không chết, có thể nói Trần gia ngược lại sẽ có được lợi ích vô cùng lớn, so sánh sự đối lập này đã khiến hắn phải cúi đầu. Lần này, có không ít Hóa Thần tới từ các đại gia tộc tại Ma Hoàng Giới, Ngô Quảng đức và tộc trưởng Hà gia chết trận. Ma Hoàng Giới có tứ đại gia tộc, nếu như Trần Vô Tiên có thể sống sót trở về, có thể hợp tác với một gia tộc khác chèn ép Ngô gia và Hà gia, thậm chí là thôn tính luôn cả hai nhà. Nếu như Trần Vô Tiên tử trận, vậy ba gia tộc bọn họ có lẽ sẽ bị một gia tộc còn lại chiếm đoạt mất. Vậy nên Trần Vô Tiên mới có thể ăn nói khép nép có ý muốn hòa giải, đương nhiên nếu như Lục Ly nói không, vậ thì Trần Vô Tiên đành tử chiến đến cùng. Có giết Trần Vô Tiên hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là sẽ có được lợi ích gì? Lục Ly trầm ngâm một hồi rồi nói: - Đương nhiên có chút khả năng đó, để xem Trần tộc trưởng có biết điều hay không. Đôi mắt Trần Vô Tiên sáng lên, hắn vung tay lên rồi nói: - Toàn bộ các ngươi lui về phía sau hai mươi dặm. Nhóm Hóa Thần ở bên cạnh mặc dù cũng không phải là thuộc hạ của Trần Vô Tiên, nhưng lời hắn nói làm gì có ai dám chất vấn? Một nhóm người lập tức lui về phía sau hai mươi dặm, còn không dám phóng thần niệm tới tra xét. Dáng vẻ của Trần Vô Tiên nhìn lướt qua cũng không phải là quá già, tóc có màu xám trắng, gương mặt bởi vì nhiều năm giữ vững khí thế uy nghiêm, cho nên thoạt trông hơi ác nghiệt. Khóe miệng hắn giật giật, làm cho gương mặt mình không quá cứng nhắc rồi nói: - Lục tiểu hữu, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần Trần Vô Tiên ta có thể làm được, tuyệt đối không nói hai lời ngay lập tức đồng ý với ngươi. Ân oán giữa chúng ta thì ta cũng không muốn giải thích nhiều, đều là bởi vì lợi ích thúc đẩy, hy vọng tiểu hữu có thể hiểu được. Trần Vô Tiên nói chuyện vô cùng thành khẩn, cũng không có nguỵ biện gì cả, vì như vậy ngược lại sẽ khiến Lục Ly phản cảm, hắn còn vẽ ra từng đường, để Lục Ly tùy ý ra điều kiện, có đến mười phần thành ý. Lục Ly không biết nên đưa điều kiện gì, nếu như Trần Vô Tiên có thể lấy ra một món Thần Khí đổi lại mạng của hắn, Lục Ly sẽ vô cùng hài lòng, chỉ đáng tiếc là Trần Vô Tiên không có. Về phần những cái Bán Thần Khí, linh tài này thì Lục Ly không hề thiếu, bí thuật cấp cao lại càng không thiếu, bởi vì hắn có thần thuật. Cho nên hắn cũng không biết là mình muốn đòi Trần Vô Tiên cái gì, hắn chỉ có thể nhún vai một cái rồi nói: - Trần Vô Tiên, ngươi nên biết ta chẳng thiếu cái gì cả, cho nên hiện tại chủ yếu là ngươi có thể cho ta cái gì, ngươi có thể dùng thứ tốt gì hoặc là chỗ tốt nào để chuộc lại mạng của ngươi! Giọng Lục Ly nhẹ tênh, dường như là hắn chỉ thuận tay một cái là ngay lập tức có thể bóp chết Trần Vô Tiên. Trần Vô Tiên cũng không cảm thấy bị hạ nhục, ngược lại cho rằng Lục Ly thật sự có thực lực này. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn hỏi ra một câu: - Nhan Cô chết rồi? Lục Ly không trả lời hắn mà lấy ra Mộc Nguyên Châu, để trong tay thưởng thức, sau khi Trần Vô Tiên thấy hạt châu này thì sắc mặt lập tức trở nên đắng chát. Nhan Cô còn bị giết dễ dàng như thế, xem ra nếu hắn không làm cho Lục Ly hài lòng, hắn cũng sẽ chết ngay tại đây rồi. Trần Vô Tiên là người thông minh, Lục Ly trước đây đã có Thiên Tà Châu, bây giờ lại còn lấy được cả Mộc Nguyên Châu, yêu cầu của Lục Ly chắc chắn là rất lớn, những thứ bảo vật này, không cần phải nghĩ cũng biết Lục Ly nhất định rất chướng mắt. Bí thuật? Cũng không được, Trần Vô Tiên được chứng kiến sự khủng bố từ sát chiêu của Sát Đế, hắn mặc dù có mấy loại bí thuật không tệ, nhưng so sánh với sát chiêu của Sát Đế thì vẫn là khác biệt một trời một vực. Hắn cũng không phải là đại mỹ nữ, không thể lấy thân báo đáp, cuối cùng Trần Vô Tiên suy nghĩ một chút rồi nói: - Lục Ly, ta biết ngươi nhất định muốn đánh vào Cửu Giới để báo thù, hay là... Ta giúp ngươi làm nội ứng? Lúc ngươi tấn công Thần Hoàng Giới ta sẽ giúp ngươi một tay. Thực sự nói ra những lời này thì tâm trạng của Trần Vô Tiên cũng giãy giụa nhiều, bởi vì tuy rằng Cửu Giới tấn công lẫn nhau, thù hằn lẫn nhau, chinh chiến không ngừng, nhưng một khi tới lúc có ngoại giới muốn khiêu chiến uy quyền của Cửu Giới, Cửu Giới chắc chắn sẽ liên kết lại chung một chỗ. Mấy vạn năm trước có một giới diện rất lợi hại, sau khi tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục, thì dám tuyên bố đòi chiếm lấy Kim Ngục. Giới diện này cũng có một ít cường giả, trong Kim Ngục, họ giết không ít cường giả của Cửu Giới. Kết quả giới diện này đã bị Cửu Giới liên thủ lại tấn công, toàn bộ cường giả của thế lực đó bị tàn sát hết sạch, hiện tại biến thành giới diện phụ thuộc vào Thần Hoàng Giới. Đấu Thiên Giới là một giới diện rất nhỏ, mặc dù có một chút quan hệ với Đấu Thiên Đại Đế, Đấu Thiên Đại Đế cũng có một ít quan hệ với Trung Hoàng Giới. Nhưng ở trong mắt của Cửu Giới, Đấu Thiên Giới chỉ là vùng hẻo lánh, là một tiểu giới diện tầm thường không đáng để chú ý tới. Trần Vô Tiên và Lục Ly của Đấu Thiên Giới cấu kết cùng với nhau, đối phó với đại gia tộc Cửu Giới? Nếu như chuyện này bị công bố ra ngoài, Trần gia cũng có thể sẽ bị hùa vào tấn công. Tộc cũng tan mà người cũng chết. Trần Vô Tiên thật sự không còn cách nào khác, tình huống bây giờ là khi hắn vừa chết, Trần gia rất có thể sẽ bị huỷ diệt. Hơn nữa Lục Ly sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào Cửu Giới, đến lúc đó Trần gia cũng sẽ bị tấn công, khả năng bị diệt tộc còn lớn hơn nữa. - Nội ứng? Lục Ly cảm thấy hơi có hứng thú, nếu có một kẻ nội ứng thì tình hình của Cửu Giới hắn đương nhiên sẽ nắm rõ như lòng bàn tay, đến lúc đó giết vào Cửu Giới, hắn sẽ nắm giữ rất nhiều quyền chủ động.
Chương 1504 Cấu kết với nhau làm chuyện xấu
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Điều kiện có chút thú vị, nhưng mà... làm thế nào để ta tin tưởng ngươi đây? Đừng xem ta là đồ ngốc, thuận miệng nói ra mấy câu thì có thể lừa gạt ta. Lời nói của Lục Ly vô cùng rõ ràng, cũng mang theo một chút ám thị, rõ ràng là muốn để Trần Vô Tiên trở thành hồn nô của hắn, nếu không thì hắn sẽ không tin tưởng Trần Vô Tiên. Trần Vô Tiên lúng túng, con ngươi của hắn chớp chớp một hồi rồi cắn răng nói: - Trở thành hồn nô là điều không thể nào, ngươi không thể tin tưởng ta, ta cũng không tin nổi ngươi. Dù sao nếu ta trở thành hồn nô rồi, ta và sống chết của gia tộc ta đều sẽ bị ngươi nắm giữ trong tay. Lục Ly cười khẽ nói: - Ta đã từng có rất nhiều hồn nô, sau đó đều trả lại tự do cho bọn hắn, hơn nữa nếu trở thành thuộc hạ trung thành nhất của ta, ta đều ban cho bọn hắn vinh hoa phú quý. Ta và các ngươi rất khác nhau, các ngươi đã sống một thời gian dài như vậy, đều đã trở nên máu lạnh và chết lặng, nhưng con người của ta đặc biệt rất trọng tình cảm, nếu không thì ta sẽ không vì mấy ức dân thường kia, chắp tay nhường Thiên Tà Châu cho Cửu Giới, đưa mình vào thế nguy hiểm. Trần Vô Tiên cười khổ nói: - Là vì ngươi có niềm tin tuyệt đối sẽ giết được Nhan Cô, nên lúc đó mới chắp tay nhường Thiên Tà Châu. Lục Ly chắp tay, bất đắc dĩ nói: - Ngươi đã nói như vậy rồi, ta đây cũng không còn cách nào, ta chỉ có thể cho ngươi một lời hứa, nếu như ngươi giúp ta diệt trừ Nhan gia, ta lập tức trả lại tự do cho ngươi. À… Nhiều nhất là thề loại như Chủ Thần Huyết Thệ gì đó, nghe nói đây là lời thề trịnh tọng nhất của Thần Giới. - Lời thề Chủ Thần? Lông mày Trần Vô Tiên nhíu lại, hắn đã từng nghe nói về vật này, bởi vì Trần gia cũng có tổ tiên Thần Linh ở Thần Giới, cuộc sống không được tốt lắm, nhưng ngược lại cho đám người của Trần Vô Tiên biết khá nhiều về việc ở Thần Giới. Xem ra Lục Ly cũng rất có thành ý? Trần Vô Tiên cắn răng nói: - Ngoại trừ việc để ta hỗ trợ huỷ diệt Nhan gia, ngươi... sẽ không bắt ta làm chuyện khác chứ? Cũng sẽ không gây sự với Trần gia của ta? - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn, nói bằng giọng đùa cợt: - Ngươi cảm thấy ta đã hủy diệt được Nhan gia rồi, còn có thể để ý đến Trần gia nhỏ bé các ngươi? Hơn nữa, ngoài việc làm nội ứng, ngươi còn có thể giúp ta cái gì? Chút sức chiến đấu đó của ngươi không có quá nhiều tác dụng trong mắt ta, cũng chỉ là một tay đấm cấp cao một chút thôi. - Ngươi…! Trần Vô Tiên bị Lục Ly sỉ nhục xong, cũng không dám tức giận với Lục Ly, hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói: - Được rồi, ngươi dùng Chủ Thần Huyết Thệ, ta sẽ tạm thời góp sức cho ngươi một thời gian. - Thành giao! Tâm trạng Lục Ly vô cùng vui mừng, có một nội ứng mạnh đến như thế, đối với việc hủy diệt Cửu Giới sẽ có lợi ích rất lớn. Lập Chủ Thần Huyết Thệ xong, sau đó vận dụng câu hồn bí thuật, Trần Vô Tiên cũng không có kháng cự, nhẹ nhàng bị thu phục, tốc độ nhanh đến mức người ở ngoài xa không thể nào phát hiện được. - Công tử! Trần Vô Tiên bay tới, cung kính khom người nói. Tuổi của hắn tuổi tương đối lớn rồi, nếu gọi Lục Ly là chủ nhân hoặc đại nhân thì thấy mất mặt, chỉ có thể gọi là công tử. Lục Ly hơi gật đầu, nhìn một nhóm người ở nơi xa rồi hỏi: - Ở đây có người của gia tộc các ngươi không? Nếu như không có thì ta sẽ giết toàn bộ, tránh để lộ tin tức! - Không có! Trần Vô Tiên cười khổ sở rồi nói: - Ta mang hai Hóa Thần tới, đã bị công tử đánh chết, những người này một nửa là lão quái bị Nhan gia thu mua lúc trong Kim Ngục, một nửa là người bên trong đại gia tộc Cửu Giới. - Ừ! Lục Ly lấy Thiên Tà Châu ra, tia sáng chợt lóe lên, Thần Thi xuất hiện, Lục Ly vung tay lên ra lệnh: - Giết chết tất cả bọn chúng. - Này… Sau khi Trần Vô Tiên nhìn thoáng qua Thần Thi thì mí mắt co giật, mặc dù hơi thở của Thần Thi cũng không phải là đặc biệt kinh khủng, nhưng không hiểu sao Trần Vô Tiên lại có cảm giác thứ này vô cùng lợi hại, phỏng chừng có thể giết hắn dễ như chơi. Xoẹt! Thần Thi lóe lên rồi vọt đi, một giây sau đã xuất hiện trước mặt một Hóa Thần, khi người đó còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã dùng một quyền đánh cho người này thành huyết vụ. - Ui! Trần Vô Tiên lại lần nữa hút ngụm khí lạnh, tốc độ và lực tấn công của Thần Thi này mạnh hơn hắn nhiều, nếu hắn muốn chặn giết một Hóa Thần tiền kỳ tuyệt đối sẽ không làm được nhẹ nhàng như vậy. - Cuối cùng thì lai lịch của Lục Ly là gì? Trần Vô Tiên không nhịn được liếc một cái về phía Lục Ly, vừa có được truyền thừa của Hằng Đế, hơn nữa lại còn có được sát chiêu mạnh như vậy, bây giờ bên cạnh lại có một con rối kinh khủng như thế, không lẽ Lục Ly có quan hệ với cường giả của Thần Giới. Nhưng cho dù Đấu Thiên Đại Đế muốn dốc hết sức lực để giúp hắn, cũng không có cách nào truyền cho hắn sát chiêu mạnh đến như vậy, bộ thi thể này càng không thể nào bị đưa xuống. Bởi vì Trần Vô Tiên cảm thụ được thần uy trong đó, thi thể này chính là Thần Thi, chính xác là một Thần Thi đặc biệt nguy hiểm. - Chạy mau! Sau khi có một người chết rồi thì cuối cùng đám Hóa Thần còn lại mới có phản ứng, có người nhìn Trần Vô Tiên bằng ánh mắt phẫn nộ, một người tức giận quát: - Mọi người tách ra chạy trốn, chó già Trần Vô Tiên này và Lục Ly cấu kết với nhau làm việc xấu rồi, muốn hại chết chúng ta...! Ầm! Người này còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, Thần Thi lập tức lóe lên một quyền đánh nổ người này. Những người còn lại phân tán ra khắp nơi chạy trốn, có một người còn bị hù dọa sợ hết cả hồn, bay vụt xuống quỳ trên mặt đất gào to: - Ta đầu hàng, Lục Ly đại nhân, ta đầu hàng! - Không cần! Lục Ly lạnh nhạt nói ra ba chữ, hắn không cần một hồn nô Hóa Thần bình thường. Hiện tại ngoại trừ Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương ra, các hồn nô còn lại hắn đều chuyển sang cho Chấp Pháp Trưởng Lão, ngay cả Lãnh Vô Hinh cũng đưa luôn cho Chấp Pháp Trưởng Lão.
Chương 1505 Cấu kết với nhau làm chuyện xấu
Võ giả tu luyện có quá nhiều hồn nô sẽ ảnh hưởng đến độ thuần khiết của linh hồn, ít nhiều gì sẽ hưởng đến việc tu luyện. Hiện tại Lục Ly không ham thu hồn nô, nhưng Trần Vô Tiên này có tác dụng rất lớn, nên cứ thu trước đã rồi tính sau. Ầm! Hóa Thần đang quỳ kia bị Thần Thi dùng một cước đá bay, sau đó thân thể Thần Thi lóe lên một quyền làm đập nát người này. - Xem ra tất cả lực tấn công của Thần Thi đều ở trên nắm tay, nếu có thời gian có thể nghiên cứu cẩn thận một chút. Lục Ly âm thầm gật đầu, Thần Thi vừa mới đá một cước, Hóa Thần kia cũng không có bị thương tổn quá lớn, nhưng dùng một quyền quét qua thì người kia nổ tung, rõ ràng vấn đề nằm ở trên nắm tay. - Công tử, cái này... là Thần Thi sao? Mới qua vài giây đã có hơn nửa số Hóa Thần bị giết, Trần Vô Tiên thấy vậy thì sợ hết hồn, mở miệng hỏi. Lục Ly hơi gật đầu, cũng không có giải thích nguồn gốc của Thần Thi, Trần Vô Tiên biết điều, yên phận không dám hỏi nhiều. Lại qua giây lát, toàn bộ Hóa Thần đã bị giết hết, thân thể Thần Thi lóe lên bay tới, sau khi Lục Ly thu hồi xong thì phất phất tay nói: - Quét dọn chiến trường, lấy tất cả không gian giới chỉ về giúp ta. Trần Vô Tiên lúng túng sờ mũi, hắn thân là một trong tứ đại tộc trưởng của Ma Hoàng Giới, được gọi là Trần Phong Tử Trần Lão Ma danh tiếng lừng lẫy khắp Cửu Giới, vậy mà Lục Ly lại bảo hắn đi quét dọn chiến trường? Làm loại việc của hạ nhân? Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng Trần Vô Tiên cũng không dám nói nhảm thêm câu gì, thành thật đi qua thu thập không gian giới chỉ mang tới giao cho Lục Ly. Lục Ly rất hài lòng gật đầu, thả Hòa Nguyệt ra hỏi: - Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ đang ở đâu? - Hả? Hòa Nguyệt không trả lời vấn đề của Lục Ly, ánh mắt nhìn về Trần Vô Tiên đang ở bên cạnh, bộ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ, Lục Ly phất tay: - Sau này đây sẽ là người của mình rồi, không cần để ý. - Người của mình? Hòa Nguyệt nghi ngờ quan sát Trần Vô Tiên, làm Trần Vô Tiên bị nhìn đến mặt nóng ran, vừa giận vừa lúng túng, nhưng có mặt Lục Ly nên không dám nhiều lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hòa Nguyệt. Hòa Nguyệt khá thông minh, thu ánh mắt lại rồi báo cáo: - Hai người Quân Hồng Diệp cùng Phùng Vạn Hổ lúc này đang ở thành Ma Nham bên kia, còn đang bay về hướng tây. Lục Ly lấy bản đồ của Đại địa Đông Doanh ra liếc nhìn vài lần lần, gật đầu nói: - Chúng ta dùng truyền tống trận đi thẳng qua đó, đến phía trước chặn giết bọn họ. Lục Ly là lão đại, hắn nói cái gì thì cứ vâng theo. Hơn nữa Hòa Nguyệt cho rằng, hai người Nhan Cô và Trần Vô Tiên đều có thể bị chặn giết và thu phục dễ dàng, vậy thì việc chặn giết Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Lục Ly đưa Trần Vô Tiên và Hòa Nguyệt vào trong Thiên Tà Châu, Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương, Kha Mang ở bên trong lại bị dọa một lần nữa, cho rằng Trần Vô Tiên đi vào giết bọn hắn, nhưng khi thấy Lục Ly đi vào thì mới yên tâm. Lục Ly không giải thích nhiều, chỉ để Trần Vô Tiên ngồi ở một góc, sau đó khống chế Thiên Tà Châu bay về hướng xa. Sau khi đã tới thành trì, thân thể hắn bắn ra, bên ngoài còn có mấy quân đội nhân tộc canh giữ tại đây, thấy Lục Ly thì lập tức hành lễ. Lần trước Lục Ly để cho đám người này rút lui, nhưng sau đó bởi vì đám người Nhan Cô có tốc độ quá nhanh, họ không kịp rút lui nên chỉ có thể ở lại Đại địa Đông Doanh. - Truyền tống! Lục Ly lạnh lùng hạ lệnh, bọn quân sĩ không dám hỏi nhiều, lập tức mở truyền tống trận ra, Lục Ly một đường truyền tống đi qua. Mỗi khi truyền tống hơn mười lần, Lục Ly sẽ thả Hòa Nguyệt ra, hỏi thăm hành tung của đám người Quân Hồng Diệp, sau đó điều chỉnh lộ tuyến, đuổi theo đến phía trước chặn giết. Sau khi truyền tống hơn một canh giờ, chờ lúc Lục Ly truyền tống Hòa Nguyệt đi ra, Hòa Nguyệt lại nghi ngờ nói: - Bọn Quân Hồng Diệp đã biến mất ở gần thành Địa Hỏa, chắc hẳn bên kia có cửa vào tiểu giới diện. - Ừm! Lục Ly đã sớm đoán được đám người kia dường như là muốn tiến vào tiểu giới diện, rồinghĩ cách từ tiểu giới diện đánh thông hàng rào không gian để vào giới diện khác. Hắn nhíu mày rồi dặn dò: - Nàng khống chế Tử Thể tìm kiếm ở gần đó, ta truyền tống đi thành Địa Hỏa trước. Có tiến vào tiểu giới diện hay không đều không quan trọng, chỉ sợ sẽ phá hủy đường ra vào, đến lúc đó hắn cũng không biết làm thế nào để truy sát. - Trần Vô Tiên! Lục Ly truyền tống Trần Vô Tiên ra, dò hỏi: - Đám người Quân Hồng Diệp chắc sẽ tiến vào tiểu giới diện, nếu như phá hủy đường hầm, ngươi có thể vận dụng đại thần thông để đánh thông hàng rào giới diện không? - Ha ha! Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng rồi nói: - Nói về đánh thông hàng rào của giới diện, bí thuật này do lão tổ của Trần gia chúng ta sáng tạo ra. Công tử yên tâm, chỉ cần tìm được cửa ra vào của tiểu giới diện kia, còn lại đều không phải là vấn đề. Thành Địa Hỏa là một thành nhỏ, ý nghĩa của từ Địa Hỏa thật ra chính là núi lửa, chỉ là cách gọi đặc biệt của Ma Tộc mà thôi. Lục Ly nói là đi đến nhưng thực chất là bay tới đây, bởi vì cả thành đều bị san bằng, ở bên trong có đến mấy trăm quân sĩ cùng một ít Ma Tộc bị đánh chết. Nhưng bốn phía còn sót lại một số quân sĩ nhân tộc đang ở trong thành thu thập tàn cuộc, thu lại di thể của võ giả nhân tộc bị giết. Nhìn thấy Lục Ly tới, đám quân sĩ nhân tộc sống sót ngay lập tức chảy nước mắt, giống như con nít bị ức hiếp nhìn thấy phụ mẫu. Bọn họ quỳ rạp trên mặt đất, có người còn gào lên khóc lớn. - Mọi người yên tâm đi. Sắc mặt Lục Ly không thay đổi, nói: - Ta sẽ tru sát toàn bộ đám người đó, không chừa một ai. Sau khi nói xong, Lục Ly quay sang hỏi Hòa Nguyệt: - Đã tìm được chưa? Hòa Nguyệt nhẹ gật đầu nói: - Nếu không sai thì họ ở trong một ngọn núi lửa. Mặc dù ta không vào được, nhưng có dấu vết có người vào trong núi lửa. - Đi xem một chút rồi lại nói.
Lần này hắn sử dụng công pháp cao thâm, xung quanh trường kiếm xuất hiện sức mạnh hủy diệt màu đen, để xem có thể phá vớ phòng ngự của Thần Thi hay không. Ầm! Không ngoài ý muốn là Nhan Cô bị đánh bay, trường kiếm chém vào trên người Thần Thi lại không lưu lại chút dấu vết nào, giống như thần thí kia của hắn làm từ gỗ bình thường vậy. Dừng lại Lục Ly, ta cho ngươi Thiên Tà Châu! Nhan Cô thấy Thần Thi sắp bay tới, vội hét lớn: - Ngay cả Mộc Nguyên châu trong tay ta cũng có thể cho ngươi, ta còn có thể yêu cầu Nhan gia cho ngươi Thần Nguyên, Thần Nguyên là thần vật rất có lợi trong tu luyện. Lục Ly không mảy may dao động mà lạnh băng trả lời: - Không cần đâu, chờ ngươi chết rồi thì Thiên Tà Châu và Mộc Nguyên châu sẽ là của ta. Còn về phần Thần Nguyên mà ngươi nói... Ta sẽ tới Thần Giới lấy, chờ ta giết sạch Nhan gia, toàn bộ thần vật đều là của ta. Lần này Thần Châu đại địa đã chết mấy nghìn vạn nhân tộc, khoản nợ máu này không thể nào không đòi lại, cộng thêm nếu hắn không giết tới Cửu giới thì sớm muộn gì bọn họ cũng quay trở lại trả thù. Đại chiến là chuyện không thể tránh khỏi, vậy không bằng đặt chiến trường ở Cửu Giới, người chết cũng không phải con dân của Đấu Thiên giới. Ầm! Thần Thi đánh ra một quyền, đánh bay Nhan Cô lần nữa, Lục Ly nhướng mày, trong lòng hạ lệnh với Thần Thi: - Đứng đánh vào tấm khiên đó nữa, tấn công thẳng vào Nhan Cô đi! Thần thi là con rối, mặc dù tâm ý tương thông với hắn, nhưng lại không có bất kỳ kỹ thuật chiến đấu, cho nên Lục Ly chỉ có thể ra lệnh khác đối với hắn. Vù Vù Vù! Thần Thi bay lên lần nữa, Nhan Cô lại giơ cái khiên lên nhưng lần này Thần Thi đã nhận được mệnh lệnh thông minh của Lục Ly rồi. Ngay khi nắm đấm chạm vào lá chắn, hắn đột nhiên thay đổi quyền nắm lấy cái khiên, rồi bất chợt vung lên, một chân quét ngang qua đá bay Nhan Cô ra ngoài. - Ném cái khiên lại đây! Lục Ly vui mừng, Thần Thi quăng cái khiên về phía Lục Ly bên này, thân thể bay tới, nấm đấm hung hăng đánh tới Nhan Cô. - Không, Lục Ly, ngươi không thể giết ta... Mắt Nhan Cô thấy nấm đấm của Thần Thi bay tới, hắn vừa dốc toàn lực chém vào Thần Thi, vừa rống lên giống như bệnh tâm thần: - Lục Ly, nếu ngươi dám giết ta, tới khi ngươi đi Thần Giới lão tổ nhà ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành trăm mảnh! - Giết! Lục Ly thốt lên một chữ lạnh như băng, Thần Thi không nhìn trường kiếm mà Nhan Cô chém tới, bất chợt đánh tới, tầng tầng lớp lớp trong cơ thể Thần Thi bị nện bay. Cơ thể đang bay giữa không trung đột nhiên miệng phu ra máu tưới, chiến giáp trước ngực vỡ nát toàn bộ, bên trong rõ ràng có thể thấy bị lõm xuống. - Ồ? Lục Ly hơi hơi kinh ngạc, cơ thể Nhan Cô có phòng ngự mạnh mẽ như vậy sao? Phải biết rằng lúc trước Thần Thi tấn công toàn dùng một quyền đánh nổ tung kẻ địch. - Lục Ly, đừng giết ta, chúng ta bàn bạc lại! Nhan Cô vừa kinh hoàng chạy trốn, vừa rống to, tâm của Lục Ly lại vững như sắt, Thần Thi không nhận được mệnh lệnh bay đi nên ung dung đuổi theo Nhan Cô, sau đó dùng một quyền đập vào trên đầu Nhan Cô. Bùm! Đầu Nhan Cô nổ tung, máu văng tung tóe đầy trời, một cơ thể không đầu bay ra, rơi xuống bên trong khe núi phía trước khiến cho ngọn núi nhỏ sụp xuống. Thân thể Lục Ly bay đi, tìm được không gian giới của Nhan Cô, sau đó ung dung luyện hóa, hắn lấy Thiên Tà Châu ra rồi vừa lòng nở nụ cười, cuối cùng Thiên Tà Châu cũng đoạt lại được. Phong Sinh Thủy Khởi(*): tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. - Hù hù... Lục Ly lấy Thiên Tà Châu về, không có xem không gian giới của Nhan Cô, bị tiếng kêu của Âm Quỳ thú hấp dẫn. Hắn nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Hải bị Âm Quỳ thú dùng một móng vuốt đánh bay, trong miệng hắn điên cuồng phun máu tươi. Âm Quỳ thú nuốt chửng Ngân Long Vương và cơ thể Tam Túc Kim Thiềm thú, thực lực đã vượt qua Hóa Thần trung kỳ, so với Hóa Thần hậu kỳ đỉnh phong thì còn kém chút, nhưng đối phó với Hóa Thần tiền kỳ là không thành vấn đề. Lục Ly cau mày nhìn Chu Hải mấy lần, mang theo Thần Thi tới bên kia, tới bên cạnh hắn thấy Chu Hải bị một chân Âm Quỳ thú đè dưới đất, thân thể hắn đã bị thương rất nặng, Lục Ly mở miệng nói: - Cho ngươi một cơ hội, làm nô dịch cho ta mười năm, ta có thể tha chết cho ngươi lần này. Ầm! Mặt đất nổ tung, Chu Hải bay ra, hắn vừa đối chiến với Âm Quỳ thú, vừa căm tức nhìn Lục Ly nói: - Tạp chủng nhỏ, ngươi mới bao nhiêu tuổi hả? Nhĩ lão tổ của ta năm nay đã hơn tám trăm tuổi, muốn ta làm nô bộc cho ngươi, ngươi nằm mơ đi. - Có cốt khí, vậy thì đi chết đi! Lục Ly không khuyên nhiều nữa, có thể có thêm một hồn nô của Hóa Thần cảnh là chuyện tốt, nhưng nếu như không đồng ý hắn cũng không quan tâm. Bởi vì hắn có Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật, có thể tạo ra một trăm người đá, cũng chính là một trăm Hóa Thần. Ầm Ầm Ầm! Âm Quỳ thú không ngừng tấn công, nó còn chưa phóng thích thần phú thiên phú của nó, trong giống như một con mèo đang đùa giỡn với một con chuột vậy, Chu Hải mỗi lần bay tới điều bị nó dùng một móng vuốt đánh bay. Nếu như muốn trốn nó mở ra hai cánh, ung dung đuổi theo, sau đó dùng một móng vuốt vỗ xuống! Lục Ly nhìn một hồi rồi hạ lệnh cho Âm Quỳ thú: - Giết hắn đi, đừng đùa nữa! - Hù hù... Âm Quỳ thú hét lớn, sử dụng thần thông thiên phú, móng vuốt nhanh như chớp đánh liên tiếp về phía Chu Hải ba lần, đầu Chu Hải bị đánh rách tả tơi, hoàn toàn chết đi. Lục Ly bay qua thu chiến giáp Bán Thần Khí và không gian giới của Chu Hải, cũng thu hồi Âm Quỳ thú và Thần Thi, bay tới dãy núi ở phía xa. - Thánh chủ! - Đại nhân! Kha Mang, Hòa Nguyệt, Thiên Hồ Vương bên trong dãy núi thấy Lục Ly bay tới vội vàng khom người hành lễ, cảnh chiến đấu mới vừa rồi mọi người điều thấy, Hòa Nguyệt thì không có biểu hiện gì, Thiên Hồ Vương lại bị hù dọa. Nhan Cô bị đánh chết dễ dàng như thế sao? Nàng cảm thấy Lục Ly sâu không lường được. Lục Ly hơi gật đầu, ánh mắt nhìn Hòa Nguyệt hỏi: - Đám Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp đến đâu rồi?
Chương 1502 Cúi đầu
Đám người Trần Vô Tiên theo sau Nhan Cô, chặng đường kéo dài nửa canh giờ, Hòa Nguyệt tới bên này sau đó thả ra rất nhiều Tử Thể, quản chế toàn bộ Đại địa Đông Doanh. Hòa Nguyệt biết rõ hành tung của đám người kia như lòng bàn tay, báo cáo nói: - Đến thành Ma Vu rồi, nhanh thôi bọn họ sẽ không có cách nào truyền tống, chỉ có thể bay tới bên này. - Tốt! Lục Ly chuẩn bị ở đây ôm cây đợi thỏ, đám người kia muốn trở về vì nơi này là có sẵn lối đi. Nếu không bọn họ phải mất một thời gian lâu dài để tạo ra một lối đi khác nữa, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể phá hủy hàng rào không gian đúng không? Nhân lúc còn thời gian, Lục Ly lấy Mộc Nguyên châu ra, đây cũng là Thần Khí nha nhưng hắn còn chưa biết dùng như thế nào. Tuy nhiên hắn xem cách Nhan Cô dùng, hình như có thể giải độc trị thương, còn có thể biến thành tấm chắn phòng ngự đúng không? Thần Khí quả nhiên không bình thường nha. Sau khi Nhan Cô chết Mộc Nguyên châu này lập tức biến thành một hạt châu, một viên rất nhỏ, chỉ lớn như trứng gà vậy, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, cầm trong tay vô cùng thoải mái. Theo lý mà nói Nhan Cô chết đi, thứ này đã biến thành vật vô chủ, tinh thần ấn ký của Nhan Cô biến mất, luyện hóa rất dễ. Lục Ly thử dùng Huyền lực luyện hóa, hạt châu này cũng dần dần bắt đầu sáng lên, Lục Ly cảm ứng một chút trong lòng hơi bình tĩnh. Tốc độ luyện hóa của hạt châu này rất chậm, nhưng chỉ cần có thể luyện hóa, thì đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, theo hắn tính toán thì tối đa một tháng là có thể luyện hóa xong. - Hả? Lục Ly đang suy nghĩ chuyện Mộc Nguyên châu, Hòa Nguyệt phát ra một tiếng kinh ngạc khiến hắn thức tỉnh, Hòa Nguyệt nhìn Lục Ly giải thích: - Bọn họ tách ra, Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ không có dẫn người bay tới bên này, còn Trần Vô Tiên thì mang theo một nhóm người tiếp tục bay tới bên này. Mày Lục Ly cau lại, hỏi: - Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hồ bay về hướng nào rồi? Bọn họ định bay đi đâu vậy? Hòa Nguyệt xem xét nói: - Bọn họ bay về phía tây, không biết định đi đâu. Mang theo năm Hóa Thần, còn Trần Vô Tiên thì mang theo mười mấy Hóa Thần bay tới bên này, khoảng mấy canh giờ nữa là bay tới bên này. - Chẳng lẽ ngọc phù bản mạng của Nhan Cô nằm trong tay bọn họ à? Lục Ly cau mày suy nghĩ một chút, sau đó phất tay: - Ngươi triệu tập một số Tử Thể ẩn nấp trong con đường bọn họ đang đi, giám sát bọn họ hết một đường. Hòa Nguyệt gật đầu nhắm mắt lại bắt đầu sắp xếp, Lục Ly suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không an toàn, hắn đi vài vòng bên trong sơn cốc sau đó nói: - Đừng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ nữa, chúng ta lập tức đi tìm Trần Vô Tiên, sau khi giết chết bọn họ, rồi đi truy giết Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ. Mệnh lệnh của Lục Ly không ai dám chất vấn, Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu thu Kha Mang và Hòa Nguyệt vào, để Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương ở xung quanh giám sát, lỡ đâu rơi vào tình huống đặc biệt gì còn có thể ngăn cản trong chốc lát. Thiên Tà Châu nhanh chóng bay đi, có Hòa Nguyệt hướng dẫn Lục Ly bất cứ lúc nào cũng có thể nắm rõ hành tung của đám người Trần Vô Tiên. Tốc độ Thiên Tà Châu không tệ, đám người Trần Vô Tiên bên kia bay tới một hướng, cho nên phi hành vẻn vẹn hơn một canh giờ, Hòa Nguyệt mở miệng nói: - Ở phía trước, cách hơn mười vạn dặm, nhiều nhất thời gian ba cây nhan là có thể tới bên này. - Tốt! Thân thể Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu bay ra, đứng trên một đỉnh núi cao, lẳng lặng chờ đợi đám người Trần Vô Tiên đến. Bổn mạng châu của Lục Ly xuất hiện, còn bắt đầu ngưng tụ ra một ít người đá, sau khi hắn ngưng tụ ra mười mấy người đá, phía trước lập tức truyền đến tiếng phá vỡ, đám người Trần Vô Tiên tới. Ầm! Thu toàn bộ người đá vào bên trong không gian giới, ánh mắt Lục Ly hướng tới nơi xa, từng điểm đen nhanh chóng phóng to, tổng cộng có mười ba người, Trần Vô Tiên bay ở đầu đoàn người. - Hả? Thần niệm Trần Vô Tiên luôn luôn dò xét bốn phía, khi hắn cách bên đó hơn mười dặm đã dò xét ra điều bất thường rồi. Hắn dò xét thấy một người thanh niên mặc áo bào trắng đứng ở đỉnh núi bên đó, tóc trắng tung bay tùy ý, hắn còn nghĩ rằng mình dò xét sai rồi, hai mắt mở to. - Lục Ly! Trần Vô Tiên ngừng ở giữa không trung, những người còn lại cũng dò xét theo, sắc mặt mọi người thay đổi. Lúc ở thành trì bên kia, bởi vì truyền tống trận bị hủy, đám người Quân Hồng Diệp hoài nghi bên này đã xảy ra chuyện, không nghĩ tới thật sự đã xảy ra chuyện. Theo lý mà nói lúc này Lục Ly nên ở Đại địa Thần Châu, cho dù không có ở đó thì cũng sẽ ở Thí Ma chiến trường, bây giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa dù bận vẫn ung dung giống như đang chờ bọn hắn rất lâu rồi. - Chẳng lẽ Nhan Cô chết rồi à? Đôi mắt Trần Vô Tiên chớp tắt, đầu tiên chắc là Lục Ly đuổi giết Nhan Cô đúng không, Thiên Tà Châu ở trong tay Nhan Cô. Nếu như Nhan Cô đã bị giết, vậy xem ra bọn họ cũng lành ít dữ nhiều rồi. Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Trần Vô Tiên, một lát sau hắn dặn dò với người phía một tiếng, mang theo một nhóm người chậm rãi bay đi, khi tới ngọn núi nhỏ phía trước cách Lục Ly mười dặm Trần Vô Tiên ngừng lại, hắn trầm giọng mở miệng nói: - Lục Ly, Cửu Giới và bao gồm mười mấy giới nhỏ xung quanh, ngươi là người trẻ tuổi có thiên tư tốt nhất mà ta từng thấy. Năm đó làm kẻ địch với ngươi, là quyết định sai lầm nhất của lão phu. Giữa chúng ta, còn có thể làm hòa không? Phong thái của Trần Vô Tiên hạ xuống vô cùng thấp, thậm chí mang theo một chút khẩn cầu, nếu như lời nói này của Trần Vô Tiên truyền ra cưu giới mà nói... Chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn. Trần Vô Tiên vậy mà ăn nói khép nép với một người trẻ tuổi như thế, đây là Trần kẻ điên, Trần lão ma có uy danh hiển hách trong Ma Hoàng Giới sao? Trần Vô Tiên muốn đàm phán hòa bình, hy vọng Lục Ly sẽ tha cho hắn một con đường sống. Chính bản thân Lục Ly cũng không có ngờ tới, không phải tất cả Ma Hoàng Giới đều là người điên sao? Sao Trần Vô Tiên này lại hèn nhát như vậy?
Chương 1503 Thu Hóa Thần đỉnh phong
Lục Ly không biết rằng, thực ra Trần Vô Tiên cũng không phải sợ chết, mà là nếu như hắn chết rồi thì Trần gia sẽ gặp phiền phức vô cùng lớn. Còn nếu như không chết, có thể nói Trần gia ngược lại sẽ có được lợi ích vô cùng lớn, so sánh sự đối lập này đã khiến hắn phải cúi đầu. Lần này, có không ít Hóa Thần tới từ các đại gia tộc tại Ma Hoàng Giới, Ngô Quảng đức và tộc trưởng Hà gia chết trận. Ma Hoàng Giới có tứ đại gia tộc, nếu như Trần Vô Tiên có thể sống sót trở về, có thể hợp tác với một gia tộc khác chèn ép Ngô gia và Hà gia, thậm chí là thôn tính luôn cả hai nhà. Nếu như Trần Vô Tiên tử trận, vậy ba gia tộc bọn họ có lẽ sẽ bị một gia tộc còn lại chiếm đoạt mất. Vậy nên Trần Vô Tiên mới có thể ăn nói khép nép có ý muốn hòa giải, đương nhiên nếu như Lục Ly nói không, vậ thì Trần Vô Tiên đành tử chiến đến cùng. Có giết Trần Vô Tiên hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là sẽ có được lợi ích gì? Lục Ly trầm ngâm một hồi rồi nói: - Đương nhiên có chút khả năng đó, để xem Trần tộc trưởng có biết điều hay không. Đôi mắt Trần Vô Tiên sáng lên, hắn vung tay lên rồi nói: - Toàn bộ các ngươi lui về phía sau hai mươi dặm. Nhóm Hóa Thần ở bên cạnh mặc dù cũng không phải là thuộc hạ của Trần Vô Tiên, nhưng lời hắn nói làm gì có ai dám chất vấn? Một nhóm người lập tức lui về phía sau hai mươi dặm, còn không dám phóng thần niệm tới tra xét. Dáng vẻ của Trần Vô Tiên nhìn lướt qua cũng không phải là quá già, tóc có màu xám trắng, gương mặt bởi vì nhiều năm giữ vững khí thế uy nghiêm, cho nên thoạt trông hơi ác nghiệt. Khóe miệng hắn giật giật, làm cho gương mặt mình không quá cứng nhắc rồi nói: - Lục tiểu hữu, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần Trần Vô Tiên ta có thể làm được, tuyệt đối không nói hai lời ngay lập tức đồng ý với ngươi. Ân oán giữa chúng ta thì ta cũng không muốn giải thích nhiều, đều là bởi vì lợi ích thúc đẩy, hy vọng tiểu hữu có thể hiểu được. Trần Vô Tiên nói chuyện vô cùng thành khẩn, cũng không có nguỵ biện gì cả, vì như vậy ngược lại sẽ khiến Lục Ly phản cảm, hắn còn vẽ ra từng đường, để Lục Ly tùy ý ra điều kiện, có đến mười phần thành ý. Lục Ly không biết nên đưa điều kiện gì, nếu như Trần Vô Tiên có thể lấy ra một món Thần Khí đổi lại mạng của hắn, Lục Ly sẽ vô cùng hài lòng, chỉ đáng tiếc là Trần Vô Tiên không có. Về phần những cái Bán Thần Khí, linh tài này thì Lục Ly không hề thiếu, bí thuật cấp cao lại càng không thiếu, bởi vì hắn có thần thuật. Cho nên hắn cũng không biết là mình muốn đòi Trần Vô Tiên cái gì, hắn chỉ có thể nhún vai một cái rồi nói: - Trần Vô Tiên, ngươi nên biết ta chẳng thiếu cái gì cả, cho nên hiện tại chủ yếu là ngươi có thể cho ta cái gì, ngươi có thể dùng thứ tốt gì hoặc là chỗ tốt nào để chuộc lại mạng của ngươi! Giọng Lục Ly nhẹ tênh, dường như là hắn chỉ thuận tay một cái là ngay lập tức có thể bóp chết Trần Vô Tiên. Trần Vô Tiên cũng không cảm thấy bị hạ nhục, ngược lại cho rằng Lục Ly thật sự có thực lực này. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn hỏi ra một câu: - Nhan Cô chết rồi? Lục Ly không trả lời hắn mà lấy ra Mộc Nguyên Châu, để trong tay thưởng thức, sau khi Trần Vô Tiên thấy hạt châu này thì sắc mặt lập tức trở nên đắng chát. Nhan Cô còn bị giết dễ dàng như thế, xem ra nếu hắn không làm cho Lục Ly hài lòng, hắn cũng sẽ chết ngay tại đây rồi. Trần Vô Tiên là người thông minh, Lục Ly trước đây đã có Thiên Tà Châu, bây giờ lại còn lấy được cả Mộc Nguyên Châu, yêu cầu của Lục Ly chắc chắn là rất lớn, những thứ bảo vật này, không cần phải nghĩ cũng biết Lục Ly nhất định rất chướng mắt. Bí thuật? Cũng không được, Trần Vô Tiên được chứng kiến sự khủng bố từ sát chiêu của Sát Đế, hắn mặc dù có mấy loại bí thuật không tệ, nhưng so sánh với sát chiêu của Sát Đế thì vẫn là khác biệt một trời một vực. Hắn cũng không phải là đại mỹ nữ, không thể lấy thân báo đáp, cuối cùng Trần Vô Tiên suy nghĩ một chút rồi nói: - Lục Ly, ta biết ngươi nhất định muốn đánh vào Cửu Giới để báo thù, hay là... Ta giúp ngươi làm nội ứng? Lúc ngươi tấn công Thần Hoàng Giới ta sẽ giúp ngươi một tay. Thực sự nói ra những lời này thì tâm trạng của Trần Vô Tiên cũng giãy giụa nhiều, bởi vì tuy rằng Cửu Giới tấn công lẫn nhau, thù hằn lẫn nhau, chinh chiến không ngừng, nhưng một khi tới lúc có ngoại giới muốn khiêu chiến uy quyền của Cửu Giới, Cửu Giới chắc chắn sẽ liên kết lại chung một chỗ. Mấy vạn năm trước có một giới diện rất lợi hại, sau khi tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục, thì dám tuyên bố đòi chiếm lấy Kim Ngục. Giới diện này cũng có một ít cường giả, trong Kim Ngục, họ giết không ít cường giả của Cửu Giới. Kết quả giới diện này đã bị Cửu Giới liên thủ lại tấn công, toàn bộ cường giả của thế lực đó bị tàn sát hết sạch, hiện tại biến thành giới diện phụ thuộc vào Thần Hoàng Giới. Đấu Thiên Giới là một giới diện rất nhỏ, mặc dù có một chút quan hệ với Đấu Thiên Đại Đế, Đấu Thiên Đại Đế cũng có một ít quan hệ với Trung Hoàng Giới. Nhưng ở trong mắt của Cửu Giới, Đấu Thiên Giới chỉ là vùng hẻo lánh, là một tiểu giới diện tầm thường không đáng để chú ý tới. Trần Vô Tiên và Lục Ly của Đấu Thiên Giới cấu kết cùng với nhau, đối phó với đại gia tộc Cửu Giới? Nếu như chuyện này bị công bố ra ngoài, Trần gia cũng có thể sẽ bị hùa vào tấn công. Tộc cũng tan mà người cũng chết. Trần Vô Tiên thật sự không còn cách nào khác, tình huống bây giờ là khi hắn vừa chết, Trần gia rất có thể sẽ bị huỷ diệt. Hơn nữa Lục Ly sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào Cửu Giới, đến lúc đó Trần gia cũng sẽ bị tấn công, khả năng bị diệt tộc còn lớn hơn nữa. - Nội ứng? Lục Ly cảm thấy hơi có hứng thú, nếu có một kẻ nội ứng thì tình hình của Cửu Giới hắn đương nhiên sẽ nắm rõ như lòng bàn tay, đến lúc đó giết vào Cửu Giới, hắn sẽ nắm giữ rất nhiều quyền chủ động.
Chương 1504 Cấu kết với nhau làm chuyện xấu
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Điều kiện có chút thú vị, nhưng mà... làm thế nào để ta tin tưởng ngươi đây? Đừng xem ta là đồ ngốc, thuận miệng nói ra mấy câu thì có thể lừa gạt ta. Lời nói của Lục Ly vô cùng rõ ràng, cũng mang theo một chút ám thị, rõ ràng là muốn để Trần Vô Tiên trở thành hồn nô của hắn, nếu không thì hắn sẽ không tin tưởng Trần Vô Tiên. Trần Vô Tiên lúng túng, con ngươi của hắn chớp chớp một hồi rồi cắn răng nói: - Trở thành hồn nô là điều không thể nào, ngươi không thể tin tưởng ta, ta cũng không tin nổi ngươi. Dù sao nếu ta trở thành hồn nô rồi, ta và sống chết của gia tộc ta đều sẽ bị ngươi nắm giữ trong tay. Lục Ly cười khẽ nói: - Ta đã từng có rất nhiều hồn nô, sau đó đều trả lại tự do cho bọn hắn, hơn nữa nếu trở thành thuộc hạ trung thành nhất của ta, ta đều ban cho bọn hắn vinh hoa phú quý. Ta và các ngươi rất khác nhau, các ngươi đã sống một thời gian dài như vậy, đều đã trở nên máu lạnh và chết lặng, nhưng con người của ta đặc biệt rất trọng tình cảm, nếu không thì ta sẽ không vì mấy ức dân thường kia, chắp tay nhường Thiên Tà Châu cho Cửu Giới, đưa mình vào thế nguy hiểm. Trần Vô Tiên cười khổ nói: - Là vì ngươi có niềm tin tuyệt đối sẽ giết được Nhan Cô, nên lúc đó mới chắp tay nhường Thiên Tà Châu. Lục Ly chắp tay, bất đắc dĩ nói: - Ngươi đã nói như vậy rồi, ta đây cũng không còn cách nào, ta chỉ có thể cho ngươi một lời hứa, nếu như ngươi giúp ta diệt trừ Nhan gia, ta lập tức trả lại tự do cho ngươi. À… Nhiều nhất là thề loại như Chủ Thần Huyết Thệ gì đó, nghe nói đây là lời thề trịnh tọng nhất của Thần Giới. - Lời thề Chủ Thần? Lông mày Trần Vô Tiên nhíu lại, hắn đã từng nghe nói về vật này, bởi vì Trần gia cũng có tổ tiên Thần Linh ở Thần Giới, cuộc sống không được tốt lắm, nhưng ngược lại cho đám người của Trần Vô Tiên biết khá nhiều về việc ở Thần Giới. Xem ra Lục Ly cũng rất có thành ý? Trần Vô Tiên cắn răng nói: - Ngoại trừ việc để ta hỗ trợ huỷ diệt Nhan gia, ngươi... sẽ không bắt ta làm chuyện khác chứ? Cũng sẽ không gây sự với Trần gia của ta? - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn, nói bằng giọng đùa cợt: - Ngươi cảm thấy ta đã hủy diệt được Nhan gia rồi, còn có thể để ý đến Trần gia nhỏ bé các ngươi? Hơn nữa, ngoài việc làm nội ứng, ngươi còn có thể giúp ta cái gì? Chút sức chiến đấu đó của ngươi không có quá nhiều tác dụng trong mắt ta, cũng chỉ là một tay đấm cấp cao một chút thôi. - Ngươi…! Trần Vô Tiên bị Lục Ly sỉ nhục xong, cũng không dám tức giận với Lục Ly, hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói: - Được rồi, ngươi dùng Chủ Thần Huyết Thệ, ta sẽ tạm thời góp sức cho ngươi một thời gian. - Thành giao! Tâm trạng Lục Ly vô cùng vui mừng, có một nội ứng mạnh đến như thế, đối với việc hủy diệt Cửu Giới sẽ có lợi ích rất lớn. Lập Chủ Thần Huyết Thệ xong, sau đó vận dụng câu hồn bí thuật, Trần Vô Tiên cũng không có kháng cự, nhẹ nhàng bị thu phục, tốc độ nhanh đến mức người ở ngoài xa không thể nào phát hiện được. - Công tử! Trần Vô Tiên bay tới, cung kính khom người nói. Tuổi của hắn tuổi tương đối lớn rồi, nếu gọi Lục Ly là chủ nhân hoặc đại nhân thì thấy mất mặt, chỉ có thể gọi là công tử. Lục Ly hơi gật đầu, nhìn một nhóm người ở nơi xa rồi hỏi: - Ở đây có người của gia tộc các ngươi không? Nếu như không có thì ta sẽ giết toàn bộ, tránh để lộ tin tức! - Không có! Trần Vô Tiên cười khổ sở rồi nói: - Ta mang hai Hóa Thần tới, đã bị công tử đánh chết, những người này một nửa là lão quái bị Nhan gia thu mua lúc trong Kim Ngục, một nửa là người bên trong đại gia tộc Cửu Giới. - Ừ! Lục Ly lấy Thiên Tà Châu ra, tia sáng chợt lóe lên, Thần Thi xuất hiện, Lục Ly vung tay lên ra lệnh: - Giết chết tất cả bọn chúng. - Này… Sau khi Trần Vô Tiên nhìn thoáng qua Thần Thi thì mí mắt co giật, mặc dù hơi thở của Thần Thi cũng không phải là đặc biệt kinh khủng, nhưng không hiểu sao Trần Vô Tiên lại có cảm giác thứ này vô cùng lợi hại, phỏng chừng có thể giết hắn dễ như chơi. Xoẹt! Thần Thi lóe lên rồi vọt đi, một giây sau đã xuất hiện trước mặt một Hóa Thần, khi người đó còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã dùng một quyền đánh cho người này thành huyết vụ. - Ui! Trần Vô Tiên lại lần nữa hút ngụm khí lạnh, tốc độ và lực tấn công của Thần Thi này mạnh hơn hắn nhiều, nếu hắn muốn chặn giết một Hóa Thần tiền kỳ tuyệt đối sẽ không làm được nhẹ nhàng như vậy. - Cuối cùng thì lai lịch của Lục Ly là gì? Trần Vô Tiên không nhịn được liếc một cái về phía Lục Ly, vừa có được truyền thừa của Hằng Đế, hơn nữa lại còn có được sát chiêu mạnh như vậy, bây giờ bên cạnh lại có một con rối kinh khủng như thế, không lẽ Lục Ly có quan hệ với cường giả của Thần Giới. Nhưng cho dù Đấu Thiên Đại Đế muốn dốc hết sức lực để giúp hắn, cũng không có cách nào truyền cho hắn sát chiêu mạnh đến như vậy, bộ thi thể này càng không thể nào bị đưa xuống. Bởi vì Trần Vô Tiên cảm thụ được thần uy trong đó, thi thể này chính là Thần Thi, chính xác là một Thần Thi đặc biệt nguy hiểm. - Chạy mau! Sau khi có một người chết rồi thì cuối cùng đám Hóa Thần còn lại mới có phản ứng, có người nhìn Trần Vô Tiên bằng ánh mắt phẫn nộ, một người tức giận quát: - Mọi người tách ra chạy trốn, chó già Trần Vô Tiên này và Lục Ly cấu kết với nhau làm việc xấu rồi, muốn hại chết chúng ta...! Ầm! Người này còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, Thần Thi lập tức lóe lên một quyền đánh nổ người này. Những người còn lại phân tán ra khắp nơi chạy trốn, có một người còn bị hù dọa sợ hết cả hồn, bay vụt xuống quỳ trên mặt đất gào to: - Ta đầu hàng, Lục Ly đại nhân, ta đầu hàng! - Không cần! Lục Ly lạnh nhạt nói ra ba chữ, hắn không cần một hồn nô Hóa Thần bình thường. Hiện tại ngoại trừ Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương ra, các hồn nô còn lại hắn đều chuyển sang cho Chấp Pháp Trưởng Lão, ngay cả Lãnh Vô Hinh cũng đưa luôn cho Chấp Pháp Trưởng Lão.
Chương 1505 Cấu kết với nhau làm chuyện xấu
Võ giả tu luyện có quá nhiều hồn nô sẽ ảnh hưởng đến độ thuần khiết của linh hồn, ít nhiều gì sẽ hưởng đến việc tu luyện. Hiện tại Lục Ly không ham thu hồn nô, nhưng Trần Vô Tiên này có tác dụng rất lớn, nên cứ thu trước đã rồi tính sau. Ầm! Hóa Thần đang quỳ kia bị Thần Thi dùng một cước đá bay, sau đó thân thể Thần Thi lóe lên một quyền làm đập nát người này. - Xem ra tất cả lực tấn công của Thần Thi đều ở trên nắm tay, nếu có thời gian có thể nghiên cứu cẩn thận một chút. Lục Ly âm thầm gật đầu, Thần Thi vừa mới đá một cước, Hóa Thần kia cũng không có bị thương tổn quá lớn, nhưng dùng một quyền quét qua thì người kia nổ tung, rõ ràng vấn đề nằm ở trên nắm tay. - Công tử, cái này... là Thần Thi sao? Mới qua vài giây đã có hơn nửa số Hóa Thần bị giết, Trần Vô Tiên thấy vậy thì sợ hết hồn, mở miệng hỏi. Lục Ly hơi gật đầu, cũng không có giải thích nguồn gốc của Thần Thi, Trần Vô Tiên biết điều, yên phận không dám hỏi nhiều. Lại qua giây lát, toàn bộ Hóa Thần đã bị giết hết, thân thể Thần Thi lóe lên bay tới, sau khi Lục Ly thu hồi xong thì phất phất tay nói: - Quét dọn chiến trường, lấy tất cả không gian giới chỉ về giúp ta. Trần Vô Tiên lúng túng sờ mũi, hắn thân là một trong tứ đại tộc trưởng của Ma Hoàng Giới, được gọi là Trần Phong Tử Trần Lão Ma danh tiếng lừng lẫy khắp Cửu Giới, vậy mà Lục Ly lại bảo hắn đi quét dọn chiến trường? Làm loại việc của hạ nhân? Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng Trần Vô Tiên cũng không dám nói nhảm thêm câu gì, thành thật đi qua thu thập không gian giới chỉ mang tới giao cho Lục Ly. Lục Ly rất hài lòng gật đầu, thả Hòa Nguyệt ra hỏi: - Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ đang ở đâu? - Hả? Hòa Nguyệt không trả lời vấn đề của Lục Ly, ánh mắt nhìn về Trần Vô Tiên đang ở bên cạnh, bộ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ, Lục Ly phất tay: - Sau này đây sẽ là người của mình rồi, không cần để ý. - Người của mình? Hòa Nguyệt nghi ngờ quan sát Trần Vô Tiên, làm Trần Vô Tiên bị nhìn đến mặt nóng ran, vừa giận vừa lúng túng, nhưng có mặt Lục Ly nên không dám nhiều lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hòa Nguyệt. Hòa Nguyệt khá thông minh, thu ánh mắt lại rồi báo cáo: - Hai người Quân Hồng Diệp cùng Phùng Vạn Hổ lúc này đang ở thành Ma Nham bên kia, còn đang bay về hướng tây. Lục Ly lấy bản đồ của Đại địa Đông Doanh ra liếc nhìn vài lần lần, gật đầu nói: - Chúng ta dùng truyền tống trận đi thẳng qua đó, đến phía trước chặn giết bọn họ. Lục Ly là lão đại, hắn nói cái gì thì cứ vâng theo. Hơn nữa Hòa Nguyệt cho rằng, hai người Nhan Cô và Trần Vô Tiên đều có thể bị chặn giết và thu phục dễ dàng, vậy thì việc chặn giết Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Lục Ly đưa Trần Vô Tiên và Hòa Nguyệt vào trong Thiên Tà Châu, Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương, Kha Mang ở bên trong lại bị dọa một lần nữa, cho rằng Trần Vô Tiên đi vào giết bọn hắn, nhưng khi thấy Lục Ly đi vào thì mới yên tâm. Lục Ly không giải thích nhiều, chỉ để Trần Vô Tiên ngồi ở một góc, sau đó khống chế Thiên Tà Châu bay về hướng xa. Sau khi đã tới thành trì, thân thể hắn bắn ra, bên ngoài còn có mấy quân đội nhân tộc canh giữ tại đây, thấy Lục Ly thì lập tức hành lễ. Lần trước Lục Ly để cho đám người này rút lui, nhưng sau đó bởi vì đám người Nhan Cô có tốc độ quá nhanh, họ không kịp rút lui nên chỉ có thể ở lại Đại địa Đông Doanh. - Truyền tống! Lục Ly lạnh lùng hạ lệnh, bọn quân sĩ không dám hỏi nhiều, lập tức mở truyền tống trận ra, Lục Ly một đường truyền tống đi qua. Mỗi khi truyền tống hơn mười lần, Lục Ly sẽ thả Hòa Nguyệt ra, hỏi thăm hành tung của đám người Quân Hồng Diệp, sau đó điều chỉnh lộ tuyến, đuổi theo đến phía trước chặn giết. Sau khi truyền tống hơn một canh giờ, chờ lúc Lục Ly truyền tống Hòa Nguyệt đi ra, Hòa Nguyệt lại nghi ngờ nói: - Bọn Quân Hồng Diệp đã biến mất ở gần thành Địa Hỏa, chắc hẳn bên kia có cửa vào tiểu giới diện. - Ừm! Lục Ly đã sớm đoán được đám người kia dường như là muốn tiến vào tiểu giới diện, rồinghĩ cách từ tiểu giới diện đánh thông hàng rào không gian để vào giới diện khác. Hắn nhíu mày rồi dặn dò: - Nàng khống chế Tử Thể tìm kiếm ở gần đó, ta truyền tống đi thành Địa Hỏa trước. Có tiến vào tiểu giới diện hay không đều không quan trọng, chỉ sợ sẽ phá hủy đường ra vào, đến lúc đó hắn cũng không biết làm thế nào để truy sát. - Trần Vô Tiên! Lục Ly truyền tống Trần Vô Tiên ra, dò hỏi: - Đám người Quân Hồng Diệp chắc sẽ tiến vào tiểu giới diện, nếu như phá hủy đường hầm, ngươi có thể vận dụng đại thần thông để đánh thông hàng rào giới diện không? - Ha ha! Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng rồi nói: - Nói về đánh thông hàng rào của giới diện, bí thuật này do lão tổ của Trần gia chúng ta sáng tạo ra. Công tử yên tâm, chỉ cần tìm được cửa ra vào của tiểu giới diện kia, còn lại đều không phải là vấn đề. Thành Địa Hỏa là một thành nhỏ, ý nghĩa của từ Địa Hỏa thật ra chính là núi lửa, chỉ là cách gọi đặc biệt của Ma Tộc mà thôi. Lục Ly nói là đi đến nhưng thực chất là bay tới đây, bởi vì cả thành đều bị san bằng, ở bên trong có đến mấy trăm quân sĩ cùng một ít Ma Tộc bị đánh chết. Nhưng bốn phía còn sót lại một số quân sĩ nhân tộc đang ở trong thành thu thập tàn cuộc, thu lại di thể của võ giả nhân tộc bị giết. Nhìn thấy Lục Ly tới, đám quân sĩ nhân tộc sống sót ngay lập tức chảy nước mắt, giống như con nít bị ức hiếp nhìn thấy phụ mẫu. Bọn họ quỳ rạp trên mặt đất, có người còn gào lên khóc lớn. - Mọi người yên tâm đi. Sắc mặt Lục Ly không thay đổi, nói: - Ta sẽ tru sát toàn bộ đám người đó, không chừa một ai. Sau khi nói xong, Lục Ly quay sang hỏi Hòa Nguyệt: - Đã tìm được chưa? Hòa Nguyệt nhẹ gật đầu nói: - Nếu không sai thì họ ở trong một ngọn núi lửa. Mặc dù ta không vào được, nhưng có dấu vết có người vào trong núi lửa. - Đi xem một chút rồi lại nói.
Bình luận facebook