-
Chương 866-870
Chương 866 Tử Đan đấu pháp (1)
Sau khi thấy được bản chất pháp thuật Vệ Ngư Tử thi triển, hắn bèn lấy núi chế biển, dùng Thổ khắc Thủy, cường hành bức khiến Vệ Ngư Tử buông bỏ thần thông, chuyển sang so liều võ pháp!
Về mặt bản chất, thần thông hai người vẫn có chút khác biệt.
Thần thông Vệ Ngư Tử có thể dùng để đấu pháp với bất cứ kẻ nào, ở bất kỳ thời điểm nào.
Trong khi thần thông này của Phương Nguyên lại chỉ có thể dùng để phá giải thần thông Vệ Ngư Tử, chứ lúc đối phó những người khác thì vô dụng.
Cao thấp trong đó rất rõ ràng, có thể thắng được trận chiến này, hắn đã rất biết đủ.
- Ngũ đạo khôi thủ quả nhiên danh bất hư truyền...
Ngay lúc Phương Nguyên vừa nhận lấy ma hạch Vệ Ngư Tử đưa cho, còn chưa kịp kiểm đếm số lượng, sương mù dày đặc chung quanh lại lần nữa đại biến, mấy đạo thân ảnh trầm mặc theo dõi chiến cuộc bỗng chậm rãi đứng lên, một thân chiến ý ngẩng cao, tựa hồ thấy Phương Nguyên vừa trải qua hai trường đại chiến, trong lòng đã có chút kiềm chế không được, có ý muốn ra tay.
- Phương tiểu hữu, lão đà tử (kẻ gù) ta pháp lực không so với được người tuổi trẻ các ngươi, nhưng nếu đã đến đây rồi, vậy liền cũng mong Phương tiểu hữu chỉ điểm mấy chiêu, để xem Đỉnh Đảo Ngũ Hành pháp này của lão phu có vào được pháp nhãn của ngươi không!
Ông lão gù tay chống quải trường hình rồng, khuôn mặt nhìn rất già nua cười ha ha đi ra.
- Ha ha, ngươi tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, ta lại muốn xem xem Lôi Pháp của ngươi với Cửu U Hóa Cốt Lôi của ta thứ nào mạnh hơn!
Ở phía khác, một người khoác áo đen, trên mặt đeo mặt nạ khô lâu cũng thấp giọng cười nói.
- Ngươi có thể khiến Vệ Ngư Tử nhận thua chẳng qua là nhờ võ pháp, vậy tới thử xem võ pháp của ta thế nào đi?
Lại có nam tử khoác áo choàng đen sì như mực, tay nắm lấy hai thanh đoản thương sáng loáng tiến tới.
- Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân, mong được đạo hữu chỉ giáo...
Một vị nam tử khoác áo bào xanh, tay nắm một chuôi Ngọc Như Ý đi ra từ trong sương mù.
Chỉ chớp mắt, từ xung quanh đã bước ra mấy người muốn khiêu chiến hắn.
Nơi xa còn có một vài người tiềm phục ngo nge muốn động, như là đang chờ đợi cơ hội.
Những người này sau khi thấy được Phương Nguyên áp chế huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, lại vẫn không sinh tâm sợ hãi, ngược lại càng chiến ý ngẩng cao, từ điểm này liền có thể thấy được, những thiên kiêu đến từ các nơi trong Cửu Châu này quả thực đều là hạng người tâm cao khí ngạo, có được thần thông độc môn của riêng mình, đồng thời còn rất tự tin...
Đương nhiên, ngoài ra cũng có một tầng nguyên nhân khác nữa, nếu nói vừa nãy bọn hắn chẳng qua là không phục với lời khiêu khích “vô địch thủ” của Phương Nguyên, như vậy hiện tại lý do bọn hắn ra tay với Phương Nguyên lại càng đầy đủ, bởi vì bọn họ thấy được ma hạch trong tay Phương Nguyên!
Tuy không biết trong tay Phương Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu ma hạch, nhưng vừa rồi ai nấy cũng đều tận mắt thấy được hắn thu đi ma hạch trong tay huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, ba người này đều là cao thủ hiếm có, đã tranh đấu trong bí cảnh suốt một ngày, ma hạch trong tay sao có thể là số ít? Điều này đồng nghĩa với, nếu mình đánh bại được Phương Nguyên, vậy liền bằng với cầm được ma hạch tương đương bốn cao thủ.
Nhiều ma hạch như vậy, vô luận thế nào đều có tư cách tranh đoạt một vị trí trong top năm, thậm chí là top ba.
- Thịnh tình không thể chối từ!
Phương Nguyên quét mắt nhìn lướt qua bốn phía, hít sâu một hơi, chậm rãi cúi mặt xuống.
Khắc sau, hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Vậy thì lên hết một lượt đi!
- Lên hết một lượt?
Đám người khiêu chiến lập tức kinh hãi, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Nhưng lúc ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Phương Nguyên đã đạp bước tiến tới, một thân pháp lực kích đãng.
Thanh khí như sóng triều, đồng loạt tấn công về phía đám đông trước mặt.
Chư vị cao thủ ẩn thân trong sương mù dày đặc đồng loạt hiện thân, ai nấy đều muốn giao thủ cùng Phương Nguyên, kể ra cũng là một chuyện khiến Phương Nguyên rất có mặt mũi. Xét theo khía cạnh nào đó, điều này đại biểu cho sự khẳng định của mọi người đối với thực lực hắn, cảm thấy hắn tự xưng “vô địch thủ” không hoàn toàn chỉ là khoác lác. Nhưng khiến người không nghĩ tới chính là, Phương Nguyên không chỉ gần gần cảm thấy mình có lực lượng tự xưng vô địch, sự cuồng vọng của hắn còn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, quát khẽ một tiếng, thanh khí bên người lưu chuyển, bao phủ hoàn toàn phạm vi mấy chục trượng chung quanh.
Tiếp sau, từ trong thanh khí cuồn cuộn, một con Chu Tước dài bảy tám trượng bay ra, lôi điện quấn quanh toàn thân, lôi quang thiêu đốt khiến người không dám nhìn thẳng, hai cánh giang rộng, hung lệ vô song, điên cuồng vọt tới ông lão gù tay chống quải trượng hình rộng...
Cùng lúc, sau lưng hiển hóa Bất Tử Liễu, cành liễu như roi quất về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông.
Sau cùng, hắn vươn ra một tay, thanh khí hóa kiếm, đâm thẳng hướng nam tử tay cầm song thương.
- Thật muốn đơn đấu chúng tu?
Bên ngoài bí cảnh, không biết bao nhiêu người thấy được cảnh này, nhất thời đều nghẹn họng trân trối.
Vô luận thế nào, đấu pháp như vậy, thực sự là quá tùy tiện.
Thậm chí không khác gì tự sát?
Đối diện thực tế đó, Phương Nguyên lại vẫn nhìn như không thấy, điều này càng khiến người suy nghĩ không thông...
Chỉ có chính bản thân Phương Nguyên là hiểu mình muốn làm gì!
Hắn phát hiện, dù là đối mặt tu sĩ Tử Đan, áp lực lên người hắn vẫn không đủ lớn.
Nếu đã không đủ lớn, như vậy thử pháp liền không cách nào sảng khoái!
Thế là, dứt khoát đơn đấu chúng nhân xem sao?
Có lẽ sẽ không địch lại, nhưng vậy cũng không sợ, chí ít hắn còn có chiêu giữ mạng...
Ai sợ ai?
...
...
Chương 867 Tử Đan đấu pháp (2)
Oanh!
Chu Tước vọt tới trước mắt lão giả lưng còng, trước mặt đối phương bỗng chợt tối sầm, quải trượng hình đầu rồng trùng trùng nện xuống đất, trước người lập tức hiện ra năm đạo quang hoa, xoay tròn như vòng nước xoáy, dẫn động hư không xung quanh, sinh ra lực lượng kéo xé lớn đến khó mà hình dung, xé con Chu Tước kia thành mảnh nhỏ, tiếp sau, năm đạo quang hoa bay múa vòng quanh người hắn, rồi đột nhiên cuốn thốc phương viên mấy chục trượng.
Bất Tử Liễu đánh về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông, hai người đều khẽ nhướng mày, nam tử mặt nạ khô lâu âm thầm niết động pháp ấn, hư không trước mặt lập tức sinh ra từng đạo lôi quang màu đen, sát na khi tiếp xúc với lôi quang màu đen, cành Bất Tử Liễu liền khô héo, hắc khí lan tràn về phía Phương Nguyên.
Nam tử nho nhã Thanh Lưu tông thì lại trực tiếp đưa tay lên, bắt lấy cành Bất Tử Liễu đánh tới trước mặt, trên cành liễu lấp lánh lôi quang, nhưng chỉ thấy bàn tay hắn hóa thành chất ngọc màu trắng nhạt, hoàn toàn không bị chút thương tổn nào, thậm chí hắn còn đột nhiên lùi ra sau một bước, sau đó nín thở, cường hành giật Bất Tử Liễu về phía mình.
Bành! Bành!
Cũng sát na này, kiếm của Phương Nguyên đã chém tới người cầm hai thanh đoản thương.
Kiếm quang sắc bén đáng sợ, song đối phương vẫn mặt lạnh như tiền, giơ lên đoản thương màu bạc, đón đỡ trường kiếm của Phương Nguyên.
Lực lượng trên thân kiếm sao mà to lớn, nhưng hắn vẫn không hề thối lui dù chỉ nửa bước, tựa hồ còn có dư lực.
Cùng lúc, thanh đoản thương còn lại trong tay hắn đâm thẳng tới mặt Phương Nguyên.
Chớp mắt, Phương Nguyên cùng lúc tấn công bốn người, mà bốn người kia lại đều không hề thối lui, ngược lại trực tiếp phản công.
Phương Nguyên hít sâu một hơi, nhủ thầm:
- Sướng khoái...
Chớp mắt, hắn khẽ niết phù pháp, thần thông lập tức xuất hiện biến hóa.
Chu Tước bị lão tu lưng còng xé nát đột nhiên hóa thành mấy chục con Chu Tước nhỏ hơn, như bươm bướm bay rợp trời, hỏa ý càng đậm, tán phát ra bốn phương tám hướng, vây quanh lão tu lưng còng, miệng phun từng đạo lôi quang đáng sợ...
Phía bên kia, nam tử đeo mặt nạ khô lâu thi triển Âm Lôi phản phệ Phương Nguyên, lại chợt thấy hư không chung quanh ngưng trệ, phảng phất như sa vào biển sâu, nhất cử nhất động đều bị trở lực cực lớn, lúc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một con Thanh Lý đang bơi giữa không trung, cuốn theo thủy trạch chi lực tưởng như vô biên vô tận, vây khốn mình ở trong đó, hệt như là một phương thủy lao, không thể động đậy.
Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân dùng sức kéo cành Bất Tử Liễu, lại thấy từ trên Bất Tử Liễu, hàng trăm hàng ngàn nhánh liễu đồng loạt thuận thế bay tới, từng nhánh từng nhánh quấn quanh hắn, chẳng mấy chốc đã bọc hắn lại như chiếc bánh ú, mặt đều không thấy đâu.
Nhân cơ hội này, Phương Nguyên hít sâu một hơi, đột nhiên rống lên giận dữ.
Sưu … Sưu … Sưu … Sưu.
Lúc này hắn đang trực diện lao tới nam tử áo đen tay cầm ngân thương sáng bóng, thanh kiếm trong tay bất ngờ vung lên, liền một chuỗi kiếm thế hắt vẫy ra, không ngừng cường công nam tử áo đen, chỉ chớp mắt đã tung ra trọn vẹn mấy chục kiếm...
Nam tử tay cầm ngân thương cảm nhận được áp lực điên cuồng tăng lên, song thương vung ra ngăn đỡ, toàn thân kín không kẽ hở.
Bành … Bành … Bành
Dưới thế công của Phương Nguyên, hắn liên tục giật lui mấy bước, nhưng không bị Phương Nguyên đánh vỡ thế phòng thủ.
- Mạnh vậy ư?
Phương Nguyên không thể một hơi đánh gục đối phương, thần sắc nhất thời hơi ngớ.
Nam tử tay cầm ngân thương ngẩng đầu lên, liếc nhìn Phương Nguyên cười một tiếng:
- Không thì sao, ngươi tưởng ta là ta ướp muối chắc?
Kiếm thế trong tay Phương Nguyên chợt tăng vọt, tiếp tục tấn công, miệng thản nhiên nói:
- Xưa nay ta luôn kính trọng đối thủ, làm gì có chuyện khinh thường người trong thiên hạ...
Trong lòng lại thầm nghĩ: “Con cá ướp muối này nhìn thì yếu nhất, không ngờ võ pháp lại lăng lệ như thế!”
Vốn định một hơi đánh gục tên yếu nhất, lại không ngờ đối phương căn cơ vững chắc, kiên trì cầm cự, nhất thời bị hắn dây dưa. Mấy người còn lại bị thần thông hắn cuốn lấy đã lần lượt phản kích, lão tu lưng còng bị vô số con Chu Tước bao vây, trùng trùng nện mạnh quải trượng, lưng gù bất ngờ nổ tung, từ bên trong bay ra vô số con Thiết Vĩ Xích Đồng Phong vo ve bay loạn.
Xích Đồng Phong vừa xuất hiện liền chấn cánh vù vù, dồn dập bay về phía đám tiểu Chu Tước, ba năm con ong cuốn lấy một con Chu Tước, rất nhanh Xích Đồng Phong liền rào rào rớt đất, bị đốt thành than đan, nhưng Chu Tước cũng bởi thế mà hao hết pháp lực, tan biến vào trong vô hình.
Dù sao vẫn là ong nhiều sẻ ít, tuy liều chết như vậy nhưng Xích Đồng Phong còn sót lại không phải số ít, một mảnh đen nghịt lao vút về phía Phương Nguyên.
Ở một hướng khác, người áo đen đeo mặt nạ khô lâu giơ hai tay giao thoa trước người, niết động pháp thân, quanh người hiển hóa từng đạo tia chớp màu đen răng rắc vang lên, xé vụn thủy trạch do Thanh Lý gọi ra, không chỉ thế, thân hình hắn còn lóe lên, vọt đến giữa không trung, dẫn động vô tận tia chớp màu đen trấn áp thẳng về phía Thanh Lý, hai mắt lấp lánh tia sáng tham lam.
- Lấy Thủy Linh luyện hóa Lôi Linh, đây chính là vật đại bảo cho thần thông Lôi Đạo của ta...
Hứa Ngọc Nhân đang Bất Tử Liễu Lôi Linh trói buộc thì lại bất chợt thở dài một tiếng, chẳng biết từ lúc nào, ở bên cạnh hắn đã xuất hiện một Hứa Ngọc Nhân khác giống hệt như đúc, Hứa Ngọc Nhân này tiến lại chặt đứt tất cả nhánh Lôi Linh Bất Tử Liễu, sau đó hai Hứa Ngọc Nhân liếc nhau, thân hình giao xoa hóa lại thành một rồi lao vút về phía Phương Nguyên.
- Phương đạo hữu, ngươi thần thông kinh người, mọi người đều công nhận, nhưng cùng một lúc chiến với bốn người bọn ta, vẫn là...
Chương 868 Hai đạo thần pháp (1)
Hắn giơ tay lên, bàn tay tán phát quang mang màu trắng ngọc nhàn nhạt, đánh tới sau lưng Phương Nguyên:
- ... Quá miễn cưỡng!
Phương Nguyên quay người, đỡ lấy chưởng này, lại như gặp phải trọng kích, thân hình giật lui ba bốn trượng.
Bên ngoài bí cảnh, trên Tiên Đài Tiên Minh, có người thấp giọng than thở:
- Nếu là đơn đả độc đấu, thanh niên Phương kia hẳn là có thể đánh lại bất cứ người nào, thắng thua chỉ thoáng chốc liền xác định, nhưng hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, rốt cục vẫn hơi yếu chút, phải biết bốn người này, từ Trương đà tử, Hứa Ngọc Nhân đến Mạnh Quỷ Vương, Đan phẩm ai nấy đều là Tử Đan, Vi Long Tuyệt tay cầm song thương tuy Đan phẩm là Kim Đan, nhưng cũng võ đạo cao minh, không thể khinh thường, hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, vô luận thấy thế nào cũng đều có chút phí sức, bại cục đã định...
- Đúng a, Đạo chiến cần nhất vẫn là ổn định, thận trọng từng bước, hắn nhìn có vẻ cũng là tiểu bối hiểu chuyện rõ ràng đạo lý, sao lại hành sự lỗ mãng như thế?
Có người cau mày nói:
- Hắn và ba người Trương đà tử, Hứa Ngọc Nhân, Mạnh Quỷ Vương đều là Tử Đan, cũng đều được truyền thừa thần pháp, căn cơ tương đương, công pháp khó phân cao thấp, tính riêng mỗi người cũng đều là kình địch, một chọi một còn khó phân cao thấp, giờ lại lấy một địch bốn, làm sao có thể chiếm được tiện nghi? Sợ rằng chỉ những Tử Đan xuất thân đại thế gia, đại đạo thống, từ nhỏ đã được tiên pháp truyền thừa mới có khả năng hàng phục chư vị Tử Đan, hắn đúng là tự nhận quá cao, thực lực lại không đủ...
- Chẳng lẽ hắn lo lắng vào sâu trong bí cảnh sẽ gặp phải công chúa Cửu Trọng Thiên và kiếm sư Tẩy Kiếm Trì nên mới cố ý cầu bại?
Chung quanh rộ lên tiếng nghị luận, ai nấy đều không khỏi nghi hoặc.
- Ô Mộc đạo huynh, ngươi thấy thế nào?
Trấn Thủ Tiên Minh nhìn sang các chủ Lang Gia các, nhẹ giọng hỏi.
- Chư vị nói đều có lý!
Ô Mộc tiên sinh trầm mặc nửa ngày rồi mới thấp giọng nói:
- Nhưng đạo lý dễ hiểu như vậy, người ngoài chúng ta không cần nhìn đều hiểu được, các ngươi cảm thấy chẳng lẽ đứa nhóc có thể tu thành Tử Đan kia lại nhìn không ra?
Trấn Thủ Tiên Minh nhíu mày, không nói gì.
Ô Mộc tiên sinh cũng trầm mặc, nửa ngày sau mới nói tiếp:
- Huống hồ, các ngươi cảm thấy, thứ hắn dựa vào thật sự chỉ có mỗi Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thôi ư?
- Đến lúc rồi...
Cũng lúc này, ngay khi ba đại Lôi Linh đều bị người khắc chế, bản thân sa vào vây công, Phương Nguyên lại chợt hít sâu một hơi, sau đó âm thầm đưa ra quyết định:
- Những người này quả nhiên đều là thiên kiêu cái thế, lúc trước nếu ta dựa theo truyền thừa Thiên Lai thành Kim gia một đường tu hành đi tới, thì dù có tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hoàn mỹ đến mấy, chẳng qua cũng chỉ tương đương như bọn họ mà thôi...
Nhưng...
Khắc sau, đón lấy áp lực cường đại từ đám người chung quanh, hắn khẽ lắc tay áo, pháp lực tăng vọt, xông thẳng mà đi.
- ... Ai nói ta chỉ tu luyện một đạo thần pháp?
- Đến lúc thử pháp thực sự rồi...
Hiểm tượng không ngừng phát sinh quanh người Phương Nguyên, nhưng trong lòng hắn lại bùng lên một cỗ chiến ý.
Xích Đồng Quái Phong của Trương đà tử đã đến trước mặt, đuôi ong như sắt, lấp lánh tinh quang, rõ ràng mang theo kịch độc, bản thân Trương đà tử thì lại đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng, giá ngự Điên Đảo Ngũ Hành Pháp, tùy thời tìm cơ hội phát động một kích lôi đình về phía Phương Nguyên.
Mạnh Quỷ Vương, người tu luyện Cửu U Hóa Cốt Lôi thì lại thi triển ra một lồng giam màu đen do lôi quang hóa thành, ý đồ đoạt đi Thủy Tướng Lôi Linh của Phương Nguyên.
Ở một hướng khác, Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt cũng đang một trước một sau giáp công Phương Nguyên.
Vô luận nhìn từ góc độ nào, tựa hồ Phương Nguyên đều đã sa vào tuyệt cảnh.
Chẳng những phải thua, ma hạch trên thân cũng bị người đoạt đi, rời khỏi Đạo chiến, thậm chí thần thông cũng bị tổn hao.
Khăng khăng đúng vào lúc này, pháp lực Phương Nguyên đột nhiên vọt thăng, thanh khí tản ra, cuồn cuộn như mây, chính là lấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, một trong bốn đại huyền pháp Thanh Dương tông, biến hư không phương viên mấy chục dặm quanh người thành một mảnh mê vụ.
Ở trong mê vụ, nội tâm ba vị Tử Đan cộng thêm một vị cao thủ võ đạo đều trầm xuống, thủ chặt tâm thần.
Sát na đó, Phương Nguyên ra tay.
Tay áo phất lên, tựa như đằng long lao thẳng tới bức lui Vi Long Tuyệt mấy bước, sau đó vung chưởng đánh về phía Hứa Ngọc Nhân.
Chưởng vừa tung, ngón tay trong tay áo khẽ vạch động, viết ra phù pháp.
Trong hư không, lôi quang đại thịnh, từng đạo từng đạo công kích trút hướng Hứa Ngọc Nhân.
Lôi quang đáng sợ dị thường, dù là Kim Đan cao giai, sợ rằng cũng không dám đón đỡ, nhưng không ngờ được, cũng trong sát na đó, sắc mặt Hứa Ngọc Nhân vẫn không biến, trên dưới toàn thân tán phát ngọc quang nhàn nhạt, mặc cho thiểm điện đánh lên người, thậm chí ngay cả động tác đều không bị chút nào ảnh hưởng, tay trái nâng lấy Ngọc Như Ý, tay phải đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
- Người này miễn dịch với lôi pháp ư?
Trong lòng chúng nhân đều cả kinh, liếc nhìn Hứa Ngọc Nhân thần sắc bình tĩnh như thường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cao thâm khó lường.
Phương Nguyên lại khẽ híp mắt, nhàn nhạt nói:
- Thì ra là thế!
Tay áo cuốn ngược trở về, lôi quang theo đó thu vào, tiếp sau hắn vươn tay ra, chộp tới Ngọc Như Ý trước ngực Hứa Ngọc Nhân.
Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân một mực bình tĩnh, nhưng sát na đó lại chợt hơi biến, quay người giật lui ra sau.
Cùng lúc, Vi Long Tuyệt lần nữa áp sát, lấy kinh nghiệm đấu pháp của hắn, nhìn một cái, lập tức như hiểu ra điều gì, ngân thương trong tay hung hăng chém lên bàn tay Phương Nguyên đang chộp tới Hứa Ngọc Nhân, ý đồ trước trợ giúp Hứa Ngọc Nhân trốn qua một trảo này.
Chương 869 Hai đạo thần pháp (2)
Nhưng chớp mắt đó, nét mặt Phương Nguyên chuyển lạnh.
Cánh tay vẫn chộp thẳng tới Ngọc Như Ý được Hứa Ngọc Nhân bưng lên trong tay, không có chút nào biến hóa.
Xùy!
Ngân thương rơi xuống, cánh tay phải hắn bị ngân thương trực tiếp chém trúng.
Đám đông chung quanh đều cả kinh:
- Ngũ đạo khôi thủ rốt cục phải thua?
Song cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại vượt ngoài dự kiến của bọn hắn.
Ngân thương vung lên, chặt đứt cánh tay phải Phương Nguyên, nhưng khắc sau, mũi thương vừa lướt qua, quang mang Bất Tử Liễu Lôi Linh sau lưng Phương Nguyên chợt ảm đạm, từng đạo lôi quang tràn vào nhục thân Phương Nguyên, cánh tay phải kia của hắn thuận thế bay thẳng đến trước mặt Hứa Ngọc Nhân, hung hăng đoạt lấy Ngọc Như Ý, sau đó cánh tay này bay trở lại nơi vừa bị chém rụng, lần nữa ráp lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Khắc tiếp sau, hắn tay cầm Ngọc Như Ý, quét ngang dọc theo mặt đất, đánh về phía Vi Long Tuyệt.
Tùy theo động tác này của hắn, Hứa Ngọc Nhân sau khi mất đi Ngọc Như Ý đột ngột quát lớn nhào tới, lao đến trước người Vi Long Tuyệt, hai tay mở ra ôm Vi Long Tuyệt vào trong lòng, trong kinh hãi Vi Long Tuyệt bị Phương Nguyên dùng Ngọc Như Ý trùng trùng kích lên ngực.
Phốc...
Vi Long Tuyệt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt ảm đạm, bước nhanh lui lại.
- Buông tay đi!
Một tiếng than nhẹ vang lên, nghe giọng thì là của Hứa Ngọc Nhân, nhưng tiếng nói lại không xuất phát từ bản thân Hứa Ngọc Nhân, mà xuất phát từ Ngọc Như Ý, tùy theo tiếng quát, trên Ngọc Như Ý vờn quanh bạch mang, biến hóa chợt sinh, bất ngờ hóa lại thành bộ dạng Hứa Ngọc Nhân, cổ vẫn bị Phương Nguyên bóp chặt, thần sắc ảo não, còn Hứa Ngọc Nhân ở đầu bên kia thì lại hóa thành Ngọc Như Ý.
Không chỉ bị Phương Nguyên nhìn ra chân thân, còn bị túm lấy cổ, còn dùng chân thân làm mồi, khiên động Khôi Lỗi Ngọc Nhân, xuất kỳ bất ý đánh bại Vi Long Tuyệt. Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân tự nhiên không mấy dễ nhìn, nhưng vẫn duy trì phong độ bình thường, không giãy dụa, chỉ thở dài một hơi, lúc nói đến buông tay, sắc mặt hơi có chút đỏ lên, rõ ràng là đã nhận thua.
- Đa tạ...
Phương Nguyên lỏng tay, thân hình lướt ra sau.
Hứa Ngọc Nhân ôm lấy cổ, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại, chầm chậm tránh sang một bên theo dõi chiến cuộc.
Ở bên cạnh hắn, có tu sĩ một mực đi theo Phương Nguyên tiến lại, cười hì hì đưa tay ra.
Hứa Ngọc Nhân thở dài một tiếng, tay áo vung lên, mấy trăm viên ma hạch rơi vào tay đối phương.
Tiếp sau, tên tu sĩ này lại đi tới chỗ Vi Long Tuyệt.
Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân khá là phức tạp, thậm chí còn nổi cáu, đến giờ hắn vẫn không biết vì đâu mà Phương Nguyên có thể khám phá ra Ngọc Như Ý là chân thân, nhưng đối với chiêu cướp đi Ngọc Như Ý, chế trụ chân thân thì đúng quả thực không lời nào để nói.
Rầm rầm...
Chỉ trong nháy mắt, chớp lấy cơ hội, liên tiếp đánh bại hai người, Phương Nguyên lại vẫn không có chút nào buông lỏng, tay áo vung lên như sóng triều, lao vút tới đám Thiết Vĩ Xích Đồng Phong đang phóng đến trước mặt, thanh khí phun trào, Chu Tước Lôi Linh lần nữa ngưng tụ, kết hợp cùng Bất Tử Liễu Lôi Linh xông đến Thiết Vĩ Xích Đồng Phong, ngay cả Trương đà tử cũng bị bao phủ, thế công cực cuồng mãnh.
Ở đầu bên kia, thanh khí cũng tăng vọt, ngưng tụ ra một Thần Tướng, cường công Mạnh Quỷ Vương.
Trương đà tử vừa vung vẩy quải trượng hình đầu rồng chống đỡ thế công từ Chu Tước Lôi Linh, vừa âm thầm thi triển thần thông Điên Đảo Ngũ Hành Pháp bao phủ phương viên mấy chục trượng, ngăn cản vô số Lôi Tiên do Bất Tử Liễu Lôi Linh đánh tới. Thấy Phương Nguyên cường công mãnh liệt, thâm tâm hắn đã quyết định lấy thủ làm chủ, một lòng muốn kéo dài chiến cuộc, chờ khi Phương Nguyên kiệt lực mới phản kích, nhưng ý niệm này vừa chớp qua trong đầu, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
- Hô...
Phương Nguyên bức hắn lui mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm bản mệnh thanh khí.
Mới đầu Trương đà tử không quá để ý thanh khí này, nhưng đột nhiên, sau lưng bỗng phát lạnh, chợt thấy thanh khí vòng ra sau người, hình dạng đột ngột biến hóa, hóa ra bộ dạng một Phương Nguyên khác, tay nắm pháp ấn, đánh tới sau lưng...
- Không hay, đây là...
Trương đà tử thất thanh kêu to, sau lưng chịu một kích, miệng phun máu tươi.
Từ trong lưng còng bỗng đột nhiên bay ra mấy đạo phi kiếm, giảo sát Phương Nguyên kia thành mảnh vụn.
Đáng tiếc là, Phương Nguyên kia vô hình vô chất, sau khi bị xoắn thành mảnh vụn, thoáng chốc đã lần nữa thành hình, hoàn hảo như lúc mới đầu, tiếp tục công tới, trước có Lôi Linh, sau có truy kích, Trương đà tử rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã thối lui ra khỏi chiến trường.
Phương Nguyên thấy hắn lui ra, liền cũng không bức bách quá phận, mà quay người chuyển sang công kích Mạnh Quỷ Vương.
Mạnh Quỷ Vương đang muốn luyện hóa Thủy Tướng Lôi Linh, chợt thấy Phương Nguyên chạy đến, tốc độ cực nhanh, ánh mắt quét qua, lại phát hiện đám người Hứa Ngọc Nhân, Trương đà tử, Vi Long Tuyệt đều đã thất bại, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa giận, từ đằng sau mặt nạ khô lâu truyền ra tiếng gầm giận dữ:
- Không thể nào, cùng là Tử Đan, cùng tu luyện thần pháp, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của ngươi sao có thể dễ dàng đánh bại chúng ta?
Phương Nguyên nhàn nhạt đáp:
- Một đạo thần pháp thì đúng là không cách nào dễ dàng đánh bại các ngươi...
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Vừa cất tiếng, hắn vừa thở ra một hơi, vô tận thần thông thi triển, một hơi công liền hơn mười chiêu.
Mạnh Quỷ Vương thấy thế công này của hắn, sắc mặt lập tức đại biến, lôi quang màu đen quấn quanh người, cường hành đón đỡ thế công từ ba đại Lôi Linh của Phương Nguyên. Nhưng sau khi tiếp hơn mười chiêu, đằng sau lưng hắn, một đạo thanh khí khác hiển hóa, điều khiển các loại thần thông, phong hỏa sơn thủy đồng thời bao phủ mà tới, Mạnh Quỷ Vương rốt cục khó mà phòng bị, hai tay bắt đầu run rẩy.
Chương 870 Vô địch chi danh (1)
Đến lúc này, hắn rốt cục đã hiểu vì đâu Trương đà tử gào lên tiếng hét sau cùng kia.
- Ngươi... Ngươi cùng lúc tu luyện hai đạo thần pháp...
Lúc tiếng kêu này ra khỏi miệng, phòng ngự của hắn cuối cùng chống đỡ hết nổi, bị Phương Nguyên vỗ một chưởng lên trán.
Bành!
Thân hình hắn cấp tốc thối lui, đâm vào một khối nham thạch, đụng vỡ nát cả vách đá.
Dù chưa chịu tổn thương trí mạng, nhưng chiến ý trong lòng cũng đã theo đó tan biết sạch, không sót lại chút gì...
Trước lúc này, bọn hắn đều tâm cao khí ngạo, không sợ Phương Nguyên, lý do là bởi bọn hắn cảm thấy, hai bên cùng là Tử Đan, cùng tu luyện thần pháp, không lý nào lại kém ngươi nhiều đến vậy, nhưng giờ, bọn hắn rốt cục ý thức được, quả thực kém không chỉ một điểm nửa điểm...
Bọn hắn chỉ tu luyện một đạo thần pháp, trong khi đối phương lại tu luyện hai đạo.
Lần giao thủ này, bọn hắn chỉ tập trung đề phòng Phương Nguyên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, lại không ngờ rằng, đối phương còn có một đạo pháp môn khác làm chỗ dựa.
- Hai đạo thần pháp, điều này sao có thể?
- Hắn học được từ đâu?
Bên ngoài bí cảnh, nghe được tiếng kêu to này, chúng tu cũng đều chấn kinh, dồn dập đứng bật dậy.
Đối với tu sĩ Tử Đan xuất thân không tốt mà nói, có thể có được một đạo thần pháp đã là trời cao chiếu cố, lại mấy ai may mắn đến mức có thể tu luyện hai đạo thần pháp?
Càng then chốt chính là, chỉ riêng tu luyện một đạo thần pháp đã khiến bọn hắn hao hết căn cơ bản thân, như vậy tên ngũ đạo khôi thủ này tu luyện hai đạo thần pháp, thế thì hắn dung hợp chúng thế nào?
Quan hệ giữa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hết sức phức tạp, Phương Nguyên không nói, người ngoài tự nhiên không cách nào đoán được.
Vào lúc này Phương Nguyên cũng không có tâm tư đi giải thích những chuyện như thế.
Ánh mắt hắn chậm rãi quét tới, chỉ thấy sâu trong nồng vụ còn có không ít người đang theo dõi, sát cơ ẩn hiện, hiển nhiên là đang tìm cơ hội, thế là, hắn dứt khoát vung tay áo lên, vọt thẳng về phía bọn họ, cao giọng cất tiếng truyền khắp bốn phía.
- Phương mỗ đúng là tu luyện hai đạo thần pháp...
Lúc cất tiếng, dưới chân ngưng tụ một con Chu Tước, hai cánh giang rộng, lôi quang vờn quanh, chở hắn xông tới.
- Một pháp tên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, truyền từ Ô Trì quốc Thái Hoa chân nhân!
Dứt lời, hắn đã tiến vào trong nồng vụ, nắm tay khẽ chuyển, thanh khí đậm đặc gào thét mà ra, bao bọc lại vô số tu sĩ ngấp nghé gần đó, tiếp sau tiếng nói hắn lần nữa vang lên:
- Một pháp tên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, truyền từ sư môn Thanh Dương tông!
Lúc nói đến đây, thanh âm hắn thoáng ngừng lại, tấn công thẳng về phía những tu sĩ đang ẩn giấu kia.
- Còn mong chư vị thiên kiêu chỉ giáo, giúp ta ấn chứng pháp môn, bản nhân cảm kích khôn cùng!
Soạt...
Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, một thân thanh khí theo đó mà đi, như một chiếc áo choàng cực lớn, biến hóa khó lường.
Ở bên cạnh hắn có các Lôi Linh như Chu Tước, Thanh Lý, Bất Tử Liễu hộ thể, khiến màu sắc lôi điện quanh người hắn chia thành hai màu rõ rệt, vàng sáng và xanh thẫm, khăng khăng chúng lại giao thoa vào nhau, chuyển hóa tới lui không ngừng.
Phương Nguyên kẹp lấy thần thông này, mang theo một loại cuồng ý khó mà hình dung, bay thẳng vào sâu trong nồng vụ, chỉ sát na, đám Tử Đan âm hiểm ẩn giấu trong sương mù dày đặc, ý đồ ngư ông đắc lợi, hay mấy tên cá ướp muối đến xem náo nhiệt bị cuốn vào, tất cả đều bị hắn bọc vào trong chính diện chiến trường, có người gầm thét, có người kêu lên sợ hãi, cũng có người khóc thảm, cảnh tượng loạn thành một đoàn...
Hoa...
Không biết bao nhiêu tu sĩ áo vàng chui ra từ lòng đất, hai tay kết ấn, bốn đạo Hoàng Cân lực sĩ bay múa đi ra, cuốn theo tia lửa chói mắt, cùng lúc bao vây lấy Phương Nguyên, sau đó đồng loạt nổ tung, bốn đạo Hỏa Long như khoá sắt vây hắn vào bên trong.
Thanh khí trên người Phương Nguyên phóng đại, cuồn cuộn như thủy triều, roi sắt cũng theo đó quét bay bốn đạo Hoàng Cân lực sĩ.
Cùng lúc, hắn đạp bước đi tới, song trảo Chu Tước Lôi Linh bay múa, xé rách cánh tay tu sĩ áo vàng!
- Ông...
Có nữ tử áo trắng đánh đàn phía sâu trong màn sương, tiếng đàn vừa động, đất trời chuyển lạnh, sương kết mấy chục trượng.
Phương Nguyên giậm mạnh chân xuống, liệt diễm bốc lên, biến phiến đất dưới chân thành biển lửa.
Nháy mắt, sương trắng dày đặc chung quanh tan đi, tiếng đàn của nữ tử áo trắng đại loạn, dây cung đứt gãy.
Sưu sưu sưu sưu
Có bảy tám đạo kiếm quang sáng ngời bay ra từ trong sương mù, giao xoa hướng về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên vung từng sợi thanh khí ra khắp bốn phía, thầm vận sơn pháp, mỗi sợi thanh khí đều biến trở nên trầm nặng như núi.
Lúc mấy đạo kiếm quang kia đến trước người hắn thì đã bị thanh khí ép rơi trên đất, không nhấc lên nổi, đám tu sĩ cầm kiếm cũng bị thanh khí chấn nhiếp, miệng trào máu tươi, lồng ngực nổ tung, vụn nội tạng phun hết cả ra.
Các lộ cao thủ ẩn tàng xung quanh không ngừng thi triển thần thông, dồn dập công tới.
Lúc này, Phương Nguyên một lòng điều khiển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, biến hóa không ngừng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành, kết hợp với lực lượng lôi điện cấp tốc biến hóa, lấy pháp phá pháp, lấy công đối công, giờ hắn đã không lưu thủ chút nào, ra tay cực vô tình, đạo Huyền Hoàng chi khí kia cũng biến hóa tới cực điểm, khiến cho ngay cả đám người mai phục này đều còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thần thông Phương Nguyên đánh bay...
...
...
Từ bên ngoài nồng vụ nhìn lại, chỉ có thể thấy được phía đường thẳng tít tắp nơi xa, sương mù không ngừng cuộn trào, hỗn loạn dị thường, ở đó khi thì có thanh khí xông phá sương mù, xông thẳng chân trời, khi thì có lôi quang lấp lánh, chiếu sáng cả một khu vực!
Sau khi thấy được bản chất pháp thuật Vệ Ngư Tử thi triển, hắn bèn lấy núi chế biển, dùng Thổ khắc Thủy, cường hành bức khiến Vệ Ngư Tử buông bỏ thần thông, chuyển sang so liều võ pháp!
Về mặt bản chất, thần thông hai người vẫn có chút khác biệt.
Thần thông Vệ Ngư Tử có thể dùng để đấu pháp với bất cứ kẻ nào, ở bất kỳ thời điểm nào.
Trong khi thần thông này của Phương Nguyên lại chỉ có thể dùng để phá giải thần thông Vệ Ngư Tử, chứ lúc đối phó những người khác thì vô dụng.
Cao thấp trong đó rất rõ ràng, có thể thắng được trận chiến này, hắn đã rất biết đủ.
- Ngũ đạo khôi thủ quả nhiên danh bất hư truyền...
Ngay lúc Phương Nguyên vừa nhận lấy ma hạch Vệ Ngư Tử đưa cho, còn chưa kịp kiểm đếm số lượng, sương mù dày đặc chung quanh lại lần nữa đại biến, mấy đạo thân ảnh trầm mặc theo dõi chiến cuộc bỗng chậm rãi đứng lên, một thân chiến ý ngẩng cao, tựa hồ thấy Phương Nguyên vừa trải qua hai trường đại chiến, trong lòng đã có chút kiềm chế không được, có ý muốn ra tay.
- Phương tiểu hữu, lão đà tử (kẻ gù) ta pháp lực không so với được người tuổi trẻ các ngươi, nhưng nếu đã đến đây rồi, vậy liền cũng mong Phương tiểu hữu chỉ điểm mấy chiêu, để xem Đỉnh Đảo Ngũ Hành pháp này của lão phu có vào được pháp nhãn của ngươi không!
Ông lão gù tay chống quải trường hình rồng, khuôn mặt nhìn rất già nua cười ha ha đi ra.
- Ha ha, ngươi tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, ta lại muốn xem xem Lôi Pháp của ngươi với Cửu U Hóa Cốt Lôi của ta thứ nào mạnh hơn!
Ở phía khác, một người khoác áo đen, trên mặt đeo mặt nạ khô lâu cũng thấp giọng cười nói.
- Ngươi có thể khiến Vệ Ngư Tử nhận thua chẳng qua là nhờ võ pháp, vậy tới thử xem võ pháp của ta thế nào đi?
Lại có nam tử khoác áo choàng đen sì như mực, tay nắm lấy hai thanh đoản thương sáng loáng tiến tới.
- Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân, mong được đạo hữu chỉ giáo...
Một vị nam tử khoác áo bào xanh, tay nắm một chuôi Ngọc Như Ý đi ra từ trong sương mù.
Chỉ chớp mắt, từ xung quanh đã bước ra mấy người muốn khiêu chiến hắn.
Nơi xa còn có một vài người tiềm phục ngo nge muốn động, như là đang chờ đợi cơ hội.
Những người này sau khi thấy được Phương Nguyên áp chế huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, lại vẫn không sinh tâm sợ hãi, ngược lại càng chiến ý ngẩng cao, từ điểm này liền có thể thấy được, những thiên kiêu đến từ các nơi trong Cửu Châu này quả thực đều là hạng người tâm cao khí ngạo, có được thần thông độc môn của riêng mình, đồng thời còn rất tự tin...
Đương nhiên, ngoài ra cũng có một tầng nguyên nhân khác nữa, nếu nói vừa nãy bọn hắn chẳng qua là không phục với lời khiêu khích “vô địch thủ” của Phương Nguyên, như vậy hiện tại lý do bọn hắn ra tay với Phương Nguyên lại càng đầy đủ, bởi vì bọn họ thấy được ma hạch trong tay Phương Nguyên!
Tuy không biết trong tay Phương Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu ma hạch, nhưng vừa rồi ai nấy cũng đều tận mắt thấy được hắn thu đi ma hạch trong tay huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, ba người này đều là cao thủ hiếm có, đã tranh đấu trong bí cảnh suốt một ngày, ma hạch trong tay sao có thể là số ít? Điều này đồng nghĩa với, nếu mình đánh bại được Phương Nguyên, vậy liền bằng với cầm được ma hạch tương đương bốn cao thủ.
Nhiều ma hạch như vậy, vô luận thế nào đều có tư cách tranh đoạt một vị trí trong top năm, thậm chí là top ba.
- Thịnh tình không thể chối từ!
Phương Nguyên quét mắt nhìn lướt qua bốn phía, hít sâu một hơi, chậm rãi cúi mặt xuống.
Khắc sau, hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Vậy thì lên hết một lượt đi!
- Lên hết một lượt?
Đám người khiêu chiến lập tức kinh hãi, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Nhưng lúc ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Phương Nguyên đã đạp bước tiến tới, một thân pháp lực kích đãng.
Thanh khí như sóng triều, đồng loạt tấn công về phía đám đông trước mặt.
Chư vị cao thủ ẩn thân trong sương mù dày đặc đồng loạt hiện thân, ai nấy đều muốn giao thủ cùng Phương Nguyên, kể ra cũng là một chuyện khiến Phương Nguyên rất có mặt mũi. Xét theo khía cạnh nào đó, điều này đại biểu cho sự khẳng định của mọi người đối với thực lực hắn, cảm thấy hắn tự xưng “vô địch thủ” không hoàn toàn chỉ là khoác lác. Nhưng khiến người không nghĩ tới chính là, Phương Nguyên không chỉ gần gần cảm thấy mình có lực lượng tự xưng vô địch, sự cuồng vọng của hắn còn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, quát khẽ một tiếng, thanh khí bên người lưu chuyển, bao phủ hoàn toàn phạm vi mấy chục trượng chung quanh.
Tiếp sau, từ trong thanh khí cuồn cuộn, một con Chu Tước dài bảy tám trượng bay ra, lôi điện quấn quanh toàn thân, lôi quang thiêu đốt khiến người không dám nhìn thẳng, hai cánh giang rộng, hung lệ vô song, điên cuồng vọt tới ông lão gù tay chống quải trượng hình rộng...
Cùng lúc, sau lưng hiển hóa Bất Tử Liễu, cành liễu như roi quất về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông.
Sau cùng, hắn vươn ra một tay, thanh khí hóa kiếm, đâm thẳng hướng nam tử tay cầm song thương.
- Thật muốn đơn đấu chúng tu?
Bên ngoài bí cảnh, không biết bao nhiêu người thấy được cảnh này, nhất thời đều nghẹn họng trân trối.
Vô luận thế nào, đấu pháp như vậy, thực sự là quá tùy tiện.
Thậm chí không khác gì tự sát?
Đối diện thực tế đó, Phương Nguyên lại vẫn nhìn như không thấy, điều này càng khiến người suy nghĩ không thông...
Chỉ có chính bản thân Phương Nguyên là hiểu mình muốn làm gì!
Hắn phát hiện, dù là đối mặt tu sĩ Tử Đan, áp lực lên người hắn vẫn không đủ lớn.
Nếu đã không đủ lớn, như vậy thử pháp liền không cách nào sảng khoái!
Thế là, dứt khoát đơn đấu chúng nhân xem sao?
Có lẽ sẽ không địch lại, nhưng vậy cũng không sợ, chí ít hắn còn có chiêu giữ mạng...
Ai sợ ai?
...
...
Chương 867 Tử Đan đấu pháp (2)
Oanh!
Chu Tước vọt tới trước mắt lão giả lưng còng, trước mặt đối phương bỗng chợt tối sầm, quải trượng hình đầu rồng trùng trùng nện xuống đất, trước người lập tức hiện ra năm đạo quang hoa, xoay tròn như vòng nước xoáy, dẫn động hư không xung quanh, sinh ra lực lượng kéo xé lớn đến khó mà hình dung, xé con Chu Tước kia thành mảnh nhỏ, tiếp sau, năm đạo quang hoa bay múa vòng quanh người hắn, rồi đột nhiên cuốn thốc phương viên mấy chục trượng.
Bất Tử Liễu đánh về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông, hai người đều khẽ nhướng mày, nam tử mặt nạ khô lâu âm thầm niết động pháp ấn, hư không trước mặt lập tức sinh ra từng đạo lôi quang màu đen, sát na khi tiếp xúc với lôi quang màu đen, cành Bất Tử Liễu liền khô héo, hắc khí lan tràn về phía Phương Nguyên.
Nam tử nho nhã Thanh Lưu tông thì lại trực tiếp đưa tay lên, bắt lấy cành Bất Tử Liễu đánh tới trước mặt, trên cành liễu lấp lánh lôi quang, nhưng chỉ thấy bàn tay hắn hóa thành chất ngọc màu trắng nhạt, hoàn toàn không bị chút thương tổn nào, thậm chí hắn còn đột nhiên lùi ra sau một bước, sau đó nín thở, cường hành giật Bất Tử Liễu về phía mình.
Bành! Bành!
Cũng sát na này, kiếm của Phương Nguyên đã chém tới người cầm hai thanh đoản thương.
Kiếm quang sắc bén đáng sợ, song đối phương vẫn mặt lạnh như tiền, giơ lên đoản thương màu bạc, đón đỡ trường kiếm của Phương Nguyên.
Lực lượng trên thân kiếm sao mà to lớn, nhưng hắn vẫn không hề thối lui dù chỉ nửa bước, tựa hồ còn có dư lực.
Cùng lúc, thanh đoản thương còn lại trong tay hắn đâm thẳng tới mặt Phương Nguyên.
Chớp mắt, Phương Nguyên cùng lúc tấn công bốn người, mà bốn người kia lại đều không hề thối lui, ngược lại trực tiếp phản công.
Phương Nguyên hít sâu một hơi, nhủ thầm:
- Sướng khoái...
Chớp mắt, hắn khẽ niết phù pháp, thần thông lập tức xuất hiện biến hóa.
Chu Tước bị lão tu lưng còng xé nát đột nhiên hóa thành mấy chục con Chu Tước nhỏ hơn, như bươm bướm bay rợp trời, hỏa ý càng đậm, tán phát ra bốn phương tám hướng, vây quanh lão tu lưng còng, miệng phun từng đạo lôi quang đáng sợ...
Phía bên kia, nam tử đeo mặt nạ khô lâu thi triển Âm Lôi phản phệ Phương Nguyên, lại chợt thấy hư không chung quanh ngưng trệ, phảng phất như sa vào biển sâu, nhất cử nhất động đều bị trở lực cực lớn, lúc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một con Thanh Lý đang bơi giữa không trung, cuốn theo thủy trạch chi lực tưởng như vô biên vô tận, vây khốn mình ở trong đó, hệt như là một phương thủy lao, không thể động đậy.
Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân dùng sức kéo cành Bất Tử Liễu, lại thấy từ trên Bất Tử Liễu, hàng trăm hàng ngàn nhánh liễu đồng loạt thuận thế bay tới, từng nhánh từng nhánh quấn quanh hắn, chẳng mấy chốc đã bọc hắn lại như chiếc bánh ú, mặt đều không thấy đâu.
Nhân cơ hội này, Phương Nguyên hít sâu một hơi, đột nhiên rống lên giận dữ.
Sưu … Sưu … Sưu … Sưu.
Lúc này hắn đang trực diện lao tới nam tử áo đen tay cầm ngân thương sáng bóng, thanh kiếm trong tay bất ngờ vung lên, liền một chuỗi kiếm thế hắt vẫy ra, không ngừng cường công nam tử áo đen, chỉ chớp mắt đã tung ra trọn vẹn mấy chục kiếm...
Nam tử tay cầm ngân thương cảm nhận được áp lực điên cuồng tăng lên, song thương vung ra ngăn đỡ, toàn thân kín không kẽ hở.
Bành … Bành … Bành
Dưới thế công của Phương Nguyên, hắn liên tục giật lui mấy bước, nhưng không bị Phương Nguyên đánh vỡ thế phòng thủ.
- Mạnh vậy ư?
Phương Nguyên không thể một hơi đánh gục đối phương, thần sắc nhất thời hơi ngớ.
Nam tử tay cầm ngân thương ngẩng đầu lên, liếc nhìn Phương Nguyên cười một tiếng:
- Không thì sao, ngươi tưởng ta là ta ướp muối chắc?
Kiếm thế trong tay Phương Nguyên chợt tăng vọt, tiếp tục tấn công, miệng thản nhiên nói:
- Xưa nay ta luôn kính trọng đối thủ, làm gì có chuyện khinh thường người trong thiên hạ...
Trong lòng lại thầm nghĩ: “Con cá ướp muối này nhìn thì yếu nhất, không ngờ võ pháp lại lăng lệ như thế!”
Vốn định một hơi đánh gục tên yếu nhất, lại không ngờ đối phương căn cơ vững chắc, kiên trì cầm cự, nhất thời bị hắn dây dưa. Mấy người còn lại bị thần thông hắn cuốn lấy đã lần lượt phản kích, lão tu lưng còng bị vô số con Chu Tước bao vây, trùng trùng nện mạnh quải trượng, lưng gù bất ngờ nổ tung, từ bên trong bay ra vô số con Thiết Vĩ Xích Đồng Phong vo ve bay loạn.
Xích Đồng Phong vừa xuất hiện liền chấn cánh vù vù, dồn dập bay về phía đám tiểu Chu Tước, ba năm con ong cuốn lấy một con Chu Tước, rất nhanh Xích Đồng Phong liền rào rào rớt đất, bị đốt thành than đan, nhưng Chu Tước cũng bởi thế mà hao hết pháp lực, tan biến vào trong vô hình.
Dù sao vẫn là ong nhiều sẻ ít, tuy liều chết như vậy nhưng Xích Đồng Phong còn sót lại không phải số ít, một mảnh đen nghịt lao vút về phía Phương Nguyên.
Ở một hướng khác, người áo đen đeo mặt nạ khô lâu giơ hai tay giao thoa trước người, niết động pháp thân, quanh người hiển hóa từng đạo tia chớp màu đen răng rắc vang lên, xé vụn thủy trạch do Thanh Lý gọi ra, không chỉ thế, thân hình hắn còn lóe lên, vọt đến giữa không trung, dẫn động vô tận tia chớp màu đen trấn áp thẳng về phía Thanh Lý, hai mắt lấp lánh tia sáng tham lam.
- Lấy Thủy Linh luyện hóa Lôi Linh, đây chính là vật đại bảo cho thần thông Lôi Đạo của ta...
Hứa Ngọc Nhân đang Bất Tử Liễu Lôi Linh trói buộc thì lại bất chợt thở dài một tiếng, chẳng biết từ lúc nào, ở bên cạnh hắn đã xuất hiện một Hứa Ngọc Nhân khác giống hệt như đúc, Hứa Ngọc Nhân này tiến lại chặt đứt tất cả nhánh Lôi Linh Bất Tử Liễu, sau đó hai Hứa Ngọc Nhân liếc nhau, thân hình giao xoa hóa lại thành một rồi lao vút về phía Phương Nguyên.
- Phương đạo hữu, ngươi thần thông kinh người, mọi người đều công nhận, nhưng cùng một lúc chiến với bốn người bọn ta, vẫn là...
Chương 868 Hai đạo thần pháp (1)
Hắn giơ tay lên, bàn tay tán phát quang mang màu trắng ngọc nhàn nhạt, đánh tới sau lưng Phương Nguyên:
- ... Quá miễn cưỡng!
Phương Nguyên quay người, đỡ lấy chưởng này, lại như gặp phải trọng kích, thân hình giật lui ba bốn trượng.
Bên ngoài bí cảnh, trên Tiên Đài Tiên Minh, có người thấp giọng than thở:
- Nếu là đơn đả độc đấu, thanh niên Phương kia hẳn là có thể đánh lại bất cứ người nào, thắng thua chỉ thoáng chốc liền xác định, nhưng hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, rốt cục vẫn hơi yếu chút, phải biết bốn người này, từ Trương đà tử, Hứa Ngọc Nhân đến Mạnh Quỷ Vương, Đan phẩm ai nấy đều là Tử Đan, Vi Long Tuyệt tay cầm song thương tuy Đan phẩm là Kim Đan, nhưng cũng võ đạo cao minh, không thể khinh thường, hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, vô luận thấy thế nào cũng đều có chút phí sức, bại cục đã định...
- Đúng a, Đạo chiến cần nhất vẫn là ổn định, thận trọng từng bước, hắn nhìn có vẻ cũng là tiểu bối hiểu chuyện rõ ràng đạo lý, sao lại hành sự lỗ mãng như thế?
Có người cau mày nói:
- Hắn và ba người Trương đà tử, Hứa Ngọc Nhân, Mạnh Quỷ Vương đều là Tử Đan, cũng đều được truyền thừa thần pháp, căn cơ tương đương, công pháp khó phân cao thấp, tính riêng mỗi người cũng đều là kình địch, một chọi một còn khó phân cao thấp, giờ lại lấy một địch bốn, làm sao có thể chiếm được tiện nghi? Sợ rằng chỉ những Tử Đan xuất thân đại thế gia, đại đạo thống, từ nhỏ đã được tiên pháp truyền thừa mới có khả năng hàng phục chư vị Tử Đan, hắn đúng là tự nhận quá cao, thực lực lại không đủ...
- Chẳng lẽ hắn lo lắng vào sâu trong bí cảnh sẽ gặp phải công chúa Cửu Trọng Thiên và kiếm sư Tẩy Kiếm Trì nên mới cố ý cầu bại?
Chung quanh rộ lên tiếng nghị luận, ai nấy đều không khỏi nghi hoặc.
- Ô Mộc đạo huynh, ngươi thấy thế nào?
Trấn Thủ Tiên Minh nhìn sang các chủ Lang Gia các, nhẹ giọng hỏi.
- Chư vị nói đều có lý!
Ô Mộc tiên sinh trầm mặc nửa ngày rồi mới thấp giọng nói:
- Nhưng đạo lý dễ hiểu như vậy, người ngoài chúng ta không cần nhìn đều hiểu được, các ngươi cảm thấy chẳng lẽ đứa nhóc có thể tu thành Tử Đan kia lại nhìn không ra?
Trấn Thủ Tiên Minh nhíu mày, không nói gì.
Ô Mộc tiên sinh cũng trầm mặc, nửa ngày sau mới nói tiếp:
- Huống hồ, các ngươi cảm thấy, thứ hắn dựa vào thật sự chỉ có mỗi Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thôi ư?
- Đến lúc rồi...
Cũng lúc này, ngay khi ba đại Lôi Linh đều bị người khắc chế, bản thân sa vào vây công, Phương Nguyên lại chợt hít sâu một hơi, sau đó âm thầm đưa ra quyết định:
- Những người này quả nhiên đều là thiên kiêu cái thế, lúc trước nếu ta dựa theo truyền thừa Thiên Lai thành Kim gia một đường tu hành đi tới, thì dù có tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hoàn mỹ đến mấy, chẳng qua cũng chỉ tương đương như bọn họ mà thôi...
Nhưng...
Khắc sau, đón lấy áp lực cường đại từ đám người chung quanh, hắn khẽ lắc tay áo, pháp lực tăng vọt, xông thẳng mà đi.
- ... Ai nói ta chỉ tu luyện một đạo thần pháp?
- Đến lúc thử pháp thực sự rồi...
Hiểm tượng không ngừng phát sinh quanh người Phương Nguyên, nhưng trong lòng hắn lại bùng lên một cỗ chiến ý.
Xích Đồng Quái Phong của Trương đà tử đã đến trước mặt, đuôi ong như sắt, lấp lánh tinh quang, rõ ràng mang theo kịch độc, bản thân Trương đà tử thì lại đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng, giá ngự Điên Đảo Ngũ Hành Pháp, tùy thời tìm cơ hội phát động một kích lôi đình về phía Phương Nguyên.
Mạnh Quỷ Vương, người tu luyện Cửu U Hóa Cốt Lôi thì lại thi triển ra một lồng giam màu đen do lôi quang hóa thành, ý đồ đoạt đi Thủy Tướng Lôi Linh của Phương Nguyên.
Ở một hướng khác, Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt cũng đang một trước một sau giáp công Phương Nguyên.
Vô luận nhìn từ góc độ nào, tựa hồ Phương Nguyên đều đã sa vào tuyệt cảnh.
Chẳng những phải thua, ma hạch trên thân cũng bị người đoạt đi, rời khỏi Đạo chiến, thậm chí thần thông cũng bị tổn hao.
Khăng khăng đúng vào lúc này, pháp lực Phương Nguyên đột nhiên vọt thăng, thanh khí tản ra, cuồn cuộn như mây, chính là lấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, một trong bốn đại huyền pháp Thanh Dương tông, biến hư không phương viên mấy chục dặm quanh người thành một mảnh mê vụ.
Ở trong mê vụ, nội tâm ba vị Tử Đan cộng thêm một vị cao thủ võ đạo đều trầm xuống, thủ chặt tâm thần.
Sát na đó, Phương Nguyên ra tay.
Tay áo phất lên, tựa như đằng long lao thẳng tới bức lui Vi Long Tuyệt mấy bước, sau đó vung chưởng đánh về phía Hứa Ngọc Nhân.
Chưởng vừa tung, ngón tay trong tay áo khẽ vạch động, viết ra phù pháp.
Trong hư không, lôi quang đại thịnh, từng đạo từng đạo công kích trút hướng Hứa Ngọc Nhân.
Lôi quang đáng sợ dị thường, dù là Kim Đan cao giai, sợ rằng cũng không dám đón đỡ, nhưng không ngờ được, cũng trong sát na đó, sắc mặt Hứa Ngọc Nhân vẫn không biến, trên dưới toàn thân tán phát ngọc quang nhàn nhạt, mặc cho thiểm điện đánh lên người, thậm chí ngay cả động tác đều không bị chút nào ảnh hưởng, tay trái nâng lấy Ngọc Như Ý, tay phải đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
- Người này miễn dịch với lôi pháp ư?
Trong lòng chúng nhân đều cả kinh, liếc nhìn Hứa Ngọc Nhân thần sắc bình tĩnh như thường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cao thâm khó lường.
Phương Nguyên lại khẽ híp mắt, nhàn nhạt nói:
- Thì ra là thế!
Tay áo cuốn ngược trở về, lôi quang theo đó thu vào, tiếp sau hắn vươn tay ra, chộp tới Ngọc Như Ý trước ngực Hứa Ngọc Nhân.
Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân một mực bình tĩnh, nhưng sát na đó lại chợt hơi biến, quay người giật lui ra sau.
Cùng lúc, Vi Long Tuyệt lần nữa áp sát, lấy kinh nghiệm đấu pháp của hắn, nhìn một cái, lập tức như hiểu ra điều gì, ngân thương trong tay hung hăng chém lên bàn tay Phương Nguyên đang chộp tới Hứa Ngọc Nhân, ý đồ trước trợ giúp Hứa Ngọc Nhân trốn qua một trảo này.
Chương 869 Hai đạo thần pháp (2)
Nhưng chớp mắt đó, nét mặt Phương Nguyên chuyển lạnh.
Cánh tay vẫn chộp thẳng tới Ngọc Như Ý được Hứa Ngọc Nhân bưng lên trong tay, không có chút nào biến hóa.
Xùy!
Ngân thương rơi xuống, cánh tay phải hắn bị ngân thương trực tiếp chém trúng.
Đám đông chung quanh đều cả kinh:
- Ngũ đạo khôi thủ rốt cục phải thua?
Song cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại vượt ngoài dự kiến của bọn hắn.
Ngân thương vung lên, chặt đứt cánh tay phải Phương Nguyên, nhưng khắc sau, mũi thương vừa lướt qua, quang mang Bất Tử Liễu Lôi Linh sau lưng Phương Nguyên chợt ảm đạm, từng đạo lôi quang tràn vào nhục thân Phương Nguyên, cánh tay phải kia của hắn thuận thế bay thẳng đến trước mặt Hứa Ngọc Nhân, hung hăng đoạt lấy Ngọc Như Ý, sau đó cánh tay này bay trở lại nơi vừa bị chém rụng, lần nữa ráp lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Khắc tiếp sau, hắn tay cầm Ngọc Như Ý, quét ngang dọc theo mặt đất, đánh về phía Vi Long Tuyệt.
Tùy theo động tác này của hắn, Hứa Ngọc Nhân sau khi mất đi Ngọc Như Ý đột ngột quát lớn nhào tới, lao đến trước người Vi Long Tuyệt, hai tay mở ra ôm Vi Long Tuyệt vào trong lòng, trong kinh hãi Vi Long Tuyệt bị Phương Nguyên dùng Ngọc Như Ý trùng trùng kích lên ngực.
Phốc...
Vi Long Tuyệt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt ảm đạm, bước nhanh lui lại.
- Buông tay đi!
Một tiếng than nhẹ vang lên, nghe giọng thì là của Hứa Ngọc Nhân, nhưng tiếng nói lại không xuất phát từ bản thân Hứa Ngọc Nhân, mà xuất phát từ Ngọc Như Ý, tùy theo tiếng quát, trên Ngọc Như Ý vờn quanh bạch mang, biến hóa chợt sinh, bất ngờ hóa lại thành bộ dạng Hứa Ngọc Nhân, cổ vẫn bị Phương Nguyên bóp chặt, thần sắc ảo não, còn Hứa Ngọc Nhân ở đầu bên kia thì lại hóa thành Ngọc Như Ý.
Không chỉ bị Phương Nguyên nhìn ra chân thân, còn bị túm lấy cổ, còn dùng chân thân làm mồi, khiên động Khôi Lỗi Ngọc Nhân, xuất kỳ bất ý đánh bại Vi Long Tuyệt. Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân tự nhiên không mấy dễ nhìn, nhưng vẫn duy trì phong độ bình thường, không giãy dụa, chỉ thở dài một hơi, lúc nói đến buông tay, sắc mặt hơi có chút đỏ lên, rõ ràng là đã nhận thua.
- Đa tạ...
Phương Nguyên lỏng tay, thân hình lướt ra sau.
Hứa Ngọc Nhân ôm lấy cổ, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại, chầm chậm tránh sang một bên theo dõi chiến cuộc.
Ở bên cạnh hắn, có tu sĩ một mực đi theo Phương Nguyên tiến lại, cười hì hì đưa tay ra.
Hứa Ngọc Nhân thở dài một tiếng, tay áo vung lên, mấy trăm viên ma hạch rơi vào tay đối phương.
Tiếp sau, tên tu sĩ này lại đi tới chỗ Vi Long Tuyệt.
Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân khá là phức tạp, thậm chí còn nổi cáu, đến giờ hắn vẫn không biết vì đâu mà Phương Nguyên có thể khám phá ra Ngọc Như Ý là chân thân, nhưng đối với chiêu cướp đi Ngọc Như Ý, chế trụ chân thân thì đúng quả thực không lời nào để nói.
Rầm rầm...
Chỉ trong nháy mắt, chớp lấy cơ hội, liên tiếp đánh bại hai người, Phương Nguyên lại vẫn không có chút nào buông lỏng, tay áo vung lên như sóng triều, lao vút tới đám Thiết Vĩ Xích Đồng Phong đang phóng đến trước mặt, thanh khí phun trào, Chu Tước Lôi Linh lần nữa ngưng tụ, kết hợp cùng Bất Tử Liễu Lôi Linh xông đến Thiết Vĩ Xích Đồng Phong, ngay cả Trương đà tử cũng bị bao phủ, thế công cực cuồng mãnh.
Ở đầu bên kia, thanh khí cũng tăng vọt, ngưng tụ ra một Thần Tướng, cường công Mạnh Quỷ Vương.
Trương đà tử vừa vung vẩy quải trượng hình đầu rồng chống đỡ thế công từ Chu Tước Lôi Linh, vừa âm thầm thi triển thần thông Điên Đảo Ngũ Hành Pháp bao phủ phương viên mấy chục trượng, ngăn cản vô số Lôi Tiên do Bất Tử Liễu Lôi Linh đánh tới. Thấy Phương Nguyên cường công mãnh liệt, thâm tâm hắn đã quyết định lấy thủ làm chủ, một lòng muốn kéo dài chiến cuộc, chờ khi Phương Nguyên kiệt lực mới phản kích, nhưng ý niệm này vừa chớp qua trong đầu, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
- Hô...
Phương Nguyên bức hắn lui mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm bản mệnh thanh khí.
Mới đầu Trương đà tử không quá để ý thanh khí này, nhưng đột nhiên, sau lưng bỗng phát lạnh, chợt thấy thanh khí vòng ra sau người, hình dạng đột ngột biến hóa, hóa ra bộ dạng một Phương Nguyên khác, tay nắm pháp ấn, đánh tới sau lưng...
- Không hay, đây là...
Trương đà tử thất thanh kêu to, sau lưng chịu một kích, miệng phun máu tươi.
Từ trong lưng còng bỗng đột nhiên bay ra mấy đạo phi kiếm, giảo sát Phương Nguyên kia thành mảnh vụn.
Đáng tiếc là, Phương Nguyên kia vô hình vô chất, sau khi bị xoắn thành mảnh vụn, thoáng chốc đã lần nữa thành hình, hoàn hảo như lúc mới đầu, tiếp tục công tới, trước có Lôi Linh, sau có truy kích, Trương đà tử rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã thối lui ra khỏi chiến trường.
Phương Nguyên thấy hắn lui ra, liền cũng không bức bách quá phận, mà quay người chuyển sang công kích Mạnh Quỷ Vương.
Mạnh Quỷ Vương đang muốn luyện hóa Thủy Tướng Lôi Linh, chợt thấy Phương Nguyên chạy đến, tốc độ cực nhanh, ánh mắt quét qua, lại phát hiện đám người Hứa Ngọc Nhân, Trương đà tử, Vi Long Tuyệt đều đã thất bại, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa giận, từ đằng sau mặt nạ khô lâu truyền ra tiếng gầm giận dữ:
- Không thể nào, cùng là Tử Đan, cùng tu luyện thần pháp, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của ngươi sao có thể dễ dàng đánh bại chúng ta?
Phương Nguyên nhàn nhạt đáp:
- Một đạo thần pháp thì đúng là không cách nào dễ dàng đánh bại các ngươi...
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Vừa cất tiếng, hắn vừa thở ra một hơi, vô tận thần thông thi triển, một hơi công liền hơn mười chiêu.
Mạnh Quỷ Vương thấy thế công này của hắn, sắc mặt lập tức đại biến, lôi quang màu đen quấn quanh người, cường hành đón đỡ thế công từ ba đại Lôi Linh của Phương Nguyên. Nhưng sau khi tiếp hơn mười chiêu, đằng sau lưng hắn, một đạo thanh khí khác hiển hóa, điều khiển các loại thần thông, phong hỏa sơn thủy đồng thời bao phủ mà tới, Mạnh Quỷ Vương rốt cục khó mà phòng bị, hai tay bắt đầu run rẩy.
Chương 870 Vô địch chi danh (1)
Đến lúc này, hắn rốt cục đã hiểu vì đâu Trương đà tử gào lên tiếng hét sau cùng kia.
- Ngươi... Ngươi cùng lúc tu luyện hai đạo thần pháp...
Lúc tiếng kêu này ra khỏi miệng, phòng ngự của hắn cuối cùng chống đỡ hết nổi, bị Phương Nguyên vỗ một chưởng lên trán.
Bành!
Thân hình hắn cấp tốc thối lui, đâm vào một khối nham thạch, đụng vỡ nát cả vách đá.
Dù chưa chịu tổn thương trí mạng, nhưng chiến ý trong lòng cũng đã theo đó tan biết sạch, không sót lại chút gì...
Trước lúc này, bọn hắn đều tâm cao khí ngạo, không sợ Phương Nguyên, lý do là bởi bọn hắn cảm thấy, hai bên cùng là Tử Đan, cùng tu luyện thần pháp, không lý nào lại kém ngươi nhiều đến vậy, nhưng giờ, bọn hắn rốt cục ý thức được, quả thực kém không chỉ một điểm nửa điểm...
Bọn hắn chỉ tu luyện một đạo thần pháp, trong khi đối phương lại tu luyện hai đạo.
Lần giao thủ này, bọn hắn chỉ tập trung đề phòng Phương Nguyên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, lại không ngờ rằng, đối phương còn có một đạo pháp môn khác làm chỗ dựa.
- Hai đạo thần pháp, điều này sao có thể?
- Hắn học được từ đâu?
Bên ngoài bí cảnh, nghe được tiếng kêu to này, chúng tu cũng đều chấn kinh, dồn dập đứng bật dậy.
Đối với tu sĩ Tử Đan xuất thân không tốt mà nói, có thể có được một đạo thần pháp đã là trời cao chiếu cố, lại mấy ai may mắn đến mức có thể tu luyện hai đạo thần pháp?
Càng then chốt chính là, chỉ riêng tu luyện một đạo thần pháp đã khiến bọn hắn hao hết căn cơ bản thân, như vậy tên ngũ đạo khôi thủ này tu luyện hai đạo thần pháp, thế thì hắn dung hợp chúng thế nào?
Quan hệ giữa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hết sức phức tạp, Phương Nguyên không nói, người ngoài tự nhiên không cách nào đoán được.
Vào lúc này Phương Nguyên cũng không có tâm tư đi giải thích những chuyện như thế.
Ánh mắt hắn chậm rãi quét tới, chỉ thấy sâu trong nồng vụ còn có không ít người đang theo dõi, sát cơ ẩn hiện, hiển nhiên là đang tìm cơ hội, thế là, hắn dứt khoát vung tay áo lên, vọt thẳng về phía bọn họ, cao giọng cất tiếng truyền khắp bốn phía.
- Phương mỗ đúng là tu luyện hai đạo thần pháp...
Lúc cất tiếng, dưới chân ngưng tụ một con Chu Tước, hai cánh giang rộng, lôi quang vờn quanh, chở hắn xông tới.
- Một pháp tên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, truyền từ Ô Trì quốc Thái Hoa chân nhân!
Dứt lời, hắn đã tiến vào trong nồng vụ, nắm tay khẽ chuyển, thanh khí đậm đặc gào thét mà ra, bao bọc lại vô số tu sĩ ngấp nghé gần đó, tiếp sau tiếng nói hắn lần nữa vang lên:
- Một pháp tên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, truyền từ sư môn Thanh Dương tông!
Lúc nói đến đây, thanh âm hắn thoáng ngừng lại, tấn công thẳng về phía những tu sĩ đang ẩn giấu kia.
- Còn mong chư vị thiên kiêu chỉ giáo, giúp ta ấn chứng pháp môn, bản nhân cảm kích khôn cùng!
Soạt...
Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, một thân thanh khí theo đó mà đi, như một chiếc áo choàng cực lớn, biến hóa khó lường.
Ở bên cạnh hắn có các Lôi Linh như Chu Tước, Thanh Lý, Bất Tử Liễu hộ thể, khiến màu sắc lôi điện quanh người hắn chia thành hai màu rõ rệt, vàng sáng và xanh thẫm, khăng khăng chúng lại giao thoa vào nhau, chuyển hóa tới lui không ngừng.
Phương Nguyên kẹp lấy thần thông này, mang theo một loại cuồng ý khó mà hình dung, bay thẳng vào sâu trong nồng vụ, chỉ sát na, đám Tử Đan âm hiểm ẩn giấu trong sương mù dày đặc, ý đồ ngư ông đắc lợi, hay mấy tên cá ướp muối đến xem náo nhiệt bị cuốn vào, tất cả đều bị hắn bọc vào trong chính diện chiến trường, có người gầm thét, có người kêu lên sợ hãi, cũng có người khóc thảm, cảnh tượng loạn thành một đoàn...
Hoa...
Không biết bao nhiêu tu sĩ áo vàng chui ra từ lòng đất, hai tay kết ấn, bốn đạo Hoàng Cân lực sĩ bay múa đi ra, cuốn theo tia lửa chói mắt, cùng lúc bao vây lấy Phương Nguyên, sau đó đồng loạt nổ tung, bốn đạo Hỏa Long như khoá sắt vây hắn vào bên trong.
Thanh khí trên người Phương Nguyên phóng đại, cuồn cuộn như thủy triều, roi sắt cũng theo đó quét bay bốn đạo Hoàng Cân lực sĩ.
Cùng lúc, hắn đạp bước đi tới, song trảo Chu Tước Lôi Linh bay múa, xé rách cánh tay tu sĩ áo vàng!
- Ông...
Có nữ tử áo trắng đánh đàn phía sâu trong màn sương, tiếng đàn vừa động, đất trời chuyển lạnh, sương kết mấy chục trượng.
Phương Nguyên giậm mạnh chân xuống, liệt diễm bốc lên, biến phiến đất dưới chân thành biển lửa.
Nháy mắt, sương trắng dày đặc chung quanh tan đi, tiếng đàn của nữ tử áo trắng đại loạn, dây cung đứt gãy.
Sưu sưu sưu sưu
Có bảy tám đạo kiếm quang sáng ngời bay ra từ trong sương mù, giao xoa hướng về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên vung từng sợi thanh khí ra khắp bốn phía, thầm vận sơn pháp, mỗi sợi thanh khí đều biến trở nên trầm nặng như núi.
Lúc mấy đạo kiếm quang kia đến trước người hắn thì đã bị thanh khí ép rơi trên đất, không nhấc lên nổi, đám tu sĩ cầm kiếm cũng bị thanh khí chấn nhiếp, miệng trào máu tươi, lồng ngực nổ tung, vụn nội tạng phun hết cả ra.
Các lộ cao thủ ẩn tàng xung quanh không ngừng thi triển thần thông, dồn dập công tới.
Lúc này, Phương Nguyên một lòng điều khiển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, biến hóa không ngừng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành, kết hợp với lực lượng lôi điện cấp tốc biến hóa, lấy pháp phá pháp, lấy công đối công, giờ hắn đã không lưu thủ chút nào, ra tay cực vô tình, đạo Huyền Hoàng chi khí kia cũng biến hóa tới cực điểm, khiến cho ngay cả đám người mai phục này đều còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thần thông Phương Nguyên đánh bay...
...
...
Từ bên ngoài nồng vụ nhìn lại, chỉ có thể thấy được phía đường thẳng tít tắp nơi xa, sương mù không ngừng cuộn trào, hỗn loạn dị thường, ở đó khi thì có thanh khí xông phá sương mù, xông thẳng chân trời, khi thì có lôi quang lấp lánh, chiếu sáng cả một khu vực!