-
Chương 826-830
Chương 826 Tuyệt thế mãnh nhân (2)
Chư vị cao thủ trên đài đều kinh hãi, mới đầu bọn hắn còn không coi đại hán này ra gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy ba đại cao thủ bị hắn quét xuống đài chỉ trong nháy mắt, lập tức bị hù cho hãi hùng khiếp vía, thấy hắn lao về phía mình càng là không chút nghĩ ngợi, tức tốc liên thủ tấn công, thoáng chốc đã có bốn năm người đồng thời vây lại.
Nhưng Quan Ngạo cũng không chút do dự, hoàn toàn không biết sợ là gì, cường hành đâm thẳng đến.
Ầm ầm...
Thần lực hắn kinh người, đáng sợ dị thường, ngay cả hư không đều bị dẫn động, cuộn lên kình phong ngút trời.
Người lực lượng hơi yếu chút ở trước mặt hắn, ngay cả đứng đều đứng không vững...
Trên Kiếm Đài bỗng chốc thành một mảnh hỗn loạn.
Đám cao thủ này rõ ràng đã chiến ra mười vị trí đứng đầu, thực lực đều đáng sợ vô cùng, song ai mà ngờ, đột nhiên nửa đường giết ra một tên cuồng nhân như thế, giảo cho Kiếm Đài hoàn toàn đại loạn, nhất thời có vẻ áp chế gắt gao cả mười vị đại cao thủ...
- Phương tiểu hữu, đây... Đây là chuyện gì?
Trên Xích Thủy Đan Khê, chư vị Đan Sư cũng đều kinh hãi, người bên ngoài có lẽ không biết Quan Ngạo, nhưng bọn hắn đều biết đây là tên to xác một mực đi theo bên cạnh Phương Nguyên. Song ai nghĩ được rằng, giữa lúc đệ tử Tẩy Kiếm Trì chính đang khiêu chiến Phương Nguyên, Phương Nguyên còn chưa xuống đài, ngược lại tên to xác bình thường nhìn như vô hại kia đột nhiên vọt lên Kiếm Đài, hơn nữa còn hung cuồng như vậy?
Nhưng vấn đề bọn hắn hỏi, Phương Nguyên không cách trả lời, vẻ mặt hắn cũng không giấu được nghi hoặc.
- Sao Quan Ngạo sư huynh lại đột nhiên xuất quan?
- Hai người mà hắn một đường đuổi giết kia là ai?
- Quan trọng hơn chính là... Sao giờ hắn lại trở nên đáng sợ như vậy?
... ...
- Mạc tiền bối, chúng ta có cần... Quản hay không?
Biến cố bất ngờ chọc cho chung quanh kinh hãi, nhất là trên Tiên Đài chủ trì đại khảo Kiếm Đạo.
Mới đầu lúc Quan Ngạo vừa xông tới Kiếm Đài, vị chủ khảo áo đen liền đã vỗ bàn đứng dậy, định quát lệnh người lôi hắn xuống, nhưng mệnh lệnh còn chưa đi ra, đã thấy Quan Ngạo tung chưởng đánh bay Tần Sơn Quân, hắn không khỏi hơi ngớ, thu lại mệnh lệnh không phát, rất nhanh sau đó liền lại thấy được Quan Ngạo thế như điên dại, cùng lúc ném tên mập mạp và lão giả áo xám xuống đài...
Đến lúc này, hắn lại bỗng trầm mặc.
Nghe được bên cạnh có người hỏi dò, áo đen chủ khảo đột nhiên cười cười, nói:
- Tại sao phải quản?
- Thế cái kia...
Người bên cạnh khá là sốt ruột, chỉ lên Kiếm Đài nói:
- Tên điên kia nhiễu loạn đại khảo Kiếm Đạo...
- Cái gì gọi là nhiễu loạn?
Áo đen chủ khảo lạnh giọng cười khẽ:
- Hắn có vi phản quy củ lão phu định ra?
Tên chấp sự bên cạnh nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Hán tử nhìn như điên dại kia, từ sau khi lên đài liền một mực chưa thi triển thần thông gì mà chỉ quyền đấm cước đá, dù nhìn không ra chương pháp, nhưng miễn cưỡng có thể tính thuộc phạm trù võ pháp, chỉ là... Khiến bọn hắn có chút nghi hoặc không hiểu chính là, hán tử điên dại đó cũng không giống tới tham dự đại khảo Kiếm Đạo, rõ ràng là tới quấy rối, lúc này ngươi lại nói cái gì quy củ?
Áo đen chủ khảo cười lên nói:
- Nếu đã không trái quy củ, vậy cứ để hắn trên đài thì đã sao?
Nghe lời này, mấy vị chấp sự bên cạnh thảo luận một lúc, ai cũng không nói gì.
Không biết tại sao, bọn hắn bất giác cảm thấy trong ánh mắt vị chủ khảo này tựa hồ có ý vị như đang cười trên nỗi đau của người khác...
- Khí lực mạnh quá...
Lúc áo đen chủ khảo say sưa nhìn Quan Ngạo trên Kiếm Đài, hắn đã bị bốn năm người vây quanh.
Đồng thời với đó, tùy theo Tần Sơn Quân và hai vị cao thủ khác bị đánh xuống đài, toàn bộ Kiếm Đài đã bị Quan Ngạo quấy cho đại loạn, dưới Kiếm Đài, chúng tu vốn một mực chờ đợi cơ hội lập tức dồn dập xông lên Kiếm Đài, muốn thừa loạn đoạt lấy vị trí trước mười, một người lên đài, những người khác liền vội vàng đi theo, nhất thời, trên Kiếm Đài chen chúc gần trăm người, nhao nhao xuất kiếm vung thương, ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh loạn thành một đoàn.
Trong mảnh loạn tượng ấy, Quan Ngạo càng thêm cuồng nộ, làn da ngăm đen ẩn ẩn phát sáng, tựa hồ có một ngọn núi lửa đang hừng hực thiêu đốt, trong ánh mắt hắn tựa hồ cũng có ánh lửa vọt thăng, quả thực nhìn giống hệt như một vị Ma Thần!
Hoa...
Có người vung vẩy Huyền Thiết Liên quấn hắn lại, hắn gầm lên một tiếng như hổ rống, trực tiếp kéo đứt xích sắt, sau đó tung ra một quyền, chủ nhân xích sắt lập tức bị đánh bay, trên đường bay đụng ngã lăn bảy tám người khác, sau đó thẳng tắp té bên ngoài Kiếm Đài.
Bá!
Thương Đạo thiên kiêu Triệu Huyền Tước nhìn thấy Quan Ngạo, ánh mắt tức thì tỏa sáng, đột nhiên đạp bước tiến lên, thương như Độc Long, từ trên cao nhìn xuống, vung thương đâm thẳng về phía Quan Ngạo, thân thương rung động kịch liệt, kéo theo một vòng tiếp một vòng khí lưu có thể thấy bằng mắt thường, ngay cả nền đá cẩm thạch dưới chân cũng bị lực lượng trên thân thương chấn cho bay lên mảnh vụn, đủ thấy trên thân thương này ẩn chứa lực lượng mạnh cỡ nào.
Nhưng Quan Ngạo thoáng nhìn thanh trường thương kia, lại chỉ khẽ phất tay trảo tới.
Trên mặt Triệu Huyền Tước lập tức chớp qua một mạt hàn ý:
- Muốn dùng tay bắt lại trường thương của ta, đúng là ngu xuẩn...
Trên thân thương mang theo một cỗ lực đạo xoay tròn cuồng bạo, người dù có lực lượng lớn đến mấy, bắt lấy thân thương đều sẽ bị lực lượng này dẫn động, sợ rằng nguyên cả cánh tay đều sẽ bị lực lượng này xoắn cho nát vụn, đến cả cặn bã đều không thừa...
Nhưng ngay lúc hắn vừa nghĩ vậy, tay Quan Ngạo đã bắt lấy thiết thương.
Sau đó...
... Sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra sất!
Thiết thương đột nhiên ngưng lại chuyển động, hệt như bị một chiếc kìm sắt đẳng cấp Thần Khí khóa lại.
- Sao lại thế này?
Triệu Huyền Tước ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, chợt thấy một nắm đấm cực lớn...
Bành...
Máu mũi chảy dài, trực tiếp bay ngược ra sau...
Chương 827 Hung thần Quan Ngạo (1)
- Quái thai này chui ra từ đâu?
Tiểu Việt sơn chủ lẫn trong trong đám đông, mắt thấy Quan Ngạo bất ngờ đánh bay luôn cả Triệu Huyền Tước, trong lòng ẩn ẩn mừng thầm, mượn thân hình người khác che chắn chính mình, tiếp đó bất ngờ lẻn đến sau lưng Quan Ngạo, mở ra quạt xếp, cánh tay khẽ rung...
Sưu sưu sưu sưu sưu
Tiếng xé gió vang lên đầy trời, vô tận lưỡi đao mỏng và sắc bén xảo trá mà cay độc bay tới con mắt, yết hầu, đũng quần, sau ót và mấy đạo đại huyệt yếu ớt nhất trên thân Quan Ngạo, dựa vào sự sắc bén của những phi đao được đặc chế này, hoàn toàn có thể tránh qua pháp lực hộ thân của người tu hành bình thường, chỉ cần trúng một đao liền sẽ trọng thương!
Quan trọng hơn chính là, trong cục diện hỗn loạn như hiện tại, muốn phát hiện phi đao là điều vô cùng khó khăn...
Quan Ngạo cũng không phát hiện!
Nhưng hắn sau khi trở nên điên dại, phản ứng ngược lại càng thêm phần linh mẫn, bén nhạy nhận ra nguy hiểm tới gần, hắn không biết nên tránh thế nào, vậy lại không tránh, mà chỉ nghiêm mặt rống một tiếng, pháp lực toàn thân tăng vọt, hình thành nên một loại hỏa diễm màu đỏ thắm, như là một tầng huyết quang, lại phảng phất như một đài hoa sen nở rộ vòng quanh nhục thân Quan Ngạo...
Sau đó, toàn bộ đám phi đao bắn tới trong tầng hỏa diễm!
Tiếp sau đó, tất cả phi đao đều bị hòa tan, hóa thành từng giọt từng giọt nước thép rơi trên mặt đất, xì xào vang dậy!
- Đó là cái gì?
- Hắn thi triển thần thông ư?
Chung quanh Kiếm Đài, vô số người tu vi hoặc cao hoặc thấp đều đang chăm chú nhìn lên.
Vừa thấy quanh người Quan Ngạo bùng lên hỏa diễm cổ quái như là đài sen, chúng nhân lập tức kinh hãi, la hoảng lên.
Đại khảo Kiếm Đạo tự nhiên là không thể thi triển thần thông, bằng không chính là gian lận, phải bị trục xuất ra khỏi Kiếm Đài, bởi vậy vừa rồi khi Quan Ngạo vọt lên đài, lão giả áo đen còn có thể coi hắn là người tham gia đại khảo, nhưng giờ, lại há có thể lại ngồi yên không để ý?
Nhưng mà, giữa lúc một số người lớn tiếng kêu hô, lại cũng có một đám người đột nhiên nheo mắt lại.
- Đây không phải thần thông...
Bọn hắn hít sâu một hơi khí lạnh:
- Đó là chiến cương...
- Chiến cương?
Nghe được danh xưng có chút xa lạ này, phần đông người tu hành đều mê mang, sau đó mới có một vài người đột nhiên hồi thần, thất thanh kêu lên:
- ... Đó là cương khí hộ thân mà chỉ tu võ giả thượng cổ mới luyện ra được?
Nghe được lời ấy, càng nhiều người sa vào kinh hoảng.
Thời thượng cổ, Tiên Đạo chưa mấy hưng thịnh, Luyện Khí Sĩ biết được pháp thuật thần thông cực ít, bởi vậy khi đó võ pháp càng thịnh hành, cũng chính vì nguyên nhân này, võ pháp thời thượng cổ hưng thịnh hơn hiện tại nhiều, có điển tịch ghi chép, Luyện Khí Sĩ thời thượng cổ, Võ Đạo thông thiên, sau khi nhục thân cường hãn đến trình độ nhất định liền có thể tu luyện ra một loại cương khí che chở xung quanh người, đao kiếm khó nhập, vạn vật chớ thương.
Loại cương khí này khác với thần thông, là một loại tồn tại nào đó kết hợp giữa pháp lực tự thân và thần thức, cũng tính là một bộ phận lực lượng bản thân, bởi vậy, dù là ở một số địa vực cổ quái cấm tuyệt thần thông, chiến cương đều không cách nào cấm tuyệt, đương nhiên sẽ không được tính là thần thông.
Chỉ là thế gian bây giờ thịnh hành lực lượng thần thông, người tinh tu võ pháp vốn đã ít, chiến cương tự nhiên liền rất khó xuất hiện.
Chỉ một số võ giả trấn thủ Ma Biên trong truyền thuyết mới có thể luyện ra một thân chiến cương, ai có thể ngờ hôm nay lại nhìn thấy ở đây?
Thậm chí đã có người nhịn không được hoài nghi, tráng hán giống như Kim Cương chẳng lẽ là tới từ Ma Biên?
Ngay khi chúng nhân chung quanh đang chìm trong một mảnh kinh ngạc, Quan Ngạo lại vẫn hồn nhiên không biết, thậm chí hắn không biết thứ bao trùm quanh người mình là vật gì, chỉ là vô thức cảm thấy nên làm như thế, vậy là làm theo, cảm thấy nên có thứ gì đó che chở nhục thân, vậy là chiến cương hộ thân thuận thế hiện ra, sau khi hóa vô số phi đao âm độc thành nước thép, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn.
Ánh mắt uy nghiêm đảo quanh bốn phía, tìm kiếm người vừa rồi khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
- Đây là quái vật gì?
Lúc này Tiểu Việt sơn chủ sớm đã bị một thân chiến cương trên người Quan Ngạo dọa sợ, cả kinh không thôi, vừa thấy hắn đảo mắt liếc nhìn, lại thấy phi đao hóa thành nước thép, liền cấp tốc ẩn vào trong đám đông, tận lực tránh né ánh mắt Quan Ngạo, đồng thời thấp giọng kêu lớn:
- Quái vật này hung cuồng quá, mọi người mau cùng nhau ra tay, trước liên thủ đuổi hắn xuống...
Chúng tu trên đài nghe vậy đều vừa kinh vừa sợ, ánh mắt hãi hùng nhìn hướng Quan Ngạo.
Nhưng trong nhất thời, lại không ai thật nghe theo lời hắn, cả gan tiến về phía Quan Ngạo.
Tiểu Việt sơn chủ vừa thấy như thế, lần nữa thấp giọng kêu lên:
- Chín vị cao thủ khi trước đều đã bị đánh xuống đài, đây chính là cơ hội ngàn năm có một để chúng ta đoạt lấy vị trí, nhưng quái vật này quá cuồng, có hắn trên đài, chúng ta không ai đứng vững chân được...
Vừa nói, thân hình hắn vừa du tẩu, chưởng lực âm thầm tung ra, đã có bốn năm người bị hắn đánh bay.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, bốn năm người kia xông hướng Quan Ngạo, nhìn qua hệt như là tự mình vọt tới, động tác này lập tức khiến cho chúng tu trên đài cả kinh, dồn dập cùng theo, bọn hắn vốn đã bị Quan Ngạo hù cho không nhẹ, thấy có cơ hội đánh hắn xuống đài, há lý nào lại khách khí, lập tức liền thi triển toàn lực, phô thiên cái địa nghênh hướng Quan Ngạo...
Nhất thời, đủ loại đao thương kiếm kích như mưa rào, như kình phong trút nghiêng mà xuống, đổ ập về phía Quan Ngạo!
Hiện tại số người tại trường ước chừng đã gần trăm, hơn nữa dám lên đài vào lúc này, dù có là đục nước béo cò thì cũng phải có bản lĩnh nhất định, tu vi thấp nhất cũng là Đan phẩm Xích Đan, đặt ở bên ngoài đều là cường giả một phương!
Bây giờ nguyên một đám liên thủ tấn công Quan Ngạo, lực lượng phải đáng sợ cỡ nào?
Chương 828 Hung thần Quan Ngạo (2)
Dù là Kim Đan cao giai, sợ rằng cũng không dám chính diện cứng đối cứng ở khoảng cách gần với nhiều người như vậy...
- Thật không hiểu quy củ...
Áo đen chủ khảo trên Tiên Đài thấy cảnh này, sắc mặt tức thì đại biến, như định ra tay, sau cùng lại nhịn xuống.
Quy củ vốn do chính hắn định ra, cho phép người tham gia liên thủ, có lý nào giờ lại đi ra phá hoại?
Ở đầu bên kia, Phương Nguyên đã nhịn không được, thân hình khẽ động, đang định xông đem đi qua, bỗng trước mặt hắn bay vụt tới một thân ảnh thon gầy, người đó thần sắc bình tĩnh ngăn hắn lại, lúc này mới khiến hắn cố kiềm nén kích động lao ra!
Ngăn trở Phương Nguyên chính là Tôn quản sự, hắn thấp giọng nói:
- Để hắn thử xem!
Vừa nói chuyện, hắn đã trở tay vặn người, pháp lực bùng lên, khẽ quát một tiếng, tay vung Thiên Kích Chùy ném lên Kiếm Đài, chỉ thấy Tử Kim Chùy to lớn cuốn theo kình phong gào thét, xoay tròn như cối xay gió, cấp tốc lao về phía Quan Ngạo.
- Hả?
Trên kiếm đài, Tiểu Việt sơn chủ liếc thấy cảnh này, lập tức cười lạnh một tiếng, tung người lao lên, múa quạt quét xuống cự chùy.
Nhưng hắn nào ngờ Thiên Kích Chùy lại nặng đến vậy, quạt xếp vừa tiếp xúc với Thiên Kích Chùy, hắn liền trực tiếp bay đi ra...
Nan quạt được cấu tạo từ vô số cơ quan, do huyền thiết đúc thành bị nện cho nát nhừ, thậm chí trọn cả cánh tay đều bị xoắn nát.
Nếu không phải hắn kịp thời nhận thấy có gì đó không đúng, súc đầu tránh gấp, sợ rằng cả người đã bị nện nát nhừ.
Đùng!
Trong khi đó Quan Ngạo thì lại vững vàng vươn tay đón lấy cự chùy, bàn tay siết chặt, sau đó hung hăng quét ra.
Ầm ầm!
Cả một phiến người ở chung quanh đều bị quét bay, nhẹ nhàng như hất rơm rạ!
Quan Ngạo tay cầm Thiên Kích Chùy, quả thực hệt như Ma Thần, Thiên Kích Chùy nặng hơn vạn cân, ở trong tay hắn lại nhẹ nhàng như là đồ chơi, chỉ là lực lượng món đồ chơi này đáng sợ khó mà hình dung, khoan nói người bị Thiên Kích Chùy bao phủ, thậm chí chỉ vừa bị kình phong quét đến, chân cũng đã đứng không vững, gân đứt xương gãy, kêu thảm liên hồi, dồn dập rớt xuống đài thành từng mảng từng mảng từ...
- Đây đều là cao thủ Võ Đạo a...
Chúng nhân quanh Kiếm Đài ngây ngốc nhìn lên, thậm chí một ít tông chủ, trưởng lão đại tiên môn đều bỗng chốc mất đi khí độ thong dong, từ trên Tiên Đài phủ đầy sương mù chạy vội mà ra, hai mắt trợn trừng nhìn Quan Ngạo trên Kiếm Đài!
- Hung thần này từ đâu ra?
Ngay cả với kiến thức của bọn hắn đều như đang gặp phải quỷ:
- Không ngờ lại hung cuồng đến vậy, chém giết cao thủ Võ Đạo mà cứ như bổ dưa thái rau...
- Ha ha, diệu thay, diệu thay...
Áo đen chủ khảo thì lại ha ha cười to, rất là sướng khoái, cười lớn nói:
- Lần đại khảo Kiếm Đạo này không ngờ lại xuất hiện một vị tiên miêu tốt như thế, đúng là tuyệt thế mãnh tướng giữa phàm tục, vạn phu chớ địch, kẻ này, chính là tuyệt thế mãnh tướng của Tiên gia ta...
- Đây còn là người sao?
Thấy Quan Ngạo đại sát tứ phương trên Kiếm Đài, trong đầu đám đông dưới đài không khỏi hiện lên ý niệm như vậy!
Quan Ngạo vốn đã lực lớn vô song, quả thực không còn thuộc phạm trù con người, nay trong tay lại nhiều thêm một thanh đại chùy, lực lượng mạnh mẽ đến mức khó mà dùng ngôn từ để hình dung. Thiên Kích Chùy xoay chuyển, lập tức kích lên từng trận cuồng phong, một cơn lốc xoáy đột ngột xuất hiện giữa hư không, càn quét bốn phía, phàm là ai tới gần nửa điểm đều bị cuồng phong trực tiếp quét bay đi ra, dù cho tu vi cao thâm, không đến nỗi bị cuồng phong quét đi, song chỉ cần bị cự chùy sát qua, kết cục cũng là vô cùng bi thảm, bất luận binh khí hay nhục thân, tất cả đều không kham nổi một kích.
Trong tình cảnh đó, Kiếm Đài vừa nãy còn hò hét náo nhiệt, rất nhanh liền yên ắng trở lại, không biết bao nhiêu người bị nện xuống dưới đài, cũng không biết bao nhiêu bị dọa cho sợ mất mật, chủ động nhảy xuống Kiếm Đài...
Nhìn Quan Ngạo vung vẩy đại chùy, tung hoành tứ phương, vô luận trên đài dưới đài, trong đầu ai nấy đều chỉ có một ý niệm!
- Đây không phải người...
- ... Đây là Ma Thần đến từ Địa Ngục!
...
...
- Mãnh hán phương nào, cũng dám đến đây giương oai?
Đang nói Quan Ngạo vừa ra tay, chấn kinh bát hoang tứ vực, trên Tiên Đài, gần trăm tu sĩ bị hắn một thân một mình đuổi cho nhếch nhác tháo chạy khắp nơi, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng, sớm đã kinh động đến vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì nãy giờ một mực chưa từng ra tay kia, hắn suýt nữa thì bị một tên tu sĩ bay tới nện trúng, tức đến lông mày dựng ngược lên, hai mắt như kiếm, lạnh lùng nhìn sang Quan Ngạo.
- Hả?
Trong vô thức Quan Ngạo cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Sát na đó, đệ tử Tẩy Kiếm Trì nhướng mày, “Bá” một tiếng, trường kiếm xuất vỏ.
Hắn có kiêu ngạo của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, dù muốn ra tay với Quan Ngạo thì cũng phải đợi khi đối phương đối mặt mình với rút kiếm.
Leng keng...
Trường kiếm vừa xuất kiếm, lập tức tản ra một trận tiếng huýt dài chói tai.
Sau đó, thiên địa đột nhiên tối sầm xuống, một đạo kiếm quang sáng như nắng gắt, chậm rãi bổ tới.
- Không hay...
Chứng kiến cảnh đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất kiếm, trong lòng chúng tu chung quanh đồng thời lộp bộp một tiếng.
Ngay cả Phương Nguyên cũng cả kinh.
Nhưng rốt cuộc hắn vừa thấy được cảnh Quan Ngạo đại sát tứ phương, mới cố kiềm nén lại kinh hãi trong lòng.
Rống...
Thời khắc đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất kiếm, Quan Ngạo cũng cảm ứng được sát ý trên người đối phương.
Hắn bạo hống một tiếng, vung chùy đánh tới.
Nhưng chùy này dù cuốn theo từng trận cuồng phong, khiến cho hư không đung đưa, song với đệ tử Tẩy Kiếm Trì mà nói thì vẫn quá chậm.
Kiếm của đệ tử Tẩy Kiếm nhìn như chậm chạp, nhưng đó là bởi vì quá nhanh, quá sáng, mới mang đến cho người cảm giác “chậm”...
Trên thực tế, kiếm này vừa nhanh lại vừa tinh chuẩn, hơn nữa còn mang theo một loại ý cảnh huyền diệu khó mà hình dung, sớm nửa khắc như Quan Ngạo vung Thiên Kích Chùy tới nửa đường, kiếm này đã xảo diệu mà sắc bén chém lên khớp tay phải Quan Ngạo, sau đó lực lượng cất chứa trong kiếm quang gào thét mà ra, nổ rền vang một chuỗi tiếng bôm bốp nơi khớp tay Quan Ngạo...
Chương 829 Kiếm ý
Lúc này quanh người Quan Ngạo được bao trùm bởi một tầng Hồng Liên chi hỏa tinh mịn, không phá vỡ tầng hỏa diễm này, liền không thương được tới hắn, nhưng kiếm của đệ tử Tẩy Kiếm Trì lại vừa mạnh vừa xảo diệu mười phần, bất ngờ chém cho cánh tay phải hắn cứng đờ.
- Hô...
Thoáng chốc, Thiên Kích đại chùy rời tay, đâm xuống góc phải Kiếm Đài.
Trọn cả Kiếm Đài dường như run lên khe khẽ, cấm chế góc bên phải không ngừng ba động, sau đó bị cường hành xé rách, Thiên Kích Chùy cũng theo đó chậm rãi trượt xuống, cuối cùng nện trên mặt đất, chỉ nghe “Bành” một tiếng, nơi Thiên Kích Chùy rơi trúng, nền đá cẩm thạch cứng rắn trực tiếp vỡ thành mạng nhện, khuếch tán ra một hố sâu hoắm!
- Trời ạ, chùy kia nặng bao nhiêu?
Chúng tu vây xem chung quanh đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, cảnh này thực sự quá xung kích.
Vừa rồi Thiên Kích Chùy xoắn nát cánh tay Tiểu Việt sơn chủ, chúng tu nhìn xem còn tưởng đó là bởi lực lượng trên chùy quá mạnh, đến sau Quan Ngạo nắm chùy trong tay, quét sạch tứ phương, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, mới khiến người sinh ra hiểu lầm!
Thẳng đến lúc này, cự chùy rơi xuống đất, chúng nhân mới ý thức được, không ngờ chùy kia lại nặng đến thế!
Rất nhanh, lại có người nhận ra:
- Khi nãy tứ đạo khôi thủ chính là dùng chùy này rèn sắt, dùng trọn vẹn mười canh giờ?
...
...
- Đây là quái vật gì?
Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì mới đầu vốn định chém xuống cánh tay Quan Ngạo, lại không nghĩ rằng, một kiếm chỉ chém rụng cự chùy trong tay đối phương, sắc mặt thoáng trầm xuống, cảm nhận được nhục thân Quan Ngạo mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng, ánh mắt không khỏi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hồng Liên chiến cương trên người Quan Ngạo, sau đó trong lòng không ngừng tính toán, suy tính xem làm sao phá được chiến cương!
Rống...
Mà Quan Ngạo, sau khi bị một kiếm chém văng cự chùy, trong lòng vừa gấp vừa giận, phẫn nộ gầm lên một tiếng, trực tiếp lao thẳng đến, vung quyền hung hăng nện tới thân hình gầy gò của đệ tử Tẩy Kiếm Trì đệ. Nhưng quyền này của hắn tuy uy mãnh, tốc độ lại vẫn chậm, lúc quyền nện tới, thân hình Tẩy Kiếm đã chớp động, vòng ra sau lưng hắn.
Xùy!
Kiếm quang như sợi xích lần nữa chém ở sau lưng Quan Ngạo.
Song lần này kiếm quang vẫn bị Hồng Liên chi hỏa trên người Quan Ngạo cản lại, không cách nào gây ra được tổn thương!
Lúc này đầu óc Quan Ngạo còn đang mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy càng thêm cuồng nộ, gào thét một tiếng, chộp tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hiện tại tuy lực lượng hắn đã lớn đến khó mà hình dung, nhưng tốc độ lại rõ ràng kém thua không ít, phạm vi tranh đấu chỉ khoảng một xích, lại một mực không bắt được đệ tử Tẩy Kiếm Trì, ngược lại bị đối phương mượn dùng thân pháp du tẩu, kiếm quang không ngừng đinh đinh đương đương đánh lên các nơi yếu hại trên người.
Hành động này quả thật đã chọc giận Quan Ngạo, hắn điên cuồng rống giận, chiến cương trên người trướng lên từng tấc từng tấc...
Chúng tu dưới Kiếm Đài nhìn đến ngây ngốc, tâm thần kích động khó mà hình dung.
Không chỉ trong lòng Quan Ngạo cuồng nộ, trong lòng đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng rất khó chịu, giận dữ thầm nghĩ:
- Đứa này rõ ràng chỉ có một thân man lực, không đáng là gì, ta đường đường là Hắc Bào Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì, lại ngay cả phòng ngự ngoài thân đối phương đều không phá nổi?
- Nếu chuyện này truyền về Kiếm Trì, ta còn mặt mũi nào tranh thủ thân phận Bạch Bào Kiếm Sư?
Tâm thần khẽ động, hắn càng phẫn nộ, kiếm thế đột ngột biến chuyển, từ nhẹ nhàng mau lẹ trở nên trầm nặng như núi, đồng thời với đó, trên thân kiếm bắt đầu ẩn ẩn quấn quanh từng tầng từng tầng kiếm khí màu đen, lúc này thậm chí ngay cả hư không quanh người hắn đều trở nên mơ hồ, phảng phất bị loại lực trường nào đó ảnh hưởng, dần nhiều thêm một loại ý cảnh khó diễn tả bằng lời.
- Đó là... Kiếm ý?
Có người biết hàng, nhận ra lực lượng trên kiếm kia, không khỏi kinh hãi thốt lên.
Cũng trong sát na này, đệ tử Tẩy Kiếm Trì “sưu” một tiếng đâm kiếm ra, thời khắc đó, Quan Ngạo cũng đang hướng hắn vồ tới, nhưng hắn lại không trốn tránh như trước, mà dung nhập một thân lực lượng và thần niệm vào trong thân kiếm...
“Xùy”, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Quan Ngạo, phá vỡ chiến cương, thấu thịt ba tấc...
Hoa...
Chứng kiến cảnh ấy, tất cả tu sĩ quan chiến đều đứng bật dậy, nghễnh cổ ngước nhìn.
Phương Nguyên trông thấy cảnh này, trong lòng bàn tay cũng không khỏi tràn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn nhịn không được nhướng người ra trước gần mấy trượng, nhưng Tôn quản sự ở bên cạnh lại hướng hắn lắc đầu, Phương Nguyên cũng biết mình quan tâm sẽ loạn, một thân pháp lực lắng xuống, không lập tức ra tay, mà chỉ gắt gao tập trung nhìn lên đài!
- Ha ha...
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy kiếm rốt cục cũng thương tổn đến Quan Ngạo, trên mặt chớp qua một tia cười lạnh, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn chợt biến, kiếm ý bám trên thân kiếm nháy mắt liền phá vỡ chiến cương Quan Ngạo, thấu thịt ba tấc, song mấu chốt là, chỉ mới thấu thịt ba tấc, sau ba tấc liền giống như gặp phải lực cản cực lớn, không cách nào đâm sâu thêm được...
- Nhục thân đứa này là gang thép đúc thành chắc?
Phát hiện đó khiến hắn kinh hãi không thôi, vội vận lực đẩy về trước, lại vẫn không nhúc nhích!
Chính tương phản, thanh bảo kiếm dùng nước Tẩy Kiếm Trì rèn đúc ra kia, sau khi bị Hồng Liên chiến cương quanh người Quan Ngạo thiêu đốt, bất ngờ dần trở nên đỏ lên, phù văn khắc trên thân kiếm bị tróc ra từng mảng, tưởng như sắp bị hòa tan...
Rống...
Quan Ngạo bị kiếm đâm trúng, đáy mắt sinh ra lửa giận hừng hực, gào thét vồ tới.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì cả kinh, tức tốc rút kiếm, lui lại.
Nhưng đến lúc hắn muốn rút kiếm, mới phát hiện kiếm mình không rút ra được.
Kiếm kia đâm vào cơ thể Quan Ngạo, không ngờ lại bị nhục thể đối phương khóa cứng lại, bằng khí lực của hắn không thể nào rút ra!
Biến cố bất ngờ khiến thân pháp hắn nháy mắt ngưng trệ, chính trong thoáng chốc ấy, bàn tay Quan Ngạo vồ tới, bắt lấy cánh tay cầm kiếm, đệ tử Tẩy Kiếm giật nảy mình, vô thức phi thân lên, hai chân giao xoa đá ra, kẹp lấy một thân pháp lực, không ngừng đạp trên thân Quan Ngạo bốn, năm cước, mỗi một cước đều mang theo lực lượng cuồng bạo khai sơn phá thạch...
Chương 830 Một kiếm bay tới muốn giết người (1)
Nhưng Quan Ngạo vẫn không chút phản ứng!
Hệt như bị đứa con nít đá mấy cước, lông mày đều không có nhíu lấy một lần, tay còn lại cũng thò ra, bắt lấy chân đối phương.
Sau đó hắn “Hắc” một tiếng, nâng đệ tử Tẩy Kiếm Trì lên quá đầu, hai tay vung sức ném mạnh...
- Không hay...
Đám đông người tu hành thấy cảnh ấy, lập tức bị hù cho chảy đầy mồ hôi lạnh:
- Đây là muốn xé sống đệ tử Tẩy Kiếm Trì ư?
Vừa thấy Quan Ngạo làm ra động tác kia, ai còn đoán không được dụng ý của hắn?
Hiện trường nháy mắt đại loạn, tiếng kinh hô như nước thủy triều.
- Mau mau dừng tay...
Ở hai bên Kiếm Đài, giữa không trung, đều có mấy vị tu sĩ giám thị, dù quy củ lão tu áo đen định ra tương đối đơn giản, tựa hồ không mấy để ý đại khảo Kiếm Đạo xuất hiện trọng thương hoặc là mất mạng, nhưng bọn hắn lại cần phụ trách không để cho sự tình mất khống chế, giờ thấy cảnh ấy, ai nấy đều bị hù cho nhảy dựng, sao có thể trơ mắt ngồi nhìn đường đường đệ tử Tẩy Kiếm Trì bị người xé sống?
Trong tiếng kêu hét, bốn người đồng thời bay vút tới, hợp lực đè xuống Quan Ngạo.
Tu sĩ giám thị vọt lên Kiếm Đài ngăn cản Quan Ngạo đều có tu vi Kim Đan trung giai, gần như chỉ nháy mắt bọn hắn đã vọt đến bên người Quan Ngạo, hai người đằng trước đồng thời đè xuống tay trái Quan Ngạo, hai người sau lưng thì nắm lấy bả vai.
Lấy tu vi bọn hắn, cái đè xuống này, lực lượng sao mà nặng.
Nhưng không ngờ được chính là, Quan Ngạo nổi điên, căn bản không phân biệt được đối phương có ý tốt hay ý xấu, chỉ cảm thấy lại có mấy đạo khí cơ lao về phía mình, lập tức bạo rống, dùng sức nhún chân, đạp cho Kiếm Đài không ngừng rung động, Hồng Liên chiến cương quanh người tuôn ra, bốn người giám thị không thể đè hắn lại mà đều bị đẩy lui.
Tiếp sau, hắn cuồng hống như điên, cường hành xé rách đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
Chẳng qua, bởi vì bị mấy vị Kim Đan cao giai ảnh hưởng, không thể hoàn toàn xé thành hai nửa, mà chỉ xé xuống một đầu cánh tay, đệ tử Tẩy Kiếm Trì thậm chí không kịp rên lên nửa lời liền đã ngất đi, máu tươi bắn tung, vãi khắp cả người Quan Ngạo...
Chung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, ai nấy đều tưởng rằng mình đang gặp phải ác mộng.
Bọn hắn xoa vuốt tròng mắt mấy lần, không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt.
Đường đường đệ tử Tẩy Kiếm Trì, lại bị người xé sống?
Nhưng càng kinh người còn ở phía sau, Quan Ngạo xé đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia làm hai nửa, già nửa thân thể vứt trên mặt đất, sớm đã ngất đi, trong tay vẫn còn xách theo một đầu cánh tay, hắn bị máu tươi tung tóe đầy người, lại như bị thứ gì đó hấp dẫn, sắc mặt càng trở nên dữ tợn hung hãn, trong mắt ngập đầy huyết quang, nhấc cánh tay kia lên, trực tiếp đưa đến bên miệng...
Chứng kiến cảnh này, Phương Nguyên cả kinh, vội quát to:
- Thứ đó không thể ăn.
Lúc Quan Ngạo xông lên đài, Phương Nguyên phản ứng không kịp, không có ngăn trở, lúc Quan Ngạo bị các cao thủ trên Kiếm Đài vây công, Phương Nguyên bị Tôn quản sự ngăn lại, cũng không ngăn trở, lúc Quan Ngạo đương đầu với tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì thực lực đáng sợ kia, hắn sau một hồi cân nhắc cẩn thận, cuối cùng vẫn nhịn xuống không ra tay, thậm chí lúc Quan Ngạo xé sống đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hắn vẫn đứng ngoài bàng quan...
Nhưng giờ mắt thấy Quan Ngạo định ăn thịt người, cái này hắn thật sự nhịn không được.
Thế là hét lớn một tiếng, vận lên toàn bộ pháp lực, chấn động bốn phía.
Chúng tu nghe được tiếng hét lớn đó, ai nấy đều kinh hãi, quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó chỉ thấy trên Kiếm Đài xuất hiện một màn kỳ dị, Quan Ngạo tựa như Ma Thần vốn đang đại phát hung tính, quét ngang các lộ cao thủ, thậm chí ngay cả bốn vị giám thị Kim Đan cao giai đều không thể ngăn cản, vừa nghe được tiếng hét này liền hơi ngớ.
Tiếp sau hung tính trên người hắn tựa hồ chậm rãi tiêu giảm, màu máu đỏ ngầu trong hai mắt cũng dần lui đi, hệt như đang từ từ khôi phục vẻ thanh tỉnh, có chút gian nan nhìn Phương Nguyên, thử thăm dò hỏi:
- Phương tiểu ca?
Phương Nguyên bước lên trước mấy bước, quát:
- Đây là thứ ngươi ăn được đấy hả?
Nghe giọng điệu nghiêm lệ của Phương Nguyên, Quan Ngạo dường như có chút sợ hãi, qua nửa ngày mới thấp giọng nói:
- À!
Sau đó nhìn nhìn cánh tay xách theo, thoáng chút do dự, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì, ghép lại cho hắn...
...
...
Cảnh này còn đáng sợ hơn cảnh hắn muốn ăn thịt người vừa rồi!
- Đây là chuyện gì?
- Sao Ma Thần kia vừa thấy tứ đạo khôi thủ liền hiền lành thế?
Liền một chuỗi sự kiện bất ngờ khiến cho chúng tu theo dõi khảo thí đều chết lặng, nhất thời không phản ứng kịp, thật sự là bộ dạng thành thật chất phác này của Quan Ngạo quá tương phản với hình ảnh hung cuồng ác chiến với các lộ cao thủ trên Kiếm Đài vừa rồi...
- Ma Thần này... Hình như là tùy tùng bên người tứ đạo khôi thủ…
- Không đúng, hẳn là sư huynh đệ...
Rất nhanh, đủ loại tiếng nghị luận dồn dập truyền ra.
Có người thề thốt nói:
- Không đúng, là tùy tùng, lần trước ta đi Xích Thủy Đan Khê từng thấy bọn hắn từ đằng xa, đương thời đứa to xác này chính đang ôm lấy chiếc hũ dọn dẹp nước đái cho con mèo tứ đạo khôi thủ nuôi, thế không phải tùy tùng thì là gì?
- Trời ạ, ý ngươi là, tùy tùng bên cạnh hắn đánh bại các lộ cao thủ Võ Đạo, xé sống đệ tử Tẩy Kiếm Trì?
...
...
- Đả thương đệ tử Tẩy Kiếm Trì ta, tội không thể tha...
Nhưng ngay khi bầu không khí tại trường vừa có chút hòa hoãn, đột nhiên một tiếng gầm vang lên.
Trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, có hai vị lão giả thân mặc áo bào đen vọt ra từ trong sương mù. Bọn hắn nhìn chăm chăm lên Kiếm Đài, dường như vẫn không thể tin được người bị xé thành hai nửa máu chảy đầm đìa, sinh tử không biết kia là cao đồ tu hành Kiếm Đạo mà trước nay mình vẫn luôn theo dõi, nhất thời trong lòng vừa sợ vừa giận, nộ khí xung thiên, bất thần rống lên một tiếng, xuất kiếm ra!
Chư vị cao thủ trên đài đều kinh hãi, mới đầu bọn hắn còn không coi đại hán này ra gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy ba đại cao thủ bị hắn quét xuống đài chỉ trong nháy mắt, lập tức bị hù cho hãi hùng khiếp vía, thấy hắn lao về phía mình càng là không chút nghĩ ngợi, tức tốc liên thủ tấn công, thoáng chốc đã có bốn năm người đồng thời vây lại.
Nhưng Quan Ngạo cũng không chút do dự, hoàn toàn không biết sợ là gì, cường hành đâm thẳng đến.
Ầm ầm...
Thần lực hắn kinh người, đáng sợ dị thường, ngay cả hư không đều bị dẫn động, cuộn lên kình phong ngút trời.
Người lực lượng hơi yếu chút ở trước mặt hắn, ngay cả đứng đều đứng không vững...
Trên Kiếm Đài bỗng chốc thành một mảnh hỗn loạn.
Đám cao thủ này rõ ràng đã chiến ra mười vị trí đứng đầu, thực lực đều đáng sợ vô cùng, song ai mà ngờ, đột nhiên nửa đường giết ra một tên cuồng nhân như thế, giảo cho Kiếm Đài hoàn toàn đại loạn, nhất thời có vẻ áp chế gắt gao cả mười vị đại cao thủ...
- Phương tiểu hữu, đây... Đây là chuyện gì?
Trên Xích Thủy Đan Khê, chư vị Đan Sư cũng đều kinh hãi, người bên ngoài có lẽ không biết Quan Ngạo, nhưng bọn hắn đều biết đây là tên to xác một mực đi theo bên cạnh Phương Nguyên. Song ai nghĩ được rằng, giữa lúc đệ tử Tẩy Kiếm Trì chính đang khiêu chiến Phương Nguyên, Phương Nguyên còn chưa xuống đài, ngược lại tên to xác bình thường nhìn như vô hại kia đột nhiên vọt lên Kiếm Đài, hơn nữa còn hung cuồng như vậy?
Nhưng vấn đề bọn hắn hỏi, Phương Nguyên không cách trả lời, vẻ mặt hắn cũng không giấu được nghi hoặc.
- Sao Quan Ngạo sư huynh lại đột nhiên xuất quan?
- Hai người mà hắn một đường đuổi giết kia là ai?
- Quan trọng hơn chính là... Sao giờ hắn lại trở nên đáng sợ như vậy?
... ...
- Mạc tiền bối, chúng ta có cần... Quản hay không?
Biến cố bất ngờ chọc cho chung quanh kinh hãi, nhất là trên Tiên Đài chủ trì đại khảo Kiếm Đạo.
Mới đầu lúc Quan Ngạo vừa xông tới Kiếm Đài, vị chủ khảo áo đen liền đã vỗ bàn đứng dậy, định quát lệnh người lôi hắn xuống, nhưng mệnh lệnh còn chưa đi ra, đã thấy Quan Ngạo tung chưởng đánh bay Tần Sơn Quân, hắn không khỏi hơi ngớ, thu lại mệnh lệnh không phát, rất nhanh sau đó liền lại thấy được Quan Ngạo thế như điên dại, cùng lúc ném tên mập mạp và lão giả áo xám xuống đài...
Đến lúc này, hắn lại bỗng trầm mặc.
Nghe được bên cạnh có người hỏi dò, áo đen chủ khảo đột nhiên cười cười, nói:
- Tại sao phải quản?
- Thế cái kia...
Người bên cạnh khá là sốt ruột, chỉ lên Kiếm Đài nói:
- Tên điên kia nhiễu loạn đại khảo Kiếm Đạo...
- Cái gì gọi là nhiễu loạn?
Áo đen chủ khảo lạnh giọng cười khẽ:
- Hắn có vi phản quy củ lão phu định ra?
Tên chấp sự bên cạnh nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Hán tử nhìn như điên dại kia, từ sau khi lên đài liền một mực chưa thi triển thần thông gì mà chỉ quyền đấm cước đá, dù nhìn không ra chương pháp, nhưng miễn cưỡng có thể tính thuộc phạm trù võ pháp, chỉ là... Khiến bọn hắn có chút nghi hoặc không hiểu chính là, hán tử điên dại đó cũng không giống tới tham dự đại khảo Kiếm Đạo, rõ ràng là tới quấy rối, lúc này ngươi lại nói cái gì quy củ?
Áo đen chủ khảo cười lên nói:
- Nếu đã không trái quy củ, vậy cứ để hắn trên đài thì đã sao?
Nghe lời này, mấy vị chấp sự bên cạnh thảo luận một lúc, ai cũng không nói gì.
Không biết tại sao, bọn hắn bất giác cảm thấy trong ánh mắt vị chủ khảo này tựa hồ có ý vị như đang cười trên nỗi đau của người khác...
- Khí lực mạnh quá...
Lúc áo đen chủ khảo say sưa nhìn Quan Ngạo trên Kiếm Đài, hắn đã bị bốn năm người vây quanh.
Đồng thời với đó, tùy theo Tần Sơn Quân và hai vị cao thủ khác bị đánh xuống đài, toàn bộ Kiếm Đài đã bị Quan Ngạo quấy cho đại loạn, dưới Kiếm Đài, chúng tu vốn một mực chờ đợi cơ hội lập tức dồn dập xông lên Kiếm Đài, muốn thừa loạn đoạt lấy vị trí trước mười, một người lên đài, những người khác liền vội vàng đi theo, nhất thời, trên Kiếm Đài chen chúc gần trăm người, nhao nhao xuất kiếm vung thương, ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh loạn thành một đoàn.
Trong mảnh loạn tượng ấy, Quan Ngạo càng thêm cuồng nộ, làn da ngăm đen ẩn ẩn phát sáng, tựa hồ có một ngọn núi lửa đang hừng hực thiêu đốt, trong ánh mắt hắn tựa hồ cũng có ánh lửa vọt thăng, quả thực nhìn giống hệt như một vị Ma Thần!
Hoa...
Có người vung vẩy Huyền Thiết Liên quấn hắn lại, hắn gầm lên một tiếng như hổ rống, trực tiếp kéo đứt xích sắt, sau đó tung ra một quyền, chủ nhân xích sắt lập tức bị đánh bay, trên đường bay đụng ngã lăn bảy tám người khác, sau đó thẳng tắp té bên ngoài Kiếm Đài.
Bá!
Thương Đạo thiên kiêu Triệu Huyền Tước nhìn thấy Quan Ngạo, ánh mắt tức thì tỏa sáng, đột nhiên đạp bước tiến lên, thương như Độc Long, từ trên cao nhìn xuống, vung thương đâm thẳng về phía Quan Ngạo, thân thương rung động kịch liệt, kéo theo một vòng tiếp một vòng khí lưu có thể thấy bằng mắt thường, ngay cả nền đá cẩm thạch dưới chân cũng bị lực lượng trên thân thương chấn cho bay lên mảnh vụn, đủ thấy trên thân thương này ẩn chứa lực lượng mạnh cỡ nào.
Nhưng Quan Ngạo thoáng nhìn thanh trường thương kia, lại chỉ khẽ phất tay trảo tới.
Trên mặt Triệu Huyền Tước lập tức chớp qua một mạt hàn ý:
- Muốn dùng tay bắt lại trường thương của ta, đúng là ngu xuẩn...
Trên thân thương mang theo một cỗ lực đạo xoay tròn cuồng bạo, người dù có lực lượng lớn đến mấy, bắt lấy thân thương đều sẽ bị lực lượng này dẫn động, sợ rằng nguyên cả cánh tay đều sẽ bị lực lượng này xoắn cho nát vụn, đến cả cặn bã đều không thừa...
Nhưng ngay lúc hắn vừa nghĩ vậy, tay Quan Ngạo đã bắt lấy thiết thương.
Sau đó...
... Sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra sất!
Thiết thương đột nhiên ngưng lại chuyển động, hệt như bị một chiếc kìm sắt đẳng cấp Thần Khí khóa lại.
- Sao lại thế này?
Triệu Huyền Tước ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, chợt thấy một nắm đấm cực lớn...
Bành...
Máu mũi chảy dài, trực tiếp bay ngược ra sau...
Chương 827 Hung thần Quan Ngạo (1)
- Quái thai này chui ra từ đâu?
Tiểu Việt sơn chủ lẫn trong trong đám đông, mắt thấy Quan Ngạo bất ngờ đánh bay luôn cả Triệu Huyền Tước, trong lòng ẩn ẩn mừng thầm, mượn thân hình người khác che chắn chính mình, tiếp đó bất ngờ lẻn đến sau lưng Quan Ngạo, mở ra quạt xếp, cánh tay khẽ rung...
Sưu sưu sưu sưu sưu
Tiếng xé gió vang lên đầy trời, vô tận lưỡi đao mỏng và sắc bén xảo trá mà cay độc bay tới con mắt, yết hầu, đũng quần, sau ót và mấy đạo đại huyệt yếu ớt nhất trên thân Quan Ngạo, dựa vào sự sắc bén của những phi đao được đặc chế này, hoàn toàn có thể tránh qua pháp lực hộ thân của người tu hành bình thường, chỉ cần trúng một đao liền sẽ trọng thương!
Quan trọng hơn chính là, trong cục diện hỗn loạn như hiện tại, muốn phát hiện phi đao là điều vô cùng khó khăn...
Quan Ngạo cũng không phát hiện!
Nhưng hắn sau khi trở nên điên dại, phản ứng ngược lại càng thêm phần linh mẫn, bén nhạy nhận ra nguy hiểm tới gần, hắn không biết nên tránh thế nào, vậy lại không tránh, mà chỉ nghiêm mặt rống một tiếng, pháp lực toàn thân tăng vọt, hình thành nên một loại hỏa diễm màu đỏ thắm, như là một tầng huyết quang, lại phảng phất như một đài hoa sen nở rộ vòng quanh nhục thân Quan Ngạo...
Sau đó, toàn bộ đám phi đao bắn tới trong tầng hỏa diễm!
Tiếp sau đó, tất cả phi đao đều bị hòa tan, hóa thành từng giọt từng giọt nước thép rơi trên mặt đất, xì xào vang dậy!
- Đó là cái gì?
- Hắn thi triển thần thông ư?
Chung quanh Kiếm Đài, vô số người tu vi hoặc cao hoặc thấp đều đang chăm chú nhìn lên.
Vừa thấy quanh người Quan Ngạo bùng lên hỏa diễm cổ quái như là đài sen, chúng nhân lập tức kinh hãi, la hoảng lên.
Đại khảo Kiếm Đạo tự nhiên là không thể thi triển thần thông, bằng không chính là gian lận, phải bị trục xuất ra khỏi Kiếm Đài, bởi vậy vừa rồi khi Quan Ngạo vọt lên đài, lão giả áo đen còn có thể coi hắn là người tham gia đại khảo, nhưng giờ, lại há có thể lại ngồi yên không để ý?
Nhưng mà, giữa lúc một số người lớn tiếng kêu hô, lại cũng có một đám người đột nhiên nheo mắt lại.
- Đây không phải thần thông...
Bọn hắn hít sâu một hơi khí lạnh:
- Đó là chiến cương...
- Chiến cương?
Nghe được danh xưng có chút xa lạ này, phần đông người tu hành đều mê mang, sau đó mới có một vài người đột nhiên hồi thần, thất thanh kêu lên:
- ... Đó là cương khí hộ thân mà chỉ tu võ giả thượng cổ mới luyện ra được?
Nghe được lời ấy, càng nhiều người sa vào kinh hoảng.
Thời thượng cổ, Tiên Đạo chưa mấy hưng thịnh, Luyện Khí Sĩ biết được pháp thuật thần thông cực ít, bởi vậy khi đó võ pháp càng thịnh hành, cũng chính vì nguyên nhân này, võ pháp thời thượng cổ hưng thịnh hơn hiện tại nhiều, có điển tịch ghi chép, Luyện Khí Sĩ thời thượng cổ, Võ Đạo thông thiên, sau khi nhục thân cường hãn đến trình độ nhất định liền có thể tu luyện ra một loại cương khí che chở xung quanh người, đao kiếm khó nhập, vạn vật chớ thương.
Loại cương khí này khác với thần thông, là một loại tồn tại nào đó kết hợp giữa pháp lực tự thân và thần thức, cũng tính là một bộ phận lực lượng bản thân, bởi vậy, dù là ở một số địa vực cổ quái cấm tuyệt thần thông, chiến cương đều không cách nào cấm tuyệt, đương nhiên sẽ không được tính là thần thông.
Chỉ là thế gian bây giờ thịnh hành lực lượng thần thông, người tinh tu võ pháp vốn đã ít, chiến cương tự nhiên liền rất khó xuất hiện.
Chỉ một số võ giả trấn thủ Ma Biên trong truyền thuyết mới có thể luyện ra một thân chiến cương, ai có thể ngờ hôm nay lại nhìn thấy ở đây?
Thậm chí đã có người nhịn không được hoài nghi, tráng hán giống như Kim Cương chẳng lẽ là tới từ Ma Biên?
Ngay khi chúng nhân chung quanh đang chìm trong một mảnh kinh ngạc, Quan Ngạo lại vẫn hồn nhiên không biết, thậm chí hắn không biết thứ bao trùm quanh người mình là vật gì, chỉ là vô thức cảm thấy nên làm như thế, vậy là làm theo, cảm thấy nên có thứ gì đó che chở nhục thân, vậy là chiến cương hộ thân thuận thế hiện ra, sau khi hóa vô số phi đao âm độc thành nước thép, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn.
Ánh mắt uy nghiêm đảo quanh bốn phía, tìm kiếm người vừa rồi khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
- Đây là quái vật gì?
Lúc này Tiểu Việt sơn chủ sớm đã bị một thân chiến cương trên người Quan Ngạo dọa sợ, cả kinh không thôi, vừa thấy hắn đảo mắt liếc nhìn, lại thấy phi đao hóa thành nước thép, liền cấp tốc ẩn vào trong đám đông, tận lực tránh né ánh mắt Quan Ngạo, đồng thời thấp giọng kêu lớn:
- Quái vật này hung cuồng quá, mọi người mau cùng nhau ra tay, trước liên thủ đuổi hắn xuống...
Chúng tu trên đài nghe vậy đều vừa kinh vừa sợ, ánh mắt hãi hùng nhìn hướng Quan Ngạo.
Nhưng trong nhất thời, lại không ai thật nghe theo lời hắn, cả gan tiến về phía Quan Ngạo.
Tiểu Việt sơn chủ vừa thấy như thế, lần nữa thấp giọng kêu lên:
- Chín vị cao thủ khi trước đều đã bị đánh xuống đài, đây chính là cơ hội ngàn năm có một để chúng ta đoạt lấy vị trí, nhưng quái vật này quá cuồng, có hắn trên đài, chúng ta không ai đứng vững chân được...
Vừa nói, thân hình hắn vừa du tẩu, chưởng lực âm thầm tung ra, đã có bốn năm người bị hắn đánh bay.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, bốn năm người kia xông hướng Quan Ngạo, nhìn qua hệt như là tự mình vọt tới, động tác này lập tức khiến cho chúng tu trên đài cả kinh, dồn dập cùng theo, bọn hắn vốn đã bị Quan Ngạo hù cho không nhẹ, thấy có cơ hội đánh hắn xuống đài, há lý nào lại khách khí, lập tức liền thi triển toàn lực, phô thiên cái địa nghênh hướng Quan Ngạo...
Nhất thời, đủ loại đao thương kiếm kích như mưa rào, như kình phong trút nghiêng mà xuống, đổ ập về phía Quan Ngạo!
Hiện tại số người tại trường ước chừng đã gần trăm, hơn nữa dám lên đài vào lúc này, dù có là đục nước béo cò thì cũng phải có bản lĩnh nhất định, tu vi thấp nhất cũng là Đan phẩm Xích Đan, đặt ở bên ngoài đều là cường giả một phương!
Bây giờ nguyên một đám liên thủ tấn công Quan Ngạo, lực lượng phải đáng sợ cỡ nào?
Chương 828 Hung thần Quan Ngạo (2)
Dù là Kim Đan cao giai, sợ rằng cũng không dám chính diện cứng đối cứng ở khoảng cách gần với nhiều người như vậy...
- Thật không hiểu quy củ...
Áo đen chủ khảo trên Tiên Đài thấy cảnh này, sắc mặt tức thì đại biến, như định ra tay, sau cùng lại nhịn xuống.
Quy củ vốn do chính hắn định ra, cho phép người tham gia liên thủ, có lý nào giờ lại đi ra phá hoại?
Ở đầu bên kia, Phương Nguyên đã nhịn không được, thân hình khẽ động, đang định xông đem đi qua, bỗng trước mặt hắn bay vụt tới một thân ảnh thon gầy, người đó thần sắc bình tĩnh ngăn hắn lại, lúc này mới khiến hắn cố kiềm nén kích động lao ra!
Ngăn trở Phương Nguyên chính là Tôn quản sự, hắn thấp giọng nói:
- Để hắn thử xem!
Vừa nói chuyện, hắn đã trở tay vặn người, pháp lực bùng lên, khẽ quát một tiếng, tay vung Thiên Kích Chùy ném lên Kiếm Đài, chỉ thấy Tử Kim Chùy to lớn cuốn theo kình phong gào thét, xoay tròn như cối xay gió, cấp tốc lao về phía Quan Ngạo.
- Hả?
Trên kiếm đài, Tiểu Việt sơn chủ liếc thấy cảnh này, lập tức cười lạnh một tiếng, tung người lao lên, múa quạt quét xuống cự chùy.
Nhưng hắn nào ngờ Thiên Kích Chùy lại nặng đến vậy, quạt xếp vừa tiếp xúc với Thiên Kích Chùy, hắn liền trực tiếp bay đi ra...
Nan quạt được cấu tạo từ vô số cơ quan, do huyền thiết đúc thành bị nện cho nát nhừ, thậm chí trọn cả cánh tay đều bị xoắn nát.
Nếu không phải hắn kịp thời nhận thấy có gì đó không đúng, súc đầu tránh gấp, sợ rằng cả người đã bị nện nát nhừ.
Đùng!
Trong khi đó Quan Ngạo thì lại vững vàng vươn tay đón lấy cự chùy, bàn tay siết chặt, sau đó hung hăng quét ra.
Ầm ầm!
Cả một phiến người ở chung quanh đều bị quét bay, nhẹ nhàng như hất rơm rạ!
Quan Ngạo tay cầm Thiên Kích Chùy, quả thực hệt như Ma Thần, Thiên Kích Chùy nặng hơn vạn cân, ở trong tay hắn lại nhẹ nhàng như là đồ chơi, chỉ là lực lượng món đồ chơi này đáng sợ khó mà hình dung, khoan nói người bị Thiên Kích Chùy bao phủ, thậm chí chỉ vừa bị kình phong quét đến, chân cũng đã đứng không vững, gân đứt xương gãy, kêu thảm liên hồi, dồn dập rớt xuống đài thành từng mảng từng mảng từ...
- Đây đều là cao thủ Võ Đạo a...
Chúng nhân quanh Kiếm Đài ngây ngốc nhìn lên, thậm chí một ít tông chủ, trưởng lão đại tiên môn đều bỗng chốc mất đi khí độ thong dong, từ trên Tiên Đài phủ đầy sương mù chạy vội mà ra, hai mắt trợn trừng nhìn Quan Ngạo trên Kiếm Đài!
- Hung thần này từ đâu ra?
Ngay cả với kiến thức của bọn hắn đều như đang gặp phải quỷ:
- Không ngờ lại hung cuồng đến vậy, chém giết cao thủ Võ Đạo mà cứ như bổ dưa thái rau...
- Ha ha, diệu thay, diệu thay...
Áo đen chủ khảo thì lại ha ha cười to, rất là sướng khoái, cười lớn nói:
- Lần đại khảo Kiếm Đạo này không ngờ lại xuất hiện một vị tiên miêu tốt như thế, đúng là tuyệt thế mãnh tướng giữa phàm tục, vạn phu chớ địch, kẻ này, chính là tuyệt thế mãnh tướng của Tiên gia ta...
- Đây còn là người sao?
Thấy Quan Ngạo đại sát tứ phương trên Kiếm Đài, trong đầu đám đông dưới đài không khỏi hiện lên ý niệm như vậy!
Quan Ngạo vốn đã lực lớn vô song, quả thực không còn thuộc phạm trù con người, nay trong tay lại nhiều thêm một thanh đại chùy, lực lượng mạnh mẽ đến mức khó mà dùng ngôn từ để hình dung. Thiên Kích Chùy xoay chuyển, lập tức kích lên từng trận cuồng phong, một cơn lốc xoáy đột ngột xuất hiện giữa hư không, càn quét bốn phía, phàm là ai tới gần nửa điểm đều bị cuồng phong trực tiếp quét bay đi ra, dù cho tu vi cao thâm, không đến nỗi bị cuồng phong quét đi, song chỉ cần bị cự chùy sát qua, kết cục cũng là vô cùng bi thảm, bất luận binh khí hay nhục thân, tất cả đều không kham nổi một kích.
Trong tình cảnh đó, Kiếm Đài vừa nãy còn hò hét náo nhiệt, rất nhanh liền yên ắng trở lại, không biết bao nhiêu người bị nện xuống dưới đài, cũng không biết bao nhiêu bị dọa cho sợ mất mật, chủ động nhảy xuống Kiếm Đài...
Nhìn Quan Ngạo vung vẩy đại chùy, tung hoành tứ phương, vô luận trên đài dưới đài, trong đầu ai nấy đều chỉ có một ý niệm!
- Đây không phải người...
- ... Đây là Ma Thần đến từ Địa Ngục!
...
...
- Mãnh hán phương nào, cũng dám đến đây giương oai?
Đang nói Quan Ngạo vừa ra tay, chấn kinh bát hoang tứ vực, trên Tiên Đài, gần trăm tu sĩ bị hắn một thân một mình đuổi cho nhếch nhác tháo chạy khắp nơi, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng, sớm đã kinh động đến vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì nãy giờ một mực chưa từng ra tay kia, hắn suýt nữa thì bị một tên tu sĩ bay tới nện trúng, tức đến lông mày dựng ngược lên, hai mắt như kiếm, lạnh lùng nhìn sang Quan Ngạo.
- Hả?
Trong vô thức Quan Ngạo cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Sát na đó, đệ tử Tẩy Kiếm Trì nhướng mày, “Bá” một tiếng, trường kiếm xuất vỏ.
Hắn có kiêu ngạo của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, dù muốn ra tay với Quan Ngạo thì cũng phải đợi khi đối phương đối mặt mình với rút kiếm.
Leng keng...
Trường kiếm vừa xuất kiếm, lập tức tản ra một trận tiếng huýt dài chói tai.
Sau đó, thiên địa đột nhiên tối sầm xuống, một đạo kiếm quang sáng như nắng gắt, chậm rãi bổ tới.
- Không hay...
Chứng kiến cảnh đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất kiếm, trong lòng chúng tu chung quanh đồng thời lộp bộp một tiếng.
Ngay cả Phương Nguyên cũng cả kinh.
Nhưng rốt cuộc hắn vừa thấy được cảnh Quan Ngạo đại sát tứ phương, mới cố kiềm nén lại kinh hãi trong lòng.
Rống...
Thời khắc đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất kiếm, Quan Ngạo cũng cảm ứng được sát ý trên người đối phương.
Hắn bạo hống một tiếng, vung chùy đánh tới.
Nhưng chùy này dù cuốn theo từng trận cuồng phong, khiến cho hư không đung đưa, song với đệ tử Tẩy Kiếm Trì mà nói thì vẫn quá chậm.
Kiếm của đệ tử Tẩy Kiếm nhìn như chậm chạp, nhưng đó là bởi vì quá nhanh, quá sáng, mới mang đến cho người cảm giác “chậm”...
Trên thực tế, kiếm này vừa nhanh lại vừa tinh chuẩn, hơn nữa còn mang theo một loại ý cảnh huyền diệu khó mà hình dung, sớm nửa khắc như Quan Ngạo vung Thiên Kích Chùy tới nửa đường, kiếm này đã xảo diệu mà sắc bén chém lên khớp tay phải Quan Ngạo, sau đó lực lượng cất chứa trong kiếm quang gào thét mà ra, nổ rền vang một chuỗi tiếng bôm bốp nơi khớp tay Quan Ngạo...
Chương 829 Kiếm ý
Lúc này quanh người Quan Ngạo được bao trùm bởi một tầng Hồng Liên chi hỏa tinh mịn, không phá vỡ tầng hỏa diễm này, liền không thương được tới hắn, nhưng kiếm của đệ tử Tẩy Kiếm Trì lại vừa mạnh vừa xảo diệu mười phần, bất ngờ chém cho cánh tay phải hắn cứng đờ.
- Hô...
Thoáng chốc, Thiên Kích đại chùy rời tay, đâm xuống góc phải Kiếm Đài.
Trọn cả Kiếm Đài dường như run lên khe khẽ, cấm chế góc bên phải không ngừng ba động, sau đó bị cường hành xé rách, Thiên Kích Chùy cũng theo đó chậm rãi trượt xuống, cuối cùng nện trên mặt đất, chỉ nghe “Bành” một tiếng, nơi Thiên Kích Chùy rơi trúng, nền đá cẩm thạch cứng rắn trực tiếp vỡ thành mạng nhện, khuếch tán ra một hố sâu hoắm!
- Trời ạ, chùy kia nặng bao nhiêu?
Chúng tu vây xem chung quanh đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, cảnh này thực sự quá xung kích.
Vừa rồi Thiên Kích Chùy xoắn nát cánh tay Tiểu Việt sơn chủ, chúng tu nhìn xem còn tưởng đó là bởi lực lượng trên chùy quá mạnh, đến sau Quan Ngạo nắm chùy trong tay, quét sạch tứ phương, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, mới khiến người sinh ra hiểu lầm!
Thẳng đến lúc này, cự chùy rơi xuống đất, chúng nhân mới ý thức được, không ngờ chùy kia lại nặng đến thế!
Rất nhanh, lại có người nhận ra:
- Khi nãy tứ đạo khôi thủ chính là dùng chùy này rèn sắt, dùng trọn vẹn mười canh giờ?
...
...
- Đây là quái vật gì?
Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì mới đầu vốn định chém xuống cánh tay Quan Ngạo, lại không nghĩ rằng, một kiếm chỉ chém rụng cự chùy trong tay đối phương, sắc mặt thoáng trầm xuống, cảm nhận được nhục thân Quan Ngạo mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng, ánh mắt không khỏi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hồng Liên chiến cương trên người Quan Ngạo, sau đó trong lòng không ngừng tính toán, suy tính xem làm sao phá được chiến cương!
Rống...
Mà Quan Ngạo, sau khi bị một kiếm chém văng cự chùy, trong lòng vừa gấp vừa giận, phẫn nộ gầm lên một tiếng, trực tiếp lao thẳng đến, vung quyền hung hăng nện tới thân hình gầy gò của đệ tử Tẩy Kiếm Trì đệ. Nhưng quyền này của hắn tuy uy mãnh, tốc độ lại vẫn chậm, lúc quyền nện tới, thân hình Tẩy Kiếm đã chớp động, vòng ra sau lưng hắn.
Xùy!
Kiếm quang như sợi xích lần nữa chém ở sau lưng Quan Ngạo.
Song lần này kiếm quang vẫn bị Hồng Liên chi hỏa trên người Quan Ngạo cản lại, không cách nào gây ra được tổn thương!
Lúc này đầu óc Quan Ngạo còn đang mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy càng thêm cuồng nộ, gào thét một tiếng, chộp tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hiện tại tuy lực lượng hắn đã lớn đến khó mà hình dung, nhưng tốc độ lại rõ ràng kém thua không ít, phạm vi tranh đấu chỉ khoảng một xích, lại một mực không bắt được đệ tử Tẩy Kiếm Trì, ngược lại bị đối phương mượn dùng thân pháp du tẩu, kiếm quang không ngừng đinh đinh đương đương đánh lên các nơi yếu hại trên người.
Hành động này quả thật đã chọc giận Quan Ngạo, hắn điên cuồng rống giận, chiến cương trên người trướng lên từng tấc từng tấc...
Chúng tu dưới Kiếm Đài nhìn đến ngây ngốc, tâm thần kích động khó mà hình dung.
Không chỉ trong lòng Quan Ngạo cuồng nộ, trong lòng đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng rất khó chịu, giận dữ thầm nghĩ:
- Đứa này rõ ràng chỉ có một thân man lực, không đáng là gì, ta đường đường là Hắc Bào Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì, lại ngay cả phòng ngự ngoài thân đối phương đều không phá nổi?
- Nếu chuyện này truyền về Kiếm Trì, ta còn mặt mũi nào tranh thủ thân phận Bạch Bào Kiếm Sư?
Tâm thần khẽ động, hắn càng phẫn nộ, kiếm thế đột ngột biến chuyển, từ nhẹ nhàng mau lẹ trở nên trầm nặng như núi, đồng thời với đó, trên thân kiếm bắt đầu ẩn ẩn quấn quanh từng tầng từng tầng kiếm khí màu đen, lúc này thậm chí ngay cả hư không quanh người hắn đều trở nên mơ hồ, phảng phất bị loại lực trường nào đó ảnh hưởng, dần nhiều thêm một loại ý cảnh khó diễn tả bằng lời.
- Đó là... Kiếm ý?
Có người biết hàng, nhận ra lực lượng trên kiếm kia, không khỏi kinh hãi thốt lên.
Cũng trong sát na này, đệ tử Tẩy Kiếm Trì “sưu” một tiếng đâm kiếm ra, thời khắc đó, Quan Ngạo cũng đang hướng hắn vồ tới, nhưng hắn lại không trốn tránh như trước, mà dung nhập một thân lực lượng và thần niệm vào trong thân kiếm...
“Xùy”, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Quan Ngạo, phá vỡ chiến cương, thấu thịt ba tấc...
Hoa...
Chứng kiến cảnh ấy, tất cả tu sĩ quan chiến đều đứng bật dậy, nghễnh cổ ngước nhìn.
Phương Nguyên trông thấy cảnh này, trong lòng bàn tay cũng không khỏi tràn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn nhịn không được nhướng người ra trước gần mấy trượng, nhưng Tôn quản sự ở bên cạnh lại hướng hắn lắc đầu, Phương Nguyên cũng biết mình quan tâm sẽ loạn, một thân pháp lực lắng xuống, không lập tức ra tay, mà chỉ gắt gao tập trung nhìn lên đài!
- Ha ha...
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy kiếm rốt cục cũng thương tổn đến Quan Ngạo, trên mặt chớp qua một tia cười lạnh, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn chợt biến, kiếm ý bám trên thân kiếm nháy mắt liền phá vỡ chiến cương Quan Ngạo, thấu thịt ba tấc, song mấu chốt là, chỉ mới thấu thịt ba tấc, sau ba tấc liền giống như gặp phải lực cản cực lớn, không cách nào đâm sâu thêm được...
- Nhục thân đứa này là gang thép đúc thành chắc?
Phát hiện đó khiến hắn kinh hãi không thôi, vội vận lực đẩy về trước, lại vẫn không nhúc nhích!
Chính tương phản, thanh bảo kiếm dùng nước Tẩy Kiếm Trì rèn đúc ra kia, sau khi bị Hồng Liên chiến cương quanh người Quan Ngạo thiêu đốt, bất ngờ dần trở nên đỏ lên, phù văn khắc trên thân kiếm bị tróc ra từng mảng, tưởng như sắp bị hòa tan...
Rống...
Quan Ngạo bị kiếm đâm trúng, đáy mắt sinh ra lửa giận hừng hực, gào thét vồ tới.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì cả kinh, tức tốc rút kiếm, lui lại.
Nhưng đến lúc hắn muốn rút kiếm, mới phát hiện kiếm mình không rút ra được.
Kiếm kia đâm vào cơ thể Quan Ngạo, không ngờ lại bị nhục thể đối phương khóa cứng lại, bằng khí lực của hắn không thể nào rút ra!
Biến cố bất ngờ khiến thân pháp hắn nháy mắt ngưng trệ, chính trong thoáng chốc ấy, bàn tay Quan Ngạo vồ tới, bắt lấy cánh tay cầm kiếm, đệ tử Tẩy Kiếm giật nảy mình, vô thức phi thân lên, hai chân giao xoa đá ra, kẹp lấy một thân pháp lực, không ngừng đạp trên thân Quan Ngạo bốn, năm cước, mỗi một cước đều mang theo lực lượng cuồng bạo khai sơn phá thạch...
Chương 830 Một kiếm bay tới muốn giết người (1)
Nhưng Quan Ngạo vẫn không chút phản ứng!
Hệt như bị đứa con nít đá mấy cước, lông mày đều không có nhíu lấy một lần, tay còn lại cũng thò ra, bắt lấy chân đối phương.
Sau đó hắn “Hắc” một tiếng, nâng đệ tử Tẩy Kiếm Trì lên quá đầu, hai tay vung sức ném mạnh...
- Không hay...
Đám đông người tu hành thấy cảnh ấy, lập tức bị hù cho chảy đầy mồ hôi lạnh:
- Đây là muốn xé sống đệ tử Tẩy Kiếm Trì ư?
Vừa thấy Quan Ngạo làm ra động tác kia, ai còn đoán không được dụng ý của hắn?
Hiện trường nháy mắt đại loạn, tiếng kinh hô như nước thủy triều.
- Mau mau dừng tay...
Ở hai bên Kiếm Đài, giữa không trung, đều có mấy vị tu sĩ giám thị, dù quy củ lão tu áo đen định ra tương đối đơn giản, tựa hồ không mấy để ý đại khảo Kiếm Đạo xuất hiện trọng thương hoặc là mất mạng, nhưng bọn hắn lại cần phụ trách không để cho sự tình mất khống chế, giờ thấy cảnh ấy, ai nấy đều bị hù cho nhảy dựng, sao có thể trơ mắt ngồi nhìn đường đường đệ tử Tẩy Kiếm Trì bị người xé sống?
Trong tiếng kêu hét, bốn người đồng thời bay vút tới, hợp lực đè xuống Quan Ngạo.
Tu sĩ giám thị vọt lên Kiếm Đài ngăn cản Quan Ngạo đều có tu vi Kim Đan trung giai, gần như chỉ nháy mắt bọn hắn đã vọt đến bên người Quan Ngạo, hai người đằng trước đồng thời đè xuống tay trái Quan Ngạo, hai người sau lưng thì nắm lấy bả vai.
Lấy tu vi bọn hắn, cái đè xuống này, lực lượng sao mà nặng.
Nhưng không ngờ được chính là, Quan Ngạo nổi điên, căn bản không phân biệt được đối phương có ý tốt hay ý xấu, chỉ cảm thấy lại có mấy đạo khí cơ lao về phía mình, lập tức bạo rống, dùng sức nhún chân, đạp cho Kiếm Đài không ngừng rung động, Hồng Liên chiến cương quanh người tuôn ra, bốn người giám thị không thể đè hắn lại mà đều bị đẩy lui.
Tiếp sau, hắn cuồng hống như điên, cường hành xé rách đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
Chẳng qua, bởi vì bị mấy vị Kim Đan cao giai ảnh hưởng, không thể hoàn toàn xé thành hai nửa, mà chỉ xé xuống một đầu cánh tay, đệ tử Tẩy Kiếm Trì thậm chí không kịp rên lên nửa lời liền đã ngất đi, máu tươi bắn tung, vãi khắp cả người Quan Ngạo...
Chung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, ai nấy đều tưởng rằng mình đang gặp phải ác mộng.
Bọn hắn xoa vuốt tròng mắt mấy lần, không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt.
Đường đường đệ tử Tẩy Kiếm Trì, lại bị người xé sống?
Nhưng càng kinh người còn ở phía sau, Quan Ngạo xé đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia làm hai nửa, già nửa thân thể vứt trên mặt đất, sớm đã ngất đi, trong tay vẫn còn xách theo một đầu cánh tay, hắn bị máu tươi tung tóe đầy người, lại như bị thứ gì đó hấp dẫn, sắc mặt càng trở nên dữ tợn hung hãn, trong mắt ngập đầy huyết quang, nhấc cánh tay kia lên, trực tiếp đưa đến bên miệng...
Chứng kiến cảnh này, Phương Nguyên cả kinh, vội quát to:
- Thứ đó không thể ăn.
Lúc Quan Ngạo xông lên đài, Phương Nguyên phản ứng không kịp, không có ngăn trở, lúc Quan Ngạo bị các cao thủ trên Kiếm Đài vây công, Phương Nguyên bị Tôn quản sự ngăn lại, cũng không ngăn trở, lúc Quan Ngạo đương đầu với tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì thực lực đáng sợ kia, hắn sau một hồi cân nhắc cẩn thận, cuối cùng vẫn nhịn xuống không ra tay, thậm chí lúc Quan Ngạo xé sống đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hắn vẫn đứng ngoài bàng quan...
Nhưng giờ mắt thấy Quan Ngạo định ăn thịt người, cái này hắn thật sự nhịn không được.
Thế là hét lớn một tiếng, vận lên toàn bộ pháp lực, chấn động bốn phía.
Chúng tu nghe được tiếng hét lớn đó, ai nấy đều kinh hãi, quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó chỉ thấy trên Kiếm Đài xuất hiện một màn kỳ dị, Quan Ngạo tựa như Ma Thần vốn đang đại phát hung tính, quét ngang các lộ cao thủ, thậm chí ngay cả bốn vị giám thị Kim Đan cao giai đều không thể ngăn cản, vừa nghe được tiếng hét này liền hơi ngớ.
Tiếp sau hung tính trên người hắn tựa hồ chậm rãi tiêu giảm, màu máu đỏ ngầu trong hai mắt cũng dần lui đi, hệt như đang từ từ khôi phục vẻ thanh tỉnh, có chút gian nan nhìn Phương Nguyên, thử thăm dò hỏi:
- Phương tiểu ca?
Phương Nguyên bước lên trước mấy bước, quát:
- Đây là thứ ngươi ăn được đấy hả?
Nghe giọng điệu nghiêm lệ của Phương Nguyên, Quan Ngạo dường như có chút sợ hãi, qua nửa ngày mới thấp giọng nói:
- À!
Sau đó nhìn nhìn cánh tay xách theo, thoáng chút do dự, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì, ghép lại cho hắn...
...
...
Cảnh này còn đáng sợ hơn cảnh hắn muốn ăn thịt người vừa rồi!
- Đây là chuyện gì?
- Sao Ma Thần kia vừa thấy tứ đạo khôi thủ liền hiền lành thế?
Liền một chuỗi sự kiện bất ngờ khiến cho chúng tu theo dõi khảo thí đều chết lặng, nhất thời không phản ứng kịp, thật sự là bộ dạng thành thật chất phác này của Quan Ngạo quá tương phản với hình ảnh hung cuồng ác chiến với các lộ cao thủ trên Kiếm Đài vừa rồi...
- Ma Thần này... Hình như là tùy tùng bên người tứ đạo khôi thủ…
- Không đúng, hẳn là sư huynh đệ...
Rất nhanh, đủ loại tiếng nghị luận dồn dập truyền ra.
Có người thề thốt nói:
- Không đúng, là tùy tùng, lần trước ta đi Xích Thủy Đan Khê từng thấy bọn hắn từ đằng xa, đương thời đứa to xác này chính đang ôm lấy chiếc hũ dọn dẹp nước đái cho con mèo tứ đạo khôi thủ nuôi, thế không phải tùy tùng thì là gì?
- Trời ạ, ý ngươi là, tùy tùng bên cạnh hắn đánh bại các lộ cao thủ Võ Đạo, xé sống đệ tử Tẩy Kiếm Trì?
...
...
- Đả thương đệ tử Tẩy Kiếm Trì ta, tội không thể tha...
Nhưng ngay khi bầu không khí tại trường vừa có chút hòa hoãn, đột nhiên một tiếng gầm vang lên.
Trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, có hai vị lão giả thân mặc áo bào đen vọt ra từ trong sương mù. Bọn hắn nhìn chăm chăm lên Kiếm Đài, dường như vẫn không thể tin được người bị xé thành hai nửa máu chảy đầm đìa, sinh tử không biết kia là cao đồ tu hành Kiếm Đạo mà trước nay mình vẫn luôn theo dõi, nhất thời trong lòng vừa sợ vừa giận, nộ khí xung thiên, bất thần rống lên một tiếng, xuất kiếm ra!