• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (8 Viewers)

  • Chương 191-195

Chương 191: Quá tệ!

Suốt bốn trận tỷ thí, bốn thiên tài trong hoàng thất mà ông ta cử ra đều đã bị đánh bại.

Kiếm thuật, đan thuật, khí thuật, trận thuật, không có môn nào mà đế quốc Bắc Minh có thể giành được vị trí đầu tiên.

Điều này thực sự không thể chấp nhận được.

Chẳng lẽ những thiên tài trẻ tuổi của đế quốc Bắc Minh thật sự yếu kém như vậy sao?

Trong lòng hoàng đế Minh Ung chợt nảy sinh cảm giác bất lực.

“Ha ha, hoàng đế Minh Ung, xem ra thiên tài của quý quốc thật sự chẳng ra cái dạng gì!”

Ngôn Vương của đế quốc Xích Nguyệt bật cười nói: “Từ kết quả của lần tỷ thí này cho thấy, đế quốc Bắc Minh thật sự càng ngày càng tệ!”

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng bật cười.

“Chỉ là tỷ thí mà thôi, cũng không phải chiến đấu thật, lần này đế quốc Bắc Minh ta đúng là đã chuẩn bị không kỹ lưỡng”, hoàng đế Minh Ung ngoài mặt khẽ mỉm cười.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh còn đang híp mắt, dựa vào bàn ngủ thiếp đi.

“Công tử... công tử, kết thúc rồi!”

Diệp Viên Viên lúc này mới kéo Tần Ninh dậy.

“Kết thúc rồi hả?”

Tần Ninh đứng lên, chắp tay nói: “Đã như vậy thì bọn ta đi trước!”

“Đợi đã!”

Đúng lúc này, giữa đám đông, có một bóng người bước ra.

Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt đã bước ra chặn Tần Ninh lại.

“Tần công tử, nếu công tử đã là khách quý của hoàng thất Bắc Minh, thì không biết công tử có bản lĩnh như thế nào? Công tử có thể cho bọn ta mở mang tầm mắt một chút không?”

Xích Như Hỏa đã chịu đựng cả buổi sáng.

Hắn ta vốn tưởng rằng Tần Ninh đến tham gia tỷ thí, chỉ chực chờ để dạy cho Tần Ninh một bài học, không ngờ rằng Tần Ninh đến đây chỉ để ngủ suốt cả một buổi sáng.

Bây giờ Tần Ninh muốn rời đi, hắn ta làm sao có thể để cho Tần Ninh đi dễ dàng như vậy.

Những gì đã xảy ra ngày hôm qua, hắn ta vẫn còn nhớ rõ!

Nhìn Xích Như Hỏa, Tần Ninh ngáp một cái, vỗ vỗ miệng nói: “Ngươi là cái thá gì mà ta phải cho ngươi mở mang tầm mắt?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí liền trở nên im lặng lạ thường.

“Viên Viên, Sương Nhi, đi thôi!”

Tần Ninh không thèm để ý, chỉ phất tay rồi vươn vai rời đi.

Sáng nay phải ở lại đây xem tỷ thí thì hắn đã cảm thấy chán lắm rồi, bây giờ lại có người nhảy ra khiêu khích hắn.

“Ha ha, xem ra khách quý của quý quốc chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hèn nhát thiển cận!”

Xích Như Hỏa cao ngạo nói: “Khó trách, quý quốc chọn lựa ra bốn vị thiếu niên thiên tài, mà lại không chịu được nổi một kích, xem ra vị khách quý này cũng chỉ là trưng ra để lòe thiên hạ mà thôi”.

Không chịu nổi một kích?

Trưng ra để lòe thiên hạ?

Nghe đến đây, Tần Ninh liền cảm thấy hứng thú.

Hắn gần như không làm gì cả, vậy mà lại bị Xích Như Hỏa nói thành một nhân vật hạ lưu yếu kém!

Ngừng một chút, trên mặt Tần Ninh nở nụ cười.

“Ta vốn không có hứng thú ức hiếp ngươi, nhưng xem ra trong lòng của các ngươi lại rất bất mãn. Sao? Muốn tỷ thí không?”

“Được!”

Đây là điều mà Xích Như Hỏa đang chờ đợi.

“Nếu như Tần công tử đã là khách quý của hoàng đế Minh Ung, vậy thì tất nhiên phải có thực lực phi phàm. Đã như thế, đan thuật, khí thuật, trận thuật và kiếm thuật chúng ta tỷ thí hết, thấy thế nào?”

“Được!”

Tần Ninh lúc này mới quay đầu lại nói: “Vì đã là tỷ thí, nên nhất định phải phân thắng bại bằng phần thưởng”.

“Đó là chuyện đương nhiên!”

Xích Như Hỏa phất tay, lấy ra kiếm Trảm Viên mà lúc nãy Ngôn Vương đã đặt cược, nói: “Đế quốc Xích Nguyệt ta sẽ dùng kiếm Trảm Viên làm phần thưởng”.

Nhướng chân mày nhìn thanh kiếm Trảm Viên kia, Tần Ninh phất tay nói: “Quá tệ, thứ có cấp độ thấp kém thế này ta chẳng có hứng thú”.

Quá tệ!

Thanh linh kiếm nhị phẩm này tuyệt đối vượt trội hơn linh kiếm tam phẩm, vậy mà Tần Ninh còn nói là quá tệ!

“Minh Vũ, lấy kích Thâm Uyên ra đây!”

Tần Ninh phất tay nói: “Kích Thâm Uyên là linh khí ngũ phẩm, ta nghĩ giá trị của nó còn ngang với mấy chục tòa quận thành đúng không? Nếu các ngươi có thể lấy ra thứ có giá trị ngang bằng thì ta sẽ tỷ thí, còn không thể thì để ta về sớm nghỉ ngơi!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì đã nhìn xoáy vào mấy người trước mặt.

Mà trong lòng của mấy người đại diện cho bốn đế quốc kia lại đang vô cùng mong đợi.

Một trong những mục đích khiến cho bọn họ cất công tới đây chuyến này chính là kích Thâm Uyên.

Nó là linh khí ngũ phẩm, tương truyền là thần binh được lão tổ Minh Uyên đại đế sử dụng năm xưa.

Đối với các đế quốc, linh khí ngũ phẩm là bảo vật quý hiếm.

Tuy nhiên, trong những trận tỷ thí trước đó, hoàng đế Minh Ung đã giấu nó đi, phần thưởng cho mỗi trận tỷ thí cũng chỉ là những bảo vật nhị phẩm, tam phẩm mà thôi.

Mà bây giờ, Tần Ninh lại muốn lấy ra kích Thâm Uyên để làm phần thưởng, đúng là không thể tốt hơn.

“Được!”

Ngôn Vương của đế quốc Xích Nguyệt lúc này cũng phất tay nói: “Nếu đế quốc Bắc Minh đã nghiêm túc tỷ thí đến vậy, thì bọn ta sẽ tiếp đến cùng!”

“Đế quốc Xích Nguyệt ta sẽ lấy ra linh kiếm Xích Nguyệt tỷ thí với các người”.

Linh kiếm Xích Nguyệt!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.

Ngay cả Vân Sương Nhi cũng sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Linh kiếm Xích Nguyệt là linh kiếm truyền thừa tiếng tăm lừng lẫy của đế quốc Xích Nguyệt.

Mặc dù thanh kiếm này là linh khí tứ phẩm, nhưng nó có thể hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, biến thành uy năng của linh kiếm.

Ngôn Vương thật sự lấy ra thanh kiếm này, rõ ràng là muốn thể hiện hết bản lĩnh!

"Chỉ có điều, không biết vị Tần công tử này đã hỏi ý kiến của bệ hạ chưa?", Ngôn Vương nhàn nhạt nói.

“Bớt dùng cái chiêu trò đó đi!”

Tần Ninh cười nói: “Nếu ta đã lấy ra kích Thâm Uyên thì nó chính là phần thưởng, nếu ta thua ông có thể tùy ý lấy đi, còn nếu ta thắng, linh kiếm Xích Nguyệt phải để lại đây”.

Lời này vừa nói xong, Tần Ninh liền liếm môi một cái.

Thú vị rồi đây!

“Linh kiếm Xích Nguyệt là linh khí tứ phẩm, cũng xem như là miễn cưỡng dùng được, Sương Nhi, thanh kiếm này công tử ta sẽ tặng cho cô!”

Tần Ninh cười nhẹ nói: “Suy cho cùng, thanh kiếm này khá thích hợp với cô, là tỳ nữ của công tử ta mà không có linh khí thích hợp, đi ra ngoài cũng khó nhìn”.

Tần Ninh nói xong thì chậm rãi bước ra ngoài.

Hoàng đế Minh Ung khẽ run lên, nhìn Minh Vũ quát một tiếng: “Còn chần chừ gì nữa? Lấy kích Thâm Uyên ra đây!”

“Vâng!”

Minh Vũ rời đi ngay lập tức.

Từ tận đáy lòng, hắn ta cảm thấy vô cùng phấn khích.

Sau bốn vòng tỷ thí, bốn đế quốc kia đã đánh bại đế quốc Bắc Minh.

Đó là kết quả tốt nhất đối với bốn đế quốc đó rồi.

Thế mà bọn họ lại đi đắc tộc với Tần Ninh.

Cha con hắn ta vốn rất muốn Tần Ninh ra tay, nhưng không dám lên tiếng, bây giờ ngược lại chẳng cần tới cha con hai người lên tiếng nữa.

Kể từ khi Tần Ninh có hứng thú, thì kết cục thảm hại của bốn đế quốc kia đã được định sẵn!

“Xích Như Hỏa ơi là Xích Như Hỏa, lần này ngươi đã châm ngòi cho thùng thuốc nổ rồi...”

Minh Vũ tăng tốc, trong lòng vô cùng mong chờ.

Hắn ta muốn biết Tần Ninh sẽ vả lệch mặt những người kia như thế nào.

Hoàng đế Minh Ung lúc này lại càng kích động hơn.

Đó là mục đích mà ông ta mời Tần Ninh đến đây ngay từ đầu.

Đế quốc Bắc Minh đã suy yếu từ lâu, không thể trỗi dậy chỉ trong một sớm một chiều, lại đang bị bốn đế quốc láng giềng để mắt tới, ông ta biết lần tỷ thí này nhất định sẽ diễn ra rất ảm đạm.

Nhưng với sự xuất hiện của Tần Ninh, ông ta rất hy vọng Tần Ninh có thể nhìn thấy thất bại của hoàng thất Bắc Minh, sau đó chịu không nổi mà ra tay giúp đỡ.

Nhưng Tần Ninh thì không.

May thay, người của bốn đế quốc kia lại có lòng tham không đáy, chọc cho Tần Ninh ra tay, bốn đế quốc này chỉ e là sẽ mất hết báu vật rồi!
Chương 192: Tỷ thí mà, khó tránh khỏi!

Không lâu sau, Minh Vũ trở lại.

Kích Thâm Uyên dựng đứng đầy kiêu hãnh trên sân.

Kích dài tới ba trượng, toàn thân phủ kín vân rồng đen nhánh được khắc chìm, thân mình thẳng tắp cao vút thể hiện sát khí vô cùng mãnh liệt.

Sức mạnh bá đạo của linh khí ngũ phẩm quý giá được hiện ra trọn vẹn.

"Tốt!"

Ngôn Vương nhìn thấy cảnh này, hưng phấn tới mức hai mắt như muốn lọt cả ra ngoài.

Bọn họ đến đây là vì kích Thâm Uyên.

Bây giờ, nó đã gần ngay tầm tay!

Chỉ cần thắng Tần Ninh trong cuộc tỷ thí là có thể nhận được kích Thâm Uyên, đây thực sự là một món hời lớn!

"Hứa Ngâm!"

Ngôn Vương lớn tiếng gọi: "Ngươi ra tỷ thí trận pháp với Tần công tử đi!"

Trong trận tỷ thí trước đó, Hứa Ngâm là linh trận sư đứng đầu, năm nay mới mười bảy tuổi mà đã là linh trận sự cấp 2.

Trận thuật của hắn ta tất nhiên là rất mạnh.

Hứa Ngâm mỉm cười bước lên đài, nhìn về phía Tần Ninh.

Hai cha con Minh Ung và Minh Vũ lúc này cũng rất phấn khích.

Bọn họ biết Tần Ninh có những phương pháp rất kỳ lạ, nhưng hắn lại còn giấu nghề rất sâu, cho nên bọn họ cũng chẳng rõ Tần Ninh có tinh thông trận pháp hay không.

Sở dĩ bọn họ dám lấy kích Thâm Uyên ra tỷ thí là bởi vì bọn họ tin tưởng Tần Ninh.

Nhưng cho dù tin tưởng, vừa rồi bọn họ cũng đã tận mắt chứng kiến Hứa Ngâm của đế quốc Xích Nguyệt bày trận pháp, hắn ta thực sự rất mạnh.

Linh trận sư cấp 2 muốn đối phó với võ giả cảnh giới Linh Đài thì dễ như trở bàn tay.

Bọn họ cũng chưa từng nghe nói Tần Ninh thành thạo trận thuật!

"Bắt đầu thôi!"

Hứa Ngâm có vóc người gầy nhỏ, hắn ta nhìn Tần Ninh, mỉm cười nói: "Trong lúc tỷ thí, có đôi khi vì muốn chắc thắng nên sẽ bày ra những trận pháp không thể khống chế được".

"Tần công tử, nếu như ta không khống chế được sức mạnh của trận pháp mà lỡ giết chết ngươi, vậy..."

"Không sao, tỷ thí mà, khó tránh khỏi!"

Tần Ninh phất tay, hào sảng đáp.

Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Hứa Ngâm liền nở rộ.

Không sao?

Được rồi!

Vậy thì cứ chờ chết đi!

"Bắt đầu tỷ thí trận thuật, chỉ có thể thi triển linh trận, không được sử dụng linh quyết chiến đấu".

Người phụ trách tỷ thí cao giọng hô.

Đế quốc Bắc Minh đã thua cả 4 trận, thật quá ấm ức!

Nếu như Tần Ninh có thể chiến thắng thì không còn gì tốt hơn nữa.

Hai bóng người đứng yên trên võ đài vào lúc này.

Người phụ trách vừa dứt lời, Hứa Ngâm đã vung lòng bàn tay lên, một loạt linh ấn ngay lập tức xuất hiện.

Linh trận sư phân thành 9 cấp, nhưng trong số hàng ngàn đế quốc, những linh trận sư cấp 4 đã là những người đứng đầu rồi.

Hơn nữa, mỗi một linh trận sư đều là lực lượng nòng cốt mà mỗi đế quốc đều muốn thu hút vào.

Nếu chiến tranh giữa các đế quốc xảy ra, thì một linh trận sư hoàn toàn có thể xoay chuyển cục diện trận chiến. Uy lực của linh trận sư không phải chỉ là một địch một trăm, mà thậm chí một địch một ngàn cũng không thành vấn đề.

Linh khí giữa lòng bàn tay của Hứa Ngâm đã thay đổi, chậm rãi hóa thành từng đạo linh ấn to bằng bàn tay đứa trẻ.

Ngay sau đó, dưới tốc độ cực nhanh, hàng loạt linh ấn được xuất ra.

Rất nhanh, hơn một trăm linh ấn đã xuất hiện.

Linh trận sư cấp 1 còn chia thành hạ cấp, trung cấp, và cao cấp, phân chia theo số lượng linh ấn có thể tạo thành, cụ thể là mười, hai mươi và năm mươi.

Mà linh trận sư cấp 2, thì hạ cấp, trung cấp, cao cấp này lại được phân chia theo số lượng linh ấn tạo thành là một trăm, hai trăm và năm trăm.

Nhìn số lượng linh ấn mà Hứa Ngâm tạo ra, không khó để phán đoán tên nhóc này là đã là linh trận sư hạ cấp cấp 2.

Mười bảy tuổi mà đã đạt tới cảnh giới này, quả thực rất đáng kinh ngạc.

"Hư Tâm linh trận!"

Trong tích tắc, Hứa Ngâm quát một tiếng, từng đạo linh ấn bắt đầu xoay tròn xung quanh hắn ta.

Giống như những cánh hoa bay trên bầu trời, lơ lửng trong gió, từng đạo linh ấn được điều khiển bởi bàn tay của hắn ta, chậm rãi tạo thành một tòa trận pháp vô cùng phức tạp.

Sở trường mạnh nhất của linh trận sư, một là ngưng tụ linh ấn, hai là tạo thành linh trận đồ.

Vì linh trận cũng có phân chia cao thấp, cho nên dù đều là linh trận sư cấp 2, nhưng khi tạo ra những linh trận đồ khác nhau, thì bản chất của trận pháp cũng khác nhau, dẫn đến việc uy lực cũng khác nhau ngàn dặm!

Ầm ầm…

Trong phút chốc, một tòa trận pháp đã xuất hiện phía trước Hứa Ngâm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi.

Trong trận tỷ thí trước đó, Hứa Ngâm đã cho thấy thiên phú của mình trong việc tạo nên trận pháp.

Nhưng lần này, tốc độ khi Hư Tâm linh trận được thiết lập còn nhanh hơn một chút so với trước đó.

Rõ ràng lúc trước hắn ta còn chưa tung hết sức của mình ra.

"Tần công tử, trận pháp của ngươi đâu?"

Hứa Ngâm nhìn Tần Ninh, cười nhạt hỏi.

Tỷ thí linh trận sao?

Hắn ta chính là linh trận sư thiên tài kiệt xuất nhất trong 100 năm qua trên toàn cõi đế quốc Xích Nguyệt, không ai có thể so sánh được.

Đế quốc Bắc Minh yếu kém hơn đế quốc Xích Nguyệt không biết bao nhiêu lần, loại linh trận sư gì có thể được sinh ra từ một nơi như vậy chứ?

Nghe Hứa Ngâm hỏi, Tần Ninh khẽ cười nói: "Quy tắc tỷ thí là thi triển linh trận, nếu như ta không cần thi triển linh trận mà chỉ dùng phương pháp của linh trận phá vỡ trận pháp của ngươi thì cũng tính là ta thắng, phải không?”

Tần Ninh vừa dứt lời đã chậm rãi bước ra.

Trong khoảnh khắc, giữa những bước chân và lòng bàn tay của Tần Ninh xuất hiện từng đạo linh ấn, giống như vô số tinh linh đang xoay tròn.

"Đi!"

Trong phút chốc, hàng loạt linh ấn đã đánh ra.

Từng đạo linh ấn của Tần Ninh nháy mắt đã ngưng tụ thành một biển linh ấn rộng lớn.

"Đây là…"

“Ôi trời… hình như có hơn năm trăm linh ấn phải không?”

"Đùa gì vậy, tên nhóc này có thể tạo ra được nhiều linh ấn đến thế sao?"

Nhìn thấy Tần Ninh phất tay ra linh ấn, những tiếng cảm thán không ngừng vang lên.

"Phá!"

Trong nháy mắt, Tần Ninh quát lên một tiếng, linh ấn liền lao thẳng vào bên trong cơ thể của Hứa Ngâm.

Lách cách...

Leng keng ...

Ong ong...

Bên trong trận pháp của Hứa Ngâm đột nhiên truyền ra những thanh âm kỳ lạ.

Từng thanh âm vang lên dường như toát ra luồng khí tức đáng sợ.

Mà ngay sau đó, ánh sáng chợt lóe lên, từng đạo linh ấn của Tần Ninh dường như đã khiến cho tòa linh trận của Hứa Ngâm đổi chủ!

"Á…"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên

Khóe miệng mang theo ý cười từ lúc nãy của Hứa Ngâm bây giờ đã bị xé rách, hắn ta không ngừng gào thét, ôm chặt lấy ngực.

Máu thịt trên người của Hứa Ngâm như đều muốn phát điên.

Đây là tác dụng của Hư Tâm linh trận, khiến cho các võ giả bị mắc kẹt, trở nên mất trí mà chém giết bừa bãi, tự làm hại bản thân.

Nhưng mà đáng ra Tần Ninh mới là người phải bị như vậy.

Vậy mà vào lúc này, linh trận đổi chủ, chính Hứa Ngâm lại bị vây khốn, tự cắn nuốt bản thân.

"Đế quốc Xích Nguyệt nhận thua!"

Nhìn thấy cảnh này, Xích Như Hỏa vội quát lên.

"Được, vậy ta thắng rồi!"

Tần Ninh nói xong thì bước về phía lôi đài.

"Đợi đã!"

Xích Như Hỏa vội vàng nói: "Mau phá linh trận, thả Hứa Ngâm ra ngoài!"

"Chuyện này hả..."

Tần Ninh cười nhạt nói: "Lúc nãy Hứa Ngâm có nói, trong lúc tỷ thí nếu muốn chắc thắng thì có khi sẽ bày ra một số linh trận mà hắn ta cũng không thể khống chế được. Ta dùng linh ấn phá hủy linh trận của hắn ta, để cho hắn ta tự sinh tự diệt, nhưng đây là giới hạn của ta rồi, ta không có cách để phá trận".

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Xích Như Hỏa đã tái xanh.

Tên khốn này, hắn cố ý.

"Muốn cứu người thì tự mình làm đi, ta không làm được!"

Tần Ninh vươn vai, nói: "Tỷ thí mà, khó tránh khỏi!"
Chương 193: Kiếm khí hình cung

Tỉ thí mà, khó tránh khỏi!

Tần Ninh nói ra khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hắn nói vậy là có dụng ý khác.

“Tên này là một thiên tài trận thuật”.

Ngôn Vương lúc này kéo Xích Như Hỏa ra, nói: “Điện hạ, bình tĩnh đã...”

“Bình tĩnh, ngươi bảo ta bình tĩnh kiểu gì?”, Xích Như Hỏa lạnh lùng nói: “Giết chết phò mã mà muội muội ta yêu thích, ta làm sao mà bình tĩnh được?”

“Nhưng chúng ta đã nói rồi, đến để tỉ thí mà!”, Ngôn Vương nhìn chằm chằm Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Vẫn còn ba trận chiến nữa, chỉ cần giao cho bọn họ thôi!”

Trên võ đài, linh trận vẫn đang phát huy uy lực, Hứa Ngâm kia bị chém thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra.

Nhưng không bao lâu sau cũng có người dọn dẹp sạch sẽ.

“Vậy trận thứ hai để đế quốc Huyền Dương chúng ta đi”.

Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương lúc này đứng dậy nói.

“Đừng vội!”

Tần Ninh nhìn Xích Như Hỏa, nói: “Hai bên đã đặt cược rồi thì đế quốc Xích Nguyệt nên giao ra linh kiếm Xích Nguyệt thôi chứ?”

“Ngươi...”

“Có cược có chịu!”

Ngôn Vương ngoài mặt thì cười nói vui vẻ, lệnh cho người đưa linh kiếm Xích Nguyệt giao cho Tần Ninh.

Tần Ninh khẽ búng lên thân kiếm, tiếng vang đó mang theo ánh sáng huyết nguyệt, hắn mới gật đầu.

“Sương Nhi, cho cô đây!”

Tần Ninh đem linh kiếm Xích Nguyệt giao cho Vân Sương Nhi, nói nhỏ: “Thể hỗn độn của cô cực kỳ hợp với linh kiếm Xích Nguyệt này đấy”.

Vân Sương Nhi nhìn trường kiếm trong tay, khẽ gật đầu.

Cô ấy là công chúa của đế quốc Vân Lam nhưng một món linh khí tứ phẩm vẫn có giá trị cực cao với đế quốc Vân Lam.

Tần Ninh lại dễ dàng đưa nó cho cô ấy.

“Lần này đế quốc Bắc Minh cược rất mạnh tay, không biết đế quốc Huyền Dương sẽ đưa ra bảo bối gì đây?”

“Một món linh quyết!”, Huyền Sư lãnh đạm nói: “Linh quyết tứ phẩm, Huyễn Ảnh Vương quyền!”

Ông ta nói ra khiến tất cả biến đổi sắc mặt.

Huyễn Ảnh Vương quyền là linh quyết truyền thừa của đế quốc Huyền Dương, giá trị vô cùng, thế mà lại đem ra để cược.

Nhưng Minh Ung biết linh quyết này cũng tương đương với Minh Ngục vương quyền của đế quốc Bắc Minh.

Thấy Minh Ung gật đầu, Tần Ninh mỉm cười, lại đi lên võ đài.

“Trận thứ hai bắt đầu thôi!”

Một người đi thẳng lên võ đài.

Người này mặc võ phục màu lam, vẻ mặt anh tuấn, vai đeo trường kiếm, hai tay chắp sau lưng, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Trác Vĩnh Sanh đến từ đế quốc Huyền Dương xin tới thỉnh giáo!”

Nhìn người này, Tần Ninh híp mắt nói: “Thỉnh giáo thì ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu, lần này, có chiêu gì thì bỏ hết ra, tránh khỏi bị thương mà chết”.

“Được!”

Nghe vậy, Trác Vĩnh Sanh gật đầu.

Là một kiếm khách, hắn ta cực kỳ tin vào kiếm thuật của mình.

Hơn nữa, hắn ta mới 17 tuổi đã đạt cảnh giới Linh Đài tầng 4 nên cũng có cơ sở để kiêu ngạo.

Còn Tần Ninh kiêu căng tự đại, trận thuật lợi hại đấy, nhưng hắn ta không tin kiếm thuật của tên này cũng giỏi như vậy.

Dù gì thì với đạo võ tu này, cảnh giới tu vi muốn thăng cấp cũng có giới hạn, cần rất nhiều thời gian. Trong ba loại đan thuật, trận thuật, khí thuật thì võ giả nào có thiên phú sẽ chỉ chọn một trong số đó.

Nếu chọn tu hành cả ba loại thì sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực, đến cuối lại chẳng tinh thông cái nào.

Trận thuật của Tần Ninh rất lợi hại nhưng kiếm thuật thì chưa chắc.

“Tốt!”

Tần Ninh mỉm cười, nhìn lề võ đài.

“Mượn kiếm ngươi chút”.

Ở đó có một hộ vệ cầm kiếm, nghe Tần Ninh nói vậy thì sửng sốt vô cùng.

“Tần công tử, kiếm của tiểu nhân chỉ là linh kiếm nhất phẩm thôi”.

“Đủ rồi!”

Tần Ninh lấy kiếm ra, lãnh đạm nói: “Kiếm đạo quan trọng ở kiếm thuật, còn kiếm thì không quá quan trọng”.

Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm chỉ vào Trác Vĩnh Sanh đối diện.

Khốn kiếp!

Trác Vĩnh Sanh lúc này tức đỏ cả mặt.

Tần Ninh lại lấy một cây kiếm nhất phẩm trong tay hộ vệ để đấu với hắn ta.

“Kiếm Tử Ấn trong tay ta là linh khí cấp hai đó!”, Trác Vĩnh Sanh giận dữ nói.

“Không sao, linh khí nhất phẩm đủ để đối phó ngươi rồi!”

Tần Ninh vung kiếm, một ánh sáng từ từ xuất hiện.

“Chết đi!”

Trác Vĩnh Sanh hoàn toàn phẫn nộ.

Tên nhãi trước mắt hắn là một kẻ ngạo mạn và điên cuồng vô cùng!

“Tử Lăng Kiếm quyết!”

Trác Vĩnh Sanh giết ra, lúc ấy, kiếm khí phân làm hai, ôm trọn lấy Tần Ninh.

Kiếm khí ấy như cơn gió cuộn lại khiến người ta khó thở.

Cảnh giới Linh Đài tầng 4, kiếm thuật cao siêu, Trác Vĩnh Sanh đã lấy ra sát chiêu của mình.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh mỉm cười, lật trường kiếm trong tay.

“Kiếm khí hình cung!”

Hắn khẽ hét, lật tay ra, lấy một khí thế cực kỳ khác lạ để đánh lại.

Ầm...

Kiếm khí bắn ra, lóe sáng, rồi bất ngờ biến thành một hình cung.

Kiếm khí của hai bên chạm nhau rồi kiếm khí hình cung kia phảng phất như có lực hút, kéo lại cả kiếm khí của Trác Vĩnh Sanh khiến nó đổi hướng quay lại về phía Trác Vĩnh Sanh.

Nhìn thấy cảnh này, Trác Vĩnh Sanh muốn trốn nhưng tốc độ của kiếm khí đó quá nhanh.

Phập một tiếng.

Cổ của Trác Vĩnh Sanh đã xuất hiện vết kiếm, không phải hình dáng thẳng mà là hình cung.

Một kiếm chí mạng!

Lúc này, tất cả yên lặng.

“Kiếm khí hình cung!”

Trong nhóm người, đạo sĩ Kính Tâm thốt lên kinh ngạc: “Tên nhóc này thi triển được kiếm khí hình cung kìa!”

Mọi người không hiểu, nhìn sang đạo sĩ Kính Tâm.

Đạo sĩ Kính Tâm cũng là một cao thủ dùng kiếm, nên giải thích: “Tương truyền vị Vô Thượng Thần Đế sáng tạo ra thế giới Cửu U của chúng ta năm đó cũng là một cao thủ dùng kiếm”.

“Mà kiếm khí hình cung này chính là sát chiêu của vị Vô Thượng Thần Đế đó, tạo ra một lần phong ba trong việc tu hành kiếm khí hình cung”.

“Nhưng...”

Đạo sĩ Kính Tâm nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe lên, như muốn nhìn thấu hắn.

Sau đó cô ta không nói tiếp nữa.

Cô ta biết, từ đó đến giờ, số kiếm khách nắm vững được kiếm khí hình cung ít đến đáng thương, cho dù một số kiếm khách có lĩnh ngộ được kiếm ý thì cũng không thể khống chế nổi kiếm khí hình cung.

Hôm nay, thiếu niên Tần Ninh 16 tuổi này lại có thể làm được.

Trác Vĩnh Sanh chết không oan.

Tần Ninh đã đi xuống võ đài, giống như vừa làm xong chuyện đơn giản nhất vậy.

“Công tử, đó là kiếm thuật gì vậy?”

Vân Sương Nhi tò mò hỏi.

“Kiếm khí hình cung!”, Tần Ninh cười nhẹ: “Vẫn dựa vào sự khống chế kiếm, dòng chảy không khí và tốc độ gió để biến chuyển hình dáng kiếm khí”.

“Sao có thể chứ...”

“Sao lại không thể?”, Tần Ninh cười nhạt: “Sau này ta sẽ dạy cho cô!”

“Hả?”, Vân Sương Nhi sửng sốt.
Chương 194: Toái kim Lưu Ly

Diệp Viên Viên lạnh lùng nói: “Kiếm khí hình cung đã thất truyền từ lâu, nghe nói kiếm khí này có vô số người khổ tu nhưng cũng không thu được kết quả gì!”

Tần Ninh lại có thể thi triển ra một cách dễ dàng.

Mặc dù nàng đã không còn quá bất ngờ vì những sự “kỳ lạ” của Tần Ninh nữa, nhưng dù sao thì Tần Ninh vẫn thật sự quá kỳ lạ.

Lúc này, Tần Ninh chỉ mỉm cười, từng dòng hồi ức hiện về trong đầu hắn.

Kiếm khí hình cung thật sự rất hiếm thấy trong thế giới này.

Nhưng năm ấy, khi vạn giới bị cách ly, kiếm khí hình cung lại là một đạo mà các kiếm khách bắt buộc phải tu hành.

Mà người tinh thông kiếm khí này không phải hắn mà là cha hắn.

Lúc ấy, tiếng nghị luận của mọi người dần giảm xuống.

Chiến liền hai trận, trận thuật và kiếm thuật của Tần Ninh đã đủ để khiến người ta kinh ngạc.

Người này thật sự khiến người khác phải chấn động.

“Cầm lấy đi!”

Huyền Sư đưa linh quyết ra, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Lần tỉ thí này, bọn họ buộc phải lấy được kích Thâm Uyên, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra biến hóa.

Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?

Không lẽ là đệ tử của môn phái mũi nhọn nào đó trên Cửu U Đại Lục?

Tất cả lúc này đều kinh ngạc không thôi.

“Trận thuật và kiếm thuật của Tần công tử thật sự rất mạnh, khiến ta mở mang tầm mắt vô cùng”.

Đạo sĩ Kính Tâm đến từ đế quốc Kính Nguyệt nói bằng giọng ngọt ngào khiến người ta tê dại.

Người phụ này mà không phải đạo sĩ thì sẽ rất quyến rũ.

“Vậy tiếp theo chính là trận thứ ba nhỉ, đan thuật, đế quốc Kính Nguyệt chúng ta sẽ tới!”

Đạo sĩ Kính Tâm tự tin nói: “Trịnh Bình, ngươi phải thể hiện cho tốt vào!”

“Rõ, thượng nhân!”

Một thiếu niên có vóc người to lớn bước ra.

Trịnh Bình chính là người vừa lấy được hạng một đan thuật ban nãy.

Lúc này hắn ta cực kỳ tự tin.

Kiếm thuật và trận thuật của Tần Ninh cực kỳ lợi hại.

Nhưng không lẽ đến đan thuật cũng thế?

Dù gì cũng cực ít người có thể tu luyện được ba loại thuật một lúc.

Đạo nhân Kính Tâm cười nói: “Đế quốc Kính Nguyệt ta hôm nay sẽ lấy kim toái Lưu Ly ra để tỉ thí”.

“Một khối toái kim Lưu Ly nặng nửa cân, ta nghĩ nó cũng có giá trị tương đương kích Thâm Uyên chứ hả?”

Cô ta nói vậy thì tất cả đều gật đầu.

Toái kim Lưu Ly là linh bảo hệ kim, giá trị không thấp, có hiệu quả cực tốt với việc luyện chế linh khí tứ phẩm.

Tần Ninh nhìn toái kim Lưu Ly, mỉm cười nói: “Đồ tốt, ta sẽ lấy nó!”

Lúc này, Trịnh Bình cũng đi lên võ đài.

“Tại hạ là linh đan sư nhị phẩm, Tần công tử, xin lĩnh giáo!”

Tần Ninh lúc này cũng bước lên.

Lần này thấy Tần Ninh đi lên, hai cha con Minh Ung và Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước bọn họ không hề biết trận thuật và kiếm thuật của Tần Ninh lại giỏi đến vậy.

Nhưng đan thuật thì lại là lĩnh vực Tần Ninh cực kỳ sở trường.

Đan thuật của Tần Ninh giỏi đến mức thiên tài số một đế quốc là Thánh Tâm Duệ đều cam tâm làm đan đồng.

“Bắt đầu đi!”

Trịnh Bình cười nói: “Tại hạ luyện chế Tráng Mệnh đan, là linh đan nhị phẩm. Đan dược này có thể giúp võ giả tăng ba phần thực lực vào những lúc quan trọng”.

“Hơn nữa lại không có tác dụng phụ!”

“Linh đan này có cấp bậc là nhị phẩm, không biết Tần công tử sẽ lấy đan dược nào ra so?”

Trịnh Bình nói xong, tự tin vô cùng.

Đan thuật của hắn ta rất mạnh.

Mà lần này chọn Tráng Mệnh đan cũng là một kỳ ngộ mà hắn ta có được khi mạo hiểm cuộc sống.

Đây là một linh đan nhị phẩm có từ thời viễn cổ, hắn ta có được nguyên liệu nhưng vẫn phải luyện hơn một năm mới luyện thành.

Nguyên liệu này có thể nói là tuyệt thế vô song.

Hắn ta tin rằng dù Tần Ninh chọn loại đan dược nào thì cũng không thể có giá trị bằng đan dược hắn ta luyện chế được.

“Ờ, vậy ta cũng luyện chế Tráng Mệnh đan vậy!”

Tần Ninh đáp.

Nụ cười của Trịnh Bình trở nên đông cứng.

“Tần công tử, đan dược này có nguyên liệu tuyệt thế vô song, ngươi chắc chắn chứ?”

“Làm gì có cái nào là tuyệt thế vô song? Vừa hay ta cũng có được nguyên liệu của Tráng Mệnh đan, đang định luyện chế đây này!”

Tần Ninh híp mắt cười nói.

Trịnh Bình cũng đòi qua mặt hắn bằng trò mèo này à?

Cố ý chọn loại đan dược hiếm thấy để luyện chế và đem ra tỉ thí.

Nhưng tiếc là hắn ta động nhầm người rồi.

Rất không may là Tráng Mệnh đan này chính là một loại đan dược mà hắn đã sáng chế ra vào đời thứ năm.

Tăng ba phần thực lực, không tác dụng phụ.

Nhưng không phải ai cũng làm được!

Cửu Nguyên Đan Đế đời thứ năm không phải là cái tên đem ra để đùa đâu.

Đây là danh xưng mà người dân của thế giới Cửu Thiên đặt cho hắn.

“Bắt đầu đi!”

Tần Ninh lười nói nhiều. Đám người này có nằm mơ cũng không ngờ rằng, hôm nay, ngay tại lúc này, có Cửu Nguyên Đan Đế danh chấn thế giới Cửu Thiên đang đứng trước mặt bọn họ.

Không chỉ thế, những cái tên nổi danh như Cửu U Đại Đế, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế đều là Tần Ninh hắn!

Lò luyện đan đã được chuẩn bị thỏa đáng, tăng nhiệt, thêm lửa, bỏ dược liệu.

Hai người một trái một phải, bắt đầu thi triển thủ đoạn của mình.

Rung...

Không bao lâu sau, một tiếng rung vang lên.

Trịnh Bình nhìn Tần Ninh bên cạnh vẫn đang luyện đan thì quệt mồ hôi trên trán.

“Ta luyện chế thành công rồi!”

Trịnh Bình mỉm cười, mở lò ra, lấy đan dược.

Một viên linh đan bao phủ bởi ánh sáng màu xanh hiện ra trước mắt mọi người.

“Nghiệm đan!”

Hoàng đế Minh Ung phất tay nói.

“Ha ha, lão hủ cũng tinh thông đan thuật. Ta nghĩ lần này để hai vị đan sư nghiệm đan thì sẽ công bằng hơn chút nhỉ?”, Huyền sư của đế quốc Huyền Dương mỉm cười nói.

“Cũng được!”

Hoàng đế Minh Ung mặt không đổi sắc nói, trong lòng thì cười khẩy không thôi.

So đan thuật với Tần Ninh? Đúng là tìm chết!

Huyền Sư và một linh đan sư tứ phẩm của hoàng thất Bắc Minh bước lên võ đài.

Trịnh Bình thỏa mãn giao đan dược lên.

Huyền Sư và một vị đan sư kia bắt đầu đánh giá.

Ánh mắt Huyền Sư lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Trịnh Bình không hổ là thiên tài của đế quốc Kính Nguyệt, viên linh đan nhị phẩm này ta đánh giá ít nhất là được cấp 7!”

Ông ta nói xong, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Cấp 7!

Trịnh Bình mới có 17 tuổi thôi mà đã luyện chế ra được linh đan cấp này rồi, đúng là thiên tài dị bẩm mà!

Linh đan sư của đế quốc Bắc Minh cũng gật đầu nói: “Đúng là xứng đáng cấp 7!”

Trịnh Bình lúc này nở nụ cười lãnh đạm như đang nói: “Chỉ là thao tác cơ bản mà thôi!”

Nhưng nghe vậy thì hai cha con Minh Ung cùng Minh Vũ cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc gì.

Cấp 7 cao lắm à?

Mà lúc này, một âm thanh rung rung vang lên.

Mặt đất cũng vang lên thanh âm này.

Lò luyện đan trước mặt Tần Ninh cuối cùng cũng có động tĩnh, luyện đan kết thúc.

“Hàng chục ngàn năm thay đổi khiến cho bản chất của một vài món dược liệu cũng đổi thay sao...”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Suýt thì thất bại chứ, nhưng cũng may là thành công, chắc mọi người sẽ bất ngờ lắm!”
Chương 195: Tinh thạch Thiên Lang

“Cuối cùng ngươi cũng luyện chế thành công!”

Trịnh Bình nói, bĩu môi cười: “Sao rồi Tần công tử, hai vị đại sư này đánh giá Tráng Mệnh đan của ta là cấp 7 đó, không biết của ngươi thì sao nhỉ?”

“Cao hơn ngươi là được!”

Tần Ninh lười nói, chỉ một lòng nghĩ đến toái kim Lưu Ly.

Một viên đan dược màu xanh hiện ra.

Huyền Sư và đan sư đế quốc Bắc Minh đã bước lên.

Khi nhìn thấy viên đan dược, cả hai người đều sửng sốt.

“Đan văn!”

Huyền Sư run run ngón tay.

“Đan văn gì cơ?”, Trịnh Bình cười nói: “Tráng Mệnh đan của ta không có đan văn gì cả, nhưng hai vị đại sư đã đánh giá cấp 7 rồi. Ta nghĩ Tần công tử cũng không được vậy đâu nhỉ?”

“Ngu dốt!”

Huyền Sư mắng mỏ: “Tráng Mệnh đan này có đan văn!”

“Cái gì? Không thể nào!”

Trịnh Bình sửng sốt, vội vàng bước lên trên.

Nhưng nhìn thấy viên đan dược có đan văn bao quanh, Trịnh Bình lại không thể bình tĩnh nổi.

Đan văn!

Sao lại có đan văn được chứ?

Sư tôn của hắn ta là một linh đan sư tứ phẩm và nói rằng, trong các đại đế quốc thì chỉ có ba người luyện chế ra được linh đan có đan văn mà thôi.

Mà ba người này đều là linh đan sư tứ phẩm!

Hôm nay Tần Ninh lại luyện chế ra được đan văn trong khi mới chỉ là linh đan sư nhị phẩm!

Đùa à?

Lúc này, tất cả đều hiểu, giờ thì không cần phải đánh giá gì nữa rồi.

Linh đan có đan văn, bất luận nói ở khía cạnh nào thì cũng có giá trị gấp bội linh đan cấp 7 kia.

“Cầm lấy đi!”

Đạo sĩ Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt cũng kinh ngạc giao ra toái kim Lưu Ly.

Linh đan sư nhị phẩm luyện chế ra linh đan nhị phẩm có đan văn.

Thật sự quá khó tin!

Chỉ mỗi điểm này thôi, Tần Ninh thật sự quá khủng bố.

Tần Ninh cầm toái kim Lưu Ly rồi cất vào trong nhẫn không gian.

Toái kim Lưu Ly là một thứ đồ tốt.

Ba trận tỉ thí đã kết thúc, trận cuối cùng là khí thuật.

Lúc này chỉ còn đế quốc Thiên Lang là chưa xuất hiện.

Người của ba đại đế quốc đều nhìn sang đế quốc Thiên Lang.

Lần này thành hay bại là nhờ vào trận cuối cùng của đế quốc Thiên Lang.

Một người từ đế quốc Thiên Lang bước ra.

“Tại hạ là Thái tử của đế quốc Thiên Lang, Lãng Hiên!”

Thiếu niên nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Trận cuối cùng là khí thuật, Lãng Hiên xin thỉnh giáo”.

Tần Ninh nhìn Lãng Hiên, gật đầu.

Người này không hề có khí thế khinh người như những kẻ khác, coi như tạm được.

“Vậy thì bắt đầu thôi!”

“Được!”

Lãng Hiên cười nhạt: “Ta thấy Tần công tử rất quen thuộc với kiếm, vậy trận này chúng ta tỉ thí việc chế tạo trường kiếm nhé!”

Lãng Hiên nghiêm túc nói: “Ta là linh khí sư nhị phẩm”.

“Được!”, Tần Ninh không nói nhiều.

“Tần công tử sảng khoái quá, vậy lần này ai có thể luyện chế ra trường kiếm mạnh hơn thì người ấy sẽ thắng. Chúng ta cùng luyện rồi lấy ra so tài, kiếm ai gãy trước thì sẽ thua!”

“Được thôi!”

Trận thứ tư bắt đầu.

“Đế quốc Thiên Lang lần này lấy ra một viên tinh thạch Thiên Lang để làm giải thưởng!”, tướng quân Thiên Lang phất tay, một viên đá to cỡ nắm đấm hiện ra.

Viên đá ấy tỏa sáng ra bốn phía, giống như sao trên trời tụ lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.

“Tinh thạch Thiên Lang có thể giúp võ giả thiên tài khai mở Tinh Môn, ngưng tụ lực Tinh Môn. Ta nghĩ mọi người đều biết giá trị của nó rồi nhỉ?”

Ông ta nói xong thì mọi người đều gật đầu.

Tinh thạch Thiên Lang có giá trị không nhỏ.

Mà tinh thạch này là thứ chỉ có trong đế quốc Thiên Lang, nhưng cũng cực kỳ khó lấy.

Tinh thạch Thiên Lang này với võ giả Tinh Mệnh có thể nói còn quý hơn cả linh khí, linh đan.

Tần Ninh nhìn tinh thạch Thiên Lang, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Ngày trước hắn cũng là võ giả Tinh Môn, nhưng đã bị Lăng Thiên cướp đi Tinh Môn, mà hiện giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Đài nên không thể cướp Tinh Môn về nữa.

Tinh Môn, một loại thiên phú trời cho của võ giả.

Người mở ra Tinh Môn chắc chắn sẽ là người nổi bật.

Có được lực tinh thần kết hợp với linh khí để tu luyện, giác tỉnh linh quyết tinh thần, tu luyện pháp quyết vô thượng, uy lực siêu mạnh.

Nhưng với Tần Ninh bây giờ thì cho dù không phải võ giả Tinh Môn, không phải thể chất đặc thù thì hắn cũng có tự tin không thua những người đó.

“Không tệ, ta cũng muốn nó!”

Tần Ninh thản nhiên đáp.

Tuy hắn không dùng nhưng không có nghĩa là người khác không dùng.

Tinh thạch Thiên Lang là thứ có giá trị không nhỏ.

Hai bóng người lúc này bước lên võ đài.

Bọn họ lấy lò khí ra.

Lò khí và lò luyện đan nhìn có vẻ giống nhau nhưng kết cấu thì lại khác vô cùng.

Lò đan là để luyện đan, ngưng tụ linh dược, thảo dược, linh quả vân vân, nhưng lò khí lại dùng để dung luyện kim loại, bảo thạch. Hai cái khác nhau hoàn toàn.

Lò khí xuất hiện, mọi người nhìn chằm chằm võ đài.

Đây là cơ hội cuối cùng rồi, Thái tử Lãng Hiên mà thất bại thì bọn họ sẽ tổn thất quá lớn.

Kích Thâm Uyên, linh khí ngũ phẩm, giá trị lớn mà còn liên lụy đến rất nhiều bí mật.

Lần này bọn họ đến vì kích Thâm Uyên.

Cho nên không thể thất bại được!

“Bắt đầu!”

Một giọng nói vang lên, hai người bắt đầu tiến hành.

Thời gian từng phút trôi qua, mặt trời đã ngả về Tây, hai bóng người vẫn đứng yên luyện chế.

Kim loại giao thoa, hỏa diễm bùng cháy, hai người khống chế từng tia lửa dưới sự theo dõi của mọi người.

Rồi hai người cũng lần lượt dừng tay.

Mà lần này, Tần Ninh rõ ràng nhanh hơn Lãng Hiên.

Luyện khí, bước đầu tiên là ngưng tụ linh khí, bước này cần thủ pháp luyện khí cực kỳ mạnh mẽ cùng kim loại quý giá để chế tạo.

Mà bước thứ hai chính là ngưng tụ khí văn.

Khí văn hoàn toàn khác đan văn.

Khí văn lấy linh khí ngưng tụ rồi chuyển hóa thành những hình vẽ linh khí, trong lúc lắp ráp linh khí cũng cần sự nhẫn nại và tỉ mỉ vô cùng.

Nếu không thì chỉ một khí văn sai lầm cũng khiến linh khí luyện ra bị nổ tung.

Không có khí văn thì không được gọi là linh khí.

Mà linh khí có khí văn bị hư hại chỉ có thể bị gọi là thứ phẩm.

Hai người cùng động thủ, bắt đầu chế tạo khí văn...

Thời gian lại trôi qua phút một.

Sau đó, Lãng Hiên thở phào.

“Thành công rồi!”

Lãng Hiên lau mồ hôi trên tán, nhưng khi nhìn sang chỗ Tần Ninh thì hắn ta lại sửng sốt.

Tần Ninh lúc này cầm một cây trường kiếm trên tay, hứng thú bừng bừng nhìn hắn ta, nụ cười trên mặt hoàn toàn thản nhiên.

Người này đã thành công rồi sao?

Lòng Lãng Hiên trầm xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom