• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 171-175

Chương171: Sự Thật Và Dối Trá

Hữu Thủ hiện tại làm sao nghe vô gì chứ, Hồ Cửu có thể vì hạnh phúc của Lục Thạc mà hy sinh tất cả.

Thậm chí dù chú rể là ai cũng không bận tâm, xem ra Hoàng Đàn này nên đánh một trận mới hả dạ.

Nhân lúc Long chủ không ở đây vậy mà dám gạ gẫm Lục Thạc.

“Này… này… anh phải nói, nói rõ… nói xong thì đánh thế nào cũng được.”

Hoàng Đàn hết cách đành phải để cho Hữu Thủ nói rõ, nếu không hắn ta bị đánh chết còn không biết sao lại chết cũng nên.

“Còn hỏi sao? Mặt mũi mà hỏi tôi sao?”

Hữu Thủ hét lên.

Hoàng Đàn cùng những thuộc hạ khác không hiểu gì nhìn nhau, có người còn nhìn Hoàng Đàn với ánh mắt nghi hoặc cứ như hắn ta làm gì mà giấu bọn họ.

“Nói rõ… làm ơn nói rõ.”

Hoàng Đàn cũng thật khổ tâm, hắn còn không biết mình làm gì sai, cũng không hiểu lý do gì mà bị đánh không thương tiếc thế này.

Còn là Hữu Thủ đánh hắn nữa chứ.

“Được.

Hôm nay ông đây cho cậu biết, biết xong thì chịu khó ăn đòn.”

Hữu Thủ gật gật đầu vơ lấy một cái ghế ngồi xuống trước mặt Hoàng Đàn, vì bị đánh bất ngờ nên Hoàng Đàn ở thế bị động, bị đánh bẹp dí dưới đất còn chưa đứng dậy được.

“Hoàng Đàn! Anh ở đây, Long chủ cần anh bảo vệ Lục Thạc.

Anh đã làm gì hả?”

Nhìn Hoàng Đàn, anh ta tức giận chất vấn.

“Tôi vẫn bảo vệ Lục tiểu thư bình thường, cô ấy lông tóc không tổn hại chút nào.”

Nghe Hữu Thủ hỏi, Hoàng Đàn mơ hồ, không lẽ Lục Thạc có chuyện gì mà hắn không biết?

Không thể! Hắn luôn cho người theo chân Lục Thạc, sao lại có chuyện cô bị gì chứ?

“Tốt! Bảo vệ rất tốt.”

Hữu Thủ cười lớn mỉa mai.

Bảo vệ lông tóc không tổn là bảo vệ luôn người ta còn kết hôn sao?

Nghĩ vậy Hữu Thủ càng quỷ dị hơn, dữ tợn hơn.

Hồ Cửu không làm gì được thì hôm nay có quậy nát thành phố Gia, anh cũng muốn đòi công đạo cho Hồ Cửu.

“Người anh em à, có gì nói thẳng đi có được không? Đừng có như thế, tim tôi không chịu nổi rồi.”

Hoàng Đàn khổ sở cầu xin.

Quả thực Hữu Thủ đánh rất đau, còn nhắm vào chỗ hiểm mà đánh, muốn hắn tuyệt tự sao?

Hắn còn chưa vợ đó!

“Hừ nói rõ? Muốn tôi nói rõ cái gì? Nói vậy còn chưa rõ sao?’

Hữu Thủ là chướng mắt sự giả vờ của Hoàng Đàn, cứ như ngây thơ không biết gì ấy.

Cũng không phải Bạch Thố, sao tên này diễn trò giỏi vậy nhỉ.

Lại nghĩ tới Bạch Thố lừa gạt mọi người, còn có Hoàng Đàn giả vờ không biết, cơn giận của Hữu Thủ xem như tìm được chỗ trút.

Anh ta trực tiếp thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bao nhiêu quyền lực đều trút lên người Hoàng Đàn.

Mà Hoàng Đàn sau lần đầu bị đánh bầm dập, bây giờ đã có chút phòng vệ, nên cũng tránh được vài đòn.

Chỉ là vài đòn mà thôi, sao hắn ta có thể tránh được cơn giận của Hữu Thủ.

“Này… này…”

“Nói rõ… rõ ràng chút.”

“Này thì rõ…”

Bốp!

“Rõ này!”

Hữu Thủ làm sao còn nghe được Hoàng Đàn nói chứ, bây giờ chỉ cần xả giận là được.

Khi Hoàng Đàn muốn thở dốc, cả người toàn là vết thương thì không thể chịu nổi nữa.

“Dừng lại! Hữu Thủ, đừng ỷ là người bên cạnh Long chủ thì muốn làm gì làm, tôi làm gì sai mà cậu đánh tôi chứ.”

Hắn quát lớn, thực sự là quá mức tủi thân, hắn còn chưa biết đầu đuôi thế nào lại bị đánh như vậy.

Còn là trước mặt thuộc hạ, mất mặt quá mà!

“Cùng lắm tôi sống chết với cậu! Nhưng nói rõ… nói rõ đi, tôi chết còn biết lý do.”

Tuy là bị đánh đau, nhưng Hoàng Đàn biết rõ Hữu Thủ cũng khá nương tay, Hữu Thủ cũng chỉ dùng lực vừa đủ làm Hoàng Đàn đau mà thôi.

“Hừ.

lại hỏi.

Sao dạo này nhiều người thích giả nai thế nhỉ? Bắt trend hay gì thế?”

Hữu Thủ xoa xoa tay, cảm thấy muốn đánh tiếp.

“Này, cậu nói rõ cho tôi.

Nói huỵch toẹt ra cho tôi.”

Hoàng Đàn sợ hãi, không muốn lại bị đánh.

“Được! Được lắm.”

“Nói cho tôi biết, làm thế nào mà từ bảo vệ Lục Thạc, cậu lại trở thành chú rể của Lục Thạc?”

Nghe Hữu Thủ nói xong, Hoàng Đàn ngớ người, gì mà chú rể? Sao lại là Lục Thạc.

“Dừng một chút.”

“Có gì đó sai sai ở đây này!”

“Chú rể? Của Lục Thạc?”

Hoàng Đàn còn chưa hiểu chuyện gì.

Thì Hữu Thủ đã vả cho một cái thật đau vào mặt.

“Tỉnh chưa? Còn gì để nói? Tôi cho cậu nói hết trước khi…”

“Dừng!...”

“Lục Thạc quả thật chuẩn bị kết hôn, tôi cũng có đối tượng kết hôn… nhưng không phải là Lục Thạc.”

Hữu Thủ nghe Hoàng Đàn nói còn cho rằng anh ta chống chế.

“Đừng giả vờ trước mặt tôi.”

Khi anh ta định đánh thì Hoàng Đan lấy ngay thiệp cưới giơ ra.

“Nhìn… nhìn đi.

Tên chú rể là ai.”

Hữu Thủ nhíu mày nhìn vào tấm thiệp màu xanh cốm kia, cảm giác có chút quen mắt.

Nhưng khi nhìn đến tên chú rể, anh ta vô cùng bất ngờ, hết nhìn tấm thiệp lại nhìn sang Hoàng Đàn.

“Sao… sao thế này…”

“Sao chăng gì chứ? Ai bảo anh tôi là chú rể chứ?”

Hữu Thủ nhớ lại vẻ mặt Lão Lý, lại biết ngay là mình bị lão ta chơi xỏ.

“Tôi… tôi xin lỗi.”

“Nhìn kia, chỉ là tập võ cùng nhau, cậu xem sao lại yếu thế kia.”

Nhìn Hoàng Đàn cả người thương tích, Hữu Thủ áy náy, gãi đầu rồi nói tránh chuyện khác.

‘Đừng! Nói rõ, ai là người nói chuyện vô lý kia… còn có, anh chưa nói gì đã đánh tôi là thế nào hả? Không thể nói một câu tử tế được à?”

Hoàng Đàn quả thực rất tức giận.

Đang yên đang lành lại bị đánh.

- -------------------.
Chương172: Đám Cưới Lục Thạc

Hữu Thủ nhìn bộ dạng của Hoàng Đàn thì có hơi áy náy, nhưng rất nhanh lại nhớ tới dáng vẻ đầy ‘uy tín’ của Lão Lý thì tự nhiên biết, bản thân ngây thơ tới mức nào.

“Người anh em, xem như tôi sai…”

Hữu Thủ cười cười làm hòa.

“Anh nói một câu sai là xong sao”

“Nhìn đi, tôi có chỗ nào lành lặn không?”

Hoàng Đàn tức giận không thôi, nhưng cử động một chút lại bị động tới vết thương vừa bị đánh.

“Đứng đó làm gì? Thấy tôi đánh anh ta sao các người không can chứ?”

Nhìn đám thuộc hạ xung quanh chỉ biết đứng nhìn, Hữu Thủ giận cá chém thớt.

“Hữu Thủ! Càng ngày cậu càng giống côn đồ rồi.”

Hoàng Đàn nhìn dáng vẻ lúc này của anh ta, lại cảm thán.

Lúc trước khi gặp Hữu Thủ, rõ ràng là một người vô cùng chính chắn, có chút ít nói.

Chỉ là hiện tại, không còn bộ dạng đó nữa, gì mà quân nhân chân chính, nhìn Hữu Thủ không hề giống chút nào.

“Đây xem như là thích ứng đi.”

Hữu Thủ cũng không cảm thấy đó là chuyện không tốt.

Từ khi Hồ Cửu nhận vị trí Long chủ, thế lực khuếch trương tới mức đáng sợ, Hữu Thủ luôn phải ra mặt làm việc thay Hồ Cửu.

Đám người đó có ai mà không gian manh xảo trá, ai mà không hôn đản.

Anh ta phải dùng thái độ nào để xử lý đây?

Với đám côn đồ thì mình phải côn đồ hơn, với kẻ biến thái phải biến thái hơn, đó chính là cách để có thể sinh tồn.

Mà Hồ Cửu cũng từng dạy anh, từng chuyện có thể linh động, tâm chúng ta không vướng là được.

Nên các hình tượng khí chất quân nhân gì đó thì có sao?

Sự thật Hữu Thủ vẫn là một đại tướng uy danh đỉnh đỉnh, không ai chối cãi được.

“Anh nên học hỏi tôi thì hơn.”

Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng nhìn quanh, lại nhìn tới tấm thiệp, có chút suy nghĩ.

“Cậu chắc chắn Lục Thạc cưới là Hào Danh Đạt?”

Hữu Thủ có chút không tin.

“Tôi có thể gạt cậu, nhưng tấm thiệp đó gạt được cậu sao?”

Nhìn vẻ mặt của Hữu Thủ, Hoàng Đàn vô cùng coi thường.

Định lực quá kém!

Này cũng không thể trách Hữu Thủ, dù sao Hào Danh Đạt là do Hữu Thủ mua lại tập đoàn người ta, còn để người này chú ý tới Lục Thạc.

Vậy mà…

Nhiều ngày qua quá bận rộn, anh ta cũng không hề hỏi tới, một phần có Hoàng Đàn trấn giữ ở đây, Hữu Thủ cũng có chủ quan.

“Tôi đi tìm hắn ta.”

Nghe Hữu Thủ nói vậy, Hoàng Đàn giật mình chịu đau kéo anh ta lại.

“Ôi, ông anh của tôi ơi, đừng có tới đánh họ như tôi chứ.

Xin anh đó, Lục Thạc cũng ly hôn cùng Long chủ rồi, xem như cô ta có phúc mà không biết hưởng đi.

cần gì phải để trong lòng như thế chứ?”

Thật sự nếu Hữu Thủ mà đánh tên kia, có lẽ Lục Thạc tìm Hồ Cửu chất vấn, vậy thì… xong bọn họ rồi.

Dù là chỉ đi theo Hồ Cửu có thời gian không lâu, nhưng hắn hiểu rõ tính cách Hồ Cửu.

Dù là ly hôn thì sao?

Lục Thạc vẫn được sự bảo hộ của Hồ Cửu, còn có, trước khi đi về phương Bắc, thì Hồ Cửu cũng dặn dò anh phải để tâm, không để Lục Thạc chịu bất cứ tổn thất nào.

Hữu Thủ mà quậy lên thế này thì xong đời hắn rồi.

“Hừ, nếu là kết hôn với người khác, tôi không nói làm gì, tôi mặc kệ.”

Hữu Thủ tức giận muốn đi.

Nhưng Hoàng Đàn dùng hết sức ôm hắn lại thật chặt.

“Đứng đó nhìn làm gì, lôi cậu ta vào trong, nhanh lên.”

Vừa ôm vừa gào đám người đang đứng xem chuyện hay.

Cả đám người mới giật mình, nhanh chóng dùng toàn bộ sức lực kéo Hữu Thủ vào trong căn cứ.

“Đóng cưa! Khóa lại cho tôi.”

Hoàng Đàn hết lên.

Sau khi mọi người khóa cửa lại, trong phòng chỉ còn Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ.

“Cậu bình tĩnh lại cho tôi.

Dù gì dó là vợ của Long chủ, ngài ấy không nói gì thì thôi.

Cậu lại… không lẽ cậu có ý gì…???”

Hoàng Đàn thật ra biết Hữu Thủ chỉ là bức xúc thay cho Hồ Cửu.

Nhưng nếu không khích bác anh ta, thì e rằng án mạng xảy ra rồi.

Nhìn đi, Hoàng Đàn còn bị anh ta đánh cho không chỗ lành lặn.

“Anh tưởng khóa tôi ở đây là tôi không làm gì được?”

“Không! Tôi cần cậu bình tĩnh.”

Hoàng Đàn thở dài, cuối cùng cũng ngồi xuống.

“Hữu Thủ, dù là ai, Long chủ không nói gì, vẫn là chúng ta cứ lơ đi.”

Nhìn Hữu Thủ như vậy, Hoàng Đàn có chút thở dài, cảm thấy nhân sinh này thật vi diệu.

Long chủ còn chưa mở lời, thuộc hạ đã đi đánh người.

harry potter fanfic

“Nhưng hắn ta là do tôi cất nhắc, là do tôi giao cho hắn chiếu cố Lục Thạc… ai ngờ…”

Bộ dạng Hữu Thủ bây giờ chính là tự trách.

“Không trách cậu được.

Chuyện đó chúng ta ai cũng không xen vào được.

Đừng có như thế.”

Hoàng Đàn lúc này cũng hiểu tại sao Hữu Thủ lại tức giận đến vậy.

“Huống hồ…”

Nhìn Hữu Thủ một chút, Hoàng Đàn cũng muốn khuyên tiếp.

“Tốt nhất nên chúc phúc cho họ.

Dù sao, Lục Thạc không hạnh phúc, Long chủ cũng sẽ không vui…”

“Chúc phúc?”

Hữu Thủ tuy đã bình tĩnh hơn nhưng cũng không muốn chúc phúc cho kẻ cướp đi người mà Long chủ yêu thương.

Dù anh ta có không thích Lục Thạc là thật, nhưng đó vẫn là người phụ nữ của Long chủ.

“Tôi vẫn muốn gặp hắn một lần, dù sao… tôi cũng có vài việc cần làm rõ.”

Hoàng Đàn nghe vậy thì thở dài.

“Cậu… quá cố chấp.”

Lúc này Hữu Thủ nhận được điện thoại từ Hồ Cửu.

Còn chưa kịp nói, thì đầu dây bên kia đã lên tiếng.

“Nếu cậu đã ở Thành phố Gia thì tốt rồi.

Ngày mai tôi sẽ tới, chuẩn bị quà cưới đi, tối mai sẽ tham gia lễ cưới.”

“Quà cười? Anh…”

“Từ khi nào cậu lại cãi lời tôi rồi?”

Giọng nói lạnh lùng của Hồ Cửu làm cho Hữu Thủ tỉnh hơn.

“Quà thế nào?”

Tuy là đồng ý chuẩn bị quà, nhưng thái độ của anh ta vẫn hơi khó chịu.

“Tôi muốn món quà có thể đảm bảo cho họ một đời bình an, không bị cuốn vào tranh đấu.”

“Kia…”

Hữu Thủ hơi chần chừ.

“Trước khi tôi tới thành phố Gia, tôi muốn cậu chuẩn bị xong.”

“Còn có, tham gia lễ cưới của họ xong, tôi muốn về núi Hàng một chút.

Sau đó sẽ đến phương Đông.”

Nghe vậy thì Hữu Thủ cảm thấy quá gấp gáp.

Mà bên này Hồ Cửu đã có đầy đủ thông tin, kế hoạch cũng đã mở ra, anh cần nhanh chóng dọn sạch phương Bắc để đến phương Đông.

Nhưng đám cười Lục Thạc anh cũng không thể không dự.

- --------------.
Chương173: Đám Cưới Lục Thạc 2

Hữu Thủ cảm thấy quá mức mơ hồ, món quà có thể đảm bảo họ một đời bình an sao.

“Hữu Thủ… còn nghe chứ?”

Hồ Cửu cảm nhận được sự im lặng bất thường từ Hữu Thủ.

“Nhưng sao ngài biết tôi ở thành phố Gia?”

Chợt!

Hữu Thủ nhớ ra, lúc anh ta đi không ai biết được, sao Hồ Cửu có thể biết được chứ?

“Động não chút nào, lúc đó cậu đi cùng ai?”

“Nhớ phải chuẩn bị quà trước khi tôi tới.

Cần thì nhờ Hoàng Đàn trợ giúp.



Nói xong Hồ Cửu cúp máy, cũng không để Hữu Thủ nói gì.

Mà Hoàng Đàn ở cạnh Hữu Thủ đã nghe rõ nội dung giữa hai người.

Nhìn dáng vẻ của Hữu Thủ, lại nhớ tới lời lúc nãy, Hoàng Đàn rất nhanh nhận ra vấn đề.

“Trước khi tới đây cậu gặp ai?”

“Lão Lý.



“Là ông ta nói tôi chính là chú rể?”

Hoàng Đàn hiểu ngay vấn đề này.

Hữu Thủ gật gật, tỏ vẻ đồng ý.

“Haizz.

Tôi không biết nên nói với cậu thế nào đây.



Nói xong Hoàng Đàn ra hiệu cho người bên ngoài mở cửa.

“Cậu nên đi tìm Hào Danh Đạt đi!”

Hữu Thủ không hiểu ý của Hoàng Đàn.

“Không sợ tôi giết anh ta?”

‘Cậu dám?”

“Sao tôi lại không dám?”

Hữu Thủ trợn mắt nói.

Thấy bộ dạng cố chấp của Hữu Thủ, hắn ta nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

Quả thật thì Hữu Thủ thật sự không dám, vì sao ư?

Hồ Cửu giao cho anh tìm món quà có thể đảm bảo một đời hạnh phúc của cả hai.

Kia là muốn nói, Hào Danh Đạt có tốt thì Lục Thạc mới tốt.

Vậy hắn ta có chuyện có phải Lục Thạc sẽ không hạnh phúc?

“Đôi khi thông minh quá sẽ bị thiệt!”

Hữu Thủ nhìn Hoàng Đàn rồi đi, không quên bỏ lại một câu.

Chờ khi Hữu Thủ đi rồi, Hoàng Đàn nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm thấy vẫn nên đi theo mới yên tâm được.

Biệt thự Nhật Hạ.

Lục Chỉ cùng Lục Thạc đang tất bật chọn decor trang trí cho lễ cưới, cả hai vô cùng hài lòng với hôn sự này.

1

“Cha, nhìn xem, kiểu này khá đẹp, sang trọng lại khô quá sến.



Lục Thạc vừa chỉ vào cuốn catalogue, vừa cười nói, nụ cười rạng rỡ đủ biết cô có bao nhiêu hạnh phúc.

“Được, con thích là được.



Nhìn con gái hạnh phúc như thế làm gì có người cha nào không vui chứ?

Huống hồ con rể tương lai của ông lại là Tổng giám đốc của Tập đoàn Sunny, con gái lại tài giỏi làm Phó tổng giám đốc.

Còn gì mà không viên mãn chứ?

“Hào tổng không nói gì sao? Con nên hỏi ý kiến cậu ta chứ?”

“Anh ấy nói chỉ cần con thích là được.



Lục Thạc nghĩ tới dáng vẻ của Hào Danh Đạt, vừa ấm áp, vừa ôn nhu, lại có sự nghiệp.

Nhiều lần vì cô mà xả thân cứu giúp, sao cô lại không động lòng chứ.

Một người có lòng như vậy, sao cô lại không hạnh phúc.

“Con… bên kia có… nói với Hồ Cửu không?”

Lục Chỉ nhìn Lục Thạc, hơi ngập ngừng hỏi.

Nhìn dáng vẻ của cha mình, Lục Thạc cũng hiểu được ý cha nói là ai.

“Con cũng chưa nói, nhưng cũng có gửi thiệp mời tới Hoàng tổng, con nghĩ trước sau gì anh ta cũng biết.



“Vả lại… dù sao mời tới cũng khó xử cho cả hai, tốt nhất là thôi.



Lục Thạc suy nghĩ rồi nói.

“Nhưng mà… cũng nên ngỏ lời, đi hay không là chuyện của Hồ Cửu chứ.



Dáng vẻ của Lục Chỉ có chút trầm ngâm.

Là đàn ông, ông cũng hiểu rõ, chuyện bị vợ bỏ cũng là chuyện không vui, nhìn thấy vợ cũ bên cạnh người khác có khả năng hơn mình cũng xem như đả kích.

Nhưng mà… nếu không nói thì có chút quá vô tình.

“Cha à, cha xem đi, nếu như mà mời anh ấy.

Con sợ anh ấy sẽ tổn thương, dù sao Hào tổng…”

Lục Thạc nghĩ một chút rồi nói.

Nghe con gái nói vậy Lục Thạc thấy có lý.

Bên ngoài có chuông cửa, Lục Thạc cho rằng Hào Danh Đạt đến nên nhanh chóng mở cửa.

Dù sao hắn ta cũng hẹn cô sẽ tới cùng cô chọn vài phụ kiện trang trí.

“Là anh.



Nhìn người trước mặt Lục Thạc vô cùng bất ngờ.

“Không mời anh vào nhà?”

Hồ Cửu chỉ cười cười rồi hỏi.

Thật ra anh dự định ngày mai sẽ bay chuyến sớm về thành phố Gia.

Chỉ là… có hơi nôn nóng một chút, dù anh có lạnh nhạt đến đâu đi nữa khi nhắc đến Lục Thạc thì anh lại không tự chủ mà nôn nao.

Hỏi anh Lục Thạc cưới anh buồn không ư?

Có chứ.

Nhưng anh biết đó là chuyện sớm muộn.

“Không… chỉ là hơi bất ngờ… anh vào nhà đi.



Lục Thạc hơi sượng một chút.

Dù sao bản thân cô cũng là người khó đối mặt với anh.

“Ngồi đi.



Lục Thạc có vẻ không vui nói.

Nhìn thấy người tới Lục Chỉ có chút mong chờ.

“Hồ Cửu, là cậu.



“Chào cha! Cha khỏe chứ?”

Hồ Cửu thoải mái cười nói hỏi thăm, giống như không có chuyện gì.

Nghe xưng hô cha, Lục Chỉ có hơi ái ngại.

‘Cha đừng ngại, dù sao con trước giờ một mình, cho nên con với Lục Thạc không còn là vợ chồng, thì con vẫn xem cha là cha.



Hồ Cửu rõ ràng nói, cũng không muốn ai phải khó xử.

“Được.



Lục Chỉ gật đầu đồng ý.

“Em chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi? Có khó khăn gì không? Cần tôi giúp gì không?”

Nhìn Lục Thạc, anh có chút hơi nhớ lại ngày trước.

Người con gái này sắp thành vợ của người khác rồi sao?

“Cũng… không có gì.



“Hào tổng cũng là người có danh tiếng, còn sự nghiệp.

Cho nên mọi thứ anh ấy đều lo cho tôi rồi.



Lục Thạc ban đầu hơi ái ngại, sau cũng thoải mái hơn.

Cô tự nhủ dù sao chỉ là vợ chồng cũ mà thôi, hiện tại cũng không còn gì, mà chuyện cô cùng Hồ Cửu ly hôn cả thành phố Gia ai cũng biết, còn gì mà giấu chứ? Vậy thì có gì mà ngại?

Nghĩ vậy cô tự tin hơn hẳn.

“Ngày mai anh sẽ đến dự đám cưới em, cũng sẽ tặng em một món quà, xem như chúc phúc.



“Anh không cần đến!”

Lục Thạc vội nói.

.
Chương174: Đám Cưới Lục Thạc 3

Lục Thạc cảm nhận được phản ứng thái quá của bản thân, cô hơi thấy có lỗi, tuy nhiên bình tĩnh lại, cô cảm thấy quả thực Hồ Cửu không nên đến dự hôn lễ của cô.

“Hồ Cửu, tôi nói thẳng, dù sao chúng ta quan hệ quá mức khó xử, vẫn là không nên chạm mặt nhau.

Nhất là trong hôn lễ của tôi.”

Nói đến đây Lục Chỉ có chút khó chịu, dù sao cũng mang tiếng một đời chồng, Hồ Cửu đến hôn lễ chẳng khác nào làm cho mọi người bàn tán cả.

“Em không muốn tôi đến thật sao?”

Nhìn ánh mắt trốn tránh của Lục Thạc, lòng anh có chút mất mát.

“Hồ Cửu à, cậu gọi tôi một tiếng cha, tôi cũng nói thẳng…”

“Cậu cùng Lục Thạc dù gì cũng từng đã là vợ chồng.

Hiện tại con bé khó khăn lắm mới tìm được người tốt, nếu cậu xuất hiện ở đó thì chẳng khác nào…”

Lục Chỉ hơi dừng lại một chút, bản thân ông biết yêu cầu này là vô lý với Hồ Cửu.

Nhưng vì hạnh phúc con gái, ông cũng không còn cách nào, suy cho cùng ông cũng nhìn ra Hồ Cửu rất tốt với con gái ông.

“Cha với Lục Thạc đều không muốn con đến dự đám cưới?”

Ánh mắt Hồ Cửu nhìn cả hai, có chút gì đó tiếc nuối.

“Vậy là tốt nhất.”

Lục Chỉ nói xong quay mặt đi.

Còn Lục Thạc thì chỉ cúi đầu, cũng không biết nói gì hơn, thật sự đám cưới này cô không muốn anh xuất hiện.

“Được rồi, con hiểu.”

“Tuy không tới nhưng anh vẫn sẽ tặng cho em một món quà.”

Hồ Cửu nói xong nhìn Lục Thạc bằng ánh mắt hy vọng, muốn cô đồng ý yêu cầu này.

“Hồ Cửu à, thật ra cũng không có gì, tôi thấy anh không nên tốn kém, tốt nhất vẫn lo cho bản thân là được.”

Dù là hiện tại thì Lục Thạc vẫn nghĩ rằng Hồ Cửu là kẻ lông bông không có gì ổn định, thay vì dùng tiền cho cô thì nên giữ cho bản thân.

Huống hồ chồng tương lai của cô lại là Hào Danh Đạt, cũng không thiếu nhất là tiền.

“Chỉ là món qua mong em có thể một đời an yên hạnh phúc, ngoài ra không có ý gì khác.”

Hồ Cửu kiên quyết khẳng định.

Lục Chỉ lúc này kéo tay con gái, vỗ vỗ tay cô nói.

“Lục Thạc à, Hồ Cửu với con chính là không hợp thì tan, cũng không có gì là xích mích mâu thuẫn lớn, cho nên… con vẫn nhận quà đi.”

Thấy Lục Thạc có vẻ muốn từ chối, nhưng khi nghe cha cô nói vậy thì cô cũng gật đầu đồng ý.

“Anh sẽ không tới, sẽ có người chuẩn bị quà cho em.

Yên tâm.”

“Nếu như… Sau này có khó khăn gì, cứ tìm anh.”

Nói xong Hồ Cửu đứng lên.

“Cha, con đi đây.”

“Hay là ở lại một chút.”

“Con còn có việc.”

Dứt lời, anh đi ra khỏi căn biệt thự này.

Mà Lục Thạc cùng Lục Chỉ nhìn nhau thở dài.

Suy cho cùng thì Hồ Cửu cùng cô cũng thực sự là chia ly yên bình nhất.

“Con cần anh ta giúp gì chứ, dù sao… anh ấy cũng chỉ là kẻ lông bông.”

“Chỉ mong anh ta tự lo bản thân thật tốt, không phiền tới cuộc sống sau này của con là ổn rồi.”

Lục Thạc cảm thán nói.

Quả thực trong mắt cô Hồ Cửu quá mức vô dụng.

Trong lúc đó Hữu Thủ đã chễm chệ ngồi ở vị trí Tổng giám đốc ở tập đoàn Sunny.

“Ông chủ… sao ông lại đột ngột vậy…”

Hào Danh Đạt đứng cúi đầu có dự cảm không lành.

“Tôi nhớ đã từng nói anh, để ý đến Lục Thạc… cũng chưa từng nói hốt luôn người ta nhỉ.”

Hữu Thủ nói đến đây, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Ông chủ, lão đại….

Thần của tôi ơi, thật ra thì tôi chưa từng nghĩ… nhưng cô ấy ly hôn, sau đó chủ động với tôi… tôi làm sao, làm sao…”

Nói đến đây Hào Danh Đạt ấp úng.

“Là không làm sao cưỡng lại một mỹ nhân sao? Hào tổng từ khi nào mà lại vướng vào lưới tình rồi?”

Lúc này, Hữu Thủ vô cùng hối hận.

Đây là anh ta giao trứng cho ác có phải không?

“Ông chủ, tôi…”

“Được rồi.

Tôi không nói gì nữa, anh nên biết, nếu không phải vì Long chủ, tôi cam đoan sẽ cho anh một trận.”

“Chỉ là… cứ xem như là cả hai có phúc đi.

Từ này Tập đoàn Sunny này sẽ thuộc sở hữu của Lục Thạc.”

“Còn có, hơn một phần ba bất động sản ở thành phố Gia cùng một số cổ phần lớn sẽ chuyển sang tên vợ anh.”

“Xem như quà cưới.

Sau này nếu như anh làm gì không đúng với cô ấy, anh cầm chắc ra đi tay trắng.

Và còn… tôi ở đây chờ tẩn anh một trận.”

Nói xong Hữu Thủ đứng dậy, vứt cho Hào Danh Đạt ánh mắt cảnh cáo.

“Đừng để tôi có cơ hội đánh anh, tôi e rằng anh chịu không nổi vài đòn đâu đấy!”

Hào Danh Đạt còn chưa kịp hoàn hồn, thì Hữu Thủ đã đi khỏi.

Lúc này Hào tổng cũng bủn rủn tay chân.

Cái gì mà bất động sản của một phần ba thành phố?

Cổ phần công ty lớn các nơi?

Còn có… Tập đoàn Sunny.

Vậy ông chủ thực sự kia… không lẽ thật là Hồ Cửu.

Hắn nuốt ực một cái, sau đó nghĩ lại cần phải ôm chặt chân Lục Thạc, nếu không chờ đợi hắn e rằng là một ngày không xa bị tống cổ đi tay trắng.

Nghĩ vậy hắn liền gọi điện thoại cho Lục Thạc.

“Vợ yêu à, em đang ở đâu?”

Lục Thạc tuy hơi bất ngờ nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

“Vẫn ở nhà chọn đi chọn lại vài thứ cho hôn lễ.”

“Em không cần chọn, cái nào xa hoa nhất, đắt nhất, lộng lẫy nhất, em thích cứ bảo họ làm.

Đừng suy nghĩ.”

“Sao lại phung phí thế chứ.”

“Không phung phí.”

Hào Danh Đạt nghĩ gì đó rồi nói tiếp.

“Thôi, không cần.

Anh về cùng em chọn, hôn lễ phải chọn những gì tốt nhất.”

Nói xong hắn ta cũng rời đi.

Hữu Thủ khi ra ngoài đã thấy Hoàng Đàn đợi sẵn.

“Ở đây làm gì chứ?”

“Còn không phải sợ anh giết người?”

Hoàng Đàn trợn mắt nhìn anh ta, toàn thân vẫn còn đau đớn.

“Long chủ tới rồi!”

Hắn tiếp tục nhắc nhở Hữu Thủ.

“Gì cơ? Không phải mai sao?”

“Không biết!”.
Chương175: Bạch Long

Cả Hoàng Đàn cùng Hồ Cửu nhìn nhau, tâm trạng cả hai có chút khó hiểu.

“Về căn cứ, dù sao Long chủ cũng sẽ về căn cứ thôi.”

Hoàng Đàn suy nghĩ một chút rồi nói.

“Long chủ ở đâu cậu cũng không biết?”

Hữu Thủ chất vấn.

“Tôi làm sao biết?”

Hoàng Đàn tức giận nói, sau đó lên xe, mặc kệ Hữu Thủ.

Nhìn thấy hắn nổi giận, Hữu Thủ cũng có chút chột dạ rồi lên xe theo.

“Núi Hàng.”

Chợt Hữu Thủ nhớ đến Bạch Thố.

“Sao lại là núi Hàng?”

Hoàng Đàn thắc mắc.

Như nhớ ra gì đó, Hữu Thủ nhìn Hoàng Đàn bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi hỏi cậu, lúc trước làm sao mà giam được Bạch Thố?”

Ánh mắt của Hữu Thủ vô cùng nóng rực, như muốn biết mọi chuyện rõ ràng.

“Sao lại hỏi chuyện này?”

Nhắc tới chuyện này, Hoàng Đàn có chút ngượng ngùng.

“Nói đi, nói rõ nào, đây là chuyện quan trọng.”

“Sao lại quan trọng? Long chủ cũng giải quyết rồi mà.”

Hoàng Đàn vẫn chưa biết truyện về Bạch Thố, dù sao thì Bạch Thố cũng không để lộ sơ hở.

Chợt anh ta nhớ tới Túc Trì, dường như Túc Trì chưa biết chuyện của Bạch Thố.

“Không có gì lạ sao?”

“Lạ gì chứ? Lạ chỗ nào?”

Hoàng Đàn vẫn không hiểu Hữu Thủ đang muốn nói đến chuyện gì.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hoàng Đàn, Hữu Thủ lại dâng lên một sự tự trách.

Vậy mà anh ta từng cho rằng Bạch Thố xứng đáng hơn Lục Thạc, xem ra anh ta nên xem lại mắt nhìn người của mình.

“Tới núi Hàng nhanh đi.”

Mà trong lúc bọn họ còn đang thắc mắc, quả thực Hồ Cửu đã tới núi Hàng.

“Lão Hắc, ông vẫn khỏe sao?”

Hồ Cửu nhìn Lão Hắc cũng không có chút biểu cảm dư thừa, tuy lời nói rất tùy tiện, nhưng giọng điệu lại là quan tâm.

“Có chuyện?”

Lão Hắc nhíu mày.

Phải biết một Chiến thần rất ít khi biểu cảm, mà hiện tại nhìn gương mặt kia của Hồ Cửu cũng không có biểu cảm gì cả.

“Lộ rõ vậy sao?”

Hồ Cửu hơi thở dài, vẫn là không qua mắt được lão sư này.

“Ta là người dạy con.”

Giọng Lão Hắc có chút tự hào, lại có chút dịu lại, cũng không đùa giỡn hay gay gắt.

“Có chuyện thì cứ nói.

Ta từng nói đây là nhà của con.”

“Làm gì có.”

Hồ Cửu cười cười rồi ngồi xuống.

“Lão Bạch không ở cùng người nữa sao?”

Ánh mắt Hồ Cửu nhìn xung quanh với vẻ thăm dò.

“Lão Bạch cùng thằng nhóc Bạch Thương đi ra sau núi tập quyền rồi.”

Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Hồ Cửu, Lão Hắc lại có dự cảm không lành.

“Mỹ Họa cũng đi ra sau núi cùng bọn họ rồi.”

Tuy không biết chuyện gì nhưng Lão Hắc lờ mờ đoán ra có liên quan đến Bạch gia.

“Liên quan đến họ.”

“Cũng không hẳn.”

Hồ Cửu hơi lắc đầu, nhìn Lão Hắc.

“Là Bạch Thố sao?”

“Sao có thể?”

Lão Hắc hơi hiểu ra, nhưng chợt giật mình, ít nhất con bé Bạch Thố luôn làm ông vui, cũng không biểu hiện gì.

Lại còn… Rất xứng với Hồ Cửu.

“Bản thân tôi cũng không tin, cho đến khi…”

Hồ Cửu thở dài.

Quả thực một phút nào đó anh cũng từng yếu lòng với Bạch Thố, chỉ là, ở cô gái này tuy là mang cho anh chút ấm áp.

Nhưng ngay từ đầu anh cũng không cảm nhận được từ anh sự yêu thương hay có gì đó gọi là tình cảm.

Chỉ là muốn cảm ơn cô ấy, nên mới…

Nhưng thật không ngờ…

“Nói rõ hơn!”

Lão Hắc vô cùng nghiêm túc, tuy là chuyện khó tin, nhưng ông luôn chọn tin tưởng Hồ Cửu.

Chiến thần là người không chỉ có năng lực mà còn có phẩm chất.

“Bạch Long, cha của Bạch Thố e rằng vẫn còn sống.

Thậm chí còn là người đứng sau… mọi chuyện.”

“Không thể nào như vậy được!”

Lão Hắc run run tay.

Ông ta biết rõ Bạch Long, tuy tính cách khác xa Lão Bạch, nhưng ông thân cận với Bạch gia bao lâu nay, sao lại không hiểu được chứ.

“Bạch Long xem như là đứa rất biết chuyện, nó không thể làm chuyện đó.”

Lão Hắc một đời không gia đình, vì lo lắng ảnh hưởng người thân, cho nên luôn coi Bạch Long là con trai.

Có thể nói, năm đó không cho Bạch Long làm Chiến thần cũng là lý do này, một đời Chiến thần không hề đơn giản.

Mà Hoàng Đàn được Lão Bạch giới thiệu kia thì còn quá nông cạn, Bạch Long tuy đủ tố chất nhưng ông lại không nỡ.

Năm đó nếu nó muốn, kiên quyết muốn, ông sẵn sàng nhận nó, việc gì phải bày lắm trò thế chứ?

“Lão Hắc, mọi chuyện đều đã qua điều tra.

Không thể sai.”

Hồ Cửu hiểu đây có thể là đả kích với Lão Hắc.

Ban đầu điều tra không ra manh mối, Hồ Cửu vẫn luôn thắc mắc, Bạch Thố xét gia thế, xét năng lực đâu cần làm cho ai, hay bị ai sai khiến.

Một nhà Bạch gia đều được bảo vệ tốt, càng không có chuyện để người uy hiếp.

Cho nên, Hồ Cửu nghi ngờ người Bạch gia, nhưng điều tra một lượt, lại không hề thấy Lão Bạch có gì đó.

Bạch Thường kia càng không có năng lực, Mỹ Họa thì cùng lắm chỉ tham tài, tuy nhiên họ ở núi Hàng lâu vậy rồi, mà ở đây không thể liên lạc bên ngoài.

“Bạch Long… còn sống… vậy Bạch Thố biết?”

“Đúng! Cô ta biết, cô ta đang giúp ông ấy muốn lấy tam bảo vật, ông ta có lẽ cũng muốn mở cánh cửa kia.”

Hồ Cửu gật đầu, cắt đi nguồn hy vọng cuối cùng của Lão Hắc.

“Lão Bạch, cũng biết sao? Ông ấy lừa ta?”

Lão Hắc có chút run rẩy, cả đời ai hỏi ông rằng ông tin nhất là ai?

Không phải Hồ Cửu.

Mà chính là Lão Bạch cùng Bạch Long.

Vậy mà…

“Có lẽ ông ấy chưa biết.”

Nói đến đây Hồ Cửu im lặng, có chút chần chừ, cũng có chút không muốn cắt đi tia hy vọng cuối cùng của ông.

“Thật ra thì, Bạch Long muốn mở cánh cửa ấy cũng là điều bình thường.”

“Đứng sau Chiến thần, là người hộ cho Chiến thần, có đôi lúc muốn trở thành người nắm quyền tuyệt đối.”

Hồ Cửu thở dài một chút.

Ánh mắt Lão Hắc phức tạp.

“Lão Hắc, đệ tử ruột của ông tới rồi à, còn không kêu tôi.

Nhanh nhanh, tôi muốn hỏi thăm cháu gái tôi chút nào.”

Nhìn thấy Hồ Cửu, ánh mắt Lão Bạch sáng lên..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom