• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (5 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311: Ba cái tát

“Ta là ai không quan trọng!”, Thương Hư lạnh lùng nói.

Cho dù quỳ trên mặt đất, đi lên bằng hai đầu gối, vô cùng nhếch nhác, nhưng là một kẻ mạnh ở cảnh giới Thiên Võ, ông ta vẫn có sự kiêu ngạo của mình.

“Cút!”

Lúc này, Thương Hư lạnh lùng nói: “Nếu không, giết không tha. Sau này, nếu lại tìm Đại… lại tìm Tần công tử gây phiền phức thì ta nhất định sẽ đích thân tới thượng quốc Thương Long chặt đầu chó của các ngươi xuống”.

Lời vừa nói ra, Long Nguyệt Nhi tức không thể kìm được.

“Ông là cái thá gì…”

Bốp…

Long Nguyệt Nhi vừa lên tiếng thì ăn ngay một cái tát vào mặt.

“Cút!”

Tuy lúc này, Thương Hư đang quỳ dưới đất, nhưng hơi thở uy nghiêm vẫn bao phủ toàn thân.

Long Nguyệt Nhi bị ăn một cái tát thì chợt sững sờ.

Nhưng sau khi phản ứng lại thì không nhịn được thét lên: “Cái đồ khốn nạn, quốc sư, giết ông ta đi!”

“Công chúa Nguyệt Nhi, chúng ta đi trước thôi…”

Long Khai Nguyên cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Người này là Thương Hư”.

“Thương Hư? Thương Hư thì làm sao, cho dù ông ta có là…”

Nhưng bỗng nhiên, Long Nguyệt Nhi lại giật nảy mình.

Nguyên soái Thương Hư.

Nguyên soái Thương Hư là 1 trong 3 vương, 7 hoàng, 9 soái, 18 thiên tướng.

Sao có thể như vậy?

Đó là nhân vật cùng thời với nguyên soái Thương Long lão tổ nhà mình. Lão tổ Thương Long đã chết mấy vạn năm, tại sao Thương Hư vẫn còn sống tới bây giờ?

“Nể tình lão đệ Thương Long và ta là huynh đệ cùng họ, bây giờ các ngươi lập tức cút ngay”.

Thương Hư nhìn đám người, lạnh lùng gằn giọng.

Ánh mắt lạnh lẽo của ông ta nhìn thẳng vào Long Khai Nguyên và Long Nguyệt Nhi.

Lúc này, Long Khai Nguyên không hề nghi ngờ, nếu bọn chúng không rời đi thì Thương Hư này sẽ lập tức hạ sát tất cả.

Tuy không biết tại sao Thương Hư còn sống, tại sao lại giống hệt như năm đó, tại sao thực lực lại giảm sút.

Nhưng cho dù, thực lực của Thương Hư có giảm sút đến đâu thì cũng là cảnh giới Thiên Võ.

Thiên Võ 7 biến, cho dù là 1 biến thấp nhất thì cũng mạnh không có đối thủ.

Trên Cửu U đại lục, chưa nói tới 4 đại tông môn siêu cấp uy danh lừng lẫy.

Cảnh giới Thiên Võ thì duy chỉ có ở cương quốc.

Trên toàn Cửu U đại lục, cương quốc chỉ có mấy chục nước mà thôi.

“Tiền bối, ta có mắt không tròng, đắc tội với tiền bối rồi ạ…”

“Người các ngươi đắc tội không phải là ta”, Thương Hư lại ngắt lời Long Khai Nguyên, nói: “Mà các ngươi đắc tội với công tử Tần Ninh”.

Lời này vừa nói ra khiến ánh mắt Long Khai Nguyên nhìn Tần Ninh mang theo vạn phần kinh ngạc.

Đường đường là 1 trong 9 soái năm đó mà bây giờ lại kiêng dè Tần Ninh?

Mà, bộ dạng của Thương Hư cũng vô cùng kỳ quái.

Tóc dài tán loạn, trán đầy máu khô đã kết vảy, dường như… đang nhận tội.

Rốt cuộc, đây là tình huống gì?

Long Khai Nguyên lúc này thế nào cũng không nghĩ ra.

Thương Nhất Tiếu vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Đừng nói là Long Khai Nguyên mà tới ông ta cũng không thể hiểu nối.

Long Khai Nguyên không dám nói nhiều lời thừa thãi, sau đó mang theo Long Nguyệt Nhi đang tức đến đỉnh đầu mà rời đi.

Tần Ninh nhìn Thương Hư, ánh mắt sâu xa.

Chỉ là một cái nhìn lại khiến ánh mắt Thương Hư giật nảy, cả người bỗng chốc dập đầu bái lạy trên đất, bụp một tiếng, máu tươi trên trán lại chảy ra.

“Đại… công tử! Thuộc hạ sai rồi!”

Lúc này, Tần Ninh mới chậm rãi đi tới trước Thương Hư.

Bốp…

Bàn tay vung mạnh, tát một phát.

Tiếng tát giòn giã vang lên, không chỉ tát lên mặt của Thương Hư mà còn đánh vào đáy lòng của tất cả mọi người.

Nhưng lạ là, lúc này Thương Hư lại không hề né tránh.

“Lão tổ!”

Thương Nhất Tiếu tức tối không nhịn được. Đám người của đế quốc Thương Nghiễm thì nổi lên sát khí đằng đằng.

Thương Hư, chính là sự tồn tại như một vị thần của đế quốc Thương Nghiễm bọn chúng, bất kỳ ai cũng đều mang trong lòng sự sùng bái mãnh liệt với ông ta.

Một đường tới đây, lão tổ đã quỳ mà đi theo Tần Ninh, đến giờ lại đuổi chạy kẻ muốn giết hắn. Thế mà gã này lại vung ra một cái tát để đáp lại.

“Lui ra!”

Thương Hư nôn ra một ngụm máu tươi, gằn giọng quát.

“Nhưng, lão tổ…”

“Ta nói các ngươi lui ra!”, giọng nói của Thương Hư trở nên lạnh lùng.

Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã kinh ngạc thất sắc.

Trái tim của Thiên Động Tiên đã nảy lên đến cổ.

Tần Ninh còn dám đánh à, không sợ Thương Hư nổi điên lên giết hắn sao?

“Ta đánh ngươi, ngươi có phục không?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Phục!”

Bốp…

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh lại tát một phát nữa.

“Ngươi cần phải có trách nhiệm với lời nói của mình!”, Tần Ninh tức giận quát: “Sao ngươi biết được cảnh ngộ của Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên là thế nào? Suy đoán lung tung, đáng chết!”

“Vâng, chỉ cần công tử bảo lão già này chết thì thuộc hạ nhất định cũng không do dự. Chỉ hi vọng, công tử có thể tha thứ cho đế quốc Thương Nghiễm!”

“Tha cho bọn chúng?”

Tần Ninh cười ha ha nói: “Vậy kẻ nào sẽ tha cho đế quốc Bắc Minh?”

“Có công tử ngài ở đây thì kẻ nào dám động vào đế quốc Bắc Minh chứ ạ!”, Thương Hư cúi đầu chắp tay nói.

Bốp…

Tần Ninh lại vung lên một cái tát rồi lại nói: “Có ta ở đây rồi, không phải ngươi vẫn dám động đấy thôi?”

Lời này vừa nói ra, Thương Hư lại bò rạp ra đất, toàn thân run lẩy bẩy: “Công tử, thuộc hạ sai rồi, thật sự sai rồi. Hi vọng công tử nể tình Minh Uyên Đại Đế, tha cho lão già này”.

Lúc này, Thương Nhất Tiếu cũng ngây ngốc.

Thiên Động Thiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng không khác là bao.

Duy chỉ có Tiểu Thanh là nhàn nhã nằm trên đất, đôi mắt lớn đang mơ màng, bộ dạng buồn ngủ sắp ngất.

Một vị cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Võ mà lúc này lại tỏ thái độ này với Tần Ninh khiến họ không thể nào giữ vẻ bình tĩnh?

“Mọi người lui ra trước đi!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

Mấy người ông què gật đầu, cũng không nói nhiều.

Lần này, họ tin, Thương Hư chắc chắn sẽ không dám động tới đầu ngón tay của Tần Ninh.

Tuy nói họ không biết rốt cuộc gốc gác của Tần Ninh tới từ đâu, nhưng Thương Hư tuyệt đối sẽ không dám xông tới.

“Lui!”

Thương Hư chợt nhìn Thương Nhất Tiếu quát lên.

“Lão tổ!”

“Cút!”, sắc mặt Thương Hư lạnh lùng, một tia sát khí hiện lên, nhìn thẳng Thương Nhất Tiếu.

Sát khí!

Thế mà lão tổ lại có ý muốn giết mình, Thương Nhất Tiếu toát mồ hôi hột, sắc mặt tái mét, vung tay lên ra hiệu cho đám ngươi lui về sau ngoài 100 mét.

Trong chớp mắt, dưới chân nói chỉ còn lại Tần Ninh, Thương Hư, Tiểu Thanh, hai người một bò.

Tần Ninh vén quần áo ngồi xuống, thản nhiên nói: “Nói đi, tại sao lại nhận ra ta?”

“Năm đó lọng che trời và ấn Thương Long chính là do Đại Đế truyền lại cho tiểu nhân. Tiểu nhân vẫn nhớ như in”.

“Trong thế gian này, chắc chắn không có người thứ hai thông thạo lọng che trời và ấn Thương Long như thế”.

Tần Ninh liếc nhìn Thương Hư, nói: “Xem ra, cũng không phải là ngươi đã cạn hết lương tâm”.

“Nhưng nếu chỉ như thế thì ngươi không thể nhận ra ta được!”

Thương Hư vội vàng dập đầu nói: “Năm đó cương vương Minh Uyên từng dặn dò tại hạ, phong ấn mình vào nguyên thạch phong ấn thời không, trừ khi đế quốc Bắc Minh bị diệt vong, hoặc là… Đại Đế ngài quay trở lại!”

Nghe vậy, Tần Ninh chợt sững sờ.

“Minh Uyên thật là… chu đáo…”

Lúc này, nếu những người khác ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Một thiếu niên 16, 17 tuổi lại nói chuyện như một ông cụ.

Nhưng Thương Hư lúc này lại không dám thở mạnh.
Chương 312: Thuộc hạ không sợ chết nữa

“Đại đế, ngài đang trải qua đời thứ mấy ạ?”, Thương Hư dè dặt hỏi.

“Đời thứ 10!”

Lời vừa nói ra khiến Thương Hư sững sờ.

“Cương vương Minh Uyên từng nói, Đại Đế trải qua 9 đời thì chắc chắn viên mãn, tại sao…”

“Ngươi không cần biết”.

Tần Ninh liếc nhìn Thương Hư, nói: “Nguyên thạch phong ấn thời không, khiến ngươi không thay đổi tuổi thọ, dáng vẻ, nhưng cảnh giới bị sa sút đáng sợ như vậy”.

“Bây giờ ngươi đã ra rồi thì bảo vệ đế quốc của mình cho tốt”.

“Đại đế!”

Thương Hư lúc này dập đầu bồm bộp trên đất, vội vàng nói: “Lão già cổ hủ này nguyện dùng thân tàn cung phụng Đại Đế. Sau này nếu lại được gặp cương vương Minh Uyên thì tiểu nhân sẵn sàng tạ tội với cương vương”.

“Ngươi không gặp được nó nữa đâu…”

Tần Ninh khẽ lẩm bẩm, dường như tự nói tự nghe: “Nó đã chết rồi, làm liên lụy cả Tiểu Thạch bị kẻ khác cầm tù!”

Cái gì!

Lời này vừa nói ra khiến Thương Hư tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Hai vị đại nhân là sự tồn tại mạnh mẽ cảnh giới Hóa Thần, thế mà…”

Thương Hư hoàn toàn sững sờ.

“Ta cũng vừa mới biết, chuyện này ta tự có cách giải quyết”.

Tần Ninh khẽ cười nói: “Kẻ nào dám động vào người của ta, ta cũng tò mò lắm đây…”

Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Thương Hư lại cảm thấy thân thể lạnh cóng.

Cửu U Đại Đế năm đó đã tàn sát hàng triệu người trong cơn thịnh nộ lúc bấy giờ, trở thành huyền thoại tối cao trên Cửu U đại lục, là người đầu tiên từ vạn cổ.

Mà giờ hắn đã quay lại!

Năm đó, những lời cương vương Minh Uyên nói với ông ta là thật.

9 đời luân hồi, vị Đại Đế kia đã trở lại.

“Đại đế, lão già cổ hủ này trước đây hồ đồ, xin Đại Đế cho lão già này một cơ hội”.

Thương Hư chân thật nói.

“Cho ngươi cơ hội, ngươi có nắm chắc không?”

Tần Ninh thờ ơ nói: “Người đi trà lạnh, vật còn người mất. Ta chỉ rời khỏi 9 vạn năm mà thôi, đáng tiếc… giờ vật còn người đã mất thật rồi!”

“Đại đế!”

Thương Hư dập đầu bụp bụp, vội vàng nói: “Đại đế, thuộc hạ thật sự không phải tham sống sợ chết mà năm đó cương vương Minh Uyên đã đặc biệt dặn dò, cho dù cương quốc sa sút, thuộc hạ cũng không cần quan tâm, trừ khi là Minh gia tuyệt hậu”.

“Cương vương đặc biệt dặn dò, ngoài điều đó ra thì khi Đại Đế trở về thì thuộc hạ buộc phải xuất hiện!”

Thương Hư vội vàng nói: “Chỉ là thuộc hạ không ngờ tới, Đại Đế ngài lại thay đổi dáng vẻ hoàn toàn…”

“Đây không phải là 1 trong 9 đời của ta mà là đời thứ 10, thoát ra khỏi 9 đời. Còn rốt cuộc kết quả thế nào thì ta cũng không nói trước được”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Cửu U đại lục thay đổi thật nhiều, 3 hoàng 7 vương còn sống không?”

“Thuộc hạ không biết, phong ấn 9 vạn năm, thuộc hạ cũng chỉ biết vài năm gần đây về thế giới bên ngoài”.

Thương Hư chắp tay nói: “Nhưng Đại Đế, ngài nói chuyện của cương vương Minh Uyên đã khiến thuộc hạ nhớ lại vài chuyện”.

“Chuyện gì?”

Tần Ninh nhướng mày.

“Theo tin tức mà thuộc hạ có được, đến giờ trên Cửu U đại lục, 4 đại tông môn tuyệt đối cao cao tại thượng, mà còn tồn tại một số quốc gia cổ, thế gia cổ cũng thâm sâu không thể đo được”.

Thương Hư chắp tay nói: “Trước đây, lão già này còn ngủ say thì một số thế gia cổ, quốc gia cổ lén ra tay muốn… giết thuộc hạ”.

“Chuyện này có lẽ đúng vào 8 vạn năm trước, trong đế quốc Thương Nghiễm có ghi lại”.

Tần Ninh cau mày rồi lại suy ngẫm.

“Có người lén giết ngươi…”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Cũng khoảng thời gian đó, Minh Uyên bị hại chết, Thiên Thanh Thạch bị người ta phong ấn. Xem ra, sau khi ta đi thì một số kẻ muốn đối phó với người của ta”.

“Cho nên Đại Đế, có lẽ, lần này ngài càng phải cẩn thận hơn”.

Thương Hư cung kính nói: “Thuộc hạ lo lắng, những kẻ kia còn có mưu đồ khác. Nếu chúng biết ngài xuất hiện thì chắc chắn sẽ ra tay với ngài!”

“Đến giờ, ngươi là người đầu tiên biết ta quay về”.

Tần Ninh liếc nhìn Thương Hư.

Phụp một tiếng, Thương Hư quỳ trên mặt đất, run cầm cập nói: “Đại đế yên tâm, lần này, cho dù thịt nát xương tan thì thuộc hạ cũng không từ, xông pha khói lửa vì Đại Đế cho đến chết mới thôi!”

“Đứng dậy đi!”

Tần Ninh lại nói: “Ngươi cứ mở miệng ra kêu Đại Đế, kẻ khác muốn không biết cũng khó đấy”.

“Vâng, công tử…”

Thương Hư lau mồ hôi trên trán nói.

Tần Ninh là ai?

Là người 9 đời 9 kiếp, Cửu U Đại Đế đời đầu đã khủng khiếp tới mức độ này, càng không phải nói 8 đời còn lại.

Cho dù Tần Ninh bây giờ chỉ là thiếu niên 16, 17 tuổi, cảnh giới Linh Luân, nhưng muốn giết Thương Hư ông ta thì vẫn có hàng trăm ngàn cách.

Hắn là Tần Ninh, là Cửu U Đại Đế ngày đó.

Tần Ninh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Thiên đạo luân hồi. Đời này của ta, cũng đi tới con đường luân hồi. Đời này sẽ là kết thúc luân hồi”.

“Những kẻ kia đã cho rằng ta không thể trở lại nên động tay với người của ta. Vậy thì hãy chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của ta đi!”

Nghe câu nói này, thân thể Thương Hư cứng đờ.

Cho dù thế nào thì lần này, ông ta tuyệt đối phải một lòng trung thành đi theo Tần Ninh.

Năm đó, ông ta đi theo Minh Uyên trở thành 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy.

Đến giờ, đi theo Tần Ninh, Cửu U Đại Đế ngày đó vậy thì sẽ vinh quang đến mức nào?

“Được rồi, ngươi nên làm gì thì làm nấy đi. Một đống người đi theo nhìn bận mắt quá!”, Tần Ninh xua xua tay nói.

Lời này vừa nói ra, Thương Hư đã hiểu, bây giờ Tần Ninh đã không tính toán lỗi lầm trước đây của ông ta nữa.

Nhưng, sao ông ta có thể rời đi.

“Đại… công tử!”

Thương Hư chắp tay nói: “Bây giờ, lão già này là cảnh giới Thiên Võ, đi theo bên cạnh công tử cũng có thể cống hiến sức chó ngựa”.

“Nên xin công tử, ngàn vạn lần đừng đuổi lão già này. Lão già này chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm, chết không hối tiếc”.

Tần Ninh sâu xa liếc nhìn Thương Hư, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đối phó với người nhà ngươi”.

“Công tử hiểu lầm tại hạ rồi. Trước đây tại hạ chưa từng xuất hiện, không phải là tham sống sợ chết, mà một là đợi Đại Đế quay lại, hai là tự thân thuộc hạ cũng khó mà bảo toàn tính mạng, có người muốn giết thuộc hạ”.

“Nhưng bây giờ, công tử đã quay lại thì thuộc hạ không sợ chết nữa”.

Tần Ninh lại liếc nhìn Thương Hư một lần nữa.

“Ngươi cũng tính toán lắm”.

Tần Ninh xua xua tay: “Được rồi, ngươi muốn đi theo thì đi theo!”

“Vâng vâng!”

Thương Hư nghe thấy vậy mới yên tâm.

Cứ như vậy, Tần Ninh coi như đồng ý để ông ta ở bên cạnh.

Chỉ cần ở lại bên cạnh Tần Ninh bỏ công bỏ sức thì sẽ có cơ hội loại bỏ khúc mắc trong lòng Tần Ninh.

Không lâu sau, Tần Ninh đã trở lại.

“Công tử!”

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi nhìn thấy Tần Ninh bình an vô sự thì thở phào một hơi.

Tuy nói, Thương Hư tỏ ra rất sợ hãi, nhưng ai dám đảm bảo, gã này không đột nhiên tấn công Tần Ninh.

“Xong việc rồi, đi thôi!”

Tần Ninh xua xua tay, thản nhiên nói.

Xong việc rồi?

Thật sự là xong việc rồi sao?

Thương Hư đó rốt cuộc là thế nào?

Tuy rằng ba người mang một bụng nghi ngờ nhưng bây giờ không ai mở miệng hỏi.

Tần Ninh vốn là một nhân vật mang đầy kỳ tích, Tinh Môn bị phế sắp chết mà thiên phú lại thay đổi mở trời lập đất.

Một đường tới giờ, thông thuộc mọi chuyện như nắm trong lòng bàn tay.

Những chuyện này, các cô không cần phải hỏi.

“Công tử, đợi thuộc hạ với!”

Mà đúng lúc này, sau lưng chợt vang lên một giọng nói.
Chương 313: Đài Đăng Thiên

Nguyên soái Thương Hư đó nhanh như chớp chạy tới. Ông ta đã đổi bộ quần áo khác, dáng vẻ như 20, 30 tuổi, tuấn tú và phi thường, không có điểm nào giống lão già mấy vạn năm tuổi.

“Công tử, công tử…”

Thương Hư đuổi tới, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

“La lối như thế trông giống bộ dạng gì?”, Tần Ninh cau mày.

“Vâng vâng vâng…”

Thương Hư hơi cúi đầu, nhìn Tần Ninh, không dám ồn ào.

“Lão tổ, đợi bọn con với!”

Phía sau, có tiếng gọi xôn xao, đám người đế quốc Thương Nghiễm cũng đuổi theo.

Bỗng chốc, một đống người loạt soạt, chen chúc tới.

“Phiền!”

Tần Ninh cau mày nói.

“Cút!”, nghe thấy lời này của Tần Ninh, Thương Hư lập tức nhìn ra phía sau, trách mắng: “Tất cả các ngươi cút về cho ta, không gọi các ngươi thì đừng để ta thấy bóng của các ngươi, ảnh hưởng tâm trạng của công tử”.

Gì vậy?

Nghe thấy vậy, Thương Nhất Tiếu và đám người chợt sững sờ.

“Còn ngây ra đó làm gì? Cút mau, cút hết cho ta”, Thương Hư lại một lần nữa quát nói: “Một là không để lọt tiếng, hai không thể lộ bóng, ba là gọi lúc nào đến lúc đấy, nhớ kỹ là được, nhanh chóng cút sang một bên!”

Thương Nhất Tiếu lúc này hoàn toàn chết lặng.

Cút?

Lão tổ đang nói thật sao?

Đây vẫn là lão tổ của bọn chúng, 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy năm đó sao?

Bây giờ nhìn thế nào cũng giống như Thiên Động Tiên, trở thành nô bộc của Tần Ninh rồi?

Tần Ninh cũng không nói nhiều, sải bước đi thẳng.

Thương Hư đi lên, nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thiên Động Tiên, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

“Chào ba vị, tại hạ Thương Hư, sau này cứ gọi ta là lão Thương, lão Hư đều được”, Thương Hư hiền hòa nói. Ánh mắt nhìn tới Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì ông ta cười nói: “Hai vị cô nương này thật có mắt nhìn, làm tì nữ của công tử. Tuy rằng tư cách của hai vị hơi kém một chút, nhưng nhan sắc thì có thể chấp nhận được. Nhưng có thể được công tử công nhận thì là phúc đức tích lũy 3 đời mới được!”

Nghe vậy, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên hừ lạnh rồi đi thẳng.

Hai cô có ai mà không mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại là hoàng thể, hỗn độn thể, thiên phú đệ nhất.

Người bên cạnh đều nói hai cô làm tì nữa cho Tần Ninh thì Tần Ninh được lợi rồi. Tuy rằng các cô cũng biết, Tần Ninh quả thật rất tài giỏi.

Nhưng bị người ta nói thẳng mặt như thế thì cũng không thoải mái.

Cái lão già này, nói chuyện không khách sáo gì cả.

Thương Hư thì lại sững sờ, nhìn ông què hỏi: “Ta nói sai rồi sao?”

Tuy nói Diệp Viên Viên là hoàng thể, Vân Sương Nhi là hỗn độn thể, nhưng làm tì nữ của Tần Ninh thì quả thật hơi kém một chút.

Thiên Động Tiên cười mà không nói.

Nhìn 1 trong 9 soái này, không được tâm lý cho lắm.

Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh đưa Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi tu luyện trong núi Đông Thiên, thuận tiện hướng dẫn hai cô tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết và Hỗn Độn Ngọc Thân quyết.

Ông què và Thương Hư thì lại lặng lẽ đi theo.

Đám người đế quốc Thương Nghiễm, do Thương Nhất Tiếu dẫn đầu thì đi loanh quanh 4 phía, cẩn thận dè dặt.

Một khi đám Tần Ninh dừng lại nghỉ ngơi thì rất nhiều cao thủ Linh Phách của đế quốc Thương Nghiễm đứng ra dựng lều nghỉ tạm, đốt lửa nấu cơm, đi sát phía sau.

Mấy chục vị cao thủ cảnh giới Linh Phách, cảnh giới Linh Luân đáng thương, bây giờ lại như một đám nô bộc nhẫn nhục chịu khó.

Nhưng không ai dám phàn nàn một câu.

Mấy ngày nay, đến lão tổ còn giống như thằng cháu ra vẻ nịnh bợ trước mặt Tần Ninh, thì bọn chúng nào dám nói nhiều.

Trong thời gian mấy ngày, chúng đã hiểu rõ, đừng hỏi nhiều, cứ coi Tần Ninh như đại gia, không đúng, như lão phật gia mà cung phụng là được rồi.

Mà mấy ngày này, với sự dạy dỗ tận tâm của Tần Ninh thì Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đã ngày càng nằm lòng khi tu luyện pháp quyết trong tay.

Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết của Diệp Viên Viên đến giờ đã có thể dễ dàng thi triển cảnh giới Tứ chuyển, một khi Tứ chuyển bắt đầu thì Cửu Chuyển Linh Lung thể của bản thân nàng lại càng phát huy sức mạnh cuồng bạo.

Còn Vân Sương Nhi thì đã tu luyện tới tầng 3 của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết. Vốn dĩ, bản thân là cảnh giới Linh Luân tầng 3, cộng thêm sức bùng nổ mạnh mẽ của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết khiến thực lực được gia tăng nhanh chóng.

Tần Ninh vô cùng hài lòng với sự nâng cấp của hai cô.

Một này này, trong doanh trại, Tần Ninh khoanh chân ngồi trên mặt đất, bên cạnh đang có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang cẩn thận chăm sóc.

Hai cô đã đi theo Tần Ninh một thời gian, bây giờ đã quen với việc chăm sóc Tần Ninh mỗi ngày.

Kiêu nữ gia tộc cao quý, công chúa đế quốc ngày trước bây giờ lại thành thật giống như một tì nữ.

Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt, trong cơ thể lưu chuyển một luồng không khí.

“Âm Dương Ly Hợp Kim thể, đến giờ đã đạt tới tầng 3. Muốn đạt tới cảnh giới viên mãn còn thiếu một chút sức nóng”, Tần Ninh thở dài một hơi, đứng dậy.

“Công tử, Sương Nhi không hiểu, công tử có thiên phú đáng kinh ngạc, nếu thật sự muốn nâng cấp cảnh giới thì chắc chắn còn nhanh hơn Sương Nhi, nhưng đến giờ Sương Nhi đã tới cảnh giới Linh Luân tầng 4 rồi mà công tử vẫn không nóng vội nâng cấp cảnh giới”.

Tần Ninh duỗi thắt lưng, cười nói: “Điều này thì có gì mà không hiểu chứ?”

“Cơ thể của cô là hỗn độn thể, thể chất mạnh mẽ, Cửu Chuyển Linh Lung thể của Viên Viên cũng mạnh mẽ không kém”.

“Còn ta chỉ là phàm thể phàm thai, tôi luyện thân thể mới là nhiệm vụ cấp thiết lúc này. Hai người các cô, có sự hướng dẫn của ta mà tốc độ tu hành còn không bằng ta thì mới là điều khó tin”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Con đường võ giả tu hành như thoát ly biển khổ. Nếu thân thể không đủ mạnh mẽ thì chỉ sợ tới giữa biển sẽ bị nhấn chìm”.

“Được rồi, chuẩn bị xuất phát, tập hợp với Minh Ung và Thiên Ám!”

“Vâng!”

Mấy người từ từ rời đi, đám người Thương Nghiễm thì vội vàng thu dọn lều trại, lặng lẽ đi theo sau.

Thời gian 10 ngày trôi qua thật nhanh. Tới một ngày, mấy người Tần Ninh đã tới chân núi.

Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi thẳng đứng xuyên mây, sừng sững cao chót vót.

Nhưng, toàn bộ đỉnh núi ở giữa sườn núi như bị người chém mất đỉnh núi, trông vô cùng trơ trọi.

Nhưng cho dù như thế thì sườn núi cũng cao đủ ngàn mét, liếc mắt nhìn không thấy đỉnh bằng của sườn núi.

“Đài Đăng Thiên”.

Thương Hư nhìn sườn núi bằng bẳng, hoài niệm nói: “Một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây!”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh khẽ thay đổi.

Một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây.

Dường như không muốn rơi vào hồi ức, Tần Ninh khẽ lắc đầu.

“Lên núi thôi!”

Từng bóng người leo lên đỉnh núi.

Sau đó thì đoàn người cũng tới giữa sườn núi.

Chỉ thấy lúc này, trên đỉnh bằng ở giữa sườn núi có một đám người chen chúc, khiến đỉnh núi lớn như thế mà chen đầy người.

Có mấy người Tần Ninh đã từng gặp.

Lúc này, trên đỉnh bằng, đủ để chứa hơn chục ngàn người lại nhộn nhịp hẳn lên.

Tần Ninh liếc mắt nhìn thấy đám người Minh Ung và Thiên Ám đang bị vây quanh trên một bục trung tâm.

Bục đó hình vuông, khắc hoa văn phức tạp về sự phồn vinh, trông vô cùng kỳ quái.

Rất nhiều người đang đứng xung quanh.

“Đài Đăng Thiên!”

Thương Hư nhìn bục đá khắp nơi thì bỗng nhiên tỏ vẻ mừng rõ vô cùng. “Lão Thương, ông nói suốt đài Đăng Thiên, rốt cuộc là gì?”, Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.
Chương 314: Một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây

Thương Hư tuy là một trong 9 nguyên soái, nhưng mười mấy ngày sống chung lại không tạo cho người ta cảm giác cao ngạo khó gần, ngược lại còn trung hậu hiểu chuyện, nhẫn nhục chịu khó.

"Đài Đăng Thiên, một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây".

Thương Hư không khỏi cảm thán: "Nơi này có thể tiếp đón Cửu Thiên Tinh Môn!"

Lời này vừa nói ra, cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều kinh ngạc vạn phần.

Tinh Môn là gì?

Võ giả được trời cao lựa chọn có thể thức tỉnh Tinh Môn ở trong đầu, một khi Tinh Môn được thức tỉnh, họ sẽ được dẫn đường bởi các vì sao, đạt được Tinh Thần linh quyết trên cõi Cửu Thiên, đạt được Tinh Thần lực để tiến hành tu luyện.

Hết thảy những điều này đều phải phụ thuộc vào cơ duyên, Tinh Môn không phải là thứ mà bất kỳ võ giả nào cũng có thể thức tỉnh.

Rõ ràng, người mở được Tinh Môn cũng chính là con cưng của trời, dù vậy, mọi thứ vẫn phải phụ thuộc vào may mắn.

Tuy nhiên, Thương Hư lại nói nơi này chính là đài Đăng Thiên, có thể tiếp đón Cửu Thiên Tinh Môn.

Nếu thực sự có thể tiếp đón được Cửu Thiên Tinh Môn, thì một khi võ giả Tinh Mệnh đã khai mở được Tinh Môn liên kết với Cửu Thiên Tinh Môn, chắc chắn sẽ đạt được sức mạnh cường đại vô hạn.

"Công tử, xem ra những kẻ kia đều biết uy lực mạnh mẽ của nơi này, cho nên mới tụ lại ở đây", Thương Hư nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói.

"Biết thì cứ biết đi!"

Tần Ninh cười nhẹ nói: "Tại đài Đăng Thiên này, muốn thành công thì phải hao tổn tâm huyết vô cùng lớn, há có thể để cho bọn họ tùy ý tiến vào như vậy chứ?"

Lúc này, Tần Ninh cùng nhóm của mình đang đứng ở trong góc, không hề thu hút sự chú ý của mọi người.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đài Đăng Thiên tại trung tâm, dán chặt vào đám người Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu ở bên trong.

"Vân Khánh Tiêu, Thiên Ám!"

Một thanh âm nặng nề vang lên.

Giữa đám đông, một bóng người bước ra.

Người này cao lớn uy lực, khí thế bừng bừng, các cao thủ đi theo cũng đều là cường giả cảnh giới Linh Phách.

"Hai người các ngươi nán lại đài Đăng Thiên này làm gì? Bây giờ các ngươi lập tức bước xuống cho ta, nếu không, bọn ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi tan xương nát thịt!"

"Hoa Thiên Hùng, ngươi thật là ngạo mạn!"

Vân Khánh Tiêu hừ một tiếng, nói: "Thượng quốc Thiên Hoa của ngươi nếu như thật sự có bản lĩnh thì cứ xông vào đây!"

"Xem ra các ngươi thật sự không biết sống chết".

Hoa Thiên Hùng thân là quốc chủ thượng quốc Thiên Hoa, trong mắt của ông ta lúc này tràn đầy sát khí.

Nhưng bên trong đài Đăng Thiên kia có cấm chế, bọn họ đều đã cố gắng mấy ngày nay, nhưng không có cách nào phá vỡ cấm chế để bước vào.

Còn người của đế quốc Vân Lam và đế quốc Bắc Minh lại có thể đợi ở bên trong cấm chế, an toàn tuyệt đối, căn bản không có chút lo lắng nào.

"Phong Lão Quái, ngươi định cứ đứng nhìn như vậy thôi sao?"

Hoa Thiên Hùng nhìn lão già bên cạnh, nói: "Dù gì thì ngươi cũng là quốc chủ thượng quốc Phong Hành, trong tay có lưỡi đao gió công kích bá đạo, mau ra tay đi".

"Ngươi cho rằng ta không muốn sao?"

Lão già đứng bên cạnh Hoa Thiên Hùng mặc áo vải lanh thô màu xám, trông không giống quốc chủ của một thượng quốc chút nào.

Thế mà ông ta lại chính là quốc chủ của thượng quốc Phong Hành uy danh hiển hách, được người ta gọi là Phong Lão Quái.

Phong Lão Quái nhìn về phía đài Đăng Thiên, cau mày nói: "Cấm chế ở đây chỉ có thất biến cảnh giới Thiên Võ mới có thể phá được, bằng không, cảnh giới Địa Võ chúng ta không có cách nào phá nổi".

Cảnh giới Thiên Võ!

Trong các đế quốc lớn, thậm chí là thượng quốc, thì tu vi cường đại nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ đỉnh cao, làm gì có cường giả cảnh giới Thiên Võ tồn tại đâu?

Cảnh giới Thiên Võ, đó là lực lượng trấn giữ bất khả chiến bại chỉ tồn tại ở cương quốc.

“Thanh Cư Nguyên, ngươi nói gì đó đi chứ!”, Hoa Thiên Hùng nhìn về phía một người đàn ông mập lùn ở bên phải, không khỏi nói: “Thượng quốc Thanh Hải ngươi cũng nên có biện pháp gì đó đi chứ?”

“Nếu như ta có cách, ta còn phải đứng đây giương mắt nhìn vào đó sao?”, Thanh Cư Nguyên không nói nên lời: “Nếu như ta có thể phá vỡ cấm chế xung quanh đài Đăng Thiên, thì ta đã giết bọn chúng từ sớm sau đó tiến vào đài Đăng Thiên rồi. Bên trong thượng quốc Thanh Hải của ta, võ giả mở được Tinh Môn không ít, nếu có thể để cho bọn họ tiến vào đài Đăng Thiên, tiếp nhận lễ thanh tẩy, một bước lên trời, thì thượng quốc Thanh Hải của ta có thể cho ra đời một thế lực lớn các cường giả, thậm chí còn có thể liên tục sản sinh ra cường giả cảnh giới Địa Võ, ngươi cho rằng ta không muốn hay sao?”

Ba vị quốc chủ thượng quốc vào lúc này đều vô cùng sốt ruột.

Xung quanh họ tụ tập không ít người của các thượng quốc, đế quốc cùng các nước nhỏ khác, tất cả đều chăm chú nhìn vào trong đài, không muốn rời đi.

Người của đế quốc Vân Lam và đế quốc Bắc Minh đang đứng bên trong đài, giờ phút này đã bị vây chặt, bọn họ cũng không thể đứng đợi cả đời bên trong đó mà không bước ra ngoài.

Đài Đăng Thiên có thể khiến cho võ giả Tinh Mệnh cùng cửu thiên tinh thần kết nối với nhau, nhận được phản hồi từ những vì sao, trợ giúp cho thực lực của võ giả tăng vọt.

Chuyện này so với cái gọi là truyền thừa càng cường đại hơn, chỉ cần là võ giả Tinh Mệnh, thì không có ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ ở nơi này.

Lúc này, bên trong đài Đăng Thiên, sắc mặt của Minh Ung, Thiên Ám, cùng với hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đều vô cùng khó coi.

Tần Ninh bảo bọn họ tới đây chờ hắn, bọn họ đã ở đây chờ hơn một tháng.

Nhưng Tần Ninh chậm chạp này mãi không xuất hiện.

Trên đài Đăng Thiên này, không chỉ có thể kết nối với cửu thiên tinh thần, mà mỗi khi màn đêm buông xuống còn không ngừng có linh khí thiên địa rơi xuống, khiến cho mọi người dễ chịu.

Trong một tháng này, tu vi của mọi người trên đài đã gia tăng với tốc độ nhanh kinh khủng.

Nhưng hiện tại, càng ngày càng có nhiều đế quốc và thượng quốc tụ tập ở đây, chỉ cần họ bước ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị những người đó vây giết.

Chuyện này phải xử lý thế nào mới ổn thỏa đây?

Cả bốn người đều không nghĩ ra được cách nào.

"Mọi người lo lắng cái gì chứ?"

Một giọng nói mềm mại vang lên, bất ngờ lại là giọng nói của Tiểu Phi.

Tiểu Phi nói: "Tần Ninh ca ca đã bảo chúng ta đợi ở nơi này thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, mọi người chớ bị ảnh hưởng, cứ ở trên đài Đăng Thiên này an tâm tu luyện là được".

“Cơ hội không thể bỏ lỡ, bỏ lỡ rồi thì nó sẽ không bao giờ đến nữa!”

Khi Tiểu Phi nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bao gồm cả Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm và những người khác, lúc này, bọn họ đều quay sang nhìn Tiểu Phi với vẻ mặt kỳ quái.

Cô nhóc này, rõ ràng không phải là con người!

Trong hơn một tháng, mọi người đúng là đã tiến bộ rất nhiều nhờ an tâm tu luyện trên đài Đăng Thiên này.

Tuy nhiên, riêng cô nhóc Lăng Tiểu Phi này thì đã thăng cấp từ cảnh giới Linh Phách tầng 1 thẳng lên cảnh giới Linh Phách tầng 4.

Đây là loại thiên phú khủng bố gì vậy? Rõ ràng cô nhóc này chỉ mới bảy, tám tuổi mà thôi.

Có một số người chọn không quan tâm đến lời nói của Lăng Tiểu Phi.

So sánh bản thân với cô nhóc này, đúng là tức chết người.

Rõ ràng Tần Ninh để cô nhóc này ở lại đây là để chọc tức bọn họ.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”, Thiên Ám thì thầm nói: “Ở đây không chỉ có mấy đế quốc, mà ngay cả mấy thượng quốc cũng đã tới rồi”.

"Đi một bước thì hay một bước, cô nhóc Tiểu Phi này nói cũng không sai, chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được".

Minh Ung bình tĩnh nói: "Ta muốn xem thử bọn chúng sẽ phá cấm chế này như thế nào".

"Đài Đăng Thiên đã ở trước mặt, mà các ngươi còn không phá được cấm chế, thực sự là rất nực cười!"

Vào lúc này, một tràng cười bỗng vang lên.

Một nhóm người chậm rãi bước ra khỏi đám đông, khí thế bất phàm, uy vũ ngất trời.

"Dương Thiên Thủ, quốc chủ thượng quốc Linh Ương!"

“Mộc Thanh Phong, quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp!”

"La Thông Thiên, quốc chủ thượng quốc Thiên La!"

"Thương Bắc Huyền, quốc chủ thượng quốc Thương Long!"

Lúc này, đám đông lại càng trở nên náo nhiệt.

Bốn thượng quốc lớn này đều là những thượng quốc uy danh hiển hách, so với thượng quốc Thiên Hoa, thượng quốc Phong Hành, thượng quốc Thanh Hải thì còn cao hơn một bậc. Thậm chí, thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long còn là một trong bảy thượng quốc hàng đầu.
Chương 315: Chưa từng thấy kẻ vô sỉ như vậy

Thượng quốc Linh Ương, tổ tiên là thiên tướng Linh Uyên, một trong 18 thiên tướng.

Và thượng quốc Thương Long, tổ tiên chính là nguyên soái Thương Long.

Hai thượng quốc lớn này, trong số hàng trăm thượng quốc, có thể nói chính là những tồn tại đỉnh cao.

Thậm chí, trên toàn bộ Cửu U đại lục còn có lời đồn đại, cho rằng trong hai thượng quốc lớn này có lão cường giả cảnh giới Thiên Võ trấn giữ.

Giờ phút này đã có rất nhiều thượng quốc tụ tập lại ở đây, tất cả đều muốn leo lên được đài Đăng Thiên, sao có thể không làm kinh động đến người khác được.

Dương Thiên Thủ, quốc chủ thượng quốc Linh Ương, đang dẫn đầu người của mình, mang theo cả Mộc Thanh Phong quốc chủ xuất hiện.

Hai người đứng ở phía trước, khí tức toát ra vô cùng uy nghiêm hùng mạnh, toàn thân đằng đằng sát khí.

"Đây chính là cảnh giới Địa Võ cường đại!"

Giữa đám đông, có tiếng ai đó thở dài.

Cảnh giới Địa Võ, giữa hàng trăm thượng quốc và hàng ngàn đế quốc, thực sự là những cao thủ hàng đầu.

Hơn nữa, Dương Thiên Thủ còn chính là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 7.

Còn Mộc Thanh Phong là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 4.

Hai người này đều là những quốc chủ uy danh hiển hách, tồn tại đứng đầu trong hàng ngũ các cao thủ.

Vào lúc này, La Thông Thiên, quốc chủ thượng quốc Thiên La cũng đang đứng ở một bên với người của mình, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một người nào đó.

Thương Bắc Huyền, quốc chủ thượng quốc Thương Long, thân mặc áo lam, dáng người thanh tao, nho nhã đứng đắn, cũng đang nhìn xung quanh, gật đầu cười, không hề tỏ thái độ quá cao ngạo.

"Nếu đã không có cách phá vỡ cấm chế thì còn tụ tập ở đây làm cái gì?"

Dương Thiên Thủ ngạo nghễ nói: "Nên cút đi đâu thì mau cút hết về đó đi, chẳng lẽ còn muốn đứng đây chờ đục nước béo cò sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người xung quanh đều thay đổi.

Dương Thiên Thủ hoàn toàn không coi họ ra gì.

Tuy nhiên, ông ta là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 7, ông ta đã mở miệng nói như vậy thì bọn họ cũng phải nhận.

Thượng quốc Linh Ương là một trong bảy thượng quốc đứng đầu, cũng chính là tồn tại đỉnh cao giữa hàng trăm thượng quốc khác.

"Dương quốc chủ cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy chứ?"

Thương Bắc Huyền quốc chủ cười nhạt nói: "Lần này, tiến vào Huyền Minh đại trận, Vạn Linh vực bên trong đế quốc, ít nhất cũng phải có cả trăm thượng quốc".

"Nơi này, theo lý mà nói thì thuộc về đế quốc Bắc Minh. Chúng ta chẳng qua đều chỉ tới đây để tầm bảo mà thôi, làm gì có chuyện lại đi phân chia giai tầng chứ?"

Ngay khi Thương Bắc Huyền nói ra điều này, mọi người đều lập tức đồng ý.

Mặc dù thượng quốc Linh Ương là một trong bảy thượng quốc hàng đầu, nhưng cũng không thể ức hiếp người khác như vậy.

"Thương Bắc Huyền, ngươi thật đúng là thích xen vào việc của người khác, sao, ngươi muốn ta và ngươi đánh một trận với nhau sao?"

Dương Thiên Thủ không chút khách khí nói.

Đám đông đều im lặng, không dám xen vào.

Mọi người đều biết rằng thượng quốc Thương Long và thượng quốc Linh Ương là hai trong số bảy thượng quốc hàng đầu.

Hai thượng quốc lớn này luôn có mâu thuẫn với nhau, nên việc gây hấn khi gặp nhau cũng là chuyện bình thường.

“Ha ha, đây không phải lúc để hai vị quốc chủ cãi nhau ở đây đâu”, La Thông Thiên đứng ra giảng hòa, nói: "Đài Đăng Thiên này, tương truyền là do chính tay Cửu U đại đế tự mình xây dựng nên, bởi vì đồ tôn của ông ta chính là võ giả Tinh Mệnh đã thức tỉnh được Tinh Môn, kết nối với Cửu Thiên, đạt được Cửu Thiên Tinh Thần lực, một bước đột phá cảnh giới cường đại".

"Được Tinh Thần lực rót vào thân thể, chuyện này so với truyền thừa còn khiến cho người ta cảm thấy điên cuồng hơn!"

"Hơn nữa, đài Đăng Thiên này chỉ có thể chứa được mười người đồng thời tiến vào, mọi người nên giữ hòa khí bàn bạc một chút xem mỗi bên bao nhiêu người sẽ được tiến vào, như vậy mới là tốt nhất chứ?"

La Thông Thiên nhìn mọi người, cười nhạt nói.

Con trai của ông ta là La Nguyên chính là một võ giả Tinh Mệnh, cho nên chắc chắn ông ta không thể bỏ qua nơi này được.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều bắt đầu bàn tán xôn xao.

La Nguyên đứng bên cạnh cha mình thì thầm: "Phụ hoàng, Dương Thiên Thủ và Thương Bắc Huyền đúng là ngu ngốc, đã lúc nào rồi mà còn ồn ào như vậy!"

"Hai người bọn họ lúc nào cũng vậy".

La Thông Thiên nhìn lên đài Đăng Thiên, không khỏi nói: "Nguyên nhi, lần này con phải tiến vào được bên trong đài Đăng Thiên, kết nối với Tinh Thần lực rót vào thân thể, tranh thủ đột phá lên cảnh giới Linh Phách tầng 2, thậm chí là tầng 3".

"Nếu như con có thể vượt qua Dương Khởi Nguyên và Long Nguyệt Nhi, thì tương lai thượng quốc Thiên La ta có thể đặt chân vào hàng ngũ bảy thượng quốc hàng đầu".

"Phụ hoàng yên tâm".

Ánh sáng lóe lên trong mắt La Nguyên.

"Mặc dù Long Nguyệt Nhi kia có cảnh giới Linh Phách tầng 2, trong cửu tài vạn quốc đứng thứ bảy, còn Dương Khởi Nguyên có cảnh giới Linh Phách tầng 4, trong cửu tài vạn quốc đứng thứ ba, nhưng chỉ có con đây là võ giả Tinh Mệnh".

"Một khi đã được Tinh Thần lực rót vào thân thể, thì hai người bọn chúng đối với con cũng chẳng khác nào hai đứa trẻ ranh!"

"Tốt, tốt..."

Giờ phút này, trên sân hiển nhiên chỉ có hai vị quốc chủ của thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long làm chủ, đám người còn lại ai cũng không dám nhiều lời.

"Đã như vậy, Dương quốc chủ, chi bằng ta và ngươi cùng liên thủ, phá vỡ cấm chế nơi đây, ngươi thấy thế nào?", Thương Bắc Huyền mở miệng đề nghị trước.

"Ta đương nhiên không có vấn đề!"

Dương Thiên Thủ mở miệng nói: "Chỉ có điều, khi cấm chế được mở ra, trong số mười người được tiến vào nhận lấy Tinh Thần lực rót vào thân thể, thì thượng quốc Linh Ương ta phải chiếm được ba người!"

"Thượng quốc Thương Long của ta đương nhiên cũng phải chiếm được ba người!"

Thương Bắc Huyền nhìn xung quanh và nói: "Bốn vị trí còn lại, nếu như nước nào muốn chiếm, thì còn phải xem ai trong các ngươi có thể giao ra đồ vật khiến cho ta cảm thấy hứng thú".

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không nhịn nổi, phải thầm mắng một tiếng vô sỉ.

Thương Bắc Huyền này nổi tiếng là một con hổ mặt cười.

Bây giờ xem ra, lão ta đúng là quá gian xảo.

Hai người bọn họ chiếm sáu vị trí, bốn vị trí còn lại bắt mọi người phải đấu giá.

Đúng là ngư ông đắc lợi.

Nhưng bọn họ là quốc chủ của hai trong số bảy thượng quốc hàng đầu, lại còn là cao thủ cảnh giới Địa Võ, những người còn lại rõ ràng chẳng có cách nào phản kháng.

"Đúng là mặt dày vô sỉ, ta thật chưa từng thấy qua kẻ nào vô sỉ như vậy!"

Trong lúc đám đông còn đang xì xào bàn tán, thì một tràng cười bỗng nhiên vang lên.

Là ai mà có lá gan lớn như vậy?

Đám đông bước sang một bên, nhường đường cho mấy bóng người xuất hiện.

Tần Ninh chậm rãi bước ra ngoài cùng với ông què, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Tiểu Thanh.

Nhìn mấy người kia, Tần Ninh cười nói: "Ta thấy các người thật không biết xấu hổ, ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, tới nhà người khác mà còn dám chia bảo bối của người khác, sau đó lại đi tống tiền người khác nữa".

"Tần Ninh!"

"Tần Ninh!"

Nhìn thấy Tần Ninh, thanh âm kinh ngạc đồng loạt vang lên.

La Thông Thiên, Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong vô cùng căng thẳng, trừng mắt nhìn Tần Ninh.

"Đừng lo lắng, nơi này không phải khe Nam Thiên, những cây cổ thụ kỳ lạ đó sẽ không xuất hiện đâu".

Nhìn thấy thần sắc của mấy người đó, Tần Ninh chỉ cười nhẹ nói.

"Hừ".

Mộc Thanh Phong hừ một tiếng nói: "Ngươi còn dám xuất hiện ở đây!"

Lời này vừa nói ra, những người còn lại ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Có vẻ như thiếu niên này đã làm gì đó đắc tội đến thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long.

Chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, sao có thể khiến cho quốc chủ của hai thượng quốc lớn tức giận như vậy?

"Sao, ông muốn ra tay với ta sao?"

Tần Ninh nhìn Mộc Thanh Phong, cười nhạt nói: "Ông cứ ra tay thử xem có thể giết được ta không!"

Lời này vừa nói ra, Mộc Thanh Phong đột nhiên dừng lại.

Tần Ninh mặc dù trông có vẻ vô hại, chỉ là một thiếu niên bình thường.

Nhưng trên thực tế, trong đầu óc của hắn có quá nhiều cái bẫy chết người.

Hắn phải có âm mưu nào đó thì mới dám xuất hiện ở đây một cách công khai như vậy.

"Tên nhóc thối tha, nói đi, ngươi lại có âm mưu gì ở đây!"

Mộc Thanh Phong nhìn Tần Ninh, ánh mắt tuy đằng đằng sát khí nhưng vẫn vô cùng thận trọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom