-
Chương 806-810
Chương 806 Đại tổng quản (2)
Kinh lịch quỷ dị này khiến Phương Nguyên nghe mà choáng váng:
- Ngươi bị nàng ta đả thương?
Tôn quản sự lắc đầu, nói:
- Không, ta theo nàng ta về Luyện Phong Hào, hiện tại ta là đại tổng quản của Luyện Phong Hào...
- Ặc...
Phương Nguyên tốn một phen tinh thần mới làm rõ được sự vòng vèo trong đây, đành phải nói:
- Chúc mừng chúc mừng...
- Ha ha, sư huynh ta bản sự vô hạn, thế có tính là gì?
Tôn quản sự ha ha ha ha, nhưng lại mặt ủ mày ê nói:
- Kỳ thật, cũng không phải chuyện tốt gì, tất cả tiên kim của sư huynh ta đều phải mang ra đền, ngay cả bản thân ta cũng phải đền cho họ, tiểu nương bì này còn không cảm kích, nói ta mà dám nói chuyện đó ra ngoài, liền thiến ta!
- Thôi... Dù sao cũng phải từ từ sẽ đến!
Phương Nguyên đành phải khuyên một câu, thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình phải chuẩn bị một phần quà mừng rồi.
Đến lúc này mới nghĩ tới, vội nói:
- Đúng rồi, Tôn sư huynh, ngươi muốn ta giúp làm việc gì?
Tôn quản sự vỗ đùi, nói:
- Nếu không thì sao lại nói là phiền, không phải vẫn là chuyện của tiểu nương bì kia à.
Nói đến đây, sắc mặt mới trở nên có chút ngưng trọng, nói:
- Đại khảo lục đạo lần này, Luyện Phong Hào bọn họ cũng báo danh, hơn nữa quyết chí phải đoạt giải nhất, nhưng Luyện Phong Hào này trước kia cũng thanh danh vang dội, chính là tiên môn luyện khí nhất lưu của Trung Châu, lúc đó, chỉ là khôi thủ đại khảo khí đạo bọn họ cũng chưa chắc đã để vào mắt, nhưng hiện giờ, cha của tiểu nương bì này mấy năm trước đã chết, lại có không ít trưởng lão ra đi, hiện tại thực lực của Luyện Phong Hào đang ở vào lúc yếu nhất, căn bản không nắm chắc đoạt được giải nhất.
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra:
- Luyện bảo thì ta không hiểu, làm sao mà giúp ngươi được?
Tôn quản sự cười cười xua tay, nói:
- Cho nên ta kỳ thật cũng không phải tới tìm ngươi, là tìm tên ngốc đó!
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã có chút hồ đồ, nhíu mày nhìn về phía hắn.
- Đúng vậy...
Tôn quản sự cười nói:
- Ngươi cứ nghe ta nói đã, Luyện Phong Hào này tuy thanh thế và nội tình đã xa không bằng trước, nhưng căn cơ lại dày, tổ tiên của tiểu nương bì này có một loại bí pháp luyện bảo, nếu dùng ở đại khảo khí đạo này cướp lấy khôi thủ là không nói chơi, chỉ là vấn đề ở chỗ, bí pháp đó tuy nàng ta biết, nhưng lại không thi triển được, bởi vì trong bí pháp đó chỗ khó nhất chính là rèn sắt...
- Bí thuật rèn sắt tổ truyền của Luyện Phong Hào bọn họ, đó là cần phải có người tay cầm chùy nặng vạn cân mà tổ sư gia của Luyện Phong Hào đả tạo, dựa vào chùy pháp nào đó, liên tục không ngừng rèn trên mười canh giờ, đó không phải là người bình thường có thể thừa nhận, tiểu nương bì vốn bảo ta làm, nhưng ta không am hiểu cái này, xách lên cũng hết hơi rồi, nàng ta còn mắng ta vô dụng, ta tức quá nói lại mấy câu, nàng ta lại cầm đao chém ta, ta chạy ra, cũng vừa hay nghe nói tới tin tức về ngươi, thế là ta liền lập tức nghĩ tới tên ngốc Quan Ngạo này...
Nói xong liền trở nên có chút hưng phấn, cười nói:
- Với thân thể đó của hắn, không đả thiết thì đúng là lãng phí!
Cho tới lúc này, Phương Nguyên cuối cùng mới minh bạch ý đồ đến của Tôn quản sự, trên mặt dần dần lộ ra vẻ ngượng nghịu.
Nếu thực sự muốn tìm người có loại thiên phú dị bẩm để rèn sắt, Quan Ngạo quả thật là vạn dặm mới tìm được một...
Nhưng mấu chốt là. . .
Giơ tay lên chỉ vào trong phòng đan, hắn cười khổ nói:
- Ngươi tới không khỏi quá không khéo rồi, Quan Ngạo sư huynh đã bế quan mấy ngày rồi!
- Bế quan?
Tôn quản sự nghe vậy không nhịn được mà kinh hãi:
- Lúc nào mới ra?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết hắn khi nào thì xuất quan, nhưng chắc hẳn là trong thời gian thời gian này là không ra được, hơn nữa hắn lần này bế quan, không thể coi thường, liên quan đến con đường tu hành cả đời của hắn, bất kể là như thế nào, ta cũng không thể quấy rầy hắn!
Tôn quản sự lập tức mặc như đưa đám, ngồi trên mặt đất than thở, vẻ mặt mất mát.
Phương Nguyên thấy mà cũng có chút không đành lòng, trầm mặc một lúc, nói:
- Hay là để ta thử xem?
- Nếu là ngươi...
Tôn quản sự nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, liền cũng hơi ngẩn ra, sau đó đi một vòng xung quanh Phương Nguyên, nhìn từ trên xuống dưới, còn vươn tay ra nhéo nhéo cánh tay của Phương Nguyên, có chút hoài nghi nói:
- Vung đại chùy đó không phải là dễ dàng đâu, phân lượng đó tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không nhấc lên nổi, huống chi còn phải liên tục không ngừng rèn trong thời gian dài như vậy, ngươi có thể chứ?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ta dù sao cũng là Tử Đan mà!
Nếu đổi lại là người ngoài, Phương Nguyên có lẽ sẽ không để ý tới chuyện như vậy, càng không thể chủ động đề nghị hỗ trợ.
Nhưng Tôn quản sự dù sao cũng khác với người ngoài!
Không nói đến khi làm chấp sự ở Thanh Dương Tông, hắn âm thầm chiếu cố mình đủ thứ, chỉ là khi ở cảnh giới Vân Châu, bị thích khách của Cửu U Cung ám sát, cùng với ở trong Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hắn thay mình chống đỡ công kích của Hắc Đồng Kiếm Khách đến từ Tẩy Kiếm Trì, thế cũng coi như là đã hai lần cứu mạng mình, chỉ nói tới giao tình này, mình sao có thể không giúp hắn?
Hơn nữa Phương Nguyên nói giúp là cũng đã cân nhắc nghiêm túc.
Hắn đã nghe rõ lời nói của Tôn quản sự, chuyện luyện khí, không cần mình phụ trách, Luyện Phong Hào tự có cao nhân.
Chương 807 Thiên Kích Chùy (1)
Hiện tại cần chỉ là một người thân khỏe sức lớn, dùng bí pháp nào đó vung đại chùy, giúp rèn sắt mà thôi, mình đương nhiên không phải loại người có thiên phú dị bẩm, thần lực vô biên như Quan Ngạo, nhưng mình dù sao cũng là tu sĩ Tử Đan, cường độ và thể lực nhục thân cũng hơn xa người thường.
Cũng chính bởi vậy, hắn mới đề xuất ý kiến để mình đi thử một lần.
Tôn quản sự cũng nghe hiểu ý tứ của hắn, sau khi cân nhắc một lúc, liền gật đầu nói:
- Vậy đi thôi!
Phương Nguyên hơi ngây ra:
- Đi đâu?
Tôn quản sự đã đứng lên đi ra phía ngoài, kinh ngạc quay đầu nói:
- Tìm tiểu nương bì đó!
Phương Nguyên thở dài, thay quần áo, đi theo Tôn quản sự.
Đối với tiểu nương bì đó, trong lòng cũng có chút chờ mong. . .
Hai người rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, Tôn quản sự cưỡi mây, cùng Phương Nguyên bay tới phía đông nam, ước chừng hơn nửa canh giờ, liền tới trong một mảng sơn cốc, lại thấy nơi này đông một đống, tây một đám, tụ tập không ít nhân mã, lập hành cung, dựng lều trại, nhân mã qua lại, náo nhiệt phi phàm, lại đều là nơi đặt chân của một số môn phái luyện bảo tới tham gia đại khảo khí đạo.
Đại khảo khí đạo khác với khảo hạch mấy đạo khác, khảo hạch các đạo khác thường thường đều lấy cá nhân làm chủ, thanh danh thi ra cũng là của bản thân, nhưng khảo hạch khí đạo này thì lại khác, luyện bảo thuật, căn bản không phải chuyện một người có thể làm được, bởi vậy cho dù là đại sư luyện bảo lợi hại tới mấy, cũng đều cần một đám học đồ và trợ thủ, phải cùng nhau luyện bảo thì mới tiện hơn.
Bởi vậy trong giới tu hành, những Luyện Bảo Đại Sư đó cũng thường thường đều là đại biểu cho một đội nhân mã, vậy tất nhiên phải có danh hào, cho nên đại bộ phận Luyện Bảo Đại Sư đều không phải là dùng cá nhân để nổi tiếng, mà là dùng truyền thừa nào đó để nổi tiếng, đương nhiên, trong những người này, tất nhiên cũng có một số người nổi tiếng, bản thân mình đã đại biểu cho tạo nghệ cực cao, có điều cho dù là như vậy, cũng đều có rất nhiều bang thủ.
Chính bởi vì đặc điểm này, cho nên cho dù là trường hợp như đại khảo lục đạo, lúc tham gia khảo hạch, cũng thường thường đều là một vị Luyện Bảo Đại Sư, dẫn theo bốn bang thủ cùng ra trận, mà lúc báo danh vào thi, cũng phần lớn là dùng tên của tập thể để tham dự khảo hạch.
Như vậy, tên tuổi có được chính là sở hữu của đạo thống, tiên môn, thế gia.
Mà điều này cũng khiến cho ý nghĩa của đại khảo khí đạo không giống như mấy cuộc thi khác, mấy cuộc thi khác, đều là mang đến một số cơ hội hoặc là phần thưởng, thanh danh cho cá nhân, nhưng đại khảo khí đạo này thường thường sẽ quyết định sự lên xuống và suy vinh của một phương đạo thống, đạo lý tất nhiên rất đơn giản, danh khí lớn, sinh ý cũng lớn, sinh ý lớn thì tài nguyên nhiều, có thể nói là một khảo hạch thực tế nhất trong lục đạo.
Luyện Phong Hào mà Tôn quản sự dẫn Phương Nguyên đến là một khu doanh trướng chiếm phạm vi trăm trượng ở góc tây nam của vùng sơn cốc này, có thể thấy được thế lực không nhỏ, mà trên đường đi, Phương Nguyên cũng nghe Tôn quản sự giới thiệu một chút, Luyện Phong Hào này cũng từng là một đạo thống luyện bảo cực kỳ huy hoàng, pháp bảo từng lưu truyền trong giới tu hành, có ba thành đều là Luyện Phong Hào đả tạo, có thể nói là bàng nhiên cự vật.
Chỉ có điều, sau khi lão lâu chủ của Luyện Phong Hào dùng thân tuẫn kiếm, Luyện Phong Hào này giống như quần long vô thủ, lại bắt đầu suy tàn, rất nhiều cao thủ luyện bảo đều đã trốn đi, sinh ý cũng bị đoạt đi rất nhiều, hiện giờ chỉ còn một vị thiếu chưởng quỹ chống đỡ đơn độc một mình.
Tuy lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Luyện Phong Hào này vẫn là đạo thống luyện bảo nổi danh trong giới tu hành, nhưng cũng đã lưu lạc đến cảnh giới nhị lưu, kém xa những đại đạo thống luyện bảo nhất lưu, thậm chí có thể nói, vẫn còn đang tiếp tục suy tàn, cho nên, vị thiếu lâu chủ kia, cũng chính là tiểu nương bì trong miệng Tôn quản sự, mới muốn lập chí cướp lấy khôi thủ trong đại khảo khí đạo lần này.
Nàng ta đã coi đại khảo này là cơ hội duy nhất để cứu vớt Luyện Phong Hào!
- Nơi này bận rộn như vậy, ngươi còn có mặt mũi mà chạy ra ngoài dạo chơi, tổng quản này có phải là không muốn làm nữa không?
Vừa đi vào doanh trướng, Phương Nguyên liền nghe thấy tiếng quát mắng tức giận ở bên trong, sau đó liền thấy một nữ tử thanh tú một mặc váy nâu, dáng người thon dài thanh tú chống nạnh nhìn tới, chỉ vào Tôn quản sự mà há miệng chửi to, tính tình mạnh mẽ này quả thật là không hợp với vẻ mặt thanh lệ của nàng ta.
- Một tổng quản không nhận được một xu còn phải ra ngoài tiêu tiền, tưởng ta muốn làm lắm chắc?
Tôn quản sự đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Ngươi nói gì?
Nữ tử đó liền đi tới nhéo lỗ tai Tôn quản sự, cổ tay xoay ba vòng.
- Đau đau đau...
Tôn quản sự kêu oai oái, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, vẫn vội vàng cố nhoẻn miệng cười, nói:
- Ta không phải ra ngoài chơi bời, ta là đi tìm bang thủ cho ngươi... Ngươi không phải nói muốn đoạt giải nhất thì chỉ có thể dùng bí pháp tổ tiên các ngươi truyền xuống sao...
- Tìm bang thủ?
Nữ tử đó liếc xéo Phương Nguyên một cái, nộ khí trên mặt lại càng đậm, trên tay cũng càng dùng sức hơn:
- Ta đã nói với ngươi rồi, bí pháp đó cần có người vung Thiên Kích Chùy, rèn liên tục mười canh giờ, e là chỉ có Nguyên Anh mới có lực lượng này, ngươi phải đi tìm một Nguyên Anh tới đả thiết cho ta chứ, sao lại đi tìm con mọt sách gầy còm này tới thì giúp được gì? Ngươi còn nói nữa à?
Chương 808 Thiên Kích Chùy (2)
Tôn quản sự gấp tới giậm chân bình bịch:
- Đây chính là Tử Đan đó...
Nữ tử đó cả kinh, nhìn Phương Nguyên một cái, trên tay lại dùng thêm sức:
- Ngươi cho rằng ta không phân biệt được Tạp Đan và Tử Đan à?
- Ài...
Phương Nguyên thấy thảm trạng này của Tôn quản sự, cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Nhưng người ta liếc mắt đưa tình với nhau, mình cũng không tiện tới ngăn cản, liền đảo mắt, lại nhìn thấy ở chính giữa doanh trướng đặt một hòm đồng cực lớn, nắp hòm nửa đậy bên trên, bên trong có một thanh đại chùy dài hơn trượng, cán chùa màu đen, giống như từ huyền thiết đúc thành, bên trên khắc long văn, mà chùy thì chế từ tử kim, giống như là cối xay, lấp lánh ánh sáng lạnh, lẳng lặng nằm trong hòm đồng.
Hắn quan sát một chút, liền lững thững đi tới, một tay cầm đại chùy, xách lên, sắc mặt cũng lập tức hơi đổi.
- Nặng thế!
Đại chùy này đầu không nhỏ, nhưng ở trong giới tu hành, binh khí kỳ môn là nhiều tới đếm không hết, đại chùy bực này cũng không tính là kỳ lạ.
Dù sao, nhục thân của người tu hành cường đại, lực lượng cũng lớn, binh khí tám trăm cân một ngàn cũng không tính là đặc biệt, nhưng không ngờ đại chùy này lại không đơn giản như bề ngoài, nhìn qua thì bộ dạng cũng chỉ là hai ba ngàn cân, nhưng Phương Nguyên vừa xách lên, sau khi nâng thử, lại phát hiện thanh đại chùy này cực kỳ nặng, sợ là không dưới hơn một vạn cân.
- Trời ạ...
Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đang cau mày tính thử trọng lượng của đại chùy này, mấy người trong doanh trướng lại lập tức trợn tròn mắt.
Thiên Kích Đại Chùy tổ tiên Luyện Phong Hào truyền xuống, không ngờ lại bị con mọt sách này một tay xách lên?
Còn vung vẩy lên xuống, áng thử trọng lượng một cách thoải mái như vậy sao?
- Khí lực thực sự lớn vậy à?
Nữ tử váy nâu kia thấy vậy cũng hơi kinh hãi, buông lỗ tai Tôn quản sự ra, xoay người ôm quyền với Phương Nguyên, nói:
- Vừa rồi nhìn nhầm, tiểu nữ tử Từ Kiều Kiều, là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?
- Kiều Kiều?
Phương Nguyên nhìn lỗ tai đã biến hình của Tôn quản sự, thầm nghĩ cái này thực sự là chẳng dính dáng gì tới hai chữ kiều kiều cả.
Nhưng trên mặt cũng chỉ đành cười nói:
- Không dám, ta tên Phương Nguyên, vị này là sư huynh của ta!
- Phương Nguyên?
Trong doanh trướng này còn có mấy vị lão giả mặc ám xáo, giống như là trưởng lão chấp sự, nghe thấy tên của Phương Nguyên, lại lập tức hơi ngẩn ra, nghĩ lại một chút, đột nhiên vẻ mặt kinh hãi, có chút không thể tin nổi nhìn về phía Phương Nguyên, một người trong đó đã không nhịn được mà bước lên trước vài bước, khiếp sợ nói:
- Tam đạo khôi trận, đan, phù được thịnh truyền mấy ngày nay, chẳng lẽ chính là... Chính là ngươi?
Phương Nguyên chỉ gật đầu, không trả lời.
Nhưng như vậy không nghi ngờ gì nữa cũng là ngầm thừa nhận, mấy vị lão giả áo xám đó lập tức hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đã thay đổi.
Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này, thanh danh của Phương Nguyên đã lớn đến có chút dọa người.
Từ Kiều Kiều đó nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc nhìn Tôn quản sự:
- Ngươi thật sự có một sư đệ lợi hại như vậy à?
Tôn quản sự ôm lỗ tai của mình, lạnh lùng cười:
- Tưởng ta lúc trước là nói đùa với ngươi à?
- Cút ra đi dung luyện tiên kim đi!
Từ Kiều Kiều trực tiếp chống nạnh chỉ một cái, một chút mặt mũi cũng không cho.
- Được rồi!
Tôn quản sự đáp ứng thống khoái, cười ha ha với các trưởng lão đang vẻ mặt kích động nhìn Phương Nguyên, sau đó ra ngoài làm việc.
Mà Từ Kiều Kiều thì vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ta không biết hắn đã nói với ngươi chưa, ta chuẩn bị dùng bí pháp tổ truyền của Luyện Phong Hào để luyện bảo, đoạt chức khôi thủ đại khảo khí đạo này, nhưng cái khác thì dễ nói, truyền thừa mấy ngàn năm của Luyện Phong Hào ta, đạo luyện bảo tự nhận là không thua người khác, nhưng chỉ có quá trình rèn này là cần phải có người cầm Thiên Kích Chùy, trong lúc ta luyện bảo, dựa theo Bát Phong Chùy Pháp tổ truyền của ta, liên tục không ngừng rèn mười canh giờ, lực lượng cần dùng trong lúc này quả thực là khó có thể hình dung, cũng có rất nhiều biến hóa...
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nói:
- Chùy pháp tổ truyền của ngươi tổng cộng có bao nhiêu biến hóa?
Từ Kiều Kiều hơi trầm ngâm, nói:
- Đại Bát Phong Chùy Pháp, tổng cộng có một trăm lẻ tám thức!
- Vậy ta an tâm rồi!
Phương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu, nói:
- Lúc trước Tôn sư huynh là muốn tìm Quan Ngạo sư huynh hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra, quả thật là thích hợp với ta hơn, nếu là lực lượng thì có thể là Quan Ngạo sư huynh mạnh hơn một chút, có thể học tập chùy pháp, nhưng ta thì lại học nhanh hơn một chút.
Từ Kiều Kiều nghe vậy sắc mặt hơi nghiêm lại, nhướn mày nói:
- Có lòng tin như vậy à?
Phương Nguyên cười nói:
- Ta dù sao cũng là Tử Đan!
Thiên không vạn dặm không mây, cũng không gió, mặt trời gắt như lửa.
Dưới Vấn Đạo Sơn đã dựng một tòa đài cao kiểu cầu thang, từ trên xuống dưới, tổng cộng có chín bậc.
Mỗi một bậc, đều có mười tiên đài nhỏ, bên trên bày những vật như ao suối, lò lửa, còn có khối sắt to, nặng ba trăm cân.
Bên trên cùng của đài cao, chính là chỗ của người chủ khảo, chư vị Giám Bảo Sư đứng hai bên, hai bên mỗi đài đều có một người đứng.
Mà chung quanh thì có rất nhiều người tu hành đến từ các tiên môn, dù sao pháp bảo là thứ mà các đại tiên môn đều cần, ý nghĩa phi phàm, cũng dẫn tới không ít đại nhân vật đến xem thi, có điều khiến người ta không ngờ là, những tán tu quan chiến đó không ngờ cũng tới rất nhiều.
Chương 809 Đại khảo khí đạo (1)
Vốn khí đạo cũng không khác lắm với phù đạo, đều ít được ít lưu ý, đại khảo các kỳ trước, thật sự không hấp dẫn được rất nhiều người, nhưng lần này thì lại khác hẳn, không biết có bao nhiêu từ sáng sớm đã chờ ở nơi này, hơn nữa còn hứng trí bừng bừng, vừa chờ vừa nghị luận.
Chỉ có điều, nội dung nghị luận lại không nằm ngoài dự đoán mọi người.
- Các ngươi nói xem, lần này tam đạo khôi trận, đan, phù liệu có đến không?
Có người vừa nói, vừa không ngừng xoay người nhìn xung quanh.
- Khí đạo khác với trận, đan, phù đạo, hắn chắc sẽ không tới đâu?
- Chưa chắc, hắn đã một hơi đoạt tam đạo khôi, ai biết khí đạo này liệu có thể cũng sẽ mang tới cho người ta một kinh hỉ hay không?
- Trời ạ, nếu thế thì không phải là kinh hỉ, nếu thực sự có người có thể đoạt được khôi thủ bốn đạo, vậy thì là kinh hãi rồi?
- Lúc trước khi hắn đoạt được tam đạo khôi, có ai có thể nghĩ tới lại xuất hiện loại kỳ tài này không?
Chung quanh tiên đài, các loại tiếng nghị luận đã lên lên xuống xuống.
Biết sao được, liên tục đoạt được tam đạo khôi, đã khiến cho thanh danh của Phương Nguyên đại thịnh, thậm chí còn trào ra một đám người hâm mộ.
Tuy phân tích lý tính thì cũng có rất nhiều người đều cảm thấy khí đạo là ngoài chú ý nội tình, còn phải chú ý bối cảnh và thực lực, bởi vậy rất khó xuất hiện hắc mã, nhưng vẫn không nén được tò mò trong lòng, từ sáng sớm đã tới đây chờ. . .
. . . Dù sao bọn họ đã bất ngờ hai lần rồi, ai có thể cam đoan kinh hỉ lần thứ ba sẽ không xuất hiện?
Cũng không chỉ là những người vây xem này, thậm chí là một số người tu hành đức cao vọng trọng cũng lòng mang nhung nhớ.
Hiện giờ, theo thanh danh của Phương Nguyên đại thịnh, người suy đoán lai lịch của hắn cũng xuất hiện rất nhiều.
Đã có rất nhiều người, đều coi hắn là truyền nhân của đại đạo thống nào đó, thậm chí là đại truyền thừa cấp bậc thánh địa vào thế gian hành tẩu, cũng có rất nhiều người, đều coi hắn là Tiên Miêu mà Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, nhưng bất kể là loại nào, bọn họ đều tin, nếu người này thừa thế mà lên, vậy thì sẽ còn tới tiếp, hoặc là kiếm khảo, đạo chiến về sau, kiểu gì cũng lại thấy hắn!
...
Vào lúc mọi người chung quanh đều đang lòng đầy chờ mong, theo ba tiếng pháo vang lên, liền thấy chư vị Luyện Bảo Đại Sư bắt đầu lục tục vào sân.
Phía sau mỗi vị Luyện Bảo Sư của mỗi phương đều có ba vị trợ thủ, tổng cộng là bốn người, đi đầu chính là tông phái luyện bảo của Nam Hải Luyện Dương Tông, sau đó chính là thế gia luyện bảo Quan Châu Trưởng Tôn gia, tiên môn U Châu Linh Lung Các, tiên phường Trung Châu Luyện Phong Hào vân vân...
Ánh mắt mọi người đều vừa nôn nóng vừa chờ mong nhìn quét một lần, lại rất là tiếc nuối, Luyện Bảo Sư trước sau bước lên tiên đài, tổng cộng có hơn chín mươi người, nhưng liên tục nhìn mấy lần, lại không có phát hiện trong hơn chín mười người này có tam đạo khôi mặc áo xanh kia.
- Dù sao cũng không có ai là toàn năng cả.
- Ha ha, là kỳ vọng của chúng ta quá cao, có thể đoạt tam đạo khôi đã là rất lợi hại rồi, sao có thể kỳ vọng xa vời?
Các tu sĩ xem thi trong lòng cũng xuất hiện có chút mất mát.
Trong lòng bọn họ nghĩ rằng, người áo xanh đã đoạt tam đạo khôi, cũng nên tiếp tục tới đây đọ sức một phen mới đúng.
Phát hiện Phương Nguyên không xuất hiện ở trên đài, cũng khiến rất nhiều người hứng thú rã rời, cũng mất hứng thú đối với kết quả đại khảo khí đạo này, bắt đầu cân nhắc xem nên rời đi hay là tiếp tục ở lại xem, có điều, cũng đúng vào lúc này, trên tiên đài, bỗng nhiên xuất hiện một chuyện dị thường, một vị Khí Sư phụ trách giám thị, tay chắp sau lưng, đi tới trước lò của Luyện Phong Hào, thấp giọng nói gì đó.
Các tu sĩ lúc này mới ý thức được, Luyện Bảo Sư của Luyện Phong Hào chính là một nữ tử mặc váy nâu, dáng người dài nhỏ, dáng người gầy yếu như vậy, có khác biệt rất lớn với những Luyện Bảo Sư khác, mà sau lưng nàng ta thì có ba người đang đứng, hai lão tu áá xám, chắc chính là trưởng lão của Luyện Phong Hào, một người còn lại thì trên mặt lại đeo mặt nạ vỏ cây mặt khóc, trong tay xách một thanh đại chùy.
- Vị đạo hữu này, trong lúc thi không được che đầu che mặt, cởi mặt nạ xuống đi!
Vị bang thủ đeo mặt nạ hơi do dự, thấp giọng nói:
- Đeo hay không đeo mặt nạ thì có ảnh hưởng gì à?
Vị giám thị đó cười nói:
- Đại khảo khí đạo, cũng có quy củ, cùng một đạo thống, có thể ghi danh nhiều lần, phàm là người từng tham gia khí khảo, lại không thể vào sân nữa, ngươi đeo mặt nạ, ta làm sao biết ngươi có phải từng tham gia rồi hay không?
- Cái này...
Người đeo mặt nạ đó lập tức hơi do dự, liền đành phải cởi mặt nạ xuống.
Sau mặt nạ, là một khuôn mặt lộ ra có chút thanh tú, sắc mặt ửng đỏ, giống như là làm chuyện xấu bị người ta bắt được.
- Mẹ ơi, đó là...
- Là tam đạo khôi đó, hắn không ngờ đã ở trên đài rồi...
- Trời ạ, hắn quả nhiên không cam lòng, đến đoạt cả khôi thủ của đại khảo khí đạo này.
Các tu sĩ ở bốn phương tám hướng khi nhìn thấy dung mạo của Phương Nguyên, lập tức kinh hãi, lập tức chính là một trận sóng âm giống như núi gào biển động, cũng giống như là nhìn thấy cảnh tượng không thể nào đó, hoặc như là suy đoán nào đó trong lòng được chứng thực mà mừng như điên!
Cũng là Phương Nguyên, bị nhiều ánh mắt như vậy chú ý, lại hơi có chút không được tự nhiên.
Chương 810 Đại khảo khí đạo (2)
Trong lòng thầm nghĩ, mình chỉ là tới hỗ trợ đả thiết, cho dù đoạt được khôi thủ, đó cũng không phải là của mình...
Đương nhiên, hắn cũng đã nói qua với Từ Kiều Kiều, nếu Luyện Phong Hào đoạt được khôi thủ, tất cả lợi ích khác mình tất cả đều không lấy, nhưng cơ hội vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng thì phải tặng cho mình, mà Từ Kiều Kiều cũng thống khoái đáp ứng.
Đại khảo khí đạo không giống với các đại khảo khác, đọc sách ba tháng gì đó, còn xa mới hữu dụng bằng những phần thưởng thực tế.
- Ha ha, thì ra là ngươi, sớm biết là như vậy, cũng không bảo ngươi cởi mặt nạ làm gì.
Vị giám thị khí đạo đó thấy là Phương Nguyên, cũng ngẩn ra, lập tức bật cười, chắp tay sau lưng đi về chỗ.
- Sao không nói sớm...
Trong lòng Phương Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể than khẽ một tiếng, ngưng thần bình phục tâm tình.
- Lần đại khảo khí đạo này quy tắc rất đơn giản, chư vị tham gia thi, đều dùng mẻ kim loại ba trăm cân ở cạnh lò, mở lò đúc luyện, thi triển thủ đoạn, luyện chế một thanh phi kiếm cấp chín, người có phẩm chất kiếm cao thì thắng, thời gian là một ngày đêm, quá hạn sẽ bị hủy bỏ, bắt đầu đi...
Vị chủ khảo khí đạo đó cũng là một vị Đại Khí Sư, lại có đặc điểm dứt khoát thực tế của Khí Sư, hét lớn một tiếng, liền tuyên bố bắt đầu.
Cuộc thi này ngay cả hương cũng không cần dùng.
Bắt đầu từ giờ Thìn Hôm nay, kết thúc vào giờ Thìn ngày mai, đúng một ngày đêm.
- Mở lò, rèn sắt!
Lâu chủ Luyện Phong Hào Từ Kiều Kiều, nhìn thì yểu điệu, nhưng lại là một vị lão thủ luyện khí, mạnh mẽ vang dội, lại không hề hoảng loạn, ra lệnh một tiếng, hai vị lão tu ở phía sau nàng ta liền tiến lên kiểm tra chất lượng của mẻ kim loại ba trăm cân đó, sau đó thì báo tạp chất, lượng kim loại bên trong cho nàng ta, nàng ta thì nhanh chóng thôi diễn ra cách luyện, sau đó mở lò, bỏ mẻ kim loại vào.
Lúc này, lại chưa tới lượt Phương Nguyên ra tay, chỉ tay cầm đại chùy, lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh.
Trong lòng, nhớ lại Bát Phong Chùy Pháp vừa bỏ thời gian một ngày ra học.
Chùy pháp này tuy huyền diệu, nhưng kỳ thật chỉ xem như là một loại võ pháp đơn giản, đối với hắn mà nói, vấn đề không lớn.
Có điều, lần này dù sao cũng là vì giúp Tôn quản sự, cho nên hắn vẫn rất nghiêm túc.
- Chuẩn bị tốt chưa?
Lẳng lặng chờ chừng nửa canh giờ, Từ Kiều Kiều đã luyện được nửa mẻ kim loại, đặt lên trên huyền thiết châm, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên Phương Nguyên liền gật đầu, tay cầm cự chùy, chậm rãi tiến về phía trước, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Một chùy đã đánh xuống thì không được dừng, nếu không sẽ không luyện ra được Long Tức Thiết mà ta cần.
Từ Kiều Kiều dường như vẫn có chút lo lắng, lại không nhịn được dặn một câu.
- Ta sẽ tận lực!
Phương Nguyên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền song chưởng vận chuyển pháp lực, hung hăng vung chùy đập xuống.
- Ầm!
Thiên Kích Chùy đó vốn đã nặng hơn vạn cân, sau khi vung lên, lại giống như ác long muốn phá không mà đi, lại bị thần lực ở hai tay của hắn khống chế chặt chẽ, dựa theo pháp môn trong Đại Bát Phong Chùy Pháp, thu lực ba phần, đập vào trên khối thép tôi đó.
- Keng!
Tia lửa văng khắp nơi, bắn ra xung quanh.
Mà như thế vẫn chưa hết, Phương Nguyên lại vung chùy đánh tiếp.
...
Đại khảo luyện khí, kỳ thật cũng không có gì hay mà xem, trừ thủ pháp khác nhau trên mấy điểm mấu chốt ra, còn lại thì đều là đại đồng tiểu dị, chỉ là leng keng đả thiết đúc hình mà thôi, nhất là thanh đại chùy trong tay Phương Nguyên, tuy nặng vạn cân, nhưng ở trong mắt người ngoài, lại cũng cảm thấy chỉ hai ba ngàn cân, căn bản không biết thực tế vung đại chùy này cần lực đạo lớn cỡ nào.
Mà điều này cũng là quyết định quá trình vung chùy luyện sắt này, không hề có chỗ nào kinh diễm cả.
Có điều, có chút kỳ quái là, quá trình khảo hạch buồn tẻ như vậy, người tu hành lại đều xem say sưa, ai nấy vây quanh đài, cắn hạt dưa uống trà, còn có mang ra đồ ăn rượu ngon, không có một ai rời đi.
Không chỉ là như vậy, thậm chí còn có một số người vốn không tới hiện giờ lại chạy tới.
Người xem thi, không ngờ càng lúc càng nhiều, ai nấy hưng phấn không thôi, nhìn Phương Nguyên rèn sắt trên đài cao, trong lòng đều đang chờ mong, không biết hắn sẽ thi triển diệu pháp gì đó để lại một phát nổi tiếng, tâm tình đó quả thực là còn bồi hồi hơn là xem kịch.
Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ lại không nhịn được mà lộ ra biểu cảm cổ quái.
- Keng keng keng...
Phương Nguyên tay cầm Thiên Kích Đại Chùy, cẩn thận tỉ mỉ gõ khối thép tôi đó.
Buồn tẻ nhạt nhẽo, đơn điệu lặp đi lặp lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng có người không nhịn được:
- Vị tam đạo khôi này chẳng lẽ chính là tới đây để đả thiết?
Trong mắt người ngoài, động tác lúc này của Phương Nguyên thật sự rất nhàm chán!
Bọn họ nhưng không biết sức nặng của Thiên Kích Chùy trong tay Phương Nguyên, chỉ nhìn thấy hắn tay cầm đại chùy, từng nhát từng nhát đập xuống, quả thực là đơn giản đến khiến người ta chán ngấy, theo thời gian trôi qua, ngay cả tâm tư xem náo nhiệt cũng phai nhạt, thậm chí có người đã ngáp rồi.
Nếu không phải Phương Nguyên trước đây là tam đạo khôi, biểu hiện thật sự quá kinh diễm, ở trong lòng mọi người, cũng vốn đã mang theo vầng sáng thần bí, bởi vậy bất kể là làm gì cũng không dám khinh thường, lúc này chỉ sợ sớm đã có người hô lên không hay rồi.
Kinh lịch quỷ dị này khiến Phương Nguyên nghe mà choáng váng:
- Ngươi bị nàng ta đả thương?
Tôn quản sự lắc đầu, nói:
- Không, ta theo nàng ta về Luyện Phong Hào, hiện tại ta là đại tổng quản của Luyện Phong Hào...
- Ặc...
Phương Nguyên tốn một phen tinh thần mới làm rõ được sự vòng vèo trong đây, đành phải nói:
- Chúc mừng chúc mừng...
- Ha ha, sư huynh ta bản sự vô hạn, thế có tính là gì?
Tôn quản sự ha ha ha ha, nhưng lại mặt ủ mày ê nói:
- Kỳ thật, cũng không phải chuyện tốt gì, tất cả tiên kim của sư huynh ta đều phải mang ra đền, ngay cả bản thân ta cũng phải đền cho họ, tiểu nương bì này còn không cảm kích, nói ta mà dám nói chuyện đó ra ngoài, liền thiến ta!
- Thôi... Dù sao cũng phải từ từ sẽ đến!
Phương Nguyên đành phải khuyên một câu, thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình phải chuẩn bị một phần quà mừng rồi.
Đến lúc này mới nghĩ tới, vội nói:
- Đúng rồi, Tôn sư huynh, ngươi muốn ta giúp làm việc gì?
Tôn quản sự vỗ đùi, nói:
- Nếu không thì sao lại nói là phiền, không phải vẫn là chuyện của tiểu nương bì kia à.
Nói đến đây, sắc mặt mới trở nên có chút ngưng trọng, nói:
- Đại khảo lục đạo lần này, Luyện Phong Hào bọn họ cũng báo danh, hơn nữa quyết chí phải đoạt giải nhất, nhưng Luyện Phong Hào này trước kia cũng thanh danh vang dội, chính là tiên môn luyện khí nhất lưu của Trung Châu, lúc đó, chỉ là khôi thủ đại khảo khí đạo bọn họ cũng chưa chắc đã để vào mắt, nhưng hiện giờ, cha của tiểu nương bì này mấy năm trước đã chết, lại có không ít trưởng lão ra đi, hiện tại thực lực của Luyện Phong Hào đang ở vào lúc yếu nhất, căn bản không nắm chắc đoạt được giải nhất.
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra:
- Luyện bảo thì ta không hiểu, làm sao mà giúp ngươi được?
Tôn quản sự cười cười xua tay, nói:
- Cho nên ta kỳ thật cũng không phải tới tìm ngươi, là tìm tên ngốc đó!
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã có chút hồ đồ, nhíu mày nhìn về phía hắn.
- Đúng vậy...
Tôn quản sự cười nói:
- Ngươi cứ nghe ta nói đã, Luyện Phong Hào này tuy thanh thế và nội tình đã xa không bằng trước, nhưng căn cơ lại dày, tổ tiên của tiểu nương bì này có một loại bí pháp luyện bảo, nếu dùng ở đại khảo khí đạo này cướp lấy khôi thủ là không nói chơi, chỉ là vấn đề ở chỗ, bí pháp đó tuy nàng ta biết, nhưng lại không thi triển được, bởi vì trong bí pháp đó chỗ khó nhất chính là rèn sắt...
- Bí thuật rèn sắt tổ truyền của Luyện Phong Hào bọn họ, đó là cần phải có người tay cầm chùy nặng vạn cân mà tổ sư gia của Luyện Phong Hào đả tạo, dựa vào chùy pháp nào đó, liên tục không ngừng rèn trên mười canh giờ, đó không phải là người bình thường có thể thừa nhận, tiểu nương bì vốn bảo ta làm, nhưng ta không am hiểu cái này, xách lên cũng hết hơi rồi, nàng ta còn mắng ta vô dụng, ta tức quá nói lại mấy câu, nàng ta lại cầm đao chém ta, ta chạy ra, cũng vừa hay nghe nói tới tin tức về ngươi, thế là ta liền lập tức nghĩ tới tên ngốc Quan Ngạo này...
Nói xong liền trở nên có chút hưng phấn, cười nói:
- Với thân thể đó của hắn, không đả thiết thì đúng là lãng phí!
Cho tới lúc này, Phương Nguyên cuối cùng mới minh bạch ý đồ đến của Tôn quản sự, trên mặt dần dần lộ ra vẻ ngượng nghịu.
Nếu thực sự muốn tìm người có loại thiên phú dị bẩm để rèn sắt, Quan Ngạo quả thật là vạn dặm mới tìm được một...
Nhưng mấu chốt là. . .
Giơ tay lên chỉ vào trong phòng đan, hắn cười khổ nói:
- Ngươi tới không khỏi quá không khéo rồi, Quan Ngạo sư huynh đã bế quan mấy ngày rồi!
- Bế quan?
Tôn quản sự nghe vậy không nhịn được mà kinh hãi:
- Lúc nào mới ra?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết hắn khi nào thì xuất quan, nhưng chắc hẳn là trong thời gian thời gian này là không ra được, hơn nữa hắn lần này bế quan, không thể coi thường, liên quan đến con đường tu hành cả đời của hắn, bất kể là như thế nào, ta cũng không thể quấy rầy hắn!
Tôn quản sự lập tức mặc như đưa đám, ngồi trên mặt đất than thở, vẻ mặt mất mát.
Phương Nguyên thấy mà cũng có chút không đành lòng, trầm mặc một lúc, nói:
- Hay là để ta thử xem?
- Nếu là ngươi...
Tôn quản sự nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, liền cũng hơi ngẩn ra, sau đó đi một vòng xung quanh Phương Nguyên, nhìn từ trên xuống dưới, còn vươn tay ra nhéo nhéo cánh tay của Phương Nguyên, có chút hoài nghi nói:
- Vung đại chùy đó không phải là dễ dàng đâu, phân lượng đó tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không nhấc lên nổi, huống chi còn phải liên tục không ngừng rèn trong thời gian dài như vậy, ngươi có thể chứ?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ta dù sao cũng là Tử Đan mà!
Nếu đổi lại là người ngoài, Phương Nguyên có lẽ sẽ không để ý tới chuyện như vậy, càng không thể chủ động đề nghị hỗ trợ.
Nhưng Tôn quản sự dù sao cũng khác với người ngoài!
Không nói đến khi làm chấp sự ở Thanh Dương Tông, hắn âm thầm chiếu cố mình đủ thứ, chỉ là khi ở cảnh giới Vân Châu, bị thích khách của Cửu U Cung ám sát, cùng với ở trong Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hắn thay mình chống đỡ công kích của Hắc Đồng Kiếm Khách đến từ Tẩy Kiếm Trì, thế cũng coi như là đã hai lần cứu mạng mình, chỉ nói tới giao tình này, mình sao có thể không giúp hắn?
Hơn nữa Phương Nguyên nói giúp là cũng đã cân nhắc nghiêm túc.
Hắn đã nghe rõ lời nói của Tôn quản sự, chuyện luyện khí, không cần mình phụ trách, Luyện Phong Hào tự có cao nhân.
Chương 807 Thiên Kích Chùy (1)
Hiện tại cần chỉ là một người thân khỏe sức lớn, dùng bí pháp nào đó vung đại chùy, giúp rèn sắt mà thôi, mình đương nhiên không phải loại người có thiên phú dị bẩm, thần lực vô biên như Quan Ngạo, nhưng mình dù sao cũng là tu sĩ Tử Đan, cường độ và thể lực nhục thân cũng hơn xa người thường.
Cũng chính bởi vậy, hắn mới đề xuất ý kiến để mình đi thử một lần.
Tôn quản sự cũng nghe hiểu ý tứ của hắn, sau khi cân nhắc một lúc, liền gật đầu nói:
- Vậy đi thôi!
Phương Nguyên hơi ngây ra:
- Đi đâu?
Tôn quản sự đã đứng lên đi ra phía ngoài, kinh ngạc quay đầu nói:
- Tìm tiểu nương bì đó!
Phương Nguyên thở dài, thay quần áo, đi theo Tôn quản sự.
Đối với tiểu nương bì đó, trong lòng cũng có chút chờ mong. . .
Hai người rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, Tôn quản sự cưỡi mây, cùng Phương Nguyên bay tới phía đông nam, ước chừng hơn nửa canh giờ, liền tới trong một mảng sơn cốc, lại thấy nơi này đông một đống, tây một đám, tụ tập không ít nhân mã, lập hành cung, dựng lều trại, nhân mã qua lại, náo nhiệt phi phàm, lại đều là nơi đặt chân của một số môn phái luyện bảo tới tham gia đại khảo khí đạo.
Đại khảo khí đạo khác với khảo hạch mấy đạo khác, khảo hạch các đạo khác thường thường đều lấy cá nhân làm chủ, thanh danh thi ra cũng là của bản thân, nhưng khảo hạch khí đạo này thì lại khác, luyện bảo thuật, căn bản không phải chuyện một người có thể làm được, bởi vậy cho dù là đại sư luyện bảo lợi hại tới mấy, cũng đều cần một đám học đồ và trợ thủ, phải cùng nhau luyện bảo thì mới tiện hơn.
Bởi vậy trong giới tu hành, những Luyện Bảo Đại Sư đó cũng thường thường đều là đại biểu cho một đội nhân mã, vậy tất nhiên phải có danh hào, cho nên đại bộ phận Luyện Bảo Đại Sư đều không phải là dùng cá nhân để nổi tiếng, mà là dùng truyền thừa nào đó để nổi tiếng, đương nhiên, trong những người này, tất nhiên cũng có một số người nổi tiếng, bản thân mình đã đại biểu cho tạo nghệ cực cao, có điều cho dù là như vậy, cũng đều có rất nhiều bang thủ.
Chính bởi vì đặc điểm này, cho nên cho dù là trường hợp như đại khảo lục đạo, lúc tham gia khảo hạch, cũng thường thường đều là một vị Luyện Bảo Đại Sư, dẫn theo bốn bang thủ cùng ra trận, mà lúc báo danh vào thi, cũng phần lớn là dùng tên của tập thể để tham dự khảo hạch.
Như vậy, tên tuổi có được chính là sở hữu của đạo thống, tiên môn, thế gia.
Mà điều này cũng khiến cho ý nghĩa của đại khảo khí đạo không giống như mấy cuộc thi khác, mấy cuộc thi khác, đều là mang đến một số cơ hội hoặc là phần thưởng, thanh danh cho cá nhân, nhưng đại khảo khí đạo này thường thường sẽ quyết định sự lên xuống và suy vinh của một phương đạo thống, đạo lý tất nhiên rất đơn giản, danh khí lớn, sinh ý cũng lớn, sinh ý lớn thì tài nguyên nhiều, có thể nói là một khảo hạch thực tế nhất trong lục đạo.
Luyện Phong Hào mà Tôn quản sự dẫn Phương Nguyên đến là một khu doanh trướng chiếm phạm vi trăm trượng ở góc tây nam của vùng sơn cốc này, có thể thấy được thế lực không nhỏ, mà trên đường đi, Phương Nguyên cũng nghe Tôn quản sự giới thiệu một chút, Luyện Phong Hào này cũng từng là một đạo thống luyện bảo cực kỳ huy hoàng, pháp bảo từng lưu truyền trong giới tu hành, có ba thành đều là Luyện Phong Hào đả tạo, có thể nói là bàng nhiên cự vật.
Chỉ có điều, sau khi lão lâu chủ của Luyện Phong Hào dùng thân tuẫn kiếm, Luyện Phong Hào này giống như quần long vô thủ, lại bắt đầu suy tàn, rất nhiều cao thủ luyện bảo đều đã trốn đi, sinh ý cũng bị đoạt đi rất nhiều, hiện giờ chỉ còn một vị thiếu chưởng quỹ chống đỡ đơn độc một mình.
Tuy lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Luyện Phong Hào này vẫn là đạo thống luyện bảo nổi danh trong giới tu hành, nhưng cũng đã lưu lạc đến cảnh giới nhị lưu, kém xa những đại đạo thống luyện bảo nhất lưu, thậm chí có thể nói, vẫn còn đang tiếp tục suy tàn, cho nên, vị thiếu lâu chủ kia, cũng chính là tiểu nương bì trong miệng Tôn quản sự, mới muốn lập chí cướp lấy khôi thủ trong đại khảo khí đạo lần này.
Nàng ta đã coi đại khảo này là cơ hội duy nhất để cứu vớt Luyện Phong Hào!
- Nơi này bận rộn như vậy, ngươi còn có mặt mũi mà chạy ra ngoài dạo chơi, tổng quản này có phải là không muốn làm nữa không?
Vừa đi vào doanh trướng, Phương Nguyên liền nghe thấy tiếng quát mắng tức giận ở bên trong, sau đó liền thấy một nữ tử thanh tú một mặc váy nâu, dáng người thon dài thanh tú chống nạnh nhìn tới, chỉ vào Tôn quản sự mà há miệng chửi to, tính tình mạnh mẽ này quả thật là không hợp với vẻ mặt thanh lệ của nàng ta.
- Một tổng quản không nhận được một xu còn phải ra ngoài tiêu tiền, tưởng ta muốn làm lắm chắc?
Tôn quản sự đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Ngươi nói gì?
Nữ tử đó liền đi tới nhéo lỗ tai Tôn quản sự, cổ tay xoay ba vòng.
- Đau đau đau...
Tôn quản sự kêu oai oái, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, vẫn vội vàng cố nhoẻn miệng cười, nói:
- Ta không phải ra ngoài chơi bời, ta là đi tìm bang thủ cho ngươi... Ngươi không phải nói muốn đoạt giải nhất thì chỉ có thể dùng bí pháp tổ tiên các ngươi truyền xuống sao...
- Tìm bang thủ?
Nữ tử đó liếc xéo Phương Nguyên một cái, nộ khí trên mặt lại càng đậm, trên tay cũng càng dùng sức hơn:
- Ta đã nói với ngươi rồi, bí pháp đó cần có người vung Thiên Kích Chùy, rèn liên tục mười canh giờ, e là chỉ có Nguyên Anh mới có lực lượng này, ngươi phải đi tìm một Nguyên Anh tới đả thiết cho ta chứ, sao lại đi tìm con mọt sách gầy còm này tới thì giúp được gì? Ngươi còn nói nữa à?
Chương 808 Thiên Kích Chùy (2)
Tôn quản sự gấp tới giậm chân bình bịch:
- Đây chính là Tử Đan đó...
Nữ tử đó cả kinh, nhìn Phương Nguyên một cái, trên tay lại dùng thêm sức:
- Ngươi cho rằng ta không phân biệt được Tạp Đan và Tử Đan à?
- Ài...
Phương Nguyên thấy thảm trạng này của Tôn quản sự, cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Nhưng người ta liếc mắt đưa tình với nhau, mình cũng không tiện tới ngăn cản, liền đảo mắt, lại nhìn thấy ở chính giữa doanh trướng đặt một hòm đồng cực lớn, nắp hòm nửa đậy bên trên, bên trong có một thanh đại chùy dài hơn trượng, cán chùa màu đen, giống như từ huyền thiết đúc thành, bên trên khắc long văn, mà chùy thì chế từ tử kim, giống như là cối xay, lấp lánh ánh sáng lạnh, lẳng lặng nằm trong hòm đồng.
Hắn quan sát một chút, liền lững thững đi tới, một tay cầm đại chùy, xách lên, sắc mặt cũng lập tức hơi đổi.
- Nặng thế!
Đại chùy này đầu không nhỏ, nhưng ở trong giới tu hành, binh khí kỳ môn là nhiều tới đếm không hết, đại chùy bực này cũng không tính là kỳ lạ.
Dù sao, nhục thân của người tu hành cường đại, lực lượng cũng lớn, binh khí tám trăm cân một ngàn cũng không tính là đặc biệt, nhưng không ngờ đại chùy này lại không đơn giản như bề ngoài, nhìn qua thì bộ dạng cũng chỉ là hai ba ngàn cân, nhưng Phương Nguyên vừa xách lên, sau khi nâng thử, lại phát hiện thanh đại chùy này cực kỳ nặng, sợ là không dưới hơn một vạn cân.
- Trời ạ...
Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đang cau mày tính thử trọng lượng của đại chùy này, mấy người trong doanh trướng lại lập tức trợn tròn mắt.
Thiên Kích Đại Chùy tổ tiên Luyện Phong Hào truyền xuống, không ngờ lại bị con mọt sách này một tay xách lên?
Còn vung vẩy lên xuống, áng thử trọng lượng một cách thoải mái như vậy sao?
- Khí lực thực sự lớn vậy à?
Nữ tử váy nâu kia thấy vậy cũng hơi kinh hãi, buông lỗ tai Tôn quản sự ra, xoay người ôm quyền với Phương Nguyên, nói:
- Vừa rồi nhìn nhầm, tiểu nữ tử Từ Kiều Kiều, là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?
- Kiều Kiều?
Phương Nguyên nhìn lỗ tai đã biến hình của Tôn quản sự, thầm nghĩ cái này thực sự là chẳng dính dáng gì tới hai chữ kiều kiều cả.
Nhưng trên mặt cũng chỉ đành cười nói:
- Không dám, ta tên Phương Nguyên, vị này là sư huynh của ta!
- Phương Nguyên?
Trong doanh trướng này còn có mấy vị lão giả mặc ám xáo, giống như là trưởng lão chấp sự, nghe thấy tên của Phương Nguyên, lại lập tức hơi ngẩn ra, nghĩ lại một chút, đột nhiên vẻ mặt kinh hãi, có chút không thể tin nổi nhìn về phía Phương Nguyên, một người trong đó đã không nhịn được mà bước lên trước vài bước, khiếp sợ nói:
- Tam đạo khôi trận, đan, phù được thịnh truyền mấy ngày nay, chẳng lẽ chính là... Chính là ngươi?
Phương Nguyên chỉ gật đầu, không trả lời.
Nhưng như vậy không nghi ngờ gì nữa cũng là ngầm thừa nhận, mấy vị lão giả áo xám đó lập tức hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đã thay đổi.
Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này, thanh danh của Phương Nguyên đã lớn đến có chút dọa người.
Từ Kiều Kiều đó nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc nhìn Tôn quản sự:
- Ngươi thật sự có một sư đệ lợi hại như vậy à?
Tôn quản sự ôm lỗ tai của mình, lạnh lùng cười:
- Tưởng ta lúc trước là nói đùa với ngươi à?
- Cút ra đi dung luyện tiên kim đi!
Từ Kiều Kiều trực tiếp chống nạnh chỉ một cái, một chút mặt mũi cũng không cho.
- Được rồi!
Tôn quản sự đáp ứng thống khoái, cười ha ha với các trưởng lão đang vẻ mặt kích động nhìn Phương Nguyên, sau đó ra ngoài làm việc.
Mà Từ Kiều Kiều thì vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ta không biết hắn đã nói với ngươi chưa, ta chuẩn bị dùng bí pháp tổ truyền của Luyện Phong Hào để luyện bảo, đoạt chức khôi thủ đại khảo khí đạo này, nhưng cái khác thì dễ nói, truyền thừa mấy ngàn năm của Luyện Phong Hào ta, đạo luyện bảo tự nhận là không thua người khác, nhưng chỉ có quá trình rèn này là cần phải có người cầm Thiên Kích Chùy, trong lúc ta luyện bảo, dựa theo Bát Phong Chùy Pháp tổ truyền của ta, liên tục không ngừng rèn mười canh giờ, lực lượng cần dùng trong lúc này quả thực là khó có thể hình dung, cũng có rất nhiều biến hóa...
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nói:
- Chùy pháp tổ truyền của ngươi tổng cộng có bao nhiêu biến hóa?
Từ Kiều Kiều hơi trầm ngâm, nói:
- Đại Bát Phong Chùy Pháp, tổng cộng có một trăm lẻ tám thức!
- Vậy ta an tâm rồi!
Phương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu, nói:
- Lúc trước Tôn sư huynh là muốn tìm Quan Ngạo sư huynh hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra, quả thật là thích hợp với ta hơn, nếu là lực lượng thì có thể là Quan Ngạo sư huynh mạnh hơn một chút, có thể học tập chùy pháp, nhưng ta thì lại học nhanh hơn một chút.
Từ Kiều Kiều nghe vậy sắc mặt hơi nghiêm lại, nhướn mày nói:
- Có lòng tin như vậy à?
Phương Nguyên cười nói:
- Ta dù sao cũng là Tử Đan!
Thiên không vạn dặm không mây, cũng không gió, mặt trời gắt như lửa.
Dưới Vấn Đạo Sơn đã dựng một tòa đài cao kiểu cầu thang, từ trên xuống dưới, tổng cộng có chín bậc.
Mỗi một bậc, đều có mười tiên đài nhỏ, bên trên bày những vật như ao suối, lò lửa, còn có khối sắt to, nặng ba trăm cân.
Bên trên cùng của đài cao, chính là chỗ của người chủ khảo, chư vị Giám Bảo Sư đứng hai bên, hai bên mỗi đài đều có một người đứng.
Mà chung quanh thì có rất nhiều người tu hành đến từ các tiên môn, dù sao pháp bảo là thứ mà các đại tiên môn đều cần, ý nghĩa phi phàm, cũng dẫn tới không ít đại nhân vật đến xem thi, có điều khiến người ta không ngờ là, những tán tu quan chiến đó không ngờ cũng tới rất nhiều.
Chương 809 Đại khảo khí đạo (1)
Vốn khí đạo cũng không khác lắm với phù đạo, đều ít được ít lưu ý, đại khảo các kỳ trước, thật sự không hấp dẫn được rất nhiều người, nhưng lần này thì lại khác hẳn, không biết có bao nhiêu từ sáng sớm đã chờ ở nơi này, hơn nữa còn hứng trí bừng bừng, vừa chờ vừa nghị luận.
Chỉ có điều, nội dung nghị luận lại không nằm ngoài dự đoán mọi người.
- Các ngươi nói xem, lần này tam đạo khôi trận, đan, phù liệu có đến không?
Có người vừa nói, vừa không ngừng xoay người nhìn xung quanh.
- Khí đạo khác với trận, đan, phù đạo, hắn chắc sẽ không tới đâu?
- Chưa chắc, hắn đã một hơi đoạt tam đạo khôi, ai biết khí đạo này liệu có thể cũng sẽ mang tới cho người ta một kinh hỉ hay không?
- Trời ạ, nếu thế thì không phải là kinh hỉ, nếu thực sự có người có thể đoạt được khôi thủ bốn đạo, vậy thì là kinh hãi rồi?
- Lúc trước khi hắn đoạt được tam đạo khôi, có ai có thể nghĩ tới lại xuất hiện loại kỳ tài này không?
Chung quanh tiên đài, các loại tiếng nghị luận đã lên lên xuống xuống.
Biết sao được, liên tục đoạt được tam đạo khôi, đã khiến cho thanh danh của Phương Nguyên đại thịnh, thậm chí còn trào ra một đám người hâm mộ.
Tuy phân tích lý tính thì cũng có rất nhiều người đều cảm thấy khí đạo là ngoài chú ý nội tình, còn phải chú ý bối cảnh và thực lực, bởi vậy rất khó xuất hiện hắc mã, nhưng vẫn không nén được tò mò trong lòng, từ sáng sớm đã tới đây chờ. . .
. . . Dù sao bọn họ đã bất ngờ hai lần rồi, ai có thể cam đoan kinh hỉ lần thứ ba sẽ không xuất hiện?
Cũng không chỉ là những người vây xem này, thậm chí là một số người tu hành đức cao vọng trọng cũng lòng mang nhung nhớ.
Hiện giờ, theo thanh danh của Phương Nguyên đại thịnh, người suy đoán lai lịch của hắn cũng xuất hiện rất nhiều.
Đã có rất nhiều người, đều coi hắn là truyền nhân của đại đạo thống nào đó, thậm chí là đại truyền thừa cấp bậc thánh địa vào thế gian hành tẩu, cũng có rất nhiều người, đều coi hắn là Tiên Miêu mà Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, nhưng bất kể là loại nào, bọn họ đều tin, nếu người này thừa thế mà lên, vậy thì sẽ còn tới tiếp, hoặc là kiếm khảo, đạo chiến về sau, kiểu gì cũng lại thấy hắn!
...
Vào lúc mọi người chung quanh đều đang lòng đầy chờ mong, theo ba tiếng pháo vang lên, liền thấy chư vị Luyện Bảo Đại Sư bắt đầu lục tục vào sân.
Phía sau mỗi vị Luyện Bảo Sư của mỗi phương đều có ba vị trợ thủ, tổng cộng là bốn người, đi đầu chính là tông phái luyện bảo của Nam Hải Luyện Dương Tông, sau đó chính là thế gia luyện bảo Quan Châu Trưởng Tôn gia, tiên môn U Châu Linh Lung Các, tiên phường Trung Châu Luyện Phong Hào vân vân...
Ánh mắt mọi người đều vừa nôn nóng vừa chờ mong nhìn quét một lần, lại rất là tiếc nuối, Luyện Bảo Sư trước sau bước lên tiên đài, tổng cộng có hơn chín mươi người, nhưng liên tục nhìn mấy lần, lại không có phát hiện trong hơn chín mười người này có tam đạo khôi mặc áo xanh kia.
- Dù sao cũng không có ai là toàn năng cả.
- Ha ha, là kỳ vọng của chúng ta quá cao, có thể đoạt tam đạo khôi đã là rất lợi hại rồi, sao có thể kỳ vọng xa vời?
Các tu sĩ xem thi trong lòng cũng xuất hiện có chút mất mát.
Trong lòng bọn họ nghĩ rằng, người áo xanh đã đoạt tam đạo khôi, cũng nên tiếp tục tới đây đọ sức một phen mới đúng.
Phát hiện Phương Nguyên không xuất hiện ở trên đài, cũng khiến rất nhiều người hứng thú rã rời, cũng mất hứng thú đối với kết quả đại khảo khí đạo này, bắt đầu cân nhắc xem nên rời đi hay là tiếp tục ở lại xem, có điều, cũng đúng vào lúc này, trên tiên đài, bỗng nhiên xuất hiện một chuyện dị thường, một vị Khí Sư phụ trách giám thị, tay chắp sau lưng, đi tới trước lò của Luyện Phong Hào, thấp giọng nói gì đó.
Các tu sĩ lúc này mới ý thức được, Luyện Bảo Sư của Luyện Phong Hào chính là một nữ tử mặc váy nâu, dáng người dài nhỏ, dáng người gầy yếu như vậy, có khác biệt rất lớn với những Luyện Bảo Sư khác, mà sau lưng nàng ta thì có ba người đang đứng, hai lão tu áá xám, chắc chính là trưởng lão của Luyện Phong Hào, một người còn lại thì trên mặt lại đeo mặt nạ vỏ cây mặt khóc, trong tay xách một thanh đại chùy.
- Vị đạo hữu này, trong lúc thi không được che đầu che mặt, cởi mặt nạ xuống đi!
Vị bang thủ đeo mặt nạ hơi do dự, thấp giọng nói:
- Đeo hay không đeo mặt nạ thì có ảnh hưởng gì à?
Vị giám thị đó cười nói:
- Đại khảo khí đạo, cũng có quy củ, cùng một đạo thống, có thể ghi danh nhiều lần, phàm là người từng tham gia khí khảo, lại không thể vào sân nữa, ngươi đeo mặt nạ, ta làm sao biết ngươi có phải từng tham gia rồi hay không?
- Cái này...
Người đeo mặt nạ đó lập tức hơi do dự, liền đành phải cởi mặt nạ xuống.
Sau mặt nạ, là một khuôn mặt lộ ra có chút thanh tú, sắc mặt ửng đỏ, giống như là làm chuyện xấu bị người ta bắt được.
- Mẹ ơi, đó là...
- Là tam đạo khôi đó, hắn không ngờ đã ở trên đài rồi...
- Trời ạ, hắn quả nhiên không cam lòng, đến đoạt cả khôi thủ của đại khảo khí đạo này.
Các tu sĩ ở bốn phương tám hướng khi nhìn thấy dung mạo của Phương Nguyên, lập tức kinh hãi, lập tức chính là một trận sóng âm giống như núi gào biển động, cũng giống như là nhìn thấy cảnh tượng không thể nào đó, hoặc như là suy đoán nào đó trong lòng được chứng thực mà mừng như điên!
Cũng là Phương Nguyên, bị nhiều ánh mắt như vậy chú ý, lại hơi có chút không được tự nhiên.
Chương 810 Đại khảo khí đạo (2)
Trong lòng thầm nghĩ, mình chỉ là tới hỗ trợ đả thiết, cho dù đoạt được khôi thủ, đó cũng không phải là của mình...
Đương nhiên, hắn cũng đã nói qua với Từ Kiều Kiều, nếu Luyện Phong Hào đoạt được khôi thủ, tất cả lợi ích khác mình tất cả đều không lấy, nhưng cơ hội vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng thì phải tặng cho mình, mà Từ Kiều Kiều cũng thống khoái đáp ứng.
Đại khảo khí đạo không giống với các đại khảo khác, đọc sách ba tháng gì đó, còn xa mới hữu dụng bằng những phần thưởng thực tế.
- Ha ha, thì ra là ngươi, sớm biết là như vậy, cũng không bảo ngươi cởi mặt nạ làm gì.
Vị giám thị khí đạo đó thấy là Phương Nguyên, cũng ngẩn ra, lập tức bật cười, chắp tay sau lưng đi về chỗ.
- Sao không nói sớm...
Trong lòng Phương Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể than khẽ một tiếng, ngưng thần bình phục tâm tình.
- Lần đại khảo khí đạo này quy tắc rất đơn giản, chư vị tham gia thi, đều dùng mẻ kim loại ba trăm cân ở cạnh lò, mở lò đúc luyện, thi triển thủ đoạn, luyện chế một thanh phi kiếm cấp chín, người có phẩm chất kiếm cao thì thắng, thời gian là một ngày đêm, quá hạn sẽ bị hủy bỏ, bắt đầu đi...
Vị chủ khảo khí đạo đó cũng là một vị Đại Khí Sư, lại có đặc điểm dứt khoát thực tế của Khí Sư, hét lớn một tiếng, liền tuyên bố bắt đầu.
Cuộc thi này ngay cả hương cũng không cần dùng.
Bắt đầu từ giờ Thìn Hôm nay, kết thúc vào giờ Thìn ngày mai, đúng một ngày đêm.
- Mở lò, rèn sắt!
Lâu chủ Luyện Phong Hào Từ Kiều Kiều, nhìn thì yểu điệu, nhưng lại là một vị lão thủ luyện khí, mạnh mẽ vang dội, lại không hề hoảng loạn, ra lệnh một tiếng, hai vị lão tu ở phía sau nàng ta liền tiến lên kiểm tra chất lượng của mẻ kim loại ba trăm cân đó, sau đó thì báo tạp chất, lượng kim loại bên trong cho nàng ta, nàng ta thì nhanh chóng thôi diễn ra cách luyện, sau đó mở lò, bỏ mẻ kim loại vào.
Lúc này, lại chưa tới lượt Phương Nguyên ra tay, chỉ tay cầm đại chùy, lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh.
Trong lòng, nhớ lại Bát Phong Chùy Pháp vừa bỏ thời gian một ngày ra học.
Chùy pháp này tuy huyền diệu, nhưng kỳ thật chỉ xem như là một loại võ pháp đơn giản, đối với hắn mà nói, vấn đề không lớn.
Có điều, lần này dù sao cũng là vì giúp Tôn quản sự, cho nên hắn vẫn rất nghiêm túc.
- Chuẩn bị tốt chưa?
Lẳng lặng chờ chừng nửa canh giờ, Từ Kiều Kiều đã luyện được nửa mẻ kim loại, đặt lên trên huyền thiết châm, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên Phương Nguyên liền gật đầu, tay cầm cự chùy, chậm rãi tiến về phía trước, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Một chùy đã đánh xuống thì không được dừng, nếu không sẽ không luyện ra được Long Tức Thiết mà ta cần.
Từ Kiều Kiều dường như vẫn có chút lo lắng, lại không nhịn được dặn một câu.
- Ta sẽ tận lực!
Phương Nguyên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền song chưởng vận chuyển pháp lực, hung hăng vung chùy đập xuống.
- Ầm!
Thiên Kích Chùy đó vốn đã nặng hơn vạn cân, sau khi vung lên, lại giống như ác long muốn phá không mà đi, lại bị thần lực ở hai tay của hắn khống chế chặt chẽ, dựa theo pháp môn trong Đại Bát Phong Chùy Pháp, thu lực ba phần, đập vào trên khối thép tôi đó.
- Keng!
Tia lửa văng khắp nơi, bắn ra xung quanh.
Mà như thế vẫn chưa hết, Phương Nguyên lại vung chùy đánh tiếp.
...
Đại khảo luyện khí, kỳ thật cũng không có gì hay mà xem, trừ thủ pháp khác nhau trên mấy điểm mấu chốt ra, còn lại thì đều là đại đồng tiểu dị, chỉ là leng keng đả thiết đúc hình mà thôi, nhất là thanh đại chùy trong tay Phương Nguyên, tuy nặng vạn cân, nhưng ở trong mắt người ngoài, lại cũng cảm thấy chỉ hai ba ngàn cân, căn bản không biết thực tế vung đại chùy này cần lực đạo lớn cỡ nào.
Mà điều này cũng là quyết định quá trình vung chùy luyện sắt này, không hề có chỗ nào kinh diễm cả.
Có điều, có chút kỳ quái là, quá trình khảo hạch buồn tẻ như vậy, người tu hành lại đều xem say sưa, ai nấy vây quanh đài, cắn hạt dưa uống trà, còn có mang ra đồ ăn rượu ngon, không có một ai rời đi.
Không chỉ là như vậy, thậm chí còn có một số người vốn không tới hiện giờ lại chạy tới.
Người xem thi, không ngờ càng lúc càng nhiều, ai nấy hưng phấn không thôi, nhìn Phương Nguyên rèn sắt trên đài cao, trong lòng đều đang chờ mong, không biết hắn sẽ thi triển diệu pháp gì đó để lại một phát nổi tiếng, tâm tình đó quả thực là còn bồi hồi hơn là xem kịch.
Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ lại không nhịn được mà lộ ra biểu cảm cổ quái.
- Keng keng keng...
Phương Nguyên tay cầm Thiên Kích Đại Chùy, cẩn thận tỉ mỉ gõ khối thép tôi đó.
Buồn tẻ nhạt nhẽo, đơn điệu lặp đi lặp lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng có người không nhịn được:
- Vị tam đạo khôi này chẳng lẽ chính là tới đây để đả thiết?
Trong mắt người ngoài, động tác lúc này của Phương Nguyên thật sự rất nhàm chán!
Bọn họ nhưng không biết sức nặng của Thiên Kích Chùy trong tay Phương Nguyên, chỉ nhìn thấy hắn tay cầm đại chùy, từng nhát từng nhát đập xuống, quả thực là đơn giản đến khiến người ta chán ngấy, theo thời gian trôi qua, ngay cả tâm tư xem náo nhiệt cũng phai nhạt, thậm chí có người đã ngáp rồi.
Nếu không phải Phương Nguyên trước đây là tam đạo khôi, biểu hiện thật sự quá kinh diễm, ở trong lòng mọi người, cũng vốn đã mang theo vầng sáng thần bí, bởi vậy bất kể là làm gì cũng không dám khinh thường, lúc này chỉ sợ sớm đã có người hô lên không hay rồi.
Bình luận facebook