• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (18 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296: Ngươi tuổi gì mà đòi?

Đằng sau mấy người là một tốp người ngựa đang từ từ đi đến.

Người đi đầu là một thanh niên khoảng tầm mười tám, mười chín tuổi, mặc áo bào màu xanh, phong thái hiên ngang, giữa hai hàng mày còn có chút lạnh lùng.

“Mộc Triết!”

Nhìn thấy người đến, Vân Sương Nhi cau mày.

“Tiểu thư Sương Nhi, sao cô lại ở đây?”

Mộc Triết đó thấy Vân Sương Nhi thì hai mắt phát sáng, mặt tỏ ra vô cùng bất ngờ.

“Vân thúc đâu? Chẳng phải ở chỗ của cô sao?”, Mộc Triết ngạc nhiên nói: “Nơi này rất nguy hiểm, cô đến đây đi chung với người thượng quốc Mộc Diệp bọn ta đi, ta đảm bảo an toàn cho cô”.

“Không cần đâu!”, Vân Sương Nhi lạnh nhạt nói: “Ta ở chỗ của công tử rất an toàn”.

Công tử?

Mộc Triết liếc nhìn về phía Tần Ninh, là tên này à?

Mộc Triết khẽ ho một tiếng, nhìn Tần Ninh nói: “Đây là nơi thượng quốc Mộc Diệp bọn ta phát hiện ra, mấy kẻ ất ơ gì đó không thể vào được”.

“Ta không biết ngươi từ đâu đến, muốn đi đâu thì tốt nhất nên đi đường vòng”.

“Nực cười!”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Trong Vạn Linh vực này ,không nơi nào mà Tần Ninh ta không thể đi”.

“Các ngươi tìm thứ các ngươi muốn, ta đi đường của ta, không liên quan đến nhau!”

Tần Ninh bước thẳng tới chỗ Mộc Triết.

Từ khi bước vào Vạn Linh vực, chuyện không vui đã đủ nhiều rồi.

Những người này vẫn không biết trước sau, cứ thích làm gì thì làm cứ như xem Vạn Linh vực thành vườn hoa nhà mình vậy.

“Đứng lại!”

Mộc Triết lại quất: “Nếu ngươi không lui ra ngoài thì đừng trách ta vô tình”.

“Nếu không phải nể mặt tiểu thư Sương Nhi thì ta đã đuổi ngươi đi rồi”.

Nghe thế, Tần Ninh lại nhếch môi: “Nếu không phải thấy ngươi quen với Sương Nhi thì ta cũng đã đuổi ngươi nãy giờ rồi”.

Sắc mặt Mộc Triết cực kỳ u ám.

“Muốn chết!”

Mộc Triết bước đến ra đòn tấn công.

“Mộc Tiêu Phong quyền!”

Một quyền phong mạnh mẽ mang theo linh khí thổi đến như một cơn gió mạnh cuốn theo lá rụng ào tới.

Thấy thế, Tần Ninh cũng nghênh đón nó bằng một quyền.

Chỉ một quyền gọn gàng, không có bất kỳ linh quyết nào.

Một tiếng động trầm thấp vang lên, khoảnh khắc đó, sắc mặt Mộc Triết trở nên âm u, ảm đạm.

Mấy tiếng rắc rắc rắc vang lên, Mộc Triết không thét lên thảm thiết nhưng một lát sau, sắc mặt của gã tái nhợt.

Gãy rồi!

Cánh tay gãy rồi!

Sắc mặt gã vàng như nến, u ám không thôi.

“Giết hắn cho ta, giết hắn!”

Mộc Triết lùi lại một bước, đây là cánh tay của võ giả, gã đã hoàn toàn phát điên.

Tần Ninh đúng là đâm đầu vào chỗ chết!

Ngay lập tức có mấy hộ vệ đi theo sau Mộc Triết bước đến.

Vút…

Ngay lúc đó, một tiếng quất roi vang lên. Diệp Viên Viên vung roi dài, đánh vào một người đang lao đến trước mặt, giữa mi tâm người đó xuất hiện một vết roi, chết ngay tại chỗ.

Một roi lấy đi một mạng!

“Cảnh giới Linh Phách tầng một!”

Lúc này mấy hộ vệ đều trở nên thận trọng hơn.

Chúng đều ở cảnh giới Linh Luân tầng bảy, tầng tám nhưng khi đấu với cảnh giới Linh Phách thì... đối phương chính là cao thủ. Chỉ mấy người chúng thì hoàn toàn không phải là đối thủ.

Diệp Viên Viên lạnh lùng nhìn đám người đó, lười nói nhiều với đối phương.

Nàng chỉ cần giết hết những người muốn đối phó với Tần Ninh là được.

“Hay, hay lắm!”

Lúc này Mộc Triết lạnh nhạt hừ một tiếng, nói: “Dù các ngươi từ đâu đến nhưng nếu đã đắc tội với thượng quốc Mộc Diệp thì chỉ có chết”.

Thân là thành viên trong hoàng thất thượng quốc, Mộc Triết biết rõ điều này.

Trên cả Cửu U đại lục, chỉ có vài chục cương quốc thôi nhưng lại có đến hàng trăm thượng quốc, hàng ngàn đế quốc.

Thượng quốc Mộc Diệp trong hàng trăm thượng quốc thì cũng thuộc hàng đầu.

Lần này Huyền Minh đại trận mở ra, các thượng quốc và đế quốc lớn đều tham gia nhưng họ không nghe nói cương quốc sẽ tham gia.

Tần Ninh cùng lắm cũng là con cháu gia tộc thượng quốc thôi.

Gã không sợ!

“Cút đi!”

Tần Ninh lại lạnh lùng nói.

Lúc này sắc mặt Mộc Triết nghẹn đến đỏ bừng nhưng chân lại dịch ra từng chút.

“Oai phong lắm!”

Một giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên.

Một bóng người xinh đẹp bước ra từ giữa rừng khi giọng nói ngọt ngào đó vang lên.

Đi đầu là một người xinh đẹp, người đó lập tức thu hút ánh mắt của tất cả.

Dáng người cao, mái tóc dài được buộc lên kết hợp với khuôn mặt trái xoan trắng mịn càng khiến người ta không thở nổi.

“Công chúa điện hạ!”

Thấy người đến mặc bộ áo dài màu xanh lam, Mộc Triết lập tức chắp tay lại nói.

Công chúa điện hạ?

Công chúa Mộc Dung Nhi của thượng quốc Mộc Diệp.

Mộc Dung Nhi lạnh nhạt nhìn mấy người kia.

“Các ngươi là ai, tại sao lại gây chuyện ở đây?”

Tần Ninh nhìn người phụ nữ đó, khẽ cười nói: “Tại hạ là Tần Ninh đến từ đế quốc Bắc Minh, muốn đi qua nơi này để đến khe Nam Thiên, nhưng con chó của ngươi lại chặn đường ta”.

Nghe hắn nói thế, Mộc Triết tức giận: “Công chúa điện hạ, tên này rất ngông nghênh, ta đã nói với chúng là thượng quốc Mộc Diệp chúng ta chiếm đóng nơi này rồi, bảo chúng đi đường vòng nhưng hắn không chỉ không nghe theo mà còn đánh thuộc hạ”.

“Ồ?”

Mộc Dung Nhi khoanh tay trước ngực nhìn Tần Ninh nói: “Tần Ninh phải không? Đến từ đế quốc Bắc Minh mà hỗn láo như vậy à?”

“Các ngươi muốn đi qua đây, cũng không phải không thể”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Dung Nhi hiện lên nụ cười: “Bảo cô ta đánh với ta một trận, nếu thắng thì ta sẽ cho các ngươi đi qua, nếu thua, ta đánh chết các ngươi”.

Vừa dứt lời, Mộc Dung Nhi chỉ vào Vân Sương Nhi.

Mộc Dung Nhi!

Vân Sương Nhi!

Hình như hai người biết nhau?

Tần Ninh liếc nhìn Mộc Dung Nhi, khẽ cười: “Muốn so đấu với tỳ nữ của ta à? Ngươi tuổi gì mà đòi?”

Tỳ nữ?

Nghe thế, Mộc Dung Nhi bỗng bật cười: “Vân Sương Nhi, không ngờ Dương đại ca chung tình với ngươi như thế mà ngươi tự sa đọa làm một tỳ nữ nhỏ bé, đúng là mất mặt mà”.

Tần Ninh cau mày.

“Mộc Dung Nhi, chú ý lời nói của ngươi, ta làm tỳ nữ cho ai cũng không liên quan đến ngươi”.

Vân Sương Nhi hừ một tiếng nói: “Ngươi muốn so tài với ta, vậy thì đến đây!”

“Công tử, Sương Nhi sẵn lòng cống hiến sức lực cho công tử”.

Lúc này Vân Sương Nhi tức giận hừ hừ nói.

“Được!”

Tần Ninh không ngăn cản cô ấy.

“Công tử…”

Diệp Viên Viên nhỏ giọng nói: “Gần đây Sương Nhi đạt đến cảnh giới Linh Luân tầng ba, công chúa Mộc Dung Nhi này là cảnh giới Linh Luân tầng năm, sợ là…”

“Không sao, nếu Sương Nhi không đánh lại thứ này thì sao có thể làm tỳ nữ của ta?”

Tần Ninh tìm một tảng đá thản nhiên ngồi xuống.

Lúc này Diệp Viên Viên cũng đến đứng cạnh Tần Ninh, ra thế phòng bị.

Mắt Mộc Triết nhìn chằm chằm vào Tần Ninh như muốn phun ra lửa.

Lúc này mọi người đều chăm chú vào trận đấu.

Mộc Dung Nhi xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện, lóe lên ánh sáng chói mắt.

Vân Sương Nhi cũng không có ý định nhường, rút thanh trường kiếm trong tay ra.

Hai người đẹp đứng đối diện nhau.

“Vân Sương Nhi, Mộc Dung Nhi ta thừa nhận ngươi xinh đẹp hơn ta một chút, nhưng xét về tài năng và võ thuật, hay cả tình yêu với Dương đại ca thì Mộc Dung Nhi ta mạnh hơn ngươi gấp trăm lần”.

“Thật không biết Dương đại ca thích ngươi ở điểm nào”.

“Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận để ngươi biết phụ lòng Dương đại ca thì ngươi đáng chết!”

Mộc Dung Nhi bước đến, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.
Chương 297: Để cho chúng đi

Dương đại ca?

Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên.

Diệp Viên Viên thấp giọng nói: "Công tử quên rồi sao? Sương Nhi vốn có hôn ước với thái tử thượng quốc Linh Ương, Dương Khởi Nguyên".

"À…"

Tần Ninh gật đầu nói: "Vân Khánh Tiêu này đang làm cái gì vậy? Hiện tại Sương Nhi đã là tỳ nữ của ta, không phải hôn ước này cũng nên hủy rồi hay sao?"

Diệp Viên Viên lắc đầu.

Tần Ninh chậm rãi nói: "Dương Khởi Nguyên đó là cái thá gì mà xứng với Sương Nhi của ta?"

Nghe đến đây, Mộc Dung Nhi liền loạng choạng, suýt chút nữa là không đứng vững nổi.

Tần Ninh này, thật quá tự phụ.

"Công tử chắc không biết, tổ tiên của thượng quốc Linh Ương chính là thiên tướng Linh Uyên, một trong 18 thiên tướng".

Diệp Viên Viên chậm rãi nói: "Nghe nói, cái tên thiên tướng Linh Uyên là do chính Minh Uyên đại đế ban cho. Thiên tướng Linh Uyên được Minh Uyên đại đế yêu thích, vốn dĩ muốn phong soái, chỉ có điều thiên tướng Linh Uyên lại không có chí hướng đó".

"Cho dù chỉ là thiên tướng, nhưng thiên tướng Linh Uyên đã khai sinh ra một đất nước, hậu nhân của thiên tướng Linh Uyên đã phát triển nó trở thành một thượng quốc uy danh hiển hách, hơn nữa còn là một trong bảy thượng quốc lớn".

"Cái gì mà mười đế quốc lớn với bảy thượng quốc lớn, đúng là rườm rà".

Tần Ninh xua tay nói: "Nếu Vân Khánh Tiêu không giải quyết được, thì ta cũng không ngại tự mình ra tay".

Diệp Viên Viên cười khổ một tiếng, cũng không nói nhiều.

Vào lúc này, trên sân, Vân Sương Nhi và Mộc Dung Nhi đang chiến đấu với nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi biểu hiện thực lực của mình một cách nghiêm túc.

Trong sáu tháng qua, Tần Ninh mỗi ngày đều dạy dỗ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên vô cùng tâm huyết.

Bây giờ là lúc để kiểm tra kết quả.

"Lúc ra tay không được mềm lòng".

Nhìn thấy hai người đánh nhau bất phân thắng bại, Tần Ninh nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Vân Sương Nhi run lên một cái, khẽ gật đầu.

"Xuất kiếm, linh động!"

Đột nhiên vào lúc này, một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt từ bên trong cơ thể của Vân Sương Nhi trong nháy mắt bộc phát ra ngoài.

Đó là một nguồn năng lượng độc nhất vô nhị, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả linh khí phóng ra cũng đã khác trước.

"Đây là…"

Người của thượng quốc Mộc Diệp lúc này đều kinh ngạc.

Thực lực của Vân Sương Nhi đột nhiên lại trở nên phi thường.

Tần Ninh gật đầu.

Đây chính là điểm bá đạo của hỗn độn thể.

Trong lúc tu luyện, đem linh khí chuyển hóa thành chân nguyên thu nạp vào cơ thể, trong lúc giao chiến không chỉ có thể thi triển linh khí mà còn có thể thi triển chân nguyên.

Chân nguyên mạnh mẽ, nếu đặt trong tay võ giả ở kỷ nguyên trước cũng chẳng tính là gì, chỉ tương đương với linh khí bây giờ mà thôi.

Nhưng nếu đặt trong tay võ giả có hỗn độn thể, thì chân nguyên mang theo lực hỗn độn đó sẽ có uy lực mạnh hơn gấp mười lần.

Keng...

Một kiếm đâm ra, lực chân nguyên cường đại bùng nổ, Vân Sương Nhi giờ phút này tựa hồ như đã vượt qua cảnh giới Linh Luân tầng 3, khí thế cùng thực lực trong nháy mắt nghiền ép Mộc Dung Nhi.

Keng…

Đường kiếm chém ra, khí thế sắc bén lóe lên, Mộc Dung Nhi chỉ còn có thể phòng thủ, nhưng kiếm khí kia phóng tới thật quá mạnh mẽ.

Tiếng nổ lớn vang lên, khuôn mặt của Mộc Dung Nhi tái đi, rồi cô ta phun ra một ngụm máu.

"Làm sao có thể..."

Cô ta ngã xuống đất, nét mặt vô cùng kinh hãi.

Thua rồi!

Cô ta đã thua rồi!

Cô ta vậy mà đã thực sự bại trận trước Vân Sương Nhi, một người chỉ mới bắt đầu tu luyện trong sáu tháng qua!

Mộc Dung Nhi đờ đẫn.

"Ngươi có thể cho bọn ta đi qua chưa?"

Vân Sương Nhi vắt thanh kiếm ra sau lưng, lên tiếng nói.

"Mơ đẹp lắm!"

Mộc Triết quát lên: "Dám đả thương công chúa điện hạ mà các ngươi còn muốn đi?"

"Thả bọn chúng đi!"

Lúc này, Mộc Dung Nhi lãnh đạm quát khẽ một tiếng.

"Để bọn chúng đi".

Mộc Dung Nhi lạnh lùng nhìn Tần Ninh.

"Tần Ninh, Vân Sương Nhi, được lắm, ta nhớ các ngươi rồi!"

Thần thái của Mộc Dung Nhi lạnh như băng, hiển nhiên là rất tức giận.

"Đa tạ!"

Tần Ninh chắp tay, mỉm cười rồi thản nhiên rời đi.

Nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Mộc Triết đỡ Mộc Dung Nhi đứng dậy, rồi hung ác nói: "Công chúa điện hạ, thuộc hạ sẽ phái người đến giết bọn chúng".

Mộc Dung Nhi lắc đầu nói: "Những người mà chúng ta có thể điều động, trừ phi có cảnh giới Linh Phách, nếu không thì không thể giết chết bọn chúng".

“Thế thì phải làm sao?”, Mộc Triết tức giận nói: "Chẳng lẽ cứ để cho bọn chúng nghênh ngang mà đi như thế?"

"Để cho ai nghênh ngang mà đi vậy?"

Một tiếng cười nhàn nhạt chậm rãi vang lên vào lúc này.

Từ phía sau, có mấy chục bóng người chậm rãi đi tới.

Hai người đi đầu mang khí tức cổ xưa, mấy chục người đi theo phía sau cũng có khí tức vô cùng cường đại, thực lực thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Luân tầng 6, cao nhất là cảnh giới Linh Phách tầng 9.

"Đại ca!"

"Dương đại ca!"

Nhìn thấy hai thanh niên đi đầu, Mộc Dung Nhi mỉm cười vui sướng.

"Dung Nhi, muội bị làm sao vậy?"

Thanh niên áo xanh nhìn Mộc Dung Nhi khẽ giật mình, đưa tay vuốt má cô ta, quan tâm hỏi: "Là do kẻ nào ra tay?"

"Không sao…"

"Khải bẩm đại hoàng tử, là Vân Sương Nhi, và một người tự xưng là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh!"

"Vân Sương Nhi?"

Thanh niên đứng bên cạnh thanh niên áo xanh lúc này nhướng mày.

Người thanh niên này mặc một chiếc áo choàng màu đen, tóc dài buộc lên cao, giữa hai lông mày hiện lên một tia anh tuấn bức người, mỗi một động tác đều mang thần thái vô cùng tự tin.

"Dương đại ca..."

Mộc Dung Nhi nhìn người thanh niên đó, mở miệng nói: "Vân Sương Nhi đó chính là một tiện nhân, Dương đại ca thân là thái tử thượng quốc Linh Ương, tương lại sẽ là quốc chủ của của thượng quốc Linh Ương, một trong bảy thượng quốc lớn, thế mà Vân Sương Nhi đó lại không biết điều, chạy đi làm tỳ nữ của Tần Ninh".

"Tỳ nữ?"

Nghe vậy, sắc mặt Dương Khởi Nguyên liền trở nên lạnh lẽo.

"Dương đại ca, người phụ nữ này không xứng để Dương đại ca phải bận lòng!"

"Ha ha..."

Dương Khởi Nguyên cười nhạt nói: "Ta đúng là chẳng bận lòng gì về người này, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, Dung Nhi muội muội đã suy nghĩ nhiều rồi".

"Vân Sương Nhi đó, thực ra là do thượng quốc Linh Ương của ta quyết định không liên hôn với đế quốc Vân Lam nữa cho nên mới giải trừ hôn ước, người phụ nữ như vậy làm sao có thể lọt vào mắt của ta được".

“Thật vậy sao?”, ánh mắt của Mộc Dung Nhi sáng lên.

"Tất nhiên rồi!"

Dương Khởi Nguyên lại nói: "Thượng quốc Linh Ương của ta là một trong bảy thượng quốc lớn, trên toàn bộ Cửu U đại lục, ngoại trừ bốn tông môn bá chủ và các cương quốc đứng đầu, thì còn phải e dè ai chứ?"

"Đế quốc Vân Lam chỉ là một trong mười đế quốc hàng đầu, chẳng phải là vấn đề gì lớn".

Dương Khởi Nguyên chậm rãi nói: "Nhưng mà, về phần Tần Ninh kia, ta quả thật có hứng thú muốn gặp hắn".

"Theo ta biết, trong khi ta và Vân Sương Nhi còn chưa hủy bỏ hôn ước, thì Tần Ninh đã thu nhận Vân Sương Nhi làm tỳ nữ. Một kẻ lớn gan như vậy, ta cũng muốn gặp thử một lần!"

Nghe vậy, thái tử Mộc Phong Tiêu ở một bên cười nói: "Dương huynh hà tất phải bận lòng vì kẻ này chứ? Tên nhãi nhép đó chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ cần ta gặp hắn, ta nhất định trói gô cổ hắn lại, rồi dâng lên cho Dương huynh”.

"Hơn nữa, Vân Sương Nhi dám ức hiếp Dung Nhi, chuyện này ta cũng sẽ không bỏ qua".

Khi Dương Khởi Nguyên nghe thấy điều này, gã chỉ mỉm cười mà không nói gì cả.

Nhưng bàn tay nắm chặt trong tay áo đã thể hiện rõ lửa giận trong lòng gã lúc này.

Tần Ninh!

Vân Sương Nhi!

Cứ đợi đấy!
Chương 298: Khe Nam Thiên

Dọc theo con đường tiếp tục tiến về phía trước, Tần Ninh mang theo Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, ông què cùng Tiểu Thanh vẫn bước đi rất chậm rãi như trước.

“Thật ra cô có thể đánh bại Mộc Dung Nhi chỉ với bảy chiêu. Mặc dù cô ta có cảnh giới Linh Luân tầng 5 còn cô chỉ mới đạt tới tầng 3, nhưng bản thân cô ta lại nâng cao cảnh giới bằng cách dựa rất nhiều vào đan dược, cảnh giới tầng 5 của cô ta hoàn toàn không ổn định”.

“Đối với đối thủ, không được có một chút mềm lòng nào”.

Nghe vậy, Vân Sương Nhi gật đầu: “Sương Nhi biết lỗi rồi”.

“Ta không khiển trách cô, mà ta chỉ mong cô có thể hiểu được sự thật này. Mềm lòng với kẻ khác chính là tàn nhẫn với chính mình. Người bị hại, có thể không chỉ có mỗi một mình cô”.

Vân Sương Nhi lại gật đầu.

“Khe Nam Thiên, đến rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, gương mặt hiện lên một nụ cười.

Đến rồi sao?

Nhìn ngọn núi hoang vắng phía trước, cả Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều ngẩn ra.

Những gì hiện ra trước mặt bốn người và một con bò chỉ là một ngọn núi hoang vắng, hơn nữa còn hết sức cằn cỗi, cỏ mọc không nổi, xung quanh những ngọn núi khác cũng chỉ cao chừng mấy chục thước, càng giống như những đống đất cao hơn.

Đây là nơi chứa đầy linh dược và bảo vật trời đất trong truyền thuyết, nhưng nếu thêm vào mấy nấm mồ, thì trông chẳng khác nào một bãi tha ma.

“Công tử, có khi nào công tử đã nhầm rồi hay không?”, Vân Sương Nhi kinh ngạc nói: “Nơi này nhìn thế nào cũng chỉ là một ngọn núi hoang cằn cỗi mà thôi...”

“Không sai, bề ngoài xấu xí chính là cách che đậy tốt nhất!”

Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước về phía trước.

Đã qua bao nhiêu năm rồi hắn mới trở về nơi này, vùng đất ngày xưa vẫn như cũ, chỉ tiếc cảnh còn đây nhưng người thì đã mất.

Tần Ninh phất tay, búa Liệt Thiên đã xuất hiện trong tay hắn.

“Mở!”

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền đập búa xuống đất.

Ầm…

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên từng hồi.

Mặt đất ầm ầm rung chuyển, và những vết nứt nhanh chóng xuất hiện trên ngọn núi hoang.

Nếu nhìn kỹ thì các vết nứt không hề đều nhau.

Từ ngoài vào trong, các vết nứt ngày càng dày đặc.

“Mau đuổi theo tới nơi có vết nứt dày đặc nhất!”

Lúc này Tần Ninh mới lên tiếng, mấy bóng người lập tức xuất phát với tốc độ cực nhanh, bốn người một bò đuổi theo vết nứt, không ngừng chạy sâu vào trong núi.

“Chính là chỗ đó!”

Tần Ninh rất nhanh mắt, lập tức dẫn đầu chạy tới.

Soạt soạt soạt...

Bốn bóng người lúc này đều đã chạy tới đó, đứng trong khu vực có vết nứt dày đặc nhất, yên lặng chờ đợi.

Rắc rắc rắc!

Tiếng rắc rắc vang lên càng lúc càng lớn, mặt đất dưới chân bốn người ngay lập tức nứt lớn ra, rồi lại ầm ầm một tiếng vang lên, bốn người bị rơi thẳng xuống dưới.

Đùng đùng...

Thanh âm nặng nề vang lên, nhưng dù sao cả bốn người đều là võ giả có thực lực từ cảnh giới Linh Luân trở lên, nên cho dù có rơi xuống từ độ cao trăm thước cũng sẽ không bị thương.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng yên tại chỗ, nhìn xung quanh, cả hai đều ngẩn ra.

Ngay cả ông què lúc này cũng há hốc miệng nhìn xung quanh, sững người im lặng.

Nơi bốn người đang đứng là một sơn cốc, nhưng sơn cốc này dường như dài đến vô tận, cảnh vật xung quanh vô cùng hùng vĩ tráng lệ.

“Đây là cái gì?”

Vân Sương Nhi đi đến bên cạnh một cái ao, bên trong ao có những đóa sen xanh bốn lá tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.

“Tâm sen bốn lá, dược liệu đặc biệt để luyện chế Tứ Linh Tâm đan”.

Vân Sương Nhi sửng sốt: “Tâm sen là một loại thực vật có giá trị vô cùng lớn, đáng giá ít nhất mười ngàn viên linh thạch, ở đây thực sự lại có... cả một ao...”

Vân Sương Nhi sửng sốt nói.

Một ao này có tận trăm cây, nếu như bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ hoàn toàn chết lặng.

Lúc này, Diệp Viên Viên cũng đi đến bên dưới một gốc cây cao hơn ba thước, có những quả mọng nhỏ màu xanh mọc sát thân cây.

Một quả chỉ to bằng nắm tay trẻ con, tỏa ra mùi hương thơm mát dễ chịu.

“Đây là quả Linh Can sao?”, Diệp Viên Viên nhịn không được mà nói: “Quả Linh Can, ngưng tụ linh phách, bồi bổ linh phách, lại thích hợp với...”

“Quả Linh Can? Thật sao?”

Vân Sương Nhi nghe thấy vậy thì không thể tin vào tai của mình, liền nói: “Ta đã từng nghe phụ hoàng nói, một quả Linh Can cũng đủ để đổi lấy một viên linh đan tứ phần đỉnh cấp”.

Trước sự kinh ngạc quá mức của ba người kia, Tần Ninh chỉ mỉm cười thờ ơ.

Mỗi một thứ ở đây đối với các quốc gia cường đại trên Cửu U đại lục mà nói, thì đúng là có giá trị vô cùng lớn.

Không chỉ vậy, nhưng thứ này khó mà có thể được tạo ra ở bên ngoài.

Ông què cũng thầm kinh ngạc.

Lời đồn thì ra hoàn toàn là sự thật.

Ở khe Nam Thiên quả nhiên tồn tại rất nhiều kỳ trân dị bảo.

“Bòoo...”

Giờ phút này, Tiểu Thanh cũng không thể nhịn được mà kêu lên một tiếng.

“Đi ăn đi, nhớ là không được tham lam, nếu không, ngươi vừa mới mở Quỳ Giáp, căn cơ của ngươi sẽ bất ổn”.

Nghe vậy, Tiểu Thanh liền kêu lên sung sướng rồi chạy đi.

Cậu nhóc có vẻ như cũng rất quen thuộc với nơi này.

Tiếng bòoo bòoo vang lên, mấy quả Linh Can trên thân cây đều bị Tiểu Thanh cuốn hết vào bụng trong chốc lát.

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Thiên Động Tiên cũng âm thầm đau lòng.

Tên nhóc này phá của quá!

Tần Ninh phất tay nói: "Lần này ta cũng đã nghĩ ra mấy món đồ tốt cho các người, đi theo ta!"

Bốn bóng người chậm rãi bước đi bên trong thế giới dưới lòng đất rộng mênh mông.

Cho đến giờ phút này, ba người Thiên Động Tiên mới hiểu được, ngọn núi hoang cằn cỗi trên mặt đất chỉ là một vỏ bọc.

Thế giới dưới lòng đất này ngập tràn linh vật, linh hoa, linh thảo, hiếm thấy trên đời.

Nếu những đế quốc, thượng quốc ngoài kia biết được về nơi này, chỉ sợ sẽ tạo nên một trận hỗn loạn điên cuồng.

“Võ giả Tinh Mệnh, khai mở Tinh Môn, lĩnh hội tinh thần lực, thậm chí còn có thể đạt được Tinh Thần linh quyết”.

Tần Ninh cười nhẹ nói: "Ông què, tuy ông là võ giả Tinh Mệnh, nhưng do lúc trước bị Cửu Cực Lôi Sư công kích nên Tinh Môn của ông đã bị tổn thương một chút, ở đây có quả Tinh Linh rất thích hợp đối với trường hợp của ông, bổ sung cho Tinh Môn bị tổn thương của ông".

Thiên Động Tiên nghe vậy thì ánh mắt liền sáng lên.

“Quả Tinh Linh, theo lời đồn cần tới một vạn năm mới có thể thu hoạch được một quả, lớp vỏ quả mọng màu hồng đáng thèm muốn...”

Thiên Động Tiên nhìn quả Tinh Linh mà Tần Ninh đã hái, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Đây thực sự là quả Tinh Linh.

Thân thể ông què lúc này mơ hồ như đang run rẩy.

Mặc dù Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi chưa bao giờ nghe đến danh tiếng của quả Tinh Linh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của ông què lúc này, bọn họ cũng đoán được rằng quả Tinh Linh chắc chắn không hề tầm thường.

“Hai người cũng có phần!”

Tần Ninh cười nhẹ, dẫn hai người tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ đi trên con đường này giống như đang đi trong một khu vườn rộng lớn đầy hoa quả, đập vào mắt hai cô gái là biết bao nhiêu linh quả, linh thảo mà hai người chưa từng nhìn thấy, càng lúc lại càng nhiều hơn!

“Phàm linh chi Cửu Diệp!”

“Huyền Thiên Thanh Đằng!”

Tần Ninh lại nói: “Phàm linh chi Cửu Diệp có tác dụng rất lớn đối với hoàng thể của Viên Viên, uống vào rồi tự lĩnh hội đi”.

“Còn Huyền Thiên Thanh Đằng thì có công hiệu cực mạnh đối với hỗn độn thể”.

Tần Ninh nhìn hai người, cười nhẹ nói: “Bây giờ hai người hài lòng rồi chứ”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thực sự rất hài lòng.

Lần này bước vào Vạn Linh vực, bọn họ đã thu hoạch được thành quả phong phú.

Nói một cách chính xác, từ “phong phú” vẫn không đủ để diễn tả.

Cho đến giờ phút này, bọn họ mới biết rằng bên dưới kinh đô của đế quốc Bắc Minh lại cất giấu một nơi bí ẩn kinh thiên động địa như vậy.
Chương 299: Mây Thần Ngũ Hành

“Được rồi. Ba người tự tìm một nơi chuyên tâm tu hành ở đây đi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta cũng phải bắt đầu tu hành thêm một lần”.

“Vâng!”

Tần Ninh dặn dò nói: “Nhớ kỹ, ở đây, những linh tài nào mà mọi người biết thì có thể tùy ý hái, nhưng nếu không biết thì nhất định không được chạm vào”.

“Rõ!”

Ba người lần lượt rời đi.

Tần Ninh thở dài một hơi, nhìn xung quanh.

Chọn một chỗ, sải bước chân, đi sâu vào khe núi rộng lớn dưới lòng đất.

Những bông hoa với vô số dáng vẻ khác nhau, những cây đại thụ chọc trời, cả vùng cỏ xanh mượt.

Càng vào sâu bên trong, phong cảnh trong khe Nam Thiên càng khiến mọi người cảm thấy đặc biệt.

Tần Ninh lại không quan tâm đến chuyện này.

Thực ra, hắn ta quen thuộc với nơi này đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.

Năm đó, hai đứa nhóc Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch nói muốn xây dựng một vườn thuốc như vậy, cầu xin Thanh Vân rất lâu, cuối cùng Thanh Vân mới đồng ý.

Nhưng nhóc Thanh Vân kia chỉ qua quýt cho xong chuyện.

Cuối cùng, vẫn là Tần Ninh đưa ra quyết định, muốn làm thì làm to một chút.

Khe Nam Thiên được sinh ra.

Nơi này do chính tay hắn tạo nên thì sao hắn lại không quen thuộc cho được.

Sau đó, Tần Ninh đi mất nửa ngày trời thì tới giữa một mảnh rừng.

Rừng núi bạt ngàn với những cây cổ thụ cao hàng chục trượng, cành lá xum xuê, tươi tốt.

Tần Ninh nhìn xung quanh, cuối cùng tùy ý chọn một cây cổ thụ, ngồi xuống, lấy ra lông đuôi của Viêm Hoàng Tước.

Tần Ninh cầm cái lông, nhẹ nhàng quét lên thân cây cổ thụ.

Sau đó, lông đuôi biến mất không thấy đâu, mà trên thân cây đã hiện lên một khuôn mặt.

Khuôn mặt đó già nua, đầy râu, như da mặt của một ông lão bị bóc ra rồi dán lên thân cây vậy.

“Hắt xì…”

Một tiếng hắt xì vang lên, khuôn mặt già nua đó hít hít mũi, khó chịu nói: “Ai làm phiền lão già ta ngủ đấy?”

“Nhiều năm không gặp, ông vẫn ôm cái bộ dạng cũ kỹ này”.

Lúc này, Tần Ninh tìm một rễ cây nhô ra, ngồi xuống, xa xăm nói: “Xem ra ông ở đây thoải mái nhỉ, có cần ta rút lõi cây của ông ra, nấu bát canh uống rồi nói chuyện đời người không?”

“Ngươi ngươi ngươi… thằng nhóc nhà ngươi…”

Khuôn mặt già nua kia lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn Tần Ninh, nói kháy: “Thằng nhãi nhà ngươi vẫn chưa chết”.

“Ông có chết thì ta cũng không chết được!”

Tần Ninh cười mắng rồi nói tiếp: “Thế nào? Đời này cứ định trải qua như thế này à?”

“Ông chính là Mây Thần Ngũ Hành, là một phần của cây Thế Giới, tới giờ cây Thế Giới đã nắm giữ các tầng trời, ông không định phát triển thêm nữa, trở thành nhánh thứ hai của cây Thế Giới sao?”



“Xì, Tiểu Cửu U, bớt bớt lừa bịp trước mặt lão già này đi”.

Lão gia kia xì một tiếng: “Bây giờ toàn thể thế giới các thần đều loạn như cào cào. Tuy ta chỉ là một nhánh của cây Thế Giới nhưng cũng cảm nhận được trong thế giới các thần chẳng có gì hay ho”.

Nghe lời này, biểu cảm của Tần Ninh trở nên nghiêm túc.

“Nói chút nghe coi”.

“Những điều ta biết có hạn, chỉ có thể nói cho ngươi biết một phần”, lão già cẩn thận nói: “Nhưng ngươi phải bảo đảm với ta, Tiểu Cửu U, thu lại mấy suy tính trong lòng ngươi đi. Năm đó, ngươi đã cứu ta nhưng ta đã thay ngươi trấn giữ vùng đất này gần 9 vạn năm rồi. Ngươi không thể lấy oán trả ơn!”

“Yên tâm đi, bây giờ ta yếu tới mức đáng thương, không thể rút lõi cây của ông đâu”.

“Xì…”

Lão già xì một tiếng, tỏ rõ là không tin.

“Nói cho ta biết vài tình hình trong thế giới các vị thần. Ông biết gì thì nói nấy”.

Lão già nghe thấy lời này thì thở dài.

“Năm đó, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, thống nhất vạn giới, lập nên thế giới của các vị thần, thống nhất 9 giới trong trời đất, tạo ra Cửu Thiên Vân Minh, phong quang vô tận”.

“Nhưng cùng với việc Vô Thượng Thần Đế mất tích, Cửu Thiên Vân Minh không còn Mục Vân nữa thì như một đám rồng mất đầu, các chủng tộc và thế lực khác cũng bắt đầu hành động chút một”.

“Lại thêm trong Cửu Thiên Vân Minh không bảo ban được nhau nên cũng xảy ra phân chia…”

Tần Ninh xua xua tay: “Nói những cái gì ta không biết ấy chứ, được không?”

Với tư cách là con trai của Vô Thượng Thần Đế, năm đó sau khi Vô Thượng Thần đế rời đi, những gì xảy ra trong Cửu Thiên Vân Minh đương nhiên là hắn biết rõ.

Cũng chính vì thế giới các thần quá loạn nên mẹ mới bảo hắn bắt đầu trải qua chín đời chín kiếp, hoàn thành số phận cửu mệnh thiên tử.

“Khụ khụ… Ta quên mất, thằng nhãi nhà ngươi là con trai của gã đó, cửu mệnh thiên tử… phì phì…”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh trợn trừng mắt nhìn lão già.

“Đó, ngươi cũng biết, sau khi Mục Vân mất tích thì mẹ đẻ của ngươi Tần Mộng Dao đã tiếp quản Cửu Thiên Vân Minh, trở thành minh chủ, nhưng mấy thân nương kia cũng đều không dễ chọc”.

“Một số người muốn đi tìm cha ngươi, một số người lại cho rằng nên nhanh chóng ổn định thế cục nên mới xảy ra tranh luận”.

“Sau đó, mỗi người một ngả khiến Cửu Thiên Vân Minh cũng bị yếu đi nhiều”.

Nghe vậy, Tần Ninh cau mày.

Mấy vị thân nương đều là phụng nữ trong thiên hạ, cha còn thì vẫn tốt, cha không còn thì chỉ sợ mẹ nhất định không trấn áp nổi. Đừng nói là mẹ, ngay cả bà nội, ông nội, Thanh thúc cũng không trấn áp nổi.

Mà, trong Cửu Thiên Vân Minh tập trung rất nhiều cao thủ. Năm đó chính cha đã đảm nhiệm nhiều việc, một hơi xây dựng tất cả, tới giờ cha không còn thì phân tách là chuyện nằm trong tính toán.

“Dù sao bây giờ thế giới các thần cũng chỉ có một chữ loạn”.

“Rất nhiều người muốn lật đổ Cửu Thiên Vân Minh, thay vào đó, tình hình của mẹ ngươi cũng không tốt”.

Lão già cười nheo mắt: “Nhưng không phải là thằng nhãi nhà ngươi nên quay về Cửu Thiên Vân Minh, tiếp quản vị trí minh chủ rồi sao?”

“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ nghĩ lại thì chắc là có ngươi không muốn ta quay lại”.

Tần Ninh tỏ vẻ bình tĩnh.

Hắn là cửu mệnh thiên tử, chính là người thừa kế minh chủ được chỉ định trong rất nhiều anh chị em.

Cho dù mẹ bảo hắn bắt đầu lịch kiếp, nhưng cho dù là thay tên đổi họ, đổi tên Tần Ninh, nhưng trong thế giới các thần vẫn có người tính toán ra được.

“Mấy lão cáo già này, đợi ông đây quay lại thì sẽ lột da từng người một!”

Tần Ninh chửi rủa một câu.

“Thằng nhóc ngươi bây giờ mới tới cảnh giới Linh Luân mà thôi, còn kém lắm”.

Lão già cười híp mắt nói: “Muốn đạt tới trình độ như cha ngươi thì ngươi còn kém 10 vạn 8 ngàn dặm, thống nhất vạn giới, xây dựng hệ thống tu luyện thế giới mới, uy chấn vạn tộc, ngươi làm được không?”

Nghe vậy, Tần Ninh cau mày, một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt: “Ta thấy ông không cần lõi cây nữa rồi”.

“Đừng đừng đừng”.

Lão già lập tức cười hi hi nói: “Thiếu chủ Mục Ninh, lão già cổ hủ này sai rồi, sai rồi!”

“Ông có liên hệ với cây Thế Giới không?”

“Ta nào làm được thế chứ, ngươi lại không phải không biết, ta chỉ là một đoạn Mây Thần Ngũ Hành mà thôi”.

Tần Ninh cười mắng: “Ở kỷ nguyên trước, cây Thế giới đã tán loạn từ lâu. Không phải cha ta cũng dựa vào một đoạn Mây Thần Ngũ Hành để nuôi dưỡng thành một cây Thế Giới sao?”

“Ta cũng không gặp được nhân vật tài giỏi như cha ngươi mà…”, lão già lẩm bẩm nói.

Tần Ninh trợn mắt lườm lão già, trầm mặc không nói.

Bây giờ, hắn cần phải suy nghĩ xem nên làm thế nào.

Hắn thân là con trai của Vô Thượng Thần Đế, con trai của trưởng tộc, Thần Phụng nhất tộc, Tần Mộng Dao.

Hai thân phận này chính là sự tồn tại rung động các vùng trời.

Nhưng vì hắn mang số phận cửu mệnh thiên tử, khi cha biến mất, mẹ gánh vác việc lớn thì hắn trải qua chín đời chín kiếp đủ 9 vạn năm.

Mà bây giờ, hắn lại bắt đầu đời thứ 10 ngoài ý muốn.

Nói như thế thì điều này không phải là trùng hợp mà thật sự là có người cố ý làm vậy.

Thế giới các thần, Cửu Thiên Vân Minh, không biết mấy vị thân nương thế nào…
Chương 300: Muốn lấy ít đồ của ông

Thời gian dường như dừng lại, Tần Ninh ngồi đó không nói một lời.

“Ngươi cũng đừng nghĩ nữa. Bây giờ ngươi đã kết thúc chín đời chín kiếp, nhưng trải qua đời thứ 10 thì dựa vào tư chất của ngươi mà muốn trở lại Cửu Thiên Vân Minh cũng là chuyện sớm muộn”.

“Có ngươi ở đó, ta nghĩ mấy vị thân nương của ngươi nhất định sẽ không náo loạn với mẹ ngươi”.

“Nói thật lòng, giá trị thân phận của ngươi có vài phần giống với cha ngươi, có thể khiến mấy vị thân nương của ngươi đoàn kết một lòng”.

Lão già xa xăm nói.

“Ta hiểu…”

Tần Ninh quả thật rất rõ điều này.

Trong rất nhiều chị em thì tư chất của hắn xuất sắc nhất, mấy vị thân nương cũng coi hắn như con đẻ.

“Được rồi, được rồi…”

Tần Ninh xua tay, xoa xoa hai bên thái dương.

Bây giờ không phải là lúc cân nhắc đến chuyện này.

“Cửu Thiên Vân Minh, không có cha ta thì còn có ta, sợ gì mấy tên điên cuồng muốn vượt mặt”.

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Sớm muộn cũng có một ngày, chúng sẽ biết, thế giới các thần cần hòa bình chứ không phải phản kháng”.

Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, lão già im như thóc, lẩm bẩm nói: “Cái bộ dạng này thật sự giống ông già nhà ngươi…”

Lúc này, Tần Ninh đứng lên, thở phào một hơi.

“Cần lấy một số thứ ở chỗ ông…”

Tần Ninh cười khà khà nói.

“Hả? Không được, lão đây chỉ còn lại một lõi cây để duy trì, ngươi còn muốn lấy lõi cây của ta thì ta sống thế nào!”

“Lắm lời cái gì, ta không lấy lõi cây của ông, chỉ cần dịch Mây Thần của Mây Thần Ngũ Hành, cũng không cần nhiều, chỉ cần một bình nhỏ là đủ”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão già nhăn nhó vô cùng.

Một bình dịch Mây Thần Ngũ Hành, đó chính là hút máu của ông ta mà.

“Cho không đây?”

“Cho cho cho…”, lão già khổ sở nói.

Không cho được sao? Không cho thì chính là chết đấy!

Tần Ninh lấy ra một bình ngọc màu xanh lục, to bằng bàn tay, bàn tay vung lên đẩy chiếc bình rơi xuống bên thân cây.

Những tiếng tí tách vang lên, từng giọt chất lỏng chảy vào trong bình ngọc bích.

Dịch Mây Thần Ngũ Hành!

Ánh mắt Tần Ninh lóe sáng.

Có thể nói trên toàn đế quốc Bắc Minh, hay là trên toàn Cửu U đại lục đều không thể tìm thấy thứ này.

“Đa tạ!”

Sau khi lấy đủ một bình, trong mắt Tần Ninh lộ ra vẻ vui mừng phát điên.

Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.

Từ khi các cô đi theo Tần Ninh đến giờ, vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng vui mừng như điên của Tần Ninh thế này.

“Bên ngoài có rất nhiều người tới, ông cẩn thận bảo vệ nơi này. Còn nữa, sau này có thể để hậu nhân của hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đi vào đây, nhưng ông cũng phải trông chừng, không thể phá hỏng mất gốc rễ của nơi này”.

“Hê hê, cái này thì ngươi yêu tâm. Trên trời dưới đất này, trừ ngươi ra thì ta không sợ bất kỳ ai. Ai dám làm loạn thì ta thịt luôn kẻ đó”.

“Lão già lắm lời, ta đi đây!”

Tần Ninh đứng dậy, rời đi.

Nghe thấy câu nói này, lão già chợt thở phào một hơi.

Nhưng bỗng nhiên, bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại.

“Ấy… sao thế? Thiếu chủ Mục Ninh?”, lão già cảm thấy căng thẳng ngay.

Tần Ninh xoay người, nhìn lão già, thành thật nói: “Lão già, chỉ cần ông liên hệ được với cây Thế Giới thì đừng quên nói cho đám người của thế giới các thần, ông đây sớm muộn cũng có ngày quay lại”.

“Dám bắt nạt mẹ ta, bắt nạt anh chị em ta thì ông nói cho chúng biết, đến lúc đó, ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có đâu”.

Bước đi của Tần Ninh mạnh mẽ, từng bước rời khỏi nơi thật sâu trong rừng già.

Nghe vậy, lão già khẽ giật mình.

“Đáng sợ, đáng sợ, chọc không nổi, không dây vào được, cùng lão già nhà hắn đúng là đúc từ một khuôn mà ra”.

Sau đó, trong khu rừng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Tần Ninh từng bước đi ra tới lối ra của khe núi.

Hắn ngồi xuống, thở dài, lấy bình ngọc ra, đổ ra một giọt dịch Mây Thần Ngũ Hành.

Mây Thần Ngũ Hành có thể gọi là linh tài thiên địa, sản sinh linh trí, thực lực lay động trời cao, chính là tổ của vạn cây.

Nếu nói tổ của vạn cây, quả thật có chút gượng ép.

Năm đó, vô thượng thần đế đã dùng một đoạn Mây Thần Ngũ Hành để nuôi dưỡng thành một cây thế giới, có thể gọi là chấn động vạn giới.

Mà sau đó, Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, chính là dựa vào cây Thế Giới, cải tạo triệt để vạn giới, được tất cả các tộc thần gọi là Vô Thượng Thần Đế.

Đánh vỡ vách ngăn, dung hòa vạn giới.

Xây dựng lại võ đạo, đổi sang một diện mạo mới.

Năm đó, võ giả dựa vào chân nguyên để tu hành mà bây giờ thì dùng linh khí.

Tất cả những điều này là những thành tựu của Vô Thượng Thần Đế và cũng là công lao của cây Thế Giới.

Vì vậy, kể từ khi thế giới các thần ra đời thì toàn bộ thời gian của thế giới được gọi là kỷ nguyên mới.

Rất nhiều chuyện của kỷ nguyên trước đã bị hóa thành lịch sử phủ bụi.

Cây Thế Giới mới là thực sự là tổ của vạn cây, Mây Thần Ngũ Hành có thể coi là con của cây Thế Giới, thậm chí còn là một đứa trẻ chưa ra đời.

Nhưng cho dù như thế thì Mây Thần Ngũ Hành vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Cây Thế Giới chỉ có một còn Mây Thần Ngũ Hành thì lại có rất nhiều.

Năm đó, Vô Thượng Thần Đế và Phong Thiên Thần Đế đại chiến, cây Thế Giới đã nỗ lực rất nhiều nên vì thế cũng bị thương nặng, dẫn đến rất nhiều cành cây, thân cây bị gẫy rụng.

Mà Mây Thần Ngũ Hành được hình thành do những lá cây, cành cây gẫy rụng này.

Mà lúc đầu khi Tần Ninh trải qua lịch kiếp chín đời thì vừa hay phát hiện một đoạn Mây Thần Ngũ Hành trên Cửu U đại lục, thế là khi xây dựng khe Nam Thiên đã lấy đoạn Mây Thần Ngũ Hành này làm vật cốt lõi, trấn giữ khe Nam Thiên.

Cho nên, dù khe Nam Thiên ở dưới lòng đất, không thấy ánh mặt trời nhưng trong khe vẫn sản sinh vô số linh thực.

Đây chính là sức mạnh của Mây Thần Ngũ Hành.

Lúc này, Tần Ninh nhỏ ra một giọt Mây Thần Ngũ Hành, rơi vào lòng bàn tay.

Trong bất chợt, giọt Mây Thần đó biến mất không thấy đâu, dung hòa vào trong cơ thể.

Sau đó, toàn thân Tần Ninh như phát ra từng luồng ánh sáng xanh ngọc.

Hơi thở sinh mệnh mạnh mẽ, lớp sóng này mạnh hơn lớp sóng khác.

Dịch Mây Thần Ngũ Hành mang theo hơi thở sinh mệnh dồi dào, cho dù là người sắp chết thì cũng có thể dưỡng thân để sống lại khỏe mạnh.

Điều càng lợi hại là, khi lực sinh mệnh bồi dưỡng thì có thể giúp cho võ giả nâng cao tiềm năng tới giới hạn lớn nhất.

Đừng nói là trên Cửu U đại lục mà kể cả trong Thương Lan đại lục, thế giới các thần thì thứ này cũng dẫn tới một hồi tranh cướp sóng gió.

“Một giọt có thể tạo lâm hải, quả thật không sai…”

Lúc này, Tần Ninh thở phào. Hơi thở đó rơi xuống mặt đất lập tức cỏ dại dưới chân điên cuồng trỗi dậy.

Đương nhiên, Tần Ninh sẽ không bỏ qua cơ hội này, luyện hóa hết một giọt Mây Thần Ngũ Hành.

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút, chớp mắt đã hết 10 ngày.

Tần Ninh khẽ mở hai mắt, thở ra một hơi, sinh khí mạnh mẽ rất rõ ràng.

Sắc mặt của hắn cũng có biến hóa nhỏ, dường như vô hình trung trên khuôn mặt có một tầng hơi thở thần thánh nhàn nhạt.

“Cảnh giới Linh Luân tầng 5!”

Lúc này Tần Ninh thở phào một hơi.

Sự phát triển điên cuồng của sức sống đã thúc đẩy, nâng cấp Linh Luân, như mong đợi.

“Công tử…”

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và ông què lúc này cũng đứng dậy. Họ đã yên lặng chờ đợi Tần Ninh mấy ngày rồi.

Chỉ là nhìn thấy Tần Ninh đứng dậy thì hai cô gái chợt giật mình.

Tần Ninh lúc này như thẳng lên, cao hơn Diệp Viên Viên rất nhiều.

Mà ở ấn đường có mang theo một vẻ tuấn tú, trước đây, Tần Ninh vẫn mang lại cho người khác cảm giác thư sinh, nho nhã, nhưng bây giờ thì đã giảm vài phần thư sinh mà nhiều hơn vài phần đàn ông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom