• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 206-210

Chương 206

Hắn ta chỉ là làm bộ, làm sao lại không nhận thịnh tình của đám giả dối này.

Còn không phải xem hắn như Chiến thần thật sự mà đối đãi sao.

Hắn ta càng cảm thán, không biết vị Chiến thần thật sự kia là ai. Sao lại ngu ngốc ẩn danh làm gì chứ?

Biết bao điều tốt đổ vào đầu mà không biết hưởng à nha.

Vinh Y Tiếu đạt được mục đích mừng muốn phát điên.

Cuối cùng cũng buông Chiến thần, đám người gia tộc khác cứ thế lần lượt tiếp chuyện, muốn mượn chút quan hệ.

Trần Giai Linh một hồi quan sát, cũng tìm thời cơ thuận lợi đưa ly Cocktail cho Trình Vũ.

“Ngại quá, Chiến thần có dặn dò muốn uống chút Cocktail giải nhiệt.”

“Mọi người xem chờ một chút cho Ngài ấy nghỉ ngơi nha.”

Khéo léo để Trình Vũ nói chuyện riêng với mình, làm bọn người kia phải tiếp tục chờ đợi.

Dù sao cũng là Chiến thần muốn uống chút nước, không thể làm phiền.

“Chiến thần, mời Ngài ra ngoài một chút cho thoáng, ngài xem…” Trần Giai Linh dùng quạt che đi khẩu hình miệng.

Cũng chỉ có Trình Vũ nghe cô ta nói gì.

Mà những người khác kể cả Vinh Y Tiếu cũng chỉ thấy như Trần Giai Linh giữ khoảng cách với vị Chiến thần kia.

Trình Vũ nhíu mày nhìn nhìn xung quanh, cảm thấy Trần Giai Linh đây là muốn cùng mình nói chuyện riêng một chút.

“Người đẹp ngỏ lời, không nên từ chối.” Hắn ta vui vẻ nói.

“Giai Linh chờ Ngài ở vườn cây phía sau.” Nói xong cô ta nhanh chóng rời đi về bên cạnh Vinh Y Tiếu.

Trình Vũ nhìn qua cửa kính, vườn sau kia vô cùng rậm rạp, hiện tại cũng đã tối, mà Vinh gia cùng Trần gia bao nguyên khu này chỉ để đón tiếp ‘Chiến thần’ là hắn.

Vì vậy vườn sau cũng không có mở đèn, mà ở đó còn có một số phòng dạng Bungalow dành cho những khách muốn trải nghiệm.

Xem ra chờ hắn có lẽ là điều thú vị.

Thật ra Trần Giai Linh đã sớm chuẩn bị, âm thầm thuê cả khu phòng Bungalow, cô ta cũng chỉ muốn không ai thấy để đạt thành thỏa thuận với Chiến thần.

Dù sao chỗ bàn bạc thỏa thuận có hơi khác một chút mới có thể tạo ra cảm giác chờ đợi.

“Y Tiếu, lúc nãy Chiến thần nói gì với anh.” Trần Giai Linh nhẹ nhàng hỏi.

“Đạt thành một số lợi ích cho chúng ta. Ngài nói sẽ gặp anh bàn thêm.” Vinh Y Tiếu cười cười nói chung chung.

Trần Giai Linh cũng không nói gì.

“Lúc nãy rượu dính vào váy rồi. Em cần ra ngoài tìm đồ thay, anh chủ trì được chứ?” Trần Giai Linh tìm cớ.

Vinh Y Tiếu nghe vậy thì mừng thầm.

“Được, em đi đi. Từ từ thôi, đừng gấp.” Vinh Y Tiếu tỏ ra bộ dạng lo lắng.

“Ừm, anh tiếp khách đi.” Nói xong Trần Giai Linh rời bước đi khỏi phòng tiệc.

Mà lúc này Trình Vũ thấy Trần Giai Linh đi cũng cười mỉm nhìn theo.

Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, sau đó cũng đi ra ngoài.
Chương 207

“Vinh thiếu, Chiến thần đang có cuộc gọi xử lý. Có lẽ là một chút chuyện tối mật, ngài ấy sẽ quay lại ngay.” Thuộc hạ của Trình Vũ nói nhỏ với Vinh y Tiếu.

“Được được. Tôi chờ ngài ấy.” Hắn ta cười như nở hoa.

Vừa lúc Trình Vũ cùng Trần Giai Linh đi khỏi.

Vinh Y Tiếu còn đang mơ mộng với thành quả của mình.

“Ồ, Vinh thiếu, dường như cậu quên mất vài vị khách ‘quan trọng’ nhỉ?” Giọng nói Hồ Lâm khá lớn.

Tuy không làm cho cả phòng tiệc nghe thấy, nhưng một số người đừng gần Vinh Y Tiếu cũng có thể nghe rõ.

Hắn nhíu mày nhìn Hồ Lâm.

Quả thực hắn không muốn mời Hồ Lâm, Hồ gia bên kia còn có Hồ Tiêu quá càn rõ.

Bọn họ là người tìm thấy Chiến thần, sao lại phải mời Hồ gia chứ, Hồ Lâm tới đây trước bọn họ, vô dụng không tìm ra người.

Thế nào lại đến đây bắt bẻ?

“Ông Hồ, xem nào, nói gì thế.”

“Cậu làm kiểu gì vậy? Thiếp mời Hồ gia chẳng phải đưa tới rồi sao?”

Vinh Y Tiếu giả vờ trách mắng thuộc hạ trước mặt mọi người.

“Vinh thiếu… kia cậu dặn dò… mời người đứng đầu gia tộc sao? Tôi thực sự có gửi đi rồi… là Hồ gia ở phương Bắc, mà người đứng đầu vẫn là Hồ Bách Nhân, cùng các trưởng lão Hồ gia.” Tên thuộc hạ nhanh chóng giả vờ ấp úng.

Đây là muốn làm gì?

Chính là chê Hồ Lâm không đủ tư cách.

Hồ Lâm biết Vinh Y Tiếu chính là muốn mình bẽ mặt trước mọi người, cũng là cách dìm Hồ gia xuống đáy.

“Vinh thiếu, dường như cậu quên Hồ Tiêu cũng là đại diện Hồ gia… hay là muốn nói là cậu coi thường Hồ gia chúng tôi.” Hồ Lâm nhíu mày nói.

Quả thật Vinh thiếu, Trần tiểu thư chính là đại diện gia tộc bọn họ, Hồ Tiêu cứ xem như là kẻ vô dụng, nhưng vẫn là đại diện Hồ gia.

“Kìa, ông Hồ… ông nói gì thế. Hồ Tiêu chẳng phải còn nằm viện? Tôi đây là quan tâm mọi người. Sao có thể nói là coi thường, chính là quan tâm.” Vinh Y Tiếu cười trừ nhìn Hồ Lâm.

“Cậu xem đi, ngu ngốc. Ông Hồ cùng Hồ thiếu đều ở thành phố Gia, sao lại đi một vòng lớn như vậy. Đều tại cậu làm việc thất trách.” Vinh Y Tiếu quát thuộc hạ.

Nhưng lại xem như chẳng có gì.

“Ông Hồ, đến cũng đến rồi. Xem như Vinh Y Tiếu tôi làm việc quá nguyên tắc, thiếu linh hoạt. Ông đừng giận.”

Vinh Y Tiếu bày ra bộ dạng bất đắc dĩ.

Đây là muốn gì?

Chính là nói Hồ Lâm không xứng vẫn là không xứng, chỉ là nên linh hoạt để Hồ Lâm tham gia.

Ông ta tức đến đỏ mặt, nhưng phải nhịn.

Dù sao đây là tiệc bọn họ tổ chức chào đón Chiến thần, nếu ông ta làm loạn thật thì có thể gây đến phiền toái.
Chương 208

Chọc cho vị ‘Chiến thần’ kia không vui cũng không có chỗ tốt.

Xem như vì lợi ích gia tộc, ông mặt dày làm vị khách không mời mà tới.

Vinh Y Tiếu nhìn Hồ Lâm nén giận, cảm giác vô cùng thoải mái, nhiều lần hắn ta cũng ăn thiệt dưới tay Hồ Lâm.

Nay có cơ hội châm chọc, hắn ta không tận lực mỉa mai cũng vì là tiệc chào đón Chiến thần, nếu không hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.

“Xin hỏi Vinh thiếu, vị Chiến thần…”

“Tôi cũng muốn diện kiến ngài ấy. Nếu không lại là thất lễ…”

Hồ Lâm nghiêm túc hói.

Lý do này làm Vinh Y Tiếu cũng không thể từ chối.

Người ta là muốn lễ phép với Chiến thần, hắn ngăn cản còn không phải là rước họa, mà lại làm mọi người nghĩ hắn chèn ép.

“À, Chiến thần vừa rồi đã xử lý chút việc, lát nữa sẽ quay lại. Tôi sẽ giúp ông giới thiệu một chút.” Vinh Y Tiếu cười nói.

Trong lòng lại đang gấp gáp muốn đẩy nhanh kế hoạch của mình, tuyệt đối không cho Hồ gia cơ hội làm gì.

“Ồ, tôi sẽ đợi.” Hồ Lâm nhìn một vòng.

Quả thật không có ‘Chiến thần’, tuy ông ta chưa từng gặp qua, nhưng nhìn biểu cảm cùng thái độ của mọi người, ông ta biết Vinh Y Tiếu không gạt mình.

Mà lúc này, mọi người còn đang bàn bạc xem làm sao để kéo gần quan hệ với Chiến thần.

Thì Hồ Cửu ở khu căn cứ phía Tây đã nắm được mọi thông tin, bao gồm cả vị ‘Chiến thần fake’ kia.

“Chiến thần là danh xưng mà ai cũng dám nhận sao? Thật to gan.” Túc Trì tức giận mắng.

“Ngài ra lệnh đi. Chúng tôi sẽ xông vào đó cho tên giả mạo kia biết thế nào là Chiến thần.” Lão Lý hăng hái nhất.

Hữu Thủ nhìn mọi người, lại suy nghĩ một chút: “Không cần! Chẳng phải bọn người kia đang bị hắn lừa? Chúng ta cứ chờ kịch hay thôi.”

Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ mỉm cười gật đầu.

“Có chút tiến bộ.”

Hữu Thủ nghe vậy thì gãi gãi đầu, cảm thấy có chút thành tựu.

“Nhưng uy danh của Chiến thần sẽ bị ô uế.” Thanh Ngũ nhíu mày không đồng ý.

“Mọi người quên điểm mấu chốt rồi. Có sự nhúng tay của bọn người gia tộc thần bí kia…” Hồ Cửu cười nói.

Mọi người nhìn nhau, hơi mơ hồ.

“Mọi người quên điểm mấu chốt rồi. Có sự nhúng tay của bọn người gia tộc thần bí kia…” Hồ Cửu cười nói.

Mọi người nhìn nhau, hơi mơ hồ.

“Họ là muốn Chiến thần thật ra mặt. Tên Chiến thần giả kia… chỉ là con tốt thí mà thôi.” Lão Lý chợt hiểu ra.

Hồ Cửu cùng Hữu Thủ gật đầu.

“Nhưng uy danh của Ngài sẽ bị ảnh hưởng.” Túc Trì lo lắng.

“Nói các cậu ngốc còn không nhận. Chiến thần là bảo mật, còn tên giả mạo kia xem như bẫy chuột đi. Đám chuột tham ăn thì phải chết.”

Mọi người lại lần nữa nhìn nhau.
Chương 209

“Long chủ… Ngài…” Hữu Thủ cũng không gọi Hồ Cửu là Chiến thần nữa.

“Đúng, tôi là Long chủ. Vậy Chiến thần kia… liên quan gì tôi? Hoặc cứ cho Chiến thần bị ô uế, lão già phía trên kia cũng không ngồi im. Có lẽ gia tộc bí ẩn này… đang có chuyện gì khá gấp gáp. Nếu không cũng không đánh cược như vậy.” Hồ Cửu mỉm cười nói.

“Túc Trì, cậu có thiệp mời?” Hồ Cửu chợt hỏi.

“Vâng. Họ có gửi một thiệp mời.” Túc Trì thành thật đáp.

“Tôi với cậu thử đến xem nào. Tôi muốn xem bọn họ dùng người thế nào để giả danh Chiến thần…” Anh cười cười nói.

Thực sự anh khá tò mò về kẻ có đủ can đảm giả danh Chiến thần kia.

Nói xong anh đi ra ngoài, Túc Trì nhanh chóng đi theo.

Mọi người nhìn theo cả hai, có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.

Họ cũng tò mò nha, không thể đưa họ đi cùng sao?

“Giải tán. Ai về nhà nấy, ai làm việc nấy.” Hữu Thủ xua xua tay thở dài.

Mọi người liếc anh ta.

Hữu Thủ rụt cổ co chân bỏ chạy.

Thật may nha, lúc nào anh ta cũng là người dọn tàn cuộc.

Tại khu phòng Bungalow trong vườn cây khu Resort Bạch Ngọc, một gian phòng Bungalow nằm sâu trong giữa khu vườn đang sáng đèn.

“Trần tiểu thư, đợi lâu sao?” Trình Vũ mở cửa phòng thấy bóng dáng Trần Giai Linh chờ sẵn thì cười nói.

“Đợi Ngài… đáng giá.” Ánh mắt cô ta sáng lên.

Trình Vũ là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, hắn rất biết nắm bắt tâm lý đối phương, mà là phụ nữ thì càng dễ dàng.

Trần Giai Linh cũng không phải kẻ dễ đối phó, chỉ là cô ta mặc định Trình Vũ chính là Chiến thần.

Cho nên chỉ chăm chăm tìm cách đạt được mục đích, vì vậy càng dễ lọt vào bẫy của hắn ta.

“Trần tiểu thư hẹn tôi ở đây… là chuyện gì khó nói?” Trình Vũ giả vờ không hiểu, cũng không tỏ ra dài dòng.

Trực tiếp hỏi Trần Giai Linh.

“Thật ra… tôi luôn ngưỡng mộ Chiến thần từ lâu. Nay được gặp Ngài, muốn riêng tư gặp Ngài để thỏa lòng mong mỏi.” Trần Giai Linh trưng ra thần sắc mến mộ.

Nhưng cô ta vẫn giữ khoảng cách với Trình Vũ.

“Ồ, vinh dự.”

“Tôi có nghe nói qua, Trần gia gặp khó khăn trong việc đạt phiếu tín nhiệm ở chỗ đám lão già Hội đồng?” Trình Vũ ngồi xuống ghế đối diện Trần Giai Linh.

Hắn ta nắm rõ vấn đề từng gia tộc trong tay.

Cũng không phải hắn tài giỏi, mà do người thuê hắn đóng giả Chiến thần đã yêu cầu hắn đọc và học thuộc.

Còn cho hắn đặc quyền, dù bọn người này cho gì cũng nhận, càng khuếch đại tên tuổi Chiến thần nhận lợi ích từ bọn người đại gia tộc, thì hắn càng được nhiều tiền.

Tốt thôi! Lừa đảo là nghề của hắn!

Hưởng thụ cũng là bản chất của hắn!
Chương 210

Tay Trần Giai Linh run lên, đây là…

“Ý Ngài…”

“Tôi có thể có ý gì chứ?” Trình Vũ ngắt lời cô ta.

Trần Giai Linh nắm chặt tay, cảm giác bản thân thật quá tự tin khi đứng trước người này.

Trình Vũ bày ra bộ dạng không sao cả, thể hiện phong thái ung dung.

Nhưng ánh mắt hắn ta không ngừng quan sát thần sắc Trần Giai Linh.

“Vốn dĩ, Trần tiểu thư là hôn thê của Vinh thiếu… lẽ ra không nên ngưỡng mộ kẻ thô thiển như tôi thì hơn.” Trình Vũ vừa nói vừa bày ra bộ dạng đáng tiếc.

Nghe vậy Trần Giai Linh hoảng hốt, muốn nói gì đó lại thôi.

“Nếu Trần tiểu thư hẹn tôi chỉ để nói là mến mộ tôi, vậy thì tôi cảm ơn cô. Nếu không còn việc gì, tôi nên đi rồi đúng không.” Trình Vũ cười bí hiểm rồi đứng dậy.

Hắn ta làm động tác muốn đi, nhưng lại thêm chút tiểu xảo, làm cho Trần Giai Linh nghĩ rằng hắn đang tiếc nuối cô.

“Chiến thần… Ngài… tôi chưa nói xong.” Trần Giai Linh hoảng hốt lên tiếng.

“Vẫn còn gì sao?” Trình Vũ lạnh nhạt hỏi.

Cảm giác vừa bắt được biểu cảm tiếc nuối của ‘Chiến thần’, lại sau đó bị lạnh nhạt, Trần Giai Linh cảm giác đây là cơ hội hiếm có.

Nếu không níu giữ sẽ tuột mất.

“Thật ra… Dù tôi là hôn thê, kể cả là vợ của Vinh Y Tiếu… chúng ta… chúng ta…”

Trần Giai Linh ấp úng khó nói thành lời.

Dù gì cô ta cũng là một tiểu thư danh giá, lại là dòng chính của Trần gia, nói cô ta đi làm tình nhân người khác, làm sao có thể?

Nhưng Chiến thần là ai chứ? Nếu có thể làm tình nhân của ngài ấy chỉ cần là một lần, thì đừng nói đến lợi ích, vinh quang gia tộc sẽ tăng lên gấp bội.

Chưa kể Chiến thần trước giờ được biết đến là một người nói lời giữ lời, chỉ cần ngài ấy muốn thì dù chuyện gì cũng sẽ thực hiện được.

Lời ngài ấy hứa luôn được thực hiện, giai thoại về Chiến thần trong lòng mọi người là truyền kỳ.

Dù tên hôn phu Vinh Y Tiếu biết được thì sao chứ? Cũng cắn răng mà chấp nhận, thậm chí tôn thờ Trần Giai Linh ấy chứ.

Chưa kể chỉ cần có con với vị Chiến thần kia… điều này chắc chắn lợi mà không hại.

“Chúng ta vẫn có thể… Chỉ cần Ngài đồng ý… tôi không cần thân phận.” Trần Giai Linh mím môi.

Dù sao trước giờ cô ta chưa từng chủ động.

Hôn nhân gia tộc là sắp đặt, nên bản thân cô ta cũng hiểu, tình cảm là thứ phù phiếm.

Vì vậy nhiều năm qua cô ta luôn được người người săn đón, chưa từng mở lời chủ động với ai.

Kể cả vị hôn phu Vinh Y Tiếu kia.

Hắn ta cũng phải săn đón chiều theo ý cô ta. Mặc dù Vinh Y Tiếu cũng không hẳn có tình cảm với Trần Giai Linh, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, chuyện có thể chiều chuộng nâng niu người phụ nữ của mình điều dĩ nhiên hắn có thể làm được.

Mà Trần Giai Linh là ai chứ? Sao lại không hiểu điều này được.

Vậy dùng bản thân đổi lấy một đời vinh quang, không tốt sao.

“Trần tiểu thư à, cô nên suy nghĩ cho kỹ. Tôi chắc chắn không cho cô được thứ gì.” Trình Vũ nói xong mở cửa đi ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom