-
Chương 286-290
Chương 286: Tiểu Thanh đang rất yếu
Cảnh giới tứ linh tuy nói là nâng cấp linh khí để tu vi, nhưng suy cho cùng thì cơ thể phải đủ dẻo dai mạnh mẽ thì mới chịu được sức mạnh của linh khí.
Như Tần Ninh hiện giờ, trọng tâm vẫn là cơ thể.
Lúc này, viêm khí trong con vương giao Viêm Thương kia đã hoàn toàn tiêu tan.
Có tiếng “cộp” vang lên, một viên ngọc rơi xuống đất.
“Hạch thú!”
Tần Ninh nhặt viên ngọc lên, cười nói: “Món đồ chơi này mới là thứ Tiểu Phi cần, cô nhóc đó dẫn Tiểu Thanh đến đây, e là không tìm thấy đâu”.
“Tốt lắm, giờ nên đi tìm Tiểu Thanh thôi nhỉ”.
Tần Ninh sải bước qua, bóng dáng của tôn giả Thanh Vân đã mờ nhạt đi mấy phần.
“Giọt tinh huyết này của ngươi cũng sắp tiêu hao hết rồi, nên đi thôi”.
Tôn giả Thanh Vân gật đầu.
Cả hai cùng ra khỏi thi thể của con vương giao Viêm Thương, một tiếng ầm vang lên, thi thể của nó đã đổ rụp xuống đất, không còn chút uy nghiêm nào.
Thấy Tần Ninh đi ra, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Động Tiên, Thiên Ám và Minh Ung nhìn thấy tôn giả Thanh Vân thì cùng bái lạy dưới đất.
Đây là sư tôn của lão tổ bọn họ, có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha. Nhìn thấy tôn giả Thanh Vân, đám con cháu bọn họ không dám khinh nhờn.
“Một đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần đang tốt đẹp như thế mà lại thành ra thế này, hai người các ngươi cũng chỉ mới đột phá cảnh giới Địa Võ, còn chưa đạt nổi bảy biến của cảnh giới Thiên Võ chứ đừng nói đến tiểu tam nguyên và đại tam nguyên của cảnh giới Thiên Nguyên hay là năm bước của cảnh giới Thông Thiên và chín chuyển của cảnh giới Hóa Thần”.
Tôn giả Thanh Vân không kìm được mà than thở: “Nếu hai thằng nhóc Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch biết được thì chắc sẽ buồn lắm”.
“Thưa tiền bối, là chúng đệ tử kém cỏi!”, Minh Ung hổ thẹn đáp.
“Ngươi cũng đừng có mắng nữa, đây đâu phải chuyện một sớm một chiều đâu. Bọn họ cũng không làm được gì nhiều”, Tần Ninh lườm Thanh Vân một cái rồi nói.
“Ặc, dạ dạ...”
Tôn giả Thanh Vân gật đầu.
Thấy cảnh này, đám người lại sửng sốt.
Cái gì đây?
Tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh vậy sao?
Ban nãy chẳng phải có bộ dáng chỉ điểm của cao nhân hay sao? Tần Ninh vừa lên tiếng là đã phục tùng ngay!
“Khụ khụ...”
Tôn giả Thanh Vân tiếp tục nói: “Ta chỉ để lại một giọt tinh huyết ở đây thôi, không hề liên hệ được với bản thể của ta. Ngày nào đó, các ngươi có thể đến được đại lục Thương Lan thì hãy nghe ngóng tên của ta và đi tìm ta!”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng tôn giả Thanh Vân càng lúc càng mờ.
“Nhớ kỹ, sau này dù bất cứ chuyện lớn nhỏ gì cũng phải nghe lệnh Tần công tử, và phải nhớ kỹ, chuyện gì cũng phải lấy tính mạng của Tần công tử làm trọng. Nếu Tần công tử mà xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì thì người khác chưa tiêu diệt các ngươi, ta sẽ đích thân giết các ngươi trước”.
“Ngươi nói nhiều quá đó, cuốn xéo đi!”
Tần Ninh xua tay, mất kiên nhẫn thúc giục.
“À, vâng vâng!”, tôn giả Thanh Vân cười gượng, bóng dáng lập tức tiêu tan.
Cùng lúc đó, Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ, Minh Ung, Thiên Ám và Thiên Động Tiên đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tần Ninh.
Tôn giả Thanh Vân danh chấn thiên hạ như vậy mà lại luồn cúi, ngoan ngoãn trước mặt Tần Ninh như một tiểu bối.
Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch gì?
Lúc này, nếu ai còn dám coi Tần Ninh là tam công tử của Tần gia thành Lăng Vân thì mới là loại ngu xuẩn đấy.
“Xuất phát thôi!”
Tần Ninh nhìn đám người.
Một người đi trước thong dong tự tại, mười mấy người đi sau lại có đủ loại biểu cảm.
Hai người Minh Ung và Thiên Ám là chấn động nhất.
Lão tổ nhà mình mạnh cỡ nào chứ?
Sư tôn của lão tổ nhà mình lại càng là người không tầm thường.
Nhưng trước mặt Tần Ninh thì tất cả đều trở nên thật nhỏ bé.
Một khả năng duy nhất đó là Tần Ninh quá khủng bố.
Nói không chừng Tần Ninh lại còn có quan hệ với Cửu U Đại Đế đấy.
Nếu không sao tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh như vậy?
Mà lúc này, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ lại càng hiểu được những lời lão tổ nhà mình nói.
Phải đối đãi với Tần Ninh theo cách hơn cả trân trọng mạng sống của bản thân.
Hai người lúc này coi như dần dần hiểu được vì sao hai vị lão tổ lại coi trọng Tần Ninh như vậy rồi.
Người có thể khiến tôn giả Thanh Vân phải khom người quỳ gối như vậy thì sao có thể đơn giản được?
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng lần này mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ đã được tiêm thêm một liều thuốc vững tâm.
Tần Ninh là người bọn họ phải đặc biệt bảo vệ.
Rầm...
Khi bọn họ còn đang suy nghĩ, đột nhiên có những âm thanh vang lên ở phía trước.
“Làm sao thế?”
“Sao vậy?”
Nhất thời, hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu cùng Thiên Ám và Minh Ung vội vàng xông tới bên cạnh Tần Ninh, bảo vệ Tần Ninh chặt chẽ.
“Một đám không có tiền đồ”.
Thiên Động Tiên đứng ngay bên cạnh Tần Ninh, mắng rằng: “Chỉ là đánh vỡ mấy hòn đá thôi, các ngươi kích động cái gì?”
Ông ta nói vậy khiến cả bốn người đỏ mặt.
Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì lại che miệng cười.
Tuy Thiên Động Tiên mắng cả bốn người, nhưng ông ta cũng lo lắng gần chết còn gì?
Nếu không, sao kiếm máu Sinh Tử lại xuất hiện nhanh thế?
Tần Ninh nhìn nhóm người như chim bị giật mình, cười khổ: “Yên tâm đi, ở đây không có ai giết chết ta được đâu, cho dù là linh thú cấp chín cũng không làm gì được ta!”
“Vâng!”
Mấy người Thiên Ám lập tức tản ra, đội ngũ tiếp tục ra khỏi sơn động.
Lúc này, trước mắt mọi người là một bãi cỏ, trên đó có tiếng nước chảy vang lên róc rách. Nhóm người cũng đang giẫm lên mấy cây bèo.
“Công tử, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi tìm Tiểu Phi và Tiểu Thanh!”, Tần Ninh gật đầu nói: “Tiểu Phi bị nơi này thu hút, tuy chưa đến được đích nhưng chắc chắn là ở một nơi không xa chỗ này!”
“Không nghe thấy à? Mau tản ra tìm đi!”
Minh Ung lập tức ra lệnh.
Mười mấy người lập tức tỏa ra, cẩn thận tìm kiếm khắp nơi.
Tần Ninh thấy cảnh này thì cũng chỉ cười khổ.
Mấy người này cũng cẩn thận quá cơ.
“Bòoo...”
Mà lúc này, có một tiếng bò kêu vang lên.
“Là Tiểu Thanh!”
Sắc mặt Tần Ninh thay đổi: “Tiểu Thanh đang rất yếu!”
Thấy Tần Ninh lo lắng như vậy, Minh Ung lập tức cho thuộc hạ tách ra.
“Ở bên này!”
Cách nơi bọn họ đứng khoảng mấy trăm mét, trên một đám cỏ, có một con Thanh Ngưu cao hơn một mét đang nằm dưới mặt đất, kêu lên yếu ớt.
“Tiểu Thanh!”
Thấy hạ bộ Tiểu Thanh có vết máu, máu tươi nhỏ giọt, hô hấp suy yếu, Tần Ninh đau lòng không thôi.
Tổ tiên của Tiểu Thanh chính là thú cưỡi yêu thích của hắn.
Một người một bò tiêu dao tự tại.
Cũng chính vì thế, hắn mới lưu lại ấn ký chuyển thế vào người Tiểu Thanh, để dòng máu của tổ tiên Tiểu Thanh được truyền lại từng đời.
Đây cũng là lí do vì sao mà lần đầu gặp mặt, Tiểu Thanh đã nhận ra hắn.
Thấy bộ dạng thê thảm của Tiểu Thanh như vậy, Tần Ninh đau đớn vô cùng.
“Bòooo...”
Nhìn thấy Tần Ninh, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu của Tiểu Thanh đã lăn dài.
“Không sao không sao...”, Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như an ủi đứa trẻ, cúi xuống xoa đầu Tiểu Thanh, cười nói: “Không sao đâu, không sao, ta đây mà...”
“Bòoo...”
Tiểu Thanh lại kêu thêm tiếng nữa.
“Rồi rồi, cho ngươi cho ngươi”.
Hắn quay lại nhìn nhóm Thiên Ám và nói: “Linh đan tam phẩm, tứ phẩm gì đó, có bao nhiêu đem hết ra đây”.
Chương 287: Bẻ gãy đầu ta?
Nghe vậy, nhóm Minh Ung và Thiên Ám lập tức lấy ra tất cả linh đan tam phẩm và tứ phẩm của mình, không chút chậm trễ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tần Ninh lo lắng như vậy.
“Nuốt hết vào đi, xong rồi thì đừng khóc nữa!”
Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như một đứa trẻ.
Những tiếng rộp rộp vang lên, Tiểu Thanh không ngừng nuốt linh đan vào miệng. Nhóm người lúc này cũng hoàn toàn câm nín.
Đúng là phung phí của trời mà!
Dần dần, điều khiến bọn họ kinh ngạc đã xuất hiện.
Chỉ thấy bên ngoài cơ thể Tiểu Thanh xuất hiện từng luồng ánh sáng màu xanh, số linh đan tam phẩm tứ phẩm kia đã khiến vết thương của nó dần dần hồi phục.
Cảnh tượng này khiến bọn họ sửng sốt.
Linh đan có thể khôi phục vết thương và tăng tu vi là điều ai cũng biết.
Nhưng Tiểu Thanh này ăn một đống linh dược, không bị nổ chết thì thôi, lại còn khôi phục thực lực.
Đúng là không thể tin nổi.
“Bòoo...”
Khi cảm nhận được vết thương mình đã khôi phục, Tiểu Thanh vui vẻ hơn nhiều, ánh mắt trở nên giảo hoạt hơn, rồi nó nhìn Tần Ninh.
“Cút ngay, khôi phục vết thương là đủ rồi, muốn ăn no thì lát nữa ta đưa ngươi đi!”
Tần Ninh mắng mỏ rồi nói: “Giờ đưa ta đi tìm Tiểu Phi đi”.
“Bòoo...”
Nghe vậy, Tiểu Thanh liền kêu lên với một giọng phẫn nộ.
“Hai ngươi bị ám toán à?”
Mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, nói: “Được lắm, ở Vạn Linh vực này mà cũng có kẻ ra tay với hai ngươi, để ta lột da bọn chúng!”
“Bòooo...”
Tiểu Thanh kêu lên, tràn đầy hứng thú, lập tức đạp gót, bộ dạng muốn đi ngay.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm người cũng thầm hiểu được.
Lần này, không biết kẻ nào lại sắp chết thảm đây.
Tần Ninh đi theo Tiểu Thanh từng bước.
Nhóm Thiên Ám cũng vội vàng theo sau.
Nếu là lúc trước, bọn họ chỉ tò mò về Tần Ninh và những thủ đoạn của hắn, muốn biết Tần Ninh có lai lịch gì nên mới cung kính với hắn.
Thì bây giờ, sau khi tôn giả Thanh Vân xuất hiện, bọn họ đã hoàn toàn hiểu ra.
Bọn họ phải đối xử với Tần Ninh hơn cả việc trân trọng tính mạng bản thân.
Như vậy mới có trăm lợi chứ không hại.
Mấy chục bóng người bước trên đám bèo, tiếp tục tiến về phía trước. Tiếng nước chảy cũng vang lên theo tiếng bước chân.
“Cô nhóc, chúng ta không làm khó ngươi đâu”.
Một giọng nói âm trầm vang lên. Có một nhóm người đang vây quanh một đàn tế.
Mà lúc này, trên đàn tế đó có một bóng dáng nhỏ xinh, quần áo rách tươm, miệng dính vệt máu, gương mặt hung dữ nhìn tứ phía.
Chính là Lăng Tiểu Phi.
“Các ngươi đều là lũ xấu xa”.
Lăng Tiểu Phi mắng mỏ: “Chờ Tần Ninh ca ca của ta đến đây, ta muốn các ngươi... các ngươi chết hết...”
Lăng Tiểu Phi lúc này cực kỳ phẫn nộ, nói chuyện cũng tràn đầy oán khí.
“Chết?”
Trong số hơn trăm người vây xung quanh đó, có một người kiêu ngạo bước ra.
Người này mặc áo bào màu xanh, tóc dài xanh, áo bay phấp phới.
“Đế quốc Nam Việt chúng ta là một trong mười đại đế quốc, ta còn chẳng biết Tần Ninh ca ca của ngươi là ai”.
Ông ta kiêu ngạo nói: “Nam Trạch Thiên ta thân là một trong mười bá chủ, cho dù có là quân chủ thượng quốc cũng phải nể mặt ta mấy phần”.
“Nhóc con, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đi xuống đi!”
Nam Trạch Thiên lại nói: “Giao Viêm Lăng châu ra cho ta, ta tha tội chết cho ngươi”.
Nam Trạch Thiên lạnh nhạt nói.
Con nhóc này nhìn mới chỉ bảy, tám tuổi nhưng lại có thực lực đến cảnh giới Linh Phách.
Thật sự quá khủng bố.
Con nhóc này rốt cuộc đến từ đâu, ông ta cũng không rõ.
Nhưng viên Viêm Lăng châu kia thì lại có giá trị không nhỏ.
Nếu bị con nhóc này cầm đi thì bọn họ chẳng phải sẽ tổn thất lớn hay sao.
“Muốn ta đưa các ngươi hả, nằm mơ đi!”
Lăng Tiểu Phi giận dữ hừ lạnh, vung tay ra lấy Viêm Lăng châu. Một màu xanh lam chậm rãi tỏa ra, bên trong có dòng nước đang xoay tròn.
“Ngươi dám!”
Nhưng lúc ấy, Lăng Tiểu Phi đem viên Viêm Lăng châu kia bỏ vào miệng, nuốt cái ực.
“Bắt lại cho ta, mổ bụng nó lấy Viêm Lăng châu ra, nhanh lên!”
Nam Trạch Thiên giận dữ không thôi.
“Nam huynh đừng vội”.
Một người đàn ông đứng bên cạnh Nam Trạch Thiên cười nói: “Con nhóc này không biết cách vận chuyển Viêm Lăng châu đâu, ăn vào cũng lãng phí”.
“Nhưng không biết là nó đến từ đâu thôi”.
“Đừng lo”.
Nam Trạch Thiên hừ lạnh: “Đế quốc Nam Việt ta và đế quốc Đại Tiễn huynh liên hợp lại, dù có đến từ thượng quốc thì chúng ta cũng đánh được”.
“Ừ!”
Tiễn Phong cũng gật đầu.
Hai đại đế quốc bọn họ ở đây, khó khăn lắm mới tìm được Viêm Lăng châu.
Không ngờ lại bị một con nhóc cùng một con Thanh Ngưu chiếm trước.
Con nhóc này dầu muối không ăn, chẳng thèm quan tâm đến thanh danh của hai đại đế quốc.
“Hừ, các ngươi chờ chết đi!”
Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng nói: “Trong mắt Tần Ninh ca ca của ta, đế quốc chỉ là một con kiến, thượng quốc và cương quốc cũng là con kiến to hơn một chút. Các ngươi dám động vào ta thì Tần Ninh ca ca sẽ giết chết các ngươi”.
Lời này nói ra khiến hai đế vương Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên cùng run rẩy.
Con nhóc này có lai lịch bất phàm ư?
Hay nó là người của bốn đại tông môn?
Nhưng sao có thể?
Đệ tử của bốn đại tông môn sẽ xuất hiện ở đây sao?
Cửu U Đại Lục này rộng lớn, người đông, dân số phải đến trăm triệu.
Vô số đế quốc, thượng quốc, cương quốc rải rác trong Cửu U Đại Lục.
Mà trung tâm của Cửu U Đại Lục có một vùng được dãy núi Cửu U vây quanh, đó là nơi linh khí dồi dào nhất ở Cửu U Đại Lục, nhưng nơi đó đã bị bốn đại tông môn chiếm cứ mất rồi.
Bốn đại tông môn tồn tại lâu cỡ nào chứ?
Năm đó, khi cương quốc Bắc Minh còn thống trị phần lớn lãnh thổ của Cửu U Đại Lục, cuối cùng cũng bất phân thắng bại với bốn đại tông môn.
Mà hiện giờ cương quốc Bắc Minh đã lụi tàn thành đế quốc Bắc Minh, nhưng bốn đại tông môn thì vẫn giữ được truyền thừa hàng chục ngàn năm, đứng vững không đổ.
Nếu con nhóc này đến từ bốn đại tông môn thì Tần Ninh ca ca trong miệng nó...
Hai người quay ra nhìn nhau.
Sự mạnh mẽ của bốn đại tông môn, đừng nói là đế quốc nho nhỏ, dù là thượng quốc hay cương quốc cũng không là gì trong mắt bọn họ.
“Cô bé, Tần Ninh ca ca mà nãy giờ cô bé cứ nhắc liên mồm là ai vậy?”
Tiễn Phong nhìn Lăng Tiểu Phi thăm dò.
“Tần Ninh ca ca ta là người mạnh nhất đế quốc Bắc Minh, Minh Ung và Thiên Ám còn phải cung kính với Tần Ninh ca ca của ta đó”.
Đế quốc Bắc Minh?
Thiên Ám?
Minh Ung?
Nghe vậy, hai người Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên liền bật cười thành tiếng.
“Các ngươi cười cái gì?”
“Cười ngươi ngu si đó!”, Nam Trạch Thiên cười phá lên: “Tần Ninh ca ca trong miệng ngươi rất nổi danh ở đế quốc Bắc Minh à?”
“Nhưng nếu hắn dám xuất hiện ở đây, đế ta sẽ bẻ gãy đầu hắn ra ngay”.
Lời này nói ra, sắc mặt Lăng Tiểu Phi liền trở nên trắng bệch.
“Bẻ gãy đầu ta? Ông qua đây thử xem?”
Một giọng nói nho nhã đột nhiên vang lên.
Chương 288: Nuốt rồi
“Tần Ninh ca ca!”
Lăng Tiểu Phi nhìn Tần Ninh, sắc mặt vui vẻ, rồi đột nhiên òa lên khóc.
Một nhóm người lúc này đi ra.
Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi đang ở trên đàn tế cao kia, quần áo rách bươm, gương mặt trắng bệch thì đau lòng không thôi.
Dù gì Tiểu Phi cũng là hậu duệ của tộc Cửu U, mà tộc Cửu U có một vị thúc thúc cực kỳ thân với cha hắn.
Tộc Cửu U có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với cha hắn trong cuộc đại chiến của kỷ nguyên trước. Sau khi vạn giới thống nhất, tộc Cửu U cũng được phong thưởng cực kỳ cao!
Hiện giờ Tiểu Phi bị bắt nạt đến thế, Tần Ninh không giận mới lạ.
Thiên Động Tiên lúc này rút kiếm máu Sinh Tử ra, bay thẳng đến chỗ Lăng Tiểu Phi rồi ôm cô bé vào lòng và đưa về chỗ Tần Ninh.
Lăng Tiểu Phi lao vào lòng Tần Ninh, không kìm được mà khóc òa lên.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa”.
Tần Ninh vỗ vai Tiểu Phi, an ủi nói: “Không sao đâu, không sao mà, đám này là người xấu hết, Tần Ninh ca ca sẽ dạy dỗ chúng thay muội”.
Nhưng Tiểu Phi lúc này vẫn còn bất an và sợ hãi, cả người run rẩy.
“Ông ta, cả ông ta nữa, đây là Tiễn Phong, là đế vương của đế quốc Đại Tiễn, còn người tóc xanh kia là Nam Trạch Thiên, đế vương của đế quốc Nam Việt. Hai người này muốn cướp Viêm Lăng châu của muội!”
Tiểu Phi chỉ hai người đó và nói: “Muội nhất thời lo lắng nên nuốt luôn rồi”.
Nuốt rồi?
Nuốt Viêm Lăng châu rồi?
Thiên Động Tiên bên cạnh hơi giật mí mắt.
Viêm Lăng châu, mặc dù trong tên có chữ viêm nhưng thực tế lại không phải loại có tính viêm mà mang tính thủy.
Nhưng linh châu này là thứ không được phép nuốt vào bụng, nếu không thì sẽ khiến nước xung kích vào lục phủ ngũ tạng, tạo nên sự bất ổn cho linh hải trong người.
Mà Viêm Lăng châu này, nếu rút được linh tính của nó ra và dung nạp thì uy lực mới mạnh nhất.
Tần Ninh ôm vai Tiểu Phi nói: “Nuốt thú hạch của vương giao này xuống đi”.
“Thủy hỏa tương dung, như vậy muội mới hấp thụ được Viêm Lăng châu một cách tốt nhất”.
“Ừm!”
Tiểu Phi liền nuốt thú hạch xuống.
“Con nhóc kia, ngươi dám!”
Lúc này, có một tiếng thét vang lên.
Hai mắt Tiễn Phong kia đỏ ngầu, ánh mắt nhìn thú hạch vương giao trong tay Tiểu Phi như tóe ra lửa.
Hỏa diễm nóng bỏng vô cùng.
Vương giao vốn đã là linh thú cấp năm, hơn nữa còn thuộc loại đỉnh cấp.
Hạch của nó lại càng có giá trị cao, bất kể là luyện chế linh đan hay linh khí cũng sẽ ra chí bảo độc nhất vô nhị.
Thế mà bị một con nhãi nuốt?
Đùa à!
“Kệ ông ta đi, Tiểu Phi”.
“Ực ực...”
Nghe vậy, Tiểu Phi liếm lưỡi, nuốt thẳng xuống.
Hơi thở nóng bỏng lập tức truyền khắp người cô bé.
Nhưng lúc này, Viêm Lăng châu và hạch vương giao đã có tác dụng tương hỗ, một luồng khí ấm áp lại bao phủ toàn thân.
Luồng khí ấm áp đó bao trọn linh hải, linh đài và linh luân, nuôi dưỡng linh phách.
Tiểu Phi nhất thời cảm thấy cơ thể mình tràn đầy hơi thở đặc thù, cực kỳ thoải mái.
“Tần Ninh ca ca, muội cảm thấy linh phách đang lột xác, như muốn đạt đến tầng hai vậy”.
Cao thủ cảnh giới Linh Phách sau khi ngưng tụ được linh hải, linh đài và linh luân thì sẽ có linh phách.
Linh phách là trọng tâm cơ thể võ giả, linh phách thành hình cần có chín lần phát triển thì mới viên mãn.
Tiểu Phi đột phá Linh Phách tầng một, giờ lại muốn đột phá tiếp nữa.
“Tốt!”
Tần Ninh gật đầu.
“Khốn kiếp!”
Hai bá chủ Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong thấy thế thì hoàn toàn giận dữ.
Thân là một trong mười bá chủ đế quốc, thế mà lại bị đế quốc Bắc Minh cướp mất.
Tiễn Phong nhìn sang hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu.
“Bá chủ Khánh Tiêu, sao ông lại đi cùng người của đế quốc Bắc Minh?”
Vân Khánh Tiêu cũng không khách khí, cười đáp: “Ta đi cùng ai, dường như bá chủ Tiễn Phong không quản nổi đâu?”
Lời này nói ra khiến Tiễn Phong sửng sốt.
“Haha, Vân bá chủ, ta đương nhiên là không quản nổi, nhưng, nếu là đi với người không nên đi, đến lúc rơi vào vạn kiếp bất phục thì e là ông sẽ hối hận đấy!”
Nam Trạch Thiên cười híp mắt.
Trong lời nói còn mang theo sự uy hiếp.
“Nói tiếng người đi”.
Tần Ninh nhìn bọn họ, lạnh nhạt lên tiếng: “Nói thẳng là đi cùng ta khác nào tự tìm cái chết đi không được à?”
“Lại còn nói xa nói gần không chịu nói tiếng người. Ta thấy hai ông làm bá chủ đế quốc, đế quốc không bị hủy diệt cũng là còn may”.
“Hỗn láo!”
Một tướng quân bên cạnh Nam Trạch Thiên quát lên: “Thằng nhãi Tần Ninh kia, ngươi dám phán xét bá chủ nhà ta à!”
“Hôm nay tướng quân Nam Hạng ta phải dạy dỗ ngươi mới được!”
Người đàn ông đó mặc giáp chiến, dáng người cao to, cả người tỏa ra hơi thở của cảnh giới Linh Phách.
Lão ta bước ra đấm về phía Tần Ninh.
“Ông què, người này nói chuyện khó nghe quá, ta muốn nghị luận về ai thì nói, liên quan gì đến lão ta chứ, bổ đầu lão ta ra đi”.
“Vâng!”
Thiên Động Tiên cầm kiếm máu Sinh Tử xông lên.
Hôm nay, lúc này, ông què đã đạt đến cảnh giới Địa Võ tầng hai, phối hợp với kiếm máu Sinh Tử là linh khí ngũ phẩm, thi triển ra chiêu này khiến một mùi máu tanh tỏa ra.
Phập...
Một tiếng phập vang lên, đầu của tướng quân Nam Hạng kia đã rời khỏi cơ thể.
“Công tử ta còn chưa tính toán việc các ông bắt nạt Tiểu Phi của nhà ta đâu đấy, lại còn dám đến làm phiền ta?”
Tần Ninh không chút nhượng bộ, hừ nói: “Đã vậy thì khỏi phải nói nhiều làm gì nữa”.
“Ngông cuồng vô si”.
Nam Trạch Thiên nhìn thấy viên tướng mình yêu quý bị chết thảm, đã sớm không kìm được lửa giận, cộng thêm thái độ cuẩ Tần Ninh càng khiến ông ta tức hơn.
“Hôm nay đế ta sẽ giết chết thằng nhãi không biết trời cao đất dày nhà ngươi”.
Thân là đế vương của một trong mười đế quốc, Nam Trạch Thiên sao có thể bị Tần Ninh dọa được.
“Vậy ông thử xem”.
Tần Ninh giương cung, lấy tên.
Cung Thần Công, tên Chấn Thiên, cả hai cùng tóe ra ánh sáng.
Nhìn thấy bộ cung tên này, Nam Trạch Thiên bật cười: “Một bộ cung tên nho nhỏ cũng đòi lấy mạng ta à?”
“Vậy nếu ta nói với ngươi rằng đây là cung Thần Côn và tên Chấn Thiên thì sao?”
Tần Ninh nói xong khiến sắc mặt Nam Trạch Thiên trở trắng bệch.
Cung Thần Côn và tên Chấn Thiên uy võ cỡ nào chứ?
Năm đó, tôn giả Thanh Vân cầm cung Thần Côn và tên Chấn Thiên giết chết biết bao cường giả cảnh giới Địa Võ.
Linh khí này không giống linh khí ngũ phẩm bình thường.
Linh khí ngũ phẩm bình thường có uy lực bá đạo, nhưng nếu là loại đã từng được nhân vật đẳng cấp sử dụng thì cũng đã nhuốm được chút hơi thở của người đó.
Ví dụ như kiếm máu Sinh Tử và búa Liệt Thiên.
Những linh khí ngũ phẩm mà Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong từng sử dụng đó vốn đã mang theo hơi thở của đế vương và thiên tướng, nào có phải thứ mà linh khí ngũ phẩm bình thường so bì được.
Chương 289: Bắn liền tám tên
Linh khí loại này còn được gọi là linh khí đế, linh khí tướng. Vì bên trong nó vốn đã chứa rất nhiều hơi thở mạnh mẽ.
Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong năm đó là những nhân vật tương đương với những lão cổ hủ của bốn đại tông môn hiện giờ.
Sư tôn của Minh Uyên đại đế là tôn giả Thanh Vân, sư tổ là Cửu U Đại Đế, lại càng là những nhân vật chí tôn vô thượng, vượt qua cả bốn đại tông môn hiện giờ.
Linh khí mà hai người bọn họ sử dụng lại càng chứa đựng sự uy võ của đế vương, của tôn giả.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên chính là linh khí mà tôn giả Thanh Vân dùng khi còn ở cảnh giới Địa Võ.
Cung và tên này kết hợp lại tạo nên uy lực bá đạo, mà còn mang cả tôn uy của tôn giả Thanh Vân lưu lại.
Tôn giả Thanh Vân là sư tôn của Minh Uyên đại đế, còn đáng sợ hơn cả Minh Uyên đại đế. Ba hoàng bảy vương gì đó, chẳng là cái thá gì.
Linh khí ông ấy từng sử dụng có mang theo tôn vị, sức mạnh bá đạo. Dù là võ giả cảnh giới Linh Hải bắn tên thì cũng sẽ là chiêu lấy mạng.
“Sao? Sợ rồi à?”
Nhìn Nam Trạch Thiên đứng im bất động, Tần Ninh bật cười.
“Sợ ngươi? Ta còn lâu mới sợ!”
“Nếu không sợ thì giết ta đi!”
Tần Ninh lại cười nói.
“Nam huynh!”, Tiễn Phong nói: “Thằng nhãi này đang ra oai thôi, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đã thất truyền từ lâu rồi, đã có ai tận mắt nhìn thấy đâu? Chẳng qua hắn đang cố tình nói vậy thôi”.
Nghe vậy, ánh mắt Nam Trạch Thiên sáng lên.
“Nam Nguyên, lên đi!”
Nam Trạch Thiên hừ nói: “Chém chết hắn, lột da con nhóc kia ra. Viêm Lăng châu và thú hạch của vương giao sẽ có một cái thuộc về ngươi”.
“Dạ, bệ hạ”.
Nghe vậy, một vị tướng sĩ lại bước ra.
Tần Ninh nhìn họ, cười dài: “Bệ hạ nhà ngươi sợ chết nên bảo ngươi đến làm hòn đá thế chân, thế mà ngươi cũng làm”.
“Bớt nói đi, nhãi con, vương ta hôm nay sẽ lấy mạng của ngươi!”
“Thế à?”
Tần Ninh không muốn nói nhiều, giương cung tên lên.
Vút..
Một mũi tên bay thẳng đi.
Tốc độ cực nhanh, khiến không khí cũng phải sinh ra những âm thanh tanh tách.
Phập...
Giây phút ấy, cơ thể của cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín trong nháy mắt bị bắn nát, máu tươi hòa thành làn khói máu, chậm rãi tỏa ra.
Tất cả mọi người đều mặt cắt không còn một giọt máu.
Chết!
Trên bãi cỏ, tất cả những người đang đứng đều không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy tí tách không ngừng vang lên.
Nam Trạch Thiên lúc này run rẩy cả người, không nói nên lời.
Chết rồi, chết thật rồi!
Một tên nổ đầu!
Không lẽ thật sự là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên sao?
Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong đứng yên tại chỗ, không dám làm gì.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên là vũ khí tôn giả Thanh Vân từng dùng năm đó, nếu là hàng thật thì cho mười bọn họ cũng không đủ đỡ!
Lúc này, tất cả đều ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Tần Ninh nhìn đám người, thản nhiên nói: “Giờ thì tin chưa?”
Một tiếng “vụt” vang lên, tên Chấn Thiên bay về trong tay Tần Ninh.
Nhưng lúc này không ai dám lơ là nữa.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên quá mạnh.
Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín bị bắn nổ, còn ai dám làm trái?
“Kể cả là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đi nữa thì đế ta không tin ngươi có thể bắn liên tục?”, Tiễn Phong lập tức nói: “Cung tên này là linh khí ngũ phẩm, có tôn uy của tôn giả Thanh Vân, ngươi có thể thi triển được hoàn mỹ chắc?”
“Không tin ông ra đây thử xem ta bắn được mấy mũi!”
Nghe vậy, sắc mặt Tiễn Phong cũng trở nên khó coi.
Không sai, cho dù Tần Ninh chỉ thi triển được một mũi tên đi nữa thì đó cũng lấy được một mạng người.
Ai dám làm trái?
Soạt soạt soạt...
Những âm thanh xé không gian vang lên, từ phía xa, hai đội nhân mã đang áp sát đến.
“Là người của đế quốc Vân Dương và đế quốc Đông Giang!”
Nhìn thấy những người này, vẻ mặt của bá chủ Tiễn Phong và bá chủ Nam Trạch Thiên lập tức trở nên vui vẻ.
“Giang Kình huynh!”
“Vấn Thiên huynh!”
Thấy hai bá chủ đến, hai người vui mừng không thôi.
Hiện giờ bốn cao thủ cảnh giới Địa Võ đã tụ tập lại, dù Tần Ninh có cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đi nữa thì cũng khó mà chặn lại được.
“Là ngươi, Tần Ninh, đúng là oan gia ngõ hẹp”.
Nhìn thấy Tần Ninh, Giang Kình và Dương Vấn Thiên cũng lộ sắc mặt không đẹp.
Hai người đã lĩnh giáo cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay Tần Ninh rồi.
“Trùng hợp thế, đến cũng đúng lúc lắm, bốn đại đế quốc các ông coi như tụ họp lại rồi đấy”.
Nhìn thấy Giang Kình và Dương Vấn Thiên, Tần Ninh thản nhiên nói.
“Giờ thì tính sổ nào”.
Tần Ninh lên tiếng: “Tiễn Phong, Nam Trạch Thiên bắt nạt thú cưỡi của Tần Ninh ta, còn bắt nạt cả Tiểu Phi của ta nữa. Ta cũng không làm khó các ông, chỉ cần giao tất cả số linh đan các ông có trên người ra, ta sẽ tha chết cho tất cả”.
Lời này nói ra, hai người Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên hoàn toàn sửng sốt.
Tha chết cho tất cả?
“Tần Ninh, ngươi quá hỗn láo!”
Tiễn Phong hoàn toàn tức giận: “Đế ta hôm nay dù có phải tổn thất mấy vị cao thủ cũng sẽ giết chết ngươi”.
“Được!”
Tần Ninh hừ nói: “Đây là ông nói nhé, ai muốn thử tên Chấn Thiên của ta thì bước ra xem nào!”
Lời này nói ra, đám người của bốn đại đế quốc hoàn toàn im lặng.
Hiện giờ còn ai dám đứng ra chứ?
Đối cứng với Tần Ninh chính là dâng mạng.
Uy lực của một mũi tên còn rành rành ngay trước mắt.
Lúc này không khí yên tĩnh vô cùng.
“Giờ ta chẳng có thời gian cho các người cân nhắc đâu. Không đòi mạng đã là đặc ân rồi, bây giờ lập tức giao linh đan ra, là toàn bộ linh đan đấy, nếu không thì đành phải xem xem kẻ nào đen đủi bị ta bắn chết rồi”.
Tần Ninh nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người.
“Sao phải sợ hắn?”
Giang Kình cũng không kìm được cơn tức giận.
“Tên Chấn Thiên này đúng là có tôn uy của tôn giả Thanh Vân, nhưng cũng có số lượng ít thôi. Giờ đã bắn được một tên rồi, cộng thêm một tên vừa nãy nữa, tên nhãi này cùng lắm chỉ bắn thêm được bảy, tám tên nữa thôi, đừng sợ!”
Ông ta nói xong, bá chủ Tiễn Phong cũng giận dữ nói: “Bốn đại đế quốc chúng ta bị một thằng nhãi cảnh giới Linh Luân tầng ba uy hiếp, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Đúng vậy!”
Dương Vấn Thiên cũng hừ nói: “Chư vị hãy cùng ta xông lên, ta không tin thằng nhãi này có thể chặn lại công kích của hơn trăm người”.
“Được!”
Bốn đại bá chủ giận dữ vô cùng, trực tiếp xông lên.
Bọn họ coi như đã hoàn toàn lật mặt.
Dù gì thì bị Tần Ninh uy hiếp như vậy, bọn họ không thể mất mặt được.
“Muốn chết à, ta cho các người toại nguyện!”
Tần Ninh nhìn bốn người dẫn đầu chém tới, lắp tên lên.
“Bốn người các ông không muốn, thì ta sẽ cho các ông xem, uy lực chân chính của tên Chấn Thiên!”
Giương cung về phía trước.
Lúc này, cung Càn Khôn đã hoàn toàn biến đổi.
Thân cung không chỉ có một mũi tên Chấn Thiên, mà là tám mũi.
Tám mũi tên Chấn Thiên lập tức bay đi.
Một luồng huyết khí lập tức lộ ra.
Tám mũi tên Chấn Thiên lúc này xông ra.
Những tiếng cuồng bạo vang lên liên tiếp.
Tám mũi tên Chấn Thiên bay thẳng đi.
Viu viu viu...
Âm thanh xé rách không gian, xông về tám vị cường giả cảnh giới Địa Võ của bốn đại đế quốc.
Giây phút ấy, cả bốn bá chủ đều chết đứng.
Tám mũi tên bắn đi! Xé không gian mà tới! Tiếng mũi tên trúng người vang lên bên tai bọn họ.
Chương 290: Giết bá chủ
Chúng vốn cho rằng, kể cả Tần Ninh có tên Chấn Thiên và cung Càn Khôn, mà nếu bắn ra từng mũi một thì chúng cũng có thể khống chế được Tần Ninh.
Nhưng không ngờ, gã này thế mà lại bắn ra 8 mũi tên thần một lúc.
Điều này quả thật quá khó tin.
Đây chính là linh khí ngũ phẩm, chỉ là cảnh giới Linh Luân, sao có thể thi triển tới mức độ này.
Lúc này, mọi người đều hoàn toàn sửng sốt.
“Lui!”
Dương Vấn Thiên gầm lên một tiếng, lùi ngay lại phía sau.
Nhưng đây là tên Chấn Thiên.
Một mũi tên bắn ra, không đuổi tìm được mục tiêu thì tuyệt đối sẽ không ngừng lại.
Bụp bụp…
Hai cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 1 bị tên Chấn Thiên đuổi theo, phụt máu như mưa rồi nổ tung.
Bụp bụp…
Lại hai tiếng nổ vang lên, máu bắn tung tóe, có hai người lại thiệt mạng.
Lúc này, những cao thủ cảnh giới Linh Phách kia đã sớm đần mặt, nhìn bá chủ nhà mình bị mũi tên đuổi theo đoạt mạng.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám làm bừa.
Bốn cường giả cảnh giới Địa Võ mất mạng trong chớp mắt thì bọn họ là cảnh giới Linh Phách xông lên còn không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Đáng chết!”
Tiễn Phong buột miệng chửi rủa: “Tần Ninh, nếu ngươi không dừng tay thì hôm nay, kể cả bá chủ Tiễn Phong ta chết ở đây, chắc chắn đế quốc Bắc Minh cũng sẽ bị đội quân tinh nhuệ của đế quốc Đại Tiễn ta đạp bằng”.
“Tới lúc đó thì ngươi chết chắc rồi”.
“Còn dám uy hiếp ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng, bàn tay chụp ra, một mũi tên lại bắn ra trong không trung.
Vẫn còn?
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều chết lặng.
Thế mà tên Chấn Thiên vẫn còn!
Tiễn Phong cũng vô cùng sửng sốt.
Không phải vừa rồi Giang Kình đã nói rồi sao? Tên Chấn Thiên nhiều nhất cũng chỉ còn 7, 8 tên. Tại sao Tần Ninh bắn ra 8 mũi tên rồi mà vẫn còn?
Viu…
Mũi tên thứ hai từ một phía khác quay trở lại phía trước Tiễn Phong, tốc độ tăng nhanh, chỉ còn lưu lại cái bóng rồi bắn thẳng ra.
“Không!”
Bụp…
Tiếng nổ lại vang lên, một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 2, bá chủ đế quốc Đại Tiễn chết ngay lập tức.
Lúc này, cả khu đầm lầy như bị bao phủ bởi không khí chết chóc.
Giết rồi, Tần Ninh giết thật rồi.
Hắn đã giết một vị bá chủ.
Một bá chủ đế quốc cứ như vậy mà chết đi.
Cho dù là Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, hay Thiên Động Tiên, Thiên Ám, Minh Ung cũng không thể ngờ được mà sững sờ.
Tần Ninh giết một vị bá chủ đế quốc. Vậy thì không nghi ngờ gì chính là xé rách mặt mũi với một đế quốc lớn.
Chỉ sợ rằng vì thế mà sẽ sinh ra chấn động trên toàn Cửu U đại lục.
“Bớt uy hiếp ta đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ông chết rồi, để ta xem đế quốc Đại Tiễn còn không kịp xử lý đấu đá nội bộ, ở đấy mà nghĩ tới việc đối phó với đế quốc Bắc Minh ta?”
Lời vừa nói ra, Dương Vấn Thiên, Giang Kình và Nam Thiên Trạch cũng sợ ngây người.
Tần Ninh dám giết thật rồi.
Thiếu niên này rốt cuộc là có biết hắn đang làm gì không?
Giết một vị bá chủ đế quốc thì đó chính là đắc tội với cả đế quốc lớn.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ liếc, nhìn những người còn lại.
“Dừng tay, dừng tay”.
Giang Kình thét lên ngay lập tức: “Ta cho ngươi, ta sẽ đưa cho ngươi hết linh đan trên người ta”.
“Muộn rồi!”
Tần Ninh lại nheo mắt cười nói: “Vừa rồi ta muốn thì không cho. Bây giờ ta nghĩ ra, giết các ông rồi lấy linh đan thì càng tốt, cũng tránh cho các ông sau này đánh ngược lại”.
Lời vừa nói ra khiến Giang Kình hoàn toàn sững sờ.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, giết thằng nhãi này cho đế ta!”
Lúc này, Giang Kình gầm lên.
Nhưng trong chớp mắt, Thiên Động Tiên cầm kiếm máu Sinh Tử, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cầm đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên đột nhiên đứng ra.
Thiên Ám và Minh Ung cũng đưa mắt lạnh lùng nhìn 4 phía.
5 cao thủ cảnh giới Địa Võ chấn động hiện trường thì những võ giả cảnh giới Linh Phách kia nào dám động tay?
“Vô dụng, một đám vô dụng!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Kình phát điên lên.
Không ngờ, đường đường là một bá chủ đế quốc, thế mà hôm nay bị một thiếu niên 16, 17 tuổi làm cho nhếch nhác như vậy, thậm chí còn có thể mất mạng.
“Ta nói rồi, lấy mạng của ông, còn những người khác, ta có thể không giết”.
Tần Ninh hừ một tiếng, kéo cung lên tên, lại lần nữa bắn tên ra.
Bụp…
Tiếng nổ lại vang lên lần nữa, bóng dáng của Giang Kình nổ tung hóa thành màn sương máu.
Một tên một mạng!
Bá chủ Giang Kình cảnh giới Địa Võ tầng 3 cũng không thể ngăn được.
Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch cũng mềm oặt cả người.
Mũi tên đuổi cùng giết tận phía sau thì bọn họ không còn đường mà chạy.
Tiếng nổ ầm ầm, vang lên từng hồi.
Tốc độ truy đuổi của mũi tên theo thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh.
“Nam huynh, hai người chúng ta chỉ còn đường chết thôi!”
Dương Vấn Thiên gầm lên: “Tổ thượng của đế quốc Vân Lam ta chính là thiên tướng Dương Thạc, đã để lại một linh khí cấp tướng Phá Vân Toa!”
“Bây giờ, ta dựa vào Phá Vân Toa thử ngăn tên Chấn Thiên, nhân cơ hội này thì Nam huynh giết chết Tần Ninh, chỉ còn một cơ hội như vậy thôi!”
“Nam huynh, thế nào?”
“Được!”
Nam Thiên Trạch cũng không thể không đồng ý.
Cứ tiếp tục như vậy thì hai người bọn chúng sẽ đều chết.
“Được!”
Dương Vấn Thiên cũng không do dự nữa.
“Phá Vân Toa, ra đây!”
Lúc này, Dương Vấn Thiên vung tay, một âm thanh phá không vang lên.
“Phá Vân Toa của thiên tướng Dương Thạc truyền lại cho đế quốc Vân Dương”.
“Phá Vân Toa, linh khí ngũ phẩm”.
“Tốc độ cực nhanh, lực sát thương cực lớn, quả nhiên là truyền thừa của đế quốc Vân Dương”.
Mấy người Vân Khánh Tiêu đang đứng cạnh Tần Ninh thì không khỏi biến sắc mặt.
Năm đó, trên Cửu U đại lục, Cửu U đại đế vô địch.
Tôn giả Thanh Vân được Cửu U đại đế dạy dỗ cũng uy danh lừng lẫy.
Sau đó viện trưởng Thiên Thần, Thiên Thanh Thạch và hoàng đế Minh Uyên.
Tiếp nữa là 3 hoàng 7 vương 18 thiên tướng.
18 thiên tướng năm đó cũng là những nhân vật đỉnh cấp, những linh khí mà họ sử dụng, truyền lại cho đời sau thì uy lực lớn đến cỡ nào?
Phá Vân Toa cũng là linh khí ngũ phẩm, mà linh khí ngũ phẩm cấp tướng, có uy áp của thiên tướng.
Phá Vân Toa vừa hiện ra bỗng chốc đánh ra bốn phía.
Những âm thanh keng keng vang lên, tiếng đông đông truyền tới, 4 mũi tên Chấn Thiên đuổi giết Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch cũng bị ngăn lại.
Lúc này, Nam Thiên Trạch cũng cầm đao lớn trong tay, xông tới giết Tần Ninh.
“Đao Phá Lưu Thiên!”
Một đao chém xuống, lưỡi đao mặc ý lan rộng.
Những tiếng ầm ầm vang lên, lưỡi đao di chuyển, lực đao vô địch chém tới Tần Ninh.
“Bảo vệ Tần công tử”.
Năm người Thiên Động Tiên xông ra chém giết.
Nhưng Nam Thiên Trạch chính là cảnh giới Địa Võ tầng 3, một đao này lại dốc sức mà chém, khi 5 người xông tới thì đã bị chặn lại.
Lúc này, một đao bị chặn lại một phần lưỡi đao, còn phần lớn thì đã chém thẳng tới Tần Ninh.
Nhìn thấy lưỡi đao chuẩn bị chém xuống Tần Ninh, Nam Thiên Trạch cười nhếch mép.
Một đao này trừ cảnh giới Địa Võ, nếu không thì tuyệt đối không thể ngăn cản.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Luân tầng 3, kể cả uy năng thông thiên thì cũng không thể ngăn được.
Nhìn thấy ánh đao giết tới, khóe miệng Tần Ninh hiện lên ý cười.
“Tiểu Thanh, mở giáp!”
Bò…
Một tiếng bò kêu sáng láng vang lên.
Trong chớp mắt, bóng hình của Tiểu Thanh xông thẳng tới trước mặt Tần Ninh.
Cảnh giới tứ linh tuy nói là nâng cấp linh khí để tu vi, nhưng suy cho cùng thì cơ thể phải đủ dẻo dai mạnh mẽ thì mới chịu được sức mạnh của linh khí.
Như Tần Ninh hiện giờ, trọng tâm vẫn là cơ thể.
Lúc này, viêm khí trong con vương giao Viêm Thương kia đã hoàn toàn tiêu tan.
Có tiếng “cộp” vang lên, một viên ngọc rơi xuống đất.
“Hạch thú!”
Tần Ninh nhặt viên ngọc lên, cười nói: “Món đồ chơi này mới là thứ Tiểu Phi cần, cô nhóc đó dẫn Tiểu Thanh đến đây, e là không tìm thấy đâu”.
“Tốt lắm, giờ nên đi tìm Tiểu Thanh thôi nhỉ”.
Tần Ninh sải bước qua, bóng dáng của tôn giả Thanh Vân đã mờ nhạt đi mấy phần.
“Giọt tinh huyết này của ngươi cũng sắp tiêu hao hết rồi, nên đi thôi”.
Tôn giả Thanh Vân gật đầu.
Cả hai cùng ra khỏi thi thể của con vương giao Viêm Thương, một tiếng ầm vang lên, thi thể của nó đã đổ rụp xuống đất, không còn chút uy nghiêm nào.
Thấy Tần Ninh đi ra, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Động Tiên, Thiên Ám và Minh Ung nhìn thấy tôn giả Thanh Vân thì cùng bái lạy dưới đất.
Đây là sư tôn của lão tổ bọn họ, có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha. Nhìn thấy tôn giả Thanh Vân, đám con cháu bọn họ không dám khinh nhờn.
“Một đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần đang tốt đẹp như thế mà lại thành ra thế này, hai người các ngươi cũng chỉ mới đột phá cảnh giới Địa Võ, còn chưa đạt nổi bảy biến của cảnh giới Thiên Võ chứ đừng nói đến tiểu tam nguyên và đại tam nguyên của cảnh giới Thiên Nguyên hay là năm bước của cảnh giới Thông Thiên và chín chuyển của cảnh giới Hóa Thần”.
Tôn giả Thanh Vân không kìm được mà than thở: “Nếu hai thằng nhóc Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch biết được thì chắc sẽ buồn lắm”.
“Thưa tiền bối, là chúng đệ tử kém cỏi!”, Minh Ung hổ thẹn đáp.
“Ngươi cũng đừng có mắng nữa, đây đâu phải chuyện một sớm một chiều đâu. Bọn họ cũng không làm được gì nhiều”, Tần Ninh lườm Thanh Vân một cái rồi nói.
“Ặc, dạ dạ...”
Tôn giả Thanh Vân gật đầu.
Thấy cảnh này, đám người lại sửng sốt.
Cái gì đây?
Tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh vậy sao?
Ban nãy chẳng phải có bộ dáng chỉ điểm của cao nhân hay sao? Tần Ninh vừa lên tiếng là đã phục tùng ngay!
“Khụ khụ...”
Tôn giả Thanh Vân tiếp tục nói: “Ta chỉ để lại một giọt tinh huyết ở đây thôi, không hề liên hệ được với bản thể của ta. Ngày nào đó, các ngươi có thể đến được đại lục Thương Lan thì hãy nghe ngóng tên của ta và đi tìm ta!”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng tôn giả Thanh Vân càng lúc càng mờ.
“Nhớ kỹ, sau này dù bất cứ chuyện lớn nhỏ gì cũng phải nghe lệnh Tần công tử, và phải nhớ kỹ, chuyện gì cũng phải lấy tính mạng của Tần công tử làm trọng. Nếu Tần công tử mà xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì thì người khác chưa tiêu diệt các ngươi, ta sẽ đích thân giết các ngươi trước”.
“Ngươi nói nhiều quá đó, cuốn xéo đi!”
Tần Ninh xua tay, mất kiên nhẫn thúc giục.
“À, vâng vâng!”, tôn giả Thanh Vân cười gượng, bóng dáng lập tức tiêu tan.
Cùng lúc đó, Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ, Minh Ung, Thiên Ám và Thiên Động Tiên đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tần Ninh.
Tôn giả Thanh Vân danh chấn thiên hạ như vậy mà lại luồn cúi, ngoan ngoãn trước mặt Tần Ninh như một tiểu bối.
Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch gì?
Lúc này, nếu ai còn dám coi Tần Ninh là tam công tử của Tần gia thành Lăng Vân thì mới là loại ngu xuẩn đấy.
“Xuất phát thôi!”
Tần Ninh nhìn đám người.
Một người đi trước thong dong tự tại, mười mấy người đi sau lại có đủ loại biểu cảm.
Hai người Minh Ung và Thiên Ám là chấn động nhất.
Lão tổ nhà mình mạnh cỡ nào chứ?
Sư tôn của lão tổ nhà mình lại càng là người không tầm thường.
Nhưng trước mặt Tần Ninh thì tất cả đều trở nên thật nhỏ bé.
Một khả năng duy nhất đó là Tần Ninh quá khủng bố.
Nói không chừng Tần Ninh lại còn có quan hệ với Cửu U Đại Đế đấy.
Nếu không sao tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh như vậy?
Mà lúc này, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ lại càng hiểu được những lời lão tổ nhà mình nói.
Phải đối đãi với Tần Ninh theo cách hơn cả trân trọng mạng sống của bản thân.
Hai người lúc này coi như dần dần hiểu được vì sao hai vị lão tổ lại coi trọng Tần Ninh như vậy rồi.
Người có thể khiến tôn giả Thanh Vân phải khom người quỳ gối như vậy thì sao có thể đơn giản được?
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng lần này mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ đã được tiêm thêm một liều thuốc vững tâm.
Tần Ninh là người bọn họ phải đặc biệt bảo vệ.
Rầm...
Khi bọn họ còn đang suy nghĩ, đột nhiên có những âm thanh vang lên ở phía trước.
“Làm sao thế?”
“Sao vậy?”
Nhất thời, hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu cùng Thiên Ám và Minh Ung vội vàng xông tới bên cạnh Tần Ninh, bảo vệ Tần Ninh chặt chẽ.
“Một đám không có tiền đồ”.
Thiên Động Tiên đứng ngay bên cạnh Tần Ninh, mắng rằng: “Chỉ là đánh vỡ mấy hòn đá thôi, các ngươi kích động cái gì?”
Ông ta nói vậy khiến cả bốn người đỏ mặt.
Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì lại che miệng cười.
Tuy Thiên Động Tiên mắng cả bốn người, nhưng ông ta cũng lo lắng gần chết còn gì?
Nếu không, sao kiếm máu Sinh Tử lại xuất hiện nhanh thế?
Tần Ninh nhìn nhóm người như chim bị giật mình, cười khổ: “Yên tâm đi, ở đây không có ai giết chết ta được đâu, cho dù là linh thú cấp chín cũng không làm gì được ta!”
“Vâng!”
Mấy người Thiên Ám lập tức tản ra, đội ngũ tiếp tục ra khỏi sơn động.
Lúc này, trước mắt mọi người là một bãi cỏ, trên đó có tiếng nước chảy vang lên róc rách. Nhóm người cũng đang giẫm lên mấy cây bèo.
“Công tử, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi tìm Tiểu Phi và Tiểu Thanh!”, Tần Ninh gật đầu nói: “Tiểu Phi bị nơi này thu hút, tuy chưa đến được đích nhưng chắc chắn là ở một nơi không xa chỗ này!”
“Không nghe thấy à? Mau tản ra tìm đi!”
Minh Ung lập tức ra lệnh.
Mười mấy người lập tức tỏa ra, cẩn thận tìm kiếm khắp nơi.
Tần Ninh thấy cảnh này thì cũng chỉ cười khổ.
Mấy người này cũng cẩn thận quá cơ.
“Bòoo...”
Mà lúc này, có một tiếng bò kêu vang lên.
“Là Tiểu Thanh!”
Sắc mặt Tần Ninh thay đổi: “Tiểu Thanh đang rất yếu!”
Thấy Tần Ninh lo lắng như vậy, Minh Ung lập tức cho thuộc hạ tách ra.
“Ở bên này!”
Cách nơi bọn họ đứng khoảng mấy trăm mét, trên một đám cỏ, có một con Thanh Ngưu cao hơn một mét đang nằm dưới mặt đất, kêu lên yếu ớt.
“Tiểu Thanh!”
Thấy hạ bộ Tiểu Thanh có vết máu, máu tươi nhỏ giọt, hô hấp suy yếu, Tần Ninh đau lòng không thôi.
Tổ tiên của Tiểu Thanh chính là thú cưỡi yêu thích của hắn.
Một người một bò tiêu dao tự tại.
Cũng chính vì thế, hắn mới lưu lại ấn ký chuyển thế vào người Tiểu Thanh, để dòng máu của tổ tiên Tiểu Thanh được truyền lại từng đời.
Đây cũng là lí do vì sao mà lần đầu gặp mặt, Tiểu Thanh đã nhận ra hắn.
Thấy bộ dạng thê thảm của Tiểu Thanh như vậy, Tần Ninh đau đớn vô cùng.
“Bòooo...”
Nhìn thấy Tần Ninh, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu của Tiểu Thanh đã lăn dài.
“Không sao không sao...”, Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như an ủi đứa trẻ, cúi xuống xoa đầu Tiểu Thanh, cười nói: “Không sao đâu, không sao, ta đây mà...”
“Bòoo...”
Tiểu Thanh lại kêu thêm tiếng nữa.
“Rồi rồi, cho ngươi cho ngươi”.
Hắn quay lại nhìn nhóm Thiên Ám và nói: “Linh đan tam phẩm, tứ phẩm gì đó, có bao nhiêu đem hết ra đây”.
Chương 287: Bẻ gãy đầu ta?
Nghe vậy, nhóm Minh Ung và Thiên Ám lập tức lấy ra tất cả linh đan tam phẩm và tứ phẩm của mình, không chút chậm trễ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tần Ninh lo lắng như vậy.
“Nuốt hết vào đi, xong rồi thì đừng khóc nữa!”
Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như một đứa trẻ.
Những tiếng rộp rộp vang lên, Tiểu Thanh không ngừng nuốt linh đan vào miệng. Nhóm người lúc này cũng hoàn toàn câm nín.
Đúng là phung phí của trời mà!
Dần dần, điều khiến bọn họ kinh ngạc đã xuất hiện.
Chỉ thấy bên ngoài cơ thể Tiểu Thanh xuất hiện từng luồng ánh sáng màu xanh, số linh đan tam phẩm tứ phẩm kia đã khiến vết thương của nó dần dần hồi phục.
Cảnh tượng này khiến bọn họ sửng sốt.
Linh đan có thể khôi phục vết thương và tăng tu vi là điều ai cũng biết.
Nhưng Tiểu Thanh này ăn một đống linh dược, không bị nổ chết thì thôi, lại còn khôi phục thực lực.
Đúng là không thể tin nổi.
“Bòoo...”
Khi cảm nhận được vết thương mình đã khôi phục, Tiểu Thanh vui vẻ hơn nhiều, ánh mắt trở nên giảo hoạt hơn, rồi nó nhìn Tần Ninh.
“Cút ngay, khôi phục vết thương là đủ rồi, muốn ăn no thì lát nữa ta đưa ngươi đi!”
Tần Ninh mắng mỏ rồi nói: “Giờ đưa ta đi tìm Tiểu Phi đi”.
“Bòoo...”
Nghe vậy, Tiểu Thanh liền kêu lên với một giọng phẫn nộ.
“Hai ngươi bị ám toán à?”
Mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, nói: “Được lắm, ở Vạn Linh vực này mà cũng có kẻ ra tay với hai ngươi, để ta lột da bọn chúng!”
“Bòooo...”
Tiểu Thanh kêu lên, tràn đầy hứng thú, lập tức đạp gót, bộ dạng muốn đi ngay.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm người cũng thầm hiểu được.
Lần này, không biết kẻ nào lại sắp chết thảm đây.
Tần Ninh đi theo Tiểu Thanh từng bước.
Nhóm Thiên Ám cũng vội vàng theo sau.
Nếu là lúc trước, bọn họ chỉ tò mò về Tần Ninh và những thủ đoạn của hắn, muốn biết Tần Ninh có lai lịch gì nên mới cung kính với hắn.
Thì bây giờ, sau khi tôn giả Thanh Vân xuất hiện, bọn họ đã hoàn toàn hiểu ra.
Bọn họ phải đối xử với Tần Ninh hơn cả việc trân trọng tính mạng bản thân.
Như vậy mới có trăm lợi chứ không hại.
Mấy chục bóng người bước trên đám bèo, tiếp tục tiến về phía trước. Tiếng nước chảy cũng vang lên theo tiếng bước chân.
“Cô nhóc, chúng ta không làm khó ngươi đâu”.
Một giọng nói âm trầm vang lên. Có một nhóm người đang vây quanh một đàn tế.
Mà lúc này, trên đàn tế đó có một bóng dáng nhỏ xinh, quần áo rách tươm, miệng dính vệt máu, gương mặt hung dữ nhìn tứ phía.
Chính là Lăng Tiểu Phi.
“Các ngươi đều là lũ xấu xa”.
Lăng Tiểu Phi mắng mỏ: “Chờ Tần Ninh ca ca của ta đến đây, ta muốn các ngươi... các ngươi chết hết...”
Lăng Tiểu Phi lúc này cực kỳ phẫn nộ, nói chuyện cũng tràn đầy oán khí.
“Chết?”
Trong số hơn trăm người vây xung quanh đó, có một người kiêu ngạo bước ra.
Người này mặc áo bào màu xanh, tóc dài xanh, áo bay phấp phới.
“Đế quốc Nam Việt chúng ta là một trong mười đại đế quốc, ta còn chẳng biết Tần Ninh ca ca của ngươi là ai”.
Ông ta kiêu ngạo nói: “Nam Trạch Thiên ta thân là một trong mười bá chủ, cho dù có là quân chủ thượng quốc cũng phải nể mặt ta mấy phần”.
“Nhóc con, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đi xuống đi!”
Nam Trạch Thiên lại nói: “Giao Viêm Lăng châu ra cho ta, ta tha tội chết cho ngươi”.
Nam Trạch Thiên lạnh nhạt nói.
Con nhóc này nhìn mới chỉ bảy, tám tuổi nhưng lại có thực lực đến cảnh giới Linh Phách.
Thật sự quá khủng bố.
Con nhóc này rốt cuộc đến từ đâu, ông ta cũng không rõ.
Nhưng viên Viêm Lăng châu kia thì lại có giá trị không nhỏ.
Nếu bị con nhóc này cầm đi thì bọn họ chẳng phải sẽ tổn thất lớn hay sao.
“Muốn ta đưa các ngươi hả, nằm mơ đi!”
Lăng Tiểu Phi giận dữ hừ lạnh, vung tay ra lấy Viêm Lăng châu. Một màu xanh lam chậm rãi tỏa ra, bên trong có dòng nước đang xoay tròn.
“Ngươi dám!”
Nhưng lúc ấy, Lăng Tiểu Phi đem viên Viêm Lăng châu kia bỏ vào miệng, nuốt cái ực.
“Bắt lại cho ta, mổ bụng nó lấy Viêm Lăng châu ra, nhanh lên!”
Nam Trạch Thiên giận dữ không thôi.
“Nam huynh đừng vội”.
Một người đàn ông đứng bên cạnh Nam Trạch Thiên cười nói: “Con nhóc này không biết cách vận chuyển Viêm Lăng châu đâu, ăn vào cũng lãng phí”.
“Nhưng không biết là nó đến từ đâu thôi”.
“Đừng lo”.
Nam Trạch Thiên hừ lạnh: “Đế quốc Nam Việt ta và đế quốc Đại Tiễn huynh liên hợp lại, dù có đến từ thượng quốc thì chúng ta cũng đánh được”.
“Ừ!”
Tiễn Phong cũng gật đầu.
Hai đại đế quốc bọn họ ở đây, khó khăn lắm mới tìm được Viêm Lăng châu.
Không ngờ lại bị một con nhóc cùng một con Thanh Ngưu chiếm trước.
Con nhóc này dầu muối không ăn, chẳng thèm quan tâm đến thanh danh của hai đại đế quốc.
“Hừ, các ngươi chờ chết đi!”
Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng nói: “Trong mắt Tần Ninh ca ca của ta, đế quốc chỉ là một con kiến, thượng quốc và cương quốc cũng là con kiến to hơn một chút. Các ngươi dám động vào ta thì Tần Ninh ca ca sẽ giết chết các ngươi”.
Lời này nói ra khiến hai đế vương Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên cùng run rẩy.
Con nhóc này có lai lịch bất phàm ư?
Hay nó là người của bốn đại tông môn?
Nhưng sao có thể?
Đệ tử của bốn đại tông môn sẽ xuất hiện ở đây sao?
Cửu U Đại Lục này rộng lớn, người đông, dân số phải đến trăm triệu.
Vô số đế quốc, thượng quốc, cương quốc rải rác trong Cửu U Đại Lục.
Mà trung tâm của Cửu U Đại Lục có một vùng được dãy núi Cửu U vây quanh, đó là nơi linh khí dồi dào nhất ở Cửu U Đại Lục, nhưng nơi đó đã bị bốn đại tông môn chiếm cứ mất rồi.
Bốn đại tông môn tồn tại lâu cỡ nào chứ?
Năm đó, khi cương quốc Bắc Minh còn thống trị phần lớn lãnh thổ của Cửu U Đại Lục, cuối cùng cũng bất phân thắng bại với bốn đại tông môn.
Mà hiện giờ cương quốc Bắc Minh đã lụi tàn thành đế quốc Bắc Minh, nhưng bốn đại tông môn thì vẫn giữ được truyền thừa hàng chục ngàn năm, đứng vững không đổ.
Nếu con nhóc này đến từ bốn đại tông môn thì Tần Ninh ca ca trong miệng nó...
Hai người quay ra nhìn nhau.
Sự mạnh mẽ của bốn đại tông môn, đừng nói là đế quốc nho nhỏ, dù là thượng quốc hay cương quốc cũng không là gì trong mắt bọn họ.
“Cô bé, Tần Ninh ca ca mà nãy giờ cô bé cứ nhắc liên mồm là ai vậy?”
Tiễn Phong nhìn Lăng Tiểu Phi thăm dò.
“Tần Ninh ca ca ta là người mạnh nhất đế quốc Bắc Minh, Minh Ung và Thiên Ám còn phải cung kính với Tần Ninh ca ca của ta đó”.
Đế quốc Bắc Minh?
Thiên Ám?
Minh Ung?
Nghe vậy, hai người Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên liền bật cười thành tiếng.
“Các ngươi cười cái gì?”
“Cười ngươi ngu si đó!”, Nam Trạch Thiên cười phá lên: “Tần Ninh ca ca trong miệng ngươi rất nổi danh ở đế quốc Bắc Minh à?”
“Nhưng nếu hắn dám xuất hiện ở đây, đế ta sẽ bẻ gãy đầu hắn ra ngay”.
Lời này nói ra, sắc mặt Lăng Tiểu Phi liền trở nên trắng bệch.
“Bẻ gãy đầu ta? Ông qua đây thử xem?”
Một giọng nói nho nhã đột nhiên vang lên.
Chương 288: Nuốt rồi
“Tần Ninh ca ca!”
Lăng Tiểu Phi nhìn Tần Ninh, sắc mặt vui vẻ, rồi đột nhiên òa lên khóc.
Một nhóm người lúc này đi ra.
Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi đang ở trên đàn tế cao kia, quần áo rách bươm, gương mặt trắng bệch thì đau lòng không thôi.
Dù gì Tiểu Phi cũng là hậu duệ của tộc Cửu U, mà tộc Cửu U có một vị thúc thúc cực kỳ thân với cha hắn.
Tộc Cửu U có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với cha hắn trong cuộc đại chiến của kỷ nguyên trước. Sau khi vạn giới thống nhất, tộc Cửu U cũng được phong thưởng cực kỳ cao!
Hiện giờ Tiểu Phi bị bắt nạt đến thế, Tần Ninh không giận mới lạ.
Thiên Động Tiên lúc này rút kiếm máu Sinh Tử ra, bay thẳng đến chỗ Lăng Tiểu Phi rồi ôm cô bé vào lòng và đưa về chỗ Tần Ninh.
Lăng Tiểu Phi lao vào lòng Tần Ninh, không kìm được mà khóc òa lên.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa”.
Tần Ninh vỗ vai Tiểu Phi, an ủi nói: “Không sao đâu, không sao mà, đám này là người xấu hết, Tần Ninh ca ca sẽ dạy dỗ chúng thay muội”.
Nhưng Tiểu Phi lúc này vẫn còn bất an và sợ hãi, cả người run rẩy.
“Ông ta, cả ông ta nữa, đây là Tiễn Phong, là đế vương của đế quốc Đại Tiễn, còn người tóc xanh kia là Nam Trạch Thiên, đế vương của đế quốc Nam Việt. Hai người này muốn cướp Viêm Lăng châu của muội!”
Tiểu Phi chỉ hai người đó và nói: “Muội nhất thời lo lắng nên nuốt luôn rồi”.
Nuốt rồi?
Nuốt Viêm Lăng châu rồi?
Thiên Động Tiên bên cạnh hơi giật mí mắt.
Viêm Lăng châu, mặc dù trong tên có chữ viêm nhưng thực tế lại không phải loại có tính viêm mà mang tính thủy.
Nhưng linh châu này là thứ không được phép nuốt vào bụng, nếu không thì sẽ khiến nước xung kích vào lục phủ ngũ tạng, tạo nên sự bất ổn cho linh hải trong người.
Mà Viêm Lăng châu này, nếu rút được linh tính của nó ra và dung nạp thì uy lực mới mạnh nhất.
Tần Ninh ôm vai Tiểu Phi nói: “Nuốt thú hạch của vương giao này xuống đi”.
“Thủy hỏa tương dung, như vậy muội mới hấp thụ được Viêm Lăng châu một cách tốt nhất”.
“Ừm!”
Tiểu Phi liền nuốt thú hạch xuống.
“Con nhóc kia, ngươi dám!”
Lúc này, có một tiếng thét vang lên.
Hai mắt Tiễn Phong kia đỏ ngầu, ánh mắt nhìn thú hạch vương giao trong tay Tiểu Phi như tóe ra lửa.
Hỏa diễm nóng bỏng vô cùng.
Vương giao vốn đã là linh thú cấp năm, hơn nữa còn thuộc loại đỉnh cấp.
Hạch của nó lại càng có giá trị cao, bất kể là luyện chế linh đan hay linh khí cũng sẽ ra chí bảo độc nhất vô nhị.
Thế mà bị một con nhãi nuốt?
Đùa à!
“Kệ ông ta đi, Tiểu Phi”.
“Ực ực...”
Nghe vậy, Tiểu Phi liếm lưỡi, nuốt thẳng xuống.
Hơi thở nóng bỏng lập tức truyền khắp người cô bé.
Nhưng lúc này, Viêm Lăng châu và hạch vương giao đã có tác dụng tương hỗ, một luồng khí ấm áp lại bao phủ toàn thân.
Luồng khí ấm áp đó bao trọn linh hải, linh đài và linh luân, nuôi dưỡng linh phách.
Tiểu Phi nhất thời cảm thấy cơ thể mình tràn đầy hơi thở đặc thù, cực kỳ thoải mái.
“Tần Ninh ca ca, muội cảm thấy linh phách đang lột xác, như muốn đạt đến tầng hai vậy”.
Cao thủ cảnh giới Linh Phách sau khi ngưng tụ được linh hải, linh đài và linh luân thì sẽ có linh phách.
Linh phách là trọng tâm cơ thể võ giả, linh phách thành hình cần có chín lần phát triển thì mới viên mãn.
Tiểu Phi đột phá Linh Phách tầng một, giờ lại muốn đột phá tiếp nữa.
“Tốt!”
Tần Ninh gật đầu.
“Khốn kiếp!”
Hai bá chủ Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong thấy thế thì hoàn toàn giận dữ.
Thân là một trong mười bá chủ đế quốc, thế mà lại bị đế quốc Bắc Minh cướp mất.
Tiễn Phong nhìn sang hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu.
“Bá chủ Khánh Tiêu, sao ông lại đi cùng người của đế quốc Bắc Minh?”
Vân Khánh Tiêu cũng không khách khí, cười đáp: “Ta đi cùng ai, dường như bá chủ Tiễn Phong không quản nổi đâu?”
Lời này nói ra khiến Tiễn Phong sửng sốt.
“Haha, Vân bá chủ, ta đương nhiên là không quản nổi, nhưng, nếu là đi với người không nên đi, đến lúc rơi vào vạn kiếp bất phục thì e là ông sẽ hối hận đấy!”
Nam Trạch Thiên cười híp mắt.
Trong lời nói còn mang theo sự uy hiếp.
“Nói tiếng người đi”.
Tần Ninh nhìn bọn họ, lạnh nhạt lên tiếng: “Nói thẳng là đi cùng ta khác nào tự tìm cái chết đi không được à?”
“Lại còn nói xa nói gần không chịu nói tiếng người. Ta thấy hai ông làm bá chủ đế quốc, đế quốc không bị hủy diệt cũng là còn may”.
“Hỗn láo!”
Một tướng quân bên cạnh Nam Trạch Thiên quát lên: “Thằng nhãi Tần Ninh kia, ngươi dám phán xét bá chủ nhà ta à!”
“Hôm nay tướng quân Nam Hạng ta phải dạy dỗ ngươi mới được!”
Người đàn ông đó mặc giáp chiến, dáng người cao to, cả người tỏa ra hơi thở của cảnh giới Linh Phách.
Lão ta bước ra đấm về phía Tần Ninh.
“Ông què, người này nói chuyện khó nghe quá, ta muốn nghị luận về ai thì nói, liên quan gì đến lão ta chứ, bổ đầu lão ta ra đi”.
“Vâng!”
Thiên Động Tiên cầm kiếm máu Sinh Tử xông lên.
Hôm nay, lúc này, ông què đã đạt đến cảnh giới Địa Võ tầng hai, phối hợp với kiếm máu Sinh Tử là linh khí ngũ phẩm, thi triển ra chiêu này khiến một mùi máu tanh tỏa ra.
Phập...
Một tiếng phập vang lên, đầu của tướng quân Nam Hạng kia đã rời khỏi cơ thể.
“Công tử ta còn chưa tính toán việc các ông bắt nạt Tiểu Phi của nhà ta đâu đấy, lại còn dám đến làm phiền ta?”
Tần Ninh không chút nhượng bộ, hừ nói: “Đã vậy thì khỏi phải nói nhiều làm gì nữa”.
“Ngông cuồng vô si”.
Nam Trạch Thiên nhìn thấy viên tướng mình yêu quý bị chết thảm, đã sớm không kìm được lửa giận, cộng thêm thái độ cuẩ Tần Ninh càng khiến ông ta tức hơn.
“Hôm nay đế ta sẽ giết chết thằng nhãi không biết trời cao đất dày nhà ngươi”.
Thân là đế vương của một trong mười đế quốc, Nam Trạch Thiên sao có thể bị Tần Ninh dọa được.
“Vậy ông thử xem”.
Tần Ninh giương cung, lấy tên.
Cung Thần Công, tên Chấn Thiên, cả hai cùng tóe ra ánh sáng.
Nhìn thấy bộ cung tên này, Nam Trạch Thiên bật cười: “Một bộ cung tên nho nhỏ cũng đòi lấy mạng ta à?”
“Vậy nếu ta nói với ngươi rằng đây là cung Thần Côn và tên Chấn Thiên thì sao?”
Tần Ninh nói xong khiến sắc mặt Nam Trạch Thiên trở trắng bệch.
Cung Thần Côn và tên Chấn Thiên uy võ cỡ nào chứ?
Năm đó, tôn giả Thanh Vân cầm cung Thần Côn và tên Chấn Thiên giết chết biết bao cường giả cảnh giới Địa Võ.
Linh khí này không giống linh khí ngũ phẩm bình thường.
Linh khí ngũ phẩm bình thường có uy lực bá đạo, nhưng nếu là loại đã từng được nhân vật đẳng cấp sử dụng thì cũng đã nhuốm được chút hơi thở của người đó.
Ví dụ như kiếm máu Sinh Tử và búa Liệt Thiên.
Những linh khí ngũ phẩm mà Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong từng sử dụng đó vốn đã mang theo hơi thở của đế vương và thiên tướng, nào có phải thứ mà linh khí ngũ phẩm bình thường so bì được.
Chương 289: Bắn liền tám tên
Linh khí loại này còn được gọi là linh khí đế, linh khí tướng. Vì bên trong nó vốn đã chứa rất nhiều hơi thở mạnh mẽ.
Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong năm đó là những nhân vật tương đương với những lão cổ hủ của bốn đại tông môn hiện giờ.
Sư tôn của Minh Uyên đại đế là tôn giả Thanh Vân, sư tổ là Cửu U Đại Đế, lại càng là những nhân vật chí tôn vô thượng, vượt qua cả bốn đại tông môn hiện giờ.
Linh khí mà hai người bọn họ sử dụng lại càng chứa đựng sự uy võ của đế vương, của tôn giả.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên chính là linh khí mà tôn giả Thanh Vân dùng khi còn ở cảnh giới Địa Võ.
Cung và tên này kết hợp lại tạo nên uy lực bá đạo, mà còn mang cả tôn uy của tôn giả Thanh Vân lưu lại.
Tôn giả Thanh Vân là sư tôn của Minh Uyên đại đế, còn đáng sợ hơn cả Minh Uyên đại đế. Ba hoàng bảy vương gì đó, chẳng là cái thá gì.
Linh khí ông ấy từng sử dụng có mang theo tôn vị, sức mạnh bá đạo. Dù là võ giả cảnh giới Linh Hải bắn tên thì cũng sẽ là chiêu lấy mạng.
“Sao? Sợ rồi à?”
Nhìn Nam Trạch Thiên đứng im bất động, Tần Ninh bật cười.
“Sợ ngươi? Ta còn lâu mới sợ!”
“Nếu không sợ thì giết ta đi!”
Tần Ninh lại cười nói.
“Nam huynh!”, Tiễn Phong nói: “Thằng nhãi này đang ra oai thôi, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đã thất truyền từ lâu rồi, đã có ai tận mắt nhìn thấy đâu? Chẳng qua hắn đang cố tình nói vậy thôi”.
Nghe vậy, ánh mắt Nam Trạch Thiên sáng lên.
“Nam Nguyên, lên đi!”
Nam Trạch Thiên hừ nói: “Chém chết hắn, lột da con nhóc kia ra. Viêm Lăng châu và thú hạch của vương giao sẽ có một cái thuộc về ngươi”.
“Dạ, bệ hạ”.
Nghe vậy, một vị tướng sĩ lại bước ra.
Tần Ninh nhìn họ, cười dài: “Bệ hạ nhà ngươi sợ chết nên bảo ngươi đến làm hòn đá thế chân, thế mà ngươi cũng làm”.
“Bớt nói đi, nhãi con, vương ta hôm nay sẽ lấy mạng của ngươi!”
“Thế à?”
Tần Ninh không muốn nói nhiều, giương cung tên lên.
Vút..
Một mũi tên bay thẳng đi.
Tốc độ cực nhanh, khiến không khí cũng phải sinh ra những âm thanh tanh tách.
Phập...
Giây phút ấy, cơ thể của cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín trong nháy mắt bị bắn nát, máu tươi hòa thành làn khói máu, chậm rãi tỏa ra.
Tất cả mọi người đều mặt cắt không còn một giọt máu.
Chết!
Trên bãi cỏ, tất cả những người đang đứng đều không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy tí tách không ngừng vang lên.
Nam Trạch Thiên lúc này run rẩy cả người, không nói nên lời.
Chết rồi, chết thật rồi!
Một tên nổ đầu!
Không lẽ thật sự là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên sao?
Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong đứng yên tại chỗ, không dám làm gì.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên là vũ khí tôn giả Thanh Vân từng dùng năm đó, nếu là hàng thật thì cho mười bọn họ cũng không đủ đỡ!
Lúc này, tất cả đều ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Tần Ninh nhìn đám người, thản nhiên nói: “Giờ thì tin chưa?”
Một tiếng “vụt” vang lên, tên Chấn Thiên bay về trong tay Tần Ninh.
Nhưng lúc này không ai dám lơ là nữa.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên quá mạnh.
Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín bị bắn nổ, còn ai dám làm trái?
“Kể cả là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đi nữa thì đế ta không tin ngươi có thể bắn liên tục?”, Tiễn Phong lập tức nói: “Cung tên này là linh khí ngũ phẩm, có tôn uy của tôn giả Thanh Vân, ngươi có thể thi triển được hoàn mỹ chắc?”
“Không tin ông ra đây thử xem ta bắn được mấy mũi!”
Nghe vậy, sắc mặt Tiễn Phong cũng trở nên khó coi.
Không sai, cho dù Tần Ninh chỉ thi triển được một mũi tên đi nữa thì đó cũng lấy được một mạng người.
Ai dám làm trái?
Soạt soạt soạt...
Những âm thanh xé không gian vang lên, từ phía xa, hai đội nhân mã đang áp sát đến.
“Là người của đế quốc Vân Dương và đế quốc Đông Giang!”
Nhìn thấy những người này, vẻ mặt của bá chủ Tiễn Phong và bá chủ Nam Trạch Thiên lập tức trở nên vui vẻ.
“Giang Kình huynh!”
“Vấn Thiên huynh!”
Thấy hai bá chủ đến, hai người vui mừng không thôi.
Hiện giờ bốn cao thủ cảnh giới Địa Võ đã tụ tập lại, dù Tần Ninh có cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đi nữa thì cũng khó mà chặn lại được.
“Là ngươi, Tần Ninh, đúng là oan gia ngõ hẹp”.
Nhìn thấy Tần Ninh, Giang Kình và Dương Vấn Thiên cũng lộ sắc mặt không đẹp.
Hai người đã lĩnh giáo cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay Tần Ninh rồi.
“Trùng hợp thế, đến cũng đúng lúc lắm, bốn đại đế quốc các ông coi như tụ họp lại rồi đấy”.
Nhìn thấy Giang Kình và Dương Vấn Thiên, Tần Ninh thản nhiên nói.
“Giờ thì tính sổ nào”.
Tần Ninh lên tiếng: “Tiễn Phong, Nam Trạch Thiên bắt nạt thú cưỡi của Tần Ninh ta, còn bắt nạt cả Tiểu Phi của ta nữa. Ta cũng không làm khó các ông, chỉ cần giao tất cả số linh đan các ông có trên người ra, ta sẽ tha chết cho tất cả”.
Lời này nói ra, hai người Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên hoàn toàn sửng sốt.
Tha chết cho tất cả?
“Tần Ninh, ngươi quá hỗn láo!”
Tiễn Phong hoàn toàn tức giận: “Đế ta hôm nay dù có phải tổn thất mấy vị cao thủ cũng sẽ giết chết ngươi”.
“Được!”
Tần Ninh hừ nói: “Đây là ông nói nhé, ai muốn thử tên Chấn Thiên của ta thì bước ra xem nào!”
Lời này nói ra, đám người của bốn đại đế quốc hoàn toàn im lặng.
Hiện giờ còn ai dám đứng ra chứ?
Đối cứng với Tần Ninh chính là dâng mạng.
Uy lực của một mũi tên còn rành rành ngay trước mắt.
Lúc này không khí yên tĩnh vô cùng.
“Giờ ta chẳng có thời gian cho các người cân nhắc đâu. Không đòi mạng đã là đặc ân rồi, bây giờ lập tức giao linh đan ra, là toàn bộ linh đan đấy, nếu không thì đành phải xem xem kẻ nào đen đủi bị ta bắn chết rồi”.
Tần Ninh nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người.
“Sao phải sợ hắn?”
Giang Kình cũng không kìm được cơn tức giận.
“Tên Chấn Thiên này đúng là có tôn uy của tôn giả Thanh Vân, nhưng cũng có số lượng ít thôi. Giờ đã bắn được một tên rồi, cộng thêm một tên vừa nãy nữa, tên nhãi này cùng lắm chỉ bắn thêm được bảy, tám tên nữa thôi, đừng sợ!”
Ông ta nói xong, bá chủ Tiễn Phong cũng giận dữ nói: “Bốn đại đế quốc chúng ta bị một thằng nhãi cảnh giới Linh Luân tầng ba uy hiếp, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Đúng vậy!”
Dương Vấn Thiên cũng hừ nói: “Chư vị hãy cùng ta xông lên, ta không tin thằng nhãi này có thể chặn lại công kích của hơn trăm người”.
“Được!”
Bốn đại bá chủ giận dữ vô cùng, trực tiếp xông lên.
Bọn họ coi như đã hoàn toàn lật mặt.
Dù gì thì bị Tần Ninh uy hiếp như vậy, bọn họ không thể mất mặt được.
“Muốn chết à, ta cho các người toại nguyện!”
Tần Ninh nhìn bốn người dẫn đầu chém tới, lắp tên lên.
“Bốn người các ông không muốn, thì ta sẽ cho các ông xem, uy lực chân chính của tên Chấn Thiên!”
Giương cung về phía trước.
Lúc này, cung Càn Khôn đã hoàn toàn biến đổi.
Thân cung không chỉ có một mũi tên Chấn Thiên, mà là tám mũi.
Tám mũi tên Chấn Thiên lập tức bay đi.
Một luồng huyết khí lập tức lộ ra.
Tám mũi tên Chấn Thiên lúc này xông ra.
Những tiếng cuồng bạo vang lên liên tiếp.
Tám mũi tên Chấn Thiên bay thẳng đi.
Viu viu viu...
Âm thanh xé rách không gian, xông về tám vị cường giả cảnh giới Địa Võ của bốn đại đế quốc.
Giây phút ấy, cả bốn bá chủ đều chết đứng.
Tám mũi tên bắn đi! Xé không gian mà tới! Tiếng mũi tên trúng người vang lên bên tai bọn họ.
Chương 290: Giết bá chủ
Chúng vốn cho rằng, kể cả Tần Ninh có tên Chấn Thiên và cung Càn Khôn, mà nếu bắn ra từng mũi một thì chúng cũng có thể khống chế được Tần Ninh.
Nhưng không ngờ, gã này thế mà lại bắn ra 8 mũi tên thần một lúc.
Điều này quả thật quá khó tin.
Đây chính là linh khí ngũ phẩm, chỉ là cảnh giới Linh Luân, sao có thể thi triển tới mức độ này.
Lúc này, mọi người đều hoàn toàn sửng sốt.
“Lui!”
Dương Vấn Thiên gầm lên một tiếng, lùi ngay lại phía sau.
Nhưng đây là tên Chấn Thiên.
Một mũi tên bắn ra, không đuổi tìm được mục tiêu thì tuyệt đối sẽ không ngừng lại.
Bụp bụp…
Hai cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 1 bị tên Chấn Thiên đuổi theo, phụt máu như mưa rồi nổ tung.
Bụp bụp…
Lại hai tiếng nổ vang lên, máu bắn tung tóe, có hai người lại thiệt mạng.
Lúc này, những cao thủ cảnh giới Linh Phách kia đã sớm đần mặt, nhìn bá chủ nhà mình bị mũi tên đuổi theo đoạt mạng.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám làm bừa.
Bốn cường giả cảnh giới Địa Võ mất mạng trong chớp mắt thì bọn họ là cảnh giới Linh Phách xông lên còn không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Đáng chết!”
Tiễn Phong buột miệng chửi rủa: “Tần Ninh, nếu ngươi không dừng tay thì hôm nay, kể cả bá chủ Tiễn Phong ta chết ở đây, chắc chắn đế quốc Bắc Minh cũng sẽ bị đội quân tinh nhuệ của đế quốc Đại Tiễn ta đạp bằng”.
“Tới lúc đó thì ngươi chết chắc rồi”.
“Còn dám uy hiếp ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng, bàn tay chụp ra, một mũi tên lại bắn ra trong không trung.
Vẫn còn?
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều chết lặng.
Thế mà tên Chấn Thiên vẫn còn!
Tiễn Phong cũng vô cùng sửng sốt.
Không phải vừa rồi Giang Kình đã nói rồi sao? Tên Chấn Thiên nhiều nhất cũng chỉ còn 7, 8 tên. Tại sao Tần Ninh bắn ra 8 mũi tên rồi mà vẫn còn?
Viu…
Mũi tên thứ hai từ một phía khác quay trở lại phía trước Tiễn Phong, tốc độ tăng nhanh, chỉ còn lưu lại cái bóng rồi bắn thẳng ra.
“Không!”
Bụp…
Tiếng nổ lại vang lên, một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 2, bá chủ đế quốc Đại Tiễn chết ngay lập tức.
Lúc này, cả khu đầm lầy như bị bao phủ bởi không khí chết chóc.
Giết rồi, Tần Ninh giết thật rồi.
Hắn đã giết một vị bá chủ.
Một bá chủ đế quốc cứ như vậy mà chết đi.
Cho dù là Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, hay Thiên Động Tiên, Thiên Ám, Minh Ung cũng không thể ngờ được mà sững sờ.
Tần Ninh giết một vị bá chủ đế quốc. Vậy thì không nghi ngờ gì chính là xé rách mặt mũi với một đế quốc lớn.
Chỉ sợ rằng vì thế mà sẽ sinh ra chấn động trên toàn Cửu U đại lục.
“Bớt uy hiếp ta đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ông chết rồi, để ta xem đế quốc Đại Tiễn còn không kịp xử lý đấu đá nội bộ, ở đấy mà nghĩ tới việc đối phó với đế quốc Bắc Minh ta?”
Lời vừa nói ra, Dương Vấn Thiên, Giang Kình và Nam Thiên Trạch cũng sợ ngây người.
Tần Ninh dám giết thật rồi.
Thiếu niên này rốt cuộc là có biết hắn đang làm gì không?
Giết một vị bá chủ đế quốc thì đó chính là đắc tội với cả đế quốc lớn.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ liếc, nhìn những người còn lại.
“Dừng tay, dừng tay”.
Giang Kình thét lên ngay lập tức: “Ta cho ngươi, ta sẽ đưa cho ngươi hết linh đan trên người ta”.
“Muộn rồi!”
Tần Ninh lại nheo mắt cười nói: “Vừa rồi ta muốn thì không cho. Bây giờ ta nghĩ ra, giết các ông rồi lấy linh đan thì càng tốt, cũng tránh cho các ông sau này đánh ngược lại”.
Lời vừa nói ra khiến Giang Kình hoàn toàn sững sờ.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, giết thằng nhãi này cho đế ta!”
Lúc này, Giang Kình gầm lên.
Nhưng trong chớp mắt, Thiên Động Tiên cầm kiếm máu Sinh Tử, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cầm đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên đột nhiên đứng ra.
Thiên Ám và Minh Ung cũng đưa mắt lạnh lùng nhìn 4 phía.
5 cao thủ cảnh giới Địa Võ chấn động hiện trường thì những võ giả cảnh giới Linh Phách kia nào dám động tay?
“Vô dụng, một đám vô dụng!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Kình phát điên lên.
Không ngờ, đường đường là một bá chủ đế quốc, thế mà hôm nay bị một thiếu niên 16, 17 tuổi làm cho nhếch nhác như vậy, thậm chí còn có thể mất mạng.
“Ta nói rồi, lấy mạng của ông, còn những người khác, ta có thể không giết”.
Tần Ninh hừ một tiếng, kéo cung lên tên, lại lần nữa bắn tên ra.
Bụp…
Tiếng nổ lại vang lên lần nữa, bóng dáng của Giang Kình nổ tung hóa thành màn sương máu.
Một tên một mạng!
Bá chủ Giang Kình cảnh giới Địa Võ tầng 3 cũng không thể ngăn được.
Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch cũng mềm oặt cả người.
Mũi tên đuổi cùng giết tận phía sau thì bọn họ không còn đường mà chạy.
Tiếng nổ ầm ầm, vang lên từng hồi.
Tốc độ truy đuổi của mũi tên theo thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh.
“Nam huynh, hai người chúng ta chỉ còn đường chết thôi!”
Dương Vấn Thiên gầm lên: “Tổ thượng của đế quốc Vân Lam ta chính là thiên tướng Dương Thạc, đã để lại một linh khí cấp tướng Phá Vân Toa!”
“Bây giờ, ta dựa vào Phá Vân Toa thử ngăn tên Chấn Thiên, nhân cơ hội này thì Nam huynh giết chết Tần Ninh, chỉ còn một cơ hội như vậy thôi!”
“Nam huynh, thế nào?”
“Được!”
Nam Thiên Trạch cũng không thể không đồng ý.
Cứ tiếp tục như vậy thì hai người bọn chúng sẽ đều chết.
“Được!”
Dương Vấn Thiên cũng không do dự nữa.
“Phá Vân Toa, ra đây!”
Lúc này, Dương Vấn Thiên vung tay, một âm thanh phá không vang lên.
“Phá Vân Toa của thiên tướng Dương Thạc truyền lại cho đế quốc Vân Dương”.
“Phá Vân Toa, linh khí ngũ phẩm”.
“Tốc độ cực nhanh, lực sát thương cực lớn, quả nhiên là truyền thừa của đế quốc Vân Dương”.
Mấy người Vân Khánh Tiêu đang đứng cạnh Tần Ninh thì không khỏi biến sắc mặt.
Năm đó, trên Cửu U đại lục, Cửu U đại đế vô địch.
Tôn giả Thanh Vân được Cửu U đại đế dạy dỗ cũng uy danh lừng lẫy.
Sau đó viện trưởng Thiên Thần, Thiên Thanh Thạch và hoàng đế Minh Uyên.
Tiếp nữa là 3 hoàng 7 vương 18 thiên tướng.
18 thiên tướng năm đó cũng là những nhân vật đỉnh cấp, những linh khí mà họ sử dụng, truyền lại cho đời sau thì uy lực lớn đến cỡ nào?
Phá Vân Toa cũng là linh khí ngũ phẩm, mà linh khí ngũ phẩm cấp tướng, có uy áp của thiên tướng.
Phá Vân Toa vừa hiện ra bỗng chốc đánh ra bốn phía.
Những âm thanh keng keng vang lên, tiếng đông đông truyền tới, 4 mũi tên Chấn Thiên đuổi giết Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch cũng bị ngăn lại.
Lúc này, Nam Thiên Trạch cũng cầm đao lớn trong tay, xông tới giết Tần Ninh.
“Đao Phá Lưu Thiên!”
Một đao chém xuống, lưỡi đao mặc ý lan rộng.
Những tiếng ầm ầm vang lên, lưỡi đao di chuyển, lực đao vô địch chém tới Tần Ninh.
“Bảo vệ Tần công tử”.
Năm người Thiên Động Tiên xông ra chém giết.
Nhưng Nam Thiên Trạch chính là cảnh giới Địa Võ tầng 3, một đao này lại dốc sức mà chém, khi 5 người xông tới thì đã bị chặn lại.
Lúc này, một đao bị chặn lại một phần lưỡi đao, còn phần lớn thì đã chém thẳng tới Tần Ninh.
Nhìn thấy lưỡi đao chuẩn bị chém xuống Tần Ninh, Nam Thiên Trạch cười nhếch mép.
Một đao này trừ cảnh giới Địa Võ, nếu không thì tuyệt đối không thể ngăn cản.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Luân tầng 3, kể cả uy năng thông thiên thì cũng không thể ngăn được.
Nhìn thấy ánh đao giết tới, khóe miệng Tần Ninh hiện lên ý cười.
“Tiểu Thanh, mở giáp!”
Bò…
Một tiếng bò kêu sáng láng vang lên.
Trong chớp mắt, bóng hình của Tiểu Thanh xông thẳng tới trước mặt Tần Ninh.
Bình luận facebook