-
Chương 206-210
Chương 206: Không phải là đảng phái mà còn mạnh hơn
Sau đó mấy ngày, trong khu 36 lại vô cùng yên tĩnh.
Nhưng cả học viện Thiên Thần lại xảy ra chấn động.
Sở Phương, Tần Nhất Hàng, 2 trong 4 thủ lĩnh của Thiên Tử đảng mất tích một cách bí ẩn.
Mà sau đó, học viện lại đưa ra kết luận là hai người ra ngoài thực luyện thì bị người khác giết chết, học viện Thiên Thần đã bắt tay vào điều tra chuyện này.
Sự việc này đối với mấy người Tần Sơn, Tần Hải mà nói thì lại không gây ra chút sóng gió nào.
Hai anh em, đã quen rồi…
Thật sự là quen rồi!
Tần Ninh ra tay, không tính đến hậu quả, nhưng quả thật, lần nào cũng không gây nên hậu quả gì.
Đã ba ngày kể từ khi tin tức Sở Phương, Tần Nhất Hàng ra ngoài thực luyện không may bị chết truyền ra.
Lúc này, học viện Thiên Thần, trong viện Thiên Thần.
Nơi tập trung của các thành viên Thiên Tử đảng.
Mấy người đang ngồi trong đại điện, không khí vô cùng chán nản.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Một tiếng hét chợt vang lên.
“Rõ ràng là đệ tử Thiên Tử đảng của chúng ta nhìn thấy, Sở Phương và Tần Nhất Hàng đi vào khu 36, sau đó không thấy đi ra nữa”.
“Nhưng giờ thì sao? Bây giờ, học viện lại nói, hai người bọn họ ra ngoài thực luyện bị người ta giết, còn điều tra? Tra cái quỷ gì!”
Chiến Thương đang tức điên lên.
“Tần Ninh này vừa xuất hiện là đã đối đầu với Thiên Tử đảng chúng ta. Bây giờ, khu 36 linh khí dồi dào, thu linh thạch giá hời, rất nhiều đệ tử như ong vỡ tổ tràn đến”.
“Vì thế mà có rất nhiều đệ tử của Thiên Tử đảng chúng ta chọn rời phái. Gã này quả thật là nhằm vào chúng ta mà tới”.
“Mà thằng nhóc này đang nắm giữ khu 36. Tuy hắn không thành lập đoàn thể, nhưng đã lấy được lòng của rất nhiều đệ tử, rất nhiều người ủng hộ thằng nhóc này, thậm chí còn tự nhận chúng là đệ tử khu 36”.
“Không phải đảng phái mà mạnh hơn đảng phái”.
Trong đại điện lúc này bầu không khí vô cùng nặng nề.
Sau đó, Sam Vũ chậm rãi nói: “Bây giờ tức giận cũng không có tác dụng gì”.
“Không chỉ có lần này Sở Phương và Tần Nhất Hàng bị giết kỳ lạ mà cả Viên Cương và Phương Thế Thành cũng chết một cách khó hiểu”.
“Lam Vân Sam của đế quốc Vân Lam kia ta đã điều tra rồi, con cháu dòng chính của Lam gia, tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 7, chính là thiên chi kiêu tử của đế quốc Vân Lam, trưởng tộc chỉ định của đời sau Lam gia!”
“Gã này cũng vào khu 36 rồi mất hút”.
Một nhóm quản lý cấp cao của Thiên Tử đảng mang tâm trạng rất tồi tệ.
Lần này, sự việc có vẻ trở nên phức tạp hơn.
Tần Ninh kia rốt cuộc là có ba đầu sáu tay?
Diệp Viên Viên kính phục, Vân Sương Nhi tình nguyện săn sóc bên người, Viên Cương và Phương Thế Thành cũng ngoan ngoãn tuân theo, ngay cả Hứa Thông Thiên, thời gian gần đây cũng bận trước bận sau, quả thật là cống hiến một cách đáng sợ.
Rốt cuộc gã này có bối cảnh gì?
“Sam Vũ, ngươi mau nghĩ cánh đi!”, Chiến Thương không nhịn nổi nói.
“Nghĩ cách? Ta có thể nghĩ ra cách gì?”
Sam Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao Thiên Tử cũng sắp trở lại rồi!”
“Thiên Tử trở lại rồi?”
Chiến Thương tỏ ra kinh ngạc và vui vẻ.
“Tốt lắm!”
Chiến Thương vỗ tay nói: “Theo tính cách vị Thiên Tử này của chúng ta thì chắc chắn sẽ không thể tha cho Tần Ninh”.
“Mà Lăng Thiên kia, khởi động Tinh Môn, cộng thêm Thiên Tử đích thân giúp đỡ thì sợ là tu vi cũng không kém chúng ta rồi. Sở Ngưng Thi bị Tần Ninh giết, Lăng Thiên chắc chắn không nuốt nổi cục tức này…”
“Cho nên nói rồi!”
Sam Vũ thản nhiên nói: “Trước khi làm rõ tình hình thì chúng ta không nên ra tay bất cẩn, nếu không sẽ rơi vào kết cục của hai người Sở Phương thì quá thiệt thòi”.
“Đúng vậy!”
Trong mắt hai tên này dần hiện lên nét cười.
Mà cùng lúc đó, các đoàn thể đệ tử khác cũng giữ thái độ yên lặng đứng xem.
Mấy tháng gần đây, nếu nói toàn học viện Thiên Thần ai nổi nhất, vậy thì chỉ có Tần Ninh.
Mà điều quan trọng nhất là, người này vẫn luôn ở trong khu 36, thậm chí học viện sắc phong thành linh đồ cũng không vào viện Thiên Thần ở.
Điều khiến người khác khó hiểu nhất là gã này ở trong khu 36 gần như đóng cửa không ra, nhưng hầu như chuyện gì cũng dây mơ rễ má liên quan đến hắn.
Tên tuổi của Tần Ninh dần nóng lên trong toàn học viện.
Một ngày này, khu 36 có một chiếc xe ngựa tới. Nó dài 3 mét, rộng gần 2 mét, trông bên ngoài thì có vẻ vô cùng bình thường, lặng lẽ dừng lại.
Trước xe ngựa có một người trông rất rắn rỏi, thân hình hơi gầy, tóc bạc búi lên, xương gò má nhô cao, mang một vẻ lạnh lùng.
Ông ta mặc một bộ quần áo màu xám, tay áo xắn lên, nhìn thì khoảng 40, 50 tuổi nhưng mang lại cho người khác cảm giác trẻ hơn tuổi và dồi dào sức sống.
“Tốt lắm, ông què!”
Giọng cười nhàn nhạt vang lên, mấy người đang đi tới.
“Công tử!”
Người đó xoay người lại, chắp tay khẽ cười.
Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang đứng bên cạnh Tần Ninh bỗng giật mình.
Đây là… Thiên Động Tiên?
Hai người sững sờ, gần như là không thể nhận ra.
Bọn họ quả thật khó mà liên tưởng được Thiên Động Tiên trước đây và người trông tràn đầy sức sống, trang phục đơn giản nhưng hơi thở lại mạnh mẽ lạ thường trước mắt.
“Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên. Tốt lắm, thế này mới không làm mất mặt ta!”
Tần Ninh khẽ cười, gật gù.
Hai tì nữ, một phu xe, mang lại cảm giác như con cái thế gia phóng đãng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác này cũng không tệ lắm!
“Tần công tử!”
Lúc này, Thánh Tâm Duệ chắp tay khẽ cười.
“Có tâm đấy!”
Tần Ninh nhìn xe ngựa, khẽ gật đầu.
“Tần công tử thích là được ạ”.
Thánh Tâm Duệ mỉm cười, nói: “Ta đã nghe ngóng được, Xích Như Hỏa đó vẫn chưa rời khỏi Đế Đô, mà đang ở trong một quán rượu. Ta đã đưa địa chỉ cho ông què rồi”.
“Được!”
Tần Ninh đứng dậy, gật đầu nói: “Lên xe!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi theo Tần Ninh lên xe, lúc này Lam Vân Sam cũng vô thức lên theo.
“Này này… ngươi làm gì thế?”
Ông què kéo Lam Vân Sam lại, trách mắng: “Đó là xe công tử ngồi, ngươi thành thực ngồi phía trước đánh xe cùng ta!”
Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam ngại ngùng cười một tiếng, nào dám phản bác, vội vàng gật đầu.
Hắn ta chính là con cháu dòng chính của Lam gia đế quốc Vân Lam, 1 trong 10 đại đế quốc mà không ngờ, hôm nay lại phải làm đánh xe cho Tần Ninh!
Bốn người ngồi xe ngựa rời khỏi học viện Thiên Thần.
Mà lúc này, trong xe, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn trang trí xung quanh thì vô cùng kinh ngạc, giờ mới hiểu Tần Ninh nói Thánh Tâm Duệ có tâm là có ý gì.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe ngựa quả thật trông rất bình thường.
Nhưng trang trí bên trong thì lại phủ một lớp thép không gỉ, có thể đề phòng đao kiếm tiễn. Phần ghế ngồi được làm bằng Linh Dương Chi Ngọc ấm áp, bên trên còn phủ một lớp lông Linh dương bờm xanh, linh thú cấp 4, không chỉ dễ chịu mà còn có thể điều tiết độ ấm phù hợp với sự thay đổi nhiệt độ.
“Ninh ca!”
Bỗng có tiếng gọi vang lên, chiếc xe dừng lại, một người nhanh chóng sải bước mà tới.
Chương 207: Giết Xích Như Hỏa
“Hâm Hâm?”
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Tần Ninh bước xuống xe ngựa.
“He he, Ninh ca đi đâu thế?”, lúc này, trong thân hình hơi bụ bẫm của Tần Hâm Hâm còn chứa đựng từng gợn sóng linh khí tích lũy, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng một.
“Tốt lắm, cảnh giới Linh Hải tầng một, đệ được thăng cấp làm đệ tử của nội viện rồi sao?”
“Phải!”
Tần Hâm Hâm vui vẻ nói: “Ninh ca, huynh đi đâu đây?”
“Ta đi giải quyết chút chuyện, nếu đã vào làm đệ tử của nội viện thì đến ở chỗ của ta đi, dù sao tốc độ tu hành ở linh trận sẽ nhanh hơn”.
“Hi hi, chuyện đó, Ninh ca… ta có thể dẫn thêm một người nữa không?”
Thêm một người?
“Thư Nhã!”
Bấy giờ, Tần Hâm Hâm vẫy tay, một bóng người xinh đẹp từ từ đi đến, hơi xấu hổ nhìn Tần Ninh.
“Tần Ninh đại ca!”
Tần Hâm Hâm cười nói: “Ninh ca, người này là tri kỷ của ta – Thư Nhã, ta muốn để nàng ấy cùng vào khu ba mươi sáu tu luyện với ta”.
“Được!”
Tần Ninh gật đầu vỗ vai Tần Hâm Hâm cười nói: “Đệ được đó!”
“Ha ha…”
Nói với Tần Hâm Hâm vài câu, sau đó Tần Ninh mới lên xe ngựa.
Nhưng sau khi bước lên xe ngựa, sắc mặt Tần Ninh lập tức trở nên bình tĩnh.
“Viên Viên, điều tra lai lịch của Thư Nhã này, ta muốn biết rõ mọi chi tiết về cô ta”.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên gật đầu.
Cô gái trẻ khó hiểu nói: “Công tử nghi ngờ người này tiếp cận Hâm Hâm là vì ý đồ à?”
“Cũng không phải là nghi ngờ”.
Tần Ninh thờ ơ nói: “Chẳng qua là điều tra rõ ràng để không xảy ra rắc rối gì thôi, đệ đệ của Tần Ninh ta không thể bị lừa gạt”.
Tần Hâm Hâm là con trai nhị thúc, từ nhỏ đã chơi với hắn, Tần Hâm Hâm ở Đế Đô thì dĩ nhiên hắn phải lo cho cậu, không thể để chuyện gì xảy ra được.
Nếu không, đừng nói là nhị thúc, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ.
Xe ngựa chậm rãi đi vào trong thành Bắc Minh, khoảng nửa giờ sau đã đến một quán rượu.
“Phu xe, trông chừng xe ngựa cho cẩn thận, chúng ta đi rồi quay lại!”
Tần Ninh xuống xe bình thản đi vào quán rượu.
Lúc này Lam Vân Sam bất an đi theo bên cạnh Vân Sương Nhi.
Diệp Viên Viên cũng hiểu, bình thường Tần Ninh rất ít khi so đo chuyện này.
Nhưng lần này cái chết của Viên Cương và Phương Thế Thành khiến Tần Ninh rất khó chịu.
Hung thủ giết người là Lam Vân Sam nhưng Lam Vân Sam bị người khác sai khiến nên Tần Ninh cố ý đến đây để tìm ra người thao túng đằng sau.
Vừa bước vào quán rượu, tiểu nhị còn chưa đến hỏi thì Tần Ninh đã nói: “Người đang ở đâu?”
“Tầng ba!”
Lam Vân Sam rụt cổ lại nhìn phía trước, ánh mắt lóe sáng.
“Dẫn đường!”
Tần Ninh không nói gì mà ra lệnh.
Lúc này sắc mặt Vân Sương Nhi cũng khá khó coi.
Lam Vân Sam giết Viên Cương và Phương Thế Thành, có lẽ Tần Ninh không hề định tha cho Lam Vân Sam.
Nhưng Lam Vân Sam và cô ấy là bạn nối khố, mặc dù hoàng thất nhà họ Vân và nhà họ Lam có quan hệ vua tôi nhưng trước giờ không hề phân biệt bên này bên kia.
Nếu Lam Vân Sam bị Tần Ninh giết, cô ấy cũng không cách nào giải thích được với phụ hoàng của mình.
Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Lúc này Lam Vân Sam đã vô cùng hoảng sợ.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một giọng nói dè dặt bỗng vang lên trong phòng.
“Ai đó?”
“Là ta, Lam Vân Sam”.
Nghe hắn ta nói thế, âm thanh trong phòng dừng lại một lúc, cửa mới mở ra.
Thấy Lam Vân Sam đứng ngoài cửa, ánh mắt Xích Như Hỏa hiện lên vẻ cung kính, chắp tay cười nói: “Lam công tử, mấy ngày không gặp, ta còn tưởng ngươi vẫn chưa đến đế quốc Bắc Minh!”
“Ta đã đến rồi!”
Lam Vân Sam tỏ vẻ thờ ơ, hời hợt nói.
“Ồ?”
Xích Như Hỏa nhướng mày vội nói: “Thế nào? Có phải tên Tần Ninh đó đã bị Lam huynh giết chết rồi không? Mấy ngày nay ta chưa đi là đợi tin tốt của Lam huynh đó”.
“Thế ngươi mong ta chết lắm sao?”
Một giọng nói thản nhiên bỗng vang lên.
Hành lang trở nên yên tĩnh.
Lúc này một tiếng phá tan không khí vang lên, một bóng người vụt qua, rút trường kiếm ra đặt ngay trên cổ Xích Như Hỏa.
“Động đậy sẽ chết!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
“Tần Ninh!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Xích Như Hỏa hơi sửng sốt, sau đó hắn ta lại nhìn Lam Vân Sam nói: “Lam huynh, ngươi đây là có ý gì?”
“Ta tốt bụng nói cho ngươi biết Vân Sương Nhi đang bị Tần Minh bắt làm tỳ nữ ở đế quốc Bắc Minh. Ngươi không giết cái tên Tần Ninh xúc phạm quốc uy của đế quốc Vân Lam mà lại dẫn hắn đến đối phó với ta?”
“Lòng tốt này của ngươi cũng tốt lắm!”
Tần Ninh bước đến đi vào phòng, lạnh nhạt nói: “Đem người khác ra làm bia đỡ đạn mà còn nói là tốt cho hắn?”
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Xích Như Hỏa, lại nói: “Có lời trăn trối gì thì có thể nói ngay bây giờ”.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”
Xích Như Hỏa hừ một tiếng nói: “Ta chính là hoàng tử đế quốc Xích Nguyệt, ngươi dám giết ta có nghĩa là muốn khiêu khích chiến tranh giữa đế quốc Bắc Minh và đế quốc Xích Nguyệt sao?”
“Ta chẳng thèm quan tâm có xảy ra chiến tranh gì hay không”.
“Giết ngươi, ta muốn giết thì giết thôi”.
Tần Ninh đứng dậy nói: “Chức vị hoàng tử tốt biết bao ngươi không muốn làm mà lại đi đắc tội với ta, bản thân muốn chết thì ra thành toàn cho ngươi là phải rồi”.
“Cứu mạng!”
Bỗng một tiếng hét vang lên, Xích Như Hỏa gào lên một tiếng.
Rầm rầm.
Bức tường nứt toác ra, có vài người lao vào phòng của Xích Như Hỏa.
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
Hai người dẫn đầu có khí tức quấn quanh người, chắc chắn không phải là cao thủ tầm thường, ít nhất cũng là cường giả tầng cảnh giới Linh Luân.
“Giết hết bọn chúng”.
Xích Như Hỏa nói.
“Muốn chết!”
Tần Ninh khịt mũi, lúc này Diệp Viên Viên giơ trường kiếm trong tay lên quét qua một đường.
Lúc này cổ Xích Như Hỏa bỗng văng ra một vệt máu.
“Điện hạ!”
Mấy người đó đều hét lên, lao về phía đám người Tần Ninh.
Xoẹt…
Nhưng lại có một người nhanh hơn chúng.
Chính là Lam Vân Sam.
Giữa hai tay Lam Vân Sam là hai thanh đoản kiếm.
Cảnh giới Linh Luân tầng bảy.
Hai người dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngôn Vương không ở đây, mặc dù hai người là cảnh giới Linh Luân tầng năm, năng lực khá ổn nhưng đối đầu trực diện với cảnh giới Linh Luân tầng bảy như Lam Vân Sam thì chúng nào phải là đối thủ.
Chỉ thấy Lam Vân Sam ra tay cực nhanh, tốc độ thi triển linh quyết càng mạnh, uy lực gia tăng.
Ngay tức khắc, hai người đó ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Mấy người khác đều là cảnh giới Linh Đài tầng bốn, tầng năm, Diệp Viên Viên đã có đề phòng và giết hết chúng rồi.
Mùi máu tanh nồng dần lan ra khắp phòng.
“Tần công tử, ta có mắt không tròng bị sai khiến nên đã đắc tội với Tần công tử, hiện giờ ta muốn trịnh trọng xin lỗi Tần công tử”.
Lam Vân Sam quỳ một gối xuống, cúi đầu cung kính nói.
“Xin lỗi?”
Tần Ninh nhếch môi cười nói: “Được ta tha thứ cho ngươi!”
“Cảm ơn… Tần công tử!”
Ngay lập tức, thân hình đang quỳ dưới đất bỗng nhảy dựng lên, hai thanh đoản kiếm giữa hai tay bắn ra một trái một phải lao về phía ngực của Tần Ninh.
Chương 208: Tần Ninh bị thương
“Quả nhiên ngươi vẫn như vậy”.
Lúc này trong tay Tần Ninh bỗng có thêm một cây côn mảnh.
Cảnh giới Linh Đài tầng bốn thế mà lại chặn được một đòn của Lam Vân Sam.
Thấy cảnh này, gương mặt sợ hãi của Lam Vân Sam lại hiện lên vẻ chế nhạo.
Cảnh giới Linh Đài tầng bốn hòng chặn được một đòn của cảnh giới Linh Luân tầng bảy sao?
Đùa à?
Hai thanh đoản kiếm va chạm tạo ra tiếng xé toạc trong không khí.
Ngay tức khắc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không kịp phản ứng lại.
Hai người không ngờ một giây trước Lam Vân Sam còn cẩn trọng từng tí mà giờ lại ra tay đánh Tần Ninh.
Hai người cách nhau khá xa nhưng Tần Ninh và Lam Vân Sam rất rất gần nhau.
Hơn nữa tu vi của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không bằng Lam Vân Sam.
Người này là cao thủ cảnh giới Linh Luân tầng bảy, khoảng cách gần như vậy dĩ nhiên tốc độ sẽ cực nhanh.
“Muốn chết!”
Tần Ninh thấy thế nhưng sắc mặt hắn vẫn khá lạnh nhạt.
Lúc này hắn rút cây côn gỗ ở thắt lưng ra.
Nhưng hắn không thi triển côn pháp trên cây côn gỗ mà lại sử dụng kiếm pháp.
Lúc này cây côn gỗ mảnh dài hơn một mét nhưng lại như sợi dây roi của ma quỷ đang đòi mạng đánh thẳng về phía Lam Vân Sam.
Thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam chỉ cười.
Dưới tình huống cấp bách, hắn ta ra tay định giết Tần Ninh.
Mặc dù trạng thái thi triển không tốt lắm nhưng một đòn này chí ít cũng tương đương với một đòn của cảnh giới Linh Đài tầng chín, đối phó với Tần Ninh thế là đủ rồi.
Đừng nói là cảnh giới Linh Đài tầng bốn mà ngay cả Linh Đài tầng chín cũng không chịu nổi.
Chỉ là ý cười trong mắt Lam Vân Sam dần biến mất.
Cộp…
Cộp…
Dường như hai tiếng này vang lên cùng một lúc.
Lúc này sắc mặt Lam Vân Sam trắng bệch lùi về sau một bước, sau đó ngã xuống đất, không thể tin được nhìn cây côn trước ngực mình.
Cây côn nhìn có vẻ đơn giản nhưng dễ dàng lấy mạng hắn ta.
Còn hai thanh đoản kiếm, một thanh chưa chạm được vào Tần Ninh, thanh còn lại cũng chỉ cắm vào phần bụng hắn mà thôi.
Hoàn toàn không thể giết chết Tần Ninh.
Sao có thể như vậy?
Lam Vân Sam ngây người.
Diệp Viên Viên thấy vậy thì nhanh chóng bước đến, một kiếm chém chết Lam Vân Sam.
“Công tử!”
Diệp Viên Viên che vết thương ở bụng Tần Ninh lại, sắc mặt thay đổi.
“Là do ta sơ ý!”
Lúc này Diệp Viên Viên tự trách nói.
“Công tử, ta xin lỗi!”
Sắc mặt Vân Sương Nhi cũng trở nên ảm đạm.
Cô ấy không ngờ Lam Vân Sam sẽ ra tay.
“Không sao!”
Tần Ninh rút đoản kiếm ra, sau đó che vết thương lại hít một hơi.
“Quả nhiên vẫn rất yếu…”
Vẫn rất yếu…
Nghe hắn nói thế, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại không nói nên lời.
Đùa gì thế!
Một người cảnh giới Linh Luân tầng bảy đột nhiên ra tay muốn giết Tần Ninh nhưng lại không thành.
Ngược lại Tần Ninh còn giết chết hắn ta, thế mà còn nói…là quá yếu.
Tần Ninh đứng dậy nhìn thi thể dưới đất.
“Xem ra vẫn phải đến đế quốc Vân Lam một chuyến rồi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói gì nhiều bèn rời đi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đuổi theo sau.
Họ không biết rốt cuộc Tần Ninh đang nghĩ gì.
Bầu không khí trong xe ngựa hơi ngột ngạt.
“Chuyện này không liên quan đến cô!”, Tần Ninh bỗng nói: “Cô chỉ cần nhớ bây giờ ngươi đã là tỳ nữ của ta, thân phận công chúa hoàng thất chẳng qua chỉ là cái danh xưng của người đời thôi”.
“Sau này cô muốn trở thành nữ hoàng hàng nghìn người kính ngưỡng thì không nên đeo xiềng xích vào người”.
“Vâng, công tử”.
Vân Sương Nhi cẩn trọng hỏi: “Công tử định đến đế quốc Vân Lam làm gì thế?”
“Làm gì à?”
Tần Ninh mím môi cười nói: “Ta bị Lam Vân Sam hại cho bị thương, tất nhiên đế quốc Vân Lam phải bồi thường cho ta chứ”.
“Hơn nữa với thân phận của cô, ta không muốn cứ có người đến làm phiền, giải quyết một lần luôn là tốt nhất”.
“Với lại hồi trước tộc trưởng nhà họ Lam – Lam Thiên Hùng là kẻ thù một mất một còn với phu xe của ta”.
“Tất nhiên ta phải giúp phu xe của mình giải quyết rắc rối, nếu không, sau này ông ta chở ta đi đâu mà cũng mất tập trung, nhỡ xảy ra tai nạn xe thì sao?”
Tần Ninh nói liền một hơi, sau đó nở nụ cười.
Nhưng Vân Sương Nhi lại không cười nổi.
Nếu Tần Ninh muốn đối phó với Lam Thiên Hùng của nhà họ Lam, e là phụ hoàng sẽ không đồng ý.
Đến lúc đó, cô ấy nên lựa chọn thế nào?
Trên đường đi, Tần Ninh vận linh khí và uống một viên linh đan để ngưng huyết.
Về đến khu ba mươi sáu, thấy Tần Ninh bị thương, mấy người Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền đều lo lắng.
Đây là lần đầu họ thấy Tần Ninh bị thương.
Nhưng sau khi nghe Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kể lại, mấy người đó đều há hốc mồm.
Vào thời điểm mấu chốt, Lam Vân Sam bỗng dưng ra tay thế mà lại bị Tần Ninh giết chết.
Theo cách nói của Diệp Viên Viên, để không bị Tần Ninh nhận ra nên Lam Vân Sam tốc chiến tốc thắng chỉ có thể nhanh chóng ngưng tụ đòn công kích tương đương cảnh giới Linh Đài tầng chín.
Nhưng dù là vậy thì một đòn dùng toàn lực của cảnh giới Linh Đài tầng chín cũng bị Tần Ninh ở cảnh giới Linh Đài tầng bốn cản phá.
Điều này cũng quá khó tin!
Ba ngày sau, các đệ tử vẫn ra ra vào vào trong học viện Thiên Thần, ai nấy cũng đều bận rộn tu hành.
Ở khu ba mươi sáu nơi ở của mấy người Tần Ninh lại chật ních nào là người.
Lúc này có mấy bóng người đứng vững trên đường đi.
Đằng sau mấy người đó là một hàng các võ sĩ yên tĩnh đứng đó.
“Hứa trưởng lão!”
Một trưởng lão hơi mập trong đó có nước da hồng hào, da dẻ hơi bóng dầu nhìn Hứa Thông Thiên khẽ gọi: “Vết thương của Tần công tử thế nào rồi?”
“Đây là Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, viện trưởng bí mật nhờ ta đem đến chữa vết thương cho Tần Ninh”.
“Vương trưởng lão”.
Hứa Thông Thiên chắp tay nhìn mấy người xung quanh, kéo Vương Uyên sang một bên nhỏ giọng nói: “Tần công tử không có vấn đề gì lớn, không được để chuyện này lọt ra ngoài!”
“Nhất định mà!”
Vương Uyên ngưỡng mộ nhìn Hứa Thông Thiên nói: “Hình như cảnh giới của Hứa trưởng lão lại tăng lên rồi à?”
“Sắp đến cảnh giới Linh Phách tầng ba rồi”.
Lão ta vừa nói thế, Vương Uyên sửng sốt.
Tầng ba, mới chỉ có vài tháng mà? Hứa Thông Tiên lại sắp thăng cấp?
Lúc này Hứa Thông Thiên nhỏ giọng nói: “Trước đó viện trưởng bảo ta chuyển đến Linh Các, ta còn không đồng ý!”
“Nhưng giờ có đuổi ta đi, ta cũng không đi”.
Vương Uyên đáp: “Nghe nói Tần công tử cực kỳ hiểu rõ tu hành võ thuật, có thể nói là có năng lực lĩnh ngộ, quả thật là như hóa mục nát thành cái thần kỳ!”
“Phải!”
Hứa Thông Thiên nhìn sang bên cạnh nói: “Ngươi nhìn Diệp Viên Viên đó đi, bây giờ đã là cảnh giới Linh Luân tầng một, Hoàng thể tiến bộ rất nhanh nhưng nào có nhanh như vậy?”
“Còn Vân Sương Nhi kia là cảnh giới Linh Hải tầng bốn; ba người đệ tử Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái…”
Lúc này Vương Uyên cực kỳ hâm mộ nói: “Ngày hôm đó, một kiếm của Tần Ninh đã chém giết liên tục đám người Tông Phong Ngọc và trưởng lão Kim Nhất Lôi là ta đã biết tên này không đơn giản!”
“Nhìn bề ngoài thì không sợ trời, không sợ đất nhưng thật ra đã làm được rồi!”
Chương 209: Thăm viếng
Hứa Thông Thiên gật đầu: "Đúng vậy!"
Vương Uyên lại nói: "Hứa trưởng lão, nếu có thời gian xin hãy giúp lão phu nói mấy lời tử tế trước mặt Tần công tử. Nếu lão phu có thể cùng Tần công tử uống trà thì càng tốt!"
"Được, nhất định, nhất định!"
Khi kỳ nội viện thí luyện kết thúc, Tần Ninh đã thẳng tay tàn sát, không thèm quan tâm đến quy định của học viện.
Tuy nhiên, hành động đó lại được viện trưởng ngầm cho phép, không hề trừng phạt.
Chuyện này chưa từng được truyền ra ngoài, ngay cả các trưởng lão và đệ tử biết chuyện cũng không dám nói ra.
Bọn họ đều có thể thấy được Tần Ninh đáng sợ như thế nào và viện trưởng đã nhẫn nhịn như thế nào, nên bọn họ cũng biết Tần Ninh là một người thâm sâu khó lường.
Ở một nơi khác, Diệp Viên Viên đang đứng bên ngoài một đình viện.
Bên cạnh nàng, có hai vợ chồng cũng đang đứng, nét mặt rất ân cần.
"Viên Viên, con đã đột phá cảnh giới Linh Luân tầng 1 rồi sao?"
Diệp Thông Nguyên kinh ngạc nhìn con gái.
Sau khi biết được Diệp Viên Viên có hoàng thể là Cửu Chuyển Linh Lung thể, ông ta đã vô cùng kinh ngạc, biết con gái mình sau này sẽ có tương lai vô hạn.
Nhưng mà, ông ta quả thực không ngờ chỉ trong khoảng nửa năm, Diệp Viên Viên từ cảnh giới Linh Hải đã vượt qua cảnh giới Linh Đài, cuối cùng tiến thẳng lên cảnh giới Linh Luân.
Thật sự không thể tin được.
“Đột phá cảnh giới quá nhanh có thể khiến căn cơ bất ổn, con gái của ta, chúng ta phải nâng cao cảnh giới chậm rãi, đi bước nào chắc bước đó mới được!”, Diệp Thông Nguyên lo lắng nói.
Nếu những lời này mà bị người khác nghe thấy được, nhất định sẽ tức tới mức phun máu.
Võ tu trong thiên hạ có ai không mong muốn trở thành một vị thánh vượt qua cả các đại hiền triết?
Nhưng bay giờ Diệp Thông Nguyên lại cảm thấy con gái mình thăng cấp quá nhanh, nên chậm lại một chút.
"Ông lo nhiều quá rồi!"
Cốc Nguyệt Hàn đứng bên cạnh bĩu môi nói: "Tần Ninh kiến thức uyên bác, nhất định là đã từng gặp được đại cơ duyên, nói không chừng còn lấy được đại năng truyền thừa từ thời viễn cổ, hắn còn hiểu biết hơn ông nhiều".
"Nếu hắn cảm thấy con gái chúng ta thăng cấp nhanh như vậy cũng không sao, vậy thì không thành vấn đề!"
Nhìn thấy bộ dáng của cha mẹ, Diệp Viên Viên cười khổ.
Cảnh giới Linh Luân tầng 1, tu vi tăng lên như vậy đúng là rất nhanh.
Tuy nhiên, ở trong mắt Tần Ninh thì đó chỉ là vừa đạt đủ tiêu chuẩn.
“Con gái ngoan, đây là Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, con cầm đưa cho Tần công tử chữa trị vết thương!”, Diệp Thông Nguyên lúc này mới nói: “Lần trước sau khi cứu được mẹ của con ta còn chưa có dịp cảm tạ Tần công tử, hắn còn giúp cho con khai mở Cửu Chuyển Linh Lung thể, còn giúp cho mẹ của con...”
"Cha, Tần công tử không có gì đáng ngại".
"Nói bậy, ta nghe nói Tần công tử bị kiếm đả thương, sao có thể không sao được?"
Cốc Nguyệt Hàn cũng nói: "Con mau cầm lấy đưa cho Tần công tử đi. Đây là tâm ý của chúng ta".
Diệp Viên Viên mỉm cười bất lực.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, trong một góc tại khu nhà chung.
"Hâm Hâm!"
Thánh Tâm Duệ kéo Tần Hâm Hâm lại, cười nói: "Tần đại sư thế nào rồi?"
"Lần này cha ta bảo ta mang theo một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi tới đây. Loại này là tốt nhất để chữa trị cho võ giả bị kiếm đả thương đó".
“Thánh công tử, Ninh ca của ta không sao, công tử đừng lo lắng!”, Tần Hâm Hâm cười nói, nhìn về phía cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, khóe miệng suýt chút nữa là nhiễu nước miếng đầy ra đất.
"Còn đây là Trúc Hải đan, là linh đan nhất phẩm, tổng cộng có mười viên, xem như là quà tặng mừng cậu tiến vào học viện Thiên Thần".
Thánh Tâm Duệ lấy ra một cái bình ngọc, cười nói: "Từ nay về sau đừng khách sáo như vậy, cứ gọi Thánh huynh đệ là được".
"Cái này quý quá, ta không nhận được đâu!"
Lúc này, Thánh Tâm Duệ lại nói: "Cậu không nhận chính là đang coi thường ta, ta là đan đồng của Tần đại sư, cậu là đệ đệ của Tần đại sư, đây là chuyện mà ta nên làm!"
Cùng lúc đó, ở bên kia đường, có một bóng người đang đứng bên cạnh xe ngựa.
"Thái tử điện hạ!"
Tần Sơn cùng Tần Hải cung kính chắp tay chào thái tử Minh Vũ.
Mặc dù đệ đệ của hai người dường như không để vị thái tử điện hạ này vào trong mắt, nhưng họ thì khác.
Hai người lớn lên ở thành Lăng Vân, mà thành Lăng Vân chỉ là một góc của đế quốc Bắc Minh, dân số hơn trăm vạn dân xem ra là nhiều, nhưng so với đế quốc Bắc Minh thì vẫn còn kém xa.
Đối mặt với hoàng thất bá chủ, người kế vị hoàng đế trong tương lai, trong lòng hai huynh đệ đương nhiên vẫn cảm thấy áp lực.
"Hai vị huynh trưởng khách khí rồi!"
Minh Vũ tỏ thái độ rất hòa nhã, cười nhẹ nói: "Tần huynh và ta là bạn thân của nhau, vì vậy hai người từ nay về sau cũng là đại ca và nhị ca của ta!"
Ngay khi những lời này được nói ra, Tần Sơn và Tần Hải liền biến sắc.
Minh Vũ lại nói: "Ta cũng đã thỉnh lên phụ hoàng, sắc phong gia phụ Tần Thương Sinh làm Vân Thương hầu, nâng thành Lăng Vân lên làm quận thành, mấy tòa thành trì lân cận đều nằm trong địa bàn quản lý của thành Lăng Vân".
"Hầu vị này sẽ được truyền thừa qua các thế thệ của Tần gia!"
Nghe vậy, cả Tần Sơn và Tần Hải đều thất kinh.
Sắc phong làm hầu gia?
Bên trong đế quốc Bắc Minh, chỉ có những gia tộc có công lớn với đất nước mới có thể được sắc phong, vậy mà bây giờ cha của bọn họ đã được sắc phong làm hầu gia rồi!
Địa vị thành chủ của cha bây giờ đã được chính hoàng quyền của đế quốc Bắc Minh thừa nhận.
Như vậy thì những gia tộc ở các thành trì khác nếu như muốn đối phó với Tần gia, liền phải suy nghĩ lại nếu như không muốn khiêu khích đến hoàng uy.
"Tạ thái tử..."
“Tạ tạ cái gì, khách khí quá!”, Minh Vũ kéo hai người đứng lên, lại nói: “Đáng ra phải sắc phong từ lâu rồi, nhưng từ khi ta trở thành thái tử, ta đã phải xử lý quá nhiều chuyện. Hai vị huynh trưởng không chê ta chậm chạp là được rồi".
"Không dám không dám!"
Giờ phút này, trong lòng hai huynh đệ chỉ toàn là cảm giác khiếp sợ không thôi.
Được hoàng quyền thừa nhận, vậy thì Tần gia sau này chính là quan gia.
Trong đế quốc Bắc Minh, bất kỳ tông môn, gia tộc hay nhóm thế lực nào, so sánh với hoàng tộc đều không được công nhận.
Hai huynh đệ nhìn nhau, trong lòng vô cùng xúc động.
Tất cả những thay đổi này đều bắt nguồn từ Tần Ninh.
"Cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi này, mong hai vị huynh trưởng thay mặt ta truyền đạt. Tần huynh bị thương cũng là do ta không thể đốc thúc kẻ dưới, sau khi trở về ta nhất định trừng phạt đám vũ lâm vệ đã làm việc tắc trách!"
Nhìn thấy cây Ngọc Linh Chi, hai huynh đệ liền trợn mắt hốc mồm.
Một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, cho dù là cường giả cảnh giới linh phách thấy được cũng tuyệt đối không thể không ra tay cướp đoạt.
Đối diện với tòa lầu nơi Tần Ninh ở lúc này, Thiên Động Tiên đang nhàn nhã nằm trên ghế.
Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái ngồi bên cạnh Thiên Động Tiên, hoàn toàn choáng váng.
"Trưởng tộc Diệp và phu nhân!"
"Thái tử điện hạ Minh Vũ!"
"Thánh Tâm Duệ, thiên tài đan thuật!"
"Đây là Vương Uyên trưởng lão, Linh Các hiện tại là do Vương trưởng lão quản lý".
Ba người bọn họ nhìn kỹ những người vừa tới.
Thân phận của những người này, bên trong đế quốc Bắc Minh chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cho đất trời rung chuyển.
Nhưng giờ phút này, những người này lại tụ tập ở chỗ này chỉ vì muốn thăm hỏi thương thế của Tần Ninh, lo lắng không biết Tần Ninh có bị thương nặng hay không.
"Ha ha ha..."
Đúng lúc này, có hơn chục bóng người đột nhiên xông vào khu 36, nơi mấy người Tần Ninh đang ở.
Mấy đệ tử canh giữ khu 36 hiển nhiên là không thể ngăn cản nổi.
"Ha ha..."
Cầm đầu là một tên mặc áo màu lam, trên ngực thêu ký hiệu của đệ tử Linh Đồ, đang ha ha cười lớn, xuất hiện ở khúc quanh.
"Ta nghe nói Tần Ninh suýt chút nữa bị giết? Ha ha... Tần Ninh ơi là Tần Ninh, cuối cùng ngươi cũng có ngày này. Hôm nay Trần Đông Phong ta tới đây là muốn giết chết ngươi!"
Chương 210: Trần Đông Phong hoang mang
Tiếng cười ha ha, mang theo mười mấy người mà tới, thấy rõ vài phần sát khí đằng đằng còn có cả vẻ thách thức.
“Tần Ninh, nhanh ra đây đấu với ta một trận!”
Nhưng, vừa đi qua góc cua, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tiếng cười ha ha đột nhiên tắt ngúm.
Kẻ đi đầu như con vịt bị bóp nghẹn cổ, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Kẻ đó trông rõ gầy, khi bước đi thì trông khá yểu điệu nhưng hơi thở toàn thân lại vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh giới Linh Luân.
Người ngày chính là Trần Đông Phong, kẻ bị Tần Ninh phế cách đây không lâu, trở thành kẻ bị phế trứng.
Em trai của Trần Tiêu của Đoàn Vân Tiêu.
Mấy ngày này, Trần Đông Phong vẫn luôn đóng cửa khổ tu. Thằng nhỏ bị phế, Tinh Môn bị phá vỡ, đây là điều mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được.
Mà hôm nay, gã đã hồi phục lại cảnh giới Linh Đài tầng 9, thậm chí còn đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1. Gã có tự tin, nếu lại đấu một trận với Tần Ninh thì chắc chắn có thể giết chết Tần Ninh.
Cho nên sau khi xuất quan, việc đầu tiên không phải là tới gặp ông nội hay anh trai của mình mà xông thẳng tới đây.
Vừa xuất quan, nghe thấy Tần Ninh bị thương, hình như suýt chết thì gã sung sướng đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Bây giờ, gã muốn khiêu chiến với Tần Ninh, rửa nhục cho mình.
Nhưng, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt khiến Trần Đông Phong bỗng chốc sững người.
Chuyện gì đây?
Diệp Thông Nguyên, trưởng tộc Diệp gia!
Trưởng lão Vương Uyên, tổng trưởng lão Linh Các.
Minh Vũ, đương kim thái tử.
Thánh Tâm Duệ, thiên tài linh đan, là người thừa kế được chỉ định cho vị trí các chủ Thánh Đan các!
Tại sao những nhân vật này lại xuất hiện ở đây?
“Trần Đông Phong, ngươi tới đây làm gì?”
Hứa Thông Thiên phản ứng đầu tiên, vội vàng quát lên: “Cút!”
Trong đầu óc của Trần Đông Phong vẫn mơ hồ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Gã chỉ mới bế quan một thời gian mà Tần Ninh ở đây lại thành nơi tập trung quyền quý thế này?
“Ồ? Kẻ nào muốn đấu với ta?”
Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, một bóng người chậm rãi đi ra.
Chính là Tần Ninh.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Ninh, vẻ tức tối trên khuôn mặt Trần Đông Phong gần như lập tức biến mất.
Cảnh giới Linh Đài tầng 5!
Tầng 5!
Tần Ninh đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 5 rồi?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải gã này bị thương sao? Tại sao cảnh giới lại nâng cấp nhanh như vậy?
“Nghịch tử!”
Mà lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên.
Bụp một tiếng, Trần Đông Phong vẫn chưa nhìn thấy bóng người đang lao tới mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng rồi ngã xuống đất.
“Thằng khốn nào… gia gia…”
Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đó, Trần Đông Phong giật nảy mình.
Người đến chính là trưởng lão Trần Nhiêm.
“Gia gia, cháu…”
“Im miệng!”
Lúc này, Trần Nhiêm lại vung ra một cái tát, tức tối quát lên: “Nghiệt tử, ai bảo ngươi tới đây? Bế quan tu luyện mà khi xuất quan không tới thỉnh an ta hả, khốn nạn!”
“Gia gia…”
Bốp…
Một cái tát lại vang lên, Trần Nhiêm quát lớn: “Ta bảo ngươi im mồm, nghe không?”
“Nhưng…”
Bốp…
Lại một tiếng tát vang lên, Trần Đông Phong hoàn toàn choáng váng.
Tình huống gì đây?
Gã chỉ muốn nói vài câu mà thôi!
Tại sao lại không cho gã mở lời.
“Các vị, làm phiền rồi!”
Trần Nhiêm nhìn mấy người trong khu 36, chắp tay nói.
Cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tần Ninh, Trần Nhiêm lại nói: “Nghe nói Tần công ty bị thương, lão già cổ hủ này tới vội vàng, ngày khác nhất định sẽ tới thăm. Mong Tần công tử sớm trị khỏi vết thương!”
Trần Nhiêm vừa dứt lời thì kéo Trần Đông Phong còn đang choáng váng trên mặt đất, không nói lời nào, lôi xềnh xệch gã ra ngoài.
Trên đường đi, sắc mặt Trần Nhiêm xanh xám.
“Gia gia, sao vậy ạ?”
Trần Đông Phong đầy một bụng ấm ức, hậm hực nói: “Cháu chỉ muốn báo thù thôi. Tần Ninh này quá đáng lắm, sau này cháu không thể có con nối dõi. Thù này, cháu tất phải báo”.
“Báo thù, báo thù, chỉ biết báo thù. Cháu làm việc thô lỗ như thế thì chỉ sợ chưa báo được thù đã bị Tần Ninh giết rồi”.
Trần Nhiêm quở trách nói: “Bây giờ không chọc được vào nhóc này, nhớ đấy. Thậm chí cả học viện Thiên Thần cũng không chọc được hắn, hiểu không?”
“Gia gia, tại sao ạ!”
“Tại sao?”, Trần Nhiêm hừ lạnh nói: “Nếu cháu động đến một sợi lông tơ của hắn thì đừng nói là ta, viện trưởng đều sẽ đích thân ra tay lấy mạng cháu”.
Cái gì!
Lời này vừa nói ra khiến Trần Đông Phong hoàn toàn sững sờ.
Viện trưởng?
Lẽ nào… Lẽ nào, Tần Ninh chính là con riêng của viện trưởng Thiên Ám?
Lúc này, Trần Đông Phong cảm thấy sững sờ lắm.
Mà cùng lúc này, phía bên kia, trong khu 36, trong căn phòng của Tần Ninh.
Mấy người Tần Hải, Tần Sơn, Lục Huyền và ông què đều đang ở đây.
“Bốn hạt Ngọc Linh Chi ngàn năm, Tam đệ, huynh thấy lần này chắc bổ đến mức thất khiếu xuất huyết rồi!”, Tần Sơn đùa giỡn nói.
“Lời nói của đại ca không đúng rồi, bây giờ Tam đệ có mỹ nhân ngay cạnh, sao có thể xuất huyết thất khiếu được!”
Tần Hải cười lớn.
Tần Ninh bất lực bật cười, nhìn mọi người.
“Ngọc Linh Chi này quả thật có giá trị không nhỏ, chuyển lời cho họ, tâm ý này ta nhận!”
“Bốn hạt Ngọc Linh Chi ngàn năm…”
Tần Ninh mỉm cười lẩm bẩm: “Có lẽ có thể giúp mọi người, tăng cảnh giới lên vài phần!”
Lời vừa nói ra khiến ánh mắt của mấy người phát sáng.
Thời gian này, họ đã hoàn toàn hiểu rõ đan thuật của Tần Ninh rồi.
Lửa luyện đan vàng thượng đẳng, linh đan nhị phẩm nắm chắc trong tay.
Nếu không phải là sự hạn chế đẳng cấp của lửa luyện đan thì chắc chắn Tần Ninh có thể nhẹ nhàng luyện chế được linh đan tam phẩm.
Mà linh đan của Tần Ninh sau khi luyện chế ra thì công hiệu còn mạnh hơn mấy lần so với linh đan mà những linh đan sư bình thường luyện ra.
Chỉ ở điểm này đã đủ để trong lòng họ vui mừng không thôi.
“Sau mấy ngày này, ta sẽ đưa Viên Viên, Sương Nhi và ông què đi tới đế quốc Vân Lam. Mọi người cứ ở trong khu 36, ta nghĩ tạm thời sẽ không có kẻ nào dám gây chuyện nữa!”
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng ta sẽ quay lại”.
“Tam đệ, đệ muốn tới đế quốc Vân Lam?”
Tần Sơn chợt sững người, nói: “Đế quốc Vân Lam chính là 1 trong 10 đại đế quốc, sức mạnh quốc gia hùng hậu, Tam đệ tới đó vì công chúa Vân Sương Nhi đúng không?”
“Nhưng Tam đệ, đế quốc Vân Lam không phải là đế quốc Bắc Minh. Ở đó có cường giả trên cả cảnh giới Linh Phách trấn giữ”.
Tần Sơn mang vẻ mặt lo lắng mà nói.
Tần Ninh ở đế quốc Bắc Minh thì ở một mức độ nhất định, hắn chính là thượng khách của hoàng đế Bắc Minh, hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám của học viện Thiên Thần, là hai nhân vật mạnh mẽ cảnh giới Linh Phách.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Tần Ninh nắm giữ những bí mật không để người khác biết.
Còn hai vị kia thì cũng không dám động hắn, thậm chí còn phải bảo vệ cho hắn thật tốt.
Nhưng rời khỏi đế quốc Bắc Minh thì bên cạnh Tần Ninh chỉ có ông què giúp đỡ.
Tuy ông què là cảnh giới Linh Phách tầng 9, mạnh, rất rất mạnh.
Nhưng, đối với đế quốc Vân Lam có cả cường giả vượt qua cảnh giới Linh Phách trấn giữ thì ông què chưa chắc đã bảo vệ được Tần Ninh.
Hơn nữa, Tần Ninh làm việc gì cũng đều to gan lớn mật, không tính đến hậu quả.
Tới đó, hắn lại không có chiêu bài gì.
Nghe lời này, Tần Ninh lại mỉm cười, xua tay nói: “Đệ đi giao dịch với họ, chứ không phải đánh nhau, sợ cái gì!”
Sau đó mấy ngày, trong khu 36 lại vô cùng yên tĩnh.
Nhưng cả học viện Thiên Thần lại xảy ra chấn động.
Sở Phương, Tần Nhất Hàng, 2 trong 4 thủ lĩnh của Thiên Tử đảng mất tích một cách bí ẩn.
Mà sau đó, học viện lại đưa ra kết luận là hai người ra ngoài thực luyện thì bị người khác giết chết, học viện Thiên Thần đã bắt tay vào điều tra chuyện này.
Sự việc này đối với mấy người Tần Sơn, Tần Hải mà nói thì lại không gây ra chút sóng gió nào.
Hai anh em, đã quen rồi…
Thật sự là quen rồi!
Tần Ninh ra tay, không tính đến hậu quả, nhưng quả thật, lần nào cũng không gây nên hậu quả gì.
Đã ba ngày kể từ khi tin tức Sở Phương, Tần Nhất Hàng ra ngoài thực luyện không may bị chết truyền ra.
Lúc này, học viện Thiên Thần, trong viện Thiên Thần.
Nơi tập trung của các thành viên Thiên Tử đảng.
Mấy người đang ngồi trong đại điện, không khí vô cùng chán nản.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Một tiếng hét chợt vang lên.
“Rõ ràng là đệ tử Thiên Tử đảng của chúng ta nhìn thấy, Sở Phương và Tần Nhất Hàng đi vào khu 36, sau đó không thấy đi ra nữa”.
“Nhưng giờ thì sao? Bây giờ, học viện lại nói, hai người bọn họ ra ngoài thực luyện bị người ta giết, còn điều tra? Tra cái quỷ gì!”
Chiến Thương đang tức điên lên.
“Tần Ninh này vừa xuất hiện là đã đối đầu với Thiên Tử đảng chúng ta. Bây giờ, khu 36 linh khí dồi dào, thu linh thạch giá hời, rất nhiều đệ tử như ong vỡ tổ tràn đến”.
“Vì thế mà có rất nhiều đệ tử của Thiên Tử đảng chúng ta chọn rời phái. Gã này quả thật là nhằm vào chúng ta mà tới”.
“Mà thằng nhóc này đang nắm giữ khu 36. Tuy hắn không thành lập đoàn thể, nhưng đã lấy được lòng của rất nhiều đệ tử, rất nhiều người ủng hộ thằng nhóc này, thậm chí còn tự nhận chúng là đệ tử khu 36”.
“Không phải đảng phái mà mạnh hơn đảng phái”.
Trong đại điện lúc này bầu không khí vô cùng nặng nề.
Sau đó, Sam Vũ chậm rãi nói: “Bây giờ tức giận cũng không có tác dụng gì”.
“Không chỉ có lần này Sở Phương và Tần Nhất Hàng bị giết kỳ lạ mà cả Viên Cương và Phương Thế Thành cũng chết một cách khó hiểu”.
“Lam Vân Sam của đế quốc Vân Lam kia ta đã điều tra rồi, con cháu dòng chính của Lam gia, tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 7, chính là thiên chi kiêu tử của đế quốc Vân Lam, trưởng tộc chỉ định của đời sau Lam gia!”
“Gã này cũng vào khu 36 rồi mất hút”.
Một nhóm quản lý cấp cao của Thiên Tử đảng mang tâm trạng rất tồi tệ.
Lần này, sự việc có vẻ trở nên phức tạp hơn.
Tần Ninh kia rốt cuộc là có ba đầu sáu tay?
Diệp Viên Viên kính phục, Vân Sương Nhi tình nguyện săn sóc bên người, Viên Cương và Phương Thế Thành cũng ngoan ngoãn tuân theo, ngay cả Hứa Thông Thiên, thời gian gần đây cũng bận trước bận sau, quả thật là cống hiến một cách đáng sợ.
Rốt cuộc gã này có bối cảnh gì?
“Sam Vũ, ngươi mau nghĩ cánh đi!”, Chiến Thương không nhịn nổi nói.
“Nghĩ cách? Ta có thể nghĩ ra cách gì?”
Sam Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao Thiên Tử cũng sắp trở lại rồi!”
“Thiên Tử trở lại rồi?”
Chiến Thương tỏ ra kinh ngạc và vui vẻ.
“Tốt lắm!”
Chiến Thương vỗ tay nói: “Theo tính cách vị Thiên Tử này của chúng ta thì chắc chắn sẽ không thể tha cho Tần Ninh”.
“Mà Lăng Thiên kia, khởi động Tinh Môn, cộng thêm Thiên Tử đích thân giúp đỡ thì sợ là tu vi cũng không kém chúng ta rồi. Sở Ngưng Thi bị Tần Ninh giết, Lăng Thiên chắc chắn không nuốt nổi cục tức này…”
“Cho nên nói rồi!”
Sam Vũ thản nhiên nói: “Trước khi làm rõ tình hình thì chúng ta không nên ra tay bất cẩn, nếu không sẽ rơi vào kết cục của hai người Sở Phương thì quá thiệt thòi”.
“Đúng vậy!”
Trong mắt hai tên này dần hiện lên nét cười.
Mà cùng lúc đó, các đoàn thể đệ tử khác cũng giữ thái độ yên lặng đứng xem.
Mấy tháng gần đây, nếu nói toàn học viện Thiên Thần ai nổi nhất, vậy thì chỉ có Tần Ninh.
Mà điều quan trọng nhất là, người này vẫn luôn ở trong khu 36, thậm chí học viện sắc phong thành linh đồ cũng không vào viện Thiên Thần ở.
Điều khiến người khác khó hiểu nhất là gã này ở trong khu 36 gần như đóng cửa không ra, nhưng hầu như chuyện gì cũng dây mơ rễ má liên quan đến hắn.
Tên tuổi của Tần Ninh dần nóng lên trong toàn học viện.
Một ngày này, khu 36 có một chiếc xe ngựa tới. Nó dài 3 mét, rộng gần 2 mét, trông bên ngoài thì có vẻ vô cùng bình thường, lặng lẽ dừng lại.
Trước xe ngựa có một người trông rất rắn rỏi, thân hình hơi gầy, tóc bạc búi lên, xương gò má nhô cao, mang một vẻ lạnh lùng.
Ông ta mặc một bộ quần áo màu xám, tay áo xắn lên, nhìn thì khoảng 40, 50 tuổi nhưng mang lại cho người khác cảm giác trẻ hơn tuổi và dồi dào sức sống.
“Tốt lắm, ông què!”
Giọng cười nhàn nhạt vang lên, mấy người đang đi tới.
“Công tử!”
Người đó xoay người lại, chắp tay khẽ cười.
Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang đứng bên cạnh Tần Ninh bỗng giật mình.
Đây là… Thiên Động Tiên?
Hai người sững sờ, gần như là không thể nhận ra.
Bọn họ quả thật khó mà liên tưởng được Thiên Động Tiên trước đây và người trông tràn đầy sức sống, trang phục đơn giản nhưng hơi thở lại mạnh mẽ lạ thường trước mắt.
“Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên. Tốt lắm, thế này mới không làm mất mặt ta!”
Tần Ninh khẽ cười, gật gù.
Hai tì nữ, một phu xe, mang lại cảm giác như con cái thế gia phóng đãng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác này cũng không tệ lắm!
“Tần công tử!”
Lúc này, Thánh Tâm Duệ chắp tay khẽ cười.
“Có tâm đấy!”
Tần Ninh nhìn xe ngựa, khẽ gật đầu.
“Tần công tử thích là được ạ”.
Thánh Tâm Duệ mỉm cười, nói: “Ta đã nghe ngóng được, Xích Như Hỏa đó vẫn chưa rời khỏi Đế Đô, mà đang ở trong một quán rượu. Ta đã đưa địa chỉ cho ông què rồi”.
“Được!”
Tần Ninh đứng dậy, gật đầu nói: “Lên xe!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi theo Tần Ninh lên xe, lúc này Lam Vân Sam cũng vô thức lên theo.
“Này này… ngươi làm gì thế?”
Ông què kéo Lam Vân Sam lại, trách mắng: “Đó là xe công tử ngồi, ngươi thành thực ngồi phía trước đánh xe cùng ta!”
Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam ngại ngùng cười một tiếng, nào dám phản bác, vội vàng gật đầu.
Hắn ta chính là con cháu dòng chính của Lam gia đế quốc Vân Lam, 1 trong 10 đại đế quốc mà không ngờ, hôm nay lại phải làm đánh xe cho Tần Ninh!
Bốn người ngồi xe ngựa rời khỏi học viện Thiên Thần.
Mà lúc này, trong xe, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn trang trí xung quanh thì vô cùng kinh ngạc, giờ mới hiểu Tần Ninh nói Thánh Tâm Duệ có tâm là có ý gì.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe ngựa quả thật trông rất bình thường.
Nhưng trang trí bên trong thì lại phủ một lớp thép không gỉ, có thể đề phòng đao kiếm tiễn. Phần ghế ngồi được làm bằng Linh Dương Chi Ngọc ấm áp, bên trên còn phủ một lớp lông Linh dương bờm xanh, linh thú cấp 4, không chỉ dễ chịu mà còn có thể điều tiết độ ấm phù hợp với sự thay đổi nhiệt độ.
“Ninh ca!”
Bỗng có tiếng gọi vang lên, chiếc xe dừng lại, một người nhanh chóng sải bước mà tới.
Chương 207: Giết Xích Như Hỏa
“Hâm Hâm?”
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Tần Ninh bước xuống xe ngựa.
“He he, Ninh ca đi đâu thế?”, lúc này, trong thân hình hơi bụ bẫm của Tần Hâm Hâm còn chứa đựng từng gợn sóng linh khí tích lũy, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng một.
“Tốt lắm, cảnh giới Linh Hải tầng một, đệ được thăng cấp làm đệ tử của nội viện rồi sao?”
“Phải!”
Tần Hâm Hâm vui vẻ nói: “Ninh ca, huynh đi đâu đây?”
“Ta đi giải quyết chút chuyện, nếu đã vào làm đệ tử của nội viện thì đến ở chỗ của ta đi, dù sao tốc độ tu hành ở linh trận sẽ nhanh hơn”.
“Hi hi, chuyện đó, Ninh ca… ta có thể dẫn thêm một người nữa không?”
Thêm một người?
“Thư Nhã!”
Bấy giờ, Tần Hâm Hâm vẫy tay, một bóng người xinh đẹp từ từ đi đến, hơi xấu hổ nhìn Tần Ninh.
“Tần Ninh đại ca!”
Tần Hâm Hâm cười nói: “Ninh ca, người này là tri kỷ của ta – Thư Nhã, ta muốn để nàng ấy cùng vào khu ba mươi sáu tu luyện với ta”.
“Được!”
Tần Ninh gật đầu vỗ vai Tần Hâm Hâm cười nói: “Đệ được đó!”
“Ha ha…”
Nói với Tần Hâm Hâm vài câu, sau đó Tần Ninh mới lên xe ngựa.
Nhưng sau khi bước lên xe ngựa, sắc mặt Tần Ninh lập tức trở nên bình tĩnh.
“Viên Viên, điều tra lai lịch của Thư Nhã này, ta muốn biết rõ mọi chi tiết về cô ta”.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên gật đầu.
Cô gái trẻ khó hiểu nói: “Công tử nghi ngờ người này tiếp cận Hâm Hâm là vì ý đồ à?”
“Cũng không phải là nghi ngờ”.
Tần Ninh thờ ơ nói: “Chẳng qua là điều tra rõ ràng để không xảy ra rắc rối gì thôi, đệ đệ của Tần Ninh ta không thể bị lừa gạt”.
Tần Hâm Hâm là con trai nhị thúc, từ nhỏ đã chơi với hắn, Tần Hâm Hâm ở Đế Đô thì dĩ nhiên hắn phải lo cho cậu, không thể để chuyện gì xảy ra được.
Nếu không, đừng nói là nhị thúc, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ.
Xe ngựa chậm rãi đi vào trong thành Bắc Minh, khoảng nửa giờ sau đã đến một quán rượu.
“Phu xe, trông chừng xe ngựa cho cẩn thận, chúng ta đi rồi quay lại!”
Tần Ninh xuống xe bình thản đi vào quán rượu.
Lúc này Lam Vân Sam bất an đi theo bên cạnh Vân Sương Nhi.
Diệp Viên Viên cũng hiểu, bình thường Tần Ninh rất ít khi so đo chuyện này.
Nhưng lần này cái chết của Viên Cương và Phương Thế Thành khiến Tần Ninh rất khó chịu.
Hung thủ giết người là Lam Vân Sam nhưng Lam Vân Sam bị người khác sai khiến nên Tần Ninh cố ý đến đây để tìm ra người thao túng đằng sau.
Vừa bước vào quán rượu, tiểu nhị còn chưa đến hỏi thì Tần Ninh đã nói: “Người đang ở đâu?”
“Tầng ba!”
Lam Vân Sam rụt cổ lại nhìn phía trước, ánh mắt lóe sáng.
“Dẫn đường!”
Tần Ninh không nói gì mà ra lệnh.
Lúc này sắc mặt Vân Sương Nhi cũng khá khó coi.
Lam Vân Sam giết Viên Cương và Phương Thế Thành, có lẽ Tần Ninh không hề định tha cho Lam Vân Sam.
Nhưng Lam Vân Sam và cô ấy là bạn nối khố, mặc dù hoàng thất nhà họ Vân và nhà họ Lam có quan hệ vua tôi nhưng trước giờ không hề phân biệt bên này bên kia.
Nếu Lam Vân Sam bị Tần Ninh giết, cô ấy cũng không cách nào giải thích được với phụ hoàng của mình.
Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Lúc này Lam Vân Sam đã vô cùng hoảng sợ.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một giọng nói dè dặt bỗng vang lên trong phòng.
“Ai đó?”
“Là ta, Lam Vân Sam”.
Nghe hắn ta nói thế, âm thanh trong phòng dừng lại một lúc, cửa mới mở ra.
Thấy Lam Vân Sam đứng ngoài cửa, ánh mắt Xích Như Hỏa hiện lên vẻ cung kính, chắp tay cười nói: “Lam công tử, mấy ngày không gặp, ta còn tưởng ngươi vẫn chưa đến đế quốc Bắc Minh!”
“Ta đã đến rồi!”
Lam Vân Sam tỏ vẻ thờ ơ, hời hợt nói.
“Ồ?”
Xích Như Hỏa nhướng mày vội nói: “Thế nào? Có phải tên Tần Ninh đó đã bị Lam huynh giết chết rồi không? Mấy ngày nay ta chưa đi là đợi tin tốt của Lam huynh đó”.
“Thế ngươi mong ta chết lắm sao?”
Một giọng nói thản nhiên bỗng vang lên.
Hành lang trở nên yên tĩnh.
Lúc này một tiếng phá tan không khí vang lên, một bóng người vụt qua, rút trường kiếm ra đặt ngay trên cổ Xích Như Hỏa.
“Động đậy sẽ chết!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
“Tần Ninh!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Xích Như Hỏa hơi sửng sốt, sau đó hắn ta lại nhìn Lam Vân Sam nói: “Lam huynh, ngươi đây là có ý gì?”
“Ta tốt bụng nói cho ngươi biết Vân Sương Nhi đang bị Tần Minh bắt làm tỳ nữ ở đế quốc Bắc Minh. Ngươi không giết cái tên Tần Ninh xúc phạm quốc uy của đế quốc Vân Lam mà lại dẫn hắn đến đối phó với ta?”
“Lòng tốt này của ngươi cũng tốt lắm!”
Tần Ninh bước đến đi vào phòng, lạnh nhạt nói: “Đem người khác ra làm bia đỡ đạn mà còn nói là tốt cho hắn?”
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Xích Như Hỏa, lại nói: “Có lời trăn trối gì thì có thể nói ngay bây giờ”.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”
Xích Như Hỏa hừ một tiếng nói: “Ta chính là hoàng tử đế quốc Xích Nguyệt, ngươi dám giết ta có nghĩa là muốn khiêu khích chiến tranh giữa đế quốc Bắc Minh và đế quốc Xích Nguyệt sao?”
“Ta chẳng thèm quan tâm có xảy ra chiến tranh gì hay không”.
“Giết ngươi, ta muốn giết thì giết thôi”.
Tần Ninh đứng dậy nói: “Chức vị hoàng tử tốt biết bao ngươi không muốn làm mà lại đi đắc tội với ta, bản thân muốn chết thì ra thành toàn cho ngươi là phải rồi”.
“Cứu mạng!”
Bỗng một tiếng hét vang lên, Xích Như Hỏa gào lên một tiếng.
Rầm rầm.
Bức tường nứt toác ra, có vài người lao vào phòng của Xích Như Hỏa.
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
Hai người dẫn đầu có khí tức quấn quanh người, chắc chắn không phải là cao thủ tầm thường, ít nhất cũng là cường giả tầng cảnh giới Linh Luân.
“Giết hết bọn chúng”.
Xích Như Hỏa nói.
“Muốn chết!”
Tần Ninh khịt mũi, lúc này Diệp Viên Viên giơ trường kiếm trong tay lên quét qua một đường.
Lúc này cổ Xích Như Hỏa bỗng văng ra một vệt máu.
“Điện hạ!”
Mấy người đó đều hét lên, lao về phía đám người Tần Ninh.
Xoẹt…
Nhưng lại có một người nhanh hơn chúng.
Chính là Lam Vân Sam.
Giữa hai tay Lam Vân Sam là hai thanh đoản kiếm.
Cảnh giới Linh Luân tầng bảy.
Hai người dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngôn Vương không ở đây, mặc dù hai người là cảnh giới Linh Luân tầng năm, năng lực khá ổn nhưng đối đầu trực diện với cảnh giới Linh Luân tầng bảy như Lam Vân Sam thì chúng nào phải là đối thủ.
Chỉ thấy Lam Vân Sam ra tay cực nhanh, tốc độ thi triển linh quyết càng mạnh, uy lực gia tăng.
Ngay tức khắc, hai người đó ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Mấy người khác đều là cảnh giới Linh Đài tầng bốn, tầng năm, Diệp Viên Viên đã có đề phòng và giết hết chúng rồi.
Mùi máu tanh nồng dần lan ra khắp phòng.
“Tần công tử, ta có mắt không tròng bị sai khiến nên đã đắc tội với Tần công tử, hiện giờ ta muốn trịnh trọng xin lỗi Tần công tử”.
Lam Vân Sam quỳ một gối xuống, cúi đầu cung kính nói.
“Xin lỗi?”
Tần Ninh nhếch môi cười nói: “Được ta tha thứ cho ngươi!”
“Cảm ơn… Tần công tử!”
Ngay lập tức, thân hình đang quỳ dưới đất bỗng nhảy dựng lên, hai thanh đoản kiếm giữa hai tay bắn ra một trái một phải lao về phía ngực của Tần Ninh.
Chương 208: Tần Ninh bị thương
“Quả nhiên ngươi vẫn như vậy”.
Lúc này trong tay Tần Ninh bỗng có thêm một cây côn mảnh.
Cảnh giới Linh Đài tầng bốn thế mà lại chặn được một đòn của Lam Vân Sam.
Thấy cảnh này, gương mặt sợ hãi của Lam Vân Sam lại hiện lên vẻ chế nhạo.
Cảnh giới Linh Đài tầng bốn hòng chặn được một đòn của cảnh giới Linh Luân tầng bảy sao?
Đùa à?
Hai thanh đoản kiếm va chạm tạo ra tiếng xé toạc trong không khí.
Ngay tức khắc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không kịp phản ứng lại.
Hai người không ngờ một giây trước Lam Vân Sam còn cẩn trọng từng tí mà giờ lại ra tay đánh Tần Ninh.
Hai người cách nhau khá xa nhưng Tần Ninh và Lam Vân Sam rất rất gần nhau.
Hơn nữa tu vi của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không bằng Lam Vân Sam.
Người này là cao thủ cảnh giới Linh Luân tầng bảy, khoảng cách gần như vậy dĩ nhiên tốc độ sẽ cực nhanh.
“Muốn chết!”
Tần Ninh thấy thế nhưng sắc mặt hắn vẫn khá lạnh nhạt.
Lúc này hắn rút cây côn gỗ ở thắt lưng ra.
Nhưng hắn không thi triển côn pháp trên cây côn gỗ mà lại sử dụng kiếm pháp.
Lúc này cây côn gỗ mảnh dài hơn một mét nhưng lại như sợi dây roi của ma quỷ đang đòi mạng đánh thẳng về phía Lam Vân Sam.
Thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam chỉ cười.
Dưới tình huống cấp bách, hắn ta ra tay định giết Tần Ninh.
Mặc dù trạng thái thi triển không tốt lắm nhưng một đòn này chí ít cũng tương đương với một đòn của cảnh giới Linh Đài tầng chín, đối phó với Tần Ninh thế là đủ rồi.
Đừng nói là cảnh giới Linh Đài tầng bốn mà ngay cả Linh Đài tầng chín cũng không chịu nổi.
Chỉ là ý cười trong mắt Lam Vân Sam dần biến mất.
Cộp…
Cộp…
Dường như hai tiếng này vang lên cùng một lúc.
Lúc này sắc mặt Lam Vân Sam trắng bệch lùi về sau một bước, sau đó ngã xuống đất, không thể tin được nhìn cây côn trước ngực mình.
Cây côn nhìn có vẻ đơn giản nhưng dễ dàng lấy mạng hắn ta.
Còn hai thanh đoản kiếm, một thanh chưa chạm được vào Tần Ninh, thanh còn lại cũng chỉ cắm vào phần bụng hắn mà thôi.
Hoàn toàn không thể giết chết Tần Ninh.
Sao có thể như vậy?
Lam Vân Sam ngây người.
Diệp Viên Viên thấy vậy thì nhanh chóng bước đến, một kiếm chém chết Lam Vân Sam.
“Công tử!”
Diệp Viên Viên che vết thương ở bụng Tần Ninh lại, sắc mặt thay đổi.
“Là do ta sơ ý!”
Lúc này Diệp Viên Viên tự trách nói.
“Công tử, ta xin lỗi!”
Sắc mặt Vân Sương Nhi cũng trở nên ảm đạm.
Cô ấy không ngờ Lam Vân Sam sẽ ra tay.
“Không sao!”
Tần Ninh rút đoản kiếm ra, sau đó che vết thương lại hít một hơi.
“Quả nhiên vẫn rất yếu…”
Vẫn rất yếu…
Nghe hắn nói thế, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại không nói nên lời.
Đùa gì thế!
Một người cảnh giới Linh Luân tầng bảy đột nhiên ra tay muốn giết Tần Ninh nhưng lại không thành.
Ngược lại Tần Ninh còn giết chết hắn ta, thế mà còn nói…là quá yếu.
Tần Ninh đứng dậy nhìn thi thể dưới đất.
“Xem ra vẫn phải đến đế quốc Vân Lam một chuyến rồi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói gì nhiều bèn rời đi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đuổi theo sau.
Họ không biết rốt cuộc Tần Ninh đang nghĩ gì.
Bầu không khí trong xe ngựa hơi ngột ngạt.
“Chuyện này không liên quan đến cô!”, Tần Ninh bỗng nói: “Cô chỉ cần nhớ bây giờ ngươi đã là tỳ nữ của ta, thân phận công chúa hoàng thất chẳng qua chỉ là cái danh xưng của người đời thôi”.
“Sau này cô muốn trở thành nữ hoàng hàng nghìn người kính ngưỡng thì không nên đeo xiềng xích vào người”.
“Vâng, công tử”.
Vân Sương Nhi cẩn trọng hỏi: “Công tử định đến đế quốc Vân Lam làm gì thế?”
“Làm gì à?”
Tần Ninh mím môi cười nói: “Ta bị Lam Vân Sam hại cho bị thương, tất nhiên đế quốc Vân Lam phải bồi thường cho ta chứ”.
“Hơn nữa với thân phận của cô, ta không muốn cứ có người đến làm phiền, giải quyết một lần luôn là tốt nhất”.
“Với lại hồi trước tộc trưởng nhà họ Lam – Lam Thiên Hùng là kẻ thù một mất một còn với phu xe của ta”.
“Tất nhiên ta phải giúp phu xe của mình giải quyết rắc rối, nếu không, sau này ông ta chở ta đi đâu mà cũng mất tập trung, nhỡ xảy ra tai nạn xe thì sao?”
Tần Ninh nói liền một hơi, sau đó nở nụ cười.
Nhưng Vân Sương Nhi lại không cười nổi.
Nếu Tần Ninh muốn đối phó với Lam Thiên Hùng của nhà họ Lam, e là phụ hoàng sẽ không đồng ý.
Đến lúc đó, cô ấy nên lựa chọn thế nào?
Trên đường đi, Tần Ninh vận linh khí và uống một viên linh đan để ngưng huyết.
Về đến khu ba mươi sáu, thấy Tần Ninh bị thương, mấy người Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền đều lo lắng.
Đây là lần đầu họ thấy Tần Ninh bị thương.
Nhưng sau khi nghe Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kể lại, mấy người đó đều há hốc mồm.
Vào thời điểm mấu chốt, Lam Vân Sam bỗng dưng ra tay thế mà lại bị Tần Ninh giết chết.
Theo cách nói của Diệp Viên Viên, để không bị Tần Ninh nhận ra nên Lam Vân Sam tốc chiến tốc thắng chỉ có thể nhanh chóng ngưng tụ đòn công kích tương đương cảnh giới Linh Đài tầng chín.
Nhưng dù là vậy thì một đòn dùng toàn lực của cảnh giới Linh Đài tầng chín cũng bị Tần Ninh ở cảnh giới Linh Đài tầng bốn cản phá.
Điều này cũng quá khó tin!
Ba ngày sau, các đệ tử vẫn ra ra vào vào trong học viện Thiên Thần, ai nấy cũng đều bận rộn tu hành.
Ở khu ba mươi sáu nơi ở của mấy người Tần Ninh lại chật ních nào là người.
Lúc này có mấy bóng người đứng vững trên đường đi.
Đằng sau mấy người đó là một hàng các võ sĩ yên tĩnh đứng đó.
“Hứa trưởng lão!”
Một trưởng lão hơi mập trong đó có nước da hồng hào, da dẻ hơi bóng dầu nhìn Hứa Thông Thiên khẽ gọi: “Vết thương của Tần công tử thế nào rồi?”
“Đây là Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, viện trưởng bí mật nhờ ta đem đến chữa vết thương cho Tần Ninh”.
“Vương trưởng lão”.
Hứa Thông Thiên chắp tay nhìn mấy người xung quanh, kéo Vương Uyên sang một bên nhỏ giọng nói: “Tần công tử không có vấn đề gì lớn, không được để chuyện này lọt ra ngoài!”
“Nhất định mà!”
Vương Uyên ngưỡng mộ nhìn Hứa Thông Thiên nói: “Hình như cảnh giới của Hứa trưởng lão lại tăng lên rồi à?”
“Sắp đến cảnh giới Linh Phách tầng ba rồi”.
Lão ta vừa nói thế, Vương Uyên sửng sốt.
Tầng ba, mới chỉ có vài tháng mà? Hứa Thông Tiên lại sắp thăng cấp?
Lúc này Hứa Thông Thiên nhỏ giọng nói: “Trước đó viện trưởng bảo ta chuyển đến Linh Các, ta còn không đồng ý!”
“Nhưng giờ có đuổi ta đi, ta cũng không đi”.
Vương Uyên đáp: “Nghe nói Tần công tử cực kỳ hiểu rõ tu hành võ thuật, có thể nói là có năng lực lĩnh ngộ, quả thật là như hóa mục nát thành cái thần kỳ!”
“Phải!”
Hứa Thông Thiên nhìn sang bên cạnh nói: “Ngươi nhìn Diệp Viên Viên đó đi, bây giờ đã là cảnh giới Linh Luân tầng một, Hoàng thể tiến bộ rất nhanh nhưng nào có nhanh như vậy?”
“Còn Vân Sương Nhi kia là cảnh giới Linh Hải tầng bốn; ba người đệ tử Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái…”
Lúc này Vương Uyên cực kỳ hâm mộ nói: “Ngày hôm đó, một kiếm của Tần Ninh đã chém giết liên tục đám người Tông Phong Ngọc và trưởng lão Kim Nhất Lôi là ta đã biết tên này không đơn giản!”
“Nhìn bề ngoài thì không sợ trời, không sợ đất nhưng thật ra đã làm được rồi!”
Chương 209: Thăm viếng
Hứa Thông Thiên gật đầu: "Đúng vậy!"
Vương Uyên lại nói: "Hứa trưởng lão, nếu có thời gian xin hãy giúp lão phu nói mấy lời tử tế trước mặt Tần công tử. Nếu lão phu có thể cùng Tần công tử uống trà thì càng tốt!"
"Được, nhất định, nhất định!"
Khi kỳ nội viện thí luyện kết thúc, Tần Ninh đã thẳng tay tàn sát, không thèm quan tâm đến quy định của học viện.
Tuy nhiên, hành động đó lại được viện trưởng ngầm cho phép, không hề trừng phạt.
Chuyện này chưa từng được truyền ra ngoài, ngay cả các trưởng lão và đệ tử biết chuyện cũng không dám nói ra.
Bọn họ đều có thể thấy được Tần Ninh đáng sợ như thế nào và viện trưởng đã nhẫn nhịn như thế nào, nên bọn họ cũng biết Tần Ninh là một người thâm sâu khó lường.
Ở một nơi khác, Diệp Viên Viên đang đứng bên ngoài một đình viện.
Bên cạnh nàng, có hai vợ chồng cũng đang đứng, nét mặt rất ân cần.
"Viên Viên, con đã đột phá cảnh giới Linh Luân tầng 1 rồi sao?"
Diệp Thông Nguyên kinh ngạc nhìn con gái.
Sau khi biết được Diệp Viên Viên có hoàng thể là Cửu Chuyển Linh Lung thể, ông ta đã vô cùng kinh ngạc, biết con gái mình sau này sẽ có tương lai vô hạn.
Nhưng mà, ông ta quả thực không ngờ chỉ trong khoảng nửa năm, Diệp Viên Viên từ cảnh giới Linh Hải đã vượt qua cảnh giới Linh Đài, cuối cùng tiến thẳng lên cảnh giới Linh Luân.
Thật sự không thể tin được.
“Đột phá cảnh giới quá nhanh có thể khiến căn cơ bất ổn, con gái của ta, chúng ta phải nâng cao cảnh giới chậm rãi, đi bước nào chắc bước đó mới được!”, Diệp Thông Nguyên lo lắng nói.
Nếu những lời này mà bị người khác nghe thấy được, nhất định sẽ tức tới mức phun máu.
Võ tu trong thiên hạ có ai không mong muốn trở thành một vị thánh vượt qua cả các đại hiền triết?
Nhưng bay giờ Diệp Thông Nguyên lại cảm thấy con gái mình thăng cấp quá nhanh, nên chậm lại một chút.
"Ông lo nhiều quá rồi!"
Cốc Nguyệt Hàn đứng bên cạnh bĩu môi nói: "Tần Ninh kiến thức uyên bác, nhất định là đã từng gặp được đại cơ duyên, nói không chừng còn lấy được đại năng truyền thừa từ thời viễn cổ, hắn còn hiểu biết hơn ông nhiều".
"Nếu hắn cảm thấy con gái chúng ta thăng cấp nhanh như vậy cũng không sao, vậy thì không thành vấn đề!"
Nhìn thấy bộ dáng của cha mẹ, Diệp Viên Viên cười khổ.
Cảnh giới Linh Luân tầng 1, tu vi tăng lên như vậy đúng là rất nhanh.
Tuy nhiên, ở trong mắt Tần Ninh thì đó chỉ là vừa đạt đủ tiêu chuẩn.
“Con gái ngoan, đây là Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, con cầm đưa cho Tần công tử chữa trị vết thương!”, Diệp Thông Nguyên lúc này mới nói: “Lần trước sau khi cứu được mẹ của con ta còn chưa có dịp cảm tạ Tần công tử, hắn còn giúp cho con khai mở Cửu Chuyển Linh Lung thể, còn giúp cho mẹ của con...”
"Cha, Tần công tử không có gì đáng ngại".
"Nói bậy, ta nghe nói Tần công tử bị kiếm đả thương, sao có thể không sao được?"
Cốc Nguyệt Hàn cũng nói: "Con mau cầm lấy đưa cho Tần công tử đi. Đây là tâm ý của chúng ta".
Diệp Viên Viên mỉm cười bất lực.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, trong một góc tại khu nhà chung.
"Hâm Hâm!"
Thánh Tâm Duệ kéo Tần Hâm Hâm lại, cười nói: "Tần đại sư thế nào rồi?"
"Lần này cha ta bảo ta mang theo một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi tới đây. Loại này là tốt nhất để chữa trị cho võ giả bị kiếm đả thương đó".
“Thánh công tử, Ninh ca của ta không sao, công tử đừng lo lắng!”, Tần Hâm Hâm cười nói, nhìn về phía cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, khóe miệng suýt chút nữa là nhiễu nước miếng đầy ra đất.
"Còn đây là Trúc Hải đan, là linh đan nhất phẩm, tổng cộng có mười viên, xem như là quà tặng mừng cậu tiến vào học viện Thiên Thần".
Thánh Tâm Duệ lấy ra một cái bình ngọc, cười nói: "Từ nay về sau đừng khách sáo như vậy, cứ gọi Thánh huynh đệ là được".
"Cái này quý quá, ta không nhận được đâu!"
Lúc này, Thánh Tâm Duệ lại nói: "Cậu không nhận chính là đang coi thường ta, ta là đan đồng của Tần đại sư, cậu là đệ đệ của Tần đại sư, đây là chuyện mà ta nên làm!"
Cùng lúc đó, ở bên kia đường, có một bóng người đang đứng bên cạnh xe ngựa.
"Thái tử điện hạ!"
Tần Sơn cùng Tần Hải cung kính chắp tay chào thái tử Minh Vũ.
Mặc dù đệ đệ của hai người dường như không để vị thái tử điện hạ này vào trong mắt, nhưng họ thì khác.
Hai người lớn lên ở thành Lăng Vân, mà thành Lăng Vân chỉ là một góc của đế quốc Bắc Minh, dân số hơn trăm vạn dân xem ra là nhiều, nhưng so với đế quốc Bắc Minh thì vẫn còn kém xa.
Đối mặt với hoàng thất bá chủ, người kế vị hoàng đế trong tương lai, trong lòng hai huynh đệ đương nhiên vẫn cảm thấy áp lực.
"Hai vị huynh trưởng khách khí rồi!"
Minh Vũ tỏ thái độ rất hòa nhã, cười nhẹ nói: "Tần huynh và ta là bạn thân của nhau, vì vậy hai người từ nay về sau cũng là đại ca và nhị ca của ta!"
Ngay khi những lời này được nói ra, Tần Sơn và Tần Hải liền biến sắc.
Minh Vũ lại nói: "Ta cũng đã thỉnh lên phụ hoàng, sắc phong gia phụ Tần Thương Sinh làm Vân Thương hầu, nâng thành Lăng Vân lên làm quận thành, mấy tòa thành trì lân cận đều nằm trong địa bàn quản lý của thành Lăng Vân".
"Hầu vị này sẽ được truyền thừa qua các thế thệ của Tần gia!"
Nghe vậy, cả Tần Sơn và Tần Hải đều thất kinh.
Sắc phong làm hầu gia?
Bên trong đế quốc Bắc Minh, chỉ có những gia tộc có công lớn với đất nước mới có thể được sắc phong, vậy mà bây giờ cha của bọn họ đã được sắc phong làm hầu gia rồi!
Địa vị thành chủ của cha bây giờ đã được chính hoàng quyền của đế quốc Bắc Minh thừa nhận.
Như vậy thì những gia tộc ở các thành trì khác nếu như muốn đối phó với Tần gia, liền phải suy nghĩ lại nếu như không muốn khiêu khích đến hoàng uy.
"Tạ thái tử..."
“Tạ tạ cái gì, khách khí quá!”, Minh Vũ kéo hai người đứng lên, lại nói: “Đáng ra phải sắc phong từ lâu rồi, nhưng từ khi ta trở thành thái tử, ta đã phải xử lý quá nhiều chuyện. Hai vị huynh trưởng không chê ta chậm chạp là được rồi".
"Không dám không dám!"
Giờ phút này, trong lòng hai huynh đệ chỉ toàn là cảm giác khiếp sợ không thôi.
Được hoàng quyền thừa nhận, vậy thì Tần gia sau này chính là quan gia.
Trong đế quốc Bắc Minh, bất kỳ tông môn, gia tộc hay nhóm thế lực nào, so sánh với hoàng tộc đều không được công nhận.
Hai huynh đệ nhìn nhau, trong lòng vô cùng xúc động.
Tất cả những thay đổi này đều bắt nguồn từ Tần Ninh.
"Cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi này, mong hai vị huynh trưởng thay mặt ta truyền đạt. Tần huynh bị thương cũng là do ta không thể đốc thúc kẻ dưới, sau khi trở về ta nhất định trừng phạt đám vũ lâm vệ đã làm việc tắc trách!"
Nhìn thấy cây Ngọc Linh Chi, hai huynh đệ liền trợn mắt hốc mồm.
Một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, cho dù là cường giả cảnh giới linh phách thấy được cũng tuyệt đối không thể không ra tay cướp đoạt.
Đối diện với tòa lầu nơi Tần Ninh ở lúc này, Thiên Động Tiên đang nhàn nhã nằm trên ghế.
Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái ngồi bên cạnh Thiên Động Tiên, hoàn toàn choáng váng.
"Trưởng tộc Diệp và phu nhân!"
"Thái tử điện hạ Minh Vũ!"
"Thánh Tâm Duệ, thiên tài đan thuật!"
"Đây là Vương Uyên trưởng lão, Linh Các hiện tại là do Vương trưởng lão quản lý".
Ba người bọn họ nhìn kỹ những người vừa tới.
Thân phận của những người này, bên trong đế quốc Bắc Minh chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cho đất trời rung chuyển.
Nhưng giờ phút này, những người này lại tụ tập ở chỗ này chỉ vì muốn thăm hỏi thương thế của Tần Ninh, lo lắng không biết Tần Ninh có bị thương nặng hay không.
"Ha ha ha..."
Đúng lúc này, có hơn chục bóng người đột nhiên xông vào khu 36, nơi mấy người Tần Ninh đang ở.
Mấy đệ tử canh giữ khu 36 hiển nhiên là không thể ngăn cản nổi.
"Ha ha..."
Cầm đầu là một tên mặc áo màu lam, trên ngực thêu ký hiệu của đệ tử Linh Đồ, đang ha ha cười lớn, xuất hiện ở khúc quanh.
"Ta nghe nói Tần Ninh suýt chút nữa bị giết? Ha ha... Tần Ninh ơi là Tần Ninh, cuối cùng ngươi cũng có ngày này. Hôm nay Trần Đông Phong ta tới đây là muốn giết chết ngươi!"
Chương 210: Trần Đông Phong hoang mang
Tiếng cười ha ha, mang theo mười mấy người mà tới, thấy rõ vài phần sát khí đằng đằng còn có cả vẻ thách thức.
“Tần Ninh, nhanh ra đây đấu với ta một trận!”
Nhưng, vừa đi qua góc cua, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tiếng cười ha ha đột nhiên tắt ngúm.
Kẻ đi đầu như con vịt bị bóp nghẹn cổ, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Kẻ đó trông rõ gầy, khi bước đi thì trông khá yểu điệu nhưng hơi thở toàn thân lại vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh giới Linh Luân.
Người ngày chính là Trần Đông Phong, kẻ bị Tần Ninh phế cách đây không lâu, trở thành kẻ bị phế trứng.
Em trai của Trần Tiêu của Đoàn Vân Tiêu.
Mấy ngày này, Trần Đông Phong vẫn luôn đóng cửa khổ tu. Thằng nhỏ bị phế, Tinh Môn bị phá vỡ, đây là điều mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được.
Mà hôm nay, gã đã hồi phục lại cảnh giới Linh Đài tầng 9, thậm chí còn đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1. Gã có tự tin, nếu lại đấu một trận với Tần Ninh thì chắc chắn có thể giết chết Tần Ninh.
Cho nên sau khi xuất quan, việc đầu tiên không phải là tới gặp ông nội hay anh trai của mình mà xông thẳng tới đây.
Vừa xuất quan, nghe thấy Tần Ninh bị thương, hình như suýt chết thì gã sung sướng đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Bây giờ, gã muốn khiêu chiến với Tần Ninh, rửa nhục cho mình.
Nhưng, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt khiến Trần Đông Phong bỗng chốc sững người.
Chuyện gì đây?
Diệp Thông Nguyên, trưởng tộc Diệp gia!
Trưởng lão Vương Uyên, tổng trưởng lão Linh Các.
Minh Vũ, đương kim thái tử.
Thánh Tâm Duệ, thiên tài linh đan, là người thừa kế được chỉ định cho vị trí các chủ Thánh Đan các!
Tại sao những nhân vật này lại xuất hiện ở đây?
“Trần Đông Phong, ngươi tới đây làm gì?”
Hứa Thông Thiên phản ứng đầu tiên, vội vàng quát lên: “Cút!”
Trong đầu óc của Trần Đông Phong vẫn mơ hồ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Gã chỉ mới bế quan một thời gian mà Tần Ninh ở đây lại thành nơi tập trung quyền quý thế này?
“Ồ? Kẻ nào muốn đấu với ta?”
Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, một bóng người chậm rãi đi ra.
Chính là Tần Ninh.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Ninh, vẻ tức tối trên khuôn mặt Trần Đông Phong gần như lập tức biến mất.
Cảnh giới Linh Đài tầng 5!
Tầng 5!
Tần Ninh đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 5 rồi?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải gã này bị thương sao? Tại sao cảnh giới lại nâng cấp nhanh như vậy?
“Nghịch tử!”
Mà lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên.
Bụp một tiếng, Trần Đông Phong vẫn chưa nhìn thấy bóng người đang lao tới mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng rồi ngã xuống đất.
“Thằng khốn nào… gia gia…”
Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đó, Trần Đông Phong giật nảy mình.
Người đến chính là trưởng lão Trần Nhiêm.
“Gia gia, cháu…”
“Im miệng!”
Lúc này, Trần Nhiêm lại vung ra một cái tát, tức tối quát lên: “Nghiệt tử, ai bảo ngươi tới đây? Bế quan tu luyện mà khi xuất quan không tới thỉnh an ta hả, khốn nạn!”
“Gia gia…”
Bốp…
Một cái tát lại vang lên, Trần Nhiêm quát lớn: “Ta bảo ngươi im mồm, nghe không?”
“Nhưng…”
Bốp…
Lại một tiếng tát vang lên, Trần Đông Phong hoàn toàn choáng váng.
Tình huống gì đây?
Gã chỉ muốn nói vài câu mà thôi!
Tại sao lại không cho gã mở lời.
“Các vị, làm phiền rồi!”
Trần Nhiêm nhìn mấy người trong khu 36, chắp tay nói.
Cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tần Ninh, Trần Nhiêm lại nói: “Nghe nói Tần công ty bị thương, lão già cổ hủ này tới vội vàng, ngày khác nhất định sẽ tới thăm. Mong Tần công tử sớm trị khỏi vết thương!”
Trần Nhiêm vừa dứt lời thì kéo Trần Đông Phong còn đang choáng váng trên mặt đất, không nói lời nào, lôi xềnh xệch gã ra ngoài.
Trên đường đi, sắc mặt Trần Nhiêm xanh xám.
“Gia gia, sao vậy ạ?”
Trần Đông Phong đầy một bụng ấm ức, hậm hực nói: “Cháu chỉ muốn báo thù thôi. Tần Ninh này quá đáng lắm, sau này cháu không thể có con nối dõi. Thù này, cháu tất phải báo”.
“Báo thù, báo thù, chỉ biết báo thù. Cháu làm việc thô lỗ như thế thì chỉ sợ chưa báo được thù đã bị Tần Ninh giết rồi”.
Trần Nhiêm quở trách nói: “Bây giờ không chọc được vào nhóc này, nhớ đấy. Thậm chí cả học viện Thiên Thần cũng không chọc được hắn, hiểu không?”
“Gia gia, tại sao ạ!”
“Tại sao?”, Trần Nhiêm hừ lạnh nói: “Nếu cháu động đến một sợi lông tơ của hắn thì đừng nói là ta, viện trưởng đều sẽ đích thân ra tay lấy mạng cháu”.
Cái gì!
Lời này vừa nói ra khiến Trần Đông Phong hoàn toàn sững sờ.
Viện trưởng?
Lẽ nào… Lẽ nào, Tần Ninh chính là con riêng của viện trưởng Thiên Ám?
Lúc này, Trần Đông Phong cảm thấy sững sờ lắm.
Mà cùng lúc này, phía bên kia, trong khu 36, trong căn phòng của Tần Ninh.
Mấy người Tần Hải, Tần Sơn, Lục Huyền và ông què đều đang ở đây.
“Bốn hạt Ngọc Linh Chi ngàn năm, Tam đệ, huynh thấy lần này chắc bổ đến mức thất khiếu xuất huyết rồi!”, Tần Sơn đùa giỡn nói.
“Lời nói của đại ca không đúng rồi, bây giờ Tam đệ có mỹ nhân ngay cạnh, sao có thể xuất huyết thất khiếu được!”
Tần Hải cười lớn.
Tần Ninh bất lực bật cười, nhìn mọi người.
“Ngọc Linh Chi này quả thật có giá trị không nhỏ, chuyển lời cho họ, tâm ý này ta nhận!”
“Bốn hạt Ngọc Linh Chi ngàn năm…”
Tần Ninh mỉm cười lẩm bẩm: “Có lẽ có thể giúp mọi người, tăng cảnh giới lên vài phần!”
Lời vừa nói ra khiến ánh mắt của mấy người phát sáng.
Thời gian này, họ đã hoàn toàn hiểu rõ đan thuật của Tần Ninh rồi.
Lửa luyện đan vàng thượng đẳng, linh đan nhị phẩm nắm chắc trong tay.
Nếu không phải là sự hạn chế đẳng cấp của lửa luyện đan thì chắc chắn Tần Ninh có thể nhẹ nhàng luyện chế được linh đan tam phẩm.
Mà linh đan của Tần Ninh sau khi luyện chế ra thì công hiệu còn mạnh hơn mấy lần so với linh đan mà những linh đan sư bình thường luyện ra.
Chỉ ở điểm này đã đủ để trong lòng họ vui mừng không thôi.
“Sau mấy ngày này, ta sẽ đưa Viên Viên, Sương Nhi và ông què đi tới đế quốc Vân Lam. Mọi người cứ ở trong khu 36, ta nghĩ tạm thời sẽ không có kẻ nào dám gây chuyện nữa!”
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng ta sẽ quay lại”.
“Tam đệ, đệ muốn tới đế quốc Vân Lam?”
Tần Sơn chợt sững người, nói: “Đế quốc Vân Lam chính là 1 trong 10 đại đế quốc, sức mạnh quốc gia hùng hậu, Tam đệ tới đó vì công chúa Vân Sương Nhi đúng không?”
“Nhưng Tam đệ, đế quốc Vân Lam không phải là đế quốc Bắc Minh. Ở đó có cường giả trên cả cảnh giới Linh Phách trấn giữ”.
Tần Sơn mang vẻ mặt lo lắng mà nói.
Tần Ninh ở đế quốc Bắc Minh thì ở một mức độ nhất định, hắn chính là thượng khách của hoàng đế Bắc Minh, hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám của học viện Thiên Thần, là hai nhân vật mạnh mẽ cảnh giới Linh Phách.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Tần Ninh nắm giữ những bí mật không để người khác biết.
Còn hai vị kia thì cũng không dám động hắn, thậm chí còn phải bảo vệ cho hắn thật tốt.
Nhưng rời khỏi đế quốc Bắc Minh thì bên cạnh Tần Ninh chỉ có ông què giúp đỡ.
Tuy ông què là cảnh giới Linh Phách tầng 9, mạnh, rất rất mạnh.
Nhưng, đối với đế quốc Vân Lam có cả cường giả vượt qua cảnh giới Linh Phách trấn giữ thì ông què chưa chắc đã bảo vệ được Tần Ninh.
Hơn nữa, Tần Ninh làm việc gì cũng đều to gan lớn mật, không tính đến hậu quả.
Tới đó, hắn lại không có chiêu bài gì.
Nghe lời này, Tần Ninh lại mỉm cười, xua tay nói: “Đệ đi giao dịch với họ, chứ không phải đánh nhau, sợ cái gì!”
Bình luận facebook