-
Chương 1516-1520
Chương 1516 Đảo khách thành chủ
Nói một cách khác, Huyết Tiên Đằng rất có thể đảo khách thành chủ, linh hồn của yêu linh tiến vào trong Thần Thi, muốn đoạt xá Thần Thi. - Nguy rồi! Nếu quả như thật xuất hiện loại tình huống này, Lục Ly chẳng những không cách nào đạt được Huyết Tiên Đằng, Thần Thi có thể sẽ bị cướp đi. Hắn rất sốt ruột, trong đầu lập tức ra lệnh cho Thần Thi: - Thần Thi trở về! Thần Thi hai cánh mở ra bay tới, Lục Ly thấy Thần Thi còn nghe mệnh lệnh của hắn thì hơi yên lòng. Hăn không chần chờ lập tức thu Thần Thi vào ngoại điện Thiên Tà Châu. Phòng ngự của Thiên Tà Châu rất mạnh, bất luận là phòng ngự bên ngoài hay bên trong. Đặt Thần Thi ở ngoại điện, coi như Huyết Tiên Đằng chiếm cứ thân thể của Thần Thi, muốn mang theo Thần Thi rời đi cũng hơi khó. Bất luận có thể xuất hiện loại tình huống này hay không, Lục Ly trước tiên giam Thần Thi lại rồi tính. Thần Thi hiện tại át chủ bài lớn nhất của Lục Ly, là đại sát khí đối kháng Cửu Giới cường giả, chờ lúc sao hắn sẽ giết lên Cửu Giới, tuyệt đối không thể không có Thần Thi. Lục Ly chính mình tiến vào nội điện Thiên Tà Châu, thần niệm liếc nhìn ra ngoài điện đến, tra xét rõ ràng phản ứng của Thần Thi. Tra xét trọn vẹn nửa canh giờ, Thần Thi không có bất kỳ dị động, trừ trên cổ xuất hiện một ấn ký Huyết Tiên Đằng đỏ thắm ra thì không có bất cứ vấn đề gì. Lục Ly còn thử khống chế Thần Thi đi qua lại ở ngoại điện, Thần Thi lập tức thi hành, mệnh lệnh của hắn, cái này khiến Lục Ly có chút an tâm. Hắn vẫn không có chủ quan, tiếp tục giám thị tình huống của Thần Thi, chờ qua một ngày về sau, Thần Thi vẫn giống như trước kia, hắn lúc này mới thở ra một hơi dài. - Chẳng lẽ Thần Thi thu phục Huyết Tiên Đằng rồi? Lục Ly trong đầu lóe lên ý nghĩ này, hắn ngẫm nghĩ, ra lệnh cho Thần Thi: - Thả Huyết Tiên Đằng ra. Làm Lục Ly rất kinh ngạc là Thần Thi không nhúc nhích, hắn lại ra mấy mệnh lệnh khác tương tự nhưng Thần Thi vẫn không có phản ứng. - Chuyện gì đây? Lục Ly xem không hiểu, chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ. Sau đó thường xuyên ngó chừng Thần Thi có dị động nào không, quan sát một ngày hắn cũng lười tiếp tục xem, ngồi xếp bằng tu luyện. Mới tu luyện nửa ngày, Lục Ly bị đánh thức, Hòa Nguyệt bẩm báo một tin tức mới, phát hiện đám người Phùng Văn Hổ, lần này còn tra được người thật. Đám người Phùng Văn Hổ giấu trong một sơn động lớn, sơn động kia nằm trong lòng đất mấy vạn trượng. Bọn hắn ở trong lòng đất đánh thông hàng rào giới diện, không gian bốn phía có dao động nhẹ, bị Hòa Nguyệt Tử Thể tra xét đến. Tử Thể của Hòa Nguyệt theo lòng đất tiến nhập sơn động, phát hiện ra Phùng Vạn Hổ, chẳng qua mới thấy được Phùng Vạn Hổ cùng hai Hóa Thần đã lập tức bị tru sát. - Đi! Luc Ly lập tức khống chế Thiên Tà Châu bay đi, Hòa Nguyệt một đường chỉ hướng. Bên kia cách bên này có chút xa, chẳng qua cũng không tính là quá xa, vẻn vẹn mất hơn nửa ngày đã tới. - Còn ở phía dưới! Hòa Nguyệt nói rất khẳng định, Lục Ly dùng thần niệm quét hướng Thần Thi, không phát hiện có vấn đề gì, sau đó mới truyền tống Thần Thi ra ngoài. Lệnh cho Thần Thi tìm sơn động rồi đi vào, tru sát tất cả người ở bên trong. Vù! Thần Thi lao vào sơn động, Lục Ly cưỡi Thiên Tà Châu theo sát phía sau, sơn động sâu hun thẳm, bên ngoài còn có thám báo ẩn núp. Lục Ly mặc kệ đám thám báo đó, Thần Thi một đường tìm sơn động xông đi vào. Sơn động uốn lượn thẳng xuống dưới lòng đất mấy vạn trượng, càng đi xuống dưới thì dao động không gian càng mãnh liệt. Khoảng cách vạn trượng đối với Thần Thi cũng chỉ là vài lần nháy mắt, còn là bởi vì đường núi quanh co khúc khuỷu, nếu không thì tốn hao thời gian ngắn hơn. Bùm! Bùm! Bùm! Phía dưới rất nhanh đã khai chiến, thần niệm của Lục Ly cũng khóa chặt mấy người, nhìn lướt qua sau hắn nhướng mày. Bời vì lòng đất chỉ có ba Hóa Thần, Phùng Vạn Hổ cùng hai Hóa Thần tiền kỳ, nhưng không thấy bóng dáng của đám người Quân Hồng Diệp. Vù vù! Phùng Vạn Hổ trước tiên lấy trường kiếm ra xoắn nát bùn đất đào đường hầm trốn, hai Hóa Thần độ phản ứng chậm hơn, bị Thần Thi kéo gần cự ly, kết cục đã định sẵn. Đương nhiên, Phùng Vạn Hổ cho dù là chạy trốn nhanh hơn mấy phần, trong cục diện này cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết. Lục ly đã không thèm để ý tình hình cuộc chiến phía dưới, trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới Quân Hồng Diệp. Xem ra Quân Hồng Diệp rất thông minh, tách ra trốn? Phùng Vạn Hổ là con tốt thí bị bỏ lại, cố ý hấp dẫn hắn truy sát. Quân Hồng Diệp rất có thể lẻn vào tiểu thế giới, muốn truy sát người này e rằng khó khăn. Dễ dàng đánh chết Phùng Vạn Hổ, tốc độ của Thần Thi quá nhanh, làm sao có thể cho Phùng Vạn Hổ đào thoát. Lục Ly vốn định giữ người sống sau đó hỏi rõ tăm tích của đám người Quân Hồng Diệp, đáng tiếc tốc độ Thần Thi quá nhanh, ba tên Hóa Thần nhanh chóng bị đánh chết. Sau đó, Lục Ly trở nên rảnh rỗi. Nếu để hắn một người đi tra xét tin tức thì không có một chút ý nghĩa gì, còn không bằng để Hòa Nguyệt cùng Trần Vô Tiên đi điều tra. Trần Vô Tiên đã phá hủy đường hầm bên kia, Lục Ly sai hắn đi bắt cao tầng người màu đen một sừng, lợi dụng bọn hắn đi tra xét tăm tích đám người Quân Hồng Diệp. Thật ra... Lục Ly đã không ôm hy vọng quá lớn, tra xét như cách của Hòa Nguyệt thì không thể tìm thấy tăm tích của bọn họ. Quân Hồng Diệp quá xảo trá, phỏng chừng giờ phút này đã thoát đi giới diện khác, muốn truy sát sẽ vô cùng khó khăn, trừ phi hắn một đường đánh tới Cửu Giới. Hiện tại đánh tới Cửu Giới thì Lục Ly còn chưa có lá gan lớn như vậy, mặc dù hắn có Thần Thi, nhưng không có nghĩa là vô địch. Bản thân hắn thực lực vẫn còn không đủ mạnh, trong Kim Ngục, Băng Ngục, Ám Ngục, Hồn Ngục ẩn núp bao nhiêu lão quái Các đại gia tộc có nhà nào mà không có lão tổ phi thăng đi Thần Giới? Lục Ly tính toán một hồi, quyết định đợi ở đây nửa tháng. Nếu như nửa tháng còn không thể tìm dược Quân Hồng Diệp, đến lúc đó hắn sẽ trở lại Đấu Thiên Giới. Hắn tiềm tu mấy năm, nắm bắt thời gian cảm ngộ Chân Ý Đồ, đến lúc đó cũng tới lúc đột phá Thần cảnh.
Chương 1517 Tử thủ
Trước khi phi thăng lại đi một lần Cửu Giới, chấm dứt ân oán, áp đảo Cửu Giới xong, hắn liền có thể yên tâm đi Thần Giới tìm kiếm Lục Linh. Hắn ngồi xếp bằng trong Thiên Tà Châu, bắt đầu tham ngộ Chân Ý Đồ, Hòa Nguyệt cùng Trần Vô Tiên thì khắp nơi tìm kiếm tin tức của Quân Hồng Diệp. Sau năm ngày, Tử Thể của Hòa Nguyệt đã trải rộng toàn bộ Thủy Nguyên Giới, đáng tiếc vẫn là không tìm được nhóm Quân Hồng Diệp. Hòa Nguyệt trong lòng thật ra đã không còn hy vọng nữa, thời gian dài như vậy đã qua, Quân Hồng Diệp hẳn là trốn rồi. Ngày thứ tám, Trần Vô Tiên đã có tiến triển lớn, Trần Vô Tiên tìm được người Hóa Thần cuối cùng của Thủy Nguyên Giới, cũng chính là thái thượng hoàng của giới này. Đồng thời thành công thu phục người này, tìm được tin tức đám người Quân Hồng Diệp. Quân Hồng Diệp quả nhiên dùng kế giương đông kích tây, hắn từ bỏ bọn Phùng Vạn Hổ, bí mật tiến vào một cái tiểu thế giới. Hắn còn giết một số người màu đen một sừng biết tình báo này, chỉ có mấy cường giả giới diện này biết được. Đến khi Trần Vô Tiên dẫn đám người tiến vào tiểu thế giới ấy thì đám người Quân Hồng Diệp đã sớm đánh thông hàng rào không gian chạy thoát, đường hầm không gian còn bị Quân Hồng Diệp phá hủy. - Thôi! Lục Ly nhận được tin tức thì phất tay, chỉ chạy trốn ba Hóa Thần, lần này mặc dù không tính hoàn thành xuất sắc nhưng cũng xem như là không tệ. Hắn về Trần Vô Tiên truyền tống về rồi lại bàn tiếp. Trần Vô Tiên một đường truyền tống tới, ngày thứ ba đến chỗ Lục Ly. Lục Ly truyền tống Trần Vô Tiên vào Thiên Tà Châu, hỏi ý kiến: - Trần Vô Tiên, ngươi có cần trở lại Trần gia một chuyến không? Nếu ngươi muốn đi thì mấy ngày này có thể đi trở về. Đấu Thiên Giới đã không còn chuyện gì, Trần Vô Tiên ở lại đây cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, không bằng để Trần Vô Tiên trở về thống nhất Ma Hoàng Giới. Đến khi Lục Ly tiến đánh Cửu Giới, còn có thể mang đến cho hắn sự trợ giúp mạnh mẽ. Trần Vô Tiên nghĩ một lúc rồi nói: - Ta nghe công tử, công tử để cho ta lúc nào trở về, ta sẽ trở về lúc đấy. Công tử nếu có cần, đến lúc đó tùy thời gọi ta tới. - Ừm! Thái độ của Trần Vô Tiên làm cho Lục Ly rất hài lòng, hắn ngẫm nghĩ, quyết định thừa dịp Trần Vô Tiên trước khi rời đi, hỏi thăm một chút tình báo của Cửu Giới, đến lúc đánh tới Cửu Giới cũng không phải là không có chuẩn bị gì, cũng không sợ bị người lừa giết. Hắn trước hỏi thăm về chuyện Nhan gia, hắn hỏi: - Trần Vô Tiên, ngươi cảm thấy Nhan gia sẽ còn phái người đến Đấu Thiên Giới sao? - Còn! Trần Vô Tiên rất khẳng định mà nói: - Chuyện lần này là do Nhan Chân nắm vai trò chỉ đạo, Nhan Chân chính là tộc vương Nhan gia, Thiên Tà Châu là thứ mà Nhan Thiên Cương muốn. Nhan Chân bỏ ra rất nhiều Thần Nguyên, hơn nữa đưa ra lời hứa của Nhan Thiên Cương, về sau gia tộc chúng ta nếu có người phi thăng đi Thần Giới thì sẽ có Nhan Thiên Cương nâng đỡ, cho nên chúng ta mới hành động. Trần Vô Tiên dừng một chút lại nói tiếp: - Theo Nhan Thiên Cương nói, hạt châu này của người rất có thể là Thần Khí siêu phẩm, cái này nếu là cấp bậc Thần Khí thì xem như một ít cấp đại năng Thần Giới có lẽ cũng không sở hữu, cũng không biết Hằng Đế từ chỗ nào lấy được. Nhan Thiên Cương đã cực kỳ muốn Thiên Tà Châu như thế, Nhan Chân khẳng định sẽ trăm phương nghìn kế cướp đoạt, phỏng chừng sẽ còn tổ chức một lần xâm lấn, thậm chí là hắn tự mình dẫn đầu. - Ừm! Lục Ly gật đầu, cũng không có để ở trong lòng, bởi vì hắn có được Thần Thi Hóa Thần cảnh thì cũng không e ngại, trừ phi phân thần của Thần Linh cường đại thì hắn mới kiêng kỵ. Cẩn thận vẫn tốt hơn, Lục Ly vẫn là hỏi thăm một tiếng: - Ngươi cảm thấy dựa vào Thần Thi có thể đánh chết hết tất cả quân địch đến xâm phạm không? Trên người tộc vương của Nhan gia có Thần Khí không? - Có! Trần Vô Tiên phi thường khẳng định nói ra: - Nhan Chân có chiến giáp Thần Khí cùng thần binh, nguyên nhân hắn là đệ nhất nhân Cửu Giới, cũng không phải là hắn cảm ngộ áo nghĩa cường đại cỡ nào, mà là bởi vì Thần Khí cùng thần binh. Hưm... Hắn cũng có hai loại thần thuật, đều là Nhan Thiên Cương tốn rất nhiều công sức mới đưa xuống dưới được. - Ài... Nói tới chỗ này Trần Vô Tiên khe khẽ thở dài nói: - Nói đến Nhan Thiên Cương cũng là một nhân vật nghịch thiên, một người đi Thần Giới, không chỉ lăn lộn thành đại năng Thần Giới, còn tốn hao giá đắt đưa Thần Khí trở về. Nhà ta có hai vị lão tổ đi Thần Giới, lại toàn bộ chết trận, người so với người làm người tức chết. Lục Ly không tâm tư nghe những điều này, lần nữa hỏi: - Ta hỏi ngươi, Thần Thi có thể đối kháng được Nhan Chân không, ngươi nói đi đâu thế? Nói điểm chính! - Cái này... thì ta không biết. Trần Vô Tiên rất vô tội nói: - Thần Thi rất lợi hại, nhưng thần binh thần giáp cũng rất lợi hại, thần binh thần giáp đều có khí linh, đều là vật cường đại của Thần Giới, uy lực kinh người. Cái này cụ thể ta khó mà phán định, nhưng Thần Thi cho dù không thể đánh chết Nhan Chân, Nhan Chân cũng không có cách nào đối phó Thần Thi, dù sao tốc độ của Thần Thi biến thái như vậy. - Ừm, ta biết rồi! Lục Ly nhẹ gật đầu, sau đó nhớ tới một sự kiện hỏi: - Đấu Thiên Đại Đế đến từ Trung Hoàng Giới, vì sao lão tổ Phùng gia, Tề gia lại xâm lấn Đấu Thiên Giới? Trong này phải chăng có chuyện gì? - Ha ha ha! Trần Vô Tiên bĩu môi đó: - Bởi vì gia tộc của Đấu Thiên Đại Đế năm xưa là bị Lưu gia, Phùng gia, Tề gia hợp sức tiêu diệt, mặc dù Phùng gia, Tề gia không phải thủ phạm chính, nhưng cũng dính dáng vào. Đấu Thiên Đại Đế đến Đấu Thiên Giới là bởi vì chạy trốn mà tới đây, về sau hắn tu luyện đến Thần cảnh, một người giết tới Địa Hoàng Giới, huyết tẩy Lưu gia, Phùng gia, Tề gia. Lưu gia bị diệt tộc, Phùng gia, Tề gia thì một số người trốn vào tổ giới, ẩn núp hơn mười vạn năm mới quay lại. - Khó trách... Lục Ly nhẹ gật đầu, trong Phùng Hoàng triều cùng Tề Hoàng triều b cũng không thờ phụng pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, chỉ có Lãnh Hoàng triều cung phụng, hóa ra bên trong còn có chuyện như thế này.
Chương 1518 Duy Trì Hương Khói
Trần Vô Tiên ngẫm nghĩ, liền nói nhiều một câu: - Công tử, về sau ngươi muốn hủy diệt Nhan gia, ngươi ít nhất cần đạt tới Thần cảnh. Mà lại coi như đạt đến Thần cảnh, đoán chừng ngươi muốn phá vỡ thành Thần Hoàng thì độ khó cũng là vô cùng lớn, bởi vì thành Thần Hoàng bản thân cũng là Thần Khí rất lợi hại. Thần Khí này hấp thu năng lượng mấy chục vạn năm, lực phòng ngự kinh khủng đến cực điểm, đoán chừng một trăm Hóa Thần cùng lúc công kích liên tục một trăm năm đều rất khó phá vỡ... - Khủng bố như vậy? Lục Ly giật mình, nhưng đôi mắt lại đặc biệt kiên nghị, hắn cùng Nhan gia đã kết thành tử thù, không phải ngươi chết chính là ta chết. Cho dù là phòng ngự của thành Thần Hoàng có khủng bố đến đâu, hắn cũng muốn dùng tất cả biện pháp đánh bại và hủy diệt Nhan gia, đi tới Thần Giới cũng phải tìm cách đánh chết Nhan Thiên Cương. Sau đó Lục Ly lại hỏi chút chuyện về Cửu Giới, đồng thời thảo luận với Trần Vô Tiên về chuyện của Thủy Nguyên Giới. Thái Thượng Hoàng của Thủy Nguyên Giới hiện giờ trở thành nô lệ của Trần Vô Tiên, chẳng khác nào giới này đã bị Lục Ly nắm giữ. Thủy Nguyên Giới rộng lớn hơn Đấu Thiên Giới, nơi này linh tài rất phong phú, nhưng Lục Ly không màng tới những thứ linh tài này. Sở dĩ hắn muốn khống chế Thủy Nguyên Giới vì cường giả trong Cửu Giới nếu muốn đến Đấu Thiên Giới, trước tiên phải mở ra đường đến Thủy Nguyên Giới. Cho nên khống chế được Thủy Nguyên Giới, nếu có cường địch xâm lấn Đấu Thiên Giới, Lục Ly sẽ biết đầu tiên, không rơi vào cảnh bị kẻ địch đuổi giết đến nỗi trở tay không kịp, còn có thể coi Thủy Nguyên Giới là trận mạc, không cần lo lắng quân địch mang nhân tộc ở Đại địa Thần Châu ra uy hiếp hắn. Trần Vô Tiên trở về Ma Hoàng Giới, Lục Ly sai Hòa Nguyệt đi gọi Chấp Pháp Trưởng Lão. Để Chấp Pháp Trưởng Lão từ tiểu thế giới của Đại địa Đông Doanh tiến vào Thủy Nguyên Giới, rồi thu phục cường giả ở Thủy Nguyên Giới, sau đó Chấp Pháp Trưởng Lão chính là Thái Thượng Hoàng của Thủy Nguyên Giới. Chấp Pháp Trưởng Lão vốn ở Đại địa Đông Doanh, tuyến đường nối liền giữa Thủy Nguyên Giới và Đấu Thiên Giới đã bị phá hủy, Chấp Pháp Trưởng Lão chỉ có thể trở về thông qua tiểu thế giới. Mấy ngày sau Chấp Pháp Trưởng Lão tiến vào Thủy Nguyên Giới, Trần Vô Tiên dẫn Thái Thượng Hoàng của Thủy Nguyên Giới đi nghênh tiếp. Những chuyện sau đó Lục Ly mặc kệ, hắn mang theo Hòa Nguyệt từ tiểu thế giới về Đại địa Đông Doanh, sau đó đi vào bên trong Hỏa Ngục. Mặc dù trận đại chiến này không kéo dài quá lâu, nhưng vẫn khiến Lục Ly vô cùng mệt mỏi, hắn định nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó lại bế quan tu luyện. Thủy Nguyên Giới đã có Chấp Pháp Trưởng Lão quản lý, Đấu Thiên Giới thì giao cho Lục Chính Dương, Hòa Nguyệt sẽ quản lý chuyện ở Thủy Nguyên Giới và Đấu Thiên Giới, bao gồm cả chuyện ở Hỏa Ngục, Mộc Ngục, Thổ Ngục và Thủy Ngục. Lục Ly trở về Mộc Ngục, Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đều ở đây. Lục Chính Dương đã xây cho Lục Ly một tòa trang viên vô cùng đẹp đẽ, ở ngay trong Anh Hoa Cốc... Bên trong Anh Hoa Cốc còn xây dựng một truyền tống trận, Lục Ly dùng truyền tống trận đến đây, nhìn hoa anh đào nở khắp đồi núi, nhưng trong lòng lại nhớ tới một gương mặt xinh đẹp. Trước đây hắn đi tới Anh Hoa Cốc bởi vì Tử Liên Nhi giết chết một công tử của Dạ gia, nay về lại Hoa Anh Cốc, Tử Liên Nhi cũng đã chẳng còn. Trước đây Lục Ly đã từng căm ghét Tử Liên Nhi, hiện tại mới biết có nhiều chuyện nàng bất đắc dĩ, tất cả đều do Dực Thần giở trò. Cho nên giờ khắc này đứng nhìn Hoa Anh Cốc, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút áy náy cùng thương cảm. - Dực Thần, ngươi cứ chờ đó! Lục Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt lộ ra sát ý, chờ hắn lên được Thần Giới, nhất định sẽ tìm cách giết chết Dực Thần, báo thù cho Tử Liên Nhi. Sột soạt! Ở trong một biệt viện đằng xa, hai nữ tử đang dắt tay nhau bước tới, một người mặc la quần trắng như tuyết, một người mặc váy sắc hồng phấn. Một người búi tóc kiểu Truy Vân, một người chải đầu hình Loan Nguyệt. Tướng mạo giống nhau như đúc, đều xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả vóc người cũng không khác nhau là mấy. Hai nàng nắm tay nhau từ một con đường nhỏ trong rừng hoa anh đào, giống như hai tiên nữ đang dạo bước đi tới. Lục Ly hơi mím môi, mặt mày tươi cười, hai nàng là Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương - một người nho nhã điềm đạm, một người tinh nghịch thanh tú, tâm trạng hắn cũng sáng sủa hơn chút. Những phiền muộn trong lòng đều gác lại ở một bên. Hắn duỗi tay ra, hai nàng giống như là chim yến lao tới, nhào vào ngực hắn. - Khởi Linh đâu? Lục Ly ôm hai nàng một lúc, đặt nụ hôn lên trán hai nàng rồi mới hỏi, Bạch Hạ Sương ngưỡng mộ nói: - Linh tỷ tỷ bế quan, tỷ ấy nói lần này chuẩn bị đột phá Hóa Thần cảnh. - Tốt lắm! Lục Ly khẽ gật đầu, tốc độ tu luyện của Khương Khởi Linh rất nhanh, đương nhiên chủ yếu là vì nàng lấy được truyền thừa của Đấu Thiên Đại Đế. Rất có khả năng vật này giống như một bức Chân Ý Đồ, bằng không không thể tu luyện nhanh như vậy được. Trong lịch sử những người được Đấu Thiên Đại Đế truyền thừa, hầu như đều dễ dàng đột phá Hóa Thần, thế nhưng muốn phi thăng thì lại cực kỳ khó, cần phải gặp được đại cơ duyên và tư chất nghịch thiên. - Đi, ta mang các nàng đi dạo một vòng. Lục Ly nắm tay hai nàng đi vào trong rừng hoa anh đào. Lúc trước toàn bế quan tu luyện, hắn không có thời gian dẫn hai nàng du ngoạn. Hiện tại đại chiến đã kết thúc, lo lắng trong lòng hắn cũng đã vơi bớt, cả người ung dung, nhẹ nhõm. Ba người dạo quanh đó một vòng lớn, cảnh sắc xung quanh rất đẹp, còn có một dòng sông lớn và một hồ nước, bên bờ sông xây dựng vài ba cái đình, xem ra người xây dựng trang viên cho các nàng đã hao tốn không ít tâm sức. - Phu quân! Ở trong đình, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương trái một người phải một người ngồi cạnh Lục Ly, Bạch Thu Tuyết muốn nói lại thôi, Lục Ly nghi hoặc liếc nhìn, khuôn mặt Bạch Thu Tuyết lại càng thêm đỏ. - Tỷ tỷ đang ngại ngùng đây mà, để ta nói cho. Bạch Hạ Sương do dự mãi mới lấy hết can đảm ra nói.
Chương 1519 Nhảy Xuống Sông Hoàng Hà Cũng Không Tài Nào Rửa Sạch
- Tỷ tỷ muốn nói là, chàng nên ở lại với chúng ta một tháng, chúng ta... muốn Lục gia có người duy trì hương khói. - Ừ! Lục Ly có chút áy náy gật gật đầu, trong lòng nổi lên một nỗi nghi hoặc, tại sao hắn không làm ba nàng mang thai? Cơ thể hắn dũng mãnh như hổ, không có nửa điểm bệnh tật, điều quái dị duy nhất chính là huyết mạch Ngân Long, chẳng lẽ con Ngân Long này có vấn đề? - Thử một tháng! Lục Ly cân nhắc một lát mới quyết định ở cạnh hai nàng một tháng, để xem có thể làm các nàng sinh được hai ba đứa trẻ hay không, không chừng vài năm nữa hắn sẽ đi Thần Giới, Bạch Hạ Sương căn bản không thể thành Thần, còn Bạch Thu Tuyết nếu như Thiên Mị Thuật có thể cảm ngộ đến tầng thứ năm, bằng không cũng không thể thành Thần. Đến lúc hắn đi Thần Giới, hoặc là... chết ở Thần Giới, nếu có một vài đứa trẻ các nàng sẽ được an ủi đôi chút, cũng là có thứ để nhớ nhung đến hắn. - Đi thôi! Lục Ly ôm hai nàng chuẩn bị đi đến sân nhỏ cạnh hồ nước, Bạch Hạ Sương đỏ mặt nói: - Phu quân, hay là làm dưới hồ nước nhỏ kia, ta nghe nói làm ngoài trời.. xác suất sẽ càng cao hơn. - Xấu lắm~ Bạch Thu Nguyệt mặt đỏ hồng như máu, trừng mắt với Bạch Hạ Sương nói: - Nha đầu càn quấy kia nói gì thế hả? Ngại chết người ta... - Sợ gì chứ? Bạch Hạ Sương le cái lưỡi màu hồng phấn. - Ngoài sơn cốc đều là nữ hộ vệ của chúng ta, vừa nãy ta còn đóng truyền tống trận, ai có thể đi vào chứ? - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn, thần niệm quét vào trong Thiên Tà Châu, để Hòa Nguyệt giám sát tình hình xung quanh, sau đó một trái một phải ôm hai nàng bay thẳng về phía hồ nước. Bên trong hồ nước có một thác nước nhỏ, nước chảy xuống ào ào, hơi nước bốc lên đầy trời. Lục Ly cùng Bạch Hạ Sương mặt mày hưng phấn còn Bạch Thu Sương đầy mặt e lệ như ba con cá nhỏ đuổi bắt đùa vui trong hồ nước. Chẳng bao lâu, nước trong hồ xao động, bầu không khí trở nên kiều diễm lạ thường, vang lên vài ba tiếng thở gấp như có như không, bên trong Hoa Anh Cốc lập tức trở nên xuân ý dạt dào... Hơn một canh giờ sau, trời quang mây tạnh, hai tỷ muội song sinh thân thể mềm nhũn, ngay cả sức lực động đậy đầu ngón tay cũng không có, nằm nhoài trên mặt tảng đá cạnh hồ nước, khép hờ mắt. Ầm! Lục Ly vốn định chợp mắt cùng các nàng một lát, Thiên Tà Châu hơi chấn động, Lục Ly dùng thần niệm quét vào, Hòa Nguyệt truyền lời tới: - Đại nhân, bên ngoài có người đến, là một tiểu ni cô và một tiểu nữ hài, ừm... Chính là cháu gái của Dạ Tra. - Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch? Lục Ly đột nhiên mở mắt, vỗ một cái lên cặp mông trắng nõn nà của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương rồi nói: - Mau dậy nào, Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch đến rồi. - Á~ Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương vừa nghe xong đã chạy bay đi như con thỏ bị hoảng sợ, nhảy vọt vào trong trang viên. Bát Nhã và Tiểu Tịch đều là tiểu nữ hài chưa trải sự đời, nếu như để hai nàng nhìn thấy ba người ở ngoài trời chiến đấu ác liệt, cảnh tượng này quả thực không dám nghĩ đến... Hai tiểu nữ hài tuyệt sắc này rất thích rong chơi, thường xuyên du ngoạn khắp nơi với Bạch Hạ Sương. Bạch Hạ Sương là phu nhân chính thức của Lục Ly, ở Hỏa Ngục Mộc Ngục và Hoàng Giới được coi như là hoàng hậu, ai dám bất kính với Bạch Hạ Sương? Hai tiểu nha đầu này chơi với Bạch Hạ Sương rất vui vẻ, cả hai đều rất yêu thích tính cách của Bạch Hạ Sương. Lục Ly mặc quần áo tươm tất ngồi trong đại sảnh của trang viên, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lại không dám đến, dù sao vừa nãy mới làm vài chuyện **, chân đều đã mềm nhũn, hai nàng sợ Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch nhìn ra điều khác thường. - Ồ, đại ca ca! Bát Nhã mặc tăng bào trắng như tuyết, trước ngực đã hơi nhô lên. Dạ Tiểu Tịch xấp xỉ tuổi Bát Nhã nhưng lại phát dục nhanh hơn chút, ngũ quan của hai cô bé đều rất tinh mĩ, cả người tràn đầy hơi thở của thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp. Trông thấy Lục Ly đang ngồi ở đại sảnh, đôi mắt to tròn của Bát Nhã lập tức cười híp lại thành vầng trăng non, chạy tung tăng tới, không câu nệ mà lôi kéo cánh tay Lục Ly. - Tham kiến Thánh chủ! Dạ Tiểu Tịch lại khép nép hơn nhiều, không còn phong thái bá đạo ngang ngược của tiểu công chúa năm đó, nghiêm túc hành lễ với Lục Ly. Nàng đã lớn hơn rất nhiều, đương nhiên cũng hiểu chuyện hơn, tộc Thanh Loan và tộc Mãnh Tượng được như ngày nay đều nhờ vào Lục Ly nâng đỡ, đám người Dạ Tra nhiều lần dạy bảo nàng nhìn thấy Lục Ly nhất định phải tôn trọng. - Ha ha! Lục Ly cười điềm đạm, nhớ lần đầu tiên gặp Dạ Tiểu Tịch, nàng điêu ngoa tùy hứng, lúc ấy hắn còn bị Dạ Tiểu Tịch bắt về thôn, suýt nữa mất mạng đây. Hắn vẫy tay gọi Dạ Tiểu Tịch đến gần, xoa xoa đầu nàng: - Sau này Tiểu Tịch thấy ta không cần đa lễ, muội cũng đâu phải người ngoài. Nếu kẻ nào dám bắt nạt muội, muội cứ mách ta, ta sẽ làm chủ cho muội. Dạ Tra là người đi theo Lục Ly sớm nhất, hai người tình chủ tớ sâu đậm. Tuy rằng hiện tại Lục Ly hầu như không dùng đến Dạ Tra, nhưng hắn là người trọng tình nghĩa, Dạ Tiểu Tịch là cháu gái bảo bối của Dạ Tra, đối với hắn cũng không khác gì là muội muội mình. - Thật không? Đôi mắt Dạ Tiểu Tịch sáng lên, không còn câu nệ như vừa nãy, mặt mày hồ hởi nói: - Thánh chủ đã nói câu này, Tiểu Tịch sẽ không sợ người khác bắt nạt. - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn, sau đó mặt mày nghiêm nghị dạy bảo: - Người khác bắt nạt muội, ta giúp muội làm chủ, nhưng muội không được gây chuyện, biết chưa? Bằng không ta sẽ đánh mông muội. - Eo~ Dạ Tiểu Tịch bưng mắt, đỏ mặt nói: - Thánh chủ là sói háo sắc, lại còn muốn sờ mông Tiểu Tịch, muội muốn đi mách gia gia. - Ặc... Trên trán Lục Ly xuất hiện một vạch đen, quả nhiên tính cách điêu ngoa này của Dạ Tiểu Tịch sửa mãi không xong, vừa rồi còn thấy nàng hiểu chuyện, lát sau đã khôi phục bản tính. Nếu như thực sự đi mách Dạ Tra, mặt già của hắn còn giấu vào đâu? - Hì hì~ Bát Nhã cười ngọt ngào nói: - Tiểu Tịch không được cợt nhả với đại ca ca, bằng không huynh ấy giận rồi, sẽ không chơi cùng chúng ta nữa. Sau này chúng ta gây chuyện, huynh ấy cũng sẽ không giúp đỡ.
Chương 1520 Nhảy Xuống Sông Hoàng Hà Cũng Không Tài Nào Rửa Sạch
Dạ Tiểu Tịch nghịch ngợm le lưỡi nói: - Muội không đùa giỡn Thánh chủ á, là Thánh chủ muốn sờ mông muội trước mà, mông của nữ hài tử có thể tùy tiện sờ sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tiểu Tịch sao có thể lấy chồng? -... Lục Ly có chút cứng họng, vốn chỉ thuận miệng nói ra, qua lời của Dạ Tiểu Tịch giống như hắn thực sự đã sờ soạng mông của nàng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh cả đời hắn còn đâu. - Không đúng! Lục Ly đột nhiên cảm thấy khác thường, hắn liếc nhìn hai nàng một vòng, thấy ánh mắt hai người có chút né tránh, trong lòng liền hiểu ra. Sắc mặt hắn trầm xuống. - Hai người các muội kẻ xướng người họa, diễn cũng khá lắm, nói mau... Các muội đã gây ra chuyện gì? Thẳng thắn được khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị. - Hì hì~ Bát Nhã chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Lục Ly bằng vẻ mặt vô hại, cô bé cười ngọt ngào nói: - Tiểu Tịch, ngươi nhìn xem. Ta đã bảo không qua mặt được đại ca ca rồi mà, huynh ấy là bất thế kỳ tài vạn năm khó kiếm, mới có bằng này tuổi đã đứng trên đỉnh cao Đấu Thiên Giới, sao có thể dễ dàng lừa gạt như vậy? Dạ Tiểu Tịch gật đầu vô cùng tán thành nói: - Thánh chủ kỳ tài ngút trời, một mình độc chiến bốn tộc, quét sạch Đấu Thiên Giới, cứu vớt trăm vạn con dân ra khỏi bức tường nguy hiểm. Sau đó dốc lực chiến đấu với cường giả Cửu Giới, chém giết sạch sẽ quân địch xâm phạm, uy danh vang vọng thiên hạ... - Ngừng, ngừng! Lục Ly vừa nãy đầy mặt uy thế, giờ khắc này bị hai nha đầu tâng bốc lên tận trời, chính hắn cũng cảm thấy ngại, liên tục xua tay nói: - Bọn muội có chuyện gì có nói luôn không? Không nói thì ta mặc kệ. Để Khổng gia và Dạ Tra tự mình đứng ra giải quyết. Lục Ly giả bộ định đứng lên, hai nha đầu lập tức nhào vào, một trái một phải lôi kéo cánh tay Lục Ly. Cơ thể uyển chuyển nhỏ nhắn dán chặt vào bên người hắn, khiến hắn không dám di chuyển, e ngại sẽ thật sự chạm vào nơi không nên chạm, đến lúc có kêu trời trời không thấu... Cho dù Lục Ly không dám nhúc nhích, thân thể mềm mại của hai nha đầu vẫn một trái một phải dán chặt vào người hắn, có thể cảm nhận được sự trắng mịn và co giãn kinh người. Hai tiểu nha đầu này không biết kiêng kỵ là gì, Dạ Tiểu Tịch còn ngồi xổm xuống đấm chân cho Lục Ly, Bát Nhã đi ra sau lưng bóp vai cho hắn, nàng cười hì hì bên tai Lục Ly nói: - Thật ra không có chuyện gì to tát á, chỉ là cách đây không lâu có kẻ trêu đùa Tiểu Tịch, bọn muội liền liên thủ đánh hắn. Bát Nhã đứng sau lưng Lục Ly, trong miệng phả ra mùi thơm, tay nhỏ mềm mại đang xoa bóp, cơ thể yêu kiều còn thỉnh thoảng đụng chạm vào người hắn, khiến lòng hắn suýt nữa không bình tĩnh được. Hắn giả bộ nghiêm mặt nói: - Là con cháu nhà ai dám đùa giỡn Tiểu Tịch? Bị đánh ra sao? Dạ Tiểu Tịch ngồi chồm hỗm trên mặt đất bóp chân cho Lục Ly, lập tức ngẩng đầu lên mặt đầy oan ức, đôi mắt to tròn như sắp khóc, giải thích: - Mấy ngày trước không phải Hồng Ngư tỷ tỷ mang thai sao? Nhiều người đến thăm tỷ ấy lắm, Dạ Lạc ca ca tổ chức một bữa yến hội, bọn muội tham gia góp vui. Có một công tử say rượu, cứ khăng khăng bắt muội uống cùng, lại còn táy máy tay chân, muội liền tát hắn một cái, hắn mắng muội là nô bộc của Lục gia, giả bộ thánh nữ làm gì, còn nói mấy điều khó nghe...Muội giận quá nên ra tay, nhưng mà muội còn chưa đột phá Nhân Hoàng, không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng Bát Nhã giúp muội, mới đả thương được kẻ kia. Bát Nhã gật gật đầu nói: - Tên kia quá đáng lắm, toàn nói mấy lời khó nghe, bắt nạt Tiểu Tịch đã đành, còn mắng muội là một ni cô còn khoe khoang làm dáng... Muội giận quá liền đánh nát - cái kia- của hắn... Ặc! Trong lòng Lục Ly hiểu ra rồi, người ngoài nhìn vào thấy Dạ Tra tôn hắn làm Thánh chủ, cho nên tưởng rằng tộc Thanh Loan và tộc Mãnh Tượng là nô bộc của Lục gia? Lại thêm Dạ Tiểu Tịch chanh chua tùy hứng, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng, cho nên công tử mới động tâm, muốn thu vào trong phòng. Ai biết Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch không sợ trời không sợ đất, thẳng tay đánh công tử nhà người ta thành thái giám! Lục Ly khẽ thở dài hỏi: - Là công từ Lục gia à? Dòng dõi nhà Ngũ Thái Công? Lục Chính Dương có một trai một gái, Lục Phi Tuyết còn chưa có con cái, dòng dõi nhà Lục Chính Đàn bị ép tới không ngóc đầu lên được, sao dám làm xằng bậy? Dòng dõi Ngũ Thái Công kia con cháu tương đối nhiều, có không ít công tử trẻ tuổi thiên tư rất tốt, đáng tiếc đều ỷ thế cậy mạnh không coi ai ra gì. Dạ Tiểu Dịch gật đầu nói: - Đúng, hình như là tằng tôn tử (chắt trai) của Ngũ Thái Công, tên là... Lục Trảm Thiên. - Là hắn? Lục Ly sầm mặt, tên công tử bột này trước kia đã bị hắn dạy dỗ một trận, không nghĩ rằng vẫn không biết hối cải? Tiếp tục ỷ vào danh tiếng Lục gia tác oai tác quái? - Hòa Nguyệt! Lục Ly ra lệnh cho Hạ Nguyệt đang ở trong Thiên Tà Châu: - Mời gia gia ta đến, bảo ngài làm rõ chuyện giữa Bát Nhã, Dạ Tiểu Tịch và Lục Trảm Thiên. Nếu như chuyện này là do Lục Trảm Thiên sai, trục xuất hắn ra khỏi Lục gia. Nếu như Ngũ Thái Công trách tội, cứ nói là ý của ta. Oa~ Dạ Tiểu Tịch và Bát Nhã đưa mắt nhìn nhau, nhất thời mừng rỡ không thôi. Hai nàng đến đây vốn chỉ cầu xin Lục Ly lượng thứ, không làm liên lụy đến Khổng gia và tộc Thanh Loan. Ai ngờ rằng Lục Ly lại hoàn toàn đứng về phía hai nàng, đã thế còn xả giận giúp hai người. - Thánh chủ thật tốt! Dạ Tiểu Diệp vội vã đứng lên, bờ môi nhỏ nhắn hôn lên má hắn, Bát Nhã cũng vậy, cười hì hì sáp đến gần hôn một phát lên má bên kia của hắn. Sột soạt! Nhưng mà, vào đúng lúc này ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân của hai người. Lục Ly bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đang bước vào, hai nàng vừa hay nhìn thấy cảnh này thì... Hắn lập tức biến sắc, bị bắt ngay tại trận, sợ rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tài nào rửa sạch... Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch đi rồi, hai nàng chỉ sợ Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương oán trách, đỏ mặt chạy trối chết. Bạch Hạ Sương trợn tròn mắt hoài nghi bước vào, Bạch Thu Tuyết chỉ cười xòa một tiếng không để ý lắm.
Nói một cách khác, Huyết Tiên Đằng rất có thể đảo khách thành chủ, linh hồn của yêu linh tiến vào trong Thần Thi, muốn đoạt xá Thần Thi. - Nguy rồi! Nếu quả như thật xuất hiện loại tình huống này, Lục Ly chẳng những không cách nào đạt được Huyết Tiên Đằng, Thần Thi có thể sẽ bị cướp đi. Hắn rất sốt ruột, trong đầu lập tức ra lệnh cho Thần Thi: - Thần Thi trở về! Thần Thi hai cánh mở ra bay tới, Lục Ly thấy Thần Thi còn nghe mệnh lệnh của hắn thì hơi yên lòng. Hăn không chần chờ lập tức thu Thần Thi vào ngoại điện Thiên Tà Châu. Phòng ngự của Thiên Tà Châu rất mạnh, bất luận là phòng ngự bên ngoài hay bên trong. Đặt Thần Thi ở ngoại điện, coi như Huyết Tiên Đằng chiếm cứ thân thể của Thần Thi, muốn mang theo Thần Thi rời đi cũng hơi khó. Bất luận có thể xuất hiện loại tình huống này hay không, Lục Ly trước tiên giam Thần Thi lại rồi tính. Thần Thi hiện tại át chủ bài lớn nhất của Lục Ly, là đại sát khí đối kháng Cửu Giới cường giả, chờ lúc sao hắn sẽ giết lên Cửu Giới, tuyệt đối không thể không có Thần Thi. Lục Ly chính mình tiến vào nội điện Thiên Tà Châu, thần niệm liếc nhìn ra ngoài điện đến, tra xét rõ ràng phản ứng của Thần Thi. Tra xét trọn vẹn nửa canh giờ, Thần Thi không có bất kỳ dị động, trừ trên cổ xuất hiện một ấn ký Huyết Tiên Đằng đỏ thắm ra thì không có bất cứ vấn đề gì. Lục Ly còn thử khống chế Thần Thi đi qua lại ở ngoại điện, Thần Thi lập tức thi hành, mệnh lệnh của hắn, cái này khiến Lục Ly có chút an tâm. Hắn vẫn không có chủ quan, tiếp tục giám thị tình huống của Thần Thi, chờ qua một ngày về sau, Thần Thi vẫn giống như trước kia, hắn lúc này mới thở ra một hơi dài. - Chẳng lẽ Thần Thi thu phục Huyết Tiên Đằng rồi? Lục Ly trong đầu lóe lên ý nghĩ này, hắn ngẫm nghĩ, ra lệnh cho Thần Thi: - Thả Huyết Tiên Đằng ra. Làm Lục Ly rất kinh ngạc là Thần Thi không nhúc nhích, hắn lại ra mấy mệnh lệnh khác tương tự nhưng Thần Thi vẫn không có phản ứng. - Chuyện gì đây? Lục Ly xem không hiểu, chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ. Sau đó thường xuyên ngó chừng Thần Thi có dị động nào không, quan sát một ngày hắn cũng lười tiếp tục xem, ngồi xếp bằng tu luyện. Mới tu luyện nửa ngày, Lục Ly bị đánh thức, Hòa Nguyệt bẩm báo một tin tức mới, phát hiện đám người Phùng Văn Hổ, lần này còn tra được người thật. Đám người Phùng Văn Hổ giấu trong một sơn động lớn, sơn động kia nằm trong lòng đất mấy vạn trượng. Bọn hắn ở trong lòng đất đánh thông hàng rào giới diện, không gian bốn phía có dao động nhẹ, bị Hòa Nguyệt Tử Thể tra xét đến. Tử Thể của Hòa Nguyệt theo lòng đất tiến nhập sơn động, phát hiện ra Phùng Vạn Hổ, chẳng qua mới thấy được Phùng Vạn Hổ cùng hai Hóa Thần đã lập tức bị tru sát. - Đi! Luc Ly lập tức khống chế Thiên Tà Châu bay đi, Hòa Nguyệt một đường chỉ hướng. Bên kia cách bên này có chút xa, chẳng qua cũng không tính là quá xa, vẻn vẹn mất hơn nửa ngày đã tới. - Còn ở phía dưới! Hòa Nguyệt nói rất khẳng định, Lục Ly dùng thần niệm quét hướng Thần Thi, không phát hiện có vấn đề gì, sau đó mới truyền tống Thần Thi ra ngoài. Lệnh cho Thần Thi tìm sơn động rồi đi vào, tru sát tất cả người ở bên trong. Vù! Thần Thi lao vào sơn động, Lục Ly cưỡi Thiên Tà Châu theo sát phía sau, sơn động sâu hun thẳm, bên ngoài còn có thám báo ẩn núp. Lục Ly mặc kệ đám thám báo đó, Thần Thi một đường tìm sơn động xông đi vào. Sơn động uốn lượn thẳng xuống dưới lòng đất mấy vạn trượng, càng đi xuống dưới thì dao động không gian càng mãnh liệt. Khoảng cách vạn trượng đối với Thần Thi cũng chỉ là vài lần nháy mắt, còn là bởi vì đường núi quanh co khúc khuỷu, nếu không thì tốn hao thời gian ngắn hơn. Bùm! Bùm! Bùm! Phía dưới rất nhanh đã khai chiến, thần niệm của Lục Ly cũng khóa chặt mấy người, nhìn lướt qua sau hắn nhướng mày. Bời vì lòng đất chỉ có ba Hóa Thần, Phùng Vạn Hổ cùng hai Hóa Thần tiền kỳ, nhưng không thấy bóng dáng của đám người Quân Hồng Diệp. Vù vù! Phùng Vạn Hổ trước tiên lấy trường kiếm ra xoắn nát bùn đất đào đường hầm trốn, hai Hóa Thần độ phản ứng chậm hơn, bị Thần Thi kéo gần cự ly, kết cục đã định sẵn. Đương nhiên, Phùng Vạn Hổ cho dù là chạy trốn nhanh hơn mấy phần, trong cục diện này cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết. Lục ly đã không thèm để ý tình hình cuộc chiến phía dưới, trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới Quân Hồng Diệp. Xem ra Quân Hồng Diệp rất thông minh, tách ra trốn? Phùng Vạn Hổ là con tốt thí bị bỏ lại, cố ý hấp dẫn hắn truy sát. Quân Hồng Diệp rất có thể lẻn vào tiểu thế giới, muốn truy sát người này e rằng khó khăn. Dễ dàng đánh chết Phùng Vạn Hổ, tốc độ của Thần Thi quá nhanh, làm sao có thể cho Phùng Vạn Hổ đào thoát. Lục Ly vốn định giữ người sống sau đó hỏi rõ tăm tích của đám người Quân Hồng Diệp, đáng tiếc tốc độ Thần Thi quá nhanh, ba tên Hóa Thần nhanh chóng bị đánh chết. Sau đó, Lục Ly trở nên rảnh rỗi. Nếu để hắn một người đi tra xét tin tức thì không có một chút ý nghĩa gì, còn không bằng để Hòa Nguyệt cùng Trần Vô Tiên đi điều tra. Trần Vô Tiên đã phá hủy đường hầm bên kia, Lục Ly sai hắn đi bắt cao tầng người màu đen một sừng, lợi dụng bọn hắn đi tra xét tăm tích đám người Quân Hồng Diệp. Thật ra... Lục Ly đã không ôm hy vọng quá lớn, tra xét như cách của Hòa Nguyệt thì không thể tìm thấy tăm tích của bọn họ. Quân Hồng Diệp quá xảo trá, phỏng chừng giờ phút này đã thoát đi giới diện khác, muốn truy sát sẽ vô cùng khó khăn, trừ phi hắn một đường đánh tới Cửu Giới. Hiện tại đánh tới Cửu Giới thì Lục Ly còn chưa có lá gan lớn như vậy, mặc dù hắn có Thần Thi, nhưng không có nghĩa là vô địch. Bản thân hắn thực lực vẫn còn không đủ mạnh, trong Kim Ngục, Băng Ngục, Ám Ngục, Hồn Ngục ẩn núp bao nhiêu lão quái Các đại gia tộc có nhà nào mà không có lão tổ phi thăng đi Thần Giới? Lục Ly tính toán một hồi, quyết định đợi ở đây nửa tháng. Nếu như nửa tháng còn không thể tìm dược Quân Hồng Diệp, đến lúc đó hắn sẽ trở lại Đấu Thiên Giới. Hắn tiềm tu mấy năm, nắm bắt thời gian cảm ngộ Chân Ý Đồ, đến lúc đó cũng tới lúc đột phá Thần cảnh.
Chương 1517 Tử thủ
Trước khi phi thăng lại đi một lần Cửu Giới, chấm dứt ân oán, áp đảo Cửu Giới xong, hắn liền có thể yên tâm đi Thần Giới tìm kiếm Lục Linh. Hắn ngồi xếp bằng trong Thiên Tà Châu, bắt đầu tham ngộ Chân Ý Đồ, Hòa Nguyệt cùng Trần Vô Tiên thì khắp nơi tìm kiếm tin tức của Quân Hồng Diệp. Sau năm ngày, Tử Thể của Hòa Nguyệt đã trải rộng toàn bộ Thủy Nguyên Giới, đáng tiếc vẫn là không tìm được nhóm Quân Hồng Diệp. Hòa Nguyệt trong lòng thật ra đã không còn hy vọng nữa, thời gian dài như vậy đã qua, Quân Hồng Diệp hẳn là trốn rồi. Ngày thứ tám, Trần Vô Tiên đã có tiến triển lớn, Trần Vô Tiên tìm được người Hóa Thần cuối cùng của Thủy Nguyên Giới, cũng chính là thái thượng hoàng của giới này. Đồng thời thành công thu phục người này, tìm được tin tức đám người Quân Hồng Diệp. Quân Hồng Diệp quả nhiên dùng kế giương đông kích tây, hắn từ bỏ bọn Phùng Vạn Hổ, bí mật tiến vào một cái tiểu thế giới. Hắn còn giết một số người màu đen một sừng biết tình báo này, chỉ có mấy cường giả giới diện này biết được. Đến khi Trần Vô Tiên dẫn đám người tiến vào tiểu thế giới ấy thì đám người Quân Hồng Diệp đã sớm đánh thông hàng rào không gian chạy thoát, đường hầm không gian còn bị Quân Hồng Diệp phá hủy. - Thôi! Lục Ly nhận được tin tức thì phất tay, chỉ chạy trốn ba Hóa Thần, lần này mặc dù không tính hoàn thành xuất sắc nhưng cũng xem như là không tệ. Hắn về Trần Vô Tiên truyền tống về rồi lại bàn tiếp. Trần Vô Tiên một đường truyền tống tới, ngày thứ ba đến chỗ Lục Ly. Lục Ly truyền tống Trần Vô Tiên vào Thiên Tà Châu, hỏi ý kiến: - Trần Vô Tiên, ngươi có cần trở lại Trần gia một chuyến không? Nếu ngươi muốn đi thì mấy ngày này có thể đi trở về. Đấu Thiên Giới đã không còn chuyện gì, Trần Vô Tiên ở lại đây cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, không bằng để Trần Vô Tiên trở về thống nhất Ma Hoàng Giới. Đến khi Lục Ly tiến đánh Cửu Giới, còn có thể mang đến cho hắn sự trợ giúp mạnh mẽ. Trần Vô Tiên nghĩ một lúc rồi nói: - Ta nghe công tử, công tử để cho ta lúc nào trở về, ta sẽ trở về lúc đấy. Công tử nếu có cần, đến lúc đó tùy thời gọi ta tới. - Ừm! Thái độ của Trần Vô Tiên làm cho Lục Ly rất hài lòng, hắn ngẫm nghĩ, quyết định thừa dịp Trần Vô Tiên trước khi rời đi, hỏi thăm một chút tình báo của Cửu Giới, đến lúc đánh tới Cửu Giới cũng không phải là không có chuẩn bị gì, cũng không sợ bị người lừa giết. Hắn trước hỏi thăm về chuyện Nhan gia, hắn hỏi: - Trần Vô Tiên, ngươi cảm thấy Nhan gia sẽ còn phái người đến Đấu Thiên Giới sao? - Còn! Trần Vô Tiên rất khẳng định mà nói: - Chuyện lần này là do Nhan Chân nắm vai trò chỉ đạo, Nhan Chân chính là tộc vương Nhan gia, Thiên Tà Châu là thứ mà Nhan Thiên Cương muốn. Nhan Chân bỏ ra rất nhiều Thần Nguyên, hơn nữa đưa ra lời hứa của Nhan Thiên Cương, về sau gia tộc chúng ta nếu có người phi thăng đi Thần Giới thì sẽ có Nhan Thiên Cương nâng đỡ, cho nên chúng ta mới hành động. Trần Vô Tiên dừng một chút lại nói tiếp: - Theo Nhan Thiên Cương nói, hạt châu này của người rất có thể là Thần Khí siêu phẩm, cái này nếu là cấp bậc Thần Khí thì xem như một ít cấp đại năng Thần Giới có lẽ cũng không sở hữu, cũng không biết Hằng Đế từ chỗ nào lấy được. Nhan Thiên Cương đã cực kỳ muốn Thiên Tà Châu như thế, Nhan Chân khẳng định sẽ trăm phương nghìn kế cướp đoạt, phỏng chừng sẽ còn tổ chức một lần xâm lấn, thậm chí là hắn tự mình dẫn đầu. - Ừm! Lục Ly gật đầu, cũng không có để ở trong lòng, bởi vì hắn có được Thần Thi Hóa Thần cảnh thì cũng không e ngại, trừ phi phân thần của Thần Linh cường đại thì hắn mới kiêng kỵ. Cẩn thận vẫn tốt hơn, Lục Ly vẫn là hỏi thăm một tiếng: - Ngươi cảm thấy dựa vào Thần Thi có thể đánh chết hết tất cả quân địch đến xâm phạm không? Trên người tộc vương của Nhan gia có Thần Khí không? - Có! Trần Vô Tiên phi thường khẳng định nói ra: - Nhan Chân có chiến giáp Thần Khí cùng thần binh, nguyên nhân hắn là đệ nhất nhân Cửu Giới, cũng không phải là hắn cảm ngộ áo nghĩa cường đại cỡ nào, mà là bởi vì Thần Khí cùng thần binh. Hưm... Hắn cũng có hai loại thần thuật, đều là Nhan Thiên Cương tốn rất nhiều công sức mới đưa xuống dưới được. - Ài... Nói tới chỗ này Trần Vô Tiên khe khẽ thở dài nói: - Nói đến Nhan Thiên Cương cũng là một nhân vật nghịch thiên, một người đi Thần Giới, không chỉ lăn lộn thành đại năng Thần Giới, còn tốn hao giá đắt đưa Thần Khí trở về. Nhà ta có hai vị lão tổ đi Thần Giới, lại toàn bộ chết trận, người so với người làm người tức chết. Lục Ly không tâm tư nghe những điều này, lần nữa hỏi: - Ta hỏi ngươi, Thần Thi có thể đối kháng được Nhan Chân không, ngươi nói đi đâu thế? Nói điểm chính! - Cái này... thì ta không biết. Trần Vô Tiên rất vô tội nói: - Thần Thi rất lợi hại, nhưng thần binh thần giáp cũng rất lợi hại, thần binh thần giáp đều có khí linh, đều là vật cường đại của Thần Giới, uy lực kinh người. Cái này cụ thể ta khó mà phán định, nhưng Thần Thi cho dù không thể đánh chết Nhan Chân, Nhan Chân cũng không có cách nào đối phó Thần Thi, dù sao tốc độ của Thần Thi biến thái như vậy. - Ừm, ta biết rồi! Lục Ly nhẹ gật đầu, sau đó nhớ tới một sự kiện hỏi: - Đấu Thiên Đại Đế đến từ Trung Hoàng Giới, vì sao lão tổ Phùng gia, Tề gia lại xâm lấn Đấu Thiên Giới? Trong này phải chăng có chuyện gì? - Ha ha ha! Trần Vô Tiên bĩu môi đó: - Bởi vì gia tộc của Đấu Thiên Đại Đế năm xưa là bị Lưu gia, Phùng gia, Tề gia hợp sức tiêu diệt, mặc dù Phùng gia, Tề gia không phải thủ phạm chính, nhưng cũng dính dáng vào. Đấu Thiên Đại Đế đến Đấu Thiên Giới là bởi vì chạy trốn mà tới đây, về sau hắn tu luyện đến Thần cảnh, một người giết tới Địa Hoàng Giới, huyết tẩy Lưu gia, Phùng gia, Tề gia. Lưu gia bị diệt tộc, Phùng gia, Tề gia thì một số người trốn vào tổ giới, ẩn núp hơn mười vạn năm mới quay lại. - Khó trách... Lục Ly nhẹ gật đầu, trong Phùng Hoàng triều cùng Tề Hoàng triều b cũng không thờ phụng pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, chỉ có Lãnh Hoàng triều cung phụng, hóa ra bên trong còn có chuyện như thế này.
Chương 1518 Duy Trì Hương Khói
Trần Vô Tiên ngẫm nghĩ, liền nói nhiều một câu: - Công tử, về sau ngươi muốn hủy diệt Nhan gia, ngươi ít nhất cần đạt tới Thần cảnh. Mà lại coi như đạt đến Thần cảnh, đoán chừng ngươi muốn phá vỡ thành Thần Hoàng thì độ khó cũng là vô cùng lớn, bởi vì thành Thần Hoàng bản thân cũng là Thần Khí rất lợi hại. Thần Khí này hấp thu năng lượng mấy chục vạn năm, lực phòng ngự kinh khủng đến cực điểm, đoán chừng một trăm Hóa Thần cùng lúc công kích liên tục một trăm năm đều rất khó phá vỡ... - Khủng bố như vậy? Lục Ly giật mình, nhưng đôi mắt lại đặc biệt kiên nghị, hắn cùng Nhan gia đã kết thành tử thù, không phải ngươi chết chính là ta chết. Cho dù là phòng ngự của thành Thần Hoàng có khủng bố đến đâu, hắn cũng muốn dùng tất cả biện pháp đánh bại và hủy diệt Nhan gia, đi tới Thần Giới cũng phải tìm cách đánh chết Nhan Thiên Cương. Sau đó Lục Ly lại hỏi chút chuyện về Cửu Giới, đồng thời thảo luận với Trần Vô Tiên về chuyện của Thủy Nguyên Giới. Thái Thượng Hoàng của Thủy Nguyên Giới hiện giờ trở thành nô lệ của Trần Vô Tiên, chẳng khác nào giới này đã bị Lục Ly nắm giữ. Thủy Nguyên Giới rộng lớn hơn Đấu Thiên Giới, nơi này linh tài rất phong phú, nhưng Lục Ly không màng tới những thứ linh tài này. Sở dĩ hắn muốn khống chế Thủy Nguyên Giới vì cường giả trong Cửu Giới nếu muốn đến Đấu Thiên Giới, trước tiên phải mở ra đường đến Thủy Nguyên Giới. Cho nên khống chế được Thủy Nguyên Giới, nếu có cường địch xâm lấn Đấu Thiên Giới, Lục Ly sẽ biết đầu tiên, không rơi vào cảnh bị kẻ địch đuổi giết đến nỗi trở tay không kịp, còn có thể coi Thủy Nguyên Giới là trận mạc, không cần lo lắng quân địch mang nhân tộc ở Đại địa Thần Châu ra uy hiếp hắn. Trần Vô Tiên trở về Ma Hoàng Giới, Lục Ly sai Hòa Nguyệt đi gọi Chấp Pháp Trưởng Lão. Để Chấp Pháp Trưởng Lão từ tiểu thế giới của Đại địa Đông Doanh tiến vào Thủy Nguyên Giới, rồi thu phục cường giả ở Thủy Nguyên Giới, sau đó Chấp Pháp Trưởng Lão chính là Thái Thượng Hoàng của Thủy Nguyên Giới. Chấp Pháp Trưởng Lão vốn ở Đại địa Đông Doanh, tuyến đường nối liền giữa Thủy Nguyên Giới và Đấu Thiên Giới đã bị phá hủy, Chấp Pháp Trưởng Lão chỉ có thể trở về thông qua tiểu thế giới. Mấy ngày sau Chấp Pháp Trưởng Lão tiến vào Thủy Nguyên Giới, Trần Vô Tiên dẫn Thái Thượng Hoàng của Thủy Nguyên Giới đi nghênh tiếp. Những chuyện sau đó Lục Ly mặc kệ, hắn mang theo Hòa Nguyệt từ tiểu thế giới về Đại địa Đông Doanh, sau đó đi vào bên trong Hỏa Ngục. Mặc dù trận đại chiến này không kéo dài quá lâu, nhưng vẫn khiến Lục Ly vô cùng mệt mỏi, hắn định nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó lại bế quan tu luyện. Thủy Nguyên Giới đã có Chấp Pháp Trưởng Lão quản lý, Đấu Thiên Giới thì giao cho Lục Chính Dương, Hòa Nguyệt sẽ quản lý chuyện ở Thủy Nguyên Giới và Đấu Thiên Giới, bao gồm cả chuyện ở Hỏa Ngục, Mộc Ngục, Thổ Ngục và Thủy Ngục. Lục Ly trở về Mộc Ngục, Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đều ở đây. Lục Chính Dương đã xây cho Lục Ly một tòa trang viên vô cùng đẹp đẽ, ở ngay trong Anh Hoa Cốc... Bên trong Anh Hoa Cốc còn xây dựng một truyền tống trận, Lục Ly dùng truyền tống trận đến đây, nhìn hoa anh đào nở khắp đồi núi, nhưng trong lòng lại nhớ tới một gương mặt xinh đẹp. Trước đây hắn đi tới Anh Hoa Cốc bởi vì Tử Liên Nhi giết chết một công tử của Dạ gia, nay về lại Hoa Anh Cốc, Tử Liên Nhi cũng đã chẳng còn. Trước đây Lục Ly đã từng căm ghét Tử Liên Nhi, hiện tại mới biết có nhiều chuyện nàng bất đắc dĩ, tất cả đều do Dực Thần giở trò. Cho nên giờ khắc này đứng nhìn Hoa Anh Cốc, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút áy náy cùng thương cảm. - Dực Thần, ngươi cứ chờ đó! Lục Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt lộ ra sát ý, chờ hắn lên được Thần Giới, nhất định sẽ tìm cách giết chết Dực Thần, báo thù cho Tử Liên Nhi. Sột soạt! Ở trong một biệt viện đằng xa, hai nữ tử đang dắt tay nhau bước tới, một người mặc la quần trắng như tuyết, một người mặc váy sắc hồng phấn. Một người búi tóc kiểu Truy Vân, một người chải đầu hình Loan Nguyệt. Tướng mạo giống nhau như đúc, đều xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả vóc người cũng không khác nhau là mấy. Hai nàng nắm tay nhau từ một con đường nhỏ trong rừng hoa anh đào, giống như hai tiên nữ đang dạo bước đi tới. Lục Ly hơi mím môi, mặt mày tươi cười, hai nàng là Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương - một người nho nhã điềm đạm, một người tinh nghịch thanh tú, tâm trạng hắn cũng sáng sủa hơn chút. Những phiền muộn trong lòng đều gác lại ở một bên. Hắn duỗi tay ra, hai nàng giống như là chim yến lao tới, nhào vào ngực hắn. - Khởi Linh đâu? Lục Ly ôm hai nàng một lúc, đặt nụ hôn lên trán hai nàng rồi mới hỏi, Bạch Hạ Sương ngưỡng mộ nói: - Linh tỷ tỷ bế quan, tỷ ấy nói lần này chuẩn bị đột phá Hóa Thần cảnh. - Tốt lắm! Lục Ly khẽ gật đầu, tốc độ tu luyện của Khương Khởi Linh rất nhanh, đương nhiên chủ yếu là vì nàng lấy được truyền thừa của Đấu Thiên Đại Đế. Rất có khả năng vật này giống như một bức Chân Ý Đồ, bằng không không thể tu luyện nhanh như vậy được. Trong lịch sử những người được Đấu Thiên Đại Đế truyền thừa, hầu như đều dễ dàng đột phá Hóa Thần, thế nhưng muốn phi thăng thì lại cực kỳ khó, cần phải gặp được đại cơ duyên và tư chất nghịch thiên. - Đi, ta mang các nàng đi dạo một vòng. Lục Ly nắm tay hai nàng đi vào trong rừng hoa anh đào. Lúc trước toàn bế quan tu luyện, hắn không có thời gian dẫn hai nàng du ngoạn. Hiện tại đại chiến đã kết thúc, lo lắng trong lòng hắn cũng đã vơi bớt, cả người ung dung, nhẹ nhõm. Ba người dạo quanh đó một vòng lớn, cảnh sắc xung quanh rất đẹp, còn có một dòng sông lớn và một hồ nước, bên bờ sông xây dựng vài ba cái đình, xem ra người xây dựng trang viên cho các nàng đã hao tốn không ít tâm sức. - Phu quân! Ở trong đình, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương trái một người phải một người ngồi cạnh Lục Ly, Bạch Thu Tuyết muốn nói lại thôi, Lục Ly nghi hoặc liếc nhìn, khuôn mặt Bạch Thu Tuyết lại càng thêm đỏ. - Tỷ tỷ đang ngại ngùng đây mà, để ta nói cho. Bạch Hạ Sương do dự mãi mới lấy hết can đảm ra nói.
Chương 1519 Nhảy Xuống Sông Hoàng Hà Cũng Không Tài Nào Rửa Sạch
- Tỷ tỷ muốn nói là, chàng nên ở lại với chúng ta một tháng, chúng ta... muốn Lục gia có người duy trì hương khói. - Ừ! Lục Ly có chút áy náy gật gật đầu, trong lòng nổi lên một nỗi nghi hoặc, tại sao hắn không làm ba nàng mang thai? Cơ thể hắn dũng mãnh như hổ, không có nửa điểm bệnh tật, điều quái dị duy nhất chính là huyết mạch Ngân Long, chẳng lẽ con Ngân Long này có vấn đề? - Thử một tháng! Lục Ly cân nhắc một lát mới quyết định ở cạnh hai nàng một tháng, để xem có thể làm các nàng sinh được hai ba đứa trẻ hay không, không chừng vài năm nữa hắn sẽ đi Thần Giới, Bạch Hạ Sương căn bản không thể thành Thần, còn Bạch Thu Tuyết nếu như Thiên Mị Thuật có thể cảm ngộ đến tầng thứ năm, bằng không cũng không thể thành Thần. Đến lúc hắn đi Thần Giới, hoặc là... chết ở Thần Giới, nếu có một vài đứa trẻ các nàng sẽ được an ủi đôi chút, cũng là có thứ để nhớ nhung đến hắn. - Đi thôi! Lục Ly ôm hai nàng chuẩn bị đi đến sân nhỏ cạnh hồ nước, Bạch Hạ Sương đỏ mặt nói: - Phu quân, hay là làm dưới hồ nước nhỏ kia, ta nghe nói làm ngoài trời.. xác suất sẽ càng cao hơn. - Xấu lắm~ Bạch Thu Nguyệt mặt đỏ hồng như máu, trừng mắt với Bạch Hạ Sương nói: - Nha đầu càn quấy kia nói gì thế hả? Ngại chết người ta... - Sợ gì chứ? Bạch Hạ Sương le cái lưỡi màu hồng phấn. - Ngoài sơn cốc đều là nữ hộ vệ của chúng ta, vừa nãy ta còn đóng truyền tống trận, ai có thể đi vào chứ? - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn, thần niệm quét vào trong Thiên Tà Châu, để Hòa Nguyệt giám sát tình hình xung quanh, sau đó một trái một phải ôm hai nàng bay thẳng về phía hồ nước. Bên trong hồ nước có một thác nước nhỏ, nước chảy xuống ào ào, hơi nước bốc lên đầy trời. Lục Ly cùng Bạch Hạ Sương mặt mày hưng phấn còn Bạch Thu Sương đầy mặt e lệ như ba con cá nhỏ đuổi bắt đùa vui trong hồ nước. Chẳng bao lâu, nước trong hồ xao động, bầu không khí trở nên kiều diễm lạ thường, vang lên vài ba tiếng thở gấp như có như không, bên trong Hoa Anh Cốc lập tức trở nên xuân ý dạt dào... Hơn một canh giờ sau, trời quang mây tạnh, hai tỷ muội song sinh thân thể mềm nhũn, ngay cả sức lực động đậy đầu ngón tay cũng không có, nằm nhoài trên mặt tảng đá cạnh hồ nước, khép hờ mắt. Ầm! Lục Ly vốn định chợp mắt cùng các nàng một lát, Thiên Tà Châu hơi chấn động, Lục Ly dùng thần niệm quét vào, Hòa Nguyệt truyền lời tới: - Đại nhân, bên ngoài có người đến, là một tiểu ni cô và một tiểu nữ hài, ừm... Chính là cháu gái của Dạ Tra. - Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch? Lục Ly đột nhiên mở mắt, vỗ một cái lên cặp mông trắng nõn nà của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương rồi nói: - Mau dậy nào, Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch đến rồi. - Á~ Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương vừa nghe xong đã chạy bay đi như con thỏ bị hoảng sợ, nhảy vọt vào trong trang viên. Bát Nhã và Tiểu Tịch đều là tiểu nữ hài chưa trải sự đời, nếu như để hai nàng nhìn thấy ba người ở ngoài trời chiến đấu ác liệt, cảnh tượng này quả thực không dám nghĩ đến... Hai tiểu nữ hài tuyệt sắc này rất thích rong chơi, thường xuyên du ngoạn khắp nơi với Bạch Hạ Sương. Bạch Hạ Sương là phu nhân chính thức của Lục Ly, ở Hỏa Ngục Mộc Ngục và Hoàng Giới được coi như là hoàng hậu, ai dám bất kính với Bạch Hạ Sương? Hai tiểu nha đầu này chơi với Bạch Hạ Sương rất vui vẻ, cả hai đều rất yêu thích tính cách của Bạch Hạ Sương. Lục Ly mặc quần áo tươm tất ngồi trong đại sảnh của trang viên, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lại không dám đến, dù sao vừa nãy mới làm vài chuyện **, chân đều đã mềm nhũn, hai nàng sợ Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch nhìn ra điều khác thường. - Ồ, đại ca ca! Bát Nhã mặc tăng bào trắng như tuyết, trước ngực đã hơi nhô lên. Dạ Tiểu Tịch xấp xỉ tuổi Bát Nhã nhưng lại phát dục nhanh hơn chút, ngũ quan của hai cô bé đều rất tinh mĩ, cả người tràn đầy hơi thở của thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp. Trông thấy Lục Ly đang ngồi ở đại sảnh, đôi mắt to tròn của Bát Nhã lập tức cười híp lại thành vầng trăng non, chạy tung tăng tới, không câu nệ mà lôi kéo cánh tay Lục Ly. - Tham kiến Thánh chủ! Dạ Tiểu Tịch lại khép nép hơn nhiều, không còn phong thái bá đạo ngang ngược của tiểu công chúa năm đó, nghiêm túc hành lễ với Lục Ly. Nàng đã lớn hơn rất nhiều, đương nhiên cũng hiểu chuyện hơn, tộc Thanh Loan và tộc Mãnh Tượng được như ngày nay đều nhờ vào Lục Ly nâng đỡ, đám người Dạ Tra nhiều lần dạy bảo nàng nhìn thấy Lục Ly nhất định phải tôn trọng. - Ha ha! Lục Ly cười điềm đạm, nhớ lần đầu tiên gặp Dạ Tiểu Tịch, nàng điêu ngoa tùy hứng, lúc ấy hắn còn bị Dạ Tiểu Tịch bắt về thôn, suýt nữa mất mạng đây. Hắn vẫy tay gọi Dạ Tiểu Tịch đến gần, xoa xoa đầu nàng: - Sau này Tiểu Tịch thấy ta không cần đa lễ, muội cũng đâu phải người ngoài. Nếu kẻ nào dám bắt nạt muội, muội cứ mách ta, ta sẽ làm chủ cho muội. Dạ Tra là người đi theo Lục Ly sớm nhất, hai người tình chủ tớ sâu đậm. Tuy rằng hiện tại Lục Ly hầu như không dùng đến Dạ Tra, nhưng hắn là người trọng tình nghĩa, Dạ Tiểu Tịch là cháu gái bảo bối của Dạ Tra, đối với hắn cũng không khác gì là muội muội mình. - Thật không? Đôi mắt Dạ Tiểu Tịch sáng lên, không còn câu nệ như vừa nãy, mặt mày hồ hởi nói: - Thánh chủ đã nói câu này, Tiểu Tịch sẽ không sợ người khác bắt nạt. - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn, sau đó mặt mày nghiêm nghị dạy bảo: - Người khác bắt nạt muội, ta giúp muội làm chủ, nhưng muội không được gây chuyện, biết chưa? Bằng không ta sẽ đánh mông muội. - Eo~ Dạ Tiểu Tịch bưng mắt, đỏ mặt nói: - Thánh chủ là sói háo sắc, lại còn muốn sờ mông Tiểu Tịch, muội muốn đi mách gia gia. - Ặc... Trên trán Lục Ly xuất hiện một vạch đen, quả nhiên tính cách điêu ngoa này của Dạ Tiểu Tịch sửa mãi không xong, vừa rồi còn thấy nàng hiểu chuyện, lát sau đã khôi phục bản tính. Nếu như thực sự đi mách Dạ Tra, mặt già của hắn còn giấu vào đâu? - Hì hì~ Bát Nhã cười ngọt ngào nói: - Tiểu Tịch không được cợt nhả với đại ca ca, bằng không huynh ấy giận rồi, sẽ không chơi cùng chúng ta nữa. Sau này chúng ta gây chuyện, huynh ấy cũng sẽ không giúp đỡ.
Chương 1520 Nhảy Xuống Sông Hoàng Hà Cũng Không Tài Nào Rửa Sạch
Dạ Tiểu Tịch nghịch ngợm le lưỡi nói: - Muội không đùa giỡn Thánh chủ á, là Thánh chủ muốn sờ mông muội trước mà, mông của nữ hài tử có thể tùy tiện sờ sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tiểu Tịch sao có thể lấy chồng? -... Lục Ly có chút cứng họng, vốn chỉ thuận miệng nói ra, qua lời của Dạ Tiểu Tịch giống như hắn thực sự đã sờ soạng mông của nàng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh cả đời hắn còn đâu. - Không đúng! Lục Ly đột nhiên cảm thấy khác thường, hắn liếc nhìn hai nàng một vòng, thấy ánh mắt hai người có chút né tránh, trong lòng liền hiểu ra. Sắc mặt hắn trầm xuống. - Hai người các muội kẻ xướng người họa, diễn cũng khá lắm, nói mau... Các muội đã gây ra chuyện gì? Thẳng thắn được khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị. - Hì hì~ Bát Nhã chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Lục Ly bằng vẻ mặt vô hại, cô bé cười ngọt ngào nói: - Tiểu Tịch, ngươi nhìn xem. Ta đã bảo không qua mặt được đại ca ca rồi mà, huynh ấy là bất thế kỳ tài vạn năm khó kiếm, mới có bằng này tuổi đã đứng trên đỉnh cao Đấu Thiên Giới, sao có thể dễ dàng lừa gạt như vậy? Dạ Tiểu Tịch gật đầu vô cùng tán thành nói: - Thánh chủ kỳ tài ngút trời, một mình độc chiến bốn tộc, quét sạch Đấu Thiên Giới, cứu vớt trăm vạn con dân ra khỏi bức tường nguy hiểm. Sau đó dốc lực chiến đấu với cường giả Cửu Giới, chém giết sạch sẽ quân địch xâm phạm, uy danh vang vọng thiên hạ... - Ngừng, ngừng! Lục Ly vừa nãy đầy mặt uy thế, giờ khắc này bị hai nha đầu tâng bốc lên tận trời, chính hắn cũng cảm thấy ngại, liên tục xua tay nói: - Bọn muội có chuyện gì có nói luôn không? Không nói thì ta mặc kệ. Để Khổng gia và Dạ Tra tự mình đứng ra giải quyết. Lục Ly giả bộ định đứng lên, hai nha đầu lập tức nhào vào, một trái một phải lôi kéo cánh tay Lục Ly. Cơ thể uyển chuyển nhỏ nhắn dán chặt vào bên người hắn, khiến hắn không dám di chuyển, e ngại sẽ thật sự chạm vào nơi không nên chạm, đến lúc có kêu trời trời không thấu... Cho dù Lục Ly không dám nhúc nhích, thân thể mềm mại của hai nha đầu vẫn một trái một phải dán chặt vào người hắn, có thể cảm nhận được sự trắng mịn và co giãn kinh người. Hai tiểu nha đầu này không biết kiêng kỵ là gì, Dạ Tiểu Tịch còn ngồi xổm xuống đấm chân cho Lục Ly, Bát Nhã đi ra sau lưng bóp vai cho hắn, nàng cười hì hì bên tai Lục Ly nói: - Thật ra không có chuyện gì to tát á, chỉ là cách đây không lâu có kẻ trêu đùa Tiểu Tịch, bọn muội liền liên thủ đánh hắn. Bát Nhã đứng sau lưng Lục Ly, trong miệng phả ra mùi thơm, tay nhỏ mềm mại đang xoa bóp, cơ thể yêu kiều còn thỉnh thoảng đụng chạm vào người hắn, khiến lòng hắn suýt nữa không bình tĩnh được. Hắn giả bộ nghiêm mặt nói: - Là con cháu nhà ai dám đùa giỡn Tiểu Tịch? Bị đánh ra sao? Dạ Tiểu Tịch ngồi chồm hỗm trên mặt đất bóp chân cho Lục Ly, lập tức ngẩng đầu lên mặt đầy oan ức, đôi mắt to tròn như sắp khóc, giải thích: - Mấy ngày trước không phải Hồng Ngư tỷ tỷ mang thai sao? Nhiều người đến thăm tỷ ấy lắm, Dạ Lạc ca ca tổ chức một bữa yến hội, bọn muội tham gia góp vui. Có một công tử say rượu, cứ khăng khăng bắt muội uống cùng, lại còn táy máy tay chân, muội liền tát hắn một cái, hắn mắng muội là nô bộc của Lục gia, giả bộ thánh nữ làm gì, còn nói mấy điều khó nghe...Muội giận quá nên ra tay, nhưng mà muội còn chưa đột phá Nhân Hoàng, không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng Bát Nhã giúp muội, mới đả thương được kẻ kia. Bát Nhã gật gật đầu nói: - Tên kia quá đáng lắm, toàn nói mấy lời khó nghe, bắt nạt Tiểu Tịch đã đành, còn mắng muội là một ni cô còn khoe khoang làm dáng... Muội giận quá liền đánh nát - cái kia- của hắn... Ặc! Trong lòng Lục Ly hiểu ra rồi, người ngoài nhìn vào thấy Dạ Tra tôn hắn làm Thánh chủ, cho nên tưởng rằng tộc Thanh Loan và tộc Mãnh Tượng là nô bộc của Lục gia? Lại thêm Dạ Tiểu Tịch chanh chua tùy hứng, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng, cho nên công tử mới động tâm, muốn thu vào trong phòng. Ai biết Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch không sợ trời không sợ đất, thẳng tay đánh công tử nhà người ta thành thái giám! Lục Ly khẽ thở dài hỏi: - Là công từ Lục gia à? Dòng dõi nhà Ngũ Thái Công? Lục Chính Dương có một trai một gái, Lục Phi Tuyết còn chưa có con cái, dòng dõi nhà Lục Chính Đàn bị ép tới không ngóc đầu lên được, sao dám làm xằng bậy? Dòng dõi Ngũ Thái Công kia con cháu tương đối nhiều, có không ít công tử trẻ tuổi thiên tư rất tốt, đáng tiếc đều ỷ thế cậy mạnh không coi ai ra gì. Dạ Tiểu Dịch gật đầu nói: - Đúng, hình như là tằng tôn tử (chắt trai) của Ngũ Thái Công, tên là... Lục Trảm Thiên. - Là hắn? Lục Ly sầm mặt, tên công tử bột này trước kia đã bị hắn dạy dỗ một trận, không nghĩ rằng vẫn không biết hối cải? Tiếp tục ỷ vào danh tiếng Lục gia tác oai tác quái? - Hòa Nguyệt! Lục Ly ra lệnh cho Hạ Nguyệt đang ở trong Thiên Tà Châu: - Mời gia gia ta đến, bảo ngài làm rõ chuyện giữa Bát Nhã, Dạ Tiểu Tịch và Lục Trảm Thiên. Nếu như chuyện này là do Lục Trảm Thiên sai, trục xuất hắn ra khỏi Lục gia. Nếu như Ngũ Thái Công trách tội, cứ nói là ý của ta. Oa~ Dạ Tiểu Tịch và Bát Nhã đưa mắt nhìn nhau, nhất thời mừng rỡ không thôi. Hai nàng đến đây vốn chỉ cầu xin Lục Ly lượng thứ, không làm liên lụy đến Khổng gia và tộc Thanh Loan. Ai ngờ rằng Lục Ly lại hoàn toàn đứng về phía hai nàng, đã thế còn xả giận giúp hai người. - Thánh chủ thật tốt! Dạ Tiểu Diệp vội vã đứng lên, bờ môi nhỏ nhắn hôn lên má hắn, Bát Nhã cũng vậy, cười hì hì sáp đến gần hôn một phát lên má bên kia của hắn. Sột soạt! Nhưng mà, vào đúng lúc này ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân của hai người. Lục Ly bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đang bước vào, hai nàng vừa hay nhìn thấy cảnh này thì... Hắn lập tức biến sắc, bị bắt ngay tại trận, sợ rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tài nào rửa sạch... Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch đi rồi, hai nàng chỉ sợ Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương oán trách, đỏ mặt chạy trối chết. Bạch Hạ Sương trợn tròn mắt hoài nghi bước vào, Bạch Thu Tuyết chỉ cười xòa một tiếng không để ý lắm.
Bình luận facebook