-
Chương 36-40
Chương36: Đi Lấy Hay Đi Cướp
Lão Hắc nhìn Hồ Cửu lại thở dài, đứa trẻ này là quá đơn giản hay coi thường người khác chứ?
“Hồ Cửu! Con nghĩ bản thân đủ thực lực đối đầu với Hoàng Đàn sao?” Hắc Cảnh nhìn anh với ánh mắt khinh thường, bĩu môi nói.
“Đệ tử của mình mà không đủ tin tưởng sao?” Hồ Cửu bày ra bộ dáng khinh khi lại lão Hắc.
Nhìn một màn này, ánh mắt lão Bạch sáng lên, ít ra Bạch gia cũng còn chút cơ hội rồi.
“Bạch Cư tôi cùng Bạch gia xin mang ơn cậu suốt đời, nguyện hỗ trợ cậu hết sức.” Bạch Cư đứng lên vừa nói vừa cúi đầu hướng về phía Hồ Cửu.
Động tác của Bạch Cư làm cho Bạch Thố giật mình.
Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, Bạch Thố cảm giác có chút gần gũi.
Nếu là với Hoàng Đàn, cô thấy chán ghét, thì với Hồ Cửu cô lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Chợt thấy suy nghĩ của mình quá bạo dạn, Bạch Thố cúi mặt, mang tai đỏ lên.
Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Cư cúi đầu thì nhìn Hắc Cảnh, nhíu mày lại.
Này chẳng khác nào đặt anh vào thế đã rồi.
Lão Hắc nhìn một màn này cũng xem như khó xử, gật đầu muốn Hồ Cửu nhận lời.
“Được, tôi chỉ là tiện tay.
Về sau lấy đồ về được rồi thì Bạch gia cứ đi đường Bạch gia mà thôi.” Hồ Cửu cũng không có ý định dính líu quá nhiều tới các gia tộc lớn.
Bản thân anh muốn có sẽ tự thân vận động, trước giờ cũng là như thế.
Dù nói Hắc Cảnh là thầy, nhưng nếu anh không cố gắng thì mọi thứ đều là con số không.
“Anh…” Bạch Thố hơi nôn nóng.
“Chỉ cần Trấn Hồn Tụ về lại tay Bạch gia, tôi xin hai tay tặng cậu tất cả bí thuật của Bạch gia.” Bạch Cư cắt lời Bạch Thố.
Ông nhìn cháu gái của mình, còn không rõ tâm ý của nó sao? Nhưng lúc nãy chưa kịp mở lời, Hồ Cửu đã mở lời nói đã có vợ, còn gì có thể nói sao?
Ánh mắt Hồ Cửu nhìn Bạch Thố cũng không phải là một người nam với một người nữ, chỉ đơn thuần như anh nói là tiện tay.
Bạch Cư cũng không muốn cháu gái si tâm vì một người, sẽ lại đau khổ.
“Được.” Hồ Cửu gật đầu.
Lão Hắc cũng đỡ Lão Bạch, không để ông phải cúi đầu như thế quá lâu.
“Tạm thời mọi người cứ ở đây.” Hồ Cửu nói xong thì liền đi.
Bạch Thố mắt thấy anh rời đi thì vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi bóng lưng kia mất dạng.
Nhìn ánh mắt của Bạch Thố, cả Bạch Cư cùng Mỹ Họa đều nhìn ra tâm tư của cô gái mới lớn.
Dù sao ngoài Hoàng Đàn, Bạch Thố cũng chỉ gặp qua Hồ Cửu là người đàn ông thật thụ.
“Anh ấy thật ngầu.” Bạch Thương chợt thốt lên.
Cậu bé chỉ mới mười lăm tuổi, nhiều năm bị giam hãm trong căn biệt thự kia, mọi thứ chỉ có thể nhìn được thấy được chỉ là chiếc tivi.
Lần đầu tiên cậu bé thấy một người đàn ông ngầu như thế, cậu lại xem đó là idol.
Cũng vì vậy về sau cuộc đời cậu sang một trang mới.
Bạch Thố cũng giật mình khi nghe em trai nói vậy, quả thực từ ‘ngầu” thật hợp với anh ấy.
Hồ Cửu ra khỏi khu vực núi Hàng thì hơi có chút suy nghĩ, quả thực thân phận Chiến thần có thể xông pha, có thể đè bẹp mọi người, nhưng có vẻ hơi phiền toái.
Anh không thể điều động binh lính liên tục được, vả lại thực lực bính lính quá mạnh, mà những kẻ kia suy cho cùng cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nghĩ vậy, một đường về thẳng khu biệt thự Nhật Hạ, Hồ Cửu cảm thấy nên đổi một thân phận khác.
Ít nhất có thể bảo vệ gia đình, có thể giúp Dung Vị, lại báo thù, ẩn được thân phận Chiến thần.
Cái chính là…phải tìm nhân lực.
Làm một thân phận Đại ca của đám Giang hồ cũng là một niềm vui nha, Hồ Cửu cũng muốn thử.
Nghĩ là làm, vào đến biệt thự anh đã nhìn thấy Lục Chỉ cùng Lục Thạc đang ăn tối.
“Anh về rồi…cùng ăn đi.” Lục Thạc nhìn anh có chút mất tự nhiên.
Hồ Cửu cũng không nghĩ nhiều, vô cùng vui vẻ ngồi xuống bàn.
“Công việc của em thuận lợi chứ?” Anh quan tâm hỏi Lục Thạc.
“Cũng…được.” Cô trả lời qua loa.
Trong đầu vẫn là hình ảnh anh đi cùng cô gái kia, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
“Anh tin năng lực của em, sẽ ổn mà.” Hồ Cửu vui vẻ động viên Lục Thạc.
Dù sao trong lòng anh đang vui vì tìm ra cách để ở bên cạnh Lục Thạc, lại có thể bảo vệ cô.
“Lúc sáng…anh đi đâu à?” Lục Thạc khó khăn hỏi.
“Ừm, có chút việc.” Hồ Cửu gắp miếng thức ăn, cũng thành thật trả lời.
Thật sự trong lòng anh không mấy để tâm chuyện Bạch Thố, nên anh không cảm thấy đi với Bạch Thố là có chuyện gì quá nghiêm trọng.
“Đi với ai sao? Lúc sáng tôi có thấy, ai đó đi cùng anh…” Lục Thạc không kiềm được mà hỏi tới.
Hồ Cửu ngước mặt nhìn Lục Thạc, nhìn có vẻ cô không vui, anh cũng nghiêm túc hơn, trong lòng thầm nghĩ có ai làm cô khó chịu chăng?
“Có chuyện gì sao? Ai làm em khó chịu?” Hồ Cửu là đang quan tâm cô.
Nhưng vào tai Lục Thạc là anh đang chột dạ, lòng cô vô cùng khó chịu, cũng không muốn hỏi nữa.
“Không.” Lục Thạc đáp giận dỗi: “Tôi no rồi, mọi người ăn đi.”
Nói xong Lục Thạc đã bỏ đi lên phòng.
Lục Chỉ cùng Hồ Cửu khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Lục Thạc.
“Cha…ở nhà có việc gì sao?” Anh dò hỏi cẩn thận.
Nghe Hồ Cửu hỏi thì Lục Chỉ suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Cũng không có gì.”
“Không lẽ lại là tới ngày phụ nữ?” Anh lẩm bẩm.
“À có, lúc sáng có một người đàn ông tự xưng hàng xóm, có va phải Lục Thạc, sau đó anh ta cũng đi mất.
Nhưng chuyện cũng không có gì khó chịu.” Lục Chỉ nhớ lại người đàn ông lúc sáng.
“Đàn ông? Lúc sáng?” Hồ Cửu nhíu mày.
“Lợi hại, nhanh vậy có thể nhìn ra điểm quan trọng.
Thú vị rồi.” Hồ Cửu nhếch mép cười, ánh mắt nguy hiểm.
“Sao cơ?” Lục Chỉ nghi ngờ hỏi.
“Cha con có việc phải đi gấp.” Nói xong Hồ Cửu vội đi ra khỏi cửa.
Lục Chỉ ngồi một mình cảm thấy người trẻ tuổi thật khó hiểu nha.
- ------------
Độc giả đọc truyện có thể tiện tay like hay cmt cho mình đi ạ.
Huhu nhìn số liệu tụt như tụt huyết áp em mất động lực hẳn.....
Chương37: Nghi Ngờ
Hồ Cửu nghe thấy Lục Chỉ nói vậy thì hơi nhíu mày, nếu anh đoán không nhầm tên kia chính là Hoàng Đàn.
Thật sự không khó đoán lắm, thời điểm đó anh cứu một nhà Bạch Thố ra ngoài, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, đuổi đến nhanh như thế xem như có thực lực.
“Lần sau, cha đừng tiếp những kẻ như thế.
Dạo này thông tin đưa nhiều vụ lừa đảo, cẩn thận vẫn hơn.” Hồ Cửu tìm cái cớ vô cùng hợp lý.
Chuyện này cũng có thật, báo chí đưa tin có một nhóm lừa đảo, giả làm người giàu thường đến nhận làm quen người giàu sau đó lừa gạt mua đồ hoặc đầu tư.
Chỉ là Hồ Cửu hợp lý gắn lên lý do để Lục Chỉ cùng Lục Thạc không cần tiếp người lạ.
Dù tên kia không thể làm gì họ nhưng Hồ Cửu vẫn nên cẩn thận, người bảo vệ cũng cần có.
“Xem ra phải nhanh chóng trở thành lão đại nào đó mới được.” Hồ Cửu tự lẩm bẩm.
“Cha ăn từ từ, con lại đi có việc.” Nói rồi anh đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Lục Chỉ nhìn bóng dáng Hồ Cửu lại rời đi, lắc đầu ngao ngán.
“Đúng là người trẻ, vẫn là bận rộn.” Tự cảm thán xong ông lại tiếp tục ăn.
Từ ngày rời khỏi Lục gia, tuy có chút tiếc nuối cùng thất vọng, nhưng quả thực ở đây vô cùng thoải mái.
Lục Thạc lên phòng cảm giác vô cùng khó chịu, cô không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như thế?
“Mày điên rồi.” Cô tự lẩm bẩm.
Vừa lúc này Hào Danh Đạt gọi đến.
“Lục tổng, Lục gia tìm đến nói muốn gặp cô, tốt nhất cô nên ở nhà.” Giọng nói lo lắng đầu dây bên kia truyện tới.
“Họ có nói mục đích không?” Lục Thạc nhíu mày hỏi.
Xoa xoa mi tâm, Lục Thạc cảm thấy rất bất lực trước Lục gia, thực sự cô muốn thoát khỏi họ, nhưng khi thoát khỏi họ cô lại không nỡ mặc kệ họ.
Cảm giác mâu thuẫn này khiến cô vô cùng khó chịu, lại nghĩ đến chuyện Hồ Cửu đi cùng người phụ nữ khác.
Lục Thạc lại muốn đến chỗ làm việc, cô nghĩ bản thân lao vào việc có khi sẽ quên được những rắc rối này.
“Tôi sẽ đến…” Lục Thạc ra quyết định.
“Nhưng…cô chắc ổn chứ?” Hào Danh Đạt lo ngại.
Anh ta lo ngại vì nếu xuất hiện vấn đề anh ta là người chịu trách nhiệm nha, còn có Lục gia làm gì quá đáng thì anh ta lại là người dọn dẹp tàn cuộc.
Nhưng Lục Thạc nói đến, anh không thể nói không.
Trách là trách phúc lợi công việc quá lớn nha.
Lục Thạc cảm thấy Hào Danh Đạt quá để tâm với bản thân mình, trong lòng ấm áp nhưng lại nghĩ vẩn vơ.
“Không được…Có lẽ không…” Lục Thạc tự lẩm bẩm.
Cô tự trấn an mình, Hào tổng quan tâm thái quá thế kia có lẽ vì sự giúp đỡ mà Hồ Cửu từng kể.
Với lại…cô cũng là người có chồng.
Tuy Hồ Cửu thực sự không có thành tựu gì nhưng hiện tịa vẫn là chồng cô, trong lòng lại có vô số cảm xúc ngổn ngang.
Lục Thạc nhanh chóng sửa soạn rồi cũng đi khỏi nhà.
Lục Chỉ nhìn cả hai đều đi khỏi, trong lòng cảm thấy có chút trống trải, muốn tìm việc gì đó.
Chợt, ông cũng muốn ra ngoài.
Nghĩ vậy ông lấy tấm thẻ đen mà Hồ Cửu từng đưa cho ông, muốn ra ngoài mua một ít đồ dùng và đồ ăn.
“Người trẻ chúng nó cần ăn nhiều một chút.” Lưu Chỉ tự nói.
Sau đó lại tự đi ra ngoài, dù sao khu này cũng là khu cao cấp, nên xung quanh cũng đã có nhiều trung tâm thương mại, cũng không quá xa.
Hồ Cửu bên này nhanh chóng liên hệ Hữu Thủ, cũng đến lúc thay thế vài tên trùm thành phố rồi nhỉ.
Hữu Thủ đã chuẩn bị xong, chờ Hồ Cửu ra lệnh.
“Lão Trư thế nào rồi?” Hồ Cửu thăm dò.
“Ông ta đã liên hệ Thương Nhật, giữa Thương Nhật cùng lão già kia…hình như có chút quan hệ.” Hữu Thủ đưa tất cả thông tin tìm được cho Hồ Cửu.
Cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị, thì ra trong cai thành phố nhỏ bé này lại có nhiều thứ rắc rối đến vậy.
Xem như họ xui vậy.
“Tôi muốn..hoặc họ quy phục chúng ta hoặc…dẹp sạch.” Hồ Cửu cười nói.
“Kia…ngài không quan tâm mối quan hệ rắc rối kia…” Hữu Thủ cảm thấy khó hiểu.
Thường ai nghe những chuyện bát quái mà không tò mò chứ.
Chiến thần đúng là Chiến thần, suy nghĩ của ngài thì Hữu Thủ không đuổi kịp.
“Một lão đại…không phải sẽ dễ xử lý sao? Tôi muốn thành lão đại, vào trong tối không phải dễ nhìn hơn sao?” Anh ngã người ra sau cười bí hiểm.
“Lão đại?” Hữu Thủ hơi bất ngờ.
“Đúng, thân phận này tuy áp chế được mọi thứ.
Nhưng vẫn là ở ngoài sáng, làm một lão đại ở trong tối, tùy thời ứng phó, không tốt sao?” Hồ Cửu cười giải thích.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp.
“Dù sao trong thế giới ngầm kia, còn có nhiều thứ chúng ta cần làm.
Dung Vị không thể nào cứ đứng ngoài sáng để bị hại được.”
Hồ Cửu sau chuyện Hoàng Đàn cùng tin tức kia thì đã ra quyết định nhanh chóng.
“Đi tìm lão Trư thôi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Vâng.” Hữu Thủ điều khiển xe đi.
Hồ Cửu trên xe gọi cho Lão Trư.
“Ông thấy…nên có quyết định gì chứ?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Đầu dây bên kia thở phì phò.
“Mày là ai tao không quan tâm, mày nên biết đời mày tàn từ đây.” Lão Trư cười khinh bỉ đáp trả..
Chương38: Lão Trư Quy Phục
Hồ Cửu nghe giọng điệu của Lão Trư thì nhếch mép cười, thực sự bọn họ không biết bản thân đang đối mặt với điều gì rồi.
“Ồ, vậy còn phải xem ông đủ bản lĩnh đấy không.” Hồ Cửu nói với giọng thoải mái.
“Hừ, mày cứ thử đến xem, tao đảm bảo ‘tiếp đãi mày tốt’, đừng quá mức tự phụ.
Hiện tại tao còn chưa biết mày là ai thì mày nên trốn đi.” Lão Trư tự tin đáp trả.
“Có chuẩn bị là tốt.
Tóm trọn một lưới, cũng đỡ tốn công.
Hẹn gặp ông…sau vài phút.
À không…chỉ năm phút thôi.” Hồ Cửu cười giễu cợt, không để lời ông ta vào tai.
Nói xong cũng không đợi ông ta phản ứng mà cúp máy.
“Hữu Thủ, chúng ta cũng nên thử con đường hắc đạo rồi.”
“Thiết Soái, ngài còn cần đi đường đó sao?” Hữu Thủ cho rằng Hồ Cửu chỉ đùa mình.
“Tôi cảm thấy con đường này cũng khá tốt.
Cũng sẽ không bị ai quản.” Hồ Cửu nhìn xa xăm suy nghĩ.
Đúng là Chiến thần là danh xưng ai ai cũng sợ hãi, được mọi người công nhận.
Một Chiến thần thì uy danh không chỉ nằm ở chỗ cái tên mà còn là thực lực.
Anh làm gì mà không được chứ? Dù là chuyện riêng cũng không ai dám bắt bớ.
Nhưng quả thực dùng danh xưng chiến thần cho một số chuyện lại hơi khó xử, nhất là những chuyện anh muốn âm thầm làm.
Chưa kể thế lực này xem như để Dung Vị giải khuây cũng ổn.
“Chuyện phía Dung Vị thế nào?” Hồ Cửu chợt hỏi về chuyện kia.
“Mộc gia bên kia còn chưa biết chuyện, sợ họ biết e rằng sẽ không ngồi yên.” Hữu Thủ lắc đầu ngao ngán.
Các gia tộc lớn này chứa một đống xấu xa hư thối, nhưng lại luôn bày ra vẻ đạo đức đạo mạo.
Họ làm cho ai xem chứ?
“Biết thì sao? Còn ngăn cản được sao?” Hồ Cửu khinh miệt khi nghe đến Mộc gia.
Mộc Thúy Lan kia bao nhiêu xinh đẹp chứ? Dung Vị lại vì cô ta mà mê mẩn, bị người hại ngồi tù cũng thôi, còn thay cô ta nhận án oan.
“Đầu tuần tới Dung Vị có thể ra ngoài.
Trong một tuần ngắn ngủi này, tôi muốn xây dựng thế lực cho cậu ta.
Tôi không muốn thấy cảnh cậu ta ra ngoài lại như cá nằm trên thớt.”
Chuyện này anh đã có dự định, Dung Vị ra tù là điều chắc chắn.
Chỉ là anh muốn bạn thân của anh, người anh em chí cốt của anh phải được an toàn tuyệt đối.
Còn là không một ai dám động vào.
“Vậy…Chiến thần Thiết Soái muốn trở thành một ông trùm thế giới ngầm thì thế nào?” Hữu Thủ cười hỏi.
“Hừ, thế giới ngầm quan hệ sâu rộng.
Dung Vị có thể làm những chuyện đó, cũng xem như cần gì thì làm, có tôi đứng sau.
Cúng giấu được thân phận.” Hồ Cửu suy nghĩ nói.
“Vâng.” Hữu Thủ cũng hiểu rõ.
Rất nhanh, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đã tới khu biệt thự Đông Đô.
Đây là khu biệt thự nằm ở phía Đông thành phố, cũng rất đắt đỏ, nhưng thua xa hai căn biệt thự Hồ Cửu đã mua.
Nhìn một chút cũng biết Lão Trư rất có thể lực ở đây, trong ngoài đều là vệ sĩ cùng đàn em đứng vây quanh.
“Phía Túc Trì chuẩn bị tốt rồi chứ?” Hồ Cửu hỏi.
“Vâng, đã sẵn sàng.
Bây giờ có thể ra hiệu cho họ tấn công vào san bằng khu biệt thự này.” Hữu Thủ nghiêm túc báo cáo.
Hồ Cửu đen mặt, anh chỉ muốn dọn dẹp thế lực ngầm thành phố một chút, khi nào mà lại muốn san bằng chỗ này chứ?
“Sao lại san bằng?” Hồ Cửu ngờ vực hỏi.
“Lần trước chẳng phải cũng dùng phương thức đó sao?” Hữu Thủ đáp.
“Vậy cậu huy động thế nào? Còn có thể san bằng cả khu này?” Anh day day trán, có chút ẩn ẩn đau.
“Túc Trì có thể lo liệu, khu này san bằng thì mất thời gian một chút, chắc phải hơn một tiếng đồng hồ.” Hữu Thủ cho rằng mình làm đúng.
Anh ta cho rằng có lẽ Chiến thần của mình muốn đẩy nhanh tốc độ san bằng chăng? Nhưng đây là cả một khu, san bằng tất cả rồi dọn dẹp hiện trường cũng mất một tiếng nha.
Sao có thể nhanh hơn được?
“Hữu Thủ, tôi không nói muốn san bằng.
Tôi chỉ muốn dẹp bọn họ.” Hồ Cửu nhấn mạnh.
Hữu Thủ lúc này mới gật gù: “Thì ra là vậy.”
“Vậy bây giờ chúng ta gọi Túc Trì chứ?”
“Không cần, tôi với cậu đi khởi động một chút.
Vài tên tép riêu, cậu sợ sao?” Hồ Cửu cười hỏi.
“Dạ, không.
Đi thôi.” Hữu Thủ nghe vậy thì sáng mắt chủ động đi trước.
Vừa mới tới cổng, một tên áo đen cao to, mặt sẹo, trên tay toàn hình xăm đẩy đẩy vào vai Hữu Thủ.
“Mày khôn hồn thì biến, chỗ này cấm người lạ.” Giọng điệu đe dọa như rằng Hữu Thủ không nhanh biến mất thì sẽ phải chết.
Tên áo đen còn định nói gì đó thì bị Hồ Cửu đi lên đá vào bụng, nhanh chóng di hắn ra nơi khác.
Nhìn thấy động tĩnh, đám thuộc hạ của Lão Trư nhào lại bên này, ai cũng có sẵn vũ khí trên tay.
Nhưng Hồ Cửu cùng Hữu Thủ là ai chứ? Họ lăn lộn trên chiến trường không phải là một năm mà là nhiều năm.
Nằm trên xác chết mà ngủ, đối với họ bọn tôm tép này chỉ là để họ luyện tay mà thôi.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đã xử lý xong các tên đàn em bên ngoài.
“Cũng có chút dùng được.” Hồ Cửu xoa xoa tay, hơi cảm thán.
“Dùng được?” Hữu Thủ không hiểu hỏi lại.
“Nếu có thể thu nạp, thì bọn họ cũng sẽ có ích.
Đừng ra tay nặng quá.” Hồ Cửu cười bí hiểm nhìn Hữu Thủ..
Chương39: Lão Trư Quy Phục 2
Lão Trư ở trong biệt thự đi qua đi lại vô cùng lo lắng.
“Gọi Thương Nhật chưa?” Lão Trư hỏi Thất La.
“Dạ, đã gọi lão đại.
” Thất La gật đầu đáp: “Nhưng tại sao lão đại lại lo lắng vậy chứ?”
“Hừ, một kẻ có thể nhanh chóng sàn bằng quán bar X.
O thì mày nghĩ hắn tầm thường sao?” Lão Trư nhìn Thất La, cảm thấy tên này ngoài giỏi đánh nhau ra thì cũng chẳng nghĩ được gì.
Còn đang suy nghĩ tại sao Thương Nhật lại chậm đến vậy, Lão Trư cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Gọi Thương Nhật, hỏi ông ta, chờ tôi chết ông ta mới đến sao?”
Lão Trư như muốn hét lên.
“Vâng.
” Một tên đàn em khác nhanh chóng trả lời rồi lại tiếp tục gọi ai đó.
Một tên đàn em khác ôm mặt chạy vào.
“Lão đại…hắn…hắn…hắn…tới rồi.
” Tên này quá mức sợ hãi.
“Là ai?” Thất La gằn giọng.
“Thất La, mày đi ra, ngăn nó lại.
” Lão Trư ra lệnh.
Thất La nghe xong cũng hiểu kẻ kia chính là kẻ mà lão đại đang lo sợ.
Hắn cũng không nhiều lời, vác mã tấu đã chuẩn bị, nghênh ngang đi ra.
Đám đàn em sau lưng hắn ta cũng lần lượt theo sau, trước giờ Thất La hắn ra tay chưa bao giờ thua.
Thất La rất hợp với câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn đánh đấm vô cùng liều mạng, đối phương chính là sợ cái sự liều mạng này của hắn.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hồ Cửu cùng Hữu Thủ hai người đang đi vào.
“Mày! Là đứa phá lão đại tao?” Thất La dùng mã tấu chĩa thẳng vào mặt Hồ Cửu.
Hữu Thủ định ra tay lại bị Hồ Cửu ngăn lại.
“Phải thì sao?”
“Mày dự là phải chết.
” Thất La nói xong lại dừng một chút: “Nhưng tao cảm thấy mày rất hợp mắt, cùng tao solo.
”
Hồ Cửu nhìn dáng vẻ kia của Thất La cũng biết hắn là ai, một kẻ ngu ngốc không đầu óc lại hay thích đánh nhau, ở bên cạnh Lão Trư kia cũng có nhiều kẻ hữu dụng thật.
Nhưng kẻ không đầu óc thế này Hồ Cửu cũng không cần thiết, quá mức tốn thời gian.
“Mày! Không xứng!” Hồ Cửu nguy hiểm nhìn Thất La.
Thái độ của anh vô cùng khinh miệt, cứ như Thất La là thứ gì đó bẩn thỉu không đáng để anh động tay.
“Hữu Thủ với kẻ này, không cần nương tay.
” Hồ Cửu nói vậy đã rõ.
Hữu Thủ nhìn Thất La, nhanh chóng tiến lại gần.
Thấy bên kia động, Thất La nhanh chóng tiến lại, ánh mắt tức giận hằn lên tia máu.
Thủ pháp của Hữu Thủ vô cùng quỷ dị, nhanh tới mức đàm đàn em không dám động đậy, mà Thất La vừa giơ mã tấu lên đã khựng lại.
Máu từ miệng trào ra, ánh mắt bất ngờ mở lớn, té xuống đất, hắn không cam tâm nhìn Hồ Cửu cùng Hữu Thủ, cảm thấy không tin tưởng được.
“Mày nói xem, một chiêu đỡ không nổi, solo làm gì?” Hồ Cửu nhìn xuống bỏ lại một câu.
Cánh tay cầm mã tấu lìa thân, bụng hắn cũng bị va đập tới mức biến dạng, hắn đau tới mức khóc nói thành lời.
“Cứ để hắn nhìn một chút, dù sao cũng không thể giữ nổi.
” Hồ Cửu nói xong lại đi vào.
Đám đàn em khí thế lúc nãy nhìn thấy đại ca bị đánh thảm hại, lại còn biến dạng đến kinh dị.
Nhiều tên còn trẻ mới gia nhập nhóm này thì yếu vía hơn, trực tiếp ngất xỉu, có tên thì nôn mửa tại chỗ.
Cũng không một ai dám ngăn cản Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
“Lão Trư, ông tiếp khách quý có vẻ chưa ổn nhỉ?” Hồ Cửu tiến vào phòng khách, thoải mái đi đến ghế đối diện Lão Trư ngồi xuống.
“Mày…sao có thể?” Lão Trư bất ngờ.
Ông ta đứng dậy, lùi về sau vài bước, đàm đàn em còn sót lại vây lấy Lão Trư, bọn họ đều trong tư thế sẵn sàng.
“Tôi đã nói, ông nên suy nghĩ cho kỹ.
” Hồ Cửu thoải mái nói chuyện như không có gì.
Nhìn bộ dạng kia của Hồ Cửu, Lão Trư vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ.
“Ông nói xem, bây giờ nên làm gì với ông đây?” Hồ Cửu nhìn ông với ánh mắt giễu cợt.
Lão Trư thầm chửi mắng Thương Nhật vài vòng, ông ta hứa sẽ giúp đỡ vậy mà tới giờ cũng chưa thấy mặt.
“Chờ ai sao? Chờ cứu viện? Hay là Lão Thương kia?” Hồ Cửu vừa nói vừa đưa tay xoay xoay ấm trà trên bàn.
Lão Trư nghe đến tên ‘Lão Nhật’ thì chợt chột dạ, cảm thấy tên này vô cùng nguy hiểm.
“Mày…mày là ai?” Lão Trư hoang mang hỏi.
“Vụ Mao Đầu, là mày?” Ông ta chợt nhớ tới gì đó.
Hữu Thủ nhìn Lão Trư tuy làm vẻ trấn tĩnh, nhưng trán hắn ta đang đổ mồ hôi.
Anh ta thầm cười, những kẻ như thế này anh gặp qua nhiều rồi.
Chỉ là lần này cách hành sự của Hồ Cửu có chút lạ, anh ta vẫn chưa hiểu Hồ Cửu định làm gì tiếp theo.
“Chờ một chút.
” Hồ Cửu như suy nghĩ gì đó: “Có lẽ Thương Nhật cũng sẽ đến ngay thôi.
”
“Hừ, mày đúng là gan lớn, nhưng mày nghĩ chỉ đơn giản có vậy?” Lão Trư không muốn yếu thế.
Hồ Cửu cũng không nói gì, ra hiệu cho Hữu Thủ báo với Túc Trì.
Hữu Thủ nhanh chóng hiểu ý, lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.
“Đã xong.
” Hữu Thủ báo cáo.
“Ồ, qua tối hôm nay, thế giới ngầm thành phố Gia này nên đổi chủ rồi.
” Hồ Cửu nói chuyện này đơn giản như đang uống chén trà.
- ------------
cả nhà thông cảm, tui sẽ giữ lời ra chương đều từ đây.
Vài hôm trước bị ốm chút chút, giờ sẽ ra đều nha.
Chương40: Lão Trư Quy Phục 3
Chợt, tiếng động cơ xe nhanh chóng đồ dồn đến, chỉ nghe qua cũng biết phải tới hơn mười chiếc xe vừa tới.
Lão Trư cũng nghe rõ tiếng xe, trong lòng thầm thả lòng.
Ít ra Thương Nhật cũng giữ lời, mà lực lượng của Thương Nhật không chỉ đơn giản chỉ có như vậy.
“Hừ, gan lớn, ngông cuồng thì sao? Xem như có thực lực thì quy phục tao, biết đâu còn theo tao kiếm ăn.
Mày còn cố chấp thì chờ mày là cái chết.” Lão Trư biết bản thân có cứu viện.
Mà bên ngoài thì hẳn là có rất đông người, dù tên kia có gọi ai thì lực lượng cũng sẽ không bằng.
Một tên nhãi nhép này thì có bao nhiêu người chứ? Còn hơn quân đội sao?
Thực sự với kinh nghiệm trên chiến trường thì Hồ Cửu cùng Hữu Thủ cũng nghe ra bên ngoài còn có xe đặc dụng của quân đội.
Hồ Cửu hơi nhíu mày: “Xem ra cần xem xét một chút, lại có kẻ trong quân đội hỗ trợ cho thế lực ngầm.”
Đừng nghĩ Chiến thần nắm quân đội có thể làm gì thì làm nấy, trong quân ngũ luôn có luật lệ, trái luật thì hình phạt không đơn giản là ra tòa án binh, mf còn thê thảm hơn.
Tuy có thể điều động, có thể dùng vào việc chính đáng, như việc phá đi quán bar X.O, nó là ổ của băng đảng đen.
Còn có chuyện lần này, tùy là huy động người Lục Trì nhưng quả thực là anh muốn dọn đường cho Dung Vị, cũng là dẹp đi bang phái ở thành phố Gia này.
Có thể dùng, nhưng tuyệt nhiên người quân đội không được cấu kết với làm chuyện xấu hoặc chuyện không rõ nguyên nhân.
Đó cũng chính là lý do, Hồ Cửu muốn xây dựng một thế lực ngầm riêng mình, để xử lý chuyện dơ bẩn của bọn băng đảng.
Bọn kia đã làm gì chứ? Bán ma túy, mại dâm, đòi nợ cắt cổ, bảo kê…Điều anh muốn là thành phố Gia có một thế lực ngầm hộ vệ chứ không phải là những thế lực đen tối u ám kia.
Xem ra lần này một công đôi việc, có thể thanh lọc đám người đóng quân ở các thành phố rồi.
“Thì sao? Ông cảm thấy ngần ấy người có thể làm gì được tôi?” Hồ Cửu ngoài nhíu mày ra thì cũng không có thêm phản ứng gì khác.
Lão Trư thấy anh nhíu mày thì cho rằng Hồ Cửu sợ nhưng tỏ ra không sao, trong lòng ông ta càng tự tin đôi chút.
Lúc này, Thương Nhật đĩnh đạc đi vào, khí thế vô cùng, trên mặt có mấy phần tự tin, theo sau là một tốp đàn em vô cùng oai vệ.
Nếu không biết còn tưởng ông ta chính là chính khách đang được bảo vệ cấp một đó nha.
“Lão Trư, không phải tôi có ý gì nhưng đàn em của ông quá yếu rồi.
Sao lại nằm la liệt thế kia.” Thương Nhật vừa hút xì gà, vừa nhả khói nói ra một câu chê bai.
Thật ra đàn em của Lão Trư nổi tiếng hữu dụng, chỉ là Thương Nhật tìm dịp châm chọc mà thôi.
Lão Trư biết Thương Nhật đang châm chọc mình, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Dù sao ông ta cũng đang là nhờ cậy người ta.
“Lão Thương à, chuyện đó nói sau.
Kẻ gây ra đang ở trước mặt ông kia.” Lão Trư vào thẳng vấn đề.
Liêm sỉ là gì? Mặt mũi là gì? Là vứt hết.
Chỉ cần diệt hậu họa, ông ta còn sợ không quật khởi sao?
“Chàng trai trẻ, ta còn tưởng cậu phải đem theo lực lượng lớn lắm.
Xem ra là ta dùng dao mổ bò để giết kiến rồi.” Thương Nhật nhìn người trước mặt, có vẻ không mấy tin tưởng chỉ có hai người làm ra một màn kia.
“Lão Thương đúng không? Còn có quân đội hộ tống sao? Thảo nào hùng hồn như vậy.” Hồ Cửu cũng không đứng dậy.
Anh ngồi đó thoải mái nhìn một màn rình rang này, quay sang nhìn Hữu Thủ.
Như hiểu ý, Hữu Thủ gật đầu.
“Thật ra tôi cũng không định phô trương, nhưng mà…” Hồ Cửu nói xong bỏ lửng câu đang nói.
Một âm thanh lớn vang lên.
“Rầm”
“Phạch Phạch…”
Tiếng động cơ máy bay, cùng tiếng gì đó như rơi xuống đất rất to, Thương Nhật cũng nhíu mày một chút.
Ông ta cũng thầm nghĩ ‘không lẽ bản thân đã gặp đối thủ’, một lão già lăn lộn bao năm được người khác cúi đầu kính trọng cũng không dễ.
Ông ta càng không muốn bản thân mất mặt.
“Cậu cho rằng như vậy dọa được tôi?” Thương Nhật quắc tay ra hiệu.
Ồ ạt một đoàn vệ sĩ cùng quân đội vũ trang xông vào.
“Hỗn tạp.” Hồ Cửu nghiêm giọng quát lớn: “Từ khi nào lính quân đội lại đi ngang hàng với đám dơ bẩn này, nhân cách quân nhân chó tha rồi sao?”
Giọng nói uy áp khiến những binh lính kia vô thức sợ hãi lùi lại một bước.
“Ai dám lùi lại?” Một giọng điệu như ra lệnh vang lên.
Thanh Ngũ vẫn trên người bộ quân phục, hùng dũng đi vào.
Lão Thương cùng Lão Trư đều phải cúi người một chút tỏ vẻ tôn kính.
“Ai dám nháo loạn làm mất trật tự thành phố?” Thanh Ngũ vẫn một giọng điệu quát nạt.
Hữu Thủ nhìn qua cũng biết, đây là Thanh Ngũ thống lĩnh quân đội ở thành phố Gia.
Tất nhiên ở Đông Uy này chỉ cần quen biết quân nhân là một niềm vinh dự to lớn.
Quân đội tùy thời có thể điều động, miễn không ảnh hưởng quyền lợi hoặc xâm phạm quyền lợi của người dân.
“Vị thống lĩnh này, tôi muốn hỏi ngài huy động lực lượng quân đội đến đây vì mục đích gì?” Hữu Thủ đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thanh Ngũ hỏi.
Nhìn khí thế của Hữu Thủ, Thanh Ngũ có chút hơi chột dạ, nhưng bản thân là quân nhân rèn luyện trong điều kiện gì chứ? Bình tĩnh chính là mỗi quân nhân luyện được.
“Hừ, còn không phải các người đến phá hoại nhà dân, gây gỗ vô cớ?” Thanh Ngữ như người thực hiện công lý nói..
Lão Hắc nhìn Hồ Cửu lại thở dài, đứa trẻ này là quá đơn giản hay coi thường người khác chứ?
“Hồ Cửu! Con nghĩ bản thân đủ thực lực đối đầu với Hoàng Đàn sao?” Hắc Cảnh nhìn anh với ánh mắt khinh thường, bĩu môi nói.
“Đệ tử của mình mà không đủ tin tưởng sao?” Hồ Cửu bày ra bộ dáng khinh khi lại lão Hắc.
Nhìn một màn này, ánh mắt lão Bạch sáng lên, ít ra Bạch gia cũng còn chút cơ hội rồi.
“Bạch Cư tôi cùng Bạch gia xin mang ơn cậu suốt đời, nguyện hỗ trợ cậu hết sức.” Bạch Cư đứng lên vừa nói vừa cúi đầu hướng về phía Hồ Cửu.
Động tác của Bạch Cư làm cho Bạch Thố giật mình.
Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, Bạch Thố cảm giác có chút gần gũi.
Nếu là với Hoàng Đàn, cô thấy chán ghét, thì với Hồ Cửu cô lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Chợt thấy suy nghĩ của mình quá bạo dạn, Bạch Thố cúi mặt, mang tai đỏ lên.
Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Cư cúi đầu thì nhìn Hắc Cảnh, nhíu mày lại.
Này chẳng khác nào đặt anh vào thế đã rồi.
Lão Hắc nhìn một màn này cũng xem như khó xử, gật đầu muốn Hồ Cửu nhận lời.
“Được, tôi chỉ là tiện tay.
Về sau lấy đồ về được rồi thì Bạch gia cứ đi đường Bạch gia mà thôi.” Hồ Cửu cũng không có ý định dính líu quá nhiều tới các gia tộc lớn.
Bản thân anh muốn có sẽ tự thân vận động, trước giờ cũng là như thế.
Dù nói Hắc Cảnh là thầy, nhưng nếu anh không cố gắng thì mọi thứ đều là con số không.
“Anh…” Bạch Thố hơi nôn nóng.
“Chỉ cần Trấn Hồn Tụ về lại tay Bạch gia, tôi xin hai tay tặng cậu tất cả bí thuật của Bạch gia.” Bạch Cư cắt lời Bạch Thố.
Ông nhìn cháu gái của mình, còn không rõ tâm ý của nó sao? Nhưng lúc nãy chưa kịp mở lời, Hồ Cửu đã mở lời nói đã có vợ, còn gì có thể nói sao?
Ánh mắt Hồ Cửu nhìn Bạch Thố cũng không phải là một người nam với một người nữ, chỉ đơn thuần như anh nói là tiện tay.
Bạch Cư cũng không muốn cháu gái si tâm vì một người, sẽ lại đau khổ.
“Được.” Hồ Cửu gật đầu.
Lão Hắc cũng đỡ Lão Bạch, không để ông phải cúi đầu như thế quá lâu.
“Tạm thời mọi người cứ ở đây.” Hồ Cửu nói xong thì liền đi.
Bạch Thố mắt thấy anh rời đi thì vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi bóng lưng kia mất dạng.
Nhìn ánh mắt của Bạch Thố, cả Bạch Cư cùng Mỹ Họa đều nhìn ra tâm tư của cô gái mới lớn.
Dù sao ngoài Hoàng Đàn, Bạch Thố cũng chỉ gặp qua Hồ Cửu là người đàn ông thật thụ.
“Anh ấy thật ngầu.” Bạch Thương chợt thốt lên.
Cậu bé chỉ mới mười lăm tuổi, nhiều năm bị giam hãm trong căn biệt thự kia, mọi thứ chỉ có thể nhìn được thấy được chỉ là chiếc tivi.
Lần đầu tiên cậu bé thấy một người đàn ông ngầu như thế, cậu lại xem đó là idol.
Cũng vì vậy về sau cuộc đời cậu sang một trang mới.
Bạch Thố cũng giật mình khi nghe em trai nói vậy, quả thực từ ‘ngầu” thật hợp với anh ấy.
Hồ Cửu ra khỏi khu vực núi Hàng thì hơi có chút suy nghĩ, quả thực thân phận Chiến thần có thể xông pha, có thể đè bẹp mọi người, nhưng có vẻ hơi phiền toái.
Anh không thể điều động binh lính liên tục được, vả lại thực lực bính lính quá mạnh, mà những kẻ kia suy cho cùng cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nghĩ vậy, một đường về thẳng khu biệt thự Nhật Hạ, Hồ Cửu cảm thấy nên đổi một thân phận khác.
Ít nhất có thể bảo vệ gia đình, có thể giúp Dung Vị, lại báo thù, ẩn được thân phận Chiến thần.
Cái chính là…phải tìm nhân lực.
Làm một thân phận Đại ca của đám Giang hồ cũng là một niềm vui nha, Hồ Cửu cũng muốn thử.
Nghĩ là làm, vào đến biệt thự anh đã nhìn thấy Lục Chỉ cùng Lục Thạc đang ăn tối.
“Anh về rồi…cùng ăn đi.” Lục Thạc nhìn anh có chút mất tự nhiên.
Hồ Cửu cũng không nghĩ nhiều, vô cùng vui vẻ ngồi xuống bàn.
“Công việc của em thuận lợi chứ?” Anh quan tâm hỏi Lục Thạc.
“Cũng…được.” Cô trả lời qua loa.
Trong đầu vẫn là hình ảnh anh đi cùng cô gái kia, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
“Anh tin năng lực của em, sẽ ổn mà.” Hồ Cửu vui vẻ động viên Lục Thạc.
Dù sao trong lòng anh đang vui vì tìm ra cách để ở bên cạnh Lục Thạc, lại có thể bảo vệ cô.
“Lúc sáng…anh đi đâu à?” Lục Thạc khó khăn hỏi.
“Ừm, có chút việc.” Hồ Cửu gắp miếng thức ăn, cũng thành thật trả lời.
Thật sự trong lòng anh không mấy để tâm chuyện Bạch Thố, nên anh không cảm thấy đi với Bạch Thố là có chuyện gì quá nghiêm trọng.
“Đi với ai sao? Lúc sáng tôi có thấy, ai đó đi cùng anh…” Lục Thạc không kiềm được mà hỏi tới.
Hồ Cửu ngước mặt nhìn Lục Thạc, nhìn có vẻ cô không vui, anh cũng nghiêm túc hơn, trong lòng thầm nghĩ có ai làm cô khó chịu chăng?
“Có chuyện gì sao? Ai làm em khó chịu?” Hồ Cửu là đang quan tâm cô.
Nhưng vào tai Lục Thạc là anh đang chột dạ, lòng cô vô cùng khó chịu, cũng không muốn hỏi nữa.
“Không.” Lục Thạc đáp giận dỗi: “Tôi no rồi, mọi người ăn đi.”
Nói xong Lục Thạc đã bỏ đi lên phòng.
Lục Chỉ cùng Hồ Cửu khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Lục Thạc.
“Cha…ở nhà có việc gì sao?” Anh dò hỏi cẩn thận.
Nghe Hồ Cửu hỏi thì Lục Chỉ suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Cũng không có gì.”
“Không lẽ lại là tới ngày phụ nữ?” Anh lẩm bẩm.
“À có, lúc sáng có một người đàn ông tự xưng hàng xóm, có va phải Lục Thạc, sau đó anh ta cũng đi mất.
Nhưng chuyện cũng không có gì khó chịu.” Lục Chỉ nhớ lại người đàn ông lúc sáng.
“Đàn ông? Lúc sáng?” Hồ Cửu nhíu mày.
“Lợi hại, nhanh vậy có thể nhìn ra điểm quan trọng.
Thú vị rồi.” Hồ Cửu nhếch mép cười, ánh mắt nguy hiểm.
“Sao cơ?” Lục Chỉ nghi ngờ hỏi.
“Cha con có việc phải đi gấp.” Nói xong Hồ Cửu vội đi ra khỏi cửa.
Lục Chỉ ngồi một mình cảm thấy người trẻ tuổi thật khó hiểu nha.
- ------------
Độc giả đọc truyện có thể tiện tay like hay cmt cho mình đi ạ.
Huhu nhìn số liệu tụt như tụt huyết áp em mất động lực hẳn.....
Chương37: Nghi Ngờ
Hồ Cửu nghe thấy Lục Chỉ nói vậy thì hơi nhíu mày, nếu anh đoán không nhầm tên kia chính là Hoàng Đàn.
Thật sự không khó đoán lắm, thời điểm đó anh cứu một nhà Bạch Thố ra ngoài, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, đuổi đến nhanh như thế xem như có thực lực.
“Lần sau, cha đừng tiếp những kẻ như thế.
Dạo này thông tin đưa nhiều vụ lừa đảo, cẩn thận vẫn hơn.” Hồ Cửu tìm cái cớ vô cùng hợp lý.
Chuyện này cũng có thật, báo chí đưa tin có một nhóm lừa đảo, giả làm người giàu thường đến nhận làm quen người giàu sau đó lừa gạt mua đồ hoặc đầu tư.
Chỉ là Hồ Cửu hợp lý gắn lên lý do để Lục Chỉ cùng Lục Thạc không cần tiếp người lạ.
Dù tên kia không thể làm gì họ nhưng Hồ Cửu vẫn nên cẩn thận, người bảo vệ cũng cần có.
“Xem ra phải nhanh chóng trở thành lão đại nào đó mới được.” Hồ Cửu tự lẩm bẩm.
“Cha ăn từ từ, con lại đi có việc.” Nói rồi anh đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Lục Chỉ nhìn bóng dáng Hồ Cửu lại rời đi, lắc đầu ngao ngán.
“Đúng là người trẻ, vẫn là bận rộn.” Tự cảm thán xong ông lại tiếp tục ăn.
Từ ngày rời khỏi Lục gia, tuy có chút tiếc nuối cùng thất vọng, nhưng quả thực ở đây vô cùng thoải mái.
Lục Thạc lên phòng cảm giác vô cùng khó chịu, cô không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như thế?
“Mày điên rồi.” Cô tự lẩm bẩm.
Vừa lúc này Hào Danh Đạt gọi đến.
“Lục tổng, Lục gia tìm đến nói muốn gặp cô, tốt nhất cô nên ở nhà.” Giọng nói lo lắng đầu dây bên kia truyện tới.
“Họ có nói mục đích không?” Lục Thạc nhíu mày hỏi.
Xoa xoa mi tâm, Lục Thạc cảm thấy rất bất lực trước Lục gia, thực sự cô muốn thoát khỏi họ, nhưng khi thoát khỏi họ cô lại không nỡ mặc kệ họ.
Cảm giác mâu thuẫn này khiến cô vô cùng khó chịu, lại nghĩ đến chuyện Hồ Cửu đi cùng người phụ nữ khác.
Lục Thạc lại muốn đến chỗ làm việc, cô nghĩ bản thân lao vào việc có khi sẽ quên được những rắc rối này.
“Tôi sẽ đến…” Lục Thạc ra quyết định.
“Nhưng…cô chắc ổn chứ?” Hào Danh Đạt lo ngại.
Anh ta lo ngại vì nếu xuất hiện vấn đề anh ta là người chịu trách nhiệm nha, còn có Lục gia làm gì quá đáng thì anh ta lại là người dọn dẹp tàn cuộc.
Nhưng Lục Thạc nói đến, anh không thể nói không.
Trách là trách phúc lợi công việc quá lớn nha.
Lục Thạc cảm thấy Hào Danh Đạt quá để tâm với bản thân mình, trong lòng ấm áp nhưng lại nghĩ vẩn vơ.
“Không được…Có lẽ không…” Lục Thạc tự lẩm bẩm.
Cô tự trấn an mình, Hào tổng quan tâm thái quá thế kia có lẽ vì sự giúp đỡ mà Hồ Cửu từng kể.
Với lại…cô cũng là người có chồng.
Tuy Hồ Cửu thực sự không có thành tựu gì nhưng hiện tịa vẫn là chồng cô, trong lòng lại có vô số cảm xúc ngổn ngang.
Lục Thạc nhanh chóng sửa soạn rồi cũng đi khỏi nhà.
Lục Chỉ nhìn cả hai đều đi khỏi, trong lòng cảm thấy có chút trống trải, muốn tìm việc gì đó.
Chợt, ông cũng muốn ra ngoài.
Nghĩ vậy ông lấy tấm thẻ đen mà Hồ Cửu từng đưa cho ông, muốn ra ngoài mua một ít đồ dùng và đồ ăn.
“Người trẻ chúng nó cần ăn nhiều một chút.” Lưu Chỉ tự nói.
Sau đó lại tự đi ra ngoài, dù sao khu này cũng là khu cao cấp, nên xung quanh cũng đã có nhiều trung tâm thương mại, cũng không quá xa.
Hồ Cửu bên này nhanh chóng liên hệ Hữu Thủ, cũng đến lúc thay thế vài tên trùm thành phố rồi nhỉ.
Hữu Thủ đã chuẩn bị xong, chờ Hồ Cửu ra lệnh.
“Lão Trư thế nào rồi?” Hồ Cửu thăm dò.
“Ông ta đã liên hệ Thương Nhật, giữa Thương Nhật cùng lão già kia…hình như có chút quan hệ.” Hữu Thủ đưa tất cả thông tin tìm được cho Hồ Cửu.
Cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị, thì ra trong cai thành phố nhỏ bé này lại có nhiều thứ rắc rối đến vậy.
Xem như họ xui vậy.
“Tôi muốn..hoặc họ quy phục chúng ta hoặc…dẹp sạch.” Hồ Cửu cười nói.
“Kia…ngài không quan tâm mối quan hệ rắc rối kia…” Hữu Thủ cảm thấy khó hiểu.
Thường ai nghe những chuyện bát quái mà không tò mò chứ.
Chiến thần đúng là Chiến thần, suy nghĩ của ngài thì Hữu Thủ không đuổi kịp.
“Một lão đại…không phải sẽ dễ xử lý sao? Tôi muốn thành lão đại, vào trong tối không phải dễ nhìn hơn sao?” Anh ngã người ra sau cười bí hiểm.
“Lão đại?” Hữu Thủ hơi bất ngờ.
“Đúng, thân phận này tuy áp chế được mọi thứ.
Nhưng vẫn là ở ngoài sáng, làm một lão đại ở trong tối, tùy thời ứng phó, không tốt sao?” Hồ Cửu cười giải thích.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp.
“Dù sao trong thế giới ngầm kia, còn có nhiều thứ chúng ta cần làm.
Dung Vị không thể nào cứ đứng ngoài sáng để bị hại được.”
Hồ Cửu sau chuyện Hoàng Đàn cùng tin tức kia thì đã ra quyết định nhanh chóng.
“Đi tìm lão Trư thôi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Vâng.” Hữu Thủ điều khiển xe đi.
Hồ Cửu trên xe gọi cho Lão Trư.
“Ông thấy…nên có quyết định gì chứ?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Đầu dây bên kia thở phì phò.
“Mày là ai tao không quan tâm, mày nên biết đời mày tàn từ đây.” Lão Trư cười khinh bỉ đáp trả..
Chương38: Lão Trư Quy Phục
Hồ Cửu nghe giọng điệu của Lão Trư thì nhếch mép cười, thực sự bọn họ không biết bản thân đang đối mặt với điều gì rồi.
“Ồ, vậy còn phải xem ông đủ bản lĩnh đấy không.” Hồ Cửu nói với giọng thoải mái.
“Hừ, mày cứ thử đến xem, tao đảm bảo ‘tiếp đãi mày tốt’, đừng quá mức tự phụ.
Hiện tại tao còn chưa biết mày là ai thì mày nên trốn đi.” Lão Trư tự tin đáp trả.
“Có chuẩn bị là tốt.
Tóm trọn một lưới, cũng đỡ tốn công.
Hẹn gặp ông…sau vài phút.
À không…chỉ năm phút thôi.” Hồ Cửu cười giễu cợt, không để lời ông ta vào tai.
Nói xong cũng không đợi ông ta phản ứng mà cúp máy.
“Hữu Thủ, chúng ta cũng nên thử con đường hắc đạo rồi.”
“Thiết Soái, ngài còn cần đi đường đó sao?” Hữu Thủ cho rằng Hồ Cửu chỉ đùa mình.
“Tôi cảm thấy con đường này cũng khá tốt.
Cũng sẽ không bị ai quản.” Hồ Cửu nhìn xa xăm suy nghĩ.
Đúng là Chiến thần là danh xưng ai ai cũng sợ hãi, được mọi người công nhận.
Một Chiến thần thì uy danh không chỉ nằm ở chỗ cái tên mà còn là thực lực.
Anh làm gì mà không được chứ? Dù là chuyện riêng cũng không ai dám bắt bớ.
Nhưng quả thực dùng danh xưng chiến thần cho một số chuyện lại hơi khó xử, nhất là những chuyện anh muốn âm thầm làm.
Chưa kể thế lực này xem như để Dung Vị giải khuây cũng ổn.
“Chuyện phía Dung Vị thế nào?” Hồ Cửu chợt hỏi về chuyện kia.
“Mộc gia bên kia còn chưa biết chuyện, sợ họ biết e rằng sẽ không ngồi yên.” Hữu Thủ lắc đầu ngao ngán.
Các gia tộc lớn này chứa một đống xấu xa hư thối, nhưng lại luôn bày ra vẻ đạo đức đạo mạo.
Họ làm cho ai xem chứ?
“Biết thì sao? Còn ngăn cản được sao?” Hồ Cửu khinh miệt khi nghe đến Mộc gia.
Mộc Thúy Lan kia bao nhiêu xinh đẹp chứ? Dung Vị lại vì cô ta mà mê mẩn, bị người hại ngồi tù cũng thôi, còn thay cô ta nhận án oan.
“Đầu tuần tới Dung Vị có thể ra ngoài.
Trong một tuần ngắn ngủi này, tôi muốn xây dựng thế lực cho cậu ta.
Tôi không muốn thấy cảnh cậu ta ra ngoài lại như cá nằm trên thớt.”
Chuyện này anh đã có dự định, Dung Vị ra tù là điều chắc chắn.
Chỉ là anh muốn bạn thân của anh, người anh em chí cốt của anh phải được an toàn tuyệt đối.
Còn là không một ai dám động vào.
“Vậy…Chiến thần Thiết Soái muốn trở thành một ông trùm thế giới ngầm thì thế nào?” Hữu Thủ cười hỏi.
“Hừ, thế giới ngầm quan hệ sâu rộng.
Dung Vị có thể làm những chuyện đó, cũng xem như cần gì thì làm, có tôi đứng sau.
Cúng giấu được thân phận.” Hồ Cửu suy nghĩ nói.
“Vâng.” Hữu Thủ cũng hiểu rõ.
Rất nhanh, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đã tới khu biệt thự Đông Đô.
Đây là khu biệt thự nằm ở phía Đông thành phố, cũng rất đắt đỏ, nhưng thua xa hai căn biệt thự Hồ Cửu đã mua.
Nhìn một chút cũng biết Lão Trư rất có thể lực ở đây, trong ngoài đều là vệ sĩ cùng đàn em đứng vây quanh.
“Phía Túc Trì chuẩn bị tốt rồi chứ?” Hồ Cửu hỏi.
“Vâng, đã sẵn sàng.
Bây giờ có thể ra hiệu cho họ tấn công vào san bằng khu biệt thự này.” Hữu Thủ nghiêm túc báo cáo.
Hồ Cửu đen mặt, anh chỉ muốn dọn dẹp thế lực ngầm thành phố một chút, khi nào mà lại muốn san bằng chỗ này chứ?
“Sao lại san bằng?” Hồ Cửu ngờ vực hỏi.
“Lần trước chẳng phải cũng dùng phương thức đó sao?” Hữu Thủ đáp.
“Vậy cậu huy động thế nào? Còn có thể san bằng cả khu này?” Anh day day trán, có chút ẩn ẩn đau.
“Túc Trì có thể lo liệu, khu này san bằng thì mất thời gian một chút, chắc phải hơn một tiếng đồng hồ.” Hữu Thủ cho rằng mình làm đúng.
Anh ta cho rằng có lẽ Chiến thần của mình muốn đẩy nhanh tốc độ san bằng chăng? Nhưng đây là cả một khu, san bằng tất cả rồi dọn dẹp hiện trường cũng mất một tiếng nha.
Sao có thể nhanh hơn được?
“Hữu Thủ, tôi không nói muốn san bằng.
Tôi chỉ muốn dẹp bọn họ.” Hồ Cửu nhấn mạnh.
Hữu Thủ lúc này mới gật gù: “Thì ra là vậy.”
“Vậy bây giờ chúng ta gọi Túc Trì chứ?”
“Không cần, tôi với cậu đi khởi động một chút.
Vài tên tép riêu, cậu sợ sao?” Hồ Cửu cười hỏi.
“Dạ, không.
Đi thôi.” Hữu Thủ nghe vậy thì sáng mắt chủ động đi trước.
Vừa mới tới cổng, một tên áo đen cao to, mặt sẹo, trên tay toàn hình xăm đẩy đẩy vào vai Hữu Thủ.
“Mày khôn hồn thì biến, chỗ này cấm người lạ.” Giọng điệu đe dọa như rằng Hữu Thủ không nhanh biến mất thì sẽ phải chết.
Tên áo đen còn định nói gì đó thì bị Hồ Cửu đi lên đá vào bụng, nhanh chóng di hắn ra nơi khác.
Nhìn thấy động tĩnh, đám thuộc hạ của Lão Trư nhào lại bên này, ai cũng có sẵn vũ khí trên tay.
Nhưng Hồ Cửu cùng Hữu Thủ là ai chứ? Họ lăn lộn trên chiến trường không phải là một năm mà là nhiều năm.
Nằm trên xác chết mà ngủ, đối với họ bọn tôm tép này chỉ là để họ luyện tay mà thôi.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đã xử lý xong các tên đàn em bên ngoài.
“Cũng có chút dùng được.” Hồ Cửu xoa xoa tay, hơi cảm thán.
“Dùng được?” Hữu Thủ không hiểu hỏi lại.
“Nếu có thể thu nạp, thì bọn họ cũng sẽ có ích.
Đừng ra tay nặng quá.” Hồ Cửu cười bí hiểm nhìn Hữu Thủ..
Chương39: Lão Trư Quy Phục 2
Lão Trư ở trong biệt thự đi qua đi lại vô cùng lo lắng.
“Gọi Thương Nhật chưa?” Lão Trư hỏi Thất La.
“Dạ, đã gọi lão đại.
” Thất La gật đầu đáp: “Nhưng tại sao lão đại lại lo lắng vậy chứ?”
“Hừ, một kẻ có thể nhanh chóng sàn bằng quán bar X.
O thì mày nghĩ hắn tầm thường sao?” Lão Trư nhìn Thất La, cảm thấy tên này ngoài giỏi đánh nhau ra thì cũng chẳng nghĩ được gì.
Còn đang suy nghĩ tại sao Thương Nhật lại chậm đến vậy, Lão Trư cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Gọi Thương Nhật, hỏi ông ta, chờ tôi chết ông ta mới đến sao?”
Lão Trư như muốn hét lên.
“Vâng.
” Một tên đàn em khác nhanh chóng trả lời rồi lại tiếp tục gọi ai đó.
Một tên đàn em khác ôm mặt chạy vào.
“Lão đại…hắn…hắn…hắn…tới rồi.
” Tên này quá mức sợ hãi.
“Là ai?” Thất La gằn giọng.
“Thất La, mày đi ra, ngăn nó lại.
” Lão Trư ra lệnh.
Thất La nghe xong cũng hiểu kẻ kia chính là kẻ mà lão đại đang lo sợ.
Hắn cũng không nhiều lời, vác mã tấu đã chuẩn bị, nghênh ngang đi ra.
Đám đàn em sau lưng hắn ta cũng lần lượt theo sau, trước giờ Thất La hắn ra tay chưa bao giờ thua.
Thất La rất hợp với câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn đánh đấm vô cùng liều mạng, đối phương chính là sợ cái sự liều mạng này của hắn.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hồ Cửu cùng Hữu Thủ hai người đang đi vào.
“Mày! Là đứa phá lão đại tao?” Thất La dùng mã tấu chĩa thẳng vào mặt Hồ Cửu.
Hữu Thủ định ra tay lại bị Hồ Cửu ngăn lại.
“Phải thì sao?”
“Mày dự là phải chết.
” Thất La nói xong lại dừng một chút: “Nhưng tao cảm thấy mày rất hợp mắt, cùng tao solo.
”
Hồ Cửu nhìn dáng vẻ kia của Thất La cũng biết hắn là ai, một kẻ ngu ngốc không đầu óc lại hay thích đánh nhau, ở bên cạnh Lão Trư kia cũng có nhiều kẻ hữu dụng thật.
Nhưng kẻ không đầu óc thế này Hồ Cửu cũng không cần thiết, quá mức tốn thời gian.
“Mày! Không xứng!” Hồ Cửu nguy hiểm nhìn Thất La.
Thái độ của anh vô cùng khinh miệt, cứ như Thất La là thứ gì đó bẩn thỉu không đáng để anh động tay.
“Hữu Thủ với kẻ này, không cần nương tay.
” Hồ Cửu nói vậy đã rõ.
Hữu Thủ nhìn Thất La, nhanh chóng tiến lại gần.
Thấy bên kia động, Thất La nhanh chóng tiến lại, ánh mắt tức giận hằn lên tia máu.
Thủ pháp của Hữu Thủ vô cùng quỷ dị, nhanh tới mức đàm đàn em không dám động đậy, mà Thất La vừa giơ mã tấu lên đã khựng lại.
Máu từ miệng trào ra, ánh mắt bất ngờ mở lớn, té xuống đất, hắn không cam tâm nhìn Hồ Cửu cùng Hữu Thủ, cảm thấy không tin tưởng được.
“Mày nói xem, một chiêu đỡ không nổi, solo làm gì?” Hồ Cửu nhìn xuống bỏ lại một câu.
Cánh tay cầm mã tấu lìa thân, bụng hắn cũng bị va đập tới mức biến dạng, hắn đau tới mức khóc nói thành lời.
“Cứ để hắn nhìn một chút, dù sao cũng không thể giữ nổi.
” Hồ Cửu nói xong lại đi vào.
Đám đàn em khí thế lúc nãy nhìn thấy đại ca bị đánh thảm hại, lại còn biến dạng đến kinh dị.
Nhiều tên còn trẻ mới gia nhập nhóm này thì yếu vía hơn, trực tiếp ngất xỉu, có tên thì nôn mửa tại chỗ.
Cũng không một ai dám ngăn cản Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
“Lão Trư, ông tiếp khách quý có vẻ chưa ổn nhỉ?” Hồ Cửu tiến vào phòng khách, thoải mái đi đến ghế đối diện Lão Trư ngồi xuống.
“Mày…sao có thể?” Lão Trư bất ngờ.
Ông ta đứng dậy, lùi về sau vài bước, đàm đàn em còn sót lại vây lấy Lão Trư, bọn họ đều trong tư thế sẵn sàng.
“Tôi đã nói, ông nên suy nghĩ cho kỹ.
” Hồ Cửu thoải mái nói chuyện như không có gì.
Nhìn bộ dạng kia của Hồ Cửu, Lão Trư vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ.
“Ông nói xem, bây giờ nên làm gì với ông đây?” Hồ Cửu nhìn ông với ánh mắt giễu cợt.
Lão Trư thầm chửi mắng Thương Nhật vài vòng, ông ta hứa sẽ giúp đỡ vậy mà tới giờ cũng chưa thấy mặt.
“Chờ ai sao? Chờ cứu viện? Hay là Lão Thương kia?” Hồ Cửu vừa nói vừa đưa tay xoay xoay ấm trà trên bàn.
Lão Trư nghe đến tên ‘Lão Nhật’ thì chợt chột dạ, cảm thấy tên này vô cùng nguy hiểm.
“Mày…mày là ai?” Lão Trư hoang mang hỏi.
“Vụ Mao Đầu, là mày?” Ông ta chợt nhớ tới gì đó.
Hữu Thủ nhìn Lão Trư tuy làm vẻ trấn tĩnh, nhưng trán hắn ta đang đổ mồ hôi.
Anh ta thầm cười, những kẻ như thế này anh gặp qua nhiều rồi.
Chỉ là lần này cách hành sự của Hồ Cửu có chút lạ, anh ta vẫn chưa hiểu Hồ Cửu định làm gì tiếp theo.
“Chờ một chút.
” Hồ Cửu như suy nghĩ gì đó: “Có lẽ Thương Nhật cũng sẽ đến ngay thôi.
”
“Hừ, mày đúng là gan lớn, nhưng mày nghĩ chỉ đơn giản có vậy?” Lão Trư không muốn yếu thế.
Hồ Cửu cũng không nói gì, ra hiệu cho Hữu Thủ báo với Túc Trì.
Hữu Thủ nhanh chóng hiểu ý, lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.
“Đã xong.
” Hữu Thủ báo cáo.
“Ồ, qua tối hôm nay, thế giới ngầm thành phố Gia này nên đổi chủ rồi.
” Hồ Cửu nói chuyện này đơn giản như đang uống chén trà.
- ------------
cả nhà thông cảm, tui sẽ giữ lời ra chương đều từ đây.
Vài hôm trước bị ốm chút chút, giờ sẽ ra đều nha.
Chương40: Lão Trư Quy Phục 3
Chợt, tiếng động cơ xe nhanh chóng đồ dồn đến, chỉ nghe qua cũng biết phải tới hơn mười chiếc xe vừa tới.
Lão Trư cũng nghe rõ tiếng xe, trong lòng thầm thả lòng.
Ít ra Thương Nhật cũng giữ lời, mà lực lượng của Thương Nhật không chỉ đơn giản chỉ có như vậy.
“Hừ, gan lớn, ngông cuồng thì sao? Xem như có thực lực thì quy phục tao, biết đâu còn theo tao kiếm ăn.
Mày còn cố chấp thì chờ mày là cái chết.” Lão Trư biết bản thân có cứu viện.
Mà bên ngoài thì hẳn là có rất đông người, dù tên kia có gọi ai thì lực lượng cũng sẽ không bằng.
Một tên nhãi nhép này thì có bao nhiêu người chứ? Còn hơn quân đội sao?
Thực sự với kinh nghiệm trên chiến trường thì Hồ Cửu cùng Hữu Thủ cũng nghe ra bên ngoài còn có xe đặc dụng của quân đội.
Hồ Cửu hơi nhíu mày: “Xem ra cần xem xét một chút, lại có kẻ trong quân đội hỗ trợ cho thế lực ngầm.”
Đừng nghĩ Chiến thần nắm quân đội có thể làm gì thì làm nấy, trong quân ngũ luôn có luật lệ, trái luật thì hình phạt không đơn giản là ra tòa án binh, mf còn thê thảm hơn.
Tuy có thể điều động, có thể dùng vào việc chính đáng, như việc phá đi quán bar X.O, nó là ổ của băng đảng đen.
Còn có chuyện lần này, tùy là huy động người Lục Trì nhưng quả thực là anh muốn dọn đường cho Dung Vị, cũng là dẹp đi bang phái ở thành phố Gia này.
Có thể dùng, nhưng tuyệt nhiên người quân đội không được cấu kết với làm chuyện xấu hoặc chuyện không rõ nguyên nhân.
Đó cũng chính là lý do, Hồ Cửu muốn xây dựng một thế lực ngầm riêng mình, để xử lý chuyện dơ bẩn của bọn băng đảng.
Bọn kia đã làm gì chứ? Bán ma túy, mại dâm, đòi nợ cắt cổ, bảo kê…Điều anh muốn là thành phố Gia có một thế lực ngầm hộ vệ chứ không phải là những thế lực đen tối u ám kia.
Xem ra lần này một công đôi việc, có thể thanh lọc đám người đóng quân ở các thành phố rồi.
“Thì sao? Ông cảm thấy ngần ấy người có thể làm gì được tôi?” Hồ Cửu ngoài nhíu mày ra thì cũng không có thêm phản ứng gì khác.
Lão Trư thấy anh nhíu mày thì cho rằng Hồ Cửu sợ nhưng tỏ ra không sao, trong lòng ông ta càng tự tin đôi chút.
Lúc này, Thương Nhật đĩnh đạc đi vào, khí thế vô cùng, trên mặt có mấy phần tự tin, theo sau là một tốp đàn em vô cùng oai vệ.
Nếu không biết còn tưởng ông ta chính là chính khách đang được bảo vệ cấp một đó nha.
“Lão Trư, không phải tôi có ý gì nhưng đàn em của ông quá yếu rồi.
Sao lại nằm la liệt thế kia.” Thương Nhật vừa hút xì gà, vừa nhả khói nói ra một câu chê bai.
Thật ra đàn em của Lão Trư nổi tiếng hữu dụng, chỉ là Thương Nhật tìm dịp châm chọc mà thôi.
Lão Trư biết Thương Nhật đang châm chọc mình, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Dù sao ông ta cũng đang là nhờ cậy người ta.
“Lão Thương à, chuyện đó nói sau.
Kẻ gây ra đang ở trước mặt ông kia.” Lão Trư vào thẳng vấn đề.
Liêm sỉ là gì? Mặt mũi là gì? Là vứt hết.
Chỉ cần diệt hậu họa, ông ta còn sợ không quật khởi sao?
“Chàng trai trẻ, ta còn tưởng cậu phải đem theo lực lượng lớn lắm.
Xem ra là ta dùng dao mổ bò để giết kiến rồi.” Thương Nhật nhìn người trước mặt, có vẻ không mấy tin tưởng chỉ có hai người làm ra một màn kia.
“Lão Thương đúng không? Còn có quân đội hộ tống sao? Thảo nào hùng hồn như vậy.” Hồ Cửu cũng không đứng dậy.
Anh ngồi đó thoải mái nhìn một màn rình rang này, quay sang nhìn Hữu Thủ.
Như hiểu ý, Hữu Thủ gật đầu.
“Thật ra tôi cũng không định phô trương, nhưng mà…” Hồ Cửu nói xong bỏ lửng câu đang nói.
Một âm thanh lớn vang lên.
“Rầm”
“Phạch Phạch…”
Tiếng động cơ máy bay, cùng tiếng gì đó như rơi xuống đất rất to, Thương Nhật cũng nhíu mày một chút.
Ông ta cũng thầm nghĩ ‘không lẽ bản thân đã gặp đối thủ’, một lão già lăn lộn bao năm được người khác cúi đầu kính trọng cũng không dễ.
Ông ta càng không muốn bản thân mất mặt.
“Cậu cho rằng như vậy dọa được tôi?” Thương Nhật quắc tay ra hiệu.
Ồ ạt một đoàn vệ sĩ cùng quân đội vũ trang xông vào.
“Hỗn tạp.” Hồ Cửu nghiêm giọng quát lớn: “Từ khi nào lính quân đội lại đi ngang hàng với đám dơ bẩn này, nhân cách quân nhân chó tha rồi sao?”
Giọng nói uy áp khiến những binh lính kia vô thức sợ hãi lùi lại một bước.
“Ai dám lùi lại?” Một giọng điệu như ra lệnh vang lên.
Thanh Ngũ vẫn trên người bộ quân phục, hùng dũng đi vào.
Lão Thương cùng Lão Trư đều phải cúi người một chút tỏ vẻ tôn kính.
“Ai dám nháo loạn làm mất trật tự thành phố?” Thanh Ngũ vẫn một giọng điệu quát nạt.
Hữu Thủ nhìn qua cũng biết, đây là Thanh Ngũ thống lĩnh quân đội ở thành phố Gia.
Tất nhiên ở Đông Uy này chỉ cần quen biết quân nhân là một niềm vinh dự to lớn.
Quân đội tùy thời có thể điều động, miễn không ảnh hưởng quyền lợi hoặc xâm phạm quyền lợi của người dân.
“Vị thống lĩnh này, tôi muốn hỏi ngài huy động lực lượng quân đội đến đây vì mục đích gì?” Hữu Thủ đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thanh Ngũ hỏi.
Nhìn khí thế của Hữu Thủ, Thanh Ngũ có chút hơi chột dạ, nhưng bản thân là quân nhân rèn luyện trong điều kiện gì chứ? Bình tĩnh chính là mỗi quân nhân luyện được.
“Hừ, còn không phải các người đến phá hoại nhà dân, gây gỗ vô cớ?” Thanh Ngữ như người thực hiện công lý nói..
Bình luận facebook