• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 816-820

Chương 816 Đại khảo kiếm đạo sắp đến (2)

Đều là đại khảo lục đạo, nhưng đại khảo kiếm đạo, trong vô hình đã cao hơn bốn đạo trước rất nhiều...

- Cừ thật, không chỉ Tuần Giám Sứ trong Tiên Minh tới ước chừng sáu vị, các thế gia cổ, đạo thống nhất lưu, đều có nhân vật thực quyền tới, ngươi nhìn trên trời kìa, bên trong mấy tòa tiên đài cao nhất, đang ngồi một số đại nhân vật giậm chân một cái là kinh thiên động địa!

- Đúng vậy, bảy tám đại tiên môn chung quanh, thậm chí ngay cả tông chủ và đạo chủ của bọn họ cũng tự mình tới, mà một số đạo thống tiên môn ở xa hơn, cũng đều phái nhân vật thực quyền tới tham gia, không ngờ còn có thể nhìn thấy bóng dáng của mấy nhân vật thiên kiêu sớm đã thành danh, bọn họ cũng tới nơi này quan chiến, nếu như có thể thành danh trên đại khảo kiếm đạo lần này, thật sự là tiền đồ vô lượng....

- Ngươi xem ở ngoài cùng phía bắc kìa, trên một tòa tiên đài cao lớn nhất đó, đang bay chính là kiếm phiên (cờ kiếm) của Tuyết Nguyên Tẩy Kiếm Trì, đó chính là một trong thất đại thánh địa, chỉ là toàn bộ tiên đài đều bị kiếm vụ bao phủ, cũng không biết rốt cuộc là đại nhân vật nào tới.

- ...

- ...

- …

- Các tu sĩ của Xích Thủy Đan Khê tới rồi...

Lúc mọi người ở đây vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ nhìn đệ tử Tẩy Kiếm Trì này, đột nhiên không biết là ai hô một tiếng, sự chú ý của các tu sĩ trong sân vù một tiếng bay đi, không còn một ai chú ý tới các đại tiên môn, đạo thống mà là đồng thời đều nhìn về phía không trung xa xa.

Mà cho dù là trên tiên đài của những đại đạo thống này, cũng có rất nhiều ánh mắt cùng họ nhìn tới.

Trong không trung xa xa, một đám đan sư đang cười nói cưỡi mây mà tới, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía một người ở chính giữa các đan sư.

Trong các đan sư của Xích Thủy Đan Khê đó có một đan sư mặc áo xanh!

Hắn là khôi thủ của bốn cuộc thi trận, đan, phù, khí!

- Hắn cuối cùng cũng tới rồi, ta còn tưởng rằng hắn sẽ không lộ diện ở đại khảo kiếm đạo.

- Tứ đạo khôi thủ, đại khảo lục đạo lần này, đã định trước là hắn nổi danh nhất, kỳ tài thiên kiêu!

- Nói không sai, chắc lần này, trừ khôi thủ đạo chiến cuối cùng ra, không ai có thể kinh người hơn hắn.

- Không biết hắn lần này rốt cuộc có tham gia đại khảo kiếm đạo hay không.

- Nhất định là có, người cũng tới rồi, chẳng lẽ còn có thể bỏ qua?

Trong những tiếng nghị luận, các đan sư của Xích Thủy Đan Khê đã bước lên trên một tiên đài.

Tuy chung quanh đã người đông nghìn nghịt, nhưng tất nhiên là đã có chỗ xem thi của mình, chính là ở một phương gần với chỗ diễn ra đại khảo kiếm đạo nhất, đặt song song với tiên đài của Tiên Minh, Tẩy Kiếm Trì, cùng với mấy đại tiên môn nhất lưu.

Tuy Xích Thủy Đan Khê chỉ là một đan viện dưới trướng Lang Gia Các, không được coi là đại tiên môn nhất lưu, thậm chí còn không phải là một tiên môn hoàn chỉnh, nhưng vị trí của bọn họ được an bài ở chỗ này, lại không có ai đề xuất dị nghị, các đại nhân vật của các tiên môn xung quanh cũng đều ném tới ánh mắt hàm súc mà thân thiết, mà trong những ánh mắt này, các đan sư cũng vẫn khí độ trầm ổn, tiêu sái tự nhiên, nhẹ nhàng chắp tay với người xung quanh.

Nhất là khi nhìn thấy vị trí tiên đài của mấy đạo Bị Khảo Ti khác còn không tốt bằng mình, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn.

Xích Thủy Đan Khê hiện giờ, chính là có thanh danh vang nhất trong sáu đạo Bị Khảo Ti.

Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo Bị Khảo Ti khác không nuôi ra được một tứ đạo khôi thủ chứ?

- Ha ha, Phương tiểu hữu, ngồi chỗ này đi!

Đi tới tiên đài, chư vị đan sư đều mỉm cười khiêm tốn, nhường Phương Nguyên ngồi trước nhất.

- Chư vị tiền bối đừng khách khí, ta ngồi bên cạnh Nguyễn sư là được rồi!

Phương Nguyên thực sự không dám ngồi ở ghế thượng thủ của Cầu Long Chân Nhân, chỉ cười cười, ngồi cùng với Tử Tiêu Động Chủ.

Vị trí này là không trên không dưới, cũng vừa hay có thể để hắn nhìn rõ đại khảo kiếm đạo, mà mấy vị đan sư khác thấy vậy, sắc mặt cũng đều có chút hài lòng, lúc ban đầu sau khi tiếp xúc, bọn họ còn cảm thấy Phương Nguyên là một thanh niên không hiểu nhân tình thế thái, bất luận tôn ti, tâm tính kiêu căng, nhưng từ sau khi Phương Nguyên đoạt tứ đạo khôi thủ, điệu bộ không thay đổi, lại khiến người ta cảm thấy hắn càng lúc càng khiêm tốn.

Cũng giống như là, hắn trước kia ở tiểu khảo đan đạo đòi lại khôi thủ đan đạo vốn nên thuộc về mình, ở trong mắt rất nhiều người đều xem như là một hành động lỗ mãng không để ý tới đại cục, mà hiện giờ, cho dù hắn thực sự giành vị trí của Cầu Long Chân Nhân, người khác cũng cảm thấy vô cùng bình thường...

Mà khi hắn không đi giành, ngược lại nhường một số đan sư tuổi tác hơi lớn ngồi đằng trước, chư vị đan sư này quả thực là quý mến hắn tới tận xương cốt, một người thanh niên bối cảnh thần bí, bản lĩnh lại lớn, thanh danh còn không ai có thể sánh bằng, không ngờ ở trước mặt mình vẫn tự coi là vãn bối, thanh niên tốt như vậy, ở trong giới tu hành thực lực vi tôn này, chính là có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.

- Hả?

Phương Nguyên ngồi xuống dưới sự chú ý của mọi người, chuẩn bị xem thi. Vô số ánh mắt chung quanh đều nhìn về phía hắn, hắn vẫn duy trì tâm cảnh vững vàng, không bị ngoại vật ảnh hưởng.

Nhưng cũng là sau khi hắn vừa ngồi vào chỗ của mình, trong lòng bỗng nhiên hơi khẽ động, trực giác cảm thấy, dường như có hai ánh mắt nhìn hắn, hắn là tu vi Tử Đan, cảm ứng thần thức cũng linh mẫn dị thường, lập tức phát hiện ra sự khác lạ của ánh mắt này.
Chương 817 Ngươi sao vẫn chưa xuống? (1)

Ánh mắt này khác với ánh mắt tò mò hoặc là khâm phục của người khác, dường như lờ mờ có địch ý, khiến hắn rất không thoải mái.

Mà trong nháy mắt nhận ra hai ánh mắt này, hắn cũng lập tức quay đầu nhìn!

Ánh mắt từ bên trái truyền đến, cách chỗ hắn không xa, chỉ là vừa nhìn một cái, thần sắc hắn liền trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt đó đến từ tiên đài chỗ Tẩy Kiếm Trì!

Nhưng hắn rất nhanh lại quay đầu đi, lại thấy ánh mắt còn lại truyền đến từ chỗ mà các tiên môn nhị lưu tụ tập, nơi đó mơ hồ cũng có thể nhìn thấy một tiên đài, chỉ là có yêu vụ che lấp, khiến hắn không phân biệt được rõ rốt cuộc là ai ở trên đài!

- Tẩy Kiếm Trì thì cũng thôi, trên tiên đài mờ mịt đó lại là ai thế?

Tâm thần Phương Nguyên hơi trầm xuống, nghĩ, lại có chút nghĩ không ra.

- Ngươi quả nhiên vẫn tới.

Cũng vào lúc này, Phương Nguyên chợt nghe thấy một thanh âm thản nhiên vang lên, cắt ngang suy tư của hắn.

Quay đầu nhìn, liền thấy trên một tòa tiên đài ngay cạnh tiên đài của Xích Thủy Đan Khê, sương tím mờ mịt, bị gió thổi qua, để lộ một nữ tử mặc áo đỏ, sắc mặt mang theo lãnh ý, không phải Lý Hồng Kiêu thì là ai?

Cũng không ngờ nàng ta ở ngay trên tiên đài cạnh mình, đành phải thở dài, nói:

- Ta chỉ là tới xem thôi.

Sắc mặt Lý Hồng Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng:

- Ngươi chắc chứ?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Chắc!

Trên mặt Lý Hồng Kiêu hiện lên vẻ giận dữ:

- Khi ta muốn đoạt khôi thủ, ngươi liên tục nhảy ra quấy rối, kết quả lần này, ta vừa đặt ba ngàn linh tinh là ngươi sẽ tham gia đại khảo kiếm đạo, ngươi lại vẻ mặt đứng đắn nói với ta rằng mình sẽ không tham gia thi?

Phương Nguyên lập tức ngây ra:

- Cái này...

Trong những tiếng nghị luận, người tới xem thi của các đại thế gia, tiên môn, đều đã ngồi vào chỗ của mình, chờ đợi đại khảo kiếm đạo bắt đầu.

Sau đó, cho dù là các lộ tán tu, tu sĩ của môn phái nhỏ đều tự tìm chỗ quan chiến thích hợp ngồi xuống, lại chỉ thấy chung quanh Vấn Đạo Sơn quả thực chính là người đông nghìn nghịt, khắp nơi đều có thể thấy được tường vân lượn lờ, linh quang mờ mịt, có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm.

Mà dưới các tiên đài thì có một tòa kiếm đài cực lớn, toàn bộ kiếm đài có phạm vi chừng trăm trượng, được lát từ cẩm thạch, ở trên dưới, bốn phương tám hướng bình đài này đều có vô số cấm chế và đại trận xoay quanh, phòng ngự nghiêm ngặt, thậm chí có thể so với hộ sơn đại trận của tiểu tiên môn, đây giống như là sợ người tranh đấu trên bình đài không thu được tay, làm bị thương tới người xem thi ở chung quanh.

Mà thấy người quan chiến của các phương đều đã ngồi xuống, trên vùng trời bình đài này, trên tiên đài chỗ Tiên Minh, liền có một vị lão giả mặc áo đen đứng dậy, một thân khí cơ của hắn rất là thâm trầm, nhìn thì vô cùng ôn hòa, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cả người hắn giống như một thanh kiếm sắc ẩn ở trong vỏ kiếm, bằng không tiến về phía trước mấy bước, đi tới trên vùng trời kiếm đài.

- Thời gian đã tới, vậy bắt đầu thôi!

Lão già áo đen nói chuyện rất ngắn gọn rõ ràng, chỉ phất tay áo một cái rồi thản nhiên nói một câu.

Mà người xem thi ở chung quanh rất nhiều, tiếng nghị luận vẫn rào rào như sóng, nhưng theo hắn vừa mở miệng, thanh âm lại lập tức thấp xuống.

Vô số ánh mắt đều nhìn về phía vị lão già áo đen này, lẳng lặng chờ hắn lên tiếng.

Mà lão già áo đen này cũng chỉ chậm rãi nhìn mọi người một vòng, liền lãnh đạm cười nói:

- Đại khảo kiếm đạo lần này, do lão phu đến làm chủ khảo, vậy thì sẽ theo quy củ của ta, lão phu một đời tu kiếm, thích đơn giản rõ ràng, ghét nhất là lễ nghi phiền phức, cho nên ta chỉ lập ra mấy quy củ, chỉ cần các ngươi không phạm phải quy củ của ta, như vậy lão phu sẽ mặc kệ, mặc cho các ngươi thể hiện!

- Điều thứ nhất, chính là quy củ đặc biệt đơn giản, cái chú trọng chính là xem tạo nghệ võ đạo của các ngươi như thế nào, bởi vậy không có nhiều quy củ, người muốn đoạt danh đại khảo kiếm đạo, chính là đi lên trên đài, ai có thể ở lại tới cuối cùng, người đó chính là người thắng, lại bởi vì đại khảo kiếm đạo của chúng ta, không có phong hào gì, cho nên ở trên đài sau cùng, nhiều nhất chỉ có thể lưu lại mười người, đây chính là top 10 kiếm đạo!

- Mà sau khi định ra top 10 kiếm đạo, lại do mười người các ngươi đấu ra tam giáp và khôi thủ, đơn giản vậy thôi!

- Thứ hai, chính là đấu pháp cũng đặc biệt đơn giản, chỉ cần lên võ đài này thì đều tập trung tinh thần, bất luận đánh lén cũng được, vây công cũng được, chỉ cần có thể thắng, vậy tính là ngươi thắng, dù sao thực sự tới lúc đại kiếp tiến đến, những sinh linh hắc ám đó cũng sẽ không chú ý lễ số gì với các ngươi, cho nên đại khảo kiếm đạo này của chúng ta, cũng không cần các ngươi phải chú ý lễ số gì cả, ở lại được lâu thì coi như là bản lĩnh của ngươi!

- Thứ ba, chính là không luận thời gian, ha ha, có bản lĩnh thì các ngươi ở trên đài đấu nửa năm một năm, nếu muốn kết thúc đại khảo kiếm đạo này, vậy thì mau chóng đánh hạ đối thủ, đương nhiên, một khi rơi khỏi đài thì chính là thất bại, không còn gì để nói nữa cả.

- ...

- ...

Lão già áo đen đó quả nhiên nói rất đơn giản, các tu sĩ chung quanh lại nghe mà tâm tình phức tạp.

Tuy quy củ của lão nhân này rất tùy hứng, nhưng thật đúng là không ai dám phản bác hắn.

Dù sao người ta là từ Ma Biên trở về, lịch luyện nhiều năm, có tư cách lên tiếng ở đại khảo kiếm đạo này nhất.
Chương 818 Ngươi sao vẫn chưa xuống? (2)

Mà lão già áo đen đó cũng không cho người khác cơ hội phản bác hắn, nói xong quy củ, liền nhẹ nhàng phất tay áo, nói:

- Quy củ của ta đã nói xong rồi, các ngươi đã nhớ hay chưa thì ta cũng không bận tâm, đừng làm trái quy củ của ta là được, người chuẩn bị tham gia đại khảo kiếm đạo lên đi, chờ bên cạnh kiếm đài, đưng có giở phong phạm cao nhân đột nhiên lên đài gì hết, lão phu ghét nhất là cái đó...

Ầm ầm!

Theo tiếng hô này của hắn, phía dưới thí võ đài, có linh quang chậm rãi lấp lánh, lộ ra một lỗ hổng.

Mà tâm thần các tu sĩ thì từ từ trở nên khẩn trương, đưa mắt nhìn bốn phía, muốn xem có những ai lên đài.

- Tới rồi...

Cũng đúng vào lúc này, trong đám người vây xem ở phía đông nam, đang chậm rãi tránh ra một con đường, chỉ thấy một nam tử áo đen thân hình cao lớn, xách một cái búa lớn giống như là ma bàn chậm rãi từ đường nhỏ lát đá cuội đi ra, thân pháp của hắn nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng bước chân thì lại nặng, đường nhỏ lát đá cuội không ngờ bị hắn giẫm ra từng cái hố nhỏ, trên người tỏa ra sát khí, vẻ mặt bức người.

- Tần Sơn Quân, người này là Tần Sơn Quân, không ngờ hắn lại tới tới tham gia đại khảo kiếm đạo.

Người nhìn thấy nam tử áo đen đó, lập tức mừng rỡ, cả kinh kêu lên:

- Hắn chính là Đạo Tử của Trung Châu Nam Trục Lộc Sơn, mười năm trước đã thành tựu Kim Đan, thiên tư trác tuyệt, căn cốt cực tốt, chỉ vừa kết Kim Đan không lâu, liền gặp một vị ma đầu Kim Đan trung cấp, thua dưới tay hắn, bị đánh cho trọng thương, về sau vứt bỏ thần thông, tinh tu võ đạo, ba năm sau lại khiêu chiến ma đầu đó, lại một búa chém ma đầu đó thành hai mảnh, rồi tới về sau, trực tiếp ở trong núi bế quan, tu luyện bí pháp võ đạo trong truyền thuyết, không ngờ hiện giờ lại xuất quan rồi.

Các tu sĩ nghe vậy, cũng đều ngạc nhiên.

Tuy đã đoán được, đại khảo kiếm đạo này có lẽ sẽ có một số mãnh nhân tới, lại không ngờ rằng lại mạnh tới như vậy!

Tần Sơn Quân áo đen đó trước khi bước tới kiếm đài, liền ngồi khoanh chân, không lập tức lên đài, mà là đang đợi.

Tiếng nghị luận của các tu sĩ chung quanh vẫn chưa dứt, liền bỗng nhiên nhìn thấy ở phía đông nam, lại có một nam tử áo trắng bọc trong sương vàng lướt tới, cũng nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh kiếm đài, mở chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, mỉm cười với người xung quanh.

- Không ngờ là đại âm nhân này.

Chung quanh, người nhận ra nam tử cầm quạt này cũng không ít, đều biến sắc, theo bản năng thụt đầu lại.

- Người này được xưng là võ pháp tu luyện ra uy lực thần thông, sơn chủ Tiểu Việt Sơn, tuy Tiểu Việt Sơn ở phía tây Phách Hạ, chỉ có thể xem như là nhị lưu, nhưng ngay cả tiên môn nhất lưu cũng không muốn tùy tiện trêu chọc hắn, người này âm hiểm độc ác, một thanh chiết phiến so với nói là binh khí, chẳng thà nói là pháp bảo cơ quan, thủ đoạn đầy rẫy, từng có bốn vị cao thủ Xích Đan liên thủ vây công, lại đều bị một mình hắn giết sạch.

Kinh hãi trong lòng còn chưa vơi, lại thấy một vị nam tử mặc áo đen, kéo một cây thiết thương to như trứng ngỗng, mặt không biểu tình đi vào trong sân, mũi thương ma sát với mặt đất bắn ra tia lửa, khiến người ta trong lòng nặng nề.

- Triệu Huyền Tước, thiên kiêu thương đạo, cũng thành danh đã lâu, kẻ này cũng là một hung nhân, nghe nói khi sinh ra, liền có thần thương từ chân trời bay tới, hạ xuống trước người hắn, mà hắn cũng am hiểu võ đạo, trong một đường tu hành, trước giờ chưa từng có ai đỡ được hắn ba hiệp, có danh đầu là vô địch trong cùng cấp, kỳ thật hắn vốn đã sớm nên xuất thế hành tẩu, chỉ là lúc đại khảo kiếm đạo kỳ trước, người này vẫn đang bế quan, tu luyện thương thuật, lúc xuất quan, đại khảo đã kết thúc, hắn từng âm thầm tìm khôi thủ đại khảo kiếm đạo kỳ đó luận bàn, không ngờ còn giành chiến thắng...

- ...

- ...

Theo từng người tham dự đại khảo kiếm đạo vào sân, người xem thi tâm thần cũng không khỏi trở nên kích động.

Không ngờ phát hiện, cao thủ đến tham gia đại khảo kiếm đạo lần này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình, ngay cả một số thiên kiêu rất có thanh danh, cũng tới bảy tám người, trong những người khác, cũng có rất nhiều nhân vật thần bí khí cơ đáng sợ, nhưng không ai nhận ra, trong đó có mấy người, nhìn thì một thân khí cơ không ngờ đã đạt tới Kim Đan trung cấp, trên trình độ nào đó, đã có chút không phù hợp với quy củ khảo hạch.

Bình thường mà nói cao thủ Kim Đan trung cấp, thường thường đều đã từng tham gia khảo hạch, cho dù không tham gia, bởi vì tu vi qua rồi, cũng yêu quý thanh danh, rất ít sẽ đến tranh phong với tiểu bối, nếu không, cho dù đoạt khôi, trên mặt cũng chẳng vẻ vang gì?

Nhưng lần này lại xuất hiện không ít, mà Tiên Minh không ngờ cũng không có ý ngăn cản!

Có điều những người này đi tới trước kiếm đài, lại đều dừng lại, không lập tức lên đài, mọi người cũng lý giải ý đồ của họ, nếu đại khảo kiếm đạo này không quy định thời gian, như vậy người lên đài càng sớm,bị khiêu chiến tất nhiên sẽ càng nhiều.

Trước tiên ở dưới kiếm đài, xem thực lực của người khác như thế nào, cũng rất có ích cho việc đoạt được thứ tự tốt về sau.

- Vị áo xanh kia đâu rồi, hắn sao vẫn chưa xuống?

Các tu sĩ nhìn thấy nhiều cao thủ như vậy, cũng lòng hoa nở rộ, nhưng cũng có người ý thức được một vấn đề, ngẩng đầu nhìn.

Tiên đài chỗ Xích Thủy Đan Khê, không ngờ vẫn là một mảng trầm mặc, không có nửa điểm động tĩnh.

Trong lòng không khỏi hoài nghi:

- Người áo xanh này không phải thật sự không tham gia đại khảo kiếm đạo chứ?

Mà lúc các tu sĩ đang nhao nhao nghị luận, bỗng nhiên trong trời cao phía bắc, trên tiên đài thuộc về phe Tẩy Kiếm Trì, tiên vụ lượn lờ bị người ta nhẹ nhàng gạt ra, một vị kiếm sĩ trẻ tuổi mặc áo đen, lại đầy đầu tóc trắng, nhưng nhìn bộ dạng thì dường như chỉ khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt xung quanh, sau đó cất bước, mặt không biểu tình từ trên đài nhẹ nhàng đi xuống.

Hắn không thi triển thần thông đằng vân, cũng không mượn dùng pháp bảo nào khống chế thân hình của mình, cứ như vậy mà thẳng tắp hạ xuống.

- Ầm!
Chương 819 Đệ tử Tẩy Kiếm Trì (1)

Mặt đất bị hắn giẫm ra một hố to, hắn lại hồn nhiên vô sự, chậm rãi từ trong hố đi ra, khoanh tay đứng trước kiếm đài.

Trước kiếm đài đó, các vị tu sĩ chuẩn bị tham gia kiếm khảo, vốn đều vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, khí cơ kiềm chế lẫn nhau.

Cho dù người ngoài liếc qua một cái, cũng có thể nhận thấy trong bọn họ, ai nấy đều có lòng tranh cường háo thắng rất mạnh.

Nhưng khi vị kiếm khách áo đen tóc trắng này đi tới trước kiếm đài, mọi người lại đều theo bản năng mà trong lòng trầm xuống, người ở gần hắn đều tự động lùi ra hai bước, dường như trên người hắn có khí trường nào đó khiến người ta không dám tiếp cận.

Trong mấy trăm người, chỉ có vài người dám quay đầu nhìn hắn một cái, người khác ở trước mặt hắn thì lại ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Tẩy Kiếm Trì à?

Mọi người xem thi nhìn thấy người thanh niên này, trong lòng đều hơi kinh hãi, ngay cả tiếng nghị luận ở xung quanh cũng giống như trong nháy mắt hạ thấp xuống nhiều, có người lén nhìn người thanh niên đó, thấp giọng hỏi:

- Lần này đến là kiếm sĩ cấp một nào thế?

Có người ngưng thần nói:

- Nhìn kiếm bào của hắn, chắc là Hắc Bào Kiếm Đồ, chỉ không biết là xếp thứ mấy...

- Xếp thứ mấy thì quan trọng lắm à?

Cũng có người cười khổ thở dài:

- Các khóa trước, chỉ cần có đệ tử Tẩy Kiếm Trì tham dự đại khảo kiếm đạo, như vậy tất nhiên chính là bọn họ đoạt khôi, đám người Tần Sơn Quân, Triệu Huyền Tước xui xẻo rồi, ài, thực lực của bọn họ, nếu đặt ở trong các đại khảo kỳ trước, đó đều là có hy vọng đoạt được khôi thủ, nhưng lần này lại gặp phải đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, định trước là vô vọng là giải nhất rồi.

Trong lúc đang nghị luận, các tu sĩ liền nhìn thấy, vị thanh niên của Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi tới bên cạnh kiếm đài, không dừng lại, mà là trực tiếp bước lên kiếm đài, trong lòng lập tức thắt lại, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, tự tin lớn như vậy.

Có điều chuyện khiến bọn họ bất ngờ vẫn còn ở phía sau.

Vị thanh niên đó sau khi bước lên kiếm đài, lại nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu, nhìn về phía Xích Thủy Đan Khê.

Hoặc là nói, trực tiếp nhìn về phía Phương Nguyên.

Sau đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, thản nhiên nói:

- Ngươi sao vẫn chưa xuống?

- Vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì này, ngươi muốn trực tiếp công khai khiêu chiến vị tứ đạo khôi kia ư?

Theo đại khảo Kiếm Đạo bắt đầu, trên kiếm đài lại xuất hiện một màn ngoài dự đoán của mọi người. Chẳng ai ngờ rằng, đệ tử Tẩy Kiếm Trì, người có lá gan đầu tiên lên đài, cũng là người có hi vọng nhất đoạt khôi thủ, chuyện thứ nhất muốn làm lại chính là công khai khiêu chiến vị tứ đạo khôi vừa rồi.

- Chẳng lẽ trước đây bọn hắn sớm đã quen biết, có thù cũ?

- Hay là vị tứ đạo khôi này thanh danh quá thịnh, khiến cho tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia bất mãn?

Trong lòng vô số người đều đang âm thầm suy đoán, cùng lúc đó, bỗng chốc lại có thêm vô số ánh mắt hướng về phía Tiên Đài nơi Xích Thủy Đan Khê, trên thực tế, dù không có chuyện đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu chiến, chúng nhân cũng đã rất quan tâm tới vấn đề này...

Người áo xanh đã đoạt tứ khôi, liệu có sẽ tiếp tục tham dự đại khảo Kiếm Đạo?

Rốt cuộc, chúng nhân đều đặt cược không ít tiền...

Chẳng qua khiến người không nghĩ tới chính là, trên Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, thật lâu vẫn không thấy có âm thanh truyền ra.

Phương Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi im như pho tượng, không hề có ý xuống đài, cũng không mở miệng nói chuyện.

Tuy không chỉ mặt gọi tên, nhưng người người đều biết đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang nói chuyện với hắn, chính hắn lại hay rồi, làm như không nghe thấy được.

Hư không vắng lặng, chẳng biết qua bao lâu, tiếng nghị luận của mọi người mới khe khẽ vang lên.

- Chẳng lẽ hắn thật không có ý tham gia đại khảo Kiếm Đạo?

- Chắc vậy, bằng không lý nào bị người công nhiên khiêu khích ngay trước mặt mà vẫn đứng im bất động như thế...

Có người nhìn lên Kiếm Đài, lại nhìn lên Tiên Đài, cười lạnh nói:

- Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này vốn cũng là quá phận, Tẩy Kiếm Trì bọn hắn hội tụ anh tài Kiếm Đạo thiên hạ, ai có năng lực tranh phong với bọn hắn? Trong khi áo bào xanh kia là tứ đạo khôi thủ Trận, Phù, Đan, Khí, rõ ràng không sở trường vũ pháp, khiêu chiến người ta, thắng cũng chẳng vẻ vang gì!

- Đúng vậy, tứ đạo khôi thủ đã là khoáng thế kỳ tài, cần gì phải cùng người tranh giành cái hư danh Kiếm Đạo đó?

- Rốt cuộc, trên đời này không có người tu hành nào là hoàn mỹ!

Trong tiếng nghị luận xôn xao, cũng có người thở dài:

- Đáng tiếc, lão phu đã đặt cược linh tinh rồi...

- ...

- ...

Ở dưới một mái hiên khác cũng trên Tiên Đài, nơi lần trước khiến cho trong lòng Phương Nguyên sinh ra cảm ứng cũng đang có người nhẹ giọng nói chuyện:

- Thiếu chủ, tin tức ngài được đến trước đây không sai, xem ra đệ tử Tẩy Kiếm Trì rất không vừa mắt với hắn, muốn kích hắn đánh một trận, đáng tiếc hắn tâm địa sắt đá, quyết không chịu tham chiến, bằng không, ngược lại là...

- Ha ha, thế cũng đơn giản, hắn không tham gia, ép buộc hắn tham gia chẳng phải là được?

Một tiếng nói khác nhàn nhạt vang lên, tựa hồ rất là không để ý.

- Thiếu chủ, ý ngài là...

- Ha ha, cứ dùng phương pháp đơn giản nhất là được...

- ...

- ...

- Ha ha!

Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy Phương Nguyên không trả lời, cũng không có ý xuống đài, liền thấp giọng cười cười, thu hồi ánh mắt, khe khẽ khoanh chân ngồi xuống trên Kiếm Đài, có vẻ như chuẩn bị ngồi thẳng đến khi đại khảo Kiếm Đạo chấm dứt mới thôi.

Người quan chiến ở chung quanh bắt đầu tập trung lực chú ý lên những người tham gia khảo thí khác.

- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì là người đầu tiên đăng đài, những người khác thì sao?

Có người đảo mắt nhìn xung quanh Kiếm Đài, thấp giọng nghị luận:

- Chẳng lẽ không ai có gan làm người thứ hai lên đài?
Chương 820 Đệ tử Tẩy Kiếm Trì (2)

Ở chung quanh Kiếm Đài, chúng nhân người tu hành đều là nhìn quanh trái phải, đây đó không biết nên lựa chọn thế nào.

- Ha ha, đều cảm thấy càng muộn lên đài càng tốt ư?

Đúng lúc này, vị Tiểu Việt sơn chủ kia nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, cười nói:

- Các ngươi đều sai rồi, trên Kiếm Đài này chỉ có mười vị trí, nói cách khác, mọi người phải tranh giành mười vị trí đó, lên đài trước liền có vị trí, không cần tranh đoạt liền có thể lưu lại, nhưng lên đài sau, lại phải đánh bại người đi lên trước đó mới có thể lưu lại, lưu lại rồi lập tức vẫn sẽ bị những người kế tiếp khiêu chiến, bởi vậy, lần đại khảo Kiếm Đạo này khác với trước kia, lên đài càng sớm, ngược lại càng có lợi...

Hắn vừa nói vừa nhẹ giọng cười cười, cất bước hướng lên trên Kiếm Đài.

Người ở chung quanh nghe vậy, tức thì đối mắt nhìn nhau, không biết lời người này nói là thật, hay chỉ là nhiễu loạn tâm chí người khác.

Chẳng qua, ngay khi Tiểu Việt sơn chủ chuẩn bị đăng đài, bên cạnh chợt có bóng đen lóe lên, một nam tử giáp đỏ khoác áo choàng đen, tay cầm trường thương cũng nhảy lên Kiếm Đài, đi tới vị trí đối diện với vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia, trường thương ôm trong tay, lạnh lùng đứng ở chỗ đó, như là đang chờ người khác tiến lên khiêu chiến, chính là thiên kiêu Võ Đạo Triệu Huyền Tước.

- Người này... Cướp trước ta một bước a?

Tiểu Việt sơn chủ ngẩn ngơ, cười cười đành chịu, đi tới đứng một vị trí khác.

Hiện tại trên đài đã có ba người, mười vị trí chỉ còn lại bảy, khiến cho tu sĩ chung quanh thoáng ngẩn ngơ.

Tiếp sau, càng nhiều thân ảnh vọt lên đài, ai nấy chen nhau tìm vị trí, ngược lại dẫn lên một hồi rối loạn, qua hồi lâu, cảnh tượng lộn xộn trên đài mới dần yên tĩnh lại, mỗi người đoạt lấy một vị trí cho riêng mình, sau đó coi chừng nhìn xuống dưới đài.

Chính vào lúc này, bên dưới chợt có người chỉ lên trên đài kêu:

- Các ngươi mau nhìn, thừa một người...

Lúc này, những người trên đài mới nhìn quanh trái phải, phát hiện trên đài nhiều thêm một người, mười vị trí giống như được đo lường từ trước, không ai quá gần ai, cũng không ai quá xa ai, chỉ có vị trí cuối cùng nhất bên phải là có hai người đứng sát gần nhau, ánh mắt chúng nhân lập tức đồng loạt nhìn sang hai người bọn họ, khiến thần sắc hai người không khỏi có chút lúng túng.

- Bá!

Một người trong đó phản ứng nhanh nhất, trực tiếp rút ra hai thanh loan đao sau lưng, chém thẳng tới một người khác.

Người còn lại cũng không cam yếu thế, gầm nhẹ một tiếng, tay cầm một đạo roi thép màu xanh đen, xoay lên giữa không trung, hư không hiện ra từng đạo vòng xoáy, xung thẳng người tay cầm song đao kia, binh khí đụng vào nhau, phát ra tiếng bạo vang “ông ông”.

Bá...

Hai người còn chưa phân ra thắng bại, người chung quanh đều nhìn sang bên này, nhưng chính lúc đó, dưới đài lại chợt có người vọt lên, chưởng lực hùng hồn như núi, trùng trùng đánh trên lưng một người trên đài, người đó mới chiếm được vị trí, tâm thần thoáng phân tán, không ngờ họa từ trời rớt xuống, một búng máu tươi phun ra, cả người ngã xuống.

Chỉ thoáng chốc, đã thấy người dưới đài nhao nhao xông lên như châu chấu, vô số người bắt đầu giao thủ với nhau.

Lần này lên đài trước đã không chiếm được ưu thế gì, bởi vì bên đài hiện nay đã loạn, giống như một mảnh gió xoáy, không ngừng có người ngã xuống, đồng thời không ngừng có người vọt lên, trong nhất thời, Kiếm Đài phạm vi trăm trượng bỗng chốc trở nên có chút chen chúc, khắp nơi đều là hỗn chiến, kình phong kiếm quang gào thét, tràn ngập cả một phương kiếm đài...

Trong một mảnh hỗn chiến đó, lập tức hiển lộ ra sự khác biệt cao thấp trong đám đông.

Oanh long!

Vị thiên kiêu tên gọi Tần Sơn Quân kia vung lên cự phủ, khí thế hung ác kinh người, thân hình hoành xung đâm thẳng, đánh bay từng mảnh từng mảnh người xuống khỏi kiếm đài, trực tiếp giết cho đám đông chung quanh người ngã ngựa lật, đi đến đâu, không ai dám chính diện chống lại...

Tiểu Việt sơn chủ du tẩu thân hình, lướt qua bên người một vị tu sĩ thiếu chút nữa thì ngã xuống đài, miệng thấp giọng nói gì đó bên tai đối phương, đối phương nghe xong, lập tức biến sắc, không ngừng gật đầu, sau đó xông giết theo sau. Tiếp đó hắn lại y cách làm theo, chẳng mấy chốc đã tụ tập hơn mười người, hình thành một phương thế lực cường hoành, tứ xứ xông giết trên đài.

Vị Triệu Huyền Tước tay cầm thương sắt kia thì lại kéo lê trường thương, ánh mắt quét nhìn bốn phía, rất nhanh liền phát hiện một vị đang một mình đấu bốn người khác, lại vẫn dư dả có thừa, trên mặt tức thì lộ ra ý cười lạnh lùng, đột nhiên phi thân mà tới, quyết đấu với vị cường giả kia, chưa qua ba hiệp, vị cường giả kia đã bị hắn một thương quét xuống đài, sau đó hắn lần nữa dời bước, vọt tới một vị cường giả khác.

Trong cảnh hỗn loạn, chúng nhân đã đánh loạn thành một đoàn.

Chỉ duy có vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia là ngồi ngay ngắn bất động, phạm vi ba trượng quanh hắn rõ ràng cũng không có người tới gần.

- Trời ạ! Sao lại đấu kịch liệt thế này?

- Mau nhìn mau nhìn, thấy máu...

- Ai ui, tiểu thiên kiêu Ngô gia bị người chém rụng một cánh tay...

Trên đài đấu đến kịch liệt, dưới đài cũng là một mảnh kinh hoàng, ai nấy nhìn lên mà đều vừa mừng vừa sợ, kích động không thôi.

Mới đầu nghe được quy củ khảo thí cổ quái từ miệng người áo đen kia, bọn hắn còn tưởng rằng sáu đạo đại khảo này đã chú định không gì đáng xem rồi, trong lòng khá là thất vọng, lại không ngờ rằng, chiến cuộc vừa mở, liền đã kịch liệt đến thế, khiến người không khỏi có cảm giác nhìn mãi mà không đủ.

- Tình cảnh náo nhiệt vậy, ngươi thật không đi?

Bên cạnh Xích Thủy Đan Khê Tiên Đài, Lý Hồng Kiêu mỉm cười nhìn xem cảnh hỗn loạn trên Kiếm Đài khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn sang Phương Nguyên, trong ánh mắt tựa hồ có chút ý vị trêu chọc.

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Thế vì sao ngươi lại không đi?

Lý Hồng Kiêu cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta dù sao cũng là cô nương thục nữ yểu điệu, đánh đánh giết giết thế thì ra thể thống gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom