-
Chương 56-60
Chương56: Mở Một Con Đường Mới Hắc Ám
Thanh Ngũ cùng Lý Huy nhìn nhau, cảm thấy chuyện đi theo một người như vị Chiến thần này cũng không thiệt thòi gì.
Chỉ là Lý Huy cảm thấy bản thân nếu đi con đường kia thì chả khác nào Lão Thương cùng Lão Trư, ông ta có chút không cam lòng.
“Chiến thần… vậy tôi sẽ khác gì bọn người Lão Thương?” Lý Huy cũng không còn gì để mất, mạnh dạn hỏi.
“Ông nghĩ bọn họ đáng được gọi là gì? Tôi muốn là thâu tóm tất cả, quyền lực có thể gây áp lực đến Ban Chính trị, chứ không phải là một đám lâu la.” Hồ Cửu nhìn Lý Huy có chút thất vọng.
Lão Lý một thân khí phách khi trước dường như bị lợi lạc mài mòn mọi thứ, có khi nào lại sợ trước sợ sau vậy chứ?
Thanh Ngũ cảm giác như mình được sống lại như lúc ban đầu vào quân ngũ.
“Chiến thần, Thanh Ngũ tôi nguyện theo ngài, từ đây một lòng, tuy ngài sai khiến.”
Anh ta quỳ một chân thể hiện lòng thành kính.
Nhìn biểu hiện này Lý Huy cũng như được lan tỏa động lực.
“Có sợ không?” Hồ Cửu cười cười hỏi.
“Không.” Thanh Ngũ dứt khoát nói.
“Nguy hiểm trùng trùng, có thể bán mạng, cậu chấp nhận chứ?” Hồ Cửu tiếp tục hỏi.
“Từ khi Thanh Ngũ tôi trở thành quân nhân thì không còn cái gọi là sợ chết.
Chỉ là có lẽ tôi đã bị đầu độc bởi những thói hư xấu kia.
Ngài đã cho tôi cơ hội, tôi nguyện tận lực vì ngài.”
Thanh Ngũ đây là thật tâm mà nói.
Danh xưng Chiến thần vang dội khắp nơi, là hình tượng cho các quan nhân noi theo, cũng xem là tượng đài bất diệt trong lòng họ.
Nay vị Chiến thần ấy trước mặt anh ta, muốn anh ta theo ngài xây dựng một đế chế riêng, anh ta không có lý do từ chối.
Lý Huy cảm nhận được ở người đàn ông trẻ tuổi này có một sự tin tưởng lạ thường, ông ta vô thức gật đầu quỳ theo thể hiện sự đồng ý.
“Hữu Thủ, thu xếp cho họ đi.” Hồ Cửu nhanh chóng đi ra ngoài.
“Chiến thần, Túc Trì chưa nói gì…” Hữu Thủ hơi ái ngại nhìn Túc Trì.
“Từ đầu cậu ta đã là người của tôi.” Hồ Cửu cũng không quay đầu lại.
Túc Trì mỉm cười nhìn Hữu Thủ tỏ vẻ anh ta quá ngu ngốc khi hỏi câu kia.
“Cậu cười gì chứ.” Hữu Thủ hơi thẹn, đẩy vai Túc Trì một cái.
“Các người sẽ được sắp xếp một thân phận mới, lực lượng thế lực cũng đã có sẵn.
Các người chỉ làm theo lệnh là được, sau đó… Hữu Thủ sẽ là người trực tiếp chịu trách nhiệm với các người.”
Túc Trì nghiêm giọng nói với Thanh Ngũ cùng Lý Huy.
Bên này, Túc Trì cùng Hữu Thủ nhanh chóng xử lý mọi việc.
Thì ở bên trong khách sạn Bạch Ngọc, nơi đang diễn ra buổi tiệc từ thiện do gia tộc Mộc gia tổ chức.
Thật ra từ nhiều năm trước, hàng năm Mộc gia đều tổ chức buổi tiệc này, dòng tiền này sẽ được gửi tới cho các trại trẻ mồ côi, xem như là khuếch trương tên tuổi của Mộc gia.
Lục Thạc cũng đã đến từ lúc mở tiệc, cô diện một bộ váy đen đơn giản ôm sát body, xẻ tà hơi cao, tóc uốn gợn xõa một bên.
Cảm giác thanh lịch không thiếu đi sự quyến rũ.
“Hào tổng, anh không nói hôm nay các gia tộc lớn cũng đến.
Tôi nghĩ sẽ như mọi khi?”
Lục Thạc thì thầm hỏi Hào Danh Đạt.
“Cô quá bận rồi, cô không nhớ tin tức nhiều ngày trước tiểu thư Mộc gia hôm nay sẽ tuyên bố kết hôn vớ vị hôn phu bí ẩn, đến giờ mọi người còn đồn đại không rõ vị hôn phu kia là công tử nhà nào.”
Hào Danh Đạt nhanh chóng nói tóm tắt tin tức mấy ngày qua.
Quả thật Lục Thạc quá tận tâm vì công việc, cũng không để ý đến tin tức này.
Nhắc đến tiểu thư Mộc gia, trong đầu Lục Thạc bỗng hiện lên một cái tên là Mộc Thúy Lan.
“Không phải là… Mộc Thúy Lan đó chứ?” Lục Thạc cũng ngờ ngợ hỏi.
“Mộc gia còn vị tiểu thư khác sao?” Hào Danh Đạt nhìn gương mặt của Lục Thạc có chút khó hiểu.
ngôn tình tổng tài
“Có gì sao?” Hào Danh Đạt quan tâm hỏi.
“Không có gì.” Lục Thạc cũng không tiện nói.
Nhớ năm đó cô có qua lại vài lần với Mộc Thúy Lan, cũng vì cô ta là vị hôn thê của Dung Vị.
Chỉ là Dung Vị còn ở tù, hôn ước kia cứ thế lỡ mất.
Lục Thạc có chút tiếc cho Dung Vị.
“Vị tiểu thư này, rất tình cờ nha.” Hoàng Đàn bỗng nhiên lên tiếng ngay cạnh Lục Thạc.
Cô hơi giật mình ngoái nhìn lại, chính là gã đàn ông hàng xóm khi trước.
“Chào anh, thật trùng hợp.” Lục Thạc lịch sự đáp.
“Có phải tôi nên gọi là… Lục tổng.” Hoàng Đàn nhìn Lục Thạc có chút thâm ý khác.
Sau hôm đó, Hoàng Đàn cẩn thận điều tra tất cả người trong khu biệt thự, mà thân phận Lục Thạc cùng chức vị cô đang có, kể cả năng lực của cô cũng gay được ấn tượng với Hoàng Đàn.
Nếu Bạch Thố mang lại cho hắn cảm giác thỏa mãn sự chiếm hữu thì Lục Thạc này lại làm cho hắn thấy muốn chinh phục.
Dù sao Lục Thạc vừa xinh đẹp lại có năng lực, đối với hắn luôn xa cách lại có chút phòng bị.
Phải biết Hoàng Đàn hắn dù là ở đâu cũng có phụ nữ bám theo, dù người kia có là nữ vương lạnh lùng cũng bị hắn làm tan chảy.
Ngay cả Bạch Thố khi trước chưa bị giam cầm cũng thiếu chút sà vào lòng hắn nha.
Cảm giác chinh phục trong hắn trổi dậy.
“Không dám, anh cứ gọi bình thường là được rồi.” Lục Thạc thực sự cảm thấy người này có gì đó làm cô muốn tránh xa.
“Chào anh, tôi là Hào Danh Đạt rất vui được gặp anh.” Hào tổng cảm nhận được Lục Thạc không muốn nói chuyện với người kia, anh ta đưa tay cắt ngang Hoàng Đàn.
“Hào tổng đúng không, đúng là gặp mặt lại càng vinh hạnh hơn.” Hoàng Đàn cũng không để Hào Danh Đạt vào mắt.
Chỉ là một tập đoàn Sunny nho nhỏ, không vừa mắt hắn ta.
- ----------
2 ngày qua có chút cảm sốt, chậm chạp một chút.
Thông cảm cho tác giả nha nha...
Hứa sẽ bù thêm...
Đừng ai trù tui covid nha tui xỉu ngang mất.
Chương57: Hôn Phu Bí Ẩn
Hào Danh Đạt cảm nhận được sự nguy hiểm trên người Hoàng Đàn, cùng là đàn ông với nhau, ánh mắt kia của Hoàng Đàn chính là đánh giá cùng chiếm hữu.
“Tôi vẫn chưa được hân hạnh biết phương danh của anh.” Hào Danh Đạt cố ý chắn ngang tầm mắt Hoàng Đàn.
“Hoàng Đàn.” Hắn ta ngắn gọn đáp, cũng tỏ thái độ không coi trọng Hào tổng.
“Hận hạnh.
Thì ra là Hoàng tổng.” Hào Danh Đạt cũng cảm thán không thôi.
Hoàng tổng này vô cùng nổi tiếng nha, các khu dự án biệt thự cao cấp đều vào tay hắn ta.
Còn cả mối quan hệ xung quanh hắn chỉ toàn giới chính trị gia, lại có người đồn Hoàng tổng này có năng lực phi thường.
Phải nói ở thành phố Gia này, không ai không biết đến danh Hoàng tổng, có thể xem như Hoàng tổng này như rồng trong loài người.
“Lục tổng xem có nể mặt tôi, cùng ngồi với tôi chứ?” Hoàng Đàn bỏ qua Hào Danh Đạt mà nói chuyện với Lục Thạc.
“Tôi hôm nay đi cùng Hào tổng.” Lục Thạc từ chối khéo Hoàng Đàn.
Cô không có cảm giác an toàn với người đàn ông này, đều nói phụ nữ có giác quan thứ sáu quả không sai nha.
“Vậy tôi nên chờ thì hơn.” Hoàng Đàn cũng không ép sát quá mức.
Truyện Đam Mỹ
Hắn ta cũng hiểu nếu mới quen biết mà quá nhiệt tình cũng là một chuyện không tốt, làm cho đối phương sợ hãi.
“Chào các vị, chúng tôi rất vinh hạnh khi các vị đến dự buổi tiệc từ thiện của Mộc gia chúng tôi.”
Giọng nói của người đàn ông trên khán đài thu hút mọi người.
Người nói chính là Mộc Lãng, gia chủ Mộc gia cũng là cha của Mộc Thúy Lan.
Mọi người có mặt ở đây nếu không là hào môn thế gia cũng là người có địa vị xã hội.
Họ chủ yếu là tò mò về vị hôn phu của Mộc Thúy Lan, vì trước giờ chưa từng nghe nói Mộc tiểu thư có thông tin yêu đương qua lại với ai cả.
“Nghe đồn người kia có vẻ là người có địa vị, nếu không làm sao mà Mộc gia những năm gần đây có thể lên như diều gặp gió được chứ.”
“Thật sự quá bí ẩn, có lẽ người kia có thân phận đặc biệt.”
“Còn phải nói sao? Mộc gia kia thế lực thế nào chứ? Còn có Mộc tiểu thư xinh đẹp nức tiếng.”
Mọi người ở đây đều bàn tán về vị hôn phu của Mộc Thúy Lan, nhưng không ai biết người kia thân phận gì, tất cả chỉ là phỏng đoán.
Nhìn vào sự phát triển của Mộc gia mấy năm qua cũng đủ thấy Mộc gia là có quý nhân phù trợ.
“Tất cả tiền từ thiện hôm nay sẽ là quyên góp cho bệnh viện Nhân Đạo, cũng xem như là chút đóng góp cho xã hội.”
Mộc Lãng dáng vẻ tự hào, da mặt hồng hào, nhìn thôi cũng biết gần đầy sống khá tốt rồi.
Ông ta cười tít mắt, đây chính là lúc ông ta tự hào nhất, đắc ý nhất.
Mộc gia ông ta về sau đừng nói là gia tộc đứng đầu thành phố Gia, còn có thể phát triển lên thành đại gia tộc cũng nên.
“Đồng thời, hôm nay cũng là dịp chúng tôi chính thức tuyên bố chuyện đính hôn của con gái tôi là Mộc Thúy Lan.”
Vừa nghe đến đây thì không khí ngày càng sôi nổi hơn.
Phải nói là ai cũng muốn biết vị hôn phu của Mộc tiểu thư là ai.
“Vị Mộc tiểu thư này khá thú vị.
Không biết hôn phu cô ấy là ai nhỉ?” Hào tổng cảm thán.
Dù gì Mộc gia cũng là gia tộc lớn, mấy năm gần đây lại lên như diều gặp gió, quả thực khiến cho nhà nhà ngưỡng mộ.
“Cô ấy từng có một vị hôn phu.” Lục Thạc chợt lên tiếng.
Lục Thạc cũng biết rõ hôn phu của Mộc Thúy Lan kia chính là Dung Vị, bạn thân của Hồ Cửu.
Chỉ lúc đó bọn họ chậm hơn cô, còn chưa kịp công bố đã bị đứt giữa đường.
Vì vậy không phải ai cũng biết chuyện này, mà Lục Thạc chính là người biết rõ nhất.
Việc giấu danh tính vị hôn phu chính là tác phong của Mộc Thúy Lan, sau đó cô cảm thán không thôi.
“Ít nhất hiện tại cô ta còn có cơ hội tìm được hạnh phúc mới.” Nói xong câu này, Lục Thạc cảm thấy như mình vừa lỡ lời.
“Cô biết Mộc tiểu thư? Cũng chưa từng nghe nói Lục gia cùng Mộc gia có quan hệ nha?” Hào tổng cảm thấy nghi hoặc.
“Cũng không gọi là quen biết quá thân, chỉ là biết nhau mà thôi.” Lục Thạc nhìn gia chủ Mộc gia rồi đáp.
Hào Danh Đạt nhìn một màn này cảm thán vô cùng, dù gì thì Mộc tiểu thư này vô cùng kín tiếng.
Hoàng Đàn lúc này đứng gần đó cũng mỉm cười nhẹ, chuyện Mộc Thúy Lan từng là vợ sắp cưới của Dung Vị thì hắn ta cũng biết, hắn cũng biết rõ Lục Thạc là vợ của Hồ Cửu.
Chỉ là tên Hồ Cửu kia giờ lại là kẻ vô dụng, không khác gì đồ ăn bám, chỉ có một việc hắn làm được là quay về quấy rối Lục gia, làm cho Lục Thạc theo hắn.
Nhìn bộ dạng kia của Lục Thạc, hắn cảm nhận được Lục Thạc có bao nhiêu bất mãn với người chồng này.
Lòng hắn dâng lên cảm giác muốn cướp đoạt thứ gì đó.
“Lục tiểu thư đừng cảm thán, cô cũng không thua kém Mộc tiểu thư kia.
Chỉ là cô có dám tìm hạnh phúc hay không thôi.” Hoàng Đàn ẩn ý nói.
Lục Thạc hơi giật mình, nhích người qua bên Hào Danh Đạt, cảm thấy không mấy thiện cảm với người này.
“Hiện tại tôi rất hạnh phúc, có gì không ổn?” Lục Thạc cứng miệng nói.
Dù lòng bất mãn là thật nhưng cô cũng không định vạch áo cho người xem lưng.
Hồ Cửu có như thế nào hiện tại vẫn là chồng của cô, anh xấu hổ thì cô cũng không tốt đẹp gì.
“Mong là Lục tiểu thư cũng nghĩ vậy.” Hoàng Đàn cười ẩn ý nhìn cô..
Chương58: Nợ Cũ Tính Đủ Một Lần
Lục Thạc cũng không muốn đôi co, cô cảm thấy người này luôn nhằm vào cô, càng nói sẽ càng đi xa.
Chưa kể hành động Hào Danh Đạt trong mắt cô lại vô tình ghi điểm.
“Hôm nay, Mộc gia chúng tôi sẽ đấu giá một món đồ, tất cả số tiền thu được sẽ ngay lập tức chuyển vào quỹ từ thiện của bệnh viện Nhân Đạo.”
Mộc Thúy Lan bước lên khán đài, váy trắng ôm body xẻ lên đùi, tóc xoăn xõa một bên vô cùng gợi cảm.
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cùng khí chất kia khiến mọi người phải xuýt xoa.
Sau lời nói của Mộc Thúy Lan, thì nhạc nổi lên, một đoàn người cả nam và nữ cùng đem vào một bộ trang sức quý giá.
“Đây chính là bộ nữ trang được làm từ huyết ngọc trăm năm.
Cũng là loại ngọc vô cùng quý giá, hiện nay rất hiếm có.
Rất may mắn Mộc gia chúng tôi đã phát hiện được mỏ huyết ngọc này, đồng thời cũng đang trong tiến trình hoàn thành giấy phép khai thác.”
Mộc Thúy Lan nói đến đây thì dừng một chút, nhìn một lượt phản ứng mọi người.
Quả thực nghe đến huyết ngọc trăm năm, mọi người ai đấy cũng mắt chữ o mồm chữ a mà nhìn lên phía trên.
“Gì cơ? Huyết Ngọc? Còn là trăm năm?”
“Không.
Ông nghe đi, Mộc gia vậy mà có được mỏ khai thác huyết ngọc.”
“Đúng vậy, còn là hoàn tất thủ tục hợp pháp để khai thác.”
“Mộc gia là muốn trở mình rồi.”
Huyết Ngọc kia chính là đồ quý giá vô cùng, đừng nói về giá trị hiện kim, mà trong giới kinh doanh, đến giới sưu tầm ngọc không ai không biết giá trị phong thủy cùng nhiều giá trị vô hình khác của huyết ngọc.
Tuy nói tuổi của huyết ngọc ở độ một trăm năm thì vẫn chưa là quý giá nhất, nhưng có cả một mỏ khai thác huyết ngọc thì có thể nói Mộc gia chỉ cần từ đó mà kiếm tiền thôi.
Mọi người xì xào bàn tán càng sôi nổi, thông tin kia vô cùng chấn động.
truyện tiên hiệp hay
Người đứng đầu Lâm gia là Lâm Thái Thành cảm thán không thôi.
“Mộc gia phen này lên như diều gặp gió rồi.”
“Cha, vậy chúng ta cũng nên tạo quan hệ tốt với họ.” Lâm Kỳ An đừng cạnh cha mình cũng nhìn thấy rõ nét mặt của ông.
“E là tốn chút công sức.” Lâm Thái Thành tỏ ra tiếc nuối.
Vừa lúc này Mộc Thúy Lan đã tiếp tục liên tiếng.
“Đây chính là một bộ chuỗi hạt 108 hạt, cùng hoa tai, quả cầu như ý, đều là từ Huyết Ngọc tinh khiết nhất tạo thành.
Người có thể sở hữu bộ Huyết Ngọc này đừng nói là giá trị liên thành, mà ai cũng biết Huyết Ngọc có giá trị phong thủy như thế nào rồi.”
Vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta càng làm cho mọi người phía dưới trầm trồ về bộ Huyết Ngọc kia.
“Chúng ta bắt đầu, giá khởi điểm của bộ Huyết Ngọc này là năm trăm triệu.
Một cái giá không quá cao.”
Mộc Thúy Lan lên tiếng tiếp tục.
“Hôm nay là Mộc tiểu thư đích thân hô giá nha.”
“Tất nhiên là khác mọi năm rồi, nhìn đồ đấu giá cũng rõ mà.”
Những gia tộc nhỏ bé hoặc doanh nhân làm ăn cũng trầm trồ không thôi, tuy nói họ có tiền nhưng họ lại không đủ lực.
Tham gia góp vui tạo chút quan hệ thì được, họ cũng không dám mua những loại đồ từ thiện này, càng kéo chú ý càng làm bản thân mất nhiều hơn được.
Họ chỉ là hàng có tiền, cũng không phải gia tộc gì đó, nên họ cũng không dám chen chân.
Chỉ là tới góp vui tạo quan hệ.
“Tôi ra giá năm trăm năm mươi triệu.” Lâm Thái Thành lên tiếng.
Dù sao Lâm gia cũng là một trong những gia tộc lớn, chỉ là so với bề thế hiện tại của Mộc gia thì thua kém một chút.
Bỏ chút tiền tạo quan hệ cũng không phải là chuyện cần suy nghĩ nhiều.
Lâm Kỳ An thấy cha bắt đầu ra giá thì hơi nhíu mày.
“Cha à, liệu đấu giá thành sao?” Lâm Kỳ An cảm thấy khó mà có được.
Gia tộc xung quanh không ít, tiền là thứ họ không thiếu, để có được cũng vô cùng khó khăn.
“Con trai, nhìn cho kỹ, được hay không đó không phải là vấn đề, mà vấn đề ở chỗ chúng ta có tham gia đấu giá.” Lâm Thái Thành cười nói thoải mái.
“Bảy trăm triệu.” Hào Danh Đạt lúc này lên tiếng.
Mọi người xôn xao, dù Hào tổng kia có nổi danh tài giỏi thế nào nhưng thực sự bản thân anh ta không có gia thế.
Cũng chỉ xếp ở hàng thứ ba hay thứ tư mà thôi, lại có thể ra cái giá nhảy vọt như vậy sao?
“Hào tổng này là muốn chết sao?”
“Ai da, người ta là nhân tài hiếm có, ai biết được chứ.”
Thật ra Hào Danh Đạt cũng không muốn nha, chỉ là nhận được chỉ thị qua điện thoại.
Hữu Thủ nhắn cho anh bằng mọi giá lấy được bộ Huyết Ngọc kia, còn là giá càng cao càng tốt.
Anh cũng hết cách, dù sao cũng là tiền của ông chủ, hậu quả lại có ông chủ sau lưng gánh vác.
“Chín trăm triệu.” Lâm Thái Thành theo giá.
Giá của bộ Huyết Ngọc này lại càng được đẩy lên cao hơn, mà là nhảy gấp đôi.
chuyện này quá mức phi lý.
“Nhìn xem Lâm gia người ta kìa.”
Nghị luận lại nổi lên.
“Một tỷ.” Giọng một người đàn ông vang lên.
“Đó là Dương Minh Thành, Phó chủ tịch thành phố.”
“Ngài ấy cũng tới đây ư? Mộc gia thật có mặt mũi.”
Dương Minh Thành vừa đến đã mỉm cười nhìn Mộc Thúy Lan đứng phía trên khán đài, vừa hô giá vừa tiến lại gần khán đài.
“Hai tỷ.” Hào Danh Đạt lại tiếp tục gọi giá.
Mọi người như nổ tung, Hào tổng kia tính là gì chứ? Sao lại hô giá không theo quy luật.
Dù cho bọn họ không ai là người thiếu tiền, nhưng hô giá theo cấp số nhân là lần đầu họ thấy.
Dương Minh Thành nghe mức giá kia thì hơi khựng lại nhìn về hướng người gọi giá.
Hắn ta tiến thoái lưỡng nan, nếu kêu giá theo quy tắc bình thường thì quá mất mặt, nếu gọi theo cấp số nhân thì bộ đồ trang sức kia lại đội giá lên trời rồi.
“Ba tỷ.”
Những dù có thế nào hắn cũng phải hét giá cao hơn, tiền này cũng không phải là của hắn..
Chương59: Cô Ta Không Xứng
Cách hô giá này làm cho mọi người hơi có chút không kịp thích ứng.
Lâm Thái Thành bên này cũng muốn chen chân gọi giá, nhưng quả thực kêu giá như thế này chẳng khác nào vung tiền qua cửa sổ cả.
“Cha, chúng ta không tiếp tục sao?’ Lâm Kỳ An giục cha mình.
“Chúng ta không thiếu vài tỷ kia, nhưng nếu đi theo thì rất khó rút chân, huống hồ nếu cứ tăng tiền thì giá trị vượt quá mặt hàng.
Quan hệ cũng không nhất thiết là tiêu tiền vô ích.”
Lâm Thái Thành giải thích với Lâm Kỳ An.
“Năm tỷ.” Hoàng Đàn lúc này mở miệng hô giá.
Cả khán phòng đều tập trung nhìn vào Hoàng Đàn, không một lời nói nào, kia là Hoàng tổng, không ai rõ chống lưng của hắn ta.
Nhưng chỉ biết hắn là người không nên động vào.
Nhìn thấy người hô giá là Hoàng Đàn thì Dương Minh Thành nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Đàn chỉ làm một động tác nâng ly nhìn lại.
“Sau tỷ.” Hào Đanh Đạt vẫn kiên trì hô giá tiếp theo.
Đứng bên cạnh, Lục Thạc cảm thấy Hào tổng sắp điên rồi, sao lại bỏ vài tỷ chỉ mua một bộ Huyết Ngọc chứ.
Huống hồ họ đến chỉ để kết giao chứ không phải tiêu tiền nha.
“Hào tổng, quá rồi… không nên…” Lục Thạc kéo tay Hào Danh Đạt muốn khuyên.
“Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì.” Hào Danh Đạt chỉ bỏ lại một câu rồi tiếp tục tập trung.
Đây là thói quen của anh ta, làm gì đó sẽ tập trung cao độ để đạt hiệu quả tốt nhất.
Nhìn bộ dạng này của Hào Danh Đạt, Lục Thạc cũng không khuyên nhủ gì thêm, cô biết anh ta có chủ kiến cũng khó mà đổi được.
“Bảy tỷ.” Hoàng Đàn vẫn bình thản ra giá.
Dương Minh Thành nhìn qua hướng này cảm thấy Hoàng Đàn quá tùy ý, cũng không hiểu rõ dụng ý của hắn ta.
“Tám tỷ.” Dương Minh Thành tìm một chỗ ngồi xuống trước, sau đó lại hô giá.
Hắn lấy điện thoại nhắn tin đến Hoàng Đàn hỏi có chuyện gì.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một tin nhắn icon mặt cười kèm theo dòng chữ ‘đồ đẹp tặng giai nhân, tôi có giai nhân của tôi.’
Nhìn dòng tin nhắn kia, Dương Minh Thành thấy tên này quá mức biến thái rồi, chẳng phải lúc trước còn giam cầm một tiểu mỹ nhân sao?
Bao năm còn không chạm vào người ta, tiểu mỹ nhân vừa đi thì có một giai nhân khác sao?
“Mười tỷ.” Hào Danh Đạt vẫn tiếp tục gọi giá.
Mọi người nhìn anh ta cảm thấy dáng vẻ kia khá thoải mái, không có sự đắc ý cùng ngạo mạn nào.
Dáng vẻ này làm cho họ tin Hào tổng là đang muốn chơi trội để lấy tiếng.
Mà Mộc Thúy Lan nghe số tiền đã quá cao thì trong lòng hơi lo lắng, nếu bộ huyết ngọc này rơi vào tay kẻ như Hào Danh Đạt thì mặt mũi gia tộc lớn bọn họ để đâu chứ?
“Mười một tỷ.” Dương Minh Thành vẫn theo đuổi mức giá này.
Phía trên khán đài Mộc Thúy Lan cười tươi rạng rỡ nhìn Dương Minh Thành, ánh mắt kia có bao nhiêu tình là có bấy nhiêu tình.
Cô ta nhanh chóng lên tiếng: “Tôi cũng không ngờ giá trị của bộ Huyết Ngọc này lại lên cao như vậy.
Dù hôm nay bộ Huyết Ngọc này thuộc về ai, thì Mộc Thúy Lan tôi cũng chân thành cảm ơn mọi người.”
Mộc Thúy Lan nhã nhặn cúi đầu như cảm ơn, cử chỉ vô cùng tao nhã, lại gợi lên nét đẹp của cô ấy.
“Hai mươi tỷ.” Một giọng nói trầm mang theo hơi thở bá đạo.
Mọi người đều tìm kiếm ai là chủ nhân của giọng nói kia.
“Hắn ta là ai?”
“Rất lạ, trước giờ chưa thấy.
Sao lại ăn mặc thế kia?”
Ai ai cũng bàn tán về người đang từ cửa đi vào trong sảnh, chỉ có Dương Minh Thành nhìn ra kia là ai.
“Hồ Cửu…” Hắn ta hơi giật mình.
Lục Thạc lúc này cũng nhìn ra phía phát ra giọng nói quen thuộc, trong lòng cô cầu mong đó đừng là Hồ Cửu.
Nhưng sự thật lại làm cô thất vọng rồi, Hồ Cửu với bộ đồ bụi bặm đi thẳng vào hội trường chính.
“Chính là anh Hồ chồng cô.” Hào tổng sáng mắt lên, vẻ mặt vui vẻ khi nhìn thấy Hồ Cửu.
Hoàng Đàn ngồi bên cạnh cũng đã quan sát hết mọi thứ, thì ra người mà Dương Minh Thành luôn cảm thấy thua kém là đây.
Dáng vẻ kia có chút sát thương nào sao?
Mộc Thúy Lan nhìn thấy Hồ Cửu hơi chột dạ, nhưng nhìn dáng vẻ kia thì lại trở nên khinh thường.
“Ồ, anh chắc có đủ tiền sao?” Mộc Thúy Lan sắc bén hỏi.
“Hai mươi tỷ tiền mặt.” Hồ Cửu nhấn mạnh.
Một câu này là cả sảnh oanh động, dù là giàu có cỡ nào cũng không thể huy động tiền mặt nhanh chóng nhiều như thế, họ đa số dùng séc hoặc ủy nhiệm chi.
Làm gì có chuyện chồng tiền mặt chứ? Huống hồ đây là số tiền lớn.
“Anh cũng quá mức tự cao, tôi có nên yêu cầu anh nộp trước tiền đảm bảo không?” Mộc Thúy Lan không cho Hồ Cửu cơ hội nói gì đó gây bất lợi cho cô ta.
“Ồ, vậy thì ai cũng nên phải nộp chứ nhỉ.” Hồ Cửu không yếu thế.
“Còn có, tôi nghe nói hôm nay là thông báo đính hôn của cô cùng Dung Vị, tôi đến chúc mừng, muốn đấu giá món này tặng vợ chồng bạn thân.
Có gì không đúng?” Hồ Cửu lại tiếp lời.
Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành đen mặt, bọn họ là muốn hôm nay công bố hôn sự, ai ngờ lại bị Hồ Cửu đến phá đám.
“Hừ, anh nói nhăng cuội gì đó.
Hôn phu của tôi từ khi nào lại trở thành tên tù tội kia chứ?” Cô ta khinh miệt nói.
“Hồ Cửu, nhiều năm trước cậu phong quang vô hạn, giờ lại thảm hại như thế kia.
Kích động quá mức não có vấn đề chăng?” Mộc Lãng lên tiếng chữa cháy.
Mọi việc đều đổ cho Hồ Cửu nói bậy bạ, nếu như chuyện Mộc Thúy Lan là hôn thê của Dung Vị lộ ra ngoài thì tai tiếng vô cùng..
Chương60: Phơi Bày
Hồ Cửu nhìn hai người họ Mộc kia, cảm thấy vô cùng kinh tởm biết bao.
Lúc Dung Vị còn phong quang chính họ tự chủ động tìm đến cậu ấy, hứa hẹn bao nhiêu.
Giờ thì sao chứ?
Vội phủi sạch cho quan hệ với Dung Vị.
“Vậy xem ra tôi nhầm sao?” Hồ Cửu muốn xem bọn họ lươn lẹo tới khi nào.
Mộc Lãng từ trên bước xuống gần Hồ Cửu, ghé sát Hồ Cửu đe dọa.
“Mày khôn hồn thì biến đi.
Ít nhất giờ tao có thể cho mày chút tiền.”
Ông ta cho rằng Hồ Cửu hiện tại chỉ là muốn đến gây sự, cuối cùng là vì tiền mà thôi.
Dung Vị lúc trước bao nhiêu tiềm năng, ông ta nhìn thấy hết, chỉ là trách cậu ta quá xui xẻo bị người hãm hại mà phải rớt đài.
Ai trong thành phố Gia này không biết bọn họ hãm hại chứa? Chỉ là biết thì sao chứ? Hai người họ cũng đã không còn trở mình được.
Hồ Cửu nhích người qua Mộc Lãng.
“Hai mươi tỷ là hai mươi tỷ.
Nếu không ai đấu giá thì theo quy tắc món đồ kia là của tôi.”
Mọi người xung quanh cảm thấy Hồ Cửu là đang kiếm chuyện với Mộc gia.
“Anh nên biết điều một chút.
Hai mươi tỷ không phải chuyện anh có thể làm.” Mộc Thúy Lan tỏ ra tốt bụng nhắc nhở.
Nghe vậy, Hồ Cửu đi thẳng lên khán đài, Mộc Lãng sợ anh làm liều nhanh chóng gọi bảo vệ.
“Bảo vệ đâu? Chết đâu rồi.
Lôi nó ra.” Mộc Lãng gào lên.
Một đám bảo vệ mặc đồ đen chạy vào vây kín khán đài, một tốp khác lại vây lấy Hồ Cửu.
“Tôi nhắc lại.
Quy tắc đấu giá tôi thực hiện đủ.
Các người nếu ra tay trước thì đừng trách tôi.” Hồ Cửu vừa nói xong thì nhíu mày chặt lại.
Anh nhìn thấy Lục Thạc, cảnh tượng máu me này anh không muốn cô thấy.
“Hay là… thử xem tôi có đủ hai mươi tỷ không hãy động tay chứ? Mộc gia vô lý vậy sao?” Hồ Cửu chợt đổi lời.
Anh không muốn Lục Thạc thấy anh đánh nhau, anh nhớ nhiều năm trước từng hứa với cô sẽ không gây sự với ai trước mặt cô.
“Sao? Sợ? Cần nhiều lời với mày sao? Một thằng con rể ăn bám vợ, lấy đâu ra hai mươi tỷ?” Mộc Lãng gằn giọng hỏi.
“Tôi có thể bảo lãnh cho anh Hồ.
Hay ông Mộc muốn tôi chồng đủ hai mươi tỷ rồi mới thôi?” Hào Danh Đạt đứng lên nói.
Mọi người lại càng cảm thấy khó hiểu, Hào tổng sao lại có thể bênh vực Hồ Cửu chứ.
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh là Lục Thạc, mọi người dường như hiểu sai gì đó.
Họ nghĩ có lẽ vì Hào tổng để ý đến Lục Thạc mà đứng ra giúp Hồ Cửu, đây cũng quá cẩu huyết rồi.
Lục Thạc lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu với ánh mắt soi mói của mọi người, nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.
Hồ Cửu nhìn thấy vợ mình chạy đi cũng rất muốn đuổi theo, nhưng anh còn chuyện phải làm.
Anh không thể cứ thế bỏ mặc.
Nghĩ vậy, anh quay sang Hào Danh Đạt gật đầu tỏ ý cảm ơn, Hào tổng cũng là người thông mình.
Hiểu ý Hồ Cửu muốn anh đi theo bảo vệ Lục Thạc cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Lòng anh ta vô cùng dậy sóng, anh ta thực sự không muốn nhận cái nhiệm vụ đi dỗ phụ nữ nha, thự sự muốn ở lại xem tới cuối cùng nha.
“Hào tổng đi rồi, mày lấy đâu hai mươi tỷ chứ.
À, hay mày bán vợ… nhìn một chút thì vị Lục tiểu thư kia…”
“Chát”
Mộc Lãng còn chưa nói hết câu đã bị Hồ Cửu dùng một tốc độ kinh hồn tát lệch mặt.
“Mày… mày…” Mộc Lãng đau dớn ôm mặt, ông ta không ngờ Hồ Cửu dám làm thế với ông ta.
Dương Minh Thành lúc này không nhìn được nữa mà đứng dậy can ngăn.
“Hồ Cửu, dù gì bác Mộc đây cũng là người lớn, cậu ra tay đánh người là không nên.” Hắn ta hợp tình hợp lý giải thích.
“Ồ, vậy xin hỏi Phó chủ tịch Dương, nhục mạ vợ người khác thì được sao?” Hồ Cửu nhíu mày, khí thế áp bức Dương Minh Thành phải lùi lại vài bước.
Hồ Cửu lúc này cũng không còn giữ thái độ hòa nhã, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Mộc Thúy Lan, rất nhanh đi lên phía trên.
Đám vệ sĩ chuẩn bị xông vào đánh anh, thì bị anh đá văng từng người, tốc độ kinh hoàng, sức lực vô cùng lớn làm cho đám người bên dưới náo loạn.
Ai cũng sợ mình bị vạ lây.
Hoàng Đàn nhìn thấy động tác của Hồ Cửu thì vô cùng sững sờ.
Hắn luôn tự tin bản thân có thể xếp vào hàng nhất nhì của thành phố Gia.
Nhưng nay lại thấy một kẻ mạnh như vậy, xem ra đây là đối thủ đáng gờm của hắn trong tương lai rồi.
“Hồ Cửu, anh muốn gì?” Mộc Thúy Lan thấy anh sắp tới gần thì vô cùng sợ hãi.
Dương Minh Thành nhìn Hoàng Đàn, muốn hắn giúp đỡ, Hoàng Đàn cũng muốn thử sức một chút với người kia, cũng không từ chối Dương Minh Thành.
Vừa ra hiệu xong, Dương Minh Thành vội chạy lên chắn trước Mộc Thúy Lan, vẻ mặt như anh hùng cứu mỹ nhân.
“Không được động vào Mộc tiểu thư.
Cậu đừng quá đáng.” Hắn ta thuận tình hợp lý mà nói.
“À, tôi lại quên, không phải vị hôn phu hôm nay Mộc tiểu thư muốn giới thiệu là Phó chủ tịch Dương sao? Cho nên, Dung Vị gọi là vị hôn phu cũ nhỉ?” Từng câu từng chữ của Hồ Cửu như châm chọc hai người.
“Cậu thanh niên này, dù là gì cũng là chuyện của họ, cậu tới phá đám là không được rồi.” Hoàng Đàn chậm rãi đi tới.
Hồ Cửu nhìn thấy Hoàng Đàn, cảm thấy hôm nay có vẻ tốt, có thể trả thù cho bản thân, cho Dung Vị.
Còn có thể thu lại Trấn Hồn tụ được rồi..
Thanh Ngũ cùng Lý Huy nhìn nhau, cảm thấy chuyện đi theo một người như vị Chiến thần này cũng không thiệt thòi gì.
Chỉ là Lý Huy cảm thấy bản thân nếu đi con đường kia thì chả khác nào Lão Thương cùng Lão Trư, ông ta có chút không cam lòng.
“Chiến thần… vậy tôi sẽ khác gì bọn người Lão Thương?” Lý Huy cũng không còn gì để mất, mạnh dạn hỏi.
“Ông nghĩ bọn họ đáng được gọi là gì? Tôi muốn là thâu tóm tất cả, quyền lực có thể gây áp lực đến Ban Chính trị, chứ không phải là một đám lâu la.” Hồ Cửu nhìn Lý Huy có chút thất vọng.
Lão Lý một thân khí phách khi trước dường như bị lợi lạc mài mòn mọi thứ, có khi nào lại sợ trước sợ sau vậy chứ?
Thanh Ngũ cảm giác như mình được sống lại như lúc ban đầu vào quân ngũ.
“Chiến thần, Thanh Ngũ tôi nguyện theo ngài, từ đây một lòng, tuy ngài sai khiến.”
Anh ta quỳ một chân thể hiện lòng thành kính.
Nhìn biểu hiện này Lý Huy cũng như được lan tỏa động lực.
“Có sợ không?” Hồ Cửu cười cười hỏi.
“Không.” Thanh Ngũ dứt khoát nói.
“Nguy hiểm trùng trùng, có thể bán mạng, cậu chấp nhận chứ?” Hồ Cửu tiếp tục hỏi.
“Từ khi Thanh Ngũ tôi trở thành quân nhân thì không còn cái gọi là sợ chết.
Chỉ là có lẽ tôi đã bị đầu độc bởi những thói hư xấu kia.
Ngài đã cho tôi cơ hội, tôi nguyện tận lực vì ngài.”
Thanh Ngũ đây là thật tâm mà nói.
Danh xưng Chiến thần vang dội khắp nơi, là hình tượng cho các quan nhân noi theo, cũng xem là tượng đài bất diệt trong lòng họ.
Nay vị Chiến thần ấy trước mặt anh ta, muốn anh ta theo ngài xây dựng một đế chế riêng, anh ta không có lý do từ chối.
Lý Huy cảm nhận được ở người đàn ông trẻ tuổi này có một sự tin tưởng lạ thường, ông ta vô thức gật đầu quỳ theo thể hiện sự đồng ý.
“Hữu Thủ, thu xếp cho họ đi.” Hồ Cửu nhanh chóng đi ra ngoài.
“Chiến thần, Túc Trì chưa nói gì…” Hữu Thủ hơi ái ngại nhìn Túc Trì.
“Từ đầu cậu ta đã là người của tôi.” Hồ Cửu cũng không quay đầu lại.
Túc Trì mỉm cười nhìn Hữu Thủ tỏ vẻ anh ta quá ngu ngốc khi hỏi câu kia.
“Cậu cười gì chứ.” Hữu Thủ hơi thẹn, đẩy vai Túc Trì một cái.
“Các người sẽ được sắp xếp một thân phận mới, lực lượng thế lực cũng đã có sẵn.
Các người chỉ làm theo lệnh là được, sau đó… Hữu Thủ sẽ là người trực tiếp chịu trách nhiệm với các người.”
Túc Trì nghiêm giọng nói với Thanh Ngũ cùng Lý Huy.
Bên này, Túc Trì cùng Hữu Thủ nhanh chóng xử lý mọi việc.
Thì ở bên trong khách sạn Bạch Ngọc, nơi đang diễn ra buổi tiệc từ thiện do gia tộc Mộc gia tổ chức.
Thật ra từ nhiều năm trước, hàng năm Mộc gia đều tổ chức buổi tiệc này, dòng tiền này sẽ được gửi tới cho các trại trẻ mồ côi, xem như là khuếch trương tên tuổi của Mộc gia.
Lục Thạc cũng đã đến từ lúc mở tiệc, cô diện một bộ váy đen đơn giản ôm sát body, xẻ tà hơi cao, tóc uốn gợn xõa một bên.
Cảm giác thanh lịch không thiếu đi sự quyến rũ.
“Hào tổng, anh không nói hôm nay các gia tộc lớn cũng đến.
Tôi nghĩ sẽ như mọi khi?”
Lục Thạc thì thầm hỏi Hào Danh Đạt.
“Cô quá bận rồi, cô không nhớ tin tức nhiều ngày trước tiểu thư Mộc gia hôm nay sẽ tuyên bố kết hôn vớ vị hôn phu bí ẩn, đến giờ mọi người còn đồn đại không rõ vị hôn phu kia là công tử nhà nào.”
Hào Danh Đạt nhanh chóng nói tóm tắt tin tức mấy ngày qua.
Quả thật Lục Thạc quá tận tâm vì công việc, cũng không để ý đến tin tức này.
Nhắc đến tiểu thư Mộc gia, trong đầu Lục Thạc bỗng hiện lên một cái tên là Mộc Thúy Lan.
“Không phải là… Mộc Thúy Lan đó chứ?” Lục Thạc cũng ngờ ngợ hỏi.
“Mộc gia còn vị tiểu thư khác sao?” Hào Danh Đạt nhìn gương mặt của Lục Thạc có chút khó hiểu.
ngôn tình tổng tài
“Có gì sao?” Hào Danh Đạt quan tâm hỏi.
“Không có gì.” Lục Thạc cũng không tiện nói.
Nhớ năm đó cô có qua lại vài lần với Mộc Thúy Lan, cũng vì cô ta là vị hôn thê của Dung Vị.
Chỉ là Dung Vị còn ở tù, hôn ước kia cứ thế lỡ mất.
Lục Thạc có chút tiếc cho Dung Vị.
“Vị tiểu thư này, rất tình cờ nha.” Hoàng Đàn bỗng nhiên lên tiếng ngay cạnh Lục Thạc.
Cô hơi giật mình ngoái nhìn lại, chính là gã đàn ông hàng xóm khi trước.
“Chào anh, thật trùng hợp.” Lục Thạc lịch sự đáp.
“Có phải tôi nên gọi là… Lục tổng.” Hoàng Đàn nhìn Lục Thạc có chút thâm ý khác.
Sau hôm đó, Hoàng Đàn cẩn thận điều tra tất cả người trong khu biệt thự, mà thân phận Lục Thạc cùng chức vị cô đang có, kể cả năng lực của cô cũng gay được ấn tượng với Hoàng Đàn.
Nếu Bạch Thố mang lại cho hắn cảm giác thỏa mãn sự chiếm hữu thì Lục Thạc này lại làm cho hắn thấy muốn chinh phục.
Dù sao Lục Thạc vừa xinh đẹp lại có năng lực, đối với hắn luôn xa cách lại có chút phòng bị.
Phải biết Hoàng Đàn hắn dù là ở đâu cũng có phụ nữ bám theo, dù người kia có là nữ vương lạnh lùng cũng bị hắn làm tan chảy.
Ngay cả Bạch Thố khi trước chưa bị giam cầm cũng thiếu chút sà vào lòng hắn nha.
Cảm giác chinh phục trong hắn trổi dậy.
“Không dám, anh cứ gọi bình thường là được rồi.” Lục Thạc thực sự cảm thấy người này có gì đó làm cô muốn tránh xa.
“Chào anh, tôi là Hào Danh Đạt rất vui được gặp anh.” Hào tổng cảm nhận được Lục Thạc không muốn nói chuyện với người kia, anh ta đưa tay cắt ngang Hoàng Đàn.
“Hào tổng đúng không, đúng là gặp mặt lại càng vinh hạnh hơn.” Hoàng Đàn cũng không để Hào Danh Đạt vào mắt.
Chỉ là một tập đoàn Sunny nho nhỏ, không vừa mắt hắn ta.
- ----------
2 ngày qua có chút cảm sốt, chậm chạp một chút.
Thông cảm cho tác giả nha nha...
Hứa sẽ bù thêm...
Đừng ai trù tui covid nha tui xỉu ngang mất.
Chương57: Hôn Phu Bí Ẩn
Hào Danh Đạt cảm nhận được sự nguy hiểm trên người Hoàng Đàn, cùng là đàn ông với nhau, ánh mắt kia của Hoàng Đàn chính là đánh giá cùng chiếm hữu.
“Tôi vẫn chưa được hân hạnh biết phương danh của anh.” Hào Danh Đạt cố ý chắn ngang tầm mắt Hoàng Đàn.
“Hoàng Đàn.” Hắn ta ngắn gọn đáp, cũng tỏ thái độ không coi trọng Hào tổng.
“Hận hạnh.
Thì ra là Hoàng tổng.” Hào Danh Đạt cũng cảm thán không thôi.
Hoàng tổng này vô cùng nổi tiếng nha, các khu dự án biệt thự cao cấp đều vào tay hắn ta.
Còn cả mối quan hệ xung quanh hắn chỉ toàn giới chính trị gia, lại có người đồn Hoàng tổng này có năng lực phi thường.
Phải nói ở thành phố Gia này, không ai không biết đến danh Hoàng tổng, có thể xem như Hoàng tổng này như rồng trong loài người.
“Lục tổng xem có nể mặt tôi, cùng ngồi với tôi chứ?” Hoàng Đàn bỏ qua Hào Danh Đạt mà nói chuyện với Lục Thạc.
“Tôi hôm nay đi cùng Hào tổng.” Lục Thạc từ chối khéo Hoàng Đàn.
Cô không có cảm giác an toàn với người đàn ông này, đều nói phụ nữ có giác quan thứ sáu quả không sai nha.
“Vậy tôi nên chờ thì hơn.” Hoàng Đàn cũng không ép sát quá mức.
Truyện Đam Mỹ
Hắn ta cũng hiểu nếu mới quen biết mà quá nhiệt tình cũng là một chuyện không tốt, làm cho đối phương sợ hãi.
“Chào các vị, chúng tôi rất vinh hạnh khi các vị đến dự buổi tiệc từ thiện của Mộc gia chúng tôi.”
Giọng nói của người đàn ông trên khán đài thu hút mọi người.
Người nói chính là Mộc Lãng, gia chủ Mộc gia cũng là cha của Mộc Thúy Lan.
Mọi người có mặt ở đây nếu không là hào môn thế gia cũng là người có địa vị xã hội.
Họ chủ yếu là tò mò về vị hôn phu của Mộc Thúy Lan, vì trước giờ chưa từng nghe nói Mộc tiểu thư có thông tin yêu đương qua lại với ai cả.
“Nghe đồn người kia có vẻ là người có địa vị, nếu không làm sao mà Mộc gia những năm gần đây có thể lên như diều gặp gió được chứ.”
“Thật sự quá bí ẩn, có lẽ người kia có thân phận đặc biệt.”
“Còn phải nói sao? Mộc gia kia thế lực thế nào chứ? Còn có Mộc tiểu thư xinh đẹp nức tiếng.”
Mọi người ở đây đều bàn tán về vị hôn phu của Mộc Thúy Lan, nhưng không ai biết người kia thân phận gì, tất cả chỉ là phỏng đoán.
Nhìn vào sự phát triển của Mộc gia mấy năm qua cũng đủ thấy Mộc gia là có quý nhân phù trợ.
“Tất cả tiền từ thiện hôm nay sẽ là quyên góp cho bệnh viện Nhân Đạo, cũng xem như là chút đóng góp cho xã hội.”
Mộc Lãng dáng vẻ tự hào, da mặt hồng hào, nhìn thôi cũng biết gần đầy sống khá tốt rồi.
Ông ta cười tít mắt, đây chính là lúc ông ta tự hào nhất, đắc ý nhất.
Mộc gia ông ta về sau đừng nói là gia tộc đứng đầu thành phố Gia, còn có thể phát triển lên thành đại gia tộc cũng nên.
“Đồng thời, hôm nay cũng là dịp chúng tôi chính thức tuyên bố chuyện đính hôn của con gái tôi là Mộc Thúy Lan.”
Vừa nghe đến đây thì không khí ngày càng sôi nổi hơn.
Phải nói là ai cũng muốn biết vị hôn phu của Mộc tiểu thư là ai.
“Vị Mộc tiểu thư này khá thú vị.
Không biết hôn phu cô ấy là ai nhỉ?” Hào tổng cảm thán.
Dù gì Mộc gia cũng là gia tộc lớn, mấy năm gần đây lại lên như diều gặp gió, quả thực khiến cho nhà nhà ngưỡng mộ.
“Cô ấy từng có một vị hôn phu.” Lục Thạc chợt lên tiếng.
Lục Thạc cũng biết rõ hôn phu của Mộc Thúy Lan kia chính là Dung Vị, bạn thân của Hồ Cửu.
Chỉ lúc đó bọn họ chậm hơn cô, còn chưa kịp công bố đã bị đứt giữa đường.
Vì vậy không phải ai cũng biết chuyện này, mà Lục Thạc chính là người biết rõ nhất.
Việc giấu danh tính vị hôn phu chính là tác phong của Mộc Thúy Lan, sau đó cô cảm thán không thôi.
“Ít nhất hiện tại cô ta còn có cơ hội tìm được hạnh phúc mới.” Nói xong câu này, Lục Thạc cảm thấy như mình vừa lỡ lời.
“Cô biết Mộc tiểu thư? Cũng chưa từng nghe nói Lục gia cùng Mộc gia có quan hệ nha?” Hào tổng cảm thấy nghi hoặc.
“Cũng không gọi là quen biết quá thân, chỉ là biết nhau mà thôi.” Lục Thạc nhìn gia chủ Mộc gia rồi đáp.
Hào Danh Đạt nhìn một màn này cảm thán vô cùng, dù gì thì Mộc tiểu thư này vô cùng kín tiếng.
Hoàng Đàn lúc này đứng gần đó cũng mỉm cười nhẹ, chuyện Mộc Thúy Lan từng là vợ sắp cưới của Dung Vị thì hắn ta cũng biết, hắn cũng biết rõ Lục Thạc là vợ của Hồ Cửu.
Chỉ là tên Hồ Cửu kia giờ lại là kẻ vô dụng, không khác gì đồ ăn bám, chỉ có một việc hắn làm được là quay về quấy rối Lục gia, làm cho Lục Thạc theo hắn.
Nhìn bộ dạng kia của Lục Thạc, hắn cảm nhận được Lục Thạc có bao nhiêu bất mãn với người chồng này.
Lòng hắn dâng lên cảm giác muốn cướp đoạt thứ gì đó.
“Lục tiểu thư đừng cảm thán, cô cũng không thua kém Mộc tiểu thư kia.
Chỉ là cô có dám tìm hạnh phúc hay không thôi.” Hoàng Đàn ẩn ý nói.
Lục Thạc hơi giật mình, nhích người qua bên Hào Danh Đạt, cảm thấy không mấy thiện cảm với người này.
“Hiện tại tôi rất hạnh phúc, có gì không ổn?” Lục Thạc cứng miệng nói.
Dù lòng bất mãn là thật nhưng cô cũng không định vạch áo cho người xem lưng.
Hồ Cửu có như thế nào hiện tại vẫn là chồng của cô, anh xấu hổ thì cô cũng không tốt đẹp gì.
“Mong là Lục tiểu thư cũng nghĩ vậy.” Hoàng Đàn cười ẩn ý nhìn cô..
Chương58: Nợ Cũ Tính Đủ Một Lần
Lục Thạc cũng không muốn đôi co, cô cảm thấy người này luôn nhằm vào cô, càng nói sẽ càng đi xa.
Chưa kể hành động Hào Danh Đạt trong mắt cô lại vô tình ghi điểm.
“Hôm nay, Mộc gia chúng tôi sẽ đấu giá một món đồ, tất cả số tiền thu được sẽ ngay lập tức chuyển vào quỹ từ thiện của bệnh viện Nhân Đạo.”
Mộc Thúy Lan bước lên khán đài, váy trắng ôm body xẻ lên đùi, tóc xoăn xõa một bên vô cùng gợi cảm.
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cùng khí chất kia khiến mọi người phải xuýt xoa.
Sau lời nói của Mộc Thúy Lan, thì nhạc nổi lên, một đoàn người cả nam và nữ cùng đem vào một bộ trang sức quý giá.
“Đây chính là bộ nữ trang được làm từ huyết ngọc trăm năm.
Cũng là loại ngọc vô cùng quý giá, hiện nay rất hiếm có.
Rất may mắn Mộc gia chúng tôi đã phát hiện được mỏ huyết ngọc này, đồng thời cũng đang trong tiến trình hoàn thành giấy phép khai thác.”
Mộc Thúy Lan nói đến đây thì dừng một chút, nhìn một lượt phản ứng mọi người.
Quả thực nghe đến huyết ngọc trăm năm, mọi người ai đấy cũng mắt chữ o mồm chữ a mà nhìn lên phía trên.
“Gì cơ? Huyết Ngọc? Còn là trăm năm?”
“Không.
Ông nghe đi, Mộc gia vậy mà có được mỏ khai thác huyết ngọc.”
“Đúng vậy, còn là hoàn tất thủ tục hợp pháp để khai thác.”
“Mộc gia là muốn trở mình rồi.”
Huyết Ngọc kia chính là đồ quý giá vô cùng, đừng nói về giá trị hiện kim, mà trong giới kinh doanh, đến giới sưu tầm ngọc không ai không biết giá trị phong thủy cùng nhiều giá trị vô hình khác của huyết ngọc.
Tuy nói tuổi của huyết ngọc ở độ một trăm năm thì vẫn chưa là quý giá nhất, nhưng có cả một mỏ khai thác huyết ngọc thì có thể nói Mộc gia chỉ cần từ đó mà kiếm tiền thôi.
Mọi người xì xào bàn tán càng sôi nổi, thông tin kia vô cùng chấn động.
truyện tiên hiệp hay
Người đứng đầu Lâm gia là Lâm Thái Thành cảm thán không thôi.
“Mộc gia phen này lên như diều gặp gió rồi.”
“Cha, vậy chúng ta cũng nên tạo quan hệ tốt với họ.” Lâm Kỳ An đừng cạnh cha mình cũng nhìn thấy rõ nét mặt của ông.
“E là tốn chút công sức.” Lâm Thái Thành tỏ ra tiếc nuối.
Vừa lúc này Mộc Thúy Lan đã tiếp tục liên tiếng.
“Đây chính là một bộ chuỗi hạt 108 hạt, cùng hoa tai, quả cầu như ý, đều là từ Huyết Ngọc tinh khiết nhất tạo thành.
Người có thể sở hữu bộ Huyết Ngọc này đừng nói là giá trị liên thành, mà ai cũng biết Huyết Ngọc có giá trị phong thủy như thế nào rồi.”
Vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta càng làm cho mọi người phía dưới trầm trồ về bộ Huyết Ngọc kia.
“Chúng ta bắt đầu, giá khởi điểm của bộ Huyết Ngọc này là năm trăm triệu.
Một cái giá không quá cao.”
Mộc Thúy Lan lên tiếng tiếp tục.
“Hôm nay là Mộc tiểu thư đích thân hô giá nha.”
“Tất nhiên là khác mọi năm rồi, nhìn đồ đấu giá cũng rõ mà.”
Những gia tộc nhỏ bé hoặc doanh nhân làm ăn cũng trầm trồ không thôi, tuy nói họ có tiền nhưng họ lại không đủ lực.
Tham gia góp vui tạo chút quan hệ thì được, họ cũng không dám mua những loại đồ từ thiện này, càng kéo chú ý càng làm bản thân mất nhiều hơn được.
Họ chỉ là hàng có tiền, cũng không phải gia tộc gì đó, nên họ cũng không dám chen chân.
Chỉ là tới góp vui tạo quan hệ.
“Tôi ra giá năm trăm năm mươi triệu.” Lâm Thái Thành lên tiếng.
Dù sao Lâm gia cũng là một trong những gia tộc lớn, chỉ là so với bề thế hiện tại của Mộc gia thì thua kém một chút.
Bỏ chút tiền tạo quan hệ cũng không phải là chuyện cần suy nghĩ nhiều.
Lâm Kỳ An thấy cha bắt đầu ra giá thì hơi nhíu mày.
“Cha à, liệu đấu giá thành sao?” Lâm Kỳ An cảm thấy khó mà có được.
Gia tộc xung quanh không ít, tiền là thứ họ không thiếu, để có được cũng vô cùng khó khăn.
“Con trai, nhìn cho kỹ, được hay không đó không phải là vấn đề, mà vấn đề ở chỗ chúng ta có tham gia đấu giá.” Lâm Thái Thành cười nói thoải mái.
“Bảy trăm triệu.” Hào Danh Đạt lúc này lên tiếng.
Mọi người xôn xao, dù Hào tổng kia có nổi danh tài giỏi thế nào nhưng thực sự bản thân anh ta không có gia thế.
Cũng chỉ xếp ở hàng thứ ba hay thứ tư mà thôi, lại có thể ra cái giá nhảy vọt như vậy sao?
“Hào tổng này là muốn chết sao?”
“Ai da, người ta là nhân tài hiếm có, ai biết được chứ.”
Thật ra Hào Danh Đạt cũng không muốn nha, chỉ là nhận được chỉ thị qua điện thoại.
Hữu Thủ nhắn cho anh bằng mọi giá lấy được bộ Huyết Ngọc kia, còn là giá càng cao càng tốt.
Anh cũng hết cách, dù sao cũng là tiền của ông chủ, hậu quả lại có ông chủ sau lưng gánh vác.
“Chín trăm triệu.” Lâm Thái Thành theo giá.
Giá của bộ Huyết Ngọc này lại càng được đẩy lên cao hơn, mà là nhảy gấp đôi.
chuyện này quá mức phi lý.
“Nhìn xem Lâm gia người ta kìa.”
Nghị luận lại nổi lên.
“Một tỷ.” Giọng một người đàn ông vang lên.
“Đó là Dương Minh Thành, Phó chủ tịch thành phố.”
“Ngài ấy cũng tới đây ư? Mộc gia thật có mặt mũi.”
Dương Minh Thành vừa đến đã mỉm cười nhìn Mộc Thúy Lan đứng phía trên khán đài, vừa hô giá vừa tiến lại gần khán đài.
“Hai tỷ.” Hào Danh Đạt lại tiếp tục gọi giá.
Mọi người như nổ tung, Hào tổng kia tính là gì chứ? Sao lại hô giá không theo quy luật.
Dù cho bọn họ không ai là người thiếu tiền, nhưng hô giá theo cấp số nhân là lần đầu họ thấy.
Dương Minh Thành nghe mức giá kia thì hơi khựng lại nhìn về hướng người gọi giá.
Hắn ta tiến thoái lưỡng nan, nếu kêu giá theo quy tắc bình thường thì quá mất mặt, nếu gọi theo cấp số nhân thì bộ đồ trang sức kia lại đội giá lên trời rồi.
“Ba tỷ.”
Những dù có thế nào hắn cũng phải hét giá cao hơn, tiền này cũng không phải là của hắn..
Chương59: Cô Ta Không Xứng
Cách hô giá này làm cho mọi người hơi có chút không kịp thích ứng.
Lâm Thái Thành bên này cũng muốn chen chân gọi giá, nhưng quả thực kêu giá như thế này chẳng khác nào vung tiền qua cửa sổ cả.
“Cha, chúng ta không tiếp tục sao?’ Lâm Kỳ An giục cha mình.
“Chúng ta không thiếu vài tỷ kia, nhưng nếu đi theo thì rất khó rút chân, huống hồ nếu cứ tăng tiền thì giá trị vượt quá mặt hàng.
Quan hệ cũng không nhất thiết là tiêu tiền vô ích.”
Lâm Thái Thành giải thích với Lâm Kỳ An.
“Năm tỷ.” Hoàng Đàn lúc này mở miệng hô giá.
Cả khán phòng đều tập trung nhìn vào Hoàng Đàn, không một lời nói nào, kia là Hoàng tổng, không ai rõ chống lưng của hắn ta.
Nhưng chỉ biết hắn là người không nên động vào.
Nhìn thấy người hô giá là Hoàng Đàn thì Dương Minh Thành nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Đàn chỉ làm một động tác nâng ly nhìn lại.
“Sau tỷ.” Hào Đanh Đạt vẫn kiên trì hô giá tiếp theo.
Đứng bên cạnh, Lục Thạc cảm thấy Hào tổng sắp điên rồi, sao lại bỏ vài tỷ chỉ mua một bộ Huyết Ngọc chứ.
Huống hồ họ đến chỉ để kết giao chứ không phải tiêu tiền nha.
“Hào tổng, quá rồi… không nên…” Lục Thạc kéo tay Hào Danh Đạt muốn khuyên.
“Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì.” Hào Danh Đạt chỉ bỏ lại một câu rồi tiếp tục tập trung.
Đây là thói quen của anh ta, làm gì đó sẽ tập trung cao độ để đạt hiệu quả tốt nhất.
Nhìn bộ dạng này của Hào Danh Đạt, Lục Thạc cũng không khuyên nhủ gì thêm, cô biết anh ta có chủ kiến cũng khó mà đổi được.
“Bảy tỷ.” Hoàng Đàn vẫn bình thản ra giá.
Dương Minh Thành nhìn qua hướng này cảm thấy Hoàng Đàn quá tùy ý, cũng không hiểu rõ dụng ý của hắn ta.
“Tám tỷ.” Dương Minh Thành tìm một chỗ ngồi xuống trước, sau đó lại hô giá.
Hắn lấy điện thoại nhắn tin đến Hoàng Đàn hỏi có chuyện gì.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một tin nhắn icon mặt cười kèm theo dòng chữ ‘đồ đẹp tặng giai nhân, tôi có giai nhân của tôi.’
Nhìn dòng tin nhắn kia, Dương Minh Thành thấy tên này quá mức biến thái rồi, chẳng phải lúc trước còn giam cầm một tiểu mỹ nhân sao?
Bao năm còn không chạm vào người ta, tiểu mỹ nhân vừa đi thì có một giai nhân khác sao?
“Mười tỷ.” Hào Danh Đạt vẫn tiếp tục gọi giá.
Mọi người nhìn anh ta cảm thấy dáng vẻ kia khá thoải mái, không có sự đắc ý cùng ngạo mạn nào.
Dáng vẻ này làm cho họ tin Hào tổng là đang muốn chơi trội để lấy tiếng.
Mà Mộc Thúy Lan nghe số tiền đã quá cao thì trong lòng hơi lo lắng, nếu bộ huyết ngọc này rơi vào tay kẻ như Hào Danh Đạt thì mặt mũi gia tộc lớn bọn họ để đâu chứ?
“Mười một tỷ.” Dương Minh Thành vẫn theo đuổi mức giá này.
Phía trên khán đài Mộc Thúy Lan cười tươi rạng rỡ nhìn Dương Minh Thành, ánh mắt kia có bao nhiêu tình là có bấy nhiêu tình.
Cô ta nhanh chóng lên tiếng: “Tôi cũng không ngờ giá trị của bộ Huyết Ngọc này lại lên cao như vậy.
Dù hôm nay bộ Huyết Ngọc này thuộc về ai, thì Mộc Thúy Lan tôi cũng chân thành cảm ơn mọi người.”
Mộc Thúy Lan nhã nhặn cúi đầu như cảm ơn, cử chỉ vô cùng tao nhã, lại gợi lên nét đẹp của cô ấy.
“Hai mươi tỷ.” Một giọng nói trầm mang theo hơi thở bá đạo.
Mọi người đều tìm kiếm ai là chủ nhân của giọng nói kia.
“Hắn ta là ai?”
“Rất lạ, trước giờ chưa thấy.
Sao lại ăn mặc thế kia?”
Ai ai cũng bàn tán về người đang từ cửa đi vào trong sảnh, chỉ có Dương Minh Thành nhìn ra kia là ai.
“Hồ Cửu…” Hắn ta hơi giật mình.
Lục Thạc lúc này cũng nhìn ra phía phát ra giọng nói quen thuộc, trong lòng cô cầu mong đó đừng là Hồ Cửu.
Nhưng sự thật lại làm cô thất vọng rồi, Hồ Cửu với bộ đồ bụi bặm đi thẳng vào hội trường chính.
“Chính là anh Hồ chồng cô.” Hào tổng sáng mắt lên, vẻ mặt vui vẻ khi nhìn thấy Hồ Cửu.
Hoàng Đàn ngồi bên cạnh cũng đã quan sát hết mọi thứ, thì ra người mà Dương Minh Thành luôn cảm thấy thua kém là đây.
Dáng vẻ kia có chút sát thương nào sao?
Mộc Thúy Lan nhìn thấy Hồ Cửu hơi chột dạ, nhưng nhìn dáng vẻ kia thì lại trở nên khinh thường.
“Ồ, anh chắc có đủ tiền sao?” Mộc Thúy Lan sắc bén hỏi.
“Hai mươi tỷ tiền mặt.” Hồ Cửu nhấn mạnh.
Một câu này là cả sảnh oanh động, dù là giàu có cỡ nào cũng không thể huy động tiền mặt nhanh chóng nhiều như thế, họ đa số dùng séc hoặc ủy nhiệm chi.
Làm gì có chuyện chồng tiền mặt chứ? Huống hồ đây là số tiền lớn.
“Anh cũng quá mức tự cao, tôi có nên yêu cầu anh nộp trước tiền đảm bảo không?” Mộc Thúy Lan không cho Hồ Cửu cơ hội nói gì đó gây bất lợi cho cô ta.
“Ồ, vậy thì ai cũng nên phải nộp chứ nhỉ.” Hồ Cửu không yếu thế.
“Còn có, tôi nghe nói hôm nay là thông báo đính hôn của cô cùng Dung Vị, tôi đến chúc mừng, muốn đấu giá món này tặng vợ chồng bạn thân.
Có gì không đúng?” Hồ Cửu lại tiếp lời.
Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành đen mặt, bọn họ là muốn hôm nay công bố hôn sự, ai ngờ lại bị Hồ Cửu đến phá đám.
“Hừ, anh nói nhăng cuội gì đó.
Hôn phu của tôi từ khi nào lại trở thành tên tù tội kia chứ?” Cô ta khinh miệt nói.
“Hồ Cửu, nhiều năm trước cậu phong quang vô hạn, giờ lại thảm hại như thế kia.
Kích động quá mức não có vấn đề chăng?” Mộc Lãng lên tiếng chữa cháy.
Mọi việc đều đổ cho Hồ Cửu nói bậy bạ, nếu như chuyện Mộc Thúy Lan là hôn thê của Dung Vị lộ ra ngoài thì tai tiếng vô cùng..
Chương60: Phơi Bày
Hồ Cửu nhìn hai người họ Mộc kia, cảm thấy vô cùng kinh tởm biết bao.
Lúc Dung Vị còn phong quang chính họ tự chủ động tìm đến cậu ấy, hứa hẹn bao nhiêu.
Giờ thì sao chứ?
Vội phủi sạch cho quan hệ với Dung Vị.
“Vậy xem ra tôi nhầm sao?” Hồ Cửu muốn xem bọn họ lươn lẹo tới khi nào.
Mộc Lãng từ trên bước xuống gần Hồ Cửu, ghé sát Hồ Cửu đe dọa.
“Mày khôn hồn thì biến đi.
Ít nhất giờ tao có thể cho mày chút tiền.”
Ông ta cho rằng Hồ Cửu hiện tại chỉ là muốn đến gây sự, cuối cùng là vì tiền mà thôi.
Dung Vị lúc trước bao nhiêu tiềm năng, ông ta nhìn thấy hết, chỉ là trách cậu ta quá xui xẻo bị người hãm hại mà phải rớt đài.
Ai trong thành phố Gia này không biết bọn họ hãm hại chứa? Chỉ là biết thì sao chứ? Hai người họ cũng đã không còn trở mình được.
Hồ Cửu nhích người qua Mộc Lãng.
“Hai mươi tỷ là hai mươi tỷ.
Nếu không ai đấu giá thì theo quy tắc món đồ kia là của tôi.”
Mọi người xung quanh cảm thấy Hồ Cửu là đang kiếm chuyện với Mộc gia.
“Anh nên biết điều một chút.
Hai mươi tỷ không phải chuyện anh có thể làm.” Mộc Thúy Lan tỏ ra tốt bụng nhắc nhở.
Nghe vậy, Hồ Cửu đi thẳng lên khán đài, Mộc Lãng sợ anh làm liều nhanh chóng gọi bảo vệ.
“Bảo vệ đâu? Chết đâu rồi.
Lôi nó ra.” Mộc Lãng gào lên.
Một đám bảo vệ mặc đồ đen chạy vào vây kín khán đài, một tốp khác lại vây lấy Hồ Cửu.
“Tôi nhắc lại.
Quy tắc đấu giá tôi thực hiện đủ.
Các người nếu ra tay trước thì đừng trách tôi.” Hồ Cửu vừa nói xong thì nhíu mày chặt lại.
Anh nhìn thấy Lục Thạc, cảnh tượng máu me này anh không muốn cô thấy.
“Hay là… thử xem tôi có đủ hai mươi tỷ không hãy động tay chứ? Mộc gia vô lý vậy sao?” Hồ Cửu chợt đổi lời.
Anh không muốn Lục Thạc thấy anh đánh nhau, anh nhớ nhiều năm trước từng hứa với cô sẽ không gây sự với ai trước mặt cô.
“Sao? Sợ? Cần nhiều lời với mày sao? Một thằng con rể ăn bám vợ, lấy đâu ra hai mươi tỷ?” Mộc Lãng gằn giọng hỏi.
“Tôi có thể bảo lãnh cho anh Hồ.
Hay ông Mộc muốn tôi chồng đủ hai mươi tỷ rồi mới thôi?” Hào Danh Đạt đứng lên nói.
Mọi người lại càng cảm thấy khó hiểu, Hào tổng sao lại có thể bênh vực Hồ Cửu chứ.
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh là Lục Thạc, mọi người dường như hiểu sai gì đó.
Họ nghĩ có lẽ vì Hào tổng để ý đến Lục Thạc mà đứng ra giúp Hồ Cửu, đây cũng quá cẩu huyết rồi.
Lục Thạc lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu với ánh mắt soi mói của mọi người, nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.
Hồ Cửu nhìn thấy vợ mình chạy đi cũng rất muốn đuổi theo, nhưng anh còn chuyện phải làm.
Anh không thể cứ thế bỏ mặc.
Nghĩ vậy, anh quay sang Hào Danh Đạt gật đầu tỏ ý cảm ơn, Hào tổng cũng là người thông mình.
Hiểu ý Hồ Cửu muốn anh đi theo bảo vệ Lục Thạc cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Lòng anh ta vô cùng dậy sóng, anh ta thực sự không muốn nhận cái nhiệm vụ đi dỗ phụ nữ nha, thự sự muốn ở lại xem tới cuối cùng nha.
“Hào tổng đi rồi, mày lấy đâu hai mươi tỷ chứ.
À, hay mày bán vợ… nhìn một chút thì vị Lục tiểu thư kia…”
“Chát”
Mộc Lãng còn chưa nói hết câu đã bị Hồ Cửu dùng một tốc độ kinh hồn tát lệch mặt.
“Mày… mày…” Mộc Lãng đau dớn ôm mặt, ông ta không ngờ Hồ Cửu dám làm thế với ông ta.
Dương Minh Thành lúc này không nhìn được nữa mà đứng dậy can ngăn.
“Hồ Cửu, dù gì bác Mộc đây cũng là người lớn, cậu ra tay đánh người là không nên.” Hắn ta hợp tình hợp lý giải thích.
“Ồ, vậy xin hỏi Phó chủ tịch Dương, nhục mạ vợ người khác thì được sao?” Hồ Cửu nhíu mày, khí thế áp bức Dương Minh Thành phải lùi lại vài bước.
Hồ Cửu lúc này cũng không còn giữ thái độ hòa nhã, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Mộc Thúy Lan, rất nhanh đi lên phía trên.
Đám vệ sĩ chuẩn bị xông vào đánh anh, thì bị anh đá văng từng người, tốc độ kinh hoàng, sức lực vô cùng lớn làm cho đám người bên dưới náo loạn.
Ai cũng sợ mình bị vạ lây.
Hoàng Đàn nhìn thấy động tác của Hồ Cửu thì vô cùng sững sờ.
Hắn luôn tự tin bản thân có thể xếp vào hàng nhất nhì của thành phố Gia.
Nhưng nay lại thấy một kẻ mạnh như vậy, xem ra đây là đối thủ đáng gờm của hắn trong tương lai rồi.
“Hồ Cửu, anh muốn gì?” Mộc Thúy Lan thấy anh sắp tới gần thì vô cùng sợ hãi.
Dương Minh Thành nhìn Hoàng Đàn, muốn hắn giúp đỡ, Hoàng Đàn cũng muốn thử sức một chút với người kia, cũng không từ chối Dương Minh Thành.
Vừa ra hiệu xong, Dương Minh Thành vội chạy lên chắn trước Mộc Thúy Lan, vẻ mặt như anh hùng cứu mỹ nhân.
“Không được động vào Mộc tiểu thư.
Cậu đừng quá đáng.” Hắn ta thuận tình hợp lý mà nói.
“À, tôi lại quên, không phải vị hôn phu hôm nay Mộc tiểu thư muốn giới thiệu là Phó chủ tịch Dương sao? Cho nên, Dung Vị gọi là vị hôn phu cũ nhỉ?” Từng câu từng chữ của Hồ Cửu như châm chọc hai người.
“Cậu thanh niên này, dù là gì cũng là chuyện của họ, cậu tới phá đám là không được rồi.” Hoàng Đàn chậm rãi đi tới.
Hồ Cửu nhìn thấy Hoàng Đàn, cảm thấy hôm nay có vẻ tốt, có thể trả thù cho bản thân, cho Dung Vị.
Còn có thể thu lại Trấn Hồn tụ được rồi..
Bình luận facebook