-
Chương 3776-3780
Chương 3776 Có phiền toái
Về phần thù lao, đó sẽ là nhân tình của chính vị Thánh Hoàng này, mặc dù Thánh Hoàng không trực tiếp lên tiếng, nhưng đã cầu bọn hắn làm việc, vậy nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Lục Ly là đệ tử Thiên Đế Tông, công nhiên đánh giết đệ tử Thiên Đế Tông, bằng với ba người bọn hắn dù bỏ chạy tới chân trời góc bể đều khó thoát khỏi cái chết. Chẳng qua vì nhân tình này, ba người bọn hắn quyết định liều một lần. Chỉ cần không lưu lại chứng cứ, Thiên Đế Tông lại có thể làm sao? Bên này cũng không phải phạm vi thế lực Thiên Đế Tông, cộng thêm theo tin tức bọn hắn được đến, lần này Thiên Đế Tông không phái cường giả tới mà chỉ có một mình Ngôn Tổ. Bởi thế chỉ cần bọn hắn ra tay sạch sẽ thì sẽ không có chuyện gì cả. Đồ Phong Tử sớm đã để mắt tới ám bảo này, thực ra vừa rồi hắn đã có thể động thủ, ba người liên thủ, diệt sát Ngôn Tổ là điều quá dễ dàng. Chỉ là nơi này cách Đông Lâm Thành quá gần, trinh sát các đại thế lực bố khắp quanh đây, Ngôn Tổ nói thế nào cũng là Đế cấp, một khi bị người dò la được, như vậy thân phận ba người bọn hắn tất sẽ bạo lộ. Bởi thế Đồ Phong Tử chọn cách động thủ sau khi đám người Ngôn Tổ Lục Ly đã tiến vào Vực môn, bản thân hắn là một Tông Sư Thần Sơn, có thể nhẹ nhàng cải biến Thần Văn truyền tống bọn Lục Ly tới nơi khác, sau đó bọn hắn truy sát theo, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Ông! Sau khi Đồ Phong Tử cải biến Thần Văn, không gian phụ cận ba động, tiếp đó hai đạo nhân ảnh đột ngột hiện ra, một lão giả thân khoác đạo bào, bộ dạng tiên phong đạo cốt, một người khác thì là tráng hán thoạt nhìn có vẻ hung thần ác sát, trong mắt toàn là hung quang. - Đồ Phong Tử, làm xong chưa? Tráng hán hung thần ác sát mở miệng nói, Đồ Phong Tử nhìn hắn một cái, cười cười bỉ ổi nói: - Ta truyền tống bọn hắn tới hoang mạc vô tận, muốn chạy đều chạy không được. Hắc hắc. Mộc đạo nhân, Yến đế, giờ chúng ta đuổi qua luôn, hay là chờ xem bọn hắn liệu có cường giả ẩn tàng hộ vệ? - Đợi cái con khỉ! Yến đế tức giận hừ nói: - Toàn bộ người quanh đây đều giết sạch, sau đó đi thôi, khoái tốc đuổi theo, giết là xong. Mộc đạo nhân cũng khẽ gật đầu, Đồ Phong Tử tiện tay bố trí mấy đạo Thần Văn, bảo vệ Vực môn này, sau đó ba người hóa thành lưu quang vọt vào trong Vực môn, tan biến không thấy đâu nữa. Tất cả mọi người đều truyền tống đi, Vực môn lại không biến mất, bởi vì đây là truyền tống cực xa, muốn Vực môn bên này biến mất còn cần một chút thời gian. Hưu! Ba người vừa tiến vào không bao lâu, đột nhiên một cơn gió thổi tới trong thành bảo, tiếp đó một đạo hắc ảnh lấy tốc độ khủng khiếp vọt vào trong Vực môn, tốc độ nhanh đến mức khiến người không phân rõ rốt cục cái gì vừa lướt qua. Đến sau trong thành bảo không còn có bất cứ động tĩnh nào nữa, chỉ còn lại thi thể Hồ Hạc là vẫn đang chảy máu nhỏ giọt. Gần nửa canh giờ sau khi Vực môn biến mất, Thần Văn tắt đi quang mang, nơi này triệt để khôi phục bình tĩnh. Bọn Lục Ly cảm giác không biết đã truyền tống bao lâu, cũng may linh hồn ai nấy đều rất mạnh, không đến nỗi choáng váng hoa mắt. Đến khi dần cảm thấy tức ngực, chúng nhân rốt cục phát hiện trước mặt xuất hiện một tia sáng, cả đám cứ thế men theo tia sáng bay đi ra, rơi vào trong một mảnh hoang mạc. - A1 Vừa đi ra, Ngôn Tổ lập tức phóng thích thần niệm, thăm dò một lúc, sắc mặt hắn trở nên khó coi dị thường, miệng lẩm bẩm nói: - Đây không phải Cổ Nguyệt hoàng triều, Cổ Nguyệt hoàng triều không có hoang mạc nào lớn như vậy. Lục Ly, e rằng chúng ta gặp phiền toái rồi! … Vực môn mở ra bình thường sẽ không xảy ra vấn đề, trước lúc bóc mở Ngôn Tổ còn tự thân quan sát một phen, Thần Văn bố trí cũng không vấn đề. Nếu đã không vấn đề, vậy sao lại không truyền tống tới Cổ Nguyệt hoàng triều mà là tới sa mạc, chắc chắn là đã xảy ra ngoài ý ở khâu nào đó. Ở Cổ Nguyệt hoàng triều có rất nhiều sông suối, hồ nước khắp đất, căn bản không tồn tại sa mạc. Cho nên tuyệt đã xảy ra vấn đề ở đâu đó, hoặc là Hồ Hạc bố trí sai, hoặc là sau khi bọn hắn tiến vào Vực môn, có người đã sửa đổi Thần Văn. Chuyện quan trọng như vậy, Hồ Hạc không khả năng tính sai, hắn làm việc trước nay luôn rất cẩn thận, đoán chừng đã kiểm tra tối thiểu năm lần trở lên. Như vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai, có người động tay động chân sau khi bọn hắn tiến vào Vực môn. Hoặc là sửa đổi Thần Văn, hoặc là mua chuộc Hồ Hạc, hoặc là trực tiếp đánh chết bọn người Hồ Hạc. Không quản là loại tình huống nào, bọn hắn đều gặp phiền phức to, Ngôn Tổ hoài nghi rất có thể là Nữ Thánh Tông động thủ, chủ động truyền tống bọn hắn tới đây, sau đó ra tay giết chết. Ngôn Tổ nhanh chóng nói qua một lần phỏng đoán của mình cho Lục Ly nghe, tiếp đó mới nói: - Lục Ly, các ngươi đi trước, ta trụ lại ở đây một lát, nơi đây có vẻ là hoang mạc vô tận, các ngươi cứ bay thẳng về hướng bắc, như thế sẽ đến được Viêm Mạc hoàng triều. Viêm Mạc Tông có quan hệ không sai với Thiên Đế Tông, các ngươi có thể tới đó rồi nhờ bọn hắn đưa tin về lại Thiên Đế Tông, hoặc là thỉnh cầu người Viêm Mạc Tông giúp mở ra Vực môn, đưa các ngươi đi về. Phải nhanh, bằng không sẽ có người đuổi kịp mất. Lục Ly mấp máy môi, song không tiếp tục lời lời mà chắp tay nói: - Hồ gia, ân tình này ta nhớ kỹ! Ngôn Tổ khẽ gật đầu an vui, Lục Ly thu Lục Linh và Tượng Linh Lung vào trong Thiên Ly Châu, sau đó tính Hư Không Họa Trận, trực tiếp Phi Độ Hư Không rời đi. Nhưng trận hắn vừa vẽ ra liền đã trực tiếp sụp đổ, tựa hồ không gian nơi này có vấn đề, không cách nào Phi Độ Hư Không. - Đừng nghĩ vận dụng không gian thần thông! Ngôn Tổ giải thích nói: - Không gian nơi này đặc biệt không ổn định, ngươi cứ lấy tốc độ nhanh nhất bay đi, trên đường đừng lưu lại vết tích, nhanh! Lục Ly khẽ gật đầu, cũng không có phóng thích Thần Long Biến, bởi vì sau một đoạn thời gian phóng thích Thần Long Biến, thân thể sẽ bởi vì quá độ hư nhược mà ngất đi.
Chương 3777 Đại nhân tình
Hắn truyền Nguyên lực xuống hai chân, tung mình lăng không bay lên, hóa thành tên nhọn lao vút về hướng bắc. - Hi vọng Lục Ly có thể chạy về được, như thế ta hi sinh mới có ý nghĩa! Ngôn Tổ khẽ thở dài, bản thân hắn thọ nguyên đã không nhiều, có thể làm ra chút cống hiến cho Hồ gia, vậy liền vừa lòng thỏa ý. Hắn chỉ sợ đến sau cùng Lục Ly không cách nào đào tẩu, như vậy hy sinh của hắn liền vô ích. Hắn lấy ra một ít trận thạch, bắt đầu khoái tốc bố trí xung quanh đây, hắn đã sống rất lâu, tuổi tác ước chừng phải hơn hai mươi vạn năm, tuế nguyệt dài dằng dặc lại không cách nào tiếp tục đột phá, tự nhiên sẽ dành thời gian đi nghiên cứu Thần Văn. Hắn hiểu được một ít Thần Văn cường đại, đang định bố trí, như thế hắn liền có thể kiên trì càng lâu, tranh thủ thời gian cho Lục Ly đào tẩu. - Đi thôi! Ngoài ra, hắn còn phóng thích một con Linh thú, con linh thú này có mùi vô cùng nồng đậm, hắn sai Linh thú khoái tốc bôn tẩu về hướng tây nam, như vậy có thể lưu lại chút vết tích, hi vọng lừa dối được kẻ địch. Ông! Chỉ sau một nén hương, giữa không trung từ từ mở ra Vực môn, Ngôn Tổ lộ vẻ thản nhiên, quả nhiên là vậy. Hắn đưa tay đánh ra một chưởng, trực tiếp chấn nát Vực môn kia. Sau đó tức tốc bóc mở Thần Văn, bốn phía cuộn lên hắc vụ nồng đậm, bao phủ hắn lại, theo sau, từng đạo sát cơ lan tràn ra từ trong hắc vụ. Ầm ầm! Không gian nơi Vực môn xuất hiện nổ tung, ba đạo nhân ảnh vọt ra, bộ dạng cả ba đều có chút chật vật, áo bào nát vụn, trên thân một người còn có máu tươi, tóc tai bù xù, nhìn như Lệ Quỷ. Ba người này chính là Đồ Phong Tử Mộc đạo nhân và Yến đế, ba người thực lực cao cường, đều không bởi vì Vực môn sụp đổ mà trọng thương, chỉ là có vẻ cũng phải chịu thương thế không nhẹ. Sau khi đi ra, phát hiện phía dưới có hắc vụ nồng đậm, ba người đều cười lạnh, Đồ Phong Tử mở miệng nói: - Hồ Ngôn, đừng giãy dụa, thành thành thật thật giao ra Lục Ly, chúng ta lưu ngươi toàn thây. - Ha ha ha! Tiếng cười dài của Ngôn Tổ truyền ra từ trong hắc vụ, hắn nói: - Ta còn tưởng rằng là ai? Hóa ra là Đồ Phong Tử, Mộc đạo nhân, còn cả Yến Thập Thất nữa. Ba người các ngươi lớn gan thật đấy, các ngươi không sợ sự tình bại lộ, đến lúc đó Thiên Đế Tông phát nộ, ba người các ngươi đều khó thoát khỏi cái chết. - Hừ hừ! Đồ Phong Tử cười lạnh nói: - Ngươi cũng nói sự tình bại lộ, nhưng nếu sự tình không bại lộ thì sao? Các ngươi đều chết sạch, ai biết được là chúng ta động thủ? Cứ nghiền các ngươi thành tro, ai lại biết các ngươi chết ở chỗ này? - Ngươi đã quên Thiên Đế Tông có một vị Thánh Hoàng hiểu được thuật bói toán nghịch thiên? Ngôn Tổ tiếp tục nói, có thể kéo dài thời gian chút nào hay chút đó, trong tình thế vận dụng Nguyên lực, tốc độ Lục Ly sẽ không quá chậm. Kéo dài thêm chút thời gian, Lục Ly liền nhiều thêm một phần cơ hội sống sót. - Ngươi nói là Vũ Hoàng, đúng không? Đồ Phong Tử cười lạnh nói ra: - Nhưng ngươi tựa hồ quên mất đây là nơi nào? Đây là hoang mạc vô tận, nơi này có thần trận tự nhiên cường đại, dù là Vũ Hoàng cũng không cách nào tính toán ra được thiên cơ gì trên mảnh đại địa này. Ngươi nghĩ vì sao chúng ta lại chọn động thủ ở đây? Nếu không phải vì sợ bại lộ, các ngươi nghĩ có thể từ Đông Vân Hoàng triều chạy trốn tới chỗ này? - Nói nhảm nhiều thế làm gì? Mộc đạo nhân nhếch môi nói: - Động thủ đi, chậm lại sinh biến! Nói xong Mộc đạo nhân là người đầu tiên động thủ, Yến hoàng cũng động thủ theo, Đồ Phong Tử lấy ra một chiếc xích sắt cùng lúc lao đến, công kích cường đại từ cả ba trút thẳng vào trong sương mù dày đặc bên dưới. Từng đạo kim quang vẩy tới, từng phiến từng phiến hào quang phóng vút tận trời, hắc vụ cuộn trào, mặt đất chấn rung, không gian vỡ vụn. Dư ba từ công kích của mấy tên Đại Đế khuếch tán tận vạn dặm, cũng may bên này là hoang mạc, không ai ở bên trong, xung quanh cũng không người, bằng không nhất định sẽ bị dọa chết khiếp. - A...! Lục Ly đã bay đi rất xa, nhưng hắn một mực thúc giục đại đạo chi ngấn, sau khi ba người động thủ hắn vẫn có thể cảm giác được bầu trời phương nam có dị thường, ba động vô cùng kịch liệt. Hắn đã bay được chí ít mấy ngàn vạn dặm, khoảng cách xa như thế mà không gian ba động vẫn có thể khuếch tán tới, đủ thấy công kích ở bên kia mãnh liệt đến cỡ nào. Có thể tạo ra được động tĩnh lớn chừng đó, chỉ có cấp Đế cường đại mới làm nổi. Ngôn Tổ xong rồi! Lục Ly u ám thở dài, nhân tình này lớn quá, hắn không biết sau này nên đáp trả thế nào. Vì giúp hắn, Hồ gia tổn thất một vị cấp Đế cường đại, món nợ nhân tình này còn lớn hơn cả trời. Quan trọng nhất chính là! Hắn không định một mực ở lại trong Vô Tẫn Thần Khư, nếu hắn một mực ở lại trong đây, sau này sẽ có cơ hội trở thành cao tầng Thiên Đế Tông, lúc đó mới có thể giúp được Hồ gia ít nhiều. Còn nếu hắn tìm đường về lại Tam trọng thiên, mang theo Lục Ly Tượng Linh Lung đi về. Vậy có lẽ đời này sẽ không có cơ hội tới Vô Tẫn Thần Khư, đến lúc đó ân tình thiếu nợ Hồ gia sẽ khiến hắn áy náy cả đời. - Tiểu tử, lúc này ngươi còn nghĩ nhiều vậy làm gì? Giọng Huyết Sát Hoàng truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly, Huyết Sát Hoàng trách mắng: - Đi mau, nếu ngươi chết rồi, cái chết của tên Đại Đế Hồ gia kia sẽ thành vô nghĩa. Ngươi cứ lấy tốc độ nhanh nhất bay đi là được, ta dùng chút hồn lực còn sót lại giúp ngươi xóa đi vết tích và khí tức phi hành lưu lại, bằng không ngươi tuyệt đối không trốn thoát được. - Ừm! Lục Ly quay đầu nhìn lại một cái, sau đó đồng thời vận chuyển mấy sợi Nguyên lực, lấy tốc độ nhanh nhất khoái tốc lao đi. Nguyên lực không còn, sau này có thể tu luyện được, nhưng mất mạng rồi thì chẳng còn gì nữa cả. ... Ngôn Tổ chỉ là kiên trì được trong thời gian chừng ba nén hương, Thần Văn hắn bố trí không sai, vấn đề là ba người Đồ Phong Tử cũng hiểu Thần Văn, mỗi tên đều là cấp Đế sống mấy vạn năm, đều có được hiểu biết hoặc nhiều hoặc ít đối với Thần Văn.
Chương 3778 Sát Hoàng
Cộng thêm thời gian chuẩn bị quá ngắn, Ngôn Tổ không cách nào bố trí Thần Văn cường đại, công kích của ba người Đồ Phong Tử quả thực cũng mạnh, bởi thế mới nhẹ nhàng phá tan được Thần Văn hắn bố trí ra. Một khi Thần Văn bị phá, vận mệnh chờ đợi Ngôn Tổ chỉ có con đường chết. Ngôn Tổ cũng căn bản không có ý định sống, một lão quái vật sống lâu vậy rồi, một lão quái vật hoàn toàn không để ý sinh tử bản thân, hắn mà liều mạng ba người kia liền cũng không dám bức bách quá phận. Bằng không đoán chừng thời gian đã không kéo dài lâu đến thế, cùng lắm chỉ chừng một nén hương là có thể diệt sát Ngôn Tổ. Ba người rất cẩn thận, song cuối cùng khi đánh giết Ngôn Tổ rồi, vẫn có người thụ thương, một cánh tay Đồ Phong Tử bị xoắn nát, chiến giáp Đế binh của Yến đế cũng bị phá nát, trên thân chịu thương tích không nhẹ. Cảnh vật xung quanh như vừa trải qua một trường hạo kiếp diệt thế, bị đánh ra từng đạo khe rãnh sâu hoắm không thấy đáy, trung tâm còn có một hố to, nhìn thấy mà giật mình. Ba người đánh chết Ngôn Tổ, thu lại không gian giới chỉ là Thần khí không gian, sau một phen thăm dò, Mộc đạo nhân biến sắc nói: - Tiểu tử kia không ở bên trong, bọn hắn trốn rồi. Ba người không khỏi đau đầu, bởi vì bọn hắn không biết Lục Ly trốn đi đâu, hơn nữa đã qua lâu như vậy, muốn đuổi kịp cần tiêu tốn thời gian, vạn nhất nửa đường lại xảy ra vấn đề thì sao. - Tách ra đuổi! Yến đế lạnh giọng nói, bên người Lục Ly chỉ có một mình Ngôn Tổ, nếu còn có cấp Đế khác, vừa rồi hẳn đã sớm ra tay đánh lén. Nơi này là hoang mạc vô tận, Lục Ly không trốn thoát được, lấy tốc độ bọn hắn, muốn tìm ra là điều không quá khó khăn. - Ta đi phía nam! Yến đế bay vút về hướng nam, trước khi đi chỉ để lại một câu: - Nếu phát hiện vết tích, lập tức truyền tin qua, lần này nhất định phải sống thấy người, chết thấy xác, bằng không Nữ Thánh Tông không nhận đâu. - Ta đi phía bắc! Trên thân Đồ Phong Tử bùng lên từng đạo hỏa diễm, đốt cháy thi thể Ngôn Tổ thành tro tàn, không để lại bất cứ dấu vết nào, sau đó nuốt vào một viên đan dược rồi bay thẳng về hướng bắc. Mộc đạo nhân đảo mắt nhìn hướng đông và hướng tây một cái, sau cùng chọn bay về hướng tây. Bởi vì Thiên Đế Tông ở mặt tây, nhiều khả năng Lục Ly sẽ trốn về phía này. Rất nhanh, ba người hóa thành ba đạo hồng quang, tốc độ rất khủng khiếp, bắt đầu khoái tốc truy tìm. Sở dĩ Yến đế phi hành về hướng này là bởi hắn cảm nhận được bên này có một đạo khí tức Linh thú nồng đậm, Yến đế hoài nghi bọn Lục Ly đang cưỡi Linh thú của Ngôn Tổ để trốn đi. Một đường lần theo khí tức linh thú, Yến đế khoái tốc bay đi, khí tức một mực không đứt đoạn. Chỉ cần hắn đuổi tiếp, nhất định có thể đuổi kịp Linh thú kia, chỉ là không biết Lục Ly có ở đó hay không. Về phần Đồ Phong Tử và Mộc đạo nhân thì đều không thu được bất kỳ vết tích nào, hai người không tra không được manh mối, chỉ đành mù quáng bay thẳng về phía trước. Bằng vào tốc độ hai người, có thể nhẹ nhàng siêu quá Lục Ly, chỉ phải xem liệu có nhanh chóng tìm ra được hay không mà thôi. Nửa canh giờ sau, Yến đế tìm được Linh thú kia. Sau khi nhìn thấy một con Linh thú chính đang tốc lao nhanh, bốn phía không có bất kỳ khí tức nhân loại nào, hắn nổi giận xé xác Linh thú. Lại đảo quanh phụ cận tìm tòi một lượt, biết chắc bị chơi xỏ, lập tức nổi giận đùng đùng nhắm thẳng hướng đông mà phi hành. - Có gì đó không đúng... Đồ Phong Tử một đường phi hành, trong lòng lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, trong không khí tràn ngập một đạo khí tức như có như không, nhưng khí tức này lại không phải khí tức nhân loại, rất khó diễn tả bằng lời. Năng lực cảm giác của cấp Đế vô cùng nhạy bén, bọn hắn có thể đột phá cấp Đế, bằng với được đến thiên địa thừa nhận, cực kỳ thân cận với thiên địa. Rất dễ cảm giác ra được những thứ khác thường trong thiên địa. Dọc trên đường đi, khí tức này rõ ràng có gì đó không đúng, cũng khác với những nơi còn lại, chỉ lại không phải khí tức nhân loại, điều này khiến hắn cảm thấy rất tà môn, lại nghĩ mãi mà vẫn không thông. - Liệu có phải bọn hắn phóng thích tà vật nào đó, cố ý che mắt ta? Trong đầu Đồ Phong Tử toát ra một đạo ý niệm, không phải khí tức nhân loại, khí tức này lại một mực chạy về nơi xa, đây rất có thể là trò mèo cố ý lừa dối hắn. Hai hướng còn lại đều có người, Đồ Phong Tử đành phải tiếp tục nhẫn nại bay về hướng bắc. Cứ thế bay mãi, trong mắt hắn đột nhiên sáng rực tinh mang, lấp lánh dọa người. - Ta biết rồi, đây là khí tức hồn lực của cường giả cấp Đế! Đồ Phong Tử rốt cục hồi thần, khí tức tràn ngập trong không khí kia chính là khí tức của hồn lực cường giả cấp Đế, cường giả cấp Đế có một loại khí tức rất đặc biệt, khác hẳn với võ giả bình thường. Chỉ là khí tức hồn lực cường giả cấp Đế này rất nhạt, bởi thế vừa rồi Đồ Phong Tử mới không nhận ra. Nơi này xuất hiện khí tức hồn lực một cường giả cấp Đế, lại không có khí tức nguyên lực, điều này rất khác thường. Nếu là cấp Đế cường đại, tại sao vừa rồi không xuất hiện? Hơn nữa khí tức hồn lực còn yếu như thế? Đồ Phong Tử một bên phi hành, một bên trầm tư suy nghĩ, lát sau, tròng mắt hắn lần nữa sáng rực, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, nói: - Ta biết rồi, là tàn hồn! Tàn hồn này xóa đi khí tức đám người Lục Ly, giúp hắn che dấu hành tung, ha ha ha! Đồ Phong Tử sống mười mấy vạn năm, sớm đã thành tinh, rất nhanh liền nghĩ thông then chốt trong đó. Trong tay hắn hiện ra hai tấm ngọc phù, lần lượt bóp nát thông báo cho hai người Yến đế, sau đó Nguyên lực trong thân tăng mạnh, tốc độ tiêu thăng đuổi gấp về phía trước. Tốc độ hắn tăng lên chí ít gấp ba, lần theo khí tức không ngừng đuổi theo. Nửa canh giờ sau, Lục Ly đang phi hành ở mặt trước cảm thấy không đúng, đột ngột quay đầu nhìn lại, kinh hô nói: - Không hay, đuổi tới rồi! Đằng sau truyền đến không gian ba động rất nhỏ, còn có khí tức Nguyên lực, không cần nói cũng biết là có cấp Đế đuổi theo.
Chương 3779 Tìm chết
Trong mắt Lục Ly chớp qua một tia điên cuồng, nghĩ nghĩ sau đó truyền âm cho Huyết Sát Hoàng nói: - Sát Hoàng tiền bối, phiền ngươi giúp ta một chuyện, bọc lại hạt châu này mang đi! Huyết Sát Hoàng mặc dù là trạng thái tàn hồn, nhưng Lục Ly tin tưởng để hắn cuốn lấy Thiên Ly Châu mà đi thì hẳn vẫn không thành vấn đề. Người kẻ địch muốn giết là hắn, chỉ cần hắn bị giết, như vậy Lục Linh và Tượng Linh Lung tự nhiên sẽ tạm thời được an toàn. - Ha ha! Huyết Sát Hoàng cười cười, truyền âm nói: - Tiểu tử, ngươi tưởng mình chết, hai người này liền có thể sống được? Nữ Thánh Tông nhất định sẽ tìm mọi cách bắt về hai người này. Hai nàng lại không có bất kỳ bối cảnh nào, dù trốn ra được Thiên Đế Tông cũng không bảo hộ các nàng, cuối cùng vẫn chỉ có một kết cục, chết! - Không quản! Lục Ly một bên bay nhanh một bên lắc đầu nói: - Ta đã không quản được nhiều vậy rồi, bằng không đợi lát nữa các nàng liền chết chắc! - Ai... Huyết Sát Hoàng truyền âm nói: - Ngươi dẫn các nàng đi thôi, bản tọa giúp ngươi cản một lát, đuổi theo phía sau hẳn là một tên cấp Đế, tựa hồ không quá mạnh, bản tọa giúp ngươi giết hắn. Chẳng qua ngươi nhất định phải đáp ứng bản tọa một chuyện, nếu ngươi có thể trở lại Tam trọng thiên, ngươi phải nghĩ cách giúp ta giết đi Chúc Thiên Lão Quỷ. - Chúc Thiên Đại Đế? Tròng mắt Lục Ly thoáng co rụt lại, đây chính là một trong ba cấp Đế mạnh nhất Tam trọng thiên, không ngờ cừu gia của Huyết Sát Hoàng lại hắn. Lục Ly phản ứng rất nhanh, nghĩ nghĩ rồi nói: - Sát Hoàng tiền bối, với trạng thái ngươi bây giờ, sau trận chiến này... - Người đều chết rồi, giữ lại tàn hồn cũng nghĩa lý gì? Huyết Sát Hoàng cười truyền âm nói: - Vốn định nhìn xem tiểu tử ngươi không ngừng trưởng thành, cuối cùng giúp ta chính tay đâm chết cừu địch. Giờ e là không cách nào tận mắt thấy được cảnh đó. Tiểu tử, đáp một câu thống khoái đi, có được hay không? - Được! Trước kia Lục Ly đã đáp ứng giúp Huyết Sát Hoàng, lúc này Huyết Sát Hoàng lại muốn hi sinh tàn hồn giúp hắn, hắn há có thể cự tuyệt? Hắn giơ tay lập thệ nói: - Chủ Thần trên cao, đời này nếu Lục Ly ta có năng lực như thế, ta tất giết Chúc Thiên Đại Đế, nếu làm trái lời thề, vĩnh thế không được Luân Hồi. - Ha ha ha! Trong Hồn Châu bắn ra một đạo hắc ảnh, ngưng tụ lại giữa không trung thành bộ dạng một lão giả, Huyết Sát Hoàng an vui nói: - Tiểu tử, nỗ lực lên, ngươi là Thất Kiếp Thiên Sát chi thể, còn có Trật Tự Thần Liên, đợi khi ngươi thực sự trưởng thành, toàn bộ Tam trọng thiên đều mặc ngươi tung hoành! … Ngôn Tổ chết rồi, giờ Huyết Sát Hoàng cũng muốn đi tìm chết, mặc dù Huyết Sát Hoàng chỉ có tàn hồn, nhưng hắn vẫn còn ý thức hoàn chỉnh, trước nay Lục Ly luôn xem hắn như người bình thường. Nữ Thánh Tông phản đánh quá mạnh, một tên cấp Đế cấp và một tàn hồn cấp Đế cường đại đều bởi vì mình mà phải hồn phi phách tán, trong lòng Lục Ly cảm thấy rất khó chịu. Lục Ly hắn tài gì đức gì? Mà khiến hai vị cấp Đế vì hắn đi chết? Đồng thời hắn cũng cảm giác được trách nhiệm trọng đại, hắn nhất định phải sống sót, nhất định phải báo đáp ân tình này. Nguyên lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, tốc độ đề thăng đến cực hạn, không quay đầu cứ thế bay vút về hướng bắc. Lần này mang đến cho hắn cảm giác quá nguy hiểm, là lần nguy cơ lớn nhất hắn gặp phải trong đời, hắn không chắc có thể trốn được hay không, chỉ biết tận nhân sự nghe thiên mệnh. Thời gian dần trôi, chỉ qua hai nén hương, Lục Ly lại cảm giác như đã qua hai năm. Đằng sau lần nữa truyền tới một cơn chấn động, Lục Ly quét mắt nhìn lại, phát hiện phía cuối chân trời xuất hiện một điểm đen nho nhỏ, trong lòng lập tức triệt để tuyệt vọng. Năm đó Huyết Sát Hoàng chính là cường nhân thiếu chút liền trở thành Thánh Hoàng, mặc dù giờ chỉ là trạng thái tàn hồn, nhưng hắn quyết định hi sinh, vậy nhất định sẽ thiêu đốt hết thảy hồn lực, sức công kích khẳng định rất hung tàn. Lại vẫn không cách nào đánh giết cấp Đế kia, chứng tỏ tên cấp Đế đang đuổi theo mạnh phi thường! Lục Ly thoáng ngừng lại, ném Thiên Ly Châu xuống lòng đất, đồng thời để Huyết Linh Nhi lao ra. Hắn nói cho Huyết Linh Nhi, nếu hắn chết, Thiên Ly Châu lại không bị tìm ra, vậy liền mang đi hai người. Ngoài ra trước khi chết hắn sẽ giải trừ liên hệ tinh thần với Huyết Linh Nhi. Làm xong hết thảy, Lục Ly tiếp tục đằng không lao lên, bay về nơi xa. Hắn sẽ tận lực rời đi cách xa chỗ này chút, tránh miễn bị tên cấp Đế kia thăm dò ra được chỗ này. Chỉ mới phi hành mấy chục giây, một đạo thần niệm đã khóa chặt hắn, Lục Ly cũng thấy được người phía sau. Đó là một lão đầu chân trần, người này cụt mất một tay, rất nhiều chỗ trên thân đầm đìa máu me. Rõ ràng đã bị thương nặng. Xem ra mặc dù Huyết Sát Hoàng không giết chết được hắn, nhưng cũng mang đến cho hắn thương hại cực lớn. Đuổi theo chính là Đồ Phong Tử, đợi khi khóa chặt Lục Ly phía xa xa, rốt cục hắn mới như trút được gánh nặng trong lòng. Vừa rồi quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là hắn đã bị Huyết Sát Hoàng ám toán, lúc này thương thế hắn đang rất nặng, nguyên khí cũng đại thương. Nếu còn để cho Lục Ly thoát mất, vậy liền lỗ to. Chỉ cần tìm thấy Lục Ly, hết thảy đều đáng được. Tuy Lục Ly lấy được hạng nhất Hoa Dương luận đạo, nhưng ở trong mắt Đồ Phong Tử thì vẫn chẳng khác gì một con kiến hôi, có thể tiện tay bóp chết bất cứ lúc nào. Chỉ cần chém giết Lục Ly, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ lần này, Thánh Hoàng Nữ Thánh Tông thiếu hắn một món nợ nhân tình, đấy há là ân tình bình thường có thể so sánh! Thấy Lục Ly ngừng lại, khóe miệng Đồ Phong Tử nhếch lên ý cười lạnh lùng, tiểu tử này còn muốn vùng vẫy giãy chết? Lục Ly lơ lửng giữa trời, trên tay không thấy xuất hiện binh khí, cứ vậy bình tĩnh đứng đó. Đồ Phong Tử một bên quét phóng thích thần niệm quét nhìn bốn phía, một bên chậm rãi áp sát Lục Ly, sau khi xác nhận xung quanh không người, hắn bay đến trước mặt Lục Ly, cách chừng khoảng ngàn trượng. - Tiểu tử, có di ngôn gì thì cứ nói đi! Đồ Phong Tử lạnh lùng nói, hắn và Lục Ly không oán không cừu, nhưng hắn tuyệt sẽ không mềm lòng, mà chỉ muốn cho Lục Ly cơ hội nói chuyện trước lúc chết.
Chương 3780 Tìm chết
Lục Ly cười khẽ nói: - Ngươi muốn bắt ta về lại Nữ Thánh Tông, hay là muốn giết chết ta ngay ở đây? Đồ Phong Tử nhíu mày, Lục Ly không nói hắn còn chưa nghĩ đến việc này, nói rồi hắn mới đột nhiên có hứng thú. Còn sống tựa hồ càng có giá trị hơn là chết? Càng thể hiện ra được tác dụng của bọn hắn? Thánh Hoàng Nữ Thánh Tông cũng càng có thể hả giận phần nào? Chẳng qua còn sống đồng nghĩa với càng thêm phiền toái, nếu trên đường bị người Thiên Đế Tông bắt được, vậy lần này liền sắp thành lại bại. - À... Đồ Phong Tử đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu Thiên Đế Tông biết chuyện bọn hắn đánh chết Lục Ly, vậy sớm muộn bọn hắn sẽ phải chết. Nhưng nếu hắn phong ấn Lục Ly, ném vào trong không gian Thần khí, vậy ai có thể biết được? Dù có là Thánh Hoàng Thiên Đế Tông cũng đâu thể tính ra? Rốt cuộc không gian Thần khí có thể tính là một tiểu giới diện độc lập. Nghĩ tới đây, tay hắn đột nhiên vươn dài biến lớn, thoáng chốc liền bóp lấy Lục Ly. Lục Ly lại không có bất kỳ phản kháng nào, cứ thế mặc cho hắn bắt lấy. Nguyên lực tuôn ra trong tay Đồ Phong Tử, phong ấn cả người Lục Ly lại, trong thân toàn là Nguyên lực của hắn, Lục Ly dù muốn động dùng bất luận lực lượng nào đều không làm được. Lục Ly căn bản không có ý định phản kháng, hắn chỉ muốn sống lâu thêm chút, nếu hắn bị mang về Nữ Thánh Tông, như vậy còn có một tuyến hi vọng, có lẽ Thiên Đế Tông sẽ phái người tới cứu… Chứ nếu bị giết bây giờ, mọi hi vọng đều tan biến. Ngoài ra... Hắn bó tay đợi trói, thực ra cũng là vì Lục Linh và Tượng Linh Lung. Đồ Phong Tử bắt được hắn, khẳng định sẽ lập tức trốn xa, căn bản không để ý Lục Linh và Tượng Linh Lung, như thế hai người sẽ được an toàn thêm chút ít. - Hừ hừ! Thấy Lục Ly thần sắc bình tĩnh, Đồ Phong Tử đột nhiên có chút khó chịu, vì truy sát Lục Ly, hắn bị thương nặng như vậy, trong lòng sớm đã nín một bụng lửa. Trong mắt chớp ra một tia hàn ý, tay lấp lánh quang mang, từng đạo khí lưu màu xám đen từ trong tay tiến vào thân thể Lục Ly. Khí lưu màu xám đen kia khoái tốc khuếch tán đi khắp toàn thân Lục Ly, bắt đầu điên cuồng ăn mòn sinh mệnh Nguyên lực của hắn. Đồ Phong Tử muốn tra tấn Lục Ly một phen, muốn khiến Lục Ly thành nửa chết nửa sống, như vậy trên đường đi về sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào. Hắn lấy ra một toà bảo tháp, trực tiếp ném Lục Ly vào trong, sau đó phản hồi theo đường cũ. Lục Ly bị phong ấn, đồng thời sinh mệnh Nguyên lực còn đang khoái tốc ăn mòn, đoán chừng đến cả khí lực di động đều không có, chẳng khác gì một tên phế nhân, nhét vào trong bảo tháp, Đồ Phong Tử không lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Ông! Vừa mới ném vào, thần đan trong người Lục Ly đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp đó một chiếc tỏa liên màu vàng xuất hiện, nháy mắt khi tỏa liên xuất hiện, toàn bộ năng lượng màu đen trong người Lục Ly bị tịnh hóa, đồng thời Nguyên lực phong ấn Lục Ly cũng khoái tốc tan biến. - Trật Tự Thần Liên! Lục Ly cuồng hỉ, Trật Tự Thần Liên này từ sau khi ngưng tụ thành pháp giới liền biến mất, hắn làm thế nào cũng không tìm được. Lại không ngờ sau khi sinh mệnh Nguyên lực hắn hao tổn quá nhiều, Trật Tự Thần Liên liền chủ động đi ra hộ chủ. - Đụng thử xem! Mắt Lục Ly sáng rực, lúc này hắn cảm giác mình có thể khống chế Trật Tự Thần Liên, lập tức liền điều động Nguyên lực, sau đó huy động Trật Tự Thần Liên bổ lên vách bảo tháp. Oanh! Bảo tháp trong tay Đồ Phong Tử đột nhiên nổ tung, tiếp đó thân hình Lục Ly từ từ hiện ra, ngay sau, một vệt kim quang quét tới Đồ Phong Tử, uy áp hạo hãn mà cuồng bạo trấn xuống, khiến linh hồn Đồ Phong Tử theo đó bắt đầu run rẩy. Tuy Đồ Phong Tử bị thương rất nặng, nguyên khí cũng đại thương, nhưng nói thế nào cũng là cấp Đế thành danh đã lâu, tốc độ phản ứng cực nhanh, trong tay lóe lên quang mang, dùng Nguyên lực ngưng tụ ra một tấm chắn. Oanh! Tấm chắn kia trực tiếp nổ tung, tỏa liên màu vàng quét ngang, đánh lên chiến giáp Đế Binh trên người Đồ Phong Tử. Oanh! Cả người Đồ Phong Tử bị nện bay, chiến giáp Đế binh nứt ra, một nửa thân eo bị xoắn nát. Miệng cuồng phún máu tươi, trong mắt hiện đầy sợ hãi, nhìn tỏa liên màu vàng kia, miệng môi mấp máy phun ra bốn chữ: - Trật Tự Thần Liên! Ông! Bên kia, Lục Ly tức tốc phóng thích Thần Long Biến, đồng thời phóng thích cả Bác Long Thuật Thiên Giáp Thuật, thân hình như cuồng Long vọt đến, vung lên Trật Tự Thần Liên lần nữa hung hăng bổ tới. - Tiểu tử, tìm chết! Đồ Phong Tử phát nộ, cánh tay duy nhất còn sót lại đột nhiên đâm ra một chỉ, kình phong gào thét nhắm thẳng đến phần đầu Lục Ly. Đồ Phong Tử bị thương quá nặng, rất khó tránh né Trật Tự Thần Liên công kích, bởi thế hắn chọn cách trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất... Chỉ cần nháy mắt đánh nát đầu Lục Ly, Trật Tự Thần Liên liền mất đi người điều khiển, nguy cơ cũng theo đó được giải trừ. … Oanh! Khoảng cách quá ngắn, tốc độ phản ứng của Lục Ly lại kém quá xa tốc độ tấn công của cấp Đế, căn bản không tránh được, kình phong kia thoáng chốc đã đánh trúng đầu Lục Ly. Lục Ly cảm giác đầu như bị một ngọn núi nện lên, chớp mắt liền nứt ra, một bên sừng long nổ tung, nhưng đúng thời khắc then chốt, hắn kịp thời điều động mấy sợi Long khí tới trong đầu, chặn lại một kích trí mạng. Sở dĩ có thể ngăn cản không hoàn toàn là bởi phòng ngự Lục Ly đủ mạnh, mà là bởi thương thế Đồ Phong Tử quá nặng, nguyên khí cũng trọng thương, dưới tình thế cấp bách không cách nào phóng thích hết toàn lực. Oanh! Bên kia Trật Tự Thần Liên quét tới, lần nữa đánh trúng Đồ Phong Tử, chiến giáp Đế binh trên thân Đồ Phong Tử bị xé nứt, tiếp đó thân thể nổ tung, nửa người bị xoắn thành huyết vụ. Phốc... Cả người Đồ Phong Tử bị nổ văng, trong mắt hiện đầy vẻ không dám tin tưởng. Mặc dù trong hàng ngũ cấp Đế hắn không tính quá mạnh, chỉ là cấp Đế trung kỳ, nhưng cấp Đế vẫn là cấp Đế, là tồn tại vô địch không cách nào vượt qua đối với võ giả dưới cấp Đế. Lại không ngờ sẽ bị một tên võ giả Ngũ Kiếp đánh cho nát người.
Về phần thù lao, đó sẽ là nhân tình của chính vị Thánh Hoàng này, mặc dù Thánh Hoàng không trực tiếp lên tiếng, nhưng đã cầu bọn hắn làm việc, vậy nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Lục Ly là đệ tử Thiên Đế Tông, công nhiên đánh giết đệ tử Thiên Đế Tông, bằng với ba người bọn hắn dù bỏ chạy tới chân trời góc bể đều khó thoát khỏi cái chết. Chẳng qua vì nhân tình này, ba người bọn hắn quyết định liều một lần. Chỉ cần không lưu lại chứng cứ, Thiên Đế Tông lại có thể làm sao? Bên này cũng không phải phạm vi thế lực Thiên Đế Tông, cộng thêm theo tin tức bọn hắn được đến, lần này Thiên Đế Tông không phái cường giả tới mà chỉ có một mình Ngôn Tổ. Bởi thế chỉ cần bọn hắn ra tay sạch sẽ thì sẽ không có chuyện gì cả. Đồ Phong Tử sớm đã để mắt tới ám bảo này, thực ra vừa rồi hắn đã có thể động thủ, ba người liên thủ, diệt sát Ngôn Tổ là điều quá dễ dàng. Chỉ là nơi này cách Đông Lâm Thành quá gần, trinh sát các đại thế lực bố khắp quanh đây, Ngôn Tổ nói thế nào cũng là Đế cấp, một khi bị người dò la được, như vậy thân phận ba người bọn hắn tất sẽ bạo lộ. Bởi thế Đồ Phong Tử chọn cách động thủ sau khi đám người Ngôn Tổ Lục Ly đã tiến vào Vực môn, bản thân hắn là một Tông Sư Thần Sơn, có thể nhẹ nhàng cải biến Thần Văn truyền tống bọn Lục Ly tới nơi khác, sau đó bọn hắn truy sát theo, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Ông! Sau khi Đồ Phong Tử cải biến Thần Văn, không gian phụ cận ba động, tiếp đó hai đạo nhân ảnh đột ngột hiện ra, một lão giả thân khoác đạo bào, bộ dạng tiên phong đạo cốt, một người khác thì là tráng hán thoạt nhìn có vẻ hung thần ác sát, trong mắt toàn là hung quang. - Đồ Phong Tử, làm xong chưa? Tráng hán hung thần ác sát mở miệng nói, Đồ Phong Tử nhìn hắn một cái, cười cười bỉ ổi nói: - Ta truyền tống bọn hắn tới hoang mạc vô tận, muốn chạy đều chạy không được. Hắc hắc. Mộc đạo nhân, Yến đế, giờ chúng ta đuổi qua luôn, hay là chờ xem bọn hắn liệu có cường giả ẩn tàng hộ vệ? - Đợi cái con khỉ! Yến đế tức giận hừ nói: - Toàn bộ người quanh đây đều giết sạch, sau đó đi thôi, khoái tốc đuổi theo, giết là xong. Mộc đạo nhân cũng khẽ gật đầu, Đồ Phong Tử tiện tay bố trí mấy đạo Thần Văn, bảo vệ Vực môn này, sau đó ba người hóa thành lưu quang vọt vào trong Vực môn, tan biến không thấy đâu nữa. Tất cả mọi người đều truyền tống đi, Vực môn lại không biến mất, bởi vì đây là truyền tống cực xa, muốn Vực môn bên này biến mất còn cần một chút thời gian. Hưu! Ba người vừa tiến vào không bao lâu, đột nhiên một cơn gió thổi tới trong thành bảo, tiếp đó một đạo hắc ảnh lấy tốc độ khủng khiếp vọt vào trong Vực môn, tốc độ nhanh đến mức khiến người không phân rõ rốt cục cái gì vừa lướt qua. Đến sau trong thành bảo không còn có bất cứ động tĩnh nào nữa, chỉ còn lại thi thể Hồ Hạc là vẫn đang chảy máu nhỏ giọt. Gần nửa canh giờ sau khi Vực môn biến mất, Thần Văn tắt đi quang mang, nơi này triệt để khôi phục bình tĩnh. Bọn Lục Ly cảm giác không biết đã truyền tống bao lâu, cũng may linh hồn ai nấy đều rất mạnh, không đến nỗi choáng váng hoa mắt. Đến khi dần cảm thấy tức ngực, chúng nhân rốt cục phát hiện trước mặt xuất hiện một tia sáng, cả đám cứ thế men theo tia sáng bay đi ra, rơi vào trong một mảnh hoang mạc. - A1 Vừa đi ra, Ngôn Tổ lập tức phóng thích thần niệm, thăm dò một lúc, sắc mặt hắn trở nên khó coi dị thường, miệng lẩm bẩm nói: - Đây không phải Cổ Nguyệt hoàng triều, Cổ Nguyệt hoàng triều không có hoang mạc nào lớn như vậy. Lục Ly, e rằng chúng ta gặp phiền toái rồi! … Vực môn mở ra bình thường sẽ không xảy ra vấn đề, trước lúc bóc mở Ngôn Tổ còn tự thân quan sát một phen, Thần Văn bố trí cũng không vấn đề. Nếu đã không vấn đề, vậy sao lại không truyền tống tới Cổ Nguyệt hoàng triều mà là tới sa mạc, chắc chắn là đã xảy ra ngoài ý ở khâu nào đó. Ở Cổ Nguyệt hoàng triều có rất nhiều sông suối, hồ nước khắp đất, căn bản không tồn tại sa mạc. Cho nên tuyệt đã xảy ra vấn đề ở đâu đó, hoặc là Hồ Hạc bố trí sai, hoặc là sau khi bọn hắn tiến vào Vực môn, có người đã sửa đổi Thần Văn. Chuyện quan trọng như vậy, Hồ Hạc không khả năng tính sai, hắn làm việc trước nay luôn rất cẩn thận, đoán chừng đã kiểm tra tối thiểu năm lần trở lên. Như vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai, có người động tay động chân sau khi bọn hắn tiến vào Vực môn. Hoặc là sửa đổi Thần Văn, hoặc là mua chuộc Hồ Hạc, hoặc là trực tiếp đánh chết bọn người Hồ Hạc. Không quản là loại tình huống nào, bọn hắn đều gặp phiền phức to, Ngôn Tổ hoài nghi rất có thể là Nữ Thánh Tông động thủ, chủ động truyền tống bọn hắn tới đây, sau đó ra tay giết chết. Ngôn Tổ nhanh chóng nói qua một lần phỏng đoán của mình cho Lục Ly nghe, tiếp đó mới nói: - Lục Ly, các ngươi đi trước, ta trụ lại ở đây một lát, nơi đây có vẻ là hoang mạc vô tận, các ngươi cứ bay thẳng về hướng bắc, như thế sẽ đến được Viêm Mạc hoàng triều. Viêm Mạc Tông có quan hệ không sai với Thiên Đế Tông, các ngươi có thể tới đó rồi nhờ bọn hắn đưa tin về lại Thiên Đế Tông, hoặc là thỉnh cầu người Viêm Mạc Tông giúp mở ra Vực môn, đưa các ngươi đi về. Phải nhanh, bằng không sẽ có người đuổi kịp mất. Lục Ly mấp máy môi, song không tiếp tục lời lời mà chắp tay nói: - Hồ gia, ân tình này ta nhớ kỹ! Ngôn Tổ khẽ gật đầu an vui, Lục Ly thu Lục Linh và Tượng Linh Lung vào trong Thiên Ly Châu, sau đó tính Hư Không Họa Trận, trực tiếp Phi Độ Hư Không rời đi. Nhưng trận hắn vừa vẽ ra liền đã trực tiếp sụp đổ, tựa hồ không gian nơi này có vấn đề, không cách nào Phi Độ Hư Không. - Đừng nghĩ vận dụng không gian thần thông! Ngôn Tổ giải thích nói: - Không gian nơi này đặc biệt không ổn định, ngươi cứ lấy tốc độ nhanh nhất bay đi, trên đường đừng lưu lại vết tích, nhanh! Lục Ly khẽ gật đầu, cũng không có phóng thích Thần Long Biến, bởi vì sau một đoạn thời gian phóng thích Thần Long Biến, thân thể sẽ bởi vì quá độ hư nhược mà ngất đi.
Chương 3777 Đại nhân tình
Hắn truyền Nguyên lực xuống hai chân, tung mình lăng không bay lên, hóa thành tên nhọn lao vút về hướng bắc. - Hi vọng Lục Ly có thể chạy về được, như thế ta hi sinh mới có ý nghĩa! Ngôn Tổ khẽ thở dài, bản thân hắn thọ nguyên đã không nhiều, có thể làm ra chút cống hiến cho Hồ gia, vậy liền vừa lòng thỏa ý. Hắn chỉ sợ đến sau cùng Lục Ly không cách nào đào tẩu, như vậy hy sinh của hắn liền vô ích. Hắn lấy ra một ít trận thạch, bắt đầu khoái tốc bố trí xung quanh đây, hắn đã sống rất lâu, tuổi tác ước chừng phải hơn hai mươi vạn năm, tuế nguyệt dài dằng dặc lại không cách nào tiếp tục đột phá, tự nhiên sẽ dành thời gian đi nghiên cứu Thần Văn. Hắn hiểu được một ít Thần Văn cường đại, đang định bố trí, như thế hắn liền có thể kiên trì càng lâu, tranh thủ thời gian cho Lục Ly đào tẩu. - Đi thôi! Ngoài ra, hắn còn phóng thích một con Linh thú, con linh thú này có mùi vô cùng nồng đậm, hắn sai Linh thú khoái tốc bôn tẩu về hướng tây nam, như vậy có thể lưu lại chút vết tích, hi vọng lừa dối được kẻ địch. Ông! Chỉ sau một nén hương, giữa không trung từ từ mở ra Vực môn, Ngôn Tổ lộ vẻ thản nhiên, quả nhiên là vậy. Hắn đưa tay đánh ra một chưởng, trực tiếp chấn nát Vực môn kia. Sau đó tức tốc bóc mở Thần Văn, bốn phía cuộn lên hắc vụ nồng đậm, bao phủ hắn lại, theo sau, từng đạo sát cơ lan tràn ra từ trong hắc vụ. Ầm ầm! Không gian nơi Vực môn xuất hiện nổ tung, ba đạo nhân ảnh vọt ra, bộ dạng cả ba đều có chút chật vật, áo bào nát vụn, trên thân một người còn có máu tươi, tóc tai bù xù, nhìn như Lệ Quỷ. Ba người này chính là Đồ Phong Tử Mộc đạo nhân và Yến đế, ba người thực lực cao cường, đều không bởi vì Vực môn sụp đổ mà trọng thương, chỉ là có vẻ cũng phải chịu thương thế không nhẹ. Sau khi đi ra, phát hiện phía dưới có hắc vụ nồng đậm, ba người đều cười lạnh, Đồ Phong Tử mở miệng nói: - Hồ Ngôn, đừng giãy dụa, thành thành thật thật giao ra Lục Ly, chúng ta lưu ngươi toàn thây. - Ha ha ha! Tiếng cười dài của Ngôn Tổ truyền ra từ trong hắc vụ, hắn nói: - Ta còn tưởng rằng là ai? Hóa ra là Đồ Phong Tử, Mộc đạo nhân, còn cả Yến Thập Thất nữa. Ba người các ngươi lớn gan thật đấy, các ngươi không sợ sự tình bại lộ, đến lúc đó Thiên Đế Tông phát nộ, ba người các ngươi đều khó thoát khỏi cái chết. - Hừ hừ! Đồ Phong Tử cười lạnh nói: - Ngươi cũng nói sự tình bại lộ, nhưng nếu sự tình không bại lộ thì sao? Các ngươi đều chết sạch, ai biết được là chúng ta động thủ? Cứ nghiền các ngươi thành tro, ai lại biết các ngươi chết ở chỗ này? - Ngươi đã quên Thiên Đế Tông có một vị Thánh Hoàng hiểu được thuật bói toán nghịch thiên? Ngôn Tổ tiếp tục nói, có thể kéo dài thời gian chút nào hay chút đó, trong tình thế vận dụng Nguyên lực, tốc độ Lục Ly sẽ không quá chậm. Kéo dài thêm chút thời gian, Lục Ly liền nhiều thêm một phần cơ hội sống sót. - Ngươi nói là Vũ Hoàng, đúng không? Đồ Phong Tử cười lạnh nói ra: - Nhưng ngươi tựa hồ quên mất đây là nơi nào? Đây là hoang mạc vô tận, nơi này có thần trận tự nhiên cường đại, dù là Vũ Hoàng cũng không cách nào tính toán ra được thiên cơ gì trên mảnh đại địa này. Ngươi nghĩ vì sao chúng ta lại chọn động thủ ở đây? Nếu không phải vì sợ bại lộ, các ngươi nghĩ có thể từ Đông Vân Hoàng triều chạy trốn tới chỗ này? - Nói nhảm nhiều thế làm gì? Mộc đạo nhân nhếch môi nói: - Động thủ đi, chậm lại sinh biến! Nói xong Mộc đạo nhân là người đầu tiên động thủ, Yến hoàng cũng động thủ theo, Đồ Phong Tử lấy ra một chiếc xích sắt cùng lúc lao đến, công kích cường đại từ cả ba trút thẳng vào trong sương mù dày đặc bên dưới. Từng đạo kim quang vẩy tới, từng phiến từng phiến hào quang phóng vút tận trời, hắc vụ cuộn trào, mặt đất chấn rung, không gian vỡ vụn. Dư ba từ công kích của mấy tên Đại Đế khuếch tán tận vạn dặm, cũng may bên này là hoang mạc, không ai ở bên trong, xung quanh cũng không người, bằng không nhất định sẽ bị dọa chết khiếp. - A...! Lục Ly đã bay đi rất xa, nhưng hắn một mực thúc giục đại đạo chi ngấn, sau khi ba người động thủ hắn vẫn có thể cảm giác được bầu trời phương nam có dị thường, ba động vô cùng kịch liệt. Hắn đã bay được chí ít mấy ngàn vạn dặm, khoảng cách xa như thế mà không gian ba động vẫn có thể khuếch tán tới, đủ thấy công kích ở bên kia mãnh liệt đến cỡ nào. Có thể tạo ra được động tĩnh lớn chừng đó, chỉ có cấp Đế cường đại mới làm nổi. Ngôn Tổ xong rồi! Lục Ly u ám thở dài, nhân tình này lớn quá, hắn không biết sau này nên đáp trả thế nào. Vì giúp hắn, Hồ gia tổn thất một vị cấp Đế cường đại, món nợ nhân tình này còn lớn hơn cả trời. Quan trọng nhất chính là! Hắn không định một mực ở lại trong Vô Tẫn Thần Khư, nếu hắn một mực ở lại trong đây, sau này sẽ có cơ hội trở thành cao tầng Thiên Đế Tông, lúc đó mới có thể giúp được Hồ gia ít nhiều. Còn nếu hắn tìm đường về lại Tam trọng thiên, mang theo Lục Ly Tượng Linh Lung đi về. Vậy có lẽ đời này sẽ không có cơ hội tới Vô Tẫn Thần Khư, đến lúc đó ân tình thiếu nợ Hồ gia sẽ khiến hắn áy náy cả đời. - Tiểu tử, lúc này ngươi còn nghĩ nhiều vậy làm gì? Giọng Huyết Sát Hoàng truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly, Huyết Sát Hoàng trách mắng: - Đi mau, nếu ngươi chết rồi, cái chết của tên Đại Đế Hồ gia kia sẽ thành vô nghĩa. Ngươi cứ lấy tốc độ nhanh nhất bay đi là được, ta dùng chút hồn lực còn sót lại giúp ngươi xóa đi vết tích và khí tức phi hành lưu lại, bằng không ngươi tuyệt đối không trốn thoát được. - Ừm! Lục Ly quay đầu nhìn lại một cái, sau đó đồng thời vận chuyển mấy sợi Nguyên lực, lấy tốc độ nhanh nhất khoái tốc lao đi. Nguyên lực không còn, sau này có thể tu luyện được, nhưng mất mạng rồi thì chẳng còn gì nữa cả. ... Ngôn Tổ chỉ là kiên trì được trong thời gian chừng ba nén hương, Thần Văn hắn bố trí không sai, vấn đề là ba người Đồ Phong Tử cũng hiểu Thần Văn, mỗi tên đều là cấp Đế sống mấy vạn năm, đều có được hiểu biết hoặc nhiều hoặc ít đối với Thần Văn.
Chương 3778 Sát Hoàng
Cộng thêm thời gian chuẩn bị quá ngắn, Ngôn Tổ không cách nào bố trí Thần Văn cường đại, công kích của ba người Đồ Phong Tử quả thực cũng mạnh, bởi thế mới nhẹ nhàng phá tan được Thần Văn hắn bố trí ra. Một khi Thần Văn bị phá, vận mệnh chờ đợi Ngôn Tổ chỉ có con đường chết. Ngôn Tổ cũng căn bản không có ý định sống, một lão quái vật sống lâu vậy rồi, một lão quái vật hoàn toàn không để ý sinh tử bản thân, hắn mà liều mạng ba người kia liền cũng không dám bức bách quá phận. Bằng không đoán chừng thời gian đã không kéo dài lâu đến thế, cùng lắm chỉ chừng một nén hương là có thể diệt sát Ngôn Tổ. Ba người rất cẩn thận, song cuối cùng khi đánh giết Ngôn Tổ rồi, vẫn có người thụ thương, một cánh tay Đồ Phong Tử bị xoắn nát, chiến giáp Đế binh của Yến đế cũng bị phá nát, trên thân chịu thương tích không nhẹ. Cảnh vật xung quanh như vừa trải qua một trường hạo kiếp diệt thế, bị đánh ra từng đạo khe rãnh sâu hoắm không thấy đáy, trung tâm còn có một hố to, nhìn thấy mà giật mình. Ba người đánh chết Ngôn Tổ, thu lại không gian giới chỉ là Thần khí không gian, sau một phen thăm dò, Mộc đạo nhân biến sắc nói: - Tiểu tử kia không ở bên trong, bọn hắn trốn rồi. Ba người không khỏi đau đầu, bởi vì bọn hắn không biết Lục Ly trốn đi đâu, hơn nữa đã qua lâu như vậy, muốn đuổi kịp cần tiêu tốn thời gian, vạn nhất nửa đường lại xảy ra vấn đề thì sao. - Tách ra đuổi! Yến đế lạnh giọng nói, bên người Lục Ly chỉ có một mình Ngôn Tổ, nếu còn có cấp Đế khác, vừa rồi hẳn đã sớm ra tay đánh lén. Nơi này là hoang mạc vô tận, Lục Ly không trốn thoát được, lấy tốc độ bọn hắn, muốn tìm ra là điều không quá khó khăn. - Ta đi phía nam! Yến đế bay vút về hướng nam, trước khi đi chỉ để lại một câu: - Nếu phát hiện vết tích, lập tức truyền tin qua, lần này nhất định phải sống thấy người, chết thấy xác, bằng không Nữ Thánh Tông không nhận đâu. - Ta đi phía bắc! Trên thân Đồ Phong Tử bùng lên từng đạo hỏa diễm, đốt cháy thi thể Ngôn Tổ thành tro tàn, không để lại bất cứ dấu vết nào, sau đó nuốt vào một viên đan dược rồi bay thẳng về hướng bắc. Mộc đạo nhân đảo mắt nhìn hướng đông và hướng tây một cái, sau cùng chọn bay về hướng tây. Bởi vì Thiên Đế Tông ở mặt tây, nhiều khả năng Lục Ly sẽ trốn về phía này. Rất nhanh, ba người hóa thành ba đạo hồng quang, tốc độ rất khủng khiếp, bắt đầu khoái tốc truy tìm. Sở dĩ Yến đế phi hành về hướng này là bởi hắn cảm nhận được bên này có một đạo khí tức Linh thú nồng đậm, Yến đế hoài nghi bọn Lục Ly đang cưỡi Linh thú của Ngôn Tổ để trốn đi. Một đường lần theo khí tức linh thú, Yến đế khoái tốc bay đi, khí tức một mực không đứt đoạn. Chỉ cần hắn đuổi tiếp, nhất định có thể đuổi kịp Linh thú kia, chỉ là không biết Lục Ly có ở đó hay không. Về phần Đồ Phong Tử và Mộc đạo nhân thì đều không thu được bất kỳ vết tích nào, hai người không tra không được manh mối, chỉ đành mù quáng bay thẳng về phía trước. Bằng vào tốc độ hai người, có thể nhẹ nhàng siêu quá Lục Ly, chỉ phải xem liệu có nhanh chóng tìm ra được hay không mà thôi. Nửa canh giờ sau, Yến đế tìm được Linh thú kia. Sau khi nhìn thấy một con Linh thú chính đang tốc lao nhanh, bốn phía không có bất kỳ khí tức nhân loại nào, hắn nổi giận xé xác Linh thú. Lại đảo quanh phụ cận tìm tòi một lượt, biết chắc bị chơi xỏ, lập tức nổi giận đùng đùng nhắm thẳng hướng đông mà phi hành. - Có gì đó không đúng... Đồ Phong Tử một đường phi hành, trong lòng lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, trong không khí tràn ngập một đạo khí tức như có như không, nhưng khí tức này lại không phải khí tức nhân loại, rất khó diễn tả bằng lời. Năng lực cảm giác của cấp Đế vô cùng nhạy bén, bọn hắn có thể đột phá cấp Đế, bằng với được đến thiên địa thừa nhận, cực kỳ thân cận với thiên địa. Rất dễ cảm giác ra được những thứ khác thường trong thiên địa. Dọc trên đường đi, khí tức này rõ ràng có gì đó không đúng, cũng khác với những nơi còn lại, chỉ lại không phải khí tức nhân loại, điều này khiến hắn cảm thấy rất tà môn, lại nghĩ mãi mà vẫn không thông. - Liệu có phải bọn hắn phóng thích tà vật nào đó, cố ý che mắt ta? Trong đầu Đồ Phong Tử toát ra một đạo ý niệm, không phải khí tức nhân loại, khí tức này lại một mực chạy về nơi xa, đây rất có thể là trò mèo cố ý lừa dối hắn. Hai hướng còn lại đều có người, Đồ Phong Tử đành phải tiếp tục nhẫn nại bay về hướng bắc. Cứ thế bay mãi, trong mắt hắn đột nhiên sáng rực tinh mang, lấp lánh dọa người. - Ta biết rồi, đây là khí tức hồn lực của cường giả cấp Đế! Đồ Phong Tử rốt cục hồi thần, khí tức tràn ngập trong không khí kia chính là khí tức của hồn lực cường giả cấp Đế, cường giả cấp Đế có một loại khí tức rất đặc biệt, khác hẳn với võ giả bình thường. Chỉ là khí tức hồn lực cường giả cấp Đế này rất nhạt, bởi thế vừa rồi Đồ Phong Tử mới không nhận ra. Nơi này xuất hiện khí tức hồn lực một cường giả cấp Đế, lại không có khí tức nguyên lực, điều này rất khác thường. Nếu là cấp Đế cường đại, tại sao vừa rồi không xuất hiện? Hơn nữa khí tức hồn lực còn yếu như thế? Đồ Phong Tử một bên phi hành, một bên trầm tư suy nghĩ, lát sau, tròng mắt hắn lần nữa sáng rực, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, nói: - Ta biết rồi, là tàn hồn! Tàn hồn này xóa đi khí tức đám người Lục Ly, giúp hắn che dấu hành tung, ha ha ha! Đồ Phong Tử sống mười mấy vạn năm, sớm đã thành tinh, rất nhanh liền nghĩ thông then chốt trong đó. Trong tay hắn hiện ra hai tấm ngọc phù, lần lượt bóp nát thông báo cho hai người Yến đế, sau đó Nguyên lực trong thân tăng mạnh, tốc độ tiêu thăng đuổi gấp về phía trước. Tốc độ hắn tăng lên chí ít gấp ba, lần theo khí tức không ngừng đuổi theo. Nửa canh giờ sau, Lục Ly đang phi hành ở mặt trước cảm thấy không đúng, đột ngột quay đầu nhìn lại, kinh hô nói: - Không hay, đuổi tới rồi! Đằng sau truyền đến không gian ba động rất nhỏ, còn có khí tức Nguyên lực, không cần nói cũng biết là có cấp Đế đuổi theo.
Chương 3779 Tìm chết
Trong mắt Lục Ly chớp qua một tia điên cuồng, nghĩ nghĩ sau đó truyền âm cho Huyết Sát Hoàng nói: - Sát Hoàng tiền bối, phiền ngươi giúp ta một chuyện, bọc lại hạt châu này mang đi! Huyết Sát Hoàng mặc dù là trạng thái tàn hồn, nhưng Lục Ly tin tưởng để hắn cuốn lấy Thiên Ly Châu mà đi thì hẳn vẫn không thành vấn đề. Người kẻ địch muốn giết là hắn, chỉ cần hắn bị giết, như vậy Lục Linh và Tượng Linh Lung tự nhiên sẽ tạm thời được an toàn. - Ha ha! Huyết Sát Hoàng cười cười, truyền âm nói: - Tiểu tử, ngươi tưởng mình chết, hai người này liền có thể sống được? Nữ Thánh Tông nhất định sẽ tìm mọi cách bắt về hai người này. Hai nàng lại không có bất kỳ bối cảnh nào, dù trốn ra được Thiên Đế Tông cũng không bảo hộ các nàng, cuối cùng vẫn chỉ có một kết cục, chết! - Không quản! Lục Ly một bên bay nhanh một bên lắc đầu nói: - Ta đã không quản được nhiều vậy rồi, bằng không đợi lát nữa các nàng liền chết chắc! - Ai... Huyết Sát Hoàng truyền âm nói: - Ngươi dẫn các nàng đi thôi, bản tọa giúp ngươi cản một lát, đuổi theo phía sau hẳn là một tên cấp Đế, tựa hồ không quá mạnh, bản tọa giúp ngươi giết hắn. Chẳng qua ngươi nhất định phải đáp ứng bản tọa một chuyện, nếu ngươi có thể trở lại Tam trọng thiên, ngươi phải nghĩ cách giúp ta giết đi Chúc Thiên Lão Quỷ. - Chúc Thiên Đại Đế? Tròng mắt Lục Ly thoáng co rụt lại, đây chính là một trong ba cấp Đế mạnh nhất Tam trọng thiên, không ngờ cừu gia của Huyết Sát Hoàng lại hắn. Lục Ly phản ứng rất nhanh, nghĩ nghĩ rồi nói: - Sát Hoàng tiền bối, với trạng thái ngươi bây giờ, sau trận chiến này... - Người đều chết rồi, giữ lại tàn hồn cũng nghĩa lý gì? Huyết Sát Hoàng cười truyền âm nói: - Vốn định nhìn xem tiểu tử ngươi không ngừng trưởng thành, cuối cùng giúp ta chính tay đâm chết cừu địch. Giờ e là không cách nào tận mắt thấy được cảnh đó. Tiểu tử, đáp một câu thống khoái đi, có được hay không? - Được! Trước kia Lục Ly đã đáp ứng giúp Huyết Sát Hoàng, lúc này Huyết Sát Hoàng lại muốn hi sinh tàn hồn giúp hắn, hắn há có thể cự tuyệt? Hắn giơ tay lập thệ nói: - Chủ Thần trên cao, đời này nếu Lục Ly ta có năng lực như thế, ta tất giết Chúc Thiên Đại Đế, nếu làm trái lời thề, vĩnh thế không được Luân Hồi. - Ha ha ha! Trong Hồn Châu bắn ra một đạo hắc ảnh, ngưng tụ lại giữa không trung thành bộ dạng một lão giả, Huyết Sát Hoàng an vui nói: - Tiểu tử, nỗ lực lên, ngươi là Thất Kiếp Thiên Sát chi thể, còn có Trật Tự Thần Liên, đợi khi ngươi thực sự trưởng thành, toàn bộ Tam trọng thiên đều mặc ngươi tung hoành! … Ngôn Tổ chết rồi, giờ Huyết Sát Hoàng cũng muốn đi tìm chết, mặc dù Huyết Sát Hoàng chỉ có tàn hồn, nhưng hắn vẫn còn ý thức hoàn chỉnh, trước nay Lục Ly luôn xem hắn như người bình thường. Nữ Thánh Tông phản đánh quá mạnh, một tên cấp Đế cấp và một tàn hồn cấp Đế cường đại đều bởi vì mình mà phải hồn phi phách tán, trong lòng Lục Ly cảm thấy rất khó chịu. Lục Ly hắn tài gì đức gì? Mà khiến hai vị cấp Đế vì hắn đi chết? Đồng thời hắn cũng cảm giác được trách nhiệm trọng đại, hắn nhất định phải sống sót, nhất định phải báo đáp ân tình này. Nguyên lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, tốc độ đề thăng đến cực hạn, không quay đầu cứ thế bay vút về hướng bắc. Lần này mang đến cho hắn cảm giác quá nguy hiểm, là lần nguy cơ lớn nhất hắn gặp phải trong đời, hắn không chắc có thể trốn được hay không, chỉ biết tận nhân sự nghe thiên mệnh. Thời gian dần trôi, chỉ qua hai nén hương, Lục Ly lại cảm giác như đã qua hai năm. Đằng sau lần nữa truyền tới một cơn chấn động, Lục Ly quét mắt nhìn lại, phát hiện phía cuối chân trời xuất hiện một điểm đen nho nhỏ, trong lòng lập tức triệt để tuyệt vọng. Năm đó Huyết Sát Hoàng chính là cường nhân thiếu chút liền trở thành Thánh Hoàng, mặc dù giờ chỉ là trạng thái tàn hồn, nhưng hắn quyết định hi sinh, vậy nhất định sẽ thiêu đốt hết thảy hồn lực, sức công kích khẳng định rất hung tàn. Lại vẫn không cách nào đánh giết cấp Đế kia, chứng tỏ tên cấp Đế đang đuổi theo mạnh phi thường! Lục Ly thoáng ngừng lại, ném Thiên Ly Châu xuống lòng đất, đồng thời để Huyết Linh Nhi lao ra. Hắn nói cho Huyết Linh Nhi, nếu hắn chết, Thiên Ly Châu lại không bị tìm ra, vậy liền mang đi hai người. Ngoài ra trước khi chết hắn sẽ giải trừ liên hệ tinh thần với Huyết Linh Nhi. Làm xong hết thảy, Lục Ly tiếp tục đằng không lao lên, bay về nơi xa. Hắn sẽ tận lực rời đi cách xa chỗ này chút, tránh miễn bị tên cấp Đế kia thăm dò ra được chỗ này. Chỉ mới phi hành mấy chục giây, một đạo thần niệm đã khóa chặt hắn, Lục Ly cũng thấy được người phía sau. Đó là một lão đầu chân trần, người này cụt mất một tay, rất nhiều chỗ trên thân đầm đìa máu me. Rõ ràng đã bị thương nặng. Xem ra mặc dù Huyết Sát Hoàng không giết chết được hắn, nhưng cũng mang đến cho hắn thương hại cực lớn. Đuổi theo chính là Đồ Phong Tử, đợi khi khóa chặt Lục Ly phía xa xa, rốt cục hắn mới như trút được gánh nặng trong lòng. Vừa rồi quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là hắn đã bị Huyết Sát Hoàng ám toán, lúc này thương thế hắn đang rất nặng, nguyên khí cũng đại thương. Nếu còn để cho Lục Ly thoát mất, vậy liền lỗ to. Chỉ cần tìm thấy Lục Ly, hết thảy đều đáng được. Tuy Lục Ly lấy được hạng nhất Hoa Dương luận đạo, nhưng ở trong mắt Đồ Phong Tử thì vẫn chẳng khác gì một con kiến hôi, có thể tiện tay bóp chết bất cứ lúc nào. Chỉ cần chém giết Lục Ly, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ lần này, Thánh Hoàng Nữ Thánh Tông thiếu hắn một món nợ nhân tình, đấy há là ân tình bình thường có thể so sánh! Thấy Lục Ly ngừng lại, khóe miệng Đồ Phong Tử nhếch lên ý cười lạnh lùng, tiểu tử này còn muốn vùng vẫy giãy chết? Lục Ly lơ lửng giữa trời, trên tay không thấy xuất hiện binh khí, cứ vậy bình tĩnh đứng đó. Đồ Phong Tử một bên quét phóng thích thần niệm quét nhìn bốn phía, một bên chậm rãi áp sát Lục Ly, sau khi xác nhận xung quanh không người, hắn bay đến trước mặt Lục Ly, cách chừng khoảng ngàn trượng. - Tiểu tử, có di ngôn gì thì cứ nói đi! Đồ Phong Tử lạnh lùng nói, hắn và Lục Ly không oán không cừu, nhưng hắn tuyệt sẽ không mềm lòng, mà chỉ muốn cho Lục Ly cơ hội nói chuyện trước lúc chết.
Chương 3780 Tìm chết
Lục Ly cười khẽ nói: - Ngươi muốn bắt ta về lại Nữ Thánh Tông, hay là muốn giết chết ta ngay ở đây? Đồ Phong Tử nhíu mày, Lục Ly không nói hắn còn chưa nghĩ đến việc này, nói rồi hắn mới đột nhiên có hứng thú. Còn sống tựa hồ càng có giá trị hơn là chết? Càng thể hiện ra được tác dụng của bọn hắn? Thánh Hoàng Nữ Thánh Tông cũng càng có thể hả giận phần nào? Chẳng qua còn sống đồng nghĩa với càng thêm phiền toái, nếu trên đường bị người Thiên Đế Tông bắt được, vậy lần này liền sắp thành lại bại. - À... Đồ Phong Tử đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu Thiên Đế Tông biết chuyện bọn hắn đánh chết Lục Ly, vậy sớm muộn bọn hắn sẽ phải chết. Nhưng nếu hắn phong ấn Lục Ly, ném vào trong không gian Thần khí, vậy ai có thể biết được? Dù có là Thánh Hoàng Thiên Đế Tông cũng đâu thể tính ra? Rốt cuộc không gian Thần khí có thể tính là một tiểu giới diện độc lập. Nghĩ tới đây, tay hắn đột nhiên vươn dài biến lớn, thoáng chốc liền bóp lấy Lục Ly. Lục Ly lại không có bất kỳ phản kháng nào, cứ thế mặc cho hắn bắt lấy. Nguyên lực tuôn ra trong tay Đồ Phong Tử, phong ấn cả người Lục Ly lại, trong thân toàn là Nguyên lực của hắn, Lục Ly dù muốn động dùng bất luận lực lượng nào đều không làm được. Lục Ly căn bản không có ý định phản kháng, hắn chỉ muốn sống lâu thêm chút, nếu hắn bị mang về Nữ Thánh Tông, như vậy còn có một tuyến hi vọng, có lẽ Thiên Đế Tông sẽ phái người tới cứu… Chứ nếu bị giết bây giờ, mọi hi vọng đều tan biến. Ngoài ra... Hắn bó tay đợi trói, thực ra cũng là vì Lục Linh và Tượng Linh Lung. Đồ Phong Tử bắt được hắn, khẳng định sẽ lập tức trốn xa, căn bản không để ý Lục Linh và Tượng Linh Lung, như thế hai người sẽ được an toàn thêm chút ít. - Hừ hừ! Thấy Lục Ly thần sắc bình tĩnh, Đồ Phong Tử đột nhiên có chút khó chịu, vì truy sát Lục Ly, hắn bị thương nặng như vậy, trong lòng sớm đã nín một bụng lửa. Trong mắt chớp ra một tia hàn ý, tay lấp lánh quang mang, từng đạo khí lưu màu xám đen từ trong tay tiến vào thân thể Lục Ly. Khí lưu màu xám đen kia khoái tốc khuếch tán đi khắp toàn thân Lục Ly, bắt đầu điên cuồng ăn mòn sinh mệnh Nguyên lực của hắn. Đồ Phong Tử muốn tra tấn Lục Ly một phen, muốn khiến Lục Ly thành nửa chết nửa sống, như vậy trên đường đi về sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào. Hắn lấy ra một toà bảo tháp, trực tiếp ném Lục Ly vào trong, sau đó phản hồi theo đường cũ. Lục Ly bị phong ấn, đồng thời sinh mệnh Nguyên lực còn đang khoái tốc ăn mòn, đoán chừng đến cả khí lực di động đều không có, chẳng khác gì một tên phế nhân, nhét vào trong bảo tháp, Đồ Phong Tử không lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Ông! Vừa mới ném vào, thần đan trong người Lục Ly đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp đó một chiếc tỏa liên màu vàng xuất hiện, nháy mắt khi tỏa liên xuất hiện, toàn bộ năng lượng màu đen trong người Lục Ly bị tịnh hóa, đồng thời Nguyên lực phong ấn Lục Ly cũng khoái tốc tan biến. - Trật Tự Thần Liên! Lục Ly cuồng hỉ, Trật Tự Thần Liên này từ sau khi ngưng tụ thành pháp giới liền biến mất, hắn làm thế nào cũng không tìm được. Lại không ngờ sau khi sinh mệnh Nguyên lực hắn hao tổn quá nhiều, Trật Tự Thần Liên liền chủ động đi ra hộ chủ. - Đụng thử xem! Mắt Lục Ly sáng rực, lúc này hắn cảm giác mình có thể khống chế Trật Tự Thần Liên, lập tức liền điều động Nguyên lực, sau đó huy động Trật Tự Thần Liên bổ lên vách bảo tháp. Oanh! Bảo tháp trong tay Đồ Phong Tử đột nhiên nổ tung, tiếp đó thân hình Lục Ly từ từ hiện ra, ngay sau, một vệt kim quang quét tới Đồ Phong Tử, uy áp hạo hãn mà cuồng bạo trấn xuống, khiến linh hồn Đồ Phong Tử theo đó bắt đầu run rẩy. Tuy Đồ Phong Tử bị thương rất nặng, nguyên khí cũng đại thương, nhưng nói thế nào cũng là cấp Đế thành danh đã lâu, tốc độ phản ứng cực nhanh, trong tay lóe lên quang mang, dùng Nguyên lực ngưng tụ ra một tấm chắn. Oanh! Tấm chắn kia trực tiếp nổ tung, tỏa liên màu vàng quét ngang, đánh lên chiến giáp Đế Binh trên người Đồ Phong Tử. Oanh! Cả người Đồ Phong Tử bị nện bay, chiến giáp Đế binh nứt ra, một nửa thân eo bị xoắn nát. Miệng cuồng phún máu tươi, trong mắt hiện đầy sợ hãi, nhìn tỏa liên màu vàng kia, miệng môi mấp máy phun ra bốn chữ: - Trật Tự Thần Liên! Ông! Bên kia, Lục Ly tức tốc phóng thích Thần Long Biến, đồng thời phóng thích cả Bác Long Thuật Thiên Giáp Thuật, thân hình như cuồng Long vọt đến, vung lên Trật Tự Thần Liên lần nữa hung hăng bổ tới. - Tiểu tử, tìm chết! Đồ Phong Tử phát nộ, cánh tay duy nhất còn sót lại đột nhiên đâm ra một chỉ, kình phong gào thét nhắm thẳng đến phần đầu Lục Ly. Đồ Phong Tử bị thương quá nặng, rất khó tránh né Trật Tự Thần Liên công kích, bởi thế hắn chọn cách trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất... Chỉ cần nháy mắt đánh nát đầu Lục Ly, Trật Tự Thần Liên liền mất đi người điều khiển, nguy cơ cũng theo đó được giải trừ. … Oanh! Khoảng cách quá ngắn, tốc độ phản ứng của Lục Ly lại kém quá xa tốc độ tấn công của cấp Đế, căn bản không tránh được, kình phong kia thoáng chốc đã đánh trúng đầu Lục Ly. Lục Ly cảm giác đầu như bị một ngọn núi nện lên, chớp mắt liền nứt ra, một bên sừng long nổ tung, nhưng đúng thời khắc then chốt, hắn kịp thời điều động mấy sợi Long khí tới trong đầu, chặn lại một kích trí mạng. Sở dĩ có thể ngăn cản không hoàn toàn là bởi phòng ngự Lục Ly đủ mạnh, mà là bởi thương thế Đồ Phong Tử quá nặng, nguyên khí cũng trọng thương, dưới tình thế cấp bách không cách nào phóng thích hết toàn lực. Oanh! Bên kia Trật Tự Thần Liên quét tới, lần nữa đánh trúng Đồ Phong Tử, chiến giáp Đế binh trên thân Đồ Phong Tử bị xé nứt, tiếp đó thân thể nổ tung, nửa người bị xoắn thành huyết vụ. Phốc... Cả người Đồ Phong Tử bị nổ văng, trong mắt hiện đầy vẻ không dám tin tưởng. Mặc dù trong hàng ngũ cấp Đế hắn không tính quá mạnh, chỉ là cấp Đế trung kỳ, nhưng cấp Đế vẫn là cấp Đế, là tồn tại vô địch không cách nào vượt qua đối với võ giả dưới cấp Đế. Lại không ngờ sẽ bị một tên võ giả Ngũ Kiếp đánh cho nát người.
Bình luận facebook