-
Chương 1546-1550
Chương 1546 Thần Trận
- Ừ! Lục Ly thoáng yên tâm, chỉ cần không phải Nhan Chân không vô duyên vô cớ mất tích là được, xác định được Nhan Chân ở bên trong, hắn chỉ cần nghĩ biện pháp phá tan đại trận. Không có đại trận bảo vệ, Nhan Chân sẽ không còn cách nào mở ra hàng rào không gian tiến vào Đấu Thiên Giới. Khoảng cách mấy nghìn vạn dặm không phải quá xa, Lục Ly chỉ tốn mất vài canh giờ đã đến. Thần niệm của hắn lập tức dò xét bên ngoài, sau một lúc thăm dò cẩn thận thì phát hiện ra một ít ảo cảnh nhẹ nhàng dập dờn. Huyễn trận dễ phá, đại trận bên trong mới khó. Nếu Nhan Chân bố trí một đại trận, chắc chắn sẽ không phải bố trí cho vui, phỏng chừng trận pháp này rất lợi hại. - Thần Thi đi ra ngoài! Lục Ly thả Thần Thi ra ngoài, sau đó cơ thể bỗng lắc mạnh, thả ra ngoài một trăm Thạch Đầu Nhân. - Đào hết ngọn núi lớn này lên cho ta! Lục Ly ra lệnh cho Thạch Đầu Nhân, một trăm Thạch Đầu Nhân tỏa ra, bắt đầu điên cuồng oanh tạc ngọn núi. Lục Ly không hiểu kĩ năng phá trận, chỉ đành dùng biện pháp đơn giản nhất, lấy lực phá trận. Bản thân huyễn trận không có lực phòng ngự, chỉ cần san bằng ngọn núi lớn này thì những trận thạch kia cũng tự nhiên bị hủy diệt, huyễn trận sẽ bị phá. Ầm ầm ầm! Thạch Đầu Nhân không biết thần thông và bí thuật, chỉ có thể dùng sức mạnh cuồng bạo nhất oanh tạc ngọn núi. Mỗi Thạch Đầu Nhân đều ngang hàng với một Hóa Thần, lực lượng rất khủng bố, một dãy núi bình thường sao có thể chống chọi được? Chớp mắt vô số ngọn núi nổ tan tác, mặt đất bị đánh thành từng cái hố lớn. Tiếng ầm ầm vang bên tai không dứt, khói bụi mù mịt, giống như một con địa long, tình cảnh khiến người sợ hãi Vụt! Không quá lâu sau, chỉ vỏn vẹn thời gian một nén nhang, phía dưới dãy núi lóe lên, huyễn trận biến mất, có lẽ một vài trận thạch bị phá hủy, huyễn trận không thể cầm cự. - Ể? Thần niệm của Lục Ly rất nhanh đã bao lấy một ngọn núi, ngọn núi đó bị một lồng ánh sáng màu đen bao bọc lấy. Trong lồng ánh sáng là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ có thể cảm nhận được bên trong không gian đang rung chuyển từng trận kịch kiệt. Trên mặt lồng ánh sáng màu đen lờ mờ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh và phù văn lóe lên nhàn nhạt, không cần nói cũng hiểu trận pháp này rất lợi hại, Lục Ly khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi khó giải quyết. - Thạch Đầu Nhân, oanh tạc lồng ánh sáng màu đen! Lục Ly ra lệnh để Thạch Đầu Nhân thử trước xem sao. Một trăm Thạch Đầu Nhân biến thành vệt ánh sáng đen bay vụt đi, từ bốn phương tám hướng phóng công kích đến lồng ánh sáng màu đen. Rầm rầm rầm! Từng tiếng vang lên nặng nề, vòng ánh sáng màu đen dường như không rung chuyển quá mạnh, bề mặt chỉ mơ hồ thấy phù văn vàng phát ra ánh vàng nhàn nhạt. Điều mà Lục Ly lo lắng nhất đã đến, đại trận này không phải do Nhan gia sáng tạo, mà là do Nhan Thiên Cường ở Thần Giới truyền xuống, là Thần trận! - Thần Thi tiến lên! Lục Ly ra lệnh cho Thần Thi, sức tấn công của Thần Thi mạnh hơn nhiều so với sức mạnh của một trăm Thạch Đầu Nhân gộp lại, nếu như Thần Thi cũng không thể phá tan, mọi chuyện khó giải quyết. Vèo! Thần Thi giương hai cánh bay đi, trên đường bay của hắn có một Thạch Đầu Nhân chắn đường, hắn không biết biến báo, lập tức va phải, đánh bay Thạch Đầu Nhân. Xẹt xẹt! Đi tới gần lồng ánh sáng, cánh tay Thần Thi vòng về phía sau, sau đó đột nhiên đánh về phía trước. Trên nắm đấm màu vàng không loé sáng, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh gây ra tiếng nổ ầm ầm, vô cùng chói tai. Sau đó một âm thanh trầm đục vang lên, toàn bộ lồng ánh sáng màu đen rực rỡ, tất cả những phù văn như ẩn như hiện phát ra ánh sáng lấp lánh, di chuyển trên mặt lồng ánh sáng màu đen. Trên những tự phù này tỏa ra một luồng hơi thở kỳ quái, khiến người ta cảm thấy vừa thần bí vừa quỷ dị. - Quả nhiên là Thần trận! Lục Ly dùng thần niệm dò xét lồng thấy ánh sáng chỉ hơi rung lên, nội tâm triệt để chìm xuống, một quyền của Thần Thi có thể đập nát một Hóa Thần đỉnh phong, thế nhưng không phá được đại trận này? Đại trận này chắc chắn là do Nhan Thiên Cương truyền xuống. - Tiếp tục oanh tạc! Thần Thi đã không phá vỡ được, Lục Ly còn cách gì? Hắn chỉ có thể ra lệnh Thần Thi và Thách đầu nhân công kích liên tục không ngừng. Bất kỳ đại trận nào cũng cần năng lượng, một trăm Thạch Đầu Nhân chính là một trăm Hóa Thần, công thêm lực công kích nghịch thiên của Thần Thi, nếu là một thần trận thông thường sẽ rất dễ bị phá vỡ. Ầm ầm ầm ầm! Thần Thi cùng Thạch Đầu Nhân công kích liên tục không ngừng nghỉ, thần niệm của Lục Ly hồi hộp dò xét, thử xem lồng ánh sáng màu đen liệu có bị phá vỡ hay không? Đáng tiếc... Suốt ba canh giờ lồng ánh sáng màu đen không những không vỡ, trái lại vẫn không có bất cứ thay đổi nào. Công kích của Thạch Đầu Nhân chỉ khiến phù văn màu vàng lóe sáng, công kích của Thần Thi vẫn chỉ khiến lồng ánh sáng hơi rung, không có thay đổi rõ rệt. - Không ổn! Thời gian trôi qua, Lục Ly càng lúc càng nóng lòng. Nhan Chân ở trong lồng ánh sáng vẫn không ngừng bắn phá không gian, nếu để hắn có thêm vài ngày nữa, thông đạo không gian sẽ hình thành, một khi hắn đến được Đấu Thiên Giới, Đấu Thiên Giới sẽ gặp kiếp nạn. Xem thái độ của Nhan Chân, phỏng chừng khi hắn tới Đấu Thiên Giới sẽ không đàm luận câu nào, trước tiên tàn sát một trận phát tiết lửa hận trong lòng rồi mới nói tiếp. - Sớm biết đã di dời toàn bộ con dân Đấu Thiên Giới đi Mộc Ngục. Lục Ly âm thầm hối hận trong lòng, lúc trước hắn có nghĩ tới vấn đề này, nhưng vì thực sự rất phiền phức, rất nhiều dân chúng không phải là võ giả, không thể liên tục cưỡi truyền tống trận, hơn nữa nhiệt độ ở Ngục Hỏa rất cao, một vài người già trẻ nhỏ tiến vào sợ sẽ không chịu nổi. Lại thêm Lục Ly có Thần Thi giết chết Hóa Thần đỉnh phong như đồ tể giết heo dê, cho nên hắn mới không để tâm đến chuyện này. Trong thời gian ngắn Kha Mang không thể qua được ngay, Chân Ý Đồ của hắn mấy ngày rồi vẫn chưa dung hợp, lực công kích của Thần Thi chỉ mạnh có vậy, Lục Ly không thể nghĩ cách ứng phó trong một chốc một lát được. - Bế quan!
Chương 1547 Địa Ngục Phàm Nhân Giới
Nghĩ tới nghĩ lui Lục Ly ép buộc bản thân phải bình tĩnh, dù sao Thần Thi và Thạch Đầu Nhân không cần hắn điều khiển vẫn sẽ công kích, hắn ở đây không có tác dụng gì, để Hòa Nguyệt quan sát là được. Biết đâu trong mấy ngày này hắn đột nhiên tỉnh ngộ, dùng hợp Chân Ý Đồ đột phá Thần Cảnh? Có lẽ khi ấy tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Xương thú tạo thành Thần trận là của một Thần thú rất lợi hại ở Thần Giới, khi chết xương bị một đại năng Thần Giới luyện hóa, có thể dễ dàng bố trí một Thần trận phòng ngự cường đại. Nhan Thiên Cương lấy được thần cốt vốn định dùng cho bản thân, nhưng sau đó lão lấy được một Thần Khí lợi hại hơn, cho nên mới đánh đổi một cái giá cực đắt để gửi Thần cốt xuống thành Thần Hoàng. Trong lịch sử Thần cốt đã trợ giúp rất nhiều con cháu thiên tài trong Nhan gia vượt qua mấy lần kiếp nạn, mặc dù năng lượng bên trong đã tiêu hao gần hết nhưng lần này vẫn lập công lớn. Trong ba ngày, một trăm Thạch Đầu Nhân và Thần Thi oanh tạc liên tục không ngừng nghỉ, sợ rằng Thần trận phòng ngự của thành Thí Ma cũng sớm nổ tung, thế nhưng Thần trận này vẫn không có dấu hiệu bị phá vỡ. Lục Ly bế quan ba ngày vẫn chưa tỉnh lại. Hòa Nguyệt thăm dò thấy không gian bên trong lồng ánh sáng màu đen ngày càng rung chuyển dữ dội, biết thông đạo không gian sắp hình thành, nàng bất lực thở dài. Tuy rằng nàng không biết Lục Ly đang làm gì nhưng trong thời gian ba ngày làm sao có thể khiến thực lực đạt được tiến bộ vượt bậc? Đây đâu phải cháu nhỏ đi thăm ông nội, cảnh giới càng cao càng khó nâng lên thực lực. Ầm! Lại nửa ngày nữa trôi qua, bên trong lồng màu đen truyền đến một tiếng nổ vang nặng nề, tiếp theo không gian hết chấn động, bên trong không có bất kì biến động khác thường. Hòa Nguyệt rốt cuộc nhịn không được, đưa tay đẩy Lục Ly một cái. - Làm sao vậy? Thời gian ba ngày rưỡi với Lục Ly đang chìm trong tu luyện giống như một cái chớp mắt, hắn choàng mở mắt, Hòa Nguyệt khổ sở bẩm báo: - Đại nhân, không khéo Nhan Chân đã mở ra thông đạo không gian. Con ngươi Lục Ly lóe sáng, thần niệm quét đi, hiện giờ lồng ánh sáng màu đen không có bất kỳ rung chuyển, Nhan Chân có lẽ đã thành công. Vèo! Không bao lâu, vòng ánh sáng màu đen đột nhiên lóe sáng, khí đen bên trong nhanh chóng biến mất, toàn bộ tràn vào bên trong xương thú kỳ dị, Nhan Chân một tay nhặt lấy xương thú xông vào trong lỗ thủng không gian. - Xong rồi! Lục Ly nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức run lên, Nhan Chân đã tiến vào Đấu Thiên Giới, mà hắn... Ba ngày rưỡi này không có bất kỳ thu hoạch. Quả nhiên Chân Ý Đồ không thể dung hợp một cách dễ dàng, đừng nói đến ba ngày, nếu vận may không tốt phỏng chừng ba năm, ba mươi năm cũng chưa chắc dung hợp được. Lồng ánh sáng màu đen hoàn toàn biến mất, Thần Thi và Thạch Đầu Nhân lơ lửng giữa không trung. Bởi vì Lục Ly ra lệnh cho bọn chúng công kích lồng ánh sáng màu đen, hiện giờ lồng ánh sáng màu đen đã vỡ, bọn chúng đương nhiên dừng lại. - Đi! Không có thời gian nghĩ nhiều, Lục Ly lao ra khỏi Thiên Tà Châu thu Thạch Đầu Nhân lại, rồi lại tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, để Thần Thi mang theo hạt châu xông vào lỗ thủng không gian. Ánh sáng lóe lên, thần niệm của Lục Ly lập tức thăm dò, sắc mặt hắn chuyển thành u ám. Bởi vì địa phương hắn phát hiện không phải Đại địa Đông Doanh mà là Vân Châu ở Đại địa Thần Châu. Lúc trước Lục Ly từng nghe Trần Vô Tiên nói qua một câu, khi đánh thủng hàng rào không gian, mỗi vị trí không giống nhau sẽ dẫn đến một địa điểm không giống nhau. Lại không ngờ Nhan Chân may mắn như vậy, một phát đến được luôn Vân Châu ở Đại địa Thần Châu. Vốn dĩ Lục Ly cho rằng Nhan Chân đi tới Đại địa Đông Doanh thì sẽ phải đi qua thành Thí Ma, rồi qua Đại địa Thần Châu. Liên tiếp mở ra hai hàng rào không gian như này sẽ mất rất nhiều thời gian, hắn vẫn có cơ hội nghĩ cách giải quyết. Hiện tại Nhan Chân đến luôn Đại địa Thần Châu, mặc dù chỉ là Vân Châu, không phải nơi nhân khẩu đông đúc nhất là Trung Châu nhưng vẫn phiền phức vô cùng. Ầm! Từ xa vọng tới một tiếng nổ rung trời lệch đất, thần niệm Lục Ly quét tới vừa vặn nhìn thấy một tòa thành trì khói bụi bay đầy trời. Tòa thành trì nằm trên đỉnh núi đổ nát tan tành, cả ngọn núi to lớn đều ầm ầm sụp đổ. Hả? Gần ngọn núi có một đám quân sĩ nhân tộc nhìn thấy ngọn núi bị sụp đổ, thành trì tan nát thì sợ hãi gào thét. Bởi vì bên trong tòa thành còn có người thân của bọn họ, giờ khắc này toàn bộ đều đã chết sạch sẽ. - Ma đầu, ngươi dám đồ thành? Ta liều mạng với ngươi! - Ngươi là kẻ nào? Dám ở Vân Châu đồ thành, Lục Ly điện chủ mà biết được ngươi chắc chắn phải chết. - Chúng ta liều mạng với tên ma đầu này, cho dù có chết, Lục Ly điện chủ cũng sẽ báo thù cho chúng ta. Mấy người gào thét khản cổ, vài võ giả Mệnh Luân cảnh cưỡi tọa mệnh gào thét bay lên không trung. - Ha ha ha! Trên bầu trời phía xa xuất hiện một chấm nhỏ, kẻ đó mặc áo giáp màu tím, ngông cuồng tự đại, hơi thở trên người cường đại đến cực điểm khiến cho mấy võ giả Mệnh Luân cảnh bay phía dưới trong lòng run lẩy bẩy. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, chỉ về hướng chỗ Lục Ly nói: - Lục Ly điện chủ của các ngươi ở chỗ đó, các ngươi gọi hắn ra giết ta đi, há há há! Ống tay áo của hắn tùy ý quét qua, một đạo cuồng phong thổi tới, mấy võ giả Mệnh Luân Cảnh kia bị đánh bay, lăn lộn bay về phía Lục Ly. Bịch! Đám võ giả Mệnh Luân Cảnh còn chưa kịp bay về chỗ Lục Ly người đã đập xuống. Tất cả đều bị đánh chết tươi, con mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt, trong tròng mắt đều là căm hận và sợ hãi... Vèo! Lục Ly không thể nhắm mắt làm ngơ, khống chế Thiên Tà Châu bay về phía Nhan Chân, hắn giận dữ gào thét: - Nhan Chân, ngươi tốt xấu gì cũng là tộc trưởng của đệ nhất gia tộc trong Cửu Giới, đường đường là tộc vương của Nhan gia, là kẻ đứng đầu Cửu Giới lại đánh giết những con dân bé nhỏ, ngươi có biết nhục nhã hay không? - Hừ! Nhan Chân cười gằn lên một tiếng, trên mặt không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào. Hắn đã sống mấy trăm năm, lòng dạ thâm sâu đến cỡ nào?
Chương 1548 Sao Bây Giờ?
Mấy câu nói này của Lục Ly sao có thể lay động tâm trạng hắn? Hắn cười khẩy nhìn Thiên Tà Châu đang ngày một tới gần nói: - Lục Ly, trên thế giới này cường giả làm chủ, tôn nghiêm không phải do người khác cho ngươi mà là dùng nắm đấm để giành lấy. Người trong thiên hạ cười nhạo thì đã sao? Kẻ nào dám cười nhạo giết chết kẻ đó, lịch sử là do kẻ thắng viết nên, hơn nữa ta trước nay chưa từng ghé mắt tới những thứ này. Ngươi cứ vui vẻ theo sau, để xem bản tọa... chém cùng giết tận hết thảy con dân Đấu Thiên Giới ngươi. Vèo! Lời vừa nói xong, Nhan Chân lười nói nhiều với Lục Ly, hóa thành một luồng sáng bay về phương xa. Mặt mũi Lục Ly tái ngắt, vừa sai Thần Thi nắm lấy Thiên Tà Châu đuổi theo Nhan Chân, vừa ra lệnh cho Hòa Nguyệt: - Lập tức truyền tin đến thành trì phụ cận sơ tán mọi người. Còn nữa, mời Thái gia gia thu xếp con cháu nhân tộc dời đến Hoang Giới, ngay lập tức. Lần này Lục Ly triệt để hoảng sợ! Nghĩ tới mấy nhân tộc vừa nãy chết ngay trước mặt hắn, nghĩ tới những người đang sống sờ sờ đảo mắt đã biến thành những xác chết không hồn, nội tâm hắn run rẩy. Còn có mấy vạn con dân trong tiểu thành trì đó nữa, bọn họ đang sinh sống yên ổn an vui. Có rất nhiều gia đình đang hòa thuận chung sống với nhau, rất nhiều đứa trẻ đang vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, rất nhiều lão nhân đang tận hưởng tuổi già, đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió, trong nháy mắt bị giết chết, ngay cả hài cốt cũng không còn lưu lại... Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, trong thời gian nửa nén nhang đã bay qua mấy nghìn dặm, ở phía trước xuất hiện một thành trì cỡ trung. Thành chủ của thành trì đó được Hòa Nguyệt truyền lệnh, đã bắt đầu sơ tán người trong thành. Tử Thể của Hòa Nguyệt tuy rằng không biết nói chuyện, nhưng có thể viết chữ. Trước đó tất cả thành chủ đều nhận được mệnh lệnh, mệnh lệnh từ Tử Thể của Hòa Nguyệt chính là mệnh lệnh của Lục Ly, đương nhiên phải lập tức chấp hành. Cho nên sau khi Hòa Nguyệt ra lệnh, Thành chủ của tất cả thành trì đều tổ chức cho tất cả mọi người trong thành sơ tán ra xung quanh. Vấn đề là con dân trong thành đông đúc, rất nhiều người chỉ là dân thường, không nỡ để lại đồ đạc cùng tài vật ở trong nhà. Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, lúc này còn nửa số người vẫn đang ở lại trong thành... Rầm rầm rầm! Thần Thi đuổi đánh Nhan Chân cả một đoạn đường, đáng tiếc Nhan Chân có thần giáp, dù Thần Thi có công kích ra sao đều không sứt mẻ. Nhan Chân lười công kích lại Thần Thi, bay một mạch đến phía này nhìn thấy đám người nhỏ bé như con sâu cái kiến phía dưới đang bỏ chạy, lập tức cười lớn: - Lục Ly, nhìn cho kỹ, nhìn con dân của ngươi bị ngươi liên lụy mà chết như thế nào. Vụt vụt! Nhan Chân không sử dụng thần thông quá mạnh mẽ, chỉ ngưng tụ thành từng Thủ Ấn dài hơn trăm trượng bất thình lình đánh xuống bên dưới. Rầm rầm rầm! Đại Thủ Ấn mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa đánh xuống, phàm là nhân tộc bị bao phủ bên trong, trong nháy mắt đều bị đánh thịt nát xương tan. Ai có thể chống đỡ được công kích của Hóa Thần cảnh đỉnh phong? Cảnh tượng lúc này giống như một đám kiến đang chạy trốn, một người giơ chân không ngừng dẫm xuống... Mười mấy Đại Thủ Ấn đánh xuống, xung quanh thành trì trong nháy mắt đã biến thành địa ngục Phàm Nhân Giới! Thành trì này là một tòa thành loại trung, có khoảng hơn bốn mươi vạn người dân, tính thêm cả binh lính là xấp xỉ năm mươi vạn. Trong thành vẫn còn sót lại hơn hai mươi vạn người, ngoài thành có khoảng hai mươi vạn người đang bỏ chạy, bị Nhan Chân đánh xuống một đại Thủ Ấn, thành trì bị san bằng, ngoài thành người chạy trốn cũng chết quá nửa. Nói cách khác, trong thời gian ngắn ngủi, bốn mươi vạn người bị giết chết ngay trước mắt Lục Ly, tất cả đều bị đánh đến xương thịt nát bấy, hòa vào trong đất. Mặt đất trước mặt đều là từng cái đại Thủ Ấn đang hãm vào trong đất sâu hơn mười trượng khiến người run sợ, nền đất nhuộm đỏ máu tươi, chân cụt tay mất nội tạng la liệt, cảnh tượng không khác gì địa ngục Phàm Nhân Giới. Hộc hộc! Hô hấp của Lục Ly trở nên dồn dập, con mắt dần dần đỏ rực, khuôn mặt nổi gân xanh, trên người sát khí ngùn ngụt, giống như đã biến thành dã thú hung dữ. Lần trước lúc cường giả Cửu Giới xâm nhập, Đại địa Thần Châu chết mất mấy nghìn vạn người, nhưng những người đó không chết ngay trước mặt Lục Ly. Chỉ cảm thấy đó chỉ là một con số, không mang theo cảm xúc chân thật như vậy. Không phải Lục Ly chưa từng nhìn thấy người chết, hắn trải qua rất nhiều cuộc đại chiến, mắt thấy vô số võ giả bị giết chết. Nhưng bọn họ đều là võ giả, rất ít người là dân thường, hiện tại trơ mắt đứng nhìn những dân thường tay không tấc sắt bị đập chết tươi ngay trước mắt hắn. Oa oa! Lục Ly dò thấy bên cạnh một cái hố to có một đứa trẻ ba, bốn tuổi, mẹ của nó vì bảo vệ nó mà bị đánh chết. Giờ khắc này đứa bé ôm lấy khuôn mặt be bét máu tươi của mẹ oa oa gào khóc, vừa khóc vừa lau nước mắt, cho nên khuôn mặt của chính nó cũng máu me lem nhem... - Đấu Thiên Đại Đế vĩ đại, xin ngài mở mắt nhìn xem, con dân của ngài đang gặp kiếp nạn, xin ngài giáng thần phạt xuống đánh giết tên ác ma. - Điện chủ vĩ đại, ngài ở nơi nào? Xin hãy cứu lấy con dân của ngài... Có không ít người già chưa chết quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi bái lạy về phương bắc. Thân thể già lọm khọm của bọn họ run lẩy bẩy, trên mặt là nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng. Bọn họ không phải võ giả, không làm nên bất cứ trò trống gì, chỉ có thể khẩn cầu, chỉ có thể... Chờ chết! Đấu Thiên Đại Đế không thể nghe thấy lời cầu xin của bọn họ, cho dù có nghe thấy Đấu Thiên Đại Đế cũng bỏ mặc. Chưa nói đến hiên giờ Đấu Thiên Đại Đế còn không lo được cho mình, dù cho hạ giáng phân thần xuống thì có thể làm gì? Mà thân là người đại diện cho Đấu Thiên Đại Đế, điện chủ Thí Ma Điện- Lục Ly giờ khắc này ở ngay bên cạnh. Nhưng... hắn và mấy lão nhân kia giống nhau, không làm nên chuyện gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dân của hắn bị Nhan Chân tùy ý tàn sát. Xông ra? Vậy trừ con đường chết thì không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Chương 1549 Sao Bây Giờ?
Coi như hắn chết thì Nhan Chân có bỏ qua cho Đấu Thiên Giới không? Lần trước cường giả Cửu Giới chết nhiều như vậy, nếu như Lục Ly chết, sợ rằng chẳng mấy chốc lũ cường giả sẽ nhảy xuống tàn sát Đấu Thiên Giới, báo thù rửa hận cho đám cường giả Cửu Giới đã chết? Két két! Lục Ly cắn chặt hàm răng kêu lên ken kẹt, nắm chặt hai nắm đấm, cả người giống như một con thú hoang thì trói buộc, nếu chẳng may phá được xích sắt sẽ gào thét lao ra. - Đại nhân, bình tĩnh! Hòa Nguyệt đứng ở một bên khuyên nhủ, nếu Lục Ly chết nàng cũng không sống nổi. Lợi ích của nàng gắn liền với hơi thở của Lục Ly, đương nhiên sẽ không hi vọng Lục Ly lao vào chỗ chết. Ầm! Hai tay Lục Ly nặng nề nện xuống mặt đất, hai chân quỳ xuống, cúi đầu bất lực, vẻ mặt tự trách cùng áy náy. Nếu như không phải vì hắn Cửu Giới sao có thể để mắt đến Đấu Thiên Giới? Cường giả Cửu Giới sao lại nhảy vào Đấu Thiên Giới, ngần ấy dân thường sao có thể chết đi. - Ha ha ha! Một tràng cười rung trời vang lên, tràng cười đó rõ ràng có sử dụng biên độ sóng huyền lực, có thể truyền ra khắp mấy trăm dặm xung quanh, Nhan Chân lớn giọng nói: - Lục Ly, ngươi là con rùa đen rụt cổ, con dân của ngươi đang bị tàn sát, ngươi chỉ có thể trốn trong Thiên Tà Châu giống như một con rùa mà thôi. Ngươi không nghe thấy con dân đang cầu xin ngươi đấy ư? Há há há, Lục Ly ngươi tiếp tục nhìn đi, bản tọa sẽ xóa sổ toàn bộ nhân tộc Đấu Thiên Giới. Vèo! Nhan Chân nói xong thì không để ý đến Lục Ly và Thần Thi, Thần Thi cứ việc đuổi đánh hắn, hắn coi như một con ruồi vo ve bên cạnh không mảy may để ý, cứ tiếp tục bay về phương xa. Lần này Lục Ly không cưỡi Thiên Tà Châu đuổi theo, hắn vẫn đang hồn lạc phách xiêu ngồi quỳ gối bên trong Thiên Tà Châu, cúi đầu tóc rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ. Hòa Nguyệt đứng bên cạnh hắn không dám tới gần, sợ bị Lục Ly đang trong cơn giận dữ đánh giết. Nàng cũng không dám nói thêm câu nào, nàng đi theo hắn một thời gian, cũng thấu hiểu tính cách hắn. Lục Ly tuy rằng cảnh giới rất cao, tuổi tác không lớn, nhưng không dửng dưng mất nhân tính như đám cường giả lớn tuổi kia, mà hắn hết sức trọng tình trọng nghĩa, nhiệt huyết tràn đầy. Hắn là người đứng trên đỉnh cao Đấu Thiên Giới, điện chủ Thí Ma Điện, hắn coi tất cả nhân tộc như con dân của hắn. Hiện tại con dân của hắn từng người từng người bị đánh giết, nhưng hắn lại không có cách nào chống cự, không có bất kỳ biện pháp nào. Chỉ có thể hổ thẹn tự trách móc quỳ gối nơi đây, chỉ có thể làm một con rùa đen rụt cổ, sự thống khổ trong nội tâm hắn không thể tưởng tượng được... Ầm! Mấy chục giây sau ở phía xa vọng đến một tiếng nổ cực lớn, Hòa Nguyệt có Tử Thể ở gần đó, có thể dễ dàng thăm dò tình hình bên kia. Bên kia có một tòa thành nhỏ, không cần nói cũng biết tòa thành nhỏ đó đã bị xóa sổ, mấy vạn con dân bên trong đã chết. - Làm sao giờ? Làm sao giờ? Làm sao giờ? Lục Ly có cảm giác đầu như sắp nổ tung, thời gian càng dài, người bị chết càng nhiều, nội tâm hắn gấp gáp như có lửa đốt, bị phẫn nộ cùng uất ức chiếm cứ. Giờ khắc này đầu óc hắn như bị đình trệ, chỉ còn quanh quẩn ba chữ làm sao giờ. Đi ra ngoài? Vậy hắn chỉ còn đường chết, Đấu Thiên Giới khó lòng bảo vệ! Không ra, từng tòa từng tòa thành trì ở Đấu Thiên Giới sẽ bị hủy diệt, vô số con dân sẽ chết dần chết mòn. Nhưng người đó đều không có tội, đều có tay chân, có máu thịt, có suy nghĩ, có người thân bè bạn, đều đang sống sờ sờ. Lẽ ra bọn họ phải được sống yên vui hạnh phúc, giờ phút này lại bị tước đi quyền được sống. - Bình tĩnh, bình tĩnh! Lục Ly điên cuồng vò ép khuôn mặt, ép cho chính bản thân mình phải tỉnh táo, tâm trạng càng rối loạn cục diện càng cam go. Hắn ngẩn ngơ nghĩ trong chốc lát rồi điều khiển Thiên Tà Châu bay đi. Bay chưa được bao lâu hắn liền nhìn thấy ở phía trước một tòa thành sụp đổ, tòa tiểu thành này bị đánh nát đến mức không còn một thành lũy nào nguyên vẹn. Trong thành đâu đâu cũng có chân đứt tay cụt, mấy vạn người bị giết, chỉ có vài trăm người cực kỳ may mắn không bị chết, hoặc có thể là do Nhan Chân cố tình giữ lại. Mấy trăm người hoặc là bị thương nặng hoặc là không ngừng kêu la thảm thiết, hoặc là ôm xác người thân gào lên đau đớn... Thần niệm của Lục Ly quét qua, nội tâm lại đau đớn, hắn che ngực, cảm thấy hơi tức ngực, suýt chút nữa không kìm được phun ra một ngụm máu. Hắn không đành lòng xem tiếp, thần niệm chỉ lướt qua rồi hướng về phương xa, Hòa Nguyệt lập tức chỉ đường cho hắn. Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, nhưng mà hắn vừa đi vừa dừng lại tàn sát khắp nơi, không buông tha cho bất kỳ bộ lạc trên dọc đường nào, chỗ nào cũng dừng lại đánh xuống mấy chưởng. Đuổi theo một mạch, sau ba nén nhang rốt cuộc đã đuổi kịp Nhan Chân. Dọc đường đi Lục Ly nhìn thấy bốn bộ lạc cùng một tòa tiểu thành bị tiêu diệt, lúc này Nhan Chân đang mải công kích một tòa đại thành. Tòa đại thành này có chút quen thuộc với Lục Ly, bởi vì nó nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Lang Sơn, đây còn là thành trì do chi mạch Hồ Lang gia tộc điều khiển, dân trong thành phải đạt đến... hơn hai trăm vạn. Rầm rầm rầm! Nhan Chân đến, không nói lời thừa thãi đã đánh ra một chưởng cực lớn, đập vào cửa thành. Giờ khắc này ngoài thành có vô số dân thường đang nháo nhác chạy nạn, những bình dân này không có sức mạnh, đừng nói đến bay, ngay cả chạy nhanh cũng không chạy được, dân chúng quá đông nên chỉ có thể từng dòng người chen chúc nhau chạy ra ngoài, cửa thành chỉ rộng ngần ấy, không thể đồng loạt lao ra hết. Cho nên hơn trăm đại chưởng chụp xuống, một đám mấy nghìn người lập tức bị nghiền thành thịt nát, uy thế và khí thế kinh khủng khiến rất nhiều người gần đó bị đánh bay hoặc bị đánh chết. Trong thành nhất thời loạn lạc tứ tung, vô số người than trời trách đất chạy loạn khắp nơi, giống như bầy cừu bị sói đói đuổi bắt. Trong thành có rất nhiều quân sĩ võ giả đều bay lên, công kích về phía Nhan Chân.
Chương 1550 Bạo Nộ
Tòa đại thành này có rất nhiều quân sĩ cùng một ít cường giả, đương nhiên mạnh nhất chỉ có một Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh có một vài người còn Bất Diệt cảnh thì không đếm xuể. Bọn họ nhận được lệnh của Hòa Nguyệt, biết có cường địch xâm lấn lập tức phát động con dân, đưa con cháu trẻ nhỏ trong gia tộc đi. Nhưng tòa thành trì này là địa phận chi mạch Hồ Lang gia tộc sống yên ổn bao năm, cho nên rất nhiều trưởng lão không đi, sẵn sàng cố thủ ở đây. Nhan Chân là võ giả cấp bậc gì? Những võ giả Bất Diệt cảnh, Quân Hầu cảnh căn bản không biết, cho dù một Nhân Hoàng duy nhất trong thành cũng không cảm ứng chính xác được. Nhưng dù là võ giả mạnh hơn nữa, hắn đến hủy diệt thành trì của gia tộc bọn họ, muốn tàn sát con cháu trong gia tộc bọn họ, đám lão gia hỏa này đã chuẩn bị liều chết một phen tuẫn táng cùng thành trì. - Hừ! Nhan Chân nhìn thấy một đám võ giả bay đến lít nhít như con ong cái kiến, hừ lạnh một tiếng, hai tay hắn vung lên, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn bay đến, ngưng tụ thành một trường tiễn ở ngay trước mặt hắn, hắn vung tay lên quát: - Đi! Vút vút! Nghìn vạn mũi trường tiễn bay đi che kín cả trời đất, bao phủ toàn bộ không gian phía trước, lại thêm tốc độ quá nhanh, các võ giả phía trước căn bản không tài nào né tránh. Rầm rầm rầm... Không ngoài dự đoán, Huyền Lực công kích của Hóa Thần đỉnh phong quả thực bá đạo, đừng nói đến một Nhân Hoàng mạnh nhất đứng phía trước, ngay cả một đám Địa Tiên cũng bị nổ tung xác. Vô số võ giả ở không trung bị Huyền Lực Trường Tiễn bắn trúng, sau đó tỏa ra khói trắng, nổ tung thành sương máu. Ngay cả những võ giả cấp Nhân Hoàng cũng thế, dễ dàng bị giết chết. - Vạn Kiếm Trận, xuống! Nhan Chân vung hai tay, lại điều động vô số Thiên Địa Huyền Khí, ngưng tụ ở giữa không trung thành từng thần binh. Hai tay hắn tầng tầng lớp lớp ép xuống dưới, vô số trường kiếm trút xuống trắng xóa như mưa lớn, bao phủ xuống xung quanh phạm vi vài trăm dặm, mà phía dưới đều là đám dân thường chạy nạn đông đúc... - Dừng tay! Lục Ly bay đến vừa vặn thấy cảnh tượng này, nhất thời không thể nhịn được thét lớn. Từng lớp từng lớp con dân bị Vạn Kiếm rơi xuống xuyên qua người, cảnh tượng tuy rằng rất dọa người, nhưng lại càng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng. - Ha ha ha! Nhan Chân cười lớn nhưng không dừng tay lại, hai tay vung lên định tiếp tục ngưng tụ Huyền Lực Trường Kiếm, hắn đùa dai nhìn về phía Thiên Tà Châu nói: - Gấp à? Lục Ly, đây mới là bắt đầu, không nên gấp gáp! Chẳng mấy chốc ngươi sẽ nhìn thấy tất cả thành trì đều là thi thể, toàn bộ Đấu Thiên Giới nơi nơi đều nồng nặc mùi xác chết. Đại địa bị máu tươi nhuộm đỏ, sông suối sẽ đỏ như màu máu, thây chất đầy đồng, cảnh tượng này chắc chắn sẽ cực kỳ hùng tráng. Hít, hít! Lục Ly hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình phải bình tĩnh nói: - Nhan Chân, chúng ta có thể đàm luận, tàn sát những con đân cấp bậc thấp chỉ khiến ngươi nghiệp chướng nặng nề, không hề mang đến cho người bất kì lợi ích thực tế. - Đàm luận? Nhan Chân cười chế giễu nói: - Trước kia ta đàm luận với ngươi thì ngươi đã làm gì? Lúc ngươi giết chết lão Lục nhà ta, ngươi có biết giờ khắc đó ta đau đớn thế nào không? Ngươi không biết! Cho nên... Bây giờ ta sẽ khiến ngươi được nếm trải cảm giác đó. Xèo xèo xèo! Dứt lời, Nhan Chân liên tục đánh đại chưởng xuống, lập tức Huyền Lực Trường Kiếm ngập trời trút xuống như mưa, bao phủ lấy một đám người cách đó không xa. Rầm rầm rầm rầm! Đâu đâu cũng thấy tiếng nổ mạnh, mỗi một Huyền Lực Trường Kiếm kiếm gây ra vụ nổ trong phạm vi nhỏ, dân thường quanh đó sao có thể chống đỡ được cú nổ kinh khủng đến thế, nhất thời từng lớp từng lớp người bị chết. - Đi! Nhan Chân lại ngưng tụ thành một vài đại thủ chưởng, đánh vào tòa đại thành ở phía trước, từng lớp thành lũy bị nổ tung, vô số con dân bị chôn sống dưới đó, thành trì phía trước lại biến thành địa ngục thứ hai. Rầm rầm rầm! Thần Thi vẫn đuổi đánh Nhan Chân, có điều Nhan Chân coi hắn như ruồi vo ve, mỗi lần chỉ đánh hắn bay ra ngoài mười mấy trượng. - Nhan Chân! Lục Ly điên lên hét lớn: - Được rồi, ngươi cứ giết đi, mặc xác ngươi giết! Ta đây sẽ từ Hỗn Độn Luyện Ngục tiến vào Kim Ngục rồi tiến vào trong Thần Hoàng Giới. Để xem ngươi giết nhanh hay là ta giết nhanh, không giết chết toàn bộ con dân Thần Hoàng Giới, ta sẽ mang họ Nhan! - Hử? Nhan Chân hơi ngẩn ra, chẳng mấy chốc lại cười nhạo nói: - Đi đi, đi đi, điều kiện trước tiên là ngươi vào được Thần Hoàng Giới đã, ha ha ha! - Hừ hừ! Lục Ly hừ lạnh hai tiếng đáp: - Ngươi tưởng ta không vào được Thần Hoàng Giới? Tiếp nối giữa Thần Hoàng Giới các ngươi và Kim Ngục có ba cửa đúng không? Hai cửa công khai, một cửa bí mật? Cho dù ngươi có phong ấn cả ba cửa vào thì ngươi có tin ta có thể tìm người đánh thủng hàng rào không gian không? - Há há! Nhan Chân cười lớn, không hề để vào mắt nói: - Không phải là Trần Vô Tiên chứ? Ngươi tưởng bản tọa không biết? Trần Vô Tiên là Hồn Nô của ngươi đúng không? Bản tọa nói thẳng cho ngươi biết ba cửa ra vào kia đều được bản tọa dùng thần trận gia cố rồi. Cho dù Trần Vô Tiên có muốn mở ra, cũng phải mất ít nhất mười năm, nếu ngươi không tin, cứ việc thử xem. - Cái gì? Mặt Lục Ly vì chấn động mà cứng ngắc lại, chuyện về Trần Vô Tiên vô cùng bí mật, sao Nhan Chân lại biết được? Chẳng lẽ lúc trước Quân Hồng Diệp đi do thám đã dò la được tin tức gì? - Mười năm? Trong lòng Lục Ly có cảm giác bất lực, nếu như muốn Trần Vô Tiên mở ra hàng rào không gian thì phải cần tới mười năm. Chưa nói tới trong khoảng thời gian này có xuất hiện thay đổi gì hay không, coi như yên ổn vô sự, phỏng chừng Trần Vô Tiên đang sống mạnh khỏe cũng phải mệt đến chết? Trong mười năm liên tục oanh kích một nơi, lại còn không được ngừng lại, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ... Nghĩ thôi đã khiến người khác có cảm giác khó nói nên lời. - Ha ha ha! Nhan Chân cười phá lên, vừa tiếp tục tàn sát vừa khoái trá nói: - Lục Ly, ngươi cho rằng trăm vạn năm qua Thần Hoàng Giới đều trong tay Nhan gia ta mà Nhan gia ta lại không có chỗ dựa dẫm?
- Ừ! Lục Ly thoáng yên tâm, chỉ cần không phải Nhan Chân không vô duyên vô cớ mất tích là được, xác định được Nhan Chân ở bên trong, hắn chỉ cần nghĩ biện pháp phá tan đại trận. Không có đại trận bảo vệ, Nhan Chân sẽ không còn cách nào mở ra hàng rào không gian tiến vào Đấu Thiên Giới. Khoảng cách mấy nghìn vạn dặm không phải quá xa, Lục Ly chỉ tốn mất vài canh giờ đã đến. Thần niệm của hắn lập tức dò xét bên ngoài, sau một lúc thăm dò cẩn thận thì phát hiện ra một ít ảo cảnh nhẹ nhàng dập dờn. Huyễn trận dễ phá, đại trận bên trong mới khó. Nếu Nhan Chân bố trí một đại trận, chắc chắn sẽ không phải bố trí cho vui, phỏng chừng trận pháp này rất lợi hại. - Thần Thi đi ra ngoài! Lục Ly thả Thần Thi ra ngoài, sau đó cơ thể bỗng lắc mạnh, thả ra ngoài một trăm Thạch Đầu Nhân. - Đào hết ngọn núi lớn này lên cho ta! Lục Ly ra lệnh cho Thạch Đầu Nhân, một trăm Thạch Đầu Nhân tỏa ra, bắt đầu điên cuồng oanh tạc ngọn núi. Lục Ly không hiểu kĩ năng phá trận, chỉ đành dùng biện pháp đơn giản nhất, lấy lực phá trận. Bản thân huyễn trận không có lực phòng ngự, chỉ cần san bằng ngọn núi lớn này thì những trận thạch kia cũng tự nhiên bị hủy diệt, huyễn trận sẽ bị phá. Ầm ầm ầm! Thạch Đầu Nhân không biết thần thông và bí thuật, chỉ có thể dùng sức mạnh cuồng bạo nhất oanh tạc ngọn núi. Mỗi Thạch Đầu Nhân đều ngang hàng với một Hóa Thần, lực lượng rất khủng bố, một dãy núi bình thường sao có thể chống chọi được? Chớp mắt vô số ngọn núi nổ tan tác, mặt đất bị đánh thành từng cái hố lớn. Tiếng ầm ầm vang bên tai không dứt, khói bụi mù mịt, giống như một con địa long, tình cảnh khiến người sợ hãi Vụt! Không quá lâu sau, chỉ vỏn vẹn thời gian một nén nhang, phía dưới dãy núi lóe lên, huyễn trận biến mất, có lẽ một vài trận thạch bị phá hủy, huyễn trận không thể cầm cự. - Ể? Thần niệm của Lục Ly rất nhanh đã bao lấy một ngọn núi, ngọn núi đó bị một lồng ánh sáng màu đen bao bọc lấy. Trong lồng ánh sáng là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ có thể cảm nhận được bên trong không gian đang rung chuyển từng trận kịch kiệt. Trên mặt lồng ánh sáng màu đen lờ mờ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh và phù văn lóe lên nhàn nhạt, không cần nói cũng hiểu trận pháp này rất lợi hại, Lục Ly khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi khó giải quyết. - Thạch Đầu Nhân, oanh tạc lồng ánh sáng màu đen! Lục Ly ra lệnh để Thạch Đầu Nhân thử trước xem sao. Một trăm Thạch Đầu Nhân biến thành vệt ánh sáng đen bay vụt đi, từ bốn phương tám hướng phóng công kích đến lồng ánh sáng màu đen. Rầm rầm rầm! Từng tiếng vang lên nặng nề, vòng ánh sáng màu đen dường như không rung chuyển quá mạnh, bề mặt chỉ mơ hồ thấy phù văn vàng phát ra ánh vàng nhàn nhạt. Điều mà Lục Ly lo lắng nhất đã đến, đại trận này không phải do Nhan gia sáng tạo, mà là do Nhan Thiên Cường ở Thần Giới truyền xuống, là Thần trận! - Thần Thi tiến lên! Lục Ly ra lệnh cho Thần Thi, sức tấn công của Thần Thi mạnh hơn nhiều so với sức mạnh của một trăm Thạch Đầu Nhân gộp lại, nếu như Thần Thi cũng không thể phá tan, mọi chuyện khó giải quyết. Vèo! Thần Thi giương hai cánh bay đi, trên đường bay của hắn có một Thạch Đầu Nhân chắn đường, hắn không biết biến báo, lập tức va phải, đánh bay Thạch Đầu Nhân. Xẹt xẹt! Đi tới gần lồng ánh sáng, cánh tay Thần Thi vòng về phía sau, sau đó đột nhiên đánh về phía trước. Trên nắm đấm màu vàng không loé sáng, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh gây ra tiếng nổ ầm ầm, vô cùng chói tai. Sau đó một âm thanh trầm đục vang lên, toàn bộ lồng ánh sáng màu đen rực rỡ, tất cả những phù văn như ẩn như hiện phát ra ánh sáng lấp lánh, di chuyển trên mặt lồng ánh sáng màu đen. Trên những tự phù này tỏa ra một luồng hơi thở kỳ quái, khiến người ta cảm thấy vừa thần bí vừa quỷ dị. - Quả nhiên là Thần trận! Lục Ly dùng thần niệm dò xét lồng thấy ánh sáng chỉ hơi rung lên, nội tâm triệt để chìm xuống, một quyền của Thần Thi có thể đập nát một Hóa Thần đỉnh phong, thế nhưng không phá được đại trận này? Đại trận này chắc chắn là do Nhan Thiên Cương truyền xuống. - Tiếp tục oanh tạc! Thần Thi đã không phá vỡ được, Lục Ly còn cách gì? Hắn chỉ có thể ra lệnh Thần Thi và Thách đầu nhân công kích liên tục không ngừng. Bất kỳ đại trận nào cũng cần năng lượng, một trăm Thạch Đầu Nhân chính là một trăm Hóa Thần, công thêm lực công kích nghịch thiên của Thần Thi, nếu là một thần trận thông thường sẽ rất dễ bị phá vỡ. Ầm ầm ầm ầm! Thần Thi cùng Thạch Đầu Nhân công kích liên tục không ngừng nghỉ, thần niệm của Lục Ly hồi hộp dò xét, thử xem lồng ánh sáng màu đen liệu có bị phá vỡ hay không? Đáng tiếc... Suốt ba canh giờ lồng ánh sáng màu đen không những không vỡ, trái lại vẫn không có bất cứ thay đổi nào. Công kích của Thạch Đầu Nhân chỉ khiến phù văn màu vàng lóe sáng, công kích của Thần Thi vẫn chỉ khiến lồng ánh sáng hơi rung, không có thay đổi rõ rệt. - Không ổn! Thời gian trôi qua, Lục Ly càng lúc càng nóng lòng. Nhan Chân ở trong lồng ánh sáng vẫn không ngừng bắn phá không gian, nếu để hắn có thêm vài ngày nữa, thông đạo không gian sẽ hình thành, một khi hắn đến được Đấu Thiên Giới, Đấu Thiên Giới sẽ gặp kiếp nạn. Xem thái độ của Nhan Chân, phỏng chừng khi hắn tới Đấu Thiên Giới sẽ không đàm luận câu nào, trước tiên tàn sát một trận phát tiết lửa hận trong lòng rồi mới nói tiếp. - Sớm biết đã di dời toàn bộ con dân Đấu Thiên Giới đi Mộc Ngục. Lục Ly âm thầm hối hận trong lòng, lúc trước hắn có nghĩ tới vấn đề này, nhưng vì thực sự rất phiền phức, rất nhiều dân chúng không phải là võ giả, không thể liên tục cưỡi truyền tống trận, hơn nữa nhiệt độ ở Ngục Hỏa rất cao, một vài người già trẻ nhỏ tiến vào sợ sẽ không chịu nổi. Lại thêm Lục Ly có Thần Thi giết chết Hóa Thần đỉnh phong như đồ tể giết heo dê, cho nên hắn mới không để tâm đến chuyện này. Trong thời gian ngắn Kha Mang không thể qua được ngay, Chân Ý Đồ của hắn mấy ngày rồi vẫn chưa dung hợp, lực công kích của Thần Thi chỉ mạnh có vậy, Lục Ly không thể nghĩ cách ứng phó trong một chốc một lát được. - Bế quan!
Chương 1547 Địa Ngục Phàm Nhân Giới
Nghĩ tới nghĩ lui Lục Ly ép buộc bản thân phải bình tĩnh, dù sao Thần Thi và Thạch Đầu Nhân không cần hắn điều khiển vẫn sẽ công kích, hắn ở đây không có tác dụng gì, để Hòa Nguyệt quan sát là được. Biết đâu trong mấy ngày này hắn đột nhiên tỉnh ngộ, dùng hợp Chân Ý Đồ đột phá Thần Cảnh? Có lẽ khi ấy tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Xương thú tạo thành Thần trận là của một Thần thú rất lợi hại ở Thần Giới, khi chết xương bị một đại năng Thần Giới luyện hóa, có thể dễ dàng bố trí một Thần trận phòng ngự cường đại. Nhan Thiên Cương lấy được thần cốt vốn định dùng cho bản thân, nhưng sau đó lão lấy được một Thần Khí lợi hại hơn, cho nên mới đánh đổi một cái giá cực đắt để gửi Thần cốt xuống thành Thần Hoàng. Trong lịch sử Thần cốt đã trợ giúp rất nhiều con cháu thiên tài trong Nhan gia vượt qua mấy lần kiếp nạn, mặc dù năng lượng bên trong đã tiêu hao gần hết nhưng lần này vẫn lập công lớn. Trong ba ngày, một trăm Thạch Đầu Nhân và Thần Thi oanh tạc liên tục không ngừng nghỉ, sợ rằng Thần trận phòng ngự của thành Thí Ma cũng sớm nổ tung, thế nhưng Thần trận này vẫn không có dấu hiệu bị phá vỡ. Lục Ly bế quan ba ngày vẫn chưa tỉnh lại. Hòa Nguyệt thăm dò thấy không gian bên trong lồng ánh sáng màu đen ngày càng rung chuyển dữ dội, biết thông đạo không gian sắp hình thành, nàng bất lực thở dài. Tuy rằng nàng không biết Lục Ly đang làm gì nhưng trong thời gian ba ngày làm sao có thể khiến thực lực đạt được tiến bộ vượt bậc? Đây đâu phải cháu nhỏ đi thăm ông nội, cảnh giới càng cao càng khó nâng lên thực lực. Ầm! Lại nửa ngày nữa trôi qua, bên trong lồng màu đen truyền đến một tiếng nổ vang nặng nề, tiếp theo không gian hết chấn động, bên trong không có bất kì biến động khác thường. Hòa Nguyệt rốt cuộc nhịn không được, đưa tay đẩy Lục Ly một cái. - Làm sao vậy? Thời gian ba ngày rưỡi với Lục Ly đang chìm trong tu luyện giống như một cái chớp mắt, hắn choàng mở mắt, Hòa Nguyệt khổ sở bẩm báo: - Đại nhân, không khéo Nhan Chân đã mở ra thông đạo không gian. Con ngươi Lục Ly lóe sáng, thần niệm quét đi, hiện giờ lồng ánh sáng màu đen không có bất kỳ rung chuyển, Nhan Chân có lẽ đã thành công. Vèo! Không bao lâu, vòng ánh sáng màu đen đột nhiên lóe sáng, khí đen bên trong nhanh chóng biến mất, toàn bộ tràn vào bên trong xương thú kỳ dị, Nhan Chân một tay nhặt lấy xương thú xông vào trong lỗ thủng không gian. - Xong rồi! Lục Ly nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức run lên, Nhan Chân đã tiến vào Đấu Thiên Giới, mà hắn... Ba ngày rưỡi này không có bất kỳ thu hoạch. Quả nhiên Chân Ý Đồ không thể dung hợp một cách dễ dàng, đừng nói đến ba ngày, nếu vận may không tốt phỏng chừng ba năm, ba mươi năm cũng chưa chắc dung hợp được. Lồng ánh sáng màu đen hoàn toàn biến mất, Thần Thi và Thạch Đầu Nhân lơ lửng giữa không trung. Bởi vì Lục Ly ra lệnh cho bọn chúng công kích lồng ánh sáng màu đen, hiện giờ lồng ánh sáng màu đen đã vỡ, bọn chúng đương nhiên dừng lại. - Đi! Không có thời gian nghĩ nhiều, Lục Ly lao ra khỏi Thiên Tà Châu thu Thạch Đầu Nhân lại, rồi lại tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, để Thần Thi mang theo hạt châu xông vào lỗ thủng không gian. Ánh sáng lóe lên, thần niệm của Lục Ly lập tức thăm dò, sắc mặt hắn chuyển thành u ám. Bởi vì địa phương hắn phát hiện không phải Đại địa Đông Doanh mà là Vân Châu ở Đại địa Thần Châu. Lúc trước Lục Ly từng nghe Trần Vô Tiên nói qua một câu, khi đánh thủng hàng rào không gian, mỗi vị trí không giống nhau sẽ dẫn đến một địa điểm không giống nhau. Lại không ngờ Nhan Chân may mắn như vậy, một phát đến được luôn Vân Châu ở Đại địa Thần Châu. Vốn dĩ Lục Ly cho rằng Nhan Chân đi tới Đại địa Đông Doanh thì sẽ phải đi qua thành Thí Ma, rồi qua Đại địa Thần Châu. Liên tiếp mở ra hai hàng rào không gian như này sẽ mất rất nhiều thời gian, hắn vẫn có cơ hội nghĩ cách giải quyết. Hiện tại Nhan Chân đến luôn Đại địa Thần Châu, mặc dù chỉ là Vân Châu, không phải nơi nhân khẩu đông đúc nhất là Trung Châu nhưng vẫn phiền phức vô cùng. Ầm! Từ xa vọng tới một tiếng nổ rung trời lệch đất, thần niệm Lục Ly quét tới vừa vặn nhìn thấy một tòa thành trì khói bụi bay đầy trời. Tòa thành trì nằm trên đỉnh núi đổ nát tan tành, cả ngọn núi to lớn đều ầm ầm sụp đổ. Hả? Gần ngọn núi có một đám quân sĩ nhân tộc nhìn thấy ngọn núi bị sụp đổ, thành trì tan nát thì sợ hãi gào thét. Bởi vì bên trong tòa thành còn có người thân của bọn họ, giờ khắc này toàn bộ đều đã chết sạch sẽ. - Ma đầu, ngươi dám đồ thành? Ta liều mạng với ngươi! - Ngươi là kẻ nào? Dám ở Vân Châu đồ thành, Lục Ly điện chủ mà biết được ngươi chắc chắn phải chết. - Chúng ta liều mạng với tên ma đầu này, cho dù có chết, Lục Ly điện chủ cũng sẽ báo thù cho chúng ta. Mấy người gào thét khản cổ, vài võ giả Mệnh Luân cảnh cưỡi tọa mệnh gào thét bay lên không trung. - Ha ha ha! Trên bầu trời phía xa xuất hiện một chấm nhỏ, kẻ đó mặc áo giáp màu tím, ngông cuồng tự đại, hơi thở trên người cường đại đến cực điểm khiến cho mấy võ giả Mệnh Luân cảnh bay phía dưới trong lòng run lẩy bẩy. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, chỉ về hướng chỗ Lục Ly nói: - Lục Ly điện chủ của các ngươi ở chỗ đó, các ngươi gọi hắn ra giết ta đi, há há há! Ống tay áo của hắn tùy ý quét qua, một đạo cuồng phong thổi tới, mấy võ giả Mệnh Luân Cảnh kia bị đánh bay, lăn lộn bay về phía Lục Ly. Bịch! Đám võ giả Mệnh Luân Cảnh còn chưa kịp bay về chỗ Lục Ly người đã đập xuống. Tất cả đều bị đánh chết tươi, con mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt, trong tròng mắt đều là căm hận và sợ hãi... Vèo! Lục Ly không thể nhắm mắt làm ngơ, khống chế Thiên Tà Châu bay về phía Nhan Chân, hắn giận dữ gào thét: - Nhan Chân, ngươi tốt xấu gì cũng là tộc trưởng của đệ nhất gia tộc trong Cửu Giới, đường đường là tộc vương của Nhan gia, là kẻ đứng đầu Cửu Giới lại đánh giết những con dân bé nhỏ, ngươi có biết nhục nhã hay không? - Hừ! Nhan Chân cười gằn lên một tiếng, trên mặt không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào. Hắn đã sống mấy trăm năm, lòng dạ thâm sâu đến cỡ nào?
Chương 1548 Sao Bây Giờ?
Mấy câu nói này của Lục Ly sao có thể lay động tâm trạng hắn? Hắn cười khẩy nhìn Thiên Tà Châu đang ngày một tới gần nói: - Lục Ly, trên thế giới này cường giả làm chủ, tôn nghiêm không phải do người khác cho ngươi mà là dùng nắm đấm để giành lấy. Người trong thiên hạ cười nhạo thì đã sao? Kẻ nào dám cười nhạo giết chết kẻ đó, lịch sử là do kẻ thắng viết nên, hơn nữa ta trước nay chưa từng ghé mắt tới những thứ này. Ngươi cứ vui vẻ theo sau, để xem bản tọa... chém cùng giết tận hết thảy con dân Đấu Thiên Giới ngươi. Vèo! Lời vừa nói xong, Nhan Chân lười nói nhiều với Lục Ly, hóa thành một luồng sáng bay về phương xa. Mặt mũi Lục Ly tái ngắt, vừa sai Thần Thi nắm lấy Thiên Tà Châu đuổi theo Nhan Chân, vừa ra lệnh cho Hòa Nguyệt: - Lập tức truyền tin đến thành trì phụ cận sơ tán mọi người. Còn nữa, mời Thái gia gia thu xếp con cháu nhân tộc dời đến Hoang Giới, ngay lập tức. Lần này Lục Ly triệt để hoảng sợ! Nghĩ tới mấy nhân tộc vừa nãy chết ngay trước mặt hắn, nghĩ tới những người đang sống sờ sờ đảo mắt đã biến thành những xác chết không hồn, nội tâm hắn run rẩy. Còn có mấy vạn con dân trong tiểu thành trì đó nữa, bọn họ đang sinh sống yên ổn an vui. Có rất nhiều gia đình đang hòa thuận chung sống với nhau, rất nhiều đứa trẻ đang vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, rất nhiều lão nhân đang tận hưởng tuổi già, đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió, trong nháy mắt bị giết chết, ngay cả hài cốt cũng không còn lưu lại... Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, trong thời gian nửa nén nhang đã bay qua mấy nghìn dặm, ở phía trước xuất hiện một thành trì cỡ trung. Thành chủ của thành trì đó được Hòa Nguyệt truyền lệnh, đã bắt đầu sơ tán người trong thành. Tử Thể của Hòa Nguyệt tuy rằng không biết nói chuyện, nhưng có thể viết chữ. Trước đó tất cả thành chủ đều nhận được mệnh lệnh, mệnh lệnh từ Tử Thể của Hòa Nguyệt chính là mệnh lệnh của Lục Ly, đương nhiên phải lập tức chấp hành. Cho nên sau khi Hòa Nguyệt ra lệnh, Thành chủ của tất cả thành trì đều tổ chức cho tất cả mọi người trong thành sơ tán ra xung quanh. Vấn đề là con dân trong thành đông đúc, rất nhiều người chỉ là dân thường, không nỡ để lại đồ đạc cùng tài vật ở trong nhà. Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, lúc này còn nửa số người vẫn đang ở lại trong thành... Rầm rầm rầm! Thần Thi đuổi đánh Nhan Chân cả một đoạn đường, đáng tiếc Nhan Chân có thần giáp, dù Thần Thi có công kích ra sao đều không sứt mẻ. Nhan Chân lười công kích lại Thần Thi, bay một mạch đến phía này nhìn thấy đám người nhỏ bé như con sâu cái kiến phía dưới đang bỏ chạy, lập tức cười lớn: - Lục Ly, nhìn cho kỹ, nhìn con dân của ngươi bị ngươi liên lụy mà chết như thế nào. Vụt vụt! Nhan Chân không sử dụng thần thông quá mạnh mẽ, chỉ ngưng tụ thành từng Thủ Ấn dài hơn trăm trượng bất thình lình đánh xuống bên dưới. Rầm rầm rầm! Đại Thủ Ấn mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa đánh xuống, phàm là nhân tộc bị bao phủ bên trong, trong nháy mắt đều bị đánh thịt nát xương tan. Ai có thể chống đỡ được công kích của Hóa Thần cảnh đỉnh phong? Cảnh tượng lúc này giống như một đám kiến đang chạy trốn, một người giơ chân không ngừng dẫm xuống... Mười mấy Đại Thủ Ấn đánh xuống, xung quanh thành trì trong nháy mắt đã biến thành địa ngục Phàm Nhân Giới! Thành trì này là một tòa thành loại trung, có khoảng hơn bốn mươi vạn người dân, tính thêm cả binh lính là xấp xỉ năm mươi vạn. Trong thành vẫn còn sót lại hơn hai mươi vạn người, ngoài thành có khoảng hai mươi vạn người đang bỏ chạy, bị Nhan Chân đánh xuống một đại Thủ Ấn, thành trì bị san bằng, ngoài thành người chạy trốn cũng chết quá nửa. Nói cách khác, trong thời gian ngắn ngủi, bốn mươi vạn người bị giết chết ngay trước mắt Lục Ly, tất cả đều bị đánh đến xương thịt nát bấy, hòa vào trong đất. Mặt đất trước mặt đều là từng cái đại Thủ Ấn đang hãm vào trong đất sâu hơn mười trượng khiến người run sợ, nền đất nhuộm đỏ máu tươi, chân cụt tay mất nội tạng la liệt, cảnh tượng không khác gì địa ngục Phàm Nhân Giới. Hộc hộc! Hô hấp của Lục Ly trở nên dồn dập, con mắt dần dần đỏ rực, khuôn mặt nổi gân xanh, trên người sát khí ngùn ngụt, giống như đã biến thành dã thú hung dữ. Lần trước lúc cường giả Cửu Giới xâm nhập, Đại địa Thần Châu chết mất mấy nghìn vạn người, nhưng những người đó không chết ngay trước mặt Lục Ly. Chỉ cảm thấy đó chỉ là một con số, không mang theo cảm xúc chân thật như vậy. Không phải Lục Ly chưa từng nhìn thấy người chết, hắn trải qua rất nhiều cuộc đại chiến, mắt thấy vô số võ giả bị giết chết. Nhưng bọn họ đều là võ giả, rất ít người là dân thường, hiện tại trơ mắt đứng nhìn những dân thường tay không tấc sắt bị đập chết tươi ngay trước mắt hắn. Oa oa! Lục Ly dò thấy bên cạnh một cái hố to có một đứa trẻ ba, bốn tuổi, mẹ của nó vì bảo vệ nó mà bị đánh chết. Giờ khắc này đứa bé ôm lấy khuôn mặt be bét máu tươi của mẹ oa oa gào khóc, vừa khóc vừa lau nước mắt, cho nên khuôn mặt của chính nó cũng máu me lem nhem... - Đấu Thiên Đại Đế vĩ đại, xin ngài mở mắt nhìn xem, con dân của ngài đang gặp kiếp nạn, xin ngài giáng thần phạt xuống đánh giết tên ác ma. - Điện chủ vĩ đại, ngài ở nơi nào? Xin hãy cứu lấy con dân của ngài... Có không ít người già chưa chết quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi bái lạy về phương bắc. Thân thể già lọm khọm của bọn họ run lẩy bẩy, trên mặt là nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng. Bọn họ không phải võ giả, không làm nên bất cứ trò trống gì, chỉ có thể khẩn cầu, chỉ có thể... Chờ chết! Đấu Thiên Đại Đế không thể nghe thấy lời cầu xin của bọn họ, cho dù có nghe thấy Đấu Thiên Đại Đế cũng bỏ mặc. Chưa nói đến hiên giờ Đấu Thiên Đại Đế còn không lo được cho mình, dù cho hạ giáng phân thần xuống thì có thể làm gì? Mà thân là người đại diện cho Đấu Thiên Đại Đế, điện chủ Thí Ma Điện- Lục Ly giờ khắc này ở ngay bên cạnh. Nhưng... hắn và mấy lão nhân kia giống nhau, không làm nên chuyện gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dân của hắn bị Nhan Chân tùy ý tàn sát. Xông ra? Vậy trừ con đường chết thì không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Chương 1549 Sao Bây Giờ?
Coi như hắn chết thì Nhan Chân có bỏ qua cho Đấu Thiên Giới không? Lần trước cường giả Cửu Giới chết nhiều như vậy, nếu như Lục Ly chết, sợ rằng chẳng mấy chốc lũ cường giả sẽ nhảy xuống tàn sát Đấu Thiên Giới, báo thù rửa hận cho đám cường giả Cửu Giới đã chết? Két két! Lục Ly cắn chặt hàm răng kêu lên ken kẹt, nắm chặt hai nắm đấm, cả người giống như một con thú hoang thì trói buộc, nếu chẳng may phá được xích sắt sẽ gào thét lao ra. - Đại nhân, bình tĩnh! Hòa Nguyệt đứng ở một bên khuyên nhủ, nếu Lục Ly chết nàng cũng không sống nổi. Lợi ích của nàng gắn liền với hơi thở của Lục Ly, đương nhiên sẽ không hi vọng Lục Ly lao vào chỗ chết. Ầm! Hai tay Lục Ly nặng nề nện xuống mặt đất, hai chân quỳ xuống, cúi đầu bất lực, vẻ mặt tự trách cùng áy náy. Nếu như không phải vì hắn Cửu Giới sao có thể để mắt đến Đấu Thiên Giới? Cường giả Cửu Giới sao lại nhảy vào Đấu Thiên Giới, ngần ấy dân thường sao có thể chết đi. - Ha ha ha! Một tràng cười rung trời vang lên, tràng cười đó rõ ràng có sử dụng biên độ sóng huyền lực, có thể truyền ra khắp mấy trăm dặm xung quanh, Nhan Chân lớn giọng nói: - Lục Ly, ngươi là con rùa đen rụt cổ, con dân của ngươi đang bị tàn sát, ngươi chỉ có thể trốn trong Thiên Tà Châu giống như một con rùa mà thôi. Ngươi không nghe thấy con dân đang cầu xin ngươi đấy ư? Há há há, Lục Ly ngươi tiếp tục nhìn đi, bản tọa sẽ xóa sổ toàn bộ nhân tộc Đấu Thiên Giới. Vèo! Nhan Chân nói xong thì không để ý đến Lục Ly và Thần Thi, Thần Thi cứ việc đuổi đánh hắn, hắn coi như một con ruồi vo ve bên cạnh không mảy may để ý, cứ tiếp tục bay về phương xa. Lần này Lục Ly không cưỡi Thiên Tà Châu đuổi theo, hắn vẫn đang hồn lạc phách xiêu ngồi quỳ gối bên trong Thiên Tà Châu, cúi đầu tóc rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ. Hòa Nguyệt đứng bên cạnh hắn không dám tới gần, sợ bị Lục Ly đang trong cơn giận dữ đánh giết. Nàng cũng không dám nói thêm câu nào, nàng đi theo hắn một thời gian, cũng thấu hiểu tính cách hắn. Lục Ly tuy rằng cảnh giới rất cao, tuổi tác không lớn, nhưng không dửng dưng mất nhân tính như đám cường giả lớn tuổi kia, mà hắn hết sức trọng tình trọng nghĩa, nhiệt huyết tràn đầy. Hắn là người đứng trên đỉnh cao Đấu Thiên Giới, điện chủ Thí Ma Điện, hắn coi tất cả nhân tộc như con dân của hắn. Hiện tại con dân của hắn từng người từng người bị đánh giết, nhưng hắn lại không có cách nào chống cự, không có bất kỳ biện pháp nào. Chỉ có thể hổ thẹn tự trách móc quỳ gối nơi đây, chỉ có thể làm một con rùa đen rụt cổ, sự thống khổ trong nội tâm hắn không thể tưởng tượng được... Ầm! Mấy chục giây sau ở phía xa vọng đến một tiếng nổ cực lớn, Hòa Nguyệt có Tử Thể ở gần đó, có thể dễ dàng thăm dò tình hình bên kia. Bên kia có một tòa thành nhỏ, không cần nói cũng biết tòa thành nhỏ đó đã bị xóa sổ, mấy vạn con dân bên trong đã chết. - Làm sao giờ? Làm sao giờ? Làm sao giờ? Lục Ly có cảm giác đầu như sắp nổ tung, thời gian càng dài, người bị chết càng nhiều, nội tâm hắn gấp gáp như có lửa đốt, bị phẫn nộ cùng uất ức chiếm cứ. Giờ khắc này đầu óc hắn như bị đình trệ, chỉ còn quanh quẩn ba chữ làm sao giờ. Đi ra ngoài? Vậy hắn chỉ còn đường chết, Đấu Thiên Giới khó lòng bảo vệ! Không ra, từng tòa từng tòa thành trì ở Đấu Thiên Giới sẽ bị hủy diệt, vô số con dân sẽ chết dần chết mòn. Nhưng người đó đều không có tội, đều có tay chân, có máu thịt, có suy nghĩ, có người thân bè bạn, đều đang sống sờ sờ. Lẽ ra bọn họ phải được sống yên vui hạnh phúc, giờ phút này lại bị tước đi quyền được sống. - Bình tĩnh, bình tĩnh! Lục Ly điên cuồng vò ép khuôn mặt, ép cho chính bản thân mình phải tỉnh táo, tâm trạng càng rối loạn cục diện càng cam go. Hắn ngẩn ngơ nghĩ trong chốc lát rồi điều khiển Thiên Tà Châu bay đi. Bay chưa được bao lâu hắn liền nhìn thấy ở phía trước một tòa thành sụp đổ, tòa tiểu thành này bị đánh nát đến mức không còn một thành lũy nào nguyên vẹn. Trong thành đâu đâu cũng có chân đứt tay cụt, mấy vạn người bị giết, chỉ có vài trăm người cực kỳ may mắn không bị chết, hoặc có thể là do Nhan Chân cố tình giữ lại. Mấy trăm người hoặc là bị thương nặng hoặc là không ngừng kêu la thảm thiết, hoặc là ôm xác người thân gào lên đau đớn... Thần niệm của Lục Ly quét qua, nội tâm lại đau đớn, hắn che ngực, cảm thấy hơi tức ngực, suýt chút nữa không kìm được phun ra một ngụm máu. Hắn không đành lòng xem tiếp, thần niệm chỉ lướt qua rồi hướng về phương xa, Hòa Nguyệt lập tức chỉ đường cho hắn. Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, nhưng mà hắn vừa đi vừa dừng lại tàn sát khắp nơi, không buông tha cho bất kỳ bộ lạc trên dọc đường nào, chỗ nào cũng dừng lại đánh xuống mấy chưởng. Đuổi theo một mạch, sau ba nén nhang rốt cuộc đã đuổi kịp Nhan Chân. Dọc đường đi Lục Ly nhìn thấy bốn bộ lạc cùng một tòa tiểu thành bị tiêu diệt, lúc này Nhan Chân đang mải công kích một tòa đại thành. Tòa đại thành này có chút quen thuộc với Lục Ly, bởi vì nó nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Lang Sơn, đây còn là thành trì do chi mạch Hồ Lang gia tộc điều khiển, dân trong thành phải đạt đến... hơn hai trăm vạn. Rầm rầm rầm! Nhan Chân đến, không nói lời thừa thãi đã đánh ra một chưởng cực lớn, đập vào cửa thành. Giờ khắc này ngoài thành có vô số dân thường đang nháo nhác chạy nạn, những bình dân này không có sức mạnh, đừng nói đến bay, ngay cả chạy nhanh cũng không chạy được, dân chúng quá đông nên chỉ có thể từng dòng người chen chúc nhau chạy ra ngoài, cửa thành chỉ rộng ngần ấy, không thể đồng loạt lao ra hết. Cho nên hơn trăm đại chưởng chụp xuống, một đám mấy nghìn người lập tức bị nghiền thành thịt nát, uy thế và khí thế kinh khủng khiến rất nhiều người gần đó bị đánh bay hoặc bị đánh chết. Trong thành nhất thời loạn lạc tứ tung, vô số người than trời trách đất chạy loạn khắp nơi, giống như bầy cừu bị sói đói đuổi bắt. Trong thành có rất nhiều quân sĩ võ giả đều bay lên, công kích về phía Nhan Chân.
Chương 1550 Bạo Nộ
Tòa đại thành này có rất nhiều quân sĩ cùng một ít cường giả, đương nhiên mạnh nhất chỉ có một Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh có một vài người còn Bất Diệt cảnh thì không đếm xuể. Bọn họ nhận được lệnh của Hòa Nguyệt, biết có cường địch xâm lấn lập tức phát động con dân, đưa con cháu trẻ nhỏ trong gia tộc đi. Nhưng tòa thành trì này là địa phận chi mạch Hồ Lang gia tộc sống yên ổn bao năm, cho nên rất nhiều trưởng lão không đi, sẵn sàng cố thủ ở đây. Nhan Chân là võ giả cấp bậc gì? Những võ giả Bất Diệt cảnh, Quân Hầu cảnh căn bản không biết, cho dù một Nhân Hoàng duy nhất trong thành cũng không cảm ứng chính xác được. Nhưng dù là võ giả mạnh hơn nữa, hắn đến hủy diệt thành trì của gia tộc bọn họ, muốn tàn sát con cháu trong gia tộc bọn họ, đám lão gia hỏa này đã chuẩn bị liều chết một phen tuẫn táng cùng thành trì. - Hừ! Nhan Chân nhìn thấy một đám võ giả bay đến lít nhít như con ong cái kiến, hừ lạnh một tiếng, hai tay hắn vung lên, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn bay đến, ngưng tụ thành một trường tiễn ở ngay trước mặt hắn, hắn vung tay lên quát: - Đi! Vút vút! Nghìn vạn mũi trường tiễn bay đi che kín cả trời đất, bao phủ toàn bộ không gian phía trước, lại thêm tốc độ quá nhanh, các võ giả phía trước căn bản không tài nào né tránh. Rầm rầm rầm... Không ngoài dự đoán, Huyền Lực công kích của Hóa Thần đỉnh phong quả thực bá đạo, đừng nói đến một Nhân Hoàng mạnh nhất đứng phía trước, ngay cả một đám Địa Tiên cũng bị nổ tung xác. Vô số võ giả ở không trung bị Huyền Lực Trường Tiễn bắn trúng, sau đó tỏa ra khói trắng, nổ tung thành sương máu. Ngay cả những võ giả cấp Nhân Hoàng cũng thế, dễ dàng bị giết chết. - Vạn Kiếm Trận, xuống! Nhan Chân vung hai tay, lại điều động vô số Thiên Địa Huyền Khí, ngưng tụ ở giữa không trung thành từng thần binh. Hai tay hắn tầng tầng lớp lớp ép xuống dưới, vô số trường kiếm trút xuống trắng xóa như mưa lớn, bao phủ xuống xung quanh phạm vi vài trăm dặm, mà phía dưới đều là đám dân thường chạy nạn đông đúc... - Dừng tay! Lục Ly bay đến vừa vặn thấy cảnh tượng này, nhất thời không thể nhịn được thét lớn. Từng lớp từng lớp con dân bị Vạn Kiếm rơi xuống xuyên qua người, cảnh tượng tuy rằng rất dọa người, nhưng lại càng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng. - Ha ha ha! Nhan Chân cười lớn nhưng không dừng tay lại, hai tay vung lên định tiếp tục ngưng tụ Huyền Lực Trường Kiếm, hắn đùa dai nhìn về phía Thiên Tà Châu nói: - Gấp à? Lục Ly, đây mới là bắt đầu, không nên gấp gáp! Chẳng mấy chốc ngươi sẽ nhìn thấy tất cả thành trì đều là thi thể, toàn bộ Đấu Thiên Giới nơi nơi đều nồng nặc mùi xác chết. Đại địa bị máu tươi nhuộm đỏ, sông suối sẽ đỏ như màu máu, thây chất đầy đồng, cảnh tượng này chắc chắn sẽ cực kỳ hùng tráng. Hít, hít! Lục Ly hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình phải bình tĩnh nói: - Nhan Chân, chúng ta có thể đàm luận, tàn sát những con đân cấp bậc thấp chỉ khiến ngươi nghiệp chướng nặng nề, không hề mang đến cho người bất kì lợi ích thực tế. - Đàm luận? Nhan Chân cười chế giễu nói: - Trước kia ta đàm luận với ngươi thì ngươi đã làm gì? Lúc ngươi giết chết lão Lục nhà ta, ngươi có biết giờ khắc đó ta đau đớn thế nào không? Ngươi không biết! Cho nên... Bây giờ ta sẽ khiến ngươi được nếm trải cảm giác đó. Xèo xèo xèo! Dứt lời, Nhan Chân liên tục đánh đại chưởng xuống, lập tức Huyền Lực Trường Kiếm ngập trời trút xuống như mưa, bao phủ lấy một đám người cách đó không xa. Rầm rầm rầm rầm! Đâu đâu cũng thấy tiếng nổ mạnh, mỗi một Huyền Lực Trường Kiếm kiếm gây ra vụ nổ trong phạm vi nhỏ, dân thường quanh đó sao có thể chống đỡ được cú nổ kinh khủng đến thế, nhất thời từng lớp từng lớp người bị chết. - Đi! Nhan Chân lại ngưng tụ thành một vài đại thủ chưởng, đánh vào tòa đại thành ở phía trước, từng lớp thành lũy bị nổ tung, vô số con dân bị chôn sống dưới đó, thành trì phía trước lại biến thành địa ngục thứ hai. Rầm rầm rầm! Thần Thi vẫn đuổi đánh Nhan Chân, có điều Nhan Chân coi hắn như ruồi vo ve, mỗi lần chỉ đánh hắn bay ra ngoài mười mấy trượng. - Nhan Chân! Lục Ly điên lên hét lớn: - Được rồi, ngươi cứ giết đi, mặc xác ngươi giết! Ta đây sẽ từ Hỗn Độn Luyện Ngục tiến vào Kim Ngục rồi tiến vào trong Thần Hoàng Giới. Để xem ngươi giết nhanh hay là ta giết nhanh, không giết chết toàn bộ con dân Thần Hoàng Giới, ta sẽ mang họ Nhan! - Hử? Nhan Chân hơi ngẩn ra, chẳng mấy chốc lại cười nhạo nói: - Đi đi, đi đi, điều kiện trước tiên là ngươi vào được Thần Hoàng Giới đã, ha ha ha! - Hừ hừ! Lục Ly hừ lạnh hai tiếng đáp: - Ngươi tưởng ta không vào được Thần Hoàng Giới? Tiếp nối giữa Thần Hoàng Giới các ngươi và Kim Ngục có ba cửa đúng không? Hai cửa công khai, một cửa bí mật? Cho dù ngươi có phong ấn cả ba cửa vào thì ngươi có tin ta có thể tìm người đánh thủng hàng rào không gian không? - Há há! Nhan Chân cười lớn, không hề để vào mắt nói: - Không phải là Trần Vô Tiên chứ? Ngươi tưởng bản tọa không biết? Trần Vô Tiên là Hồn Nô của ngươi đúng không? Bản tọa nói thẳng cho ngươi biết ba cửa ra vào kia đều được bản tọa dùng thần trận gia cố rồi. Cho dù Trần Vô Tiên có muốn mở ra, cũng phải mất ít nhất mười năm, nếu ngươi không tin, cứ việc thử xem. - Cái gì? Mặt Lục Ly vì chấn động mà cứng ngắc lại, chuyện về Trần Vô Tiên vô cùng bí mật, sao Nhan Chân lại biết được? Chẳng lẽ lúc trước Quân Hồng Diệp đi do thám đã dò la được tin tức gì? - Mười năm? Trong lòng Lục Ly có cảm giác bất lực, nếu như muốn Trần Vô Tiên mở ra hàng rào không gian thì phải cần tới mười năm. Chưa nói tới trong khoảng thời gian này có xuất hiện thay đổi gì hay không, coi như yên ổn vô sự, phỏng chừng Trần Vô Tiên đang sống mạnh khỏe cũng phải mệt đến chết? Trong mười năm liên tục oanh kích một nơi, lại còn không được ngừng lại, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ... Nghĩ thôi đã khiến người khác có cảm giác khó nói nên lời. - Ha ha ha! Nhan Chân cười phá lên, vừa tiếp tục tàn sát vừa khoái trá nói: - Lục Ly, ngươi cho rằng trăm vạn năm qua Thần Hoàng Giới đều trong tay Nhan gia ta mà Nhan gia ta lại không có chỗ dựa dẫm?
Bình luận facebook