• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (5 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương31: Dung Vị

Dung Thất mắt đỏ hoe cũng không nói nhiều, ông biết Hồ Cửu làm gì cũng vì họ vì Dung Vị.

Miễn là có chút hi vọng, nói ông bà làm gì cũng được.

“Hồ Cửu, con cực khổ rồi.

” Tuyết Ngụy nghẹn ngào nói.

“Không sao cả, không cực khổ, con chỉ lo lắng cuộc sống sau này của mọi người, e là không êm đềm như trước.

” Hồ Cửu hơi nhíu mày có vẻ trầm tư.

Thật sự anh chưa rõ ràng kẻ đứng sau chuyện hãm hại anh cùng Dung Vị là ai? Nhưng anh biết kẻ sau màn tâm cơ ẩn chứa khá sâu, bản thân cũng khá cẩn thân mới không để lại dấu vết.

Cũng không sao, dù là ai kẻ đó cũng không ngờ anh về rồi, quay về để trả thù, kẻ kia dù là ai đi nữa, anh cũng sẽ lôi hắn ra khỏi bóng tối.

Chẳng phải Dung Vị ra từ có hắn nhúng tay cản trở, lần này anh xem hắn làm thế nào không để lại dấu vết.

“Con cũng cẩn thận, mặc kệ thân già này đi, chỉ cần con cùng Dung Vị bình an, có thí mạng già này ta cũng cam lòng.

” Tuyết Ngụy nói tiếp.

Bà vô cùng thương con trai, cũng không nỡ để Hồ Cửu phải bôn ba.

Suy cho cùng bao năm rồi, họ chịu khổ cũng quen rồi.

“Hai người yên tâm, chuẩn bị tốt.

Ngày mai sẽ có người đến bảo vệ hai người, Dung Vị sẽ sớm ra ngoài.

” Hồ Cửu khẳng định chắc chắn.

Dung Thất nhìn ánh mắt kiên định của Hồ Cửu, trong lòng cũng chua xót, giá như ông có năng lực, hai đứa cũng không tới mức rơi vào nguy hiểm.

“Cẩn thận.

” Dung Thất chỉ lặng lẽ nói.

Hồ Cửu gật gật đầu rồi đi ra khỏi nhà, vừa ra khỏi cửa, Hồ Cửu lại cảm nhận được gì đó.

Có một loại năng lượng vô cùng khó hiểu ở xung quanh, nhìn kỹ thêm một chút, anh vẫn phát hiện bụi gai ở một khu biệt thự nhỏ, giống như căn biệt thự Nhật Hạ ở khu Long Thăng.

Nhưng trái với năng lượng kia, năng lượng này dồi dào hơn, cảm giác tất cả năng lượng chính đều bị hút đi.

Quan sát kỹ một chút, nếu nhìn bề ngoài thì căn biệt thự nhỏ kia nằm ở góc tối, vô cùng âm u, nếu là ban đêm sợ là còn không thấy.

Nó tạo cho người khác cảm giác sợ hãi không dám tới gần, dây gai như muốn bảo vệ gì đó?

“Chẳng lẽ kim ốc tàng kiều?” Hồ Cửu tự lẩm bẩm.

Có gì đó thôi thúc anh lại gần căn biệt thự đó, càng lại gần, con đường xung quanh cùng cảnh vật như tối dần, bỗng nhiên bên tai có tiếng gào thét rùng rợn.

Bước chân Hồ Cửu thả chậm, làm một động tác như kết ấn, sau đó rút ra một cây bút màu đỏ như máu từ trong túi áo.

Tay Hồ Cửu vẽ lên một chữ vạn sau đó là các ấn chú khó hiểu, bỗng nhiên không gian xung quanh không còn cây gai, thay vào đó là những khóm hoa tươi mát, đẹp đến ngỡ ngàng.

Hồ Cửu nhíu mày: “Thuật ẩn.



Anh nhếch mép cười, cảm thấy sau nhiều năm anh còn không biết nơi đây lại có cao nhân điểm ấn như vậy.

Phải biết những người có thể thi triển các cổ thuật như ẩn thuật này, hay giăng kết giới bảo vệ nếu không là người hành tẩu trên sa trường, thì cũng là những cao nhân ẩn dật.

Có thể dùng ẩn thuật để bảo vệ thứ mình thích, lại còn tận dụng vượng khí nơi khác để tăng trợ lực, quả là cao thủ trong cao thủ.

Đáng tiếc người này gặp phải Thiết Soái.

Nghĩ rồi anh lại bước tiếp, bước chân lần này nhanh hơn, tiện tay anh vung bút lên, màu đỏ chói mắt như muốn xé toạc không gian kia, một loạt ấn chú kỳ là theo đường vẽ của bút mà bay vào nhà.

Bên trong nhà dường như phát ra âm thanh vô cùng yếu ớt.

“Cô…” Hồ Cửu bất ngờ thốt lên.

Đúng vậy, trước mặt anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nước da trắng nõn, thân hình cân đối, mái tóc màu ánh kim dài mượt.

Nếu nói đây là công chúa tóc mây có lẽ ai cũng tin.

“Làm sao anh vào được đây?” Cô gái kia nhíu mày, ánh mắt đề phòng.

Hồ Cửu cũng không biết tại sao vào đây, nhưng có gì đó thôi thúc anh, như muốn nói đây chính là chìa khóa đầu tiên để anh có thể tìm ra kẻ sau màn.

Chí ít, dù là ai thì cũng có thể giúp đỡ Dung Vị.

“Vào thì vào thôi, cũng cần xem ngày?” Hồ Cửu không nhanh không chậm đáp.

Cô gái cũng không nói gì, mỉm cười đáp: “Xem như có chút thực lực, nhưng so với người kia, e là anh không bằng.

Anh nên đi đi, hắn sắp tới rồi.



“Hắn?” Hồ Cửu nghi hoặc hỏi.

“Còn phải xem hắn phá được kết giới mới tôi vừa tạo ra hay không thôi.

” Sau đó anh lại mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống ghế.

“Đi đi, có ai nói anh quá nhiều chuyện?” Cô gái vẫn kiên quyết.

“Tôi là Hồ Cửu, còn cô?” Hồ Cửu không quá bận tâm đến những lời cô gái nói, tiếp tục làm quen.

Nếu người không biết nhìn qua còn tưởng rằng anh là đang mặt dày tán tỉnh người ta.

“Bạch Thố.

” Cô gái lạnh lùng đáp.

“Thỏ trắng? Chậc, không trách được có người muốn nhốt cô nha.

” Hồ Cửu cợt nhã trêu chọc.

Nhưng thâm anh cũng hiểu ra, cô gái tên Bạch Thố này nhan sắc khuynh thành, có thể nói là hiếm có.

Chỉ cần có thể đứng ở ngoài ánh sáng sợ là có thể lấp lánh như kim cương nha, liệu kẻ nhốt cô là yêu cô hay có âm mưu gì?

“Anh nên đi đi.

” Bạch Thố cũng không nhiều lời, vẫn kiên trì đuổi khách.

Hồ Cửu làm lạ, dù sao anh vào đây chứng tỏ có thể mang cô đi, sao lại một mực đuổi anh?

“Cô có thể đi cùng tôi.

” Hồ Cửu bỗng nhiên đề nghị.

“Không được.

” Bạch Thố dứt khoát từ chối.

“Tại sao?” Anh vẫn không buông tha.

Bỗng nhiên kết giới Hồ Cửu giăng ra có động, khóe miệng anh nhếch lên cười khẩy.

Kẻ kia đến rồi!.
Chương32: Thoát Khỏi Giam Cầm

Kết giới có động, rung lắc mạnh hơn.

Hồ Cửu cảm nhận được người đến vô cùng có thực lực, còn rất am hiểu trận pháp cùng kết giới.

Nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn Bạch Thố, dáng vẻ đẹp tới mức như tinh linh trên trời kia quả thực nếu ra ngoài e ra làm chấn động toàn thành.

“Bạch Thố, đi với tôi chứ?” Hồ Cửu lần nữa muốn hỏi.

“Nếu cô không đi theo tôi, thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.

Nhìn bộ dạng cô xem, rõ ràng là không tình nguyện.

Người kia vào được đây, tôi không tổn hại, nhưng cô sẽ lại bị hắn giấu tới nơi nào đó…mà có lẽ tôi cũng không rõ.” Hồ Cửu như có như không nói ra nguy cơ.

Bạch Thố sợ hãi lùi lại một chút, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt khá cương nghị.

Có thể tin tưởng được, nhưng cả nhà cô cũng nằm trong tay kẻ kia, cô bỏ đi thì còn người nhà cô phải làm sao?

“Có gì khó xử?” Hồ Cửu hỏi dồn.

Anh nhìn ra nét khó xử trong mắt Bạch Thố.

Quả thật anh đánh giá thấp kẻ kia, xem ra kết giới của anh chỉ giữ chân hắn được thêm ba mươi phút.

Nếu không vì muốn biết kẻ giấu mặt kia, thật sự anh cũng không muốn nhiều chuyện ở đây với một cô gái.

“Gia đình tôi…” Bạch Thố sợ hãi.

“Khu biệt thự Long Thăng?” Hồ Cửu nhếch mày hỏi.

Bạch Thố cúi mặt gật đầu.

“Cô chỉ có thể chọn lựa đánh cược, hoặc thoát khỏi đây cùng tôi.

Tất nhiên tôi sẽ tìm cách cứu cha mẹ cô, hoặc cô cứ ở đây.” Hồ Cửu thấy không còn nhiều thời gian, cũng nhanh chóng ép sát từng bước.

Bạch Thố vô cùng lo lắng, trên gương mặt tinh xảo còn lộ vẻ hoang mang.

Nhưng cô dường như lấy hết can đảm gật đầu, ánh mắt như cầu cứu.

Hồ Cửu cũng không nhiều lời, nắm nhanh tay Bạch Thố kéo đi, trên tay tạo ra một ký hiệu kỳ lạ, thoát ra bên ngoài.

Mà ở bên trong, khi bóng dáng Bạch Thố cùng Hồ Cửu biến mất thì kẻ bí ẩn kia cũng vừa vào trong.

Nhìn căn phòng trống, lại còn có chút dấu vết kết giới khác lưu lại, hắn tức giận gầm lên.

“Chết tiệt.”

Vừa ra khỏi khu biệt thự, Hồ Cửu đưa Bạch Thố lên xe, lái thẳng đến biệt thự Nhật Hạ.

Hữu Thủ nhận lệnh đã chờ sẵn ở đây.

“Có chuyện?” Hữu Thủ nhanh chóng hỏi thăm.

Anh nhìn thấy Bạch Thố thì vô cùng bất ngờ, nhíu mày nhìn Hồ Cửu, tỏ vẻ khó hiểu.

Thiết Soái không phải là động lòng với cô gái này chứ, trên đời có người xinh đẹp tới mức này sao?

Chỉ là mái tóc bạch kim quá nổi bật rồi.

“Tới khu biệt thự nhỏ có cây bụi gai kia, nhanh.” Hồ Cửu cảm thấy khí tức của kẻ lạ kia rất quen thuộc.

Anh biết hắn sẽ rất nhanh đến đây, Bạch Thố trốn thoát, muốn bắt về chỉ còn cách uy hiếp người nhà.

Hữu Thủ cảm nhận có việc gấp, cũng không nhiều lời cùng hai người tiến về phía bụi gai mà hai người đã thay đổi lúc trước.

Quả thật kẻ kia chỉ quan tâm Bạch Thố, chính vì vậy bài trí kết giới bên này vẫn chưa phát hiện có thay đổi.

“Nhanh.” Hồ Cửu nhìn Bạch Thố cùng Hữu Thủ ra hiệu vào trong.

Anh làm ấn ký mở ra một đường đi thẳng vào biệt thự nhỏ này.

Quả thật trong này có một gia đình gồm một ông lão khoảng tám mươi tuổi, một cậu bé khoảng mười lăm tuổi, còn có một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

“Gia đình cô?” Hồ Cửu quay sang nhìn Bạch Thố.

“Ông nội, mẹ, em trai…” Bạch Thố rơi nước mắt, chạy lại cùng mọi người.

Cả nhà nhìn thấy Bạch Thố cùng người lạ thì vừa mừng vừa sợ.

Còn muốn lên tiếng hỏi han đã bị Hồ Cửu cắt ngang.

“Nhanh, không có thời gian tâm sự đâu, đợi ra được nơi đây hãy tính tiếp.” Hồ Cửu giục mọi người.

Bạch lão gia gia nhìn Hồ Cửu như thấy gì đó, thái độ cung kính, sau đó vội bước vào vòng kết giới mà Hồ Cửu tạo ra, tiếp đó người phụ nữ cùng đứa bé trai, sau cùng là Bạch Thố đều bước vào.

Hữu Thủ cùng Hồ Cửu một đường đưa bọn họ ra ngoài xe.

Sau khi an toàn lên xe, Hồ Cửu dặn dò Hữu Thủ.

“Camera ở khu Long Thăng cùng bên Bạch Nguyệt, phá hoàn toàn dữ liệu đi.

Đảm bảo bọn người kia không biết ai đã làm.” Giọng nói gấp gáp.

Hồ Cửu khởi động xe sau đó dặn tiếp: “Dữ liệu đi lại tốt nhất hủy đi.

Còn có gọi bên Túc Trì, đảm bảo nơi ở an toàn cho gia đình họ.

Tôi tự đưa họ đến.”

Nói xong không chờ Hữu Thủ đáp lời đã chạy mất.

Hữu Thủ nhanh chóng làm việc mà Thiết Soái đã giao, nhưng cũng vừa lúc Hồ Cửu đưa đám người kia ra khỏi cửa, Lục Thạc vừa đi vào đã thấy anh đi cùng một cô gái nào đó.

Cô không nhìn rõ, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Lại thêm khi vào bên trong lại thấy Hữu Thủ như đang bận rộn làm gì đó, Lục Thạc định hỏi han, nhưng vẫn chưa kịp tới gần, thì Hữu Thủ đã lên xe khác đi thẳng.

Trong lòng Lục Thạc hơi khó chịu, nhưng cũng muốn đợi Hồ Cửu về nhà mới hỏi sau.

Lục Thạc vừa xuống xe vào biệt thự thì lại đụng phải một người đàn ông lịch lãm, khí chất bá đạo, trên người lại toát ra một cỗ khí lực rất dễ chịu.

“Xin lỗi, va phải ngài.” Lục Thạc lịch sự giữ khoảng cách..
Chương33: Bạch Lão Gia

Người đàn ông kia nhìn Lục Thạc bằng ánh mắt tìm tòi, cũng không hiện lên ý xấu, chỉ đơn giản muốn xem cô gái này là ai?

Hắn ta dường như chỉ thấy Lục Thạc đơn thuần, không giống người tâm cơ, trên người hoàn toàn không có dấu vết kết giới, cũng hạ xuống phòng bị.

“Xin lỗi vị tiểu thư đây mới đúng, tiểu thư là…” Hoàng Đàn lịch sự hỏi Lục Thạc.

Quả thực Hoàng Đàn cũng biết có người chuyển và khu biệt thự Nhật Hạ này, có thể ở đây không chỉ là có tiềm lực tài chính, mà phải là người có thân phận.

Vì cây cao đón gió, mà nhìn nữ chủ nhân biệt thự này có vẻ quá mức đơn thuần, không hề tâm cơ, hoặc là nói người trước mặt giả vờ quá mức cao siêu.

Nhưng Hoàng Đàn đánh giá một hồi thì cũng không nghĩ cô gái trước mặt có thể giả vờ được.

“Con gái, về rồi sao?” Lục Chỉ lúc này vừa mở cửa.

Ông nhìn thấy Hoàng Đàn đứng trước cửa thì hơi bất ngờ, người này quá lạ mặt, trên người lại toát lên vẻ thần bí khó có được.

“Đây là…” Lục Chỉ nhíu nhíu cái trán nhăn nheo của mình.

Bộ dạng Lục Chỉ hơi khắc khổ, lại thêm nhiều năm sống ở Lục gia bị họ coi thường, cúi đầu đã quen.

Nhìn ông cũng không có khí chất gì của hào môn, cũng chỉ là một ông lão bình thường không thể bình thường hơn.

“Chào ông, tôi chỉ là vô tình đi tới, vừa vặn đụng phải tiểu thư đây.

Tôi thành thật xin lỗi.” Hoàng Đàn cũng lịch sự lên tiếng.

Nhìn cha con hai người trước mặt không giống là kẻ tâm cơ, càng không giống là kẻ biết gì đó về kết giới cùng trận pháp.

Trong lòng Hoàng Đàn lại buông lỏng một chút, điều này có thể khẳng định kẻ cứu Bạch Thố cùng gia đình cô ta lại là một kẻ khác.

“Không sao cả.

Anh muốn tìm ai sao?” Lục Thạc nhìn Hoàng Đàn, cảm giác người đàn ông này có chút nguy hiểm.

Nhưng vì phép lịch sự, cô cũng không tiện đuổi người khác đi thẳng, cũng chỉ hỏi han lấy lệ.

Trong lòng cô hiện tại chỉ có hình ảnh Hồ Cửu đi cùng một cô gái khác.

“Không, tôi nhà tôi cũng ở khu này, chỉ là mới đi công tác xa về, thấy có hàng xóm mới nên có chút tò mò.” Hoàng Đàn lấy lý do vô cùng hợp lý, không thể bắt bẻ.

Lục Thạc cũng chỉ cười trừ cho qua, nghe đến hàng xóm thì lại nhẹ nhõm hơn, ít nhất cũng không ảnh hưởng gì.

“Vâng, rất vui được làm quen anh, tôi là Lục Thạc, đây là cha tôi.” Lục Thạc cũng nở nụ cười lấy lệ giới thiệu cho phép.

“Chào ông Lục, Lục tiểu thư, nếu đã làm quen sau này có gì giúp đỡ thêm.

Tôi xin phép còn có việc.” Hoàng Đàn cảm thấy những người này cũng không phải là mối quan tâm của hắn, nên cũng kiếm cớ rời đi nhanh chóng.

Hoàng Đàn thực sự muốn xem ai có gan lớn dám phá hủy kết giới hắn dày công xây dựng, còn mang đi người của hắn.

Trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt, từ khi nào mà ở thành phố Gia lại có người ẩn thân lợi hại như vậy.

Trừ lão già Hắc Cảnh ra, thì sẽ không có ai ở đây am hiểu ẩn thuật cùng kết giới.

Nhưng lão già Hắc Cảnh kia từ lâu đã không màn sự đời, ẩn thân ở khu biệt thự nằm sâu trong núi cao trên núi Hàng.

Vậy thì có thể là ai?

Hoàng Đàn nhíu mày rời đi.

Lục Thạc nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cảm thấy hắn ta thật kỳ quái.

Rõ ràng chỉ là xin lỗi đơn thuần, cô cứ cảm giác như chịu phải loại áp lực gì đó, Lục Chỉ cũng kéo con gái vào nhà, tránh cho bị người lúc nãy làm phiền.

“Cha, cha đọc tin tức chưa?” Lục Thạc cũng không nghĩ nhiều, hỏi thẳng cha mình.

“Có chuyện gì sao?” Lục Chỉ không hiểu hỏi lại.

“Dung Vị…là bị oan.

Báo chí đưa tin cả rồi, trong nay mai sẽ được phóng thích.” Lục Thạc như nghe được tin vui.

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại vui khi nghe tin này, nhưng ít nhất tin tức này cũng là tin vui trong ngày của cô rồi.

Phía Lục gia vẫn luôn không bỏ qua cho cô cùng cha, suốt ngày đặt điều nói xấu, còn bóng gió với giới truyền thông rằng Lục Thạc cùng cha mình ăn cháo đá bát.

May mắn còn có Hào Danh Đạt danh đạt giúp đỡ, không những khuếch trương tên tuổi của cô.

Bây giờ cả thành phố này ai cũng biết cô chính là người của Sunny.

Chưa kể, Hào tổng còn dùng mọi cách đánh lại tin đồn nhảm, làm cho Lục gia thất bại nhục nhã.

Chỉ còn một bước cuối có thể hất ngã Lục gia thì Lục Thạc lại mềm lòng.

Suy cho cùng dù là cắt đứt tình thân thì dòng máu trong người cha và cô cũng là của Lục gia.

Cô cũng đề nghị Hào tổng vậy là đủ, mong anh ta giơ cao đánh khẽ.

Cứ nghĩ người làm ăn thường vì lợi ích, thật không ngờ, Hào tổng thế mà sảng khoái đồng ý, còn dặn dò cô phải chú ý sức khỏe.

Trong lòng cô lại có một chút ấm áp, lại nghĩ tới Hồ Cửu từ lúc quay về suốt ngày đi đâu đó, không hề có nhà, có khi cả đêm không về.

Bộ dạng thì vô cùng khó coi.

Lục Thạc trong lòng lại có chút so sánh.

Trong khi Lục Thạc còn đang cảm thấy ấm áp vì sự giúp đỡ của Hào tổng, phía bên này Hữu Thủ đã nhanh chóng hủy toàn bộ dữ liệu từ camera.

Khi Hoàng Đàn vừa tới phòng an ninh thì được tin tất cả dữ liệu lưu trữ đều bị hủy một cách khó tin.

“Hoàng tổng, chúng tôi không rõ vì sao, nhưng tất cả các thiết bị đều bị vô hiệu hóa như có ai điều khiển, các dữ liệu trong một tuần đều bị hủy.” Đội trưởng đội an ninh báo cáo lại với Hoàng Đàn.

“Trước đó, có theo dõi được ai là người vào biệt thự khi bụi gai không?” Hoàng Đàn nhíu mày càng chặt, giọng nói mang theo mấy phần tức giận.

“Dạ…lúc trước ở chỗ đó.

Hoàng tổng nói không cần quan sát, không cần camera nên…ở đó là góc chết.

Thường không thấy được.” Đội trưởng đội an ninh hơi lo sợ báo lại.

‘Chết tiết.” Hoàng Đàn tức giận

Đây là hắn tự bê đá đập chân mình.

Giam giữ Bạch Thố cùng người nhà của cô là điều không muốn ai biết, chính vì vậy khi thiết kế ra ma trận này, hắn đã hạn chế camera ở đó.

Chính hắn cũng tự tin sẽ không ai có khả năng phá hủy kết giới giam giữ của hắn, càng không ai có thực lực nhìn ra trận pháp kia.

Vậy mà, điều hắn không ngờ nhất lại đến.

Hoàng Đàn nhanh chóng ra khỏi phòng an ninh, quay về căn biệt thự của Bạch Thố.

Quan sát xung quanh, thực sự là cao thủ, dù hắn quan sát thế nào cũng không có chút dấu vết.

“Bạch Thố, cô đừng hòng thoát khỏi tôi.” Hoàng Đàn tức giận.

Hồ Cửu đã đưa Bạch Thố đến khu đóng quân của quân đội ở ngoại ô, Túc Trì đã chờ sẵn.

Đưa họ vào căn cứ mật ở núi Hàng.

“Thiết Soái! Mọi thứ đã chuẩn bị xong.” Túc Trì nhanh chóng báo cáo.

“Được, mở đường đi.” Hồ Cửu ra lệnh.

“Thiết Soái…cậu sao có thể là Thiết Soái?” Bạch Cư, ông nội của Bạch Thố thốt lên.

“Ông biết Thiết Soái?” Hồ Cửu nhíu mày hỏi.

“Ông ta ẩn cư rồi….” Bạch Cư nhíu mày đáp.

Hồ Cửu nhếch miệng cười không nói gì, Bạch Thố nhìn ông nội có chút kỳ lạ.

“Đây là…núi Hàng.” Bạch Cư thốt lên: “Sao có thể chứ?”.
Chương34: Lão Bằng Hữu

Hồ Cửu thấy Bạch Cư lại có thể biết nơi đây là chỗ nào thì vô cùng bất ngờ, sau khi đi mất một đoạn đường núi, đổi hai lần xe địa hình.

Cuối cùng đoàn người của họ cũng lên được tới sâu trong núi, phía trên cao của núi Hang.

Xung quanh không khí luôn có sương mù âm u, cây cối um tùm xanh tốt, phải nói đây là một nơi tốt để ẩn cư.

“Đi thôi.” Hồ Cửu ra hiệu cho mọi người xuống xe.

Túc Trì bên này làm theo mệnh lệnh đỡ từng người xuống xe, dẫn họ một đường vào bên trong.

Quả thực ở đây kết giới rất nhiều, nếu không phải là người quen thuộc thì sẽ đi lạc không có lối ra.

Hiện ra trước mặt họ chính là một ngôi biệt thự giữa rừng núi, xung quanh là cây cỏ chim chóc.

Đây là ẩn cư đơn thuần sao? Phải gọi là hưởng thụ mới đúng.

“Lão Hắc, ra đây đi.” Hồ Cửu nhẹ giọng gọi.

Bóng dáng một ông lão nhanh chóng đi đến mở cổng, trên mặt là nụ cười tươi.

“Đã tới sao? Ta còn nghĩ là tên nhóc con nhà ngươi quên ta rồi.” Lão Hắc vẻ mặt hờn dỗi.

“Hắc…Cảnh.” Bạch Cư lắp bắp, lại vô cùng bất ngờ.

“Hừ, xem ai này, còn nhớ ta.

Ta không tiếp nổi.” Lão Hắc trên mặt rõ có nét vui mừng, nhưng lại giả vờ giận dỗi, quay người đi.

Nhìn thấy màng này, Hồ Cửu như ngờ ngợ ra điều gì đó.

Rõ ràng là hai người này quen nhau, Bạch Thố cũng rất bất ngờ, ngay cả mẹ cô là Mỹ Họa cùng em trai Bạch Thương cũng không hiểu chuyện gì.

“Lão Hắc, ông nói một câu không thích tôi sẽ vứt họ về lại nơi bị giam cầm, mặc kệ sống chết.

Nếu ông đồng ý thì họ mới được vào trong.” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.

“Giam cầm? Có chuyện gì?” Lão Hắc nhíu mày quay người lại nhìn lão Bạch.

Quả thực nhìn kỹ lão Bạch bộ dạng vô cùng tiều tụy, lại có chút khắc khổ, cả nhà mấy người này lại có bộ dạng như trốn chạy.

Anh mắt Bạch Thương như chờ mong Hắc Cảnh gật đầu đồng ý.

‘Vào nhanh đi, vào rồi nói.” Lão Hắc biết Hồ Cửu không nói đùa.

Mà người có thể giam cầm được lão Bạch cũng không tầm thường.

Vào đến bên trong biệt thự lại là một không khí vô cùng ấm áp, cảm giác lạnh băng phái bên ngoài hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới nhiệt độ trong nhà.

Bạch Cư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lão Hắc, tôi xin lỗi, tôi sai rồi.” Lúc này ánh mắt Lão Bạch đỏ lên, đục ngầu.

Cổ họng ông như nghẹn lại, muốn nói nhưng lại không thể nói thành câu.

“Lão Bạch, ông…sao lại như vậy? Có gì từ từ nói.” Lão Hắc vội đi lấy trà, ngồi cạnh lão Bạch an ủi.

“Họ bị giam trong khu kết giới.

Dường như là Ẩn thuật cùng kết giới giam cầm.” Hồ Cửu trực tiếp nói, cũng không ngại mà nâng tách trà lên.

Trà của lão Hắc quả thực rất ngon nha.

“Kết giới? Ẩn thuật? Là ai?” Lão Hắc nhíu mày tức giận.

“Không biết!” Hồ Cửu đáp không đầu không đuôi, càng làm lão Hắc tức giận.

“Tiểu tử người không chọc giận ta là ngươi ăn không ngon ngủ không yên sao?” Lão Hắc chĩa thẳng cây gậy vào mặt Hồ Cửu.

Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn, tiếp tục ăn bánh uống trà nhàn nhã, như chưa có gì xảy ra.

“Sao nào? Tôi không biết không thể nói biết được.” Hồ Cửu như muốn trêu tức lão Hắc.

Không trách anh được nha.

Lúc trước Lão Hắc là người huấn luyện anh trở thành Chiến thần Thiết Soái, đừng nói là huấn luyện ma quỷ, mà kiểu huấn luyện của ông ta khiến Hồ Cửu tức tới mức không nói nổi.

Đây chẳng phải cơ hội báo thù sao?

Cũng là nhờ anh vô tình cứu được lão bằng hữu của lão Hắc nha, tính ra anh vẫn có công lao.

“Hừ.

Ta không thèm nói chuyện với thằng nhãi như ngươi.” Lão Hắc mặc kệ Hồ Cửu.

Ông quay ra với Bạch Thố, ánh mắt đánh giá một chút.

“Đây là cháu gái ông đó sao? Rất có khí chất.” Lão Hắc gật đầu, lại nhìn qua Hồ Cửu.

Ánh mắt như muốn tác hợp.

Hồ Cửu thấy ánh mắt không mấy có thiện ý kia cũng không muốn dây dưa.

“Tôi có vợ rồi, không cần nhìn.” Hồ Cửu đứng dậy đi đến bên trong bếp lấy thêm ít bánh.

Anh vô cùng tự nhiên như đây là nhà.

“Hừ, ngươi làm gì có cái phúc phần đó.” Lão Hắc mặc kệ Hồ Cửu.

Tuy là hai bên một già một trẻ đấu khẩu với nhau, nhưng không khí lại vô cùng ấm áp, không có chút khói lửa nào.

“Lão Hắc, là nhờ cậu ta, gia đình tôi mới bình an ở đây.” Lão Bạch lên tiếng, ông cũng nhìn ra quan hệ của hai người này khá tốt, cũng không quá e dè.

“Là ai làm chuyện này.” Lão Hắc thở dài hỏi.

“Do tôi không nghe lời ông, vậy mà tin hắn ta…cho nên cả nhà tôi phải khổ cùng tôi.” Lão Bạch lại nghẹn ngào, nhắc đến kẻ giam cầm mình, ông lại vô cùng hối hận.

Năm đó là ông cho rằng hắn ta có thiên chất Chiến thần, một mực đề cử với lão Hắc.

Tuy nhiên chỉ mới qua hai tháng, lão Hắc đuổi hắn đi lại khuyên ông nên cẩn thận với Hoàng Đàn.

Vậy mà ông không tin, ông háo thắng, cho rằng bản thân không thể tin sai người.

Cho đến khi hắn muốn cưới Bạch Thố, ban đầu ông cũng muốn tác thành.

Xong Bạch Thố thà chết không chịu, sau đó ông lại phát hiện hắn muốn lấy Bạch Thố không chỉ vì Bạch Thố xinh đẹp tài năng.

Mà hắn muốn chiếm trọn Bạch gia cùng những bí thuật của Bạch gia cùng Hắc gia.

Chưa kể, Bạch gia còn lưu giữ nhiều bảo vật có thể mở tới những phương thức tu luyện, mở rộng khả năng của con người.

Có thể nói điều hắn muốn chính là chiếm trọn mọi thứ, tham vọng của hắn không chỉ tiền tài.

Chính vì nhìn thấy điểm này mà lão Hắc đã đuổi hắn đi, còn khuyên lão Bạch không nên tin hắn.

Cũng vì cha Bạch Thố bảo vệ còn gái chống lại Hoàng Đàn, bị hắn ta sát hại không thương tiếc.

Vì cái chết của cha Bạch Thố, mà Hoàng Đàn không thể gần Bạch gia.

Hắn không còn cách nào phải giam cầm cả nhà Bạch Thố, ép Bạch Thố cưới hắn.

Bạch Thố sống chết không chịu, dây dưa cũng đã vài năm.

“Hoàng Đàn?” Lão Hắc chợt nhớ ra cái tên này.

Lão Bạch cay đắng gật đầu.

Hồ Cửu nghe cái tên này rất quen.

“Hoàng Đàn là ai?” Anh không nhịn được mà hỏi..
Chương35: Cùng Sư Môn

Lão Hắc nhìn lão Bạch như muốn giục lão Bạch tự kể cho Hồ Cửu.

Nhưng Bạch Cư vẫn chần chừ, như có gì khó nói.

“Có gì không tiện nói sao?” Hồ Cửu nhíu mày hỏi lại.

Bạch Thố nhìn ông nội của mình, bản thân cô cũng khó hiểu.

Rõ ràng ông nội rất lợi hại, trận pháp hay kết giới nhiều lần ông dạy em trai, cô cũng nghe qua.

Hoàng Đàn kia sao lại có thể giam giữ được ông chứ?

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Hồ Cửu cùng sự nghi hoặc của Bạch Thố, lão Bạch lại thở dài.

“Cha, để con…” Mỹ Họa thấy cha chồng mình khó nói nên lời, bà cũng hiểu được tâm trạng của ông.

Thở dài một hơi, Mỹ Họa lên tiếng, ánh mắt xa xăm như nhớ lại chuyện cũ:

“Thật ra, Hắc gia cùng Bạch gia có giao hẹn, chỉ cần là chiến thần do Hắc gia đào tạo thì sẽ có hôn ước với quý nữ của Bạch gia.

Chỉ cần sau khi kết hôn, những hồi môn liên quan đến trấn pháp, hộ quốc, thậm chí là mật thất tu luyện cùng không gian kết giới đều sẽ do Chiến thần làm chủ…”

Ánh mắt Mỹ Họa hơi liếc lão Hắc.

“Nhìn ta làm gì, ta không có lỗi, trách là trách Bạch gia năm đó không có quý nữ nha.” Lão Hắc hắn giọng nói.

Lão Bạc liếc Hắc Cảnh, bĩu môi khinh thưởng: “Bạch Nhược xem là gì? Đàn ông sao?”

Nghe cái tên này, Mỹ Họa cũng không dám kể tiếp, chỉ cúi đầu.

“Được rồi, ta nói…” Lão Bạch thở dài tiếp lời: “Năm đó là tại lão hồ đồ này, đi là biệt tích năm năm, hại Bạch Nhược biểu muội của ta chờ hắn vô vọng.

Chính vì cho rằng hắn không về, Bạch Nhược đã xuất gia, mở thiên am trong khu sơn cốc ở vùng Nam Sơn.

Cũng đã hơn hai mươi năm rồi….”

Nói đến đây, cả lão Hắc cùng lão Bạch đều lắc đầu tiếc nuối.

“Sau đó, lão Hắc không vợ không con, mà hắn thu nạp đệ tử.

Ta tự cho mình là uyên thâm, nhìn người không sai đưa Hoàng Đàn đến cho lão Hắc.

Vậy mà…hắn trộm bí kíp trận pháp, còn có cách luyện cổ thuật.

Lão Hắc nhắc nhở, ta còn cho rằng là hắn ham học hỏi, lão Hắc là chướng mắt người hơn mình.”

Lão Bạch nhìn lão Hắc như vô cùng hối hận rồi nói tiếp.

“Hắn quay về thì tình thâm muốn cưới Bạch Thố, nhưng hắn liên kết trong ngoài Bạch gia, hãm hại cha Bạch Thố đến chết.

Còn cướp đi…Trấn Hồn Tụ.”

“Cái gì? Trấn Hồn Tụ? Lão Bạch, lần này ông hồ đồ quá rồi.” Lão Hắc lúc này mới đen mặt, hiện lên vẻ nghiêm túc như trách cứ.

“Tôi…” Lão Bạch không nói thành lời.

Hồ Cửu nghe qua cũng hiểu được phần nào, xem ra anh cùng tên Hoàng Đàn kia hẳn là cùng một sư môn đi.

“Lão Hắc, cái gọi là Trấn Hồn Tụ kia là gì? Chơi vui sao?” Hồ Cửu tò mò hỏi.

Nghe vậy lão Hắc triệt để đen mặt, tên nhãi này gặp ông không làm ông tức có lẽ không ăn cơm ngon nha.

“Chơi chơi cái đầu cậu.

Nó là chìa khóa mở ra bảo vật ngầm của Bạch gia ở núi Nam Sơn.” Lão Hắc chĩa thẳng gậy vô mặt Hồ Cửu mà nói.

Hồ Cửu nhẹ tay gạt cây gậy đi, cũng không thấy có gì.

Nói cho đúng lão Hắc chính là thầy của anh, là chiến thần đời trước.

Nhiều năm qua anh cũng xem như may mắn có ông ta cưu mang, cùng dạy dỗ.

Nhưng thành tựu cùng năng lực của anh cũng do bản thân anh mà có, vậy mới nói thầy tốt cũng cần trò giỏi.

Nếu mà dạy ai cũng giỏi thì hẳn là các trường học không có học sinh yếu rồi, Hồ Cửu có lòng tin với năng lực của bản thân.

“Thế tôi đi lấy lại là được đúng không?” Hồ Cửu nói một câu nhẹ bâng.

Lão Bạch cùng Lão Hắc nhíu mày nhìn Hồ Cửu, cứ như anh vừa nói ra chuyện gì đó phi lý.

“Sao lại nhìn như thế? Không ổn?” Hồ Cửu sờ sờ mũi, cảm thấy mình nói cũng không có gì không đúng cả.

“Ngu ngốc.” Lão Hắc tức giận định gõ đầu Hồ Cửu.

May mà anh né kịp, thân thủ của anh vẫn tốt nha.

“Lão Hắc, động khẩu không nên động thủ a.” Hồ Cửu cười cười nói.

Quả thật Hoàng Đàn khá mạnh, kết giới cùng ẩn thuật trận kia quá mức lợi hại, không phải anh không biết.

Nhưng cũng chẳng phải là anh phá được sao, Hoàng Đàn kia có thể hơn chiến thần sao?

Hồ Cửu có chút tự cao trong vài phút.

“Lão Hắc à, cậu ta nói không sai.

Trận pháp, kết giới kia do cậu ấy phá mà cứu chúng tôi.

Không phải không hy vọng.” Lão Bạch chậm rãi nói, ánh mắt lóe lên chút hy vọng.

“Lão Bạch! Ông đừng nghĩ lão già tôi không biết ông nghĩ gì? Hoàng Đàn là do ông dẫn dắt, Hồ Cửu là do tôi toàn tâm bồi dưỡng.

Tôi không muốn Hồ Cửu bồi theo Bạch gia các ông.” Hắc Cảnh kiên quyết.

Đừng nhìn ông như lão ngoan đồng mà lầm, Lão Hắc vô cùng quan tâm Hồ Cửu.

Chiến thần là trách nhiệm, tuy là rạng danh, người người nể trọng, nhưng kẻ thù cũng trùng trùng lớp lớp.

Nếu không phải Hồ Cửu có thực lực cùng cái trách nhiệm quỷ quái nhiều đời Chiến thần kia, ông vạn lần cũng không muốn Hồ Cửu phải lăn xả như thế.

“Chỉ là lấy lại, không cần nghiêm trọng như thế.” Hồ Cửu như có như không nói.

Thật sự anh nghĩ rất đơn giản, tới lấy thôi, hoặc là cướp hoặc là trộm, hoặc trấn áp mà lấy.

Sao lại nghĩ nhiều như thế chứ?

- -----------------

Từ mai mỗi ngày 2 chương nhé cả nhà.....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom