-
Chương 26-30
Chương26: Quậy Phá
Nhìn theo tay Hồ Cửu, mọi người ngồi xung quanh đều thấy rõ câu slogan trên bảng hiệu “nơi tìm thấy niềm vui bất tận”.
Sau đó, Hồ Cửu nhếch mép cười, ánh mắt tỏ rõ khiêu khích nhìn tên phục vụ.
“Anh bạn, tôi khuyên anh không nên ở đây gây sự.”
Tên phục vụ nhìn Hồ Cửu rồi lại lần nữa nhắc nhở, cả thành phố ai không biết quán X.O này là của Lão Trư, ngay cả Thương Nhật cũng nể mặt vài phần.
Không biết một tên ngáo ngơ chưa trải sự đời này có hiểu bản thân đang làm gì không nữa.
“Tôi chỉ đơn giản muốn một lon nước ngọt, khó vậy sao?”
Hồ Cửu cũng không yếu thế, nói chuyện như thể bản thân chỉ muốn uống nước chứ không có ý gì.
“Anh bạn này, ở đây không có nước ngọt gì đó anh cần.”
“Ồ ra là thế, vậy mà tôi cứ nghĩ vào đây tôi sẽ được vui vẻ hơn chứ nhỉ.”
Một câu đáp một câu, Hồ Cửu không định buông tha.
Tên phục vụ vẻ mặt đã hết sự nhẫn nại, nhưng nhìn xung quanh vẫn còn nhiều khách, cũng không thể vì một tên thiếu hiểu biết mà gây chuyện.
Phải nói nhân viên trong quán X.O thực sự là những người cũng có chút thực lực, được đào tạo khá tốt.
Nếu là đám giang hồ bình thường thì gặp trường hợp này có lẽ đã có cuộc ẩu đả.
Nhưng đến hiện tại, tên phục vụ này vẫn kiên nhẫn, có uy hiếp có nhẫn nhịn, quả thực cũng có chút thực lực.
Hổ Cửu âm thầm đánh giá, tuy nhiên dù là gì đi nữa hôm nay anh đã định lôi Lão Trư gì đó ra.
“Tôi vẫn muốn ở đây uống nước ngọt thì thế nào? Quán X.O nay không có nổi một lon nước ngọt à?”
Hồ Cửu nhếch mép cười khiêu khích, Hữu Thủ bên cạnh hơi đen mặt, anh ta không ngờ Chiến thần oai dũng lại cũng có một mặt hắc ám như vậy.
Trên chiến trường Hồ Cửu oai hùng nghiêm khắc bao nhiêu, thì bây giờ Hồ Cửu lại lộ một mặt vô cùng phúc hắc.
Không phải muốn dẹp đám người hổ lốn này chỉ cần một câu thôi sao?
Ngay khi Hữu Thủ còn đang nghi hoặc đủ điều, thì tên phục vụ đã nhanh chóng hất tung khay đựng nước.
“Mày có biết đây là quán của ai không?”
“Biết thì sao mà không biết thì sao?”
Hồ Cửu nói bằng giọng trêu ngươi, thật ra nếu là bình thường anh sẽ một đường xông pha lôi đầu cái kẻ tên Lão Trư ra mà đánh cho một trận.
Nhưng hôm nay anh chợt nhận thấy, danh xưng Chiến thần có tốt đến đâu cũng không bằng gầy dựng thế lực riêng để bảo vệ vợ cùng người bạn thân nhất của mình.
Chỉ cần từ giới doanh nhân cho đến những thế lực ngầm quy phục theo anh, thì chẳng phải người mà anh yêu thương sẽ an toàn sao? Nếu một lúc nào đó anh có việc phải đi xa, thì ít nhất ở đây là thế lực an toàn nhất bảo vệ mọi người.
Mà muốn vậy, anh phải từng bước quy phục từng thế lực, thậm chí đạp đổ tận gốc kẻ thù.
Còn có, vị cao nhân bố trí trận pháp ở các khu biệt thự, anh cũng phải lôi người đó ra.
“Mày muốn chết.”
Nói dứt lời, tên phục vụ ra hiệu bằng tay, một đám người vây quanh Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
“Đi theo tao.”
“Không thích! Cần gì cứ ở đây mà giải quyết.”
Vẻ mặt Hồ Cửu thật sự là thiếu đòn, càng làm cho đám người kia vô cùng tức giận.
Vì quán bar X.O này tùy mang tiếng là của giới đại ca của thế lực ngầm thành phố Gia, nhưng chỉ cần khách tới vui chơi thì sẽ luôn phục vụ nhiệt tình, đây cũng là địa điểm mà giới hắc bạch giao thoa.
Cho nên, tất cả các phục vụ ở đây luôn hạn chế mức thấp nhất có chuyện gây gổ, đánh nhau, vì sẽ ảnh hưởng tới các vị khách khác.
Đặc biệt là các giới chức có tiếng tăm.
“Đi hoặc mày muốn chết.”
“Thật ra nhiều khi tôi cũng muốn biết, cận kề cái chết là như thế nào?”
Nói xong Hồ Cửu cũng không ngồi nữa, anh đứng phắt dậy lại nhìn thẳng vào kẻ cầm đầu đám người.
“Gọi Lão Trư gặp tôi, hoặc quán của hắn hôm nay đóng cửa.”
Hồ Cửu lại lần nữa yêu cầu.
Nhìn Hồ Cửu đứng dậy Hữu Thủ cũng lúng túng đứng lên, anh ta vẫn chưa hiểu mục đích của Hồ Cửu.
“Lão Đại của tao không phải để mày gọi.”
Một tên đứng bên cạnh tên phục vụ lúc này bước lên, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Cửu.
Đúng là một tên đàn em trung thành, bảo vệ chủ.
“Vậy thì gọi lão ấy ra.”
“Chết tiệt.”
Cả đám người đều như tiến lên muốn nghiền nát Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
Nhưng ngay khi họ sắp chạm vào được người của Hồ Cửu thì lại có mọt lực đọa vô cùng mạnh, đánh bay tên cầm đầu, những tên nhãi khác bị Hữu Thủ vài cước đá văng.
Các bàn bia bên cạnh đều bị va chạm, khách hàng cùng nhân viên nữ đều bỏ chạy khỏi quán bar X.O.
Nếu người không biết nhìn vào còn tưởng băng nhóm thanh trừng nhau.
Chưa đầy mười lăm phút, một đám người nằm la liệt, bàn ghế ngổn ngang.
Chỉ còn Hồ Cửu và Hữu Thủ đứng đó.
Hồ Cửu chậm rãi ngồi về bàn.
“Gọi Lão Trư tới đây, hoặc là như lời tôi nói, quán X.O này đừng mơ tưởng mở cửa nữa.”
Một tên nhân viên nhanh chóng chạy đi đâu đó, Hồ Cửu cũng không ngăn cản, anh biết tên kia cùng lắm chỉ có thể gọi thêm người tới mà thôi.
Hồ Cửu quay sang Hữu Thủ dặn dò.
“Gọi người của chúng ta tới, một đội đặc công tinh nhuệ, tôi muốn một đội đủ thực lực sang bằng quán X.O này.”.
Chương27: Xem Thường
Hồ Cửu không sau khi phân phó xong, Hữu Thủ nhanh chóng đi đâu đó, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi chỉ cho các người…ừm mười phút.
Sau mười phút thì ngày mai sẽ không còn quán bar có tên X.O nữa.”
Nói xong Hồ Cửu ngồi xuống vị trí ban đầu.
“Vẫn là coca là hợp lý nhất.”
Tên phục vụ nghe câu này của Hồ Cửu, hắn lại có cảm giác như tam quan sụp đổ.
Phá một quán bar chỉ vì không có coca? Đây là đạo lý gì chứ?
Hồ Cửu tự nói xong lại quay sang tên phục vụ.
“Anh bạn, cậu chắc chắn là ở đây không có coca chứ?”
Ánh mắt Hồ Cửu sáng lên như chờ đợi, tên phục vụ nuốt nước bọt một cái.
Thực sự trong quán bar phải có coca sao? Sau chuyện này hắn sẽ cho người nhập nước ngọt các loại về.
Tránh các loại khách hàng như thế này thì hơn.
Nghĩ một hồi hắn lại lắc đầu, vẻ mặt như đớp phải ruồi bọ.
“Chậc, thật tiếc.”
Dáng vẻ của Hồ Cửu cứ như tiếc nuối một điều gì đó vô cùng quan trọng vậy.
“Bao nhiêu phút rồi nhỉ?”
Nghe hỏi như vậy, tên phục vụ trong lòng thầm cầu trời.
Nhưng vừa xong, một đám người đồ đen xông vào, tên nào cũng cao to lực lưỡng, khác xa với những tên giang hồ bặm trợn thường thấy.
Hồ Cửu cảm thấy tên Lão Trư này có phải làm giang hồ mà mơ mộng được làm quan không?
Vệ sĩ đồ đen, cao to có kỹ năng thường chỉ bảo vệ người nổi tiếng, giới quan chức hoặc đại gia tộc.
Lão Trư này xem ra cũng rất là xem trọng sĩ diện.
Một tên mặt sẹo đeo kính đen, nước da ngăm đen, vốn dĩ không hề phù hợp với bộ vest đen đỉnh đạc kia bước lên trước.
Hắn ta nhìn một lượt sau đó tức giận quay về phái Hồ Cửu quát lớn.
“Mày hôm nay đã định phải chết.
Còn là chết không toàn thây.”
Nhưng Hồ Cửu vẫn thản nhiên, hỏi một câu không hề liên quan.
“Các anh cảm thấy quán bar không có Coca thì cần tồn tại sao? Đó là nước uống phổ biến nha.”
Vừa nói Hồ Cửu vừa lắc đầu, cảm giác như có gì đó vô cùng đáng tiếc.
Tên phục vụ vẫn cảm thấy có phải Hồ Cửu thèm Coca đến điên rồi không?
Nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm hét lớn.
“Sa đại ca, anh cứu em với.
Tên này đòi phá X.O của lão đại đó.”
Tên mặt sẹo kia là Sa đại ca, hắn nổi tiếng là đứng đâu đám đâm thuê chém mướn này.
Cũng là tâm đắc của Lão Trư.
“Sai rồi.
Phải nói cho đúng chứ.”
Hồ Cửu hơi nhíu mày lắc đầu, tỏ vẻ tên phục vụ kia đã nói sai ý mình.
“Phải nói là, nếu Lão Trư không đến, tôi mới sang bằng quán này.
Vậy…là ông ta không đến thật sao? Đáng tiếc thật.”
Lại là hành động lắc đầu như tiếc nuối, càng là tên Sa đại ca tức giận.
“Lão đại của tao không phải để mày hô to gọi nhỏ.”
“Ồ vậy sao? Nhưng ở đây không có Coca.
Mà bọn họ lại không quyết được, chỉ có thể tìm Lão Trư gì đó mà thôi.”
“Mày…”
Giọng điệu của Hồ Cửu như trêu tức Sa đại ca.
Tên phục vụ lại âm thầm kêu không ổn, tên này có vấn đề thần kinh sao?
Hắn chấp niệm một lon Coca tới vậy?
“Còn năm phút.
Nếu Lão Trư gì đó không đến, thì ngày mai ở thành phố Gia không hề tồn tại quán bar X.O nữa.”
Câu nói nhẹ nhàng của Hồ Cửu như một kích đánh vào lòng Sa đại ca.
Hắn trước giờ đâm chém ngang dọc cũng chưa từng thấy cái cớ gây sự vô lý đến vậy.
Thấy Hồ Cửu lại chỉ có một thân một mình thì lại càng cảm giác sỉ nhục, cả đám người không làm gì một tên oắt ôm.
“Mày nên cầu phúc cho bản thân đi.”
Sa đại ca vừa dứt lời đã ra hiệu cho tốp người áo đen đầu tiên tiếng lên.
Bọn họ cầm gậy, mã tấu hăm he xông tới chỗ Hồ Cửu, nhưng anh cũng không đứng dậy, động tác đánh đấm của anh vẫn giữ ở vị trí ngồi.
Từng tên nằm la liệt trên đất, nhìn tình trạng kia, không gãy tay cũng gãy chân, vô cùng thảm.
“Hừ, cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng vào X.O gây chuyện thì dù mày là ai, chỉ có đường chết.”
Sa đại ca này trước giờ xông pha chưa từng phải gặp cảnh này, dù ra sao hôm nay phải lấy thể diện cho Lão Trư.
Nếu không ngày mai cả thành phố Gia đều sẽ cười vào mặt họ.
“Lên.”
Nhưng cũng lúc này, ánh sáng chói mắt rọi vào mặt đám người áo đen, một đoàn người mặc quân phục, trang bị khí giới đầy đủ nhanh chóng đi vào.
Dường như còn có tiếng trực thăng bên ngoài.
Sa đại ca trong lòng thầm thốt lên có gì đó không ổn.
Trước giờ cùng lắm chỉ là đến cảnh sát giải đi vài hôm Lão Trư lại lo cho họ ra ngoài.
Còn kia có khác gì lính đặc chủng đâu chứ, cần tới mức vậy sao?
Họ cũng không làm gì quá đáng nha.
“Thưa ngài, chúng tôi có mặt.”
Vị đội trưởng đội đặc công hành lễ quân đội với Hồ Cửu, những người ở đây đều tròn mắt, trong lòng tự cầu nhiều phúc.
Động tới người không nên động rồi.
“Trong vòng bao lâu có thể sang bằng cái quán này?”
Đội trưởng Ngụy nhìn kết cấu một chút, lại nghiêm giọng đáp.
“Không quá hai mươi phút.”
“Được, đem người kẻ này về căn cứ, giao cho Hữu Thủ, cậu ta biết phải làm gì.”
Hồ Cửu dừng một chút.
“Phá sập quán đi.
Tôi muốn sau hai mươi phút đây là một bãi đất trống sạch sẽ.”
Nói xong cũng không đợi đội trưởng Ngụy đáp lại, anh đứng lên đi thẳng.
“Tuân lệnh.”
Đội trưởng Ngụy làm động tác chào, sau đó gấp rút chuẩn bị mọi thứ.
Thật sự những tên kia nhanh chóng bị đưa đi không xót ai, bên này chưa quá mười phút đã oanh động từng đợt đổ xi măng đổ xuống.
Vẫn may vì trước đó sợ có người gây sự, các vị khách ở đây đã đi nơi khác, không có ai còn bên trong cả.
Lão Trư bên này khi nghe tin thì không tin tưởng lắm, làm sao trong hai mươi phút có thể dọn một tòa nhà đi được chứ?
“Đừng nói lời ngu ngốc.”
“Lão đại, là thật, anh tự đi xem xem, hiện tại quán bar X.O chỉ còn khu đất trống.”.
Chương28: Lão Trư Thảm Rồi!
Lão Trư nhìn thấy quả thực tại quán bar X.O lúc trước giờ đã là vùng đất trống bằng phẳng.
Ông ta kinh sợ không thôi.
Phải biết dù là những nhà lãnh đạo thành phố, hay các trùm băng đảng khét tiếng cỡ nào cũng không thể làm nhanh gọn sạch sẽ đến vậy.
Kẻ có năng lực làm tới bậc này có lẽ ông ta không thể đối đầu trực diện.
“Lão đại…hắn hắn….”
Một tên đàn em bộ dạng thảm hại được đỡ vào, nói không thành câu.
“Ai? Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm?”
Lão Trư nhìn bộ dáng tên đàn em kia càng tức giận.
Hắn lăn lộn trong chốn giang hồ bao năm nay, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Nhưng quả thực tên kia có thực lực, cần biết hắn là ai mới có thể đối phó.
“Nói đi.”
Lão Trư ra lệnh cùng ra hiệu cho thuộc hạ giúp tên kia uống ngụm nước.
“Lão đại, Sa đại ca bị họ bắt đi rồi, họ rất mạnh, rất đông, còn đánh sập quán bar của chúng ta…còn nói…nói…”
“Nói gì?”
“Hắn nói gia hạn cho đại ca đúng tám giờ sáng ngày mai, tới bãi đất trống khu ổ chuột.
Nếu không…hắn sẽ sang bằng mọi sản nghiệp của lão đại.”
“Hắn là ai? Đám người kia là của băng đảng nào?”
Lão Trư tức giận vô cùng, nhưng hắn vẫn lý trí hỏi rõ đối phương.
“Nhìn hắn rất lạ, trước giờ chưa thấy ở thành phố Gia, những người kia xuất quỷ nhập thần như lính đặc công, nhưng họ lại mặc đồ đen.
Họ đối với gã đàn ông đến gây sự kia rất cung kính.”
“Thật sự không biết, hay chúng mày không nhìn rõ?”
“Hắn rất lạ, em chưa từng thấy hắn.”
“Đi chữa thương đi.”
Lão Trư vô cùng khó chịu cho tên đàn em đi ra ngoài chữa trị.
Đi qua đi lại trong phòng, Lão Trư vô cùng lo lắng, hắn ta không rõ đối phương là ai, có ý đồ gì.
Thực lực kia quả thực làm hắn lo đến mức mất ăn mất ngủ.
“Sa Hành bị bắt, gọi Thất La về đi.
Hiện tại đang cần người.”
Tên đàn em bên cạnh gật đầu nhanh chóng thực hiện công việc.
“Liên hệ với Thương Nhật, nói Lão Trư chân thành muốn gặp mặt.”
Một tên khác cúi đầu như nhân lệnh rồi cũng nhanh chóng đi làm việc.
Lão Trư còn lại một mình trong phòng, hắn ta ngồi xuống ghế, thở dài một hơi.
Cả đời lăn lộn, ông ta còn chưa thấy có ai có khả năng đó, Thương Nhật kia thực sự miễn cưỡng cũng xem như là ông trùm ở thành phố Gia này.
Nhưng ông ta cùng lắm chỉ là tới mức ép bar X.O ngừng kinh doanh, cho thủ hạ một phen sống chết.
Làm tới trình độ sang bằng quán trong một đêm, đó là chuyện khó tin.
Còn đang suy nghĩ, điện thoại của Lão Trư vang lên.
“Ai đấy?”
Quả thật là một dãy số lạ.
“Lão Trư…quà ra mắt, tốt chứ?”
Giọng nói sắc bén, có chút trầm, pha chút ẩn ý.
Lão Trư bật người dậy, nhíu mày thật chặt.
“Mày là…kẻ phá đám tao?”
Đầu dây bên kia vẫn điềm tĩnh.
“Là đại lễ làm quen, không thích sao?”
“Sa Hành đâu?”
“Hắn sao? Chắc đang làm gì đó có ích rồi.”
Lão Trư bị Hồ Cửu xoay vòng, vẫn chưa hiểu Hồ Cửu đang nói gì.
“Mày muốn gì?”
“Đơn giản, bỏ ác làm thiện, quy phục dưới trướng của tôi.”
“Mơ tưởng, xem như mày có thực lực thì sao chứ? Cũng chỉ đến thế.”
Hồ Cửu thẳng thắn nói ra mục đích, càng làm Lão Trư nổi giận không thôi.
Bao nhiêu năm lăn lộn của hắn ta, giờ bị một tên không rõ lai lịch uy hiếp.
Chuyện này mà lộ ra ngoài không biết sẽ bị bao nhiêu người cười vào mặt.
“Tôi có lòng tốt, cho ông suy nghĩ đến sáng mai, nếu ông vẫn không cam tâm tình nguyện.
Tôi đành ép buộc vậy.”
Dứt lời Hồ Cửu cũng không nhiều lời mà trực tiếp cúp máy.
Bên này Lão Trư tức giận đập nát điện thoại, đây là sỉ nhục, là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Hồ Cửu trầm ngâm một chút.
“Hữu Thủ, đám người kia thế nào?”
“Tôi đang cho họ vào quá trình huấn luyện.”
“Đảm bảo bọn họ là một nhóm có thể dùng được.
Dung Vị sau này cần họ.”
Hữu Thủ cúi đầu như nhận lệnh nhanh chóng đi làm việc.
Một mình Hữu Thủ rời đi, anh cảm thấy vô cùng đơn độc.
Người vợ yêu thương của mình lạnh nhạt, người thân cũng không còn, còn có người bạn thân còn đang chịu khổ.
Hồ Cửu càng quyết tâm đòi lại những thiệt thòi mà người thân của anh đã phải chịu đựng.
Từng người một phải trả giả.
“Cũng tới lúc Mộc gia kia nên sáng mắt mà nhìn rồi.”
Nhếch miệng cười Hồ Cửu rời đi nhanh chóng, mà vị trí anh đứng khi nãy chính là đối diện biệt thự Mộc gia.
Lão Trư bên này gấp gáp tới mức không chịu được.
“Lão đại, bên Thương Nhật đã hồi âm, hẹn anh hai tiếng nữa.”
Nhận được phản hồi, Lão Trư nhanh chóng đến nơi hẹn.
Nơi gặp mặt mọi người thường là ơt bar X.O nhưng tình hình hiện tại có lẽ là phải chuyển sang nhà hàng Thạch Tây.
“Lão Trư, cơn gió nào lại thổi ông đến tìm tôi thế này.”
Thương Nhật mặc một bộ đồ đen, kính đen, tay chống cây gậy nhỏ, nhìn vô cùng khí chất và uy nghiêm.
“Lão Thương à, tôi đang có chuyện quan trọng, không phải để cùng nhau đàm đạo, mà cùng nhau tìm đối sách.”
Nhìn Lão Trư nghiêm nghị như thế kia, Thương Nhật cũng không nhiều lời.
“Là X.O?”
“Ông nghĩ xem nếu chỉ là một quán bar thì tôi cần tìm ông sao?”.
Chương29: Giang Hồ Dậy Sóng
Thương Nhật nhíu mày, quả thật tuy nói X.O là địa bàn làm ăn phát đạt nhất của Lão Trư, nhưng hắn ta không chỉ có chỗ này.
Đừng nghĩ Lão Trư chỉ có gia sản ở thành phố này, nhiều thành phố khac gia sản của lão ta cũng khá nhiều.
Ở tại thành phố Gia này, gia sản của Lão Trư chỉ là thiếu tiềm lực so với Thương Nhật.
Mà Thương Nhật được giới hắc bạch tung hê là trùm thành phố không phải là không có lý do.
Lão Trư dù nhiều gia sản đến đâu cũng chỉ là nằm gói gọn trong giới hắc đạo, còn với Thương Nhật, ông ta có mối quan hệ sâu xa với giới chính trị, thương nhân.
Có thể nói ngoài thân phận ông trùm ông ta còn là một thương nhân thực thụ, đó là điểm hơn của Thương Nhật.
“Lão Trư, bao nhiêu năm rồi tôi cũng chưa thấy ông như bây giờ.”
Lão Tư nghe Thương Nhật nói vậy thì nhíu mày.
“Lúc này không phải để đùa, ông mang danh trùm thành phố lâu như vậy, đã từng thấy qua cảnh tượng một tòa nhà bị đánh sập, sau đó được dọn dẹp trong vòng một đêm chưa?”
Thật sự chuyện tranh giành địa bàn không thiếu, cả việc quậy phá đánh sập một nhà hay một công trình cũng không phải không có, nhưng rất hiếm.
Thường là mất thời gian khá nhiều, sau nhiều lần căng thẳng, không thể nói đánh sập là đánh sập.
Quán X.O của Lão Trư càng kỳ lạ hơn, nói sập là sập, dọn dẹp gọn gàng, không có tí dấu vết.
Đúng nghĩa là san bằng.
Chưa kể trước đó Lão Trư cũng chưa gây sự với bất kỳ ai, mà dù có gây sự đi nữa thì trong cả thành phố Gia này, ai đủ thực lực làm điều đó chứ?
“Lão Trư, ông chắc chắn là không biết người kia?”
Lúc này Thương Nhật cũng nhíu mày.
Cũng không phải là ông ta quan tâm chuyện của Lão Trư, nhưng nếu ở thành phố này có người có đủ thực lực làm điều đó thì vị trí trùm thành phố của ông sẽ lung lay.
“Nếu tôi biết thì tốt rồi.”
Lão Trư thở dài.
“Thực sự là người lạ?”
Thường Nhật hỏi lần nữa, có hơi trầm tư.
Nếu có một người lợi hại như vậy thì lẽ ra ông sẽ biết chứ?
Thuộc hạ của ông không phải dùng để trang trí.
“Ông nghĩ xem, nếu tôi biết hắn là ai, tôi còn phải ngồi đây tìm cách cùng ông sao?”
“Vậy đàn em của ông cũng không nhận ra hắn là ai?”
“Tất cả đều bị bắt, còn dư một tên tép riu thì không biết tên kia là ai.”
Thương Nhật lại càng cảm giác có gì đó không đúng, ông ta chợt nhớ lại chuyện đám lâu la dưới trướng một tên đàn em bị chết ở khu đất hoang khu ổ chuột.
Thực sự Thương Nhật lúc đó cũng không để ý, chuyện bọn lâu la đụng độ không phải là chuyện ông quá quan tâm.
Kẻ dưới cứ theo đó làm là được.
Nhưng hôm nay ông ta lại cảm thấy quán X.O của Lão Trư cùng chuyện ở bãi đất hoang kia có chút liên quan.
“Chờ tôi một chút.”
Thương Nhật ra hiệu Lão Trư đợi mình, ra hiệu cho tên đàn em đi vào.
Nhìn thấy Thương Nhật ra hiệu, Lão Trư càng căng thẳng hơn, có dự cảm không mấy hay ho.
Tên đàn em từ ngoài chạy vào cúi đầu đứng trước Thương Nhật.
“Lão đại.”
“Mày nói rõ, chuyện ở bãi đất hoang hôm trước là sao?”
“Tất cả đàn em từ Mao Đầu đến Mã Hỏa đều chết thảm, không một ai sống.”
Lão Trư nghe xong thì hơi khựng lại, vội hỏi.
“Chết thế nào?”
Tên đàn em bị Lão Trư hỏi thì hơi lúng túng, nhìn qua phía Thương Nhật.
Thấy vậy Lão Trư hơi khó chịu.
“Sao nào Lão Thương? Đến tôi mà đàn em của anh cũng không nể mặt rồi.”
“Lão Trư cùng chúng ta là người một người nhà, cần gì câu nệ.”
Thương Nhật nhếch mép cười.
Lúc này tên đàn em hiểu ý, thành thật kể lại.
“Khi chúng tôi đến thì anh Mã Hỏa đã chết cùng Mao đầu, những tên khác cũng chết cùng một kiểu…Một đao chiêu dứt khoát, không hề có thương tích nào khác.”
Thương Nhật lúc này mới nhớ lại, thực sự Mã Hỏa chết sao? Tên này vô cùng liều mạng, đánh giết tàn sát nhiều khi ông cũng phải để thuộc hạ đi nhắc nhở.
“Bên ông thì sao?”
Thương Nhật hỏi lại Lão Trư.
“Không có người chết, nhưng…ông cho rằng sự việc bên X.O và bên khu ổ chuột do cùng một người làm?”
Lão Trư có chút suy nghĩ.
“Quả thực rất giống, đều rất nhanh gọn.
Đám lâu la kia ít hay nhiều cũng có chút được việc.
Không thể trong một đêm giải quyết tất cả mà chỉ bằng một chiêu thức được.”
Tuy Thương Nhật cảm thấy hai chuyện không liên quan, nhưng cũng không hiểu tại sao lại có dự cảm không hay cho lắm.
“Hiện tại, thực lực đối phương chúng ta không nắm được, thân phận cũng không rõ.
Hắn cũng gọi cho tôi, muốn tôi quy phục dưới hắn, nếu không sẽ san bằng mọi thứ.”
“Ngang ngược đến vậy?”
Thương Nhật như không tin.
“Quá ngông cuồng sẽ nhận cái kết đắng.” Ông ta lại nhấn mạnh.
“Tôi nghe qua đúng là khá trẻ.” Lão Trư tiếp lời.
“Tuổi trẻ khí thịnh, chưa trải sự đời quá nhiều.” Thương Nhật cảm thán.
“Vẫn phải đề phòng, tôi nghĩ hắn có thực lực thật sự.
Ông nghĩ sẽ có kẻ liều mạng tới mức đó sao?”
Lão Trư phản bác.
- ----------------
Năm mới rồi, mình chúc độc giả NovelToon cùng độc giả của mình luôn hạnh phúc, vui vẻ, nhiều sức khỏe.
Năm mới niềm vui mới....
Mong được mọi người ủng hộ nhiều hơn...
Hứa năm mới sẽ chăm hơn.
Chương30: Chuẩn Bị Đối Đầu
Thương Nhật nghe Lão Trư nói vậy ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, Lão Trư này khôn khéo có thừa, hắn ta lăn lộn bao năm nay, không dễ dàng gì.
“Lão Trư, từ khi nào ông lại yếu bóng vía thế kia chứ? Chỉ là một tên ngông cuồng, có thực lực thì sao? Còn có thể làm gì được ông sao?”
“Nếu hắn làm gì tôi thì sao? Ông đừng nghĩ ông không thiệt hại, nếu tôi rớt đại thì người tiếp theo chính là ông đó, Lão đại!”
Giọng nói đầy bực tức của Lão Trư làm cho những tên đàn em im lặng không dám ngẩng đầu lên.
Thương Nhật biết rõ, trong giới hắc đạo, ngoài mặt tuy tranh giành, nhưng thực sự nếu một người thực lực như Lão Trư rơi đài, cũng chính là nguy cơ cho những kẻ khác.
“Tôi sẽ liên hệ với bên Lão Lý, ông ta sẽ có cách giúp ông.” Thương Nhật lên tiếng sau khi suy nghĩ.
“Lão Lý? Ông ta chịu giúp sao?” Lão Trư hơi nghi ngờ.
“Chắc chắn sẽ giúp.
Một kẻ có năng lực thế kia thì càng uy hiếp ông ta hơn chúng ta.
Chưa kể, ông ta có thể huy động quân đội.” Thương Nhật càng cảm thấy bản thân quen biết đúng người.
“Lý Thừa Tam có thể huy động quân đội? Ông đùa tôi à?” Lão Trư bất ngờ không khép được miệng.
Huy động quân đội đó, không phải chuyện đùa.
Ai cũng biết ở khắp chốn Đông Uy, có quan hệ với quân đội là một niềm vinh dự.
Quân đội có thực lực một chọi một ngàn, thế lực quân đội chỉ chịu lệnh từ chỉ huy, mà người có thể có mối quan hệ tốt tới mức có thể huy động quân đội thì phải biết là người có thế lực và quan hệ tốt thế nào.
Phải nói ở Đông Uy, quân đội như hồn của đất nước, họ được vinh danh, được ghi nhận, được chào đón.
Họ không bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào, mục tiêu của họ chỉ vì lợi ích đất nước.
Chính vì vậy, khi nghe nói Lý Thừa Tam là Chủ tịch thành phố Gia, mà có thể điều động quân đội, xem ra thực lực ông ta không nhỏ.
“Không phải ông thân thiết với Dương Minh Thành sao?” Lão Trư thắc mắc.
Cũng vì ngày thường ai trong thành phố Gia cũng biết Thương Nhật chính là thân thiết với Dương Minh Thành hơn ai hết.
Có bất kỳ món ngon, bữa tiệc hỷ nào mà hai người không xuất hiện chứ.
Nhưng chỉ hai người họ hiểu rõ, sự thân thiết kia cũng vì lợi ích đôi bên mà thôi.
Mà người Thương Nhật xem như đáng giá kết thân cũng chỉ có Lý Thừa Tam.
Lão Lý này đừng nhìn chỉ là một Chủ tịch thành phố mà coi thường, quan hệ của ông ta vô cùng sâu rộng, Dương Minh Thành leo lên vị trí phó chủ tịch cũng do ông ta nâng đỡ.
Nếu Lão Lý không trong tối ngoài sáng ẩn ý để Thương Nhật giúp đỡ Dương Minh Thành thì có lẽ ông ta cũng không biết hai người kia còn mối quan hệ sâu xa như vậy.
“Có những chuyện không thể nói rõ, ông hiểu mà.” Thương Nhật bí ẩn nói.
“Được, vậy trăm sự nhờ ông, chỉ cần chuyện này xong, tôi sẽ hậu tạ.” Lão Trư cũng không nhiều lời.
“Được, tôi sẽ không để ông mất mặt.” Thương Nhật cũng vui vẻ nhận lời.
Sau khi Lão Trư rời đi, Thương Nhật nhanh chóng liên hệ với Lão Lý.
“Lão Lý, gặp mặt một chút, không phiền chứ?”
“Lão Thương, hôm nay là có chuyện gì mà rồng lại muốn đến nhà tôm thế kia?”
Giọng nói trầm đục của Lão Lý lộ chút uy quyền.
“Tất nhiên là có chuyện, còn là chuyện nghiêm trọng.
Lão Lý ông biết chuyện quán X.O cùng đám lâu la chết ở bãi đất hoang rồi chứ?” Thương Nhật cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.
Đầu dây bên kia hơi khựng lại, im lặng một chút như đang suy nghĩ.
“Đến chỗ cũ.”
Sau đó là tiếng tít tít.
Thương Nhật biết, Lão Lý luôn cẩn trọng, thậm chí có chút cứng nhắc.
Nhưng người như ông ta thì có lẽ nên vậy.
“Chuẩn bị xe đi.”
Tên đàn em gật đầu rồi nhanh chóng đi làm.
Thành phố Gia từ khi nào lại là nơi ngọa hổ tàng long rồi?
Tại biệt thự Bạch Nguyệt,
Hồ Cửu nhìn xung quanh khu biệt thự này rồi thở dài một hơi, cha mẹ của Dung Vị mấy ngày qua vẫn luôn trông ngóng con trai quay về.
Họ vừa nhìn thấy Hồ Cửu thì vô cùng vui mừng.
“Hồ Cửu, vào đi con trai, ăn sáng chưa?” Tuyết Ngụy vội vàng đứng dậy lên tiếng.
Dung Thất cũng mừng rõ đứng dậy.
“Cha mẹ nuôi.
Ăn thôi nào.” Hồ Cửu cười trả lời.
“Con ngồi đi, mấy nay có việc bận à? Không thấy con ghé qua.” Dung Thất chậm rãi hỏi han.
“Cũng…có chút.
Chuyện Dung Vị…” Hồ Cửu cảm giác hơi khó nói, anh cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Dung Thất vội vàng nói: “Đừng lo lắng, chuyện Dung Vị chúng ta biết…rất khó…Đừng quá đặt nặng, xem như là do số mệnh.”
Nhìn Dung Thất vô cùng thấu tình, Dung Vị là con ruột của ông, nhưng ông lại tỏ ra không nôn nóng.
Hồ Cửu biết bản thân hai người lớn tuổi này mong ngóng Dung Vị, nhưng cũng là thật tâm đối đãi với anh.
“Cha mẹ nuôi, hai người lo lắng quá rồi.
Dung Vị hết tháng này có thể về, trong trại giam cậu ta cũng được hưởng chế độ tốt nhất rồi.
Chỉ là…con đang chuẩn bị một số việc trước khi cậu ấy về đây, ít nhất cũng không kéo đến sự trả đũa của bên khác.”
Dừng một chút, Hồ Cửu tiếp tục nói.
“Trước mắt con sẽ tìm người bảo vệ cha mẹ, sau đó…có lẽ trong hai tháng, cha mẹ nên ở nhà cho an toàn.”
“Có nguy hiểm? Vậy…con…” Tuyết Ngụy cảm thấy lo sợ.
“Con không sao cả, mọi người yên tâm.
Dung Vị sau khi về sẽ ở đây, tốt nhất mọi người cố gắng ở lại nhà trong hai tháng.
Sau khi xong việc, có lẽ sẽ bình thường.” Hồ Cửu suy nghĩ một chút..
Nhìn theo tay Hồ Cửu, mọi người ngồi xung quanh đều thấy rõ câu slogan trên bảng hiệu “nơi tìm thấy niềm vui bất tận”.
Sau đó, Hồ Cửu nhếch mép cười, ánh mắt tỏ rõ khiêu khích nhìn tên phục vụ.
“Anh bạn, tôi khuyên anh không nên ở đây gây sự.”
Tên phục vụ nhìn Hồ Cửu rồi lại lần nữa nhắc nhở, cả thành phố ai không biết quán X.O này là của Lão Trư, ngay cả Thương Nhật cũng nể mặt vài phần.
Không biết một tên ngáo ngơ chưa trải sự đời này có hiểu bản thân đang làm gì không nữa.
“Tôi chỉ đơn giản muốn một lon nước ngọt, khó vậy sao?”
Hồ Cửu cũng không yếu thế, nói chuyện như thể bản thân chỉ muốn uống nước chứ không có ý gì.
“Anh bạn này, ở đây không có nước ngọt gì đó anh cần.”
“Ồ ra là thế, vậy mà tôi cứ nghĩ vào đây tôi sẽ được vui vẻ hơn chứ nhỉ.”
Một câu đáp một câu, Hồ Cửu không định buông tha.
Tên phục vụ vẻ mặt đã hết sự nhẫn nại, nhưng nhìn xung quanh vẫn còn nhiều khách, cũng không thể vì một tên thiếu hiểu biết mà gây chuyện.
Phải nói nhân viên trong quán X.O thực sự là những người cũng có chút thực lực, được đào tạo khá tốt.
Nếu là đám giang hồ bình thường thì gặp trường hợp này có lẽ đã có cuộc ẩu đả.
Nhưng đến hiện tại, tên phục vụ này vẫn kiên nhẫn, có uy hiếp có nhẫn nhịn, quả thực cũng có chút thực lực.
Hổ Cửu âm thầm đánh giá, tuy nhiên dù là gì đi nữa hôm nay anh đã định lôi Lão Trư gì đó ra.
“Tôi vẫn muốn ở đây uống nước ngọt thì thế nào? Quán X.O nay không có nổi một lon nước ngọt à?”
Hồ Cửu nhếch mép cười khiêu khích, Hữu Thủ bên cạnh hơi đen mặt, anh ta không ngờ Chiến thần oai dũng lại cũng có một mặt hắc ám như vậy.
Trên chiến trường Hồ Cửu oai hùng nghiêm khắc bao nhiêu, thì bây giờ Hồ Cửu lại lộ một mặt vô cùng phúc hắc.
Không phải muốn dẹp đám người hổ lốn này chỉ cần một câu thôi sao?
Ngay khi Hữu Thủ còn đang nghi hoặc đủ điều, thì tên phục vụ đã nhanh chóng hất tung khay đựng nước.
“Mày có biết đây là quán của ai không?”
“Biết thì sao mà không biết thì sao?”
Hồ Cửu nói bằng giọng trêu ngươi, thật ra nếu là bình thường anh sẽ một đường xông pha lôi đầu cái kẻ tên Lão Trư ra mà đánh cho một trận.
Nhưng hôm nay anh chợt nhận thấy, danh xưng Chiến thần có tốt đến đâu cũng không bằng gầy dựng thế lực riêng để bảo vệ vợ cùng người bạn thân nhất của mình.
Chỉ cần từ giới doanh nhân cho đến những thế lực ngầm quy phục theo anh, thì chẳng phải người mà anh yêu thương sẽ an toàn sao? Nếu một lúc nào đó anh có việc phải đi xa, thì ít nhất ở đây là thế lực an toàn nhất bảo vệ mọi người.
Mà muốn vậy, anh phải từng bước quy phục từng thế lực, thậm chí đạp đổ tận gốc kẻ thù.
Còn có, vị cao nhân bố trí trận pháp ở các khu biệt thự, anh cũng phải lôi người đó ra.
“Mày muốn chết.”
Nói dứt lời, tên phục vụ ra hiệu bằng tay, một đám người vây quanh Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
“Đi theo tao.”
“Không thích! Cần gì cứ ở đây mà giải quyết.”
Vẻ mặt Hồ Cửu thật sự là thiếu đòn, càng làm cho đám người kia vô cùng tức giận.
Vì quán bar X.O này tùy mang tiếng là của giới đại ca của thế lực ngầm thành phố Gia, nhưng chỉ cần khách tới vui chơi thì sẽ luôn phục vụ nhiệt tình, đây cũng là địa điểm mà giới hắc bạch giao thoa.
Cho nên, tất cả các phục vụ ở đây luôn hạn chế mức thấp nhất có chuyện gây gổ, đánh nhau, vì sẽ ảnh hưởng tới các vị khách khác.
Đặc biệt là các giới chức có tiếng tăm.
“Đi hoặc mày muốn chết.”
“Thật ra nhiều khi tôi cũng muốn biết, cận kề cái chết là như thế nào?”
Nói xong Hồ Cửu cũng không ngồi nữa, anh đứng phắt dậy lại nhìn thẳng vào kẻ cầm đầu đám người.
“Gọi Lão Trư gặp tôi, hoặc quán của hắn hôm nay đóng cửa.”
Hồ Cửu lại lần nữa yêu cầu.
Nhìn Hồ Cửu đứng dậy Hữu Thủ cũng lúng túng đứng lên, anh ta vẫn chưa hiểu mục đích của Hồ Cửu.
“Lão Đại của tao không phải để mày gọi.”
Một tên đứng bên cạnh tên phục vụ lúc này bước lên, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Cửu.
Đúng là một tên đàn em trung thành, bảo vệ chủ.
“Vậy thì gọi lão ấy ra.”
“Chết tiệt.”
Cả đám người đều như tiến lên muốn nghiền nát Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
Nhưng ngay khi họ sắp chạm vào được người của Hồ Cửu thì lại có mọt lực đọa vô cùng mạnh, đánh bay tên cầm đầu, những tên nhãi khác bị Hữu Thủ vài cước đá văng.
Các bàn bia bên cạnh đều bị va chạm, khách hàng cùng nhân viên nữ đều bỏ chạy khỏi quán bar X.O.
Nếu người không biết nhìn vào còn tưởng băng nhóm thanh trừng nhau.
Chưa đầy mười lăm phút, một đám người nằm la liệt, bàn ghế ngổn ngang.
Chỉ còn Hồ Cửu và Hữu Thủ đứng đó.
Hồ Cửu chậm rãi ngồi về bàn.
“Gọi Lão Trư tới đây, hoặc là như lời tôi nói, quán X.O này đừng mơ tưởng mở cửa nữa.”
Một tên nhân viên nhanh chóng chạy đi đâu đó, Hồ Cửu cũng không ngăn cản, anh biết tên kia cùng lắm chỉ có thể gọi thêm người tới mà thôi.
Hồ Cửu quay sang Hữu Thủ dặn dò.
“Gọi người của chúng ta tới, một đội đặc công tinh nhuệ, tôi muốn một đội đủ thực lực sang bằng quán X.O này.”.
Chương27: Xem Thường
Hồ Cửu không sau khi phân phó xong, Hữu Thủ nhanh chóng đi đâu đó, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi chỉ cho các người…ừm mười phút.
Sau mười phút thì ngày mai sẽ không còn quán bar có tên X.O nữa.”
Nói xong Hồ Cửu ngồi xuống vị trí ban đầu.
“Vẫn là coca là hợp lý nhất.”
Tên phục vụ nghe câu này của Hồ Cửu, hắn lại có cảm giác như tam quan sụp đổ.
Phá một quán bar chỉ vì không có coca? Đây là đạo lý gì chứ?
Hồ Cửu tự nói xong lại quay sang tên phục vụ.
“Anh bạn, cậu chắc chắn là ở đây không có coca chứ?”
Ánh mắt Hồ Cửu sáng lên như chờ đợi, tên phục vụ nuốt nước bọt một cái.
Thực sự trong quán bar phải có coca sao? Sau chuyện này hắn sẽ cho người nhập nước ngọt các loại về.
Tránh các loại khách hàng như thế này thì hơn.
Nghĩ một hồi hắn lại lắc đầu, vẻ mặt như đớp phải ruồi bọ.
“Chậc, thật tiếc.”
Dáng vẻ của Hồ Cửu cứ như tiếc nuối một điều gì đó vô cùng quan trọng vậy.
“Bao nhiêu phút rồi nhỉ?”
Nghe hỏi như vậy, tên phục vụ trong lòng thầm cầu trời.
Nhưng vừa xong, một đám người đồ đen xông vào, tên nào cũng cao to lực lưỡng, khác xa với những tên giang hồ bặm trợn thường thấy.
Hồ Cửu cảm thấy tên Lão Trư này có phải làm giang hồ mà mơ mộng được làm quan không?
Vệ sĩ đồ đen, cao to có kỹ năng thường chỉ bảo vệ người nổi tiếng, giới quan chức hoặc đại gia tộc.
Lão Trư này xem ra cũng rất là xem trọng sĩ diện.
Một tên mặt sẹo đeo kính đen, nước da ngăm đen, vốn dĩ không hề phù hợp với bộ vest đen đỉnh đạc kia bước lên trước.
Hắn ta nhìn một lượt sau đó tức giận quay về phái Hồ Cửu quát lớn.
“Mày hôm nay đã định phải chết.
Còn là chết không toàn thây.”
Nhưng Hồ Cửu vẫn thản nhiên, hỏi một câu không hề liên quan.
“Các anh cảm thấy quán bar không có Coca thì cần tồn tại sao? Đó là nước uống phổ biến nha.”
Vừa nói Hồ Cửu vừa lắc đầu, cảm giác như có gì đó vô cùng đáng tiếc.
Tên phục vụ vẫn cảm thấy có phải Hồ Cửu thèm Coca đến điên rồi không?
Nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm hét lớn.
“Sa đại ca, anh cứu em với.
Tên này đòi phá X.O của lão đại đó.”
Tên mặt sẹo kia là Sa đại ca, hắn nổi tiếng là đứng đâu đám đâm thuê chém mướn này.
Cũng là tâm đắc của Lão Trư.
“Sai rồi.
Phải nói cho đúng chứ.”
Hồ Cửu hơi nhíu mày lắc đầu, tỏ vẻ tên phục vụ kia đã nói sai ý mình.
“Phải nói là, nếu Lão Trư không đến, tôi mới sang bằng quán này.
Vậy…là ông ta không đến thật sao? Đáng tiếc thật.”
Lại là hành động lắc đầu như tiếc nuối, càng là tên Sa đại ca tức giận.
“Lão đại của tao không phải để mày hô to gọi nhỏ.”
“Ồ vậy sao? Nhưng ở đây không có Coca.
Mà bọn họ lại không quyết được, chỉ có thể tìm Lão Trư gì đó mà thôi.”
“Mày…”
Giọng điệu của Hồ Cửu như trêu tức Sa đại ca.
Tên phục vụ lại âm thầm kêu không ổn, tên này có vấn đề thần kinh sao?
Hắn chấp niệm một lon Coca tới vậy?
“Còn năm phút.
Nếu Lão Trư gì đó không đến, thì ngày mai ở thành phố Gia không hề tồn tại quán bar X.O nữa.”
Câu nói nhẹ nhàng của Hồ Cửu như một kích đánh vào lòng Sa đại ca.
Hắn trước giờ đâm chém ngang dọc cũng chưa từng thấy cái cớ gây sự vô lý đến vậy.
Thấy Hồ Cửu lại chỉ có một thân một mình thì lại càng cảm giác sỉ nhục, cả đám người không làm gì một tên oắt ôm.
“Mày nên cầu phúc cho bản thân đi.”
Sa đại ca vừa dứt lời đã ra hiệu cho tốp người áo đen đầu tiên tiếng lên.
Bọn họ cầm gậy, mã tấu hăm he xông tới chỗ Hồ Cửu, nhưng anh cũng không đứng dậy, động tác đánh đấm của anh vẫn giữ ở vị trí ngồi.
Từng tên nằm la liệt trên đất, nhìn tình trạng kia, không gãy tay cũng gãy chân, vô cùng thảm.
“Hừ, cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng vào X.O gây chuyện thì dù mày là ai, chỉ có đường chết.”
Sa đại ca này trước giờ xông pha chưa từng phải gặp cảnh này, dù ra sao hôm nay phải lấy thể diện cho Lão Trư.
Nếu không ngày mai cả thành phố Gia đều sẽ cười vào mặt họ.
“Lên.”
Nhưng cũng lúc này, ánh sáng chói mắt rọi vào mặt đám người áo đen, một đoàn người mặc quân phục, trang bị khí giới đầy đủ nhanh chóng đi vào.
Dường như còn có tiếng trực thăng bên ngoài.
Sa đại ca trong lòng thầm thốt lên có gì đó không ổn.
Trước giờ cùng lắm chỉ là đến cảnh sát giải đi vài hôm Lão Trư lại lo cho họ ra ngoài.
Còn kia có khác gì lính đặc chủng đâu chứ, cần tới mức vậy sao?
Họ cũng không làm gì quá đáng nha.
“Thưa ngài, chúng tôi có mặt.”
Vị đội trưởng đội đặc công hành lễ quân đội với Hồ Cửu, những người ở đây đều tròn mắt, trong lòng tự cầu nhiều phúc.
Động tới người không nên động rồi.
“Trong vòng bao lâu có thể sang bằng cái quán này?”
Đội trưởng Ngụy nhìn kết cấu một chút, lại nghiêm giọng đáp.
“Không quá hai mươi phút.”
“Được, đem người kẻ này về căn cứ, giao cho Hữu Thủ, cậu ta biết phải làm gì.”
Hồ Cửu dừng một chút.
“Phá sập quán đi.
Tôi muốn sau hai mươi phút đây là một bãi đất trống sạch sẽ.”
Nói xong cũng không đợi đội trưởng Ngụy đáp lại, anh đứng lên đi thẳng.
“Tuân lệnh.”
Đội trưởng Ngụy làm động tác chào, sau đó gấp rút chuẩn bị mọi thứ.
Thật sự những tên kia nhanh chóng bị đưa đi không xót ai, bên này chưa quá mười phút đã oanh động từng đợt đổ xi măng đổ xuống.
Vẫn may vì trước đó sợ có người gây sự, các vị khách ở đây đã đi nơi khác, không có ai còn bên trong cả.
Lão Trư bên này khi nghe tin thì không tin tưởng lắm, làm sao trong hai mươi phút có thể dọn một tòa nhà đi được chứ?
“Đừng nói lời ngu ngốc.”
“Lão đại, là thật, anh tự đi xem xem, hiện tại quán bar X.O chỉ còn khu đất trống.”.
Chương28: Lão Trư Thảm Rồi!
Lão Trư nhìn thấy quả thực tại quán bar X.O lúc trước giờ đã là vùng đất trống bằng phẳng.
Ông ta kinh sợ không thôi.
Phải biết dù là những nhà lãnh đạo thành phố, hay các trùm băng đảng khét tiếng cỡ nào cũng không thể làm nhanh gọn sạch sẽ đến vậy.
Kẻ có năng lực làm tới bậc này có lẽ ông ta không thể đối đầu trực diện.
“Lão đại…hắn hắn….”
Một tên đàn em bộ dạng thảm hại được đỡ vào, nói không thành câu.
“Ai? Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm?”
Lão Trư nhìn bộ dáng tên đàn em kia càng tức giận.
Hắn lăn lộn trong chốn giang hồ bao năm nay, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Nhưng quả thực tên kia có thực lực, cần biết hắn là ai mới có thể đối phó.
“Nói đi.”
Lão Trư ra lệnh cùng ra hiệu cho thuộc hạ giúp tên kia uống ngụm nước.
“Lão đại, Sa đại ca bị họ bắt đi rồi, họ rất mạnh, rất đông, còn đánh sập quán bar của chúng ta…còn nói…nói…”
“Nói gì?”
“Hắn nói gia hạn cho đại ca đúng tám giờ sáng ngày mai, tới bãi đất trống khu ổ chuột.
Nếu không…hắn sẽ sang bằng mọi sản nghiệp của lão đại.”
“Hắn là ai? Đám người kia là của băng đảng nào?”
Lão Trư tức giận vô cùng, nhưng hắn vẫn lý trí hỏi rõ đối phương.
“Nhìn hắn rất lạ, trước giờ chưa thấy ở thành phố Gia, những người kia xuất quỷ nhập thần như lính đặc công, nhưng họ lại mặc đồ đen.
Họ đối với gã đàn ông đến gây sự kia rất cung kính.”
“Thật sự không biết, hay chúng mày không nhìn rõ?”
“Hắn rất lạ, em chưa từng thấy hắn.”
“Đi chữa thương đi.”
Lão Trư vô cùng khó chịu cho tên đàn em đi ra ngoài chữa trị.
Đi qua đi lại trong phòng, Lão Trư vô cùng lo lắng, hắn ta không rõ đối phương là ai, có ý đồ gì.
Thực lực kia quả thực làm hắn lo đến mức mất ăn mất ngủ.
“Sa Hành bị bắt, gọi Thất La về đi.
Hiện tại đang cần người.”
Tên đàn em bên cạnh gật đầu nhanh chóng thực hiện công việc.
“Liên hệ với Thương Nhật, nói Lão Trư chân thành muốn gặp mặt.”
Một tên khác cúi đầu như nhân lệnh rồi cũng nhanh chóng đi làm việc.
Lão Trư còn lại một mình trong phòng, hắn ta ngồi xuống ghế, thở dài một hơi.
Cả đời lăn lộn, ông ta còn chưa thấy có ai có khả năng đó, Thương Nhật kia thực sự miễn cưỡng cũng xem như là ông trùm ở thành phố Gia này.
Nhưng ông ta cùng lắm chỉ là tới mức ép bar X.O ngừng kinh doanh, cho thủ hạ một phen sống chết.
Làm tới trình độ sang bằng quán trong một đêm, đó là chuyện khó tin.
Còn đang suy nghĩ, điện thoại của Lão Trư vang lên.
“Ai đấy?”
Quả thật là một dãy số lạ.
“Lão Trư…quà ra mắt, tốt chứ?”
Giọng nói sắc bén, có chút trầm, pha chút ẩn ý.
Lão Trư bật người dậy, nhíu mày thật chặt.
“Mày là…kẻ phá đám tao?”
Đầu dây bên kia vẫn điềm tĩnh.
“Là đại lễ làm quen, không thích sao?”
“Sa Hành đâu?”
“Hắn sao? Chắc đang làm gì đó có ích rồi.”
Lão Trư bị Hồ Cửu xoay vòng, vẫn chưa hiểu Hồ Cửu đang nói gì.
“Mày muốn gì?”
“Đơn giản, bỏ ác làm thiện, quy phục dưới trướng của tôi.”
“Mơ tưởng, xem như mày có thực lực thì sao chứ? Cũng chỉ đến thế.”
Hồ Cửu thẳng thắn nói ra mục đích, càng làm Lão Trư nổi giận không thôi.
Bao nhiêu năm lăn lộn của hắn ta, giờ bị một tên không rõ lai lịch uy hiếp.
Chuyện này mà lộ ra ngoài không biết sẽ bị bao nhiêu người cười vào mặt.
“Tôi có lòng tốt, cho ông suy nghĩ đến sáng mai, nếu ông vẫn không cam tâm tình nguyện.
Tôi đành ép buộc vậy.”
Dứt lời Hồ Cửu cũng không nhiều lời mà trực tiếp cúp máy.
Bên này Lão Trư tức giận đập nát điện thoại, đây là sỉ nhục, là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Hồ Cửu trầm ngâm một chút.
“Hữu Thủ, đám người kia thế nào?”
“Tôi đang cho họ vào quá trình huấn luyện.”
“Đảm bảo bọn họ là một nhóm có thể dùng được.
Dung Vị sau này cần họ.”
Hữu Thủ cúi đầu như nhận lệnh nhanh chóng đi làm việc.
Một mình Hữu Thủ rời đi, anh cảm thấy vô cùng đơn độc.
Người vợ yêu thương của mình lạnh nhạt, người thân cũng không còn, còn có người bạn thân còn đang chịu khổ.
Hồ Cửu càng quyết tâm đòi lại những thiệt thòi mà người thân của anh đã phải chịu đựng.
Từng người một phải trả giả.
“Cũng tới lúc Mộc gia kia nên sáng mắt mà nhìn rồi.”
Nhếch miệng cười Hồ Cửu rời đi nhanh chóng, mà vị trí anh đứng khi nãy chính là đối diện biệt thự Mộc gia.
Lão Trư bên này gấp gáp tới mức không chịu được.
“Lão đại, bên Thương Nhật đã hồi âm, hẹn anh hai tiếng nữa.”
Nhận được phản hồi, Lão Trư nhanh chóng đến nơi hẹn.
Nơi gặp mặt mọi người thường là ơt bar X.O nhưng tình hình hiện tại có lẽ là phải chuyển sang nhà hàng Thạch Tây.
“Lão Trư, cơn gió nào lại thổi ông đến tìm tôi thế này.”
Thương Nhật mặc một bộ đồ đen, kính đen, tay chống cây gậy nhỏ, nhìn vô cùng khí chất và uy nghiêm.
“Lão Thương à, tôi đang có chuyện quan trọng, không phải để cùng nhau đàm đạo, mà cùng nhau tìm đối sách.”
Nhìn Lão Trư nghiêm nghị như thế kia, Thương Nhật cũng không nhiều lời.
“Là X.O?”
“Ông nghĩ xem nếu chỉ là một quán bar thì tôi cần tìm ông sao?”.
Chương29: Giang Hồ Dậy Sóng
Thương Nhật nhíu mày, quả thật tuy nói X.O là địa bàn làm ăn phát đạt nhất của Lão Trư, nhưng hắn ta không chỉ có chỗ này.
Đừng nghĩ Lão Trư chỉ có gia sản ở thành phố này, nhiều thành phố khac gia sản của lão ta cũng khá nhiều.
Ở tại thành phố Gia này, gia sản của Lão Trư chỉ là thiếu tiềm lực so với Thương Nhật.
Mà Thương Nhật được giới hắc bạch tung hê là trùm thành phố không phải là không có lý do.
Lão Trư dù nhiều gia sản đến đâu cũng chỉ là nằm gói gọn trong giới hắc đạo, còn với Thương Nhật, ông ta có mối quan hệ sâu xa với giới chính trị, thương nhân.
Có thể nói ngoài thân phận ông trùm ông ta còn là một thương nhân thực thụ, đó là điểm hơn của Thương Nhật.
“Lão Trư, bao nhiêu năm rồi tôi cũng chưa thấy ông như bây giờ.”
Lão Tư nghe Thương Nhật nói vậy thì nhíu mày.
“Lúc này không phải để đùa, ông mang danh trùm thành phố lâu như vậy, đã từng thấy qua cảnh tượng một tòa nhà bị đánh sập, sau đó được dọn dẹp trong vòng một đêm chưa?”
Thật sự chuyện tranh giành địa bàn không thiếu, cả việc quậy phá đánh sập một nhà hay một công trình cũng không phải không có, nhưng rất hiếm.
Thường là mất thời gian khá nhiều, sau nhiều lần căng thẳng, không thể nói đánh sập là đánh sập.
Quán X.O của Lão Trư càng kỳ lạ hơn, nói sập là sập, dọn dẹp gọn gàng, không có tí dấu vết.
Đúng nghĩa là san bằng.
Chưa kể trước đó Lão Trư cũng chưa gây sự với bất kỳ ai, mà dù có gây sự đi nữa thì trong cả thành phố Gia này, ai đủ thực lực làm điều đó chứ?
“Lão Trư, ông chắc chắn là không biết người kia?”
Lúc này Thương Nhật cũng nhíu mày.
Cũng không phải là ông ta quan tâm chuyện của Lão Trư, nhưng nếu ở thành phố này có người có đủ thực lực làm điều đó thì vị trí trùm thành phố của ông sẽ lung lay.
“Nếu tôi biết thì tốt rồi.”
Lão Trư thở dài.
“Thực sự là người lạ?”
Thường Nhật hỏi lần nữa, có hơi trầm tư.
Nếu có một người lợi hại như vậy thì lẽ ra ông sẽ biết chứ?
Thuộc hạ của ông không phải dùng để trang trí.
“Ông nghĩ xem, nếu tôi biết hắn là ai, tôi còn phải ngồi đây tìm cách cùng ông sao?”
“Vậy đàn em của ông cũng không nhận ra hắn là ai?”
“Tất cả đều bị bắt, còn dư một tên tép riu thì không biết tên kia là ai.”
Thương Nhật lại càng cảm giác có gì đó không đúng, ông ta chợt nhớ lại chuyện đám lâu la dưới trướng một tên đàn em bị chết ở khu đất hoang khu ổ chuột.
Thực sự Thương Nhật lúc đó cũng không để ý, chuyện bọn lâu la đụng độ không phải là chuyện ông quá quan tâm.
Kẻ dưới cứ theo đó làm là được.
Nhưng hôm nay ông ta lại cảm thấy quán X.O của Lão Trư cùng chuyện ở bãi đất hoang kia có chút liên quan.
“Chờ tôi một chút.”
Thương Nhật ra hiệu Lão Trư đợi mình, ra hiệu cho tên đàn em đi vào.
Nhìn thấy Thương Nhật ra hiệu, Lão Trư càng căng thẳng hơn, có dự cảm không mấy hay ho.
Tên đàn em từ ngoài chạy vào cúi đầu đứng trước Thương Nhật.
“Lão đại.”
“Mày nói rõ, chuyện ở bãi đất hoang hôm trước là sao?”
“Tất cả đàn em từ Mao Đầu đến Mã Hỏa đều chết thảm, không một ai sống.”
Lão Trư nghe xong thì hơi khựng lại, vội hỏi.
“Chết thế nào?”
Tên đàn em bị Lão Trư hỏi thì hơi lúng túng, nhìn qua phía Thương Nhật.
Thấy vậy Lão Trư hơi khó chịu.
“Sao nào Lão Thương? Đến tôi mà đàn em của anh cũng không nể mặt rồi.”
“Lão Trư cùng chúng ta là người một người nhà, cần gì câu nệ.”
Thương Nhật nhếch mép cười.
Lúc này tên đàn em hiểu ý, thành thật kể lại.
“Khi chúng tôi đến thì anh Mã Hỏa đã chết cùng Mao đầu, những tên khác cũng chết cùng một kiểu…Một đao chiêu dứt khoát, không hề có thương tích nào khác.”
Thương Nhật lúc này mới nhớ lại, thực sự Mã Hỏa chết sao? Tên này vô cùng liều mạng, đánh giết tàn sát nhiều khi ông cũng phải để thuộc hạ đi nhắc nhở.
“Bên ông thì sao?”
Thương Nhật hỏi lại Lão Trư.
“Không có người chết, nhưng…ông cho rằng sự việc bên X.O và bên khu ổ chuột do cùng một người làm?”
Lão Trư có chút suy nghĩ.
“Quả thực rất giống, đều rất nhanh gọn.
Đám lâu la kia ít hay nhiều cũng có chút được việc.
Không thể trong một đêm giải quyết tất cả mà chỉ bằng một chiêu thức được.”
Tuy Thương Nhật cảm thấy hai chuyện không liên quan, nhưng cũng không hiểu tại sao lại có dự cảm không hay cho lắm.
“Hiện tại, thực lực đối phương chúng ta không nắm được, thân phận cũng không rõ.
Hắn cũng gọi cho tôi, muốn tôi quy phục dưới hắn, nếu không sẽ san bằng mọi thứ.”
“Ngang ngược đến vậy?”
Thương Nhật như không tin.
“Quá ngông cuồng sẽ nhận cái kết đắng.” Ông ta lại nhấn mạnh.
“Tôi nghe qua đúng là khá trẻ.” Lão Trư tiếp lời.
“Tuổi trẻ khí thịnh, chưa trải sự đời quá nhiều.” Thương Nhật cảm thán.
“Vẫn phải đề phòng, tôi nghĩ hắn có thực lực thật sự.
Ông nghĩ sẽ có kẻ liều mạng tới mức đó sao?”
Lão Trư phản bác.
- ----------------
Năm mới rồi, mình chúc độc giả NovelToon cùng độc giả của mình luôn hạnh phúc, vui vẻ, nhiều sức khỏe.
Năm mới niềm vui mới....
Mong được mọi người ủng hộ nhiều hơn...
Hứa năm mới sẽ chăm hơn.
Chương30: Chuẩn Bị Đối Đầu
Thương Nhật nghe Lão Trư nói vậy ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, Lão Trư này khôn khéo có thừa, hắn ta lăn lộn bao năm nay, không dễ dàng gì.
“Lão Trư, từ khi nào ông lại yếu bóng vía thế kia chứ? Chỉ là một tên ngông cuồng, có thực lực thì sao? Còn có thể làm gì được ông sao?”
“Nếu hắn làm gì tôi thì sao? Ông đừng nghĩ ông không thiệt hại, nếu tôi rớt đại thì người tiếp theo chính là ông đó, Lão đại!”
Giọng nói đầy bực tức của Lão Trư làm cho những tên đàn em im lặng không dám ngẩng đầu lên.
Thương Nhật biết rõ, trong giới hắc đạo, ngoài mặt tuy tranh giành, nhưng thực sự nếu một người thực lực như Lão Trư rơi đài, cũng chính là nguy cơ cho những kẻ khác.
“Tôi sẽ liên hệ với bên Lão Lý, ông ta sẽ có cách giúp ông.” Thương Nhật lên tiếng sau khi suy nghĩ.
“Lão Lý? Ông ta chịu giúp sao?” Lão Trư hơi nghi ngờ.
“Chắc chắn sẽ giúp.
Một kẻ có năng lực thế kia thì càng uy hiếp ông ta hơn chúng ta.
Chưa kể, ông ta có thể huy động quân đội.” Thương Nhật càng cảm thấy bản thân quen biết đúng người.
“Lý Thừa Tam có thể huy động quân đội? Ông đùa tôi à?” Lão Trư bất ngờ không khép được miệng.
Huy động quân đội đó, không phải chuyện đùa.
Ai cũng biết ở khắp chốn Đông Uy, có quan hệ với quân đội là một niềm vinh dự.
Quân đội có thực lực một chọi một ngàn, thế lực quân đội chỉ chịu lệnh từ chỉ huy, mà người có thể có mối quan hệ tốt tới mức có thể huy động quân đội thì phải biết là người có thế lực và quan hệ tốt thế nào.
Phải nói ở Đông Uy, quân đội như hồn của đất nước, họ được vinh danh, được ghi nhận, được chào đón.
Họ không bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào, mục tiêu của họ chỉ vì lợi ích đất nước.
Chính vì vậy, khi nghe nói Lý Thừa Tam là Chủ tịch thành phố Gia, mà có thể điều động quân đội, xem ra thực lực ông ta không nhỏ.
“Không phải ông thân thiết với Dương Minh Thành sao?” Lão Trư thắc mắc.
Cũng vì ngày thường ai trong thành phố Gia cũng biết Thương Nhật chính là thân thiết với Dương Minh Thành hơn ai hết.
Có bất kỳ món ngon, bữa tiệc hỷ nào mà hai người không xuất hiện chứ.
Nhưng chỉ hai người họ hiểu rõ, sự thân thiết kia cũng vì lợi ích đôi bên mà thôi.
Mà người Thương Nhật xem như đáng giá kết thân cũng chỉ có Lý Thừa Tam.
Lão Lý này đừng nhìn chỉ là một Chủ tịch thành phố mà coi thường, quan hệ của ông ta vô cùng sâu rộng, Dương Minh Thành leo lên vị trí phó chủ tịch cũng do ông ta nâng đỡ.
Nếu Lão Lý không trong tối ngoài sáng ẩn ý để Thương Nhật giúp đỡ Dương Minh Thành thì có lẽ ông ta cũng không biết hai người kia còn mối quan hệ sâu xa như vậy.
“Có những chuyện không thể nói rõ, ông hiểu mà.” Thương Nhật bí ẩn nói.
“Được, vậy trăm sự nhờ ông, chỉ cần chuyện này xong, tôi sẽ hậu tạ.” Lão Trư cũng không nhiều lời.
“Được, tôi sẽ không để ông mất mặt.” Thương Nhật cũng vui vẻ nhận lời.
Sau khi Lão Trư rời đi, Thương Nhật nhanh chóng liên hệ với Lão Lý.
“Lão Lý, gặp mặt một chút, không phiền chứ?”
“Lão Thương, hôm nay là có chuyện gì mà rồng lại muốn đến nhà tôm thế kia?”
Giọng nói trầm đục của Lão Lý lộ chút uy quyền.
“Tất nhiên là có chuyện, còn là chuyện nghiêm trọng.
Lão Lý ông biết chuyện quán X.O cùng đám lâu la chết ở bãi đất hoang rồi chứ?” Thương Nhật cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.
Đầu dây bên kia hơi khựng lại, im lặng một chút như đang suy nghĩ.
“Đến chỗ cũ.”
Sau đó là tiếng tít tít.
Thương Nhật biết, Lão Lý luôn cẩn trọng, thậm chí có chút cứng nhắc.
Nhưng người như ông ta thì có lẽ nên vậy.
“Chuẩn bị xe đi.”
Tên đàn em gật đầu rồi nhanh chóng đi làm.
Thành phố Gia từ khi nào lại là nơi ngọa hổ tàng long rồi?
Tại biệt thự Bạch Nguyệt,
Hồ Cửu nhìn xung quanh khu biệt thự này rồi thở dài một hơi, cha mẹ của Dung Vị mấy ngày qua vẫn luôn trông ngóng con trai quay về.
Họ vừa nhìn thấy Hồ Cửu thì vô cùng vui mừng.
“Hồ Cửu, vào đi con trai, ăn sáng chưa?” Tuyết Ngụy vội vàng đứng dậy lên tiếng.
Dung Thất cũng mừng rõ đứng dậy.
“Cha mẹ nuôi.
Ăn thôi nào.” Hồ Cửu cười trả lời.
“Con ngồi đi, mấy nay có việc bận à? Không thấy con ghé qua.” Dung Thất chậm rãi hỏi han.
“Cũng…có chút.
Chuyện Dung Vị…” Hồ Cửu cảm giác hơi khó nói, anh cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Dung Thất vội vàng nói: “Đừng lo lắng, chuyện Dung Vị chúng ta biết…rất khó…Đừng quá đặt nặng, xem như là do số mệnh.”
Nhìn Dung Thất vô cùng thấu tình, Dung Vị là con ruột của ông, nhưng ông lại tỏ ra không nôn nóng.
Hồ Cửu biết bản thân hai người lớn tuổi này mong ngóng Dung Vị, nhưng cũng là thật tâm đối đãi với anh.
“Cha mẹ nuôi, hai người lo lắng quá rồi.
Dung Vị hết tháng này có thể về, trong trại giam cậu ta cũng được hưởng chế độ tốt nhất rồi.
Chỉ là…con đang chuẩn bị một số việc trước khi cậu ấy về đây, ít nhất cũng không kéo đến sự trả đũa của bên khác.”
Dừng một chút, Hồ Cửu tiếp tục nói.
“Trước mắt con sẽ tìm người bảo vệ cha mẹ, sau đó…có lẽ trong hai tháng, cha mẹ nên ở nhà cho an toàn.”
“Có nguy hiểm? Vậy…con…” Tuyết Ngụy cảm thấy lo sợ.
“Con không sao cả, mọi người yên tâm.
Dung Vị sau khi về sẽ ở đây, tốt nhất mọi người cố gắng ở lại nhà trong hai tháng.
Sau khi xong việc, có lẽ sẽ bình thường.” Hồ Cửu suy nghĩ một chút..
Bình luận facebook