• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương51: Bí Ẩn Thì Càng Thú Vị

Vương Lam Ứng quả thực là người có năng lực, ông ta lăn lộn ở quan trường bao năm, chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi.

Nhưng chính vì vậy mà ông ta vẫn xem như là người có tâm nhất.

Chính vì vậy Hồ Cửu cũng không ngại bảo vệ ông ta tốt một chút, huống hồ kẻ đối đầu với ông ta lần này thực lực quá mạnh, e rằng Vương Lam Ứng khó mà ứng phó được.

“Dương Minh Thành bên kia ông cũng nên đề phòng.” Hồ Cửu nhắc nhở.

“Cậu ấy còn trẻ cũng có chút thực lực.” Vương Lam Ứng cảm thán đánh giá.

Hồ Cửu nhìn ông ta cảm thấy người này cũng tốt, quả là không vì quyền lực mà đánh giá thấp người khác.

“Lăn lộn bao năm, tôi cũng không cần dạy ông cách đề phòng người.

Nhưng mà ông nên cẩn thận hơn.

Ngoài Hữu Thủ ra, đừng tin ai.” Hồ Cửu nhắc nhở.

Vương Lam Ứng gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

“Có việc cần cứ liên hệ Hữu Thủ.” Hồ Cửu đi ra đến cửa thì dừng lại nói thêm.

“Tôi đã biết, cảm ơn Ngài.” Vương Lam Ứng khách khí đáp lời.

Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi ra ngoài, anh đã cảm ứng được một chút gì đó hắc ám ở đây.

Nhìn bốn bề đều là văn phòng đang làm việc, Hồ Cửu cảm nhận rõ có người đang làm gì đó mới toát ra luồng sát khí đen tối này.

Lần theo manh mối, Hồ Cửu đứng trước phòng Phó Chủ tịch thành phố.

“Dương Minh Thành?” Hồ Cửu nhếch miệng cười.

“Thú vị rồi đấy.” Anh chậm rãi gõ cửa.

Bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, dường như là không có ai, nhưng Hồ Cửu cảm nhận rõ ràng nhất.

Sát khi này chính là khí tức ở trận pháp hai khu biệt thự kia, cũng có thể nói Hoàng Đàn cùng Dương Minh Thành này quan hệ mật thiết.

Hồ Cửu lại lần nữa gõ cửa, nhưng bên trong vẫn im lặng không động tĩnh.

Anh thừa biết bọn họ đang ở bên trong.

Vì sao ư?

Người này đang dùng trận pháp ở đây, nếu Hồ Cửu đoán không sai thì trận pháp này nhằm mục đích muốn hỗ trợ cho Dương Minh Thành.

“Hay lắm! Tôi không ngờ ở thành phố Gia này lại ẩn được nhiều tàng long như vậy.” Hồ Cửu nhếch mép cười.

Hữu Thủ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nghi hoặc nhìn Hồ Cửu.

“Ý anh là?” Hữu Thủ hỏi.

“Quay lại phòng của Vương Lam Ứng.” Hồ Cửu dứt khoát quay lại phòng Chủ tịch.

Khi đến phòng Chủ tịch, Hồ Cửu đi thẳng vào trong cũng không kịp gõ cửa, Vương Lam Ứng thấy Hồ Cửu quay lại thì hơi khó hiểu.

“Chiến thần, ngài còn có việc sao?” Ông ta lên tiếng hỏi.

“Mượn phòng của ông một chút.” Hồ Cửu đơn giản nói.

Vừa dứt lời, Hữu Thủ kéo ông ta qua một bên, Hồ Cửu thì cởi áo khoác, lấy ra trong người một chất bột gì đó màu trắng rải thành vòng tròn.

Sau đó kết thủ ấn, niệm một câu gì đó, tuy nhìn giống như các đạo sĩ thời xưa múa máy.

Nhưng một lát sau, trong phòng Chủ tịch lại nổi lên từng đám khói đen, sau khi từng đợt khói đen tản đi, thì ánh sáng màu vàng lại trụ đến bốn góc phòng.

Hồ Cửu mỉm cười, lấy ra một quả cầu thạch anh ở trên kệ sách gần đó đặt ở vị trí bàn của Chủ tịch thành phố.

Sau đó lại dùng hàng loạt thủ pháp như đang điểm ấn gì vào quả cầu kia.

Vừa làm xong, Hồ Cửu hơi toát chút mồ hôi, mỉm cười đắc ý.

“Chủ tịch Vương, ông xem, ông vừa mới đến đã có người chờ không nổi rồi.” Anh cười nói như không có gì.

“Ý ngài là… Xin ngài chỉ điểm.” Vương Lam Ứng thấy một màn vừa rồi cũng có chút kinh hãi.

Hữu Thủ nhìn hành động vừa rồi của Hồ Cửu cũng hiểu ra, đây là có người muốn dùng thuật thắng yếm để hạ bệ Chủ tịch Vương.

Nhưng cụ thể thế nào thì anh ta cũng không rõ, vẻ mặt mong chờ Hồ Cửu giải thích.

“Dương Minh Thành kia có vẻ không chờ nổi nữa rồi.” Hồ Cửu thu lại áo khoác.

“Ý ngài là… cậu ta giở trò quỷ?” Vương Lam Ứng nghi ngờ hỏi.

“Trong căn phòng này tôi đã thiết lập trận pháp bảo vệ, nếu như cảm thấy bản thân gặp xui xẻo quá nhiều cứ về căn phòng này, đừng di chuyển quả cầu kia.” Anh dặn dò.

“Chiến thần, Dương Minh Thành kia thì sao?” Hữu Thủ thắc mắc.

Hồ Cửu nhìn về phía cửa, cảm thấy hắc ám tới gần, thuật hắc ám này chính là từ phía Tây biên giới của Đông Uy.

Xem ra Hoàng Đàn kia không chỉ học trận pháp từ hai lão già kia, mà còn từng tiếp xúc với bọn giặc phía Tây kia.

Mà Dương Minh Thành kia xem ra cũng chỉ là con tốt của Hoàng Đàn, nếu chỉ là vì lợi ích cá nhân thì anh còn có thể xem xét lại.

Nếu là thông đồng với phía đối địch tổn hại lợi ích chung của đất nước.

Hồ Cửu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Cẩn thận, nghe theo Hữu Thủ là được.” Hồ Cửu dặn dò rồi đi ra.

Anh cũng không đến phòng Dương Minh Thành nữa, anh biết trận pháp của anh đã làm cho phía bên Dương Minh Thành phản phệ.

Hữu Thủ cùng Hồ Cửu cứ thế lên xe rời đi.

Còn phía bên này, Hoàng Đàn vừa vận chút ma trận để làm cho vận hạn của Vương Lam ứng gặp chút xui xẻo, nào ngờ đang thuận lợi lại có ai đó chặn lại, còn đánh ngược lại hắn.

Mà trận pháp cùng khí lực lúc nãy hắn ta cảm nhận được giống như trận pháp lưu lại ở khu biệt thự kia.

“Thế nào rồi?” Dương Minh Thành nhanh chóng hỏi.

“Trước mắt cậu cứ cẩn thận, tôi sẽ tìm cậu sau.” Hoàng Đàn nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Hắn cũng không nói cho Dương Minh Thành biết bản thân thất bại, sẽ làm cho Dương Minh Thành không tin tưởng hắn.

Mặt khác, hắn muốn xem là ai có bản lĩnh đến vậy..
Chương52: Hắc Ám

Hoàng Đàn dù nhanh chóng đuổi theo ra ngoài cũng không thể gặp được người mà hắn cần tìm.

“Hừ, tôi không tin không thể tìm ra.” Hoàng Đàn tự nói.

Hắn cũng chợt nhớ đến vừa rồi phản phệ, e rằng sắp tới Dương Minh Thành sẽ không được như ý như trước.

Mà hắn cũng không có cách nào khác, đành chờ lúc Dương Minh Thành tìm hắn sẽ tìm cớ vậy.

“Hoàng tổng, lâu rồi không gặp ngài.” Giọng nói của một người đàn ông vô cùng cung kính vang lên.

Hoàng Đàn nhíu mày, thực sự hắn không nhớ người trước mặt này.

“Anh là…” Hoàng Đàn nghi hoặc hỏi.

“Tôi là Phúc Thái Lâm của Phúc gia.

Vừa rồi chúng tôi có dự án cùng ngài ký kết thành công.

Hoàng tổng bận rộn không nhớ tôi là điều đương nhiên.” Phúc Thái Lâm nịnh bợ cười nói.

Ở thành phố Gia, Hoàng Đàn cũng được xem như là một doanh nhân có tiếng tăm, tài sản của hắn vô số kể.

Chỉ là điều hắn muốn lại hơn so với khối tài sản đó, chính vì vậy mà nhiều năm qua hắn rất ít giao thiệp với giới thượng lưu bên ngoài.

“Phúc thiếu gia, khi khác có thời gian sẽ nói chuyện sau.” Hoàng Đàn cũng không muốn mất thời gian với chuyện vô nghĩa và người vô nghĩa.

“Hoàng tổng đi thong thả.” Phúc Thái Lâm khom người cười nịnh.

Hoàng Đàn lên xe đi xa, lúc này Phúc thiếu mới ngẩng đầu ánh mắt khinh khi.

“Hừ, có gì hơn người chứ.” Phúc Thái Lâm bực bội nói.

“Tối mai có tiệc từ thiện ở khu Khách sạn Hoàng Gia, Phúc thiếu mang người ta theo với.” Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ vang lên.

“Được, đi đi, cho em đi.

Sau đó thì…ha ha ha ha” Phúc Thái Lâm cười dâm dục nhìn body nuột nà của người phụ nữ kia.

Hồ Cửu sau khi rời khỏi khu hành chính thì đi thẳng đến núi Hàng, Túc Trì cùng Hữu Thủ cũng cùng đi với anh.

“Lão Hắc, ông quá nhàn hạ rồi.” Hồ Cửu vừa tới đã trêu chọc ông ta.

Lão Hắc cùng Lão Bạch còn đang đánh cờ thưởng trà, nên cũng không bận tâm Hồ Cửu.

“Lấy được Trấn Hồn Tụ?” Lão Hắc không ngẩng đầu mà chỉ hỏi.

“Còn chưa.” Anh ngồi xuống giành lấy trà của Lão Hắc uống thoải mái.

Ở đây Hồ Cửu mới cảm thấy ấm áp thoải mái như nhà mình, không chút phòng bị mệt mỏi nào.

Lúc này Bạch Thố thấy Hồ Cửu cũng vui mừng không thôi.

“Hay anh Hồ ở lại ăn cơm đi, tôi…cũng định nấu chút đồ.” Bạch Thố chủ động mời Hồ Cửu.

“Cũng được” Anh thoải mái đồng ý.

Đơn giản vì tối nay anh cũng không ăn cơm nhà, mà muốn cùng Lão Hắc bàn chút chuyện, tên Hoàng Đàn kia có chút liên quan đến bọn giặc phía Tây, thủ pháp hắc ám kia lại càng rõ ràng.

Có một số chuyện cần hỏi rõ trước khi động thủ, dù sao biết địch biết ta thì cơ hội thắng mới cao được.

“Được, anh Hồ thích ăn gì? Tôi chuẩn bị.” Bạch Thố nghe được Hồ Cửu đồng ý thì vui mừng ra mặt.

Hai má cô đỏ lên vô cùng xinh đẹp.

“Ta cũng chưa thấy con lo lắng cho ta như thế đâu.” Lão Bạch ngước lên nhìn Bạch Thố rồi lại tiếp tục ván cờ.

“Ông nội, người không có lương tâm.

Con luôn tốt với người mà.” Bạch Thố giậm chân rồi bỏ vào bếp.

“Ay da con gái lớn khó giữ mà.” Lão Hắc trêu ghẹo Lão Bạch.

Sau đó ông quay sang phía Hồ Cửu, ánh mắt thâm thúy nhìn anh.

“Có chuyện thì nói, ngồi đó làm gì? Còn tới đòi cơm.” Lão Hắc biết Hồ Cửu đến là có chuyện.

“Không nuôi nổi hai tên kia, đến kiếm cơm, còn không được?” Hồ Cửu chỉ về Túc Trì cùng Hữu Thủ đang ngồi.

Hai người bị chỉ đến thì đen mặt.

Chiến thần cùng Lão chiến thần nha, hai người đừng đưa chúng tôi vào có được không hả.

Bữa cơm ăn cũng không dễ dàng nha.

“Hừ, còn cần cậu nuôi sao?” Lão Hắc hừ lạnh khinh thường.

“Hoàng Đàn kia có liên quan gì với bọn man di phía Tây sao?” Hồ Cửu cũng hỏi thẳng vấn đề.

“Phía Tây?” Lão Bạch chợt dừng lại.

“Hắn có thể dùng trận pháp hắc ám, mà trận pháp cùng linh khí đen tối kia chỉ có ở phía Tây, còn là của bí truyền.” Hồ Cửu nói chuyện quan trọng nhưng vẻ mặt lại như không có gì.

“Làm sao có thể? Trận pháp hắc ám kia từ lâu đã bị bọn người tộc phương Tây mang đi, cũng không nghe nói có truyền nhân.” Lão Hắc cảm thấy có chút khó hiểu.

“Trước kia Hoàng Đàn từng tiếp xúc với ai?” Hồ Cửu suy nghĩ hỏi Lão Bạch.

Nhất thời Lão Bạch suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Hoàng Đàn từ khi giam bọn họ cũng chưa từng thấy trên người có khí tức hắc ám.

Còn lúc trước cũng chỉ ở tại Bạch gia học tập.

“Cũng không có, nếu hắn có tiếp xúc hẳn ta sẽ nhận ra.

Nhưng suốt nhiều năm cũng chưa từng thấy khí tức hắc ám trên người hắn.” Lão Bạch lắc đầu, cảm thấy không thể có chuyện này.

“Nói như vậy hắn có liên hệ với bọn người kia.

Mà bọn họ cũng trà trộn vào Đông Uy rồi.” Hồ Cửu cảm thấy những người kia có âm mưu gì đó.

“Nếu là tộc man di phía Tây vào đây thì chắc chắn là có mưu đồ xấu.

Bọn họ trước giờ chưa bao giờ từ bỏ ý định chiếm vùng đất Tây Kỳ kia.” Lão Hắc nhớ lại trận chiến khốc liệt từ mấy chục năm trước.

“Hừ, vào Đông Uy thì nên tiếp đãi cho phải phép.” Hồ Cửu hừ lạnh.

“Túc Trì, hạ lệnh xuống báo cáo tình hình tộc man di lên Trung Ương.

Còn có cho người điều tra về bọn họ đi.” Hồ Cửu ra lệnh.

“Vâng.” Túc Trì nhận mệnh nhanh chóng rời đi.

“Trấn Tụ Hồn kia nên lấy lại càng sớm càng tốt, nếu hắn tìm ra kho bảo vật kia…e là…” Lão Bạch có chút lo sợ..
Chương53: Trấn Hồn Tụ

Hồ Cửu cảm thấy chuyện này không đơn giản, Hoàng Đàn kia không có chút sát thương với anh.

Nhưng chuyện có liên quan đến tộc man di ở phía Tây biên giới kia lại là chuyện khác.

“Được, Trấn Hồn tụ sẽ nhanh thu hồi.” Hồ Cửu nói.

“Làm được hãy nói.” Lão Hắc liếc Hồ Cửu rồi khích tướng.

Nhìn dáng vẻ này hai người một già một trẻ kia có lẽ phải là oan gia mới đúng, sao có thể là sư đồ được chứ.

“Trước giờ tôi có làm ông thất vọng sao?” Hồ Cửu đáp trả.

Bạch Thố lúc này cũng đã chuẩn bị cơm xong liền đến mời mọi người dùng cơm.

“Anh Hồ có thể ăn rồi.”

“Mọi người cùng vào ăn thôi.”

Lão Hắc cùng Lão Bạch nhìn nhau lắc đầu, đây là loại đãi ngộ gì chứ.

Rõ ràng họ lớn tuồi, trưởng bối, mà lại mời một thằng nhãi trước sao?

Bạch Thố biết mình thất lễ nên cúi đầu không dám ngẩng lên.

“Hai người không nên chấp người trẻ nha.

Cô ấy cũng không cố ý.” Hồ Cửu cũng chỉ đơn giản muốn ăn cơm thôi.

Bạch Thố dù sao cũng là cô gái trẻ, ở với mấy lão già này cũng là thiệt thòi, Hồ Cửu nghĩ tới Lục Thạc cũng thông cảm cho Bạch Thố.

“Đây đây, đi ăn cơm thôi, lát nữa lại không có cơm.” Lão Hắc liếc mắt nhìn Hồ Cửu rồi nói.

“Mỹ Họa đâu rồi?” Lão Bạch hỏi.

“Mẹ đang… không tiện xuống.

Mọi người cứ ăn trước, con đã để phần cho mẹ rồi.” Bạch Thố đáp lời.

“Anh Hồ cảm ơn anh hôm đó cứu giúp chúng tôi.

Anh ăn miếng sườn này đi.” Vừa nói Bạch Thố gắp một miếng bỏ vào chén anh.

“Cảm ơn.” Hồ Cửu cũng không từ chối.

Bạch Cư nhìn thấy màn này cũng biết tâm ý cháu gái, nếu như cháu ông có thể lấy được người như Hồ Cửu cũng là chuyện tốt.

Chỉ là, người như anh luôn có chủ kiến, vả lại theo như anh nói đã có vợ rồi.

Chuyện này khó càng thêm khó.

Thôi thì vạn sự tùy duyên!

Lão Bạch cũng không nhìn nữa mà tập trung ăn cơm.

“Anh Hồ, tôi có thể đi cùng anh không?” Bạch Thố cúi đầu hỏi.

Lão Hắc cùng Lão Bạch đều sặc cơm.

Đây gọi là gì? Bạch Thố đối với Hoàng Đàn đều là một bộ không thèm để mắt.

Với người khác thì ngây thơ hiền lạnh.

Bây giờ cô đối với Hồ Cửu lại mạnh dạn như vậy.

Hai lão già nhìn nhau, cũng đồng thời nhìn Hồ Cửu, họ cũng muốn biết Hồ Cửu sẽ xử lý thế nào.

“Không thể.” Hồ Cửu vừa ăn vừa dứt khoát nói.

“Sao vậy?” Bạch Thố tròn mắt nhìn anh.

“Tôi đang ở với vợ, em không thể theo tôi.” Hồ Cửu kiên quyết.

“Vợ anh không vui sao?” Bạch Thố vẫn hỏi.

Lão Hắc triệt để buông đũa, ông cảm thấy chuyện này còn thú vị hơn ăn cơm nha.

Lão Bạch thị sốt ruột nhìn theo.

“Cũng không rõ.

Nhưng có lẽ cô ấy cũng không nhỏ mọn, chỉ là nhà không có đủ chỗ để ở.

Hình như nhà chỉ có ba phòng thôi.” Hồ Cửu vừa nói vừa suy nghĩ.

“Không sao, em chỉ cần theo anh.” Bạch Thố kiên quyết.

Lão Bạch muốn ngăn cản thì Lão Hắc kéo tay Lão Bạch, cảm thấy chuyện này cũng không phải không tốt.

“Vẫn là không nên.” Hồ Cửu cũng nhẹ nhàng nói.

Anh không phải không biết Bạch Thố là đang có cảm tình với anh, nhưng anh nghĩ đó chỉ là nhất thời vì anh cứu cô mà thôi.

Bạch Thố cũng rất đáng thương, trong lòng anh có chút đồng cảm.

Xong bữa cơm Hồ Cửu cũng rời khỏi núi Hàng, tuy là oan gia nhưng anh cũng không quên nhắc Lão Hắc cẩn thận.

Khi bị mất Trấn Hồn tụ có nhiều khả năng Hoàng Đàn sẽ đến tìm ông.

“Hữu Thủ, điều tra Hoàng Đàn thế nào?” Hồ Cửu hỏi.

“Ngoài những thông tin trước đó thì liên quan đến tộc man di phía Tây vẫn chưa có manh mối.

Hơn nữa Hoàng Đàn này có tiếng tăm trong giới bất động sản, cũng là doanh nhân tiêu biểu.

Có thể xem là người có năng lực.” Hữu Thủ báo cáo.

“Bọn người Lão Thương và Lão Trư thế nào rồi?” Anh tiếp tục hỏi.

“Bọn họ nhanh chóng càn quét, hiện tại hầu hết địa bàn ở thành phố Gia đều thuộc quản lý của họ.” Hữu Thủ vẫn tỉ mỉ báo cáo.

Hồ Cửu suy nghĩ gì đó chợt lóe lên.

“Nói với họ, đưa người tới kiếm chuyện làm phiền các sản nghiệp của Hoàng Đàn đi.” Anh nhếch miệng cười.

“Vâng.” Hữu Thủ đáp lời, sau đó ngập ngừng nói tiếp: “Thanh Ngũ cùng Lý Huy bên kia xử trí thế nào?”

“Ừm, ngày mai đưa họ đến gặp tôi.” Hồ Cử như đã có sắp xếp.

“Bụp”

Cả hai quay lại, thái độ vô cùng đề phòng.

“Ai?”

“Là em.”

“Bạch Thố?”

Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đều bất ngờ.

“Sao em lại ở đây?” Hồ Cửu day day trán hỏi.

“Anh không cho em đi, em đành tự đi.” Bạch Thố gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ thuần khiết, đến cả Hữu Thủ nhìn thấy cũng đỏ mặt.

Hồ Cửu cũng không biết làm sao với cô, thật ra cô rất ngây thơ, bị người giam giữ không tiếp xúc với ai, giờ lại ở cùng lão già chán ngán kia.

Bạch Thố muốn đi cũng là lẽ đương nhiên.

“Hiện tại Hoàng Đàn sẽ tìm em, quá nguy hiểm.” Hồ Cửu nói xong lại quay ra với Hữu Thủ: “Lát nữa đưa Bạch tiểu thư về núi Hàng.”

“Anh lo cho em?” Gương mặt Bạch Thố lộ lên vẻ mong chờ.

Hồ Cửu muốn giải quyết ổn thỏa việc này, cũng không muốn thêm phiền phức liền nói.

“Đúng.

Tạm quay về núi Hàng, chờ xong việc anh sẽ đón em xuống đây nhé.” Với Bạch Thố thì Hồ Cửu cũng hết cách.

“Anh nói phải giữ lời.” Bạch Thố vui vẻ đồng ý.

“Được.” Anh nhanh chóng đáp lời.

Quả thực Hoàng Đàn vẫn đang tìm kiếm cô, nếu Bạch Thố xuất hẹn e rằng hắn sẽ tra ra..
Chương54: Vô Dụng

Nhưng nếu sự việc êm xuôi như vậy thì Hồ Cửu đã không phải lo lắng rồi.

Vừa lúc Hồ Cửu về đến biệt thự, cũng là chạm mặt Lục Thạc vừa về, điều làm anh khó đoán hơn là Bạch Thố vậy mà từ xe đi ra.

“Đây là…” Lục Thạc cảm thấy hơi có chút bất ngờ.

“Đây là vợ anh Hồ sao? Thật đẹp nha.” Bạch Thố ngây ngô hỏi.

Lục Thạc nhìn thấy cô gái kia vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ linh động, lại cảm thấy tính cách vui tươi.

Cô cũng không rõ bản thân có tư vị gì.

“Bạch Thố là con của một người quen.” Hồ Cửu đây cũng xem là nói thật.

“Chào chị dâu, em là Bạch Thố.” Vẻ vui tươi của Bạch Thố cũng không làm cho Lục Thạc trở nên nhẹ nhõm hơn.

“Vào nhà đi đã.” Lục Thạc mở lại, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Hồ Cửu cảm nhận được Lục Thạc không vui, ra hiệu cho Hữu Thủ nhanh đưa Bạch Thố đi.

Anh cũng chưa lường được hậu quả thế này, chợt Hữu Thủ nói nhỏ gì vào tai Hồ Cửu.

Vẻ mặt Hồ Cửu hơi căng thẳng, có lẽ anh là một Chiến thần vang danh khắp chốn, quyết đoán từng chuyện.

Chỉ có trước vợ mình, anh mới thấy lúng túng.

“Hữu Thủ đưa cô Bạch về đi.” Hồ Cửu nhanh chóng nói.

Hồ Cửu hơi chột dạ, lúc trước còn cho rằng Lục Thạc sẽ không để tâm, xem ra biểu hiện kia có vẻ không ổn.

“Chào chị dâu, chào anh Hồ, em đi.” Bạch Thố cũng cảm nhận được không khí có chúng ngượng ngùng nên cũng chủ động đi với Hữu Thủ.

Sau khi hai người đi khỏi cửa, Lục Thạc cũng không biểu hiện gì lớn, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

“Vợ à, anh… không cố ý.

Kia cô ấy cũng chỉ là một cô bé.” Hồ Cửu cũng không biết phải thanh minh thế nào.

“Đó là chuyện của anh… Bao năm anh đi, tôi một mình ở đây, đều duy nhất anh làm được là có chút ân với Chiến thần, điều tôi nên cảm ơn anh có lẽ là anh kéo tôi cùng cha khỏi Lục gia.”

Lục Thạc cảm thấy bao nhiêu uất ức đều dồn nén bao lâu bộc phát.

“Anh xem, ngoài hàng ngày chạy ngoài kia làm chuyện không đâu anh có làm gì cho cái nhà này không? Hay anh vẫn chỉ dựa vào chút ân tình kia rồi vênh váo? Anh có gì khác được không hả?” Lục Thạc vô cùng tức giận.

Hồ Cửu cảm thấy Lục Thạc hiểu lầm anh quá nặng, nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Anh… luôn bảo vệ em.

Anh thực sự chỉ muốn em cùng cha vui vẻ hạnh phúc.” Anh chân thành nói.

“Bảo vệ? Đúng, điều anh làm tôi vui nhất là mạnh mẽ kéo tôi khỏi Lục gia.

Nhưng sau đó thì sao? Nếu anh không cố gắng thì chút ân tình kia cũng sẽ tiêu hết, lúc đó anh lại bỏ đi sao?” Cô thực sự bất lực, lúc trước anh không hề vô dụng như thế này.

“Lúc trước anh không vô dụng như thế này.” Lục Thạc thất vọng bỏ lên phòng.

Hồ Cửu trầm ngâm một chút, vợ anh không tin anh, cũng không hiểu anh.

Những gì anh làm đều muốn tốt cho cô mà thôi.

Lúc này chuông điện thoại reo lên.

“Chiến thần, Ban chính trị muốn ngài hiểu rõ, không sử dụng quyền lợi Chiến thần vào những lợi ích chính trị, kể cả là… tộc man di phía Tây.

Trừ khi ở chiến trường biên giới, nếu không thì không cần để tâm.”

Giọng nói trầm cùng cẩn thận của đầu dây bên kia làm cho Hồ Cửu nhíu mày.

“Được thôi, nói với họ.

Tôi không quan tâm.” Hồ Cửu nói xong thì cúp máy.

Được lắm, một đám vì lợi ích cá nhân, nếu không thể dùng danh Chiến thần thì anh sẽ xây dựng một đế chế riêng của mình.

Chiến thần dù có bao nhiêu quyền lực cũng sẽ bị hạn chế, vẫn là một người tự do thôi.

Lục Thạc nói đúng, anh cũng nên lập ra cho mình một cái gì đó riêng.

Dù sao thì đến lúc họ không cần anh thì có hàng trăm cách để loại bỏ anh, cũng như chuyện anh bị hãm hại nhiều năm trước.

Hồ Cửu gửi thông báo đi, tập hợp Hữu Thủ cùng những người khác ở núi Hàng, ngày mai anh sẽ tiến hành nhanh việc này.

Lúc trước anh còn kéo dài vì phân vân với lựa chọn này, bây giờ thì tốt rồi.

Họ giúp anh không cần phân vân nữa.

Phía bên này, Hoàng Đàn cũng nhận được tin phát hiện một người giống Bạch Thố xuất hiện ở khu biệt thự Long Thăng.

“Long Thăng? Có xác định?” Hoàng Đàn nhíu mày.

“Chỉ là có người thấy thoáng qua, cũng không chắc lắm ạ.” Tên thuộc hạ cúi đầu thấp nhất có thể.

“Đi, nhanh!” Hoàng Đàn vội vàng đi ra ngoài.

Đến khu Long Thăng, tất cả đều kiểm tra một lượt, không hề thấy gì cả.

“Có lẽ nhìn nhầm ạ.” Một đàn em cúi đầu không dám nói to.

“Hừ, lần sau theo sát, thà nhầm còn hơn sót.” Hoàng Đàn hừ lạnh.

Vừa lúc này, Hồ Cửu cũng ra khỏi cửa đi đến khu ra vào Long Thăng, vô tình Hoàng Đàn cùng Hồ Cửu giáp mặt nhau.

Hồ Cửu cảm nhận được chút linh khí hắc ám trên người Hoàng Đàn, nhíu mày sâu hơn.

Mà ngay lúc này Hoàng Đàn cũng cảm nhận được trên người Hồ Cửu có gì đó là lạ, chỉ là hắn cũng không nhìn ra được gì.

Bên này Hồ Cửu rời đi trên miệng mỉm cười bí ẩn, Hoàng Đàn cũng nhìn thấy nụ cười đó, cảm thấy có gì đó không chân thật.

“Điều tra người kia cho tôi.” Để cẩn thận vẫn là điều tra cho tôi.

Hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm từ Hồ Cửu, chỉ là hắn không rõ tại sao.

Sự đề phòng của hắn chưa bao giờ sai.

Lục Thạc lẽ ra đã từ chối dự tiệc từ thiện vào tối nay, nhưng cô cảm thấy mình không đáng phải vì người chồng vô trách nhiệm như thế, cô gọi cho Hào Danh Đạt.

“Tôi đổi ý rồi, tối nay tôi dự tiệc từ thiện.” Lục Thạc đổi ý.

“Được, tôi còn có việc, sẽ có xe đến đón cô.” Hào tổng thoải mái trả lời.

Như đang nghĩ gì đó, Hào tổng nói tiếp: “Cô cũng có thể dẫn theo anh Hồ.

Dù sao tiệc như thế này cô vẫn nên để chồng mình đi cùng.”

“Chuyện này nói sau, chưa chắc anh ấy sẽ đi.” Lục Thạc thoái thác.

“Tùy cô vậy, hẹn gặp tối nay.” Nói xong Hào tổng cúp máy..
Chương55: Tiệc Từ Thiện

Hồ Cửu nhanh chóng đến căn cứ của Túc Trì, ở đây Hữu Thủ đã chờ sẵn.

Túc Trì cũng đã chuẩn bị một phòng bí mật cho bọn họ, còn có hai người đang quỳ chờ xử lý.

Đó là Lý Huy cùng Thanh Ngũ, bọn họ bị đưa tới đây được vài ngày, tuy nhiên ngoài giam lỏng thì mọi tiện nghi vẫn đầy đủ.

Trong lòng bọn họ vô cùng hoang mang, tàn nhẫn nhất chính là biết bản thân sẽ bị trừng phạt nhưng lại không biết khi nào sẽ bị đem ra xét xử,

Cảm giác này vô cùng kinh khủng với họ, bức họ muốn điên rồi.

“Chiến… thần, tôi…” Thanh Ngũ tiều tụy đi rất nhiều, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng hiếm có.

Lý Huy vẫn như thế nhìn theo, ông biết bản thân làm sai bao nhiêu, rơi vào tay Chiến thần cũng không thể làm gì khác.

Chỉ có cách thành thật nhận hết tội lỗi mong được khoan hồng.

Chưa kể ông ta đã nghe nói, ở thành phố Gia đã có vị Chủ tịch thành phố mới đến nhận chức.

“Các vị ở cương vị cao cảm thấy có bao nhiêu áp lực?” Hồ Cửu cũng không ngồi vào ghế mà đứng trước mặt họ.

Túc Trì có chút khó hiểu.

“Không… không có.” Lý Huy cẩn thận trả lời.

Trái với Lý Huy, Thanh Ngũ xuất thân quân nhân, hắn biết Chiến thần hỏi như vậy là thực sự muốn biết sự thật.

Người ở trong quân ngũ thì không bao giờ cầu kỳ ẩn ý khó hiểu.

“Thưa Chiến thần, tôi cảm thấy thực sự áp lực, trên có cấp trên, dưới có binh lính theo chân.

Ở ngoài kia còn tác động nhiều phía, đôi khi vẫn là thân bất do kỷ.” Thanh Ngũ quỳ thẳng lưng, cúi đầu đáp.

Lý Huy hơi khó tin nhìn Thanh Ngũ, chẳng phải bây giờ nên biết ăn năn sao? Nếu nói toạc ra như thế thì hậu quả Chiến thần sẽ tức giận, vậy thì càng không ổn.

“Vậy theo cậu, ra nông nỗi như bây giờ là do cái gọi là áp lực và hoàn cảnh.” Hồ Cửu nhíu mày nhưng ánh mắt lại không hề tức giận.

“Thưa Chiến thần, tôi sai rồi.

Tôi có lựa chọn, chỉ là tôi chọn điều có lợi cho bản thân, nhưng không lợi cho người khác.

Đó là sự ích kỷ.” Thanh Ngũ thẳng thừng tự nhận.

Hồ Cửu cảm thấy người này vẫn chưa đến mức không thể cải tạo nha, ít nhất cũng rất biết tình huống.

“Lý Huy, ông thấy thế nào?” Hồ Cửu chợt hỏi Lão Lý.

“Tôi… tôi…” Lý Huy hơi lúng túng, cũng không biết nên nói sao cho phải.

Hồ Cửu cũng không dong dài nữa mà mà nói ra mục đích của mình.

“Các người đã phạm sai lầm không nhỏ, cũng không thể quay lại được.

Nhưng mà… tôi biết rõ hai người cũng không tới nỗi nào.

Nếu các người đầu quân cho tôi, thì trước mắt tôi không đảm bảo sẽ an toàn, nhưng tôi có thể đảm bảo về sau sẽ không ai dám động vào hai người.”

Anh nói rành mạch dứt khoát, đúng là hiện tại anh không thể đảm bảo họ an toàn được, điều anh cần là họ bán mạng cho anh.

Nhưng chỉ cần họ có thể sống qua cửa này, thì về sau vinh quang vô hạn.

“Tôi… Chưa hiểu.” Ngũ Thanh cùng Lý Huy vô cùng khó hiểu.

“Lý Huy, ông làm Chủ tịch cũng khổ rồi.

Dương Minh Thành không đè ép ông sao? Cấp trên không buộc ông làm những chuyện khó xử sao? Ông nhớ lại ngay từ đầu ông nhận chức vị này là có mong muốn gì?” Hồ Cửu còn nhớ rõ, lúc anh bị hại tới mức lưu lạc từng thấy qua Lý Huy.

Thực sự lúc đó ông ta có hoài bão rất lớn, quyết tâm rất lớn.

Ông ta cũng thay đổi được thành phố Gia này, nếu không thì diện mạo bây giờ của thành phố này sẽ không thể nào tốt như vậy.

Truyện Dị Giới

Chỉ là quan trường làm người ta từng bước khó đi, từng bước thỏa hiệp.

“Còn cậu, khi vào quân ngũ tôi nghĩ cậu cũng có những hoài bão riêng, nếu không làm sao từng bước một leo lên vị trí này?” Anh cũng hiểu rõ quân nhân có bao nhiêu cực khổ.

Dù là con cháu nhà trâm anh thế phiệt thì khi vào quân ngũ đều chịu sự đối xử ngang hàng, nếu không có khả năng thì mãi mãi không là gì cả.

“Tôi cho các người một cơ hội cùng tôi xây dựng đế chế ngầm.

Ở đó sẽ không bị chi phối bởi những thứ áp lực quyền chức kia nữa.

Nhưng tất nhiên, thế giới ngầm cũng có quy tắc riêng.” Hồ Cửu nói tới đây thì dừng lại.

“Các người có quyền lựa chọn.

Tôi không ép.” Anh nhấn mạnh.

Con đường trước mặt với anh chỉ mới bắt đầu, là một người có vị trí anh biết Chiến thần phải làm gì.

Nhưng anh cũng bị ràng buộc bởi đám lão già trong Ban chính trị kia.

Chỉ là biên giới phía Tây còn chưa yên ổn, nếu một ngày bình yên quay về.

Họ cũng không ngại gạt anh đi.

“Ý ngài là…” Thanh Ngũ hơi nghi hoặc.

“Tôi nói rồi, theo tôi hoặc các người có thể đi.

Sự lựa chọn là ở các người.” Hồ Cửu lúc này ngồi xuống, thoải mái một chút.

Hữu Thủ đứng bên cạnh cũng hiểu được ý của Hồ Cửu.

Anh ta chủ động đến trước Hồ Cửu cúi đầu.

“Dù như thế nào tôi sẵn sàng theo ngài.” Hữu Thủ biết rõ, Hồ Cửu đều có suy tính.

Anh ta cũng thấy rõ Ban chính trị bên kia có bao nhiêu độc quyền, họ chỉ cần hết giá trị lợi dụng thì quân nhân cũng sẽ bị chèn ép.

Một đời tung hoành lại bị chèn ép như bao người phía trước, ai không muốn thì phải cúi người khom lưng chịu đựng cái gọi là liên minh lợi ích.

- ------------

Chủ nhật sẽ bù thêm nhiều chương cho mọi người nha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom