• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (9 Viewers)

  • Chương 196-200

Chương 196

“Ông Hồ, để tôi.” Trợ lý Bác nói xong thì nhanh chóng di chuyển.

Hắn ta dù sao cũng biết chúng công phu, nếu như so ra thì có thể nói là hiếm có đối thủ. Chỉ là hôm nay hắn xui xẻo, gặp phải đối thủ mạnh.

Rắc.

Rầm.

Tiếng xương gãy vang lên, đám vệ sĩ cùng Hồ Lâm hoảng hốt.

Đám vệ sĩ kia cùng lắm bị đánh nặng tay một chút, hơi choáng váng, nhưng không ai bị thương nặng.

Hữu Thủ tấn công chuẩn xác, không có chút sai sót.

Nhưng với tên trợ lý Bác này, Hữu Thủ là cố ý, anh ta muốn phế đi cái tên dám sỉ nhục Long chủ.

“Xem nào. Thật đáng thương.” Hồ Cửu nói một câu.

Trợ lý Bác vừa di chuyển đã bị Hữu Thủ nhanh chóng dùng hết lực đá vào chân trái, vì lực đạo quá mạnh nên chân trợ lý Bác xem như gãy vụng, hắn ta chịu một kích này cũng xem là đem bao nhiêu công phu phế bỏ.

“Á…” Hắn ta đau đớn hét lên.

Ánh mắt thù hận nhìn về phía Hữu Thủ, lại nhìn thấy ánh mắt như atula của Hồ Cửu thì hơi rùng mình.

Hắn có cảm giác bản thân xong đời rồi.

“Hừ, phản rồi! Mày lại dám ra tay với Hồ gia.” Hồ Lâm chĩa tay về phía Hồ Cửu mà mắng.

Từ trước tới giờ ông chưa từng chịu qua cảnh mất mặt như thế này.

“Ông già, hở ra là Hồ gia, Hồ gia thì sao chứ? Hồ gia là cái thá gì? Tôi khinh, ông còn sỉ nhục anh Hồ Cửu tôi không khách khí với ông đâu.” Hữu Thủ tức giận lên tiếng.

“Hữu Thủ, đừng vội.” Hồ Cửu ban đầu cũng là niệm một chút tình nghĩa ở người mẹ đã mất kia, nên mới không vội tính tới Hồ gia.

Xem ra bọn họ đã không nể tình, anh cần gì suy nghĩ cho họ.

Cũng tốt! Một lần giải quyết, anh từng nghĩ sau này chỉ cần họ không động vào anh, tuyệt đối anh không động vào họ.

Chỉ là lần này, Hồ gia kia cảm thấy bản thân quá cao quý rồi, có thể chà đạp thì chà đạp, có thể lộng hành thì lộng hành.

Từ khi nào người xuất thân từ đại gia tộc thì cho mình cái đặc quyền được phép đứng trên đầu người khác mà chỉ bảo?

Hồ Cửu tuy thân là Chiến thần, thân phận vô cùng cao quý, quyền lực trong tay cũng hơn gấp vạn lần đám người đại gia tộc.

Nay lại thêm thân phận Long chủ, thế lực ngầm áp đảo một phương lại càng làm cho thân phận của anh tôn quý vô cùng.

Nhưng vì lăn lộn nhiều năm anh biết được mạng sống quý giá thế nào, cũng biết được dù thế nào là trân trọng, kẻ đáng chết kẻ đáng sống, anh cũng nhìn rõ trong mắt.

Mà bọn người đại gia tộc, từng người một cứ thế lại ức hiếp áp bức những người yếu thế.

“Tôi muốn xem, một mình ông, không vệ sĩ, không tên trợ lý ngu ngốc kia. Ông làm gì được tôi.” Hồ Cửu nhìn thẳng mắt Hồ Lâm nói.

Hồ Lâm tức giận đến chấn động.

Ông ta nhìn xung quanh quả thực vệ sĩ cũng không còn đủ sức chống trả, mà trợ lý Bác dường như bị gãy tay nằm đau đớn.

“Mày… mày… muốn gì?” Hồ Lâm tuy trong lòng lo sợ nhưng vẫn giả vờ trấn định.
Chương 197

“Muốn? Thứ tôi muốn nhiều lắm, ông cho được sao?” Hồ Cửu mỉa mai cười.

Anh biết rõ bọn người này từ lâu sống trong nhung lụa đã quen, cũng chỉ là có tí quyền chức, có tí tiền của, thuê vệ sĩ, thuê người làm, sau đó lại vênh mặt đi ức hiếp người.

Bao nhiêu kẻ thực sự có năng lực chứ.

“Hừ, mày chỉ là một đứa con hoang, một đứa cháu có lai lịch đáng xấu hổ. Mày nghĩ mày đụng tới tao thì sẽ yên sao?” Hồ Lâm đứng thẳng người, bao nhiêu khí chất uy hiếp người đều trổ ra.

Ông ta không tin Hồ Cửu dám động vào ông ta.

“Tôi sẽ không động vào ông. Nhưng anh ta thì có.” Hồ Cửu nhìn qua Hữu Thủ.

Anh cười nhếch mép vào thẳng căn biệt thự Nhật Hạ.

Mà bên ngoài Hữu Thủ bận rộn xử lý đám người kia.

Hồ Cửu đứng trước cửa biệt thự, cảm giác vẫn có chút lúng túng, nhưng anh biết có những chuyện cần phải đối mặt.

Anh còn chưa kịp mở cửa thì Lục Thạc đã mở cửa.

“Anh… sao không vào?” Lục Thạc bất ngờ hỏi.

“Anh cũng đang định… chỉ là… em mở cửa trước.” Hồ Cửu gãi gãi đầu nói.

Lục Thạc cũng có chút bối rối, cô muốn cùng anh cắt đứt mọi quan hệ, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy khó tả.

“Vào nhà đi.” Lục Thạc dịu giọng nói.

Dù sao Hồ Cửu cũng đi nhiều ngày rồi, cô biết có lẽ chuyện cô muốn chấm dứt cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này đã làm anh đả kích.

Nhưng cô cũng không thể ép mình hơn được nữa, dù sao thì anh cũng không thể đem lại cảm giác an toàn ấm áp cho cô.

Mà cái gọi là tình cảm đã bay biến qua nhiều năm rồi, giờ còn lại có lẽ là gượng gạo cùng nhau.

“Cha…” Hồ Cửu lên tiếng chào Lục Chỉ.

Nhìn chàng trai trước mặt Lục Chỉ cũng có chút tiếc nuối, thật ra nhiều năm trước Lục Thạc lấy anh cũng xem như là trèo cao.

Anh khi đó phong quang vô hạn.

Nhiều năm qua, ông biết anh khổ sở, cũng biết anh làm mọi thứ vì ông cùng con gái.

Nhưng một người cha, ông không thể không ích kỷ, ít nhất là vì con gái mình, vì hạnh phúc cả đời của Lục Thạc.

“Chuyện hai đứa… cha đã biết.” Lục Chỉ thẳng người lên tiếng.

Hồ Cửu hơi khựng lại nhưng cũng ngồi phía đối diện.

“Mọi thứ của con, ta cùng Lục Thạc sẽ để lại cho con. Chúng ta rất biết ơn con trong thời gian qua.” Lục Chỉ tiếp tục nói.

Ông biết nếu để Lục Thạc nói ra sợ rằng sẽ là những câu đau lòng, ông cũng là một người đàn ông.

Ông hiểu rõ, nếu là người con gái mình thương yêu nói ra lời lạnh nhạt, sợ rằng không chỉ là đau lòng không thôi.

Rầm

Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng động lớn.

Hồ Cửu hơi nhíu mày.
Chương 198

“Cha… chờ con một chút.” Anh nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi, Lục Chỉ có cảm giác mất mát, ông cảm thấy có lẽ nếu bỏ lỡ Hồ Cửu sẽ là mất mát to lớn của ông cùng con gái.

“Cha… chờ con một chút.” Anh nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi, Lục Chỉ có cảm giác mất mát, ông cảm thấy có lẽ nếu bỏ lỡ Hồ Cửu sẽ là mất mát to lớn của ông cùng con gái.

“Lục Thạc, con có chắc muốn ly hôn? Hồ Cửu cũng xem như là người tốt.” Lục Chỉ lúc này muốn hỏi rõ con gái mình.

“Cha, con biết anh ấy tốt. Chỉ là con đã không còn yêu anh ấy nữa, có lẽ lúc đó đã không yêu.” Lục Thạc nhìn theo hướng ánh mắt của cha.

Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm gì đó không hay.

“Tùy con vậy.” Lục Chỉ cũng không nói nữa.

Ông biết đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

Dù sao ông cũng không thể ở với con gái cả đời, cũng không thể yên tâm giao cho kẻ lông bông.

Bên ngoài, Hồ Cửu nhìn thấy Hồ Lâm đang chĩa súng vào người Hữu Thủ.

“Dùng súng? Ông được quyền sao?” Hữu Thủ cắn răng nói.

Hồ Lâm ngẩn người, nhìn phía Hữu Thủ và Hồ Cửu.

Phải biết rằng dù là người của đại gia tộc, nếu bất kỳ ai muốn sở hữu vũ khí đều phải qua phê duyệt nhiêu bước quy định.

Trên thực tế, dù là ai thì cũng rất khó sở hữu súng.

Hồ Lâm nhờ quan hệ lách luật mà có thể có được một khẩu súng, người kia cũng dặn dò ông phải cẩn thận.

Vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến, chỉ dùng khi bảo vệ tính mạng, lúc đó người kia mới có thể giúp ông được.

Mà lúc này, tuy tính mạng ông vẫn chưa bị sao, nhưng ông ta lo lắng Hữu Thủ sẽ làm gì mình nên đã dùng súng.

Dù sao cũng đã có người chống lưng, tốt chút tiền cũng không sao, huấn hồ trong mắt ông ta Hồ Cửu cùng Hữu Thủ chỉ là kẻ có chút thực lực làm ăn phi pháp.

Hoặc là đang đầu quân cho tên đầu gấu nào đó mà thôi, nhìn tác phong của bọn họ không hề đứng đắn.

“Hừ, mày… vậy mà cũng có súng.” Hồ Lâm ngỡ ngàng.

“Ông chẳng phải thích chơi nó sao? Tôi cho ông chơi đủ.” Hồ Cửu cũng không nói nhiều.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba phát liên tiếp nhưng là anh cố ý bắn dưới chân ông ta cùng trợ lý Bác, anh không có ý định bắn vào người họ.

Dù anh hận họ, nhưng cũng sẽ không dùng cách tiêu cực này, ít nhất bọn họ phải nếm trải qua mùi vị thống khổ.

“Đúng là đồ ngu ngốc. Mày nghĩ người như mày có thể dùng súng sao? Mày đủ tư cách?”

Hồ Lâm hống hách lên tiếng, súng đối với những kẻ đi đêm đã khó, nay còn trong tay đám người Hồ Cửu.

Ông ta không lo lắng, vì bọn người thế giới ngầm hay giang hồ có súng cũng là bình thường, nhưng chỉ là dừng ở mức thanh trừng nhau.

Trong khi đó Hồ Lâm là người đại gia tộc, chỉ cần ông có chuyện thì Hồ Cửu cũng không sống được.
Chương 199

“Đủ hay không, cũng không tới lượt ông nói.” Hồ Cửu nhìn Hồ Lâm, ánh mắt chán ghét hiện lên vẻ khinh thường.

Hồ Lâm vẫn đứng vững, ông ta không phải không sợ ba tiếng súng kia, mà ông ta biết Hồ Cửu đang hù dọa.

Đoàng!

“Á…mày…”

Hồ Lâm đau đớn ôm cánh tay.

Hồ Cửu nhắm chuẩn bắn vào bả vai trái của ông ta, máu cứ thế tuôn ra, đau đớn muốn chết.

“Ừm… vẫn chuẩn…” Hữu Thủ tấm tắc.

“Cậu xem đi, sau này cần mang theo súng rồi.” Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ nhắc nhở.

“Vâng.”

Súng từ miệng họ cứ như đồ chơi, hoặc đồ trang trí, nói có là có, nói mang theo là mang theo.

Hồ Lâm đau đến hoa mắt, nhìn hai người Hồ Cửu.

“Mày…”

“Haizzz. đau thế thì nên đi viện, sao nhiều lời vậy nhỉ?” Hữu Thủ hất mặt nói.

“Chúng mày đợi đấy. Tao sẽ gọi người đến. Quá ngông cuồng.” Hồ Lâm gọi cho ai đó.

Hữu Thủ định bước lên hành động, nhưng bị Hồ Cửu ngắn lại.

“Tôi cũng muốn biết ai là người đã tiếp tay cho họ dùng súng thế kia. Thảo nào bọn người đại gia tộc lại có thể không sợ ai như vậy.” Anh nói xong còn nhìn phía Hồ Cửu.

“Tôi khuyên ông nên đi bệnh viện gấp. Chờ ông gọi xong cuộc gọi này có lẽ ông mất máu vì chết rồi, lại không nhìn thấy tôi quỳ xuống cầu xin ông.” Hồ Cửu cũng nhìn Hồ Lâm nói.

Nói xong anh quay người vào lại biệt thự, mặc kệ mọi thứ bên ngoài.

Hữu Thủ nhìn bóng dáng của Hồ Cửu, lại thở dài không thôi.

Bộ dạng kia của Hồ Cửu nếu đặt ở Bạch Thố thì tốt biết mấy, anh ta cảm thán một chút.

Sau đó Hữu Thủ quay sang nhìn Hồ Lâm, anh ta biết rõ Long chủ sẽ không dễ dàng tha cho họ.

“Xem như hôm nay ông may mắn.” Hữu Thủ nói xong thì lên xe đi thẳng.

Hồ Lâm cùng trợ lý Bác cũng được một nhóm người đưa vào bệnh viện.

Trong biệt thự,

Hồ Cửu lại quay về ghế ngồi với Lục Thạc.

“Anh có súng?” Lục Thạc nghi ngờ hỏi.

“Ừ.” Hồ Cửu nhìn cô đáp.

“Vừa rồi… là người Hồ gia.” Lục Thạc nhìn thấy mọi thứ, chỉ là quá hoảng sợ.

Cô cũng không thể ra mặt, mà điều chính yếu là cả hai bên đều có súng.

“Anh có biết súng là vũ khí hạn chế?” Lục Thạc căng thẳng hỏi.

“Anh biết.” Hồ Cửu cũng thành thật đáp.

“Chỉ là anh được phép dùng.” Anh nói tiếp.

….

Lục Thạc im lặng.
Chương 200

Tuy cả hai ngồi đối diện, nhưng dường như đây là khoảng cách rất xa.

Chiếc bàn chưa tới một mét lại làm cho họ xa nhau đến vậy.

“Việc ly hôn…” Lục Thạc cuối cùng cũng lên tiếng.

“Anh đồng ý! Chỉ cần em thoải mái.”

“Nhà xe, hay bất kỳ thứ gì ở đây đều là của em. Nhiều năm như vậy, em chịu khổ rồi, em xứng đáng có nó.” Hồ Cửu dứt khoát nói.

Anh cũng nghĩ thông suốt rồi, có thể tạm xa nhau một chút cũng tốt. Anh cũng muốn Lục Thạc có cuộc sống hạnh phúc.

“Này…” Lục Thạc trong lòng hơi mất mát, có chút áy náy.

“Xem như là điều kiện ly hôn đi. Thủ tục thế nào em cứ hoàn tất, anh sẽ theo, nếu em không đồng ý, anh sẽ không ký tên.” Hồ Cửu dịu dàng nói.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã, có lẽ đây là điều tốt.

Sau chuyện vừa rồi, anh cũng cảm thấy, xa cô cũng là muốn tốt cho cô, dù sao cuộc sống của anh quá nguy hiểm.

Ngày nào anh chưa làm cho đám người kia biết sợ, ngày nào mọi thứ chưa yên ổn, thế lực hắc bạch còn lẫn lộn chưa có trật tự, thì anh sợ rằng sẽ không chu toàn cho cô.

Anh sẽ xây dựng một đế chế, mà có thể bảo vệ tất cả mọi người anh quan tâm, lúc đó anh sẽ quay lại.

Lòng anh đã quyết, Hồ Cửu nhìn Lục Thạc, thấy ánh mắt khó xử của cô.

“Cứ vậy đi. Có chuyện gì cứ gọi anh.” Hồ Cửu đứng lên định đi.

“Anh.. có chỗ ở sao?” Lục Thạc lên tiếng.

“Có. Phía Tây.” Anh cũng không nói rõ là chỗ nào.

“Tôi… xin lỗi.” Lục Thạc ấp úng nói.

“Em không có lỗi.” Hồ Cửu nói xong thì đi thẳng .

Lục Thạc nhìn theo bóng lưng cương nghị của anh.

Cô tự lẩm bẩm: “Mình sai rồi sao?”

Có lẽ mãi về sau cô mới biết mình sai lầm dường nào.

Trong bệnh viện, Hồ Lâm cùng trợ lý Bác được nhanh chóng đưa vào điều trị đặc biệt.

Hồ Tiêu nghe tin Hồ Lâm bị thương cũng nhanh chóng đi đến thăm dò tình hình, nhìn qua có vẻ như Hô Tiêu quan tâm cho chú mình.

Thật ra hắn ta quan tâm chính là ai có can đảm dám hành hung người Hồ gia, còn có lòng hắn ta muốn thấy bộ dạng Hồ Lâm chật vật.

Trước giờ Hồ Lâm luôn làm việc cẩn thận, chưa lần nào hoàn toàn thất bại như hôm nay.

Hồ Tiêu vô cùng tò mò.

“Chú… chuyện này…” Hồ Tiêu nhìn thấy vết thương của Hồ Lâm cùng trợ lý Bác, vô cùng bất ngờ.

“Không sao.” Hồ Lâm lạnh nhạt nói.

Dù sao đây là lần đầu tiên ông ta thảm hại như vậy, mà còn là thảm hại dưới tay một tên giang hồ không ra gì kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom