• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (5 Viewers)

  • Chương 1551-1555

Chương 1551 Tan Xương Nát Thịt
- Ngươi quá khinh thường Nhan gia. Ta dám tự thân đến Đấu Thiên Giới, đương nhiên sớm đã nghĩ đường lui, đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm. Cho nên ngươi muốn đi Thần Hoàng Giới thì cứ việc, ngươi chơi đùa thế nào là chuyện của ngươi, ta giết chóc ra sao là chuyện của ta, thế nào? Ha ha ha ha! Ầm ầm ầm! Nhan Chân khoái trá cười lớn, vừa trắng trợn giết chóc không chút ghê tay. Ở Thủy Nguyên Giới Lục Ly giết chết bốn Hóa Thần, khiến lòng hắn đau xót uất ức đến cực hạn, giờ phút này mới coi như phát tiết được đôi chút. Tòa thành trì này có hai trăm vạn người, tuy rằng có một số chạy trốn hoặc được đưa đi từ trước, nhưng ít nhất vẫn còn lại một trăm năm mươi vạn người trở lên, dưới sự tàn sát tùy ý của Nhan Chân, hơn một trăm vạn con dân đã tử thương đến hơn nửa. - A a a! Mắt thấy từng con dân bị giết chết, Lục Ly ở trong Thiên Tà Châu giận dữ thét lớn. Tiếng thét chứa đựng sự tức giận vô tận, uất ức vô tận, bi ai vô tận, con mắt hắn càng lúc càng đỏ hơn, sát khí trên người mỗi lúc một nồng nặc. Hòa Nguyệt vốn đứng sau lưng Lục Ly bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, vội vàng lùi vào trong một góc. Chỉ sợ Lục Ly điên cuồng lên sẽ xé nát nàng thành từng mảnh. Chẳng mấy chốc một tòa đại thành đã biến thành một đống phế tích, hơn một trăm vạn người bị đánh chết quá nửa, còn lại là những nhóm người nấp ở gần đó hoặc là tách nhau chạy trốn. Nhan Chân không rảnh đi truy sát từng người một, lại tiếp tục bay về phương xa, không có ý tứ muốn cùng Lục Ly đàm phán. Đại địa Thần Châu nhân khẩu nhiều cỡ nào? Đoán chừng ít nhất cũng phải mấy vạn ức người, cho nên Nhan Chân chuẩn bị đánh giết vài ức người để phát tiết lệ khí ở trong người rồi mới đàm phán với Lục Ly. Nếu Lục Ly không muốn đàm luận, hắn cũng không ngần ngại diệt tộc nhân tộc ở Đại địa Thần Châu. Vèo! Thần Thi bay theo, Lục Ly mờ mịt khống chế Thiên Tà Châu đuổi theo sau, hắn vẫn quỳ trên mặt đất, tóc rã rượi, ánh mắt đỏ như máu, khuôn mặt chứa đựng sự bất lực cùng uất ức. Nội tâm hắn đã tan nát đến cực hạn, hắn thậm chí còn không dám dùng thần niệm thăm dò. Bởi vì hắn không đành lòng nhìn những đứa trẻ vô tội kia bị người ta bóp chết, không đành lòng nhìn những người kia ôm xác người thân đau xót gào khóc, không đành lòng nhìn những người già bị thương thống khổ gào thét, than khóc. Tốc độ của Thiên Tà Châu chậm hơn Nhan Chân rất nhiều, cho nên Lục Ly đã bị Nhan Chân bỏ xa. Đến khi hắn bay được thời gian một nén nhang, lại lần nữa nhìn thấy từng tòa tiểu thành bị hủy diệt, thây chất thành đống. - Sao bây giờ? Sao bây giờ? Lục Ly hai tay ôm chặt lấy đầu, trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân. Mỗi một canh giờ trôi qua, có lẽ sẽ có mấy chục vạn người chết đi. Nhân khẩu Vân Châu đông đúc, đâu đâu cũng có bộ lạc cùng thành trì, tốc độ bay và tốc độ giết người của Nhan Chân đều cực kỳ nhanh. - Là ta hại chết bọn họ, là ta hại chết bọn họ, ta là điện chủ Thí Ma Điện của Đấu Thiên Giới, không những không bảo vệ mà còn liên lụy đến bọn họ. Bọn họ không nên chết, kẻ nên chết là ta... Trong đầu Lục Ly hiện lên một ý niệm như vậy, mấy lần đều suýt nữa lao ra, nhưng lý trí vẫn áp chế được nỗi kích động trong lòng hắn. Nửa canh giờ sau, Thiên Tà Châu đi tới bên ngoài một đại thành trì, khi Lục Ly nhìn thấy Nhan Chân lại đang biến tòa thành trở thành một đống đổ nát, muốn khiến hai ba trăm vạn người trong thành trở thành những xác chết, hắn rốt cuộc không thể ngồi yên. Hắn gào thét: - Nhan Chân dừng tay, chúng ta nói chuyện, ngươi muốn Thiên Tà Châu cũng được! Lục Ly thực sự không nhìn nổi nữa, Thiên Tà Châu tuy rằng quý giá, nhưng so với những bách tính vô tội kia mà nói, nó chỉ đơn thuần là một bảo vật. Bảo vật mất đi còn có thể nghĩ cách đoạt lại, nhưng những người này chết đi rồi thì không cách nào sống lại được nữa. Nhan Chân vốn vẫn đang tàn sát, nghe thấy Lục Ly nói hắn dừng lại, khoái trá nói: - Sao nào? Không chịu nổi nữa rồi à? Tố chất tâm lý của ngươi như vậy sao có thể bước đến ngày mai? Mới chết được có bao nhiêu người đâu? Được rồi... Nếu ngươi đã hiểu chuyện như thế thì ta cũng sẽ cho ngươi chút mặt mũi. Giao Thiên Tà Châu ra, ta lập tức sẽ về Thần Hoàng Giới, tuyệt đối không giết thêm một con dân nào của Đấu Thiên Giới. Lục Ly có lòng thỏa hiệp nhưng hắn cũng không ngốc đến nỗi giao luôn Thiên Tà Châu ra, hắn lạnh lùng truyền lời tới: - Không được, trước tiên ngươi phải quay về Thủy Nguyên Giới đã, không... Trước tiên quay về phụ cận Thần Hoàng Giới, ta đi cùng ngươi. Đến lúc đó ta sẽ giao Thiên Tà Châu cho ngươi. Bằng không ngươi lấy được Thiên Tà Châu lại tiếp tục tàn sát thì sao? - Ha ha ha! Nhan Chân cười nhạt, sau đó ngưng tụ thành một Đại Thủ Ấn đánh xuống bên dưới, trời đất rung chuyển, một loạt thành lũy trong thành sụp đổ, hơn mấy nghìn vạn nhân tộc bị giết chết trong nháy mắt. Hắn nhìn Lục Ly cười nhạo: - Lục Ly, đừng ra điều kiện với ta, ngươi không có tư cách. Ngươi càng không có lựa chọn, có hay không? Chỉ một câu! Dứt lời, Nhan Chân lại ngưng tụ một Đại Thủ Ấn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống bên dưới, Lục Ly thống khổ nhắm mắt lại, quát: - Đừng giết, ta đưa! - Không thể đưa! Một tiếng gào rống giận dữ từ đằng xa truyền tới, sau đó ở phía Bắc có mấy bóng người lao đến, đứng đầu là người quen cũ của Lục Ly- Hồ Lang. Khu vực này thuộc phạm vi thế lực của Thiên Lang Sơn, Thiên Lang Sơn là địa bàn của Hồ Lang, rất nhiều thành trì là chi nhánh của Hồ gia. Hồ Lang nhận được tin tức có cường giả đang tàn sát con dân nhân tộc của hắn, mặc dù biết hắn không ngăn được nhưng vẫn không nhịn được mà đi tới. Hắn vẫn ẩn nấp ở gần đó, nghe thấy tiếng thét của Lục Ly, hắn đứng ngồi không yên, dẫn người vọt ra. Tuy rằng những con dân bên dưới chết khiến hắn rất đau lòng, nhưng nếu như Lục Ly vì thế mà giao Thiên Tà Châu ra, sau đó bị Nhan Chân đánh chết thì đây không còn là kiếp nạn của Vân Châu nữa, mà là kiếp nạn của toàn bộ Đấu Thiên Giới.
Chương 1552 Tan Xương Nát Thịt
Hồ Lang là Hồn Nô của Lục Ly, tuy rằng giờ khắc này không nhìn thấy hình bóng của Lục Ly, nhưng Lục Ly vẫn là chủ nhân của hắn. Cho nên hắn luôn coi Lục Ly là chủ nhân của mình, hơn nữa Lục Ly đã giúp nhân tộc ngăn chặn không biết bao nhiêu kiếp nạn, Đấu Thiến Giới có thể không có con dân Vân Châu, nhưng không thể không có Lục Ly được. Hồ Lang mang theo mấy cường giả trong gia tộc bay vụt đến, vừa gào rống: - Công tử, không thể giao ra, tên ma đầu này muốn chém giết thì cứ mặc hắn. Bọn ta chết không sao, nhưng ngài nhất định không được có chút ít tổn thất nào, bằng không Đấu Thiên Giới sẽ chấm hết. Huynh đệ đâu, liều chết với tên ma đầu này. - Liều chết với tên ma đầu này! Hồ Lang dẫn theo mấy Hoàng Nhân bay vọt đến, khí thế hùng hồn gào thét. Tiếng thét của bọn họ rất lớn, vang dội ra chu vi trăm dặm, chấn động đến mức vô số người ở dưới thành trì đau màng nhĩ. Hộc hộc hộc! Vô số quân sĩ võ giả dưới thành trì vốn đang hoảng loạn chạy tan tác, nhưng khi nhìn thấy Hồ Lang bỗng nhiên cảm thấy an tâm, bởi vì Hồ Lang là sơn chủ Thiên Lang Môn, là bá chủ một phương. - Liều chết! Vô số quân sĩ cùng thét lên, từng người một không hề chạy trốn nữa mà bay vụt lên, trong mắt ánh lên tinh thần liều chết quật cường. Hồ Lang nhắc nhỏ bọn họ không thể vì bản thân mà khiến Lục Ly rơi vào hiểm cảnh, bọn họ chết không đáng kể, nhưng nếu Lục Ly chết, đó chính là tổn thất lớn nhất của Đấu Thiên Giới. - Hừ! Nhan Chân khinh bỉ hừ một tiếng, tiện tay ngưng tụ thành nghìn vạn Huyền Lực Trường Tiễn, vung tay lên trường tiễn trong suốt phủ kín trời bay đi, đâm chết lần lượt từng quân sĩ. Rầm rầm rầm! Trong chớp mắt đã có hơn một vạn quân sĩ bị giết, nhưng quân sĩ võ giả ở bên dưới và phụ cận gần đó vẫn không ngừng xông lên. Bọn họ rõ ràng là đang nộp mạng, nhưng bọn họ không muốn Lục Ly vì bọn họ mà bị Nhan Chân dồn ép, cho nên tình nguyện chấp nhận cái chết. - Không , không, không...! Thần niệm của Lục Ly quét đến từng người từng người bị hóa thành huyết vụ nổ tung giữa không trung, nhìn những đôi mắt kiên định sẵn sàng hi sinh, những khuôn mặt tràn ngập sự kiên định, nội tâm hắn chảy máu. Cả người hắn giống như bị nỗi uất hận chiếm giữ, linh hồn hắn giờ khắc này giống như sắp nổ tung. - A a a! Lục Ly không quỳ nữa mà bất thình lình đứng phắt dậy, ngửa mặt lên trời gào thét. Tóc hắn trắng xóa bay tán loạn trong không trung, đôi mắt đỏ rực như màu máu, sát khí trên người nồng nặc đến cực điểm, khiến cho Hòa Nguyệt có cảm giác nghẹt thở. Giờ khắc này Hòa Nguyệt cảm giác Lục Ly không còn là chàng thanh niên văn nhã ôn tồn nữa, không còn là nam tử tuấn mĩ ôn nhuận như ngọc, mà hóa thành một vị Sát Thần, một tên ác ma bước ra từ địa ngục. Vụt! Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu vọt ra, Lãnh Phong trong tay hắn đã rời vỏ, Long Khải xuất hiện trên người hắn, cả người sát khí ngập trời. Sâu bên trong đôi mắt đỏ ngầu như máu của hắn toàn là lạnh lẽo và sát khí, khiến người khác vừa nhìn đã thấy không rét mà run. - Giết, giết, giết! Chết, chết, chết! Lục Ly rống giận gào thét, nhấc Lãnh Phong vọt tới. Hắn không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, trong mắt hắn chỉ có một mình Nhan Chân, sâu trong linh hồn hắn đều đã bị một ý nghĩ chiếm cứ... Hoặc là giết chết Nhan Chân, hoặc là... Tan xương nát thịt! - Hử? Lục Ly vừa xuất hiện đã khiến vô số người chú ý, Hồ Lang đã đột phá Địa Tiên, còn có chiến giáp bán Thần Khí. Vừa nãy tuy rằng bị Nhan Chân đánh bay, người bị thương nặng nhưng không bị giết chết ngay lập tức. Cho nên hắn nhìn thấy Lục Ly xuất hiện nhất thời kinh hãi thét lên: - Công tử, không được lỗ mãng! Còn có một vài cường giả Nhân Hoàng cũng kinh hãi, mặc dù có rất nhiều chuyện bọn họ không hiểu hết, nhưng Lục Ly chắc chắn không phải đối thủ của Nhan Chân. Bằng không đã không để mặc Nhan Chân tàn sát dọc đường, cũng không tiếc rẻ mà giao Thiên Tà Châu ra. Lục Ly hiện tại bước ra, trông dáng vẻ của hắn dường như đã trở nên cuồng loạn, rõ ràng Lục Ly đi ra là để chịu chết. Uy vọng của Lục Ly ở Đấu Thiên Giới quá cao, chỉ đứng sau Đấu Thiên Đại Đế, được vô số người kính trọng. Nhìn thấy Lục Ly lao ra chịu chết, vô số người kinh hãi đến biến sắc. - Ha ha ha! Nhan Chân lại cười phá lên, Lục Ly tuổi tác còn trẻ, nhiệt huyết dâng trào, quả nhiên đã không chịu nổi. Trong lòng hắn rất khinh thường loại hành động ngu xuẩn này của Lục Ly, chỉ là vài thường dân mà thôi, cũng đâu phải người thân và tộc nhân của Lục Ly, đối với hắn mà nói, chết nhiều hơn nữa cũng không ảnh hưởng. - Khá lắm, Lục Ly, ngươi rốt cuộc đã không làm con rùa đen rụt cổ, có cốt khí! Nhan Chân không động thủ ngay mà tiếp tục đánh chết những quân sĩ đang xông lên. Hắn có chiến giáp Thần Khí, Thần Thì còn không làm gì được hắn, một Hóa Thần nho nhỏ như Lục Ly thì có thể uy hiếp gì đến hắn? Hắn muốn chơi đùa một phen, khiến Lục Ly hoàn toàn tuyệt vọng mới giết chết hắn, như vậy mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng hắn. Lần này Nhan gia chết mất bốn Hóa Thần, nguyên khí đại thương, nếu như không trả thù Lục Ly, Nhan Chân trong lòng sao có thể thoải mái? - Chết, chết, chết! Lục Ly thét lên bay tới, hắn tựa như đã mất hết lý trí, rơi vào trạng thái cuồng loạn. Hắn không để ý đến tiếng gào hét của đám người Hồ Lang, thân thể lao tới như mãnh hổ, vung Lãnh Phong trong tay lên đánh tới Nhan Chân ở cách xa đó. Xẹt xẹt! Một luồng ánh đao kinh thiên từ trong Lãnh Phong gào thét phóng ra ngoài, khiến trời xanh bị xé rách thành một vết nứt, bỗng chốc đã chạy dài đến đây, tầng tầng lớp lớp bổ vào người Nhan Chân. Nhưng mà, công kích hoa lệ như thế hình như lại không có mấy tác dụng. Nhan Chân không thèm né tránh, mặc cho ánh đao bổ tới, chiến giáp màu tím trên người hắn hơi lóe lên, cơ thể bị đánh lại không hề xê dịch đến nửa bước. - Ha ha ha! Nhan Chân giễu cợt cười phá lên, công kích của Lục Ly quá quá yếu, không khác những Hóa Thần phổ thông khác là mấy. Võ giả cấp bậc này hắn chỉ tùy tiện bóp phát là chết, nếu không có Thiên Tà Châu và Thần Thi thì Lục Ly chả là cái đinh gỉ.
Chương 1553 Sát Thần
- Linh Phong Thành Bảo! Lục Ly phóng thích Linh Phong Thành Bảo, bảo phủ khắp người Nhan Chân, hiên tại gần Nhan Chân không có ai, toàn bộ đều đã bị đánh chết hoặc là đánh bay ra ngoài. - Tài mọn! Sau khi Linh Phong Thành Bảo bao phủ trọn lấy Nhan Chân, trên cổ hắn bừng sáng lên từng luồng từng luồng ánh sáng kim sắc, tiếp theo xuất hiện từng con mãng xà kim sắc, bay lượn đầy trời, trong nháy mắt phá tung Linh Phong Thành Bảo. - Linh Phong Thần Binh, phong thúc áo nghĩa, phong quyển áo nghĩa, phong sát áo nghĩa... Lục Ly vung hai tay tập hợp phong triều từ bốn phương tám hướng, tiếp theo từng đạo từng đạo Long Quyển Phong được hình thành bay tới bao phủ lấy Nhan Chân. Còn có những luồng gió vô hình trói buộc Nhan Chân, Long Quyền Phong mang theo công kích cường đại của linh hồn, Lục Ly phóng ra các loại bản lĩnh, nghĩ ra hết tất cả biện pháp đánh chết Nhan Chân. - Thăng Long Thuật! Lục Ly còn phóng thích Huyết Thống Thần Kỹ, đồng thời thân thể như một đạo thanh phong phiêu bay tới, đến gần Nhan Chân rồi liền vung Lãnh Phong lên điên cuồng chém xuống Nhan Chân, hắn vận dụng Toái Hồn Bí Thuật. Bí thuật này rất bá đạo, có thể trực tiếp đưa sức mạnh và công kích của linh hồn chấn động đi vào, bỏ qua phòng ngự ở bên ngoài mà công kích luôn đến Hồn Đàm hoặc là bản mệnh châu của kẻ địch. - Hết cách đành mình trần ra trận rồi? Nhan Chân vốn có thể nhàn nhã phá tan những Long Quyển Phong được Lục Ly ngưng tụ kia, có thể dễ dàng né tránh công kích của Lục Ly, nhưng hắn không làm thế. Hắn chỉ bổ xuống Thần Thi một đao rồi đứng đó mặc cho Lục Ly công kích. Hắn đang cố ý cho Lục Ly chút ít hi vọng, rồi mới khiến hắn tuyệt vọng. Để cho hắn được thấm thía cái gì gọi là bất lực, cái gì gọi là tuyệt vọng... Ầm! Lãnh Phong của Lục Ly bổ xuống chiến khôi( mũ giáp) trên đầu Nhan Chân, mấy chục làn sóng chấn động của lực lượng và linh hồn đều điên cuồng trào ra. Điều khiến Lục Ly kinh ngạc chính là mấy chục làn sóng xung kích của lực lượng và linh hồn đều căn bản không có cách nào xuyên thấu qua chiến khôi để xâm nhập vào trong đầu Nhan Chân, chiến khôi này lại có thể dễ dàng ngăn cản toàn bộ sức mạnh của lực lượng và linh hồn. - Thần Khí... Quả nhiên trên mặt Lục Ly lộ ra một tia vô lực và chán nản, Nhan Chân nắm giữ chiến giáp Thần Khí, cho dù cứ đứng đó cho hắn bổ xẻ cũng không tổn thương đến một sợi tóc. Thực tế chứng minh, cho dù lực công kích của hắn có cường đại như Thần Thi cũng không thể nào tóm được hắn ta. - Không công kích nữa? Nhan Chân híp mắt nhìn Lục Ly đầy vẻ khinh thường, thấy Lục Ly dừng lại hắn liền trào phúng cười nói: - Ngươi đã không công kích nữa thì đến lượt ta. Vụt! Nhan Chân không dùng đến thần binh mà chỉ tùy tiện vung tay, cánh tay của hắn đột nhiên trở nên to dài, bàn tay lớn táp đến chỗ Lục Ly. Rầm! Trên đầu Lục Ly có Long Khải chiến khôi, nhưng hứng chịu một chưởng này hắn vẫn lập tức bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu, rõ ràng đã bị chấn thương. Ầm! Cơ thể Lục Ly bị đập vào trong một ngọn núi nhỏ gần đấy, ngọn núi nhỏ bị chấn động lún xuống, đá trên núi lăn xuống chôn sống hắn. Ầm! Núi đá nổ tung, Lục Ly bất ngờ vọt ra, khóe miệng đầy máu tươi, lại thêm khuôn mặt dữ tợn của hắn cùng với con mắt đỏ ngầu, khiến hắn trở nên đáng sợ đến lạ. Hắn không biết nên làm gì, chỉ có thể tiếp tục điên cuồng vọt tới chỗ Nhan Chân. Lần này chưa đến gần Nhan Chân thì hắn đã tùy tiện vung thần binh lên bổ xuống một đao. Xẹt xẹt! Trời xanh giống như một trang giấy trắng bị lưỡi đao sắc bén cắt đôi, xuất hiện một khe nứt vô cùng gọn ghẽ. Ánh đao bắn tới như tia chớp, Lục Ly căn bản không có cách nào né tránh, dễ dàng bị bổ trúng. Ầm ầm! Long Khải bên ngoài cơ thể Lục Ly từng mảng một bị nổ tung, tiếp đó chiến giáp bán Thần Khí cất giấu trong cơ thể hắn hiện ra, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị xé rách. Cuối cùng trước ngực hắn máu thịt be bét, rồi lại bị đánh bay ra ngoài. - Quá yếu, quá yếu... Nhan Chân lắc đầu, vừa nãy hắn còn chưa dùng đến công kích quá mạnh mẽ, phong ngự của Lục Ly mặc dù không đến nỗi nào nhưng so với cảnh giới của hắn thì còn kém xa, hơn nữa hắn còn nắm giữ thần binh. Chút thực lực này của Lục Ly căn bản không đáng lọt vào mắt, giống như sự khác biệt giữa một Hoàng Nhân với một Mệnh Luân Cảnh vậy... Ầm! Lục Ly lại lần nữa đập vào bên trong ngọn núi nhỏ, bên kia đám người Hồ Lang điên cuồng xông lên, còn có rất nhiều quân sĩ cũng liều mạnh vọt tới, dường như muốn làm vướng chân Nhan Chân, để Lục Ly có cơ hội thoát thân. - Các ngươi đã muốn chết, vậy thì chết đi! Nhan Chân tùy ý vung thần binh lên, từng quân sĩ lập tức bị đánh chết như những người bằng rơm vậy. Nhan Chân không có dùng hết sức mình, chỉ tùy tiện bổ xuống một đao đã có thể đánh chết rất nhiều quân sĩ. Ầm! Lục Ly lại lần nữa lao ra từ trong ngọn núi nhỏ, nhưng mà lần này hắn không phóng tới chỗ Nhan Chân nữa, mà kinh ngạc nhìn cảnh tượng bốn phía xung quanh. Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy mơ hồ có chút quen thuộc, khiến trong lòng hắn mơ hồ có tia xúc động. - Luyện Ngục? Tàn sát? Trong đầu hắn hiện lên cảnh tưởng nhìn thấy trong máu của Sát Đế, cũng thây chất đầy đồng, quang cảnh giống hệt Luyện Ngục. Cũng ung dung một đao chém chết vô số đối thủ, khắp nơi cũng đầy màu tươi, toàn bộ thế giới nồng đậm tà khí... - Sát Đế Chân Ý? Lấy giết chóc đàn áp giết chóc? Lấy giết chóc chứng minh đạo lý? Lấy giết chóc giải quyết những chuyện bất bình trong thiên hạ? Giết! Giết! Giết! Con mắt Lục Ly ngày càng đỏ rực, sát khí cùng tà khí trên người ngày càng nồng đậm, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, như một con dã thú đang nổi giận gào rít không ngừng! Giờ khắc này hắn như biến thân thành một vị Sát Thần chân chính! Cuộc đời này của Lục Ly đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ nổi giận, nghẹn khuất giống như lần này. Giờ khắc này trong đầu của hắn ngoại trừ tức giận và sát ý bên ngoài, đã không còn chứa được bất kỳ thứ gì. Vạn vật đều có linh hồn, người người đều bình đẳng! Từ đầu đến cuối Lục Ly luôn nghĩ rằng giữa mỗi người đều bình đẳng, mỗi người đều có quyền sống, ngươi không có quyền vô duyên vô cớ tước đoạt cuộc sống của người khác.
Chương 1554 Chân ý Chân Đế
Nếu như người khác trêu chọc đến ngươi muốn giết ngươi, vậy thì là kẻ địch ngươi có thể ra tay đánh giết bọn hắn không gì đáng trách. Dân thường và võ giả là người của hai thế giới, cho dù giữa các võ giả có xảy ra bất kỳ ân oán, đều không nên liên lụy đến dân thường. Nói giống như võ giả thì dân thường là kẻ yếu, giống như sự khác nhau giữa Thần Linh và phàm nhân. Thần Linh khai chiến sẽ liên luỵ đến phàm nhân, đây là không có đạo đức, cũng không có đạo lý. Nhiều người chết đi trước mắt Lục Ly như vậy, tất cả đều là do hắn. Là do hắn liên lụy những dân thưởng và võ giả kia, là do hắn khiến cho nhiều người chết không toàn thây. Khiến nhiều người mất đi người thân, khiến nhiều đứa trẻ mất đi cha mẹ, khiến nhiều người già mất đi con gái. Nghĩ đến mấy hài tử kia ôm cha mẹ đã chết mà gào khóc lớn, nghĩ đến mấy những người già kia cơ thể lạnh run run quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt, lòng của Lục Ly như bị đao cắt rỉ máu. Nhìn thấy cảnh phía trước như Địa ngục, cả người hắn dấy lên căm giận ngút trời và sát khí kinh thiên, trong đầu của hắn hiện lên hình ảnh ác ma của Sát Đế khi giết chốc, đột nhiên trong lòng có một nỗi xúc động. - Lấy giết ngăn giết sao? Lấy giết làm chân lý sao? Lấy giết bình thiên hạ dẹp chuyện bất bình! Trong miệng hắn lẩm bẩm mấy câu, lúc trước hắn vẫn cho rằng giết nhiều người là không đúng, sẽ tạo thành sát nghiệp vô cùng lớn. Sẽ khiến cho linh hồn và thân thể của mình ẩn giấu rất nhiều lệ khí, sẽ biến thành Tu La, cả một đời không thể chứng đạo, không thể thành Thần. Sở dĩ những năm gần đây Lục Ly vẫn luôn khắc chế, nếu như không phải kẻ thù sống chết, hắn sẽ không giết quá nhiều. Bây giờ hắn phát hiện, có lẽ lấy giết nhập đạo cũng có thể có thành tựu Thông Thiên Chi Lộ, không phải Sát Đế là một tấm gương rất tốt sao? Bên trong tên của Sát Đế cũng có một chữ - giết- , bên trong máu của hắn cũng đều là sát khí kinh khủng, có thể thấy được hắn giết rất rất nhiều sinh linh. Không giết, không chắc chắn không giải quyết được không hỏi. Giết lại có thể giải quyết hết tất cả vấn đề, chỉ cần giết tất cả kẻ địch, chỉ cần giải quyết người vốn dĩ mạnh hơn ngươi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa. Ví dụ như Lục Ly một mực giết chóc đi lên, trở thành người mạnh nhất của Đấu Thiên giới, ở Đấu Thiên giới hắn sẽ không có vấn đề quá lớn. - Chân ý Sát Đế, lấy giết nhập đạo, dùng giết chứng đạo, dùng giết bình thiên hạ dẹp chuyện bất bình, đây chính là chân lý chân ý của Sát Đế, chân ý vốn có của Sát Đế! Thần kinh của Lục Ly không ngừng thì thào, hai mắt của hắn đột nhiên nhắm lại. Hắn quên đi tất cả, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Sát Đế giơ lên một đao kia, một đao đó tùy ý chém ác ma thành hai đoạn, một đao đó cũng khiến cho tám phương thiên địa khẽ động. Lục Ly đã từng tìm hiểu sát chiêu của Sát Đế Lục Ly rất lâu, còn thử qua rất nhiều lần, hắn đã từng vung đao liên tục trong nhiều tháng, cũng chỉ muốn phóng xuất ta sát chiêu của Sát Đế sát. Nhưng mà, cho dù hắn lo lắng hết lòng như thế nào, cũng không thể nào lĩnh ngộ được sát chiêu của Sát Đế. Hắn từng từ bỏ mấy lần, cũng từng thử lại mấy lần, cuối cùng sử dụng hết giọt máu thứ ba của Sát Đế, hắn lại tìm hiểu thêm mấy tháng, sau đó hoàn toàn từ bỏ hi vọng lĩnh ngộ sát chiêu của Sát Đế. Giờ khắc này hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc trước hắn lĩnh hội sát chiêu của Sát Đế sai đường. Bởi vì hắn chỉ một mực đi học hỏi hình của sát chiêu Sát Đế, nhưng lại không có đi học hỏi cái thần của sát chiêu Sát Đế. Sát chiêu của Sát Đế không phải một chiêu thức, không phải một loại bí thuật, không phải một loại thần thuật, mà là một loại chân ý, một loại chân ý vô cùng mạnh mẽ và kỳ dị. Không có cảm ngộ được cái chân ý này sẽ không lĩnh hội được chân ý của Sát Đế bên trong chân đế, không cảm ngộ được bên trong những gì vốn có, không nắm giữ được thần thì làm sao có thể phóng ra hình. Cái đạo lý sâu xa này nếu như không có lĩnh hội sâu xa, cho dù ngươi mô phỏng như thế nào, cho dù vỡ đầu ngươi cũng vĩnh viễn không có cách nào nắm giữ được cái sâu xa này, không thể nào phóng ra Thần Thông mạnh mẽ. - Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu! Lục Ly cảm thấy như mây đen bị đẩy đi, thấy được một bầu trời xanh. Mặc dù hắn vẫn chưa hiểu được chân ý của Sát Đế đến mức cực sâu, nhưng đã là nhập môn, phóng thích sát chiêu của Sát Đế chắc hẳn không có vấn đề. Thậm chí... Lục Ly cảm giác chính mình phóng ra sát chiêu của Sát Đế, so với vận dụng máu của Sát Đế phóng ra sát chiêu chắc chắn sẽ bá đạo hơn rất nhiều. Bởi vì cái đó là mượn nhờ máu của Sát Đế bên trong dấu ấn tinh thần phóng ra, đó chỉ là bắt chước, chỉ có thể học được hình, bây giờ hắn đã nắm giữ được chân đế! - Giết. Hắn hô lớn một tiếng giống như long ngâm từ Cửu Thiên, cơ thể đạp không bay lên, chầm chậm bay đến hướng phía trước. Tốc độ của hắn cũng không nhanh nhưng dựa theo hắn tiến lên, một luồng hơi thở thần bí từ trên người hắn tràn ngập tỏa ra, mà lại càng ngày càng lớn. - A.... Vô số võ giả phóng tới chỗ Nhan Chân đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của bọn bọ không tự chủ bị Lục Ly hấp dẫn, tất cả lại một lần nữa bị đánh bay, Hồ Lang bị trọng thương. - Công tử, hắn... Đôi mắt đạm nhiên của Hồ Lang sau khi nhìn chằm chằm Lục Ly trở nên kịch liệt co rút, hắn phát hiện Lục Ly không giống với lúc trước mà cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Lục Ly không còn là Lục Ly mà hắn biết, thậm chí không giống như là một con người, mà là một pho tượng Sát Thần, một cỗ máy chuyên để giết chóc mà sinh ra. Xoẹt xoẹt! Trong mắt nhiều người nhìn Lục Ly với vẻ hoảng sợ, răng của một số người bắt đầu run lên cầm cập. Mặc dù bọn họ biết Lục Ly sẽ không giết bọn họ, sẽ không tạo bất kỳ tổn thương gì cho bọn họ, nhưng theo bản năng vẫn rất sợ hãi. Sát khí trên người Lục Ly khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, loại sát khí này không giống như sát khí của nhân loại, mà là một loại sát khí vô cùng đặc biệt.
Chương 1555 Thế giới máu
Một loại sát khí có thể khiến người ta sinh lòng sợ hãi, không dám làm kẻ địch. - Hả? Trong đôi mắt Nhan Chân léo sự bén nhọn, hắn sớm đã phát hiện ra Lục Ly có gì đó không ổn. Trong mắt hắn Lục Ly trở nên vô cùng lạ lẫm, giờ phút này Lục Ly khiến trong lòng hắn sinh ra dè chừng, khiến hắn có một cảm giác giống như đối mặt với Nhan Thiên Cương, khiến trong lòng hắn không khơi dậy nổi một chút ý chí chiến đấu, mà theo bản năng hoảng sợ. - Sao có thể? Trong lòng Nhan Chân chấn động, làm sao mà hắn có thể sinh ra tâm lý sợ hãi khi đối mặt với một Hóa Thần sơ kỳ, chuyện này đúng là quá tà đạo. Trong lòng của hắn dâng lên sự nóng giận, thần binh trong tay lấp lánh ánh sáng muốn bổ một đao, chém Lục Ly thành hai mảnh. Chỉ là Lục Ly xuất đao còn nhanh hơn hắn, mặc dù nhìn tốc độ phi hành Lục Ly rất chậm, nhưng lúc Nhan Chân sững sờ vừa rồi Lục Ly đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Hắn cũng không có phóng thích chiêu thức quá hoa mỹ, chỉ là nhẹ nhàng đánh ra một đao. Kèm theo một đao khẽ động của Lục Ly, khiến Huyền khí bốn phương tám hướng trong Thiên Địa lập tức chen chúc bay đến, trong nháy mắt trấn áp không gian quanh Nhan Chân. - Chuyện này! Nếu như nói vừa rồi Nhan Chân chỉ là hơi chấn động một chút, giờ phút này nội tâm lại dâng lên sóng biển ngập trời. Bởi vì hắn phát hiện ra thân thể mình lại hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy luồng sáng từ thanh đao kia không ngừng tới gần, cuối cùng bổ vào trên thân thể của hắn. - Không có việc gì, không có chuyện gì, ta có chiến giáp Thần Khí, chắc chắn có thể chịu nổi! Trong lòng Nhan Chân âm thầm nghĩ, một chiêu này của Lục Ly nhìn cũng không lợi hại lắm, tuyệt đối không thể nào tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với nó. - A... Sau một lúc hắn mới phát hiện là mình sai rồi, vô cùng sai! Lục Ly nhẹ nhàng chém tới một đao, một luồng sáng màu đỏ máu từ bên trong đao Lãnh Phong gào thét phóng ra. Ánh sáng từ đao còn chưa có chém tới, một luồng sát khí vô cùng nồng đậm tràn đến, bao phủ Nhan Chân trong nháy mắt. Nhan Chân cảm giác một luồng ánh sáng đỏ bay tới, trong thế giới của hắn bị màu đỏ đó bao phủ hết, hoặc chính xác hơn là hắn đi vào một thế giới máu. Lục Ly biến mất, luồng sáng từ thanh đao biến mất, sông núi đất đai ở bốn phía cũng biến mất. Nhan Chân cảm giác như hắn chỉ thấy được dưới đều là máu, máu ở khắp nơi trên trời, hắn mất đi phương hướng hoàn toàn, lạc lối trong biển máu. Ầm! Một tiếng nổ nặng nề vang lên, kéo Nhan Chân từ trong thế giới máu trở về. Nhan Chân đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng kinh sợ vạn phần, bởi vì lúc nãy hắn vậy mà ngây người trong nháy mắt. Cường giả chiến đấu, có thể định rõ sống chết trong trong nháy mắt! Nếu như đòn tấn công của kẻ địch đủ sắc bén thì vừa rồi hắn đã chết rồi. Nghĩ tới đây hắn âm thầm sợ hãi, sau đó lại cảm thấy có chút may mắn. May mắn là hắn có chiến giáp Thần Khí, cho nên đồn tấn công của Lục Ly chỉ có thể đánh bay hắn, chứ không có tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với hắn, chiến giáp Thần Khí không có bất kỳ vết tích bị phá vỡ. - Không đúng... Đột nhiên Nhan Chân cảm thấy ngực có chút nóng, còn cảm thấy có chút đau đớn, hắn vội vàng thăm dò bên trong cơ thể, lại sợ hãi thêm lần nữa. Hắn phát hiện một nguồn năng lượng khó hiểu bên trong cơ thể mình, nguồn năng lượng kỳ dị kìa không nhiều, nhưng lại yên lặng tấn công lục phủ ngũ tạng của hắn, thành công khiến hắn thụ thương. - Không ổn. Nhan Chân hoảng hốt một chút, hắn ỷ vào nhiều nhất chính là chiến giáp Thần Khí và thần binh. Bây giờ Lục Ly vừa đánh tới hắn căn bản không có cách nào đánh trả lại, mà Lục Ly có thể xuyên qua chiến giáp Thần Khí làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của hắn, hơn nữa còn là một loại năng lượng rất kỳ dị, dường như hắn căn bản không có cách nào hóa giải. Nói cách khác chỉ có thể mặc cho Lục Ly đánh tới như thế này, thương thế của hắn sẽ càng ngày càng nặng, cuối cùng lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, sau đó Thần Linh cũng không cứu sống hắn nổi. Xoẹt! Hắn còn không kịp phản ứng, Lục Ly bên kia đã đánh tới lần nữa. Nhẹ nhàng chém ra một đao giống vậy, luồng sáng màu đỏ máu từ bên trong đao Lãnh Phong ngập trời bay tới. Còn chưa chém tới, một luồng sát khí nồng đậm bao phủ xung quanh Nhan Chân, sau đó Nhan Chân tiến vào thế giới máu kia một lần nữa, hoàn toàn mất phương hướng. Ầm! Ánh sáng từ thanh đao liên tiếp chém vào trên người Nhan Chân, thân thể Nhan Chân bị đánh bay ra ngoài một cách dữ dội, tử sắc Thần Khí chiến giáp của hắn tỏa ra một luồng hào quang lấp lánh, chiếu sáng khắp nơi, chiếu vào trong mắt khiến đám người Hồ Lang không mở mắt ra được. - Hay lắm. Đám người Hồ Lang lớn tiếng khen ngợi, mặc dù đòn tấn công của Lục Ly cũng không thể phá vỡ được chiến giáp Thần Khí. Nhưng Nhan Chân lại liên tục bị đánh bay hai lần thế mà không có sức đánh trả, điều này khiến mọi người nhìn thấy hi vọng. Quan trọng nhất là giờ phút này Lục Ly cho người ta cảm giác, giống như là cảm giác Hồ Lang đột phá Địa Tiên, Lục Ly không còn giống như là một phàm nhân mà là một pho tượng Sát Thần, một Thần Linh đến từ Thần Giới. Vèo vèo! Lục Ly phá vỡ bầu trời bay tới, nhanh chống đuổi kịp Nhan Chân, chờ tới lúc Nhan Chân vừa mới tỉnh táo lại, Lục Ly lắc thanh đao bên trong tay một lần nữa. Xoẹt! Một tiếng rít vang lên, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng từ ánh sáng màu máu của thanh đao gào thét bay tới. Nhan Chân vừa muốn di chuyển, lại bị trấn áp một lần nữa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng sáng từ thanh đao bay tới, nhìn thế giới của mình biến thành máu màu đỏ. Ầm! Nhan Chân lại bị đánh bay một lần nữa, lần này hắn cũng không dò xét thương thế của mình nữa, mà bay tới phía xa đầu tiên. Hắn không thể không trốn, bởi vì Lục Ly đã bay tới, nếu như sau khi cho Lục Ly tấn công, hắn sẽ bị trấn áp lần nữa, liên tục giống như vậy hôm nay hắn chắc chắn sẽ chết ở chỗ này. Lục Ly tấn công ở phía xa, một đòn tấn công tời đất lập tức trấn áp hắn, hắn lại không thể đánh trả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 221-225

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom