• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (6 Viewers)

  • Chương 186-190

Chương186: Lộ Diện Sự Thật

Cuối cùng thì vợ anh cũng không giữ được, lòng tốt của anh bị người ta chà đạp.

Hữu Thủ nhìn Hồ Cửu, cũng hiểu được sự giận dữ của anh xuất phát từ đâu.

Trên chiến trường, có một lần kẻ thù tàn nhẫn dùng con nít làm chiến binh, họ biết Chiến thần sẽ không bao giờ giết trẻ em.

Tuy bọn họ hơi vất vả, nhưng cũng không làm hại đứa bé nào.

Khi truy hỏi, những đứa trẻ ngây thơ chỉ đơn giản nói.

“Vì họ cho chúng em cơm… Nói chúng xem đây là trò chơi.



Đám người đó lợi dụng sự ngây thơ của con nít, thật sự là không bằng cầm thú.

Cho nên khi thấy đứa bé ngây thơ kia, Hồ Cửu động chút lòng ấm áp, mà bé lại không cha mẹ, làm cho Hồ Cửu đồng cảm.

Dì Thẩm số khổ, cũng là bị Hồ gia hành hạ, gia cảnh không khá gì, đi làm giúp việc.

Nếu không phải Hồ Cửu cùng Hữu Thủ chiếu cố, e rằng…

“Bạch Thố, tôi thất vọng về cô.



Hữu Thủ lúc này lắc đầu lên tiếng.

Mà vì nhiều chuyện dồn dập, quá gấp Hữu Thủ cũng chưa nói cho Túc Trì biết chuyện Bạch Thố chính là nội gián của gia tộc bí ẩn.

Nên khi nghe Hồ Cửu nói vậy, Túc Trì kinh ngạc không nói được thành lời.

Bạch Thố nghe nhắc tới Bạch Long thì lùi lại vài bước, cảm thấy không thể tin được.

Làm sao Hồ Cửu biết tường tận như vậy.

“Không thể! Sao có thể? Là dì Thẩm nói…”

Cô vô thức ôm miệng kinh ngạc.

“Dì Thẩm? Thì ra cô cho rằng dì Thẩm nói chuyện này.



“Bạch Thố à, tôi đã nói có tật giật mình, chuyện của tôi và dì Thẩm không hề liên quan gì tới cô.



Hồ Cửu lúc này mới sáng tỏ, thì ra Bạch Thố ngăn dì Thẩm là vì chuyện này.

‘Bà ta là người giúp việc, cái gia tộc chó má của cô thì làm sao bà ấy biết chứ? Cô đề cao cha cô quá rồi.



Tuy là bị Hồ Cửu nói lời khó nghe nhưng Bạch Thố vẫn nhẫn, cô biết lần này do cô.

“Cô nhìn đi, một bà già, một đứa con nít.

Họ làm gì cô.



“Tôi đã cho cô cơ hội! Đi hoặc tôi tống cô về chỗ Bach Cư để ông ấy tự giải quyết.



Hồ Cửu nói xong cũng không nhìn Bạch Thố.

Mà Túc Trì cũng hiểu ra sự việc, anh ta nhìn cô đau lòng, quả thực anh có tình cảm với cô, vì ngại cô có tình cảm với Hồ Cửu nên chưa bao giờ nói.

Vậy mà…

Bạch Thố lại là ‘chuột’.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của mọi người nhìn mình, Bạch Thố đau lòng, cô biết mình mất tất cả.

Chỉ có thể thất thiểu rời đi.

“Hữu Thủ, gọi bác sĩ giỏi nhất đi.

Tôi muốn chắc chắn dì Thẩm không có chuyện gì.



Nói xong Hồ Cửu quay về phòng chờ của cậu bé, nhìn đứa bé ngủ an yên, lòng Hồ Cửu có chút ấm áp.

“Chiến thần, Bạch Thố thật sự là…”

Túc Trì vẫn muốn hỏi rõ.

“Không thấy sao? Tôi đã từng gạt các cậu?”

“Tôi…”

“Túc Trì, có những lúc, tôi còn bị bề ngoài đánh lừa.

Chỉ là chúng ta nên biết, nên nhìn nhận, mọi thứ không như chúng ta muốn thì phải chấp nhận, không nên chấp nhất.



Nói xong Hồ Cửu quay về chỗ chờ.

Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn.

Cho tới gần khuya, đèn báo của phòng phẫu thuật mới tắt đi.

“Bác sĩ… dì Thẩm sao rồi.



Hồ Cửu đứng bật dậy, nhanh chóng hỏi tình hình.

Có lẽ anh lo lắng cho dì Thẩm là thật lòng, đứa bé kia nếu không có dì Thẩm sẽ ra sao.

Ngoài ra, chuyện của mẹ anh… anh vẫn muốn biết rõ.

“Đã ổn định, đã qua cơn nguy hiểm.



Nghe vậy Hồ Cửu thở phào.

Mà mọi người khi thấy bộ dạng này của Hồ Cửu thì có chút lạ lẫm, trước giờ Hồ Cửu không gấp gáp tới vậy.

À không, trừ chuyện Lục Thạc thì không gấp như vậy.

Mà lúc này, Hữu Thủ nhận điện thoại…

Không rõ đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt anh ta tái đi.

Túc Trì thấy lạ liền quan tâm hỏi han.

“Có chuyện sao? Sao im rồi.



Hữu Thủ không biết nên nói sao, nhưng mà chuyện này có chút khó nói.

“Lục Thạc… hủy hôn… bỏ đi rồi.



“Cái gì?”

Túc Trì bất ngờ muốn hét lên.

Hữu Thủ nhanh tay bịt miệng anh ta lại.

Anh ta nhớ tới hôm qua vừa mới nói nhiều hơn vài câu, sao giờ lại là hủy hôn.

Nếu Long chủ biết, e rằng anh ta không bị đánh què cũng bị phạt nặng.

“Cậu gây họa à?”

Nhìn vẻ mặt của Hữu Thủ, thì Túc Trì đoán được có lẽ anh ta đã gây chuyện mới ra nông nỗi vậy.

“Tôi không…”

“Còn không mau đi tìm Lục Thạc đi!”

Nhìn bộ dạng ngáo ngơ của Hữu Thủ, Túc Trì không chịu được mà giục.

Hữu Thủ chỉ chỉ về phía Hồ Cửu.

“Phải nói…”

“Cậu đi nhanh, tìm ra Lục Thạc trước, tôi sẽ nói.



“Nhưng…”

“Nhưng nhị gì nữa… Lục Thạc là mối quan tâm của Long chủ, tìm không ra mới là cậu tự đi cầu nhiều phúc đi.



Bọn họ bị chuyện Lục Thạc dọa sợ, cũng quăng chuyện Bạch Thố ra sau đầu.

Nhìn Hữu Thủ chạy đi như bay, Túc Trì lắc lắc đầu, sau đó cẩn trọng đến gần Hồ Cửu.

“Anh Hồ Cửu…”

‘Có chuyện?”

Mỗi lần có chuyện thì đám người này đều xưng thân mật là ‘anh Hồ Cửu’, còn có gì nhận không ra sao.

“À… là Lục Thạc…”

“Cô ấy làm sao?”

Hồ Cửu nhíu mày nhìn Túc Trì.

“Thật ra cô ấy rất khỏe, chỉ là… cô Lục hủy hôn, sau đó bỏ đi đâu chưa rõ.



“Cái gì?”

Nghe tin này Hồ Cửu ngẩn người.

“Sao lại hủy hôn?”

‘Này… hỏi cô Lục, chứ tôi không biết.



Túc Trì buộc miệng trả lời.

Anh ta làm sao biết, thực sự còn chưa biết đầu đuôi ra sao.

“Hữu Thủ vừa rồi là đi đâu.



“Đi tìm cô Lục.



Hồ Cửu tức giận.

“Cậu ở đây, khi nào dì Thẩm tỉnh dậy và ổn định thì gọi tôi ngay.



Nói xong Hồ Cửu rời đi.

.
Chương187: Bị Bắt

Nhưng Hồ Cửu vừa tới sân bay, anh muốn đến thành phố Gia tìm Lục Thạc, thì lúc này Hữu Thủ đã gọi đến.

“Anh Hồ Cửu… Cô Lục, cô ấy…”

Hữu Thủ không biết mở lời như thế nào, Lục Thạc đã đến phương Bắc, mà dường như là đi tìm Hồ Cửu thật sự.

Không lẽ lời nói của anh buổi tối đã có tác động tới cô?

Hay là Hào Danh Đạt lại làm gì rồi?

Mà điều này xem như không đáng nhắc tới, chuyện Hữu Thủ khó nói hơn là…

“Nói nhanh, đừng có cái kiểu ậm ừ đó.”

Hồ Cửu có chút nôn nóng cùng tức giận.

Nghe giọng nghiêm trọng như vậy thì Hữu Thủ cũng không dám chần chừ.

“Cô Lục đến phương Bắc tìm anh… Nhưng mà…”

“Vào vấn đề chính đi.”

Hồ Cửu nghe được Lục Thạc đi tìm anh thì trong lòng nhộn nhạo không thôi.

Khi nghe tới từ ‘nhưng’ của Hữu Thủ thì tâm anh lại dấy lên dự cảm không lành.

“Cô Lục dường như bị ai đó đưa đi..

hoặc là bắt cóc… Theo như ban đầu thì điểm đến là phía Đông.”

“Lại là phía Đông?”

Hồ Cửu nhíu mày.

Thật đúng lúc, anh ở đây còn chưa ấm chỗ, thiếu chút nữa là biết được chân tướng sự việc năm đó.

Giờ thì hay rồi, dì Thẩm vẫn còn đang trong quá trình điều trị, còn Bạch Thố vừa đi, Lục Thạc hủy hôn, lại bị đưa đến phía Đông.

Xem ra gia tộc bí ẩn kia đã không kịp chờ nữa rồi.

“Gọi Lão Lý chăm sóc thằng bé cùng dì Thẩm, tôi đến phía Đông trước.

Các cậu sắp xếp xong việc ở đây thì đi tới hội họp cùng tôi.”

Nói xong Hồ Cửu cúp máy.

Giọng nói của Hồ Cửu làm cho Hữu Thủ cảm thấy lần này xem ra không còn đơn giản như lần trước.

Mất hơn hai tiếng, đã là sáng sớm hôm sau, Hồ Cửu đã có mặt ở căn cứ phía Đông.

Vì vùng này giáp biển, khí hậu có chút gắt, Thanh Ngũ vì nhận tin đột ngột nên đã cho người liên tục thám thính tìm kiếm tung tích của Lục Thạc.

“Vẫn chưa có?”

Hồ Cửu vào vị trí trung tâm, nhìn sơ đồ mà Thanh Ngũ đã bày sẵn.

“Chưa có.

Nếu có tung tích sẽ lập tức báo với anh ngay.”

Thanh Ngũ cũng vã cả mồ hôi rồi.

Gì chứ?

Lục Thạc kia là vợ, là người mà Hồ Cửu quan tâm nhất.

Nếu cô Lục này mà có chuyện, e rằng Hồ Cửu càng không cần nghĩ trước tính sau, mà đại khai sát giới.

Có thể lắm đó!

Nhìn Hồ Cửu thế kia, Thanh Ngũ cảm nhận được sát khí nặng nề bao trùm.

“Căn cứ của bọn gia tộc bí ẩn ở đâu?”

Anh vừa nói vừa nhíu mày quan sát bản đồ cùng sơ đồ trước mặt.

“Theo điều tra, Liêm gia nằm ở vùng trung tâm này, họ chuyên làm nghề hàng hải cùng khai thác thủy sản.”

“Tôi nghĩ nếu Liêm gia làm việc cho gia tộc bí ẩn, vậy thì… gia tộc này không thể ở xa được.”

Hồ Cửu nhìn các phân tích có sẵn trong mấy ngày qua của Thanh Ngũ, quan sát địa hình cùng tình hình kinh tế, chính trị dạo gần đây ở khu vực này.

“Thế lực ngầm của bọn họ ở đâu?”

“Cũng là nằm thành vòng tròn bao quanh khu trung tâm của Liêm gia.”

Thanh Ngũ nhanh chóng vẽ ra một vòng trên sơ đồ bối cảnh.

Nhìn lướt qua sơ đồ này, Hồ Cửu chợt nhớ gì đó.

Lần trước anh nhớ Bạch Thố có dùng một mùi hương rất dễ chịu.

“Ở đây có nơi nào chuyên sản xuất hương sen, nước hoa liên quan tới sen, hoặc gì đó có mùi hương sen?”

Hồ Cửu nhớ rõ, mùi hương đó thanh khiết vô cùng, đó là hương sen trắng, chính là sen trắng.

Anh còn định hỏi cô ta hương này ở đâu để tặng cho Lục Thạc, chỉ là chưa có cơ hội.

“Sen? Ở đây không có nơi nào sản xuất nước hoa, mà khí hậu cũng không thể trồng được quá nhiều sen…”

Nhưng sau đó như nghĩ ra gì đó, Thanh Ngũ chợt nhớ.

“Nhưng có một làng nhỏ ở ngoại ô, cách khá xa khu trung tâm.

Nơi này cũng chỉ là làng quê bình thường.

Tôi cũng chưa từng tới, chỉ là nghe nói ở đây người dân trồng rất nhiều sen.”

“Tuy số lượng không lớn, nhưng cả làng chỉ có sen…”

Chợt Thanh Ngũ nhận ra mình đã bỏ qua điểm quan trọng.

“Xin lỗi anh Hồ Cửu, tôi sẽ nhanh chóng cho người tới đó.”

“Tôi đi cùng!”

Hồ Cửu quyết định sẽ đích thân tới đó.

Bọn người kia đưa Lục Thạc đi suy cho cùng cũng chỉ muốn trực diện ra mặt cùng anh mà thôi.

“Nhưng Hữu Thủ cùng Túc Trì vẫn chưa tới…”

Thanh Ngũ hơi lo lắng, dù sao ở đây vẫn là đất của bọn người gia tộc bí ẩn.

Làm sao có thể nói là an toàn tuyệt đối.

Huống hồ bọn họ còn giữ Lục Thạc.

“Để người báo cho họ địa điểm, cho họ tới sau đi.”

Nói xong Hồ Cửu cũng dứt khoát lên xe.

Trên xe, Thanh Ngũ liên tục mở định vị để rà soát, nhưng quả nhiên, khi vào gần làng này, định vị và hệ thống điện tử hầu như khó mà liên lạc được.

“Hừ, trò vặt.”

Nói xong, Hồ Cửu tự tay nối lại các dây kết nối.

Thiết lập một loạt tín hiệu lệnh truyền rất lạ, Thanh Ngũ cũng thấy không hề quen mắt.

“Hệ thống liên lạc nội bộ.”

Thanh Ngũ nhận ra sau khi nó hoạt động.

Đây là một hệ thống liên lạc nội bộ, dù là thiết bị gì đi nữa cũng không phá vỡ được sóng truyền này.

“Hữu Thủ và Túc Trì sẽ nhận được sao?”

Hồ Cửu cười nhìn Thanh Ngũ.

“Họ tới ngay thôi.”

“Tín hiệu này khá lạ.”

‘Đưa tôi xem”

Nhìn vào màn hình định vị, Hồ Cửu cười âm hiểm hơn, không khí xung quanh lạnh vô cùng.

“Ngôi làng mà cậu nói bình dị, bình thường lại có ẩn boom năng lượng mạnh đấy.”

Nếu như những quả boom này nổ hoàn toàn, e rằng trong phạm vi bán kính năm cây số đều sẽ ảnh hưởng, mà khu vực này chỉ toàn người dân.

Không nghĩ cũng biết hậu quả thế nào..
Chương188: Giáp Mặt Bạch Long

Thanh Ngũ nghe xong cũng hơi run rẩy, quả thực dù là quân nhân nhưng nhiệm vụ của anh ta trước giờ chỉ là bảo vệ thành phố Gia.

Mà các thành phố như thế thì lấy đâu ra chiến tranh hay boom mìn gì chứ.

Chưa kể, đây lại là vũ khí hạng nặng.

Theo kiến thức lý thuyết Thanh Ngũ có được, bom này sức công phá khá lớn.

Nhưng làm cách nào bọn họ có thể đưa chúng vào được làng, lại bố trí được lượng lớn như vậy.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Có phải nên quay về căn cứ bàn tiếp?”

Thanh Ngũ càng lo lắng hơn.

“Không kịp!”

Hồ Cửu lắc đầu.

Anh biết nếu như gia tộc kia đã có chuẩn bị thì bọn họ đã biết sự hiện diện nhóm người của anh.

Bây giờ quay về thì chẳng khác nào rút dây động rừng.

Cơ bản bọn người kia cũng chưa biết là anh và người của anh đã biết nơi này có bom.

Xem ra còn có cơ hội tìm và vô hiệu hóa số bom chết tiệt kia.

“Thanh Ngũ, quân nhân ở khu vực phía Đông có thể điều động là bao nhiêu.”

Hồ Cửu chợt nhớ tới, ở từng nơi đều có lực lượng quân nhân tinh nhuệ, tuy nói tinh nhuệ nhưng họ thua xa quân đội cận chiến ở chiến trường.

Chỉ là có vẫn hơn không.

“Tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ giao cho cậu quân lệnh.

Cậu đem quân lệnh này tới Tổng chỉ huy khu vực phía Đông.”

Thanh Ngũ chăm chú nghe, căng thẳng đến mức không dám ngắt lời.

“Phải giao tận tay cho Tổng chỉ huy khu vực là Từ Chấn Nam, không được giao cho bất kỳ người nào khác.

Nhớ không?”

Thật ra, với Hồ Cửu việc đi ra sinh tử Chiến trường đã luyện anh một độ nhạy bén cao.

Chưa kể thân thủ phi phàm, anh có thể thoát khỏi là chuyện bình thường, chỉ là Lục Thạc, cùng những người dân xung quanh thì sao?

Họ vô tội, chưa kể bom được kích hoạt thì sức tàn phá này quá mức cao.

Đất đai, tài nguyên sẽ ảnh hưởng…

Người dân dù sống sót thì sao chứ?

Mất tất cả!

Hồ Cửu nhìu mày, xem ra anh đánh giá thấp Bạch Long rồi.

Ý định của Bạch Long không chỉ là cánh cửa kia, mà còn là… thâu tóm quyền chính trị mọi nơi.

“Được lắm! Có gan đem bom vào, thì cũng có gan nhận hậu quả.”

“Thanh Ngũ! Đưa được số bom đó vào chắc chắn mình gia tộc đó không làm được…”

Ánh mắt anh nói đến đây có vẻ tức giận, ẩn chứa sự tức giận cực độ, rồi nhìn Thanh Ngũ.

“Ý anh… quân ngũ có người… hỗ trợ!”

Thanh Ngũ cũng đoán ra.

Đừng nói là bom hạng nặng, loại vũ khí nguy hiểm như thế dù chỉ là loại thường khi di chuyển rất dễ phát hiện.

Chưa kể từ đâu mà có bom này?

Nếu mua từ bọn buôn vũ khí thì làm cách nào đem vào nếu không có quân đội hậu thuẫn.

“Cho nên, quân lệnh của tôi chỉ được được cho Tổng chỉ huy khu vực Từ Chấn Nam.

Không được cho ai khác biết, cậu biết làm gì rồi chứ?”

Hồ Cửu nghiêm trọng nói.

Thanh Ngũ gật đầu.

“Dừng xe!”

Hồ Cửu ra lệnh.

Cả một đoàn bốn chiếc xe dừng lại ở cổng làng.

“Để tôi một mình, các cậu quay về.”

“Nhớ! Nói rõ sự việc với Từ Chấn Nam.”

Hồ Cửu nói xong thì kéo cửa xe bước xuống.

“Nhưng…”

“Đi Đi! Đây là lệnh.”

Thanh Ngũ không còn cách nào phải quay về.

Không phải Hồ Cửu sợ gì, mà Hồ Cửu muốn Bạch Long tin tưởng, Hồ Cửu là tin chắc bản thân thắng nên mới một mình đi đến.

Bạch Long chắc chắn quan sát được, cũng sẽ để bọn họ đi.

Điều Hồ Cửu hy vọng lúc này chính là Hữu Thủ có thể đến kịp để cùng Thanh Ngũ gặp Từ Chấn Nam.

Tổng chỉ huy này là thuộc hạ của anh, chỉ cần Từ Chấn Nam biết chuyện, tự khắc sẽ biết cần làm gì.

Vị trí Tổng chỉ huy này cũng do một tay anh cất nhắc cậu ta.

“Anh là Hồ Cửu.”

Người thanh niên trước mặt anh vô cùng nho nhã, trên người phảng phất hương sen, nhìn có vẻ vô hại.

Nhưng ánh mắt của cậu ta lại lóe lên sự tự đắc.

“Nói Bạch Long, người cũng đã tới, đừng chơi trò trốn tìm.

Không hay đâu.”

Hồ Cửu nhíu mày nhìn người thanh niên kia, dĩ nhiên người này chính là Ngài Tuệ trong miệng của Bạch Thố.

“Anh Hồ Cửu quá mức nôn nóng rồi.

Ở chỗ chúng tôi, nên từ từ một chút sẽ tốt hơn.”

Ngài Tuệ cũng không yếu thế, cười nói bình thường.

Mà Hồ Cửu nhận ra, ở đây người dân trên người không hề có hương sen.

Nhưng những kẻ từ gia tộc bí ẩn lại có mùi hương này.

Đây có lẽ… không phải là hương chăng?

“Ồ, tôi vốn quen nhanh gọn thôi.

Không giống chủ nhân các người lắm, xem nào… hoặc là cậu để Bạch Long gặp tôi hoặc là… tôi dẫn cậu đi gặp Bạch Long.”

Từ “dẫn” này Hồ Cửu cắn chặt, ánh mắt híp lại vô cùng nguy hiểm, trên người là khí thế bức người.

Sát khí cuồn cuộn trào ra!

Ngài Tuệ dù xem như tự nhận bản thân tài giỏi, có căn cốt luyện trận pháp cùng thuật thủ ấn.

Chỉ là… đứng trước vị Chiến thần đại danh đỉnh đỉnh này, cậu ta không là gì cả.

Khí thế này bức cậu ấy lùi về vài bước.

Ngài Tuệ nhíu mày, xem ra người này quả thực lợi hại, bản thân không phải là đối thủ của Hồ Cửu.

“Mời anh Hồ Cửu đi theo tôi.”

Co được duỗi được mới là người khôn.

Ngài Tuệ tuy là kẻ tự cao, nhưng cũng biết điểm dừng, cậu ta biết Lục Thạc còn ở trong tay họ, thì Hồ Cửu cũng không thể làm gì.

Ngược lại bức ép Hồ Cửu ra tay chỉ rước thêm phiền phức.

Một căn phòng trúc thanh nhã theo kiểu cổ xưa, một người đàn ông trung niên mặc một bộ áo dài trắng, nho nhã thưởng trà.

Trong phòng trang trí bằng hoa sen tươi nở rộ, vô cùng thanh tịnh, cảm giác như không nhiễm bụi trần.

Hồ Cửu ung dung bước vào, tự do ngồi trước mặt người mặt áo dài trắng kia.

Trên bàn có vài ly trà đã pha sẵn, còn bốc khói.

Anh tiện tay nhấc một chung trà, nhấm nháp.

Tuy là tùy tiện nhưng phong thái cùng khí khái có thể nó là áp chế người trước mặt.

“Quả không hổ là Chiến thần.”

Bạch Long nhìn anh bằng ánh mắt thưởng thức..
Chương189: Cứu Lục Thạc

Hồ Cửu híp mắt nhìn người đàn ông đối diện, cũng không biểu hiện gì mấy, đặt chung trà xuống bàn.

“Trà thanh nhã, sen thanh tịnh… lẽ ra phù hợp với người có tâm lành mới đúng.”

Giọng nói trầm ấm có từ tính của Hồ Cửu vang vang cả căn phòng.

Hương sen phảng phất vô cùng dễ chịu, nhưng Hồ Cửu lại nhíu mày.

“Chình vì tâm chưa an, nên mới cầu được an.”

Bạch Long lắc lắc đầu cười, nói xong uống một chung trà.

“Bạch Long, không biết ông mời vợ tôi tới đây để làm gì?”

Hồ Cửu cũng không muốn dây dưa, một kẻ tìm nơi vô cùng thanh tịnh an yên làm nơi gây ra chiến tranh thì cầu an yên sao?

Đó là vì hắn chưa ở chiến trường, chưa nhìn thấy đống thịt bầy nhầy, chưa thấy được cảnh đồng đội vào sinh ra tử chết trước mặt mình.

Hắn cũng chưa từng chịu nổi đau người thân chia ly, càng chưa phải nếm trải sự tàn khốc trên chiến trường.

Vì vậy hắn mới có thể kéo những thứ bất tịnh kia vào nơi bình an như thế này.

“Vợ? Theo tôi biết cô Lục không còn là vợ cậu.”

“Vả lại, tôi là mời cô Lục, cô ấy cũng tự nguyện tới.”

Bạch Long nói xong lại quan sát Hồ Cửu, ông ta mong có thể tìm được sự dao động trên gương mặt của Hồ Cửu.

“Tôi đã hiểu tại sao Lão Hắc thất vọng về ông rồi.”

Nhưng trái với suy nghĩ của Bạch Long, hắn ta cho rằng Hồ Cửu sẽ có chút dao động, rồi không biểu cảm gì.

Đằng này, Hồ Cửu lại nhắc tới Lão Hắc.

“Liên quan gì Lão Hắc sao?”

Bạch Long hơi bất ngờ, có chút nhíu mày.

“Tôi luôn tự hỏi, sao Lão Hắc lại hà khắc với tôi? Tôi từng oán trách ông ta… chỉ là… nhờ ông, tôi hiểu… Lão Hắc là yêu thương tôi, vô cùng yêu thương tôi.”

Nói xong Hồ Cửu lại cười, một nụ cười thật sự phát ra từ chân tâm, làm cho Bạch Long khó chịu.

“Ấy, đừng vội khó chịu.

Tôi nghĩ người như ông sẽ tịnh tâm khá tốt.

Tiếc là… sen trắng không hợp với ông.”

Anh thở dài, làm như đáng tiếc.

“Chưa kể, Bạch Thố… con gái ông có lẽ bề ngoài thuần khiết như sen… nhưng bản chất… vẫn là bùn.”

Nói đến đây, Hồ Cửu nghiêm giọng, vô cùng uy áp, sát khí bắn ra bốn phía.

Mà Bạch Long khi nghe Hồ Cửu nói về con gái như vậy thì không nhịn được, ánh mắt cùng mang đầy sát khí, bắn về phía Hồ Cửu.

“Anh Hồ Cửu… sao anh có thể nói em như thế.”

Bạch Thố lúc này xông vào.

“Tôi nói sai sao?”

Hồ Cửu liếc cũng không thèm liếc, biểu cảm gương mặt không hề có chút dư thừa.

“Tự xem đi! Cái gì là tình cảm? Vô dụng.”

Bạch Long nghiêm nghị nói với Bạch Thố.

“Anh…”

Nhìn bộ dạng của Hồ Cửu, cô ta vô cùng đau lòng.

Từ hôm qua rời đi, cô nhận được tin Ngài Tuệ nói đã ‘mời’ Lục Thạc về làng sen.

Bạch Thố biết Lục Thạc là người quan trọng với Hồ Cửu, cô tức tốc về lại đây.

Tuy đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng mọi người cùng cha cô vẫn không muốn thả Lục Thạc.

Dù sao cuộc chiến nội bộ này thì liên quan gì tới người khác, cô không ngờ cha mình lại có thể lấy một người phụ nữ ra để uy hiếp người khác.

Trong lòng cô lúc này đặt ra nghi vấn, bao năm qua cô làm đúng rồi sao?

“Đừng nhìn tôi như thể tôi làm gì sai với cô! Bạch Thố à, không bùn thì không sen, có lẽ hiện tại cô chỉ là bùn, mà lẽ ra cô nên là đóa sen này mới đúng.”

Nói xong Hồ Cửu lấy ra cành sen trắng vừa chớm nở trên bàn trà, hương thanh khiết phảng phất, khiến tâm tình dễ chịu.

“Chỉ là cô đã chọn làm bùn… bùn là bùn, mà sen là sen.

Dù là bùn là thứ hỗ trợ cho sen, nhưng mãi mãi vẫn không thể là sen.

Mà cô đã chọn làm bùn nhão rồi.”

“Còn sen… nhìn đi, đây là thứ cô muốn?”

Hồ Cửu nói lời ẩn ý, nhìn sang Bạch Long.

Bề ngoài ông ta đạo mạo, nhìn thanh thuần, nhưng tâm tư lại chưa hề thanh thuần cả.

Mưu đồ cùng tham vọng của ông ta quá lớn, chiếm cả tâm ông ta.

“Tôi có gì sao? Chiến thần như cậu thì tốt sao? Nhìn đi, còn không bị quấn thân nhiều thứ? Còn không bị ràng buộc?”

‘Chỉ cần cậu có thể ủng hộ tôi, tôi cam đoan cậu được nhiều hơn bây giờ.”

Bạch Long lúc này cũng không ẩn thân dưới lớp hiền đức gì đó, ánh mắt sáng rỡ, toát lên sự tham vọng.

“Ông nói tôi sẽ có được nhiều hơn? Hay vẫn là sự quản lý của ông? Chiến thần vẫn chỉ là chuyển từ một Ban quản lý này qua ban quản lý khác.

Có gì khác nhau?”

Hồ Cửu cảm thấy nực cười.

Có phải đám người này bị quyền lực che mờ lý trí?

“Cậu đừng nói nhiều, đã đến đây hoặc là tham gia quyền lực với tôi hoặc là chết!”

“Chẳng phải ông nên đưa Lục Thạc ra, rồi nói câu cho hai người chết chung sao? Tôi có chết cũng muốn chết chung với cô ấy.”

Hồ Cửu nhíu mày nhìn Bạch Long.

“Hừ, đồ điên!”

Bạch Long không bắt kịp suy nghĩ của Hồ Cửu, nhất thời thốt ra.

“Anh Hồ Cửu, anh đi đi, đừng ở đây.”

Bạch Thố gạt nước mắt đang lăn dài, giục Hồ Cửu.

‘Không có Lục Thạc, tôi tuyệt đối không rời đi.

Còn phải nhổ tận gốc cái gia tộc này.”

Ánh mắt anh kiên quyết nhìn thẳng về phía Bạch Long.

“Lục Thạc… cô ấy ở ngoài rồi.

Em đã an bài, mau đi đi, một đường tới hồ sen, từ đó đi ra ngoài.

Đi đi!”

Nói xong Bạch Thố chắn trước cha mình.

“Bạch Thố! Đồ ngu ngốc! Con biết đang làm gì không hả?”

“Nhanh! Nếu không sẽ không kịp, dù sao xem như đây là nợ em phải trả cho anh.”

Ánh mắt Bạch Thố kiên quyết, nước mắt lăn dài.

Hồ Cửu nhanh chóng rời đi, bây giờ điều anh quan tâm chính là an nguy của Lục Thạc.

Anh không để ý nhiều như thế, huống hồ Bạch Thố cũng là con gái Bạch Long, sẽ không có nguy hiểm gì..
Chương190: Bạch Thố Vì Anh

Bạch Long nhìn thấy Hồ Cửu rời đi, bao nhiêu kế hoạch trong nháy mắt cứ như thế thành công cóc.

“Bạch Thố, con tránh ra, con có biết bản thân đang làm gì không hả?”

Ông ta rống giận.

“Cha à! Con thật lòng yêu anh ấy.”

‘Xem như vì con để anh ấy đi đi.”

Bạch Thố lên tiếng cầu xin.

“Huống hồ, chuyện chúng ta đang làm là đúng sao?”

Cô ngước ánh mắt đẫm nước mắt nhìn cha mình, lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô nghi ngờ.

Thật sự nghi ngờ sâu sắc!

Nhiều năm trước, cô cũng cho rằng cha đã chết, cô đau lòng đến chết đi sống lại, nhưng dưới cô còn em trai, trên có ông nội cùng mẹ.

Bản thân cô tự vấn phải cố gắng, nếu không thì mọi thứ cha hy sinh điều vô nghĩa.

Cho đến khi, cha của côi chủ động liên hệ với cô.

Lúc biết cha còn sống, cô mừng như điên, muốn báo cho mọi người.

Nhưng mà…

Bạch Long lại muốn cô giữ bí mật.

Vì để thuận tiện làm việc, Bạch Thố cùng Bạch Long lên kế hoạch để Hoàng Đàn phát sinh lòng tham.

Giam cầm Bạch Thố, tách rời với Bạch Cư cùng mẹ và em trai.

Quả thực, với thực lực của Hoàng Đàn không thể nào cầm chân Bạch Thố được.

Cứ như vậy nhiều năm qua, tuy Bạch Thố bề ngoài là bị Hoàng Đàn giam, nhưng thực chất là bị gia tộc bí ẩn cùng Bạch Thố dựng lên màn kịch này.

Nếu Hồ Cửu không cứu cô, thì bọn người gia tộc bí ẩn cũng có cách để Bạch Thố tiếp cận Chiến thần hoặc nhân vật nào đó tương đương.

Chỉ là… Bạch Thố may mắn vậy mà được gặp Chiến thần thật.

“Ngu ngốc.”

“Con không hiểu.

Đám người sâu mọt kia đạo đức đồi bại ra sao chứ? Con thấy sao?”

“Bà Cô của con Bạch Nhược, có biết vì sao thiếu chút nữa kết hôn với Lão Hắc mà lại ẩn cư không?”

“Ông nội con, Lão Hắc, cả con mãi mãi không biết….”

Bạch Long nhìn Bạch Thố bằng ánh mắt rực lửa, cảm thấy đứa con gái này quá mức ngu ngốc.

“Con… Nhưng con biết Bà là vì thương Lão Hắc mới như thế.”

Bạch Thố ánh mắt kiên quyết.

“Bà Bạch Nhược của con, chính là bị đám người kia nhìn trúng gia cảnh Bạch gia, nhìn trúng nhan sắc kia…”

Nói đến đây Bạch Long lại lóe lên tia lửa giận.

“Tuệ đâu rồi…”

Ông quát to.

Ngài Tuệ nhanh chóng đi vào.

“Đến hồ sen, dù là giết cũng phải lôi xác Hồ Cửu cùng Lục Thạc về cho tôi.”

Ngài Tuệ cúi đầu định đi.

Bạch Thố lại quát to vô cùng gấp gáp, ánh mắt long lanh.

“Ngài Tuệ, đừng đi! Xin anh.”

Hắn ta nhìn Bạch Thố như vậy thì vô cùng đau lòng, có hơi chần chừ.

“Hừ, đừng quên chúng ta cần làm gì.”

Như được Bạch Long nhắc nhở gì đó, Ngài Tuệ nhanh chóng dẫn người về phía hồ sen.

“Cha… sao cha phải làm như vậy? Chẳng phải chúng ta có thực lực? Vậy cứ làm đi, làm gì cha muốn, đâu cần làm gì Hồ Cửu.”

“Hừ, ngu ngốc.

Đông Uy còn Chiến thần thì mãi mãi chúng ta không thể thuận lợi làm gì được.”

“Hắn ta cũng đâu cần con.

Việc gì con tự làm khó mình.”

Bạch Long nhíu mày nhìn Bạch Thố.

“Mặc kệ thế nào, hôm nay con kiên quyết không để cha động vào anh ấy.”

‘Đừng nghĩ ta không làm gì con.”

Nghe Bạch Thố nói vậy, Bạch Long quát lớn.

“Cha… con xin cha, coi như con gái xin cha lần này.”

“Không thể!”

“Bạch Nhược, Bà của con… ai thương xót cho bà ấy?”

“Con có biết, bà ấy là bị bọn người kia ép làm nhân tình, chính vì không ép được lại… dùng Lão Hắc ép bà ấy…”

Nói đến đây Bạch Long nghẹn lại.

Bạch Nhược là cô của hắn, cũng là người thương yêu hắn, từ nhỏ mất mẹ, hắn được Bạch Nhược yêu thương.

Chính là cái đêm đó, hắn còn là thiếu niên đầy nhiệt huyết, nghĩ rằng Chiến thần vô cùng cao quý, muốn nhận Lão Hắc làm sư phụ, được thừa nhận danh vị Chiến thần, cống hiến cho Đông Uy.

Là đêm đó, hắn tới nhà Bạch Nhược, còn chưa nói được vài câu, đã có người tới.

Dường như Bạch Nhược cùng thấy điềm không lành, mới dùng mọi cách dấu Bạch Long trong tủ quần áo.

Hắn tận mắt nhìn từng người một ép uổng cô mình ra sao, tận mắt nhìn ánh mắt cô hắn cầu xin hắn đừng đi ra.

Chỉ là…

“Không… sao chuyện này… bà không nói ai? Ông nội có thể…”

“Không thể!”

“Nếu nói ra, Lão Hắc sẽ liều mạng với Ban Chính trị… mà ông nội cùng Lão Hắc sẽ là người chịu thiệt.”

Quả thực thời điểm đó, Ban Chính trị nắm quyền kiểm soát, mà một phần bọn họ càng không muốn Chiến thần cùng Bạch gia có qua lại.

Uy hiếp quá lớn!

“Nhưng bà…”

“Bà cô nhiều lần muốn chết.

Nhưng nếu bà chết, Lão Hắc sẽ nghi ngờ… cho nên… mới có lý do kia rồi ẩn giật.”

Bạch Long thở dài.

Mà Bạch Thố nghe xong cũng bàng hoàng.

Nhiều năm như vậy ông nhìn được sự tàn nhẫn cùng thối rửa, chỉ là ông chưa đủ lực, cho nên mới chờ một ngày này.

Nhưng oan gia, quả là oan gia, con gái ông lại yêu Chiến thần.

“Bà cô là lựa chọn im lặng chịu đựng là vì yêu.”

“Con hôm nay cũng là chọn như vậy, có thể anh ấy không yêu con, nhưng cũng là lỗi ở con phản bội lòng tin anh ấy.”

Nói xong Bạch Thố nhanh chóng đuổi đến hồ sen, muôn ngăn cản Ngài Tuệ.

Mà Bạch Long nhìn thấy thì đứng đó, nhắm mắt suy nghĩ…

Hắn ban đầu là vì trả thù, sau đó… dường như lún sâu rồi…

“Lục Thạc, em ở đâu?’

Hồ Cửu tìm kiếm xung quanh ao sen khô.

Vì trời hanh khô sen ở đây khô nước, tuy có hơi khó đi nhưng vẫn có thể đi được, lá sen cao quá đầu người, rất khó nhìn thấy.

Lục Thạc ở một góc nghe được giọng Hồ Cửu thì vừa mừng vừa tủi.

“Hồ Cửu, em ở đây!”

Nghe thấy giọng Lục Thạc, Hồ Cửu nhanh chóng đi đến.

Nhìn thấy Lục Thạc vẫn còn mặc váy cưới, đuôi váy lấm lem bùn đen, bộ dạng chật vật.

Hồ Cửu biết cô là từ hồn lễ chạy thẳng tới tìm anh, còn chưa gặp anh lại bị bọn họ đưa đi.

“Có anh, đừng sợ.”

Hồ Cửu ôm lấy Lục Thạc.

Cô nhìn anh nước mắt cứ thế tuôn ra.

“Đừng khóc, chúng ta đi khỏi đây trước.”

Vừa nắm tay Lục Thạc kéo cô đi, Ngài Tuệ đã đem người tới.

“Chiến thần! Anh định đi đâu vậy, Bạch gia chủ có lòng tốt mời khách, nên ở lại mới phải phép.”

“Tôi đi đâu còn cần xin anh sao? Anh nghĩ anh ngăn được tôi?”

Hồ Cửu kéo Lục Thạc ra sau lưng, ánh mắt trần đầy lạnh lẽo nhìn Ngài Tuệ cùng đám người..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom