• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (7 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương46: Lục Thạc Cảm Nắng

Hồ Cửu quay về biệt thự Bạch Nguyệt thì đã là khuya rồi, chỉ qua một đêm thành phố Gia dường như thay máu.

Lúc này Lục Thạc cùng Lục Chỉ vẫn chưa nhận biết được chuyện này.

“Anh…về trễ.” Lục Thạc vẫn thức.

“Có chút việc thôi.” Hồ Cửu giật mình.

Anh thấy Lục Thạc ngồi đó thì hơi bất ngờ, giờ này có lẽ cô phải ngủ rồi chứ.

“Em đợi anh.” Anh cảm giác hơi có lỗi.

Từ lúc quay lại, anh cảm thấy bản thân quá mức bận rộn, những tưởng chỉ cần lo chuyện Dung Vị ổn thỏa rồi moi jthuws sẽ từ từ xử lý sau.

Nhưng quá nhiều chuyện ập đến, Lục Tahcj lại vẫn còn giận anh vì năm đó bỏ đi không nói lời nào.

Hổ Cửu còn đang muốn nói chuyện gì đó.

“Cũng không hẳn, tôi cũng đang thức để theo dõi dự án.” Lục Thạc quả thật là đang làm một dự án.

Chỉ là trong lòng cô cũng có chút trông ngóng Hồ Cửu, cô vẫn chưa hỏi được người phụ nữ cùng đi với anh lúc đó.

“Khuya rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.” Hồ Cửu cảm thấy cô có vẻ mệt mỏi.

“Nhiều năm qua, anh đã làm gì? Anh…còn như trước sao?” Lục Thạc muốn hỏi rõ.

Dù sao bao năm anh đi bôn ba, giờ lại vể đem theo nhiều bất ngờ, còn có quan hệ gì đó với vị Chiến thần truyền thuyết kia, cô còn chưa kịp hỏi rõ.

“Anh…” Hồ Cửu hơi ngập ngừng, trong một lúc cũng không thể kể hết quá trình.

Nhưng anh cũng không thể cho mọi người biết thân phận Chiến thần của mình, có nhiều lúc biết nhiều quá cũng sẽ khổ người bên cạnh, người thân.

Mà không nói thì khiến cô phải lo hơn.

“Nếu anh nói…anh từng tham gia quân ngũ, trở thành Chiến thần.

Em nghĩ sao?” Hồ Cửu cũng muốn nói rõ, anh không muốn giấu giếm vợ mình.

“Chiến thần?” Lục Thạc dừng việc trên tay.

Quay lại nhìn anh.

Ánh mắt vô cùng khó tin.

“Hồ Cửu, nếu bao năm qua anh không làm được gì cũng không sao, không nên dùng danh xưng kia mà dối gạt người ngoài.

Lấy oai với người trong nhà cũng không có gì là hay ho.” Lục Thạc lắc đầu nói.

Cảm thấy đàn ông quá khổ rồi, không làm nên sự nghiệp lại còn bị coi thường, mà họ lại quan trọng sĩ diện nữa chứ.

“Anh nói thật.” Hồ Cửu khẳng định.

Lục Thạc cảm thấy cô không nên hỏi nha, hỏi xong thì lại nhận một câu trả lời quá mức buồn cười.

“Lúc trước anh nói rằng anh được giúp đỡ vì có ơn với Chiến thần, còn giờ lại bảo anh là Chiến thần.

Hồ Cửu à Hồ Cửu, bao năm rồi, nếu đã thất bại thì nên chấp nhận, không nên…chấp niệm đòi hơn người ta.” Lục Thạc lắc đầu buồn bã nói.

Rõ ràng trong lòng cô có chút thất vọng, Hồ Cửu là chồng cô, từng một thời là thanh niên ưu tú, cô vinh dự vì anh.

Sau đó bị phá sản phải đi nơi khác, cô cũng thông cảm, vẫn ôm hy vọng chờ đợi anh, từ khi anh về đây, ngoài việc cứu cô ra khỏi Lục gia thì cũng không làm gì được nhiều hơn nữa.

Hoặc nói những thứ họ đang hưởng dụng chỉ là sự may mắn khi đó anh cứu được vị Chiến thần kia.

Nếu anh cứu là người khac thì giờ có phải họ còn ở Lục gia?

Nghĩ đến đây Lục Thạc lại nhớ tới Hào Danh Đạt, tuy nói là giúp đỡ nhưng công ty này là của Hào tổng.

Từ ngày cô đến làm anh ta tạo mọi điều kiện cho cô, luôn quan tâm cô, nói cô không động tâm là không đúng.

Chỉ là cô đã có gia đình, cô cũng không dám nghĩ nhiều.

Giờ lại nhìn thấy Hồ Cửu đi sớm về khuya, lại còn có bóng dáng phụ nữ, Lục Thạc chỉ biết cười khổ.

“Dù anh là ai, em chỉ cần biết anh về rồi, anh sẽ bảo vệ cho em cùng cha.

Còn có sẽ giúp đỡ em.

Tin anh có được không.” Anh cũng không biết giải thích thế nào.

Bản thân anh cũng cảm thấy áy náy nhiều năm qua đã không bên cạnh cô, chỉ là lúc đó vạn bất đắc dĩ, nếu không anh cũng sẽ không để cô phải một mình như thế.

“Chỉ cần anh không gây ra rắc rối gì nữa là tốt rồi.” Lục Thạc thở dài.

Cô cảm thấy xem như cứ bình bình an an sống qua ngày, đó cũng là một loại hạnh phúc.

Có thể sẽ không có những nốt nhạc cao thấp, nhưng ít ra họ được an ổn.

Hồ Cửu cũng không giải thích thêm, trong lòng thầm quyết tâm sẽ để cho những người yêu thương ở một nơi an toàn, sẽ không một ai dám làm gì họ.

Sáng hôm sau, như thường lệ Lục Thạc lại đến Tập đoàn Sunny, Lục Chỉ vẫn mãi ở nhà có chút không vui.

“Hồ Cửu, cậu suốt ngày đi đâu thế?” Lục Chỉ đang muốn đi đâu đó.

Anh đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy cha vợ hỏi, trong lòng lại thêm áy náy, quả thật anh quá bận rộn rồi.

“Con có chút việc.” Hồ Cửu cũng không thể nói anh đi tìm người ta cướp đồ nha.

“Sang nay nghe tin thành phố chúng ta có Chủ tịch mới, hiện đang làm lễ chào đón.

Cậu đi cùng tôi được không?” Lục Chỉ hỏi có vài phần khách khí.

Ông muốn đi xem sao, lâu năm rồi ông cũng không đi đâu cả, nay được thoải mái hơn một chút cũng muốn đi đây đó cho hiểu biết với thiên hạ.

“Được, con đi lấy xe.” Hồ Cửu cũng không từ chối.

Anh đang suy nghĩ nên làm sao mới tốt cho người cha vợ này.

Đi cùng ông cũng là chuyện nên làm, chuyện kia có thể hoãn lại một chút không sao.

Hai người lên xe đến quảng trường trung tâm thành phố, tại đây Chủ tịch mới vừa nhậm chức đang phát biểu.

“Tới rồi, cha đợi chút, con đậu xe rồi tới.” Hồ Cửu dặn dò.

Lục Chỉ gật đầu nhìn xung quanh đông vui, lại hít thở một chút, ông hơi hoài niệm về thời trẻ của mình.

Nhìn phía xa, là vị Chủ tịch mới vừa nhậm chức đang tuyên thệ, còn có các lãnh đạo khác.

“Bác Lục? Bác cũng ở đây?” Dương Minh Thành còn cho rằng mình nhận nhầm người..
Chương47: Thân Phận Dương Minh Thành

Lục Chỉ cũng lớn tuổi, mà khi ở Lục gia cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, trong nhất thời vẫn không nhận ra kia là ai.

“Cậu là…” Lục Chỉ hơi nhíu mày.

“Cháu là Minh Thành bạn của Hồ Cửu cùng Lệ My.” Dương Minh Thành cười cười trả lời.

“À thì ra là Phó chủ tịch Dương, thật là hân hạnh, hân hạnh.” Nghe tới tên Dương Minh Thành, ông chợt nhận ra ngay.

Ở thành phố Gia ai ai cũng biết Dương Minh Thành chính là thiếu niên xuất chúng, tuổi trẻ nhưng đã ở chức vị Phó Chủ tịch thành phố, nhiều người còn nói rằng tương lai của anh sẽ còn xa hơn nữa.

“Bác đi một mình sao?” Dương Minh Thành tỏ vẻ thân mật hỏi.

Dù sao đang ở trước mặt công chúng, hắn ta cũng là lãnh đạo cấp cao thành phố tỏ ra thân thiết với người dân cũng là chuyện nên làm.

Hắn còn đang đau đầu vì sao chỉ sau một đêm vị trí Chủ tịch lại thay đổi, trong khi lão Lý lại không thấy tăm hơi.

Hắn cho người điều tra cũng không ra tung tích gì.

Các lãnh đạo khác nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, hắn biết họ có chuyện gì dấu hắn.

Nếu không, sao lại như thế? Nhưng dù do hỏi ai cũng không nói ra.

Có kẻ thấy hắn đáng thương chỉ nhắc nhở hắn nên làm tròn chức trách, sau này có năng lực sẽ có tương lai.

Dương Minh Thành cứ thế mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cũng không hẳn, là Hồ Cửu đi cùng tôi.” Lục Chỉ lần đầu được người khác quan tâm, vô cùng khẩn trương.

“Hồ Cửu?” Dương Minh Thanh nghe tên này thì hơi nhíu mày.

“Cha, chờ con lâu không?” Từ xa vọng lại giọng nói quen thuộc.

Dương Minh Thành nhìn kỹ đúng là Hồ Cửu, chỉ là nhìn anh đã khác trước rất nhiều.

Anh đen hơn, phong trần hơn, quan trọng là khí chất kia, có thể nói là đè ép cả Dương Minh Thành.

“Cậu…về rồi.” Dương Minh Thành hơi lúng túng.

“Phó Chủ tịch Dương, tôi về rồi đây, còn có…Dung Vị cũng sắp ra khỏi tù.” hồ Cửu nhìn thấy Dương Minh Thành thì nhếch miệng ẩn ý nói.

Đừng nghĩ anh không biết năm đó hãm hại anh cùng Dung Vị còn có sự nhúng tay của Dương Minh Thành này.

Bạn bè?

Nực cười cho hai từ này.

“Dung Vị ra từ? Sao có thể?” Dương Minh Thành vừa hỏi xong lại biết mình lỡ lời.

“À không, nếu vậy thì tốt quá rồi.

Tôi còn có việc, khi khác sẽ hẹn cậu.” Dương Minh Thành tìm cớ thoái thác rời đi.

Thật ra cũng xui xẻo cho hắn ta, tối hôm trước hắn vì đang bận công vụ ngoại tỉnh không thể đi cùng bọn người kia tới gặp Chiến thần.

Cũng xem như giúp cho Hồ Cửu nhìn rõ hơn bộ mặt của đám gọi là bạn bè.

“Cậu ta thật tốt, nghe nói tiền đồ vô lượng.” Lục Chỉ nhìn theo cảm thấy tiếc cho con rể của mình.

“Cha, chỗ kia có chỗ ngồi, chúng ta qua đó đi.” Hồ Cửu chỉ cười rồi tìm chỗ ngồi cho cha vợ mình.

“Không hiểu sao lại thay Chủ tịch thành phố.

Chủ tịch Lý làm cũng rất tốt nha.”

“Vị Chủ tịch này có vẻ cương nghị, biết đâu…”

“Nghe tin gì chưa, tối qua nghe nói các hang ổ tệ nạn bị dẹp sạch, sáng nay lại có Chủ tịch mới.

Mọi người nói xem, có phải vị Chủ tịch kia không.”

Xung quanh là tiếng bàn tán của những người dân tò mò đến xem, Hồ Cửu mỉm cười hài lòng.

Anh muốn thành phố này chính là nơi an toàn nhất, dù là ai cũng đừng mơ tưởng ô uế nó.

“Lúc nãy cậu nói Dung Vị sắp ra tù?” Lục Chỉ chợt hỏi.

“Vâng.” Hồ Cửu gật đầu đáp, tỏ vẻ không có gì.

“Ây da, đáng tiếc cho cậu ta.” Lục Chỉ thở dài.

Phía bên này Dương Minh Thành nhìn thấy Hồ Cửu lại có cảm giác bị áp chế, vô cùng khó chịu.

Nhiều năm trước, trong nhóm bạn bè với nhau, Hồ Cửu cùng Dung Vị luôn được đánh giá rất cao, dù thành tích của họ không bằng Dương Minh Thành nhưng chỉ cần những thứ họ làm đều thành công.

Ban đầu là bạn cùng nhau chia sẻ, dần dần Dương Minh Thành cảm thấy không công bằng, sinh ra lòng ganh ghét.

Nhất là khi bọn họ đạt được thành tựu, còn hắn, vẫn chỉ là một nhân viên công chức bình thường, quả thật không cam lòng.

Chuyện năm đó hắn có nhúng tay, chỉ là…

“Thư ký Liêm, điều tra Hồ Cửu đi, tôi muốn biết tường tận những năm qua của cậu ta.

Còn có Dung Vị, xem xem có thật cậu ta chuẩn bị được ra tù?” Dương Minh Thành phân phó.

“Vâng.” Thư ký Liêm nhanh chóng đi làm việc.

“Hừ, tốt nhất các cậu cứ yên phận, nể tình bạn bè tôi sẽ không làm khó, nếu không…” Hắn ta tự nói rồi nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Phó Chủ tịch Dương, giờ này sao lại còn ngồi đây chứ?” Giọng nói một người đàn ông vang lên.

“Anh đừng nói nữa, không rõ là chuyện gì sao lại thay Chủ tịch thành phố.

Trong khi tôi là Phó chủ tịch còn không biết.

Đừng nói là anh chơi tôi.” Dương Minh Thành gằn giọng nói.

Người đàn ông kia nhếch môi cười, tùy tiện ngồi đối diện hắn ta.

Sau đó, người đàn ông này rút ra một điếu thuốc, định bật lửa.

“Ở đây cấm hút thuốc.” Dương Minh Thành nhắc nhở.

Người kia lại cười rồi bỏ thuốc xuống.

“Sao nào? Cảm thấy lo lắng? Chuyện kia quả thực tôi không hề biết, nhưng tra không ra thông tin chứng tỏ đối phương có thực lực.” Người đàn ông vẫn cảm thấy không có gì.

“Đến giờ này mà anh còn cảm thấy không có gì sao?” Dương Minh Thành thật muốn đấm hắn.

“Phó chủ tịch Dương à, còn tôi ở đây anh lo gì chứ? Dù đối phương là ai tôi cũng thấy thú vị, anh không tin tôi sao?” Người đàn ông đó vẫn thái độ bất cần mà nói.

“Hoàng Đàn, đừng nghĩ là muốn làm gì làm, bây giờ bầu trời này chia hai chủ rồi.

Tôi còn hơn quyền Chủ tịch sao?” Dương Minh Thành bất mãn..
Chương48: Dung Vị Ra Tù

Hoàng Đàn nhìn Dương Minh Thành, cảm thấy người này cũng có tố chất, rất biết giẫm đạp tiến lên.

Cũng chính vì vậy mà Hoàng Đàn muốn bồi dưỡng cậu ta, dù sao có thêm nhiều tai mắt không phải là chuyện xấu.

Bồi dưỡng người hữu ích cũng có ích cho hắn làm những chuyện khác.

“Dung Vị sắp ra tù.” Dương Minh Thành có chút lo lắng.

“Cải tạo tốt, ra sớm, điều bình thường thôi.” Hoàng Đàn không cho rằng chuyện này có gì phải lo lắng.

“Cậu nên lo lắng chuyện tại sao một đêm mà đám xã hội đen cùng hắc bang của thành phố Gia đều biến mất.

Ngay cả Lão Trư cùng Lão Thương lại là người đi đầu là gương, cậu không thấy lạ sao?” Điều này mới là điều mà Hoàng Đàn suy nghĩ.

Hắn cảm thấy chuyện Bạch gia cùng chuyện kia có mối quan hệ gì đó, tuy phương thức khá khác nhau nhưng Hoàng Đàn mãnh liệt cảm thấy gặp đối thủ đáng gờm.

Trong lòng hắn có chút lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào, hiện tại dù là chuyện Bạch gia hay là chuyện đám hắc bang hắn cũng không tra ra gì cả.

“Lão Trư cùng Lão Trương làm sao có thể tẩy trắng, họ không cần lợi ích nữa sao?” Dương Minh Thành nghi ngờ hỏi.

Hoàng Đàn nhìn hắn, cảm thấy kẻ này cái gì cũng tốt chỉ là thiếu chút định lực.

“Dường như tất cả thế lực hắc bang đều muốn tẩy trắng, cậu có thể xem.

Công sức đều đổ lên vị Chủ tịch thành phố mới kia.” Hoàng Đàn nghiêm túc nói.

“Hừ, lại còn có chuyện này.” Dương Minh Thành đen mặt.

Chủ tịch thành phố mới đến muốn làm gì đó để có lòng tin người dân cũng cần thời gian, còn phải xoay quanh một vòng giao tiếp xã giao.

Vậy mà vị Chủ tịch mới này thì sao?

Vừa về đã có công dâng tận bàn, quá mức bất công rồi.

“Anh không định giúp tôi sao?” Dương Minh Thành cẩn thận thăm dò Hoàng Đàn.

“Không cần thăm dò, chúng ta hợp tác không phải lần đầu.

Cậu muốn gì cứ nói thẳng.” Hoàng Đàn cũng không câu nệ mà nói thẳng.

Dương Minh Thành vẫn cảm thấy có chút uy hiếp, cảm giác mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của mình.

“Chủ tịch mới lên, tôi sẽ phải làm lại từ đầu.

Tôi muốn mọi điểm yếu của vị Chủ tịch kia.” Dương Minh Thành dừng một chút.

Hắn dường như suy nghĩ gì đó, sau đó nói tiếp: “Dung Vị kia, anh nghĩ không uy hiếp gì tôi sao? Chuyện năm đó…”

Hoàng Đàn nghe vậy thì lại hơi cười nhạo.

“Phó chủ tịch Dương, ngài xem đi.

Dù cho có vị Chủ tịch thành phố mới đè đầu, cứ cho là ngài giữ vị trí này hữu danh vô thực đi nữa, thì ngài nghĩ một tên tội phạm làm sao có thể làm gì được ngài chứ?” Hoàng Đan mỉa mai.

“Còn nữa, cứ cho là hắn ta biết chuyện năm đó thì sao? Người ta sẽ tin một tên tội phạm hay một Phó chủ tịch?” Hoàng Đàn nhấn mạnh.

Tuy Dương Minh Thành nghe Hoàng Đàn nói cũng có lý, trong lòng hắn ta chính là có có quỷ, thế nên vẫn còn lo lắng.

“Tuy là nói vậy, nhưng tôi vẫn không yên tâm, tốt nhất hắn ta cứ an phận, nếu muốn sinh sống bình an tôi cũng không can thiệp, nhưng nếu có động tĩnh…Anh nên cho người theo dõi đi, nếu cần thì…” Vừa nói Dương Minh Hoàng vừa làm động tác đưa tay cứa cổ.

Biểu thị ý nếu Dung Vị không yên phận thì cứ thế mà giết chết.

Nhìn thái độ xem trọng Dung Vị của Dương Minh Thành làm Hoàng Đàn thấy tò mò.

Kẻ kia là người tài giỏi đến đâu? Còn không phải bị hại thê thảm?

“Lúc trước Dung Vị lẽ ra nên được ra tù, là tôi đã chặn lại, lần này sợ là không chặn được nữa.

Anh cứ tùy tình hình mà xử lý, giao dịch kia của chúng ta…” Dương Minh Thành lại nói tiếp.

“Giao dịch? Ồ xem này, tôi quên mất, anh cứ yên tâm, tôi chỉ cần lực lượng đi đến khu Nam Sơn là có thể thành công.” Hoàng Đàn tự tin nói.

Chính hắn cùng Dương Minh Thành phát hiện ra bí mật ở sơn cốc Nam Sơn, chính vì vậy Hoàng Đàn mới muốn cưỡng ép người Bạch gia, tính ra thì Bạch Thố cũng khá xinh đẹp, không thiệt được.

Mà thứ Hoàng Đàn muốn chính là các bộ tâm pháp, trận pháp cùng thất bảo đi đến một thế giới khác kia, còn Dương Minh Hoàng muốn chính là tài sản liên thành kia.

Mà giữa bọn họ là quan hệ lợi dụng nhau, Dương Minh Thành nhờ vào năng lực của Hoàng Đàn để bò lên vị trí này, còn Hoàng Đàn nhờ vào thế lực của Dương Minh Thành mà bành trướng cơ nghiệp.

Nhưng hiện tại mỗi người gặp biến cố, nên bọn họ lại có lo sợ và quan tâm riêng.

“Được, xem tình hình chúng ta sẽ sắp xếp tiếp.” Dương Minh Thành day day trán.

Hắn ta là muốn leo lên vị trí Chủ tịch này lâu rồi, nay lại vụt sang một kẻ khác, hắn ta có chút không chấp nhận được.

Bên này Hồ Cửu đưa Lục Chỉ vào quán nước gần quảng trường, muốn ông nghỉ ngơi một chút.

“Cha, uống chút nước đi.

Trời cũng bắt đầu nóng rồi.” Hồ Cửu quan tâm.

“Cũng được.” Lục Chỉ gật đầu.

Thật ra với thái độ ân cần cùng sự quan tâm của Hồ Cửu, ông cũng cảm nhận được anh là thật tâm đối đãi.

Chỉ là ông hơi tiếc cho anh cùng con gái, nhiều năm trước anh cũng là thiếu niên ưu tú, chỉ là…bây giờ lại ra bộ dạng kia, ông lại thấy thương cho con gái mình.

“Lát về cha muốn ăn gì không?” Hồ Cửu hỏi.

“Thôi, vẫn nên về nhà thì hơn.” Lục Chỉ suy nghĩ thì nói.

“Hay gọi Lục Thạc cùng ăn.

Dù sao lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài.” Anh lại thuyết phục.

Lục Chỉ suy nghĩ một chút lại thấy Hồ Cửu nói cũng đúng, lâu rồi không ra ngoài ăn cùng nhau, xem như gặp dịp đi.

“Cậu gọi Lục Thạc đi.” Lục Chỉ như đồng ý.

“Vâng.” Anh gật đầu làm theo..
Chương49: Bữa Cơm Ngon

Hồ Cửu nghe theo Lục Chỉ gọi cho Lục Thạc.

Lúc này Lục Thạc vẫn đang còn làm việc, nhìn thấy điện thoại của Hồ Cửu thì do dự không biết nên nghe máy hay không.

Ngay khi Lục Thạc muốn bấm nghe máy, thì Hào Danh Đạt vào phòng.

“Lục tổng, dự án mới này có gì không ổn không?” Hào Danh Đạt thực sự chỉ quan tâm đến công việc và lợi nhuận.

Quan tâm tới Lục Thạc vì nhận giao phó của vị trên đầu anh ta nha, thực sự là đau khổ cho tâm can này.

“Hình như trưa rồi, Lục tổng không định ăn gì sao?” Hào Danh Đạt tỏ ra có quan tâm.

Lục Thạc không biết nghĩ gì kiên quyết tắt máy, quay sang Hào Danh Đạt cười thoải mái hơn.

“Cũng chưa, dự án rất thuận lợi.

Hào tổng cũng không…ăn gì sao?” Lục Thạc hơi cười hỏi.

“Tôi? Vẫn chưa kịp.” Hào Danh Đạt định đi.

Lục Thạc như nghĩ gì đó rồi chủ động lên tiếng.

“Cùng đi ăn chút đi.” Lục Thạc trong lòng có chút chột dạ,

“Dù sao cũng tiện.” Cô tìm cớ thích hợp.

Quả thật hào Danh Đạt cũng thấy khá bình thường, đi ăn cùng đồng nghiệp cũng không là chuyện gì quá xa lạ với anh ta.

“Vậy cô chọn chỗ đi.

Tôi về phòng thu xếp tài liệu một chút.” Hào Danh Đạt thoải mái đáp.

Trong lòng Lục Thạc có chút không yên, cảm thấy như mình vừa làm chuyện gì đó sai trái lớn lắm vậy.

Hào Danh Đạt nhanh chóng trở lại.

“Đi chứ.” Anh ta vui vẻ hỏi.

Dù sao Hào tổng cũng đang đói nha, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều.

Đi ăn cùng Lục Thạc cũng xem như hộ tống người đẹp đi ăn, vậy sẽ càng ghi điểm trong mắt đại boss rồi.

Mỗi người ôm một suy nghĩ cứ thế đi.

“Hay là tới nhà hàng gần công ty đi.” Lục Thạc đề nghị.

“Vậy đi bộ cũng được rồi.” Hào Danh Đạt chợt nảy ra suy nghĩ.

Dù sao anh ta cũng lười nha, nếu xa một chút có thể đi xe còn phải xuống bãi xe, hiện tại thì tốt rồi, không cần nữa.

Vì tập đoàn Sunny nằm ở khu trung tâm, nơi đây cũng tập trung nhiều công ty lớn nhỏ.

Nhà hàng quán nước cũng vì thế mà tập trung xung quanh phục vụ ăn uống cho các nhân viên văn phòng.

Vào nhà hàng đồ ăn Nhật gần nhất, Lục Thạc cảm giác hơi lạ, lâu lắm rồi cô mới được ăn đồ Nhật.

Cũng không phải vì nó đắt đỏ, mà vì từ sau khi sự việc Hồ Cửu bị hãm hại phải bỏ xứ đi, cô cũng không còn bạn nữa.

“Lục tổng thích ăn đồ Nhật sao? Thật tốt.” Hào Danh Đạt cũng rất thích ăn những thứ này.

“Cũng không hẳn là đặc biệt thích, nhưng cũng ổn.” Lục Thạc cố gắng giữ khoảng cách cho bản thân mình.

“Vào thôi, chúng ta cũng chỉ có bốn lăm phút thôi.” Hào Danh Đạt còn đang nghĩ Lục Thạc lo chậm giờ làm.

Nhưng điều mà cô không ngờ nhất chính là thấy Hồ Cửu cùng Lục Chỉ ngồi ở bàn phía ngoài.

“Cha…sao hai người lại ở đây.” Lục Thạc cảm thấy có chút chột dạ như cô làm gì sai.

Nhưng sau đó cô bình tĩnh lại, tự trấn an mình rằng bản thân không làm gì sai cả.

“Lúc nãy Hồ Cửu gọi con, cha muốn cùng cả nhà ăn cơm thôi.

Nhưng vẫn không gọi được, may mà gặp con ở đây.” Lục Chỉ gặp con gái thì càng cười tươi.

Hồ Cửu nhìn thấy Lục Thạc thì cũng vô cùng vui mừng, anh gọi cô không được, cũng chỉ nghĩ đơn giản là cô ham công tiếc việc lại quên ăn uống.

Đành đưa Lục Chỉ đến ăn gần chỗ làm của Lục Thạc, ăn xong mang một ít qua cho cô.

“Trùng hợp rồi, mọi người cùng ăn đi.” Hồ Cửu vui vẻ nói.

Lục Thạc trong lòng có hơi chột dạ, muốn nói lại thôi.

“Ừ tại lúc đó còn bận cũng không để ý điện thoại.” Nói rồi cô hơi lúng túng giải thích.

Hào Danh Đạt thực sự là thèm ăn rồi, mùi đồ ăn như đang kích thích anh ta vậy.

“Đã vậy không cần khách khí, cứ ngồi cùng là được.” Hào Danh Đạt nhanh chóng nói.

Vừa nói anh ta vừa kéo ghế ngồi vô cùng thoải mái.

“Ngồi đi, ngồi đi.” Lục Chỉ cười vui vẻ.

Hôm nay ông ra ngoài đi nhiều một chút, cảm thấy thoải mái hơn, lại gặp nhiều chuyện vui, ông tươi tắn hơn không ít.

Hồ Cửu kéo ghế cho Lục Thạc.

“Em muốn ăn gì?” Hồ Cửu vô cùng quan tâm.

Hào Danh Đạt thấy một màn này cũng cười vui mà trêu chọc.

“Lục tổng đây là cô có phúc nha.” Anh ta vui vẻ uống ngụm nước nói.

“Không…phải.” Lục Thạc muốn phản bác nhưng cũng không biết nên nói gì.

Mọi người nghe vậy thì cũng chỉ nghĩ rằng cô đang ngại ngùng.

“Mỗi thứ một phần.” Hồ Cửu thoải mái gọi món.

“Có nhiều quá không, chúng ta ăn không hết.” Hào Danh Đạt bất ngờ nói.

“Hào tổng, xem như không hết gói lại mang về.

Dù sao cũng nên cảm ơn Hào tổng chiếu cố vợ tôi.” Hồ Cửu vui vẻ thoải mái nói chuyện.

Nhìn hai người đàn ông trước mặt nói chuyện, trong lòng Lục Thạc có tư vị khó chịu không nói nên lời.

“Anh Hồ nói quá rồi.

Người năng lực như Lục tổng thì còn cần tôi giúp đỡ sao?” Hào Danh Đạt khiêm tốn nói.

Hồ Cửu thầm đánh giá người trước mặt, quả là Hữu Thủ tìm đúng người.

Hào tổng này biết co biết giãn, rất được việc.

“Hào tổng đừng khách khí.” Hồ Cửu cười nói..
Chương50: Bảo Vệ

Hào Danh Đạt thấy Hồ Cửu hào phóng lại là chồng Lục Thạc thì vô cùng khách khí.

Tại sao ư?

Đùa sao? Hữu Thủ với Lục Thạc vài phần kính trọng, còn đặc biệt nói anh ta phải lưu tâm Lục Thạc.

Mà Lục Thạc kia trước giờ chỉ là một tiểu thư Lục gia, tuy có năng lực nhưng Lục gia đè ép bao lâu, còn không phải là người ở sau Lục Thạc.

Hào Danh Đạt thực sự rất có năng lực lại có mắt nhìn, cho nên việc anh ta nhận ra Hồ Cửu có thân phận không tầm thường là chuyện đương nhiên.

Lục Thạc vẫn cúi đầu gắp đồ ăn, cũng chưa từng ngẩng lên nói chuyện.

“Dạo này em bận như vậy có khó khăn gì không?” Hồ Cửu gắp một miếng rong biển bỏ vào chén Lục Thạc.

“Cũng tạm ổn, không sao.” Lục Thạc không ngẩng mặt lên.

Ai cũng cho rằng cô là đang ngại ngùng mà thôi.

“Thật ra công việc khá bận rộn, nhưng năng lực Lục tổng rất tốt, tôi còn cảm thấy thật may mắn khi có cô ấy ở tập đoàn Sunny.”

Hào Danh Đạt vừa ăn vừa nói, bộ dạng vô cùng tự hào.

“Hào tổng, chẳng phải đến giờ rồi sao? Chúng ta nên đi thôi.” Lục Thạc cảm thấy áp lực cực độ, chỉ muốn rời khỏi.

“Nhưng mà, hiện tại cũng còn hơi sớm…” Hào Danh Đạt nhìn món ăn ngon cảm thấy hơi tiếc.

Hồ Cửu không muốn chậm trễ chuyện của Lục Thạc, anh cười gật đầu.

“Con ăn thêm đã.” Lục Chỉ cảm thấy cô ăn quá ít.

“Con ăn no rồi, còn chút việc.

Cha với Hồ Cửu ăn thêm đi, con xong việc sẽ về nhà sớm cùng mọi người.” Lục Thạc an ủi cha mình.

“Được rồi.

Em đi đi, có anh lo cho cha.” Hồ Cửu hiểu tính vợ mình, cũng không muốn chậm trễ cô.

Lục Thạc nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài, có vẻ vội vàng vì việc.

Hào Danh Đạt cũng không kịp phản ứng nữa, đang lúng túng nên ngồi hay đi.

Hồ Cửu nhìn ra lúng túng trong mắt Hào tổng thì ý cười hiện lên, người này có thể dùng được, có chút làm anh vừa ý.

“Hào tổng cứ đi đi, đồ ăn nhân viên sẽ đem tới công ty sau.

Anh yên tâm.” Hồ Cửu vừa nói vừa gắp thêm ít đồ ăn cho Lục Chỉ.

Hào Danh Đạt nghe vậy cũng thả lòng, cười cười xấu hổ, rồi đứng lên đi.

“Cha, ăn xong còn muốn đi đâu chứ?” Hồ Cửu quan tâm hỏi.

Lục Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy hôm nay anh cũng thoải mái ra một chút, nên về nhà nghỉ ngơi một chút.

“Cho tôi về là được.” Lục Chỉ nhẹ nhàng nói.

Sau bữa ăn, Hồ Cửu đưa Lục Chỉ về nhà an toàn, dặn dò một chút không nên mở cửa cho người lạ, dạo này có rất nhiều lừa đảo.

Lục Chỉ cũng cảm thấy có lý, càng cảnh giác hơn.

Lúc này Hữu Thủ đã gọi Hồ Cửu, báo cáo tình hình bên kia.

“Tốt lắm, chẳng phải đến lúc cướp lại đồ rồi sao.” Hồ Cửu cười nhếch mép.

Thái độ của anh vô cùng tự tin.

“Vâng, hiện tại cần làm gì?” Hữu Thủ đầu dây bên kia chờ đợi lệnh.

“Tôi tới đón cậu.

Chúng ta cũng nên giáp mặt người cần gặp kia rồi.” Hồ Cửu trong lòng có tính toán.

Khoảng hơn mười phút sau, Hữu Thủ đã có mặt trên xe cùng Hồ Cửu đi đến một nơi.

Chính là dừng trước tòa nhà chính ủy của thành phố Gia.

“Đây là…” Hữu Thủ thắc mắc.

“Chủ tịch thành phố mới cũng đã nhận chức, không phải nên đến chúc mừng sao?” Hồ Cửu nói.

Hữu Thủ như chợt nhớ ra gì đó.

“Chẳng phải Vương chủ tịch đến rồi?”

“Cứ đến xem sẽ rõ.”

Thật ra lúc ở quảng trường Hữu Thủ đã thấy một tên đàn ông, trên người còn vương chút linh lực từ trận pháp nào đó, quanh thân hắn phủ toàn một ma pháp đen tối để hộ vệ bản thân.

Hồ Cửu đã để ý đến hắn ta, nhưng còn bận tâm Lục Chỉ nên không thể bám theo.

Tuy nhiên còn điều thú vị hơn chính là trên người Dương Minh Thành lại dính chút sự đen tối này.

Nếu không phải là có tiếp xúc khoảng thời gian thì không thể dính được chút linh lực đen kia.

Chuyện này có vẻ thú vị, nếu thực sự Dương Minh Thành cùng tên kia có hợp tác hay quan hệ gì đó.

Thì an toàn của Chủ tịch thành phố mới là Vương Lam Ứng sẽ không còn được đảm bảo.

Xem ra thành phố Gia càng ngày càng thú vị.

“Các người không thể vào.” Bảo vệ cổng ngăn cản hai người.

“Chúng tôi có hẹn trước với Chủ tịch Vương.” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.

Người bảo vệ còn chút nghi ngờ, nhưng chuyện gặp chủ tịch là chuyện không thể không xem trọng.

Hắn đành phải gọi lên văn phòng thì quả thực Chủ tịch Vương đang chờ khách.

Tuy nhiên, cách ăn mặc của hai người này làm anh ta nghi ngờ vô cùng.

“Anh yên tâm, không làm khó anh.” Hồ Cửu cười nói.

Dù sao anh ta làm việc đúng nguyên tắc, nghi ngờ thì không nên cho qua, cần có người xác nhận là đúng rồi.

Hồ Cửu sau khi gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, người bảo vệ kia cũng nhận được thông tin từ bộ đàm, cũng cúi đầu xin lỗi rồi mời họ vào.

Vào tới phòng Chủ tịch, khác xa cảnh tượng một vị Chủ tịch uy nghiêm, Vương Lam Ứng lại đứng chào Hồ Cửu vô cùng cung kinh.

“Chiến thần, ngài tới thật vinh hạnh.” Chủ tịch Vương vô cùng kích động.

Ông vẫn luôn mong muốn gặp riêng chiến thần, nay đã thành hiện thực.

Ngưỡng mộ chiến thần chính là chuyện ông luôn tâm niệm, gặp Chiến thần gần thế này ông chết cũng cam tâm.

“Đừng quá câu nệ, ngồi đi.” Hồ Cửu bước tới ngồi xuống ghế khách.

“Tôi sẽ bố trí người bảo vệ ông, dù sao cũng do Ban chính trị điều phái, làm cho tốt chức vụ là được.

Những thứ khác khó khăn cứ tìm Hữu Thủ.” Hồ Cửu nhanh chóng vào vấn đề.

Vương Lam Ứng cúi chào Hữu Thủ, làm cho Hữu Thủ có chúc không thích ứng, hơi giật mình.

Trước giờ các vị quan chức lớn kia cũng chưa từng chào anh ta như vậy.

“Chủ tịch Vương đừng quá câu nệ như thế, việc bảo vệ ông tôi đã sắp xếp xong, ông cứ y theo mà làm là được.” Hữu Thủ khách khí đáp..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom