-
Chương 196-200
Chương 196: Nuốt thẳng xuống
Hắn ta cực kỳ yêu thích chế tạo linh khí, cho nên từ nhỏ đã nghiên cứu đạo luyện khí.
Hiện giờ hắn là một linh khí sư nhị phẩm, cho nên rất tự tin rằng kỹ thuật luyện khí và chế tạo khí văn của mình hoàn toàn có thể đứng đầu trong nhóm linh khí sư nhị phẩm.
Nhưng hiện giờ hắn ta lại chậm hơn Tần Ninh một nhịp!
“Cũng may không khiến ta chờ quá lâu!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đã vậy thì tiếp theo tỉ thí độ cứng của kiếm đi thôi!”
“Ừ!”
Lãng Hiên cũng gật đầu.
Một luồng kiếm văn lúc này bùng lên.
Ánh kiếm xuất hiện, sóng sáng tỏa ra.
Hai người đều bước lên một bước.
Hai bóng người cầm kiếm va chạm với nhau.
Keng...
Một âm thanh chói tai vang lên, tất cả đều cảm thấy rằng võ đài đang chấn động.
Hai kiếm giao nhau, hai người lùi lại.
Lãng Hiên mới ngẩng đầu, ảm đạm nói: “Ta thua!”
Nghe vậy, tất mọi người đều sửng sốt.
Thua rồi?
Lãng Hiên sao lại thua được!
Mọi người còn chưa thấy được sự kỳ diệu của hai cây kiếm mà!
“Thái tử điện hạ!”
Tướng quân Thiên Lang lập tứng đứng dậy, vội vàng nói: “Ngài chưa thua mà!”
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn ông ta như nhìn một tên ngốc.
Lãng Hiên lắc đầu: “Ta thua rồi, chỉ sau một kiếm thì khí văn trong kiếm của ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi”.
“Nếu vật liệu không phải hàng thượng đẳng thì nó đã bị phế rồi”.
“Nhưng dù vậy thì kiếm này bây giờ cũng đã trở thành một thanh kiếm kim loại bình thường rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh lắc đầu.
Hắn đi lên trước mặt Lãng Hiên, cười nói: “Chúng ta dùng cùng một loại nguyên liệu, luyện chế yêu cầu độ cứng rắn mạnh nhất, khí văn trong kiếm của ngươi chỉ đuổi theo độ cứng nên thua là đúng”.
“Hơn nữa...”
Tần Ninh gẩy nhẹ một cái, kiếm của Lãng Hiên lúc này gẫy ra thành vô số mảnh.
“Đây...”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả đều sửng sốt.
“Thứ bị hỏng không chỉ là khí văn của ngươi đâu”.
Tần Ninh nói xong, duỗi tay nói: “Đưa tinh thạch Thiên Lang đây nào”.
Cả người Lãng Hiên hoàn toàn chết đứng.
Hắn ta và Tần Ninh tỉ thí khí thuật, lấy độ cứng của kiếm để định đoạt.
Nhưng hắn ta đã cố gắng hết sức nâng cao độ cứng của kiếm rồi.
Thế mà vì sao chỉ sau một kiếm, hai người còn chưa dùng đến linh khí mà chỉ va chạm đơn thuần, khí văn trong kiếm không những bị hủy mà kiếm còn bị vỡ vụn.
Đây là một chuyện khó tin.
Điều duy nhất có thể chứng minh là.
Khí thuật của Tần Ninh cao siêu hơn hắn ta quá nhiều.
“Xin thụ giáo!”
Lãng Hiên chắp tay nói.
Mặc dù hắn ta là thái tử của đế quốc Thiên Lang nhưng hắn không hứng thú với việc tranh đoạt quyền lực.
Hắn càng để tâm đến việc luyện khí hơn.
Hôm nay tỉ thí với Tần Ninh mới khiến hắn hiểu ra cái gì là thuật khí chân chính!
Tần Ninh nhận lấy tinh thạch Thiên Lang, sờ một chút rồi mỉm cười.
Võ giả Tinh Môn được xưng là võ giả Tinh Mệnh, là người tu hành được ông trời phù hộ.
Thậm chí ở một góc độ nào đó, võ giả Tinh Mệnh còn có lợi hơn cả võ giả có thể chất đặc thù.
Dù gì thì võ giả Tinh Mệnh có thể dùng lực tinh thần để tu luyện và có được linh quyết tinh thần.
Đây là thứ trời cao ban tặng, không phải ai muốn có là được.
“Thấy ngươi biết điều, ta khuyên ngươi mấy câu”.
Tần Ninh cầm tinh thạch Thiên Lang trong tay, cười nói: “Đạo luyện khí thật ra cũng là luyện người. Khác linh đan sư, linh khí sư cần tâm cảnh nhiều hơn”.
“Khí văn của ngươi không tệ, nhưng sự bình tĩnh trong tâm cảnh của ngươi thì quá kém”.
Nói xong, Tần Ninh cầm tinh thạch Thiên Lang và toái kim Lưu Ly, nhìn sang hoàng đế Minh Ung. Hắn không nói nhiều, quay người dẫn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi rời đi.
“Hoàng đế Minh Ung, không ngờ quý quốc lại có nhân tài tinh thông kiếm thuật, trận thuật, khí thuật và cả đan thuật như vậy. Thật sự là khiến người ta cảm thán mà”.
Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương nói với giọng không phục: “Sao không đem ra sớm chứ, giờ thì chúng ta mất hết mặt mũi rồi!”
“Ha ha...”
Hoàng đế Minh Ung cười lớn: “Tần công tử là khách quý của hoàng thất ta, dù là ta cũng khó mà mời được hắn ấy!”
“Các vị, tỉ thí đã kết thúc rồi, các vị cũng không đem kích Thâm Uyên đi được nên chúng ta bắt đầu yến hội nhé?”
Ca vũ lên đài, mọi người ngồi xuống.
Lúc này, ánh mắt Xích Như Hỏa chứa đầy lửa giận.
Linh kiếm Xích Nguyệt đã mất, đế quốc Xích Nguyệt bọn họ mất mặt vô cùng.
Quan trọng nhất là vốn dĩ bốn đại đế quốc đang thắng rất đep, hắn ta lại cứ đi khiêu chiến Tần Ninh.
Nhưng điều bất ngờ là Tần Ninh lại lợi hại đến vậy.
Đan thuật, khí thuật, trận thuật, kiếm thuật, không gì không tinh thông.
Nếu tên nhãi này có quan hệ với hoàng thất thì cực kỳ bất lợi cho bọn họ.
“Tần Ninh...”
Khóe miệng Xích Như Hỏa lộ ra nụ cười lạnh.
Mà lúc này, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi ra khỏi hoàng cung.
“Hình như công tử rất quan tâm đến toái kim Lưu Ly và tinh thạch Thiên Lang hả?”, Vân Sương Nhi tò mò nói.
“Cũng không hẳn, Tinh Môn của ta bị cướp đi, tinh thạch Thiên Lang có ngần này, ta cũng không quan tâm lắm, nhưng có một người thì lại cần lắm đấy!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
“Toái kim Lưu Ly thì sao?”
“Đây là đồ tốt đó”.
Tần Ninh cười nói: “Toái kim Lưu Ly phần lớn dùng để luyện khí, nhưng có rất ít người biết nó có thể dùng để luyện thể nữa!”
Luyện thể?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kinh ngạc.
Toái kim Lưu Ly luyện thể?
Đùa hay sao?
“Toái kim Lưu Ly là tài liệu luyện chế linh khí tuyệt hảo, thì sao mà luyện thể được chứ?”, Diệp Viên Viên nghi ngờ: “Không lẽ là nuốt thẳng vào sao?”
“Viên Viên nhà chúng ta thông minh quá, đúng là nuốt thẳng đấy!”
Hai cô gái nghe vậy thì sửng sốt không thôi.
Nuốt thẳng?
Tần Ninh không đùa chứ?
Nhưng khi nghe đến chữ “nhà chúng ta”, Diệp Viên Viên lại trừng mắt nhìn Tần Ninh.
Cái nhìn này khiến cho Diệp Viên Viên bình thường lạnh lùng trở nên có vài phần tư thái của thiếu nữ, quyến rũ hơn nhiều.
Ba người rời khỏi hoàng cung, quay về học viện Thiên Thần.
Dạo này học viện Thiên Thần cực kỳ yên tĩnh, khu 36 có người đi kẻ lại, nhưng nơi ở của nhóm Tần Ninh thì yên tĩnh vô cùng.
Hứa Thông Thiên làm rất tốt trong chuyện này.
Cộng thêm sự dụng tâm của Viên Cương và Phương Thế Thành, những ngày này chẳng có mấy phiền phức nữa.
Mấy người về lại chỗ ở, Tần Ninh nhìn ông què đang ngồi sưởi nắng, mỉm cười đi lên.
“Ông què, chuyện lần trước nói chuyện ấy, ông nghĩ sao?”
Tần Ninh lên tiếng nói.
“Chuyện gì cơ?”, ông què sửng sốt, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, cười khà khà nói: “Nhóc con, chấp niệm vậy cơ à? Bên người ngươi đã có hai giai nhân rồi còn cần ông què này làm gì nữa?”
Ông ta trả lời khiến Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngẩn ra.
Không lẽ Tần Ninh muốn nhận ông què?
Khẩu vị có nặng quá không?
Chương 197: Thiên Động Tiên
“Ông Què, ta không muốn nhìn thấy ông chết như vậy, suy cho cùng, dù nói như thế nào thì ông cũng là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch!”
Tần Ninh kéo ghế dựa, nằm xuống, ung dung nhàn nhã nói.
Nhưng ngay khi những lời này được thốt ra, sắc mặt của ông Què liền thay đổi, cơ thể không khỏi thẳng lên.
“Đừng kích động, giờ ông muốn giết người diệt khẩu rất dễ nhưng ta nghĩ viện trưởng Thiên Ám không nhẫn tâm để ta chết đâu!”
Tần Ninh phất tay ra hiệu cho ông Què ngồi xuống.
“Sao ngươi biết được chuyện này?”
Hai mắt của ông Què sáng lên, nhìn Tần Ninh nói: “Ngươi có phải là người của thượng quốc Linh Ương?”
“Thượng quốc Linh Ương?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra thương thế của ông có liên quan đến thượng quốc Linh Ương rồi!”
Ông Què hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Còn tại sao mà ta biết được à, cũng rất đơn giản thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Đầu tiên, ông là võ sĩ Tinh Mệnh, người mở ra Tinh Môn, điểm này là thật đúng chứ?”
“Kế tiếp, một lôi ấn do Cửu Cực Lôi Sư thiết lập đã áp chế Tinh Môn trong cơ thể ông, khiến thân thể ông ngày đêm phải chịu thương tích giày vò!”
“Điểm này chắc ông không thể phủ nhận!”
“Nếu như không phải có viên Kim Diễm Ngọc Tử lần trước, e rằng thân thể của ông hiện giờ cũng chẳng đứng nổi nữa là!”
Tần Ninh chậm rãi nói từng câu, sắc mặt ông Què thay đổi mấy lần.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ông Què không nhịn được hỏi: “Nếu như ngươi không phải là người của thượng quốc Linh Ương thì làm sao có thể biết được tường tận như vậy chứ?”
“Ta, Tần Ninh, tam công tử của Tần gia, thành Lăng Vân, đế quốc Bắc Minh!”
Tần Ninh bưng ly trà lên, nhấp một ngụm rồi lại nói: “Về phần sao ta biết được, ừm... Thú thật là ta biết xem tướng, kiếp trước – kiếp này, ta nhìn một cái là biết ngay!”
Nghe được những lời này, cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều phải cố nhịn xuống ý định đánh Tần Ninh một trận lôi đình.
Ông Què thở dài một hơi, nói: “Ngươi nói không sai, thương thế của ta chính là do người của thượng quốc Linh Ương gây ra”.
“Ta bị võ sĩ có sức mạnh Cửu Cực Lôi Sư đánh một lôi ấn vào trong người, trực tiếp phong ấn Tinh Môn trong cơ thể ta!”
“Có điều, mấy năm qua đều như vậy, ta cũng quen rồi!”
“Ta thấy ông không phải là đã quen rồi, mà là đã bất lực rồi?”
Tần Ninh lại cười nói: “Mấy năm qua, e là ông không chỉ thử một lần thử phá vỡ thương tích, tháo gỡ hạn chế của lôi ấn nhưng đều thất bại!”
Ông Què nhìn Tần Ninh, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hình như cái gì tên này cũng biết thì phải.
“Trước đây không nói rõ là bởi vì với thực lực hiện tại, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc việc có thể giúp ông giải quyết triệt để mối họa ngầm này”.
Tần Ninh lại nói: “Nhưng lần này, ta hoàn toàn nắm chắc!”
Ngay khi những lời này thốt ra, ánh mắt ảm đạm ban đầu của ông Què chợt lóe sáng.
“Sao hả?”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như ông không phải là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, ta sẽ không cho ông cơ hội này đâu!”
Hai mắt ông Què lúc này híp lại, nhìn Tần Ninh: “Vậy ta có một vấn đề thắc mắc, nếu ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể đồng ý những gì ngươi nói!”
“Ông nói đi!”
“Sao ngươi biết chuyện ta là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch?”
Ngay khi những lời này được thốt ra, Tần Ninh đứng dậy, chắp tay nói: “Thứ nhất, nếu đổi lại là người khác, một lôi ấn sẽ hủy hoại lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, thậm chí là khiến cho Tinh Môn tắc nghẽn, sớm đã chết rồi!”
“Thứ hai, Kim Diễm Ngọc Tử hôm đó ta đưa cho ông, sau khi ông nuốt vào, thân thể tốt lên trông thấy, hơn nữa quan trọng nhất là trong hai mắt ông, chứa một ấn ký mờ”.
“Nếu không phải hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, cơ thể ông hoàn toàn sẽ không thể sinh ra phản ứng như vậy”.
“Thứ ba…”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhìn kỹ mặt ông thì vẫn là có mấy phần giống với lão tổ nhà ông!”
Lời này vừa thốt ra, ông Què không kìm lòng nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Tiểu tử, ngươi thực sự có cách sao?”
“Đương nhiên!”
Tần Ninh lại cười nói.
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, trong lòng ông Què đột nhiên thấy tĩnh lặng lại.
“Ha ha…”
Ông Què cười haha nói: “Ta tên là Thiên Động Tiên, đúng là hậu nhân của tổ sư sáng lập ra học viện Thiên Thần - Thiên Thanh Thạch!”
Thiên Động Tiên!
Nghe được những lời này, Diệp Viên Viên ở bên cạnh liền giật mình.
“Ông là viện trưởng tiền nhiệm?”, Diệp Viên Viên sửng sốt nói: “Nhưng mà ta nghe nói, viện trưởng tiền nhiệm, đã chết bất đắc kỳ tử vào mười năm trước rồi mà!”
“Đó chỉ là tin tức nói cho người ngoài mà thôi!”, ông Què bất lực nói: “Thân thể ta tàn tật, sao có thể đảm nhiệm chức viện trưởng được nữa chứ? Chỉ có thể nói với bên ngoài rằng ta đã chết”.
“Mười năm qua, ta quả thực đã không ngừng thử nghiệm mọi loại phương pháp, muốn chữa thương thế trong cơ thể nhưng Tinh Môn bị áp chế, linh khí lưu thông trong cơ thể không đủ để đột phá nó, vốn không có cách nào giải quyết được”.
“Vậy nên ông đã định từ bỏ rồi?”
Tần Ninh liếc nhìn ông Què một cái, nói: “Chẳng có chí cầu tiến gì thế, không có được dáng vẻ của lão tổ nhà ông”.
Ông Què cười khổ một tiếng, không biện giải.
Mười năm qua, ông ta quả thực đã thử nghiệm hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng thất bại, vốn đành bó tay.
Cảm giác thất vọng đến bất lực tột cùng đó, người khác khó mà hiểu được.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ông ở bên cạnh ta làm một lão nô đánh xe ngựa, ta đảm bảo ông không chỉ có thể phá bỏ “trói buộc”, mà còn có thể tốt hơn cả trước kia, trong tương lai có thể vượt qua cả cảnh giới Linh Phách nữa”.
Tần Ninh vỗ tay, thản nhiên nói.
Ngay khi những lời này được thốt ra, vẻ mặt của ba người còn lại đang có mặt đều sững sờ.
Điều làm cho hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kinh ngạc chính là người ngồi trước mặt bọn họ lại là viện trưởng ngày trước của học viện Thiên Thần. Tần Ninh vừa mở miệng là muốn người ta làm lão nô đánh xe rồi, đùa cái gì vậy chứ!
Điều khiến Thiên Động Tiên sửng sốt lại là người thiếu niên trước mặt trông cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Tuy không biết tên tiểu tử này làm cách nào mà khiến cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo hắn.
Nhưng dù sao thì bản thân cũng là viện trưởng tiền nhiệm, tên tiểu tử này vừa mở miệng yêu cầu ông ta làm phu xe cho hắn?
Cái miệng này cũng mạnh quá đi chứ!
“Được!”
Ông Què đứng dậy, chắp tay nói: “Tần công tử, nếu như ngươi thực sự làm được, lão phu làm đánh xe cho cậu có sá gì?”
Trong lòng Thiên Động Tiên đã rõ.
Vì mối họa ngầm trên người, ông ta đã từng cầu cứu linh đan sư ngũ phẩm nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
Nếu như Tần Ninh mới tuổi mười sáu này thật sự có thể làm được, tương lai hắn sẽ không có giới hạn, ông ta đi theo Tần Ninh làm một phu xe, có gì không thể chứ?
“Được!”
Tần Ninh lúc này đứng dậy, nhìn Thiên Động Tiên, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì bây giờ, trước tiên bước vào linh trì trong sơn động, ngâm mình trong đó một tháng đi!”
“Nhớ kỹ, lúc nào cũng đều phải hút linh khí vào trong cơ thể, không được ngừng nghỉ, cho dù cảm thấy thương gân động cốt thì cũng không được ngừng lại!”
Tần Ninh vừa dứt lời, Thiên Động Tiên đang định đứng dậy bỗng khựng lại.
“Sao thế? Sợ đau sao?”
“Sợ đau?”, Thiên Động Tiên liền kích động nói: “Ta sợ chết!”
“Ngươi không biết, mười năm qua, chỉ cần hấp thu một tí ti tia linh khí nào vào trong cơ thể, trên dưới toàn thân, xương cốt và kinh mạch đều như muốn đứt gãy. Nếu như thật sự làm theo lời ngươi nói, e rằng ta còn chưa tiếp nhận được sự trị liệu của ngươi, thì đã chết rồi!”
“Không đâu!”
Tần Ninh tự tin nói: “Kiên trì một tháng, ta bảo đảm ông có thể hồi phục sức mạnh như trước đây, thậm chí... còn vượt qua một bậc!”
Chương 198: Âm Dương Ly Hợp Kim Thể
Thiên Động Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Ninh.
“Già đầu cả rồi, còn rề rà gì nữa, còn không đi mau, chút kiên nhẫn cuối cùng của ta đều sẽ bị ông tiêu mài hết đó!”
Tần Ninh đứng dậy nói: “Khẩn trương lên!”
“Được!”
Thiên Động Tiên quyết định đánh cược số mệnh.
Trở về trong phòng, Tần Ninh không để cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi rời khỏi.
Từ từ lấy ra toái kim Lưu Ly, Tần Ninh nhìn hai người nói: “Tiếp theo đây, ta cần hai người giúp đỡ!”
Giúp đỡ?
“Công tử vẫn còn có chuyện, cần bọn ta giúp đỡ sao?”, Diệp Viên Viên ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên rồi, ta đâu phải toàn năng!”
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống, đặt toái kim Lưu Ly kia lên mặt bàn trước mặt.
“Từ cổ chí kim, toái kim Lưu Ly này chủ yếu được dùng để luyện khí, nhưng võ giả tu luyện, sao thân thể lại không phải dụng cụ?”
“Toái kim Lưu Ly này dùng để luyện thể là thích hợp nhất!”
“Đợi đã!”
Sương Vân Nhi ngắt lời, nói: “Công tử không phải định nuốt toái kim Lưu Ly này để luyện thể đấy chứ?”
“Người bình thường tự sát bằng cách nuốt vàng. Tuy rằng lục phủ ngũ tạng của võ giả được linh khí tôi luyện qua sẽ vô cùng cứng cáp và dẻo dai nhưng cũng không phải để dùng một cách lãng phí như lời của công tử được!”
“Đây là đá vụn Lưu Ly. Đối với võ giả mà nói, nuốt nó chẳng khác nào nuốt vàng tự sát!”
“Ta đâu phải kẻ ngốc!”
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Tiếp theo đây, hai người các cô sẽ canh giữ bên cạnh ta. Sau khi ta nuốt toái kim Lưu Ly này, ta sẽ luyện hóa nó bằng linh khí và lửa luyện đan. Đến lúc đó, có thể sẽ không có cách nào vận chuyển được linh khí do tắc nghẽn kinh mạch. Hai cô chỉ cần truyền linh khí vào trong cơ thể ta là được”.
Dứt lời, Tần Ninh cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp nhắm mắt lại.
Lửa luyện đan màu vàng sẫm dần dần bốc lên.
Trong lúc nhắm mắt lại, Tần Ninh có thể nhận thức được lửa luyện đan trong cơ thể chậm rãi bùng lên.
Nắm toái kim Lưu Ly trong tay, hắn nuốt từng miếng một vào bụng.
Một loạt âm thanh kim loại vang vọng trở lại.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều thay đổi.
Cái tên này thật sự đã nuốt rồi!
Như vậy thực sự đáng tin sao?
Mà Tần Ninh lúc này lại tràn đầy tự tin.
Lúc này, trong cơ thể Tần Ninh, lửa luyện đan bùng lên từng đốm lửa, biến những miếng toái kim Lưu Ly kia thành từng giọt chất lỏng, từ từ chảy trong phủ tạng.
Nhiệt độ khủng khiếp hòa tan những miếng toái kim kia, rót từng chút vào trong lục phủ ngũ tạng của Tần Ninh, chạy khắp trong kinh mạch.
Lúc này, cơ thể Tần Ninh giống như là một pho tượng, mà toái kim Lưu Ly kia giống như đang rót vàng lỏng vào trong pho tượng, như là dát lên một lớp vàng vậy.
Chỉ có điều lớp vàng này được mạ bên trong cơ thể chứ không phải bên ngoài.
Lúc này, những giọt chất lỏng kia đã tràn vào trong tứ kinh bát mạch của cơ thể Tần Ninh.
Từ từ, trong con ngươi của Tần Ninh lóe lên một tia sáng.
“Chính là lúc này!”
Trong lòng lúc này vang lên một giọng trầm thấp, linh khí trong cơ thể Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ, linh khí đó, hóa thành từng hoa văn khí, lúc này, phân tán khắp trong cơ thể Tần Ninh.
“Âm Dương Ly Hợp Kim Thể!”
Trong tâm trí của Tần Ninh, một đường khẩu quyết của linh quyết, chậm rãi lướt qua.
Âm Dương Ly Hợp Kim Thể là thánh vật chí âm chí dương trên thế gian, làm bảo bối tôi luyện cho thân thể.
Nói một cách đơn giản nhất là coi cơ thể như một món linh khí, dùng kim loại, bảo thạch,… đồ trân quý của đất trời để tôi luyện.
Môn linh quyết này cũng được lĩnh ngộ khi hắn ở kiếp thứ chín.
Ở kiếp thứ sáu, hắn đã từng là một vị thần khí sư đứng đầu, lúc đó hắn rèn đúc pháp môn, không ai có thể ngăn cản.
Thậm chí còn được tôn xưng là Luyện Thiên Đại Đế!
Mãi cho đến kiếp thứ chín, hắn mới nghĩ ra được trong đạo của đất trời này, binh khí có thể phó thác cho linh khí, có thể dùng để rèn đúc, vậy tại sao con người lại không thể chứ?
Vì thế, hắn đã kết hợp kinh nghiệm của kiếp thứ chín với đạo luyện khí của kiếp thứ sáu, từ đó mới thành pháp môn “Âm Dương Ly Hợp Kim Thể” này.
Chỉ là lúc đó, dù đã sáng lập ra nhất môn thể quyết này nhưng tu vi cảnh giới đã cao thâm, hắn không tiện luyện lại từ đầu cho nên hắn mới truyền thụ linh quyết này cho mấy vị đồ đệ.
Mấy tên tiểu tử đó bây giờ e rằng đã trở thành những nhân vật có tiếng tăm vang khắp một phương rồi.
Chỉ có điều bọn họ đã không còn ở trên Cửu U đại lục nữa, sớm muộn gì cũng có cơ hội gặp được.
Cái gọi là âm dương, ngoài trình độ cao nhất chí âm chí dương, trợ giúp lẫn nhau để trung hòa.
Hiện giờ, hắn định dùng toái kim Lưu Ly để mở ra Âm Dương luyện thể.
Hơn nữa, thể quyết này dùng ở cảnh giới Linh Đài là thích hợp nhất.
Lúc này, trong lòng hắn mặc niệm, linh khí trong cơ thể chuyển động theo thể quyết Âm Dương Ly Hợp Kim Thể. Dần dần, đám linh khí kia bao phủ toái kim Lưu Ly trong kinh mạch huyết cốt của cơ thể.
Dần dần, toái kim Lưu Ly dung hợp hòa tan từng chút một.
“Truyền linh khí vào trong cơ thể ta!”
Tần Ninh lên tiếng.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi không dám lơ là, trực tiếp bắt đầu làm theo chỉ dẫn của Tần Ninh.
Từng sợi linh khí tiến vào trong cơ thể của Tần Ninh. Hai cô gái đột nhiên phát hiện, thân thể của Tần Ninh lúc này... đã trở nên rất khác.
Trên da có vẻ hơi trắng lên nhưng trên làn da trắng đó lại xuất hiện chút ánh vàng kim.
Hơn nữa, hai người bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể của Tần Ninh càng lúc càng sáng lên.
Đây là một sự thay đổi xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai cô gái mới dừng lại.
Tần Ninh thở ra một hơi, đứng dậy.
“Thoải mái…”
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Tần Ninh cười nói: “Sao thế?”
“Quái vật!”
“Yêu nghiệt!”
Người khác nuốt vàng tự sát, còn tên này vậy mà lại thực sự nuốt vàng để luyện thể!
Hai cô gái lẩm bẩm một câu, rồi quay người rời đi.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng nhìn ra được, thứ mà Tần Ninh theo đuổi không phải là nhanh chóng thăng cấp cảnh giới mà là thay đổi bản thân.
Đối với điều này, Diệp Viên Viên có lĩnh hội sâu sắc.
Tần Ninh hiện giờ đang ở cảnh giới Linh Đài tầng ba, nàng ở cảnh giới Linh Đài tầng bảy, nhưng nếu như thực sự đánh nhau, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Cái tên này, tu luyện cũng khác người thường.
So với người bình thường mà nói, thế đã là rất nhanh nhưng đối với Hoàng thể như nàng và võ sĩ Tinh Mệnh mà nói thì lại là chậm hơn rất nhiều.
Nhưng mặc dù chậm nhưng từng cảnh giới đều vững chắc, thực lực thâm hậu.
Mấy ngày tiếp theo, cửa lớn không ra, cửa sau không bước, luôn ở trong phòng, Tần Ninh an an ổn ổn tu hành.
Vào ngày này, sắc trời vừa sáng, Tần Ninh mở mắt.
“Ngày 15, Âm Dương Ly Hợp Kim Thể tiểu thành”.
Tần Ninh khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không hề hài lòng.
“Dựa vào cảnh giới Linh Đài tầng ba hiện giờ của ta, chỉ riêng cường độ và uy lực của xác thịt, cảnh giới Linh Đài tầng chín đều không thể so sánh với ta”.
“Coi như cũng không tệ lắm!”
Nếu những lời này mà bị Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe được, nhất định sẽ mắng Tần Ninh là vô liêm sỉ.
Trong thời gian nửa tháng này, hai cô gái cũng tự mình tu hành, trong khoảng thời gian đó, mỗi người đối với linh quyết mà Tần Ninh truyền thụ cho bọn họ có chỗ nào không rõ, Tần Ninh đều dành thời gian giải thích kỹ càng.
Chương 199: Ta không có sư phụ
Dù là ở đặc tính Hoàng thể Cửu Chuyển Lung Linh Thể, hay là hỗn độn thể, thực lực của hai nàng đều tiến bộ nhanh chóng.
Tất nhiên, Tần Ninh cũng sẽ không so sánh với hai nàng.
Hoàng thể ở đế quốc Bắc Minh này cũng chỉ có một mình Diệp Viên Viên.
Còn hỗn độn thể càng hiếm hơn, nếu như cảnh giới của hai nàng từ từ cải thiện mới khiến hắn cảm thấy khó tin.
Hôm đó, vài người đã tụ tập ở trước nhà chung.
Hai người Tần Ninh, Tần Hải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, trước đây Tần Sơn đã là cảnh giới Linh Hải tầng chín, còn hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng thứ nhất.
Tần Hải đã từ tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Đài tăng lên tầng thứ hai.
Ba người Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái cũng tiến bộ.
Bên cạnh đó, tiến bộ nhất chính là ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Lăng Tiểu Phi.
Diệp Viên Viên là Hoàng thể, tu luyện Cửu Chuyển Ngọc thân quyết, Cửu Chuyển Linh Lung Thể đã được khai phá ở mức độ lớn nhất, nếu nói là tiến bộ cực nhanh thì cũng không có gì kỳ lạ.
Hiện giờ, nàng đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng chín.
Còn trong khoảng thời gian tu luyện này, Vân Sương Nhi từ cảnh giới Sinh Môn ban đầu, đến hiện tại đã bắt đầu ngưng tụ Linh Hải.
Điều quan trọng nhất là Tần Ninh phát hiện ra trước đây Vân Sương Nhi từng thử nuốt vô số thiên tài địa bảo vì không thể tu luyện được và những thứ đó không hề biến mất, hơn nữa còn bị hỗn độn thể của cô ấy hấp thu, giờ đã được chuyển hóa hết.
Bằng cách đó, cảnh giới của cô ấy được nâng cao nhanh chóng.
Còn về phần Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh không hề lo lắng chút nào.
Thần thú Cửu U Chu Tước có thể nói là vua của Cửu U nhất tộc.
Trước đây ,Tiểu Phi không được dạy tu luyện đàng hoàng, giờ bắt đầu ngưng tụ Linh Hải, tu luyện Cửu U quyết nên thực lực tiến bộ nhanh chóng, dù là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì cũng khó có thể so bì.
Cảnh giới Linh Đài tầng ba trước đó giờ đây đã biến thành cảnh giới Linh Đài tầng bảy rồi.
Tốc độ này trong mắt người thường là một tốc độ khó tin, nhưng đối với bản chất thần thú thì lại là chuyện rất bình thường.
Ba người Lục Huyền nhìn họ mà chỉ có thể tấm tắc kinh ngạc.
Những người ở bên cạnh Tần Ninh đúng là không có ai bình thường hết.
“Viên Viên và Sương Nhi cũng tạm được!”
Tần Ninh thản nhiên gật đầu, nói: “Nhưng tốc độ thăng cấp của Hoàng thể và hỗn độn thể không phải như thế này, theo lý mà nói, hiện giờ Viên Viên nên đạt tới cảnh giới Linh Luân rồi mới đúng!”
“Còn về phần cô...”, nhìn Sương Nhi, Tần Ninh lại nói tiếp: “Ít nhất phải tới cảnh giới Linh Hải tầng thứ năm mới đúng”.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, bình tĩnh nói.
Vừa nói xong, những người xung quanh hoàn toàn choáng váng.
Cái tên này đang đùa sao?
Cảnh giới thăng lên nhanh chóng như vậy mà vẫn nói tạm được là sao!
Yêu cầu như vậy cũng cao quá rồi đó!
Ngay cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không phục.
Trong một tháng, hai nàng có thể coi như là tu luyện ngày đêm, cảnh giới thăng cấp như thế thì đã sắp đến giới hạn rồi.
Vậy mà Tần Ninh vẫn chưa hài lòng?
“Sao? Không phục à?”
Tần Ninh thì thầm: “Nếu là Hoàng thể bình thường thì Viên Viên à, sự tiến bộ của cô thật sự rất nhanh nhưng để ta nói cho cô biết, cô là Cửu Chuyển Linh Lung Thể, trong tương lai có thể tìm kiếm cơ hội trở thành Đế thể, thậm chí còn có thể trở thành Thần thể hoặc là vượt qua cả Thần thể”.
“Còn về phần Sương Nhi... nếu đặt ở thời đại trước thì hỗn độn thể chính là thiên tài trong hàng trăm triệu người, từ khi cô bắt đầu tu luyện lại thì đây chính là lúc tiến bộ nhanh nhất!”
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Tiếp theo, trong khoảng thời gian một tháng, hãy tu luyện thật tốt, ta sẽ đích thân hướng dẫn!”
Vừa dứt lời, Lăng Tiểu Phi đã cúi đầu: “Tần Ninh ca ca, có phải ta cũng rất chậm không?”
“Sao Tiểu Phi có thể nói là chậm được?”
Tần Ninh véo mũi Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Hiện giờ Tiểu Phi vẫn chỉ là một đứa trẻ, tương lai chắc chắn sẽ trưởng thành thành cường giả tuyệt thế vô song trong thiên hạ, dù muội có không tu luyện thì cũng thăng cấp nhanh hơn họ!”
Tần Ninh vừa nói ra những lời này, Lăng Tiểu Phi đã nhoẻn miệng cười rất vui vẻ.
“Ụm bò...”
Tiểu Thanh cọ cọ vào góc áo Tần Ninh.
“Biến!”
Tần Ninh vừa cười vừa mắng: “Ngươi là người lười nhất, cả ngày chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, tối ngày giở trò, đúng là mất mặt tổ tiên của ngươi!”
Nghe thấy vậy, Tiểu Thanh lộ ra vẻ tủi thân, nước mắt lưng tròng nhưng Tần Ninh cũng không hề để ý đến nó.
Tần Ninh nhìn về phía lưng chừng núi, khẽ thở dài.
Thiên Động Tiên... có lẽ cũng sắp ra rồi.
“Tần huynh!”
Đúng lúc đó, vài bóng người đi tới.
Đi đầu là hai người Viên Cương và Phương Thế Thành.
Lúc này, khí tức của hai người bốc lên, cả cơ thể khiến người khác có cảm giác khí thế to lớn như núi, đây chính là khí phách mà chỉ người đạt tới cảnh giới Linh Luân mới có được.
Hai người họ đã đạt tới cảnh giới Linh Luân, thăng cấp thành Linh Tử.
“Sao thế?”
“Ngoài cửa có người muốn gặp, nói rằng tên là Lãng Hiên, muốn bái kiến Tần Ninh”.
“Lãng Hiên?”
Diệp Viên Viên khẽ nhíu mày: “Thái tử của đế quốc Thiên Lang, hắn đến đây làm gì?”
“Đế quốc Thiên Lang sao?”
Tần Ninh nhớ tới ngày thi đấu đó, đế quốc Thiên Lang lấy ra tinh thạch Thiên Lang, liền cười nói: “Cho hắn vào đi!”
Vài bóng người từ từ nối đuôi nhau vào.
Người đi đầu chính là Lãng Hiên đang mặc cẩm bào.
“Tần công tử!”
Nhìn thấy Tần Ninh, khuôn mặt Lãng Hiên nở nụ cười, chắp tay nói: “Ngày đó vừa chia tay, khí thuật của Tần công tử khiến Lãng Hiên ta khó có thể quên được, hôm nay đặc biệt đến đây để thăm viếng Tần công tử”.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng!”
Tần Ninh liền nói thẳng lại khiến Lãng Hiên giật mình.
Lãng Hiên chắp tay: “Ta cũng sẽ không vòng vo nữa, khí thuật của Tần công tử đặc biệt, ta nghĩ chắc chắn là có cao nhân chỉ dẫn, không biết Tần công tử có thể cho ta biết người học ở đâu không?”
“Ta không có sư phụ!”
Không có sư phụ?
Là có ý gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: “Khí thuật của ta đều do ta tự mình tìm tòi, chứ không có sư phụ dạy bảo!”
Tần Ninh vừa nói xong, Lãng Hiên liền giật mình.
“Tần công tử!”
Lãng Hiên ngửa lòng bàn tay ra, một khối tinh thạch xuất hiện.
Chính là tinh thạch Thiên Lang.
Tinh thạch Thiên Lang này có kích cỡ bằng lòng bàn tay, rõ ràng nặng hơn so với viên được đưa ra vào ngày thi đấu.
“Tần công tử, ta thật sự rất thích luyện khí, muốn tìm danh sư chỉ dạy!”
Lãng Hiên thành khẩn nói: “Viên tinh thạch Thiên Lang này là để trả công cho Tần công tử”.
Giờ phút này, những người còn lại cũng hiểu.
Lãng Hiên muốn thông quan Tần Ninh gặp được cao nhân đứng sau hắn.
Viên tinh thạch nhỏ như lòng bàn tay này có thể nói là đáng giá cả một quận, vậy mà Lãng Hiên vẫn bằng lòng đưa ra.
Tần Ninh cười nói: “Ta nói thật với ngươi vậy, đằng sau ta thật sự không có sư tôn nào chỉ dạy!”
“Thế nhưng viên tinh thạch này đúng là đồ tốt, ta nhận tinh thạch của ngươi, cho ngươi một cơ hội cùng trò chuyện với ta trong một canh giờ”.
Vừa nói xong, đám người Diệp Viên Viên đã sửng sốt.
Đặc biệt là Diệp Viên Viên, nàng biết rằng ban đầu Thánh Tâm Duệ rất kính cẩn lễ phép với Tần Ninh nhưng Tần Ninh cũng chỉ trả lời ba câu hỏi của hắn ta.
Mà hiện giờ chỉ cần một viên tinh thạch, Tần Ninh đã bằng lòng trò chuyện với Lãng Hiên một canh giờ.
Xem ra Tần Ninh rất quan tâm tới viên tinh thạch này.
Nếu không thì e rằng đã ném bọn họ ra ngoài rồi.
Trò chuyện một canh giờ?
Thái tử Lãng Hiên lại khẽ giật mình.
Viên tinh thạch Thiên Lang này là vô giá, Tần Ninh lại nói trò chuyện cùng hắn ta một canh giờ rồi yêu cầu hắn ta đưa cho?
Chương 200: Lam Vân Sam của Lam gia
“Thế nào? Không đồng ý hả?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, cười nhạt nói: “Nếu cảm thấy thiệt thòi thì bây giờ ngươi có thể đi”.
Lời vừa nói ra khiến Lãng Hiên giật mình.
Nhưng, đối với Tần Ninh mà nói thì người thiệt chính là hắn.
Nếu không phải bây giờ đang cần tinh thạch giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn thì hắn cũng lười để ý tới Lãng Hiên.
Thế mà gã này lại coi nhẹ nó.
Khi vẫn là Cửu U đại đế thì không biết bao nhiêu người trên đời này muốn gặp hắn một lần còn khó.
Tuy rằng thời thế đã thay đổi nhưng hắn vẫn là hắn, sự kiêu ngạo trong đáy lòng vẫn nguyên vẹn.
“Được!”
Lãng Hiên gật đầu như giã tỏi.
Cho dù thế nào thì đây cũng là cách duy nhất để tiếp cận cao nhân đứng sau Tần Ninh.
Nếu có thể bái cao nhân đó làm thầy thì cho dù tốn một mảnh tinh thạch Thiên Lang cũng đáng giá.
Lãng Hiên gật đầu, Tần Ninh thu lại tinh thạch rồi quay người đi vào trong phòng.
“Lần này ngươi kiếm được một khoản lời rồi!”
Lúc này Diệp Viên Viên mới lạnh nhạt nói.
Vân Sương Nhi cũng cười nói: “Thái tử Lãng Hiên có vẻ rất biết cách làm việc. Một canh giờ này thì có lẽ là cả đời ngươi tiêu hóa không hết!”
Nghe thấy lời nói của hai cô gái, trong lòng Lãng Hiên vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào… trong gian phòng kia có cao nhân đứng sau lưng Tần Ninh?
Khẽ cười một tiếng, Lãng Hiên nhìn Vân Sương Nhi cười nói: “Công chúa Sương Nhi, đế quốc Vân Lam chính là một trong 10 đế quốc đứng đầu trong hàng ngàn đế quốc. Là công chúa của đế quốc Vân Lam mà lại che giấu thân phận như thế này thì khiến ta rất ngạc nhiên đấy”.
“Nhưng hôm nay gặp mặt, ta muốn nhắc nhở cô”.
“Sao cơ?”
Vân Sương Nhi không ngờ là Lãng Hiên còn nhận ra mình.
“Công chúa Sương Nhi đã có đính ước với Dương Khởi Nguyên, thái tử thượng quốc Linh Ương thì ta nghĩ, cho dù vì an nguy của đế quốc hay là vì mặt mũi của thượng quốc Linh Ương thì cô đều phải có mặt ở đế quốc Vân Lam mới đúng”.
“Chuyện của ta không cần ngươi lo”.
Thấy vẻ mặt Vân Sương Nhi lạnh băng, Lãng Hiên lại một lần nữa cười nói: “Công chúa Sương Nhi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý đâu, nhưng có một số người khác thì ta không chắc”.
Lời vừa nói ra khiến trong ánh mắt của Vân Sương Nhi lóe qua một tia lo lắng.
Ngày đó đồng ý làm tì nữ cho Tần Ninh, cô ấy cũng lo lắng, sợ phụ hoàng và Dương Khởi Nguyên, thái tử của thượng quốc Linh Ương mà biết chuyện này thì nhất định sẽ không thể để yên.
Mà hôm nay, lời nói của Lãng Hiên càng khiến người ta lo lắng.
Sau đó, Lãng Hiên đi vào trong phòng.
Mấy người Lục Huyền cũng chia ra bắt đầu tu luyện.
“Ta nghĩ, cô nên biết làm như nào”, Diệp Viên Viên nhìn Vân Sương Nhi nói: “Nếu bây giờ cô rời đi, thì dựa vào tính cách của hắn, sợ là… sẽ xảy ra chuyện không hay”.
“Nhưng…”
Vân Sương Nhi thở dài, nói: “Nếu ta cứ cố ở đây, đến hết thời gian thì sợ là phụ hoàng sẵn sàng vì ta mà hủy bỏ hôn ước, thượng quốc Linh Ương mất hết mặt mũi cũng sẽ ra tay với đế quốc Vân Lam”.
“Tuy nói, đế quốc Vân Lam là một trong 10 đế quốc lớn nhất nhưng…”
“Vậy thì ta càng phải nhắc nhở cô!”
Diệp Viên Viên thành thực nói: “Tần Ninh là người không bao giờ chịu sự phản bội”.
Vừa dứt lời, Diệp Viên Viên cũng sải bước rời đi. Vân Sương Nhi đứng tại chỗ ngây người rất lâu, nhất thời tâm hồn thiếu nữ cảm thấy vô cùng mông lung.
Một canh giờ s au, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, khi Lãng Hiên lại một lần nữa bước ra từ căn phòng của Tần Ninh thì sống lưng không còn thẳng như trước mà hình như cong 90 độ.
“Tần đại sư, tiểu nhân cáo từ!”
Lúc này Lãng Hiên chắp tay nói: “Làm phiền Tần đại sư một giờ đồng hồ là tiểu nhân mạo muội rồi”.
Lãng Hiên vừa đi vừa nói không ngừng, thái độ thành khẩn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Diệp Viên Viên lại cảm thấy đương nhiên.
Ở cạnh Tần Ninh một thời gian dài, có những chuyện xảy ra rất kỳ quái thì họ cũng không thấy kỳ quái nữa.
Nhưng, Lãng Hiên vốn đang rời đi thì bỗng nhiên vòng lại, thì thầm nói gì đó rồi mới rời đi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mới bước tới, một như sen đá, một như sen hạ, đứng trái phải Tần Ninh.
“Cuối cùng hắn ta nói gì với công tử vậy?”
“Ồ, không có gì, nhắc ta trước phải cẩn thận Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt, chơi ám chiêu sau lưng, để người của thượng quốc Linh Ương tới đối phó với ta!”
“Thượng quốc Linh Ương…”
Vân Sương Nhi chợt tái mét mặt, nói: “Ta đã gây ra phiền phức cho công tử rồi ạ”.
“Cũng không tính là phiền phức gì cả”.
Tần Ninh xua tay nói: “Ta thu tì nữ liên quan gì đến chúng? Nếu nhìn ta không thuận mắt thì cứ đến là được”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, Vân Sương Nhi thì lại lo lắng không thôi.
Tần Ninh không hiểu, thượng quốc Linh Ương chính là thượng quốc đấy.
Từ cổ chí kim, giữa cương quốc, thượng quốc, đế quốc và quốc có sự phân chia rất rõ ràng.
Thứ nhất, xem thực lực quân sự chính trị.
Thứ hai, xem sự tồn tại của cường giả đỉnh cao.
Mà thượng quốc Linh Ương mạnh mẽ, nghe nói trong triều đường còn có cường giả vượt qua cả cảnh giới Linh Phách.
Hơn nữa, về mặt quân đội thì xét về thực lực, đó không phải là điều mà đế quốc có thể so sánh được.
Đế quốc Vân Lam của cô ấy, tuy là một trong 10 đại đế quốc, nhưng thực ra cũng không là gì khi đứng trước thượng quốc Linh Ương.
Sau đó mấy ngày, mỗi người đều tự mình tu hành rồi thảo luận với nhau.
Tới giờ lại qua mười mấy ngày nữa, một ngày này, trên không trung của học viện Thiên Thần xuất hiện những bóng hình cực lớn.
Khí thế mãnh liệt đó đã dấy lên uy võ cuồn cuộn gió bão, lúc này hiện ra vô cùng sống động.
Từng bóng hình giống như chim ưng, nhưng lại lớn hơn chim ưng gấp mấy lần.
Đôi cánh giang rộng, cuốn lên gió giật, quét xuống những kiến trúc của học viện bên dưới.
“Trời ơi, linh thú cấp 4 Linh Ưng xanh tía!”
“Linh thú cấp 4, thuộc tầng cường giả cảnh giới Linh Phách!”
“Đây là ai, thế mà khống chế được linh thú cấp 4 làm thú cưỡi?”
“Bệ vệ kiêu ngạo như thế tới học viện Thiên Thần của chúng ta, không muốn sống nữa sao?”
Những đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc và tức giận.
Soạt…
Một tiếng phá không vang lên, trên lưng Phi Ưng, một bóng người nhảy xuống mặt đất.
Người này mặc áo choàng màu bạc, phong độ phi thường. Hai bàn tay mảnh mai, nhìn như ngọc Dương Chi. Đây chính là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú.
Người đàn ông vừa chạm đất, bàn tay vung lên, một luồng linh khí cuốn lên, chụp ngay lấy một người.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi làm gì vậy?”
Đó là đệ tử linh đồ cảnh giới Linh Đài tầng 1 mà bị thanh niên kia bắt bằng một tay cũng không hề có năng lực phản kháng.
“Học viện Thiên Thần của các ngươi có một đệ tử tên là Tần Ninh phải không? Đang ở đâu?”
Thanh niên đó lạnh lùng hỏi.
“Có bao nhiêu người tên là Tần Ninh, ta sao biết ngươi hỏi ai!”
Đệ tử đó lẩm bẩm: “Nhưng gần đây có một kẻ rất nổi, cũng tên là Tần Ninh thì đang ở khu 36!”
“Đưa ta tới đó!”
Thanh niên kia lạnh lùng nói.
“Vị huynh đài này!”
Mà đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
Hai bóng người bước tới.
Chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử đảng.
“Các ngươi là ai?”
Nhìn hai người này, chàng thanh niên vẫn lạnh lùng như thế.
“Tại hạ Sở Phương, đệ tử Linh Đồ của học viện Thiên Thần”.
Sở Phương chắp tay cười nói: “Huynh đài tìm Tần Ninh, tại hạ có thể dẫn đường”.
Lời này vừa nói ra, đệ tử ở trong tay thanh niên kia bị vứt thẳng như một cái rẻ rách, hắn ta nhìn hai người trước mặt, nói: “Dẫn đường!”
Ba người đi bộ trong học viện Thiên Thần, phía trên vẫn luôn có con chim ưng chậm rãi đi theo.
“Không biết vị huynh đài này xưng hô thế nào?”, Sở Phương dè dặt nói.
“Lam Vân Sam, Lam gia, đế quốc Vân Lam!”
Hắn ta cực kỳ yêu thích chế tạo linh khí, cho nên từ nhỏ đã nghiên cứu đạo luyện khí.
Hiện giờ hắn là một linh khí sư nhị phẩm, cho nên rất tự tin rằng kỹ thuật luyện khí và chế tạo khí văn của mình hoàn toàn có thể đứng đầu trong nhóm linh khí sư nhị phẩm.
Nhưng hiện giờ hắn ta lại chậm hơn Tần Ninh một nhịp!
“Cũng may không khiến ta chờ quá lâu!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đã vậy thì tiếp theo tỉ thí độ cứng của kiếm đi thôi!”
“Ừ!”
Lãng Hiên cũng gật đầu.
Một luồng kiếm văn lúc này bùng lên.
Ánh kiếm xuất hiện, sóng sáng tỏa ra.
Hai người đều bước lên một bước.
Hai bóng người cầm kiếm va chạm với nhau.
Keng...
Một âm thanh chói tai vang lên, tất cả đều cảm thấy rằng võ đài đang chấn động.
Hai kiếm giao nhau, hai người lùi lại.
Lãng Hiên mới ngẩng đầu, ảm đạm nói: “Ta thua!”
Nghe vậy, tất mọi người đều sửng sốt.
Thua rồi?
Lãng Hiên sao lại thua được!
Mọi người còn chưa thấy được sự kỳ diệu của hai cây kiếm mà!
“Thái tử điện hạ!”
Tướng quân Thiên Lang lập tứng đứng dậy, vội vàng nói: “Ngài chưa thua mà!”
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn ông ta như nhìn một tên ngốc.
Lãng Hiên lắc đầu: “Ta thua rồi, chỉ sau một kiếm thì khí văn trong kiếm của ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi”.
“Nếu vật liệu không phải hàng thượng đẳng thì nó đã bị phế rồi”.
“Nhưng dù vậy thì kiếm này bây giờ cũng đã trở thành một thanh kiếm kim loại bình thường rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh lắc đầu.
Hắn đi lên trước mặt Lãng Hiên, cười nói: “Chúng ta dùng cùng một loại nguyên liệu, luyện chế yêu cầu độ cứng rắn mạnh nhất, khí văn trong kiếm của ngươi chỉ đuổi theo độ cứng nên thua là đúng”.
“Hơn nữa...”
Tần Ninh gẩy nhẹ một cái, kiếm của Lãng Hiên lúc này gẫy ra thành vô số mảnh.
“Đây...”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả đều sửng sốt.
“Thứ bị hỏng không chỉ là khí văn của ngươi đâu”.
Tần Ninh nói xong, duỗi tay nói: “Đưa tinh thạch Thiên Lang đây nào”.
Cả người Lãng Hiên hoàn toàn chết đứng.
Hắn ta và Tần Ninh tỉ thí khí thuật, lấy độ cứng của kiếm để định đoạt.
Nhưng hắn ta đã cố gắng hết sức nâng cao độ cứng của kiếm rồi.
Thế mà vì sao chỉ sau một kiếm, hai người còn chưa dùng đến linh khí mà chỉ va chạm đơn thuần, khí văn trong kiếm không những bị hủy mà kiếm còn bị vỡ vụn.
Đây là một chuyện khó tin.
Điều duy nhất có thể chứng minh là.
Khí thuật của Tần Ninh cao siêu hơn hắn ta quá nhiều.
“Xin thụ giáo!”
Lãng Hiên chắp tay nói.
Mặc dù hắn ta là thái tử của đế quốc Thiên Lang nhưng hắn không hứng thú với việc tranh đoạt quyền lực.
Hắn càng để tâm đến việc luyện khí hơn.
Hôm nay tỉ thí với Tần Ninh mới khiến hắn hiểu ra cái gì là thuật khí chân chính!
Tần Ninh nhận lấy tinh thạch Thiên Lang, sờ một chút rồi mỉm cười.
Võ giả Tinh Môn được xưng là võ giả Tinh Mệnh, là người tu hành được ông trời phù hộ.
Thậm chí ở một góc độ nào đó, võ giả Tinh Mệnh còn có lợi hơn cả võ giả có thể chất đặc thù.
Dù gì thì võ giả Tinh Mệnh có thể dùng lực tinh thần để tu luyện và có được linh quyết tinh thần.
Đây là thứ trời cao ban tặng, không phải ai muốn có là được.
“Thấy ngươi biết điều, ta khuyên ngươi mấy câu”.
Tần Ninh cầm tinh thạch Thiên Lang trong tay, cười nói: “Đạo luyện khí thật ra cũng là luyện người. Khác linh đan sư, linh khí sư cần tâm cảnh nhiều hơn”.
“Khí văn của ngươi không tệ, nhưng sự bình tĩnh trong tâm cảnh của ngươi thì quá kém”.
Nói xong, Tần Ninh cầm tinh thạch Thiên Lang và toái kim Lưu Ly, nhìn sang hoàng đế Minh Ung. Hắn không nói nhiều, quay người dẫn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi rời đi.
“Hoàng đế Minh Ung, không ngờ quý quốc lại có nhân tài tinh thông kiếm thuật, trận thuật, khí thuật và cả đan thuật như vậy. Thật sự là khiến người ta cảm thán mà”.
Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương nói với giọng không phục: “Sao không đem ra sớm chứ, giờ thì chúng ta mất hết mặt mũi rồi!”
“Ha ha...”
Hoàng đế Minh Ung cười lớn: “Tần công tử là khách quý của hoàng thất ta, dù là ta cũng khó mà mời được hắn ấy!”
“Các vị, tỉ thí đã kết thúc rồi, các vị cũng không đem kích Thâm Uyên đi được nên chúng ta bắt đầu yến hội nhé?”
Ca vũ lên đài, mọi người ngồi xuống.
Lúc này, ánh mắt Xích Như Hỏa chứa đầy lửa giận.
Linh kiếm Xích Nguyệt đã mất, đế quốc Xích Nguyệt bọn họ mất mặt vô cùng.
Quan trọng nhất là vốn dĩ bốn đại đế quốc đang thắng rất đep, hắn ta lại cứ đi khiêu chiến Tần Ninh.
Nhưng điều bất ngờ là Tần Ninh lại lợi hại đến vậy.
Đan thuật, khí thuật, trận thuật, kiếm thuật, không gì không tinh thông.
Nếu tên nhãi này có quan hệ với hoàng thất thì cực kỳ bất lợi cho bọn họ.
“Tần Ninh...”
Khóe miệng Xích Như Hỏa lộ ra nụ cười lạnh.
Mà lúc này, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi ra khỏi hoàng cung.
“Hình như công tử rất quan tâm đến toái kim Lưu Ly và tinh thạch Thiên Lang hả?”, Vân Sương Nhi tò mò nói.
“Cũng không hẳn, Tinh Môn của ta bị cướp đi, tinh thạch Thiên Lang có ngần này, ta cũng không quan tâm lắm, nhưng có một người thì lại cần lắm đấy!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
“Toái kim Lưu Ly thì sao?”
“Đây là đồ tốt đó”.
Tần Ninh cười nói: “Toái kim Lưu Ly phần lớn dùng để luyện khí, nhưng có rất ít người biết nó có thể dùng để luyện thể nữa!”
Luyện thể?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kinh ngạc.
Toái kim Lưu Ly luyện thể?
Đùa hay sao?
“Toái kim Lưu Ly là tài liệu luyện chế linh khí tuyệt hảo, thì sao mà luyện thể được chứ?”, Diệp Viên Viên nghi ngờ: “Không lẽ là nuốt thẳng vào sao?”
“Viên Viên nhà chúng ta thông minh quá, đúng là nuốt thẳng đấy!”
Hai cô gái nghe vậy thì sửng sốt không thôi.
Nuốt thẳng?
Tần Ninh không đùa chứ?
Nhưng khi nghe đến chữ “nhà chúng ta”, Diệp Viên Viên lại trừng mắt nhìn Tần Ninh.
Cái nhìn này khiến cho Diệp Viên Viên bình thường lạnh lùng trở nên có vài phần tư thái của thiếu nữ, quyến rũ hơn nhiều.
Ba người rời khỏi hoàng cung, quay về học viện Thiên Thần.
Dạo này học viện Thiên Thần cực kỳ yên tĩnh, khu 36 có người đi kẻ lại, nhưng nơi ở của nhóm Tần Ninh thì yên tĩnh vô cùng.
Hứa Thông Thiên làm rất tốt trong chuyện này.
Cộng thêm sự dụng tâm của Viên Cương và Phương Thế Thành, những ngày này chẳng có mấy phiền phức nữa.
Mấy người về lại chỗ ở, Tần Ninh nhìn ông què đang ngồi sưởi nắng, mỉm cười đi lên.
“Ông què, chuyện lần trước nói chuyện ấy, ông nghĩ sao?”
Tần Ninh lên tiếng nói.
“Chuyện gì cơ?”, ông què sửng sốt, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, cười khà khà nói: “Nhóc con, chấp niệm vậy cơ à? Bên người ngươi đã có hai giai nhân rồi còn cần ông què này làm gì nữa?”
Ông ta trả lời khiến Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngẩn ra.
Không lẽ Tần Ninh muốn nhận ông què?
Khẩu vị có nặng quá không?
Chương 197: Thiên Động Tiên
“Ông Què, ta không muốn nhìn thấy ông chết như vậy, suy cho cùng, dù nói như thế nào thì ông cũng là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch!”
Tần Ninh kéo ghế dựa, nằm xuống, ung dung nhàn nhã nói.
Nhưng ngay khi những lời này được thốt ra, sắc mặt của ông Què liền thay đổi, cơ thể không khỏi thẳng lên.
“Đừng kích động, giờ ông muốn giết người diệt khẩu rất dễ nhưng ta nghĩ viện trưởng Thiên Ám không nhẫn tâm để ta chết đâu!”
Tần Ninh phất tay ra hiệu cho ông Què ngồi xuống.
“Sao ngươi biết được chuyện này?”
Hai mắt của ông Què sáng lên, nhìn Tần Ninh nói: “Ngươi có phải là người của thượng quốc Linh Ương?”
“Thượng quốc Linh Ương?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra thương thế của ông có liên quan đến thượng quốc Linh Ương rồi!”
Ông Què hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Còn tại sao mà ta biết được à, cũng rất đơn giản thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Đầu tiên, ông là võ sĩ Tinh Mệnh, người mở ra Tinh Môn, điểm này là thật đúng chứ?”
“Kế tiếp, một lôi ấn do Cửu Cực Lôi Sư thiết lập đã áp chế Tinh Môn trong cơ thể ông, khiến thân thể ông ngày đêm phải chịu thương tích giày vò!”
“Điểm này chắc ông không thể phủ nhận!”
“Nếu như không phải có viên Kim Diễm Ngọc Tử lần trước, e rằng thân thể của ông hiện giờ cũng chẳng đứng nổi nữa là!”
Tần Ninh chậm rãi nói từng câu, sắc mặt ông Què thay đổi mấy lần.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ông Què không nhịn được hỏi: “Nếu như ngươi không phải là người của thượng quốc Linh Ương thì làm sao có thể biết được tường tận như vậy chứ?”
“Ta, Tần Ninh, tam công tử của Tần gia, thành Lăng Vân, đế quốc Bắc Minh!”
Tần Ninh bưng ly trà lên, nhấp một ngụm rồi lại nói: “Về phần sao ta biết được, ừm... Thú thật là ta biết xem tướng, kiếp trước – kiếp này, ta nhìn một cái là biết ngay!”
Nghe được những lời này, cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều phải cố nhịn xuống ý định đánh Tần Ninh một trận lôi đình.
Ông Què thở dài một hơi, nói: “Ngươi nói không sai, thương thế của ta chính là do người của thượng quốc Linh Ương gây ra”.
“Ta bị võ sĩ có sức mạnh Cửu Cực Lôi Sư đánh một lôi ấn vào trong người, trực tiếp phong ấn Tinh Môn trong cơ thể ta!”
“Có điều, mấy năm qua đều như vậy, ta cũng quen rồi!”
“Ta thấy ông không phải là đã quen rồi, mà là đã bất lực rồi?”
Tần Ninh lại cười nói: “Mấy năm qua, e là ông không chỉ thử một lần thử phá vỡ thương tích, tháo gỡ hạn chế của lôi ấn nhưng đều thất bại!”
Ông Què nhìn Tần Ninh, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hình như cái gì tên này cũng biết thì phải.
“Trước đây không nói rõ là bởi vì với thực lực hiện tại, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc việc có thể giúp ông giải quyết triệt để mối họa ngầm này”.
Tần Ninh lại nói: “Nhưng lần này, ta hoàn toàn nắm chắc!”
Ngay khi những lời này thốt ra, ánh mắt ảm đạm ban đầu của ông Què chợt lóe sáng.
“Sao hả?”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như ông không phải là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, ta sẽ không cho ông cơ hội này đâu!”
Hai mắt ông Què lúc này híp lại, nhìn Tần Ninh: “Vậy ta có một vấn đề thắc mắc, nếu ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể đồng ý những gì ngươi nói!”
“Ông nói đi!”
“Sao ngươi biết chuyện ta là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch?”
Ngay khi những lời này được thốt ra, Tần Ninh đứng dậy, chắp tay nói: “Thứ nhất, nếu đổi lại là người khác, một lôi ấn sẽ hủy hoại lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, thậm chí là khiến cho Tinh Môn tắc nghẽn, sớm đã chết rồi!”
“Thứ hai, Kim Diễm Ngọc Tử hôm đó ta đưa cho ông, sau khi ông nuốt vào, thân thể tốt lên trông thấy, hơn nữa quan trọng nhất là trong hai mắt ông, chứa một ấn ký mờ”.
“Nếu không phải hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, cơ thể ông hoàn toàn sẽ không thể sinh ra phản ứng như vậy”.
“Thứ ba…”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhìn kỹ mặt ông thì vẫn là có mấy phần giống với lão tổ nhà ông!”
Lời này vừa thốt ra, ông Què không kìm lòng nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Tiểu tử, ngươi thực sự có cách sao?”
“Đương nhiên!”
Tần Ninh lại cười nói.
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, trong lòng ông Què đột nhiên thấy tĩnh lặng lại.
“Ha ha…”
Ông Què cười haha nói: “Ta tên là Thiên Động Tiên, đúng là hậu nhân của tổ sư sáng lập ra học viện Thiên Thần - Thiên Thanh Thạch!”
Thiên Động Tiên!
Nghe được những lời này, Diệp Viên Viên ở bên cạnh liền giật mình.
“Ông là viện trưởng tiền nhiệm?”, Diệp Viên Viên sửng sốt nói: “Nhưng mà ta nghe nói, viện trưởng tiền nhiệm, đã chết bất đắc kỳ tử vào mười năm trước rồi mà!”
“Đó chỉ là tin tức nói cho người ngoài mà thôi!”, ông Què bất lực nói: “Thân thể ta tàn tật, sao có thể đảm nhiệm chức viện trưởng được nữa chứ? Chỉ có thể nói với bên ngoài rằng ta đã chết”.
“Mười năm qua, ta quả thực đã không ngừng thử nghiệm mọi loại phương pháp, muốn chữa thương thế trong cơ thể nhưng Tinh Môn bị áp chế, linh khí lưu thông trong cơ thể không đủ để đột phá nó, vốn không có cách nào giải quyết được”.
“Vậy nên ông đã định từ bỏ rồi?”
Tần Ninh liếc nhìn ông Què một cái, nói: “Chẳng có chí cầu tiến gì thế, không có được dáng vẻ của lão tổ nhà ông”.
Ông Què cười khổ một tiếng, không biện giải.
Mười năm qua, ông ta quả thực đã thử nghiệm hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng thất bại, vốn đành bó tay.
Cảm giác thất vọng đến bất lực tột cùng đó, người khác khó mà hiểu được.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ông ở bên cạnh ta làm một lão nô đánh xe ngựa, ta đảm bảo ông không chỉ có thể phá bỏ “trói buộc”, mà còn có thể tốt hơn cả trước kia, trong tương lai có thể vượt qua cả cảnh giới Linh Phách nữa”.
Tần Ninh vỗ tay, thản nhiên nói.
Ngay khi những lời này được thốt ra, vẻ mặt của ba người còn lại đang có mặt đều sững sờ.
Điều làm cho hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kinh ngạc chính là người ngồi trước mặt bọn họ lại là viện trưởng ngày trước của học viện Thiên Thần. Tần Ninh vừa mở miệng là muốn người ta làm lão nô đánh xe rồi, đùa cái gì vậy chứ!
Điều khiến Thiên Động Tiên sửng sốt lại là người thiếu niên trước mặt trông cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Tuy không biết tên tiểu tử này làm cách nào mà khiến cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo hắn.
Nhưng dù sao thì bản thân cũng là viện trưởng tiền nhiệm, tên tiểu tử này vừa mở miệng yêu cầu ông ta làm phu xe cho hắn?
Cái miệng này cũng mạnh quá đi chứ!
“Được!”
Ông Què đứng dậy, chắp tay nói: “Tần công tử, nếu như ngươi thực sự làm được, lão phu làm đánh xe cho cậu có sá gì?”
Trong lòng Thiên Động Tiên đã rõ.
Vì mối họa ngầm trên người, ông ta đã từng cầu cứu linh đan sư ngũ phẩm nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
Nếu như Tần Ninh mới tuổi mười sáu này thật sự có thể làm được, tương lai hắn sẽ không có giới hạn, ông ta đi theo Tần Ninh làm một phu xe, có gì không thể chứ?
“Được!”
Tần Ninh lúc này đứng dậy, nhìn Thiên Động Tiên, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì bây giờ, trước tiên bước vào linh trì trong sơn động, ngâm mình trong đó một tháng đi!”
“Nhớ kỹ, lúc nào cũng đều phải hút linh khí vào trong cơ thể, không được ngừng nghỉ, cho dù cảm thấy thương gân động cốt thì cũng không được ngừng lại!”
Tần Ninh vừa dứt lời, Thiên Động Tiên đang định đứng dậy bỗng khựng lại.
“Sao thế? Sợ đau sao?”
“Sợ đau?”, Thiên Động Tiên liền kích động nói: “Ta sợ chết!”
“Ngươi không biết, mười năm qua, chỉ cần hấp thu một tí ti tia linh khí nào vào trong cơ thể, trên dưới toàn thân, xương cốt và kinh mạch đều như muốn đứt gãy. Nếu như thật sự làm theo lời ngươi nói, e rằng ta còn chưa tiếp nhận được sự trị liệu của ngươi, thì đã chết rồi!”
“Không đâu!”
Tần Ninh tự tin nói: “Kiên trì một tháng, ta bảo đảm ông có thể hồi phục sức mạnh như trước đây, thậm chí... còn vượt qua một bậc!”
Chương 198: Âm Dương Ly Hợp Kim Thể
Thiên Động Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Ninh.
“Già đầu cả rồi, còn rề rà gì nữa, còn không đi mau, chút kiên nhẫn cuối cùng của ta đều sẽ bị ông tiêu mài hết đó!”
Tần Ninh đứng dậy nói: “Khẩn trương lên!”
“Được!”
Thiên Động Tiên quyết định đánh cược số mệnh.
Trở về trong phòng, Tần Ninh không để cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi rời khỏi.
Từ từ lấy ra toái kim Lưu Ly, Tần Ninh nhìn hai người nói: “Tiếp theo đây, ta cần hai người giúp đỡ!”
Giúp đỡ?
“Công tử vẫn còn có chuyện, cần bọn ta giúp đỡ sao?”, Diệp Viên Viên ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên rồi, ta đâu phải toàn năng!”
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống, đặt toái kim Lưu Ly kia lên mặt bàn trước mặt.
“Từ cổ chí kim, toái kim Lưu Ly này chủ yếu được dùng để luyện khí, nhưng võ giả tu luyện, sao thân thể lại không phải dụng cụ?”
“Toái kim Lưu Ly này dùng để luyện thể là thích hợp nhất!”
“Đợi đã!”
Sương Vân Nhi ngắt lời, nói: “Công tử không phải định nuốt toái kim Lưu Ly này để luyện thể đấy chứ?”
“Người bình thường tự sát bằng cách nuốt vàng. Tuy rằng lục phủ ngũ tạng của võ giả được linh khí tôi luyện qua sẽ vô cùng cứng cáp và dẻo dai nhưng cũng không phải để dùng một cách lãng phí như lời của công tử được!”
“Đây là đá vụn Lưu Ly. Đối với võ giả mà nói, nuốt nó chẳng khác nào nuốt vàng tự sát!”
“Ta đâu phải kẻ ngốc!”
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Tiếp theo đây, hai người các cô sẽ canh giữ bên cạnh ta. Sau khi ta nuốt toái kim Lưu Ly này, ta sẽ luyện hóa nó bằng linh khí và lửa luyện đan. Đến lúc đó, có thể sẽ không có cách nào vận chuyển được linh khí do tắc nghẽn kinh mạch. Hai cô chỉ cần truyền linh khí vào trong cơ thể ta là được”.
Dứt lời, Tần Ninh cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp nhắm mắt lại.
Lửa luyện đan màu vàng sẫm dần dần bốc lên.
Trong lúc nhắm mắt lại, Tần Ninh có thể nhận thức được lửa luyện đan trong cơ thể chậm rãi bùng lên.
Nắm toái kim Lưu Ly trong tay, hắn nuốt từng miếng một vào bụng.
Một loạt âm thanh kim loại vang vọng trở lại.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều thay đổi.
Cái tên này thật sự đã nuốt rồi!
Như vậy thực sự đáng tin sao?
Mà Tần Ninh lúc này lại tràn đầy tự tin.
Lúc này, trong cơ thể Tần Ninh, lửa luyện đan bùng lên từng đốm lửa, biến những miếng toái kim Lưu Ly kia thành từng giọt chất lỏng, từ từ chảy trong phủ tạng.
Nhiệt độ khủng khiếp hòa tan những miếng toái kim kia, rót từng chút vào trong lục phủ ngũ tạng của Tần Ninh, chạy khắp trong kinh mạch.
Lúc này, cơ thể Tần Ninh giống như là một pho tượng, mà toái kim Lưu Ly kia giống như đang rót vàng lỏng vào trong pho tượng, như là dát lên một lớp vàng vậy.
Chỉ có điều lớp vàng này được mạ bên trong cơ thể chứ không phải bên ngoài.
Lúc này, những giọt chất lỏng kia đã tràn vào trong tứ kinh bát mạch của cơ thể Tần Ninh.
Từ từ, trong con ngươi của Tần Ninh lóe lên một tia sáng.
“Chính là lúc này!”
Trong lòng lúc này vang lên một giọng trầm thấp, linh khí trong cơ thể Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ, linh khí đó, hóa thành từng hoa văn khí, lúc này, phân tán khắp trong cơ thể Tần Ninh.
“Âm Dương Ly Hợp Kim Thể!”
Trong tâm trí của Tần Ninh, một đường khẩu quyết của linh quyết, chậm rãi lướt qua.
Âm Dương Ly Hợp Kim Thể là thánh vật chí âm chí dương trên thế gian, làm bảo bối tôi luyện cho thân thể.
Nói một cách đơn giản nhất là coi cơ thể như một món linh khí, dùng kim loại, bảo thạch,… đồ trân quý của đất trời để tôi luyện.
Môn linh quyết này cũng được lĩnh ngộ khi hắn ở kiếp thứ chín.
Ở kiếp thứ sáu, hắn đã từng là một vị thần khí sư đứng đầu, lúc đó hắn rèn đúc pháp môn, không ai có thể ngăn cản.
Thậm chí còn được tôn xưng là Luyện Thiên Đại Đế!
Mãi cho đến kiếp thứ chín, hắn mới nghĩ ra được trong đạo của đất trời này, binh khí có thể phó thác cho linh khí, có thể dùng để rèn đúc, vậy tại sao con người lại không thể chứ?
Vì thế, hắn đã kết hợp kinh nghiệm của kiếp thứ chín với đạo luyện khí của kiếp thứ sáu, từ đó mới thành pháp môn “Âm Dương Ly Hợp Kim Thể” này.
Chỉ là lúc đó, dù đã sáng lập ra nhất môn thể quyết này nhưng tu vi cảnh giới đã cao thâm, hắn không tiện luyện lại từ đầu cho nên hắn mới truyền thụ linh quyết này cho mấy vị đồ đệ.
Mấy tên tiểu tử đó bây giờ e rằng đã trở thành những nhân vật có tiếng tăm vang khắp một phương rồi.
Chỉ có điều bọn họ đã không còn ở trên Cửu U đại lục nữa, sớm muộn gì cũng có cơ hội gặp được.
Cái gọi là âm dương, ngoài trình độ cao nhất chí âm chí dương, trợ giúp lẫn nhau để trung hòa.
Hiện giờ, hắn định dùng toái kim Lưu Ly để mở ra Âm Dương luyện thể.
Hơn nữa, thể quyết này dùng ở cảnh giới Linh Đài là thích hợp nhất.
Lúc này, trong lòng hắn mặc niệm, linh khí trong cơ thể chuyển động theo thể quyết Âm Dương Ly Hợp Kim Thể. Dần dần, đám linh khí kia bao phủ toái kim Lưu Ly trong kinh mạch huyết cốt của cơ thể.
Dần dần, toái kim Lưu Ly dung hợp hòa tan từng chút một.
“Truyền linh khí vào trong cơ thể ta!”
Tần Ninh lên tiếng.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi không dám lơ là, trực tiếp bắt đầu làm theo chỉ dẫn của Tần Ninh.
Từng sợi linh khí tiến vào trong cơ thể của Tần Ninh. Hai cô gái đột nhiên phát hiện, thân thể của Tần Ninh lúc này... đã trở nên rất khác.
Trên da có vẻ hơi trắng lên nhưng trên làn da trắng đó lại xuất hiện chút ánh vàng kim.
Hơn nữa, hai người bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể của Tần Ninh càng lúc càng sáng lên.
Đây là một sự thay đổi xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai cô gái mới dừng lại.
Tần Ninh thở ra một hơi, đứng dậy.
“Thoải mái…”
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Tần Ninh cười nói: “Sao thế?”
“Quái vật!”
“Yêu nghiệt!”
Người khác nuốt vàng tự sát, còn tên này vậy mà lại thực sự nuốt vàng để luyện thể!
Hai cô gái lẩm bẩm một câu, rồi quay người rời đi.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng nhìn ra được, thứ mà Tần Ninh theo đuổi không phải là nhanh chóng thăng cấp cảnh giới mà là thay đổi bản thân.
Đối với điều này, Diệp Viên Viên có lĩnh hội sâu sắc.
Tần Ninh hiện giờ đang ở cảnh giới Linh Đài tầng ba, nàng ở cảnh giới Linh Đài tầng bảy, nhưng nếu như thực sự đánh nhau, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Cái tên này, tu luyện cũng khác người thường.
So với người bình thường mà nói, thế đã là rất nhanh nhưng đối với Hoàng thể như nàng và võ sĩ Tinh Mệnh mà nói thì lại là chậm hơn rất nhiều.
Nhưng mặc dù chậm nhưng từng cảnh giới đều vững chắc, thực lực thâm hậu.
Mấy ngày tiếp theo, cửa lớn không ra, cửa sau không bước, luôn ở trong phòng, Tần Ninh an an ổn ổn tu hành.
Vào ngày này, sắc trời vừa sáng, Tần Ninh mở mắt.
“Ngày 15, Âm Dương Ly Hợp Kim Thể tiểu thành”.
Tần Ninh khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không hề hài lòng.
“Dựa vào cảnh giới Linh Đài tầng ba hiện giờ của ta, chỉ riêng cường độ và uy lực của xác thịt, cảnh giới Linh Đài tầng chín đều không thể so sánh với ta”.
“Coi như cũng không tệ lắm!”
Nếu những lời này mà bị Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe được, nhất định sẽ mắng Tần Ninh là vô liêm sỉ.
Trong thời gian nửa tháng này, hai cô gái cũng tự mình tu hành, trong khoảng thời gian đó, mỗi người đối với linh quyết mà Tần Ninh truyền thụ cho bọn họ có chỗ nào không rõ, Tần Ninh đều dành thời gian giải thích kỹ càng.
Chương 199: Ta không có sư phụ
Dù là ở đặc tính Hoàng thể Cửu Chuyển Lung Linh Thể, hay là hỗn độn thể, thực lực của hai nàng đều tiến bộ nhanh chóng.
Tất nhiên, Tần Ninh cũng sẽ không so sánh với hai nàng.
Hoàng thể ở đế quốc Bắc Minh này cũng chỉ có một mình Diệp Viên Viên.
Còn hỗn độn thể càng hiếm hơn, nếu như cảnh giới của hai nàng từ từ cải thiện mới khiến hắn cảm thấy khó tin.
Hôm đó, vài người đã tụ tập ở trước nhà chung.
Hai người Tần Ninh, Tần Hải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, trước đây Tần Sơn đã là cảnh giới Linh Hải tầng chín, còn hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng thứ nhất.
Tần Hải đã từ tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Đài tăng lên tầng thứ hai.
Ba người Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái cũng tiến bộ.
Bên cạnh đó, tiến bộ nhất chính là ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Lăng Tiểu Phi.
Diệp Viên Viên là Hoàng thể, tu luyện Cửu Chuyển Ngọc thân quyết, Cửu Chuyển Linh Lung Thể đã được khai phá ở mức độ lớn nhất, nếu nói là tiến bộ cực nhanh thì cũng không có gì kỳ lạ.
Hiện giờ, nàng đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng chín.
Còn trong khoảng thời gian tu luyện này, Vân Sương Nhi từ cảnh giới Sinh Môn ban đầu, đến hiện tại đã bắt đầu ngưng tụ Linh Hải.
Điều quan trọng nhất là Tần Ninh phát hiện ra trước đây Vân Sương Nhi từng thử nuốt vô số thiên tài địa bảo vì không thể tu luyện được và những thứ đó không hề biến mất, hơn nữa còn bị hỗn độn thể của cô ấy hấp thu, giờ đã được chuyển hóa hết.
Bằng cách đó, cảnh giới của cô ấy được nâng cao nhanh chóng.
Còn về phần Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh không hề lo lắng chút nào.
Thần thú Cửu U Chu Tước có thể nói là vua của Cửu U nhất tộc.
Trước đây ,Tiểu Phi không được dạy tu luyện đàng hoàng, giờ bắt đầu ngưng tụ Linh Hải, tu luyện Cửu U quyết nên thực lực tiến bộ nhanh chóng, dù là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì cũng khó có thể so bì.
Cảnh giới Linh Đài tầng ba trước đó giờ đây đã biến thành cảnh giới Linh Đài tầng bảy rồi.
Tốc độ này trong mắt người thường là một tốc độ khó tin, nhưng đối với bản chất thần thú thì lại là chuyện rất bình thường.
Ba người Lục Huyền nhìn họ mà chỉ có thể tấm tắc kinh ngạc.
Những người ở bên cạnh Tần Ninh đúng là không có ai bình thường hết.
“Viên Viên và Sương Nhi cũng tạm được!”
Tần Ninh thản nhiên gật đầu, nói: “Nhưng tốc độ thăng cấp của Hoàng thể và hỗn độn thể không phải như thế này, theo lý mà nói, hiện giờ Viên Viên nên đạt tới cảnh giới Linh Luân rồi mới đúng!”
“Còn về phần cô...”, nhìn Sương Nhi, Tần Ninh lại nói tiếp: “Ít nhất phải tới cảnh giới Linh Hải tầng thứ năm mới đúng”.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, bình tĩnh nói.
Vừa nói xong, những người xung quanh hoàn toàn choáng váng.
Cái tên này đang đùa sao?
Cảnh giới thăng lên nhanh chóng như vậy mà vẫn nói tạm được là sao!
Yêu cầu như vậy cũng cao quá rồi đó!
Ngay cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không phục.
Trong một tháng, hai nàng có thể coi như là tu luyện ngày đêm, cảnh giới thăng cấp như thế thì đã sắp đến giới hạn rồi.
Vậy mà Tần Ninh vẫn chưa hài lòng?
“Sao? Không phục à?”
Tần Ninh thì thầm: “Nếu là Hoàng thể bình thường thì Viên Viên à, sự tiến bộ của cô thật sự rất nhanh nhưng để ta nói cho cô biết, cô là Cửu Chuyển Linh Lung Thể, trong tương lai có thể tìm kiếm cơ hội trở thành Đế thể, thậm chí còn có thể trở thành Thần thể hoặc là vượt qua cả Thần thể”.
“Còn về phần Sương Nhi... nếu đặt ở thời đại trước thì hỗn độn thể chính là thiên tài trong hàng trăm triệu người, từ khi cô bắt đầu tu luyện lại thì đây chính là lúc tiến bộ nhanh nhất!”
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Tiếp theo, trong khoảng thời gian một tháng, hãy tu luyện thật tốt, ta sẽ đích thân hướng dẫn!”
Vừa dứt lời, Lăng Tiểu Phi đã cúi đầu: “Tần Ninh ca ca, có phải ta cũng rất chậm không?”
“Sao Tiểu Phi có thể nói là chậm được?”
Tần Ninh véo mũi Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Hiện giờ Tiểu Phi vẫn chỉ là một đứa trẻ, tương lai chắc chắn sẽ trưởng thành thành cường giả tuyệt thế vô song trong thiên hạ, dù muội có không tu luyện thì cũng thăng cấp nhanh hơn họ!”
Tần Ninh vừa nói ra những lời này, Lăng Tiểu Phi đã nhoẻn miệng cười rất vui vẻ.
“Ụm bò...”
Tiểu Thanh cọ cọ vào góc áo Tần Ninh.
“Biến!”
Tần Ninh vừa cười vừa mắng: “Ngươi là người lười nhất, cả ngày chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, tối ngày giở trò, đúng là mất mặt tổ tiên của ngươi!”
Nghe thấy vậy, Tiểu Thanh lộ ra vẻ tủi thân, nước mắt lưng tròng nhưng Tần Ninh cũng không hề để ý đến nó.
Tần Ninh nhìn về phía lưng chừng núi, khẽ thở dài.
Thiên Động Tiên... có lẽ cũng sắp ra rồi.
“Tần huynh!”
Đúng lúc đó, vài bóng người đi tới.
Đi đầu là hai người Viên Cương và Phương Thế Thành.
Lúc này, khí tức của hai người bốc lên, cả cơ thể khiến người khác có cảm giác khí thế to lớn như núi, đây chính là khí phách mà chỉ người đạt tới cảnh giới Linh Luân mới có được.
Hai người họ đã đạt tới cảnh giới Linh Luân, thăng cấp thành Linh Tử.
“Sao thế?”
“Ngoài cửa có người muốn gặp, nói rằng tên là Lãng Hiên, muốn bái kiến Tần Ninh”.
“Lãng Hiên?”
Diệp Viên Viên khẽ nhíu mày: “Thái tử của đế quốc Thiên Lang, hắn đến đây làm gì?”
“Đế quốc Thiên Lang sao?”
Tần Ninh nhớ tới ngày thi đấu đó, đế quốc Thiên Lang lấy ra tinh thạch Thiên Lang, liền cười nói: “Cho hắn vào đi!”
Vài bóng người từ từ nối đuôi nhau vào.
Người đi đầu chính là Lãng Hiên đang mặc cẩm bào.
“Tần công tử!”
Nhìn thấy Tần Ninh, khuôn mặt Lãng Hiên nở nụ cười, chắp tay nói: “Ngày đó vừa chia tay, khí thuật của Tần công tử khiến Lãng Hiên ta khó có thể quên được, hôm nay đặc biệt đến đây để thăm viếng Tần công tử”.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng!”
Tần Ninh liền nói thẳng lại khiến Lãng Hiên giật mình.
Lãng Hiên chắp tay: “Ta cũng sẽ không vòng vo nữa, khí thuật của Tần công tử đặc biệt, ta nghĩ chắc chắn là có cao nhân chỉ dẫn, không biết Tần công tử có thể cho ta biết người học ở đâu không?”
“Ta không có sư phụ!”
Không có sư phụ?
Là có ý gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: “Khí thuật của ta đều do ta tự mình tìm tòi, chứ không có sư phụ dạy bảo!”
Tần Ninh vừa nói xong, Lãng Hiên liền giật mình.
“Tần công tử!”
Lãng Hiên ngửa lòng bàn tay ra, một khối tinh thạch xuất hiện.
Chính là tinh thạch Thiên Lang.
Tinh thạch Thiên Lang này có kích cỡ bằng lòng bàn tay, rõ ràng nặng hơn so với viên được đưa ra vào ngày thi đấu.
“Tần công tử, ta thật sự rất thích luyện khí, muốn tìm danh sư chỉ dạy!”
Lãng Hiên thành khẩn nói: “Viên tinh thạch Thiên Lang này là để trả công cho Tần công tử”.
Giờ phút này, những người còn lại cũng hiểu.
Lãng Hiên muốn thông quan Tần Ninh gặp được cao nhân đứng sau hắn.
Viên tinh thạch nhỏ như lòng bàn tay này có thể nói là đáng giá cả một quận, vậy mà Lãng Hiên vẫn bằng lòng đưa ra.
Tần Ninh cười nói: “Ta nói thật với ngươi vậy, đằng sau ta thật sự không có sư tôn nào chỉ dạy!”
“Thế nhưng viên tinh thạch này đúng là đồ tốt, ta nhận tinh thạch của ngươi, cho ngươi một cơ hội cùng trò chuyện với ta trong một canh giờ”.
Vừa nói xong, đám người Diệp Viên Viên đã sửng sốt.
Đặc biệt là Diệp Viên Viên, nàng biết rằng ban đầu Thánh Tâm Duệ rất kính cẩn lễ phép với Tần Ninh nhưng Tần Ninh cũng chỉ trả lời ba câu hỏi của hắn ta.
Mà hiện giờ chỉ cần một viên tinh thạch, Tần Ninh đã bằng lòng trò chuyện với Lãng Hiên một canh giờ.
Xem ra Tần Ninh rất quan tâm tới viên tinh thạch này.
Nếu không thì e rằng đã ném bọn họ ra ngoài rồi.
Trò chuyện một canh giờ?
Thái tử Lãng Hiên lại khẽ giật mình.
Viên tinh thạch Thiên Lang này là vô giá, Tần Ninh lại nói trò chuyện cùng hắn ta một canh giờ rồi yêu cầu hắn ta đưa cho?
Chương 200: Lam Vân Sam của Lam gia
“Thế nào? Không đồng ý hả?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, cười nhạt nói: “Nếu cảm thấy thiệt thòi thì bây giờ ngươi có thể đi”.
Lời vừa nói ra khiến Lãng Hiên giật mình.
Nhưng, đối với Tần Ninh mà nói thì người thiệt chính là hắn.
Nếu không phải bây giờ đang cần tinh thạch giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn thì hắn cũng lười để ý tới Lãng Hiên.
Thế mà gã này lại coi nhẹ nó.
Khi vẫn là Cửu U đại đế thì không biết bao nhiêu người trên đời này muốn gặp hắn một lần còn khó.
Tuy rằng thời thế đã thay đổi nhưng hắn vẫn là hắn, sự kiêu ngạo trong đáy lòng vẫn nguyên vẹn.
“Được!”
Lãng Hiên gật đầu như giã tỏi.
Cho dù thế nào thì đây cũng là cách duy nhất để tiếp cận cao nhân đứng sau Tần Ninh.
Nếu có thể bái cao nhân đó làm thầy thì cho dù tốn một mảnh tinh thạch Thiên Lang cũng đáng giá.
Lãng Hiên gật đầu, Tần Ninh thu lại tinh thạch rồi quay người đi vào trong phòng.
“Lần này ngươi kiếm được một khoản lời rồi!”
Lúc này Diệp Viên Viên mới lạnh nhạt nói.
Vân Sương Nhi cũng cười nói: “Thái tử Lãng Hiên có vẻ rất biết cách làm việc. Một canh giờ này thì có lẽ là cả đời ngươi tiêu hóa không hết!”
Nghe thấy lời nói của hai cô gái, trong lòng Lãng Hiên vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào… trong gian phòng kia có cao nhân đứng sau lưng Tần Ninh?
Khẽ cười một tiếng, Lãng Hiên nhìn Vân Sương Nhi cười nói: “Công chúa Sương Nhi, đế quốc Vân Lam chính là một trong 10 đế quốc đứng đầu trong hàng ngàn đế quốc. Là công chúa của đế quốc Vân Lam mà lại che giấu thân phận như thế này thì khiến ta rất ngạc nhiên đấy”.
“Nhưng hôm nay gặp mặt, ta muốn nhắc nhở cô”.
“Sao cơ?”
Vân Sương Nhi không ngờ là Lãng Hiên còn nhận ra mình.
“Công chúa Sương Nhi đã có đính ước với Dương Khởi Nguyên, thái tử thượng quốc Linh Ương thì ta nghĩ, cho dù vì an nguy của đế quốc hay là vì mặt mũi của thượng quốc Linh Ương thì cô đều phải có mặt ở đế quốc Vân Lam mới đúng”.
“Chuyện của ta không cần ngươi lo”.
Thấy vẻ mặt Vân Sương Nhi lạnh băng, Lãng Hiên lại một lần nữa cười nói: “Công chúa Sương Nhi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý đâu, nhưng có một số người khác thì ta không chắc”.
Lời vừa nói ra khiến trong ánh mắt của Vân Sương Nhi lóe qua một tia lo lắng.
Ngày đó đồng ý làm tì nữ cho Tần Ninh, cô ấy cũng lo lắng, sợ phụ hoàng và Dương Khởi Nguyên, thái tử của thượng quốc Linh Ương mà biết chuyện này thì nhất định sẽ không thể để yên.
Mà hôm nay, lời nói của Lãng Hiên càng khiến người ta lo lắng.
Sau đó, Lãng Hiên đi vào trong phòng.
Mấy người Lục Huyền cũng chia ra bắt đầu tu luyện.
“Ta nghĩ, cô nên biết làm như nào”, Diệp Viên Viên nhìn Vân Sương Nhi nói: “Nếu bây giờ cô rời đi, thì dựa vào tính cách của hắn, sợ là… sẽ xảy ra chuyện không hay”.
“Nhưng…”
Vân Sương Nhi thở dài, nói: “Nếu ta cứ cố ở đây, đến hết thời gian thì sợ là phụ hoàng sẵn sàng vì ta mà hủy bỏ hôn ước, thượng quốc Linh Ương mất hết mặt mũi cũng sẽ ra tay với đế quốc Vân Lam”.
“Tuy nói, đế quốc Vân Lam là một trong 10 đế quốc lớn nhất nhưng…”
“Vậy thì ta càng phải nhắc nhở cô!”
Diệp Viên Viên thành thực nói: “Tần Ninh là người không bao giờ chịu sự phản bội”.
Vừa dứt lời, Diệp Viên Viên cũng sải bước rời đi. Vân Sương Nhi đứng tại chỗ ngây người rất lâu, nhất thời tâm hồn thiếu nữ cảm thấy vô cùng mông lung.
Một canh giờ s au, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, khi Lãng Hiên lại một lần nữa bước ra từ căn phòng của Tần Ninh thì sống lưng không còn thẳng như trước mà hình như cong 90 độ.
“Tần đại sư, tiểu nhân cáo từ!”
Lúc này Lãng Hiên chắp tay nói: “Làm phiền Tần đại sư một giờ đồng hồ là tiểu nhân mạo muội rồi”.
Lãng Hiên vừa đi vừa nói không ngừng, thái độ thành khẩn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Diệp Viên Viên lại cảm thấy đương nhiên.
Ở cạnh Tần Ninh một thời gian dài, có những chuyện xảy ra rất kỳ quái thì họ cũng không thấy kỳ quái nữa.
Nhưng, Lãng Hiên vốn đang rời đi thì bỗng nhiên vòng lại, thì thầm nói gì đó rồi mới rời đi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mới bước tới, một như sen đá, một như sen hạ, đứng trái phải Tần Ninh.
“Cuối cùng hắn ta nói gì với công tử vậy?”
“Ồ, không có gì, nhắc ta trước phải cẩn thận Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt, chơi ám chiêu sau lưng, để người của thượng quốc Linh Ương tới đối phó với ta!”
“Thượng quốc Linh Ương…”
Vân Sương Nhi chợt tái mét mặt, nói: “Ta đã gây ra phiền phức cho công tử rồi ạ”.
“Cũng không tính là phiền phức gì cả”.
Tần Ninh xua tay nói: “Ta thu tì nữ liên quan gì đến chúng? Nếu nhìn ta không thuận mắt thì cứ đến là được”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, Vân Sương Nhi thì lại lo lắng không thôi.
Tần Ninh không hiểu, thượng quốc Linh Ương chính là thượng quốc đấy.
Từ cổ chí kim, giữa cương quốc, thượng quốc, đế quốc và quốc có sự phân chia rất rõ ràng.
Thứ nhất, xem thực lực quân sự chính trị.
Thứ hai, xem sự tồn tại của cường giả đỉnh cao.
Mà thượng quốc Linh Ương mạnh mẽ, nghe nói trong triều đường còn có cường giả vượt qua cả cảnh giới Linh Phách.
Hơn nữa, về mặt quân đội thì xét về thực lực, đó không phải là điều mà đế quốc có thể so sánh được.
Đế quốc Vân Lam của cô ấy, tuy là một trong 10 đại đế quốc, nhưng thực ra cũng không là gì khi đứng trước thượng quốc Linh Ương.
Sau đó mấy ngày, mỗi người đều tự mình tu hành rồi thảo luận với nhau.
Tới giờ lại qua mười mấy ngày nữa, một ngày này, trên không trung của học viện Thiên Thần xuất hiện những bóng hình cực lớn.
Khí thế mãnh liệt đó đã dấy lên uy võ cuồn cuộn gió bão, lúc này hiện ra vô cùng sống động.
Từng bóng hình giống như chim ưng, nhưng lại lớn hơn chim ưng gấp mấy lần.
Đôi cánh giang rộng, cuốn lên gió giật, quét xuống những kiến trúc của học viện bên dưới.
“Trời ơi, linh thú cấp 4 Linh Ưng xanh tía!”
“Linh thú cấp 4, thuộc tầng cường giả cảnh giới Linh Phách!”
“Đây là ai, thế mà khống chế được linh thú cấp 4 làm thú cưỡi?”
“Bệ vệ kiêu ngạo như thế tới học viện Thiên Thần của chúng ta, không muốn sống nữa sao?”
Những đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc và tức giận.
Soạt…
Một tiếng phá không vang lên, trên lưng Phi Ưng, một bóng người nhảy xuống mặt đất.
Người này mặc áo choàng màu bạc, phong độ phi thường. Hai bàn tay mảnh mai, nhìn như ngọc Dương Chi. Đây chính là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú.
Người đàn ông vừa chạm đất, bàn tay vung lên, một luồng linh khí cuốn lên, chụp ngay lấy một người.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi làm gì vậy?”
Đó là đệ tử linh đồ cảnh giới Linh Đài tầng 1 mà bị thanh niên kia bắt bằng một tay cũng không hề có năng lực phản kháng.
“Học viện Thiên Thần của các ngươi có một đệ tử tên là Tần Ninh phải không? Đang ở đâu?”
Thanh niên đó lạnh lùng hỏi.
“Có bao nhiêu người tên là Tần Ninh, ta sao biết ngươi hỏi ai!”
Đệ tử đó lẩm bẩm: “Nhưng gần đây có một kẻ rất nổi, cũng tên là Tần Ninh thì đang ở khu 36!”
“Đưa ta tới đó!”
Thanh niên kia lạnh lùng nói.
“Vị huynh đài này!”
Mà đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
Hai bóng người bước tới.
Chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử đảng.
“Các ngươi là ai?”
Nhìn hai người này, chàng thanh niên vẫn lạnh lùng như thế.
“Tại hạ Sở Phương, đệ tử Linh Đồ của học viện Thiên Thần”.
Sở Phương chắp tay cười nói: “Huynh đài tìm Tần Ninh, tại hạ có thể dẫn đường”.
Lời này vừa nói ra, đệ tử ở trong tay thanh niên kia bị vứt thẳng như một cái rẻ rách, hắn ta nhìn hai người trước mặt, nói: “Dẫn đường!”
Ba người đi bộ trong học viện Thiên Thần, phía trên vẫn luôn có con chim ưng chậm rãi đi theo.
“Không biết vị huynh đài này xưng hô thế nào?”, Sở Phương dè dặt nói.
“Lam Vân Sam, Lam gia, đế quốc Vân Lam!”
Bình luận facebook