-
Chương 801-805
Chương 801 Phù hữu dụng (1)
- Thi phù đạo lại không phải là vẽ bùa, cuối cùng vẫn phải xem lực lượng trong phù...
- Vậy xem mấy vị Đại Phù Sư bình phán như thế nào...
- ...
- ...
Người chờ kết quả đại khảo phù đạo này càng lúc càng nhiều, hình thành một cỗ sóng triều, mà ở trong Phù Đạo Bị Khảo Ti Thanh Trúc Viện, mấy vị Đại Phù Sư bình xét thành tích khảo hạch phù đạo lúc này lại ai nấy mặt lộ vẻ khó xử, vẻ mặt phức tạp, nhìn mấy tấm phủ được lựa chọn ra từ hơn ba trăm đạo phù triện đặt trước người bọn họ, dường như đang làm gì lựa chọn khó khăn gì đó.
- Đạo Ngọc Đế Sắc Lôi Phù này là đệ tử của thế gia phù đạo Lữ gia, phía bắc Phách Hạ vẽ.
Lang Trúc đầu tiên là chỉ vào đạo phù triện ở ngoài cùng bên trái, thấp giọng thở dài:
- Ngòi bút rất diệu, phù văn rất tinh, có thể nói là vô song...
Các vị phù sư xem qua, đều gật đầu, nhưng lại không ai nói gì.
Lang Trúc tiên sinh lại chỉ vào phù triện thứ hai bên tay trái, nói:
- Một đạo Chân Long Lôi Phù này chính là tiểu đệ tử thân truyền của Trung Châu Đại Phù Sư thất văn Thuần Vu Thiên lão tiên sinh vẽ, kẻ này đã học được ba phần chân truyền của Thuần lão tiên sinh, bút lực tinh trạm, ngầm có phong phạm đại gia!
Các vị phù sư cũng đều gật đầu theo, nhưng vẫn không phát biểu ý kiến gì.
Sau đó, Lang Trúc tiên sinh lại chỉ về phía đạo phù triện thứ ba, thở dài:
- Thân phận của vị này, nghĩ chắc các ngươi cũng đã đoán được một hai, chỉ là không biết nàng ta rốt cuộc xuất thân từ nhà nào, nhưng chỉ dựa vào phù đạo mà nói, nàng ta tất nhiên được cao nhân chỉ điểm, vận dụng ngòi bút như thần, xuống giấy cứng cáp, một đạo phù này cho dù là lão phu, cũng không bới móc được gì, nếu luận về tiềm lực phù đạo, nàng ta chính là đứng đầu ba trăm phù sư...
Khi hắn còn chưa nói hết, các phù sư lại đều nhìn về phía một đạo phù triện cuối cùng, sau đó cười khổ.
Lang Trúc tiên sinh cũng cười khổ một tiếng, nói:
- Đây chính là phù của vị khôi thủ hai đạo đan, trận, chư vị cảm thấy thế nào?
Vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt của các phù sư đang có mặt đều lập tức trở nên rất đặc sắc.
- Vị khôi thủ hai đạo đan, trận này chắc là học phù không lâu?
Một vị trong đó cười khổ nói:
- Chỉ nhìn phù này mà nói, có thể thấy được bút pháp của hắn rất non nớt, nét vẽ có thiếu sót, chữ cũng bình thường...
Bên cạnh có một người không nhịn được nói:
- Đâu chỉ là bình thường, quả thực chính là hơi xấu.
- Đúng vậy, đây nghiêm khắc mà nói thì thậm chí không phải là phù, chỉ là tùy tiện viết một chữ mà thôi!
- ...
- ...
Trong nhất thời, lại là tình cảm quần chúng sôi trào, mỗi người đều phun ra những lời uất nghẹn trong lòng từ lâu.
Thật sự nhìn thấy một tấm quái phù như vậy, khiến bọn họ có chút không nhịn được.
- Ài, chư vị nói đều có lý, chữ này, cho dù là lão phu cũng cảm thấy rất khó coi.
Lang Trúc tiên sinh nghe mọi người nói vậy, lại lập tức cười khổ, nói:
- Nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ...
Nói đến đây, hắn lại im miệng, đặt phù lên trên bàn.
Sau đó, mình thuận tay chấp bút, ở bên cạnh nhẹ nhàng viết xuống một đạo lôi phù.
Với thân phận Đại Phù Sư tứ văn của hắn, cho dù là thuận tay viết một cái, phù triện vẽ ra cũng là tinh khí dồi dào, phù lực kinh người, bản thân phù này không ngờ có lôi quang vụn vặt vấn vít, nhìn thì cực kỳ thần dị, hoàn toàn không phải phù mà những tiểu phù sư tham dự đại khảo phù đạo vẽ ra có thể sánh bằng, nếu đặt ở trong đại khảo phù đạo lần này, chỉ là hắn thuận tay viết một cái đã đủ để đoạt được chức khôi thủ phù đạo rồi.
Nhưng sau khi hắn vẽ ra phù này, lại trực tiếp nhón lên, ném về phía đạo phù đó của Phương Nguyên!
- Ầm!
Nhưng khi hai đạo phù này chạm vào nhau, lại xuất hiện một màn kinh người.
Hai đạo phù tiếp cận, phù lực kinh người bên trên lập tức nổ tung, đạo phủ mà Lang Trúc tiên sinh viết ra không ngờ trực tiếp bị lôi quang trong không trung xé thành từng mảnh, hóa thành từng mảng tro tàn, phân tán chung quanh, phù triện của Phương Nguyên không ngờ vẫn hoàn mỹ vô khuyết.
- Cái này...
Chư vị Đại Phù Sư chỗ thấy vậy, ánh mắt đều kinh hãi, khó có thể hình dung.
Lang Trúc tiên sinh cười khổ nói:
- Các ngươi đều nhìn thấy rồi chứ, vị khôi thủ họ Phương này tạo nghệ đối với đạo phù triện rõ ràng không sâu, phương pháp vận dụng ngòi bút cũng không tinh, quả thực là ngay cả phù sư bình thường cũng không bằng, nhưng mấu chốt là ở chỗ... Phù lực này của hắn quá mạnh!
Nói xong sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng:
- Ngay cả lão phu, cũng không biết hắn là là làm thế nào để có thể cất thần ý mạnh như vậy ở trong phù!
Chư vị phù sư chung quanh nghe là cũng đều thở dài.
Trên thực tế, bọn họ tụ lại ở nơi này, cũng chính là vì đạo phù triện đạo cổ quái này.
Hiện giờ, vốn là bọn họ ở trong hơn ba trăm đạo phù triện này bình chọn ra top 10 cùng với khôi thủ, điều này đối với tu vi như bọn họ mà nói, thật sự cũng không phải là việc gì khó, nhưng quái phù này vừa xuất hiện, lại khiến bọn họ đều cảm thấy khó xử vô cùng, không ngoài gì khác, chính là phù này rất không dễ đánh giá, luận bút pháp, luận tinh xảo, phù này đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất kém cỏi. . .
Nhưng cố tình, phù lực ẩn chứa trong đó lại cường đại hơn so với bất kỳ ai!
Chương 802 Phù hữu dụng (2)
- Lang Trúc tiền bối, nếu từ tạo nghệ phù đạo mà xét, kẻ này e là ngay cả tiêu chuẩn phù sư cũng không đạt tới, đây là tất nhiên phải gạt bỏ, hơn nữa, so sánh với mấy vị phù sư khác, tiềm lực phù đạo của tiểu nhi họ Phương này chỉ sợ cũng là thấp nhất, thành tựu tương lai hữu hạn!
Có người đã mở miệng, thanh âm trầm thấp, rõ ràng là không xem trọng.
- Nhưng cái chúng ta suy xét, vốn lại không phải là tiềm lực tương lai, mà là phù đạo lúc này...
Người khác lại có ý kiến bất đồng, cười khổ nói:
- Có lẽ các loại pháp môn đối với phù đạo mà tiểu nhi này nắm giữ là không đủ, nhưng không thể phủ nhận là phù lực trong phù của hắn lại là mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn cả chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại có thể phủ nhận sự cường đại của đạo phù triện này của hắn à?
- Thân là Đại Phù Sư, chúng ta sao có thể bình chọn loại phù bực thô kệch đơn giản bực này?
- Phù không có đơn giản hay thô kệch, chỉ luận uy lực là được...
- ...
- ...
Khó có thể hình dung lúc bảng phù đạo được dán lên ngày hôm sau lại dẫn phát sóng to gió lớn.
Nhìn thấy hai chữ Phương Nguyên cao cao tại thượng trên bảng, không biết bao nhiêu người xem bảng đều hít một hơi lạnh, sau đó tiếng nghị luận ầm ầm lại vang lên, quả thực là khó có thể tin được, không ngờ thực sự có người làm được đoạt giải nhất cả ba đạo phù, trận, đan!
- Trời ạ, đó là người gì vậy?
- Đoạt giải nhất cả ba đạo, ngươi sao có thể làm vậy được?
- Hắn thực sự có thực lực đoạt giải nhất cả ba đạo, hay là có ẩn tình khác?
- Nghe nói Lang Trúc tiên sinh đã phong tồn đạo phù của hắn, tùy thời đợi người tới nghiệm chứng, hơn nữa ngay đêm qua, các Đại Phù Sư trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều đã tiến vào Thanh Trúc Phong nghiệm chứng phù này, kết quả này chính là bọn họ thương lượng ra...
- Kẻ này giá trị vô lượng, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn phát sự tranh đoạt của các đại tiên môn và đạo thống...
- Đừng hòng, có lời đồn, hắn là thiên kiêu Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, sao lại dính dáng tới các đại tiên môn?
- ...
- ...
- Không ngờ thật sự đoạt khôi thủ rồi?
Vừa yết bảng, Phương Nguyên cũng lặng lẽ tới xem, khảo hạch hai đạo trận, đan lúc trước hắn ngay cả đến cũng không thèm đến, một là khảo hạch còn chưa kết thúc, liền đã biết mình đã là khôi thủ, hai là các đan sư của Xích Thủy Đan Khê sau khi nhất định ra kết quả này, liền âm thầm nói với hắn, bởi vậy hắn cũng không cần thiết phải chạy tới nơi yết bảng để xem, nhưng lần này thì khác.
Hắn trong lòng cũng có chút không vững tâm, từ sáng sớm đã chạy tới, sợ người khác nhận ra, còn đội mũ to.
Sau đó nhìn thấy tên của mình ở vị trí khôi thủ, trong lòng vừa cảm thấy có chút may mắn lại vừa có chút áy náy.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, danh khôi thủ phù đạo này thật đúng là có thể coi như là mình nhặt được.
Hắn có thể đoạt khôi thủ phù đạo, không phải hắn trên phù đạo có bao lớn bao lớn, mà là đặc tính của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết quyết định, đương nhiên, tuy trong lòng có chút áy náy, danh khôi thủ cũng vẫn cần, dù sao.... Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng là mình tu luyện ra!
- Lại có thêm ba tháng, ta có thể ở Lang Gia Các đọc sách ba tháng...
Trong lòng loáng thoáng có chút thoải mái, Phương Nguyên thở dài một tiếng, liền quay người đi tới Xích Thủy Đan Khê.
Hắn lặng lẽ mà đến, lặng lẽ mà đi, người xung quanh đang nhao nhao nghị luận lại cũng không biết vị tam đạo khôi (người đứng đầu ba cuộc thi) này lại ở ngay bên cạnh bọn họ.
Có điều vừa đi được chưa xa, hắn liền theo bản năng ngẩng đầu lên.
Sau đó liền nhìn thấy trên sườn núi phía trước, một nữ hài mặc áo đỏ đang vẻ mặt không vui, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong biểu cảm đó mang theo thần sắc cổ quái, lại là vừa tức vừa hận vừa uất nghẹn.
Phương Nguyên biết nàng ta đã nhận ra mình, cũng hơi do dự một chút, dừng chân lại, lẳng lặng nhìn nàng ta.
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng cười:
- Ha ha ta, có phải nên chuẩn bị nhìn ngươi lại triển lộ phong thái trên đại khảo khí đạo không?
Phương Nguyên thở dài một tiếng, nói:
- Phù đạo đã có chút may mắn, khí đạo thì ta thật sự là không hiểu...
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng, xoay người bước đi, đi được vài bước, mới quay đầu cười lạnh:
- Tin ngươi mới là lạ.
Sắc mặt Phương Nguyên hơi có chút xấu hổ, trong lòng lại nghĩ:
- Vậy cứ chờ xem...
Bảng Đại khảo phù đạo vừa được dán lên, người tới bái phỏng Phương Nguyên lập tức lại nhiều hơn mấy lần.
Rất nhiều đại nhân vật thân phận tôn quý, đều tới Xích Thủy Đan Khê truyền đạt ý tứ muốn gặp Phương Nguyên một lần, trong đó có một số thậm chí đều là người mà Xích Thủy Đan Khê cũng không tiện cự tuyệt, không biết làm sao chỉ đành tới tìm Phương Nguyên truyền đạt ý tứ này, nhưng Phương Nguyên lại một mực cự tuyệt, hắn biết sau lưng những đại nhân vật muốn gặp mình này, chắc không thể thiếu được rất nhiều lời mời và cơ hội, nhưng điều này đều không quan trọng!
Chín tháng!
Tam đạo khôi, đã đủ để cho hắn tiến vào Lang Gia Các đọc sách chín tháng.
Đối với hắn mà nói, đây mới là việc khiến hắn hưng phấn nhất!
Hơn nữa, trong lòng cũng không nhịn được má có ý tưởng trào lên, nếu đã là chín tháng, vậy vì sao không gom đủ lại một năm?
Đạo chiến, đạo chiến vẫn không thể từ bỏ...
Thế là, hắn tiếp tục yên dạ yên lòng để Xích Thủy Đan Khê giúp mình làm bảng đỡ tên, cự tuyệt lời mời của tất cả đại nhân vật, mình thì trốn ở trong tiểu viện tham ngộ phù đạo.
Chương 803 Sư huynh tới rồi (1)
Tuy đại khảo phù đạo đã kết thúc, hắn cũng như ước nguyện đoạt được khôi thủ đại khảo phù đạo, nhưng tham ngộ đối với phù đạo, hắn mới chỉ là vừa mới bắt đầu, còn có không gian vô cùng lớn có thể khai quật.
Dù sao, phù đạo mới là cơ hội để Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn đạt tới tiểu thành!
Chỉ có tham ngộ minh bạch phù đạo, hắn mới có nắm chắc trong đạo chiến, chiếm vững tam giáp!
Trên trình độ nào đó, tham ngộ phù đạo này đối với đề thăng thực lực của hắn căn bản chính là khó có thể hình dung...
Cũng chính là biết được tầm quan trọng của phù đạo, hắn mới kiên quyết cự tuyệt sự bái kiến của mọi người, đóng cửa không ra, thậm chí ngay cả khí đạo và kiếm đạo cũng không chuẩn bị đi quan khán, chỉ bình tâm tĩnh khí ở trong tiểu viện, cho tới lúc đạo chiến mới ra ngoài tham chiến!
- Phù dẫn thiên địa, biến hóa khôn lường.
Theo càng lúc càng hiểu biết sâu đối với phù đạo, hắn cũng có một loại cảm giác mở ra thiên địa mới.
Đối với hắn mà nói, phù đạo này chính là thủ đoạn mới để hắn vận chuyển thần thông, bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đó ẩn chứa biến hóa vô tận, muốn hóa thành thần thông, luôn cần một loại thủ đoạn để phóng thích, mà nói tới loại thủ đoạn này, không gì đơn giản trực tiếp hơn phù đạo.
Dùng hình dung đơn giản nhất chính là biến hóa của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giống như là một thân thần lực của Quan Ngạo.
Bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, biến hóa được dung nạp càng nhiều, tựa như khí lực của Quan Ngạo càng lớn.
Nhưng phù đạo này thì tương đương với võ pháp!
Dưới tiền đề có lực lượng nhất định, tất nhiên võ pháp càng cao, thực lực càng mạnh!
Mà đối với Phương Nguyên mà nói, chính là dưới tiền đề tu vi nhất định của hắn, phù đạo càng tinh diệu, thực lực càng cường đại...
...
Trong lúc Phương Nguyên đang bế quan tu hành, nghị luận đối với hắn ở ngoại giới cũng sóng sau cao hơn sóng trước, trừ kinh ngạc trước tam đạo khôi tụ tập ở một thân áo xanh, rốt cuộc là kinh tài tuyệt diễm đến mức nào ra, khiến người ta lo lắng nhiều nhất, chính là hắn trong các cuộc thi tiếp theo có tham gia nữa hay không?
Trận, đan, phù đều đã đoạt khôi thủ, như vậy khí đạo thì sao?
Dù sao có thể giành được tam đạo khôi, đã là chuyện khiến người ta vô cùng bất ngờ rồi, ai biết liệu có còn bất ngờ gì thêm không?
- Ta cá là hắn sẽ tham gia...
- Ta cũng cảm thấy vậy, nếu đó là một người chuẩn bị một tiếng gáy khiến ai nấy đều kinh ngạc, ba đạo trận, đan, phù đều đã đoạt được khôi thủ, không có đạo lý nào ở đại khảo khí đạo lại dừng mà không tiến, nói không chừng hắn đã sớm có chuẩn bị, tính đoạt khôi thủ hết cả đại khảo lục đạo.
- Đoạt khôi thủ lục đạo, vậy thì có chút khoa trương quá, đại khảo kiếm đạo và đạo chiến cuối cùng, không phải là ai muốn đoạt thì có thể đoạt, có điều ngươi nói hắn sẽ tham gia đại khảo khí đạo, ta cũng đồng ý, biểu ca họ xa của nhà muội muội của vợ bé của em vợ ta, đang ở Tiên Minh nhậm chức Tuần Du Sử, nghe nói người áo xanh này chính là một trong những thiên kiêu mà Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng ra...
- Ta lại cảm thấy sẽ không đâu... Tuy không có thân thích nào nói cho ta biết, nhưng ta cảm thấy đại khảo khí đạo nào có đơn giản như vậy...
- Ha ha, nếu hắn có thể đoạt cả khôi thủ đại khảo khí đạo, ta sẽ ăn đầu của mình!
- ...
- ...
Dưới Đủ loại nghị luận, đối với Phương Nguyên liệu có tham gia đại khảo khí đạo hay không, đã hình thành một đợt sóng gió.
Thậm chí còn có người mở bàn cá cược, cá hắn có tham gia đại khảo khí đạo hay không và sẽ giành được thứ hạng gì.
Mà những người tu hành bình thường này tất nhiên chỉ là suy đoán, nhưng cũng có một số người lại trực tiếp tới hỏi.
Bọn họ tất nhiên là không gặp được Phương Nguyên, có điều lại tìm các vị đan sư trong Xích Thủy Đan Khê để hỏi thăm.
Kết quả này quả thật là khiến cho Xích Thủy Đan Khê vô cùng đau đầu, cũng trong vô hình, khiến bọn họ cảm thấy thân phận cao hơn rất nhiều, không biết có bao nhiêu đại nhân vật hoặc là phái người đến mời, hoặc là tự mình tới bái phỏng, khiến bọn họ cũng cảm thấy có chút vinh dự, nhưng những người này vừa tới lại đều hỏi thăm chuyện của Phương Nguyên, cũng có người nhờ bọn họ dẫn tiến, điều này khiến bọn họ thật sự không biết nói gì, thật sự không hiểu nổi...
Nếu là từ lúc ban đầu, Phương Nguyên ở trong mắt bọn họ gần như là trong suốt, như vậy hiện giờ lại càng lúc càng nhìn không rõ.
Cuối cùng có người không nén được, liền mượn các loại cớ tới cửa hỏi thăm, nghĩ đến vừa nghe thấy thì dở khóc dở cười, thầm nghĩ những người này rất có lòng tin đối với mình, khôi thủ đại khảo khí đạo, mình cũng nghĩ đến, nhưng đó cũng là biện pháp.
Mình có biết một chút, kỳ thật chỉ có trận đạo và đan đạo mà thôi, cho dù là phù đạo, cũng là đã có chút may mắn, vừa hay ngộ ra quan hệ giữa phù đạo này và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại mượn tu vi thâm hậu của mình trên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lúc này mới vẽ ra được một tấm lôi phù uy lực mạnh mẽ, ở trong đại khảo phù đạo đoạt được khôi thủ, hắn cũng cảm thấy may lắm.
May mắn như vậy, đến một lần đã là hiếm có, lại sao lại tới lần thứ hai?
Phải biết rằng, khí đạo chính là đạo luyện bảo.
Nhỏ tới đả tạo binh khí, lớn tới đả tạo thần khí, tiên bảo, đó đều là thuộc về khí đạo.
Chương 804 Sư huynh tới rồi (2)
Mà một đạo này cũng có tiếng là thâm ảo gian nan, không biết có bao nhiêu Đại Khí Sư, đều phải bắt đầu từ nhỏ, từng chùy từng chùy đập ra bản sự, mình lại ngay cả tiếp xúc cũng chưa tiếp xúc, pháp khí cũng không biết nên luyện thế nào, làm sao mà tham dự được?
Hơn nữa, mình ngay cả Luyện Bảo Sư bình thường cũng không phải, lại không báo danh, làm sao có thể tham gia đại khảo khí đạo?
Lúc đại khảo khí đạo, mình đã tìm người đi cửa sau một lần, không thể lại đi thêm lần nữa chứ?
Cho nên đối mặt với người trước sau đến hỏi thăm, Phương Nguyên trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy bực mình, liền mỉm cười nhìn về phía bọn họ, thần bình khí tĩnh, thái độ ôn hòa, hơn nữa tràn đầy thành ý nói với bọn họ:
- Ngươi đoán xem?
...
- Phương tiên sinh, Phương tiên sinh, ngươi có ở trong tiểu viện không?
Sau khi để người ta đoán mấy lần, người lại chạy đến chỗ Phương Nguyên nói giao tình, tìm hiểu tin tức, càng lúc càng ít, mà Phương Nguyên lúc ban đầu chỉ cự tuyệt gặp người ngoài, về sau dứt khoát ngay cả các đan sư bên trong Xích Thủy Đan Khê cũng không gặp, tới cuối cùng đóng đại trận ở bên ngoài tiểu viện, sau đó tĩnh tọa trong nhà, việc vụn vặt ở ngoại giới, một mực không hề để ý tới, chỉ ngưng thần thủ tâm, tham ngộ phù đạo.
Nhưng cũng chỉ thanh tĩnh không đến nửa ngày, vị đồng nhi tên là Thanh Phong kia lại đã chạy tới làm phiền hắn.
- Không phải nói mấy ngày nay đừng tới làm phiền ta à?
Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, qua cửa sơn nói vọng ra với đồng nhi đó.
Thanh Phong đồng nhi này hiện giờ là chân chạy riêng cho Phương Nguyên, rất nhu thuận, gan cũng rất lớn, lúc trước các đan sư trong Xích Thủy Đan Khê thấy Phương Nguyên đóng cửa sơn, không để ý tới việc bên ngoài, liền cũng ngại đến nữa, hắn lại da mặt dày, lúc nào cũng tới đây tìm hiểu tin tức, ngày hôm qua lúc chạng vạng lại càng quá đáng, thậm chí còn dẫn cả Minh Nguyệt tỷ tỷ của hắn theo, muốn Phương Nguyên viết lời tặng cho nàng ta.
Mình cũng không phải sư phó của nàng ta, cũng không định truyền cho nàng ta đan đạo, viết lời tặng cái gì?
Nhưng thấy Thanh Phong đồng nhi giả bộ vẻ mặt cầu xin, tội nghiệp nhìn mình, lại thấy bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng của tỷ tỷ tiểu đồng nhi, Phương Nguyên cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, đành phải thuận tay cầm một quyển đan kinh, ở bên trên viết vài câu cho nàng ta, thế là Minh Nguyệt tỷ tỷ này liền vẻ mặt hưng phấn bước đi, lúc này mới xách tay Thanh Phong đồng nhi dặn dò một phen rồi một cước đá ra ngoài.
Vốn tưởng rằng tiểu nhi này sẽ nhớ lâu, không ngờ hôm nay lại tới nữa. . .
- Phương tiên sinh, Phương đại gia, lần này ta không phải tới tìm ngươi xin lời khen...
Thanh Phong đồng nhi đó nghe vậy vội vàng nói:
- Lần này là có người muốn gặp ngươi...
Phương Nguyên vừa nghe vậy lại nhíu mày, nói:
- Giúp ta từ chối đi, mấy ngày nay ai cũng không gặp!
Thanh Phong đồng nhi đó nghe thấy những lời này, liền than thở:
- Những quản sự thế gia, trưởng lão tiên môn đó thì ta đều giúp ngươi từ chối rồi, không để cho bọn họ đến quấy rầy ngươi, nhưng lúc này lại là người đặc thù, hắn nói không gặp ngươi không được...
- Đặc thù gì?
Phương Nguyên nghe vậy liền không nhịn được mà nhíu mày.
Thầm nghĩ chẳng lẽ còn có người thế lực lớn, muốn cưỡng bách mình phải gặp mặt à?
Thanh Phong đồng nhi đó nhíu mày nói:
- Người đó nói hắn là sư huynh của ngươi.
- Sư huynh?
Phương Nguyên nghe vậy lập tức ngẩn ra, vội nói:
- Trông thế nào?
Thanh Phong đồng nhi nói:
- Vừa gầy lại vừa quắt, trên người không mà ba lạng thịt, nói thì lại như rang đậu vậy. Nhìn một cái là biết không phải đại nhân vật, mà giống như là chân chạy vặt cho người ta, ta vốn là không tin hắn, nhưng hắn lại đút cho ta ba khối linh thạch...
Nói xong lại trầm mặc một chút:
- Ta đánh hắn ra rồi, linh thạch là không thể trả lại cho hắn...
Phương Nguyên nghe vậy lại giật mình, vội nói:
- Mời hắn vào.
- Thì ra đúng là sư huynh của ngươi?
Thanh Phong đồng nhi cũng kinh hãi, vội vàng chạy đi.
Phương Nguyên cũng mở cửa sơn, chờ trong sảnh, qua chừng thời gian một chén trà, quả nhiên nhìn thấy Thanh Phong đồng nhi dẫn một nam tử mặc áo đen, gầy teo nho nhỏ đi tới, ở ngoài cửa rất xa vừa nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức vẻ mặt khổ sở, chạy vào trong nhà Phương Nguyên, liền ngồi bệt xuống đất, than thở kêu lên:
- Phương sư đệ, lần này ngươi phải giúp ta...
Phương Nguyên nhìn thấy mà dở khóc dở cười, nam tử tướng mạo đáng khinh, gầy khô quắt queo này không phải Tôn quản sự thì là ai?
Phương Nguyên vội vàng chạy tới, nói:
- Tôn sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Tôn quản sự vừa thấy Phương Nguyên, liền kêu rên, khóc lóc nói:
- Lần này ta gặp phải chuyện lớn rồi...
- Đứng dậy từ từ nói!
Nhìn thấy bộ dạng này của Tôn quản sự, Phương Nguyên cũng hơi kinh hãi, lúc trước ở Long Miên Sơn Mạch, bọn họ đường ai nấy đi, mình ở lại Long Miên Sơn Mạch tu hành, Tôn quản sự thì lập hạ hùng tâm tráng chí muốn tìm một chỗ làm tạp dịch, nào có ngờ được, hiện giờ không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại, càng không ngờ là, lần này hắn lại đến Xích Thủy Đan Khê tìm mình, nhìn thì giống như có đại sự xảy ra.
Dìu hắn ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén.
Quay đầu nhìn Thanh Phong đồng nhi vẫn ở bên cạnh, mắt đang đảo quanh, liền lại một cước đá ra ngoài.
Tôn quản sự ừng ực uống hết chén trà, lúc này mới thở dài một tiếng, giống như đã khôi phục một chút tinh thần, Phương Nguyên lúc này mới ngồi xuống đối diện hắn, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Lúc này mới một năm không gặp, sao lại thành bộ dạng này, có chuyện gì cứ nói đi!
Chương 805 Đại tổng quản (1)
Lúc này, tâm thần hắn cũng lờ mờ trở nên căng thẳng.
Tính tình hắn lạnh lùng, không muốn để ý tới các loại chuyện loạn thất bát tao, nhưng trên đời này có chuyện của mấy người mà hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vị Tôn sư huynh gầy như khỉ ở trước mắt này chính là một trong số đó, chuyện của hắn chính là chuyện của mình!
- Ài, cái này nói ra thì dài lắm...
Tôn quản sự than thở, đưa chén trà cho Phương Nguyên, ý bảo hắn rót thêm chén nữa, sau đó cười khổ nói:
- Phương sư đệ, ngươi còn nhớ lúc trước trong thế giới tàn phá đó, ta nhặt được không ít mảnh vỡ pháp bảo chứ?
Phương Nguyên gật đầu, trong lòng khẽ động.
Lúc ấy trong thế giới tàn phá kia, Quan Ngạo và Tôn quản sự đều có thu hoạch, Quan Ngạo nhặt được một số hạt giống về, hiện giờ đã bắt đầu mọc rễ, mà Tôn quản sự thì nhặt được rất nhiều tàn phiến pháp bảo, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng chắc cũng hiếm thấy...
Tôn quản sự thở dài một tiếng, nói:
- Lúc ấy ta ở Long Miên Sơn Mạch tách ra với ngươi, liền muốn đi tìm một chỗ làm quản sự, có điều, tùy thân mang theo nhiều sắt vụn như vậy cũng vướng víu, liền muốn tìm một chỗ bán chúng đi, cũng tiện kiếm ít tiền, nhưng không ngờ, vừa tìm người nghiệm chứng một chút chỗ sắt vụn đó, không ngờ rất bất ngờ, đều là một số thiên ngoại tiên kim có giá trị cực cao.
Nói xong, cũng có chút mặt mày hớn hở, vỗ đùi cười nói:
- Chỗ tiền tài này thực sự là ngay cả ta cũng không ngờ, ta là muốn mượn cái này kiếm một mớ, không chừng còn có thể trực tiếp về hưu, có điều thiên ngoại tiên kim đó tiên môn nhỏ, môn phái nhỏ bình thường thì không mua nổi, mua cũng vô dụng, thế là ta liền tìm được một đạo thống chuyên tu thuật luyện bảo, tên là Luyện Phong Hào, bọn họ là biết hàng nhất, tất nhiên cũng ra giá tốt nhất, hai bên đã bàn xong là mười hai linh tinh đổi một lạng tiên kim, ta liền cầm theo hơn trăm tiên kim tới nơi đã hẹn trước chờ bọn họ, không ngờ bọn họ lại không mang theo linh tinh, hơn nữa thấy ta lẻ loi một mình, không ngờ muốn nuốt không tiên thiết của ta.
Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nói:
- Ngươi sao lại chịu thiệt như vậy?
Loại hoạt động ỷ thế hiếp người đen ăn đen ở trong giới tu hành là rất nhiều, nếu Tôn quản sự người mang trọng bảo, bị người ta nhằm vào thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, có điều ngạc nhiên là với một thân bản lĩnh và sự khôn khéo của Tôn quản sự, không có đạo lý nào lại dễ dàng gặp nạn như vậy?
- Đúng vậy!
Tôn quản sự nghe vậy cũng vỗ đùi nói:
- Ta cũng không phải là chim non mới vào giang hồ, sao có thể chịu thiệt?
Nói xong cười lạnh một tiếng, nói:
- Vừa gặp mặt những người đó, ta liền biết bọn họ không có hảo ý, thế là liền động thủ trước, đánh cho những kẻ muốn nuốt không tiên thiết này của ta một trận, ép bọn họ phải giao ra linh tinh thì mới có thể chuộc người, hơn nữa phải là nhiều gấp ba bảng giá đã ra, Luyện Phong Hào này cũng không cam lòng, thế là phái một tiểu nương bì cảnh giới Kim Đan tới đối phó ta...
- Cảnh giới Kim Đan?
Phương Nguyên nghe vậy hơi ngẩn ra, quan sát kỹ càng Tôn quản sự một cái.
Từ sau chuyện Thông Thiên Bí Cảnh ở Thiên Lai Thành, Phương Nguyên vẫn hoài nghi, tu vi của Tôn quản sự chắc không chỉ là ở Kim Đan.
Nghĩ một chút, hắn chậm rãi nói:
- Cảnh giới Kim Đan cũng không đối phó ngươi dễ dàng như vậy được đúng không?
- Đúng vậy!
Tôn quản sự kích động nói:
- Kim Đan thì giỏi lắm à? Ta và tiểu nương bì đó đại chiến ba trăm hiệp, cũng bắt luôn cả nàng ta!
Nói xong lại cười lạnh một tiếng:
- Quay về thẩm vấn một hồi, phát hiện tiểu nương bì này thì ra là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, lần này, ta không khách khí với bọn họ, liền bức họ phải bỏ ra linh tinh gấp mười lần để chuộc, nhưng không ngờ, tiểu nương bì này thực lực không mạnh, nhưng lại âm thầm nuôi một con hung mãng (con trăn), nửa đêm nửa hôm, lặng lẽ không một tiếng động từ trong lòng đất chui ra, gây nên một mảng đại loạn...
Phương Nguyên hơi ngẩn ra:
- Nếu là cự mãng cấp bậc hung thú, ngươi càng không đến mức...
- Đúng vậy!
Tôn quản sự vay tay, làm ra động tác một đao chém xuống:
- Hung mãng đó thì tính là gì, bị ta một đao làm thịt!
Phương Nguyên đã có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Vậy Sau đó thì sao?
Tôn quản sự nghe vậy lập tức lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, mặt như đưa đám nói:
- Nhưng ta không ngờ, thực lực của hung mãng đó không ra gì, nhưng lại là dị chủng trời sinh, trong cơ thể nó không ngờ có một túi độc, túi độc đó bị ta một đao trảm phá, độc khí lan ra, rất lợi hại, hại người loạn tính, sư huynh ta không cẩn thận trúng chiêu, tiểu nương bì mà ta bắt giữ cũng không cẩn thận trúng chiêu, hai người chúng ta đêm đó liền mơ mơ màng màng. . . Làm chuyện trời đất gì đó... Dù sao.... Ài...
Phương Nguyên nghe vậy liền sởn gai ốc, cả người run lên, vội vàng nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì xui xẻo to rồi...
Tôn quản sự vừa nói vừa thở dài, bộ dạng nghĩ lại mà sợ:
- Ngươi chắc không biết, ngày hôm sau vừa tỉnh lại, ta liền choáng váng, quả thực là xấu hổ chết người, tiểu nương bì đó chiếm tiện nghi của ta, không ngờ còn được lý không tha người, giống như phát điên, lấy đao ra chém ta, lúc ấy nàng ta lẻ loi, quần áo cũng không mặc... Ngươi có biết cảnh tượng đó dọa người thế nào không?
- Thi phù đạo lại không phải là vẽ bùa, cuối cùng vẫn phải xem lực lượng trong phù...
- Vậy xem mấy vị Đại Phù Sư bình phán như thế nào...
- ...
- ...
Người chờ kết quả đại khảo phù đạo này càng lúc càng nhiều, hình thành một cỗ sóng triều, mà ở trong Phù Đạo Bị Khảo Ti Thanh Trúc Viện, mấy vị Đại Phù Sư bình xét thành tích khảo hạch phù đạo lúc này lại ai nấy mặt lộ vẻ khó xử, vẻ mặt phức tạp, nhìn mấy tấm phủ được lựa chọn ra từ hơn ba trăm đạo phù triện đặt trước người bọn họ, dường như đang làm gì lựa chọn khó khăn gì đó.
- Đạo Ngọc Đế Sắc Lôi Phù này là đệ tử của thế gia phù đạo Lữ gia, phía bắc Phách Hạ vẽ.
Lang Trúc đầu tiên là chỉ vào đạo phù triện ở ngoài cùng bên trái, thấp giọng thở dài:
- Ngòi bút rất diệu, phù văn rất tinh, có thể nói là vô song...
Các vị phù sư xem qua, đều gật đầu, nhưng lại không ai nói gì.
Lang Trúc tiên sinh lại chỉ vào phù triện thứ hai bên tay trái, nói:
- Một đạo Chân Long Lôi Phù này chính là tiểu đệ tử thân truyền của Trung Châu Đại Phù Sư thất văn Thuần Vu Thiên lão tiên sinh vẽ, kẻ này đã học được ba phần chân truyền của Thuần lão tiên sinh, bút lực tinh trạm, ngầm có phong phạm đại gia!
Các vị phù sư cũng đều gật đầu theo, nhưng vẫn không phát biểu ý kiến gì.
Sau đó, Lang Trúc tiên sinh lại chỉ về phía đạo phù triện thứ ba, thở dài:
- Thân phận của vị này, nghĩ chắc các ngươi cũng đã đoán được một hai, chỉ là không biết nàng ta rốt cuộc xuất thân từ nhà nào, nhưng chỉ dựa vào phù đạo mà nói, nàng ta tất nhiên được cao nhân chỉ điểm, vận dụng ngòi bút như thần, xuống giấy cứng cáp, một đạo phù này cho dù là lão phu, cũng không bới móc được gì, nếu luận về tiềm lực phù đạo, nàng ta chính là đứng đầu ba trăm phù sư...
Khi hắn còn chưa nói hết, các phù sư lại đều nhìn về phía một đạo phù triện cuối cùng, sau đó cười khổ.
Lang Trúc tiên sinh cũng cười khổ một tiếng, nói:
- Đây chính là phù của vị khôi thủ hai đạo đan, trận, chư vị cảm thấy thế nào?
Vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt của các phù sư đang có mặt đều lập tức trở nên rất đặc sắc.
- Vị khôi thủ hai đạo đan, trận này chắc là học phù không lâu?
Một vị trong đó cười khổ nói:
- Chỉ nhìn phù này mà nói, có thể thấy được bút pháp của hắn rất non nớt, nét vẽ có thiếu sót, chữ cũng bình thường...
Bên cạnh có một người không nhịn được nói:
- Đâu chỉ là bình thường, quả thực chính là hơi xấu.
- Đúng vậy, đây nghiêm khắc mà nói thì thậm chí không phải là phù, chỉ là tùy tiện viết một chữ mà thôi!
- ...
- ...
Trong nhất thời, lại là tình cảm quần chúng sôi trào, mỗi người đều phun ra những lời uất nghẹn trong lòng từ lâu.
Thật sự nhìn thấy một tấm quái phù như vậy, khiến bọn họ có chút không nhịn được.
- Ài, chư vị nói đều có lý, chữ này, cho dù là lão phu cũng cảm thấy rất khó coi.
Lang Trúc tiên sinh nghe mọi người nói vậy, lại lập tức cười khổ, nói:
- Nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ...
Nói đến đây, hắn lại im miệng, đặt phù lên trên bàn.
Sau đó, mình thuận tay chấp bút, ở bên cạnh nhẹ nhàng viết xuống một đạo lôi phù.
Với thân phận Đại Phù Sư tứ văn của hắn, cho dù là thuận tay viết một cái, phù triện vẽ ra cũng là tinh khí dồi dào, phù lực kinh người, bản thân phù này không ngờ có lôi quang vụn vặt vấn vít, nhìn thì cực kỳ thần dị, hoàn toàn không phải phù mà những tiểu phù sư tham dự đại khảo phù đạo vẽ ra có thể sánh bằng, nếu đặt ở trong đại khảo phù đạo lần này, chỉ là hắn thuận tay viết một cái đã đủ để đoạt được chức khôi thủ phù đạo rồi.
Nhưng sau khi hắn vẽ ra phù này, lại trực tiếp nhón lên, ném về phía đạo phù đó của Phương Nguyên!
- Ầm!
Nhưng khi hai đạo phù này chạm vào nhau, lại xuất hiện một màn kinh người.
Hai đạo phù tiếp cận, phù lực kinh người bên trên lập tức nổ tung, đạo phủ mà Lang Trúc tiên sinh viết ra không ngờ trực tiếp bị lôi quang trong không trung xé thành từng mảnh, hóa thành từng mảng tro tàn, phân tán chung quanh, phù triện của Phương Nguyên không ngờ vẫn hoàn mỹ vô khuyết.
- Cái này...
Chư vị Đại Phù Sư chỗ thấy vậy, ánh mắt đều kinh hãi, khó có thể hình dung.
Lang Trúc tiên sinh cười khổ nói:
- Các ngươi đều nhìn thấy rồi chứ, vị khôi thủ họ Phương này tạo nghệ đối với đạo phù triện rõ ràng không sâu, phương pháp vận dụng ngòi bút cũng không tinh, quả thực là ngay cả phù sư bình thường cũng không bằng, nhưng mấu chốt là ở chỗ... Phù lực này của hắn quá mạnh!
Nói xong sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng:
- Ngay cả lão phu, cũng không biết hắn là là làm thế nào để có thể cất thần ý mạnh như vậy ở trong phù!
Chư vị phù sư chung quanh nghe là cũng đều thở dài.
Trên thực tế, bọn họ tụ lại ở nơi này, cũng chính là vì đạo phù triện đạo cổ quái này.
Hiện giờ, vốn là bọn họ ở trong hơn ba trăm đạo phù triện này bình chọn ra top 10 cùng với khôi thủ, điều này đối với tu vi như bọn họ mà nói, thật sự cũng không phải là việc gì khó, nhưng quái phù này vừa xuất hiện, lại khiến bọn họ đều cảm thấy khó xử vô cùng, không ngoài gì khác, chính là phù này rất không dễ đánh giá, luận bút pháp, luận tinh xảo, phù này đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất kém cỏi. . .
Nhưng cố tình, phù lực ẩn chứa trong đó lại cường đại hơn so với bất kỳ ai!
Chương 802 Phù hữu dụng (2)
- Lang Trúc tiền bối, nếu từ tạo nghệ phù đạo mà xét, kẻ này e là ngay cả tiêu chuẩn phù sư cũng không đạt tới, đây là tất nhiên phải gạt bỏ, hơn nữa, so sánh với mấy vị phù sư khác, tiềm lực phù đạo của tiểu nhi họ Phương này chỉ sợ cũng là thấp nhất, thành tựu tương lai hữu hạn!
Có người đã mở miệng, thanh âm trầm thấp, rõ ràng là không xem trọng.
- Nhưng cái chúng ta suy xét, vốn lại không phải là tiềm lực tương lai, mà là phù đạo lúc này...
Người khác lại có ý kiến bất đồng, cười khổ nói:
- Có lẽ các loại pháp môn đối với phù đạo mà tiểu nhi này nắm giữ là không đủ, nhưng không thể phủ nhận là phù lực trong phù của hắn lại là mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn cả chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại có thể phủ nhận sự cường đại của đạo phù triện này của hắn à?
- Thân là Đại Phù Sư, chúng ta sao có thể bình chọn loại phù bực thô kệch đơn giản bực này?
- Phù không có đơn giản hay thô kệch, chỉ luận uy lực là được...
- ...
- ...
Khó có thể hình dung lúc bảng phù đạo được dán lên ngày hôm sau lại dẫn phát sóng to gió lớn.
Nhìn thấy hai chữ Phương Nguyên cao cao tại thượng trên bảng, không biết bao nhiêu người xem bảng đều hít một hơi lạnh, sau đó tiếng nghị luận ầm ầm lại vang lên, quả thực là khó có thể tin được, không ngờ thực sự có người làm được đoạt giải nhất cả ba đạo phù, trận, đan!
- Trời ạ, đó là người gì vậy?
- Đoạt giải nhất cả ba đạo, ngươi sao có thể làm vậy được?
- Hắn thực sự có thực lực đoạt giải nhất cả ba đạo, hay là có ẩn tình khác?
- Nghe nói Lang Trúc tiên sinh đã phong tồn đạo phù của hắn, tùy thời đợi người tới nghiệm chứng, hơn nữa ngay đêm qua, các Đại Phù Sư trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều đã tiến vào Thanh Trúc Phong nghiệm chứng phù này, kết quả này chính là bọn họ thương lượng ra...
- Kẻ này giá trị vô lượng, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn phát sự tranh đoạt của các đại tiên môn và đạo thống...
- Đừng hòng, có lời đồn, hắn là thiên kiêu Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, sao lại dính dáng tới các đại tiên môn?
- ...
- ...
- Không ngờ thật sự đoạt khôi thủ rồi?
Vừa yết bảng, Phương Nguyên cũng lặng lẽ tới xem, khảo hạch hai đạo trận, đan lúc trước hắn ngay cả đến cũng không thèm đến, một là khảo hạch còn chưa kết thúc, liền đã biết mình đã là khôi thủ, hai là các đan sư của Xích Thủy Đan Khê sau khi nhất định ra kết quả này, liền âm thầm nói với hắn, bởi vậy hắn cũng không cần thiết phải chạy tới nơi yết bảng để xem, nhưng lần này thì khác.
Hắn trong lòng cũng có chút không vững tâm, từ sáng sớm đã chạy tới, sợ người khác nhận ra, còn đội mũ to.
Sau đó nhìn thấy tên của mình ở vị trí khôi thủ, trong lòng vừa cảm thấy có chút may mắn lại vừa có chút áy náy.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, danh khôi thủ phù đạo này thật đúng là có thể coi như là mình nhặt được.
Hắn có thể đoạt khôi thủ phù đạo, không phải hắn trên phù đạo có bao lớn bao lớn, mà là đặc tính của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết quyết định, đương nhiên, tuy trong lòng có chút áy náy, danh khôi thủ cũng vẫn cần, dù sao.... Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng là mình tu luyện ra!
- Lại có thêm ba tháng, ta có thể ở Lang Gia Các đọc sách ba tháng...
Trong lòng loáng thoáng có chút thoải mái, Phương Nguyên thở dài một tiếng, liền quay người đi tới Xích Thủy Đan Khê.
Hắn lặng lẽ mà đến, lặng lẽ mà đi, người xung quanh đang nhao nhao nghị luận lại cũng không biết vị tam đạo khôi (người đứng đầu ba cuộc thi) này lại ở ngay bên cạnh bọn họ.
Có điều vừa đi được chưa xa, hắn liền theo bản năng ngẩng đầu lên.
Sau đó liền nhìn thấy trên sườn núi phía trước, một nữ hài mặc áo đỏ đang vẻ mặt không vui, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong biểu cảm đó mang theo thần sắc cổ quái, lại là vừa tức vừa hận vừa uất nghẹn.
Phương Nguyên biết nàng ta đã nhận ra mình, cũng hơi do dự một chút, dừng chân lại, lẳng lặng nhìn nàng ta.
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng cười:
- Ha ha ta, có phải nên chuẩn bị nhìn ngươi lại triển lộ phong thái trên đại khảo khí đạo không?
Phương Nguyên thở dài một tiếng, nói:
- Phù đạo đã có chút may mắn, khí đạo thì ta thật sự là không hiểu...
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng, xoay người bước đi, đi được vài bước, mới quay đầu cười lạnh:
- Tin ngươi mới là lạ.
Sắc mặt Phương Nguyên hơi có chút xấu hổ, trong lòng lại nghĩ:
- Vậy cứ chờ xem...
Bảng Đại khảo phù đạo vừa được dán lên, người tới bái phỏng Phương Nguyên lập tức lại nhiều hơn mấy lần.
Rất nhiều đại nhân vật thân phận tôn quý, đều tới Xích Thủy Đan Khê truyền đạt ý tứ muốn gặp Phương Nguyên một lần, trong đó có một số thậm chí đều là người mà Xích Thủy Đan Khê cũng không tiện cự tuyệt, không biết làm sao chỉ đành tới tìm Phương Nguyên truyền đạt ý tứ này, nhưng Phương Nguyên lại một mực cự tuyệt, hắn biết sau lưng những đại nhân vật muốn gặp mình này, chắc không thể thiếu được rất nhiều lời mời và cơ hội, nhưng điều này đều không quan trọng!
Chín tháng!
Tam đạo khôi, đã đủ để cho hắn tiến vào Lang Gia Các đọc sách chín tháng.
Đối với hắn mà nói, đây mới là việc khiến hắn hưng phấn nhất!
Hơn nữa, trong lòng cũng không nhịn được má có ý tưởng trào lên, nếu đã là chín tháng, vậy vì sao không gom đủ lại một năm?
Đạo chiến, đạo chiến vẫn không thể từ bỏ...
Thế là, hắn tiếp tục yên dạ yên lòng để Xích Thủy Đan Khê giúp mình làm bảng đỡ tên, cự tuyệt lời mời của tất cả đại nhân vật, mình thì trốn ở trong tiểu viện tham ngộ phù đạo.
Chương 803 Sư huynh tới rồi (1)
Tuy đại khảo phù đạo đã kết thúc, hắn cũng như ước nguyện đoạt được khôi thủ đại khảo phù đạo, nhưng tham ngộ đối với phù đạo, hắn mới chỉ là vừa mới bắt đầu, còn có không gian vô cùng lớn có thể khai quật.
Dù sao, phù đạo mới là cơ hội để Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn đạt tới tiểu thành!
Chỉ có tham ngộ minh bạch phù đạo, hắn mới có nắm chắc trong đạo chiến, chiếm vững tam giáp!
Trên trình độ nào đó, tham ngộ phù đạo này đối với đề thăng thực lực của hắn căn bản chính là khó có thể hình dung...
Cũng chính là biết được tầm quan trọng của phù đạo, hắn mới kiên quyết cự tuyệt sự bái kiến của mọi người, đóng cửa không ra, thậm chí ngay cả khí đạo và kiếm đạo cũng không chuẩn bị đi quan khán, chỉ bình tâm tĩnh khí ở trong tiểu viện, cho tới lúc đạo chiến mới ra ngoài tham chiến!
- Phù dẫn thiên địa, biến hóa khôn lường.
Theo càng lúc càng hiểu biết sâu đối với phù đạo, hắn cũng có một loại cảm giác mở ra thiên địa mới.
Đối với hắn mà nói, phù đạo này chính là thủ đoạn mới để hắn vận chuyển thần thông, bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đó ẩn chứa biến hóa vô tận, muốn hóa thành thần thông, luôn cần một loại thủ đoạn để phóng thích, mà nói tới loại thủ đoạn này, không gì đơn giản trực tiếp hơn phù đạo.
Dùng hình dung đơn giản nhất chính là biến hóa của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giống như là một thân thần lực của Quan Ngạo.
Bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, biến hóa được dung nạp càng nhiều, tựa như khí lực của Quan Ngạo càng lớn.
Nhưng phù đạo này thì tương đương với võ pháp!
Dưới tiền đề có lực lượng nhất định, tất nhiên võ pháp càng cao, thực lực càng mạnh!
Mà đối với Phương Nguyên mà nói, chính là dưới tiền đề tu vi nhất định của hắn, phù đạo càng tinh diệu, thực lực càng cường đại...
...
Trong lúc Phương Nguyên đang bế quan tu hành, nghị luận đối với hắn ở ngoại giới cũng sóng sau cao hơn sóng trước, trừ kinh ngạc trước tam đạo khôi tụ tập ở một thân áo xanh, rốt cuộc là kinh tài tuyệt diễm đến mức nào ra, khiến người ta lo lắng nhiều nhất, chính là hắn trong các cuộc thi tiếp theo có tham gia nữa hay không?
Trận, đan, phù đều đã đoạt khôi thủ, như vậy khí đạo thì sao?
Dù sao có thể giành được tam đạo khôi, đã là chuyện khiến người ta vô cùng bất ngờ rồi, ai biết liệu có còn bất ngờ gì thêm không?
- Ta cá là hắn sẽ tham gia...
- Ta cũng cảm thấy vậy, nếu đó là một người chuẩn bị một tiếng gáy khiến ai nấy đều kinh ngạc, ba đạo trận, đan, phù đều đã đoạt được khôi thủ, không có đạo lý nào ở đại khảo khí đạo lại dừng mà không tiến, nói không chừng hắn đã sớm có chuẩn bị, tính đoạt khôi thủ hết cả đại khảo lục đạo.
- Đoạt khôi thủ lục đạo, vậy thì có chút khoa trương quá, đại khảo kiếm đạo và đạo chiến cuối cùng, không phải là ai muốn đoạt thì có thể đoạt, có điều ngươi nói hắn sẽ tham gia đại khảo khí đạo, ta cũng đồng ý, biểu ca họ xa của nhà muội muội của vợ bé của em vợ ta, đang ở Tiên Minh nhậm chức Tuần Du Sử, nghe nói người áo xanh này chính là một trong những thiên kiêu mà Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng ra...
- Ta lại cảm thấy sẽ không đâu... Tuy không có thân thích nào nói cho ta biết, nhưng ta cảm thấy đại khảo khí đạo nào có đơn giản như vậy...
- Ha ha, nếu hắn có thể đoạt cả khôi thủ đại khảo khí đạo, ta sẽ ăn đầu của mình!
- ...
- ...
Dưới Đủ loại nghị luận, đối với Phương Nguyên liệu có tham gia đại khảo khí đạo hay không, đã hình thành một đợt sóng gió.
Thậm chí còn có người mở bàn cá cược, cá hắn có tham gia đại khảo khí đạo hay không và sẽ giành được thứ hạng gì.
Mà những người tu hành bình thường này tất nhiên chỉ là suy đoán, nhưng cũng có một số người lại trực tiếp tới hỏi.
Bọn họ tất nhiên là không gặp được Phương Nguyên, có điều lại tìm các vị đan sư trong Xích Thủy Đan Khê để hỏi thăm.
Kết quả này quả thật là khiến cho Xích Thủy Đan Khê vô cùng đau đầu, cũng trong vô hình, khiến bọn họ cảm thấy thân phận cao hơn rất nhiều, không biết có bao nhiêu đại nhân vật hoặc là phái người đến mời, hoặc là tự mình tới bái phỏng, khiến bọn họ cũng cảm thấy có chút vinh dự, nhưng những người này vừa tới lại đều hỏi thăm chuyện của Phương Nguyên, cũng có người nhờ bọn họ dẫn tiến, điều này khiến bọn họ thật sự không biết nói gì, thật sự không hiểu nổi...
Nếu là từ lúc ban đầu, Phương Nguyên ở trong mắt bọn họ gần như là trong suốt, như vậy hiện giờ lại càng lúc càng nhìn không rõ.
Cuối cùng có người không nén được, liền mượn các loại cớ tới cửa hỏi thăm, nghĩ đến vừa nghe thấy thì dở khóc dở cười, thầm nghĩ những người này rất có lòng tin đối với mình, khôi thủ đại khảo khí đạo, mình cũng nghĩ đến, nhưng đó cũng là biện pháp.
Mình có biết một chút, kỳ thật chỉ có trận đạo và đan đạo mà thôi, cho dù là phù đạo, cũng là đã có chút may mắn, vừa hay ngộ ra quan hệ giữa phù đạo này và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại mượn tu vi thâm hậu của mình trên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lúc này mới vẽ ra được một tấm lôi phù uy lực mạnh mẽ, ở trong đại khảo phù đạo đoạt được khôi thủ, hắn cũng cảm thấy may lắm.
May mắn như vậy, đến một lần đã là hiếm có, lại sao lại tới lần thứ hai?
Phải biết rằng, khí đạo chính là đạo luyện bảo.
Nhỏ tới đả tạo binh khí, lớn tới đả tạo thần khí, tiên bảo, đó đều là thuộc về khí đạo.
Chương 804 Sư huynh tới rồi (2)
Mà một đạo này cũng có tiếng là thâm ảo gian nan, không biết có bao nhiêu Đại Khí Sư, đều phải bắt đầu từ nhỏ, từng chùy từng chùy đập ra bản sự, mình lại ngay cả tiếp xúc cũng chưa tiếp xúc, pháp khí cũng không biết nên luyện thế nào, làm sao mà tham dự được?
Hơn nữa, mình ngay cả Luyện Bảo Sư bình thường cũng không phải, lại không báo danh, làm sao có thể tham gia đại khảo khí đạo?
Lúc đại khảo khí đạo, mình đã tìm người đi cửa sau một lần, không thể lại đi thêm lần nữa chứ?
Cho nên đối mặt với người trước sau đến hỏi thăm, Phương Nguyên trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy bực mình, liền mỉm cười nhìn về phía bọn họ, thần bình khí tĩnh, thái độ ôn hòa, hơn nữa tràn đầy thành ý nói với bọn họ:
- Ngươi đoán xem?
...
- Phương tiên sinh, Phương tiên sinh, ngươi có ở trong tiểu viện không?
Sau khi để người ta đoán mấy lần, người lại chạy đến chỗ Phương Nguyên nói giao tình, tìm hiểu tin tức, càng lúc càng ít, mà Phương Nguyên lúc ban đầu chỉ cự tuyệt gặp người ngoài, về sau dứt khoát ngay cả các đan sư bên trong Xích Thủy Đan Khê cũng không gặp, tới cuối cùng đóng đại trận ở bên ngoài tiểu viện, sau đó tĩnh tọa trong nhà, việc vụn vặt ở ngoại giới, một mực không hề để ý tới, chỉ ngưng thần thủ tâm, tham ngộ phù đạo.
Nhưng cũng chỉ thanh tĩnh không đến nửa ngày, vị đồng nhi tên là Thanh Phong kia lại đã chạy tới làm phiền hắn.
- Không phải nói mấy ngày nay đừng tới làm phiền ta à?
Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, qua cửa sơn nói vọng ra với đồng nhi đó.
Thanh Phong đồng nhi này hiện giờ là chân chạy riêng cho Phương Nguyên, rất nhu thuận, gan cũng rất lớn, lúc trước các đan sư trong Xích Thủy Đan Khê thấy Phương Nguyên đóng cửa sơn, không để ý tới việc bên ngoài, liền cũng ngại đến nữa, hắn lại da mặt dày, lúc nào cũng tới đây tìm hiểu tin tức, ngày hôm qua lúc chạng vạng lại càng quá đáng, thậm chí còn dẫn cả Minh Nguyệt tỷ tỷ của hắn theo, muốn Phương Nguyên viết lời tặng cho nàng ta.
Mình cũng không phải sư phó của nàng ta, cũng không định truyền cho nàng ta đan đạo, viết lời tặng cái gì?
Nhưng thấy Thanh Phong đồng nhi giả bộ vẻ mặt cầu xin, tội nghiệp nhìn mình, lại thấy bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng của tỷ tỷ tiểu đồng nhi, Phương Nguyên cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, đành phải thuận tay cầm một quyển đan kinh, ở bên trên viết vài câu cho nàng ta, thế là Minh Nguyệt tỷ tỷ này liền vẻ mặt hưng phấn bước đi, lúc này mới xách tay Thanh Phong đồng nhi dặn dò một phen rồi một cước đá ra ngoài.
Vốn tưởng rằng tiểu nhi này sẽ nhớ lâu, không ngờ hôm nay lại tới nữa. . .
- Phương tiên sinh, Phương đại gia, lần này ta không phải tới tìm ngươi xin lời khen...
Thanh Phong đồng nhi đó nghe vậy vội vàng nói:
- Lần này là có người muốn gặp ngươi...
Phương Nguyên vừa nghe vậy lại nhíu mày, nói:
- Giúp ta từ chối đi, mấy ngày nay ai cũng không gặp!
Thanh Phong đồng nhi đó nghe thấy những lời này, liền than thở:
- Những quản sự thế gia, trưởng lão tiên môn đó thì ta đều giúp ngươi từ chối rồi, không để cho bọn họ đến quấy rầy ngươi, nhưng lúc này lại là người đặc thù, hắn nói không gặp ngươi không được...
- Đặc thù gì?
Phương Nguyên nghe vậy liền không nhịn được mà nhíu mày.
Thầm nghĩ chẳng lẽ còn có người thế lực lớn, muốn cưỡng bách mình phải gặp mặt à?
Thanh Phong đồng nhi đó nhíu mày nói:
- Người đó nói hắn là sư huynh của ngươi.
- Sư huynh?
Phương Nguyên nghe vậy lập tức ngẩn ra, vội nói:
- Trông thế nào?
Thanh Phong đồng nhi nói:
- Vừa gầy lại vừa quắt, trên người không mà ba lạng thịt, nói thì lại như rang đậu vậy. Nhìn một cái là biết không phải đại nhân vật, mà giống như là chân chạy vặt cho người ta, ta vốn là không tin hắn, nhưng hắn lại đút cho ta ba khối linh thạch...
Nói xong lại trầm mặc một chút:
- Ta đánh hắn ra rồi, linh thạch là không thể trả lại cho hắn...
Phương Nguyên nghe vậy lại giật mình, vội nói:
- Mời hắn vào.
- Thì ra đúng là sư huynh của ngươi?
Thanh Phong đồng nhi cũng kinh hãi, vội vàng chạy đi.
Phương Nguyên cũng mở cửa sơn, chờ trong sảnh, qua chừng thời gian một chén trà, quả nhiên nhìn thấy Thanh Phong đồng nhi dẫn một nam tử mặc áo đen, gầy teo nho nhỏ đi tới, ở ngoài cửa rất xa vừa nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức vẻ mặt khổ sở, chạy vào trong nhà Phương Nguyên, liền ngồi bệt xuống đất, than thở kêu lên:
- Phương sư đệ, lần này ngươi phải giúp ta...
Phương Nguyên nhìn thấy mà dở khóc dở cười, nam tử tướng mạo đáng khinh, gầy khô quắt queo này không phải Tôn quản sự thì là ai?
Phương Nguyên vội vàng chạy tới, nói:
- Tôn sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Tôn quản sự vừa thấy Phương Nguyên, liền kêu rên, khóc lóc nói:
- Lần này ta gặp phải chuyện lớn rồi...
- Đứng dậy từ từ nói!
Nhìn thấy bộ dạng này của Tôn quản sự, Phương Nguyên cũng hơi kinh hãi, lúc trước ở Long Miên Sơn Mạch, bọn họ đường ai nấy đi, mình ở lại Long Miên Sơn Mạch tu hành, Tôn quản sự thì lập hạ hùng tâm tráng chí muốn tìm một chỗ làm tạp dịch, nào có ngờ được, hiện giờ không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại, càng không ngờ là, lần này hắn lại đến Xích Thủy Đan Khê tìm mình, nhìn thì giống như có đại sự xảy ra.
Dìu hắn ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén.
Quay đầu nhìn Thanh Phong đồng nhi vẫn ở bên cạnh, mắt đang đảo quanh, liền lại một cước đá ra ngoài.
Tôn quản sự ừng ực uống hết chén trà, lúc này mới thở dài một tiếng, giống như đã khôi phục một chút tinh thần, Phương Nguyên lúc này mới ngồi xuống đối diện hắn, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Lúc này mới một năm không gặp, sao lại thành bộ dạng này, có chuyện gì cứ nói đi!
Chương 805 Đại tổng quản (1)
Lúc này, tâm thần hắn cũng lờ mờ trở nên căng thẳng.
Tính tình hắn lạnh lùng, không muốn để ý tới các loại chuyện loạn thất bát tao, nhưng trên đời này có chuyện của mấy người mà hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vị Tôn sư huynh gầy như khỉ ở trước mắt này chính là một trong số đó, chuyện của hắn chính là chuyện của mình!
- Ài, cái này nói ra thì dài lắm...
Tôn quản sự than thở, đưa chén trà cho Phương Nguyên, ý bảo hắn rót thêm chén nữa, sau đó cười khổ nói:
- Phương sư đệ, ngươi còn nhớ lúc trước trong thế giới tàn phá đó, ta nhặt được không ít mảnh vỡ pháp bảo chứ?
Phương Nguyên gật đầu, trong lòng khẽ động.
Lúc ấy trong thế giới tàn phá kia, Quan Ngạo và Tôn quản sự đều có thu hoạch, Quan Ngạo nhặt được một số hạt giống về, hiện giờ đã bắt đầu mọc rễ, mà Tôn quản sự thì nhặt được rất nhiều tàn phiến pháp bảo, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng chắc cũng hiếm thấy...
Tôn quản sự thở dài một tiếng, nói:
- Lúc ấy ta ở Long Miên Sơn Mạch tách ra với ngươi, liền muốn đi tìm một chỗ làm quản sự, có điều, tùy thân mang theo nhiều sắt vụn như vậy cũng vướng víu, liền muốn tìm một chỗ bán chúng đi, cũng tiện kiếm ít tiền, nhưng không ngờ, vừa tìm người nghiệm chứng một chút chỗ sắt vụn đó, không ngờ rất bất ngờ, đều là một số thiên ngoại tiên kim có giá trị cực cao.
Nói xong, cũng có chút mặt mày hớn hở, vỗ đùi cười nói:
- Chỗ tiền tài này thực sự là ngay cả ta cũng không ngờ, ta là muốn mượn cái này kiếm một mớ, không chừng còn có thể trực tiếp về hưu, có điều thiên ngoại tiên kim đó tiên môn nhỏ, môn phái nhỏ bình thường thì không mua nổi, mua cũng vô dụng, thế là ta liền tìm được một đạo thống chuyên tu thuật luyện bảo, tên là Luyện Phong Hào, bọn họ là biết hàng nhất, tất nhiên cũng ra giá tốt nhất, hai bên đã bàn xong là mười hai linh tinh đổi một lạng tiên kim, ta liền cầm theo hơn trăm tiên kim tới nơi đã hẹn trước chờ bọn họ, không ngờ bọn họ lại không mang theo linh tinh, hơn nữa thấy ta lẻ loi một mình, không ngờ muốn nuốt không tiên thiết của ta.
Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nói:
- Ngươi sao lại chịu thiệt như vậy?
Loại hoạt động ỷ thế hiếp người đen ăn đen ở trong giới tu hành là rất nhiều, nếu Tôn quản sự người mang trọng bảo, bị người ta nhằm vào thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, có điều ngạc nhiên là với một thân bản lĩnh và sự khôn khéo của Tôn quản sự, không có đạo lý nào lại dễ dàng gặp nạn như vậy?
- Đúng vậy!
Tôn quản sự nghe vậy cũng vỗ đùi nói:
- Ta cũng không phải là chim non mới vào giang hồ, sao có thể chịu thiệt?
Nói xong cười lạnh một tiếng, nói:
- Vừa gặp mặt những người đó, ta liền biết bọn họ không có hảo ý, thế là liền động thủ trước, đánh cho những kẻ muốn nuốt không tiên thiết này của ta một trận, ép bọn họ phải giao ra linh tinh thì mới có thể chuộc người, hơn nữa phải là nhiều gấp ba bảng giá đã ra, Luyện Phong Hào này cũng không cam lòng, thế là phái một tiểu nương bì cảnh giới Kim Đan tới đối phó ta...
- Cảnh giới Kim Đan?
Phương Nguyên nghe vậy hơi ngẩn ra, quan sát kỹ càng Tôn quản sự một cái.
Từ sau chuyện Thông Thiên Bí Cảnh ở Thiên Lai Thành, Phương Nguyên vẫn hoài nghi, tu vi của Tôn quản sự chắc không chỉ là ở Kim Đan.
Nghĩ một chút, hắn chậm rãi nói:
- Cảnh giới Kim Đan cũng không đối phó ngươi dễ dàng như vậy được đúng không?
- Đúng vậy!
Tôn quản sự kích động nói:
- Kim Đan thì giỏi lắm à? Ta và tiểu nương bì đó đại chiến ba trăm hiệp, cũng bắt luôn cả nàng ta!
Nói xong lại cười lạnh một tiếng:
- Quay về thẩm vấn một hồi, phát hiện tiểu nương bì này thì ra là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, lần này, ta không khách khí với bọn họ, liền bức họ phải bỏ ra linh tinh gấp mười lần để chuộc, nhưng không ngờ, tiểu nương bì này thực lực không mạnh, nhưng lại âm thầm nuôi một con hung mãng (con trăn), nửa đêm nửa hôm, lặng lẽ không một tiếng động từ trong lòng đất chui ra, gây nên một mảng đại loạn...
Phương Nguyên hơi ngẩn ra:
- Nếu là cự mãng cấp bậc hung thú, ngươi càng không đến mức...
- Đúng vậy!
Tôn quản sự vay tay, làm ra động tác một đao chém xuống:
- Hung mãng đó thì tính là gì, bị ta một đao làm thịt!
Phương Nguyên đã có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Vậy Sau đó thì sao?
Tôn quản sự nghe vậy lập tức lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, mặt như đưa đám nói:
- Nhưng ta không ngờ, thực lực của hung mãng đó không ra gì, nhưng lại là dị chủng trời sinh, trong cơ thể nó không ngờ có một túi độc, túi độc đó bị ta một đao trảm phá, độc khí lan ra, rất lợi hại, hại người loạn tính, sư huynh ta không cẩn thận trúng chiêu, tiểu nương bì mà ta bắt giữ cũng không cẩn thận trúng chiêu, hai người chúng ta đêm đó liền mơ mơ màng màng. . . Làm chuyện trời đất gì đó... Dù sao.... Ài...
Phương Nguyên nghe vậy liền sởn gai ốc, cả người run lên, vội vàng nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì xui xẻo to rồi...
Tôn quản sự vừa nói vừa thở dài, bộ dạng nghĩ lại mà sợ:
- Ngươi chắc không biết, ngày hôm sau vừa tỉnh lại, ta liền choáng váng, quả thực là xấu hổ chết người, tiểu nương bì đó chiếm tiện nghi của ta, không ngờ còn được lý không tha người, giống như phát điên, lấy đao ra chém ta, lúc ấy nàng ta lẻ loi, quần áo cũng không mặc... Ngươi có biết cảnh tượng đó dọa người thế nào không?
Bình luận facebook