• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 96-100

Chương 96: Kiếm thuật không hợp với cô

“Ừm!”

Diệp Viên Viên gật đầu, dáng vẻ khá ngoan ngoãn, nếu bị con ông cháu cha kiêu ngạo Đế Đô nhìn thấy, e rằng họ sẽ không nhịn được mà hét ra tiếng mất.

“Mặc dù muộn hơn ta tưởng, nhưng cũng có thể hiểu được!”

Tần Ninh lại nói: “Ta từng nói, chỉ cần cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta làm tỳ nữ, ngoan ngoãn gọi ta một tiếng công tử thì ta sẽ không để cho cô chịu thiệt!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì lại nói tiếp: “Cô là Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể. Hoàng thể này trời sinh mang tính chất không ngừng thay đổi, không ngừng cường hóa cơ thể của cường giả”.

“Nhưng nếu như không có pháp môn thì cường độ thay đổi sẽ giảm xuống vài lần!”

“Hiện giờ ta sẽ truyền lại cho cô một loại linh quyết”.

Tần Ninh nghiêm túc nhìn Diệp Viên Viên: “Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết!”

Nghe đến đây, vẻ mặt của Diệp Viên Viên trở nên kỳ lạ.

“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”

“Sao ngươi lại có được Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết?”

Diệp Viên Viên thật sự khó có thể hiểu được: “Thi triển Cửu chuyền linh lung thể và Cửu chuyền ngọc thân quyết tốt nhất nên tự nhiên, phụ thân của ta đã từng nghiên cứu rồi.”

“Nhưng Cửu Chuyền Ngọc Thân quyết là linh quyết cấp chín!”

“Hiện nay, đừng nói là trong đế quốc Bắc Minh, trên cả cái Cửu U đại lục địa này, hầu như không có ai có linh quyết cấp chín, chứ đừng nói là linh quyết thâm sâu và huyền bí như vậy!”

“Cô đang nghi ngờ ta?”

“Ta không dám!”, Diệp Viên Viên lập tức cúi đầu, lại nói: “Chỉ là ta... thật sự không hiểu nổi...”

Nàng thật sự không hiểu.

Rõ ràng Tần Ninh chỉ là một thiếu niên miệng còn hôi sữa, hơn nữa chỉ sống 16 năm trong Lâm gia.

Ngoại trừ việc đánh thức Tinh Môn, trở thành võ sĩ Tinh Mệnh thì cũng không có gì đặc biệt.

Hơn nữa, Tần Ninh còn từng bị đánh cắp tinh môn.

Nhưng hiện giờ, sức mạnh của Tần Ninh lại... rất khủng khiếp.

Hơn nữa, trông hắn có vẻ rất bí ẩn, không giống một thiếu niên mà lại giống như người mang linh hồn của một lão yêu quái vậy.

Nếu như không phải bây giờ Tần Ninh luôn làm mọi việc theo ý mình thì nàng thật sự sẽ nghi ngờ liệu Tần Ninh liệu có phải bị cái gì ám rồi hay không!

“Không nên hỏi thì đừng hỏi!”

Tần Ninh dễ dàng hiểu, nói thẳng: “Hiện giờ ta sẽ truyền cho cô Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết tầng thứ nhất, đợi sau khi cô đạt đến cảnh giới Linh Đài rồi thì sẽ bắt đầu tu luyện tầng thứ hai!”

“À, đúng rồi, cô đừng luyện kiếm nữa!”

Tần Ninh cực kỳ nghiêm túc nói: “Kiếm thuật thật sự... không hợp với cô!”

Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên có chút không phục.

Trong Đế Đô, có thể nói kiếm thuật của Diệp Viên Viên nàng là đứng đầu, biết bao nhiêu người tài trong thiên hạ đều bại dưới kiếm của nàng.

Nhưng Tần Ninh lại nói như vậy, kiếm thuật không hợp với nàng, hơn nữa, không chỉ nói một lần.

“Cô không phục đúng không?”

Tần Ninh thản nhiên nói.

“Đưa kiếm cho ta!”

Tần Ninh duỗi tay ra, Diệp Viên Viên giao thanh trường kiếm cho Tần Ninh.

“Linh khí nhất phẩm, cũng không tệ!”

Tần Ninh nhận lấy thanh kiếm, phất phất tay, thanh trường kiếm liền phát ra tiếng vù vù.

Sau đó, Tần Ninh tung ra một chưởng, một cái cây to bằng cái bát cách hai người không xa nhè nhẹ rung lên.

Lá cây rơi xuống, Tần Ninh đứng yên tại chỗ, thanh trường kiếm trong tay đột nhiên chém ra.

Tiếng xé gió phá tan không trung vang lên, thanh trường kiếm vào hóa thành từng đạo kiếm khí, trong nháy mắt đã bắn ra ngoài.

Mặt đất từ từ nứt ra, trên đó xuất hiện từng tia sáng.

Hiện giờ, những chiếc lá rơi trên mặt đất được cắt tỉa thành hình bóng người.

Nếu nhìn kỹ thì bóng người đó khá giống với Diệp Viên Viên.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên khẽ giật mình.

Điều khiển kiếm khí đến trình độ này đúng thật là không thể tin nổi, thậm chí nàng cũng chưa từng nhìn thấy đạo sư, trưởng lão nào có thể làm được thế này trong học viện Thiên Thần.

“Cái này... mới là kiếm thuật thực sự!”

Tần Ninh thu lại kiếm rồi nói: “Cô không hợp luyện kiếm, hãy nghe lời ta, đổi thành roi dài đi!”

“Kỹ thuật dùng roi chú trọng sự mềm mại để khắc chế sự cứng rắn, mà Cửu chuyền linh lung thể của cô cũng giống vậy, tu luyện đến độ mềm dẻo cực hạn, thì sẽ phá hủy được tất cả những thứ cứng rắn.”

“Có lẽ... cô nên hiểu điều này!”

Hiện giờ, Diệp Viên Viên im lặng.

Ít nhất thì, từ khi quen biết Tần Ninh đến bây giờ, nàng chưa từng thấy Tần Ninh nói được không làm được bao giờ.

Điều này cũng đủ để chứng minh câu nói của Tần Ninh.

“Vâng!”

Cuối cùng Diệp Viên Viên cũng gật đầu.

Cuối cùng, Tần Ninh dạy cho Diệp Viên Viên Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết tầng thứ nhất, dặn dò nàng đừng nóng vội, rồi cất bước rời khỏi Diệp phủ.

Trên đường lớn, hai người Tần Ninh, Khương Vinh sánh bước bên nhau.

Hai người Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ theo sát phía sau.

Cảnh tượng ngày hôm nay khiến hai cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ càng thêm ngạc nhiên và tôn kính Tần Ninh.

Một thiếu niên 16 tuổi, sức mạnh mà hắn thể hiện ra, hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của bọn họ.

Trở lại Thánh Đan Các, đại sư Khương Vinh quấn lấy Tần Ninh một hồi lâu, miệng thì nói muốn cùng Tần Ninh thưởng thức trà đạo nhưng thật ra thì lại muốn hỏi Tần Ninh mấy vấn đề mà thường ngày mình không hiểu rõ.

Mà Tần Ninh thì cũng không so đo.

Mặc dù đan thuật của Tần Ninh khiến người khác kinh ngạc, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, trên Cửu U đại lục địa cũng có rất nhiều thay đổi, nên không chừng hắn sẽ có một số tin tức từ miệng Khương Vinh.

Nếu không hắn đã sớm đuổi Khương Vinh đi rồi.

Sau khi màn đêm đã buông xuống, Tần Ninh mới trở lại quán rượu Phong Diệp, cô nhóc Lăng Tiểu Phi này tu hành theo Cửu U quyết vô cùng sung sướng.

Theo cách nói của cô bé thì lần trước gặp nguy hiểm, Tần Ninh đã thi triển vài pháp môn độc đáo chỉ vì mình

Lần sau, cô ta sẽ bảo vệ Tần Ninh.

Tần Ninh chỉ mỉm cười đáp lại.

Dù thế nào, rốt cuộc Lăng Tiểu Phi có phải là hậu duệ của Cửu U nhất tộc như hắn suy nghĩ hay không? Liệu có phải hậu nhân của Mạc thúc hay không?

Chuyện này, hắn không thể chắc chắn được.

Dù sao thì, trong khoảng thời gian hàng vạn năm từ khi Tần Ninh rời khỏi Cửu Thiên Vân Minh, nhiêu đó cũng đủ để xảy ra vô số chuyện rồi.

Nhưng cho dù chỉ là có lẽ, khi gặp được Tiểu Phi, hắn cũng phải bảo vệ bằng được cô bé.

Đêm khuya, Lăng Tiểu Phi đã chìm vào giấc ngủ, còn Tần Ninh thì ngồi xếp bằng trên giường, khẽ nhắm mắt lại.

Hiện giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng hai, hai cánh tay đã tụ linh hải, nguồn linh khí liên tục, không ngừng tràn vào từ chung quanh.

Tuy nhiên, Tần Ninh lại không hề hài lòng với việc này.

Dựa vào uy năng của Thiên Hỏa Linh Tinh, hắn đã nâng lửa luyện đan lên thành lửa luyện đan cam hạ đẳng nhưng tu vi cũng nên được cải thiện.

Thiên Hỏa Linh Tinh có vô số công dụng thần kỳ, chứ không phải chỉ là nâng cao cấp bậc lửa luyện đan của đan sư.

Tần Ninh từ từ nhắm mắt lại, linh khí trong cơ thể cũng chậm rãi vận chuyển.

Mấy ngày nay thật sự có rất nhiều chuyện, không thể yên ổn ngồi tu hành được.

Nhưng khi đến Đế Đô, điều khiến Tần Ninh lo lắng nhất vẫn là đại ca của mình - Tần Sơn.

Linh hải bị vỡ có thể nói là việc đau đớn tột cùng đối với một võ giả cảnh giới Linh Hải.

May mà, chỉ có vài ngày trôi qua, hơn nữa, nếu không điều tra ra được ai là người đứng phía sau thì Tần Ninh cũng sẽ không từ bỏ.

Chính vì vậy nên hắn mới bằng lòng gia nhập học viện Thiên Thần.

Một khi hắn đã biết là ai thì đối phương... chỉ có con đường chết!
Chương 97: Minh Ung đại đế

Lúc này Tần Ninh đang ở bên ngoài quán rượu Phong Diệp, tiếp tục yên tĩnh tu luyện.

Nhưng bên trong hoàng cung của đế quốc Bắc Minh lại náo nhiệt hơn một chút.

Đế quốc Bắc Minh, hoàng quyền là quyền lực mạnh nhất, chỉ có học viện Thiên Thần là có địa vị ngang bằng.

Nhưng mục đích lớn hơn của học viện Thiên Thần là khai tông lập phái, bồi dưỡng thiên tài, căn cơ rất lớn mạnh, mà cũng không ham mê tiền tài.

Hoàng cung này tọa lạc ở trung tâm đế quốc Bắc Minh, tứ khai bát hợp, có lợi thế đất trời.

Cung điện dày đặc những tòa nhà xếp chồng lên nhau, tường tranh được khắc tinh tế, thể hiện ra phong phạm hoàng gia.

Lúc này, có những tốp hậu vệ đang đi tuần quanh cung điện.

Tại một tòa đại điện ở một góc sâu trong hoàng cung.

Mấy bóng người thanh niên mặc long bào đứng đó.

“Nhị ca, nghe nói huynh mua được một thanh kiếm dâng tặng phụ hoàng nên phụ hoàng mới gọi huynh vào cung lúc đêm muộn thế này hả?”

Một dáng người hơi gầy mỉm cười nói.

“Ừ”, Minh Vũ gật đầu nói: “Không biết phụ hoàng có nhìn ra được nguồn gốc của thanh linh kiếm đó hay không nữa!”

“Nhị ca nói vậy là sai rồi!”

Lục hoàng tử Minh Triệt sắc mặt trắng bệch, kiêu ngạo chậm rãi nói.

“Phụ hoàng anh minh thần võ, cả đế quốc Bắc Minh này cũng chỉ có viện trưởng của học viện Thiên Thần là có thể so cao thấp với phụ hoàng được thôi. Nếu người không nhìn ra được lai lịch của thanh kiếm này thì e là cũng không có ai nhìn ra được đâu?”

“Ý của nhị ca là nhãn lực của phụ hoàng không đủ à?”

Nghe vậy, sắc mặt Minh Vũ trầm xuống.

Lục hoàng tử Minh Triệt xuất thân cao quý, có mẹ là quý phi đương triều, chỉ ngay sau hoàng hậu. Mà gia tộc của bọn họ cũng vô cùng lớn mạnh trong đế quốc Bắc Minh.

“Lục đệ, ta nào có ý này, nhưng linh kiếm đó liên quan đến chuyện cơ mật của hoàng thất chúng ta, phụ hoàng phải cẩn thận để không xảy ra sai sót!”

Liên quan đến chuyện cơ mật của hoàng thất?

Mấy vị hoàng tử nghe vậy thì đều trở nên kinh ngạc.

Một thanh linh kiếm, nghe nói còn chỉ là cao cấp nhất phẩm thôi, thế mà lại ghê gớm vậy sao?

“Nhị ca, huynh cho là không ai có năng lực phán đoán bằng huynh đúng không?”

“Đệ...”

“Thôi thôi, ở xa còn nghe thấy được lão nhị với lão lục cãi nhau đấy!”

Một tiếng cười vang lên, lúc này, có một bóng người kiêu ngạo bước vào từ đại điện.

Tóc dài cột lại, đầu đội mũ bạc, chân đi giày vàng. Người này vô cùng uy phong, vẻ ngoài cương nghị, hơi thở hồn hậu.

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Mấy vị hoàng tử nhìn thấy người này thì đều chắp tay hành lễ.

Đại hoàng tử Minh Xương Long là vị hoàng tử có danh tiếng nhất trong đế quốc Bắc Minh.

Mà Minh Xương Long còn là hoàng tử đầu tiên được phong làm thân vương, Long thân vương.

Dựa theo thân phận thì đều cao quý hơn mấy vị hoàng tử kia.

“Nhị đệ!”

Minh Xương Long nhìn Minh Vũ, cười ha ha: “Ta nghe phụ hoàng nói đệ lập được công lớn, nên chắc chắn phải thưởng rồi!”

“Góp công sức cho phụ hoàng là đệ đã vui rồi, nào dám đòi hỏi thưởng gì đâu ạ!”, Minh Vũ chắp tay.

“Cũng cần thưởng chứ!”

Chính vào lúc này, một giọng nói vững chắc vang lên.

Âm thanh đó vừa rơi xuống thì mấy bóng người đã xuất hiện, ở giữa là một người cao lớn bước đến.

Người này mặc long bào màu vàng kim, trước ngực có rồng vàng. Trong lúc nói chuyện thì có cảm giác như bá vương của một vùng.

Đôi mắt hữu thần, cánh mũi cao thẳng phối hợp với gương mặt giống như dao, khiến người ta cảm thấy phải kính sợ.

“Phụ hoàng!”

Mấy vị hoàng tử lúc này cũng đã hành lễ tại chỗ.

Người này chính là hoàng đế của đế quốc Bắc Minh, Minh Ung đại đế!

“Bình thân!”

Minh Ung đại đế phất tay rồi ngồi xuống.

Hai hộ vệ cầm hai hộp đựng kiếm đứng ở hai bên trái phải của hoàng đế.

“Lần này đúng là Minh Vũ đã lập được công lớn!”

Minh Ung đại đế bình tĩnh nói: “Đương nhiên phải thưởng chứ, lần này sẽ phong Minh Vũ làm Vũ thân vương đi!”

Vũ thân vương!

Nghe vậy, nhóm hoàng tử đều há hốc mồm.

Hoàng đế Minh Ung đã phong Minh Vũ làm thân vương chỉ vì một thanh kiếm?

Cho đến giờ, trong đế quốc Bắc Minh chỉ có duy nhất Minh Xương Long được phong làm thân vương.

Minh Xương Long 27 tuổi, lại là cao thủ Linh Đài, lập được những chiến công hiển hách tại đế quốc.

Hắn ta được phong làm thân vương thì không ai có ý kiến.

Nhưng Minh Vũ không có chiến công, nhưng chỉ vì một thanh kiếm mà lại được phong thưởng lớn như vậy?

Thanh kiếm này rốt cuộc là kiếm gì vậy?

Hơn nữa còn khiến Minh Ung đại đế gọi bọn họ tới vào giữa đêm.

“Phụ hoàng!”

Minh Triệt lập tức nói: “Nhị ca chỉ tìm được một thanh kiếm mà đã phong làm thân vương rồi, liệu có sợ bị người ngoài cho là phụ hoàng...”

“Cho là Trẫm thế nào?”

Minh Ung đại đế bình thản nói.

“Cho là phụ hoàng ham mê đồ chơi, khiến các nước khác khinh bỉ đế quốc Bắc Minh ta!”

Nghe vậy, Minh Ung im lặng thật lâu không lên tiếng. Đại điện yên tĩnh vô cùng.

Mãi sau, Minh Ung đại đế mời từ từ nói.

“Đem đôi kiếm đó cho mấy đứa xem!”

Một trái một phải lập tức mở hộp kiếm ra.

“Đây là... kiếm Thanh Dương!”

Minh Xương Long lên tiếng: “Kiếm Thanh Dương là kiếm do Minh Uyên đại đế, tức tổ tiên khai quốc của đế quốc Bắc Minh ta luyện chế ra. Tuy nó chỉ là linh khí nhất phẩm nhưng nghe nói bên trong che giấu một bí mật lớn của đế quốc ta!”

Mà lúc này, một hộp khác được mở ra, thanh kiếm đó cũng xuất hiện.

“Đây...”

Minh Xương Long sửng sốt.

“Kiếm Thanh Nguyệt!”

Minh Xương Long kinh ngạc thốt lên.

Chẳng trách, chẳng trách mà phụ hoàng lại phong thưởng lớn cho nhị đệ như thế!

“Kiếm Thanh Nguyệt!”

Minh Triệt cũng hơi hơi biến sắc.

Nghe nói, kiếm Thanh Dương và kiếm Thanh Nguyệt là một đôi kiếm do chính Minh Uyên đại đế làm ra, hơn nữa còn ẩn giấu bí mật.

Đế quốc Bắc Minh tồn tại đã hàng trăm ngàn năm, mỗi đời đế vương đều muốn thu thập được hai thanh kiếm này. Nhưng cho đến đời của Minh Ung mà cũng mới chỉ tìm được kiếm Thanh Dương.

Hiện giờ, cũng tìm được kiếm Thanh Nguyệt rồi!

Nhìn thấy cảnh này, Minh Triệt biết, việc Minh Vũ được phong thưởng chính là danh xứng với thực.

Dù gì thì thanh kiếm này cũng chứa đựng bí mật liên quan đến cả đế quốc.

Nhìn thấy sự im lặng của bọn họ, Minh Ung đại đế phất tay nói: “Thật ra hôm qua Minh Vũ đã dâng thanh kiếm này lên rồi. Nhưng ta đã tìm cả linh khí sư đỉnh cấp và linh trận sư rồi mà vẫn không có thu hoạch gì.

“Các con đều là con trai của ta nên ta cũng không che giấu nữa”.

Minh Ung đại đế nhìn hai thanh kiếm, thở dài nói: “Năm đó thủy tổ khai quốc của đế quốc Bắc Minh là Minh Uyên đại đế, đồ đệ của Thanh Vân tôn giả!”

Thanh Vân tôn giả!

Nghe được câu này, mấy vị hoàng tử đều kinh ngạc không thôi.

Thanh Vân tôn giả, đó là nhân vật có thanh danh hiển hách trên Cửu U đại lục.

Quan trọng nhất là, người này được truyền là vị đồ đệ đầu tiên của Cửu U đại đế tại Cửu U đại lục!

Cho đến giờ, trên đại lục vẫn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết của người này.

Mấy vị hoàng tử cũng không ngờ rằng lão tổ nhà mình lại là Thanh Vân tôn giả và Cửu U đại đế. Thật sự là đáng kinh ngạc.
Chương 98: Minh Ngục vương quyền

“Hơn nữa, đế quốc Bắc Minh ta hồi đó chiếm giữ gần một nửa biên cương của cả Cửu U đại lục này, thậm chí còn cao hơn một bậc so với các gia tộc tông môn truyền thừa hàng vạn năm!”

“Lúc đó, đế quốc Bắc Minh có uy phong lẫy lừng, thậm chí còn có cả cường giả tuyệt thế, vượt qua bốn đại Linh cảnh”.

“Trong thời gian đó, hoàng thất Minh gia của đế quốc Bắc Minh cực kỳ có uy”.

“Nhưng về sau, khi Minh Uyên đại đế không còn nữa thì quốc lực của đế quốc Bắc Minh ta đã dần dần lụi bại, đến giờ cũng chỉ đủ xưng đế quốc!”

“Phải biết rằng tổ tiên chúng ta năm đó đã kiến tạo ra vương quốc Bắc Minh, đến cả thế lực của các tông môn trên Cửu U đại lục đều phải lùi mấy bước!”

Nói đến đây, Minh Ung đại đế lộ ra vẻ bất lực.

Thủ nghiệp còn khó hơn lập nghiệp!

Trong số các con cháu đời sau mà xuất hiện kẻ nào buông thả thì cơ nghiệp của tổ tiên coi như mất.

Cương quốc Bắc Minh của ngày xưa và của hiện tại thì đúng là một trời một vực.

Cửu U đại lục hiện giờ, tông môn mở ra như núi, đế quốc Bắc Minh ngược lại còn phải chịu sự áp chế của các tông môn đó, phải không ngừng cung phụng để sinh tồn.

Thời gian cứ thế trôi qua, sau hàng trăm ngàn năm, mọi thứ đã trôi vào dĩ vãng.

Minh Ung thở dài rồi nói: “Từ lớn mạnh đến lụi bại thì dễ, cho nên các loại bảo vật của hoàng thất chúng ta cũng bị cướp đi không ít!”

“Đế quốc ban đầu có không ít linh quyết ngũ phẩm và lục phẩm, nhưng đến giờ... đến linh quyết tứ phẩm còn được trở thành chí bảo trong triều!”

“Mà hoàng thất cũng chẳng có cường giả vượt qua bốn đại linh cảnh nữa. Đế quốc Bắc Minh chỉ chiếm được mấy trăm quận thành, diện tích không quá chục ngàn vạn lý!”

Chục ngàn vạn lý nghe thì rộng đấy, nhưng so với Cửu U đại lục thì cũng chỉ như viên đạn.

Linh quyết ngũ phẩm, linh quyết lục phẩm...

Mấy vị hoàng tử nghe vậy thì đều thầm than trong lòng.

Giờ đây cường giả cảnh giới Linh Phách đã được gọi là đỉnh cấp cường giả của đế quốc Bắc Minh rồi.

Linh quyết tứ phẩm có giá trên trời, bất kỳ gia tộc hay thế lực nào trong đế quốc mà có linh quyết tứ phẩm thì sẽ không dễ dang đem ra đâu.

Nó đủ để trở thành truyền thừa của gia tộc.

Trong đế quốc, tứ phẩm đã là đỉnh cấp rồi, cũng cao cao tại thượng y hệt cảnh giới Linh Phách.

Minh Ung hít sâu rồi thở dài. Nói đến chuyện cũ, thân là hậu nhân của Minh Uyên đại đế, nhìn đế quốc Bắc Minh như thế này mà không thể phát huy trọng trách, ông ta cảm thấy rất tự trách.

“Kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt là hai linh kiếm nhất phẩm được lưu lại thời đó”.

Minh Ung lại nói: “Mặc dù là nhất phẩm, nhưng giấu trong nó là Minh Ngục vương quyền, một loại linh cấp tứ phẩm!”

“Minh Ngục vương quyền chính là linh quyết tứ phẩm do lão tổ sáng tạo ra, rất hợp để con cháu Minh gia chúng ta tu hành”.

“Linh quyết tứ phẩm này nếu tu hành chăm chỉ sẽ còn hơn cả linh quyết ngũ phẩm!”

Nghe vậy, mấy vị hoàng tử lập tức hít thở dồn dập hơn.

Linh quyết tứ phẩm, Minh Ngục vương quyền, nghe tên thôi cũng đủ thấy kinh hãi rồi.

Nhưng linh quyết tứ phẩm này lại còn hơn cả ngũ phẩm...

Ngũ phẩm là sao chứ?

Là linh quyết mạnh mẽ có một không hai trong đế quốc.

Thành viên hoàng thất tu hành thì thực lực chắc chắn sẽ nâng lên một bậc, nói không chừng, trong vòng mấy chục năm nữa sẽ xuất hiện cường giả vượt qua bốn đại linh cảnh.

Như vậy thì có thể trông chờ vào ngày phục hưng đế quốc rồi!

Mấy vị hoàng tử nhìn Minh Ung đại đế với ánh mắt nóng rực.

“Các con đừng vui mừng quá sớm!”

Minh Ung đại đế cười khổ: “Hai thanh bảo kiếm này, trẫm đã quan sát nhưng lại không có được pháp môn. Trẫm xác định đây chính là kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt, nhưng huyền cơ bên trong thì trẫm lại không nhìn thấu!”

Ông ta nói xong thì nhóm người lập tức cảm thấy lạnh gáy.

Đây giống như khi bọn họ đã tìm được một con đường khiến đế quốc mình phát triển, nhưng tự dưng lại bị khóa chặt. Bọn họ cố gắng mở nhưng chẳng biết chìa khóa ở đâu!

“Nay ta gọi các con tới đây cũng là vì chuyện này!”

Minh Ung nghiêm túc nói: “Ai mà mở ra được bí mật bên trong hai thanh kiếm này, trẫm sẽ... phong người đó làm thái tử!

Ôi...

Lúc này, chư vị hoàng tử đều hít một hơi khí lạnh.

Mở ra bí mật trong bảo kiếm, tìm được môn pháp tu luyện Minh Ngục vương quyền, sẽ được phong làm thái tử!

Đây là một sự mê hoặc cực lớn!

Vị trí thái tử là thứ mà các hoàng tử luôn luôn hướng tới.

Giờ đây, hoàng đế Minh Ung đã cho bọn họ cơ hội.

“Ba ngày sau, các con có thể tìm trợ thủ, dẫn người vào cung. Nếu mở được bảo kiếm ra thì trẫm sẽ sắc phong ngay tại chỗ!”

“Người mở được kiếm ra cũng sẽ được trọng thưởng!”

Hoàng đế Minh Ung nói xong thì rời đi.

Trong đại điện, các vị hoàng tử đều trở nên suy tư.

Thậm chí mọi người đều không kịp chúc mừng Minh Vũ được phong làm Vũ thân vương mà đã tản đi.

Ba ngày rất quý giá, bọn họ phải cố gắng toàn lực. Chuyện liên can đến vị trí thái tử, không thể không cẩn thận.

Minh Vũ không rời đi ngay, giờ hắn ta đã trở thành Vũ thân vương, có thể vào cung gặp mẫu hậu của mình.

Hắn ta đến hậu cung, vào trong cung điện của mẫu hậu mình rồi kể hết mọi chuyện đêm nay ra.

“Đây là chuyện tốt mà!”

Thân là mẫu phi của Minh Vũ, Thư phi tên đầy đủ là Tần Thư Nguyệt, xuất thân không cao quý lắm, chỉ là một gia tộc thuộc một quận thành của đế quốc Bắc Minh. So sánh với mẹ của các hoàng tử khác thì Minh Vũ cũng thuộc dạng yếu nhất.

“Nhưng phụ hoàng đã không có cách rồi thì con làm sao được chứ?”

Minh Vũ thở dài: “Đám đại ca, lục đệ có bối cảnh mạnh, chắc chắn sẽ tìm được linh khí sư tứ phẩm hay linh trận sư cấp bốn, còn con...”

Nghe đến đây, Thư phi khẽ chau mày.

“Con lấy kiếm này ở đâu ra?”

“Ở hội đấu giá của Thánh Đan các...”

Hội đấu giá!

Tần Ninh!

Mắt Minh Vũ sáng lên, một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Đúng vậy, hội đấu giá!

Tần Ninh!

Minh Vũ nhớ đến sự tự tin của Tần Ninh.

Hắn chắc chắn biết lai lịch của thanh kiếm này nên mới tự tin như vậy.

“Mẹ, con biết rồi, con sẽ đi tìm hắn luôn!”

Minh Vũ lập tức rời đi.

Tần Thư Nguyệt nhìn bóng dáng vội vàng của con trai, cũng lại thở dài.

“Cô lão!”

“Có thuộc hạ!”

Một bóng dáng gầy gò xuất hiện trong phòng.

“Đi điều tra lai lịch của Tần Ninh đó đi!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Lão già vừa định rời đi, Tần Thư Phi thở dài: “Năm đó, khi đế quốc Bắc Minh vẫn còn là cương quốc Bắc Minh. Tổ thượng của nhà họ Tần chúng ta cũng đi theo Minh Uyên đại đế chinh phạt khắp nơi, lập nên chiến công hiển hách!”

“Nếu chúng ta còn như xưa...”

“Đại tiểu thư!”

Lão già nói: “Tiểu công tử có chí tiến thủ lắm, Tần gia và Minh gia cũng coi như có sự liên hợp đặc thù, đây cũng là chuyện tốt!”

“Ừ!”

Tần Thư Nguyệt nói: “Nếu Tần gia ta vẫn còn Chu Tước quyền và Huyền Vũ quyển của Tứ Linh hóa thân kinh thì cũng không đến nỗi chỉ là chủ của một quận... Có lẽ còn có thể bằng Diệp gia, Từ gia hiện giờ...”

Nghe vậy, lão già cũng chỉ thở dài, không nói nữa mà lặng lẽ rời đi.
Chương 99: Vậy thì e là ngươi không còn cơ hội nữa đâu!

Với những chuyện xảy ra trong cung, Tần Ninh không biết, và đương nhiên là cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.

Sau một đêm tu hành, mãi đến khi trời sáng, Tần Ninh mới duỗi eo ngồi dậy.

Tiểu Phi ngủ thẳng đến sáng, nhìn thấy Tần Ninh không ngủ cả đêm thì âm thầm nắm chặt tay, thề rằng phải cố gắng tu hành.

Kết quả vừa thề xong thì... đói!

Mới sáng sớm, hai người đã đi ra khỏi quán rượu Phong Diệp.

Đành chịu thôi, cái miệng nhỏ của Tiểu Phi đã bị đầu bếp ở quán rượu Thánh Tước nuông chiều quá rồi. Giờ cô bé còn chẳng thèm nhìn đến đồ ăn của quán rượu Phong Diệp nữa.

Hai người vừa mới đi xuống thì một bóng người đã chậm rãi tiến lên.

“Lại là ngươi?”

Nhìn thấy người này, Tần Ninh chau mày, lộ ra vẻ khó chịu.

“Tần công tử!”

Minh Vũ lúc này cực kỳ cung kính, cười nói: “Tần công tử, lần trước là ta không đúng. Tần công tử đã tìm được bảo vật của hoàng thất ta, ta đáng ra nên cảm tạ chứ không nên bỏ qua như vậy!”

“Biết ngươi không đúng là được rồi, ta cũng chẳng cần ngươi phải xin lỗi!”

Tần Ninh phất tay: “Giờ ta cần đi ăn sáng đã, ngươi tốt nhất đừng có làm ta mất vui vào lúc này”.

“Ngươi làm sao thế hả!”

Thống lĩnh Đỗ Khiết ở bên cạnh lại hừ lạnh: “Hoàng tử nhà ta giờ đã là Vũ thân vương rồi đó!”

“Thì?”

Tần Ninh lộ ra vẻ khinh miệt.

“Tổ tiên của đế quốc Bắc Minh các ngươi là Minh Uyên đại đế đã tạo ra hoàng thất Bắc Minh, mở ra cương quốc Bắc Minh. Giờ các ngươi nhìn lại xem Bắc Minh còn những gì?”

“Đời nào cũng làm sản nghiệp của tổ tiên mình tệ đi, giờ vẫn còn có mặt mũi để khoe ra thân phận của mình à?”

“Cái gọi là đế quốc cũng chỉ là chút thể diện xưa cũ của tổ tiên mà các ngươi không nỡ bỏ đi thôi. Các ngươi của hiện tại chỉ được tính là một nước thôi, còn xa lắm mới tới đế quốc, chứ nói gì đến thượng quốc, cương quốc!”

Nghe được lời này, sắc mặt Minh Vũ cứng lại.

Trên Cửu U đại lục hiện giờ có vô số tông môn lớn và rất nhiều bá chủ.

Mà những quốc gia chỉ đứng sau tông môn thì được gọi là cương quốc. Năm đó tổ tiên bọn họ không kiến tạo được nhiều như vậy nhưng vẫn chỉ đứng sau các tông môn đỉnh cấp hiện giờ.

Mà sau đó là thượng quốc, rồi đến đế quốc, cuối cùng mới là quốc gia.

Đế quốc Bắc Minh bọn họ nhìn thì xác thực chỉ có thể coi là một quốc gia thôi. Gọi là đế quốc thì miễn cưỡng lắm.

Nhưng những chuyện đó Tần Ninh chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, mà vẫn khiến Minh Vũ phải kinh ngạc.

Càng ngày càng có ít người biết về lịch sử hàng vạn năm của đế quốc Bắc Minh.

Tần Ninh mới chỉ 16 tuổi mà đã hiểu rõ như thế, thật sự đáng kinh ngạc.

“Cho nên bớt khoe khoang trước mặt ta về thân phận hoàng tử hay thân vương đi. Dù các ngươi có mạnh mẽ như cương quốc Bắc Minh năm đó thì ngươi, cũng không có tư cách này!”

Lời nói của Tần Ninh thật sự quá ngông cuồng.

Đế quốc Bắc Minh hưng thịnh được gọi là cương quốc Bắc Minh, có nơi nào khác dám làm càn? Trên Cửu U lục địa này, ai dám phản nghịch?

Thế mà có người lại coi thường?

Thật sự là ngông cuồng đến mất não.

Nhưng với Tần Ninh thì thật sự đúng là vậy.

Cương quốc Bắc Minh có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ do đồ tôn của hắn tạo ra, mà lại còn có tay hắn âm thầm giúp đỡ nữa, nói gì đến đế quốc Bắc Minh của hiện tại còn không xứng với cái danh đế quốc. Tần Ninh thật sự không thể nào mà coi trọng nổi!

“Ngươi...”, Đỗ Khiết kia tức giận không thôi.

“Câm miệng!”

Minh Vũ lúc này cũng hét lên, quay sang Tần Ninh cười nịnh nọt: “Thật sự xin lỗi Tần công tử, ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm!”

Tần Ninh cũng mặc kệ, quay người rời đi.

“Chậc chậc...”

Lúc này có mấy người lại xuất hiện.

“Đây có phải Vũ thân vương không vậy? Sao lại phải hạ mình trước mặt một thằng nhãi thế?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Có mười mấy người lại xuất hiện.

Thấy cảnh này, Tần Ninh nhướng mày.

Người đi đầu kia ăn mặc hoa lệ, khí độ bất phàm, mang theo khí thế kiêu ngạo.

Mà hành động còn khiến người ta cảm thấy vô cùng ưu việt.

“Tam đệ, đệ tới đây làm gì?”

Tam đệ? Xem ra lại là một vị hoàng tử khác đến!

Tần Ninh đứng bên cạnh, im lặng không nói.

“Nhị ca, đệ nghe nói thanh kiếm kia huynh mua từ một người. Ta nghĩ tên đó chắc cũng có hiểu biết về thanh kiếm này!”

Người thanh niên kia bước lên trước, nhìn Tần Ninh, mỉm cười: “Đúng là một thanh niên có chút khí chất đấy”.

“Đi theo ta đi!”

Hắn ta lên tiếng là nói thẳng luôn.

Giọng điệu hoàn toàn là mệnh lệnh.

Nghe vậy, Tần Ninh chau mày lại.

“Minh Hiên, đệ có ý gì hả?”

Minh Vũ không kìm được: “Ta đến mời Tần công tử đi cùng, giờ đệ đang định làm gì đây?”

“Mời?”

Minh Hiên bật cười hô hố: “Nhị ca à, cái tên nhãi này có chịu đâu mà. Ta thấy chẳng bằng bắt đi, không chịu thì cho hắn chịu chút khổ là được. Việc gì phải mời chứ?”

“Dù gì huynh cũng là thân vương mà, làm việc kiểu gì mà... thấp hèn thế!”

“Đệ...”

Minh Hiên quay ra nhìn Tần Ninh: “Nhóc con, ta nghĩ chắc ta không cần động thủ đâu nhỉ?”

Nói xong, mười mấy người phía sau hắn ta tiến lên bao vây Tần Ninh và Lăng Tiểu Phi lại.

“Minh Hiên, đừng có làm loạn!”

“Làm loạn? Chỉ là một thằng nhãi đến nhà họ Tần thành Lăng Vân mà thôi, có là cái thá gì đâu? Hoàng tử ta đích thân đến đã là nể mặt hắn lắm rồi”.

Minh Hiên cười khẩy: “Nếu hắn không chịu thì ta cũng không ngại lấy mạng hắn rồi hủy diệt cả nhà họ Tần!”

Hắn ta vừa nói xong thì Minh Vũ cũng biến sắc.

Minh Vũ biết Tần Ninh đã từng không chút khách khí bẻ gẫy tay Minh Triệt rồi treo hắn ta lên mái hiên của Thánh Đan các.

Người thiếu niên nhìn văn nhã trước mắt này không nể mặt một ai đâu!

“Ngươi nói sẽ hủy diệt nhà họ Tần?”

Nghe vậy, Tần Ninh mới bật cười.

“Ngươi nghĩ ta không dám à?”, nhìn nụ cười của Tần Ninh, Minh Hiên “hừ” lạnh: “Ta chỉ cần hạ lệnh đi thì nhà họ Tần của ngươi sẽ cháy thành tro ngay trong hôm nay!”

“Vậy thì e là ngươi không còn cơ hội nữa đâu!”

Tần Ninh lúc này bước ra, hai tay hắn đã có một ấn ký được hình thành.

“Muốn ra tay với ta?”

Minh Hiên bật cười rồi xông lên.

Hắn ta là hoàng tử đế quốc, cảnh giới Linh Hải tầng 4, Tần Ninh nho nhỏ có là gì?

Rầm...

Trong nháy mắt, hai người giao thủ.

“Tốt lắm, còn trẻ mà đã là cảnh giới Linh Hải tầng 3 rồi!”

Minh Hiên “hừ” lạnh, tay lại thêm lực.

Nhưng đột nhiên, hắn ta nhận ra sự khác thường.

Sức lực của Tần Ninh khủng bố đến đáng sợ, vốn không phải uy lực mà cảnh giới Linh Hải tầng 3 thi triển được ra.

“Tu La Viêm ấn!”

Một đạo ấn ký xông về phía tay của Minh Hiên rồi đấm thẳng lên trước.

Ấn ký đó phủ vào cánh tay Minh Hiên, tỏa ra sức nóng mãnh liệt, dâng lên rồi bùng ra.
Chương 100: Giết chết hoàng tử

Tần Ninh đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 3, huyệt ở hai tay, hai vai và hai chân đều ngưng tụ được linh hải.

Khác với võ giả bình thường, mỗi lần hắn ngưng tụ linh hải đều cần có chín luồng tiểu linh hải mới được viên mãn.

Ngưng tụ cỡ này đủ để khiến cảnh giới Linh Hải tầng 3 của hắn bộc phát ra được sức lực còn hơn cả võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 5.

“Aaaaaa...”

Trong giây phút ấy, đạo ấn ký kia bùng cháy. Có tiếng cháy và xương gãy vang lên, cánh tay trái của hắn ta đã đứt gãy và rơi xuống đất, hóa thành bụi bay rồi biến mất.

Tu La Viêm ấn là linh quyết nhất phẩm, vốn dĩ mang theo sự sát phạt chứa khí hủy diệt. Tần Ninh hấp thụ Thiên Hỏa Linh Tinh, cơ thể ẩn chứa phàm hỏa, phối hợp lại đương nhiên sẽ càng mạnh hơn!

“Aaaaaaaaaa....”

Minh Hiên lúc này đã hoàn toàn gào lên.

Tần Ninh lại dám chặt tay hắn ta!

Cánh tay này đã biến mắt, trừ phi tìm được một thần dược nào đó giúp mọc xương mọc thịt thì đời này hắn ta sẽ trở thành một kẻ tàn phế!

“Giết chết hắn, giết chết hắn đi cho ta!”

Minh Hiên đã hoàn toàn phẫn nộ.

Mà Minh Vũ ở bên cạnh cũng đang chết sững.

Tần Ninh... đã phế một cánh tay của Minh Hiên.

Chuyện này không hề nhẹ nhàng hóa giải như việc đánh gẫy tay Minh Triệt lần trước!

Dù sao cánh tay của Minh Triệt vẫn còn đó, vẫn gắn lại được, nhưng Minh Hiên thì mất hẳn rồi.

Nếu bị hoàng đế Minh Ung biết thì Tần Ninh sợ là không thoát được tội chết!

Minh Vũ lúc này hoàn toàn chết đứng.

Nhưng mười mấy võ giả cảnh giới Linh Hải phía sau Minh Hiên đã tấn công, Minh Vũ không kịp nghĩ nhiều mà xông thẳng lên.

Tần Ninh chắc chắn biết được bí mật của kiếm Thanh Nguyệt và Thanh Dương, hắn không thể chết được!

Một tiếng “soạt” vang lên, Minh Vũ xông tới chặn trước người Tần Ninh.

“Thanh Long ấn!”

Một tay vung ra, sức mạnh khổng lồ xông tới.

Ầm...

Ấn ký đó tỏa ra và biến thành một luồng ánh sáng xông thẳng ra ngoài.

“Tần công tử đi đi, để ta ứng phó cho!”

“Đi?”

Tần Ninh cười lạnh: “Người ta sắp giết cả nhà ta rồi kìa, ta đi làm gì?”

Minh Vũ nghe vậy thì chỉ thấy đau đầu.

Phải làm sao mới tốt đây?

Tần Ninh này thật sự là không sợ trời không sợ đất mà!

Không lẽ hắn không biết mình đang muốn giết một vị hoàng tử sao?

“Bạch Hổ ấn!”

Nhìn mấy người xông tới, Minh Vũ lại chém ra, nhưng mục tiêu của chúng lại là Tần Ninh.

“Muốn chết à!”

Nhìn đám người xông về phía mình, Tần Ninh hừ lạnh rồi bước ra, hơi thở sát phạt tràn ngập.

Trong tay hắn xuất hiện một thanh côn mảnh, tên võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 3 kia chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.

Thanh côn mảnh xuyên qua trường kiếm, đâm thẳng vào ngực tên đó, xuyên thủng ngực của gã.

Cho đến chết, gã cũng không biết thứ Tần Ninh nắm chặt trong tay là gì?

Sáng sớm ra không có mấy ai đi lại, nhưng giết nhau giữa đường thì đương nhiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn.

Từng cỗ thi thể rơi xuống, lúc này Tần Ninh đã lộ ra sát ý.

Uy hiếp người nhà hắn?

Cho dù hoàng đế Minh Ung đứng ở đây thì cần tát vẫn phải tát.

Vụt vụt....

Đột nhiên lại có người xuất hiện vào lúc này.

Có người bay ra từ góc đường.

Diệp Viên Viên đi đầu, rồi Khô lão, nhóm Diệp Lượng xông đến với sát khí bừng bừng.

Soạt...

Một cây roi dài vung ra, Diệp Viên Viên đánh tới, một tên hộ vệ ngã xuống.

Nàng đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận nhìn quanh.

“Công tử, ta tới muộn!”

“Không tính là quá muộn đâu!”

Tần Ninh dừng tay rồi nói: “Đám này chưa uy hiếp nổi ta đâu!”

Nghe vậy, rồi nghĩ đến thủ đoạn Tần Ninh sử dụng tối đó, Diệp Viên Viên cũng hiểu được rằng dù nàng không đến thì Tần Ninh vẫn có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng lần này nhìn Minh Hiên đang nằm vật dưới đất, mất một cánh tay, Diệp Viên Viên chẳng hề kinh ngạc.

Tần Ninh làm ra chuyện gì thì nàng cũng thấy... rất bình thường!

Mười mấy người bị Minh Vũ chặn lại, cũng bị Diệp Viên Viên chặn lại.

Tần Ninh cầm gậy mảnh trong tay, bước đến trước mặt Minh Hiên.

“Ngươi... Ngươi định làm gì?”

Minh Hiên sợ hãi nói: “Ta là hoàng thử của đế quốc Bắc Minh, là con trai của Minh Ung đại đế, ngươi dám giết ta sao?”

“Đương nhiên là dám rồi!”

Tần Ninh khom người, nhấc chân lên, lạnh nhạt nói: “Ta không giết Minh Triệt là vì niệm tình hắn ta là hậu nhân của Minh Uyên đại đế. Ta tha hắn ta hai lần, nhưng thêm ngươi nữa đã là lần thứ ba rồi!”

“Người xưa có câu, quá tam ba bận, nếu không thì người ta thật sự sẽ cho rằng ta sợ Minh gia mất?”

“Ta thấy hậu nhân của tên nhóc Minh Uyên đại đế kia đời sau càng kém hơn đời trước, thanh trừng một vài con sâu cũng tốt!”

Tần Ninh nói xong thì tung gậy mảnh trong tay ra.

Cây gậy mảnh đó có tốc độ cực nhanh.

“Hỗn xược!”

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

Có vô số người xông tới lúc này, đứng đầu là một người đội mũ đen, chân đi giày đen, mặc trường bào màu đen, trước ngực là một con kim long năm vuốt.

“To chuyện rồi!”

Minh Vũ khổ não nghĩ.

“Vương thúc!”

Minh Vũ nhìn người đàn ông áo đen rồi chắp tay nói.

“Vũ nhi, cháu đang làm cái gì vậy? Huynh đệ của mình sắp bị người ta giết rồi mà cháu còn đi giúp đỡ người ngoài?”, người đàn ông mặc áo đen không nộ mà uy, hai tay đặt sau lưng, quát lên.

“Vương thúc...”

“Đừng có gọi ta là Vương thúc, U vương ta không có đứa cháu như ngươi!”

Nghe vậy, sắc mặt Minh Vũ trở nên trắng bệch.

“Sao? Được phong làm thân vương nên thấy mình đủ lông đủ cánh rồi phải không? Có thể giết luôn huynh đệ của mình à?”

“Cháu không...”

U Vương!

Một vị vương gia có danh tiếng hiển hách trong đế quốc Bắc Minh, là em trai song sinh của hoàng đế đương triều, có thân phận và địa vị cực kỳ cao.

Bị U Vương mắng, sắc mặt Minh Vũ trở nên khó coi.

Hắn ta vốn không có xuất thân cao quý, nhà mẹ thì yếu, trong hoàng thất chẳng ai coi trọng hắn ta.

U Vương hừ lạnh, quay ra nhìn Tần Ninh.

“Bất kể Minh Hiên phạm lỗi gì, nhưng ngươi muốn giết nó ở đây thì đáng bị xử tội chết!”

Nghe vậy, Diệp Viên Viên cầm roi dài ba trượng chặn trước người Tần Ninh.

“Cô bé nhà họ Diệp?”

U Vương “hừ” một tiếng: “Cha ngươi ở đây còn đỡ, tuy ngươi đã giác tỉnh hoàng thể, nhưng... ít nhất là bây giờ thì vẫn kém lắm!”

“Ông có thể thử xem!”

Diệp Viên Viên thản nhiên nói.

Nghe vậy, U Vương lắc đầu.

Ánh mắt ông ta khóa chặt trên người Tần Ninh.

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức thả người dưới chân ngươi ra!”, U Vương lạnh lùng nói, giọng điệu chứa đầy sự lạnh lùng.

Lúc này ánh mắt của mọi người tụ lên người Tần Ninh.

Mọi chuyện giờ đã xé ra quá to rồi.

Tần Ninh muốn giết một vị hoàng tử, U Vương này sao có thể không quan tâm?

Lúc này, Tần Ninh phải chết!

Nhìn thấy U Vương xuất hiện, cây gậy mảnh trong tay Tần Ninh lập tức chỉ về phía cổ họng Minh Hiên.

“Đời này ta ghét nhất là... bị uy hiếp!”

Phập... Vừa nói xong, Tần Ninh không chút do dự, cắm thẳng cây gậy mảnh vào cổ Minh Hiên. Máu tươi cứ thế chảy ra không ngừng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom