• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương21: Lục Quân Mất Mặt

Lục Quân tức giận đập bàn đứng dậy.

“Mày…”

Tay ông ta run run chĩa vào mặt Lục Thạc, như muốn xả giận.

“Lục tổng, Lục lão gia, ngài có lẽ nên chú ý một chút, đây không phải là Lục gia của ngài.

Muốn dạy dỗ ai thì mời về Lục gia các người đi.”

Hào Danh Đạt nhíu mày, nghiêm giọng nhắc nhở Lục Quân.

Lúc này Lục Hùng cũng thấy cha mình có hơi quá đáng, dù sao đây cũng là công ty của người ta.

Mà Lục Thạc danh nghĩa vẫn là Tổng giám đốc của Sunny, nếu có gì nên đi “cửa sau”.

Sao lại trước mặt chỉ tay năm ngón thế kia.

Đừng nói là Hào tổng, mà Lục Thạc cũng sẽ không thèm giúp đỡ.

Huống hồ người đuối lý là Lục thị họ, Sunny hủy hợp đồng cũng đã đồng ý bồi thường, họ cũng không thể bắt bẻ gì.

Hôm nay đến mục đích là tìm nguyên nhân, nếu có thể tiếp tục hợp tác là tốt nhất.

“Cha, người nguôi giận.

Theo con nên bàn bạc chuyện hợp tác trước, còn về chuyện gia đình, sẽ có cách sau…”

Lục Hùng ẩn ý nhắc nhở Lục Quân.

Ông ta nghe vậy thì hơi khựng lại, nhíu mày nhìn Lục Hùng, cảm thấy con trai nói có lý.

Dù sao tổn thất lần này quá lớn, làm ông ta có chút nóng nảy, lại nhìn thấy Lục Thạc làm Phó tổng của Sunny thì càng không cam tâm.

Trước giờ, một đời ông ta lăn lộn, gầy dựng Lục gia cực khổ, đến lúc thành tựu thì quên đi khổ cực khi xưa, một đường nâng cao đạp thấp.

Ở Lục gia hô mưa gọi gió thành tính, nhất thời quên mất mình đang ở Tập đoàn Sunny.

“Chuyện hợp tác…có thể bàn lại không? Khoản bồi thường kia không phải nhỏ, Sunny đây là vun tiền qua cửa sổ rồi.”

Lục Quân lấy lại khí thế, mềm giọng một chút bàn luận về vấn đề cũ với Hào tổng.

“Lục tổng, chuyện hủy là hùy, bồi thường là bồi thường.

Tiền của chúng tôi, cũng không đến lượt người ngoài dạy cách chi tiêu.”

Hào Danh Đạt cũng không nể nang gì mà nói thẳng, quả thực số tiền bồi thường cho Lục gia cùng Phúc gia rất lớn, nếu bình thường thì sẽ làm một tổn thất khó bỏ.

Nhưng ông chủ của Sunny đã nói, hủy là hủy, tiền sẽ bù đủ, dự án lớn hơn sẽ đến.

Hào Danh Đạt sẽ phụ trách những tập đoạn khác lớn hơn, anh ta cũng không thể không theo nha.

Quả thực chỉ sau một đêm, tiền đổ về để bù hợp đồng dự án kia còn có dư, lại thêm nhiều dự án về kỹ thuật và trí tuệ nhân tạo, liên quan tới Quốc Phòng, còn có các dự án lớn khác.

Đừng nói Lục thị hay Phúc thị, mà nhiều thế gia lớn cộng lại cũng khao khát được hợp tác với những dự án như vậy, còn có người đứng ra bảo hộ, ký hợp đồng là các chính trị gia khét tiếng.

Mối quan hệ quý báu đó ai mà không muốn chứ.

“Này, các anh có thể xem xét lại, hoặc chúng tôi có gì chưa tốt, có thể chỉ điểm để chúng tôi tiếp tục không?”

Lục Hùng vẫn là người biết nhìn thời thế, co được giãn được, cũng hạ mình một chút.

“Trách là trách các người động tới người không nên động.

Chuyện chỉ có thể bàn tới đây, xin phép không tiễn.”

Nói xong Hào Danh Đạt nhìn Lục Thạc ra hiệu cô đi theo anh, rồi đứng lên đi thẳng.

Mặc kệ sự nghi hoặc cùng ngỡ ngàng của Lục Quân cùng Lục Hùng.

Sau khi nhìn thấy Hào Danh Đạt cùng Lục Thạc đi ra ngoài, Lục Quân tức giận đập bàn.

“Chết tiệt.”

Lục Hùng có hơi giật mình, nhưng sau đó cũng cố gắng khuyên bảo Lục Quân một chút.

“Cha đừng nóng giận, tuy chưa biết chúng ta đắc tội ai, nhưng cứ nên thử về xem xét lại.

Lục Thạc dù sao cũng là Phó tổng của Sunny, chúng ta gây chuyện ở đây cũng không phải là cách hay.”

Lục Quân nghe Lục Hùng phân tích cũng nguôi một chút, nhưng cục tức này ông không thể nuốt như vậy.

Ông ta cho rằng bản thân bị từ chối là một chuyện vô cùng sỉ nhục, nhất là khi có Lục Thạc kia ở đó.

Thật sự, ông ta muốn cho mọi người Lục gia biết bất kỳ ai chống lại ông đều có kết cục thê thảm, nhưng Lục Thạc kia lại bằng cách nào đó làm được Phó tổng, trừ khi…

Trong đầu ông ta lóe lên chuyện gì đó, cười nham hiểm rồi bỏ đi.

Lục Thạc sau khi được Hào Danh Đạt dặn dò chuyện liên quan đến hợp tác với Lục thị không cần cô can thiệp, còn những chuyện khác đều có thể tham gia.

Dù sao Lục Thạc cũng không ngoài ý muốn, nên cũng tỏ rõ với Hào tổng đã rõ.

Cô cứ thế một đường đến sảnh lớn, ra ngoài cửa đã thấy Hồ Cửu chờ mình,

“Kết quả thế nào?”

Hồ Cửu chậm rãi hỏi.

“Đều ổn rồi.”

Thật ra Lục Thạc cũng không muốn quá nhiều lời, dù sao thì chuyện này cũng có công của Hồ Cửu.

Nhưng nhìn đến anh một thân bụi bặm cứ như đầu trộm đuôi cướp cô lại thở dài.

“Lục Thạc!”

Một giọng nói uy quyền như ra lệnh kêu theo.

Chính là Lục Quân, ông ta cùng Lục Hùng vừa ra khỏi cửa đã thấy Lục Thạc đứng cùng Hồ Cửu.

Tức giận trong lòng lại bộc phát, thực sự muốn răn dạy Lục Thạc một trận, dù sao cũng là người họ Lục, một câu cũng không nói giúp ông ta.

“Có chuyện?”

Hồ Cửu sắc mặt âm trầm lên tiếng thay Lục Thạc, bản thân cô khi nghe thấy giọng của Lục Quân thì theo bản năng có chút rùng mình.

“Loại như cậu không xứng lên tiếng, im lặng đứng đó hoặc xéo đi.’

Lục Quân xem Hồ Cửu là tên vô lại không hơn không kém, lại đang bị tức giận áp chế, cũng không ngại đem Hồ Cửu là chỗ trút giận.

Nhìn thấy vậy, Lục Thạc cũng lên tiếng.

“Ông nội, dù sao anh ấy vẫn là chồng con, hơn nữa…ông cũng đuổi con đi rồi.”

“Đuổi mày đi, cho mày biết khôn ra.

Đuổi là mày không mang họ Lục rồi sao?”

Nhìn thấy tình huống căng thẳng, Lục Hùng vội xoa dịu.

“Lục Thạc à, dù có gì đi nữa thì ông vẫn là ông cháu, cháu vẫn là người Lục gia.

Cài này không thể khác.”

Hồ Cửu vô cùng chướng mắt cái kiểu bề trên thượng đẳng này, nếu họ nghĩ Lục Thạc là con cháu họ Lục, là người họ Lục, vậy sao ngay từ đầu lại đẩy Lục Thạc cho tên Phúc Thái Lâm kia.

“Hay cho danh nghĩa họ Lục, thế sao lúc đẩy Lục Thạc lên giường tên Phúc thiếu kia, các người không nghĩ Lục Thạc cũng mang họ Lục.”.
Chương22: Lục Thị Đeo Bám

Lục Hùng tái mặt, Hồ Cửu nói câu nào câu đó đều đâm vào Lục gia.

Quả thực, vì lợi ích Lục gia cái gì cũng dám làm.

Nhưng Lục Quân cho rằng, lợi ích Lục gia là lợi ích chung, Lục Thạc cũng sẽ có lợi ích chung đó, hy sinh một chút cho Lục gia thì có xá gì.

Ông ta tự cho là đúng hùng hổ tiến lên, xỉa cây gậy vào mặt Hồ Cửu cùng Lục Thạc.

“Chúng mày thì biết cái gì chứ, Lục thi do một tay tao gầy dựng, thân là người Lục gia thì hy sinh một chút cho Lục gia thì đáng gì?”

Nói đến đây Lục Quân quay sang Lục Thạc, vẻ mặt như người trên dạy bảo.

“Mày xem đi, thân là con cháu Lục gia, làm gì thì làm đừng làm mất mặt Lục gia, nếu không tao sẽ gạch tên mày cùng người cha vô dụng kia khỏi gia phả.”

Nghe đến cha mình bị gạch tên khỏi gia phả, Lục Thạc đau lòng không thôi.

Cha cô mỗi ngày nhu nhược cũng vì giữ gìn tình thân, không tranh không giành không màng tới mọi thứ.

Còn ông nội cùng người nhà kia, lại cứ lần này hết lần khác dùng tình thân mà uy hiếp.

Lục Thạc mắt ửng đỏ tức giận.

“Ông nội, con tự hỏi lòng từ trước đến giờ luôn một lòng vì Lục gia, một lòng vì Lục thị.

Dù bao nhiêu ấm ức cũng chưa từng than vãn, cha con cũng vì không tranh không cầu, chỉ muốn hòa thuận với cả nhà.

Vậy mà mọi người giờ chỉ vì lợi ích kia mà sẵn sàng vứt bỏ cha con?”

Lục Quân trong lòng hơi rụt rịt, nhưng sĩ diện của ông ta không thể để ông ta xuống nước.

Lục Chỉ quả thực là đứa con hiền hậu nhất của ông, nhưng cũng làm ông ta chướng mắt.

Điều ông ta cần là một đứa con biết lợi ích gia tộc, vì Lục thị mà phấn đấu, chứ không phải là kẻ chỉ biết giữ gìn khí độ.

Dù Lục Chỉ có tốt thế nào thì trong mắt Lục Quân cũng là kẻ vô dụng.

“Hừ, một lũ vô dụng.

Nếu không thể làm gì Lục thị cùng Lục gia, thì chúng ta cũng không cần.”

“Được, sau này con cùng Lục gia không cần có quan hệ.

Con đi đường của con, Lục gia đi đường Lục gia, tuyệt không thể phiền nhau.”

Nghe những lời nói lạnh lùng của Lục Quân, cô không còn chút hy vọng nào cả.

Dù sao họ đã vô tình, cô còn níu kéo cái gì chứ.

“Cháu gái à, ông nội là đang tức giận vì dự án bị hủy nha, cháu cũng đừng có như vậy.”

“Cha à, nói đi cũng nói lại, đây là cháu nội của cha, một đứa cháu ưu tú như thế sao có thể nói bỏ là bỏ.

Cha bớt giận suy nghĩ lại nha.”

Lục Hùng nhanh chóng can ngăn hai người, gì chứ? Phó tổng Sunny, chỉ cần Lục Thạc chịu “đi cửa sau” thì có phải Lục gia càng khởi sắc, không thể dùng danh nghĩa Lục gia để hợp tác thì sao chứ?

Lục thị lập ra vài công ty con, trá hình một chút, Lục Thạc chỉ cần gật đầu, thì những dự án kia ký kết với công ty con thì chẳng phải Lục thị nhận quả ngọt sao?

Chuyện gì cũng có cách, không cần xé rách mặt nhau nha.

Lục Hùng suy cho cùng cũng là một người có năng lực, xoay chuyển nhanh cục diện.

Nhưng đáng tiếc, trên đầu ông ta còn người cha cổ hủ bảo thủ, cố chấp, lại thêm một đứa em tham mê quyền lực.

Ông ta lâu dần cũng bị cuốn vào vòng xoáy kia, tuy là phán đoán chính xác nhưng vẫn là bị vây hãm.

“Ngu ngốc, Lục gia còn thiếu người ưu tú sao? Một đêm mà có thể leo lên chức Phó tổng, hèn gì không chịu cùng với Phúc thiếu.

Nó cũng chỉ là bán thân đổi vị, chỉ là vị kia cao hơn mà thôi, nó có nghĩ gì cho Lục gia không.”

Lục Quân cứ như nắm được điểm yếu của Lục Thạc cứ thế quát lớn, đường cũng không vắng người, mà đây lại là khu vực nhiều nhân viên cùng khách hàng qua lại.

“Ông nội, sao ông có thể nói với con như vậy.

Con là tự mình đi bằng năng lực, sao ông lại sỉ nhục con như thế?”

Vẻ mặt Lục Thạc càng đỏ gay gắt.

Hồ Cửu thấy vậy bước đứng trước cô, chắn ngang tầm nhìn Lục Quân với Lục Thạc.

“Ông nói đủ chưa? Xóa tên thì xóa tên, cắt đứt thì cắt đứt.

Ông muốn công khai thì tôi công khai cho cả thế giới biết Lục Thạc không còn là người Lục gia.

Mà về cơ bản, Lục Thạc là vợ tôi, từ lâu cũng không tới lượt ông sinh sự dạy bảo ở đây.”

“Mày…thằng vô dụng.

Mấy năm trước là đồ vô dụng, mấy năm sau lại là kẻ đầu trộm đuôi cướp, mày không có tư cách lên tiếng ở đây.”

Lục Quân bị Hồ Cửu nói vậy thì càng tức giận, trước giờ ông hô mưa gọi gió, làm gì đến lượt một tên oách như thế này động đến.

“Tôi có vô dụng đến đâu cũng sẽ không dâng vợ mình lên giường kẻ khác vì lợi ích.

Càng không làm điều tổn hại đến con cháu.

Ông yên tâm.”

Anh là ai chứ, Chiến thần uy phong, sát khí quanh thân như muốn uy áp người khác.

Một Lục gia nhỏ bé kia, anh muốn giẫm kiểu gì mà không được.

Nhưng vì Lục Chỉ cùng Lục Thạc, anh cũng chưa hề động tới Lục gia, nhưng nếu đám người Lục gia kia không biết đủ là gì, thì chắc chắn anh không định tha cho họ.

“Mày…mày nhìn đi, chồng mày đấy.

Hỗn xược, tao muốn xem không có Lục gia chúng mày sống tốt đẹp được bao lâu.

Còn mày Lục Thạc, mày lăn lộn trên giường người ta mới có được cái chức vị này, mày nghĩ tao không biết? Che mắt ai hả?”

Lục Hùng nhanh chóng kéo tay Lục Quân một chút.

Cho dù chuyện này là thật cũng không nên đem ra mà nói.

“Bỏ tay ra, tạo hôm nay phải nói, nói cho cả thiên hạ biết.

Trừ khi mày đứng ra giúp Lục gia lấy lại dự án, nếu không chuyện mày làm đĩ kiếm cơm tao sẽ nói cho tất cả mọi người biết.”

“Ông nội, con không có làm, ông đừng như vậy.”

Lúc này Lục Thạc thực sự tức muốn khóc, dù gì cũng là ông nội cô, sao có thể nghĩ cháu mình như vậy chứ.

“Ông thử nói tôi nghe xem nào?’

Hồ Cửu nhíu mày, sát khí quanh thân.

Lục Quân dự là hôm nay không thoát khỏi tay Hồ Cửu..
Chương23: Chó Điên Thường Cắn Càng

Lục Quân vô cùng khó chịu với thái độ của Hồ Cửu, đứng trước anh, ông ta cảm thấy bản thân như bị át vía.

Dù là tức giận nhưng trong nội tâm vẫn sinh ra sự sợ hãi khó hiểu.

“Hừ, một đứa con gái như nó có bao nhiêu năng lực? Xoay người lại trở thành Phó tổng của tập đoàn Sunny, nói nó tự lực sao? Ta đây không tin.”

Dừng một chút, Lục Quân nhìn dáng vẻ Hồ Cửu như không có gì thì lại vô cùng tức giận.

Đây chẳng khác nào coi thường lời nói của ông ta.

“Cứ cho là nó có năng lực, nó tài giỏi thì sao chứ? Cũng chỉ là một đứa con gái, ngoài lăn lộn trên giường thì làm gì có chuyện một bước lên cao như vậy chứ?”

Hồ Cửu nhìn thấy lão già Lục Quân cứ vênh mặt chĩa mũi dùi về phái họ, lại cứ oang oang như sợ người không nghe thấy.

“Vậy sao? Ông bất tài vô dụng thì thôi đi, người khác tài giỏi hơn ông thì ông thấy không tin được?”

Anh nhếch mép cười khinh bỉ, vẻ mặt như không có gì chắn ngang trước Lục Thạc.

Người ông này còn xứng là ông sao?

“Ông nội, cháu sống với ông như vậy, đối với Lục gia ra sao, ông nội lại nghĩ con như vậy sao?”

Lục Thạc vô cùng bức xúc, cô làm bao nhiêu điều vì Lục gia, vì Lục thị, dù có bất cứ điều gì, bị ức hiếp ra sao cô cũng chấp nhận.

Cô không hề than vãn lời nào, cô rằng chỉ cần là người thân với nhau thì trước sau cũng sẽ thấy rõ được.

Hơn nữa, những gì cô làm ra kết quả đều thấy bằng mắt, vậy mà ông nội không tiếc đuổi cô đi chỉ vì cô không chịu qua đêm với Phúc thiếu.

Bây giờ lại không tiếc lời mắng nhiếc cô ở nơi đông người, lại còn cho rằng cô qua lại không trong sáng cùng Hào tổng.

“Ta nói có gì sai? Mày không có Lục gia thì cũng chả làm nên gì cả, trừ ngủ với đàn ông mày còn làm gì được?”

Lục Hùng thấy Lục Quân nói hơi quá lời cũng hơi kéo nhẹ tay áo Lục Quân.

Đúng là Lục Hùng cũng có thoáng qua suy nghĩ như cha mình, nhưng ông ta biết tính cách của Lục Thạc, cô sẽ không làm như vậy.

Còn về việc tại sao cô lại trở mình nhanh như thế thì làm ông ta hơi nghi ngờ.

“Cha chuyện này…có thể đến nơi khác nói, dù sao cũng liên quan bộ mặt Lục gia.”

Lục Hùng can ngăn một chút, nhìn ánh mắt bất thiện mọi người xung quanh chỉ trỏ, ông hơi chột dạ.

Dù cho Lục Thạc có thực sự như lời Lục Quân nói thì việc đứng ở đây bếu xấu nhau cũng không là cách hay.

“Ta cần phải sợ con nhãi này sao? Ta cho mày hai lựa chọn.

Một là mày tìm cách để Tập đoàn Sunny hợp tác với Lục thị, hai là từ nay Lục gia với mày không còn chút can dự, ta sẽ công bố công khai điều này, sống hay chết thì cha mày cùng mày không còn là người Lục gia.

Tự chọn đi.”

Lục Quân to giọng như ra lệnh, bằng lòng ông ta vẫn rất tự tin, đừng nói là về chuyện gì, chỉ việc Lục Thạc cùng Lục Chỉ không chốn nương thân cũng đủ để họ suy nghĩ lại.

Còn có, dù Lục Thạc là Phó tổng của Sunny thì sao chứ? Một đứa con gái không có chống lưng là gia tộc lớn thì sớm muộn cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống.

Chưa kể Lục Chỉ kia là người như thế nào chứ? Lục Quân như nắm thóp bọn họ, dù có đến bước từ bỏ hai người kia thì cũng xứng đáng.

Không có lợi ích cho Lục thị thì không cần ở Lục gia.

“Được, mong Lục tổng ông giữ lời, công khai từ bỏ quan hệ với Lục Thạc, từ nay về sau không liên quan đến nhau.

Phiền ông công bố luôn cho tiện.”

Hồ Cửu cứ thế khiêu khích, dù sao đây cũng là điều anh muốn.

Chỉ khi Lục Thạc cùng Lục Chỉ không còn liên quan đến Lục gia thì họ mới không bị đám người Lục gia lợi dụng.

Anh đã vẽ ra một đường phát triển cho Lục Thạc, anh không muốn những con người này ảnh hưởng đến con đường phát triển của Lục Thạc.

Càng không muốn thấy bọn ruồi nhặng suốt ngày bám lấy vợ chồng anh vì lợi ích.

“Mày không có tư cách nói ở đây.”

Lục Quân quát lên.

“Vậy thì ông càng không có tư cách ở đó khoa tay múa chân.

Ông không công bố thì tôi công bố giúp ông.

Đảm bảo trong một tiếng nữa, cả thành phố này, à không…phải là cả đất nước này đều biết Lục gia cùng Lục thị kia sẽ không còn chút quan hệ gì với Lục Thạc.”

Hồ Cửu cứ như thế đứng đó ung dung thoải mái nhất mà nói.

Nói xong lại xoay người nhìn Lục Thạc.

“Em nói đi, em đồng ý chứ?”

Tuy trong lòng Lục Thạc có hơi dao động, dù sao Lục gia cũng là nhà của Lục Chỉ, cô không muốn cha mình đau lòng, nhưng nghĩ tới từng người Lục gia bức ép, Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, lại nhìn Lục Quân rồi gật đầu.

“Được, đi thôi, không nên đôi co với những người không đáng.”

Nói rồi cũng không cho Lục Quân cơ hội nói thêm, Hồ Cửu đưa Lục Thạc lên xe.

“Được lắm, giỏi lắm.

Chúng mày chờ xem, không có Lục gia này, chúng mày sẽ làm nên cái quái gì.”

Lục Quân nhanh chóng phân phó để Lục Hùng xử lý chuyện đưa tin chấm dứt quan hệ với Lục Thạc cùng Lục Chỉ.

“Nhớ, không để chúng nó sống yên ổn.”

Ông muốn lần công bố này không chỉ cắt đứt quan hệ mà còn dìm chết Lục Thạc trong dư luận.

- ----------------

Có thể nào cho mình like hay cmt gì đó không cả nhà ơi,....

Cho mình xin chút động lực để ra chương nhiều hơn đi mà.
Chương24: Dư Luận Bùng Nổ

Quả thực Lục gia cũng có chút thực lực, chưa tới hai tiếng đồng hồ, thông tin Lục gia khai trừ Lục Thạc cùng Hồ Cửu, từ nay tuyên bố không hề liên quan đến nhau.

Không chỉ có vậy, theo sau thông tin kia còn có thông tin Lục Thạc vì muốn đạt được mục đích mà bán thân, trở thành một thành viên của Tập đoàn Sunny.

Trong một buổi sáng, cổ phiếu tập đoàn Sunny tụt giá trầm trọng, tổn thẩn con số không lường được.

“Chết tiệt, Lục gia kia nghĩ rằng đang làm gì? Là người cầm cán dao sao?”

Hào Danh Đạt vô cùng tức giận, một đám Lục gia tự cho là đúng, nếu họ biết số tiền Sunny mất đi không thấm vào đâu so với tài sản hiện tại thì họ có hối hận không nhỉ?

“Liên hệ ông chủ đi.”

Hào Danh Đạt quay mặt ra lệnh cho trợ lý tâm đắc.

“Không cần, tôi đây.”

Trợ lý của Hào tổng còn chưa kịp ra ngoài, Hữu Thủ đã từ từ tiến vào, vẻ mặt không hề có sự lo lắng.

“Tìm tôi? Chuyện Lục gia làm loạn tin kia sao?”

Hữu Thủ tiến vào ghế dành cho khách, ngồi một cách thoải mái nhất có thể, bộ dạng như không có gì.

“Ông chủ, chuyện kia…chúng ta tổn thất không nhỏ.”

Nhìn ông chủ bí ẩn kia cứ bình chân như vại, lại vô cùng không quan tâm, kia là tiền nha, là tiền tươi thóc thật, ông chủ này thực sự giàu tới mức nào chứ?

“Bao nhiêu không quan trọng, đè ép Lục gia xoay chiều tin tức không phải ổn rồi sao?”

Hữu Thủ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt lộ vẻ thâm độc.

Anh ta mệt danh là quân sư chốn chiến trường, danh xưng Gia Cát tái thế không phải chỉ có hư danh.

“Dù xoay chiều thì tổn thất này vẫn rất lớn…”

Trợ lý của Hào Danh Đạt không hiểu được, cũng lên tiếng.

Số tiền kia rất lớn nha, trong khi ai làm ăn mà chẳng nghĩ tới việc kiếm lợi nhuận chứ?

“Thì sao? Ngày mai Sunny sẽ nhận lại lợi ích gấp năm sáu lần.

Còn về chuyện Lục gia, thì các người cứ nhìn mà làm.

Lục Thạc là Phó tổng của Sunny, chuyện Sunny bảo vệ nhân sự của mình không phải tốt hơn sao?”

Hữu Thủ vẫn ngồi đó, ung dung hơn nữa, lời nói rõ ràng là muốn Sunny bảo vệ Lục Thạc, còn có vế kia, chuyện lợi ích của Sunny thì Hào Danh Đạt lờ mờ đoán được có gì đó.

Anh ta là một người lăn lộn trong giới thương trường này bao lâu chứ? Một chút ẩn ý kia Hào Danh Đạt có thể cảm nhận được.

Lục Thạc kia không đơn giản là Lục tiểu thư của Lục gia, mà còn có thân phận nào đó mà ông chủ bảo vệ như vậy.

Sự bảo vệ này không giống tình nhân, lại giống như đối với bề trên.

“Vâng, ông chủ cứ căn dặn, tôi sẽ làm theo.”

Hữu Thủ khá hài lòng với thái độ của Hào Danh Đạt, không hỏi nhiều, có thể đào tạo được.

“Làm đi.

Tôi muốn thấy kết quả trong tối nay.”

Nói xong Hữu Thủ dứt khoát bỏ đi.

“Hào tổng…kia…”

Hào Danh Đạt ra hiệu cho trợ lý của mình im lặng.

Ngẫm nghĩ một chút, Hào Danh Đạt nhanh chóng đã có đối sách, ý của ông chủ là bỏ toàn Lục Thạc, cũng chặn đứng đường Lục gia.

Đây là muốn mọi người biết chỉ cần là ai động đến Lục Thạc hoặc Sunny đều sẽ có hậu quả không tốt.

Mà cái hậu quả kia có lẽ là phải do đích thân Hào Danh Đạt anh xử lý.

Hồ Cửu cùng Lục Thạc bên này vừa vào biệt thự, đã nhìn thấy Lục Chỉ thẩn thờ ngồi ở bậc tam cấp.

“Cha, sao cha lại…?”

“Lục gia…quá tuyệt tình rồi.

Dù sao còn cũng…”

Nói chưa hết câu, Lục Chỉ đã gục mặt xuống vô cùng thất vọng.

Ông biết bao năm qua ông bất tài vô dụng, chịu đủ mọi sự để nhẫn nhịn, vì điều gì?

Đến giờ ông cũng không biết vì điều gì nữa, một đứa con gái mà ông không bảo vệ được thì ông còn làm gì được nữa chứ?

“Cha, đừng lo, họ không làm gì được Lục Thạc cả.”

Hồ Cửu khẳng định.

“Nói thì hay lắm, danh dự con bé xem như hủy rồi.”

Lục Chỉ bất lực, tuyệt vọng.

Lục gia bên kia quả thật triệt để làm ông lạnh tâm.

“Em đưa cha lên phòng trước đi.

Anh còn có việc.”

Nghe Hồ Cửu nói vậy, Lục Thạc hơi lo lắng, sợ anh làm gì đó quá đáng.

“Anh…đi đâu không? Hay là cứ ở nhà đi.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Thạc, trong lòng Hồ Cửu ấm áp hơn.

Anh bỏ cô nhiều năm như vậy, cứ nghĩ cô sẽ không dễ tha thứ cho mình.

Nhưng dù là giận cô vẫn quan tâm anh, vậy là đủ.

“Đừng lo.

Anh có chút việc riêng thôi, sẽ không làm gì cả, tin anh.”

Hồ Cửu cười cười muốn Lục Thạc yên tâm hơn.

Cô nhìn anh một chút cũng gật đầu, bản thân thì đỡ cha lên phòng, dù sao cô muốn an ủi cha một chút.

Chuyện tin đồn nhảm kia cô thực sự rất ấm ức nhưng cứ mặc kệ là được rồi.

Hồ Cửu ra khỏi biệt thự, nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào bụi cây gai nằm ở khu nhà biệt thự ở đằng xa kia.

“Thì ra là nó…”

Anh tự nói với mình, rồi nhếch miệng cười.

Lúc này, Hữu Thủ cũng đi đến bên cạnh Hồ Cửu.

“Thiết Soái, ngài phát hiện gì sao?”

“Cậu không thấy lạ sao? Nơi cao cấp như thế này, loại cây cảnh nào không có? Lại có một bụi gai nằm bên cạnh căn biệt thự kia, lại là xung quanh không có loại cây nào có hoa.”

Hữu Thủ theo ánh mắt của Hồ Cửu nhìn đi, vừa thấy bụi gai rậm rạp thì hơi nhíu mày..
Chương25: Chủ Nhân Bí Ẩn

Hồ Cửu mỉm cười, cảm giác chủ nhân của những khu biệt thự cao cấp này rất thú vị, lại có vài phần ý tứ.

“Hữu Thủ, điều tra ra chủ nhân của những khu biệt thự cao cấp này chưa?”

“Vẫn chưa ạ.

Chỉ có một chút thông tin.”

Thật sự nói ra lại quá mức bí ẩn rồi, anh ta tìm kiếm thông tin nhiều ngày qua thì ngoài thông tin về tập đoàn bất động sản Luxury thì chủ nhân sau màn thực sự là ai thì vẫn chưa có thông tin gì thêm.

“Thú vị.

Muốn chủ nhân ra mặt chẳng phải nên động vào những thứ mà chủ nhân yêu thích sao?”

Nói xong Hồ Cửu nhếch mép cười.

Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi về phía căn biệt thự kỳ quái có bụi gai vây quanh kia, tuy bụi gai chỉ toàn âm khi nhưng ánh sáng bên trong căn biệt thự lại vô cùng ấm áp.

Tạo một cảm giác quá mức mâu thuẫn, dường như các bụi gai này chủ yếu bảo vệ những thứ trong căn biệt thự nhỏ kia.

Hữu Thủ cảm nhận xung quanh như có một luồng năng lượng nào đó ngăn cản, làm cho anh ta có cảm giác không muốn tới gần căn biệt thự nhỏ kia.

“Khó chịu?”

Nhìn Hữu Thủ nhíu mày, Hồ Cửu nhẹ giọng hỏi.

“Không hẳn, tôi cảm giác như rất chán ghét đến đây, thật lạ.”

Quả thật anh ta có định lực khá cao, nếu không thực sự đã bỏ đi nơi khác.

Cảm giác chán ghét làm anh ta vô cùng ác cảm với căn biệt thự nhỏ này.

Hồ Cửu nghe Hữu thủ nói vậy cũng không nói gì thêm, đi đến gần bụi gai, đột nhiên Hồ Cửu hành động nhanh gọn, nhổ lên bụi gai to nhất.

Sau đó, tay Hồ Cửu như làm một động tác phong ấn cái gì đó, bụi gai lại trở về hình dạng ban đầu.

Nhưng cảm giác hoàn toàn khác, có vẻ như xung quanh trở nên dễ chịu hơn.

Hữu Thủ cũng cảm nhận được không còn cảm giác chán ghét như lúc đầu nữa, nhìn căn biệt thự kia chỉ thấy bình thường như mọi căn biệt thự khác mà thôi.

“Đi thôi.”

Hồ Cửu làm một loạt hành động lại không đi vào biệt thự mà lại bỏ đi, trên miệng vẫn nở nụ cười bí hiểm như chờ đợi gì đó.

Một đường đi ra khỏi khu biệt thự này, Hồ Cửu không hề quay đầu lại, Hữu Thủ thì lại vô cùng khó hiểu, anh ta lờ mờ nhận ra sự chán ghét căn biệt thự có lẽ từ kết giới kia.

Nhưng tại sao Thiết Soái phá phong ấn lại không để làm gì? Chỉ vì thích thôi sao?

Hữu Thủ vô cùng khó hiểu, nhưng dù khó hiểu thế nào anh ta cũng không dám hỏi trực tiếp Hồ Cửu.

Quá mất mặt rồi, đường đường là tâm phúc bên cạnh Thiết Soái mà lại đi hỏi những chuyện như vậy, mất mặt quá mất mặt.

Thực sự nếu anh ta biết chỉ là Hồ Cửu thuận tay muốn phá một chút, thì có lẽ Hữu Thủ sẽ cắn lưỡi mà chết mất.

“Bây giờ…đi đâu ạ?”

“Dung Vị sắp ra ngoài rồi, cần dọn dẹp một chút.

Còn có…cần người bảo vệ cậu ấy cùng gia đình.”

Hữu Thủ nghe vậy liền hiểu ra, đúng là cần phải có nền tảng, cứu người là chuyện nhỏ, quan trọng là sau khi cứu ra người đó có sống được hay không.

“Dung Vị kia…khi nào có thể ra ngoài?”

Câu hỏi này khiến Hồ Cửu khựng lại, lẽ ra Dung Vị nên ra tù từ vài ngày trước, nhưng có vấn đề xảy ra.

Dường như có một thế lực nào đó cản trở, chỉ là thế lực kia vẫn chưa biết người cứu Dung Vị là Chiến thần lẫy lừng.

Điều đáng ngạc nhiên là khi truy ra, Hồ Cửu lại tra ra được có sự nhúng tay của nhiều gia tộc.

Những gia tộc kia quá coi thường chuyện lần này rồi, điều anh đang lo lắng chính là sau khi Dung Vị ra ngoài, đám người kia sẽ lại bày bố thêm thiên la địa võng.

“Vậy…?”

“Đám người kia, trong bóng tối cũng sẽ có vài người có thực lực, dùng được là được.”

“Vâng.”

Nói rồi Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi khỏi khu biệt thự, nếu nói rằng họ cứ thể hai người đến quán bar ngầm X.O.

Đây là nơi nổi tiếng của những dân anh chị tụ tập, người chủ là quán này chính là Lão Trư.

Người này to béo, vẻ mặt luôn cười hề hề, thủ đoạn vô cùng lợi hại.

Khắp cả thành phố Gia không ai không nể mặt vài phần.

Các gia tộc đều tránh Lão Trư, dù sao lão già này quá mức biến thái thủ đoạn thâm độc.

Năm ngoái chỉ vì một người đến quấy phá quán bar ngầm này, mà hắn cho đàn em đến nhà người kia quấy phá không ngừng nghỉ, còn khủng bố tinh thần họ.

“Cho một lon coca.”

Giọng Hồ Cửu rất cứng rắn.

Hữu Thủ ngơ ngác nhìn Chiến thần trong lòng mình.

Coca sao? Tới quán bar gọi coca?

“Người anh em, anh đùa tôi sao?”

Nhân viên phục vụ nhíu mày nhìn Hồ Cửu, lần đầu tiên hắn ta thấy có người đến gọi coca.

Ở bar có coca sao? Đến bar uống coca sao không đến bách hóa chứ?

“Không đùa, tôi muốn coca.”

Hồ Cửu lần nữa khẳng định, nhìn tên phục vụ như chắc chắn.

“Anh nên ra bách hóa gần đây.

Ở đây không có coca.”

Tên phục vụ cũng không muốn nhiều lời.

“Tôi tưởng quán bar X.O là nơi đem niềm vui cho khách.

Không phải câu nói đó ở trước bảng hiệu kia sao?

Hồ Cửu vừa nói vừa chỉ sang bảng hiệu ngay cách đó không xa..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom