• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (17 Viewers)

  • Chương 201-205

Chương 201: Đóng cửa không tiếp khách



Lời vừa nói ra khiến bước chân của Sở Phương và Tần Nhất Hàng chợt sững lại.

“Lam gia của đế quốc Vân Lam sao?”, Tần Nhất Hàng run rẩy.

“Ngoài ra, còn Lam gia khác ở trong các đại đế quốc sao?”, chàng thanh niên lạnh nhạt nói: “Lần này ta tới đây để tìm Tần Ninh. Hắn thế mà lại dám lừa gạt công chúa đế quốc Vân Lam chúng ta làm tì nữ. Ta thấy thằng nhóc này chán sống rồi!”

“Công chúa đế quốc Vân Lam?”

Sở Phương sững sờ, nhưng như nghĩ tới cái gì đó nên nói ngay: “Vân Sương Nhi!”

“Láo xược!”

Lam Vân Sam lạnh lùng nói: “Tên của công chúa đế quốc Vân Lam ta để ngươi tùy tiện gọi sao?”

“Vâng vâng vâng!”

Lúc này, Sở Phương cung kính, không hề có vẻ ngạo mạn của người quản lý Thiên Tử đảng.

Đế quốc Vân Lam, một trong 10 đế quốc lớn của Cửu U đại lục mà đế quốc Bắc Minh không thể so sánh được.

Mà hoàng thất đế quốc Vân Lam chính là Vân gia, Lam gia thì là thần bảo vệ mạnh mẽ nhất, trung thành nhất của đế quốc Vân Lam.

Người này chính là con cháu của Lam gia, tới đế quốc Bắc Minh, đương nhiên là không hề sợ hãi.

Gã không đắc tội được với vị Lam Vân Sam trước mắt này.

Chỉ là lúc này, trong lòng gã lại vui như hoa nở.

Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc Vân Lam, mà Tần Ninh lại thu vị công chúa này làm tì nữ!

Công chúa một nước mà lại bị thu làm tì nữ. Tần Ninh này, quả thật là ăn tim gấu mật beo, không muốn sống nữa à!

Lần này, kể cả Thiên Tử không có ở học viện Thiên Thần, không có cách nào áp chế được Tần Ninh, vậy thì bọn chúng có thể dựa vào công tử Lam Vân Sam để đối phó với Tần Ninh.

Sở Phương nhìn Tần Nhất Hàng, hai tên đưa mắt nhìn nhau cười như hiểu rõ đối phương nghĩ gì.

“Lam công tử, mời qua bên này…”

Ba người chậm rãi đi tới khu 36, chim ưng đằng sau vẫn luôn từ từ bay theo.

Khi tới bên ngoài khu 36 thì có hai người, dẫn theo mấy người nữa đang thảo luận gì đó.

Đó chính là Viên Cương và Phương Thế Thành.

Sau khi hai người về dưới trướng của Tần Ninh thì đang giúp trưởng lão Hứa Thông Thiên quản lý an toàn của khu 36.

Lúc này, nhìn thấy Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử đảng đi tới thì bỗng chốc cẩn trọng hẳn lên.

Viên Cương lên trước, nhìn Sở Phương và Tần Nhất Hàng.

“Hai người các ngươi tới đây làm gì?”, Viên Cương lạnh lùng nói: “Khu 36 này đã có lệnh cấm của học viện, không cho phép đệ tử thuộc các đoàn thể được đi vào”.

Lời này vừa nói ra, Sở Phương và Tần Nhất Hàng cười lạnh.

“Viên Cương, khu 36 của ngươi linh khí dồi dào thật, nhưng Sở Phương ta cũng không thiếu linh thạch, ta vẫn có thể vào tụ linh trận ở trong học viện!”

Sở Phương cười giễu nói: “Lần này là vị Lam công tử này tới tìm Tần Ninh, mau bảo Tần Ninh ra đây”.

Lúc này Sở Phương thầm cười lạnh, đại nạn sắp rơi xuống đầu Tần Ninh rồi. Lần này, kể cả viện trưởng học viện thì cũng khó mà cứu hắn.

Nhìn Lam Vân Sam vài cái, Viên Cương không khỏi nói: “Tần huynh đang bận, nói đóng cửa không tiếp khách”.

“Đóng cửa không tiếp khách?”

Tần Nhất Hàng chế giễu cười nói: “Vị này là…”

“Đóng cửa không tiếp khách?”, Sở Phương lại cắt ngang lời Tần Nhất Hàng, nói: “Tần Ninh cũng lớn lối quá nhỉ, vị công tử này đi đường xa vạn dặm tới thăm đấy”.

Lúc này, Phương Thế Thành bước lên trước, nói tiếp: “Tần huynh nói rồi, gần đây bận tu hành, không thể tiếp khách. Ngày khác các ngươi lại tới!”

Hai người đầu quân cho Tần Ninh, nên đương nhiên là bây giờ làm việc cũng rất cẩn thận.

Tần Ninh dặn dò họ làm thế nào thì họ làm như vậy.

“Đóng cửa không tiếp khách?”

Lam Vân Sam cười giễu: “Phách lối nhỉ, chỉ là một đệ tử linh đồ của học viện Thiên Thần, cũng chỉ là cảnh giới Linh Đài mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế trước mặt ta?”

Lam Vân Sam vừa dứt lời thì bước thẳng tới, chuẩn bị xông vào.

“Vị bằng hữu này!”

Viên Cương đứng ngoài cửa, chắp tay nói: “Nếu Tần huynh đã không tiện thì cớ gì lại xông vào như thế? Nói thế nào thì đây cũng là học viện Thiên Thần!”

“Trong mắt ta, học viện Thiên Thần chỉ là một học viện bé tí mà thôi!”

Lam Vân Sam cười chế giễu nói: “Cút sang một bên, nếu không đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.

Lời này vừa nói ra, Viên Cương và Phương Thế Thành khẽ giật giật mí mắt.

Gã này, mềm không ăn thích ăn cứng à.

“Đứng lại!”

Thấy Lam Vân Sam vẫn muốn đi tiếp, hai người bỗng chốc xông tới, thi triển linh quyết, định bắt lấy Lam Vân Sam.

“Chỉ là cảnh giới Linh Luân tầng 1 thôi, cút!”

Lam Vân Sam không nói hai lời, hai tay chợt hiện lên hai thanh đoản kiếm.

Phụp phụp hai tiếng, ngay sau đó, máu trào ra trên cổ của Viên Cương và Phương Thế Thành.

Trong chớp mắt, Lam Vân Sam đứng thẳng, hai thanh đoản kiếm cũng biến mất không thấy đâu.

Viên Cương và Phương Thế Thành lúc này đang ôm chặt cổ, nhưng không thể cầm được dòng máu đang tuôn chảy…

Giết rồi!

Bỗng chốc, Sở Phương và Tần Nhất Hàng chợt sững sờ.

Viên Cương và Phương Thế Thành vừa đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1, thăng cấp lên linh tử.

Ở trong học viện thiên Thần, Linh Tử chỉ là một nhóm người nhỏ, từng người đều là báu vật của học viện.

Lam Vân Sam lại trực tiếp ra tay, giết hai linh tử.

Nhưng sau khi sững sờ thì trong lòng hai tên này lại có cảm giác mừng như điên.

Bây giờ, bọn chúng đang cần một người như Lam Vân Sam.

Tới đối phó với kẻ coi thường tất cả như Tần Ninh.

Vị này không phải là người của học viện Thiên Thần mà là tới từ Lam gia, đế quốc Vân Lam.

Địa vị của Lam gia, ở đế quốc Vân Lam cao không thể đong đếm, chỉ kém hoàng thất Vân gia, thực lực còn đáng sợ hơn đế quốc Bắc Minh.

Lần này, ai tới cũng không thể bảo vệ nổi Tần Ninh rồi!

“Ở đâu? Dẫn đường!”, Lam Vân Sam thản nhiên nói.

“Được!”

Vừa dứt lời, Sở Phương và Tần Nhất Hàng lập tức dẫn đường.



“Không hay rồi, chuyện lớn rồi!”

Lúc này, trong khu 36 có một đệ tử vội vàng chạy tới.

“Chuyện bé xé ra to, có chuyện gì?”

Ba người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền đang so đấu linh quyết, nhìn thấy đệ tử chạy tới thì tùy ý nói.

Bây giờ trong khu 36, Tần Ninh là to nhất, kể cả viện trưởng cũng phải khách sáo, ai dám gây chuyện ở đây?

“Viên sư huynh và Phương sư huynh… bị giết rồi!”

Choang một tiếng vang lên, linh khí trong tay ba người Lục Huyền đều rơi xuống, chết lặng.

“Ngươi nói lại lần nữa!”

“Có một người tới bên ngoài, là một thanh niên do Sở Phương và Tần Nhất Hàng đưa tới xông vào khu 36 của chúng ta. Kết quả là thanh niên đó nghe không lọt tai thì đã vung hai kiếm giết luôn hai sư huynh!”

Hai kiếm?

Vậy thì thực lực tới đâu?

“Lẽ nào Thiên Tử của Thiên Tử đảng về rồi?”

“Không phải Thiên Tử!”, đệ tử đó vội vàng nói: “Nhìn dáng vẻ và ăn mặc thì không giống đệ tử của học viện Thiên Thần của chúng ta”.

“Đó là ai?”

Ba người Lục Huyền khó mà tưởng tượng, tới giờ, trong học viện Thiên Thần, ngoài Thiên Tử còn có ai căm hận Tần Ninh như thế nữa.

“Là ta!”

Một giọng nói bất chợt vang lên.

Ba người sải bước tới.

Đi đầu là một thanh niên, vẻ mặt lạnh lùng, ngón tay mảnh mai, khoanh tay trước ngực, bộ dạng lười nhác.

“Lam Vân Sam!”

Khóe miệng Lam Vân Sam nhếch lên, mỉm cười, nói: “Tần Ninh đâu? Lăn ra đây chịu chết đi!”
Chương 202: Hậu quả rất nghiêm trọng

“Vừa mới sáng sớm đã tới trước của nhà ta ồn ào gì đấy?”

Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên, nói: “Không biết mới sáng ra mà làm phiền người ta thế này thì sẽ khó chịu lắm không?”

“Ngươi chính là Tần Ninh?”

Lam Vân Sam nhìn thấy một thiếu niên mặc áo nhà nho màu trắng, tóc dài buộc lên, lông mày thanh tú thì hơi giật mình.

Thiếu niên nhìn mới 16, 17 tuổi này chính là Tần Ninh?

Đáng chết!

Trẻ như vậy mà công chúa Vân Sương Nhi lại đồng ý làm tì nữ cho hắn?

“Là ta, có chuyện gì?”

Tần Ninh đi tới bên cạnh bàn đá kia, ngồi xuống, còn ngáp một cái.

Tối qua tu luyện đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 4. Mấy ngày nay đều giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn, bận rộn đến mức hơi mỏi.

“Có chuyện gì?”

Lam Vân Sam nhìn Tần Ninh tùy ý như vậy, gần như chẳng coi hắn ta ra gì, bỗng chốc bốc hỏa.

“Thằng nhãi, ta thấy ngươi không biết sống chết rồi đấy”.

Lam Vân Sam hét lên: “Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc Vân Lam, ngươi biết không?”

“Biết…”

Biết?

Thế mà thằng nhãi này lại biết!

Biết mà vẫn dám nhận Vân Sương Nhi làm tì nữ.

“Nếu đã biết mà còn dám bắt công chúa điện hạ làm tì nữ thì ngươi sắp chết đến nơi rồi đấy, biết không?”

“Không biết…”

“Ngươi…”

Lam Vân Sam sải bước lên, sắc mặt xanh xám, hét lớn: “Tần Ninh, công tử ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống trước mặt ta cầu xin và giải trừ quan hệ chủ tớ của ngươi và công chúa”.

“Nếu không thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

“Còn chưa đánh cái nào đã kêu chết không có chỗ chôn”, Tần Ninh xua tay, thản nhiên nói: “Đồ con nít nhà ngươi còn chưa có năng lực đấy đâu”.

Đồ con nít…

Lam Vân Sam gần như muốn nôn ra máu.

Thiếu niên trước mặt còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi mà dám kêu hắn ta là đồ con nít.

Chỉ là một đệ tử linh đồ của học viện Thiên Thần đế quốc Bắc Minh thôi mà dám bàn chuyện năng lực với hắn ta?

“Tự mình muốn chết thì đừng trách người khác!”

Hai tiếng soạt soạt vang lên, trong tay Lam Vân Sam lại hiện ra hai thanh đoản kiếm, sải bước đi lên, chém giết về phía Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tần Ninh dần hiện lên một tia sát khí.

Luôn có những người không biết trời cao đất dày, tự dẫn xác tới xin chết.

“Lam Vân Sam, láo xược!”

Một tiếng hét lanh lảnh vang lên.

Hai bóng dáng yêu kiều lao tới.

Trong đó, có một người chính là Vân Sương Nhi.

Vân Sương Nhi hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tôn lên thân hình yêu kiều với đường cong tinh tế, đôi lông mi dài, đôi mắt sáng, làn môi mỏng manh mang theo sự quyến rũ khiến người khác không khỏi muốn hôn lên nó.

Chỉ là lúc này, trên vẻ mặt xinh đẹp thuần khiết đó lại mang chút tức giận.

“Lam Vân Sam, ngươi đang làm gì!”

Nhìn thấy bóng người trước mặt, Vân Sương Nhi không nén được quát lên.

“Công chúa điện hạ!”

Lam Vân Sam thu lại kiếm, chắp tay nói: “Công chúa điện hạ, thằng nhãi này không biết trời cao đất dày, dám thu nhận người làm tì nữ, lần này kẻ hèn này tới đưa công chúa điện hạ trở về, thuận tiện giết chết kẻ không biết trời cao đất dày này”.

“Đủ rồi!”

Vân Sương Nhi quát lên: “Chuyện của ta, ta có thể tự giải quyết, ngươi quay về đi!”

“Công chúa điện hạ…”

“Ta bảo ngươi về đi, không nghe thấy sao?”

Lam Vân Sam siết chặt hai tay, kêu lên răng rắc.

“Xin thứ cho tại hạ không thể tuân lệnh!”

Lam Vân Sam mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn về Tần Ninh phía trước, quát mắng: “Tên này uy hiếp, ép buộc công chúa điện hạ trở thành tì nữ của hắn. Đây chính là lời khiêu khích với đế quốc Vân Lam ta”.

“Hôm nay, Lam Vân Sam ta nhất định phải giết tên này, bảo vệ danh dự của đế quốc Vân Lam!”

“Ồ, giết ta hả?”

Khóe miệng Tần Ninh hiện lên một tia chế giễu.

“Công tử!”, Vân Sương Nhi vội vàng chắp tay, nói: “Xin cho hắn ta một cơ hội, hắn ta chỉ là quá lo lắng cho ta…”

Mà cảnh tượng này đâm vào mắt Lam Vân Sam thì khiến hắn ta bỗng chốc nổ tung.

Đường đường là công chúa đế quốc Vân Lam mà lúc này lại khom lưng khuỵu gối cầu xin Tần Ninh?

Đây quả là một nỗi nhục vô cùng lớn.

“Công chúa điện hạ!”

Lam Vân Sam bỗng chốc hét lên: “Có phải tên này uy hiếp người không? Hay là đã hạ cổ người? Kẻ hèn này sẽ bắt hắn ngay lập tức, ta có 100 cách để khiến hắn chết không có chỗ chôn!”

“Lam Vân Sam, ngươi im miệng!”

“Được…”

Lúc này, Tần Ninh đứng lên, thản nhiên nói: “Ta cũng muốn xem xem, ngươi có cách gì hay ho”.

“Muốn chết!”

“Dừng tay!”

Lam Vân Sam vừa muốn xông lên thì một bóng người lao tới ngay lúc này.

Đó chính là Hứa Thông Thiên.

Bóng người vụt qua, Hứa Thông Thiên đứng trước mặt Tần Ninh.

“Láo xược, đây chính là học viện Thiên Thần, chứ không phải là chỗ để ngươi giở thói ngang ngược!”, Hứa Thông Thiên nhìn Lam Vân Sam trước mắt, bỗng chốc hét lên.

Lão ta được viện trưởng phái tới khu 36, mỗi ngày theo dõi Tần Ninh. Trên thực tế, qua thời gian 1, 2 tháng lão ta đã hiểu rõ.

Viện trưởng nào có bảo lão ta đi giám sát Tần Ninh, mà căn bản là tới để bảo vệ Tần Ninh, trợ giúp cho hắn.

Lão ta vừa nghe thấy hai người Viên Cương và Phương Thế Thành bị giết thì lập tức lao tới, sợ Tần Ninh xảy ra chuyện gì.

“Hứa trưởng lão, đã lâu không gặp!”

Sở Phương nheo mắt cười nói: “Vị này là Lam Vân Sam, công tử của Lam gia tới từ đế quốc Vân Lam. Hứa trưởng lão, Lam công tử chỉ muốn đưa công chúa của họ trở về, như vậy cũng không quá đáng chứ?”

Vẻ mặt Hứa Thông Thiên chợt sững lại.

Đế quốc Vân Lam là một trong 10 đế quốc lớn, sức mạnh quốc gia hùng hậu. Chuyện Vân Sương Nhi là công chúa của Vân Lam mà Tần Ninh thu nhận làm tì nữ thì lão ta cũng biết.

Nếu đế quốc Vân Lam đã biết chuyện này thì nhất định sẽ gây phiền phức, chỉ là không ngờ, phiền phức lại tới nhanh như vậy.

“Muốn đưa công chúa quý quốc đi thì quả thật không quá đáng. Nhưng lại giết hai đệ tử linh đồ Viên Cương, Phương Thế Thành của học viện Thiên Thần ta thì Lam Vân Sam ngươi giải thích thế nào?”

“Giải thích?”

Lam Vân Sam cười giễu nói: “Chỉ là hai đệ tử cảnh giới Linh Đài tầng 1, giết thì giết thôi, có gì đáng phải đau lòng chứ?”

“Ngươi nói cái gì?”

Tần Ninh lúc này cau mày, sắc mặt trầm xuống.

“Hai người Viên Cương và Phương Thế Thành bị giết rồi?”

Tần Ninh vừa nói ra lời này, bàn tay Diệp Viên Viên đã để sẵn vào thắt lưng.

Đi theo Tần Ninh một thời gian rồi, nàng biết, biểu cảm này của Tần Ninh chứng tỏ hắn đang rất tức giận.

Tần Ninh tức giận rồi thì hậu quả rất nghiêm trọng!

“Hai con chó cản đường, ta giết rồi thì ngươi làm được gì?”

Lam Vân Sam nhìn vẻ mặt Tần Ninh lộ vẻ tức giận thì nở nụ cười chế giễu.

Hắn ta nhìn ra Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 4 mà thôi, trước mặt hắn ta cũng chẳng là cái thá gì.

“Được, ngươi rất dũng cảm!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Đối với người dũng cảm, ta chỉ có một cách đó là, giết!”

Lời này vừa nói ra, Hứa Thông Thiên giật nảy mình.

Lam Vân Sam này là người thừa kế của Lam gia đế quốc Vân Lam.

Danh tiếng của Lam Vân Sam đã lan truyền rộng khắp trong các thế tử, hoàng tử và các quý công tử của các đế quốc.

Mà Lam gia, chỉ đứng sau gia tộc hoàng thất Vân gia của đế quốc Vân Lam, thực lực hùng hậu.

Giết?

Đừng đùa thế chứ!

“Hứa trưởng lão, ông không nghe thấy lời nói của ta sao?”

Lúc này, hai tay Tần Ninh chắp phía sau, thản nhiên nói: “Xem ra, ta không ra lệnh được cho ông rồi?”

Sau đó, bàn tay của Tần Ninh chậm rãi giơ ra.
Chương 203: Kẻ nào dám

“Rõ!”

Lúc này, Hứa Thông Thiên đột nhiên gật đầu.

Lão ta thật sự sợ Tần Ninh rồi.

Nếu lúc này lại nói một câu “kiếm tới” thì chắc chắn lại chấn động học viện.

Viện trưởng đã dặn dò lão ta nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh. Nếu đã như thế thì cứ giết là giết. Chọc thủng trời còn có Tần Ninh hứng rồi.

Hứa Thông Thiên sải bước lên, mang theo tràn ngập sát khí.

“Hừ!”

Lam Vân Sam không hề sợ hãi còn hừ một tiếng rồi cũng bước lên, đoản kiếm trong tay hóa thành từng tàn ảnh rồi xông lên chém giết.

Keng…

Hai tay của Hứa Thông Thiên nắm thành quyền, trực tiếp ngưng tụ linh khí, bao phủ trên nắm đấm, đánh ra song quyền.

Tiếng bước chân vang lên, Lam Vân Sam mặt tái mét, từng bước lùi về sau.

“Cảnh giới Linh Luân tầng 7, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế!”

Hứa Thông Thiên lạnh lùng nói.

“Đáng chết!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam lại phát điên trong lòng.

“Khảm thúc, Trình thúc, giết chết lão già này cho ta!”

Lúc này, Lam Vân Sam gằn giọng gầm lên, tức tối nói.

Dám ra tay với hắn ta như vậy, cho dù trước mặt là trưởng lão của học viện Thiên Thần, tu vi Linh Phách thì cũng phải chết!

“Vâng, công tử!”

“Vâng, công tử!”

Bỗng chốc, có hai người từ trên trời bay xuống mặt đất.

Hai luồng khí phách mãnh liệt, bỗng chốc lan ra.

Cảnh giới Linh Phách tầng 3!

Hai người vừa xuất hiện chính là cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 3.

Tu vi cảnh giới Linh Phách thì trên toàn Cửu U đại lục, trừ 4 đại tông môn thì có thể gọi là sự tồn tại đỉnh cấp.

Bên cạnh Lam Vân Sam lúc nào cũng có hai cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 3 bảo vệ.

Lam Khảm!

Lam Trình!

Hứa Thông Thiên nhìn hai người kia, đột nhiên gầm lên: “Lam Khảm, Lam Trình, các ngươi ngang ngược như vậy, không sợ viện trưởng học viện Thiên Thần ta tức giận sao?”

“Tức giận?”

Người đàn ông trung niên mập mạp mặc áo choàng xám cười giễu nói: “Hứa Thông Thiên, ta thấy chính ngươi không biết trời cao đất dày. Làm trưởng lão ở học viện Thiên Thần lâu quá rồi thì thật sự cho rằng cái học viện này to nhất sao?”

“Trong mắt Lam gia, đế quốc Vân Lam thì học viện Thiên Thần nhà ngươi chẳng là cái thá gì?”

Người đàn ông trung niên thấp gầy bên cạnh thì lạnh lùng nói: “Công chúa đế quốc mà lại bị một thiếu niên thu nhận làm tì nữ. Hôm nay chúng ta tới, không hỏi tội đế quốc Bắc Minh, không hỏi tội học viện Thiên Thần thì đã là đại ân đại đức lắm rồi đấy!”

“Hôm nay, thằng nhóc này phải chết, mà gia tộc của hắn, cũng xử theo luật của đế quốc Vân Lam ta, xử tội cửu tộc!”

Xong rồi!

Lời này vừa nói ra, đáy lòng Hứa Thông Thiên chợt lạnh lẽo.

Lão ta không lo lắng cho an nguy của Tần Ninh mà là biết rằng, hai người này nếu đã nói ra những lời nói bệ vệ, ngạo mạn như vậy thì chắc chắn là đi đời.

“Xử tội cửu tộc?”

Đôi mắt Tần Ninh toát ra một tia sát khí.

“Ta lại muốn xem xem, hôm nay các ông làm thế nào để xử tội cửu tộc Tần Ninh ta đấy”.

Vừa dứt lời, ánh mắt của Tần Ninh lóe lên, gằn giọng: “Ông què, phế Linh Phách của hai gã này đi rồi giết chết cho ta”.

Ông què?

Tần Ninh vừa nói ra lời này thì Hứa Thông Thiên lại chán nản.

Ông què? Ai? Lẽ nào chính là ông què trước đây canh giữ ở khu 36?

Lạch cạch…

Tiếng côn gỗ gõ xuống mặt đất vang lên, một bóng người chậm rãi đi tới.

Dáng vẻ khập khễnh trông có vẻ kỳ dị và lạ lùng.

“Mẹ nó… là ông ta thật à…”

Hứa Thông Thiên không khỏi chửi thầm một câu.

Ông què này đã canh giữ khu 36 này 10 năm rồi nhỉ? Nhưng là một người què đấy, Tần Ninh gọi ông ta tới làm gì?

Làm trò hề à!

“Nhóc con, lão già ta là phu xe, chứ không phải là trợ thủ của ngươi đâu!”, ông què cười híp mắt nói.

“Nói nhiều thế làm gì”.

Tần Ninh hừ lạnh nói: “Cái mạng nhỏ của ta sắp bị người ta giết rồi kia kìa. Ta chết rồi thì ông đánh xe cho ai?”

“Nhóc con nhà ngươi…”

Ông què lắc đầu cười khổ, từng bước đứng trước Lam Trình và Lam Khảm.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 3… người của Lam gia cũng khoa trương, bá đạo đấy nhỉ!”

“Lão già chết tiệt, cút sang một bên, không có chuyện của ông!”

Lam Vân Sam nói: “Hôm nay Tần Ninh chắc chắn phải chết!”

Soạt soạt…

Lam Vân Sam vừa dứt lời thì Lam Khảm và Lam Trình không quan tâm tới ông què mà xông ra giết Tần Ninh.

Ầm…

Bất chợt một tiếng ầm vang lên.

Lam Khảm và Lam Trình bỗng chốc dừng lại.

Phía trước một bóng người trông rõ già nua mà hai chưởng đánh ra lại cứng rắn chặn đứng hai lão già.

“Lão phu hầu hạ vị công tử này, tính tình cổ quái, tốt nhất là các ngươi đừng gây chuyện!”

Ông què chậm rãi nói: “Người của Lam gia, khoa trương quá thì sớm muộn cũng sẽ đẩy đế quốc Vân Lam xuống vực sâu”.

“Lão già chết tiệt, cút!”

Lam Khải gầm lên một tiếng, khí lực trong bàn tay bùng nổ đánh ra.

Khí thế bỗng chốc lan rộng, rồi lại xông lên đánh một lần nữa.

Nhưng, không hề có tác dụng!

Hai tay ông què cứ nhàn nhã mà vung ra khiến hai lão già không thể bước thêm một bước nào nữa.

“Giết!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Kẻ nào đứng trước mặt công tử ta mà mũi hếch lên trời, không giết đi thì lại thật sự cho rằng công tử ta là tượng đất à!”

“Được!”

Ông què khẽ cười, bàn tay vung lên.

Rắc rắc…

“A…”

Những tiếng kêu la thảm thiết đồng thời vang lên. Lam Khảm và Lam Trình lúc này há to miệng, thở dồn dập.

Đau đớn lan tràn trong xương tủy.

Ông què trước mặt quá kinh khủng, thực lực sâu không thể đếm!

“Tần Ninh, ngươi nghĩ cho kỹ!”

Lúc này, Lam Vân Sam tức giận nói: “Ta là người thừa kế của Lam gia đế quốc Vân Lam, là đại diện của đế quốc Vân Lam tới đây. Ngươi dám…”

“Bắt hắn ta câm miệng lại cho ta!”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.

Tới giờ, Hứa Thông Thiên đã là cảnh giới Linh Phách tầng 2 nên sau khi nghe thấy vậy thì không do dự nữa.

Lão ta bước lên, bóng người vụt một cái đã xuất hiện trước Lam Vân Sam, vung thẳng một cái tát.

Bốp…

Một mồm răng của Lam Vân Sam gãy văng ra, hắn ta xoay tròn liên tục mấy vòng rồi cuối cùng mới dừng lại, bị Hứa Thông Thiên nhấc lên trong tay.

“Làm thì làm đến nơi đến chốn, điên thì điên hẳn luôn vậy!”, Hứa Thông Thiên lẩm bẩm nói, cứng rắn khống chế Lam Vân Sam.

Bụp bụp…

Mà lúc này, phía bên kia, Lam Khải và Lam Trình đã sớm lăn ra đất.

Cảnh tượng này khiến Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên đều sửng sốt không thôi.

Họ cũng biết chuyện ông què được Tần Ninh chữa khỏi bệnh.

Nhưng, họ không biết, thực lực của ông què lại mạnh tới mức này.

Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng.

“Ta nói rồi, mới sớm ra đã làm ầm ĩ, làm phiền người khác đang nghỉ ngơi thì thật đáng chết”.

Tần Ninh lại nói: “Hơn nữa, ngươi còn giết người của ta vậy thì tội chết không thể miễn”.

“Hứa Thông Thiên, giết đi rồi vứt ra ngoài!”

“Rõ!”

Lúc này, Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn hiểu rõ, vị chủ này của lão ta thật sự không sợ trời không sợ đất.

Dù sao, trời có sập xuống thì vẫn có Tần Ninh chống đỡ, không quản nhiều làm gì.

“Kẻ nào dám!”

Một tiếng thét vang lên, lúc này chim ưng trên không trung bổ xuống, xông thẳng tới giết Hứa Thông Thiên.

“Đáng chết!”

Hứa Thông Thiên đang ép Lam Vân Sam bỗng chốc lùi bước.

Chim ưng hạ cánh xuống đất, một bóng người mặc áo choàng màu xanh lam, bước chân vững chãi đứng trên mặt đất.

Lưng hổ eo gấu, râu ria xồm xoàm, hai mắt dữ tợn nhìn đám người.

“Nhị thúc, cứu ta!”, Lam Vân Sam khóc thành tiếng mà nói: “Gã này muốn giết ta!”

Bốp…

Nhưng Lam Vân Sam vừa nói dứt lời, Tần Ninh lại thẳng tay vung một phát tát vào mặt hắn ta.
Chương 204: Làm màu còn muốn chạy?

“Im mồm, nghe có hiểu không đấy?”

Bị Tần Ninh tát cho một phát, nhìn đôi mắt thâm sâu kia, Lam Vân Sam chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, bỗng chốc im lặng nhưng nước mắt thì như sắp rơi ra.

Thằng nhãi trước mắt này không cần biết hậu quả, không biết trời cao đất dày lại dám làm chuyện như thế với hắn ta.

Đợi chú hai cứu được hắn ta thì thằng nhãi này chắc chắn sẽ phải chết.

“Dừng tay!”

Một người đàn ông uy nghiêm xuất hiện, gằn giọng gầm lên, vẻ mặt u ám.

“Lam Thiên Bá, em ruột của trưởng tộc Lam gia!”

Ông què nhìn thấy người này thì khẽ cười, khom lưng nhặt cây gậy của mình lên.

“Ngươi là…”

Lam Thiên Bá nhìn thấy ông què thì hai mắt hiện lên một vẻ nghi ngờ kinh ngạc, nhưng không lâu sau thì trợn tròn hai mắt.

“Thiên Động Tiên, ngươi không chết!”

Thiên Động Tiên!

Lời này nói ra khiến Tần Sơn và Hứa Thông Thiên bỗng chốc tái mét mặt.

Thiên Động Tiên!

Cả học viện còn ai mà gánh được cái tên này?

Viện trưởng học viện Thiên Thần nhiệm kỳ trước chính là Thiên Động Tiên.

Nhưng, không phải là đã xác nhận viện trưởng đời trước chết bất đắc kỳ tử rồi sao?

Hứa Thông Thiên lúc này nhìn chằm chằm vào ông què.

Thiên Động Tiên, năm đó có thể gọi là dáng vẻ quắc thước, phong nhã vô song. Lão ta thật sự không thể nào mà liên tưởng ông ta với ông què nhìn có vẻ lôi thôi, luộm thuộm này…

Mà Tần Sơn thì đã nhập học ở học viện Thiên Thần đã lâu nên cũng biết rõ những điều này.

“Ha ha… Thiên Động Tiên, không ngờ ngươi không chết. Bây giờ để ta xem, thực lực của ngươi có khá khẩm không?”

Lam Thiên Bá cười ha ha: “Giả chết thoi thóp là sợ đại ca của ta tới gây phiền toái cho ngươi hả?”

Nghe vậy, ông què cũng không lên tiếng, vẻ mặt rõ ràng có chút hiu quạnh.

“Nhìn cái điệu bộ của ông kìa!”

Một giọng nói bất chợt vang lên.

Tần Ninh chỉ ông què, mang vẻ hơi trách móc: “Từ hôm nay, ông cũng có thể coi là phu xe của ta rồi, quần áo lấm lem, tóc tai bù xù như vậy, chân không què nữa rồi còn chống gậy làm gì, diễn sâu quá đấy?”

“Ông què, làm phu xe của ta, ông cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của mình, không thể để ta mất mặt, ông hiểu chưa?”

“Công tử dặn dò chí phải, từ sau lão phu sẽ chú ý ăn mặc gọn gàng!”

Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Thế còn tạm được”.

“Thằng nhãi!”

Thấy Tần Ninh cứ thể mà phớt lờ đi một cường giả cảnh giới Linh Phách là lão ta, Lam Thiên Bá chợt gầm lên: “Thả cháu trai ta ra, nếu không, đừng nói là cái học viện Thiên Thần nhỏ bé này mà toàn đế quốc Bắc Minh cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.

Lúc này, Tần Ninh đang từ từ đáng giá Lam Thiên Bá.

“Lão già, ta khuyên ông cút ngay đi thì còn giữ lại được một mạng, thuận tiện quay về báo lại với hoàng đế của các ngươi, Vân Sương Nhi tự nguyện trở thành tì nữ của ta, sau này đi theo ta rồi. Tốt nhất các ngươi đừng tới kiếm chuyện nữa!”

“Còn nữa, đừng nói là Lam gia bé tí nhà ông, kể cả đế quốc Vân Lam thì trong mắt ta cũng chỉ là rơm rác mà thôi”.

“Nếu không biết tiến lui thì ta không ngại để đế quốc Vân Lam các ông đổi tên thay vua đâu”.

Ngông!

Ngông tới cực hạn!

Mấy người có mặt ở đây nghe thấy câu nói đó thì hít một hơi khí lạnh.

Độ ngông của Tần Ninh không phải là hô hoán ầm ĩ, mà là mỗi một câu đều xem như rất có đạo lý, cũng rất bình tĩnh mà nói ra, nhưng lại thể hiện ra rõ ràng rằng, thiên hạ rộng lớn này, trong mắt ta chỉ là một hạt bụi mà thôi.

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt của Lam Thiên Bá trở nên vàng vọt.

Không phải là sợ vàng mặt mà là tức vàng mặt!

Một đế quốc Bắc Minh nhỏ bé, đã là một quốc gia dưới đáy đế quốc rồi, học viện Thiên Thần này là cái thá gì?

Một đệ tử nhỏ nhoi không biết tên lại dám ngang ngược như thế, ở đây mở miệng nói lời điên cuồng.

Ếch ngồi đánh giếng, 4 chữ này dùng để hình dung Tần Ninh thì quá hợp lý!

“Ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!”

Lam Thiên Bá phát hiện, mình không thể nói chuyện tiếp với Tần Ninh, nếu không, lão ta sẽ bị tức chết.

“Lam Thiên Bá, năm đó đại ca của ngươi Lam Thiên Hùng, phế tu vi của ta. Hôm nay, ta sẽ lấy đúng đạo của lão ta để trị em trai của lão ta!”

“Ngươi? Ngươi xứng sao?”

Lam Thiên Bá sải bước lên, hơi thở toàn thân thoắt cái đã trọn vẹn.

Cảnh giới Linh Phách! Tầng 9!

Cảnh giới Linh Phách tầng 9 là thực lực tu vi mạnh nhất trong đế quốc.

Người trước mắt này, đã đạt tới bước khủng khiếp như vậy.

“Tần Ninh, mau thả ta ra, nếu không ngươi chết không có chỗ chôn đâu!”, Lam Vân Sam lúc này cười giễu nói.

Chú hai của hắn ta là sự tồn tại cực lớn, cảnh giới Linh Phách tầng 9, đừng nói là Thiên Động Tiên trước mặt, mà ngay cả toàn đế quốc Bắc Minh thì cũng không có kẻ nào chống đỡ nổi.

“Lắm mồm quá, Viên Viên, cắt lưỡi hắn ta đi!”

“Vâng!”

“Tần Ninh, ngươi dám!”, Lam Vân Sam gào lên: “Ta là con cháu Lam gia”.

“Bỏ đi!”, Tần Ninh lúc này đột nhiên xua tay, nhưng, Lam Vân Sam vẫn chưa kịp thở phào thì Tần Ninh lại nói: “Giết luôn không phải nghĩ!”

Câu nói này khiến Lam Vân Sam bị sợ trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Ầm…

Lúc này, Lam Thiên Bá và Thiên Động Tiên đang giao đấu, hơi trở hùng hồn lan rộng ra khắp nơi.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 9!”

Nhìn thấy thực lực mà Thiên Động Tiên thi triển ra, Lam Thiên Bá bỗng chốc tái mặt.

“Sao có thể như thế…”

“Sao không thể!”, Thiên Động Tiên nói: “Năm đó, nếu không phải do đại ca của ngươi xảo quyệt chơi chiêu ác thì Thiên Động Tiên ta đã sớm đạt tới cảnh giới Địa Võ rồi”.

“Hôm nay, Thiên Động Tiên ta sẽ đòi lại một số khoản nợ trước!”

Ầm ầm ầm…

Lúc này, hai người giao đấu, tu vi đỉnh phong cảnh giới Linh Phách cũng triệt để được thể hiện, quả thật là khủng khiếp.

Những người khác vội vàng lui ra.

Giao chiến của cảnh giới Linh Phách tầng 9 thì bọn họ không đủ năng lực mà đối mặt.

Hai người vốn đều là cảnh giới Linh Phách tầng 9 nên thực lực tương đương.

Nhưng lúc này, dưới sự chứng kiến của mọi người thì có thể thấy rõ, thực lực của Thiên Động Tiên mang khí thế cao cấp hơn, không ngừng chèn ép Lam Thiên Bá.

Mà lúc này, Lam Thiên Bá lại không cảm nhận được điều này.

Thực lực của Thiên Động Tiên, càng giao đấu thì tấn công càng bá đạo mãnh liệt.

“Võ giả Tinh Mệnh, Tinh Môn của ngươi đã mở lại rồi!”, Lam Thiên Bá bỗng chốc nhận ra, gằn giọng gầm lên.

“Bây giờ mới biết sao, muộn rồi!”

Thiên Động Tiên vỗ chưởng thẳng tay, linh khí hào hùng ngưng tụ thành vuốt, bổ về phía Lam Thiên Bá.

Bụp…

Một đòn rơi xuống, Lam Thiên Bá phụt ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.

Lam Vân Sam mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này thì lại trợn trắng mắt mà ngất đi.

Chú hai cảnh giới Linh Phách tầng 9, lại… thua rồi!

Làm sao có thể như vậy?

Từ lúc nào mà đế quốc Bắc Minh lại ẩn giấu một cường giả như thế?

“Thiên Động Tiên, ngươi không chết, vậy thì học viện Thiên Thần chuẩn bị tinh thần bị hủy diệt đi nhé!”

Lam Thiên Bá gằn giọng gầm lên: “Hôm nay tạm thời tha mạng cho ngươi, nếu cháu trai ta xảy ra chuyện gì thì sẽ hỏi tội ngươi”.

Vừa dứt lời, Lam Thiên Bá phi thân lên, chim ưng lập tức giang rộng cánh lao lên trời cao.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Động Tiên đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo.

“Linh thú cấp 4 đó cực kỳ khó đối phó trên trời cao!”, Thiên Động Tiên trầm giọng nói: “Ta không nắm chắc!”

Nghe lời này, Tần Ninh đang nheo hai mắt lại bỗng mở lớn.

“Tháo chạy còn nói khí thế như vậy, làm màu còn muốn chạy?”

Bàn tay vung lên, Tần Ninh chợt quát lên: “Giữ lại!”
Chương 205: Trục Bạch Hổ

Một tay vung ra, trong chớp mắt, bốn Thánh Trụ ở cửa lớn của học viện Thiên Thần, bỗng chốc lắc lư, lay động. Thánh Trụ thứ hai bật chân khỏi mặt đất hóa thành một tàn ảnh, biến mất không thấy đâu.

“Đập chết lão ta!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì một âm thanh phá không ập đến ngay lập tức.

Theo âm thanh đó, trong không trung, một cái cột thật to dài mấy trăm mét, đường kính gần 10 mét bỗng hiện ra.

Cây côn khổng lồ đó lao từ trên trời xuống, bụp một tiếng, va mạnh vào con chim ưng và Lam Thiên Bá trên lưng nó.

“A…”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bóng người bỗng chốc nhảy xuống, phụp một tiếng, đập xuống mặt đất.

“Có chuyện gì vậy?”

Cảnh tượng này khiến Tần Sơn và Thiên Động Tiên giật nảy mình.

Tần Sơn vô cùng kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Tần Ninh thi triển thần uy tới mức độ này.

Cái cột khổng lồ từ trên trời giáng xuống, thật sự là do em trai của mình tạo ra sao?

Nói đùa chứ, chuyện này thật không thể tin nổi?

Mà Thiên Động Tiên đứng một bên cũng kinh ngạc không thôi.

Với tư cách là viện trưởng nhiệm kỳ trước của học viện Thiên Thần, đương nhiên ông ta biết, điều này có nghĩa là gì.

Tứ Tượng Thánh Trụ!

Bốn Thánh Trụ do lão tổ của học viện Thiên Thần, Thiên Thanh Thạch chế tạo, đứng sừng sững trên quảng trường ngoài cửa, thể hiện thần uy của học viện Thiên Thần.

Nhưng theo sự suy tàn của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, tới giờ, học viện Thiên Thần cũng dần sa sút.

Tứ Tượng Thánh Trụ này đã mấy vạn năm chưa từng được khởi động.

Nhưng nội quy học viện mà lão tổ truyền lại đã nói rõ.

Một khi có người khởi động Tứ Tượng Thánh Trụ thì học viện Thiên Thần phải cẩn trọng mà tuân theo mệnh lệnh của người này!

Nhưng bây giờ, đứng trước mặt ông ta chỉ là Tần Ninh mới 16 tuổi!

Chuyện này không buồn cười sao?

“Tứ Tượng Thánh Trụ phong ấn Tứ Tượng Kiếm Linh, đây là linh trục Bạch Hổ!”

Bàn tay Thiên Động Tiên run rẩy, cơ thể thẳng đứng.

Lão tổ hiển linh rồi sao?

“Làm màu còn muốn chạy hả? Ta thấy ông đang nằm mơ đấy à? Thật sự cho rằng đây là đế quốc Vân Lam nhà ông hay sao?”

Tần Ninh vỗ vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Trục Bạch Hổ, đập chết!”

Bụp…

Thánh Trụ khổng lồ kia rơi thẳng xuống, những tiếng bụp bụp vang lên khiến mặt đất lún xuống từng tấc.

Tiếng la hét thảm thiết ngày càng trầm thấp, nhỏ dần, cuối cùng là biến mất.

Lúc này, Lam Vân Sam đã bị tiếng ầm ầm làm cho tỉnh lại, ánh mắt nhìn thấy chú hai bị cây côn đập như giã tỏi thì toàn thân chợt mơ hồ, trợn trắng mắt, đang muốn ngất tiếp thì một giọng nói vang lên.

“Còn giả chết nữa thì ta không ngại cho ngươi chết thật đâu!”

Nghe thấy vậy, Lam Vân Sam run như cầy sấy, bỗng chốc đứng thẳng dậy, nhìn Tần Ninh, trong hai mắt không còn nổi một tia cao ngạo mà chỉ có nỗi sợ hãi tận cùng.

“Tần công tử!”

Lam Vân Sam chắp tay nói: “Tại hạ có mắt không thấy thái sơn, Tần công tử tha mạng!”

Vừa nói xong, Lam Vân Sam quỳ bụp xuống đất.

“Chỉ là lần này tới, tại hạ mang theo thánh chỉ của hoàng đế đế quốc Vân Lam ta, không thể không tuân theo, vậy nên xin Tần công tử tha cho ta tội chết!”

“Thánh chỉ?”

Tần Ninh vẫy tay.

Diệp Viên Viên đi lên, nhận lấy thánh chỉ trong tay Lam Vân Sam, giao cho Tần Ninh.

Sau khi đọc thánh chỉ xong, khóe miệng Tần Ninh từ từ nhếch lên, đầu ngón tay nổi lên một ngọn lửa luyện đan, thánh chỉ đó, dần hóa thành tro bụi.

“Hóa ra là vậy…”

Lúc này, Tần Ninh mới ưu nhã nói: “Đế quốc Vân Lam ngươi trước đây chính là thành Lam Vân đúng không?”

“Lịch sử ngàn năm dựng nước, nhưng lại suýt nữa bị tiêu diệt, không ngờ, mấy vạn năm qua đi, thành Lam Vân bây giờ đã trở thành 1 trong 10 đại đế quốc rồi!”

“Ngươi là hậu nhân của Lam Thanh Thanh?”

Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam chợt giật nảy, rồi vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, tổ thượng nhà ta chính là Lam Thanh Thanh!”

Nghe vậy, Lam Vân Sam cũng chợt thở phào một hơi, hôm nay chắc là không phải chết rồi?

Tần Ninh quay lại nhìn Vân Sương Nhi, quan sát từ trên xuống dưới.

“Thế mà ta không nhìn ra…”

Tần Ninh tự nói tự nghe rồi lại hỏi: “Vậy cô là hậu nhân của Vân Trung Phi rồi?”

Vân Sương Nhi mở lớn đôi mắt, nhìn Tần Ninh, không thể tin được gật đầu.

Hình như Tần Ninh rõ như lòng bàn tay chuyện ngày trước của các đại đế quốc.

Tần Ninh bật cười khanh khách.

Vân Trung Phi!

Lam Thanh Thanh!

Một đôi vợ chồng tốt…

Sau đó, Tần Ninh lên tiếng: “Ngươi giết người của ta, vốn ta muốn giết ngươi, nhưng tạm thời tha cho ngươi một mạng”.

“Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!”

“Xin công tử mau nói ạ”.

Lúc này, Lam Vân Sam toát hết mồ hôi hột, có cơ hội miễn chết thì tốt quá rồi. Hắn ta nhìn bộ dạng chết đi của Lam Thiên Bá thì quả thật quá sợ hãi.

Đây là chuyện quỷ quái gì vậy!

“Rất đơn giản, thứ nhất, ai nói cho ngươi biết, Vân Sương Nhi trở thành tì nữ của ta. Ngươi đưa ta đi tìm người đó”.

“Thứ hai, sau khi tìm thấy người đó, thì đưa ta tới gặp hoàng đế của các ngươi, tránh về sau lại tới gây phiền phức cho ta!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Vân Sương Nhi đúng là công chúa của hoàng đế các ngươi, nhưng trước tiên, cô ấy là tì nữ của ta, sau đó mới là công chúa của các ngươi”.

Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của Lam Vân Sam trở nên kinh ngạc.

Đùa à?

Tìm người nói cho hắn ta chuyện này thì đương nhiên là rất đơn giản.

Nhưng tìm hoàng đế bệ hạ?

Đến giờ, Vân Già Thiên, hoàng đế của đế quốc Vân Lam chính là nhân vật trí dũng kiệt xuất bậc nhất, là sự tồn tại to lớn đã vượt qua cảnh giới Linh Phách đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1.



Cảnh giới Địa Võ là có ý gì?

Trong một đế quốc, cảnh giới Địa Võ chính là thần, chính là không có gì là không thể làm được.

Tìm ông ta, nói cho ông ta biết, con gái của ông ta, đường đường là công chúa đế quốc mà trước tiên là làm tì nữ của Tần Ninh, sau đó mới là công chúa?

Điều này quả thật là tự tìm đường chết!

“Thế nào? Không đồng ý?”

“Đồng ý, đồng ý ạ”.

Lúc này, Lam Vân Sam không hề có chút do dự, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cắn răng, ngập ngừng nói: “Tần công tử, chuyện thứ nhất, ta có thể giúp công tử. Còn chuyện thứ hai… tuy Lam gia lớn mạnh, nhưng lớn đến đâu thì cũng chỉ là gia tộc đế quốc, vẫn nằm dưới sự khống chế của bệ hạ”.

“Ta không bảo ngươi nói!”

Tần Ninh chậm rãi nói, hai tay chắp sau lưng, xoay ngươi đi vào phòng mình.

Để lại một đám người, đưa mắt nhìn nhau.

“Đợi đã!”

Trong căn phòng đóng cửa kia, chợt vang lên một giọng nói.

“Ngươi giết hai thủ hạ của ta, tội chết ta tạm thời tha, nhưng tội sống thì khó thoát. Hôm nay cho ngươi một cơ hội nhỏ để chuộc tội”.

“Dù sao, ngươi cũng đã giết 2 linh tử thì không ngại giết thêm 2 linh đồ chứ!”

Lời vừa nói ra, hai bóng người đang lén lút muốn rời đi bỗng khựng lại.

Chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng.

“Tần Ninh, ngươi đừng quá đáng!”

Sở Phương gào lên: “Thiên Tử mà quay về thì cũng không tha cho ngươi…”

“Tần Ninh, tốt nhất là ngươi nghĩ cho kỹ”.

Tần Nhất Hàng lúc này mặt mũi trắng bệch.

Nhưng mà, Tần Ninh đã tỏ rõ không thèm quan tâm tới lời nói của chúng.

Hai tên đó hoàn toàn chết lặng.

“Không vấn đề gì!”

Lam Vân Sam không muốn chết nên trên hai tay lại xuất hiện hai thanh đoản kiếm, bỗng chốc nhìn chằm chằm hai người với ánh nhìn mang đầy sát khí.

Bên ngoài căn phòng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.

Tần Ninh lại khoanh chân ngồi xuống, nhàn nhã nhắm mắt trầm tư.

“Lam Thanh Thanh… Vân Trung Phi… thật là những cái tên quá cũ, suýt nữa quên mất hai vợ chồng họ rồi…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom