-
Chương 306-310
Chương 306: Chuyện này không liên quan đến ngươi
Nguyên Phong Không, bá chủ đế quốc Thiên Nguyên.
Khưu Điền, bá chủ đế quốc Khưu Bình!
Vũ Nghiễm, bá chủ đế quốc Tuyên Vũ.
Mộc Vũ, bá chủ đế quốc Mộc Nguyên.
Bốn đế quốc này đều nằm trong số mười đế quốc hàng đầu.
Trong số đó, tổ tiên của đế quốc Thiên Nguyên là thiên tướng Nguyên Phong, tổ tiên của đế quốc Tuyên Vũ là thiên tướng Vũ Ảnh, tất cả các đế quốc này đều có quốc lực hùng hậu.
Bốn đế quốc lớn này luôn có quan hệ rất tốt, cùng tiến cùng lui, cho nên khi cả bốn đế quốc lớn cùng lên tiếng, thì cho dù có là thượng quốc cũng phải cân nhắc.
Nhưng Mộc Thanh Phong không hiểu tại sao Nguyên Phong Không lại muốn bảo vệ Tần Ninh?
Mộc Thanh Phong trầm giọng quát: "Tên nhãi nhép này đã giết con của ta, ta muốn giết hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản ta?"
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong Không liền giật mình.
Tần Ninh giết Mộc Phong Tiêu rồi?
"Ba vị, người không thể từ cõi chết trở về, cho dù ba vị có giết chết Tần Ninh, thì Mộc Phong Tiêu cũng không thể sống lại được".
Nguyên Phong Không thành khẩn nói: "Chi bằng thế này, đế quốc Thiên Nguyên ta nguyện ý thay Tần Ninh bồi thường. Chỉ cần ba vị ra giá, đế quốc Thiên Nguyên ta có thể đáp ứng hết".
"Không biết ý của ba vị thế nào?"
Lời của Nguyên Phong Không vừa dứt, cả La Thông Thiên, Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong đều kinh ngạc nhìn Nguyên Phong Không.
Lão này đổi tính rồi sao?
Vì Tần Ninh mà sẵn sàng trả bất cứ giá nào?
Mộc Thanh Phong cười chế nhạo nói: "Được rồi, hãy đưa cho ta búa Liệt Thiên được truyền thừa bao đời nay ở đế quốc Thiên Nguyên ngươi, rồi ta sẽ tha cho hắn".
Nghe vậy, nét mặt của Nguyên Phong Không khẽ run.
"Ha ha, Mộc quốc chủ, búa Liệt Thiên là linh khí của thiên tướng Nguyên Phong, tổ tiên đế quốc Thiên Nguyên ta truyền thừa lại, đời đời cất giữ, không thể giao ra được...”
"Vậy thì tránh sang một bên!"
Mộc Thanh Phong thản nhiên nói: "Tên nhóc này đã dám giết chết con trai của ta thì chắc chắn phải chuẩn bị trước hậu sự cho mình rồi".
"Nguyên Phong Không, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, đừng tưởng rằng bốn đế quốc lớn của các ngươi ràng buộc với nhau thì thượng quốc Mộc Diệp ta phải kiêng kỵ".
Mộc Thanh Phong đằng đằng sát khí, những bóng người phía sau ông ta lại ngay lập tức phóng ra.
"Chuyện này không liên quan gì đến ông, ông đi đi".
Tần Ninh nhìn Nguyên Phong Không cười nói: "Ta biết ông có ý đồ gì, Phách Lôi thể quyết tầng 4 ta giao cho ông đã là hậu đãi cho ông lắm rồi, ông lại muốn có được thể quyết tầng 5, chuyện này để sau hãy nói đi".
"Tần Ninh công tử..."
Nguyên Phong Không hơi ngẩn ra.
Phách Lôi thể quyết là thể quyết nổi danh của tổ tiên Nguyên Phong năm xưa, uy lực bá đạo mạnh mẽ.
Trước khi gặp Tần Ninh, ông ta đã cho Tần Ninh mượn búa Liệt Thiên để đổi lấy Phách Lôi thể quyết tầng 4.
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã không ngừng nỗ lực tu luyện, kinh nghiệm và hiểu biết về tầng 4 của thể quyết đã tiến bộ rất nhiều, thực lực cũng tăng lên không ít.
Nếu như ông ta có được Phách Lôi thể quyết hoàn chỉnh, kiếp này ông ta chắc chắn có thể chạm tới cảnh giới Thiên Võ cường đại.
Phách Lôi thể quyết có uy lực quá mạnh mẽ.
"Ông lui ra trước đi!"
Tần Ninh siết chặt tay, cười nói: "Đã lâu rồi ta không vận động gân cốt. Mấy kẻ này xem ra làm quốc chủ đã lâu lắm rồi, trong mắt không còn biết trời cao đất dày là gì nữa".
Nghe vậy, Mộc Thanh Phong, La Thông Thiên và Dương Thiên Thủ nhìn nhau, không thể nhịn được mà bật cười.
Tên nhóc này, hỏng não rồi à?
Đối mặt với ba vị cường giả cảnh giới Địa Võ, vậy mà hắn vẫn có thể nói ra lời này.
"Tần Ninh, hôm nay ngươi phải chết, sau khi ném ngươi xuống Vạn Linh vực, ta bảo đảm với ngươi ta sẽ lập tức xuất binh tiêu diệt đế quốc Bắc Minh! Một nơi đã từng là cương quốc lại đi đến bước đường này, thật đáng xấu hổ, thiết nghĩ chẳng cần tồn tại trên đời nữa đâu!"
Dương Thiên Thủ lạnh lùng nói.
Con trai của ông ta có hôn ước với Vân Sương Nhi, nhưng hôn ước đó đã bị Tần Ninh phá hủy, chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ khiến cho Tần Ninh đắc tội với thượng quốc Linh Ương.
Vậy thì Tần Ninh nhất định phải trả giá.
"Nếu như tên nhóc Linh Uyên biết hậu nhân của mình đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù chưa chết thì cũng bị chọc cho tức chết".
"Láo xược, tên của tổ tiên ta là điều cấm kỵ, sao có thể bị ngươi làm cho ô uế?"
Dương Thiên Thủ giận dữ quát lên, ngay lập tức phóng ra ngoài.
Với cảnh giới Địa Võ tầng 7, cho dù Tần Ninh có thủ đoạn cao minh đến thế nào thì ông ta cũng chắc chắn mình có thể giết chết Tần Ninh trước khi hắn có thể kịp nhấc tay.
"Không biết trời cao đất dày, cảnh giới Địa Võ là thực lực đứng đầu của các quốc gia trên Cửu U đại lục này, vượt qua cảnh giới Địa Võ là cảnh giới Thiên Võ, cảnh giới Thiên Nguyên, cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hóa Thần, mỗi một cảnh giới đều biến hóa khó lường, ngươi chính là một tên nhãi nhép ếch ngồi đáy giếng!”
"Ở trước mặt ta, một kẻ chỉ có cảnh giới Địa Võ như ông không có tư cách để huênh hoang đâu".
Tần Ninh hừ một tiếng, tiến lên một bước.
Mười ngón tay của hắn dường như đang xếp thành hình dáng của đóa hoa lan.
Bộ dáng đó giống như của một thiếu nữ yểu điệu nơi khuê phòng, khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy vô cùng cổ quái.
Nhưng Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người.
"Hôm nay, ta sẽ giết một quốc chủ thượng quốc, để cho toàn bộ Cửu U đại lục này hiểu rằng, cho dù đế quốc Bắc Minh có sa sút thì cũng không ai có thể ức hiếp được".
Bước chân của Tần Ninh lại tiến lên.
Vào lúc này, âm thanh răng rắc từng hồi lại vang lên.
Trong nháy mắt, trên mặt đất khô cằn bỗng hiện lên những vết nứt.
Giữa những vết nứt đó, đám dây leo bắt đầu xuất hiện.
Rồi những dây leo lớn dần và biến thành những cây cổ thụ.
Tần Ninh bắt pháp quyết, những cây cổ thụ rời khỏi đất, đi thẳng trên mặt đất.
Những cây cổ thụ trông chỉ cao hơn mười mấy thước, thân hình cao gầy, trông thì cứng nhắc nhưng tốc độ di chuyển lại cực nhanh.
"Giết, một kẻ cũng không bỏ sót!"
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn mấy cây cổ thụ đang di chuyển, thần sắc lạnh lùng.
Khi biết được đồ nhi Minh Uyên của mình đã chết, trong lòng hắn vốn đã vô cùng tức giận.
Trong suốt thời gian qua, hắn không có chỗ nào để trút giận.
Hơn nữa, nhìn thấy sự sa sút của đế quốc Bắc Minh, khiến cho loại người nào cũng muốn giẫm đạp lên lại càng khiến cho hắn tức giận hơn.
Nếu là kẻ khác thì cũng thôi đi, đằng này trước mặt hắn toàn là hậu nhân của 9 nguyên soái và 18 thiên tướng, thế mà chúng thản nhiên không niệm tình nghĩa của tổ tiên, mở miệng ra là muốn tiêu diệt đế quốc Bắc Minh.
Vậy thì cứ nhìn đi, xem ai sẽ tiêu diệt ai!
Tần Ninh bước tới một bước, những cây cổ thụ kia ngay lập tức công kích.
Ngay cả Dương Thiên Thủ có cảnh giới Địa Võ tầng 7 cũng bị chặn lại.
"Đây là thứ gì?"
Sắc mặt của Dương Thiên Thủ lúc này vô cùng khó coi.
Những cây cổ thụ này cứng như sắt, một chưởng của ông ta đánh ra, cùng lắm cũng chỉ làm rơi được một lớp vỏ cây mỏng.
Ông ta có thực lực cảnh giới Địa Võ tầng 7 mà còn phải chật vật đến vậy, thì những người khác càng không cần phải nói.
Những cành cây cổ thụ đâm ra ngoài giống như những lưỡi kiếm nhanh thoăn thoắt, khiến cho mấy vị cường giả cảnh giới Linh Phách cũng không có cách nào chống đỡ nổi.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình từng kẻ một bị xiên lên trên cành cây, sắc mặt của Dương Thiên Thủ đã trở nên lạnh lẽo đến vô cùng.
"Ta nói diệt sạch, tức là sẽ không để lại một đường sống nào cho các người".
Tần Ninh chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lan Tiếu, Thạch Kinh Lôi, Nguyên Phong Không và các bá chủ của đế quốc khác đều hoang mang.
Đây là thứ gì? Thủ đoạn che mắt sao?
Tần Ninh chỉ mới thủ ấn như hoa lan, thì đã xuất hiện những cây cổ thụ trồi lên từ dưới đất, chém giết điên cuồng.
Hay là một loại ảo thuật?
Trên đời này lại có thứ ảo thuật lợi hại đến vậy sao?
Đúng lúc này, trên thân cây cổ thụ cao ngất, có một khuôn mặt già nua hiện ra.
Đó là Lão Hành Đầu trước đây.
Cả cây cổ thụ, cành lá đung đưa, uy nghiêm hùng vĩ.
Lão Hành Đầu tự nhủ: "Lúc trước đại đế đến bắt ta làm nô lệ, bây giờ lại đến bắt ta làm nô lệ nữa".
"Có điều, tên nhóc này đã trải qua đủ chín đời chín kiếp, nhưng chưa thể trực tiếp kế vị cha của hắn, lại phải trải qua tiếp kiếp thứ mười, không biết thế giới các thần sau khi biết được chuyện này có bùng nổ hay không".
Chương 307: Cổ thụ phát uy
Lão cây lẩm bẩm một mình: “Đáng tiếc ta đã thoát ly bản thể, không thể liên lạc được với bản thể, nếu không có khi sẽ có trò vui để xem rồi”.
“Vạn giới đã xuất hiện cửu mệnh thiên tử thứ ba, không biết tên nhóc này liệu có vượt qua cha hắn không”.
Lão cây suy nghĩ như vậy, rồi chìm vào im lặng. Nhưng những tán cây thì lại dao động càng thêm điên cuồng.
Lúc này, mặt đất đã đẫm máu.
Các cao thủ Linh Phách của ba thượng quốc vốn không phản kháng được chút nào.
Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong nhìn thấy cảnh này thì đều sửng sốt không thôi.
Tên nhãi này quá tà ác.
“Làm sao đây?”
“Rời khỏi đây trước đi!”, Dương Thiên Thủ bình tĩnh nói: “Tên nhãi này chắc chắn khống chế được cơ quan gì đó ở đây, chúng ta rời đi trước, nếu không sẽ phải chết ở đây mất”.
“Ừ!”
“Muốn chạy? Ta cho phép các ông chưa?”
Tần Ninh lạnh lùng nói.
Hắn bước ra, cành cây điên cuồng ngăn lại tứ phía.
Chỉ trong chốc lát, những cái cây này trở nên điên cuồng hơn nữa.
Lần này, đám người muốn chạy cũng không được.
“Lọng che trời, trấn áp các trời!”
Mà lúc này, một giọng nói khẽ vang lên.
Thương Nhất Tiếu lúc này đang tỏa sáng, trên đầu có một cái lọng sáng chói giống như đế vương xuất hành, uy phong lẫm liệt.
Những cây cổ thụ đó mà chạm vào ánh sáng của lọng thì sẽ bị đốt cháy, không thể tiến gần vào Thương Nhất Tiếu.
“Đồ khốn nạn, lọng che trời là tên nhóc Minh Uyên ban thưởng cho Thương Hư, thứ này ông không xứng sử dụng”.
Tần Ninh lạnh mặt, xông lên tấn công.
Ông què không dám lơ là, vội vàng xông lên cùng hắn.
“Lấy nó cho ta!”
Tần Ninh ra chiêu, ánh sáng trên lọng che trời đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Lọng che trời, uy áp các trời, ta vì hoàng đạo, trấn áp vạn cổ”.
Trong lúc niệm những câu này, tay Tần Ninh vung lên, những tiếng nổ vang lên rầm rầm. Cái lọng che trời kia lập tức bay về phía Tần Ninh.
Trong nháy mắt, lọng che trời đã phủ lên đầu Tần Ninh, ánh sáng bắn ra tứ phía.
Lọng che trời chạy mất rồi?
Thương Nhất Tiếu hoàn toàn chết đứng.
Tuy ông ta là cảnh giới Địa Võ tầng năm, thực lực mạnh hơn La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong, nhưng không có lọng che trời thì ông ta cũng yếu đi nhiều.
“Hôm nay ta sẽ giết ông trước”.
Tần Ninh hừ một tiếng, lọng che trời, một ánh lửa dần hiện ra.
Lúc này, những cành cây cổ thụ kia vây lấy Thương Nhất Tiếu, vang lên những tiếng rầm rầm.
Thương Nhất Tiếu sững sờ.
Tần Ninh này muốn làm mọi cách để giết ông ta.
Nếu bị cành cây hoàn toàn vây lấy, lọng che trời tiếp tục phát uy thì ông ta sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ mất.
“La quốc chủ, cứu ta với!”
“Giờ ông ta còn đang tự khó giữ mạng của mình thì cứu ông kiểu gì?”, Tần Ninh lạnh lùng nói.
La Thông Thiên vốn là cảnh giới Địa Võ tầng bốn, lúc này đúng là đang bị cành cây cuốn lấy, còn phải bảo vệ mấy người bên cạnh, không phân thân ra nổi.
Không chỉ có ông ta, lúc này Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong cũng vậy.
Những cây cổ thụ đó giết không hết được, mà năng lực trói cũng cực kỳ mạnh.
Trong giây phút này, người của ba đại thượng quốc và đế quốc Thương Long đều tự khó giữ mạng, thậm chí đã xuất hiện thương vong cực lớn.
Lần này bọn họ dẫn đi toàn quân tinh nhuệ, nếu bị tiêu diệt hết ở đây thì ba đại thượng quốc thật sự tổn thất quá lớn.
Ba người lúc này lo lắng vạn phần, không nghĩ ra cách nào hay ho.
Không thoát ra được!
Lọng bắn ánh sáng ra tứ phía, một luồng thiên uy hùng hậu từ trên trời giáng xuống.
Giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được cơ thể mình như có một luồng sức mạnh đang bị dẫn động để bùng cháy.
Lúc này, Thương Nhất Tiếu cảm thấy cái chết đã cận kề lắm rồi.
Thật sự là đã gần cái chết lắm rồi.
“Không!”
Thương Nhất Tiếu điên cuồng hét lên.
“Lão tổ, cứu con với!”
Lúc này, ông ta mặc kệ tất cả, mà tiếng hô của ông ta cũng khiến tất cả phải sửng sốt.
Lão tổ?
Lão tổ trong miệng Thương Nhất Tiếu còn là ai nữa?
Chỉ có nguyên soái Thương Hư, một trong chín soái uy danh hiển hách ngày xưa thôi.
Nhưng thời đại Cửu U Đại Lục đã trôi qua hàng chục ngàn năm rồi, nguyên soái Thương Hư sao có thể còn sống chứ?
Mà nếu còn sống, thì sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào đây? Cảnh giới Thiên Võ? Cảnh giới Thiên Nguyên?
“Dừng tay!”
Một giọng nói vang lên.
Trong giây lát, những cành cây trói buộc lấy Thương Nhất Tiếu đã bị vỡ ra.
Thương Nhất Tiếu được tự do một lần nữa, phòng bị nhìn tứ phía.
Một bóng người dần dần xuất hiện bên cạnh Thương Nhất Tiếu. Người này một thân áo xanh, tóc dài tiêu sái, dung mạo cỡ hai, ba mươi tuổi, phong thần tuấn dật.
“Là... Là là là... nguyên soái Thương Hư”.
“Thật sự là nguyên soái Thương Hư, sao có thể... sống được chín vạn năm chứ...”
“Chưa chết, Thương Hư chưa chết!”
Giây phút này, tất cả đều hoàn toàn sửng sốt.
Nguyên soái Thương Hư là nhân vật cùng thời đại với Cửu U Đại Đế, nhưng giờ ông ta vẫn chưa chết!
Thật sự không dám tin tưởng!
“Ngu dốt!”
Người đàn ông đó lạnh lùng nói: “Một chuyện nhỏ thế này mà cũng không làm được, giữ ngươi lại có ích gì?”
Thần tình Thương Hư lúc này lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo uy áp.
Giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được một sự áp bức.
Cảnh giới Thiên Võ!
Tất cả đều mắt chữ A mồm chữ O.
Cảnh giới Thiên Võ, sự tồn tại vô địch.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bóng người đó, cũng hơi sửng sốt.
Trong giây phút ấy, hắn như rơi vào hồi ức rất lâu về trước.
“Thương Hư...”
Tần Ninh từ từ mở miệng.
“Tần Ninh, làm gì cũng nên giữ lại một con đường, nếu không, đắc tội phải người không nên thì hậu hoạn khó lường lắm đấy”.
Thương Hư nhìn Tần Ninh, thần tình lãnh đạm mà kiêu ngạo.
Là người đã sống chín vạn năm, ông ta có sự kiêu ngạo của mình.
“Giữ lại một đường?”
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.
“Ta nên nói câu này với ngươi mới phải đấy!”
Tần Ninh tỏa ra một cảm giác khiến người ta lạnh gáy, lắc đầu nói.
“Nguyên thạch phong ấn thời không không có trong Cửu U Đại Lục. Năm đó, Cửu U Đại Đế lấy được một viên từ đại lục Thương Lan về. Viên đá này có giá trị hơn cả cái Cửu U Đại Lục này”.
“Sau này, Cửu U Đại Đế tặng nguyên thạch phong ấn thời không lại cho đồ tôn mà mình đắc ý là Minh Uyên”.
“Mà sau đó nữa, Minh Uyên không dùng, lại tặng đi cho thuộc hạ của mình”.
“Ta cứ nghĩ Minh Uyên sẽ tặng nó cho tên nhóc Linh Uyên kia, nhưng hóa ra là cho ngươi”.
Tần Ninh nói ra từng câu, đám người lại ngỡ ngàng không hiểu.
Nhưng bóng dáng Thương Hư thì lại run nhẹ.
“Nguyên thạch phong ấn thời không”.
Thần sắc Dương Thiên Thủ sững sờ.
“Ta nghe nói nó có thể phong ấn thời gian và không gian, bảo đảm cho người được phong ấn này chặn lại sự lưu chuyển của thời gian cùng không gian, nhưng thực lực sẽ không được tăng lên nữa, thậm chí còn tụt giảm”.
“Viên nguyên thạch phong ấn thời không này chỉ tồn tại trong sách cổ, mà còn hiếm vô cùng, không lẽ...”
Tổ thượng của thượng quốc Linh Ương là Dương Linh Uyên, thiên tướng Linh Uyên thanh danh hiển hách, người đứng đầu mười tám thiên tướng, được Minh Uyên đại đế yêu thích nhất.
Cho nên rất nhiều chuyện được ghi lại trong thượng quốc Linh Ương.
Dương Thiên Thủ nói ra khiến tất cả phải sững sờ.
Chương 308: Đại soái Thương Hư
Nếu món đồ này thật sự tồn tại thì các đại đế quốc chắc chắn sẽ phong ấn các nhân vật mạnh mẽ lại, lưu giữ tuổi thọ cho bọn họ. Một khi đế quốc gặp đại nạn, bọn họ mà xuất hiện thì ai ngăn cản nổi?
Minh Uyên đại đế có nhưng không dùng mà lại đưa cho nguyên soái Thương Hư.
Người ngoài đều biết Minh Uyên đại đế sủng ái nhất thiên tướng Linh Uyên, nhưng xem ra là không phải rồi...
Lúc này, cơ thể Thương Hư khẽ run, không nói lời nào.
Ông ta chính xác là một người đáng chết, nhưng lại tồn tại những chín vạn năm trong đá phong ấn thời không, chín vạn năm này, thực lực của ông ta không hề tăng lên mà còn thụt lùi.
Hiện giờ ông ta chỉ còn ở lại cảnh giới Thiên Võ tầng một.
Cảnh giới Thiên Võ trong các quốc gia có thể được coi là bá chủ một phương.
Nhưng với ông ta của ngày xưa thì cảnh giới này quá thấp.
Lần này nghe nói Huyền Minh đại trận mở ra, ông ta biết bên trong có những thiên tài địa bảo gì, cho nên không tiếc mà đi ra khỏi nguyên thạch phong ấn thời không.
Ông ta không thể tiếp tục phong ấn bản thân nữa, nếu không ông ta sẽ chỉ bị tụt lùi lại.
Nhưng chuyện này cực kỳ ít người biết, Tần Ninh lại nhìn ra chỉ trong cái liếc mắt.
Tên nhóc này có lai lịch gì đây?
“Nguyên thạch phong ấn thời không là tạo hóa thượng cấp, rơi xuống hoàng tuyền lấy trộm âm dương”.
“Mọi người đều biết Minh Uyên đại đế tín nhiệm nhất Dương Linh Uyên, thủ lĩnh của mười tám thiên tướng, nhưng thực ra Minh Uyên đại đế lại tín nhiệm nguyên soái Thương Hư nhất. Trong số chín soái, đó là người trung hậu và thành thật nhất”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Mặc dù không biết vì sao Minh Uyên lại cho ngươi nguyên thạch phong ấn thời không, nhưng ta nghĩ nó chắc chắn có bảo ngươi phải bảo vệ con cháu đời sau của nó chứ”.
“Bắc Minh loạn, Thương Hư xuất, đây là nói ông nhỉ?”
Thiên Động Tiên tự nhiên nói ra một câu này.
Nghe vậy, cả người Thương Hư sửng sốt.
“Không sai, đại đế từng bảo ta phong tồn ở trong nguyên thạch phong ấn thời không, nếu đế quốc Bắc Minh gặp phải nạn diệt quốc thì ta phải ra tay tương trợ”.
“Nhưng đế quốc Bắc Minh mặc dù tàn lụi nhưng vẫn chưa bị diệt quốc”.
“Ông nói đường hoàng thật đấy”, Thiên Động Tiên phẫn nộ nói: “Viện trưởng học viện Thiên Thần và Minh Uyên đại đế không chọn ba hoàng bảy vương mà chọn ông, thế mà ông lại quay mặt làm ngơ, để mặc đế quốc Bắc Minh tàn lụi”.
“Vì sao đế quốc Bắc Minh lụi bại, ông không rõ hay sao hả?”
“Chờ hàng vạn năm sau, khi ông chết, ông định lấy mặt mũi gì mà gặp Minh Uyên đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần chứ?”
Lời này nói ra, Thương Hư không còn nhịn nổi nữa. Ông ta giận dữ nói: “Vậy Minh Uyên đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần chẳng phải cũng trốn đi, trừng mắt nhìn đế quốc Bắc Minh lụi bại hay sao?”
“Con mẹ nhà ngươi nói cái gì đấy hả!”
Thiên Động Tiên chưa kịp nói thì Tần Ninh đã mắng lên.
Câu mắng này khiến cho Thiên Động Tiên và nhóm Diệp Viên Viên kinh ngạc vô cùng.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Tần Ninh giận dữ như vậy.
“Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đang rơi vào tình cảnh nào, ngươi có biết không?”, Tần Ninh quát: “Đồ khốn nạn, bọn chúng tin tưởng ngươi như thế, vậy mà ngươi lại trốn chui trốn lủi trong nguyên thạch phong ấn thời không, nhìn đế quốc Bắc Minh suy tàn”.
“Thấy Huyền Minh đại trận mở ra, thấy con cháu nhà mình gần chết, thì ngươi mới đi ra?”
Bị một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi như Tần Ninh mắng, sắc mặt Thương Hư liền trở nên khó coi.
“Ta có nỗi khổ của riêng ta!”, lúc này, giọng nói của Thương Hư đã thấp đi mấy phần.
“Nỗi khổ riêng?”
Tần Ninh cười lạnh: “Thương Hư à, ngươi có còn nhớ năm đó Minh Uyên đã dẫn ngươi đến gặp Cửu U Đại Đế và tôn giả Thanh Vân hay không?”
“Cửu U Đại Đế từng nói ngươi trung hậu thành thật, là người lễ độ, xứng đáng bồi dưỡng”.
Sau đó, Tần Ninh lại nói tiếp: “Lọng che trời truyền cho ngươi, còn dạy cho ngươi Ấn Thương Long, khiến ngươi đi theo Minh Uyên đại đế, trở thành một trong chín soái, con cháu trở thành người của đế quốc”.
“Vậy hôm nay, ngươi cho ta xem ấn Thương Long của ngươi đã thụt lùi đến bước nào đi!”
Tần Ninh nói xong thì bước ra, hai tay cầm lọng che trời.
Tần Ninh vung cái lọng như vung một cây búa.
“Lọng che trời phải dùng thế này mới đúng!”
Giây phút ấy, Tần Ninh nắm lấy chuôi lọng, hiện ra từng dòng linh ấn quấn quanh cái lọng rồi ngưng tụ lại một chỗ.
Keng keng keng...
Tiếng kim loại vang lên, cái lọng bắt đầu xoay chuyển.
Phần đỉnh của nó đột nhiên thu lại hoàn toàn, giống như một cái ô bị cụp lại.
Giây phút ấy, tất cả mọi người sững sờ đứng đó.
Thương Nhất Tiếu thì càng kinh ngạc hơn.
Lọng che trời còn có thể... biến hình?
Ông ta chưa từng được lão tổ tông nói cho biết.
Nhưng lúc này, lọng che trời lại thu lại thật chặt, nằm trong tay Tần Ninh, ánh sáng rực rỡ.
“Thương Hư, ngươi nhìn rõ chưa?”
Tần Ninh khẽ quát, rồi tấn công ra.
Giây phút này, Thương Hư chết đứng, như bị sét đánh.
Sao có thể?
Sao có thể!
Trí nhớ của ông ta hiện ra một cảnh tượng.
Ông ta là phó tướng đắc lực bên cạnh cương vương Minh Uyên, cực kỳ trung thành, lúc ấy ông ta vẫn chưa thành nguyên soái.
Cương vương Minh Uyên dẫn ông ta đi bái kiến hai vị cao nhân.
Sau khi đến, ông ta mới biết, “cao nhân” này chính là Cửu U Đại Đế và tôn giả Thanh Vân.
Khi đó, Cửu U Đại Đế chính là trời của Cửu U Đại Lục, còn tôn giả Thanh Vân thì là thần.
Nhưng ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy hai nhân vật truyền kỳ này.
Lúc ấy, Cửu U Đại Đế nhìn thấy ông ta, tán thưởng ông ta, còn tặng cho ông ta lọng che trời cùng ấn Thương Long.
Khi đó, Cửu U Đại Đế nhất thời hưng phấn nên đã đích thân chỉ dạy cho ông ta, thi triển ra lọng che trời và ấn Thương Long.
Cảnh tượng đó vẫn in hằn trong đầu ông ta và chưa từng tiêu tan.
Sau chín mươi ngàn năm, lúc này, Tần Ninh thi triển ra lọng che trời và ấn Thương Long lại giống hệt như năm đó.
Nhưng cảnh này chỉ có mình ông ta, Cửu U Đại Đế, tôn giả Thanh Vân cùng cương vương Bắc Minh biết mà thôi.
Sao Tần Ninh lại biết được?
Đột nhiên, cảnh tượng trong đầu Thương Hư thay đổi.
Ở một con đường bên dưới đình nghỉ mát.
Minh Uyên mặc đồ đen, nhìn Thương Hư, lạnh nhạt nói: “Thương Hư, sư tôn của ta là tôn giả Thanh Vân, sư tổ là Cửu U Đại Đế, cho nên ngươi đã hiểu vì sao ta nắm chắc có thể thống nhất được Cửu U Đại Lục chưa?”
“Đại Vương anh minh thần võ!”
“Hôm nay sư tổ cực kỳ thích ngươi, lại đích thân thưởng cho ngươi lọng che trời và ấn Thương Long. Lần trước ta đưa tên nhóc Linh Uyên kia đến thì sư tổ cũng chẳng tặng gì, xem ra người rất xem trọng ngươi, cố lên nhé!”
Nghe vậy, cả người Thương Hư run bần bật.
Được Cửu U Đại Đế coi trọng là vinh dự cỡ nào chứ.
“Đại vương, thuộc hạ chắc chắn sẽ cố gắng, dù cho máu chảy đầu rơi cũng không ngại”.
“Haha, sao ta có thể nỡ để ngươi chết chứ”, Minh Uyên cười lớn: “Thương Hư, viên nguyên thạch phong ấn thời không này có thể giúp ngươi phong tồn lại, ta hy vọng khi ta rời đi, ngươi có thể bảo vệ cho con cháu ta, không để bọn chúng diệt vong...”
“Nguyên thạch phong ấn thời không, Đại Vương, đây là quà mà Cửu U Đại Đế tiền bối cho ngài, sao thuộc hạ có thể...”
“Cầm lấy đi, sư tổ của ta thích ngươi, ta cũng thế, ngươi xứng đáng được nhận sự ủy thác của ta!”
Cảnh tượng ngày đó lần lượt quay về trong ký ức của Thương Hư.
Chương 309: Ta quỳ đi theo
Nhưng lúc này, ông ta lại nhìn thấy Tần Ninh như đang thi triển ra mọi chuyện giống hệt lúc đầu.
Chuyện này là không thể!
Khi ấy, Minh Uyên đại đế nói cho ông ta biết, dù là tôn giả Thanh Vân cũng không thể thi triển ấn Thương Long và khống chế lọng che trời một cách lưu loát như vậy.
Nhưng lúc này Tần Ninh đang thi triển nó ra một cách hoàn mỹ.
“Lão tổ cẩn thận!”
Thấy Thương Hư sửng sốt tại chỗ, Thương Nhất Tiếu lập tức tiến lên chặn lại trước người Thương Hư.
“Đồ ngu dốt, ông cũng xứng để ngăn cản à?”
Tần Ninh quát lên, giọng nói như sấm rền.
Lọng che trời xuất hiện, dương khí dày đặc bao phủ xuống.
Phanh...
Chỉ trong một giây, cơ thể Thương Nhất Tiếu như một phiến lá bị đánh bay ra xa, ngã vào những cánh cây dày đặc phía sau, bị kiềm lại chặt chẽ.
“Lão tổ cẩn thận”.
Thương Nhất Tiếu phẫn nộ gào lên.
Đế quốc Thương Nghiễm là đế quốc đứng đầu trong mười đại đế quốc một phần nhờ có sự tồn tại của lão tổ.
Chính vì lão tổ mà các con cháu đời sau mới có thể thoải mái làm việc mình muốn.
Nhưng hiện giờ, uy năng của lọng che trời kia thực sự quá mạnh mẽ.
Phải biết rằng đây là bảo vật do Cửu U Đại Đế ban tặng cho lão tổ, uy lực mạnh cỡ nào cũng không ai rõ.
Cho dù là kiếm máu Sinh Tử, cung Càn Khôn hay tên Chấn Thiên thì cũng không thể bằng được.
“Thương Hư, ngươi phản bội lại lời thề của mình, ta giết ngươi, ngươi có lời nào muốn nói không?”
Tần Ninh quát khẽ, lập tức đấm ra. Trong nháy mắt, lọng che trời tỏa ra một luồng sáng xông thẳng về phía Thương Hư.
Cảnh tượng này, Nguyên Phong Không nhìn thấy, ba vị quốc chủ La Thông Thiên, Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong cũng thấy.
Lọng che trời có uy nghiêm mạnh mẽ, chính bọn họ còn không dám đối kháng chính diện.
Nhưng Thương Hư lúc này đã hoàn toàn sửng sốt.
Rầm...
Giây phút ấy, thấy ánh sáng kia sắp xuyên qua tim của ông ta, nhưng ông ta đột nhiên quỳ xuống một cái “rầm”, cúi đầu bái lạy.
“Thuộc hạ sai rồi!”
Hành động này khiến tất cả phải sững sờ.
Đường đường là cảnh giới Thiên Võ vô địch, một trong chín nguyên soái ngày xưa, thế mà lại quỳ xuống.
Nhóm Mộc Thanh Phong cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ biết bản thân không ngăn được công kích của lọng che trời, nhưng không lẽ nguyên soái Thương Hư cũng không ngăn lại được sao?
Mà phải quỳ xuống vào lúc này.
Viu...
Giây phút ấy, ánh sáng ở ngực Thương Hư cũng dần ngừng lại.
Chỉ bước thêm một chút nữa là Thương Hư sẽ mất mạng.
Nhưng lúc này, không một ai dám cử động.
“Thuộc hạ sai rồi!”
Thương Hư không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ra cũng mặc kệ.
Đòn tấn công của Tần Ninh cũng rơi xuống.
Hắn không biết vì sao bản thân không tấn công tiếp, nhưng lúc này, cũng không tấn công được nữa.
“Cút!”
Tần Ninh thu lại lọng che trời rồi quát.
Lúc ấy, đám người Mộc Thanh Phong nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Tần Ninh rõ ràng là dao động tâm trí, cây cỏ xung quanh đều đang nơi lỏng.
Hiện giờ là lúc để rời đi.
Mà nhóm người Nguyên Phong Không cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Ninh hình như không định giữ lại nhóm Dương Thiên Thủ bọn họ sao?
Hắn thu lại lọng che trời, chậm rãi bước đi, rời khỏi nơi này...
“Lão tổ!”
Thương Nhất Tiếu vội vàng đi qua, đỡ lão tổ nhà mình dậy.
“Không cần đỡ ta!”
Vẻ mặt Thương Hư lạnh lùng, nhìn bóng lưng Tần Ninh rời đi, nói: “Đi theo Đại... đi theo Tần công tử!”
“Lão tổ, vậy người cũng phải đứng dậy chứ!”, Thương Nhất Tiếu vội vàng nói.
Tần công tử?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà chỉ trong một giây, lão tổ đã xưng hô khác với Tần Ninh rồi?
“Ta không dậy!”
Thần thái của Thương Hư cực kỳ long trọng: “Ta quỳ đi theo!”
Hả?
Thương Nhất Tiếu chết đứng.
Một trận chiến suýt thì mở ra, nhưng lại kết thúc trong nháy mắt, mà còn vô cùng kỳ lạ.
Ba thượng quốc vội vàng chạy đi.
Đế quốc Thiên Nguyên và mấy đế quốc khác nhìn mà ngơ ngác.
Hình như Tần Ninh không muốn tính toán nữa, dẫn nhóm Diệp Viên Viên trực tiếp rời đi.
Mười ngày liền, Tần Ninh dẫn Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi về phía Đông.
Lúc này bốn người bọn họ dừng lại nghỉ ngơi.
“Công tử, ông già đó đi theo cả đoạn đường rồi...”
Vân Sương Nhi thăm dò nói.
Cô ấy cũng thấy lạ, ban đầu ông già kia đang rất tức giận, sao đột nhiên lại quỳ xuống cầu xin?
Cô ấy càng không hiểu, vì sao công tử trước giờ sát phạt quyết đoán mà lần này lại không ra tay?
Không chỉ mình Vân Sương Nhi mà Diệp Viên Viên và Thiên Động Tiên cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng suốt quãng đường, cả ba đều không dám hỏi.
“Ông ta muốn đi thì cứ đi đi...”
Tần Ninh lãnh đạm nói.
“Nhưng công tử, ông ta quỳ theo cả đoạn đường...”
“Dù có phải bò thì cũng là điều nên làm”.
Tần Ninh nói: “Phía trước chính là Đông Thiên, mọi người cẩn thận nhé, Đông Thiên là nơi nguy hiểm nhất trong Vạn Linh vực này”.
“Linh thú ở đây là nhiều nhất nên sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm”.
“Vâng!”
Bốn người lại tiếp tục hành trình.
Mà phía sau, bộ đồ màu xanh của Thương Hư đã sớm rách nát.
Đầu gối của ông ta càng nhuốm máu đến tơi tả, không hề mang chút tư thái của thế ngoại cao nhân như ngày trước.
“Lão tổ, thật tức giận!”
Thương Nhất Tiếu cùng mấy chục võ giả cảnh giới Linh Phách, Linh Luân đi theo, mất kiên nhẫn nói: “Tần Ninh này đang chơi lão tổ mà!”
“Câm miệng!”
Thương Hư trầm giọng quát: “Ngươi thì biết cái gì? Ngoan ngoãn đi theo ta đi. Đế quốc Thương Nghiễm có bị diệt hay không chỉ dựa vào một suy nghĩ của ngài ấy thôi, hiểu không?”
Sao cơ!
Thương Nhất Tiếu nhìn lão tổ nhà mình, mắt chữ A mồm chữ O!
Chỉ dựa vào một suy nghĩ của Tần Ninh?
Không thể nào!
Tên nhóc này chỉ là loại học được mấy món tà ác ở đâu ra, điều khiển được lọng che trời mà thôi, sao có thể ghê gớm thế được?
“Mệnh lệnh cho người phía sau phải cẩn thận, không được làm ảnh hưởng đến Tần công tử, nếu không thì chết hết đi”.
“Lão tổ...”
Thương Nhất Tiếu lại sững sờ.
Lão tổ làm vậy là đối xử với Tần Ninh như ông trời rồi.
“Bá chủ, lão tổ nói sao ạ?”
Một vị tướng quân của đế quốc Thương Nghiễm nóng lòng hỏi.
Bọn họ đã đi theo bốn người Tần Ninh mười ngày rồi, ngày nào lão tổ cũng quỳ đi trước, ngày nào bọn họ cũng phải nín thở đi theo, thế này đúng là không phải cách mà!
“Cẩn thận, không được làm kinh động đến Tần Ninh, nếu không sẽ phải chết!”
“Sao cơ?”, tướng quân kinh ngạc nói: “Tần Ninh đó chỉ dựa vào địa hình nên mới đối phó được nhóm La Thông Thiên và Dương Thiên Thủ. Giờ hắn đã rời khỏi cái nơi ấy rồi, không còn khả năng gì nữa, sao lão tổ lại...”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
Thương Nhất Tiếu cũng mù mờ.
Bốn người đi trước, nhóm người đế quốc Thương Nghiễm lục tục đi theo sau.
Hôm nay, mặt đất dưới chân họ bỗng nhiên đổi màu.
Vốn là đầm lầy, lúc này lại thành một màu đen tuyền, nhìn cực kỳ mơ hồ, giống như cơn mưa to trời giáng vậy.
“Đây là khu vực Đông Thiên sao?”
Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên nhìn phía trước thì hơi thay đổi sắc mặt.
Khu vực Đông Thiên khác hoàn toàn những gì bọn họ tưởng tượng.
Chương 310: Công chúa Long Nguyệt Nhi
Cái vùng u ám này cùng mặt đất cháy đen phía trước khiến người ta rất áp lực.
Nơi này gần như chẳng phù hợp với Vạn Linh vực.
Núi Bắc Uyên, sông Tây, khe Nam Thiên giống như một động tiên vậy, còn nơi này thì tràn đầy khí u ám đang điên cuồng dao động.
“Không sai, chính là nơi này!”
Tần Ninh nhìn phía trước, thở ra nhẹ nhõm.
“Công tử, nơi này... u ám quá...”
Vân Sương Nhi không khỏi rùng mình.
“Trong Đông Thiên có rất nhiều linh thú, nơi này là thiên đường của linh thú, bọn chúng chém giết lẫn nhau khiến cho địa hình và ngoại hình khác hẳn ba nơi kia”.
“Nhưng cũng vì thế mà bảo bối ở đây là những thứ ba nơi kia không có”.
Tần Ninh nhìn phía trước, cười nói: “Được rồi, đừng lo nữa, tiếp tục xuất phát thôi, đi hội hợp với nhóm Minh Ung và Thiên Ám đã”.
Bốn người một bò đi vào dãy núi với đất đen sì, sương mù vây quanh. Nơi này khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Nhưng khi bọn họ đang đi thì phía trước truyền đến những âm thanh huyên náo.
Bọn họ xuất hiện trước mặt nhóm Tần Ninh.
“Đây là người của thượng quốc Thương Long...”
Ông què nói nhỏ bên tai Tần Ninh.
Mấy người đó mặc tường bào màu xanh, toát ra một loại ngạo khí khác thường.
“Thượng quốc Thương Long...”
Tần Ninh hình như nhận ra.
Hình như Thiên Tử có hôn ước với một công chúa của thượng quốc Thương Long thì phải.
Nhưng lại bị hắn giết.
Mà lúc này, trong nhóm người có một bóng người cực kỳ xinh đẹp.
Mặc áo xanh quần ngắn, đôi chân dài thẳng tắp bóng bẩy, khiến người ta mê đắm.
Cô gái đó có làn da trắng nõn, dưới đôi mắt hai mí là sóng mũi dọc dừa cực kỳ tinh xảo, đúng là mỹ nữ tuyệt sắc.
“Ngươi là...”
Cô gái nhìn Tần Ninh, do dự một lúc.
“Công chúa điện hạ, hắn là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh”.
“Tần Ninh?”
Long Nguyệt Nhi sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Vây chúng lại!”
Cô ta vung tay, lập tức có mấy chục người vây bốn người Tần Ninh lại, khí thế bừng bừng.
“Tần Ninh, ngươi có biết ta là ai không?”
Long Nguyệt Nhi tỏa ra sát khí, sắc mặt lạnh lẽo.
“Cô? Ta chịu...”
“Ngươi...”, Long Nguyệt Nhi hừ lạnh: “Ta chính là Long Nguyệt Nhi, công chúa của thượng quốc Thương Long. Vậy giờ ngươi đã biết ta là ai chưa?”
“Long Nguyệt Nhi...”
Tần Ninh lẩm bẩm, rồi cười nói: “Cho nên là...”
Cho nên là?
Long Nguyệt Nhi đã hoàn toàn tức giận.
Tần Ninh này rõ ràng là cố ý.
Lại còn cho nên là? Giết phu quân tương lai của cô ta, phò mã tương lai của cô ta, giờ lại coi như không có gì?
“Xem ra thượng quốc Thương Long ta dạo này chưa tìm đến ngươi nên ngươi tưởng là mọi chuyện coi như xong đúng không?”, Long Nguyệt Nhi bật cười: “Đã vậy thì, Tần Ninh, hôm nay ngươi chuẩn bị chết ở Vạn Linh vực đi!”
“Thế à...”
Tần Ninh xua tay nói: “Ông què, đám người này muốn giết ta, ta nghĩ tốt nhất là diệt cỏ tận gốc đi, đỡ sau này đi đâu cũng có người giết ta, như kiểu ta ác lắm vậy”.
“Vâng!”
“Muốn chết à!”
Long Nguyệt Nhi hừ lạnh, tức giận đến cực điểm.
Một tên nhãi đến từ một đế quốc lụi bại mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Tên này thật đáng chết.
“Long thúc, Thiên Động Tiên này làm phiền thúc, còn Tần Ninh thì để ta đích thân lấy mạng chó của hắn”.
“Không thành vấn đề”.
Ông già mắt chột bên cạnh Long Nguyệt Nhi gật đầu, nhếch miệng nhìn Thiên Động Tiên.
“Nghe nói viện trưởng tiền nhiệm của học viện Thiên Thần đã xuất thế, thực lực tăng mạnh, Long Khai Nguyên ta rất muốn được lĩnh giáo đây”.
Long Khai Nguyên là quốc sư của thượng quốc Thương Long.
Sắc mặt của Thiên Động Tiên cũng trở nên lạnh lùng.
“Nghe nói võ giả Tinh Mệnh là nhân tài kiệt xuất có được tạo hóa thiên địa, nhật nguyệt vây quanh, lão phu xin phép thỉnh giáo?”
Long Khai Nguyên lúc này nở nụ cười giễu, nhìn ông què.
Kiếm máu Sinh Tử xuất hiện, sắc mặt ông què càng thêm nghiêm trọng.
Hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới Địa Võ tầng ba, nhưng Long Khai Nguyên này là quốc sư của thượng quốc Thương Long, cảnh giới Địa Võ tầng năm, thực lực vốn đã mạnh hơn, thủ đoạn giết người lại càng thêm tàn ác.
Mà thượng quốc Thương Long là hậu nhân của nguyên soái Thương Long.
Thượng quốc Thương Long vốn là một trong bảy thượng quốc lớn.
Địa vị ngang với thượng quốc Linh Ương.
Nhưng trong mắt Tần Ninh thì chẳng khác nhau là bao.
Ông què tiên phong, sát khí tỏa ra.
“Cút!”
Vào lúc này, bỗng có một tiếng quát vang lên.
Tiếng quát khẽ đó như ẩn chứa uy lực sấm sét, mạnh mẽ vô cùng.
Phụt...
Nó xông đến chỗ quốc sư Long Khai Nguyên. Sắc mặt ông ta trắng bệch, phun máu ra, cả người ngã xuống đất.
Chỉ một giọng quát khẽ mà khiến cho cảnh giới Địa Võ tầng năm ngã xuống.
Mạnh mẽ vô cùng!
“Là ai?”
Long Khai Nguyên lập tức đứng dậy, thần sắc nôn nóng nhìn tứ phía.
“Là ai? Sao phải co rúm như vậy, không dám đi ra gặp mặt?”, Long Khai Nguyên cực kỳ chấn động trong lòng.
Chỉ một tiếng quát nhẹ mà khiến cho ông ta phải phun máu, bị linh khí cắn ngược, đây chỉ có thể là cảnh giới Thiên Võ.
Không phải cảnh giới Thiên Võ thì tuyệt đối không làm được.
Nhưng sao lại có cảnh giới Thiên Võ tồn tại chứ?
“Cút!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tên nhãi Thương Bắc Huyền đó, về bảo với hắn là dạy lại người của mình cho tốt vào, nếu không sẽ không biết khi nào mình chết đâu”.
Cùng với đó, một bóng người từ từ xuất hiện.
Người này quần áo rác rưới, đầu gối vẫn túa máu, chính là nguyên soái Thương Hư vừa quỳ theo một đường.
Mấy chục người Thương Nhất Tiếu đem theo lúc này đứng quanh nhóm Tần Ninh, nhìn chằm chằm nhóm người bên thượng quốc Thương Long.
“Thương Nhất Tiếu!”
Nhìn thấy Thương Nhất Tiếu, Long Khai Nguyên hừ nói: “Đế quốc Thương Nghiễm các ngươi tuy đứng đầu trong mười đại đế quốc, nhưng nếu muốn ngăn cản chuyện của thượng quốc Thương Long ta thì cũng phải cân nhắc đấy!”
Nghe vậy, Thương Nhất Tiếu chỉ cười khổ.
Ông ta có muốn đâu, nhưng lão tổ nhà mình vừa thấy Tần Ninh gặp nạn đã dẫn người lên rồi, ông ta nào dám cản?
Thương Nhất Tiếu nhìn về lão tổ nhà mình.
Suốt quãng đường, lão tổ thành thực quỳ đến, rốt cuộc là vì sao chứ?
Lão tổ đột nhiên đối xử với Tần Ninh như với cha vậy.
Không đúng, chính xác thì phải là tôn kính hơn cả cha, thậm chí... là sợ!
Ông ta thật sự không hiểu.
Thấy Thương Nhất Tiếu nhìn sang người đang quỳ kia, Long Khai Nguyên mới kinh ngạc vô cùng.
Dường như Thương Nhất Tiếu rất quan tâm người này.
Nhưng đến lúc nhìn kỹ, Long Khai Nguyên mới hoàn toàn sửng sốt.
“Ông... Ông là... nguyên soái Thương Hư”.
Long Khai Nguyên kinh ngạc vạn phần, đã hoàn toàn chết đứng.
Nguyên soái Thương Hư, nhân vật từ chín vạn năm trước, thế mà lại xuất hiện ở đây!
Không thể nào!
Nguyên Phong Không, bá chủ đế quốc Thiên Nguyên.
Khưu Điền, bá chủ đế quốc Khưu Bình!
Vũ Nghiễm, bá chủ đế quốc Tuyên Vũ.
Mộc Vũ, bá chủ đế quốc Mộc Nguyên.
Bốn đế quốc này đều nằm trong số mười đế quốc hàng đầu.
Trong số đó, tổ tiên của đế quốc Thiên Nguyên là thiên tướng Nguyên Phong, tổ tiên của đế quốc Tuyên Vũ là thiên tướng Vũ Ảnh, tất cả các đế quốc này đều có quốc lực hùng hậu.
Bốn đế quốc lớn này luôn có quan hệ rất tốt, cùng tiến cùng lui, cho nên khi cả bốn đế quốc lớn cùng lên tiếng, thì cho dù có là thượng quốc cũng phải cân nhắc.
Nhưng Mộc Thanh Phong không hiểu tại sao Nguyên Phong Không lại muốn bảo vệ Tần Ninh?
Mộc Thanh Phong trầm giọng quát: "Tên nhãi nhép này đã giết con của ta, ta muốn giết hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản ta?"
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong Không liền giật mình.
Tần Ninh giết Mộc Phong Tiêu rồi?
"Ba vị, người không thể từ cõi chết trở về, cho dù ba vị có giết chết Tần Ninh, thì Mộc Phong Tiêu cũng không thể sống lại được".
Nguyên Phong Không thành khẩn nói: "Chi bằng thế này, đế quốc Thiên Nguyên ta nguyện ý thay Tần Ninh bồi thường. Chỉ cần ba vị ra giá, đế quốc Thiên Nguyên ta có thể đáp ứng hết".
"Không biết ý của ba vị thế nào?"
Lời của Nguyên Phong Không vừa dứt, cả La Thông Thiên, Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong đều kinh ngạc nhìn Nguyên Phong Không.
Lão này đổi tính rồi sao?
Vì Tần Ninh mà sẵn sàng trả bất cứ giá nào?
Mộc Thanh Phong cười chế nhạo nói: "Được rồi, hãy đưa cho ta búa Liệt Thiên được truyền thừa bao đời nay ở đế quốc Thiên Nguyên ngươi, rồi ta sẽ tha cho hắn".
Nghe vậy, nét mặt của Nguyên Phong Không khẽ run.
"Ha ha, Mộc quốc chủ, búa Liệt Thiên là linh khí của thiên tướng Nguyên Phong, tổ tiên đế quốc Thiên Nguyên ta truyền thừa lại, đời đời cất giữ, không thể giao ra được...”
"Vậy thì tránh sang một bên!"
Mộc Thanh Phong thản nhiên nói: "Tên nhóc này đã dám giết chết con trai của ta thì chắc chắn phải chuẩn bị trước hậu sự cho mình rồi".
"Nguyên Phong Không, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, đừng tưởng rằng bốn đế quốc lớn của các ngươi ràng buộc với nhau thì thượng quốc Mộc Diệp ta phải kiêng kỵ".
Mộc Thanh Phong đằng đằng sát khí, những bóng người phía sau ông ta lại ngay lập tức phóng ra.
"Chuyện này không liên quan gì đến ông, ông đi đi".
Tần Ninh nhìn Nguyên Phong Không cười nói: "Ta biết ông có ý đồ gì, Phách Lôi thể quyết tầng 4 ta giao cho ông đã là hậu đãi cho ông lắm rồi, ông lại muốn có được thể quyết tầng 5, chuyện này để sau hãy nói đi".
"Tần Ninh công tử..."
Nguyên Phong Không hơi ngẩn ra.
Phách Lôi thể quyết là thể quyết nổi danh của tổ tiên Nguyên Phong năm xưa, uy lực bá đạo mạnh mẽ.
Trước khi gặp Tần Ninh, ông ta đã cho Tần Ninh mượn búa Liệt Thiên để đổi lấy Phách Lôi thể quyết tầng 4.
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã không ngừng nỗ lực tu luyện, kinh nghiệm và hiểu biết về tầng 4 của thể quyết đã tiến bộ rất nhiều, thực lực cũng tăng lên không ít.
Nếu như ông ta có được Phách Lôi thể quyết hoàn chỉnh, kiếp này ông ta chắc chắn có thể chạm tới cảnh giới Thiên Võ cường đại.
Phách Lôi thể quyết có uy lực quá mạnh mẽ.
"Ông lui ra trước đi!"
Tần Ninh siết chặt tay, cười nói: "Đã lâu rồi ta không vận động gân cốt. Mấy kẻ này xem ra làm quốc chủ đã lâu lắm rồi, trong mắt không còn biết trời cao đất dày là gì nữa".
Nghe vậy, Mộc Thanh Phong, La Thông Thiên và Dương Thiên Thủ nhìn nhau, không thể nhịn được mà bật cười.
Tên nhóc này, hỏng não rồi à?
Đối mặt với ba vị cường giả cảnh giới Địa Võ, vậy mà hắn vẫn có thể nói ra lời này.
"Tần Ninh, hôm nay ngươi phải chết, sau khi ném ngươi xuống Vạn Linh vực, ta bảo đảm với ngươi ta sẽ lập tức xuất binh tiêu diệt đế quốc Bắc Minh! Một nơi đã từng là cương quốc lại đi đến bước đường này, thật đáng xấu hổ, thiết nghĩ chẳng cần tồn tại trên đời nữa đâu!"
Dương Thiên Thủ lạnh lùng nói.
Con trai của ông ta có hôn ước với Vân Sương Nhi, nhưng hôn ước đó đã bị Tần Ninh phá hủy, chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ khiến cho Tần Ninh đắc tội với thượng quốc Linh Ương.
Vậy thì Tần Ninh nhất định phải trả giá.
"Nếu như tên nhóc Linh Uyên biết hậu nhân của mình đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù chưa chết thì cũng bị chọc cho tức chết".
"Láo xược, tên của tổ tiên ta là điều cấm kỵ, sao có thể bị ngươi làm cho ô uế?"
Dương Thiên Thủ giận dữ quát lên, ngay lập tức phóng ra ngoài.
Với cảnh giới Địa Võ tầng 7, cho dù Tần Ninh có thủ đoạn cao minh đến thế nào thì ông ta cũng chắc chắn mình có thể giết chết Tần Ninh trước khi hắn có thể kịp nhấc tay.
"Không biết trời cao đất dày, cảnh giới Địa Võ là thực lực đứng đầu của các quốc gia trên Cửu U đại lục này, vượt qua cảnh giới Địa Võ là cảnh giới Thiên Võ, cảnh giới Thiên Nguyên, cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hóa Thần, mỗi một cảnh giới đều biến hóa khó lường, ngươi chính là một tên nhãi nhép ếch ngồi đáy giếng!”
"Ở trước mặt ta, một kẻ chỉ có cảnh giới Địa Võ như ông không có tư cách để huênh hoang đâu".
Tần Ninh hừ một tiếng, tiến lên một bước.
Mười ngón tay của hắn dường như đang xếp thành hình dáng của đóa hoa lan.
Bộ dáng đó giống như của một thiếu nữ yểu điệu nơi khuê phòng, khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy vô cùng cổ quái.
Nhưng Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người.
"Hôm nay, ta sẽ giết một quốc chủ thượng quốc, để cho toàn bộ Cửu U đại lục này hiểu rằng, cho dù đế quốc Bắc Minh có sa sút thì cũng không ai có thể ức hiếp được".
Bước chân của Tần Ninh lại tiến lên.
Vào lúc này, âm thanh răng rắc từng hồi lại vang lên.
Trong nháy mắt, trên mặt đất khô cằn bỗng hiện lên những vết nứt.
Giữa những vết nứt đó, đám dây leo bắt đầu xuất hiện.
Rồi những dây leo lớn dần và biến thành những cây cổ thụ.
Tần Ninh bắt pháp quyết, những cây cổ thụ rời khỏi đất, đi thẳng trên mặt đất.
Những cây cổ thụ trông chỉ cao hơn mười mấy thước, thân hình cao gầy, trông thì cứng nhắc nhưng tốc độ di chuyển lại cực nhanh.
"Giết, một kẻ cũng không bỏ sót!"
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn mấy cây cổ thụ đang di chuyển, thần sắc lạnh lùng.
Khi biết được đồ nhi Minh Uyên của mình đã chết, trong lòng hắn vốn đã vô cùng tức giận.
Trong suốt thời gian qua, hắn không có chỗ nào để trút giận.
Hơn nữa, nhìn thấy sự sa sút của đế quốc Bắc Minh, khiến cho loại người nào cũng muốn giẫm đạp lên lại càng khiến cho hắn tức giận hơn.
Nếu là kẻ khác thì cũng thôi đi, đằng này trước mặt hắn toàn là hậu nhân của 9 nguyên soái và 18 thiên tướng, thế mà chúng thản nhiên không niệm tình nghĩa của tổ tiên, mở miệng ra là muốn tiêu diệt đế quốc Bắc Minh.
Vậy thì cứ nhìn đi, xem ai sẽ tiêu diệt ai!
Tần Ninh bước tới một bước, những cây cổ thụ kia ngay lập tức công kích.
Ngay cả Dương Thiên Thủ có cảnh giới Địa Võ tầng 7 cũng bị chặn lại.
"Đây là thứ gì?"
Sắc mặt của Dương Thiên Thủ lúc này vô cùng khó coi.
Những cây cổ thụ này cứng như sắt, một chưởng của ông ta đánh ra, cùng lắm cũng chỉ làm rơi được một lớp vỏ cây mỏng.
Ông ta có thực lực cảnh giới Địa Võ tầng 7 mà còn phải chật vật đến vậy, thì những người khác càng không cần phải nói.
Những cành cây cổ thụ đâm ra ngoài giống như những lưỡi kiếm nhanh thoăn thoắt, khiến cho mấy vị cường giả cảnh giới Linh Phách cũng không có cách nào chống đỡ nổi.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình từng kẻ một bị xiên lên trên cành cây, sắc mặt của Dương Thiên Thủ đã trở nên lạnh lẽo đến vô cùng.
"Ta nói diệt sạch, tức là sẽ không để lại một đường sống nào cho các người".
Tần Ninh chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lan Tiếu, Thạch Kinh Lôi, Nguyên Phong Không và các bá chủ của đế quốc khác đều hoang mang.
Đây là thứ gì? Thủ đoạn che mắt sao?
Tần Ninh chỉ mới thủ ấn như hoa lan, thì đã xuất hiện những cây cổ thụ trồi lên từ dưới đất, chém giết điên cuồng.
Hay là một loại ảo thuật?
Trên đời này lại có thứ ảo thuật lợi hại đến vậy sao?
Đúng lúc này, trên thân cây cổ thụ cao ngất, có một khuôn mặt già nua hiện ra.
Đó là Lão Hành Đầu trước đây.
Cả cây cổ thụ, cành lá đung đưa, uy nghiêm hùng vĩ.
Lão Hành Đầu tự nhủ: "Lúc trước đại đế đến bắt ta làm nô lệ, bây giờ lại đến bắt ta làm nô lệ nữa".
"Có điều, tên nhóc này đã trải qua đủ chín đời chín kiếp, nhưng chưa thể trực tiếp kế vị cha của hắn, lại phải trải qua tiếp kiếp thứ mười, không biết thế giới các thần sau khi biết được chuyện này có bùng nổ hay không".
Chương 307: Cổ thụ phát uy
Lão cây lẩm bẩm một mình: “Đáng tiếc ta đã thoát ly bản thể, không thể liên lạc được với bản thể, nếu không có khi sẽ có trò vui để xem rồi”.
“Vạn giới đã xuất hiện cửu mệnh thiên tử thứ ba, không biết tên nhóc này liệu có vượt qua cha hắn không”.
Lão cây suy nghĩ như vậy, rồi chìm vào im lặng. Nhưng những tán cây thì lại dao động càng thêm điên cuồng.
Lúc này, mặt đất đã đẫm máu.
Các cao thủ Linh Phách của ba thượng quốc vốn không phản kháng được chút nào.
Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong nhìn thấy cảnh này thì đều sửng sốt không thôi.
Tên nhãi này quá tà ác.
“Làm sao đây?”
“Rời khỏi đây trước đi!”, Dương Thiên Thủ bình tĩnh nói: “Tên nhãi này chắc chắn khống chế được cơ quan gì đó ở đây, chúng ta rời đi trước, nếu không sẽ phải chết ở đây mất”.
“Ừ!”
“Muốn chạy? Ta cho phép các ông chưa?”
Tần Ninh lạnh lùng nói.
Hắn bước ra, cành cây điên cuồng ngăn lại tứ phía.
Chỉ trong chốc lát, những cái cây này trở nên điên cuồng hơn nữa.
Lần này, đám người muốn chạy cũng không được.
“Lọng che trời, trấn áp các trời!”
Mà lúc này, một giọng nói khẽ vang lên.
Thương Nhất Tiếu lúc này đang tỏa sáng, trên đầu có một cái lọng sáng chói giống như đế vương xuất hành, uy phong lẫm liệt.
Những cây cổ thụ đó mà chạm vào ánh sáng của lọng thì sẽ bị đốt cháy, không thể tiến gần vào Thương Nhất Tiếu.
“Đồ khốn nạn, lọng che trời là tên nhóc Minh Uyên ban thưởng cho Thương Hư, thứ này ông không xứng sử dụng”.
Tần Ninh lạnh mặt, xông lên tấn công.
Ông què không dám lơ là, vội vàng xông lên cùng hắn.
“Lấy nó cho ta!”
Tần Ninh ra chiêu, ánh sáng trên lọng che trời đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Lọng che trời, uy áp các trời, ta vì hoàng đạo, trấn áp vạn cổ”.
Trong lúc niệm những câu này, tay Tần Ninh vung lên, những tiếng nổ vang lên rầm rầm. Cái lọng che trời kia lập tức bay về phía Tần Ninh.
Trong nháy mắt, lọng che trời đã phủ lên đầu Tần Ninh, ánh sáng bắn ra tứ phía.
Lọng che trời chạy mất rồi?
Thương Nhất Tiếu hoàn toàn chết đứng.
Tuy ông ta là cảnh giới Địa Võ tầng năm, thực lực mạnh hơn La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong, nhưng không có lọng che trời thì ông ta cũng yếu đi nhiều.
“Hôm nay ta sẽ giết ông trước”.
Tần Ninh hừ một tiếng, lọng che trời, một ánh lửa dần hiện ra.
Lúc này, những cành cây cổ thụ kia vây lấy Thương Nhất Tiếu, vang lên những tiếng rầm rầm.
Thương Nhất Tiếu sững sờ.
Tần Ninh này muốn làm mọi cách để giết ông ta.
Nếu bị cành cây hoàn toàn vây lấy, lọng che trời tiếp tục phát uy thì ông ta sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ mất.
“La quốc chủ, cứu ta với!”
“Giờ ông ta còn đang tự khó giữ mạng của mình thì cứu ông kiểu gì?”, Tần Ninh lạnh lùng nói.
La Thông Thiên vốn là cảnh giới Địa Võ tầng bốn, lúc này đúng là đang bị cành cây cuốn lấy, còn phải bảo vệ mấy người bên cạnh, không phân thân ra nổi.
Không chỉ có ông ta, lúc này Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong cũng vậy.
Những cây cổ thụ đó giết không hết được, mà năng lực trói cũng cực kỳ mạnh.
Trong giây phút này, người của ba đại thượng quốc và đế quốc Thương Long đều tự khó giữ mạng, thậm chí đã xuất hiện thương vong cực lớn.
Lần này bọn họ dẫn đi toàn quân tinh nhuệ, nếu bị tiêu diệt hết ở đây thì ba đại thượng quốc thật sự tổn thất quá lớn.
Ba người lúc này lo lắng vạn phần, không nghĩ ra cách nào hay ho.
Không thoát ra được!
Lọng bắn ánh sáng ra tứ phía, một luồng thiên uy hùng hậu từ trên trời giáng xuống.
Giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được cơ thể mình như có một luồng sức mạnh đang bị dẫn động để bùng cháy.
Lúc này, Thương Nhất Tiếu cảm thấy cái chết đã cận kề lắm rồi.
Thật sự là đã gần cái chết lắm rồi.
“Không!”
Thương Nhất Tiếu điên cuồng hét lên.
“Lão tổ, cứu con với!”
Lúc này, ông ta mặc kệ tất cả, mà tiếng hô của ông ta cũng khiến tất cả phải sửng sốt.
Lão tổ?
Lão tổ trong miệng Thương Nhất Tiếu còn là ai nữa?
Chỉ có nguyên soái Thương Hư, một trong chín soái uy danh hiển hách ngày xưa thôi.
Nhưng thời đại Cửu U Đại Lục đã trôi qua hàng chục ngàn năm rồi, nguyên soái Thương Hư sao có thể còn sống chứ?
Mà nếu còn sống, thì sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào đây? Cảnh giới Thiên Võ? Cảnh giới Thiên Nguyên?
“Dừng tay!”
Một giọng nói vang lên.
Trong giây lát, những cành cây trói buộc lấy Thương Nhất Tiếu đã bị vỡ ra.
Thương Nhất Tiếu được tự do một lần nữa, phòng bị nhìn tứ phía.
Một bóng người dần dần xuất hiện bên cạnh Thương Nhất Tiếu. Người này một thân áo xanh, tóc dài tiêu sái, dung mạo cỡ hai, ba mươi tuổi, phong thần tuấn dật.
“Là... Là là là... nguyên soái Thương Hư”.
“Thật sự là nguyên soái Thương Hư, sao có thể... sống được chín vạn năm chứ...”
“Chưa chết, Thương Hư chưa chết!”
Giây phút này, tất cả đều hoàn toàn sửng sốt.
Nguyên soái Thương Hư là nhân vật cùng thời đại với Cửu U Đại Đế, nhưng giờ ông ta vẫn chưa chết!
Thật sự không dám tin tưởng!
“Ngu dốt!”
Người đàn ông đó lạnh lùng nói: “Một chuyện nhỏ thế này mà cũng không làm được, giữ ngươi lại có ích gì?”
Thần tình Thương Hư lúc này lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo uy áp.
Giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được một sự áp bức.
Cảnh giới Thiên Võ!
Tất cả đều mắt chữ A mồm chữ O.
Cảnh giới Thiên Võ, sự tồn tại vô địch.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bóng người đó, cũng hơi sửng sốt.
Trong giây phút ấy, hắn như rơi vào hồi ức rất lâu về trước.
“Thương Hư...”
Tần Ninh từ từ mở miệng.
“Tần Ninh, làm gì cũng nên giữ lại một con đường, nếu không, đắc tội phải người không nên thì hậu hoạn khó lường lắm đấy”.
Thương Hư nhìn Tần Ninh, thần tình lãnh đạm mà kiêu ngạo.
Là người đã sống chín vạn năm, ông ta có sự kiêu ngạo của mình.
“Giữ lại một đường?”
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.
“Ta nên nói câu này với ngươi mới phải đấy!”
Tần Ninh tỏa ra một cảm giác khiến người ta lạnh gáy, lắc đầu nói.
“Nguyên thạch phong ấn thời không không có trong Cửu U Đại Lục. Năm đó, Cửu U Đại Đế lấy được một viên từ đại lục Thương Lan về. Viên đá này có giá trị hơn cả cái Cửu U Đại Lục này”.
“Sau này, Cửu U Đại Đế tặng nguyên thạch phong ấn thời không lại cho đồ tôn mà mình đắc ý là Minh Uyên”.
“Mà sau đó nữa, Minh Uyên không dùng, lại tặng đi cho thuộc hạ của mình”.
“Ta cứ nghĩ Minh Uyên sẽ tặng nó cho tên nhóc Linh Uyên kia, nhưng hóa ra là cho ngươi”.
Tần Ninh nói ra từng câu, đám người lại ngỡ ngàng không hiểu.
Nhưng bóng dáng Thương Hư thì lại run nhẹ.
“Nguyên thạch phong ấn thời không”.
Thần sắc Dương Thiên Thủ sững sờ.
“Ta nghe nói nó có thể phong ấn thời gian và không gian, bảo đảm cho người được phong ấn này chặn lại sự lưu chuyển của thời gian cùng không gian, nhưng thực lực sẽ không được tăng lên nữa, thậm chí còn tụt giảm”.
“Viên nguyên thạch phong ấn thời không này chỉ tồn tại trong sách cổ, mà còn hiếm vô cùng, không lẽ...”
Tổ thượng của thượng quốc Linh Ương là Dương Linh Uyên, thiên tướng Linh Uyên thanh danh hiển hách, người đứng đầu mười tám thiên tướng, được Minh Uyên đại đế yêu thích nhất.
Cho nên rất nhiều chuyện được ghi lại trong thượng quốc Linh Ương.
Dương Thiên Thủ nói ra khiến tất cả phải sững sờ.
Chương 308: Đại soái Thương Hư
Nếu món đồ này thật sự tồn tại thì các đại đế quốc chắc chắn sẽ phong ấn các nhân vật mạnh mẽ lại, lưu giữ tuổi thọ cho bọn họ. Một khi đế quốc gặp đại nạn, bọn họ mà xuất hiện thì ai ngăn cản nổi?
Minh Uyên đại đế có nhưng không dùng mà lại đưa cho nguyên soái Thương Hư.
Người ngoài đều biết Minh Uyên đại đế sủng ái nhất thiên tướng Linh Uyên, nhưng xem ra là không phải rồi...
Lúc này, cơ thể Thương Hư khẽ run, không nói lời nào.
Ông ta chính xác là một người đáng chết, nhưng lại tồn tại những chín vạn năm trong đá phong ấn thời không, chín vạn năm này, thực lực của ông ta không hề tăng lên mà còn thụt lùi.
Hiện giờ ông ta chỉ còn ở lại cảnh giới Thiên Võ tầng một.
Cảnh giới Thiên Võ trong các quốc gia có thể được coi là bá chủ một phương.
Nhưng với ông ta của ngày xưa thì cảnh giới này quá thấp.
Lần này nghe nói Huyền Minh đại trận mở ra, ông ta biết bên trong có những thiên tài địa bảo gì, cho nên không tiếc mà đi ra khỏi nguyên thạch phong ấn thời không.
Ông ta không thể tiếp tục phong ấn bản thân nữa, nếu không ông ta sẽ chỉ bị tụt lùi lại.
Nhưng chuyện này cực kỳ ít người biết, Tần Ninh lại nhìn ra chỉ trong cái liếc mắt.
Tên nhóc này có lai lịch gì đây?
“Nguyên thạch phong ấn thời không là tạo hóa thượng cấp, rơi xuống hoàng tuyền lấy trộm âm dương”.
“Mọi người đều biết Minh Uyên đại đế tín nhiệm nhất Dương Linh Uyên, thủ lĩnh của mười tám thiên tướng, nhưng thực ra Minh Uyên đại đế lại tín nhiệm nguyên soái Thương Hư nhất. Trong số chín soái, đó là người trung hậu và thành thật nhất”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Mặc dù không biết vì sao Minh Uyên lại cho ngươi nguyên thạch phong ấn thời không, nhưng ta nghĩ nó chắc chắn có bảo ngươi phải bảo vệ con cháu đời sau của nó chứ”.
“Bắc Minh loạn, Thương Hư xuất, đây là nói ông nhỉ?”
Thiên Động Tiên tự nhiên nói ra một câu này.
Nghe vậy, cả người Thương Hư sửng sốt.
“Không sai, đại đế từng bảo ta phong tồn ở trong nguyên thạch phong ấn thời không, nếu đế quốc Bắc Minh gặp phải nạn diệt quốc thì ta phải ra tay tương trợ”.
“Nhưng đế quốc Bắc Minh mặc dù tàn lụi nhưng vẫn chưa bị diệt quốc”.
“Ông nói đường hoàng thật đấy”, Thiên Động Tiên phẫn nộ nói: “Viện trưởng học viện Thiên Thần và Minh Uyên đại đế không chọn ba hoàng bảy vương mà chọn ông, thế mà ông lại quay mặt làm ngơ, để mặc đế quốc Bắc Minh tàn lụi”.
“Vì sao đế quốc Bắc Minh lụi bại, ông không rõ hay sao hả?”
“Chờ hàng vạn năm sau, khi ông chết, ông định lấy mặt mũi gì mà gặp Minh Uyên đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần chứ?”
Lời này nói ra, Thương Hư không còn nhịn nổi nữa. Ông ta giận dữ nói: “Vậy Minh Uyên đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần chẳng phải cũng trốn đi, trừng mắt nhìn đế quốc Bắc Minh lụi bại hay sao?”
“Con mẹ nhà ngươi nói cái gì đấy hả!”
Thiên Động Tiên chưa kịp nói thì Tần Ninh đã mắng lên.
Câu mắng này khiến cho Thiên Động Tiên và nhóm Diệp Viên Viên kinh ngạc vô cùng.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Tần Ninh giận dữ như vậy.
“Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đang rơi vào tình cảnh nào, ngươi có biết không?”, Tần Ninh quát: “Đồ khốn nạn, bọn chúng tin tưởng ngươi như thế, vậy mà ngươi lại trốn chui trốn lủi trong nguyên thạch phong ấn thời không, nhìn đế quốc Bắc Minh suy tàn”.
“Thấy Huyền Minh đại trận mở ra, thấy con cháu nhà mình gần chết, thì ngươi mới đi ra?”
Bị một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi như Tần Ninh mắng, sắc mặt Thương Hư liền trở nên khó coi.
“Ta có nỗi khổ của riêng ta!”, lúc này, giọng nói của Thương Hư đã thấp đi mấy phần.
“Nỗi khổ riêng?”
Tần Ninh cười lạnh: “Thương Hư à, ngươi có còn nhớ năm đó Minh Uyên đã dẫn ngươi đến gặp Cửu U Đại Đế và tôn giả Thanh Vân hay không?”
“Cửu U Đại Đế từng nói ngươi trung hậu thành thật, là người lễ độ, xứng đáng bồi dưỡng”.
Sau đó, Tần Ninh lại nói tiếp: “Lọng che trời truyền cho ngươi, còn dạy cho ngươi Ấn Thương Long, khiến ngươi đi theo Minh Uyên đại đế, trở thành một trong chín soái, con cháu trở thành người của đế quốc”.
“Vậy hôm nay, ngươi cho ta xem ấn Thương Long của ngươi đã thụt lùi đến bước nào đi!”
Tần Ninh nói xong thì bước ra, hai tay cầm lọng che trời.
Tần Ninh vung cái lọng như vung một cây búa.
“Lọng che trời phải dùng thế này mới đúng!”
Giây phút ấy, Tần Ninh nắm lấy chuôi lọng, hiện ra từng dòng linh ấn quấn quanh cái lọng rồi ngưng tụ lại một chỗ.
Keng keng keng...
Tiếng kim loại vang lên, cái lọng bắt đầu xoay chuyển.
Phần đỉnh của nó đột nhiên thu lại hoàn toàn, giống như một cái ô bị cụp lại.
Giây phút ấy, tất cả mọi người sững sờ đứng đó.
Thương Nhất Tiếu thì càng kinh ngạc hơn.
Lọng che trời còn có thể... biến hình?
Ông ta chưa từng được lão tổ tông nói cho biết.
Nhưng lúc này, lọng che trời lại thu lại thật chặt, nằm trong tay Tần Ninh, ánh sáng rực rỡ.
“Thương Hư, ngươi nhìn rõ chưa?”
Tần Ninh khẽ quát, rồi tấn công ra.
Giây phút này, Thương Hư chết đứng, như bị sét đánh.
Sao có thể?
Sao có thể!
Trí nhớ của ông ta hiện ra một cảnh tượng.
Ông ta là phó tướng đắc lực bên cạnh cương vương Minh Uyên, cực kỳ trung thành, lúc ấy ông ta vẫn chưa thành nguyên soái.
Cương vương Minh Uyên dẫn ông ta đi bái kiến hai vị cao nhân.
Sau khi đến, ông ta mới biết, “cao nhân” này chính là Cửu U Đại Đế và tôn giả Thanh Vân.
Khi đó, Cửu U Đại Đế chính là trời của Cửu U Đại Lục, còn tôn giả Thanh Vân thì là thần.
Nhưng ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy hai nhân vật truyền kỳ này.
Lúc ấy, Cửu U Đại Đế nhìn thấy ông ta, tán thưởng ông ta, còn tặng cho ông ta lọng che trời cùng ấn Thương Long.
Khi đó, Cửu U Đại Đế nhất thời hưng phấn nên đã đích thân chỉ dạy cho ông ta, thi triển ra lọng che trời và ấn Thương Long.
Cảnh tượng đó vẫn in hằn trong đầu ông ta và chưa từng tiêu tan.
Sau chín mươi ngàn năm, lúc này, Tần Ninh thi triển ra lọng che trời và ấn Thương Long lại giống hệt như năm đó.
Nhưng cảnh này chỉ có mình ông ta, Cửu U Đại Đế, tôn giả Thanh Vân cùng cương vương Bắc Minh biết mà thôi.
Sao Tần Ninh lại biết được?
Đột nhiên, cảnh tượng trong đầu Thương Hư thay đổi.
Ở một con đường bên dưới đình nghỉ mát.
Minh Uyên mặc đồ đen, nhìn Thương Hư, lạnh nhạt nói: “Thương Hư, sư tôn của ta là tôn giả Thanh Vân, sư tổ là Cửu U Đại Đế, cho nên ngươi đã hiểu vì sao ta nắm chắc có thể thống nhất được Cửu U Đại Lục chưa?”
“Đại Vương anh minh thần võ!”
“Hôm nay sư tổ cực kỳ thích ngươi, lại đích thân thưởng cho ngươi lọng che trời và ấn Thương Long. Lần trước ta đưa tên nhóc Linh Uyên kia đến thì sư tổ cũng chẳng tặng gì, xem ra người rất xem trọng ngươi, cố lên nhé!”
Nghe vậy, cả người Thương Hư run bần bật.
Được Cửu U Đại Đế coi trọng là vinh dự cỡ nào chứ.
“Đại vương, thuộc hạ chắc chắn sẽ cố gắng, dù cho máu chảy đầu rơi cũng không ngại”.
“Haha, sao ta có thể nỡ để ngươi chết chứ”, Minh Uyên cười lớn: “Thương Hư, viên nguyên thạch phong ấn thời không này có thể giúp ngươi phong tồn lại, ta hy vọng khi ta rời đi, ngươi có thể bảo vệ cho con cháu ta, không để bọn chúng diệt vong...”
“Nguyên thạch phong ấn thời không, Đại Vương, đây là quà mà Cửu U Đại Đế tiền bối cho ngài, sao thuộc hạ có thể...”
“Cầm lấy đi, sư tổ của ta thích ngươi, ta cũng thế, ngươi xứng đáng được nhận sự ủy thác của ta!”
Cảnh tượng ngày đó lần lượt quay về trong ký ức của Thương Hư.
Chương 309: Ta quỳ đi theo
Nhưng lúc này, ông ta lại nhìn thấy Tần Ninh như đang thi triển ra mọi chuyện giống hệt lúc đầu.
Chuyện này là không thể!
Khi ấy, Minh Uyên đại đế nói cho ông ta biết, dù là tôn giả Thanh Vân cũng không thể thi triển ấn Thương Long và khống chế lọng che trời một cách lưu loát như vậy.
Nhưng lúc này Tần Ninh đang thi triển nó ra một cách hoàn mỹ.
“Lão tổ cẩn thận!”
Thấy Thương Hư sửng sốt tại chỗ, Thương Nhất Tiếu lập tức tiến lên chặn lại trước người Thương Hư.
“Đồ ngu dốt, ông cũng xứng để ngăn cản à?”
Tần Ninh quát lên, giọng nói như sấm rền.
Lọng che trời xuất hiện, dương khí dày đặc bao phủ xuống.
Phanh...
Chỉ trong một giây, cơ thể Thương Nhất Tiếu như một phiến lá bị đánh bay ra xa, ngã vào những cánh cây dày đặc phía sau, bị kiềm lại chặt chẽ.
“Lão tổ cẩn thận”.
Thương Nhất Tiếu phẫn nộ gào lên.
Đế quốc Thương Nghiễm là đế quốc đứng đầu trong mười đại đế quốc một phần nhờ có sự tồn tại của lão tổ.
Chính vì lão tổ mà các con cháu đời sau mới có thể thoải mái làm việc mình muốn.
Nhưng hiện giờ, uy năng của lọng che trời kia thực sự quá mạnh mẽ.
Phải biết rằng đây là bảo vật do Cửu U Đại Đế ban tặng cho lão tổ, uy lực mạnh cỡ nào cũng không ai rõ.
Cho dù là kiếm máu Sinh Tử, cung Càn Khôn hay tên Chấn Thiên thì cũng không thể bằng được.
“Thương Hư, ngươi phản bội lại lời thề của mình, ta giết ngươi, ngươi có lời nào muốn nói không?”
Tần Ninh quát khẽ, lập tức đấm ra. Trong nháy mắt, lọng che trời tỏa ra một luồng sáng xông thẳng về phía Thương Hư.
Cảnh tượng này, Nguyên Phong Không nhìn thấy, ba vị quốc chủ La Thông Thiên, Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong cũng thấy.
Lọng che trời có uy nghiêm mạnh mẽ, chính bọn họ còn không dám đối kháng chính diện.
Nhưng Thương Hư lúc này đã hoàn toàn sửng sốt.
Rầm...
Giây phút ấy, thấy ánh sáng kia sắp xuyên qua tim của ông ta, nhưng ông ta đột nhiên quỳ xuống một cái “rầm”, cúi đầu bái lạy.
“Thuộc hạ sai rồi!”
Hành động này khiến tất cả phải sững sờ.
Đường đường là cảnh giới Thiên Võ vô địch, một trong chín nguyên soái ngày xưa, thế mà lại quỳ xuống.
Nhóm Mộc Thanh Phong cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ biết bản thân không ngăn được công kích của lọng che trời, nhưng không lẽ nguyên soái Thương Hư cũng không ngăn lại được sao?
Mà phải quỳ xuống vào lúc này.
Viu...
Giây phút ấy, ánh sáng ở ngực Thương Hư cũng dần ngừng lại.
Chỉ bước thêm một chút nữa là Thương Hư sẽ mất mạng.
Nhưng lúc này, không một ai dám cử động.
“Thuộc hạ sai rồi!”
Thương Hư không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ra cũng mặc kệ.
Đòn tấn công của Tần Ninh cũng rơi xuống.
Hắn không biết vì sao bản thân không tấn công tiếp, nhưng lúc này, cũng không tấn công được nữa.
“Cút!”
Tần Ninh thu lại lọng che trời rồi quát.
Lúc ấy, đám người Mộc Thanh Phong nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Tần Ninh rõ ràng là dao động tâm trí, cây cỏ xung quanh đều đang nơi lỏng.
Hiện giờ là lúc để rời đi.
Mà nhóm người Nguyên Phong Không cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Ninh hình như không định giữ lại nhóm Dương Thiên Thủ bọn họ sao?
Hắn thu lại lọng che trời, chậm rãi bước đi, rời khỏi nơi này...
“Lão tổ!”
Thương Nhất Tiếu vội vàng đi qua, đỡ lão tổ nhà mình dậy.
“Không cần đỡ ta!”
Vẻ mặt Thương Hư lạnh lùng, nhìn bóng lưng Tần Ninh rời đi, nói: “Đi theo Đại... đi theo Tần công tử!”
“Lão tổ, vậy người cũng phải đứng dậy chứ!”, Thương Nhất Tiếu vội vàng nói.
Tần công tử?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà chỉ trong một giây, lão tổ đã xưng hô khác với Tần Ninh rồi?
“Ta không dậy!”
Thần thái của Thương Hư cực kỳ long trọng: “Ta quỳ đi theo!”
Hả?
Thương Nhất Tiếu chết đứng.
Một trận chiến suýt thì mở ra, nhưng lại kết thúc trong nháy mắt, mà còn vô cùng kỳ lạ.
Ba thượng quốc vội vàng chạy đi.
Đế quốc Thiên Nguyên và mấy đế quốc khác nhìn mà ngơ ngác.
Hình như Tần Ninh không muốn tính toán nữa, dẫn nhóm Diệp Viên Viên trực tiếp rời đi.
Mười ngày liền, Tần Ninh dẫn Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi về phía Đông.
Lúc này bốn người bọn họ dừng lại nghỉ ngơi.
“Công tử, ông già đó đi theo cả đoạn đường rồi...”
Vân Sương Nhi thăm dò nói.
Cô ấy cũng thấy lạ, ban đầu ông già kia đang rất tức giận, sao đột nhiên lại quỳ xuống cầu xin?
Cô ấy càng không hiểu, vì sao công tử trước giờ sát phạt quyết đoán mà lần này lại không ra tay?
Không chỉ mình Vân Sương Nhi mà Diệp Viên Viên và Thiên Động Tiên cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng suốt quãng đường, cả ba đều không dám hỏi.
“Ông ta muốn đi thì cứ đi đi...”
Tần Ninh lãnh đạm nói.
“Nhưng công tử, ông ta quỳ theo cả đoạn đường...”
“Dù có phải bò thì cũng là điều nên làm”.
Tần Ninh nói: “Phía trước chính là Đông Thiên, mọi người cẩn thận nhé, Đông Thiên là nơi nguy hiểm nhất trong Vạn Linh vực này”.
“Linh thú ở đây là nhiều nhất nên sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm”.
“Vâng!”
Bốn người lại tiếp tục hành trình.
Mà phía sau, bộ đồ màu xanh của Thương Hư đã sớm rách nát.
Đầu gối của ông ta càng nhuốm máu đến tơi tả, không hề mang chút tư thái của thế ngoại cao nhân như ngày trước.
“Lão tổ, thật tức giận!”
Thương Nhất Tiếu cùng mấy chục võ giả cảnh giới Linh Phách, Linh Luân đi theo, mất kiên nhẫn nói: “Tần Ninh này đang chơi lão tổ mà!”
“Câm miệng!”
Thương Hư trầm giọng quát: “Ngươi thì biết cái gì? Ngoan ngoãn đi theo ta đi. Đế quốc Thương Nghiễm có bị diệt hay không chỉ dựa vào một suy nghĩ của ngài ấy thôi, hiểu không?”
Sao cơ!
Thương Nhất Tiếu nhìn lão tổ nhà mình, mắt chữ A mồm chữ O!
Chỉ dựa vào một suy nghĩ của Tần Ninh?
Không thể nào!
Tên nhóc này chỉ là loại học được mấy món tà ác ở đâu ra, điều khiển được lọng che trời mà thôi, sao có thể ghê gớm thế được?
“Mệnh lệnh cho người phía sau phải cẩn thận, không được làm ảnh hưởng đến Tần công tử, nếu không thì chết hết đi”.
“Lão tổ...”
Thương Nhất Tiếu lại sững sờ.
Lão tổ làm vậy là đối xử với Tần Ninh như ông trời rồi.
“Bá chủ, lão tổ nói sao ạ?”
Một vị tướng quân của đế quốc Thương Nghiễm nóng lòng hỏi.
Bọn họ đã đi theo bốn người Tần Ninh mười ngày rồi, ngày nào lão tổ cũng quỳ đi trước, ngày nào bọn họ cũng phải nín thở đi theo, thế này đúng là không phải cách mà!
“Cẩn thận, không được làm kinh động đến Tần Ninh, nếu không sẽ phải chết!”
“Sao cơ?”, tướng quân kinh ngạc nói: “Tần Ninh đó chỉ dựa vào địa hình nên mới đối phó được nhóm La Thông Thiên và Dương Thiên Thủ. Giờ hắn đã rời khỏi cái nơi ấy rồi, không còn khả năng gì nữa, sao lão tổ lại...”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
Thương Nhất Tiếu cũng mù mờ.
Bốn người đi trước, nhóm người đế quốc Thương Nghiễm lục tục đi theo sau.
Hôm nay, mặt đất dưới chân họ bỗng nhiên đổi màu.
Vốn là đầm lầy, lúc này lại thành một màu đen tuyền, nhìn cực kỳ mơ hồ, giống như cơn mưa to trời giáng vậy.
“Đây là khu vực Đông Thiên sao?”
Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên nhìn phía trước thì hơi thay đổi sắc mặt.
Khu vực Đông Thiên khác hoàn toàn những gì bọn họ tưởng tượng.
Chương 310: Công chúa Long Nguyệt Nhi
Cái vùng u ám này cùng mặt đất cháy đen phía trước khiến người ta rất áp lực.
Nơi này gần như chẳng phù hợp với Vạn Linh vực.
Núi Bắc Uyên, sông Tây, khe Nam Thiên giống như một động tiên vậy, còn nơi này thì tràn đầy khí u ám đang điên cuồng dao động.
“Không sai, chính là nơi này!”
Tần Ninh nhìn phía trước, thở ra nhẹ nhõm.
“Công tử, nơi này... u ám quá...”
Vân Sương Nhi không khỏi rùng mình.
“Trong Đông Thiên có rất nhiều linh thú, nơi này là thiên đường của linh thú, bọn chúng chém giết lẫn nhau khiến cho địa hình và ngoại hình khác hẳn ba nơi kia”.
“Nhưng cũng vì thế mà bảo bối ở đây là những thứ ba nơi kia không có”.
Tần Ninh nhìn phía trước, cười nói: “Được rồi, đừng lo nữa, tiếp tục xuất phát thôi, đi hội hợp với nhóm Minh Ung và Thiên Ám đã”.
Bốn người một bò đi vào dãy núi với đất đen sì, sương mù vây quanh. Nơi này khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Nhưng khi bọn họ đang đi thì phía trước truyền đến những âm thanh huyên náo.
Bọn họ xuất hiện trước mặt nhóm Tần Ninh.
“Đây là người của thượng quốc Thương Long...”
Ông què nói nhỏ bên tai Tần Ninh.
Mấy người đó mặc tường bào màu xanh, toát ra một loại ngạo khí khác thường.
“Thượng quốc Thương Long...”
Tần Ninh hình như nhận ra.
Hình như Thiên Tử có hôn ước với một công chúa của thượng quốc Thương Long thì phải.
Nhưng lại bị hắn giết.
Mà lúc này, trong nhóm người có một bóng người cực kỳ xinh đẹp.
Mặc áo xanh quần ngắn, đôi chân dài thẳng tắp bóng bẩy, khiến người ta mê đắm.
Cô gái đó có làn da trắng nõn, dưới đôi mắt hai mí là sóng mũi dọc dừa cực kỳ tinh xảo, đúng là mỹ nữ tuyệt sắc.
“Ngươi là...”
Cô gái nhìn Tần Ninh, do dự một lúc.
“Công chúa điện hạ, hắn là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh”.
“Tần Ninh?”
Long Nguyệt Nhi sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Vây chúng lại!”
Cô ta vung tay, lập tức có mấy chục người vây bốn người Tần Ninh lại, khí thế bừng bừng.
“Tần Ninh, ngươi có biết ta là ai không?”
Long Nguyệt Nhi tỏa ra sát khí, sắc mặt lạnh lẽo.
“Cô? Ta chịu...”
“Ngươi...”, Long Nguyệt Nhi hừ lạnh: “Ta chính là Long Nguyệt Nhi, công chúa của thượng quốc Thương Long. Vậy giờ ngươi đã biết ta là ai chưa?”
“Long Nguyệt Nhi...”
Tần Ninh lẩm bẩm, rồi cười nói: “Cho nên là...”
Cho nên là?
Long Nguyệt Nhi đã hoàn toàn tức giận.
Tần Ninh này rõ ràng là cố ý.
Lại còn cho nên là? Giết phu quân tương lai của cô ta, phò mã tương lai của cô ta, giờ lại coi như không có gì?
“Xem ra thượng quốc Thương Long ta dạo này chưa tìm đến ngươi nên ngươi tưởng là mọi chuyện coi như xong đúng không?”, Long Nguyệt Nhi bật cười: “Đã vậy thì, Tần Ninh, hôm nay ngươi chuẩn bị chết ở Vạn Linh vực đi!”
“Thế à...”
Tần Ninh xua tay nói: “Ông què, đám người này muốn giết ta, ta nghĩ tốt nhất là diệt cỏ tận gốc đi, đỡ sau này đi đâu cũng có người giết ta, như kiểu ta ác lắm vậy”.
“Vâng!”
“Muốn chết à!”
Long Nguyệt Nhi hừ lạnh, tức giận đến cực điểm.
Một tên nhãi đến từ một đế quốc lụi bại mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Tên này thật đáng chết.
“Long thúc, Thiên Động Tiên này làm phiền thúc, còn Tần Ninh thì để ta đích thân lấy mạng chó của hắn”.
“Không thành vấn đề”.
Ông già mắt chột bên cạnh Long Nguyệt Nhi gật đầu, nhếch miệng nhìn Thiên Động Tiên.
“Nghe nói viện trưởng tiền nhiệm của học viện Thiên Thần đã xuất thế, thực lực tăng mạnh, Long Khai Nguyên ta rất muốn được lĩnh giáo đây”.
Long Khai Nguyên là quốc sư của thượng quốc Thương Long.
Sắc mặt của Thiên Động Tiên cũng trở nên lạnh lùng.
“Nghe nói võ giả Tinh Mệnh là nhân tài kiệt xuất có được tạo hóa thiên địa, nhật nguyệt vây quanh, lão phu xin phép thỉnh giáo?”
Long Khai Nguyên lúc này nở nụ cười giễu, nhìn ông què.
Kiếm máu Sinh Tử xuất hiện, sắc mặt ông què càng thêm nghiêm trọng.
Hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới Địa Võ tầng ba, nhưng Long Khai Nguyên này là quốc sư của thượng quốc Thương Long, cảnh giới Địa Võ tầng năm, thực lực vốn đã mạnh hơn, thủ đoạn giết người lại càng thêm tàn ác.
Mà thượng quốc Thương Long là hậu nhân của nguyên soái Thương Long.
Thượng quốc Thương Long vốn là một trong bảy thượng quốc lớn.
Địa vị ngang với thượng quốc Linh Ương.
Nhưng trong mắt Tần Ninh thì chẳng khác nhau là bao.
Ông què tiên phong, sát khí tỏa ra.
“Cút!”
Vào lúc này, bỗng có một tiếng quát vang lên.
Tiếng quát khẽ đó như ẩn chứa uy lực sấm sét, mạnh mẽ vô cùng.
Phụt...
Nó xông đến chỗ quốc sư Long Khai Nguyên. Sắc mặt ông ta trắng bệch, phun máu ra, cả người ngã xuống đất.
Chỉ một giọng quát khẽ mà khiến cho cảnh giới Địa Võ tầng năm ngã xuống.
Mạnh mẽ vô cùng!
“Là ai?”
Long Khai Nguyên lập tức đứng dậy, thần sắc nôn nóng nhìn tứ phía.
“Là ai? Sao phải co rúm như vậy, không dám đi ra gặp mặt?”, Long Khai Nguyên cực kỳ chấn động trong lòng.
Chỉ một tiếng quát nhẹ mà khiến cho ông ta phải phun máu, bị linh khí cắn ngược, đây chỉ có thể là cảnh giới Thiên Võ.
Không phải cảnh giới Thiên Võ thì tuyệt đối không làm được.
Nhưng sao lại có cảnh giới Thiên Võ tồn tại chứ?
“Cút!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tên nhãi Thương Bắc Huyền đó, về bảo với hắn là dạy lại người của mình cho tốt vào, nếu không sẽ không biết khi nào mình chết đâu”.
Cùng với đó, một bóng người từ từ xuất hiện.
Người này quần áo rác rưới, đầu gối vẫn túa máu, chính là nguyên soái Thương Hư vừa quỳ theo một đường.
Mấy chục người Thương Nhất Tiếu đem theo lúc này đứng quanh nhóm Tần Ninh, nhìn chằm chằm nhóm người bên thượng quốc Thương Long.
“Thương Nhất Tiếu!”
Nhìn thấy Thương Nhất Tiếu, Long Khai Nguyên hừ nói: “Đế quốc Thương Nghiễm các ngươi tuy đứng đầu trong mười đại đế quốc, nhưng nếu muốn ngăn cản chuyện của thượng quốc Thương Long ta thì cũng phải cân nhắc đấy!”
Nghe vậy, Thương Nhất Tiếu chỉ cười khổ.
Ông ta có muốn đâu, nhưng lão tổ nhà mình vừa thấy Tần Ninh gặp nạn đã dẫn người lên rồi, ông ta nào dám cản?
Thương Nhất Tiếu nhìn về lão tổ nhà mình.
Suốt quãng đường, lão tổ thành thực quỳ đến, rốt cuộc là vì sao chứ?
Lão tổ đột nhiên đối xử với Tần Ninh như với cha vậy.
Không đúng, chính xác thì phải là tôn kính hơn cả cha, thậm chí... là sợ!
Ông ta thật sự không hiểu.
Thấy Thương Nhất Tiếu nhìn sang người đang quỳ kia, Long Khai Nguyên mới kinh ngạc vô cùng.
Dường như Thương Nhất Tiếu rất quan tâm người này.
Nhưng đến lúc nhìn kỹ, Long Khai Nguyên mới hoàn toàn sửng sốt.
“Ông... Ông là... nguyên soái Thương Hư”.
Long Khai Nguyên kinh ngạc vạn phần, đã hoàn toàn chết đứng.
Nguyên soái Thương Hư, nhân vật từ chín vạn năm trước, thế mà lại xuất hiện ở đây!
Không thể nào!
Bình luận facebook