-
Chương 426-430
Chương 426
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng, mày cau lại.
“Có lẽ chúng ta phải tiến vào rừng, sẽ vất vả một chút, chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay… mai sẽ ổn.”
Hồ Cửu nói xong nắm tay Lục Thạc tiếp tục đi.
Nhưng đi một đoạn, váy của cô quá mức bất tiện không thể nào kéo lê mãi như thế, Lục Thạc cũng sẽ mất sức.
Hồ Cửu nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy trong túi áo một con dao mini, thường thì con dao này có lẽ dùng để gọt giũa cái gì đó thôi.
Nhưng hiện tại nó lại vô cùng có ích.
Anh ra tay nhanh gọn, cắt xé một phần váy của Lục Thạc vứt một bên, rồi kéo cô tiếp tục đi.
Nhưng dù sao Lục Thạc từ nhỏ làm gì đã chịu cực như vậy?
Suy cho cùng nếu không bị Lục gia hắt hủi thì cô đúng là một tiểu thư chân chính rồi.
“Em… không ổn rồi.”
“Em… không ổn rồi.”
Lục Thạc thở dốc.
Hồ Cửu hơi để ý xung quanh, nếu như là một mình anh thì việc hành quân đường rừng hay thoát khỏi đám người kia vô cùng dễ dàng.
Chỉ là với Lục Thạc thì có lẽ vô cùng khó khăn.
“Được rồi. Anh cõng em, đi một đoạn, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Hồ Cửu nhìn qua sắc trời có lẽ cũng đã gần chiều, đi một đoạn nữa theo rêu mọc ở đây thì có thể đến được thượng nguồn, vậy thì có thể ra khỏi rừng về lại căn cứ.
Không biết hiện tại Từ Chấn Nam cùng Hữu Thủ, Túc Trì đã bắt đầu hành động chưa?
Nhưng chỉ cần bọn họ có kế hoạch thì anh tin sẽ ổn.
Việc còn lại chính là không để bản thân làm vật cản, mà bọn họ cần nhất lúc này là thoát khỏi phạm vi bom có thể tàn phá, khoảng cách này chưa gọi là an toàn.
Chưa kể ở sau còn có một nhóm người đang truy lùng họ.
Lục Thạc hơi ái ngại nhưng quả thực không còn cách nào khác.
Hồ Cửu quỳ ngồi để cô leo lên.
Tuy trong lòng cô có vô vàn hoài nghi muốn làm rõ, chỉ là cô biết làm gì cũng tiêu hao thể lực.
Bây giờ chỉ có im lặng không phiền tới Hồ Cửu.
‘Em.. liên lụy anh rôi.”
“Thì sao chứ? Ai bảo em là vợ anh.”
Nghe câu này, lòng Hồ Cửu như ấm áp trở lại.
“Thực ra em là đi tìm anh.”
“Em xin lỗi lúc trước không tin tưởng anh.”
Lục Thạc thều thào nói, hơi ấm phả vào tai Hồ Cửu.
“Không sao, em cũng quay về với anh rồi đó thôi.”
Lục Thạc thều thào nói, hơi ấm phả vào tai Hồ Cửu.
“Không sao, em cũng quay về với anh rồi đó thôi.”
Nghe được lời này, Hồ Cửu cũng không còn thấy mệt mỏi nữa.
“Em cố gắng một chút nữa. Chúng ta cần đi thêm một đoạn, nếu có chỗ có thể nghỉ ngơi anh sẽ để em nghỉ ngơi một chút.”
Quả thực anh có thể dùng trận pháp cùng ẩn thuật, nhưng mà bên kia Ngài Tuệ cũng không ngốc.
Mà trong rừng, trận pháp có lợi hại đến đâu cũng không tránh được các con vật có độc.
Mà rừng này khá ẩm ướt, nếu không tìm nơi khô ráo nghỉ chân, thì tới đêm các độc vật sẽ đi kiếm ăn, mà người bọn họ chính là toát ra một cỗ hương khí vô cùng đặc biệt.
Thu hút độc vật là chuyện sớm muộn.
“Ngài Tuệ, nếu tiếp tục đi sâu vào rừng… e là không ổn.”
Một tên thuộc hạ nói.
Đừng nhìn khu rừng này bình thường, ban ngày cũng thôi đi, đêm xuống quả thực vắt, muỗi cùng bò cạp, rắn rết cứ như có linh tính, sẽ đi tìm mục tiêu.
Bọn họ không phải chưa từng gặp qua, bột huỳnh hoàng có thể tránh được chút tạm thời, không thể tránh hoàn toàn.
Cho nên nếu có thể, bọn họ muốn rút về khi trời còn sáng.
Chương 427
Hồ Cửu cùng Lục Thạc vào đó không chết cũng rất thảm, chờ sáng truy lùng vẫn có cơ hội.
Nhất thiết phải ở trong rừng sao.
Ngài Tuệ sao không biết suy nghĩ của bọn họ chứ.
Chỉ là…
Bạch Thố nhanh chóng đuổi theo, cô biết trong rừng vô vàn nguy hiểm, nhưng Hồ Cửu còn ở đó, cô không thể bỏ mặc được.
“Cô đi đâu?”
Ngài Tuệ túm lấy tay Bạch Thố.
Ngài Tuệ túm lấy tay Bạch Thố.
“Thả tôi ra.”
“Về thôi!”
Hắn ta lên giọng.
“Không! Anh tự lo bản thân đi.”
Nói xong Bạch Thố bắt đầu thi triển công phu học được, tất nhiên dù không phải đối thủ của Ngài Tuệ thì cô cùng có cách thoát khỏi tay hắn.
Hắn ta chưa kịp định hình, thì Bạch Thố nhanh chóng chạy khuất vào rừng, còn không quên đạp hắn một cước.
“Ngu ngốc!”
Nhưng hắn vẫn lưỡng lự, quả thực dù là dùng trận pháp thì cũng không thể thoát khỏi đám độc vật kia.
Suy nghĩ một hồi hắn rút về dưới bìa rừng, không quay về làng sen, cũng không tiến sau vào rừng.
Bạch Long bên kia còn đang ôm mộng tưởng của mình, ông ta cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù là ai cũng không ngăn được ông ta.
Bạch Long bên kia còn đang ôm mộng tưởng của mình, ông ta cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù là ai cũng không ngăn được ông ta.
Trong rừng kia, trời dần tối, Hồ Cửu biết không thể tiếp tục đi nữa, anh quan sát một lúc thấy được phía trước có một hốc đá cạn, cũng xem như đủ cho bọn họ trú qua đêm.
“Em vào đây, chịu khó một chút.”
Hồ Cửu để Lục Thạc xuống đất, cẩn thận lần dò từng ngóc ngách, xác định không có gì mới bắt đầu dùng áo ngoài trải xuống nền đá.
Lục Thạc cảm giác hơi lạnh.
“Càng tối trong rừng sẽ càng lạnh, anh đi xung quanh tìm chút củi nhỏ, ít nhất đủ sưởi ấm.”
Hồ Cửu kinh nghiệm phong phú, chiến trường nào còn chưa lăn qua, chút vặn vãnh này còn chưa làm khó được anh.
“Em hơi sợ…”
“Không sao, anh không đi xa, gọi anh có thể nghe.”
Hồ Cửu trấn an cô.
Sau đó ra phía ngoài nhặt vài cành khô, quan sát một chút xung quanh.
Xem ra ở đây thực sự không thể có cây trái gì ăn tạm, Hồ Cửu nhìn phía các bụi cây phía trước.
Anh dùng đá gần đó đào lên, quả thực có ấu trùng nhộng.
“Em xem…”
Hồ Cửu nhanh chóng quay về hốc đá kia, trời cũng tối dần.
Bằng thủ thuật đơn giản, Hồ Cửu nhóm được ba đống lửa nhỏ xung quanh muốn giữ ấm cho Lục Thạc.
Anh còn cẩn thận xiên từng con nhộng kia nướng kỹ trên lửa.
“Này… ăn được sao?”
Lục Thạc có chút hơi kinh tởm.
“Anh biết khó ăn, nhưng cố một chút… sáng mai chúng ta phải đi tiếp. Nếu không ăn em sẽ không đủ sức.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Hồ Cửu, Lục Thạc đánh bóc một con định bỏ vào miệng.
Chợt.
Chợt.
Có tiếng động phát ta gần đó.
Hồ Cửu nhíu mày, tiếng động này dường như là có người.
Mà Lục Thạc hơi giật mình, cô lo sợ có người tới hoặc có thù hoang.
Nhìn quang cảnh xung quanh một hồi, Hồ Cửu biết ở đây chắc chắn sẽ hiếm khi có thú dữ xuất hiện.
Chương 428
Với môi trường này thì chỉ có độc vật là chính.
Mà tiếng động kia, dường như có người đi tới, nhưng không giống là truy đổi mà giống như tìm kiếm gì đó.
Ngay khi Hồ Cửu đang thủ ấn muốn tạo trận pháp, thì lại có giọng vang vọng.
“Hồ Cửu… anh Hồ Cửu…”
Là giọng của Bạch Thố.
Dù sao đây cũng là nơi cô thường xuyên lui tới, cho nên về địa hình cùng tính chất cũng xem như là quen thuộc.
“Là Bạch Thố.”
Dù sao đây cũng là nơi cô thường xuyên lui tới, cho nên về địa hình cùng tính chất cũng xem như là quen thuộc.
“Là Bạch Thố.”
Hồ Cửu tự nói.
Nhưng anh không có ý định lên tiếng, dù sao thì hiện tại anh cũng không muốn dính dáng tới cô ta.
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, thấy anh không có động tĩnh gì muốn gọi Bạch Thố vào, cô có chút suy nghĩ.
“Hay chúng ta để cô ấy vào cùng đi. Dù sao… cô ấy là phụ nữ… rừng tối như vậy…”
Cô cúi đầu nói.
Thực ra cô cũng là phụ nữ sao không khó chịu chứ?
Nhất là đối phương lại yêu mến chồng ‘cũ’ của mình, nhưng suy cho cùng cô ta cũng giúp họ chạy thoát.
Mà rừng thì nguy hiểm, nói gì thì nói cũng là mạng người.
“Cô ấy sẽ không sao!”
Hồ Cửu khẳng định.
Hồ Cửu khẳng định.
Anh biết Bạch Thố đã chọn đi vào rừng thì đã biết có bao nhiêu hung hiểm, anh tin chắc nhanh như vậy Bạch Thố đã tìm được tới đây thì hẳn phải biết rõ địa hình ở đây.
“Nhưng…”
Lục Thạc còn chưa nói hết câu thì Bạch Thố đã đến trước hốc đá.
Hồ Cửu cũng không có ý định che giấu.
Có lẽ đâu đó trong anh vẫn còn sự tin tưởng vào tình cảm của Bạch Thố.
“Anh Hồ Cửu… Cô Lục… hai người… không sao chứ.”
Bạch Thố có chút thở dốc, gương mặt ửng đó, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
Nhìn bộ dạng này của cô, Lục Thạc có chút không nỡ.
Ánh mắt cầu xin nhìn Hồ Cửu.
Thật ra Hồ Cửu thấy dáng vẻ này của Bạch Thố cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù là anh không đáp lại tình cảm của cô.
Nhưng cũng không muốn cô chịu khổ như thế kia.
Áo một bên bả vai đã bị cào rách, tóc bạch kim của Bạch Thố cũng bị rối tung, mà gương mặt đã ửng đỏ vì lạnh.
“Cô Bạch, cô vào đi.”
Lục Thạc nhích người một chút, một Bạch Thố cùng vào.
Sau đó cô nhìn Hồ Cửu.
Xác nhận Hồ Cửu sẽ không phản đối, Bạch Thố cũng cúi đầu đi vào.
Dù sao đây chỉ là một hốc đá, tuy có chút rộng rãi, nhưng ngồi ba người vẫn cảm thấy có gì đó…
“Cảm ơn cô Lục.”
Bạch Thố cúi đầu nói.
“Cô bị thương rồi…”
Lục Thạc nhìn thấy cánh tay của Bạch Thố rớm máu, có vẻ như bị vật gì đó cào rách.
“Không… không sao, không cẩn thận bị cành cây cào trúng.”
Nghe vậy Hồ Cửu cũng liếc qua một chút, bỗng anh nhíu mày lại.
“Không tốt! Có độc.”
Vết thương rớm máu bình thường, nhưng xung quanh lại có vết tím như bầm, đây chứng tỏ gai kia có độc.
“Độc?”
Bạch Thố ngớ người
Chương 429
Lục Thạc bất ngờ,
Dù gì Bạch Thố cũng được Bạch Long đích thân nuôi dạy, lại thêm ở khu này trong thời gian lâu như vậy.
Sao có thể không rõ độc?
Nhưng quả thật cô không cảm nhận gai có độc.
Mà loại cây kia cũng chỉ là cây thường, sao lại có độc được.
“Không thể! Cây này chỉ đơn giản là loại gai thông thường, sao có thể có độc.”
Bạch Thố nhíu mày.
“Cô biết hết sao? Tất nhiên gai không độc, vậy phải xem quần áo, hay có gì đó dính độc… hoặc nói đúng hơn có người rải độc ở khu vực này.”
Nhìn Bạch Thố, anh chợt nhận ra cô sống cũng không hề dễ dàng.
Một cô gái nhìn đơn thuần như vậy lại có thể nhận biết độc từ cây, am hiểu đường rừng, xem ra cũng vất vả không ít.
“Càng không có khả năng.”
“Ai có thể…”
Nhưng nói đến đây cô chợt im bặt.
Quả thật cô sơ ý quên mất một chuyện, lúc trước vì muốn ngăn chặn người đi vào đây hoặc có người thoát ra, khu rừng này đã bị Ngài Thiện rải một loại độc, loại này không tác dụng với ai cả, chỉ có tác dụng với cây cối.
Nếu không cẩn thận bị thương, cây cối sẽ tải một lượng độc vào người từ vết thương này.
Xem ra… gậy ông đập lưng ông.
“Nghĩ ra rồi?”
Bạch Thố gật gật đầu.
“Quả thật là rải độc.”
Cô chỉ có thể công nhận, nhưng ánh mắt nhìn Hồ Cửu càng nóng bóng hơn.
Hồ Cửu quá xuất sắc!
Đoạn đối thoại của cả hai không nhiều, nhưng đủ làm cho Lục Thạc thấy lạc lõng.
Cô cảm giác như bản thân mình không thể xen vào đối thoại ngắn ngủi ấy.
Trong lòng cô có gì đó hơi khó chịu, nhưng lý trí đã buộc cô áp chế sự khó chịu ấy.
“Đừng nhúc nhích!”
Hồ Cửu nghiêm giọng, sau đó cẩn thận xé một mảnh vải nhỏ trên áo cột chặt động mạch trên miệng vết thương, sau đó dùng dao hơ nóng trên lửa, rạch một đường nhỏ trên vết thương.
“Chịu đau một chút.”
Bạch Thố đau đến phát khóc, mà Lục Thạc nhìn thấy thì sợ hãi không thôi.
Nhìn con dao cứa vào da thịt trắng nõn, Lục Thạc không chịu đựng được phải quay mặt đi.
Sau đó…
‘Anh Hồ Cửu…”
‘Anh…”
Cả Lục Thạc cùng Bạch Thố lên tiếng.
Nhưng Hồ Cửu đang dùng miệng hút lấy máu độc trên vết rạch.
Nhưng Hồ Cửu đang dùng miệng hút lấy máu độc trên vết rạch.
Làm xong, anh lại lấy một lọ nhỏ trong túi, uống một ngụm.
“Ổn rồi.”
Giọng nói vẫn lạnh nhạt.
Mà vết thương kia cũng đã không còn bầm tím nữa, Lục Thạc giúp đỡ băng bó cho Bạch Thố.
“Trời sáng một chút thì cô nên về đi! Ở đây không an toàn.”
Hồ Cửu vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
Anh thật tâm không muốn dính dáng tới Bạch Thố nữa.
Mà vào tai Lục Thạc cứ như là Hồ Cửu đang quan tâm Bạch Thố vậy.
Cô cúi đầu giấu đi sự không vui.
Bạch Thố mắt ngấn lệ, muốn cùng anh nói chuyện một chút nhưng lại nhìn thấy có Lục Thạc.
“Chị Lục Thạc, em biết anh Hồ Cửu yêu thương chị nhất, nói ra lời này bản thân em biết là quá đáng.”
Chương 430
‘Chỉ là… em có thể… ở cạnh anh ấy không? Xin chị, em không cần phải có gì cả, chỉ cần ở đây thấy anh ấy là đủ.”
“Em biết chỉ cần chị gật đầu, anh ấy sẽ nghe chị.”
Thật sự cô hối hận rồi, nếu như ngay từ đầu cô xác định hoàn toàn theo Hồ Cửu, có lẽ bây giờ Lục Thạc cùng Hồ Cửu không thể quay lại.
Lục Thạc có chút bất ngờ, hơi lúng túng không biết phải làm sao. Cô chưa bao giờ gặp trường hợp này.
Thâm tâm cô thật sự không muốn, nhưng nhìn Bạch Thố cô lại như cảm nhận được nỗi đau này.
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, còn chưa biết phải làm thế nào.
“Đừng phiền Lục Thạc!”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Lại có tiếng bước chân, vô cùng đều, rất có tổ chức.
Ánh mắt Hồ Cửu híp lại, cảm thấy có gì đó.
Nhìn cả hai người phụ nữ sau lưng mình, ý muốn họ im lặng.
“Là người của chúng ta!”
Hồ Cửu khẳng định.
Dù sao trước đó Thanh Ngũ đã nhận lệnh anh để báo cho Từ Chấn Nam, vậy nên chỉ có quân đội mới có thể đi hành quân đường rừng đều như vậy.
Khí tức của bọn họ lại nhịp nhàng vô cùng.
“Ai!”
Phía bên kia là giọng nghiêm nghị.
“Túc Trì!”
Giọng nói của Hồ Cửu làm cả đoàn người dừng lại.
Giọng nói của Hồ Cửu làm cả đoàn người dừng lại.
“Chiến thần… Ngài ở đây?”
Túc Trì vừa mừng vừa lo lắng, cảm thấy gánh nặng trong lòng được bớt đi một chút.
Tuy bọn họ đều là quân nhân, đều đặc lợi ích của mọi người lên trên nhất, Chiến thần chính là một tấm gương.
Dù biết trách nhiệm của bản thân là vậy, nhưng Chiến thần trong lòng mỗi quân nhân như vị thần của họ.
Bất kỳ ai cũng không muốn tính ngưỡng của họ bị làm sao cả.
“Đúng!”
Những quân nhân khác nhìn thấy Chiến thần thì tự động làm động tác chào một cách nghiêm trang nhất, như thể hiện lòng tôn trọng của họ.
“Chào!”
Một binh sĩ hô lên.
Tiếng không lớn, nhưng đủ vang một vùng.
“Nghỉ đi!”
Hồ Cửu gật đầu.
“Ở vùng này đều có rải độc, cẩn thận đừng để bị thường.”
“Những người khác đâu?”
Hồ Cửu căn dặn rồi hỏi.
“Đều đã chia nhau hành động.”
Túc Trì định tiếp tục nói thì chợt để ý thấy có Lục Thạc cùng Bạch Thố ở sau lưng Hồ Cửu.
Mà Bạch Thố thì ánh mắt hơi rơm rớm.
“Kia…”
“Hữu Thủ đã nói với cậu?”
Hồ Cửu hỏi ngược, anh muốn thăm dò mức độ tình cảm của Túc Trì.
Nếu anh nhìn không nhầm thì Túc Trì cũng có điểm tình cảm nào đó với Bạch Thố.
Nhìn Bạch Thố, anh ta hơi gật đầu tỏ ý là đã biết chuyện Bạch Long cùng Bạch Thố.
“Nhưng mà…”
Anh ta còn định nói một hai câu muốn giảm bớt cho Bạch Thố.
Nhưng lại không nghĩ ra được.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng, mày cau lại.
“Có lẽ chúng ta phải tiến vào rừng, sẽ vất vả một chút, chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay… mai sẽ ổn.”
Hồ Cửu nói xong nắm tay Lục Thạc tiếp tục đi.
Nhưng đi một đoạn, váy của cô quá mức bất tiện không thể nào kéo lê mãi như thế, Lục Thạc cũng sẽ mất sức.
Hồ Cửu nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy trong túi áo một con dao mini, thường thì con dao này có lẽ dùng để gọt giũa cái gì đó thôi.
Nhưng hiện tại nó lại vô cùng có ích.
Anh ra tay nhanh gọn, cắt xé một phần váy của Lục Thạc vứt một bên, rồi kéo cô tiếp tục đi.
Nhưng dù sao Lục Thạc từ nhỏ làm gì đã chịu cực như vậy?
Suy cho cùng nếu không bị Lục gia hắt hủi thì cô đúng là một tiểu thư chân chính rồi.
“Em… không ổn rồi.”
“Em… không ổn rồi.”
Lục Thạc thở dốc.
Hồ Cửu hơi để ý xung quanh, nếu như là một mình anh thì việc hành quân đường rừng hay thoát khỏi đám người kia vô cùng dễ dàng.
Chỉ là với Lục Thạc thì có lẽ vô cùng khó khăn.
“Được rồi. Anh cõng em, đi một đoạn, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Hồ Cửu nhìn qua sắc trời có lẽ cũng đã gần chiều, đi một đoạn nữa theo rêu mọc ở đây thì có thể đến được thượng nguồn, vậy thì có thể ra khỏi rừng về lại căn cứ.
Không biết hiện tại Từ Chấn Nam cùng Hữu Thủ, Túc Trì đã bắt đầu hành động chưa?
Nhưng chỉ cần bọn họ có kế hoạch thì anh tin sẽ ổn.
Việc còn lại chính là không để bản thân làm vật cản, mà bọn họ cần nhất lúc này là thoát khỏi phạm vi bom có thể tàn phá, khoảng cách này chưa gọi là an toàn.
Chưa kể ở sau còn có một nhóm người đang truy lùng họ.
Lục Thạc hơi ái ngại nhưng quả thực không còn cách nào khác.
Hồ Cửu quỳ ngồi để cô leo lên.
Tuy trong lòng cô có vô vàn hoài nghi muốn làm rõ, chỉ là cô biết làm gì cũng tiêu hao thể lực.
Bây giờ chỉ có im lặng không phiền tới Hồ Cửu.
‘Em.. liên lụy anh rôi.”
“Thì sao chứ? Ai bảo em là vợ anh.”
Nghe câu này, lòng Hồ Cửu như ấm áp trở lại.
“Thực ra em là đi tìm anh.”
“Em xin lỗi lúc trước không tin tưởng anh.”
Lục Thạc thều thào nói, hơi ấm phả vào tai Hồ Cửu.
“Không sao, em cũng quay về với anh rồi đó thôi.”
Lục Thạc thều thào nói, hơi ấm phả vào tai Hồ Cửu.
“Không sao, em cũng quay về với anh rồi đó thôi.”
Nghe được lời này, Hồ Cửu cũng không còn thấy mệt mỏi nữa.
“Em cố gắng một chút nữa. Chúng ta cần đi thêm một đoạn, nếu có chỗ có thể nghỉ ngơi anh sẽ để em nghỉ ngơi một chút.”
Quả thực anh có thể dùng trận pháp cùng ẩn thuật, nhưng mà bên kia Ngài Tuệ cũng không ngốc.
Mà trong rừng, trận pháp có lợi hại đến đâu cũng không tránh được các con vật có độc.
Mà rừng này khá ẩm ướt, nếu không tìm nơi khô ráo nghỉ chân, thì tới đêm các độc vật sẽ đi kiếm ăn, mà người bọn họ chính là toát ra một cỗ hương khí vô cùng đặc biệt.
Thu hút độc vật là chuyện sớm muộn.
“Ngài Tuệ, nếu tiếp tục đi sâu vào rừng… e là không ổn.”
Một tên thuộc hạ nói.
Đừng nhìn khu rừng này bình thường, ban ngày cũng thôi đi, đêm xuống quả thực vắt, muỗi cùng bò cạp, rắn rết cứ như có linh tính, sẽ đi tìm mục tiêu.
Bọn họ không phải chưa từng gặp qua, bột huỳnh hoàng có thể tránh được chút tạm thời, không thể tránh hoàn toàn.
Cho nên nếu có thể, bọn họ muốn rút về khi trời còn sáng.
Chương 427
Hồ Cửu cùng Lục Thạc vào đó không chết cũng rất thảm, chờ sáng truy lùng vẫn có cơ hội.
Nhất thiết phải ở trong rừng sao.
Ngài Tuệ sao không biết suy nghĩ của bọn họ chứ.
Chỉ là…
Bạch Thố nhanh chóng đuổi theo, cô biết trong rừng vô vàn nguy hiểm, nhưng Hồ Cửu còn ở đó, cô không thể bỏ mặc được.
“Cô đi đâu?”
Ngài Tuệ túm lấy tay Bạch Thố.
Ngài Tuệ túm lấy tay Bạch Thố.
“Thả tôi ra.”
“Về thôi!”
Hắn ta lên giọng.
“Không! Anh tự lo bản thân đi.”
Nói xong Bạch Thố bắt đầu thi triển công phu học được, tất nhiên dù không phải đối thủ của Ngài Tuệ thì cô cùng có cách thoát khỏi tay hắn.
Hắn ta chưa kịp định hình, thì Bạch Thố nhanh chóng chạy khuất vào rừng, còn không quên đạp hắn một cước.
“Ngu ngốc!”
Nhưng hắn vẫn lưỡng lự, quả thực dù là dùng trận pháp thì cũng không thể thoát khỏi đám độc vật kia.
Suy nghĩ một hồi hắn rút về dưới bìa rừng, không quay về làng sen, cũng không tiến sau vào rừng.
Bạch Long bên kia còn đang ôm mộng tưởng của mình, ông ta cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù là ai cũng không ngăn được ông ta.
Bạch Long bên kia còn đang ôm mộng tưởng của mình, ông ta cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù là ai cũng không ngăn được ông ta.
Trong rừng kia, trời dần tối, Hồ Cửu biết không thể tiếp tục đi nữa, anh quan sát một lúc thấy được phía trước có một hốc đá cạn, cũng xem như đủ cho bọn họ trú qua đêm.
“Em vào đây, chịu khó một chút.”
Hồ Cửu để Lục Thạc xuống đất, cẩn thận lần dò từng ngóc ngách, xác định không có gì mới bắt đầu dùng áo ngoài trải xuống nền đá.
Lục Thạc cảm giác hơi lạnh.
“Càng tối trong rừng sẽ càng lạnh, anh đi xung quanh tìm chút củi nhỏ, ít nhất đủ sưởi ấm.”
Hồ Cửu kinh nghiệm phong phú, chiến trường nào còn chưa lăn qua, chút vặn vãnh này còn chưa làm khó được anh.
“Em hơi sợ…”
“Không sao, anh không đi xa, gọi anh có thể nghe.”
Hồ Cửu trấn an cô.
Sau đó ra phía ngoài nhặt vài cành khô, quan sát một chút xung quanh.
Xem ra ở đây thực sự không thể có cây trái gì ăn tạm, Hồ Cửu nhìn phía các bụi cây phía trước.
Anh dùng đá gần đó đào lên, quả thực có ấu trùng nhộng.
“Em xem…”
Hồ Cửu nhanh chóng quay về hốc đá kia, trời cũng tối dần.
Bằng thủ thuật đơn giản, Hồ Cửu nhóm được ba đống lửa nhỏ xung quanh muốn giữ ấm cho Lục Thạc.
Anh còn cẩn thận xiên từng con nhộng kia nướng kỹ trên lửa.
“Này… ăn được sao?”
Lục Thạc có chút hơi kinh tởm.
“Anh biết khó ăn, nhưng cố một chút… sáng mai chúng ta phải đi tiếp. Nếu không ăn em sẽ không đủ sức.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Hồ Cửu, Lục Thạc đánh bóc một con định bỏ vào miệng.
Chợt.
Chợt.
Có tiếng động phát ta gần đó.
Hồ Cửu nhíu mày, tiếng động này dường như là có người.
Mà Lục Thạc hơi giật mình, cô lo sợ có người tới hoặc có thù hoang.
Nhìn quang cảnh xung quanh một hồi, Hồ Cửu biết ở đây chắc chắn sẽ hiếm khi có thú dữ xuất hiện.
Chương 428
Với môi trường này thì chỉ có độc vật là chính.
Mà tiếng động kia, dường như có người đi tới, nhưng không giống là truy đổi mà giống như tìm kiếm gì đó.
Ngay khi Hồ Cửu đang thủ ấn muốn tạo trận pháp, thì lại có giọng vang vọng.
“Hồ Cửu… anh Hồ Cửu…”
Là giọng của Bạch Thố.
Dù sao đây cũng là nơi cô thường xuyên lui tới, cho nên về địa hình cùng tính chất cũng xem như là quen thuộc.
“Là Bạch Thố.”
Dù sao đây cũng là nơi cô thường xuyên lui tới, cho nên về địa hình cùng tính chất cũng xem như là quen thuộc.
“Là Bạch Thố.”
Hồ Cửu tự nói.
Nhưng anh không có ý định lên tiếng, dù sao thì hiện tại anh cũng không muốn dính dáng tới cô ta.
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, thấy anh không có động tĩnh gì muốn gọi Bạch Thố vào, cô có chút suy nghĩ.
“Hay chúng ta để cô ấy vào cùng đi. Dù sao… cô ấy là phụ nữ… rừng tối như vậy…”
Cô cúi đầu nói.
Thực ra cô cũng là phụ nữ sao không khó chịu chứ?
Nhất là đối phương lại yêu mến chồng ‘cũ’ của mình, nhưng suy cho cùng cô ta cũng giúp họ chạy thoát.
Mà rừng thì nguy hiểm, nói gì thì nói cũng là mạng người.
“Cô ấy sẽ không sao!”
Hồ Cửu khẳng định.
Hồ Cửu khẳng định.
Anh biết Bạch Thố đã chọn đi vào rừng thì đã biết có bao nhiêu hung hiểm, anh tin chắc nhanh như vậy Bạch Thố đã tìm được tới đây thì hẳn phải biết rõ địa hình ở đây.
“Nhưng…”
Lục Thạc còn chưa nói hết câu thì Bạch Thố đã đến trước hốc đá.
Hồ Cửu cũng không có ý định che giấu.
Có lẽ đâu đó trong anh vẫn còn sự tin tưởng vào tình cảm của Bạch Thố.
“Anh Hồ Cửu… Cô Lục… hai người… không sao chứ.”
Bạch Thố có chút thở dốc, gương mặt ửng đó, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
Nhìn bộ dạng này của cô, Lục Thạc có chút không nỡ.
Ánh mắt cầu xin nhìn Hồ Cửu.
Thật ra Hồ Cửu thấy dáng vẻ này của Bạch Thố cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù là anh không đáp lại tình cảm của cô.
Nhưng cũng không muốn cô chịu khổ như thế kia.
Áo một bên bả vai đã bị cào rách, tóc bạch kim của Bạch Thố cũng bị rối tung, mà gương mặt đã ửng đỏ vì lạnh.
“Cô Bạch, cô vào đi.”
Lục Thạc nhích người một chút, một Bạch Thố cùng vào.
Sau đó cô nhìn Hồ Cửu.
Xác nhận Hồ Cửu sẽ không phản đối, Bạch Thố cũng cúi đầu đi vào.
Dù sao đây chỉ là một hốc đá, tuy có chút rộng rãi, nhưng ngồi ba người vẫn cảm thấy có gì đó…
“Cảm ơn cô Lục.”
Bạch Thố cúi đầu nói.
“Cô bị thương rồi…”
Lục Thạc nhìn thấy cánh tay của Bạch Thố rớm máu, có vẻ như bị vật gì đó cào rách.
“Không… không sao, không cẩn thận bị cành cây cào trúng.”
Nghe vậy Hồ Cửu cũng liếc qua một chút, bỗng anh nhíu mày lại.
“Không tốt! Có độc.”
Vết thương rớm máu bình thường, nhưng xung quanh lại có vết tím như bầm, đây chứng tỏ gai kia có độc.
“Độc?”
Bạch Thố ngớ người
Chương 429
Lục Thạc bất ngờ,
Dù gì Bạch Thố cũng được Bạch Long đích thân nuôi dạy, lại thêm ở khu này trong thời gian lâu như vậy.
Sao có thể không rõ độc?
Nhưng quả thật cô không cảm nhận gai có độc.
Mà loại cây kia cũng chỉ là cây thường, sao lại có độc được.
“Không thể! Cây này chỉ đơn giản là loại gai thông thường, sao có thể có độc.”
Bạch Thố nhíu mày.
“Cô biết hết sao? Tất nhiên gai không độc, vậy phải xem quần áo, hay có gì đó dính độc… hoặc nói đúng hơn có người rải độc ở khu vực này.”
Nhìn Bạch Thố, anh chợt nhận ra cô sống cũng không hề dễ dàng.
Một cô gái nhìn đơn thuần như vậy lại có thể nhận biết độc từ cây, am hiểu đường rừng, xem ra cũng vất vả không ít.
“Càng không có khả năng.”
“Ai có thể…”
Nhưng nói đến đây cô chợt im bặt.
Quả thật cô sơ ý quên mất một chuyện, lúc trước vì muốn ngăn chặn người đi vào đây hoặc có người thoát ra, khu rừng này đã bị Ngài Thiện rải một loại độc, loại này không tác dụng với ai cả, chỉ có tác dụng với cây cối.
Nếu không cẩn thận bị thương, cây cối sẽ tải một lượng độc vào người từ vết thương này.
Xem ra… gậy ông đập lưng ông.
“Nghĩ ra rồi?”
Bạch Thố gật gật đầu.
“Quả thật là rải độc.”
Cô chỉ có thể công nhận, nhưng ánh mắt nhìn Hồ Cửu càng nóng bóng hơn.
Hồ Cửu quá xuất sắc!
Đoạn đối thoại của cả hai không nhiều, nhưng đủ làm cho Lục Thạc thấy lạc lõng.
Cô cảm giác như bản thân mình không thể xen vào đối thoại ngắn ngủi ấy.
Trong lòng cô có gì đó hơi khó chịu, nhưng lý trí đã buộc cô áp chế sự khó chịu ấy.
“Đừng nhúc nhích!”
Hồ Cửu nghiêm giọng, sau đó cẩn thận xé một mảnh vải nhỏ trên áo cột chặt động mạch trên miệng vết thương, sau đó dùng dao hơ nóng trên lửa, rạch một đường nhỏ trên vết thương.
“Chịu đau một chút.”
Bạch Thố đau đến phát khóc, mà Lục Thạc nhìn thấy thì sợ hãi không thôi.
Nhìn con dao cứa vào da thịt trắng nõn, Lục Thạc không chịu đựng được phải quay mặt đi.
Sau đó…
‘Anh Hồ Cửu…”
‘Anh…”
Cả Lục Thạc cùng Bạch Thố lên tiếng.
Nhưng Hồ Cửu đang dùng miệng hút lấy máu độc trên vết rạch.
Nhưng Hồ Cửu đang dùng miệng hút lấy máu độc trên vết rạch.
Làm xong, anh lại lấy một lọ nhỏ trong túi, uống một ngụm.
“Ổn rồi.”
Giọng nói vẫn lạnh nhạt.
Mà vết thương kia cũng đã không còn bầm tím nữa, Lục Thạc giúp đỡ băng bó cho Bạch Thố.
“Trời sáng một chút thì cô nên về đi! Ở đây không an toàn.”
Hồ Cửu vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
Anh thật tâm không muốn dính dáng tới Bạch Thố nữa.
Mà vào tai Lục Thạc cứ như là Hồ Cửu đang quan tâm Bạch Thố vậy.
Cô cúi đầu giấu đi sự không vui.
Bạch Thố mắt ngấn lệ, muốn cùng anh nói chuyện một chút nhưng lại nhìn thấy có Lục Thạc.
“Chị Lục Thạc, em biết anh Hồ Cửu yêu thương chị nhất, nói ra lời này bản thân em biết là quá đáng.”
Chương 430
‘Chỉ là… em có thể… ở cạnh anh ấy không? Xin chị, em không cần phải có gì cả, chỉ cần ở đây thấy anh ấy là đủ.”
“Em biết chỉ cần chị gật đầu, anh ấy sẽ nghe chị.”
Thật sự cô hối hận rồi, nếu như ngay từ đầu cô xác định hoàn toàn theo Hồ Cửu, có lẽ bây giờ Lục Thạc cùng Hồ Cửu không thể quay lại.
Lục Thạc có chút bất ngờ, hơi lúng túng không biết phải làm sao. Cô chưa bao giờ gặp trường hợp này.
Thâm tâm cô thật sự không muốn, nhưng nhìn Bạch Thố cô lại như cảm nhận được nỗi đau này.
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, còn chưa biết phải làm thế nào.
“Đừng phiền Lục Thạc!”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Lại có tiếng bước chân, vô cùng đều, rất có tổ chức.
Ánh mắt Hồ Cửu híp lại, cảm thấy có gì đó.
Nhìn cả hai người phụ nữ sau lưng mình, ý muốn họ im lặng.
“Là người của chúng ta!”
Hồ Cửu khẳng định.
Dù sao trước đó Thanh Ngũ đã nhận lệnh anh để báo cho Từ Chấn Nam, vậy nên chỉ có quân đội mới có thể đi hành quân đường rừng đều như vậy.
Khí tức của bọn họ lại nhịp nhàng vô cùng.
“Ai!”
Phía bên kia là giọng nghiêm nghị.
“Túc Trì!”
Giọng nói của Hồ Cửu làm cả đoàn người dừng lại.
Giọng nói của Hồ Cửu làm cả đoàn người dừng lại.
“Chiến thần… Ngài ở đây?”
Túc Trì vừa mừng vừa lo lắng, cảm thấy gánh nặng trong lòng được bớt đi một chút.
Tuy bọn họ đều là quân nhân, đều đặc lợi ích của mọi người lên trên nhất, Chiến thần chính là một tấm gương.
Dù biết trách nhiệm của bản thân là vậy, nhưng Chiến thần trong lòng mỗi quân nhân như vị thần của họ.
Bất kỳ ai cũng không muốn tính ngưỡng của họ bị làm sao cả.
“Đúng!”
Những quân nhân khác nhìn thấy Chiến thần thì tự động làm động tác chào một cách nghiêm trang nhất, như thể hiện lòng tôn trọng của họ.
“Chào!”
Một binh sĩ hô lên.
Tiếng không lớn, nhưng đủ vang một vùng.
“Nghỉ đi!”
Hồ Cửu gật đầu.
“Ở vùng này đều có rải độc, cẩn thận đừng để bị thường.”
“Những người khác đâu?”
Hồ Cửu căn dặn rồi hỏi.
“Đều đã chia nhau hành động.”
Túc Trì định tiếp tục nói thì chợt để ý thấy có Lục Thạc cùng Bạch Thố ở sau lưng Hồ Cửu.
Mà Bạch Thố thì ánh mắt hơi rơm rớm.
“Kia…”
“Hữu Thủ đã nói với cậu?”
Hồ Cửu hỏi ngược, anh muốn thăm dò mức độ tình cảm của Túc Trì.
Nếu anh nhìn không nhầm thì Túc Trì cũng có điểm tình cảm nào đó với Bạch Thố.
Nhìn Bạch Thố, anh ta hơi gật đầu tỏ ý là đã biết chuyện Bạch Long cùng Bạch Thố.
“Nhưng mà…”
Anh ta còn định nói một hai câu muốn giảm bớt cho Bạch Thố.
Nhưng lại không nghĩ ra được.
Bình luận facebook