• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (6 Viewers)

  • Chương 3791-3795

Chương 3791 Tứ bề thụ địch
Oanh! Cự thú bị đao mang bổ trúng, thân hình khẽ chấn động một cái, nguyên một mảnh lông vàng trước ngực bị vạt xuống, cũng đánh ra vết thương, song rõ ràng thương thế không quá nặng. - Quái thú nơi đây đều có sức phòng ngự cường đại vậy ư? Bị công kích linh hồn mà vẫn không thấy có chút phản ứng nào? Lục Ly nhướng mày, đây còn là hắn, nếu đổi thành đệ tử khác đi vào, tới người nào liền chết người đó, không phải Lĩnh Chủ thì làm sao trụ được? Hắn lách mình lướt sang cạnh bên, chiến đao trong tay liên tục bổ tới, cự thú kia cũng bắt đầu công kích. Một tiếng hống kinh thiên rung động non sông, thiếu chút chấn cho Lục Ly rơi rụng. Hai chân cự thú đạp mạnh xuống đất, trọn cả đại sơn đều rung động theo, cự thú lao vút đến, răng nanh trong miệng bay ra, đâm thẳng về phía Lục Ly. - Mẹ nó, thế cũng được? Lục Ly tính là kiến thức phong phú, tức tốc vung lên trường đao bổ tới hai chiếc răng nanh, lực phản chấn cường đại lực đẩy văng hắn đi. Hai chiếc răng nanh kia bay ngược trở về, lần nữa tiến vào trong miệng cự thú. Rầm rầm rầm! Cự thú không ngừng bắn ra răng nanh, Lục Ly cũng không ngừng phóng thích Nguyên lực tấn công, một người một thú ngươi tới ta đi, đánh đến quên cả trời đất. Bởi vì Lục Ly công kích không ngừng, cộng thêm tốc độ hắn cực nhanh, bởi thế cự thú này không cách nào áp sát lại gần. Đương nhiên, dù bị áp sát Lục Ly cũng không sợ, hắn phóng thích Thần Long Biến, đoán chừng có thể xé xác cự thú này. Nhưng hắn không làm vậy, mà chọn khổ chiến với cự thú, hắn là thử dò dẫm cách vận dụng Nguyên lực, chiến lực cự thú này vừa khéo thích hợp làm quân xanh cho hắn. Cự thú bị Lục Ly tấn công liên tục, thương thế trên người dần nặng, trên thân xuất hiện rất nhiều vết máu. Mặc dù toàn là thương tích ngoài da, nhưng cứ tiếp tục kéo dài thế này, chiến lực cự thú tất sẽ sụt giảm, Lục Ly trấn áp cự thú chỉ còn là vấn đề thời gian. Oanh! Nửa canh giờ sau, cự thú ầm vang ngã nhào vào trong vũng máu, mặc dù rất muốn tiếp tục tấn công, nhưng xương cốt hai chân đều bị Lục Ly chém đứt, vùng vẫy mấy lần đều không bò dậy nổi. - Đi! Lục Ly khẽ gật đầu hài lòng, tiến vào trong chiến xa bay về nơi xa. Kịch chiến nửa canh giờ, Nguyên lực hắn đã tiêu hao một chút, nhưng thu hoạch vẫn rất lớn, ở phương diện sử dụng Nguyên lực có được bước tiến triển cực lớn. Phi hành chừng hai nén hương, Lục Ly ngừng lại trong sơn động một ngọn núi nhỏ, hắn định nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, tu luyện Nguyên lực tràn đầy trở lại rồi tính tiếp. Nơi này từng bước sát cơ, đâu đâu cũng thấy quái thú, không cẩn thận liền có khả năng lật thuyền trong mương. … Một tháng đi qua rất nhanh, nếu là tu luyện Lục Ly sẽ cảm thấy chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng ở Địa Ngục Giới hắn lại cảm thấy sao mà đằng đẵng, thời gian một tháng hắn chỉ tiến về phía trước được mấy ngàn vạn dặm. Khắp nơi quanh đây toàn là quái thú và hung thú, hơn nữa khả năng phòng ngự của quái thú nơi này đặc biệt cường đại, nếu không nhờ Thần Văn do Huyết Linh Nhi bố trí uy hiếp được Lệ Quỷ, e là Lục Ly muốn đi được mười vạn dặm cũng khó. May mà hắn có thể miễn cưỡng chống đỡ được quái thú ở chỗ này, có Nguyên lực chèo chống khiến lực công kích, lực phòng ngự hay tốc độ của hắn đều tăng mạnh. Tháng vừa qua hắn một mực nghĩ đến một chuyện, nếu là đệ tử bình thường, dù có là đệ tử hắc huy chương tiến vào đây, liệu mấy ai có thể trụ được? Hắn lại không biết, bị nhốt vào đây chí ít cũng phải là trưởng lão. Mà trưởng lão thì đều là Chuẩn Đế, vào đây ngược lại không đến nỗi dễ dàng chết đi, chứ còn đệ tử bình thường mà bị ném vào đây, vậy bằng với phán quyết tử hình. Chắc bởi vì Lục Ly có Nguyên lực nên tông chủ Thiên Đế Tông mới nhốt hắn vào Địa Ngục Giới, bằng không Lục Ly tiến vào tất chết không nghi ngờ. Một tháng qua chiến lực Lục Ly đề thăng rất nhiều, khả năng vận dụng Nguyên lực đã thuần thục đáng kể, kỹ xảo cũng được đề cao. Hắn tìm tòi một tháng, lại không tìm được cổ miếu, nơi đây tựa hồ lớn đến không bờ không bến, hơn nữa địa hình đều na ná nhau, rất dễ khiến người lạc mất phương hướng. Thứ khiến cho Lục Ly hoảng hốt nhất ở đây không phải Lệ Quỷ hay quái thú, mà là không khí! Bên trong Địa Ngục Giới dường như tràn ngập một loại khí tức rất kỳ dị, loại khí tức này có thể vô thanh vô tức ảnh hưởng đến linh hồn. Lục Ly cảm nhận được rõ ràng, tính khí hắn nóng nảy lên nhiều, tâm tình cũng vô cùng đè nén. Mới đầu hắn còn không đánh chết hung thú, chỉ xua đuổi hoặc đánh tan, nhưng sau một hai ngày ở đây, hắn dần trở nên khát máu tàn bạo, hai ngày nay hung thú gặp phải đều bị hắn giết sạch, thậm chí còn tự tay xé xác thi thể một con hung thú. Ý chí Lục Ly tương đối mạnh, sẽ không vô duyên vô cớ bạo ngược, lời giải thích duy nhất chính là hoàn cảnh nơi này có thể vô thanh vô tức ảnh hưởng đến linh hồn, khiến người ta trở nên nóng nảy, trở nên khát máu, trở nên điên cuồng! Trước đó Lục Ly nghe nói qua từng có một tên cấp Đế chết trong Địa Ngục Giới, khi ấy hắn còn không nghĩ thông, nhưng giờ ẩn ẩn đã có chút hiểu ra. Cấp Đế kia không phải bị hung thú hay Lệ Quỷ giết chết, mà là chính mình giết chính mình, nói cách khác cấp Đế kia hẳn là phát điên! Lục Ly không khỏi hoảng hốt, giờ hắn mới vào đây được bao lâu? Thời gian nhanh như vậy đã xảy ra vấn đề, nếu bị nhốt trong này mấy trăm năm, vậy hắn còn có thể sống sót ư? Tuy Nhuế Đế nói tông môn làm thế là vì bảo hộ hắn, nhưng vạn nhất cường giả tông môn quá xem trọng hắn, đối đãi với hắn như với Chuẩn Đế, cho rằng hắn ở bên trong sẽ không sao, vậy chẳng phải chết oan. - Tiếp tục đi thôi! Nghỉ ngơi nửa ngày, Lục Ly tiếp tục điều khiển chiến xa bay đi, phi hành hai ngày, lại gặp hai con quái thú. Đến sau địa hình dần biến, trước mặt xuất hiện một mảnh đầm lầy. - Địa hình thay đổi? Liệu có phải cổ miếu nhiều khả năng ở ngay trước mặt? Nhưng trong đầm lầy này chắc chắn sẽ có quái thú!
Chương 3792 Tứ bề thụ địch
Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó định ngồi chiến xa đi vòng qua đầm lầy, kết quả phi hành nửa ngày, hắn phát hiện đầm lầy nơi đây có vẻ lớn vô cùng, không biết còn phải lượn quanh bao lâu. - Xuyên đi qua! Lục Ly quyết định, gần đây hắn sử dụng Nguyên lực càng thêm thuần thục, lòng tin cũng theo đó tăng mạnh. Thế là dứt khoát ngồi chiến xa chậm rãi bay vào trong đầm lầy, đồng thời thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng tình hình chung quanh. Hoa! Phi hành được khoảng chừng ba nén hương, trong đầm lầy trước mặt đột nhiên quét tới một chiếc đuôi khổng lồ, tốc độ nhanh như thiểm điện, Lục Ly thậm chí không cảm ứng được có quái vật tiềm phục quanh đây. Hắn vội vàng lách mình đi ra, thu lại chiến xa, giơ chiến đao vận chuyển Nguyên lực trùng trùng chém xuống cái đuôi kia. Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, nương theo sau là một đạo hỏa quang, Lục Ly bị lực lượng cường đại đẩy văng xuống dưới. Thẳng đến lúc này Lục Ly mới nhận ra thứ tấn công mình là quái vật gì, đó là một con quái vật đầu người thân cá sấu, còn có tay người, trong mắt hiện đầy vẻ băng lãnh và hung ác bạo ngược. Lục Ly và Ngạc Nhân kia liếc nhau một cái, tròng mắt thoáng đỏ lên, trên thân cuộn lên sát ý vô tận. Lúc này trong đầu hắn chớp qua một đạo ý niệm, đó chính là xé xác quái vật này thành từng mảnh nhỏ. Ngao! Lục Ly gầm lên giận dữ, phóng thích Thần Long Biến, sau đó tung mình hóa thành một đạo hồng quang xông giết về phía Ngạc Nhân. Đuôi Ngạc Nhân quét ngang tới, Lục Ly lại không chút sợ sệt, trực tiếp vung lên lợi trảo chộp tới đuôi Ngạc Nhân. Ầm! Đuôi cứng rắn của Ngạc Nhân bị Lục Ly cường hành xé đứt, sau đó lợi trảo tiếp tục chộp tới, xé xác Ngạc Nhân kia. Trong trạng thái Thần Long Biến, Lục Ly cảm thấy móng vuốt mình không gì không phá được, sau khi vận dụng Nguyên lực, lợi trảo càng thêm sắc bén mấy phần. Vừa rồi Lục Ly dùng Nguyên lực tấn công, Ngạc Nhân lại chỉ bị tróc mất vài mảnh lân phiến, đủ thấy sức tấn công của lợi trảo Lục Ly cường đại đến cỡ nào. Sau khi đánh chết Ngạc Nhân kia, ý niệm bạo ngược và khát máu trong lòng Lục Ly đột nhiên thuyên giảm đi nhiều, hắn vội vàng giải trừ Thần Long Biến, lách mình xông vào trong chiến xa, khoác lên áo bào, sau đó thở dốc liên hồi. - Không được, cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì ta cũng sẽ điên mất! Trong mắt Lục Ly hiện đầy sợ hãi, vừa rồi trong vô thức hắn đã phóng thích Thần Long Biến, dưới tình huống bình thường, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không phóng thích Thần Long Biến. Bởi vì sau khi phóng thích Thần Long Biến sẽ có cảm giác hư nhược vô cùng, khắp nơi quanh đây toàn là nguy cơ, không đến vạn phần nguy cấp, hắn há có thể dùng ra bài tẩy? - Không đi nữa, ở lại đây tu luyện hai tháng, để bản thân triệt để tĩnh tâm cái đã! Lục Ly trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết định thử tu luyện xem liệu có thể thay đổi trạng thái hiện tại hay không? Chứ cứ tiếp tục thế này thì không ổn, sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra chuyện. Hắn để chiến xa dừng lại trên đầm lầy, chính mình thì khoanh chân ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, nơi này vừa mới đánh chết một con quái thú, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có quái thú lảng vảng tới nữa. - Phiền phức lớn rồi... Chỉ mới tu luyện năm ngày, Lục Ly đã mở mắt, hắn phát hiện đến cả tu luyện đều không thể tiến hành được. Trong lòng cứ cảm thấy rất bất an, nếu tiếp tục tu luyện khẳng định sẽ tẩu hỏa nhập ma, bởi thế hắn quyết đoán đình chỉ tu luyện. - Làm sao bây giờ? Lúc này Lục Ly không khỏi mê mang, hắn không biết đi đâu, cũng không biết nên làm thế nào để tiêu trừ sát khí trong đầu. Hắn biết cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ đi đứt, hắn nhất định phải nghĩ cách, hoặc là tìm kiếm nơi an toàn nào đó, hoặc là tìm ra biện pháp hóa giải sát khí. Khắc này, hắn vô cùng tưởng niệm Huyết Sát Hoàng, nếu giờ tàn hồn Huyết Sát Hoàng còn ở đây, nhất định có thể nghĩ cách hóa giải giúp hắn, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dựa chính mình! - Xông, trước xông ra khỏi đầm lầy rồi tính! Lục Ly quyết định, đầm lầy này quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể có hung thú xuất hiện, xông ra đầm lầy sau đó lại nghĩ cách. Hắn luyện hóa mấy gốc thần dược bồi bổ linh hồn, thậm chí còn nuốt mấy viên đan dược định thần. - Đi! Hắn đề thăng tốc độ chiến xa lên một chút, như vậy có thể khoái tốc vượt qua đầm lầy, kết quả lại không ngừng hấp dẫn Ngạc Nhân đi ra. Lục Ly không muốn dây dưa, mỗi lần như thế đều lập tức phóng thích Thần Long Biến, xé xác Ngạc Nhân, sau đó giải trừ Thần Long Biến, tiếp tục đi tới. Liên tục phóng thích Thần Long Biến, mặc dù mỗi lần chỉ phóng thích trong nháy mắt, nhưng cũng khiến cho thân thể Lục Ly dần trở nên suy nhược. Như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất hắn không chịu được mà ngất đi, vậy liền chết không chỗ chôn. Vấn đề là, với trạng thái hiện tại, Lục Ly không dám dừng lại quá lâu, chỉ có thể một đường gia tốc tiến về phía trước, hi vọng xông ra khỏi đầm lầy trước lúc ngất đi. Nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ! Phía trước vẫn là đầm lầy mênh mông vô bờ, mà lúc này thể xác tinh thần Lục Ly đều đã đến trạng thái hư không cực độ, chỉ cần phóng thích thêm hai ba lần Thần Long Biến, hắn tin chắc mình sẽ ngất đi. - Thử xem có thể tiến vào Thiên Ly Châu không? Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra Thiên Ly Châu, nếu có thể đi vào trong hạt châu, nghỉ ngơi ở trong đó mấy ngày, chặng đường đi tới sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. - Quả nhiên không được! Kết quả khiến Lục Ly rất thất vọng, Thiên Ly Châu lóe lên quang mang, lại không truyền tống hắn đi vào, lúc này Lục Ly không khỏi có cảm giác tứ bề thụ địch... … Bốn ngày! Lục Ly tiêu tốn tận bốn ngày để vượt qua đầm lầy, bốn ngày này hắn thậm chí không biết mình đã vượt qua thế nào, trên người chồng chất vết thương, nhưng chừng đó với hắn mà nói thực ra không tính là gì. Quan trọng nhất là ảnh hưởng đối với tâm ảnh, hiện tại hắn cảm giác được mình càng lúc càng cuồng bạo, càng lúc càng khát máu, trên đường đi chỉ cần gặp phải Ngạc Nhân thì đều bị hắn xé xác. Hắn cảm giác khi gặp hung thú, thân thể và linh hồn gần như mất đi khống chế, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là xé xác hết thảy sinh linh trước mắt.
Chương 3793 Kẻ điên
Thân thể hắn cũng đã suy nhược vô cùng, sau khi xông ra đầm lầy, hắn lập tức thả ra chiến xa, trực tiếp đổ gục vào bên trong. Trong linh hồn toàn là cảm giác buồn ngủ, hắn rất muốn trực tiếp thiếp đi, ngủ một giấc mấy ngày mấy đêm. Nhưng hắn cũng rõ ràng, giờ mình chưa thể ngủ. Huyết Linh Nhi không dám đi ra, bằng với không thể bố trí Thần Văn, nếu quanh đây có hung thú đến gần, mạng hắn liền đi đứt. Hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, tựa mình trong góc chiến xa nghỉ ngơi, lát sau liền bắt đầu luyện hóa thần dược. Thần dược trên người hắn còn rất nhiều, lần trước ở Thiên Đế Tông đã nhận không ít, còn thu không ít lễ vật. Nghỉ ngơi trong chiến xa được hơn một ngày, Lục Ly mới dần hoãn thần. Chẳng qua trong lòng vẫn rất bất an, hoàn toàn không thể tĩnh tâm tu luyện, hắn cũng không dám tu luyện, sợ tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó sẽ thật sự biến thành một tên điên. Lục Ly lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, đợi thương thế hoàn toàn chuyển tốt, thân thể cũng không hư nhược như trước, chỉ là trong lòng vẫn rất bất an, lo âu, phiền muộn. Vấn đề này không cách nào giải quyết, chỉ còn nước mau chóng tìm tới cổ miếu, nếu Thành sư huynh đã nhắc nhở trong cổ miếu có thể yên tâm tu luyện, vậy tới cổ miếu chắc sẽ có cách. Hắn tiếp tục đi tới, trên đường đi vẫn không ngừng gặp phải hung thú và quái vật, mỗi lần gặp phải hung thú quái vật, Lục Ly lại khó mà ức chế nổi sát dục trong lòng. Nhiều lần không chỉ đánh giết hung thú, còn xé xác hung thú thành mảnh nhỏ. Chỉ khi xé thành mảnh nhỏ hắn mới có thể tỉnh táo lại, lệ khí và cảm giác nôn nóng bất an mới sẽ thuyên giảm phần nào. Trong lòng Lục Ly rất rõ ràng, hắn xé xác hung thú và quái vật, thời khắc đó nhìn thì có vẻ lệ khí sát khí được phát tiết, kỳ thật nương theo giết chóc, lệ khí và sát khí trong thân thể sẽ càng lúc càng nặng. Đợi ngày nào đó tích lũy đến tình trạng nhất định, hắn sẽ triệt để mất lý trí, biến thành một cỗ máy giết chóc, biến thành một kẻ điên. Thực ra tình huống như thế trước kia Lục Ly đã từng gặp qua, chính là khi bị khí tức Ác Ma xâm nhập lúc ở Thần Giới, khi ấy hắn cũng cũng thường xuyên không khống chế nổi bản thân, trong lòng sinh ra dục vọng giết chóc mãnh liệt. Đôi khí sát khí và lệ khí trong người còn sẽ khống chế linh hồn và thể xác hắn, khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí... Lục Ly không biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào, lần này khác với lần ở Thần Giới, hắn chỉ có thể mù quáng tiến tới. Hoặc là tìm đến cổ miếu, tìm ra cách phá giải tình huống này, hoặc là biến thành kẻ điên, cuối cùng thành thức ăn trong bụng hung thú. Mười tám ngày sau, trạng thái tinh thần Lục Ly đã rất kém, hắn không có thời gian ngủ nghỉ, không có thời gian triệt để thả lỏng bản thân. Không cách nào tu luyện, trừ tiến lên đánh giết hung thú quái vật ra thì chỉ biết một người ngồi trong chiến xa chữa thương, tựa như con sói cô độc sấp mình bên khe suối, lẳng lặng liếm láp vết thương. Tinh thần hắn đã đến bên mép bờ chuẩn bị sụp đổ, hắn rất muốn ngủ thiếp đi, thậm chí rất muốn mặc kệ, không đi áp chế sát ý trong lòng nữa, cứ để nó mặc sức phát tiết. Nhưng ý chí lực cường đại giúp hắn một mực chống đỡ, mỗi lần không chịu nổi, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt Lục Linh và Tượng Linh Lung, hoặc là khuôn mặt của đám người Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng Lục Phi Tuyết, Khương Khinh Linh Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương. Hắn tự nhủ với bản thân, không thể vứt bỏ, phải kiên trì, không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối phải chống đỡ đến cùng. Ầm! Đỉnh núi trước mặt nổ tung, một con quái thú khủng lồ lao vút lên tận trời, toàn thân quái thú kia được phủ bởi lân giáp trắng như tuyết, phần lưng toàn là gai nhọn, có hai đầu, đồng thời bộ dạng hai chiếc đầu này còn khác hẳn nhau. Khí tức hung thú bao trùm Lục Ly, huyết dịch trong người Lục Ly tức thì sôi trào, sát khí không ngừng tràn ra. Hắn bất giác phóng thích Thần Long Biến, sau lưng mở ra vũ dực, thân hình như lợi kiếm phóng vút đi. Hô! Miệng rộng cự thú há to, phun ra hắc viêm nóng bỏng, nhiệt độ hắc viêm cực cao, không khí quanh bốn phía bị uốn cong, Lục Ly cảm giác được có một cỗ sóng nhiệt cuốn thốc tới, sau đó hắc ám nuốt chửng lấy hắn. Dù hỏa diễm này rất không sai, nhưng sau khi phóng thích Thần Long Biến, khả năng phòng ngự của Lục Ly mạnh đến kinh thiên, hỏa diễm không đốt chết hắn được, chỉ khiến toàn thân hắn có chút thống khổ mà thôi. Hô hô! Đầu còn lại của cự thú há to miệng rộng, phun ra hàn khí, đợi khi Lục Ly xông ra phạm vi hắc viêm bao phủ, lập tức liền bị hàn lưu bọc lấy, thoáng chốc, thân hình Lục Ly bị đông cứng ngưng lại giữa trời. Băng hỏa lưỡng trọng thiên! Một con cự thú hai đầu, một đầu có thể phun lửa, một đầu có thể phun ra hàn khí. Đây là lần đầu tiên Lục Ly gặp phải chuyện quái dị thế này, vì sao trong thân thể một con cự thú lại có thể cất chứa hai loại năng lượng nóng lạnh tương phản? Lục Ly không nghĩ thông, hắn cũng không có thời gian để đi nghĩ nhiều, Nguyên lực trong người vận chuyển, phá băng lao ra, vọt tới bên cạnh, duỗi ra lợi trảo định bẻ nát đầu cự thú. Lục Ly duỗi ra móng vuốt bẻ nát thân thể cự thú, chỉ riêng hai đan hạch bên trong là không bị hắn bẻ vụn. Hai đan hạch này một viên màu đỏ lửa, một viên màu xanh lam, bên trong cất chứa năng lượng thuộc tính Hỏa và năng lượng thuộc tính Băng. - Hai loại năng lượng trong cùng một thân thể, lại không dẫn phát xung đột? Lục Ly ngấm ngầm lấy làm kỳ, sau khi thăm dò một phen liền ném đan hạch vào trong không gian giới chỉ. Hắn giải trừ Thần Long Biến, tiếp tục đi tới. Sau khi phóng thích Thần Long Biến, lập tức giải trừ sẽ giúp thân thể hắn không đến nỗi quá mức suy yếu. Nhưng nếu bảo trì thời gian dài, đợi khi suy yếu đến mức phải cường hành giải trừ, như vậy Lục Ly chắc chắn sẽ ngất đi. Một đường đi tới, một đường đánh giết, sát khí và lệ khí trên thân Lục Ly càng lúc càng nặng. Thần trí hắn cũng khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, cảm giác cứ tỉnh tỉnh mê mê.
Chương 3794 Ý chí lực cường đại
Hắn tóc tai bù xù, trên thân chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo choàng, còn rách rưới bẩn thỉu, thoạt nhìn không khác gì đứa ăn mày. Một cỗ chiến xa đã nổ tung, cỗ chiến xa còn lại cũng bị công kích một lần, nếu bị công kích thêm lần nữa, tuyệt đối cũng sẽ nổ tung. Oanh! Nói cái gì tới cái đó, Lục Ly đi ngang qua một phiến rừng cây, trong rừng cây quét tới một chiếc đuôi khổng lồ, nháy mắt liền đánh trúng khiến cho chiến xa vỡ nát, Lục Ly đảo mắt nhìn lại, vội vàng phóng thích Thần Long Biến lao vào trong rừng cây. Sau mấy nhịp thở, mãnh thú trong rừng cây bị Lục Ly xé xác. Nhưng lúc này Lục Ly lại không giải trừ Thần Long Biến, mà gầm gào tiếp tục phóng đi, tựa hồ đang tìm kiếm sinh linh khác để xé xác. Chống đỡ thời gian lâu vậy rồi, Lục Ly rốt cục đã chịu hết nổi, ý thức thanh tỉnh hoàn toàn bị áp chế, giờ đây hắn đã biến thành một kẻ điên phát cuồng khát máu. Phanh phanh phanh! Lục Ly cấp tốc cuồng chạy, tự nhiên kinh động đến quái vật và hung thú tiềm phục xung quanh, từ bốn phương tám hướng có vô số quái thú bắn ra, lao vút về phía Lục Ly. - Giết, giết, giết! Trong mắt hắn toàn là sát ý, miệng không ngừng gầm gào, ngạo nghễ phóng tới đám quái vật hung thú. Tròng mắt hắn đỏ ngầu, nét mặt dữ tợn đáng sợ, tựa hồ đã triệt để biến thành kẻ điên. … Một ngày, hay là hai ngày? Lục Ly đã hoàn toàn không nhớ rõ, mấy ngày nay hắn một mực ở trong trạng thái cuồng bạo, chỉ thỉnh thoảng mới thanh tỉnh được chốc lát, nhưng rất nhanh lại bị sát ý và điên cuồng tràn ngập tâm trí. Lúc này hắn đang sấp mình trên một ngọn núi lớn, bốn phía toàn là chân cụt tay đứt của hung thú. Hắn thở dốc hổn hển, thân thể rung động kịch liệt, thậm chí còn đang trong trạng thái phóng thích Thần Long Biến. Cũng không biết là do điên cuồng, hay do Nguyên lực hắn đủ nhiều mà liên tục phóng thích Thần Long Biến thời gian dài như vậy nhưng vẫn chưa ngất đi. Chẳng qua hắn đã cảm thấy mình cách ngất đi không xa, sâu trong linh hồn hắn truyền đến cảm giác mệt mỏi, từng ý niệm không ngừng tuôn hiện trong đầu... chúng muốn hắn nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật say, hắn rất muốn chẳng nghĩ gì nữa cả, cứ vậy ngủ thiếp đi, vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Nhưng trong đầu hắn còn có một ý niệm khác, đó là hắn không thể ngủ say, một khi ngủ hắn rất có thể sẽ chết đi. Hắn không thể chết, Lục Linh và Tượng Linh Lung còn đang chờ hắn đi ra. Lục Nhân Hoàng Lục Chính Dương Khương Khinh Linh Bạch Thu Tuyết và vô số tộc nhân đều đang chờ hắn trở về. Ý chí lực của hắn trước nay luôn rất cường đại, nhiều năm qua một mực phải gánh chịu thống khổ phi thường, khiến ý chí lực hắn khủng bố dị thường. Nếu đổi thành người khác, lúc này hoặc là tinh thần sụp đổ, hoặc là đã trực tiếp ngất đi. - Đi, tiếp tục đi, ta phải tìm tới cổ miếu, ta nhất định phải tìm tới cổ miếu! Trong đầu hắn phù hiện một ý niệm, chính cỗ chấp niệm này đã thúc đẩy hắn, hắn tung mình lần nữa lao vút lên trời, thét dài một tiếng, hóa thành một đạo thiểm điện bay vụt về hướng bắc. Ngao ngao! Hắn cứ vậy khoái tốc phi hành, khó miễn kinh động đến hung thú và quái vật xung quanh, còn có vô số Lệ Quỷ vọt tới, tiến vào trong thân thể hắn. Cũng may linh hồn hắn rất mạnh, cộng thêm có Long hồn, hắn cũng theo bản năng phóng ra Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật, trực tiếp thôn phệ đám Lệ Quỷ kia. - Chết, chết! Hắn gầm gào phóng tới hung thú quái vật quanh bốn phía, dưới sự chống đỡ của Thần Long Biến và Nguyên lực, lực công kích của hắn mãnh liệt dị thường, hắn nhẹ nhàng xé xác từng con quái thú, tiếp tục lao thẳng về phía trước. Mỗi lần giết một con quái thú, sát khí trong người hắn sẽ đậm đặc mấy phần, thời gian dài phóng thích Thần Long Biến cũng khiến hắn suy nhược vô cùng. Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn sắp không chống nổi, nhiều nhất một hai nén hương sau liền sẽ ngất đi. Vốn theo lẽ thường, hắn đã phải ngất đi từ mấy canh giờ trước, nhưng ý chí lực cường đại chống đỡ hắn. Song giờ đã sắp đến giới hạn, bất kỳ thành lũy nào cũng đều có khả năng bị đột phá từ bên trong, hung thú và quái vật không thể giết chết hắn, nhưng suy yếu lại đủ sức đòi mạng hắn. Bịch! Nửa nén hương sau, cả người hắn rơi rụng xuống đất, nhưng hắn vẫn chưa ngất đi, nghỉ ngơi một lát lại gầm thét lao lên. Lần nữa đánh chết mấy con hung thú quái vật, hắn tiếp tục phi hành, qua nửa nén hương hắn lần nữa rơi rụng, chấn nát một núi nhỏ bên dưới. - Xong rồi... Lục Ly thấy Thần Long Biến bắt đầu tự động giải trừ, hắn biết mình sắp xong đời, Thần Long Biến cường hành giải trừ, cảm giác suy nhược khủng khiến sẽ khiến hắn trực tiếp ngất đi. Một khi ngất đi, hắn sẽ bị quái vật hung thú quanh đây xé xác. Ngoài ra, hắn ngất đi, tự nhiên không cách nào thúc giục Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật, Lệ Quỷ cũng có thể thôn phệ linh hồn hắn. - Không được, ta không thể ngất đi, ta phải tiếp tục phi hành! Lục Ly gầm gào, lần nữa tung mình phóng vút lên trời, nhưng chỉ mới lao đi vẻn vẹn vạn dặm, hai mắt hắn chợt tối sầm, toàn thân run rẩy kịch liệt, lăn lộn nện xuống, cuộn lên một mảnh bụi đất. Lúc này, có bốn con hung thú quanh đây bị kinh động, gào thét lao về phía hắn. Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười đắng chát, hắn giãy dụa mấy lần, nhưng ngay cả đứng đều không đứng lên nổi, Thần Long Biến đã triệt để giải trừ, trong đầu hắn là một mảnh mơ hồ, cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng, nặng đến mức hắn dùng hết khí lực toàn thân đều không nâng dậy được. Ngao ngao! Hô hô! Bốn con hung thú gầm thét vọt tới, Lục Ly lại chỉ biết nằm ngửa mặt lên trời, không nhúc nhích, trước lúc ngất đi hắn chật vật vặn vẹo đầu, nhìn quanh bốn phía một lượt. Trong mơ mơ màng màng, hắn ẩn ẩn thấy được trong ngọn núi cao phía tây có một tòa kiến trúc như ẩn như hiện, có vẻ là một tòa cổ miếu... - Chẳng lẽ là ảo giác? Lục Ly lắc mạnh đầu, lần nữa nhìn lại, đợi khi nhìn thấy trên ngọn núi kia quả thực có một tòa cổ miếu, tròng mắt tức thì mở ra. Oanh! Hắn vung lên nắm đấm, điều động Nguyên lực nện bay cự thú đang vọt tới. Sau đó lần nữa vút lên, điên cuồng lao về hướng tây.
Chương 3795 Ý chí lực cường đại
Nhưng thân thể giống như bị rút sạch khí lực, hắn bay vài trăm dặm, sau đó cả người cứ thế rơi rụng xuống. Hưu! Đằng sau truyền đến tiếng gió rít, mùi hôi thối của quái thú truyền đến, đó là một con cự xà, mở ra miệng rộng muốn nuốt chửng hắn. Lục Ly dùng sức cắn nát môi, để bản thân tỉnh táo đôi chút, sau đó trở tay đánh ra một chưởng, đẩy cự xà lui xa ra mấy ngàn dặm. - Bò, dù chết ta cũng phải chết trong cổ miếu! Trong lòng Lục Ly không ngừng gầm gào, hai tay khẽ chống lên đất, thân hình lần nữa bắn vút lên. Thời khắc sống còn, thân thể hắn kích phát tiềm lực vô hạn. Chỉ là vừa mới bay lên giữa trời, lao đi mấy trăm dặm, lại bị một chiếc đuôi khổng lồ quét trúng, cả người bị hất văng xuống đất. Oanh! Sau lưng hắn đầm đìa máu me, thân thể hư nhược đến độ không thể phóng thích Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, hoàn toàn chỉ còn biết dựa vào nhục thân đi ngăn cản hung thú công kích. Đau đớn kịch liệt, ngược lại kích phát hung tính của hắn, hắn lao lên, vọt tới bên người quái thú, hai tay ôm lấy cổ quái thú kia, sau đó há mồm cắn xé. Đuôi quái thú một lần tiếp một lần quất lên lưng Lục Ly, trên đuôi quái thú này mọc đầy gai nhọn, mỗi lần đều đâm ra vô vàn lỗ máu trên lưng Lục Ly. Nhưng Lục Ly một mực không buông tay, miệng rộng liên tục cắn xé, từng chút từng chút gặm lấy cổ quái thú. Cuối cùng quái thú bị Lục Ly gặm sạch phần cổ, phần lưng Lục Ly cũng bị đánh cho không còn phiến thịt nào nguyên vẹn, rất nhiều đoạn xương cốt bị đánh gãy. Oanh! Hắn và quái thú cùng nện xuống đất, trong miệng hắn toàn là máu thịt quái thú, vừa rồi nuốt vào rất nhiều, lúc này nhịn không được mới nôn mửa ra. Thu! Trên không trung, một con Đại Bằng Điểu màu hoàng kim kêu hót, gào thét lao xuống, hai chiếc lợi trảo chộp tới Lục Ly. Lục Ly vốn định phóng thích Nguyên lực công kích, đánh bay Đại Bằng Điểu màu hoàng kim kia. Nhưng đến sau cùng hắn đổi ý, mặc cho móng vuốt Đại Bằng Điểu bắt lấy, sau đó mang lên giữa trời. Tê tê! Trên móng vuốt Đại Bằng Điểu sáng lên khí lưu màu hoàng kim nhàn nhạt, móng vuốt kia vô cùng có lực, một móng vuốt bắt lấy thân hắn, một cái khác bắt lấy chân hắn. Lúc này hai móng vuốt đồng thời dùng sức, ý đồ xé sống hắn ra. Lục Ly cố nén đau đớn kịch liệt, ánh mắt lần nữa trở nên mơ hồ, hắn thấy Đại Bằng Điểu này đang cắp mình về hướng đỉnh núi nơi có tòa cổ miếu, thế là bèn để mặc cho Đại Bằng Điểu xé xác mình. Ầm! Một chân hắn rốt cục chống hết nổi, bị Đại Bằng Điểu xé ra, cùng lúc Đại Bằng Điểu cũng bay đến trên không cổ miếu, Lục Ly khua múa nắm tay, phóng thích Nguyên lực hung hăng nện lên móng vuốt Đại Bằng Điểu. Đại Bằng Điểu bị đau, móng vuốt buông ra, cả người Lục Ly trùng trùng rơi xuống, nện lên quảng trường cách cổ miếu chừng trăm dặm. Lúc này tròng mắt Lục Ly hoàn toàn mở không ra, nhưng hắn vẫn liều mạng vung vẫy cánh tay, khoái tốc bò về phía cổ miếu. Lúc Đại Bằng Điểu lần nữa bay xuống, Lục Ly đã bò tới phụ cận cổ miếu, Đại Bằng Điểu kia thoáng nhìn qua miếu cổ, ánh mắt lộ vẻ kiêng dè, quay người bay ngược lên cao không. Ý thức sau cùng của Lục Ly là mình đã bò tới cửa vào cổ miếu. Lúc này hắn rốt cuộc chịu hết nổi, tròng mắt đảo quanh một vòng, ngất đi. Trên người vẫn đang không ngừng chảy xuôi máu tươi, hội tụ thành dòng chảy ngay dưới thân hắn. … Không biết qua bao lâu, ba năm ngày, hay là năm ba tháng? Ý chí Lục Ly dần thanh tỉnh lại, nhưng thanh tỉnh không có nghĩa là đã tỉnh, hắn cảm giác được linh hồn mình như bị nhốt trong một thế giới màu đen. Hắn không nhìn thấy gì cả, không nghe được gì cả, hắn chỉ có ba loại cảm giác, đầu tiên là băng lãnh, hai là yên tĩnh, ba là đen tối. Hắn rất muốn đào thoát khỏi thế giới hắc ám này, thế giới này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn lại không biết làm sao để thoát đi ra. Linh hồn hắn như thể đang bay trong hư không vô tận, vĩnh viễn không cách nào rơi xuống. Hắn biết mình đang trong một loại trạng thái vô cùng đáng sợ nào đó, nếu hắn còn không nghĩ cách, như vậy linh hồn hắn có thể bị một mực cầm tù trong đây, cả đời đều không thực sự tỉnh lại được. Hắn cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh, nôn nóng sẽ chỉ khiến bản thân biến thành người điên, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra được cách phá cục. Linh hồn hắn dần dần trở nên nhẹ nhõm, trở nên an tĩnh, sau đó hắn lần nữa chậm rãi ngủ thiếp đi, linh hồn cứ thế triệt để yên ắng. Đợi khi hắn lần nữa cảm giác ý thức thức tỉnh, phát hiện vẫn là như thế, linh hồn hắn vẫn bị giam cầm trong không gian đen tối băng lãnh kia. Lần này hắn biết xảy ra chuyện lớn, không phải hắn quá độ hư nhược đến mức không cách nào tỉnh lại, mà đã xảy ra đại sự. Hắn bắt đầu tự hỏi, tại sao lại xuất hiện tình cảnh này? - Chẳng lẽ bởi vì tiêu hao nguyên khí quá độ, dẫn đến thân thể hư nhược, khiến cho linh hồn tự động phong bế... Trong đầu Lục Ly chớp qua một đạo ý niệm, hắn trầm ngâm hồi lâu, sau đó quyết định không đi suy nghĩ lung tung nữa. Hắn quyết định tu luyện luyện hồn thuật, để linh hồn mạnh lên, thử xem sau khi linh hồn từng bước tăng cường, liệu có thể triệt để tỉnh lại hay không? Hắn yên ắng vận chuyển Luyện Hồn Thuật, cái gì cũng không nghĩ, chỉ tập trung tu luyện linh hồn. - A? Ở trong trạng thái này, hắn phát hiện tốc độ tu luyện Luyện Hồn Thuật nhanh hơn trước kia cả vạn lần. Hắn không biết là thật sự nhanh đến vậy, hay là do ảo giác? Bèn dứt khoát không nghĩ gì nữa cả, chỉ một mực toàn tâm toàn ý tu luyện linh hồn. Cứ thế, Lục Ly hoàn toàn không bận tâm đến thời gian trôi đi, hắn chỉ biết không ngừng tu luyện Luyện Hồn Thuật, thẳng đến ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, thẳng đến có thể lần nữa khống chế thân thể. Lúc này Lục Ly còn đang nằm ở cửa vào cổ miếu, ở cửa cổ miếu nhưng không thấy có bất kỳ hung thú nào tấn công, tựa hồ Lệ Quỷ cũng không dám tới, bởi thế Lục Ly mới được an toàn. Vết thương trên thân sớm đã khép lại, huyết dịch phía dưới cũng khô cạn, chân bị xé ra cũng đang chậm rãi mọc lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom