-
Chương 996-1000
Chương 996 Sự trừng phạt của Tiên Minh (1)
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Lúc trước khi giao tiếp, không biết bọn họ là người của Vong Tình Đảo, chỉ biết bọn họ rất mạnh, địa vị cao, về sau kiến thức nhiều hơn, dần dần tất nhiên cũng đoán được bọn họ là người của Nam Hải Vong Tình Đảo!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Ngươi ở đó có bằng hữu à?
Phương Nguyên nói:
- Có một bằng hữu rất tốt!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Chỉ là bằng hữu thôi sao?
Phương Nguyên nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
- Có một số lời không nên nói rõ...
Lý Hồng Kiêu cũng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó do dự nói:
- Cho nên... Chỉ xem như có ước định?
Phương Nguyên gật đầu.
Lý Hồng Kiêu cười lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng trách ngươi luôn giả ngu!
Phương Nguyên lần này không nói gì, cũng không giả ngu, mà là trực tiếp coi như không nghe thấy.
Lý Hồng Kiêu trực tiếp quay đầu nhìn hắn, nói:
- Nếu đã như vậy, vì sao không trực tiếp đi tìm nàng ta?
- Chưa tới lúc...
Phương Nguyên thở dài một tiếng, sau đó lại cười khổ nói:
- Chủ yếu vẫn là thực lực kém quá xa!
Lý Hồng Kiêu bĩu môi, vừa định nói tiếp, lại đột nhiên hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn vào trong không trung, liền thấy một chiếc pháp chu cực lớn từ phía đông đang tới, từ từ dừng lại trên vùng trời Thanh Dương Tông, sau đó có mấy thân ảnh tay áo bào dài có mấy từ trên pháp chu bay xuống, từ khí cơ cho thấy, mấy người này không ai không phải là hạng người khí cơ thâm trầm, tu vi hơn người, hiển nhiên không giống người thường.
- Tới rồi...
Phương Nguyên nhìn thấy mấy người này, cũng thấp giọng thở dài, chậm rãi đứng lên.
Chỉ thấy mấy người đó đều mặc bào phục màu tím của Tiên Minh, trong đó Phương Nguyên nhìn thấy Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn, Tuần Giám Sứ Triệu Trí Trăn đã gặp ở Trung Châu, chủ khảo áo đen trước đây cũng từng gặp ở đại khảo lục đạo Trung Châu, trừ bọn họ ra còn có mấy vị Tuần Giám Sứ mà Phương Nguyên chưa bao giờ thấy, được vây ở giữa là một vị lão tu râu dài mặc áo trắng.
- Bái kiến mấy vị tiên sứ...
Phương Nguyên khom người, khách khí thi lễ với mấy người này.
- Ài, Phương Nguyên tiểu hữu...
Tuần Giám Sứ Triệu Trí Trăn nhìn Phương Nguyên một cái, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ than khẽ.
- Thôi, trước tiên tìm chỗ nói chuyện đã!
Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn vội vàng khuyên một câu, Phương Nguyên liền đứng dậy, muốn dẫn bọn họ tới Thanh Dương chủ điện, nhưng mấy vị này lại tỏ ý không cần, vào tiểu lâu của Phương Nguyên, ngồi xuống trong phòng khách, Lý Hồng Kiêu có chút quan tâm, nhưng vẫn theo lễ số, không vào theo, thế là trong phòng khách tiểu lâu, chỉ còn Phương Nguyên cùng với mấy vị Tuần Giám Sứ, còn có người lớn tuổi áo trắng kia.
Sau khi ngồi xuống, lão giả áo trắng râu dài nhìn Phương Nguyên một cái, thấp giọng nói:
- Chuyện lần này rất nghiêm trọng!
- Chuyện đương nhiên rất nghiêm trọng, nếu không sao lại có tới ba vị Tuần Giám Sứ cộng với một vị Trấn Thủ chuyên môn vì mình mà đến?
Phương Nguyên nghe vị lão giả áo trắng kia nói vậy, cười khổ một tiếng, nhưng cũng không quên đạo đãi khách, nấu cho mấy vị mỗi người một ly đan trà, nhất nhất đưa đến trên tay bọn họ, sau đó mới ngồi xuống nghe bọn họ tuyên bố sự trừng phạt đối với mình.
Bộ dạng thong dong và hờ hững này cũng khiến mấy vị phải nhìn Phương Nguyên với ánh mắt khác.
Vốn có lẽ cũng chuẩn bị một số lời trách cứ, nhưng hiện giờ lại không nói ra được.
Thở dài nhìn nhau một cái, cũng đều từ trong mắt nhau nhìn thấy một tia thương xót...
- Trà ngon.
Lão giả áo trắng chậm rãi nhấp một ngụm, thở dài một tiếng, buông chén trà, nhìn Phương Nguyên nói:
- Chuyện Âm Sơn Tông đã điều tra xong, tà môn bực này, bị diệt không oan, nhưng ngươi không nên giết Chu Linh Đồng đó, lúc này nói với ngươi cũng không có tác dụng gì, hắn là người của Tiên Minh Ám Tử Đường, để bồi dưỡng ra bọn họ, Tiên Minh phải bỏ rất nhiều tâm huyết, nhưng không ngờ một người không cẩn thận bị ngươi giết chết, bất kể là như thế nào, ngươi lần này cũng phạm phải quy củ của Tiên Minh, cho dù muốn bảo vệ ngươi, cũng không tiện xuất thủ.
- Ta minh bạch!
Phương Nguyên gật đầu, thản nhiên nói:
- Người sinh ra ở hậu thế, luôn nên tuân thủ quy tắc, ta ở trong quy tắc này tất nhiên không thể nhảy ra, người đó ta không thể lưu lại, cho nên không giết hắn không được, nhưng ta cũng nguyện ý nhận trừng phạt vì giết hắn...
Hắn lúc này không định phân biện gì cho mình.
Chu Linh Đồng lúc ấy sở dĩ không ngại mình, là vì có quy củ hộ thể.
Trước khi mình giết hắn, đã biết sẽ bị trừng phạt, đây vốn là chuyện đoán trước được được rồi.
- Tiểu bối ngươi...
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn lúc này không nhịn được nhíu mày, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trầm giọng nói:
- Vì sao phải vào thời điểm mấu chốt này làm ra chuyện không có lý trí như vậy? Chu Linh Đồng đó quả thật nền tảng không sạch sẽ, tâm thuật bất chính, nhưng hắn dù sao cũng là người của Tiên Minh, Tiên Minh có quy củ của Tiên Minh, ngươi là người được Tiên Minh lựa chọn, nếu có người ngoài ỷ vào cảnh giới khinh ngươi, giết ngươi, Tiên Minh sẽ không cho phép, nhưng lần này ngươi giết người ta, cũng phạm sai lầm lớn, Tiên Minh cũng không cho phép...
Nói xong liền thở dài:
- Nếu không phải lần này Thái Hư tiên sinh tự mình cầu tình cho ngươi, ngươi thậm chí có khả năng sẽ bị...
- Xin Triệu tiên sinh thay ta cảm tạ Thái Hư tiên sinh...
Phương Nguyên nhẹ nhàng thi lễ, lạnh lùng nói:
- Ta nguyện ý nhận trừng phạt, nhưng ta cảm thấy rất đáng!
- Nhưng ngươi...
Triệu Chí Trăn có chút tức giận, ngừng lại một chút, mới hạ thấp giọng, nói:
- Nhưng ngươi có biết cái giá phải trả là gì không? Tiên Minh để bồi dưỡng đám Tiên Miêu các ngươi mau chóng trưởng thành, mở Côn Luân Sơn Hỗn Độn Đạo Điện, không biết ban thưởng bao nhiêu tạo hóa và tài nguyên.
Chương 997 Sự trừng phạt của Tiên Minh (2)
- Trong những ngày gần đây ngươi công khai tâm pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ở Thanh Dương Tông, đây là chuyện tốt, nhưng ở Côn Luân Sơn, công khai đâu chỉ là thần pháp, thậm chí còn có rất nhiều tiên pháp, cùng với một bộ phận thiên công, ngươi vốn là người mà ta và Thái Hư tiên sinh xem trọng nhất, nhưng hiện tại...
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, liền không nhịn được mà trầm mặc.
Hắn lại nghiêm túc suy nghĩ, nếu như cho cơ hội quay lại, mình liệu có giết Chu Linh Đồng hay không?
Sau đó phát hiện mình vẫn sẽ làm như vậy, trong lòng liền dễ chịu hơn!
Lão giả râu dài áo trắng đó lúc này thở dài một tiếng, nói:
- Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, Tiên Minh dù sao vẫn tiếc tài, hơn nữa sau chuyện Âm Sơn Tông bị diệt quả thật cũng tra ra rất nhiều thứ, mà trong đó, lại có không ít chuyện liên quan tới Chu Linh Đồng, hắn cũng coi như bị trừng phạt đúng tội, bởi vậy Thái Hư tiên sinh xin chúng ta mở một mặt lưới với ngươi, lần này chúng ta sẽ không phạt gì ngươi, chỉ là cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn Hỗn Độn Đạo Điện đã không còn, đạo Tử Bảng Tiên Chiếu đó, ngươi trả lại đi.
- Chỉ mất đi cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn thôi à?
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra.
Hắn đứng dậy, hai tay dâng một đạo tử chiếu Tiên Minh đặc biệt đưa cho mình sau đại khảo lục đạo .
Hiện giờ hắn đã minh bạch ý nghĩa mà tử chiếu này đại biểu, nhưng cảm thấy cũng chẳng có gì phải tiếc.
Trên thực tế, lần này trừng phạt của Tiên Minh đối với hắn, đã nhẹ hơn trong tưởng tượng.
Cũng không biết có phải bởi vì Chu Linh Đồng bị tra ra nền tảng không sạch sẽ, trong Tiên Minh không ai nguyện ý ra mặt cho hắn, hay là Thái Hư tiên sinh tự mình giúp mình cầu tình, dẫn tới Tiên Minh mở một mặt lưới, nhưng lần trừng phạt này trên bản chất thì chẳng khác nào là không có.
Tiên Minh chỉ thu hồi tạo hóa vốn đã ban cho mình mà thôi.
Có điều trước khi giao tử chiếu, Phương Nguyên vẫn do dự một chút, sau đó hỏi một vấn đề.
- Vậy ta còn có cơ hội tiến vào Lang Gia Các đọc sách không?
Lão giả râu dài áo trắng đó hơi ngẩn ra, nói:
- Đó là phần thưởng Lang Gia Các tăng cho ngươi, không liên quan gì tới Tiên Minh cả, tất nhiên là vẫn có!
Phương Nguyên gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn một chút.
- Lần này xử phạt đối với ngươi rất nhẹ, một là vì đại kiếp buông xuống, Tiên Minh không muốn chôn vùi thêm một nhân tài, thứ hai cũng là Thái Hư tiên sinh cầu tình cho ngươi, ba là ngươi nguyện ý công khai một đạo thần pháp, truyền thừa cho thiên hạ, điều này cũng phù hợp với lý niệm của Tiên Minh, khiến cho rất nhiều tiền bối trong Tiên Minh xem trọng ngươi, cho nên ngươi xem như gặp may mắn, không phải vì thế mà trả giá quá lớn...
- Nhưng, ngươi phải nhớ rõ, đừng thực sự cho rằng Tiên Minh nương tay, lần sau còn gây ra đại họa, sẽ không cho ngươi thêm cơ hội đâu!
Trưởng lão áo trắng thu hồi tử chiếu của Phương Nguyên, hơi do dự một chút, thấp giọng khuyên nhủ.
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vãn bối hiểu mà!
Lão giả dường như vẫn muốn giáo huấn vài câu, nhưng lại không nói ra được gì.
Nhìn Phương Nguyên không giống người không hiểu đạo lý, người như vậy mà muốn giáo huấn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cũng lúc này, lão già áo đen chậm rãi đi ra, chính là chủ khảo áo đen lúc trước từng gặp ở đại khảo lục đạo, hắn trầm giọng nói:
- Lần này lão phu đi theo tới đây, cũng không phải là vì ngươi, mà là vì khôi thủ kiếm đạo tên là Quan Ngạo, kẻ này cũng theo ngươi giết tới Âm Sơn Tông, nhưng ngươi đã gánh tội rồi, hắn sẽ không bị trừng phạt gì, lão phu cũng lo chuyện ngươi bị phạt sẽ ảnh hưởng đến hắn, cho nên đặc biệt tới một chuyến, hy vọng ngươi đừng phá hỏng chuyện hắn tiến vào Côn Luân Sơn...
- Quan Ngạo sư huynh...
Phương Nguyên nghe đến đây, hơi ngẩn ra.
Hắn lúc trước chưa nghĩ tới vấn đề này, lúc này lại không khỏi nỗi lòng hơi rối loạn.
Đúng vậy, mình không có cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn, vậy Quan Ngạo thì sao?
Vưa nghĩ đến đây, không nhịn được nhìn chủ khảo áo đen, muốn nói lại thôi.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn dường như cũng nhìn ra lo lắng trong lòng Phương Nguyên, liền nhẹ giọng giới thiệu:
- Vị này là Phục Ma Trấn Thủ Triệu Thái Tuế, cũng là chủ khảo đại khảo kiếm đạo trước đây, hắn năm đó tung hoành Ma Biên, trấn áp ma vật mấy trăm năm, chính là một trong thập đại thần tướng nổi tiếng gần xa của Tiên Minh, tu vi thâm hậu, thanh danh vang xa, cũng là bạn tốt của Thái Hư tiên sinh, ngươi có thể tin được hắn.
Phương Nguyên nghe vậy, hơi do dự, thấp giọng nói:
- Tiền bối, Quan Ngạo sư huynh của ta đôn hậu thành thật, tính tình đơn thuần, không có tâm kế, vãn bối tất nhiên muốn tốt cho hắn, nhưng sau khi vào Côn Luân Sơn, tiền bối có thể đảm bảo... hắn có thể an toàn không?
- An toàn?
Chủ khảo áo đen nghe vậy, lập tức minh bạch, chậm rãi lắc đầu:
- Hắn không thể an toàn, tất cả người tiến vào Côn Luân Sơn đều không có đãi ngộ này, muốn trưởng thành, làm sao có thể lúc nào cũng an toàn? Có điều lão phu minh bạch ý tứ trong lời nói của ngươi, ngươi là sợ hắn rời khỏi ngươi, bị người ta khi dễ, hãm hại, điều này thì ngươi có thể yên tâm, có lão phu bên cạnh, không ai sẽ làm tổn thương tới một sợi tóc của hắn.
Phương Nguyên nghe thấy vậy, trầm mặc rất lâu mới nói:
- Nhưng vẫn cần tiền bối bao dung đối với hắn nhiều hơn.
Chủ khảo áo đen hơi trầm mặc, không ngờ rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Lão phu có thể cam đoan với ngươi, sẽ đối đãi với hắn như đệ tử thân truyền, ban tất cả tài nguyên cho hắn, đợi tới ngày hắn lên chiến trường Ma Biên, cũng sẽ báo trước cho ngươi!
Chương 998 Cuối cùng vẫn phải đi (1)
Phương Nguyên lại trầm mặc một lát, sau đó gật đầu nói:
- Vậy phiền tiền bối...
Nói xong liền đứng lên thi lễ rất sâu với chủ khảo áo đen này.
Chủ khảo áo đen gật đầu, thản nhiên nhận một lễ này của Phương Nguyên, cũng xác định lời hứa của mình.
- Nếu vậy thì đi đi!
Mấy vị đại nhân vật trong Tiên Minh này làm việc dứt khoát, cũng không ở lâu, càng không định tới chào hỏi tông chủ và trưởng lão của Thanh Dương Tông, thấy mọi việc đã an bài xong, vị lão giả áo trắng đứng lên, chuẩn bị ly khai...
Phương Nguyên nói:
- Uống trà rồi hẵng đi!
Mấy người đó lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, cũng đành nể mặt hắn, sau đó lại ngồi xuống, chậm rãi uống trà.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn lúc này kéo Phương Nguyên sang bên, thấp giọng dặn dò:
- Ngươi cũng đừng quá thất vọng, ý tứ của Thái Hư tiên sinh là ngươi phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, đừng vội phạm sai lầm gì, tu hành cho tốt, lưu ý thêm hướng đi của Tiên Minh, lập chút công đức, đợi chuyện này nguôi đi rồi, lại tích góp thêm khoảng mười vạn công đức, hắn sẽ an bài cho ngươi tiến vào Côn Luân Sơn!
Phương Nguyên gật đầu nói:
- Vãn bối minh bạch, nếu có cơ hội, hy vọng có thể trực tiếp nói lời cảm tạ với Thái Hư tiên sinh!
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn xua tay, thở dài:
- Để sau rồi nói, tôn thượng bị thương, đã bế quan rồi!
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, thấy Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn không muốn nói chi tiết, đành thôi không hỏi.
Lúc này, mấy vị trong đại sảnh cũng đã uống trà xong, cùng nhau ra khỏi tiểu lâu, gật gật đầu với Lý Hồng Kiêu, xem như đã làm lễ bái kiến, sau đó Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, bảo hắn lập tức thu thập chút đồ, đi theo chủ khảo áo đen lên pháp chu.
Quan Ngạo ngây thơ gật đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo lời mà làm.
Pháp chu ầm một tiếng, chậm rãi bay lên không, bay tới chân trời phía đông.
Phương Nguyên đứng dưới núi, từ xa thi lễ với pháp chu, trong lòng bỗng nhiên có chút trống vắng.
Mắt thấy pháp chu nháy mắt đã bay đi hơn mười dặm, sắp biến mất dưới trăng sáng, chợt nghe một tiếng hét vang lên, sau đó chỉ thấy hỏa quang đầy trời, Quan Ngạo từ trong pháp chu nhảy xuống, ầm ầm chạy về, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, chạy tới trước người Phương Nguyên, ánh mắt hốt hoảng nói:
- Phương tiểu ca, ngươi không cần ta nữa à?
Phương Nguyên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới nhìn hắn, cười nói:
- Sao lại nói vậy, ta là để ngươi đi học chút bản sự thôi!
- Phương tiểu ca, ta sẽ chăm chỉ đọc sách, ngươi cứ để ta theo ngươi có được không?
Thân thể Quan Ngạo to như một toà núi nhỏ, lúc này lại vừa ủy khuất vừa sợ hãi nhìn Phương Nguyên.
Nỗi lòng Phương Nguyên cũng lập tức trở nên phức tạp, trầm mặc một hồi, mới nói:
- Quan Ngạo sư huynh, ta cũng không nỡ xa ngươi, nhưng đường lớn lên trời, chúng ta đều phải tự đi, sau này ta phải dốc lòng tu hành, e là không chiếu cố được cho ngươi, huống hồ thiên phú của ngươi đã được hiển lộ, ta cũng dần dần cảm thấy không dạy được ngươi nữa... Lần này vào Côn Luân Sơn, đối với ngươi mà nói là một cơ hội, chỉ cần ngươi đến nơi đó, tu hành thật tốt, huynh đệ chúng ta rồi sẽ có một ngày gặp lại, lần này, không phải là ly biệt, mà là để ngày sau gặp lại!
- Phương tiểu ca, lời ngươi nói luôn lộ ra rất có đạo lý...
Quan Ngạo đầy ủy khuất:
- ... Nhưng ngươi cảm thấy ta nghe hiểu đạo lý này à?
Phương Nguyên bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ chuyến đi này, đối với ngươi đối với ta đều có lợi là được!
Quan Ngạo chớp mắt, không muốn trả lời.
Phương Nguyên nói:
- Phải nghe lời!
Cái đầu to của Quan Ngạo cuối cùng vẫn phải cúi xuống, nói khẽ:
- Ừ!
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, lại nói:
- Lần này đi phải nhớ kỹ, không thể xao nhãng tu hành, mỗi ngày đều phải tinh tiến, không thể lười biếng, không thể quên đọc sách, cho dù đọc không hiểu đạo lý trong đó, cũng phải ghi nhớ trong lòng; nếu có người khi dễ ngươi, vậy...
Ngừng lại một chút, nói:
- Nói với Tọa Sư!
Quan Ngạo cực kỳ chán nản, chỉ biết gật đầu ghi nhớ.
Sau đó Phương Nguyên lại thở dài một tiếng, lấy ra một đạo ngọc giản, đưa một đạo thanh khí vào trong đó, nhét vào tay Quan Ngạo, nói:
- Ngươi cầm lấy ngọc giản này, bên trong có pháp lực của ta, nếu gặp phải vấn đề không giải quyết được, vậy thì bóp nát ngọc giản, cho dù ta ở ngoài ngàn vạn dặm, cũng có thể tâm sinh cảm ứng, đến lúc đó ta sẽ tới giúp ngươi, cho nên, không cần sợ hãi!
Quan Ngạo cất đi, một lát sau, mới nhỏ giọng nói:
- Ta không sợ hãi, ta sợ ngươi bị người ta khi dễ...
Phương Nguyên không nhịn được mà bật cười:
- Nếu ta bị khi dễ, sẽ tới tìm ngươi!
Quan Ngạo gật đầu rất nghiêm túc.
Phương Nguyên lại thở dài, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Toan Nghê.
Toan Nghê lập tức phát hiện, có chút cảnh giác ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta biết tuy ngươi là súc sinh, nhưng linh tính mười phần, chắc hẳn cũng hiểu lí lẽ, lần này, ta nghe người ta nói ngươi cắn chết trưởng lão lên tiếng đổ tội lên người Cam Long Kiếm, coi như là báo thù cho hắn rồi, chuyện trước kia nên buông bỏ, hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, đi theo Quan Ngạo sư huynh, nếu hắn gặp nạn, ngươi lên trước, nếu hắn gặp nguy hiểm, ngươi dẫn hắn trốn, chỉ cần ngươi có thể làm được như ta nói, ngày sau trên đại đạo trường sinh, ta cam đoan sẽ cho ngươi một cơ hội hóa thân thành thần thú!
Con Toan Nghê đó lập tức có chút động lòng ngẩng đầu lên, nhưng dường như vẫn hơi do dự.
Phi cầm tẩu thú thế gian, muốn trường sinh, thường thường sẽ bước lên hai con đường.
Một là hóa yêu, thành người, sau đó bước lên con đường giống như người tu hành, từ từ tu hành, nhận ngũ tai thất ách.
Chương 999 Cuối cùng vẫn phải đi (2)
Còn lại chính là hóa thành yêu thú, sau đó hung thú, thần thú, thậm chí là tiên thú trong truyền thuyết.
Nhưng điều này lại có yêu cầu cực cao đối với huyết mạch, không phải cứ nuốt nhả nhật nguyệt tinh hoa là được.
Rất nhiều yêu thú, cả đời cũng không thể thành hung thú, cũng có rất nhiều huyết mạch, vừa sinh ra đã có thể trực tiếp trưởng thành là hung thú, thậm chí thần thú, mà con Toan Nghê này vốn chỉ một con yêu thú hơi chút lợi hại, nhưng đi theo Phương Nguyên lăn lộn lâu như vậy, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu thiên tài địa bảo, đã sớm lặng lẽ trưởng thành là một con hung thú vô cùng lợi hại.
Nó hiện giờ, kỳ thật chỉ giả bộ trước mặt đám người Phương Nguyên thôi.
Thực tế thực lực của nó hiện giờ, cắn chết đại tu Kim Đan bình thường là hoàn toàn không có vấn đề.
Vốn đã có tốc độ trời sinh, lại không biết đã đáng sợ đến trình độ nào.
Nhưng nếu nó muốn hóa thành thần thú, vẫn sẽ vẫn có một cánh cửa cực lớn, có thể cả đời vẫn vô vọng.
Nhưng Phương Nguyên hiện giờ lại cho lời hứa này, không khỏi khiến nó động lòng.
- Meo meo...
Khi Toan Nghê vẫn có chút do dự, trên đỉnh núi, truyền đến một tiếng mèo kêu lười biếng.
Toan Nghê lập tức không nghĩ nhiều, cúi đầu khom lưng, còn ve vẫy đuôi.
Sau đó chủ động đi tới xách bao hành lý trong tay Quan Ngạo, vui vẻ đi lên pháp chu.
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, đành phải thở dài, sửa sang lại nho bào cho Quan Ngạo, nói:
- Ngươi cũng đi đi!
Quan Ngạo nhìn ra tâm ý Phương Nguyên đã quyết, đành phải vừa đi vừa quay đầu bước lên pháp chu.
Đi chưa được mấy bước, lại dặn:
- Đừng quên chiếu cố dược miêu của ta.
Phương Nguyên cười cười gật đầu.
Quan Ngạo lại vừa đi vừa dặn:
- Giờ Thìn mỗi ngày hứng nước đái mèo...
Phương Nguyên bất đắc dĩ, vẫn gật đầu.
Quan Ngạo chạy tới bên cạnh pháp chu, bỗng quay đầu lại, nói:
- Chuyện cứt mèo...
Phương Nguyên trực tiếp sầm mặt xuống: - Mau đi đi...
....
Pháp chu lại bay lên không, lần này Quan Ngạo không xuống nữa.
Phương Nguyên thở dài.
Bạch Miêu trên đỉnh núi đột nhiên nhẹ nhàng nhảy xuống vai Phương Nguyên, đuôi mèo quệt qua mặt Phương Nguyên, kêu khẽ một tiếng, trong tiếng kêu này không còn vẻ bá đạo khi xưa, có chút ý tứ mềm mại.
Cả người Phương Nguyên cứng đờ, nhìn Bạch Miêu với vẻ không thể tin nổi:
- Ngươi đang an ủi ta à?
Bạch Miêu không ngờ còn biết an ủi người ta?
Sự ôn nhu bất chợt, thật sự khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
- Lần này có hối hận không?
Cách đó không xa, Lý Hồng Kiêu chậm rãi đi tới, tuy nàng ta không nghe đối thoại giữa Phương Nguyên và người của Tiên Minh, nhưng nhìn thấy những người này dẫn theo Quan Ngạo rời khỏi, Phương Nguyên thì vẫn yên lành ở lại, liền đoán được sự trừng phạt của Tiên Minh đối với Phương Nguyên là gì, thở dài một tiếng, đi tới phía sau Phương Nguyên:
- Lần này cơ hội vào Côn Luân Sơn, ngay cả chúng ta còn cầu mà không được.
- Vì sao đều tới hỏi ta có hối hận hay không?
Phương Nguyên cười khổ một tiếng:
- Nếu ta hối hận, lúc ban đầu đã không nổi sát tâm với hắn!
Lý Hồng Kiêu thản nhiên lắc đầu, nói:
- Vậy cũng tùy vào ngươi!
Phương Nguyên ngồi xuống ghế, tay cầm một chén trà lạnh, chậm rãi mà uống, cân nhắc một số vấn đề.
Lý Hồng Kiêu một lát sau mới thở dài, phá vỡ sự yên tĩnh, nói:
- Ta cũng muốn giúp ngươi một chút, chỉ tiếc, hiện giờ dựa vào tu vi của ngươi, chỉ sợ trừ tiên pháp ra, không có gì khác có thể giúp ngươi, mà tuy ta tu luyện tiên pháp, nhưng nếu không được cho phép thì không thể truyền một chữ cho người ngoài, bằng không không những không có lợi cho ngươi, ngược lại còn mang họa cho ngươi, mong ngươi có thể minh bạch.
Nói đến đây, thấy bộ dạng lạnh lùng của Phương Nguyên, không nhịn được suy tư một chút, nói khẽ:
- Có điều, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể viết một bức thư tiến cử, để ngươi tới Cửu Trùng Thiên của ta mưu cầu một địa vị cao, tuy cũng không có được truyền thừa tiên pháp, nhưng ít nhất có thể khiến ngươi không phải lo nghĩ tới tài nguyên, tương lai vô vọng với thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng bước vào cảnh giới Nguyên Anh thì không có vấn đề...
- Ta phải đa tạ ngươi đã giúp ta rất nhiều, ơn cứu mạng gì đó, không cần để trong lòng, chúng ta đã không ai nợ ai rồi!
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Thậm chí kể ra, hiện tại còn là ta nợ ngươi, cho nên ngươi không cần phải lo lắng cho ta quá nhiều!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, thấy vẻ mặt Phương Nguyên trầm thấp, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng tới truyền thừa tiên pháp.
Trong thâm tâm có chút không đành lòng, lại tính toán một phen.
Một lát sau, nàng ta dường như thầm hạ quyết tâm, trên mặt cũng không lộ ra, chỉ bỗng nhiên bật cười, nói:
- Bất kể là như thế nào, ngươi cũng coi như làm xong hết việc rồi, có thể tẫn tình địa chủ, dẫn ta dạo chơi Vân Châu này không?
- Vân Châu xa xôi cằn cỗi, thực sự không có gì hay cả!
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười nói:
- Có điều nếu ngươi thực sự muốn đi dạo các nơi, ta sẽ dẫn ngươi đi một chút!
Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy ngươi có chút tức giận, khẽ hừ một tiếng, không lên tiếng trả lời.
Phương Nguyên đang bụng đầy tâm sự, cho nên không phát hiện biến hóa cảm xúc của nàng ta.
Lý Hồng Kiêu ngồi một lúc, bỗng nhiên nói:
- Thôi, chỗ này chẳng có gì hay mà chơi, ngày mai ta sẽ đi.
Phương Nguyên hơi ngẩn ra:
- Nhanh vậy à?
Lý Hồng Kiêu hất cằm nói:
- Thì sao?
Phương Nguyên nói:
- Vậy ngày mai ta tới tiễn ngươi!
Lý Hồng Kiêu tức tới trán nổi gân xanh, bất mãn hừ một tiếng, đứng dậy đi tới hành cung.
Phương Nguyên thở dài bất đắc dĩ.
....
Cho tới khi Lý Hồng Kiêu đi rồi, trong bóng râm chung quanh Tiểu Trúc Phong, mới có mấy lão già chậm rãi hiện hình, chính là đám người tông chủ, Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão, Tần trưởng lão.
Chương 1000 Trời hạ tàn phiến (1)
Từ lúc pháp chu Tiên Minh hàng lâm bọn họ đã biết rồi, chỉ ngại ở thân phận, không hiện thân, cho tới lúc này mới đi ra, nhưng vẻ mặt ai nấy đều phức tạp, không biết mở miệng như thế nào.
- Hậu quả nghiêm trọng lắm à?
Trầm mặc hồi lâu, vẫn là tông chủ Trần Huyền Ngang thấp giọng hỏi.
- Không tính là nghiêm trọng!
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, cười nói:
- Đã nhẹ hơn ta tưởng tượng rất nhiều!
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cân nhắc một chút, nói:
- Nếu không có chỗ để đi, vậy ở lại tiên môn cũng tốt!
- Vẫn phải đi.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Bằng không thì sao có thể cam tâm?
Mấy vị trưởng lão và tông chủ không biết nên trả lời như thế nào, cho dù muốn khuyên Phương Nguyên, cũng không biết nên khuyên ra sao, sau khi nhìn nhau một cái, đều có chút do dự, nhất là bốn người tông chủ Trần Huyền Ngang, cùng với Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão, Tần trưởng lão, bọn họ trao đổi ánh mắt, thở dài nặng nề, dường như cuối cùng đã đạt thành nhất trí trên vấn đề nào đó.
Tông chủ Trần Huyền Ngang chậm rãi đi tới, vỗ nhẹ lên vai Phương Nguyên, nói:
- Đi theo ta!
Phương Nguyên lập tức hơi ngẩn ra:
- Muốn đi đâu?
Trần Huyền Ngang thở dài, nói:
- Đây là bí mật lớn nhất của Thanh Dương Tông, ta sớm đã có ý cho ngươi, ám chỉ ngươi rất nhiều lần, hy vọng ngươi có thể ở lại Thanh Dương Tông, nếu ngươi đáp ứng thì đã sớm có thể cho ngươi rồi, chỉ là nhìn ra được, chí của ngươi không ở Thanh Dương, cuối cùng vẫn muốn đi, theo lý mà nói, không thể nói với ngươi, chỉ là hiện tại, chúng ta đã thương lượng qua...
- ... Bất luận tương lai ngươi đi đâu, ngươi đều có tư cách có được nó!
- Rốt cuộc là thứ gì vậy?
Thấy đám người này nói năng trịnh trọng như vậy, Phương Nguyên cũng hơi có chút nghi hoặc.
Nhưng tông chủ lại không nói nhiều, chỉ đi trước dẫn đường.
Dẫn theo Phương Nguyên, đi tới một ngọn núi thấp bé trước Tử Vân Phong.
Đây là ngọn núi không bắt mắt nhất trong các ngọn núi của Thanh Dương Tông, có điều vị trí lại vừa hay nằm giữa bốn chủ phong trước kia là Thần Tiêu Phong, Tử Vân Phong, Long Ngâm Phong, Ngự Thần Phong, giống như được dãy núi vây quanh, vô cùng thần bí.
Đến dưới núi này, hai người Tần trưởng lão và Thái Thạch trưởng lão liền giao cho tông chủ hai chiếc chìa khóa, sau đó hai người ở lại canh gác, tông chủ và Vân trưởng lão thì dẫn Phương Nguyên dọc theo đường nhỏ trong núi, đi lên núi này.
- Cho tới lần này ngươi ở Âm Sơn Tông nói ra chuyện Nam Hải Vong Tình Đảo, chúng ta mới biết thì ra ngươi đã sớm có giao tiếp với bọn họ, vậy ngươi chắc hẳn cũng đoán được, Lạc Phi Linh, nữ đồ của Tử Vân Phong lúc trước là người đến từ Nam Hải.
Sau khi tông chủ lên núi, mới lên tiếng nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên gật đầu:
- Biết rồi!
Tông chủ nói:
- Vậy ngươi có từng nghĩ tới, người Nam Hải đến Thanh Dương Tông ta làm gì không?
Phương Nguyên nghe vậy, lập tức ngây ra một thoáng, không trả lời.
Trong lòng hắn thực sự tràn ngập nghi vấn.
Đúng vậy, với thân phận lúc trước của Lạc Phi Linh, nàng ta đến Thanh Dương Tông làm gì?
Trước kia hắn đã từng đối thoại với Lạc Phi Linh và Cửu cô, cũng nhìn ra được, Cửu cô rất hiểu biết về Thanh Dương Tông, chỉ có điều hai người bọn họ không nói tới Thanh Dương Tông làm gì.
Lúc trước còn tưởng rằng Lạc Phi Linh có lẽ chỉ đến chơi, nhưng nếu đúng là như vậy, giữa Nam Hải và Vân Châu, cách nhau mấy châu, địa vực vạn dặm, lại không phải đại tiên môn đặc biệt nổi danh, nàng ta vì sao lại chọn nơi này?
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang trực tiếp trả lời:
- Nếu đoán không sai, lúc trước nàng ta vì thứ này mà đến!
Lúc này, bọn họ dọc theo đường nhỏ trong núi vòng vèo mà lên, cũng đi tới trước một vách đá mọc đầy cỏ dại, gạt cỏ ra, có thể phát hiện nơi này có một động phủ cực kỳ bí mật, nhìn thì cũng bình thường, không có chỗ nào thần kỳ.
Phương Nguyên hơi do dự, nói:
- Nơi này là...
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thấp giọng nói:
- Nơi này chính là nơi Cố Tùng thái sư thúc năm đó tọa hóa!
- Cố Tùng thái sư thúc?
Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, ngưng thần quan sát động phủ.
Đối với vị Cố Tùng thái sư thúc này, hắn không xa lạ gì, thậm chí người này có sức ảnh hưởng cực lớn đối với mình.
Lúc trước Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn, liên thủ thiết lập Tiên Tử Đường, để những đệ tử hàn môn không tiền không thế bọn họ có cơ hội thi vào tiên môn tu hành, chính là nhờ có Cố Tùng thái sư thúc, mà mình khổ học mười năm, cuối cùng sau khi giành được hạng nhất, cũng bởi vì Cố Tùng thái sư thúc đột nhiên tọa hóa, mới hủy bỏ một khoa Đạo Nguyên Chân Giải, khiến cho mình rơi vào phàm trần.
Có điều sau khi vào tiên môn, nhờ có một lá thư Đạo Nguyên Chân Giải Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, khiến cho mình bỗng nhiên được mở khiếu, nhận truyền thừa Thiên Diễn Thuật trong Đạo Nguyên Chân Giải, lúc này mới có tu vi thành tựu hiện giờ!
Bởi vì trước khi mình vào tiên môn, Cố Tùng thái sư thúc đã tọa hóa, bởi vậy mình chưa được thấy hắn.
Nhưng lại vĩnh viễn không quêncái tên này.
- Từ sau khi Cố Tùng thái sư thúc tọa hóa, động phủ này liền bị phong ấn, người ngoài thậm chí cũng không biết, mà khi chúng ta tuyên bố với bên ngoài, cũng chỉ nói một tòa động phủ khác là của lão nhân gia hắn, theo lý thuyết, chỉ có kế nhiệm chức đại trưởng lão Thanh Dương Tử Trản và thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ hương khói của Thanh Dương, mới có thể nắm giữ bí mật này, trước đây ta đã mấy lần ám chỉ ngươi, hy vọng ngươi có thể lưu lại kế thừa hương khói Thanh Dương, nhưng ngươi cứ không chịu, ta cũng vẫn giấu ngươi, nhưng đến hiện giờ, ta không muốn giấu ngươi nữa.
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Lúc trước khi giao tiếp, không biết bọn họ là người của Vong Tình Đảo, chỉ biết bọn họ rất mạnh, địa vị cao, về sau kiến thức nhiều hơn, dần dần tất nhiên cũng đoán được bọn họ là người của Nam Hải Vong Tình Đảo!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Ngươi ở đó có bằng hữu à?
Phương Nguyên nói:
- Có một bằng hữu rất tốt!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Chỉ là bằng hữu thôi sao?
Phương Nguyên nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
- Có một số lời không nên nói rõ...
Lý Hồng Kiêu cũng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó do dự nói:
- Cho nên... Chỉ xem như có ước định?
Phương Nguyên gật đầu.
Lý Hồng Kiêu cười lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng trách ngươi luôn giả ngu!
Phương Nguyên lần này không nói gì, cũng không giả ngu, mà là trực tiếp coi như không nghe thấy.
Lý Hồng Kiêu trực tiếp quay đầu nhìn hắn, nói:
- Nếu đã như vậy, vì sao không trực tiếp đi tìm nàng ta?
- Chưa tới lúc...
Phương Nguyên thở dài một tiếng, sau đó lại cười khổ nói:
- Chủ yếu vẫn là thực lực kém quá xa!
Lý Hồng Kiêu bĩu môi, vừa định nói tiếp, lại đột nhiên hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn vào trong không trung, liền thấy một chiếc pháp chu cực lớn từ phía đông đang tới, từ từ dừng lại trên vùng trời Thanh Dương Tông, sau đó có mấy thân ảnh tay áo bào dài có mấy từ trên pháp chu bay xuống, từ khí cơ cho thấy, mấy người này không ai không phải là hạng người khí cơ thâm trầm, tu vi hơn người, hiển nhiên không giống người thường.
- Tới rồi...
Phương Nguyên nhìn thấy mấy người này, cũng thấp giọng thở dài, chậm rãi đứng lên.
Chỉ thấy mấy người đó đều mặc bào phục màu tím của Tiên Minh, trong đó Phương Nguyên nhìn thấy Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn, Tuần Giám Sứ Triệu Trí Trăn đã gặp ở Trung Châu, chủ khảo áo đen trước đây cũng từng gặp ở đại khảo lục đạo Trung Châu, trừ bọn họ ra còn có mấy vị Tuần Giám Sứ mà Phương Nguyên chưa bao giờ thấy, được vây ở giữa là một vị lão tu râu dài mặc áo trắng.
- Bái kiến mấy vị tiên sứ...
Phương Nguyên khom người, khách khí thi lễ với mấy người này.
- Ài, Phương Nguyên tiểu hữu...
Tuần Giám Sứ Triệu Trí Trăn nhìn Phương Nguyên một cái, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ than khẽ.
- Thôi, trước tiên tìm chỗ nói chuyện đã!
Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn vội vàng khuyên một câu, Phương Nguyên liền đứng dậy, muốn dẫn bọn họ tới Thanh Dương chủ điện, nhưng mấy vị này lại tỏ ý không cần, vào tiểu lâu của Phương Nguyên, ngồi xuống trong phòng khách, Lý Hồng Kiêu có chút quan tâm, nhưng vẫn theo lễ số, không vào theo, thế là trong phòng khách tiểu lâu, chỉ còn Phương Nguyên cùng với mấy vị Tuần Giám Sứ, còn có người lớn tuổi áo trắng kia.
Sau khi ngồi xuống, lão giả áo trắng râu dài nhìn Phương Nguyên một cái, thấp giọng nói:
- Chuyện lần này rất nghiêm trọng!
- Chuyện đương nhiên rất nghiêm trọng, nếu không sao lại có tới ba vị Tuần Giám Sứ cộng với một vị Trấn Thủ chuyên môn vì mình mà đến?
Phương Nguyên nghe vị lão giả áo trắng kia nói vậy, cười khổ một tiếng, nhưng cũng không quên đạo đãi khách, nấu cho mấy vị mỗi người một ly đan trà, nhất nhất đưa đến trên tay bọn họ, sau đó mới ngồi xuống nghe bọn họ tuyên bố sự trừng phạt đối với mình.
Bộ dạng thong dong và hờ hững này cũng khiến mấy vị phải nhìn Phương Nguyên với ánh mắt khác.
Vốn có lẽ cũng chuẩn bị một số lời trách cứ, nhưng hiện giờ lại không nói ra được.
Thở dài nhìn nhau một cái, cũng đều từ trong mắt nhau nhìn thấy một tia thương xót...
- Trà ngon.
Lão giả áo trắng chậm rãi nhấp một ngụm, thở dài một tiếng, buông chén trà, nhìn Phương Nguyên nói:
- Chuyện Âm Sơn Tông đã điều tra xong, tà môn bực này, bị diệt không oan, nhưng ngươi không nên giết Chu Linh Đồng đó, lúc này nói với ngươi cũng không có tác dụng gì, hắn là người của Tiên Minh Ám Tử Đường, để bồi dưỡng ra bọn họ, Tiên Minh phải bỏ rất nhiều tâm huyết, nhưng không ngờ một người không cẩn thận bị ngươi giết chết, bất kể là như thế nào, ngươi lần này cũng phạm phải quy củ của Tiên Minh, cho dù muốn bảo vệ ngươi, cũng không tiện xuất thủ.
- Ta minh bạch!
Phương Nguyên gật đầu, thản nhiên nói:
- Người sinh ra ở hậu thế, luôn nên tuân thủ quy tắc, ta ở trong quy tắc này tất nhiên không thể nhảy ra, người đó ta không thể lưu lại, cho nên không giết hắn không được, nhưng ta cũng nguyện ý nhận trừng phạt vì giết hắn...
Hắn lúc này không định phân biện gì cho mình.
Chu Linh Đồng lúc ấy sở dĩ không ngại mình, là vì có quy củ hộ thể.
Trước khi mình giết hắn, đã biết sẽ bị trừng phạt, đây vốn là chuyện đoán trước được được rồi.
- Tiểu bối ngươi...
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn lúc này không nhịn được nhíu mày, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trầm giọng nói:
- Vì sao phải vào thời điểm mấu chốt này làm ra chuyện không có lý trí như vậy? Chu Linh Đồng đó quả thật nền tảng không sạch sẽ, tâm thuật bất chính, nhưng hắn dù sao cũng là người của Tiên Minh, Tiên Minh có quy củ của Tiên Minh, ngươi là người được Tiên Minh lựa chọn, nếu có người ngoài ỷ vào cảnh giới khinh ngươi, giết ngươi, Tiên Minh sẽ không cho phép, nhưng lần này ngươi giết người ta, cũng phạm sai lầm lớn, Tiên Minh cũng không cho phép...
Nói xong liền thở dài:
- Nếu không phải lần này Thái Hư tiên sinh tự mình cầu tình cho ngươi, ngươi thậm chí có khả năng sẽ bị...
- Xin Triệu tiên sinh thay ta cảm tạ Thái Hư tiên sinh...
Phương Nguyên nhẹ nhàng thi lễ, lạnh lùng nói:
- Ta nguyện ý nhận trừng phạt, nhưng ta cảm thấy rất đáng!
- Nhưng ngươi...
Triệu Chí Trăn có chút tức giận, ngừng lại một chút, mới hạ thấp giọng, nói:
- Nhưng ngươi có biết cái giá phải trả là gì không? Tiên Minh để bồi dưỡng đám Tiên Miêu các ngươi mau chóng trưởng thành, mở Côn Luân Sơn Hỗn Độn Đạo Điện, không biết ban thưởng bao nhiêu tạo hóa và tài nguyên.
Chương 997 Sự trừng phạt của Tiên Minh (2)
- Trong những ngày gần đây ngươi công khai tâm pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ở Thanh Dương Tông, đây là chuyện tốt, nhưng ở Côn Luân Sơn, công khai đâu chỉ là thần pháp, thậm chí còn có rất nhiều tiên pháp, cùng với một bộ phận thiên công, ngươi vốn là người mà ta và Thái Hư tiên sinh xem trọng nhất, nhưng hiện tại...
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, liền không nhịn được mà trầm mặc.
Hắn lại nghiêm túc suy nghĩ, nếu như cho cơ hội quay lại, mình liệu có giết Chu Linh Đồng hay không?
Sau đó phát hiện mình vẫn sẽ làm như vậy, trong lòng liền dễ chịu hơn!
Lão giả râu dài áo trắng đó lúc này thở dài một tiếng, nói:
- Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, Tiên Minh dù sao vẫn tiếc tài, hơn nữa sau chuyện Âm Sơn Tông bị diệt quả thật cũng tra ra rất nhiều thứ, mà trong đó, lại có không ít chuyện liên quan tới Chu Linh Đồng, hắn cũng coi như bị trừng phạt đúng tội, bởi vậy Thái Hư tiên sinh xin chúng ta mở một mặt lưới với ngươi, lần này chúng ta sẽ không phạt gì ngươi, chỉ là cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn Hỗn Độn Đạo Điện đã không còn, đạo Tử Bảng Tiên Chiếu đó, ngươi trả lại đi.
- Chỉ mất đi cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn thôi à?
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra.
Hắn đứng dậy, hai tay dâng một đạo tử chiếu Tiên Minh đặc biệt đưa cho mình sau đại khảo lục đạo .
Hiện giờ hắn đã minh bạch ý nghĩa mà tử chiếu này đại biểu, nhưng cảm thấy cũng chẳng có gì phải tiếc.
Trên thực tế, lần này trừng phạt của Tiên Minh đối với hắn, đã nhẹ hơn trong tưởng tượng.
Cũng không biết có phải bởi vì Chu Linh Đồng bị tra ra nền tảng không sạch sẽ, trong Tiên Minh không ai nguyện ý ra mặt cho hắn, hay là Thái Hư tiên sinh tự mình giúp mình cầu tình, dẫn tới Tiên Minh mở một mặt lưới, nhưng lần trừng phạt này trên bản chất thì chẳng khác nào là không có.
Tiên Minh chỉ thu hồi tạo hóa vốn đã ban cho mình mà thôi.
Có điều trước khi giao tử chiếu, Phương Nguyên vẫn do dự một chút, sau đó hỏi một vấn đề.
- Vậy ta còn có cơ hội tiến vào Lang Gia Các đọc sách không?
Lão giả râu dài áo trắng đó hơi ngẩn ra, nói:
- Đó là phần thưởng Lang Gia Các tăng cho ngươi, không liên quan gì tới Tiên Minh cả, tất nhiên là vẫn có!
Phương Nguyên gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn một chút.
- Lần này xử phạt đối với ngươi rất nhẹ, một là vì đại kiếp buông xuống, Tiên Minh không muốn chôn vùi thêm một nhân tài, thứ hai cũng là Thái Hư tiên sinh cầu tình cho ngươi, ba là ngươi nguyện ý công khai một đạo thần pháp, truyền thừa cho thiên hạ, điều này cũng phù hợp với lý niệm của Tiên Minh, khiến cho rất nhiều tiền bối trong Tiên Minh xem trọng ngươi, cho nên ngươi xem như gặp may mắn, không phải vì thế mà trả giá quá lớn...
- Nhưng, ngươi phải nhớ rõ, đừng thực sự cho rằng Tiên Minh nương tay, lần sau còn gây ra đại họa, sẽ không cho ngươi thêm cơ hội đâu!
Trưởng lão áo trắng thu hồi tử chiếu của Phương Nguyên, hơi do dự một chút, thấp giọng khuyên nhủ.
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vãn bối hiểu mà!
Lão giả dường như vẫn muốn giáo huấn vài câu, nhưng lại không nói ra được gì.
Nhìn Phương Nguyên không giống người không hiểu đạo lý, người như vậy mà muốn giáo huấn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cũng lúc này, lão già áo đen chậm rãi đi ra, chính là chủ khảo áo đen lúc trước từng gặp ở đại khảo lục đạo, hắn trầm giọng nói:
- Lần này lão phu đi theo tới đây, cũng không phải là vì ngươi, mà là vì khôi thủ kiếm đạo tên là Quan Ngạo, kẻ này cũng theo ngươi giết tới Âm Sơn Tông, nhưng ngươi đã gánh tội rồi, hắn sẽ không bị trừng phạt gì, lão phu cũng lo chuyện ngươi bị phạt sẽ ảnh hưởng đến hắn, cho nên đặc biệt tới một chuyến, hy vọng ngươi đừng phá hỏng chuyện hắn tiến vào Côn Luân Sơn...
- Quan Ngạo sư huynh...
Phương Nguyên nghe đến đây, hơi ngẩn ra.
Hắn lúc trước chưa nghĩ tới vấn đề này, lúc này lại không khỏi nỗi lòng hơi rối loạn.
Đúng vậy, mình không có cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn, vậy Quan Ngạo thì sao?
Vưa nghĩ đến đây, không nhịn được nhìn chủ khảo áo đen, muốn nói lại thôi.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn dường như cũng nhìn ra lo lắng trong lòng Phương Nguyên, liền nhẹ giọng giới thiệu:
- Vị này là Phục Ma Trấn Thủ Triệu Thái Tuế, cũng là chủ khảo đại khảo kiếm đạo trước đây, hắn năm đó tung hoành Ma Biên, trấn áp ma vật mấy trăm năm, chính là một trong thập đại thần tướng nổi tiếng gần xa của Tiên Minh, tu vi thâm hậu, thanh danh vang xa, cũng là bạn tốt của Thái Hư tiên sinh, ngươi có thể tin được hắn.
Phương Nguyên nghe vậy, hơi do dự, thấp giọng nói:
- Tiền bối, Quan Ngạo sư huynh của ta đôn hậu thành thật, tính tình đơn thuần, không có tâm kế, vãn bối tất nhiên muốn tốt cho hắn, nhưng sau khi vào Côn Luân Sơn, tiền bối có thể đảm bảo... hắn có thể an toàn không?
- An toàn?
Chủ khảo áo đen nghe vậy, lập tức minh bạch, chậm rãi lắc đầu:
- Hắn không thể an toàn, tất cả người tiến vào Côn Luân Sơn đều không có đãi ngộ này, muốn trưởng thành, làm sao có thể lúc nào cũng an toàn? Có điều lão phu minh bạch ý tứ trong lời nói của ngươi, ngươi là sợ hắn rời khỏi ngươi, bị người ta khi dễ, hãm hại, điều này thì ngươi có thể yên tâm, có lão phu bên cạnh, không ai sẽ làm tổn thương tới một sợi tóc của hắn.
Phương Nguyên nghe thấy vậy, trầm mặc rất lâu mới nói:
- Nhưng vẫn cần tiền bối bao dung đối với hắn nhiều hơn.
Chủ khảo áo đen hơi trầm mặc, không ngờ rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Lão phu có thể cam đoan với ngươi, sẽ đối đãi với hắn như đệ tử thân truyền, ban tất cả tài nguyên cho hắn, đợi tới ngày hắn lên chiến trường Ma Biên, cũng sẽ báo trước cho ngươi!
Chương 998 Cuối cùng vẫn phải đi (1)
Phương Nguyên lại trầm mặc một lát, sau đó gật đầu nói:
- Vậy phiền tiền bối...
Nói xong liền đứng lên thi lễ rất sâu với chủ khảo áo đen này.
Chủ khảo áo đen gật đầu, thản nhiên nhận một lễ này của Phương Nguyên, cũng xác định lời hứa của mình.
- Nếu vậy thì đi đi!
Mấy vị đại nhân vật trong Tiên Minh này làm việc dứt khoát, cũng không ở lâu, càng không định tới chào hỏi tông chủ và trưởng lão của Thanh Dương Tông, thấy mọi việc đã an bài xong, vị lão giả áo trắng đứng lên, chuẩn bị ly khai...
Phương Nguyên nói:
- Uống trà rồi hẵng đi!
Mấy người đó lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, cũng đành nể mặt hắn, sau đó lại ngồi xuống, chậm rãi uống trà.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn lúc này kéo Phương Nguyên sang bên, thấp giọng dặn dò:
- Ngươi cũng đừng quá thất vọng, ý tứ của Thái Hư tiên sinh là ngươi phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, đừng vội phạm sai lầm gì, tu hành cho tốt, lưu ý thêm hướng đi của Tiên Minh, lập chút công đức, đợi chuyện này nguôi đi rồi, lại tích góp thêm khoảng mười vạn công đức, hắn sẽ an bài cho ngươi tiến vào Côn Luân Sơn!
Phương Nguyên gật đầu nói:
- Vãn bối minh bạch, nếu có cơ hội, hy vọng có thể trực tiếp nói lời cảm tạ với Thái Hư tiên sinh!
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn xua tay, thở dài:
- Để sau rồi nói, tôn thượng bị thương, đã bế quan rồi!
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, thấy Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn không muốn nói chi tiết, đành thôi không hỏi.
Lúc này, mấy vị trong đại sảnh cũng đã uống trà xong, cùng nhau ra khỏi tiểu lâu, gật gật đầu với Lý Hồng Kiêu, xem như đã làm lễ bái kiến, sau đó Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, bảo hắn lập tức thu thập chút đồ, đi theo chủ khảo áo đen lên pháp chu.
Quan Ngạo ngây thơ gật đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo lời mà làm.
Pháp chu ầm một tiếng, chậm rãi bay lên không, bay tới chân trời phía đông.
Phương Nguyên đứng dưới núi, từ xa thi lễ với pháp chu, trong lòng bỗng nhiên có chút trống vắng.
Mắt thấy pháp chu nháy mắt đã bay đi hơn mười dặm, sắp biến mất dưới trăng sáng, chợt nghe một tiếng hét vang lên, sau đó chỉ thấy hỏa quang đầy trời, Quan Ngạo từ trong pháp chu nhảy xuống, ầm ầm chạy về, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, chạy tới trước người Phương Nguyên, ánh mắt hốt hoảng nói:
- Phương tiểu ca, ngươi không cần ta nữa à?
Phương Nguyên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới nhìn hắn, cười nói:
- Sao lại nói vậy, ta là để ngươi đi học chút bản sự thôi!
- Phương tiểu ca, ta sẽ chăm chỉ đọc sách, ngươi cứ để ta theo ngươi có được không?
Thân thể Quan Ngạo to như một toà núi nhỏ, lúc này lại vừa ủy khuất vừa sợ hãi nhìn Phương Nguyên.
Nỗi lòng Phương Nguyên cũng lập tức trở nên phức tạp, trầm mặc một hồi, mới nói:
- Quan Ngạo sư huynh, ta cũng không nỡ xa ngươi, nhưng đường lớn lên trời, chúng ta đều phải tự đi, sau này ta phải dốc lòng tu hành, e là không chiếu cố được cho ngươi, huống hồ thiên phú của ngươi đã được hiển lộ, ta cũng dần dần cảm thấy không dạy được ngươi nữa... Lần này vào Côn Luân Sơn, đối với ngươi mà nói là một cơ hội, chỉ cần ngươi đến nơi đó, tu hành thật tốt, huynh đệ chúng ta rồi sẽ có một ngày gặp lại, lần này, không phải là ly biệt, mà là để ngày sau gặp lại!
- Phương tiểu ca, lời ngươi nói luôn lộ ra rất có đạo lý...
Quan Ngạo đầy ủy khuất:
- ... Nhưng ngươi cảm thấy ta nghe hiểu đạo lý này à?
Phương Nguyên bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ chuyến đi này, đối với ngươi đối với ta đều có lợi là được!
Quan Ngạo chớp mắt, không muốn trả lời.
Phương Nguyên nói:
- Phải nghe lời!
Cái đầu to của Quan Ngạo cuối cùng vẫn phải cúi xuống, nói khẽ:
- Ừ!
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, lại nói:
- Lần này đi phải nhớ kỹ, không thể xao nhãng tu hành, mỗi ngày đều phải tinh tiến, không thể lười biếng, không thể quên đọc sách, cho dù đọc không hiểu đạo lý trong đó, cũng phải ghi nhớ trong lòng; nếu có người khi dễ ngươi, vậy...
Ngừng lại một chút, nói:
- Nói với Tọa Sư!
Quan Ngạo cực kỳ chán nản, chỉ biết gật đầu ghi nhớ.
Sau đó Phương Nguyên lại thở dài một tiếng, lấy ra một đạo ngọc giản, đưa một đạo thanh khí vào trong đó, nhét vào tay Quan Ngạo, nói:
- Ngươi cầm lấy ngọc giản này, bên trong có pháp lực của ta, nếu gặp phải vấn đề không giải quyết được, vậy thì bóp nát ngọc giản, cho dù ta ở ngoài ngàn vạn dặm, cũng có thể tâm sinh cảm ứng, đến lúc đó ta sẽ tới giúp ngươi, cho nên, không cần sợ hãi!
Quan Ngạo cất đi, một lát sau, mới nhỏ giọng nói:
- Ta không sợ hãi, ta sợ ngươi bị người ta khi dễ...
Phương Nguyên không nhịn được mà bật cười:
- Nếu ta bị khi dễ, sẽ tới tìm ngươi!
Quan Ngạo gật đầu rất nghiêm túc.
Phương Nguyên lại thở dài, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Toan Nghê.
Toan Nghê lập tức phát hiện, có chút cảnh giác ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta biết tuy ngươi là súc sinh, nhưng linh tính mười phần, chắc hẳn cũng hiểu lí lẽ, lần này, ta nghe người ta nói ngươi cắn chết trưởng lão lên tiếng đổ tội lên người Cam Long Kiếm, coi như là báo thù cho hắn rồi, chuyện trước kia nên buông bỏ, hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, đi theo Quan Ngạo sư huynh, nếu hắn gặp nạn, ngươi lên trước, nếu hắn gặp nguy hiểm, ngươi dẫn hắn trốn, chỉ cần ngươi có thể làm được như ta nói, ngày sau trên đại đạo trường sinh, ta cam đoan sẽ cho ngươi một cơ hội hóa thân thành thần thú!
Con Toan Nghê đó lập tức có chút động lòng ngẩng đầu lên, nhưng dường như vẫn hơi do dự.
Phi cầm tẩu thú thế gian, muốn trường sinh, thường thường sẽ bước lên hai con đường.
Một là hóa yêu, thành người, sau đó bước lên con đường giống như người tu hành, từ từ tu hành, nhận ngũ tai thất ách.
Chương 999 Cuối cùng vẫn phải đi (2)
Còn lại chính là hóa thành yêu thú, sau đó hung thú, thần thú, thậm chí là tiên thú trong truyền thuyết.
Nhưng điều này lại có yêu cầu cực cao đối với huyết mạch, không phải cứ nuốt nhả nhật nguyệt tinh hoa là được.
Rất nhiều yêu thú, cả đời cũng không thể thành hung thú, cũng có rất nhiều huyết mạch, vừa sinh ra đã có thể trực tiếp trưởng thành là hung thú, thậm chí thần thú, mà con Toan Nghê này vốn chỉ một con yêu thú hơi chút lợi hại, nhưng đi theo Phương Nguyên lăn lộn lâu như vậy, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu thiên tài địa bảo, đã sớm lặng lẽ trưởng thành là một con hung thú vô cùng lợi hại.
Nó hiện giờ, kỳ thật chỉ giả bộ trước mặt đám người Phương Nguyên thôi.
Thực tế thực lực của nó hiện giờ, cắn chết đại tu Kim Đan bình thường là hoàn toàn không có vấn đề.
Vốn đã có tốc độ trời sinh, lại không biết đã đáng sợ đến trình độ nào.
Nhưng nếu nó muốn hóa thành thần thú, vẫn sẽ vẫn có một cánh cửa cực lớn, có thể cả đời vẫn vô vọng.
Nhưng Phương Nguyên hiện giờ lại cho lời hứa này, không khỏi khiến nó động lòng.
- Meo meo...
Khi Toan Nghê vẫn có chút do dự, trên đỉnh núi, truyền đến một tiếng mèo kêu lười biếng.
Toan Nghê lập tức không nghĩ nhiều, cúi đầu khom lưng, còn ve vẫy đuôi.
Sau đó chủ động đi tới xách bao hành lý trong tay Quan Ngạo, vui vẻ đi lên pháp chu.
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, đành phải thở dài, sửa sang lại nho bào cho Quan Ngạo, nói:
- Ngươi cũng đi đi!
Quan Ngạo nhìn ra tâm ý Phương Nguyên đã quyết, đành phải vừa đi vừa quay đầu bước lên pháp chu.
Đi chưa được mấy bước, lại dặn:
- Đừng quên chiếu cố dược miêu của ta.
Phương Nguyên cười cười gật đầu.
Quan Ngạo lại vừa đi vừa dặn:
- Giờ Thìn mỗi ngày hứng nước đái mèo...
Phương Nguyên bất đắc dĩ, vẫn gật đầu.
Quan Ngạo chạy tới bên cạnh pháp chu, bỗng quay đầu lại, nói:
- Chuyện cứt mèo...
Phương Nguyên trực tiếp sầm mặt xuống: - Mau đi đi...
....
Pháp chu lại bay lên không, lần này Quan Ngạo không xuống nữa.
Phương Nguyên thở dài.
Bạch Miêu trên đỉnh núi đột nhiên nhẹ nhàng nhảy xuống vai Phương Nguyên, đuôi mèo quệt qua mặt Phương Nguyên, kêu khẽ một tiếng, trong tiếng kêu này không còn vẻ bá đạo khi xưa, có chút ý tứ mềm mại.
Cả người Phương Nguyên cứng đờ, nhìn Bạch Miêu với vẻ không thể tin nổi:
- Ngươi đang an ủi ta à?
Bạch Miêu không ngờ còn biết an ủi người ta?
Sự ôn nhu bất chợt, thật sự khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
- Lần này có hối hận không?
Cách đó không xa, Lý Hồng Kiêu chậm rãi đi tới, tuy nàng ta không nghe đối thoại giữa Phương Nguyên và người của Tiên Minh, nhưng nhìn thấy những người này dẫn theo Quan Ngạo rời khỏi, Phương Nguyên thì vẫn yên lành ở lại, liền đoán được sự trừng phạt của Tiên Minh đối với Phương Nguyên là gì, thở dài một tiếng, đi tới phía sau Phương Nguyên:
- Lần này cơ hội vào Côn Luân Sơn, ngay cả chúng ta còn cầu mà không được.
- Vì sao đều tới hỏi ta có hối hận hay không?
Phương Nguyên cười khổ một tiếng:
- Nếu ta hối hận, lúc ban đầu đã không nổi sát tâm với hắn!
Lý Hồng Kiêu thản nhiên lắc đầu, nói:
- Vậy cũng tùy vào ngươi!
Phương Nguyên ngồi xuống ghế, tay cầm một chén trà lạnh, chậm rãi mà uống, cân nhắc một số vấn đề.
Lý Hồng Kiêu một lát sau mới thở dài, phá vỡ sự yên tĩnh, nói:
- Ta cũng muốn giúp ngươi một chút, chỉ tiếc, hiện giờ dựa vào tu vi của ngươi, chỉ sợ trừ tiên pháp ra, không có gì khác có thể giúp ngươi, mà tuy ta tu luyện tiên pháp, nhưng nếu không được cho phép thì không thể truyền một chữ cho người ngoài, bằng không không những không có lợi cho ngươi, ngược lại còn mang họa cho ngươi, mong ngươi có thể minh bạch.
Nói đến đây, thấy bộ dạng lạnh lùng của Phương Nguyên, không nhịn được suy tư một chút, nói khẽ:
- Có điều, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể viết một bức thư tiến cử, để ngươi tới Cửu Trùng Thiên của ta mưu cầu một địa vị cao, tuy cũng không có được truyền thừa tiên pháp, nhưng ít nhất có thể khiến ngươi không phải lo nghĩ tới tài nguyên, tương lai vô vọng với thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng bước vào cảnh giới Nguyên Anh thì không có vấn đề...
- Ta phải đa tạ ngươi đã giúp ta rất nhiều, ơn cứu mạng gì đó, không cần để trong lòng, chúng ta đã không ai nợ ai rồi!
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Thậm chí kể ra, hiện tại còn là ta nợ ngươi, cho nên ngươi không cần phải lo lắng cho ta quá nhiều!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, thấy vẻ mặt Phương Nguyên trầm thấp, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng tới truyền thừa tiên pháp.
Trong thâm tâm có chút không đành lòng, lại tính toán một phen.
Một lát sau, nàng ta dường như thầm hạ quyết tâm, trên mặt cũng không lộ ra, chỉ bỗng nhiên bật cười, nói:
- Bất kể là như thế nào, ngươi cũng coi như làm xong hết việc rồi, có thể tẫn tình địa chủ, dẫn ta dạo chơi Vân Châu này không?
- Vân Châu xa xôi cằn cỗi, thực sự không có gì hay cả!
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười nói:
- Có điều nếu ngươi thực sự muốn đi dạo các nơi, ta sẽ dẫn ngươi đi một chút!
Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy ngươi có chút tức giận, khẽ hừ một tiếng, không lên tiếng trả lời.
Phương Nguyên đang bụng đầy tâm sự, cho nên không phát hiện biến hóa cảm xúc của nàng ta.
Lý Hồng Kiêu ngồi một lúc, bỗng nhiên nói:
- Thôi, chỗ này chẳng có gì hay mà chơi, ngày mai ta sẽ đi.
Phương Nguyên hơi ngẩn ra:
- Nhanh vậy à?
Lý Hồng Kiêu hất cằm nói:
- Thì sao?
Phương Nguyên nói:
- Vậy ngày mai ta tới tiễn ngươi!
Lý Hồng Kiêu tức tới trán nổi gân xanh, bất mãn hừ một tiếng, đứng dậy đi tới hành cung.
Phương Nguyên thở dài bất đắc dĩ.
....
Cho tới khi Lý Hồng Kiêu đi rồi, trong bóng râm chung quanh Tiểu Trúc Phong, mới có mấy lão già chậm rãi hiện hình, chính là đám người tông chủ, Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão, Tần trưởng lão.
Chương 1000 Trời hạ tàn phiến (1)
Từ lúc pháp chu Tiên Minh hàng lâm bọn họ đã biết rồi, chỉ ngại ở thân phận, không hiện thân, cho tới lúc này mới đi ra, nhưng vẻ mặt ai nấy đều phức tạp, không biết mở miệng như thế nào.
- Hậu quả nghiêm trọng lắm à?
Trầm mặc hồi lâu, vẫn là tông chủ Trần Huyền Ngang thấp giọng hỏi.
- Không tính là nghiêm trọng!
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, cười nói:
- Đã nhẹ hơn ta tưởng tượng rất nhiều!
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cân nhắc một chút, nói:
- Nếu không có chỗ để đi, vậy ở lại tiên môn cũng tốt!
- Vẫn phải đi.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Bằng không thì sao có thể cam tâm?
Mấy vị trưởng lão và tông chủ không biết nên trả lời như thế nào, cho dù muốn khuyên Phương Nguyên, cũng không biết nên khuyên ra sao, sau khi nhìn nhau một cái, đều có chút do dự, nhất là bốn người tông chủ Trần Huyền Ngang, cùng với Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão, Tần trưởng lão, bọn họ trao đổi ánh mắt, thở dài nặng nề, dường như cuối cùng đã đạt thành nhất trí trên vấn đề nào đó.
Tông chủ Trần Huyền Ngang chậm rãi đi tới, vỗ nhẹ lên vai Phương Nguyên, nói:
- Đi theo ta!
Phương Nguyên lập tức hơi ngẩn ra:
- Muốn đi đâu?
Trần Huyền Ngang thở dài, nói:
- Đây là bí mật lớn nhất của Thanh Dương Tông, ta sớm đã có ý cho ngươi, ám chỉ ngươi rất nhiều lần, hy vọng ngươi có thể ở lại Thanh Dương Tông, nếu ngươi đáp ứng thì đã sớm có thể cho ngươi rồi, chỉ là nhìn ra được, chí của ngươi không ở Thanh Dương, cuối cùng vẫn muốn đi, theo lý mà nói, không thể nói với ngươi, chỉ là hiện tại, chúng ta đã thương lượng qua...
- ... Bất luận tương lai ngươi đi đâu, ngươi đều có tư cách có được nó!
- Rốt cuộc là thứ gì vậy?
Thấy đám người này nói năng trịnh trọng như vậy, Phương Nguyên cũng hơi có chút nghi hoặc.
Nhưng tông chủ lại không nói nhiều, chỉ đi trước dẫn đường.
Dẫn theo Phương Nguyên, đi tới một ngọn núi thấp bé trước Tử Vân Phong.
Đây là ngọn núi không bắt mắt nhất trong các ngọn núi của Thanh Dương Tông, có điều vị trí lại vừa hay nằm giữa bốn chủ phong trước kia là Thần Tiêu Phong, Tử Vân Phong, Long Ngâm Phong, Ngự Thần Phong, giống như được dãy núi vây quanh, vô cùng thần bí.
Đến dưới núi này, hai người Tần trưởng lão và Thái Thạch trưởng lão liền giao cho tông chủ hai chiếc chìa khóa, sau đó hai người ở lại canh gác, tông chủ và Vân trưởng lão thì dẫn Phương Nguyên dọc theo đường nhỏ trong núi, đi lên núi này.
- Cho tới lần này ngươi ở Âm Sơn Tông nói ra chuyện Nam Hải Vong Tình Đảo, chúng ta mới biết thì ra ngươi đã sớm có giao tiếp với bọn họ, vậy ngươi chắc hẳn cũng đoán được, Lạc Phi Linh, nữ đồ của Tử Vân Phong lúc trước là người đến từ Nam Hải.
Sau khi tông chủ lên núi, mới lên tiếng nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên gật đầu:
- Biết rồi!
Tông chủ nói:
- Vậy ngươi có từng nghĩ tới, người Nam Hải đến Thanh Dương Tông ta làm gì không?
Phương Nguyên nghe vậy, lập tức ngây ra một thoáng, không trả lời.
Trong lòng hắn thực sự tràn ngập nghi vấn.
Đúng vậy, với thân phận lúc trước của Lạc Phi Linh, nàng ta đến Thanh Dương Tông làm gì?
Trước kia hắn đã từng đối thoại với Lạc Phi Linh và Cửu cô, cũng nhìn ra được, Cửu cô rất hiểu biết về Thanh Dương Tông, chỉ có điều hai người bọn họ không nói tới Thanh Dương Tông làm gì.
Lúc trước còn tưởng rằng Lạc Phi Linh có lẽ chỉ đến chơi, nhưng nếu đúng là như vậy, giữa Nam Hải và Vân Châu, cách nhau mấy châu, địa vực vạn dặm, lại không phải đại tiên môn đặc biệt nổi danh, nàng ta vì sao lại chọn nơi này?
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang trực tiếp trả lời:
- Nếu đoán không sai, lúc trước nàng ta vì thứ này mà đến!
Lúc này, bọn họ dọc theo đường nhỏ trong núi vòng vèo mà lên, cũng đi tới trước một vách đá mọc đầy cỏ dại, gạt cỏ ra, có thể phát hiện nơi này có một động phủ cực kỳ bí mật, nhìn thì cũng bình thường, không có chỗ nào thần kỳ.
Phương Nguyên hơi do dự, nói:
- Nơi này là...
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thấp giọng nói:
- Nơi này chính là nơi Cố Tùng thái sư thúc năm đó tọa hóa!
- Cố Tùng thái sư thúc?
Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, ngưng thần quan sát động phủ.
Đối với vị Cố Tùng thái sư thúc này, hắn không xa lạ gì, thậm chí người này có sức ảnh hưởng cực lớn đối với mình.
Lúc trước Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn, liên thủ thiết lập Tiên Tử Đường, để những đệ tử hàn môn không tiền không thế bọn họ có cơ hội thi vào tiên môn tu hành, chính là nhờ có Cố Tùng thái sư thúc, mà mình khổ học mười năm, cuối cùng sau khi giành được hạng nhất, cũng bởi vì Cố Tùng thái sư thúc đột nhiên tọa hóa, mới hủy bỏ một khoa Đạo Nguyên Chân Giải, khiến cho mình rơi vào phàm trần.
Có điều sau khi vào tiên môn, nhờ có một lá thư Đạo Nguyên Chân Giải Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, khiến cho mình bỗng nhiên được mở khiếu, nhận truyền thừa Thiên Diễn Thuật trong Đạo Nguyên Chân Giải, lúc này mới có tu vi thành tựu hiện giờ!
Bởi vì trước khi mình vào tiên môn, Cố Tùng thái sư thúc đã tọa hóa, bởi vậy mình chưa được thấy hắn.
Nhưng lại vĩnh viễn không quêncái tên này.
- Từ sau khi Cố Tùng thái sư thúc tọa hóa, động phủ này liền bị phong ấn, người ngoài thậm chí cũng không biết, mà khi chúng ta tuyên bố với bên ngoài, cũng chỉ nói một tòa động phủ khác là của lão nhân gia hắn, theo lý thuyết, chỉ có kế nhiệm chức đại trưởng lão Thanh Dương Tử Trản và thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ hương khói của Thanh Dương, mới có thể nắm giữ bí mật này, trước đây ta đã mấy lần ám chỉ ngươi, hy vọng ngươi có thể lưu lại kế thừa hương khói Thanh Dương, nhưng ngươi cứ không chịu, ta cũng vẫn giấu ngươi, nhưng đến hiện giờ, ta không muốn giấu ngươi nữa.