• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương176: Xem Như Tôi Giúp Cậu

Lão Hắc nhìn thần sắc của Lão Bạch cũng phân vân không biết nên nói thế nào, quả thực có thể chỉ trong thời gian ngắn tạo ra một thế lực ẩn to lớn như vậy cũng khẳng định Bạch Long có thực lực.

Ông không nhìn nhầm người.

Chỉ là ông không thể đọc được tâm người, xem ra ông già rồi, không còn khả năng nhìn chuẩn nữa rồi.

“Hồ Cửu, lúc trước có thể là ta đã không đủ lòng tin vào con.”

Nói đến đây Lão Hắc cúi đầu nhìn chân mình.

Nhiều năm làm Chiến thần, dù là lui về ở ẩn hay tạo lập thế lực hay giao ra thế lực cho Hồ Cửu.

Từng bước của ông đều có tính toán, ông cũng như Hồ Cửu, nhìn ra được sự đồi bại suy thoái của Ban Chính trị phía Bắc kia, nhưng chưa từng một lần ông cho rằng cần lật đổ bọn họ.

Thứ ông muốn chính là thanh tẩy, là có một thể lực đủ mạnh thanh tẩy, sau đó rút về an toàn an hưởng bình yên, không lo bị ai chi phối.

Cuối cùng ông chỉ cầu hai chữ bình an.

Có lẽ người có cùng suy nghĩ với ông nhất là Hồ Cửu.

Chỉ là… ông nhận ra hơi chậm mà thôi.

“Long chủ của con ngồi cho vững.

Lão già này trông cậy vào con.”

Lão Hắc không còn hình ảnh hà khắc, oan gia như mọi khi.

Lúc này, ông chỉ là một ông lão, cầu được bình an cuối đời.

Mà Lão Bạch đứng đó lại thấy có gì đó không đúng.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại nói những lời khó nghe như thế? Ông ấm đầu à?”

Bạch Cư không biết tại sao, nhưng không khí cứ như đông cứng lại, bản thân ông ta cũng thấy khó thở.

“Nói đi chứ.

Hay… Bạch Thố có chuyện.”

Nhắc tới Bạch Thố, Hồ Cửu cùng Lão Hắc vô cùng khó xử.

“Lão Bạch, tôi hỏi ông, Bạch Long là chết như thế nào?”

Lão Hắc vẫn muốn hỏi rõ, dù sao Bạch Cư cũng là bạn già cuối cùng của ông.

Nếu không làm rõ, cả đời này e là… ông có chết cũng không nhắm mắt.

“Bạch Long vì bảo vệ chúng ta một đường sống… nó lấy thân chắn đòn… sau đó… Cũng không còn sau đó nữa.”

Nghe mọi người nhắc về Bạch Long, trong lòng Lão Bạch có chút chua xót, đau lòng không thôi.

Bạch Long là đứa con mà ông ta tự hào nhất, tuy ông ta hy vọng con mình có thể trở thành Chiến thần tương lai, nhưng Lão Hắc lại không đồng ý.

Lão Hắc cũng yêu thương Bạch Long, sợ sau khi làm Chiến thần sẽ không còn yên ổn, bị cuốn vào vòng vây của bọn người phương Bắc.

Mà bản thân Bạch Long cũng một câu không muốn, vì vậy cũng thôi.

Tận mắt nhìn con trai trước mắt cứ thế mất đi, sao ông ta không đau?

“Nếu tôi nói nó vẫn sống, còn sống rất tốt thì sao?”

“Không thể!”

Bạch Cư phản bác, đó là chuyện không thể xảy ra.

“Lão Hắc, tôi biết ông cũng yêu thương nó, nhưng ông nên hiểu rõ, nó chết, thật sự chết rồi.

Đừng đè lên vết thương nữa.”

Lão Hắc nhìn Lão Bạch bằng ánh mắt không nỡ.

Mà Hồ Cửu cũng điều tra rất kỹ, cũng nhiều lần xác nhận quả thực chuyện Bạch Long còn sống có lẽ chỉ có Bạch Thố biết.

Chuyện bọn họ muốn tiến đến mở cánh cửa kia ra cũng chỉ có Bạch Thố rõ nhất.

Bạch Cư, Mỹ Họa cùng Bạch Thương cũng chỉ là bị kéo vào.

Có lẽ Bạch Long hiểu rõ tính cách từng thành viên của Bạch gia, cho nên mới không nói ai biết.

“Lão Bạch, ông biết gia tộc bí ẩn không?”

“Từng nghe qua, Hoàng Đàn cũng từng nhắc tới.

Nhưng chân chính gặp mặt là chưa.”

Bạch Cư rành mạch trả lời.

“Ông cảm thấy gia tộc đó xuất hiện vào lúc nào?”

Hồ Cửu cũng không muốn nói thẳng, muốn để Bạch Cư từ từ tiếp nhận.

Lão Hắc muốn ngăn cản, nhưng Hồ Cửu vỗ vỗ tay ông muốn để ông yên tâm, anh cũng sẽ không làm gì quá đáng.

“Gia tộc đó, rất lạ, dường không chỉ mới tồn tại.

Là lúc… chúng ta bị giam cầm.”

Bạch Cư nhíu mày nhớ lại.

“Trùng hợp là… đúng lúc Bạch Long mất.

Không phải sao?”

Nói đến đây, Hồ Cửu cùng Lão Hắc đều nhìn Lão Bạch.

“Không… không thể.

Không có khả năng.”

Lão Bạch lùi lại vài bước, nhìn ánh mắt của bọn họ cũng hiểu bọn họ nghĩ gì.

“Vậy ông biết Liêm gia?”

“Liêm gia…”

“Không thể! Đó chỉ là một gia tộc nhỏ.”

“Nhưng là nhánh phụ gần Bạch gia.

Không phải sao?”

Hồ Cửu nhấn mạnh.

“Họ không hề có thực lực, chỉ là một gia tộc buôn bán kinh doanh hàng hải… không thể…”

Nhưng nói đến đây, Bạch Cư nghĩ gì đó, nhíu mày suy nghĩ.

Cảm thấy Hồ Cửu nói không sai, thực lực gia tộc bí ẩn không gọi là sâu, chỉ là khuếch trương tới mức cao.

Nếu như là Liêm gia lợi dụng hàng hải, bành trướng thế lực, thì khác…

Mà Gia tộc bí ẩn này chưa ai rõ họ, điều tra thế nào cũng chỉ có dính tới Liêm gia, mà Hồ Cửu lại điều tra tận gốc gác.

Chứ kể, thời điểm bọn họ phát triển chính là lúc một nhà Bạch gia bị giam cầm.

Cũng có thể nói, Bạch Long chết thì gia tộc này mới nổi lên…

Nếu Bạch Long đứng sau thì thế lực gia tộc bí ẩn đã được xây dựng trước đó, sau đó mới là một màn Bạch Long giả chết…

“Bạch Cư, đến ông còn thấy lạ, thì ông nghĩ xem, Hồ Cửu điều tra rõ ràng… làm sao lại không rõ hơn mấy lão già ở xó núi này.”

Lão Hắc ngồi xuống, ánh mắt buồn, vẻ mặt thất vọng.

“Nếu nó còn sống… sao lại… Bạch Thố thì sao?”

Chợt nhớ tới cháu gái, Bạch Cư vội hỏi.

“Ai là người dạy bảo Bạch Thố?”

Lão Hắc chợt nhíu mày nghĩ.

“Bạch Long, trước đó vẫn là hai cha con chúng…”

Nói tới đây Bạch Cư triệt để sụp đổ.

“Người giỏi dạy trò giỏi, Bạch Thố một thân năng lực siêu phàm, tôi nghĩ mọi người không nên lo cho cô ấy.”

Hồ Cửu lúc này nhắc tới Bạch Thố càng lạnh nhạt hơn mấy phần.

“Nó lừa chúng tôi? Hai đứa nó…”

Bạch Cư đau lòng… Là vô cùng đau lòng.

“Mục đích là gì?”

Ông không đành lòng, muốn biết rõ.

“Cánh cửa.”

Hồ Cửu ngắn gọn đáp.

Bạch Cư cũng không phản ứng gì, ngồi đó suy nghĩ rất lâu.

Cũng không biết qua bao lâu, ông mới hoàn hồn lại, mà Hồ Cửu cùng Lão Hắc cũng không nỡ gọi ông.

“Cậu đi đi! Làm chuyện cần làm.

Bạch gia luôn là nơi thủ hộ cho Chiến thần, không thể chứa chấp kẻ làm bậy.

Cánh cửa đó bao năm này, Bạch gia thủ hộ là chờ người truyền thừa theo tổ tiên để lại.”

“Cậu… không cần hỏi gì tôi cả, cũng không cần nể mặt lão già này.

Chỉ là… cho tôi biết kết quả là đủ.

Sống hay chết, tôi cần xác nhận rõ.”

“Xin đừng cho Mỹ Họa cùng Bạch Thường biết.”

Nghe Bạch Cư nói vậy Lão Hắc cũng chỉ biết thở dài.

“Xem như Bạch gia trung thành đi! Tôi cũng không có ý định hỏi ý kiên hay nể mặt ai.

Chỉ là nhìn vào sự trung tâm của Bạch gia bao năm mà muốn báo ông biết.”

Dáng vẻ Hồ Cửu cũng khôi phục bộ dạng lãnh đạm..
Chương177: Gặp Lại Anh Em

Nói xong Hồ Cửu định rời đi.

Nhưng còn chưa bước kịp chân ra đã thấy Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ dẫn nhau tới.

“Chuẩn bị quà xong rồi?”

Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ cũng nhíu mày hỏi.

“Đã…đã xong…”

“Xong thế nào?”

Giọng nói lạnh như băng của Hồ Cửu làm cho không khí xung quanh như giảm độ.

“Giao một phần ba bất động sản, cổ phần các công ty lớn thuộc quyền trực tiếp Sunny.

Còn có… ừm sau này nếu Hào Danh Đạt có lỗi lầm gì, chắc chắn tay trắng ra đi.”

Hữu Thủ thành thật thuật lại.

Hồ Cửu gật gật đầu có vẻ tạm hài lòng, nhưng nhìn thấy Hoàng Đàn cả người toàn vết thương thì hơi nghi hoặc.

“Cậu… là bị sao?”

Phải biết ở thành phố Gia này, người có thể đánh được Hoàng Đàn có lẽ không có ai.

Chợt nghĩ gì đó, Hồ Cửu nhìn qua Hữu Thủ.

“Hữu Thủ! Tác phẩm của cậu?”

Hồ Cửu nhíu mày, có chút sáng tỏ.

Lần trước có lẽ Lão Lý lại lừa gạt Hữu Thủ gì đó rồi, cho nên Hữu Thủ mới có thể tức tốc tới tẩn Hoàng Đàn một trận thế này.

“Lão Lý, đều do ông ta.”

Nhắc tới Hữu Thủ lại tức giận.

“Đi khỏi đây đã.

Về sẽ nói sau.”

Hồ Cửu lắc lắc đầu, sau đó đi mất hút, Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này cả thành phố Gia đang sôi nổi bàn tán về hôn nhân của Lục Thạc vào ngày hôm sau.

Ai cũng cho rằng Lục Thạc chính là khổ tận cam lai.

Lúc trước cưới một thanh niên ưu tú, chưa kịp làm đám cưới, chỉ vừa đăng ký kết hôn thì Hồ Cửu đã bị phá sản, lưu lạc nơi khác.

Nhiều năm như vậy cũng chỉ thủ hộ ở Lục gia, giờ thì tốt rồi, ly hôn với phế vật lại cưới được một tổng tài.

Đây là may mắn nhường nào?

“Hào tổng, anh xem… trên mạng, cả trên các kênh khác, họ đều nói về chúng ta… này…”

Lục Thạc hơi ái ngại, cô thật sự không muốn nổi bật gì cả, chỉ như mọi phụ nữ, muốn an yên một đời mà thôi.

“Kệ họ, ai bảo vợ của anh xinh đẹp như thế.”

Hào Danh Đạt ban đầu cũng thực sự có tình cảm với Lục Thạc, nhưng sau khi Hữu Thủ nói ra điều kiện kia, hắn tự biết phải bám chặt Lục Thạc.

Đời này hắn tuyệt đối không buông tay.

Dù gì Lục Thạc cũng là người phụ nữ xinh đẹp có tiếng, năng lực xem như khá ổn, bây giờ lại là một phú bà.

Hắn có ngốc mới không ôm chặt lấy lòng.

“Nhưng mà…”

“Em đừng lo, anh không ngại, em có gì phải ngại.

Cứ chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp hạnh phúc bên anh là đủ.”

Nghe Hào Danh Đạt nói vậy, Lục Thạc cũng yên lòng mỉm cười hạnh phúc.

Trong đáy mắt Lục Thạc lóe lên một chút áy náy với Hồ Cửu.

Quả thực, trước giờ Hồ Cửu cũng rất tốt với cô.

Nhưng cô chợt giật mình, tại sao giờ phút này còn nhớ tới Hồ Cửu chứ?

Vốn dĩ muốn kể Hào Danh Đạt chuyện Hồ Cửu đến tìm cô.

Nhưng bây giờ cô lại không muốn nói.

Xem như không có gì đi!

Bắt đầu cuộc sống mới là tốt nhất.

Lúc này, Hồ Cửu cũng không có quay về căn cứ, cũng không về phương Bắc, anh âm thầm đứng trước khu biệt thự Long Thăng.

“Long chủ…”

“Anh Hồ…”

Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ có chút không nỡ, nhưng cũng không biết phải nói gì.

“Sao thế?”

Hồ Cửu nhìn bọn họ, cười hỏi.

“Nhìn tôi có gì không ổn? Chỉ là muốn hoài niệm một chút.”

“Hay là anh đi giành lại đi.”

Hữu Thủ đề nghị.

“Ngốc à! Long chủ mà phải giành? Cứ thế cướp thôi, tranh với chả giành gì chứ?”

Hoàng Đàn huých tay Hữu Thủ.

“Yên lặng đi!”

Nhìn cả hai nói đến đau cả đầu, Hồ Cửu lên tiếng để họ yên tĩnh bớt một chút.

“Hồ Diệu Thái mấy ngày nay không an phận rồi.

Có lẽ ông ta đang nôn nóng đưa Hồ gia quay lại đường đua chính trị.

Dọn dẹp triệt để bọn người Hồ gia đi!”

“Hồ Lâm bên phía Đông cứ đợi tôi đến xử lý sau!”

Nhìn khu Long Thăng, phía xa là biệt thự Nhật Hạ, lòng Hồ Cửu trùng xuống, nhưng không hề ảnh hưởng tới quyết định của anh.

“Tới lúc dẹp dọn đống rác còn lại rồi.”

Hồ Cửu tựa người vào chiếc xe địa hình cũ kỹ của mình, ánh mắt vẫn nhìn về phía biệt thự đó.

“Dung Vị… thì sao?”

Hữu Thủ chợt hỏi.

Nếu ‘dọn dẹp’ Hồ gia, vậy Dung Vị xem như xong rồi.

“Tới biệt thự Bạch Nguyệt.”

Như nhớ ra gì đó Hồ Cửu muốn về biệt thự Bạch Nguyệt một chuyến, dù sao cha mẹ Dung Vị vẫn ở đó.

Họ cũng xem như người ơn của anh, chuyện họ theo Dung Vị là chuyện bình thường, anh không trách họ.

Dung Vị mưu cầu một cuộc sống tốt hơn cũng không sai, chỉ là anh ta mù quáng tới mức sai đường mà thôi.

“Vâng.”

Biệt thự Bạch Nguyệt, nhìn qua vẫn có người ở đây.

Hồ Cửu biết, tuy chọn lựa ủng hộ Dung Vị, nhưng Dung Thất cùng Tuyết Ngụy vẫn ở lại đây, không hề đi theo Dung Vi tới phương Bắc.

Bọn họ ban đầu còn cầu tới đó đạt công danh cuối đời, nhưng sau đó cũng nhận ra, sự an yên có lẽ là thứ họ mong muốn nhất, vẫn để người trẻ tranh đấu thì hơn.

Hồ Cửu thở dài bấm chuông.

“Là… Hồ Cửu… con… vào đi.”

Tuyết Ngụy hơi bất ngờ, lại có chút khó xử.

Vừa vào phòng khách, Hồ Cửu cũng thấy Dung Vị ở đây.

“Cậu…”

“Ừm..”

Tuy không nói câu nào nhưng cả hai chỉ nhìn nhau, đủ hiểu đối phương rồi.

Suy cho cùng anh em bao năm, nói một câu cắt đứt là cắt đứt, nhưng hiểu nhau là chuyện không thể chối cãi.

“Vì Lục Thạc.”

Dung Vị hỏi.

Hồ Cửu không trả lời chỉ gật đầu, xem như Dung Vị nói đúng.

“Hôm nay dẹp xuống những chuyện cũ, ngồi với tôi được chứ?”

Dung Vị vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Ánh mắt mong chờ nhìn Hồ Cửu.

“Được!”

“Uống chút nhé.”

Vừa nói Dung Vị vừa đưa ánh mắt nhìn Tuyết Ngụy và Dung Thất, cả hai đều hiểu.

Lần này Hồ Cửu ở đây ngoài chuyện Lục Thạc cưới còn là gì chứ?

“Cậu có dự định gì tiếp theo?”

Dung Vị thoải mái hỏi, nhiều năm rồi, cũng không thoải mái được như bây giờ.

“Đi phía Đông.”

Mà Hồ Cửu cũng không nhiều lời.

“Buông bỏ Lục Thạc sao? Cậu… hy sinh vì cô ấy quá nhiều…”

“Thì sao? Cô ấy hạnh phúc là đủ.

Chuyện khác không quan trọng nữa.”

Tuy Hồ Cửu nói ra câu này cũng không biểu cảm gì nhiều, nhưng Dung Vị hiểu rõ, trong lòng Hồ Cửu lúc này có thể là rất buồn.

Chỉ là… không thể biểu lộ ra.

Còn gì khổ sở hơn chuyện đó chứ.

Tuyết Ngụy nhanh chóng lấy ra chai rượu ngon, ít đồ ăn nóng.

Cả Dung Thất cùng Tuyết Ngụy cùng đi ra ngoài lấy lý do hóng gió.

“Bà nói xem… hai đứa nó…”.

Đam Mỹ Hay

“Chúng nó không là gì đi nữa… chúng ta với Hồ Cửu vẫn là cha mẹ nuôi.

Thằng bé thiệt thòi rồi…”

Nói xong cả hai cùng lái xe đi tới vùng ngoại ô, ở đó có một căn nhà nhỏ cùng mảnh vườn cây.

Sau khi Dung Vị theo Hồ gia cũng đã mua cho họ, anh ta cũng muốn phòng vạn nhất, còn có chỗ cho cha mẹ cùng mình dung thân.

Mà hôm nay xem như để hai người trẻ tận hứng đi.

Hồ Cửu lúc này cũng uống vài ly, cảm giác rượu nồng cay đến buốt cả tim gan, chưa bao giờ có cảm giác buốt như vậy.

Anh cũng không rõ do rượu hay do bản thân.

“Không muốn nói gì với cô ấy sao?”

“Đã nói rồi, nhưng… cô ấy không muốn thấy tôi.”

Nói xong Hồ Cửu lại uống thêm một ly.

“Vậy cũng tốt.”

Dung Vị uống một ly theo Hồ Cửu rồi đáp..
Chương178: Xem Như Tôi Giúp Cậu

Cả hai cứ người một ly, ta một lý cứ thế đến khuya, mà Hữu Thủ cùng Hoàng Đàn chỉ có thể nhìn từ xa, không thể cản.

Cản thế nào được chứ?

Còn không cho Hồ Cửu được buồn?

Họ chỉ biết thở dài.

“Thôi, tôi phải về.”

Hồ Cửu đứng lên, tuy là uống khá nhiều rượu nhưng ngoại trừ bụng có chút cồn cào ra thì hoàn toàn không có biểu hiện của việc thấm rượu.

“Tửu lượng của cậu tốt hơn rồi.”

Dung Vị nhìn ly rượu trước mặt cười cười rồi nói.

Nhìn Dung Vị, trong lòng Hồ Cửu có lẽ có gì đó hơi chạnh lòng.

“Rời Hồ gia đi! Cậu muốn một mình quản lý công ty riêng? Tôi cho cậu!”

Nói xong Hồ Cửu rời đi.

Mà Dung Vị lúc này nhìn theo bóng lưng Hồ Cửu chỉ biết cười xót xa.

Thật ra, khi ở phương Bắc, trải qua nhiều chuyện anh ta cũng dần hiểu ra, có lẽ thân phận Hồ Cửu là cao không với tới.

Vì khi tiếp cận với những người cấp cao, chưa có ai biết Hồ Cửu là ai, mà Hữu Thủ lại luôn đi theo Hồ Cửu.

Trước giờ, Hồ Cửu cũng từng nói qua, đủ năng lực cho bản thân an yên một đời.

“Cậu thật ngốc.”

Dung Vị tự nói với bản thân, uống hết ly rượu màu hổ phách kia.

Anh ta đứng dậy lái xe đến thẳng nhà Lục Thạc.

Có lẽ mượn hơi men, cho nên anh ta càng trở nên bạo dạn hơn.

Trên đường đến nhà Lục Thạc, Dung Vị nhớ rõ Hồ Cửu có nói qua, sẽ để cho Hào Danh Đạt không thể bỏ rơi Lục Thạc, càng muốn Lục Thạc một đời bình an.

Từ miệng Hữu Thủ, anh ta nghe được Hồ Cửu khả năng trao cho Lục Thạc một phần ba bất động sản thành phố, còn có cổ phần và nhiều thứ khác… anh ta không nhớ hết.

Nhưng người có năng lực như vậy, thân phận không tầm thường, xem như đây là giúp Hồ Cửu đi.

“Xem như lần này, tôi giúp cậu.”

Khi vừa đến ngã tư, xe của Dung Vị đang đi về hướng biệt thự Nhật Hạ.

Một ánh sáng từ bên hông xe Dung Vị lóe lên, chói lóa.

Rầm.

Ầm.

Chiếc xe của Dung Vi lật xoay vài vòng rồi lật ngửa.

Đầu anh ta máu tuôn không ngừng, cả người như mất ý thức, còn sót chút sức lực cuối cùng.

Anh ta ấn điện thoại, gọi cho Lục Thạc.

Tưng tiếng tít tít dài vô tận.

“Ai đó?”

Cuối cùng đầu dây bên kia cũng đã nghe máy.

“Lục… Thạc… là tôi.”

Dung Vị nén đau, muốn nói rõ với Lục Thạc.

Nhưng có lẽ vì xung quanh quá ồn ào, Lục Thạc lại không nghe rõ lắm.

“Xin lỗi, ai đó?”

“Tôi… Dung Vị…”

Giọng của Dung Vị nhỏ dần, tay anh ta run run.

Mà tài xế xe tải thấy bản thân gây tai nạn vô cùng hoảng loạn, gọi cho cấp cứu, các xe xung quanh đều dừng lại, muốn hỗ trợ kéo Dung Vị ra ngoài.

Nhưng vì va chạm quá mạnh, phần trước xe bị biến dạng, hai chân Dung Vị kẹt cứng trong xe.

Máu cứ thế tuôn không ngừng, Dung Vị thấy đầu choáng váng, mọi thứ vô cùng mơ hồ.

“Dung Vị? Anh gọi tôi có chuyện gì?”

Lục Thạc khá bất ngờ khi người gọi là Dung Vị.

“Nghe… tôi… nghe tôi…”

“Tôi không còn… nhiều thời gian.

Làm ơn nghe tôi.

Đừng… cưới Hào tổng…”

“Hồ Cửu… Hồ Cửu… mới là… người tốt.”

Dung Vị gắng gượng được tới đó thì đã mất ý thức, xung quanh hô hào kéo Dung Vị ra khỏi xe.

“Nhanh, kéo người bị nạn ra khỏi xe… nhanh lên.”

“Còn không mau gọi cứu hộ, chân anh ta kẹt cứng rồi.”

“Cầm máu đi.”

Lục Thạc nghe tiếng vọng lại trong điện thoại, cô thấy có điều không ổn.

“Dung Vị.,..”

“Anh còn đó không…”

Nghe thoáng qua tiếng vọng lại kia, Lục Thạc mơ hồ cảm nhận Dung Vị có chuyện.

Cô hơi hoảng loạn.

Chợt!

Hồ Cửu hiện lên trong đầu cô.

Cô nhanh chóng bấm máy gọi cho anh.

Nhưng chuông điện thoại kéo dài, không một ai nghe máy cả, một cuộc, hai cuộc, cô không biết bản thân gọi bao nhiêu cuộc.

Cuối cùng cũng có người bắt máy.

“Hồ Cửu, anh đang ở đâu.”

“Cô Lục, anh Hồ đã đi nghỉ.”

Là giọng của Hữu Thủ.

Quả thực Hồ Cửu về tới căn cứ đã lên giường nằm, tuy không biết anh có ngủ hay không, nhưng thực sự anh chỉ nằm đó, dù bao cuộc điện thoại cũng không nghe máy.

Hữu Thủ khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên Lục Thạc thì đánh bạo nghe máy, biết đâu cô ấy đổi ý thì sao.

“Gọi Hồ Cửu, nhanh, Dung Vị dường như có chuyện gì rồi.”

Gọng nói gấp gáp của Lục Thạc làm cho Hữu Thủ căng thẳng.

“Sao có thể? Tôi vừa gặp anh ta.”

Hữu Thủ hoài nghi.

Từ sau chuyện của Bạch Thố, Hữu Thủ sinh ra cảm giác hoài nghi tất cả mọi người.

“Lục Thạc gọi?”

Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ đang cầm điện thoại của mình thì nhíu mày.

Anh ta gật gật, ánh mắt có chúng căng thẳng.

Thấy có điều gì đó không ổn, Hồ Cửu nhanh chóng nghe máy.

“Lục Thạc! Em bị sao à?”

Giọng của Hồ Cửu vô cùng lo lắng.

“Không phải tôi.

Là… là Dung Vị.”

“Anh ta gọi cho tôi… nhưng không nói gì rõ ràng.

Sau đó, trong điện thoại là tiếng người hô hoán.”

“Dung Vị nói gì với em?”

Hồ Cửu nghe thấy Dung Vị gặp chuyện thì cả người chợt căng thẳng.

“Tôi không nghe rõ….

Anh thử tìm anh ấy xem… Tôi sợ là… có tai nạn ở đâu đó.”

Ngay lúc đó, Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ cùng Hoàng Đàn.

“Nhanh! Tra ra, xe của Dung Vị, xem tai nạn ở những đoạn nào, có xe Dung Vị hay người tên Dung Vị không?”

Hồ Cửu còn chưa tắt máy đã ra lệnh cho Hữu Thủ cùng Hoàng Đàn.

Nghe giọng uy nghiêm của Hồ Cửu, Lục Thạc có chút sững người, cô chưa từng nghe thấy sự uy nghiêm này.

Có lẽ lâu lắm rồi, cô không còn thấy được phong độ của Hồ Cửu, cô cũng quên luôn phải nói gì.

‘Lục Thạc, em còn đó không?”

Hồ Cửu chợt nhớ tới Lục Thạc vẫn đang nghe máy.

“Có…tôi có… Nếu có thông tin báo tôi, dường như anh ấy cần tôi làm gì đó thì phải.

Tôi… cũng muốn biết, có được không?”

Lục Thạc hơi ngập ngừng.

“Được!”

Sau khi tắt điện thoại, nhịp tim của Lục Thạc hơi loạn, không rõ là vì Hồ Cửu hay vì Dung Vị gặp chuyện.

Nhưng rất nhanh Hồ Cửu cũng có kết quả báo cho Lục Thạc, Dung Vị chính là bị tai nạn trên đường gần biệt thự Nhật Hạ.

Có lẽ Dung Vị tới nhà Lục Thạc.

Hồ Cửu biết được cũng vô thức nhíu mày, nhanh chóng đến bệnh viện, Lục Thạc nhận tin cũng nhanh chóng tới bệnh viện.

Cả hai đều giáp mặt ở bệnh viện, tuy nhìn nhau một chút, nhưng bọn họ hiện tại có nỗi lo chung, không còn thấy ái ngại nữa.

“Bác sĩ, bệnh nhân Dung Vị… đang ở đâu?”

Hữu Thủ nhanh chóng hỏi.

“Phòng cấp cứu.”

Cả đám người chạy đến phòng cấp cứu, nhưng đèn phòng còn sáng, báo hiệu chưa cấp cứu xong.

Bọn họ chỉ có thể lo lắng đợi ở ngoài..
Chương179: Hồ Cửu Trải Lòng

Nhìn đèn của phòng cấp cứu vẫn sáng, Hồ Cửu có dự cảm không lành.

Mà hiện tại vẫn chưa ai liên hệ với cha mẹ Dung Vị cả.

Hồ Cửu trong tình huống này không biết mở lời thế nào với cha mẹ Dung Vị.

“Cậu đi đón cha mẹ Dung Vị tới đây.

Tốt nhất đảm bảo an toàn cho họ.”

“Vâng”

Hữu Thủ nghe xong thì nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Hoàng Đàn hơi nhíu lại.

“Tài xế gây tai nạn đâu?”

Rất nhanh mọi người cũng nhìn ra vấn đề, người gây tại nạn lại không thấy đâu.

“Điều tra đi!”

Hồ Cửu lạnh lùng nói.

Hoàng Đàn gật đầu rồi rời đi,

Mà lúc này Lục Thạc cũng nhìn ra được, Hồ Cửu dáng vẻ này vô cùng phong độ, cô lại nhìn thấy người thanh niên năm đó.

“Hồ Cửu… Anh có biết Dung Vị gọi tôi vì chuyện gì không?”

Anh nhìn Lục Thạc, lại nhìn phòng cấp cứu, trong lòng cũng phỏng đoán một hai có lẽ Dung Vị tìm đến Lục Thạc là vì mình.

Thay vì nói ra Hồ Cửu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Rất nhanh, một bác sĩ đi ra.

Hồ Cửu lại gần hỏi.

“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?”

Gương mặt lạnh nhạt nhưng ngữ khí vô cùng lo lắng.

“Vết thương nghiêm trọng, e rằng…”

Vị bác sĩ hơi ngập ngừng.

“Bác sĩ cứ nói.”

Ánh mắt Hồ Cửu trở nên lạnh lẽo.

“Tôi không nói trước điều gì.

Nhưng tình trạng của anh ta, nếu có thể qua khỏi cũng sẽ mất đôi chân.”

Nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra phòng vật tư cùng y tá.

Mà Hồ Cửu vô cùng thất thần, mất đi đôi chân là điều kinh khủng thế nào chứ?

Với tính cách của Dung Vị, mất đi đôi chân kia còn hơn mất mạng.

Lục Thạc nghe xong thì ôm miệng không thốt nên lời, ánh mắt rưng rưng, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại tệ thế này.

“Em không sao chứ?”

Khi Lục Thạc muốn quỵ xuống, Hồ Cửu nhanh tay đỡ cô dậy.

Hơi ấm nam tính trên người anh phả vào cơ thể Lục Thạc, cô cảm nhận được sự ấm áp lâu nay chưa có.

Sự ấm áp này cũng chưa từng tồn tại trên người Hào tổng.

“Không… không sao.”

Lục Thạc định thần, thoát khỏi tay Hồ Cửu.

Cảm giác trong cô có chút mất mát khó tả.

“Long… à anh Hồ Cửu.”

Hoàng Đàn theo quán tính gọi Hồ Cửu.

“Tra thế nào?”

“Tài xế gây tai nạn là tài xế xe tải, xem ra đây đúng là tai nạn thông thường.”

Hoàng Đàn nghiêm chỉnh báo lại.

“Trước mắt là vậy.”

Sau đó cũng nhấn mạnh.

Dù sao thì chuyện này cũng khó nói, nhất thời than gian không nhiều, hắn ta cũng không tra ngay được.

Vẫn là chờ đợi ổn một chút sẽ tra kỹ hơn.

Mà lúc này Hữu Thủ cũng đưa cha mẹ Dung Vị tới.

“Dung Vị… nó sao rồi.”

Tuyết Ngụy ánh mắt đỏ hoe, nhìn cũng đủ biết khóc biết bao nhiêu.

Dung Thất trầm tính cũng lóe lên tia lo lắng.

“Bác sĩ nói… sợ là sẽ… không đi được nữa.”

Hồ Cửu khó khăn mới nói ra được.

Dù sao đó là sự thật mà mọi người cần đối diện.

“Sao lại… sao lại… mới phút trước còn bình thường mà… sao có thể chứ.”

Tuyết Ngụy không thể tin được, con trai đang yên đang lành lại có chuyện.

Bà ngất ngay tại chỗ.

Hồ Cửu nhanh chóng gọi bác sĩ đưa Tuyết Ngụy vào phòng chăm sóc đặc biệt.

“Cha nuôi…”

Nhìn hai người lớn này, anh cảm thấy áy náy, suy cho cùng, dù đúng hay sai đi nữa, Dung Vị đi lần này là vì anh, cũng xem như vì anh mới ra cớ sự này.

Dung Thất nhìn Hồ Cửu, cũng không biết nói gì hơn, người đàn ông này nén bao nhiêu lo lắng đau khổ rồi.

“Không sao.

Đã là ý trời, không tránh được.”

Nhìn vẻ áy náy của Hồ Cửu, ông cũng không đành lòng.

“Có lẽ cậu ta đi ra ngoài đang lúc có men rượu là do con… có thể cậu ấy vì con…”

Dung Thất nghe Hồ Cửu nói vậy thì lắc đầu.

“Nó tự chọn, không ai ép.

Đừng tự trách.”

Tuy chỉ là câu nói đơn giản, nhưng để có thể nghĩ được vậy, nói được vậy cần biết bao nhiêu can đảm chứ?

“Cha nuôi…”

Dung Thất gật đầu, vỗ vỗ vai Hồ Cửu.

Sau đó ông quay về bên Tuyết Ngụy, trước khi đi ông không quên bỏ lại cho Hồ Cửu một câu.

“Tuy ta không biết nó đi đâu, làm gì.

Nhưng mà… ta không muốn nó trả giá vô ích.”

Nói xong ông đi thẳng.

Nước mắt trên gương mặt già nua của ông chảy xuống, bao nhiêu bất hạnh ập tới, cả đời này ông lão này đã chịu đủ rồi.

Hồ Cửu nhìn dáng vẻ Dung Thất, lại nhìn ánh đèn phòng cấp cứu, bác sĩ y tá ra vào liên tục.

Anh như chìm vào một thế giới riêng của bản thân, mọi thứ như đứng lại.

“Hồ Cửu… anh không sao chứ?”

Lục Thạc nhìn anh, có chút lo lắng.

Nghe giọng nói của Lục Thạc, Hồ Cửu hoàn hồn.

Nhìn cô…

Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt xoáy sâu.

“Lục Thạc… Hôm nay Dung Vị chính là vì anh, có lẽ anh ấy muốn tìm em.”

“Có… có chuyện gì sao?”

Lục Thạc nhìn ánh mắt của Hồ Cửu, lại thấy có chút khó nói.

Ánh mắt đó quá nóng bỏng.

“Có!”

“Em có thể đừng… làm đám cưới nữa được không?”

Hồ Cửu quả quyết nói.

“Anh điên à! Mai là ngày cưới của tôi rồi, nói không cưới là không cưới sao?”

“Anh biết! Nhưng Dung Vị chính là muốn điều này, mà không chỉ anh ta, anh cũng muốn nói điều này.

Xin em đừng đám cưới với người khác.”

Hồ Cửu dùng ánh mắt cầu khẩn, một Chiến thần một đời vang danh, cả khi là thanh niên cao ngạo, anh cũng chưa từng cầu xin.

Nhưng lần này, ánh mắt anh chính là sự thành khẩn hơn hết.

“Tôi…”

“Anh biết, anh đi nhiều năm, em chán nản, em ghét bỏ anh.”

“Anh biết, chờ đợi người ta, nhưng họ không đem cho em sự tin cậy, không làm em yên tâm, không là bờ vai cho em, đó là lỗi của anh.”

“Nhưng thực sự, hiện tại anh có năng lực đảm bảo cho em một đời yên bình.”

“Có thể quay lại với anh có được không?”

Hồ Cửu nói một hơi, nói hết nỗi lòng của mình, anh sợ nếu chậm trễ mọi chuyện sẽ không kịp.

“Tôi…”

Lục Thạc vô cùng khó xử..
Chương180: Không Thể Quay Đầu

Hồ Cửu thật tâm là muốn cùng Lục Thạc trải qua một đời bình yên, cho đến hiện tại điều anh mong muốn vẫn chỉ là bên cạnh người con gái năm ấy.

“Tôi hiểu… Nhưng có những chuyện không thể quay đầu.



Lục Thạc vô cùng khó chịu, bản thân cô cũng không biết nên làm thế nào.

“Lục Thạc, em không sao chứ? Sao lại vào viện?”

Nhưng Hồ Cửu còn chưa nói hết thì Hào Danh Đạt đã chạy đến, hắn nhìn thấy Hồ Cửu, lại bày ra ba phần cung kính cùng tôn trọng với anh.

“Anh Hồ, đã lâu không gặp…”

Nhìn thái độ cung kính của Hào Danh Đạt, Lục Thạc có chút hoang mang.

“Hào tổng, sao anh…”

“Không có gì, chỗ quen biết cũ, hỏi nhau vài câu.



“Nhưng sao em lại ở viện? Có chuyện gì sao?”

Hào Danh Đạt trên gương mặt vô cùng lo lắng, cảm thấy Lục Thạc không sao là tốt nhất rồi.

“Không… Dung Vị, anh ấy bị tai nạn thôi.



“Dung Vị?”

“Chuyện này nói sau, sao anh biết mà tới?”

Lục Thạc chuyển chủ đề cũng không muốn tiếp tục nói chuyện này, nhìn Hồ Cửu như vậy cô cũng thấy khó chịu trong lòng.

“Cha vợ nói với anh, em tới bệnh viện, anh còn tưởng em có chuyện gì.



Hào Danh Đạt cười nói, ánh mắt là sủng nịnh.

Lúc này, Hồ Cửu nhìn cả hai, cảm giác cũng không còn gì để nói.

“Hữu Thủ có lẽ cũng nói với anh rồi… Nhớ rõ những gì anh ta nói.



Nói xong Hồ Cửu rời đi đến phòng bác sĩ, muốn hỏi tình hình cụ thể của Dung Vị.

Có lẽ Dung Vị đi lần này là vô ích rồi, dù có ra sao đi nữa, Lục Thạc với anh cũng không thể quay lại như trước.

“Bác sĩ, tình hình Dung Vị, anh có thể nói rõ hơn được không.



Hồ Cửu nhíu mày, ánh mắt lo lắng hỏi vị bác sĩ đang ghi chép liệu độ điều trị kia.

Vị bác sĩ nhìn Hồ Cửu, cảm thấy vô cùng quen mặt nhưng lại không nhớ từng gặp ở đâu.

“Thật ra, hai chân bệnh nhân kẹt cứng, máu không thể xuống chân, e rằng không thể… đi lại được nữa.



Nói một chuyện xấu với bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân là điều mà bác sĩ không mong muốn nhất.

“Có cơ hội nào không? Dù là thấp nhất.



Hồ Cửu vẫn không từ bỏ.

Tuy nói Dung Vị quả thực làm những chuyện có lỗi với anh, nhưng nhìn người anh em chí cốt từ nhỏ tới lớn phải ngồi xe lăn cả đời là điều anh không nỡ nhất.

Thậm chí, có thể nói, Dung Vị tranh đấu ganh tỵ gì đó cũng là có lý, một người đàn ông có ai không một lần tranh đấu vì bản thân, vì sự nghiệp vì gia đình chứ?

Hồ Cửu chẳng phải cũng tranh đấu như thế sao?

“Chàng trai, tôi nghĩ anh nên thử tìm các vị bác sĩ khác xem sao.

Dù sao đây là thành phố nhỏ, chúng tôi chỉ có thể đến vậy.



“Nếu có thể… cậu có thể tìm chuyên gia điều trị chấn thương, có thể xem họ chẩn đoán.



“Chỉ là e rằng không kịp… từ lúc bị thương tới lúc chẩn đoán lần hai cách nhau không qua bốn tiếng…”

Vị bác sĩ lại thở dài, cảm thấy chuyện này không có cơ hội.

Mà Hồ Cửu nghe vậy thì chợt nghĩ tới gì đó, anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng bác sĩ.

Gọi tìm Túc Trì cùng Hữu Thủ.

“Các câu nhanh chóng đưa vị giáo sư ở phương Đông đến đây, ông ấy có thể giúp Dung Vị.



“Ý của anh là đại sư Lâm Dực.



“Đúng! Tôi không biết dùng cách gì, các cậu chỉ có ba tiếng.



“Vâng.



Túc Trì cùng Hữu Thủ nhận lệnh nhanh chóng làm việc.

Dù sao thì Dung Vị cũng không xấu tính quá mức, bọn họ cũng không có ghét anh ta.

“Dung Vị, cậu tốt nhất không nên có chuyện.



Hồ Cửu nhìn phòng cấp cứu, thầm tự nói.

Lục Thạc lúc này đến gần Hồ Cửu.

“Có lẽ Dung Vị… sẽ có thể vượt qua.

Anh đừng quá đau lòng.



Cô là muốn an ủi anh, dù sao cô biết rõ cả hai thân thiết với nhau như thế nào.

“Cảm ơn em…”

Hồ Cửu chợt thốt ra.

Sau đó nhìn Hào Danh Đạt đứng sau Lục Thạc, những câu muốn nói đều nuốt lại.

Anh lạnh lùng bỏ ra phòng hồi sức bên cạnh, nhìn thấy Tuyết Ngụy đã tỉnh, nhưng ánh mắt bà đỏ hoe.

Dung Thất tuy là bình tĩnh nhưng nhìn như già đi vài chục tuổi.

“Cha mẹ nuôi, đừng như vậy, Dung Vị sẽ không có chuyện.



Bây giờ Hồ Cửu chỉ có thể nói như vậy, anh vốn dĩ không phải là người khô khan, nhưng anh biết rõ, lời nói của mình hiện tại dù là gì cũng vô nghĩa.

Chỉ khi nào Dung Vị được đảm bảo bình an, thì lúc đó mới tính.

“Hồ Cửu, con nói xem, chúng tạo nghiệp gì thế này?”

Tuyết Ngụy nhìn Hồ Cửu, lại nhìn về phía cửa, đau lòng khóc ngất.

“Cũng chỉ hi vọng vậy.



Dung Thất nhìn Hồ Cửu gật gật đầu.

Trước giờ ông là người chống đỡ mọi thứ, cho nên hiện tại ông càng không thể gục ngã.

Nhìn người đàn ông già nua kia, Hồ Cửu cảm giác ông có thể chống đỡ được cả thế giới.

Có đôi lúc một Chiến thần, một Long chủ cũng cảm thấy vô cùng bất lực.

“Cha mẹ nuôi ở đây đi, con đi xem tình hình, có gì sẽ báo ngay.



Dung Thất nghe Hồ Cửu nói vậy thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Vừa ra khỏi phòng, anh nhanh chóng gọi Hữu Thủ, muốn xác nhận đại sư Lâm Dực có thể có mặt đúng giờ.

“Long chủ, người yên tâm, chúng ta sẽ đưa đại sư đến đúng giờ.



Đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp.

Chợt!

Hồ Cửu nhớ ra, trong kho tàng các thuật pháp nâng cao, có một thuật gọi là bảo toàn thuật.

Thuật này có thể mở ra một không gian cho người thi triển, làm cho thời gian trên cơ thể người này đứng lại.

Nếu có thể thi triển thuật này, vậy thì Dung Vị có khả năng chờ được đại sư tới rồi.

Chỉ là… Hồ Cửu chưa từng thử qua, cũng chưa từng chú tâm với thuật này.

“Phải thử.



Anh nghĩ vậy nhanh chóng tới phòng cấp cứu, chờ y tá đi ra ngoài thì giữ cửa đi vào.

Mà cảnh này đều được Lục Thạc nhìn thấy.

“Anh ấy… vào đó làm gì?”

Lục Thạc lại nghĩ rằng có lẽ quá lo cho Dung Vị mà Hồ Cửu nôn nóng sao?

Cô cũng tìm cách đi theo, dù sao cô cũng không muốn Hồ Cửu làm chuyện ngốc nghếch.

.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom