• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (9 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương 301: Vậy ông tới giết ta đi

“Công tử, người… thay đổi rồi…”, Vân Sương Nhi sững sờ nói.

“Ồ? Đẹp trai hơn hả? Có phải khiến cô động lòng rồi không?”

Tần Ninh nhìn gò má hồng hào xinh đẹp tuyệt trần của Vân Sương Nhi thì khẽ cười.

“Ta nói thật mà, công tử thay đổi rất nhiều…”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Các cô cũng có thể như vậy”.

“Giơ tay ra”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy không hiểu nhưng vẫn giơ tay ra.

Những tiếng tí tách vang lên, Tần Ninh nhỏ vào lòng bàn tay của ba người dịch Mây Thần.

Bỗng nhiên, ánh sáng trên thân thể của ba người tỏa ra mạnh mẽ, vẻ mặt của ai cũng vô cùng kinh ngạc.

Một hơi thở sinh mệnh trào dâng vào trong cơ thể, nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng.

Lúc này, ông què cũng không khỏi kinh ngạc hô lên, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.

Bỗng nhiên, trong cơ thể của ông ta dường như có thứ gì đó vỡ kén, toát ra một luồng sức mạnh mãnh liệt.

Cảnh giới Địa Võ tầng 3!

Lúc này ông què mặt mày hớn hở, vô cùng vui mừng: “Lúc trước đã chữa được tai họa ngầm của Tinh Môn, bây giờ lại lần nữa đạt tới nâng cấp sinh lực mạnh mẽ thế này. Ta có thể cảm thấy sức mạnh trong cơ thể như được lột xác”.

Cảnh giới Địa Võ tầng 3. Mười năm nay, ông ta vẫn luôn bị ảnh hưởng của lôi ấn nên thực lực không tăng lên mà còn giảm sút.

Nhưng mấy tháng gần đây, lại như nghịch thiên cải mệnh.

Tất cả những điều này là đến từ Tần Ninh.

Thiếu niên nhìn chỉ 16, 17 tuổi, nhưng lại thường xuyên khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

“Hiệu quả của dịch Mây Thần này phát huy trong thời gian dài, mọi người dần dần hấp thu. Bây giờ chỉ là hiệu quả bước đầu thôi”.

Tần Ninh nhìn ba người, thản nhiên cười nói.

Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai cô đều kinh ngạc không thôi.

“Cô xinh hơn nhiều rồi!”

“Cô thật xinh đẹp!”

Hai người nhìn nhau, gần như đồng thời buột miệng nói.

Diệp Viên Viên vốn là cô gái không thích nói nhiều, tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng bây giờ xem ra càng giống một bông sen đá nổi bật giữa đám đông.

Mà Vân Sương Nhi thì trông lại thêm vài phần thanh thuần, quyến rũ.

Hai cô gái nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.

“Quả nhiên là xinh đẹp hơn nhiều khiến ta động lòng rồi đấy”.

Tần Ninh khen ngợi nói.

“Bòooo…”

Tiểu Thanh lúc này không nhịn được mà nhảy tới trước mặt Tần Ninh, lắc đầu vẫy đuôi, lắc lư cái đầu lớn của mình, hai mắt cong cong bộ dạng như đang cười, quả thật là không biết xấu hổ.

“Ngươi thì thôi? Thế nào thì cũng chỉ là một con bò mà!”

Lời vừa nói ra, hai mắt Tiểu Thanh đã mờ mịt sương mù.

“Cút cút cút, ngươi đã là Thương Thanh Quỳ Ngưu mở Quỳ Giáp rồi mà còn rơi nước mắt, không biết xấu hổ à?”

Nghe vậy, Tiểu Thanh mừng rỡ không thôi, Quỳ Giáp lách tách một tiếng xuất hiện trên bề mặt cơ thể của nó. Quỳ Giáp màu xanh nhạt, như một tướng quân đang chiến đấu trên chiến trường, đạp bằng mọi chông gai, uy phong lẫm liệt.

“Đi thôi!”

Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Ông què, trở về nói với Minh Ung và Thiên Ám có thể đưa người tới nơi này”.

“Nhưng nhớ kỹ, một tháng chỉ có thể hái 30 loại linh tài linh chi, mỗi loại không quá ba cây, nếu không hậu quả tự chịu”.

“Vâng mệnh công tử!”

Ông què chắp tay nói.

Tần Ninh đã nói như thế thì chắc chắn là có lý do của hắn.

Nơi này vô cùng thần kỳ, vô cùng dị thường.

Mà vừa rồi, Tần Ninh đã rời đi một mình, chắc chắn để làm chuyện gì đó.

Ông què hiểu rõ, thân là phu xe thì không nên hỏi và cũng không được hỏi.

Bí mật mà Tần Ninh che giấu đã đủ nhiều rồi, không nên biết và cũng không cần biết.

4 người 1 bò ung dung đi về phía trước, đi ra khỏi lối vào khe, nhìn mặt đất.

Lúc này, vết tích trên mặt đất đã hoàn toàn biến mất.

Đợi 4 người Tần Ninh xuất hiện thì vị trí lối vào khe núi đã dần đóng lại.

Cảnh tượng này khiến ba người lão què thầm kinh ngạc.

“Trở về ta sẽ nói cho ông cách mở”.

Tần Ninh vừa nói dứt lời thì duỗi eo, nói: “Còn một nơi cuối cùng là Đông Thiên!”

“Đó… chính là một nơi rất thú vị”.

Nghe vậy, ba người cũng cảm thấy vô cùng tò mò.

Đông Thiên, khe Nam Thiên, sông Tây, núi Bắc Uyên, chính là 4 khu vực lớn trong Vạn Linh Vực. Bây giờ họ xuất phát từ núi Bắc Uyên, đi tới sông Tây tới khe Nam Thiên rồi trạm cuối cùng là tới Đông Thiên.

“Đi thôi!”

Sải bước chân, bóng dáng 4 người xuất phát.

“Đứng lại!”

Bỗng nhiên, một tiếng gằn vang lên, âm thanh soạt soạt soạt phá không, đợt sau cao hơn đợt trước.

Từng bóng người nhanh chóng lại gần.

Nhìn kỹ thì những người kia phân thành hai phe cánh lớn.

“Là người của đế quốc Nam Lan và đế quốc Nam Thạch!”

Ông què thấp giọng nói.

Đế quốc Nam Lan, đế quốc Nam Thạch, thật là trùng hợp.

“Ta hỏi các ngươi, có phát hiện nơi nào kỳ lạ trong khu vực khe Nam Thiên không?”, một người đàn ông đi đầu mặc áo choàng đen, đầu đội mũ Vương, lạnh lùng nói.

“Không có!”

Tần Ninh chậm rãi đáp lời.

“Không có?”

Người đàn ông mặc áo choàng đen cười giễu nói: “Rõ ràng ta nhìn thấy các ngươi vừa đi ra từ lòng đất. Mặt đất vừa đóng lại rồi, chắc chắn là các ngươi đã phát hiện ra nơi nào rất tuyệt vời đúng không?”

“Nói mau, có phải là khe Nam Thiên không?”

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Ông biết rồi thì còn hỏi bọn ta làm gì?”

“Muốn vào thì tự tìm đường vào, bọn ta không có nhiều thời gian mà lãng phí với ông”.

“Đứng lại!”

Người đàn ông mặc áo choàng đen vừa dứt lời thì phía sau có mấy chục người lập tức soàn soạt tiến lên phía trước để vây lại.

“Đế ta hỏi ngươi là khách sáo rồi. Thằng nhãi, tốt nhất là thu lại dáng vẻ tùy ý của ngươi lại đi”.

Người đàn ông mặc áo choàng đen cười nói: “Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, phía dưới có phải là linh tài thiên địa không? Nếu đúng thì mở ra đưa bọn ta vào. Nếu không phải…”

“Đúng!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Phía dưới đều là linh dược, một khu vực rộng lớn như toàn bộ khe Nam Thiên trên mặt đất”.

“Giống cái gì… linh quả 3 màu, cỏ trăm hoa, hoa lá rụng…”

“Thằng nhãi, nhanh đưa bọn ra vào!”

Nghe vậy, người đàn ông vạm vỡ đội phát quan vội vàng nói: “Nhanh dẫn đường”.

Mấy loại dược liệu mà Tần Ninh vừa nói đều là đan dược để luyện chế linh đan tứ phẩm, chưa nói tới giá trị liên thành mà bên ngoài gần như đã tuyệt chủng rồi.

“Ngươi bảo ta đưa thì ta đưa sao?”

Tần Ninh xì một tiếng, nói: “Muốn thì tự đi mà tìm, ta không có thời gian chơi với các ngươi”.

Muốn thì tự tìm?

Lúc này, hoàng đế Lan Tiếu và hoàng đế Thạch Kinh Lôi đưa mắt nhìn nhau, sững sờ.

Gã này, thật sự không sợ chết sao?

“Nhãi con, ta khuyên ngươi tốt nhất là mở ra, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”

Lan Tiếu cười nói: “Đế ta với tư cách là hoàng đế đế quốc Nam Lan mà muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay”.

“Vậy thì ông tới giết ta đi!”

Tần Ninh nhìn 2 người, bộ dạng không sợ chết mà nói: “Tới đây đi, công tử ta ở đây, tới giết đi!”

“Ngươi muốn chết!”

Lan Tiếu hừ một tiếng, hai hộ vệ bên cạnh lập tức xông ra.

“Tiểu Thanh, đụng chết chúng!”

Tần Ninh hừ một tiếng.

“Bò…”

Một tiếng bò kêu lên vui vẻ, bóng dáng của Tiểu Thanh sải bước ra, xông lên phía trước.

Bốn vó đạp đất, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt dày đặc.

Hai cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 8 xông ra, đưa mắt nhìn nhau, đều sửng sốt.

Một con Thanh Ngưu? Thì làm được trò trống gì?
Chương 302: Đánh không được thì chạy?



Nhưng tiếp theo, hai tên này đã biết, con Thanh Ngưu này có thể làm gì.

“Bò…”

Tiếng kêu vui vẻ vang lên, ngay lập tức, theo bước xông lên của Tiểu Thanh, lông xanh toàn thân bao phủ một lớp Quỳ Giáp màu xanh. Quỳ Giáp tỏa ra màu xanh xám, nhưng lại phát sáng rực rỡ, ánh sáng lan tràn bốn phía.

Bụp bụp…

Lúc này, Tiểu Thanh lao tới đụng hai cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 8 không thể phản ứng kịp, tiếng rắc rắc gãy xương vang lên, hai bóng người bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống bồm bộp lên mặt đất.

“Thứ quái quỷ gì vậy?”

Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều sững sờ nhìn Tiểu Thanh.

Con Thanh Ngưu này toát ra lực chiến đấu không kém gì cảnh giới Địa Võ.

“Nhân lúc công tử ta còn chưa muốn giết người, nhanh cút đi”.

Tần Ninh nhìn hai người, lạnh lùng nói.

Luôn có một số kẻ không chịu mở mắt ra mà tới chọc hắn.

“Đáng chết, cùng lên đi, giết hắn!”

Lan Tiếu tức tối không thôi.

Thân là hoàng đế đế quốc Nam Lan, nào đã từng chịu sự kinh bỉ như vậy?

Mà lại tới từ một thiếu niên chỉ mới 16, 17 tuổi.

“Không biết sống chết đúng không? Ông què, giết hết cho ta”.

“Vâng!”

Lúc này, bóng dáng ông què chợt lướt qua, kiếm máu Sinh Tử vẫn chưa xuất hiện.

Hai tay thành quyền, đánh ra một quyền chấn động.

Ầm…

Lúc này, mấy chục người xông tới đều không hề có lực phản kháng, những tiếng bụp bụp vang lên từng hồi.

Mấy chục người bị chấn động mà lui, sắc mặt tái mét, còn có những kẻ phun ra máu tươi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Nhìn ông lão xấu xí, trông khoảng 40, 50 tuổi mà đã mạnh như vậy.

“Cảnh giới Địa Võ…”

Hai vị hoàng đế Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi hoàn toàn sững sờ.

Cảnh giới Địa Võ thuộc phạm trù cường giả trên toàn Cửu U đại lục.

Chúng chẳng qua là nhìn thấy 4 người Tần Ninh ở đây, lại không ngờ còn gặp cường giả cảnh giới Địa Võ.

Vẻ mặt Lan Tiếu biến sắc, chắp tay nói: “Ta có mắt không thấy Thái Sơn. Bây giờ ta sẽ rời đi ngay lập tức”.

Cảnh giới Địa Võ thì duy chỉ trong 10 đế quốc lớn, thượng quốc, cương quốc mới có.

Lúc này, Tần Ninh trông chỉ khoảng 16, 17 tuổi mà bên cạnh lại có cường giả cảnh giới Địa Võ bảo vệ thì đủ để thấy thân phận đặc biệt của Tần Ninh.

Cho dù là 10 đế quốc lớn cũng không thể phái 1 vị cảnh giới Địa Võ bảo vệ một vị công tử.

Có năng lực như thế thì chỉ có là thành viên nòng cốt ở thượng quốc.

Thượng quốc có thế lực quốc gia khủng khiếp hơn 10 đế quốc lớn rất nhiều. Hai đế quốc lớn của bọn chúng liên thủ thì căn bản cũng không phải đối thủ của họ.

Đắc tội với Tần Ninh thì thật không khôn ngoan.

Hai người đã manh nha ý nghĩ rút lui.

“Đi?”

Tần Ninh cười lạnh nói: “Đánh không được thì chạy? Nào có dễ thế?”

“Vị công tử này, hai người bọn ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong công tử giơ cao đánh khẽ”, cho dù là chủ của một nước thì lúc này Thạch Kinh Lôi cũng không thể không bỏ qua sĩ diện mà cầu xin.

Thượng quốc và đế quốc là hai chuyện khác nhau.

10 đế quốc lớn đều có cảnh giới Địa Võ trấn giữ, nhưng cũng chỉ có 3, 5 người.

Nhưng thượng quốc thì không như vậy. Ở thượng quốc, cường giả cảnh giới Địa Võ ít nhất là có mười mấy người, thực lực đỉnh cấp khủng khiếp, sức mạnh quân đội, sức mạnh võ giả đều vô cùng mạnh mẽ.

“Muốn đi cũng được!”

Tần Ninh cười nói: “Chắp tay xin lỗi công tử ta, nếu không ta chặt đầu các ông”.

Tần Ninh nói nhẹ như gió nhưng trong giọng điệu thì ngập tràn sát khí.

Ông què lúc này cũng vô cùng lạnh lùng.

Nghe vậy thì Thạch Kinh Lôi và Lan Tiếu đều tỏ ra vẻ mặt vô cùng khó coi.

Chắp tay xin lỗi?

Đây là đại lễ của tầng lớp thấp đối với kẻ quyền cao chức trọng. Nếu chúng làm vậy thì không phải là đã công nhận mình còn thấp hơn Tần Ninh sao.

Tuy rằng lo lắng đắc tội với Tần Ninh, nhưng nếu cứ ném mặt mũi đi như thế thì cũng khó mà làm được.

“Ngớ ngẩn, chỉ là một thằng nhãi không biết lai lịch thế nào ở đế quốc Bắc Minh mà cũng dám khệnh khạng ở đây?”

Vừa dứt lời, trong chớp mắt, từng luồng hơi thở mạnh mẽ lan tràn khắp đất trời, đội ngũ hơn trăm người lúc này cũng khí thế hung hăng mà tới.

Bóng dáng yêu kiều đi đầu mang theo sát khí đằng đằng.

“Mộc Dung Nhi!”

Vân Sương Nhi lạnh lùng nói: “Thế nào? Cảnh giới Linh Luân tầng 5 bị bại bởi cảnh giới Linh Luân tầng 3 như ta lại còn chưa ngại mất mặt mà dám tới đây?”

“Ngươi…”

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Dung Nhi mang đầy vẻ lạnh lùng.

“Ta cái gì mà ta?”

Vân Sương Nhi sải bước lên trước, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay, cười giễu: “Không bằng, ngươi lại tới lĩnh giáo thuật bắn tên của ta, thế nào?”

“Công chúa Vân Sương Nhi sao lại có khí thế bức người như thế chứ?”

Một tiếng cười nhạt vang lên. Một người bước ra trong đám người, vẻ mặt ôn hòa, tràn đầy nụ cười.

“Mộc Phong Tiêu!”

Nhìn thấy người này, Vân Sương Nhi khẽ giật mình.

“Mộc hoàng tử!”

“Mộc hoàng tử!”

Mà lúc này, Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi cũng trở nên cung kính.

Mộc Phong Tiêu chính là đại hoàng tử của thượng quốc Mộc Diệp, được quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp yêu mến.

Mà bản thân cũng mang thực lực không tầm thường, cảnh giới Linh Luân tầng 9, lại còn là thánh thể, đồng thời cũng là một trong cửu tài vạn quốc.

Trên Cửu U đại lục, ngoài 4 đại tông môn thì cương quốc lớn nhất, sau đó là thượng quốc.

Mà trong những cương quốc, thượng quốc này lại xuất hiện rất nhiều thiên chi kiêu tử.

Trong đó, trong hơn ngàn thượng quốc thì có 9 người mang uy danh lừng lẫy, được mọi người gọi là cửu tài vạn quốc.

Mộc Phong Tiêu chính là 1 trong 9 người tài đó.

“Sương Nhi, đã lâu không gặp”.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Sau đó, một người bước ra, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, đôi mắt đan phượng mê người.

“Dương Khởi Nguyên!”

Nhìn thấy người này, Vân Sương Nhi cũng sững sờ.

Dương Khởi Nguyên?

Hình như là gã có đính ước với Sương Nhi?

“Dương thái tử!”

“Dương thái tử!”

Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều kinh ngạc, lau mồ hôi trên trán.

Dương Khởi Nguyên chính là thái tử của thượng quốc Linh Ương.

Thượng quốc Linh Ương không giống như thượng quốc Mộc Diệp, là 1 trong 7 thượng quốc lớn, có sức mạnh tương đương với cương quốc.

Hơn nữa Dương Khởi Nguyên cũng là 1 trong cửu tài vạn quốc, xếp hạng 3.

Còn Mộc Phong Tiêu thì lại xếp hạng 9.

Giữa hai người có khoảng cách quá lớn.

Sự chênh lệch này không chỉ về địa vị mà còn về sức mạnh.

Hai vị thiên chi kiêu tử trong cửu tài vạn quốc xuất hiện ở đây, hơn nữa đều là thành viên quan trọng trong hoàng thất của thượng quốc nên hai người Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều không dám lớn tiếng.

So sánh thượng quốc và đế quốc, chênh lệch quá lớn.

“Hai vị không thể bị thằng nhãi thối này mê hoặc. Nhóc con này chỉ tới từ đế quốc Bắc Minh mà thôi. Đế quốc Bắc Minh có thực lực tới đâu thì ta không cần nói nhiều nữa chứ?”, Mộc Dung Nhi cười giễu nói: “Còn lão già cảnh giới Địa Võ tầng 3 kia thì ta nghĩ, cả đế quốc Bắc Minh cũng chỉ có 1 người này”.

Nghe vậy, Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi thả lỏng sắc mặt ngay lập tức.

Đế quốc Bắc Minh? Là đế quốc tầng đáy trong hàng ngàn đế quốc. Nếu không phải là vẫn còn sót lại uy lực của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần thì đã bị hạ thành quốc từ lâu, còn không đáng được gọi là đế quốc.

Mộc Dung Nhi nhìn Vân Sương Nhi, cười giễu nói: “Vân Sương Nhi, ngươi thật sự có mắt không tròng”.

“Dương đại ca là thái tử thượng quốc Linh Ương, 1 trong 7 thượng quốc lớn mà cô lại chọn làm tì nữ của một thằng nhà quê nho nhỏ, hủy bỏ hôn ước với Dương đại ca, đúng là ngu dốt”.

“Mộc Dung Nhi, ta muốn chọn lựa thế nào là chuyện của ta, ngươi không có quyền nhúng tay vào”.

Vân Sương Nhi hừ nói: “Mà công tử nhà ta ấy hả, tài năng nhất đời, không ai so sánh được”.

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đều trông hơi kỳ lạ.

“Ta… cái đó…”, Vân Sương Nhi đỏ bừng cả mặt, nửa ngày không nói ra câu nào.

“Nói đúng thế sao phải xấu hổ!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta quả thực là tài năng nhất đời, từ cổ chí kim!”

Vân Sương Nhi lại càng đỏ mặt hơn, một câu cũng không nói.

“Đồ rẻ mạt!”

Bỗng nhiên một tiếng quát mắng chợt vang lên.
Chương 303: Cửu tài vạn quốc

Lời mắng chửi này khiến Tần Ninh nhíu mày.

Mộc Dung Nhi hừ một tiếng nói: "Tiện nhân, ta thấy ngươi đã sớm cùng với tên nhãi nhép này gian díu với nhau rồi, cái gì mà tỳ nữ chứ, sợ là ngươi đã làm những chuyện đồi bại dưới thân của tên nhãi nhép này không biết bao nhiêu lần rồi..."

"Ông què, vả miệng!"

Một lời nói lạnh lùng vừa rơi xuống, thì ngay lập tức thanh âm xé gió bá đạo lại vang lên.

Chát…

Ngay tức khắc, thân thể mảnh mai của Mộc Dung Nhi ngã phịch xuống đất, toàn bộ một bên má của cô ta đã sưng to, còn có máu chảy ra từ khóe miệng.

Thiên Động Tiên vốn đã nhân từ mà nhẹ tay, nhưng rốt cuộc Mộc Dung Nhi vẫn không thể chống đỡ nổi một cái bạt tai của cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 3.

"Ông dám đánh ta?"

Má của Mộc Dung Nhi sưng lên, máu chảy ra từ khóe miệng, hoàn toàn choáng váng.

Tần Ninh lại dám bảo người đánh cô ta!

"Đánh ngươi đó thì sao!"

Tần Ninh hờ hững nói: "Sương Nhi là tỳ nữ của ta, muốn đánh muốn mắng cũng chỉ có một mình công tử ta đây được phép. Ngươi có tư cách gì mà đứng đây lải nhải, chỉ trỏ? Không giết ngươi đã là ban ơn cho ngươi rồi".

Lời này vừa nói ra, cả Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều hoang mang.

Hai người thân là hoàng đế của đế quốc, có sóng gió gì mà chưa gặp qua đâu.

Thế mà hôm nay, bọn họ thực sự đã được mở mang tầm mắt.

Tần Ninh đến từ đế quốc Bắc Minh, còn Mộc Dung Nhi là công chúa của thượng quốc Mộc Diệp.

Một bên là một đế quốc đáng thất vọng, có thể mất đi danh hiệu đế quốc bất cứ lúc nào.

Còn một bên là một thượng quốc uy danh hiển hách.

Nếu Mộc Dung Nhi giết Tần Ninh thì bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc đến thế, nhưng đằng này, chính Tần Ninh lại dám bảo người vả miệng Mộc Dung Nhi.

Nhóc con này không sợ chết sao? Không sợ bị diệt quốc sao?

"Đại ca…"

Nước mắt của Mộc Dung Nhi lập tức rơi xuống, sau đó cô ta ôm mặt khóc lớn.

Khuôn mặt của Mộc Phong Tiêu lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi.

Tần Ninh dám ra tay không chút lưu tình ngay trước mặt của gã.

“Tần Ninh, ngươi có biết là ngươi đang tự tìm đường chết không?”, Mộc Phong Tiêu lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi lập tức xin lỗi muội muội của ta, thì ta sẽ không so đo sai lầm của đế quốc Bắc Minh ngươi nữa”.

Mộc Phong Tiêu đã nói rất rõ ràng.

Không so đo với đế quốc Bắc Minh, tức là vẫn sẽ so đo với Tần Ninh.

Tên nhóc này quá cuồng vọng, lần này đã tự đâm đầu vào chỗ chết rồi.

"Xin lỗi?"

Tần Ninh không khỏi cười nói: "Ngươi không nghe thấy ta nói cái gì sao? Ta tha mạng cho cô ta đã là ban ơn cho cô ta rồi".

Điên rồi!

Hết sức cuồng vọng!

Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi thầm ngưỡng mộ Tần Ninh trong lòng, đối mặt với Mộc Phong Tiêu, một trong cửu tài vạn quốc, đại hoàng tử thượng quốc Mộc Diệp, mà hắn lại dám nói như vậy.

Tên nhóc này nếu không phải bị điên thì chắc là phải có giấu lá bài tẩy trong người, cho nên mới không sợ chết.

"Muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi".

Mộc Phong Tiêu hừ lạnh một tiếng, phất tay.

"Mộc Vấn Phong, Mộc Vấn Vũ, ngăn lão già kia lại, tên nhóc này, chính tay ta sẽ giết chết hắn".

Soạt...

Lời nói của Mộc Phong Tiêu vừa dứt, hai bóng người đã trực tiếp phóng ra.

Sắc mặt của ông què vô cùng lạnh lùng, kiếm máu Sinh Tử cũng đã vung lên.

"Kiếm máu Sinh Tử".

Sắc mặt của Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ vào lúc này đã hơi thay đổi.

Kiếm máu Sinh Tử là một thanh kiếm hiển hách, tương truyền đã biến mất hàng vạn năm, thanh kiếm này đã từng được Minh Uyên đại đế sử dụng, ẩn chứa đế uy, giết người vô số, hung danh truyền xa.

"Đồ tốt".

Mộc Phong Tiêu vỗ tay nói: "Lấy thanh kiếm đó cho ta!"

"Vâng!"

Hai lão cường giả trong chớp mắt phóng ra ngoài.

Thiên Động Tiên mỉm cười chế nhạo, không nói một lời.

Mộc Phong Tiêu vào lúc này vô cùng phấn khích.

"Tần Ninh, không có lão già này bảo vệ ngươi, ta muốn giết ngươi cũng dễ như giết một con chó vậy!"

Mộc Phong Tiêu vô cùng tự tin với thực lực cảnh giới Linh Luân tầng 9 của mình.

"Giết ta? Ngươi cũng xứng sao?"

Tần Ninh liếc mắt nhìn Mộc Phong Tiêu, sau đó chế nhạo nói: "Muốn giết ngươi, ta còn chẳng cần phải nhấc tay".

"Tỳ nữ của ta có thể giết ngươi dễ dàng như giết một con chó vậy".

Diệp Viên Viên cầm roi dài bước ra ngoài một bước, thân thể tinh xảo lả lướt ẩn hiện bên dưới lớp áo dài.

Phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ, lại thêm khí tức cao ngạo lạnh lùng, khiến cho người ta phải kinh sợ đến ba phần.

Cảnh giới Linh Phách!

Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đứng một bên ngay lập tức choáng váng.

Tần Ninh này thật sự đến từ đế quốc Bắc Minh sao?

Hắn có một vị cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 3 bảo vệ.

Vân Sương Nhi, công chúa của đế quốc Vân Lam, một trong mười đế quốc hàng đầu, lại là tỳ nữ thân cận của hắn.

Bây giờ lại xuất hiện thêm một tỳ nữ nữa của hắn, tuổi tác không lớn, nhưng thực lực đã đạt tới cảnh giới Linh Phách.

Đùa nhau sao?

Trên toàn bộ Cửu U đại lục, có bao nhiêu người sống cả đời cũng chưa chạm được tới cảnh giới Linh Phách, nhưng Diệp Viên Viên ở tuổi 17, 18 đã đạt tới cảnh giới Linh Phách, chuyện này đúng là khủng bố.

Ngay cả Mộc Phong Tiêu, một trong cửu tài vạn quốc cũng không phát triển nhanh bằng nàng.

Cô gái này là ai? Họ chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nhưng nàng lại có thiên phú kinh khủng như thế.

"Ta sẽ đấu với ngươi!"

Diệp Viên Viên lãnh đạm nói: "Nếu ngươi thắng được ta thì ngươi mới có tư cách khiêu chiến công tử của ta".

Lời này vừa nói ra, Mộc Phong Tiêu liền sững sờ.

Mặc dù gã có cảnh giới Linh Luân tầng 9, nhưng giữa cảnh giới Linh Luân và cảnh giới Linh Phách là cả một khoảng cách vô cùng lớn.

Tần Ninh này có lai lịch như thế nào, người bên cạnh hắn không có kẻ nào là đơn giản.

"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?"

Thần sắc của Mộc Phong Tiêu lúc này đã bình tĩnh trở lại.

Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.

"Giết!"

Trong chớp mắt, Mộc Phong Tiêu lao ra, trường kiếm trong tay đâm tới.

Diệp Viên Viên không tránh né chút nào, trực tiếp nghênh chiến.

Trong lúc này, ông què đang cầm kiếm máu Sinh Tử chém giết quyết đoán, áp chế hai vị cảnh giới Địa Võ tầng 2 là Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ, khiến cho bọn họ không thể nào ngẩng đầu lên được.

Diệp Viên Viên tay cầm roi dài, phong thái mạnh mẽ anh dũng, liên tục quật về phía Mộc Phong Tiêu.

Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi không dám manh động.

Bên cạnh Tần Ninh, con bò xanh vẫn đang nhìn hai người chằm chằm.

"Kiếm Thanh Long, trảm!"

Mộc Phong Tiêu đang cầm một thanh trường kiếm, uy lực như hổ gầm, nhưng vẫn bị Diệp Viên Viên trấn áp.

"Ngươi cho rằng chỉ như vậy mà đã có thể thắng được hoàng tử ta sao?"

Mộc Phong Tiêu đã vô cùng tức giận.

"Thánh thể, mở!"

Quát lên một tiếng, từ bên trong thân thể của Mộc Phong Tiêu bộc phát một luồng khí thế cường bạo, một kiếm đánh văng Diệp Viên Viên.

Thánh thể!

Thánh thể của Mộc Phong Tiêu cuối cùng đã được mở ra.

Lan Tiếu không khỏi nói: "Linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể, người có một trong sáu đại thể chất này đều là thiên tài tuyệt thế".

"Thánh thể mở ra, sức chiến đấu của Mộc Phong Tiêu đã gần đạt tới cảnh giới Linh Phách. Bây giờ cô gái kia e rằng không thể nắm được thế thượng phong nữa".

Trên Cửu U đại lục, sự tồn tại của linh thể đã là rất hiếm rồi.

Mà sự tồn tại của thánh thể lại càng hiếm hơn, trong hàng tỷ người, muốn tìm được một người cũng vô cùng khó.

Là đại hoàng tử của thượng quốc Mộc Diệp, Mộc Phong Tiêu có thánh thể và cảnh giới Linh Luân tầng 9, không hề khó hiểu khi được xếp vào hàng ngũ cửu tài vạn quốc.

Vào lúc này, Mộc Phong Tiêu tràn đầy sát khí, khí thế càng lúc càng cường bạo.

"Viên Viên, cô ngẩn người cái gì?"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Mũi của cái tên đó nở to muốn bằng cái mặt luôn rồi, không giết đi thì còn giữ lại làm gì?"

"Vâng, công tử".

Lúc này, Diệp Viên Viên cũng đằng đằng sát khí.

Oong...

Đột nhiên, chín vòng xoáy linh khí bạo ngược trong nháy mắt được mở ra.

Dáng vẻ của Diệp Viên Viên lúc này vô cùng lạnh lùng cao ngạo.

Nhưng thay đổi lớn nhất là chính là khí tức.

Khí tức của cảnh giới Linh Phách tầng 1, giờ phút này đã biến hóa thần tốc, thăng lên cảnh giới Linh Phách tầng 3.
Chương 304: Giết chết không tha

"Đây là gì?"

Cho dù Lan Tiếu có hiểu biết rộng, thì lúc này ông ta cũng phải sửng sốt.

“Đây cũng là một trong sáu thể chất hàng đầu”, Thạch Kinh Lôi kinh ngạc không thôi.

"Trảm!"

Trong phút chốc, Diệp Viên Viên bắt đầu công kích, roi dài vung lên.

"Hoàng thể!"

Đột nhiên, gần như cùng một lúc, hai vị hoàng đế đều thốt lên.

Khí tức của Diệp Viên Viên toát ra lúc này, bất ngờ lại chính là hoàng thể.

Hoàng thể, một trong sáu thể chất hàng đầu.

Ôi trời ơi!

Cả hai hoàn toàn choáng váng.

Hoàng thể, trên toàn bộ Cửu U đại lục cũng chính là một tồn tại vô cùng hiếm có.

Nếu nói cứ một tỷ người mới tồn tại được một người có thánh thể, thì hoàng thể ở trên toàn bộ Cửu U đại lục này, chỉ sợ rằng cũng không tìm được mấy người.

Tần Ninh vui vẻ nói: "Chỉ là thánh thể mà thôi, còn dám huênh hoang trước mặt ta?"

Bộ dáng Tần Ninh bày ra lúc này rất khó ưa.

Nhưng hắn nói không sai.

Thiên tài hoàng thể cũng cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ của hắn, Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

"Cút!"

Diệp Viên Viên trầm giọng quát, cây roi dài trong tay vung lên, quấn chặt trường kiếm của Mộc Phong Tiêu.

Keng…

Thanh trường kiếm bị cuốn lên cao, cả người của Mộc Phong Tiêu cũng ngay lập tức bị Diệp Viên Viên kéo gần lại rồi đập xuống đất.

"Đáng chết".

Mộc Phong Tiêu thấp giọng nguyền rủa, vừa định gượng dậy, thì cây roi dài đang quấn lấy linh kiếm của gã đã lao thẳng vào cổ họng gã.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần gã nhúc nhích thì gã chắc chắn sẽ chết.

"Dừng tay!"

Mộc Phong Tiêu nhìn về phía Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ, đột nhiên quát lên.

Sắc mặt của gã vô cùng khó coi, trong lòng thì tràn đầy tức giận.

Nhanh chóng bị Diệp Viên Viên đánh bại, thân là một trong cửu tài vạn giới, gã cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

Mấy người Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ vội vã chạy đến.

“Còn tiến tới một bước nữa thì ta sẽ giết gã”, Diệp Viên Viên lãnh đạm nói.

Hoàng thể đã được mở ra, Diệp Viên Viên giờ phút này đang ngự trị trên đỉnh cao, lạnh lùng bức người.

"Dừng tay lại!"

Dương Khởi Nguyên cuối cùng cũng đã lên tiếng.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, Dương Khởi Nguyên hờ hững nói: "Tần Ninh, mau thả người".

Một lời này thốt ra với giọng điệu vô cùng cao ngạo, rõ ràng là muốn ra lệnh.

"Thả người?"

Tần Ninh cười nói: "Ngươi là cái thá gì, ngươi bảo ta thả người thì ta phải thả người sao?"

Lời vừa nói ra, không gian liền chìm vào yên lặng.

Hai vị hoàng đế Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi hoàn toàn chết lặng.

Sự cuồng vọng, tự phụ, bất kể hậu quả của Tần Ninh đã hoàn toàn khiến cho bọn họ kinh ngạc.

Tên này thực sự không có vẻ gì là sợ chết.

"Có vẻ như ngươi không hề biết mình đang xúc phạm tới ai".

Dương Khởi Nguyên nhàn nhạt nói: "Thân là thượng quốc, quốc lực hùng hậu của thượng quốc Mộc Diệp có thể dễ dàng tiêu diệt đế quốc Bắc Minh".

"Nếu ngươi dám giết Mộc Phong Tiêu, thì không chỉ thượng quốc Mộc Diệp xuất binh chinh phạt đế quốc Bắc Minh, mà thượng quốc Linh Ương ta cũng sẽ xuất binh chinh phạt đế quốc Bắc Minh, đến lúc đó..."

"Ngươi câm miệng đi!"

Tần Ninh đột nhiên lên tiếng.

"Ta đã nói, cho dù các ngươi tới từ thượng quốc hay cương quốc, nếu như chọc giận ta, ta đều sẽ giết chết không tha".

"Đừng nói là một hoàng tử, cho dù quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp đang ở đây, nếu như dám khiêu khích ta, ta cũng sẽ giết chết không tha".

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Dương Khởi Nguyên, Mộc Phong Tiêu và Mộc Dung Nhi đều cực kỳ khó coi.

Tần Ninh này thực sự không hiểu được sự đáng sợ của một thượng quốc.

"Thái tử Dương, tên nhãi nhép này chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Hắn không biết khoảng cách giữa đế quốc và thượng quốc chênh lệch đáng sợ như thế nào. Hoàng tử ta không tin hắn dám giết ta!", Mộc Phong Tiêu trầm giọng quát lên.

"Ngươi thực sự không tin?"

Tần Ninh cười nói: "Vậy ta cho ngươi xem".

"Viên Viên, trảm!"

“Vâng!”, Diệp Viên Viên gật đầu.

"Dừng tay!"

"Dừng tay!"

Ngay lúc đó, hai tiếng quát phẫn nộ đột nhiên vang lên.

Dương Khởi Nguyên những muốn ra tay, nhưng đã quá muộn.

Soạt một tiếng vang lên, linh kiếm đã xuyên thẳng qua cổ họng của Mộc Phong Tiêu, máu trào ra dữ dội, Mộc Phong Tiêu ngay lập tức ngã xuống đất.

Gã còn muốn nói, nhưng gã đã không thể nói thêm được lời nào nữa.

"Tiêu nhi..."

Một tiếng gầm giận dữ giống như tiếng gầm của sư tử vang lên, một bóng người xuất hiện ngay lập tức, vung tay tung ra một chưởng.

Bang…

Diệp Viên Viên chịu không nổi một chưởng này, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu, thân thể bật ra phía sau.

Cảnh giới Địa Võ!

Tiếng quát thứ hai phát ra từ một vị cường giả cảnh giới Địa Võ.

"Mộc Thanh Phong!"

Nhìn thấy người tới, Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi nín thở nhìn nhau, sau đó không ngừng lùi lại phía sau.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Tần Ninh vẫn vô cùng lạnh lùng.

"Tiêu nhi..."

Mộc Thanh Phong xuất hiện, nhìn thi thể trên mặt đất, đôi tay khẽ run lên.

"Mộc thúc thúc..."

Dương Khởi Nguyên chắp tay hành lễ.

Gã cũng không ngờ rằng Tần Ninh thực sự sẽ giết người như lời hắn nói, không cho người khác bất kỳ một cơ hội nào.

Tên này thực sự ngu ngốc đến mức khó tin thế sao?

Hắn không biết rằng mình đã giết chết một hoàng tử sao? Hơn nữa người đó còn là hoàng tử của một thượng quốc.

"Ta sẽ giết ngươi!"

Trầm giọng quát lớn, giờ phút này Mộc Thanh Phong đang cực kỳ phẫn nộ.

Toàn thân ông ta đằng đằng sát khí.

Thân là quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp, lại là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 4, khí thế bá đạo của ông ta lúc này không ai có thể ngăn cản.

"Giết ta, ông còn chưa đủ tư cách".

Tần Ninh thờ ơ nói: "Công tử ta giết người từ trước đến giờ không nhìn thân phận, dám chọc giận ta, ta bất kể các người là hoàng tử hay quốc chủ".

"Ta đều sẽ giết không tha".

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị sốc.

Tần Ninh này thật sự không sợ chết hay sao?

Đứng trước mặt hắn chính là quốc chủ của một thượng quốc.

Đây là nhân vật cao hơn cả mười vị bá chủ của mười đế quốc hàng đầu.

Cảnh giới Địa Võ tầng 4, trong số các quốc gia trên Cửu U đại lục, tuyệt đối là tồn tại uy vũ bậc nhất.

"Được được được".

Mộc Thanh Phong lặp lại ba lần, sau đó cười nói: "Nhóc con, ta thấy ngươi... tất cả các ngươi, hôm nay đều đừng hòng sống sót rời đi".

Soạt soạt soạt...

Đột nhiên, thanh âm xé gió lại vang lên.

Đại đội của thượng quốc Mộc Diệp đều đã kéo tới.

Mấy trăm bóng người, lúc này nhìn kỹ, đều là cường giả cảnh giới Linh Phách.

Đây chính là quốc lực cường đại của thượng quốc, tại đế quốc Bắc Minh, cảnh giới Linh Phách đã là tồn tại đỉnh cấp.

Nhưng đối với thượng quốc, cảnh giới Linh Phách chỉ nằm ở tầm trung.

Đây cũng chính là sự chênh lệch.

Soạt soạt soạt...

Không lâu sau, những bóng người khác lại xuất hiện.

"Phụ hoàng!"

Nhìn thấy những người vừa tới, Dương Khởi Nguyên nhanh chóng đi về phía người đàn ông trung niên dẫn đầu, chắp tay hành lễ, thì thầm điều gì đó.

Người đàn ông trung niên nghe xong thì hơi biến sắc, lập tức nhìn xoáy vào Tần Ninh.

"Mộc Thanh Phong, quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp".

"Dương Thiên Thủ, quốc chủ thượng quốc Linh Ương".

Lúc này, cả Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều rụt cổ lại.

Thân là hoàng đế của đế quốc, nhưng thân phận của họ cũng chỉ giống như những người hầu trước mặt Mộc Thanh Phong và Dương Thiên Thủ.

Thượng quốc có quốc lực hùng mạnh, đế quốc hoàn toàn không thể sánh được.

Ngay cả mười đế quốc hàng đầu cũng kém hơn cả thượng quốc thấp nhất, chứ đừng nói đến việc so sánh với thượng quốc Mộc Diệp và thượng quốc Linh Ương, các thượng quốc nằm trong hàng ngũ bảy thượng quốc hàng đầu.

Hơn nữa, thượng quốc Linh Ương là do hậu nhân của thiên tướng Linh Uyên phát triển nên.

Thiên tướng Linh Uyên là ai? Là vị thiên tướng quyền lực nhất dưới trướng của Minh Uyên đại đế, người đứng đầu 18 thiên tướng. Lần này, Tần Ninh đã xong đời!
Chương 305: Ba thượng quốc lớn

Vào lúc này, đám đông gần ba trăm người đã xuất hiện ở bốn phía.

Đội ngũ của hai thượng quốc lớn kia toàn là cường giả cảnh giới Linh Phách, cảnh tượng này khiến cho Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi nửa câu cũng không dám nói, lẹ làng lui qua một bên, muốn đi lại không dám đi.

“Thiên Động Tiên!”

Dương Thiên Thủ nhìn Thiên Động Tiên, nhàn nhạt nói: “Thân là cựu viện trưởng học viện Thiên Thần của đế quốc Bắc Minh, vậy mà ngươi làm việc không biết phân nặng nhẹ hay sao?”

Dương Thiên Thủ nhận ra Thiên Động Tiên ngay từ đầu, nên liền tin rằng việc Tần Ninh dám cuồng vọng như vậy là do ý của Thiên Động Tiên.

Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Lão phu bây giờ không phải là cựu viện trưởng của học viện Thiên Thần, mà chỉ là người đánh xe dưới trướng của công tử”.

Người đánh xe?

Cảnh giới Địa Võ tầng 3, làm người đánh xe cho một tên nhãi nhép cảnh giới Linh Luân tầng 5?

Có quỷ mới tin!

“Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”, Dương Thiên Thủ hừ lạnh nói.

“Tin hay không thì tùy”.

Thiên Động Tiên cũng lười nói nhiều, chắp hai tay đằng trước, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tần Ninh.

Tuy rằng ông ta cũng biết Tần Ninh hết lần này đến lần khác đều có ẩn giấu rất nhiều lá bài tẩy trong tay.

Nhưng sự việc lần này thực sự rất nguy hiểm.

Dương Thiên Thủ chính là quốc chủ của thượng quốc Linh Ương, một trong bảy thượng quốc lớn, hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 7.

Mộc Thanh Phong, quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp, cũng là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 4.

Cộng với hàng chục cường giả cảnh giới Địa Võ đang đứng xung quanh hai người bọn họ, cho dù Thiên Động Tiên có cầm kiếm máu Sinh Tử thì cũng không thể đảm bảo cho sự an toàn của Tần Ninh.

Lần này không giống như những lần trước, đối thủ mà bọn họ phải đối mặt là hai thượng quốc lớn.

Hơn nữa, hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng không có ở đây.

Chỉ một mình ông ta, quả thực khó có thể bảo đảm Tần Ninh sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng hai vị quốc chủ kia chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.

Lúc này, tình hình diễn ra khá căng thẳng.

Hai vị quốc chủ của hai thượng quốc lớn đích thân ra mặt, Tần Ninh muốn chạy cũng không thể chạy thoát.

Mộc Thanh Phong nhìn Tần Ninh, lãnh đạm nói: “Dám giết con ta, ngươi chuẩn bị chết đi là vừa”.

“Tuy nhiên, trước khi chết, mau nói cho ta biết cách tiến vào khe Nam Thiên, vậy thì ta còn có thể cho ngươi được chết nhẹ nhàng, nếu không thì những kẻ bên cạnh ngươi, ngay cả đế quốc Bắc Minh, cũng đều sẽ bị tiêu diệt hết”.

“Ngu xuẩn!”

Tiếng mắng vang lên giữa không gian yên ắng.

Tần Ninh tiến lên, nhìn về phía Mộc Thanh Phong, chế nhạo nói: “Ta đã dám giết người, đương nhiên là ta không sợ chết, hơn nữa, cỡ như ông mà muốn giết chết ta sao?”

Trong mắt Tần Ninh tràn đầy khinh thường.

“Chỉ mới đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 4, có gì mà huênh hoang?”

Nghe vậy, Mộc Thanh Phong tức muốn nổ phổi, những người còn lại đều ngẩn người, nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.

Cảnh giới Địa Võ tầng 4 mà tầm thường hay sao?

Cảnh giới Địa Võ chính là một trong những tồn tại mạnh mẽ nhất ngoài bốn tông môn lớn trên Cửu U đại lục.

Hơn nữa, Mộc Thanh Phong còn là quốc chủ của thượng quốc Mộc Diệp.

“Hôm nay hoàng đế ta sẽ giết ngươi”.

Mộc Thanh Phong giận không kềm được, đằng đằng sát khí.

“Mộc huynh, chờ đã”.

Một giọng nói chậm rãi vang lên từ xa.

Đột nhiên, có thêm hàng trăm bóng người lại đang phi nước đại về phía này.

Trên y phục của hàng trăm người đó đều có một chữ “La”.

Là người của thượng quốc Thiên La.

Tại sao người của thượng quốc Thiên La lại đến đây?

“La Thông Thiên, ngươi đến đây làm gì?”

Mộc Thanh Phong không khỏi cau mày khi nhìn thấy người của thượng quốc Thiên La.

Thượng quốc Thiên La, quốc lực có thể so sánh với thượng quốc Mộc Diệp, cũng vô cùng kinh người.

Chỉ là hai thượng quốc này trước giờ không có quan hệ tốt với nhau.

“Ha ha, Mộc huynh muốn giết chết tên nhóc này, vừa hay ta cũng muốn giết chết hắn”.

La Thông Thiên mặc áo gấm, tóc dài buộc cao, vóc người trung bình, khuôn mặt khá vuông vức, lúc này, ông ta đang đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh.

“Ngươi cũng muốn?”

Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong không biết tại sao.

La Thông Thiên nhìn Tần Ninh, nụ cười càng lúc càng lạnh lẽo, nói: “Đệ đệ của ta bị tên này giết chết, cho nên hôm nay, ta nhất định phải giết chết hắn để báo thù cho đệ đệ mình”.

La Vĩnh Thịnh?

La Vĩnh Thịnh là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 2, vậy mà lại bị Tần Ninh giết chết?

Tần Ninh lúc này cũng có phản ứng.

“Hóa ra lão già đó là đệ đệ của ông, đúng là đáng chết”.

“Ngươi muốn chết”.

La Thông Thiên trông càng lạnh lùng hơn.

Ba vị quốc chủ của ba thượng quốc lớn đã kéo người đến vây chặt, khí thế hung hãn.

Lần này, cho dù Tần Ninh có ba đầu sáu tay, cũng không có cách nào chạy thoát.

Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi lúc này cũng phải khâm phục Tần Ninh.

Một tên nhóc đến từ một đế quốc nhỏ mà lại dám vô pháp vô thiên như vậy, hôm nay cho dù có chết, cũng là một cái chết rất oanh liệt.

Dù sao thì cả ba thượng quốc lớn đều ra sức muốn giết chết hắn.

Nhìn chung quanh, Tần Ninh tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Thượng quốc Linh Ương.

Thượng quốc Mộc Diệp.

Thượng quốc Thiên La.

“Thật tốt, các người cùng nhau xuất hiện, cũng đỡ phiền toái cho ta phải đi tìm từng người”.

Tần Ninh nhẹ giọng nói.

Tìm từng người?

Nghe đến đây, ba vị quốc chủ cảm thấy vô cùng nực cười.

Tần Ninh này là cái thá gì, còn dám đứng đây nói nhăng nói cuội, chẳng qua chỉ muốn tìm cho mình một bậc thang đi xuống, để được chết thể diện một chút bên dưới bậc thang đó mà thôi.

“Tần Ninh, ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Một thanh âm chế giễu lại vang lên.

Một bóng người nữa bước ra giữa đám người của thượng quốc Thiên La.

“Hóa ra là ông à!”

Tần Ninh nhìn thấy người đó, cười nhạt nói: “Thương Nhất Tiếu, ông còn dám chạy về đây à?”

“Nói đến đây, ông còn không cảm thấy xấu hổ hay sao? Thân là hậu nhân của Thương Hư, nguyên soái Thương Hư ngày xưa là một trong 9 soái, vậy mà Thương Nhất Tiếu ông chỉ là bá chủ của một đế quốc, bây giờ còn đáng thất vọng hơn, lại phải dựa vào đám thượng quốc để cứu lấy thể diện của mình sao?”

“Ngươi…”

Thương Nhất Tiếu vô cùng tức giận.

Từng lời nói của Tần Ninh như chọc thẳng vào tim của ông ta.

“Ta đã nói gì sai sao?”

Tần Ninh cười nói: “Tổ tiên của thượng quốc Linh Ương là thiên tướng Linh Uyên, một trong 18 thiên tướng, nhưng bây giờ vị trí của thượng quốc Linh Ương đã nằm trong hàng ngũ bảy thượng quốc hàng đầu”.

“Ông thân là hậu duệ của nguyên soái Thương Hư nhưng chỉ là bá chủ của một đế quốc đứng trong số mười đế quốc lớn, mặt mũi xem như đều đã vứt đi cả rồi, ta cũng cảm thấy nhục nhã thay cho tổ tiên của ông”.

“Ngươi thì biết cái gì? Thiên tướng Linh Uyên là thiên tướng được sủng ái nhất dưới trướng Minh Uyên đại đế, đứng đầu 18 thiên tướng”, Thương Nhất Tiếu cười nói: "Ngươi chết tới nơi rồi, bớt ở chỗ này mạnh miệng đi, để ta xem lúc ngươi chết thì còn có khẩu khí hùng hồn như vậy nữa hay không!"

Trong lòng Thương Nhất Tiếu đang rất muốn phát tiết.

Đế quốc Thương Nghiễm là đế quốc đứng đầu trong mười đế quốc lớn, nhưng so với thượng quốc thì vẫn vô cùng chênh lệch.

Cho dù ông ta nắm trong tay linh khí truyền thừa là lọng che trời, nhưng vẫn không có cách nào giết chết được Tần Ninh.

Bây giờ, biện pháp cuối cùng là liên kết với thượng quốc Thiên La để đối phó với Tần Ninh.

Điều này quả thực rất mất mặt, nhưng Tần Ninh ngày nào chưa chết thì chắc chắn sẽ còn có vô số chuyện phiền phức xảy ra.

Giờ phút này, mọi người đều trừng mắt nhìn Tần Ninh ở trung tâm giống như nhìn một người đã chết.

Tên nhóc này quả thực quá cuồng vọng.

“Giết hắn cho ta!”

Mộc Thanh Phong đã không còn kiên nhẫn nữa, phất tay lên quát, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Mấy chục bóng người ngay lập tức lao thẳng ra.

“Thủ hạ lưu tình! Mộc quốc chủ!”

Đột nhiên, lại có thêm hàng trăm bóng người kéo vào.

Một người trực tiếp ra đứng ở trước mặt Tần Ninh, nhìn mọi người xung quanh.

“Mộc quốc chủ, Dương quốc chủ, La quốc chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình”.

Bóng dáng đó lúc này đứng ở trước mặt Tần Ninh, nhìn chung quanh, chắp tay cười nói: “Có chuyện gì thì chúng ta đều có thể ngồi xuống nói chuyện, cần gì phải so đo với một đế quốc nhỏ như đế quốc Bắc Minh chứ?”

“Nguyên Phong Không, ngươi đang làm gì vậy?”, nhìn thấy người đến, sắc mặt của Mộc Thanh Phong càng trở nên lạnh lùng.

Vào lúc này, lại có thêm hàng trăm bóng người được mấy vị thủ lĩnh khác dẫn đầu, lần lượt tiến vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom