-
Chương 106-110
Chương 106: Tụ Linh trận cấp bốn
Hắn đâu có nói vậy với mấy vị đồ tôn đâu.
Cái tên nhóc Minh Uyên này nhanh trí vô cùng, nhưng lại là một người ôm mộng thiên hạ, muốn lập một cương quốc mạnh mẽ, bao phủ toàn Cửu U Đại Lục.
Mà Thiên Thanh Thạch thì ổn định hơn nhiều, tạo một học viện bồi dưỡng nhân tài.
Tần Ninh rất tán thành chuyện này.
Minh Uyên tự tay lập nên thế lực lớn mạnh như cường quốc Bắc Minh, hắn đều nhìn thấy hết, thậm chí còn tán thưởng.
Chính vì tên nhóc Minh Uyên quá nhanh trí nên Thanh Vân mới suốt ngày dạy dỗ nó.
Một khi nó bị uất ức thì sẽ lập tức đến khóc lóc với vị sư tổ này là hắn, cuối cùng, Thanh Vân lại bị hắn trách phạt một hồi.
Thanh Vân bị mắng, khó chịu, lại tức giận với Minh Uyên. Vòng tuần hoàn cứ thế xoay tròn, đôi thầy trò vui vẻ này suốt ngày khiến hắn nhức cả đầu.
Cũng chính vì thế mà Minh Uyên lại cực kỳ tôn kính vị sư tổ này.
Hôm nay, nhìn thấy pho tượng này, Tần Ninh càng hiểu được, vị đồ tôn năm nào của bản thân đã tôn kính hắn đến mức độ nào.
“Đế quốc Bắc Minh đi được đến ngày hôm nay, nói cho cùng, đây có phải sự đi xuống của hoàng thất Bắc Minh hay không, các ngươi có lỗi với tổ tiên của mình như thế nào, chuyện này ta cũng chẳng quan tâm”.
Tần Ninh xua tay: “Mà việc muốn thay đổi đế quốc cũng không phải chuyện một sớm một chiều”.
Nghe vậy, sắc mặt Minh Ung trở nên ảm đạm.
Năm đó, tổ tiên truyền lệnh cho đời sau rằng, người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ, vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ đời nào, thì đều phải đối xử cung kính như với tổ tiên.
Hàng chục ngàn năm qua, chưa có ai có thể mở được Bát Hoang Viêm Long hộ.
Nhưng hôm nay, Tần Ninh đã làm được.
Điều này đủ để chứng minh Tần Ninh chính là người mà tổ tiên nói đến.
Ông ta không dám thất lễ một chút nào.
Nhưng Tần Ninh rõ ràng là không muốn giúp hoàng thất Bắc Minh của ông ta quật khởi lại.
Điều này khiến hoàng đế Minh Ung cảm thấy lạnh lòng.
Không lẽ hoàng thất Bắc Minh sẽ phải đi xuống như vậy hay sao?
“Tổ tiên của ông có thể biến nước Bắc Minh, từ một quận nhỏ phát triển đến mức không một thế lực nào trên Cửu U Đại Lục dám bất kính. Thế mà các ông lại đời sau kém hơn đời trước, suy đồi đến mức này. Ta nghĩ các ông nên tự gánh vác trách nhiệm đi!”
Tần Ninh nói với giọng trầm trọng: “Nhưng chỉ cần có ta ở đây thì ta sẽ không để hoàng thấy Bắc Minh các ông biến mất trên Cửu U Đại Lục đâu. Ta đảm bảo với ông là như vậy! Cũng coi như là...”
Tần Ninh nói đến đây thì lại thở dài.
Nghe vậy, hoàng đế Bắc Minh cảm thấy vui vẻ trở lại.
Ông ta không nghi ngờ lời đảm bảo của Tần Ninh một chút nào.
Người ở Cửu U Đại Lục có thể mở ra Bát Hoang Viêm Long Hộ, có lẽ chỉ có mình Tần Ninh thôi.
Người này, tuyệt đối có liên quan mật thiết đến tổ tiên.
Giống như những gì tổ tiên nói, đế quốc phải đối xử với người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ y như với tổ tiên.
Đó tức là Tần Ninh trước mắt ông ta có được một năng lực mạnh mẽ.
Mặc dù Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, nhưng mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ là đủ để chứng minh tất cả.
Lời hứa của Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái đi làm những việc trước đây không dám làm.
Nói cách khác, nếu ông ta cố ép mọi thứ phát triển thì sẽ mang đến đả kích hủy diệt cho đế quốc Bắc Minh.
Đó là thứ mà đế quốc Bắc Minh không thể chịu nổi.
Nhưng Tần Ninh đồng ý bảo vệ cho mệnh mạch của hoàng thất Bắc Minh, thì ông ta, có thể to gan bước ra. Kết quả tệ nhất sẽ không phải là bị hủy diệt mà chỉ là bị đánh về nguyên hình thôi.
“Cảm ơn... Tần công tử!”
Minh Ung đại đế chắp tay.
“Ông không cần cảm ơn ta đâu. Nếu thật sự muốn trở nên mạnh hơn thì phải dựa vào chính bản thân mình kìa!”, Tần Ninh ngừng một lúc rồi nói: “Dù gì thì tổ tiên của ông năm đó cũng không dựa vào sư tôn với sư tổ của mình để mở ra cương quốc Bắc Minh, mà hoàn toàn nhờ vào thực lực cùng kiến thức của bản thân!”
“Dạ!”
Tần Ninh nhìn bức tượng đó rồi nói: “Nơi này hãy cho con cháu hoàng thất tới thường xuyên vào. Bỏ mấy cái mà chỉ hoàng đế mới được đến đi. Nơi này rất có lợi cho việc tu hành của con cháu hoàng thất!”
Minh Ung nghe vậy thì sửng sốt.
Ông ta cũng nhận ra hiện tượng này.
Nhưng di mệnh của tổ tiên là vậy, ông ta không thể phản kháng.
Nhìn sắc mặt của Minh Ung, Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, ta nói rồi, tổ tiên của ông sẽ không phản đối đâu”.
“Vâng!”
Tần Ninh phi thân xuống, từ từ rời khỏi đại điện.
Mà Minh Ung cũng lập tức đi theo.
Bên ngoài đại điện, nhóm người Minh Vũ nhìn thấy Tần Ninh và Minh Ung an toàn đi ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn lo là hoàng đế Minh Ung sẽ có quỷ kế gì như U Vương kia chứ.
“Công tử, giờ chúng ta đi đâu?”, Diệp Viên Viên lên tiếng hỏi.
“Minh Ung!”
“Mời Tần công tử nói ạ!”, Minh Ung cười nói.
“Ta muốn vào hậu cung, gặp... Thư phi nương nương, mẹ của Minh Vũ, được chứ?”
“Đương nhiên là được!”
Minh Ung không hề chất vấn gì.
Trong một vài phương diện, Tần Ninh còn biết nhiều hơn cả ông ta mà.
Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến ông ta nhìn Tần Ninh với con mắt khác rồi.
Một đoàn người đi về phía hậu cung.
Trên đường đi, nhìn những con đường thông ra tứ phía của hoàng cung, Tần Ninh cười nói: “Hoàng thất Bắc Minh các ngươi cũng nắm trong tay núi vàng núi bạc mà chẳng ai biết gì”.
“Ý của công tử là sao, có thể nói rõ hơn không?”
Minh Ung cung kính hỏi.
“Hoàng cung Bắc Minh này là do tổ tiên ông chế tạo ra, so với học viện Thiên Thần ở thành Bắc Minh có thể nói là một âm một dương, lợi ích lẫn nhau. Hơn nữa, nó còn là mắt trận của một linh trận. Ở đây tu hành thì không khác nào có một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”
Tần Ninh nói xong thì Minh Ung liền sững sờ.
Ông ta không hề biết điểm này.
Tần Ninh lại nói: “Thôi, ta thấy ông là một hoàng đế tốt nên sẽ giúp ông một lần. Nhưng con đường tiếp theo thì ông phải tự mình đi đấy. Nếu như khiến đế quốc Bắc Minh xấu đi, ta không ngại... giết ông đâu!”
Tần Ninh nói xong, Minh Ung cũng gật đầu. Minh Vũ ở bên cạnh thì hoàn toàn chấn động.
Toàn bộ Đế Đô này, e là ngoài Tần Ninh ra thì không có người nào dám nói như vậy trước mặt hoàng đế Minh Ung nữa.
“Nhìn đây!”
Lúc này, Tần Ninh đi đến một góc tường, chầm chậm quỳ xuống. Giữa tay hắn hiện lên những linh ấn đang từ từ nhảy nhót như một tiểu tinh linh rồi dần dần tan ra.
Những linh ấn đó bám vào tường rồi ngưng tụ thành một ngôi sao năm góc
Ngay sau đó, cả bờ tường xuất hiện ba ngôi sao năm góc.
Nhất thời, mọi người phát hiện linh khí ở nơi đó đã tăng lên gấp bội.
Tần Ninh thu tay lại và nói: “Thấy chưa? Cứ làm theo cách này của ta, mở toàn bộ các linh ấn phù trong hoàng cung ra thì hoàng cung này sẽ trở thành một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”
Cả người Minh Ung lúc này khẽ run.
Cả hoàng cung này là một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!
Đây là điều chưa từng có trước giờ.
Nghĩ mà xem, cấm vệ quân và quân đội tứ phương của đế quốc mà được ở đây tu hành thì tu vi sẽ nâng cao đến mức nào chứ?
Vậy thì quốc lực của đế quốc Bắc Minh sẽ mạnh mẽ tới mức có thể xứng với danh xưng đế quốc.
Chương 107: Vì ta lười
Cơ thể Minh Ung khẽ run rẩy rồi quỳ một chân xuống, nói với Tần Ninh: “Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ!”
“Đứng dậy đi!”
Tần Ninh phất tay đáp: “Nếu ông thật sự có thể biến đế quốc Bắc Minh trở nên mạnh mẽ thì cũng khiến lão tổ của ông vui hơn chút”.
Tần Ninh không nói tiếp câu sau nữa.
Để lần sau gặp lại thằng nhóc Minh Uyên kia thì cũng đỡ cho nó trách người làm sư tổ này không quan tâm đến hậu bối của nó.
Nhưng thời gian trôi đi, hắn từ Cửu U Đại Đế của đời thứ nhất thành Tần Ninh của hiện tại, qua chín đời, hàng chục ngàn năm, đã không rõ tình trạng của mấy vị đồ đệ, đồ tôn là thế nào rồi.
Nói không chừng, một vài người đã tiến vào liên minh Cửu Thiên Vân rồi đấy...
Minh Vũ lúc này đã hoàn toàn không biết nên nói gì nữa rồi.
Ban nãy Tần Ninh còn nói nếu phụ hoàng dám lừa hắn thì cũng không ngại giết chết phụ hoàng.
Phụ hoàng không hề tức giận, mà bây giờ lại còn quỳ xuống nữa!
Cho đến giờ, phụ hoàng đã quỳ trước ai đâu cơ chứ?
Đây là đế vương đó!
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, cũng đến trước một tòa cung điện.
“Không biết hoàng thượng giá đáo, thần thiếp không nghênh đón từ xa được!”
Một phụ nữ xinh đẹp trong cung điện chậm rãi đi ra rồi cúi người hành lễ.
“Không có gì, Thư phi, đây là Tần Ninh Tần công tử!”
Minh Ung nhìn Tần Ninh, lại nói: “Tần công tử, đây chính là Thư phi!”
“Tần Thư Nguyệt, con cháu của Tần Thiên Nguyên!”
Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, đánh giá: “Đúng là cũng có chút tương tự với tổ tiên của bà năm xưa”.
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt không biết nên trả lời thế nào.
Nhà họ Tần năm đó đi theo hoàng thất Bắc Minh, có thể nói là cực kỳ thịnh vượng.
Năm đó, hoàng thất Bắc Minh chính là cương quốc Bắc Minh, thực lực còn mạnh hơn các thế lực đỉnh cao của Cửu U Đại Lục gấp mấy lần. Khi Minh Uyên đại đế còn thì không ai dám phản nghịch lại cương quốc Bắc Minh.
Nhà họ Tần năm đó cũng vì lập được chiến công lớn nên bản thân cũng mạnh ngang một thượng quốc. Địa vị trên Cửu U Đại Lục cũng là có một không hai, ai ai cũng biết.
Nhưng giờ đây, hoàng thất Bắc Minh tụt lùi, nhà họ Tần lại càng thảm hơn.
“Vào trong rồi nói!”
Minh Ung gật đầu cười nói.
Nói thật, hoàng thất Bắc Minh bây giờ không quá coi trọng nhà họ Tần nữa.
Còn không bằng nổi các nhà Diệp, Từ, Quách.
Dù gì thì đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhà họ Tần cũng suy tàn mạnh hơn, không thể giúp đỡ cho hoàng thất Bắc Minh. Cho nên vị trí của nhà họ Tần cũng vì thế mà giáng xuống.
Đi vào trong viện, Tần Ninh từ từ ngồi xuống, những người khác thì lại đứng.
Nhưng lúc này, không một ai cảm thấy việc Tần Ninh ngồi là sai.
“Bà cũng ngồi đi!”
Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, cười nói: “Ta cũng có chút chuyện muốn nói với bà đây”.
“Mời Tần công tử nói!”
Tần Thư Nguyệt biết tri thức hiểu lễ nghĩa, mỉm cười đáp.
Tần Ninh lúc này nhìn sang những người khác.
Thánh Đăng Phong hiểu ra, liền cười nói: “Tần công tử nói chuyện đi, chúng ta ra ngoài chờ!”
Rồi ông ta vội vàng kéo con trai mình ra ngoài.
Diệp Viên Viên cũng rất chủ động.
Khi Tần Ninh truyền Âm Dương Uẩn linh quyết cho mẹ của nàng thì cũng là như vậy.
Hôm nay có lẽ Tần Ninh lại có chuyện quan trọng gì cần nói.
Trong viện tử giờ chỉ còn Minh Ung, Minh Vũ và Tần Thư Nguyệt.
“Hai người còn ở lại làm gì nữa?”, Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ.
“Ơ? À à... Vậy chúng ta cũng đi đây...”
Minh Ung lập tức kéo Minh Vũ ra ngoài.
Mà lúc này Thánh Đăng Phong nhìn thấy hai cha con Minh Ung đi ra thì càng khó hiểu.
Chuyện gì mà thần bí vậy?
Thánh Tâm Duệ lại càng sửng sốt.
Hôm ấy Tần Ninh đã đuổi bọn họ ra khỏi phòng của Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Viên Viên, chỉ để lại hai mẹ con.
Hôm nay lại tiếp tục đuổi hết ra.
Không lẽ...
Thánh Tâm Duệ tái mặt.
Rồi ánh mắt hắn ta nhìn hoàng đế Minh Ung bỗng ẩn chứa chút gì đó khác lạ...
Tần Ninh đương nhiên không biết Thánh Tâm Duệ đang hiểu lầm hắn tiếp.
“Tần công tử, không biết công tử có điều gì muốn nói?”, Tần Thư Nguyệt cũng không hiểu gì.
“Ta thấy Minh Vũ thi triển ra Thanh Long ấn, Bạch Hổ ấn, đó là hai trong số Tứ Linh Hóa Thân kinh, nên ta mới tò mò”.
Tần Ninh vừa lên tiếng thì Tần Thư Nguyệt đã sửng sốt.
Tứ Linh Hóa Thân kinh là tuyệt kỹ của nhà họ Tần, không phải ai cũng biết.
“Mời công tử nói!”
“Tổ tiên của nhà họ Tần thật ra không mang họ Tần. Nói chính xác thì là không có họ. Năm đó, tổ tiên nhà họ Tần đi theo hoàng đế Minh Uyên đi đánh giang sơn, từ một binh sĩ trở thành Cương đại sứ, nhưng vẫn không có họ”.
“Một lần vô tình tổ tiên của bà gặp sư tổ của Minh Uyên đại đế, vị sư tổ đó đã ban thưởng cho cái họ là “Tần”!”
Nhìn thần sắc ngơ ngác của Tần Thư Nguyệt, Tần Ninh lắc đầu, cười tự giễu: “Ta lại nói nhiều rồi, chuyện này chắc trong sách sử nhà họ Tần không ghi lại đâu. Ta nói thừa quá!”
“Tần công tử sao lại biết chuyện này?”
“Vì sao ta biết không quan trọng”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Năm đó tổ tiên của nhà họ Tần là Tần Thiên Nguyên, cũng là thiên tài năm đó, mà nhờ có tu hành Tứ Linh Hóa Thân kinh nên thực lực đã vượt qua tứ linh cảnh giới, và cũng là nhân vật số một trong Cửu U Đại Lục”.
“Theo lý mà nói, hoàng thất Bắc Minh có suy tàn thì nhà họ Tần vẫn có thể dựa vào Tứ Linh Hóa Thân kinh chứ không đến nỗi trở thành người giữ một quận như hiện tại chứ!”
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt than nhẹ: “Hàng chục ngàn qua đi, hoàng thất Bắc Minh năm đó suy tàn, linh quyết, linh khí biến mất đi biết bao nhiêu? Nói gì đến nhà họ Tần ta chứ?”
“Bị mất?”
“Vâng!”, Tần Thư Nguyệt gật đầu: “Hai thức sau của Tứ Linh Hóa Thân cảnh là Chu Tước và Huyền Vũ đã bị mất đến mấy chục ngàn năm rồi...”
“Chẳng trách...”
Tần Ninh im lặng rồi nói: “Lấy giấy bút ra đây!”
Mặc dù không hiểu Tần Ninh định làm gì nhưng Tần Thư Nguyệt vẫn làm theo.
Mở giấy bút ra, Tần Ninh từ từ cầm bút và viết ra năm chữ lớn.
“Tứ Linh Hóa Thân cảnh!”
Nhìn thấy chữ đó, Tần Thư Nguyệt sững sờ.
Nhưng sau đó, những gì Tần Ninh viết ra mới khiến bà ta hoàn toàn hóa đá.
Cuốn Thanh Long và Bạch Hổ được Tần Ninh viết ra tỉ mỉ, hoàn toàn chính xác.
Cả Chu Tước và Huyền Vũ cũng đầy đủ như vậy.
Nhưng vì chưa được luyện nên bà ta không biết thật giả thế nào.
“Được rồi!”
Tần Ninh hít sâu, nhìn tờ giấy dày đặc chữ và nói: “Miễn cưỡng coi như hợp lệ đi!”
“Trên này là khẩu quyết và tâm pháp tu hành, còn một vài chỉ điểm chi tiết và cảm ngộ thì ta không viết ra”.
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt không hiểu. Nếu Tần Ninh đã viết ra rồi thì tại sao không viết hết?
“Ta không viết hết, một là vì... lỡ lại bị biến mất nữa thì ta không muốn linh quyết của tổ tiên các ngươi bị người ta ăn cắp. Hai là...”
Tần Ninh mỉm cười: “Vì ta lười quá, viết nhiều bị mệt!”
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt sửng sốt rồi bật cười.
Vị thiếu niên khoảng 16 tuổi trước mắt nhìn lại vô cùng già dặn.
Chương 108: Đều là họ Tần cả
“Bà có thể tự tu hành trước, gặp phải vấn đề gì thì bảo tên nhóc Minh Vũ đó đến hỏi ta là được!”
Tần Ninh cười nhạt: “Thôi, lần này ta đến gặp bà cũng chỉ vì chuyện này”.
Tần Ninh nói xong thì đứng dậy ra ngoài.
“Tần công tử!”
Tần Thư Nguyệt biết bà ta không tiện hỏi nhiều về thân phận của Tần Ninh. Từ thái độ đối đãi của hoàng đế Minh Ung với Tần Ninh, bà ta có thể thấy thân phận của hắn rất đặc biệt.
Cả đế quốc Bắc Minh này, đến cả vị kia trong học viện Thiên Thần còn không được hoàng đế Minh Ung đối xử như vậy nữa là.
“Sao?”
“Cho hỏi vì sao Tần công tử lại ban tặng cơ duyên lớn như vậy cho nhà họ Tần ta?”, trong lòng Tần Thư Nguyệt khó hiểu nhất chính là chuyện này.
Tần Ninh đơn độc đến đây chỉ vì mỗi việc này, thật sự là không thể hiểu nổi.
Nghe vậy, Tần Ninh sửng sốt. Hắn không thể nói cho Tần Thư Nguyệt biết rằng vì năm đó tài nghệ nấu ăn của Tần Thiên Nguyên quá cao siêu, nuôi béo cái miệng của hắn nên sau này hắn mới truyền Tứ Linh Hóa Thân kinh cho Tần Thiên Nguyên được.
Mà hắn còn đồng ý sẽ thỏa mãn một yêu cầu bất kỳ của Tần Thiên Nguyên, nhưng Tần Thiên Nguyên chưa từng nêu ra.
Nên hôm nay, hắn muốn đem chuyện này trở thành yêu cầu đó của Tần Thiên Nguyên.
Nếu nói ra thì chỉ sợ Tần Thư Nguyệt sẽ coi hắn là kẻ điên mất.
Tần Ninh chầm chậm nói: “Vì... Tổ tiên của nhà họ Tần của ta cũng giống như của bà, cùng họ Tần!”
Tần Ninh nói xong thì đi thẳng.
Tần Thư Nguyệt lúc này lại sờ đầu, đây là... lí do kiểu gì vậy?
Cùng họ Tần?
Nhiều người họ Tần lắm cơ mà!
Lúc này, khi thấy Tần Ninh đi ra, hoàng đế Minh Ung đi tới đón với nét mặt tươi cười.
“Chuyện này đã xong, ta nên về thôi!”
Tần Ninh vẫy tay: “Không cần tiễn đâu, ông làm hoàng đế nên có nhiều chuyện liên lụy, chăm sóc cho tốt sản nghiệp mà tổ tiên để lại đi!”
“Dạ!”
Hoàng đế Minh Ung cung kính đáp.
Tần Ninh dẫn hai cha con Thánh Đăng Phong và Diệp Viên Viên rời đi.
“À mà!”
Tần Ninh đột nhiên dừng lại, nói với Minh Vũ, vẫy tay: “Minh Vũ, ngươi qua đây chút!”
“Vâng!”
Minh Vũ nhìn phụ hoàng rồi bước lên trước.
Tần Ninh kéo Minh Vũ đến một chỗ, hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó. Không lâu sau, Tần Ninh vỗ vai Minh Vũ rồi rời đi.
Hoàng đế Minh Ung nhìn cảnh này thì càng kinh ngạc hơn.
Chờ bốn người Tần Ninh rời đi, hoàng đế Minh Ung mới hỏi Minh Vũ: “Tần công tử đã nói gì với con vậy?”
“Khởi bẩm phụ hoàng!”
Minh Vũ chắp tay: “Tần công tử nói cho con... cách mở kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt ạ!”
Ánh mắt Minh Vũ lộ ra sự vui sướng.
Mà sau đó, sắc mặt hoàng đế Minh Ung khẽ biến. Ông ta nhìn Minh Vũ, gật đầu, cũng không nói gì.
Ông ta đã hiểu ý Tần Ninh.
Hôm qua, ông ta phân phó mấy vị hoàng tử rằng ai có thể tìm được người giải bí mật kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt thì người đó sẽ được phong làm Thái tử.
Mà hôm nay Tần Ninh cũng nói, một đế quốc muốn quật khởi thì một hoàng đế là không đủ.
Trừ phi giống tổ tiên khi đó, tài năng kinh diễm, vô song cái thế.
Nhưng cả cái Cửu U Đại Lục này, từ lúc xuất hiện đến giờ, cũng chỉ có một mình Minh Uyên đại đế mà thôi.
Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, một mình Minh Ung ông ta không làm được, cần phải bồi dưỡng ra hậu bối tốt để kế nhiệm, từng bước đi một, sớm muộn cũng làm được.
Mà bây giờ Tần Ninh nói cho Minh Vũ cách giải kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt, không lẽ ý là...
Ánh mắt Minh Ung nhìn Minh Vũ nhiều thêm phần kiểm tra.
Nhị hoàng tử này của ông ta, hình như... chưa có lần nào ông ta thật tâm quan tâm đến.
Tần Ninh không biết những suy nghĩ của hoàng đế Minh Ung lúc này.
Hắn chỉ điểm cho Minh Vũ chỉ vì mẹ của hắn ta là người nhà họ Tần còn cha là người nhà họ Minh mà thôi.
Tần Ninh không thể không thừa nhận sự yêu thương của mình với đồ tôn đã kéo dài đến tận con cháu đời sau.
Nếu không, chỉ nguyên hành động của Minh Triệt cũng khiến hắn giết tên đó mấy trăm lần rồi chứ không phải là quá tam ba bận không thôi.
“Tu luyện roi thấy thế nào?”
Tần Ninh hỏi Diệp Viên Viên.
“Có một loại cảm giác trời sinh thích ứng...”, Diệp Viên Viên nghĩ một lúc rồi đáp.
“Cô vốn dĩ là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể. Cơ thể này là trong cương có nhu, với hấp thu linh khí cũng vậy, tu hành thì càng là thế!”
“Kiếm thì lại “cương” hơn, nhưng roi thì nhu hơn, hợp với sự âm nhu trong người phụ nữ, và hợp với cô nhất!”
“À đúng rồi, không cần vội tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết đâu. Khi nào có vấn đề thì phải hỏi ta đấy!”
Tần Ninh lại nhắc nhở.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên lại nói: “Còn ba ngày nữa là đến buổi kiểm tra chiêu sinh của học viện Thiên Thần!”
“Mặc dù công tử có lệnh bài ngoại viện của học viện Thiên Thần nhưng giờ công tử đã ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, không thích hợp vào ngoại viện nữa!”
“Cũng phải”.
Tần Ninh nói: “Cô nói cho ta xem kết cấu nội bộ của học viện Thiên Thần bây giờ đi?”
“Học viện Thiên Thần có hơn sáu trăm ngàn người, phân chia thành ngoại viện và nội viện”.
“Ngoại viện này thường là nơi các trưởng lão hay Linh Tử tiến cử với học viện, hoặc có thể trực tiếp dẫn người vào học viện. Chỉ cần thông qua kiểm tra là sẽ được vào!”
“Thiên Tử đó là một trong số các Linh Tử, mà còn là Linh Tử đỉnh cấp. Ta đã tra rồi, Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi đã vào trong học viện Thiên Thần là nhờ hắn ta”.
“Linh Tử?”, Tần Ninh không hiểu.
“Ừm, đệ tử ngoại viện là ở chín cửa cảnh giới, mà đệ tử nội viện thì là từ cảnh giới Linh Hải tầng 1 đến tầng 9. Đệ tử đạt cảnh giới Linh Đài sẽ là Linh Đồ, mà vượt qua cảnh giới Linh Đài để đến cảnh giới Linh Luân thường có hai sự lựa chọn”.
“Một là thiên phú kiệt quệ, tiền đồ đến đỉnh thì sẽ chọn trở thành trưởng lão của học viện, còn một loại khác là thiên tư rộng lớn, có tư cách đạt đến cảnh giới Linh Luân. Sau khi họ đạt cảnh giới Linh Luân sẽ thành Linh Tử”.
“Linh Tử là đệ tử mũi nhọn của học viện Thiên Thần, ai cũng có quyền lực như trưởng lão”.
“Dĩ nhiên trong học viện cũng phân cấp trưởng lão. Trưởng lão ở cảnh giới Linh Luân chỉ có thể quản lý đến ngoại viện, nội viện và Linh Đồ. Còn một bộ phận trưởng lão vượt qua cảnh giới Linh Luân, chính là cảnh giới Linh Phách, thì sẽ có quyền ảnh hưởng đến các quyết định trọng đại của học viện”.
“Đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, Linh Đồ, Linh Tử...”
Tần Ninh gật đầu, hai tay chắp sau đầu, lười nhác nói: “Xem ra đây là nơi thú vị đấy nhỉ”.
“À mà Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên giờ đang ở đâu rồi?”
Tần Ninh vẫn chưa quên mục đích.
Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, đôi nam nữ này, phải trả giá thật đắt.
Nhưng mấy ngày này, điều khiến hắn thấy kỳ quái chính là: lần trước Sở Ngưng Thi bị hắn uy hiếp ở quán rượu, đáng ra nên mách Lăng Thiên chứ.
Tên Lăng Thiên kia không thể cứ án binh bất động mãi được?
Chương 109: Học viện Thiên Thần
“Thiên tư của Sở Ngưng Thi không tầm thường, giờ cũng đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4. Trong nội viện, cô ta cũng coi như có căn cơ rồi!”
Diệp Viên Viên gật đầu nói: “Còn Lăng Thiên... thì Thiên Tử Đảng rất coi trọng gã. Từ khi gã gia nhập vào học viện Thiên Thần thì chưa từng thấy lộ mặt, không biết tên Thiên Tử đó nghĩ gì nữa...”
“Xem ra cũng được coi trọng gớm nhỉ!”
Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là thương thế của đại ca ta. Chờ tiến vào học viện Thiên Thần rồi nói. Còn hai kẻ kia... Cứ từ từ chơi thôi”.
Nói thật, giờ Tần Ninh chẳng hứng thú với hai người kia chút nào.
Trong mắt hắn, bọn chúng không được tính là đối thủ.
“Nhưng lần này công tử dùng lệnh bài tiến vào học viện Thiên Thần thì phải trở thành đệ tử ngoại viện trước, sau đó, thực lực của công tử chắc chắn sẽ không phải ở ngoại viện. Cho nên công tử sẽ phải tham gia nội viện khảo hạch!”
“Nội viện khảo hạch?”
“Ừm, lần chiêu mộ này phân rõ ngoại viện và nội viện”.
“Ngoại viện thì đơn giản hơn, mà nội viện thì phải kiểm tra, nghe nói là ở trong... núi Minh Sơn!”
“Núi Minh Sơn...”
Tần Ninh mỉm cười: “Cũng tốt!”
Nói xong, Tần Ninh cất bước rời đi.
Diệp Viên Viên thì lo lắng vô cùng.
Núi Minh Sơn là dãy núi lớn nhất trong đế quốc Bắc Minh, phải to và sâu hơn dãy núi Lăng Vân gấp mấy chục lần.
Thậm chí, dãy núi Lăng Vân chỉ có thể được coi là một phân nhánh cực nhỏ của núi Minh Sơn mà thôi.
Mà núi Minh Sơn ở phía bắc của đế quốc, vừa hay có đoạn gần với học viện Thiên Thần.
Năm đó xây dựng học viện Thiên Thần ở phía đông bắc của Đế Đô, cũng có một nửa liền kề với Đế Đô và một nửa còn lại gần núi Minh Sơn.
Đây cũng là lí do để chọn vị trí xây nên học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh có vô số sự liên hệ. Hai nơi này như răng với môi, nên vị trí rất gần Đế Đô, chiếm cứ một góc đông bắc.
Mà liền kề với núi Minh Sơn là để bồi dưỡng đệ tử học viên, tiện cho đệ tử vào trong dãy núi tập luyện.
Thậm chí cho đến giờ một phần kiến trúc của học viện Thiên Thần đã được xây vào trong núi Minh Sơn.
Sau hàng chục ngàn năm tích lũy, lực ảnh hưởng của học viện Thiên Thần tại đế quốc Bắc Minh không hề kém hơn hoàng thất Bắc Minh.
Điều duy nhất khác biệt chính là, mục đích khai tông lập phái của học viện Thiên Thần là để bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú chứ không phải xưng bá ở trong Cửu U Đại Lục, cho nênhọc viện Thiên Thần luôn không xảy ra tranh chấp gì với nhau.
Thậm chí các đệ tử được bồi dưỡng ra mà đi ra khỏi đế quốc Bắc Minh cũng đều là những nhân vật truyền kỳ trong Cửu U Đại Lục.
“Cái tên nhóc Thiên Thanh Thạch đó biết cách làm việc hơn Minh Uyên đấy. Mở ra một học viện vẫn nhẹ nhàng hơn lập một đế quốc mà!”
Tần Ninh mỉm cười lẩm bẩm.
Tần Ninh trở về phòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Mấy ngày tiếp theo, hắn tâm sự với Tiểu Thanh, nói chuyện tu hành với Tiểu Phi, rồi lại bị ông lão Khương Vinh đến làm phiền.
Nhưng cũng may, Khương Vinh là linh đan sư thất phẩm của Thánh Đan các nên cũng không ở lại quá lâu. Ba ngày sau là Khương Vinh đã chào tạm biệt rời đi rồi.
Nhưng lão ta để lại một câu: “Sau này lão phu sẽ thường lui tới đế quốc Bắc Minh”.
Khiến Thánh Đăng Phong vui mừng khôn xiết, nhưng lại làm Tần Ninh đau nửa đầu.
Đời thứ 5 của hắn là Cửu Nguyên Đan đế danh tiếng lẫy lừng. Bảo hắn nói chuyện với Khương Vinh một hai lần về đan thuật để khoe khoang thì được, cũng thỏa mãn sự tò mò của Khương Vinh.
Nhưng nhiều quá thì sẽ chán.
Cũng giống như một võ giả cảnh giới Linh Hải trước mặt võ giả chín cửa cảnh giới vậy, thỉnh thoảng phô trương tài nghệ thì còn thấy vui, chứ nhiều lần sẽ phiền và không cho là vui vẻ gì.
Nhưng Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.
Vì học viện Thiên Thần hôm nay bắt đầu mở cửa chiêu sinh ngoại viện!
Hôm nay, Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên đi theo Tần Ninh đến bên ngoài học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần có hai cửa Đông, Tây. Cửa Tây là mở về phía đế quốc Bắc Minh còn cửa Đông là mở với dãy núi Minh Sơn.
Lúc này, cửa Tây to lớn có đến chín con đường, mỗi con đường đều rộng cả trăm mét, nhưng số người qua lại vẫn đông không đếm xuể.
Bên ngoài cửa Tây viện lại càng nhiều xe cộ hơn, nhìn quý phái vô cùng.
“Náo nhiệt gớm nhỉ!”
Tần Ninh nói xong thì đi về phía báo danh.
Điểm báo danh không phải điểm báo danh bình thường mà được mở cho những đệ tử có lệnh bài ngoại viện.
Lúc này cũng không có mấy ai xếp hàng.
“Diệp sư tỷ!”
Lúc này, có một đệ tử nhìn thấy Diệp Viên Viên thì sáng mắt lên, vội vàng đi đến.
“Ngươi là...”
“Tại hạ Lâu Triển Thiên, phụ trách nơi này!”
Người thanh niên này nhìn mập mạp, khuôn mặt béo tròn, lúc cười khiến người ta cảm thấy... không thể mê được.
“Diệp sư tỷ giúp người nhà mình nhập học sao?”, Lâu Triển Thiên nịnh nọt nói.
Không thể không nói, người đẹp đi đến đâu cũng được chào đón. Nhất là Diệp Viên Viên còn vừa mới truyền ra là một hoàng thể.
Thiên tài hoàng thể tương đương với cường giả Tinh Mệnh, khiến người ta ngưỡng mộ, huống hồ Diệp Viên Viên còn là mỹ nhân Đế Đô.
“Vị Tần công tử Tần Ninh và công tử Tần Hải này có lệnh bài gia nhập học viện Thiên Thần, tiến vào ngoại viện!”
“Ồ?”
Lâu Triển Thiên nhìn sang Tần Ninh và Tần Hải, cười nói: “Mời hai vị đưa ra lệnh bài”.
Đưa lệnh bài ra, Lâu Triển Thiên nhìn kỹ rồi gật đầu.
“Được rồi, đến đây sẽ có chấp sự chuyên môn ghi chép lại thông tin của hai người và cũng sẽ nói rõ về quy tắc học viện cho hai vị!”
Lâu Triển Thiên cực kỳ khách sáo.
Mặc dù không biết Tần Hải và Tần Ninh có quan hệ gì với Diệp Viên Viên, nhưng nếu Diệp Viên Viên đích thân đưa đến thì chắc chắn là không tầm thường.
Quan trọng nhất là, có thể gặp Diệp Viên Viên ở đây và nói chuyện với Diệp Viên Viên vài câu rồi về khoe với bạn cùng phòng cũng đủ oai phong rồi.
“Tránh ra tránh ra!”
Chính vào lúc này, có mấy âm thanh vang lên. Sau lưng bọn họ xuất hiện mấy người chen thẳng lên trước. Mấy tên hộ vệ thần thái uy nghiêm, khinh bỉ nhìn tất cả.
“Đây là điểm báo danh có lệnh bài đúng không? Đây là Liễu Viện Viện, tiểu thư nhà họ Liễu, lệnh bài đây!”
Người thanh niên đi đâu ăn mặc quý phái, khí thế bức người: “Mau làm thủ tục đi, tiểu thư nhà ta là cảnh giới Linh Hải đó, giờ nhập ngoại viện còn đi tham gia nội viện khảo hạch kia kìa!”
Nghe vậy, Lâu Triển Thiên khinh bỉ đáp lại.
“Không thấy phía trước có người à?”, Lâu Triển Thiên hừ nói: “Chờ người ta làm xong rồi hẵng ra đây!”
Hắn ta đang định nói mấy câu nữa với Diệp Viên Viên thì bị cắt ngang, thật sự khó chịu.
“Xếp hàng?”
Thanh niên đó chỉ tay rồi bật cười: “Ngươi không chịu đi nghe ngóng xem con cháu nhà họ Liễu chúng ta vào học viện Thiên Thần mà cũng cần xếp hàng sao?”
“Nhãi con, huynh trưởng của tiểu thư Liễu Viện Viện là Liễu Khai Nguyên, một Linh Tử của học viện Thiên Thần đấy!”
Cái gì?
Lâu Triển Thiên nghe vậy thì lập tức biến sắc.
Chương 110: Hai cái tát
“À... Haha... Liễu tiểu thư à?”
Lâu Triển Thiên cười nịnh, nói: “Liễu tiểu thư chờ chút nhé, hai vị này làm xong thủ tục đăng ký thì sẽ đến cô!”
Lâu Triển Thiên nói xong thì cũng quệt một hàng mồ hôi.
Liễu Khai Nguyên là Linh Tử của học viện Thiên Thần, sánh ngang với Thiên Tử của Thiên Tử Đảng, thuộc dạng nhân vật nổi danh.
Đắc tội người này, làm Liễu Khai Nguyên giận, thì tầng lớp đệ tử thấp kém như hắn ta coi như bỏ.
“Chờ?”
Người thanh niên kia hừ nói: “Mắt chó ngươi mù hay là tai cẩu ngươi điếc hả?”
“Tiểu thư nhà ta sao phải chờ chứ? Nhãi con, ngươi tên gì? Để xem ngươi có còn sống tiếp ở học viện Thiên Thần được nữa hay không nào?”
Người thanh niên nói xong, Lâu Triển Thiên liền tái mét mặt mày.
Em gái của Liễu Khai Nguyên, hắn ta không dám đắc tội!
Nếu không thì hắn ta có 10 cái mạng cũng không trả lại được!
“Giờ ngươi lập tức cho tiểu thư nhà ta đăng ký ngay, nếu không ngươi sẽ chết với ta!”
Thanh niên đó không chịu nhượng bộ, nhìn Lâu Triển Thiên, ánh mắt khinh bỉ.
Lâu Triển Thiên khó xử vô cùng.
Em gái của Liễu Khai Nguyên không dễ chọc, mà Diệp Viên Viên trước mắt này cũng càng không dễ chọc!
Liễu Khai Nguyên là Linh Tử, địa vị cực cao.
Nhưng Diệp Viên Viên lại giác tỉnh hoàng thể, là đệ tử nội viện, sau này đạt đến chức Linh Đồ, nói không chừng sau này còn là một Linh Tử.
Quan trọng nhất là, Diệp Viên Viên là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp!
Hắn ta phải làm sao đây?
Liễu Khai Nguyên lúc này cũng biến đổi sắc mặt.
Lúc này Liễu Viện Viện lại bước lên.
Cô ta trang điểm nhẹ, quý khí như công chúa, nhất cử nhất động đều vô cùng cao quý.
“Các ngươi tránh ra đi!”
Liễu Viện Viện lãnh đạm nói: “Tiểu thư ta không muốn tốn thời gian xếp hàng đâu, thời gian của ta rất trân quý, các ngươi đừng có làm lỡ!”
Cô ta nói vậy khiến Lâu Triển Thiên sửng sốt.
Liễu Viện Viện chắc không biết người đứng trước mặt cô ta là Diệp Viên Viên.
Hoàng thể, đại tiểu thư nhà họ Diệp!
Nghe vậy, Diệp Viên Viên chau mày. Nhưng bất ngờ là nàng không lên tiếng mà nhìn về phía Tần Ninh.
Cảnh này khiến Lâu Triển Thiên càng thêm không hiểu.
Theo tính khí của Diệp Viên Viên thì đã tát vào mặt Liễu Viện Viện rồi.
Sao còn im lặng nhìn Tần Ninh?
Không lẽ Tần Ninh này có thân phận còn cao quý hơn?
“Trừng phạt một chút là được!”, Tần Ninh phẩy tay, điềm tĩnh nói: “Dạo này loại ruồi muỗi nào cũng bám đến ta làm phiền được, mệt quá cơ!”
“Vâng!”
Tần Ninh nói xong thì Diệp Viên Viên cũng bước thẳng ra.
Cảnh giới Linh Hải tầng 5, khí thế mạnh mẽ, Liễu Viện Viện kia nhất thời bị áp chế, sắc mặt trắng bệch.
Bốp...
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Trên má Liễu Viện Viện xuất hiện một vết tát đỏ au.
Bốp...
Nhưng lại một tiếng tát nữa vang lên, Diệp Viên Viên đã nhấc tay bồi thêm một cái.
Nhìn ánh mắt kỳ lạ của Tần Ninh, Diệp Viên Viên nói: “Này là ta muốn đánh!”
Tần Ninh cũng chỉ lắc đầu cười.
“Lâu huynh đệ, chúng ta vào trong học viện được chưa?”
“Ơ? À, à, được chứ... được chứ...”
Lâu Triển Thiên lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác.
Hai cái tát, sạch sẽ nhanh gọn.
Nhưng Diệp Viên Viên lại không nghĩ đến mình đang tát em gái của Liễu Khai Nguyên!
“Cô dám đánh ta!”
Đến lúc này, Liễu Viện Viện mới tỉnh táo lại.
“Liễu Kình, ngươi xé mồm con tiện nhân này cho ta!”
Cô ta vừa nói xong thì Liễu Kình cũng mới phản ứng lại.
Tiểu thư nhà mình là viên minh châu nhà họ Liễu, là công chúa một quận, từ nhỏ đến lớn, có ai dám đánh bao giờ?
Vừa mới đến Đế Đô đã bị người ta tát hai cái, nếu để trưởng tộc và đại công tử biết được thì cái mạng của hắn ta mất chắc!
“Con đàn bà ngu ngốc, muốn chết à!”
Liễu Kình xắn tay áo, bước ra đánh về phía Diệp Viên Viên.
Có những tiếng bốp chát vang lên, Diệp Viên Viên rút roi ra đánh vào mặt Liễu Kình.
Liễu Kình này mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 4, trước mặt Diệp Viên Viên vẫn quá yếu.
Một roi đánh ra, mặt Liễu Kình hiện một đường lằn, cả người ngã xuống, kêu gào thảm thiết.
Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Hải tầng 5, hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, lại tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết. Nàng hiện giờ hoàn toàn khác trước.
Lực roi này, đừng nói là cảnh giới Linh Hải tầng 4, dù là tầng 6 cũng khó mà chịu nổi.
“Cô cô cô...”
Đầu ngón tay Liễu Viện Viện run rẩy, cô ta mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 2, còn không phải đối thủ của Liễu Kình, thì sao có thể là đối thủ của người phụ nữ này được.
“Nếu còn không biết hối cải thì ta sẽ thưởng cô thêm hai cái tát nữa!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
Mặc dù nàng ít nói nhưng không có nghĩa là nàng không để bụng chuyện người khác chỉ trỏ mình.
Liễu Viện Viện lúc này sắc mặt trắng bệch, không dám nói nhiều.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, một bóng người từ từ bước đến.
“Đại ca Liễu Mộ!”
Thấy người này mặc đồ đen huyền, khí độ bất phàm, Liễu Viện Viện vui vẻ vô cùng, đi lên ôm tay người đó, chỉ vào Diệp Viên Viên: “Con tiện nhân này dám đánh muội!”
Tiện nhân?
Nghe vậy, người thanh niên chau mày.
“Đại ca Liễu Mộ, huynh xem mặt của muội này!”
Liễu Viện Viện nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng, khác hẳn so với lúc trước.
“Diệp Viên Viên, có chuyện gì vậy?”, Liễu Mộ lạnh lùng nói: “Dù cô là tiểu thư nhà họ Diệp thì cũng không nên vô duyên vô cớ đánh người chứ?”
Vô duyên vô cớ?
Diệp Viên Viên lười giải thích: “Nếu cô ta không giữ sạch cái mồm của mình thì hôm nay ta không ngại khiến cho cả đời cô ta khắc ghi học viện Thiên Thần đâu!”
“Cô...”
Liễu Mộ càng lạnh lùng hơn: “Tuy nhà họ Diệp cô lợi hại, Diệp Viên Viên cô là hoàng thể, nhưng... Liễu Môn chúng ta cũng không dễ bắt nạt đâu!”
Liễu Môn!
Lâu Triển Thiên nhìn thấy mọi chuyện đã vượt xa ra khỏi phạm vi giải quyết của mình, bèn im lặng lui về sau.
Liễu Môn là thế lực đệ tử do Liễu Khai Nguyên lập ra ở học viện Thiên Thần. Từ Linh Tử cho đến đệ tử ngoại viện, số lượng hơn ngàn. Trong số các đoàn thể trong học viện Thiên Thần thì cũng chỉ có Thiên Tử Đảng mới đè ép được Liễu Môn!
Hắn ta không đắc tội nổi.
Thế này dù là Diệp Viên Viên cũng khó mà giữ mạng được.
“Bớt lấy cái Liễu Môn đó ra đi!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng cầm roi, nói: “Hôm nay, dù Liễu Khai Nguyên có ở đây thì cũng không ngăn được ta muốn đánh ai đâu!”
“Vậy cơ à?”
Sắc mặt Liễu Mộ biến đổi, hừ nói: “Vậy Liễu Mộ ta hôm nay xin lĩnh giáo uy lực hoàng thể của Diệp tiểu thư vậy!”
“Sợ ngươi chắc!”
Diệp Viên Viên cũng không hề sợ hãi.
“Không biết trời cao đất dày!”
Liễu Mộ bước ra, vung tay, một luồng linh khí ngưng tụ thành vuốt đen xông về phía Diệp Viên Viên.
Cảnh giới Linh Hải tầng 7!
Nhìn thấy tu vi của người này, mọi người xung quanh cũng biến đổi sắc mặt.
Diệp Viên Viên cũng không lùi về sau mà quất roi ra.
Hắn đâu có nói vậy với mấy vị đồ tôn đâu.
Cái tên nhóc Minh Uyên này nhanh trí vô cùng, nhưng lại là một người ôm mộng thiên hạ, muốn lập một cương quốc mạnh mẽ, bao phủ toàn Cửu U Đại Lục.
Mà Thiên Thanh Thạch thì ổn định hơn nhiều, tạo một học viện bồi dưỡng nhân tài.
Tần Ninh rất tán thành chuyện này.
Minh Uyên tự tay lập nên thế lực lớn mạnh như cường quốc Bắc Minh, hắn đều nhìn thấy hết, thậm chí còn tán thưởng.
Chính vì tên nhóc Minh Uyên quá nhanh trí nên Thanh Vân mới suốt ngày dạy dỗ nó.
Một khi nó bị uất ức thì sẽ lập tức đến khóc lóc với vị sư tổ này là hắn, cuối cùng, Thanh Vân lại bị hắn trách phạt một hồi.
Thanh Vân bị mắng, khó chịu, lại tức giận với Minh Uyên. Vòng tuần hoàn cứ thế xoay tròn, đôi thầy trò vui vẻ này suốt ngày khiến hắn nhức cả đầu.
Cũng chính vì thế mà Minh Uyên lại cực kỳ tôn kính vị sư tổ này.
Hôm nay, nhìn thấy pho tượng này, Tần Ninh càng hiểu được, vị đồ tôn năm nào của bản thân đã tôn kính hắn đến mức độ nào.
“Đế quốc Bắc Minh đi được đến ngày hôm nay, nói cho cùng, đây có phải sự đi xuống của hoàng thất Bắc Minh hay không, các ngươi có lỗi với tổ tiên của mình như thế nào, chuyện này ta cũng chẳng quan tâm”.
Tần Ninh xua tay: “Mà việc muốn thay đổi đế quốc cũng không phải chuyện một sớm một chiều”.
Nghe vậy, sắc mặt Minh Ung trở nên ảm đạm.
Năm đó, tổ tiên truyền lệnh cho đời sau rằng, người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ, vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ đời nào, thì đều phải đối xử cung kính như với tổ tiên.
Hàng chục ngàn năm qua, chưa có ai có thể mở được Bát Hoang Viêm Long hộ.
Nhưng hôm nay, Tần Ninh đã làm được.
Điều này đủ để chứng minh Tần Ninh chính là người mà tổ tiên nói đến.
Ông ta không dám thất lễ một chút nào.
Nhưng Tần Ninh rõ ràng là không muốn giúp hoàng thất Bắc Minh của ông ta quật khởi lại.
Điều này khiến hoàng đế Minh Ung cảm thấy lạnh lòng.
Không lẽ hoàng thất Bắc Minh sẽ phải đi xuống như vậy hay sao?
“Tổ tiên của ông có thể biến nước Bắc Minh, từ một quận nhỏ phát triển đến mức không một thế lực nào trên Cửu U Đại Lục dám bất kính. Thế mà các ông lại đời sau kém hơn đời trước, suy đồi đến mức này. Ta nghĩ các ông nên tự gánh vác trách nhiệm đi!”
Tần Ninh nói với giọng trầm trọng: “Nhưng chỉ cần có ta ở đây thì ta sẽ không để hoàng thấy Bắc Minh các ông biến mất trên Cửu U Đại Lục đâu. Ta đảm bảo với ông là như vậy! Cũng coi như là...”
Tần Ninh nói đến đây thì lại thở dài.
Nghe vậy, hoàng đế Bắc Minh cảm thấy vui vẻ trở lại.
Ông ta không nghi ngờ lời đảm bảo của Tần Ninh một chút nào.
Người ở Cửu U Đại Lục có thể mở ra Bát Hoang Viêm Long Hộ, có lẽ chỉ có mình Tần Ninh thôi.
Người này, tuyệt đối có liên quan mật thiết đến tổ tiên.
Giống như những gì tổ tiên nói, đế quốc phải đối xử với người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ y như với tổ tiên.
Đó tức là Tần Ninh trước mắt ông ta có được một năng lực mạnh mẽ.
Mặc dù Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, nhưng mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ là đủ để chứng minh tất cả.
Lời hứa của Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái đi làm những việc trước đây không dám làm.
Nói cách khác, nếu ông ta cố ép mọi thứ phát triển thì sẽ mang đến đả kích hủy diệt cho đế quốc Bắc Minh.
Đó là thứ mà đế quốc Bắc Minh không thể chịu nổi.
Nhưng Tần Ninh đồng ý bảo vệ cho mệnh mạch của hoàng thất Bắc Minh, thì ông ta, có thể to gan bước ra. Kết quả tệ nhất sẽ không phải là bị hủy diệt mà chỉ là bị đánh về nguyên hình thôi.
“Cảm ơn... Tần công tử!”
Minh Ung đại đế chắp tay.
“Ông không cần cảm ơn ta đâu. Nếu thật sự muốn trở nên mạnh hơn thì phải dựa vào chính bản thân mình kìa!”, Tần Ninh ngừng một lúc rồi nói: “Dù gì thì tổ tiên của ông năm đó cũng không dựa vào sư tôn với sư tổ của mình để mở ra cương quốc Bắc Minh, mà hoàn toàn nhờ vào thực lực cùng kiến thức của bản thân!”
“Dạ!”
Tần Ninh nhìn bức tượng đó rồi nói: “Nơi này hãy cho con cháu hoàng thất tới thường xuyên vào. Bỏ mấy cái mà chỉ hoàng đế mới được đến đi. Nơi này rất có lợi cho việc tu hành của con cháu hoàng thất!”
Minh Ung nghe vậy thì sửng sốt.
Ông ta cũng nhận ra hiện tượng này.
Nhưng di mệnh của tổ tiên là vậy, ông ta không thể phản kháng.
Nhìn sắc mặt của Minh Ung, Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, ta nói rồi, tổ tiên của ông sẽ không phản đối đâu”.
“Vâng!”
Tần Ninh phi thân xuống, từ từ rời khỏi đại điện.
Mà Minh Ung cũng lập tức đi theo.
Bên ngoài đại điện, nhóm người Minh Vũ nhìn thấy Tần Ninh và Minh Ung an toàn đi ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn lo là hoàng đế Minh Ung sẽ có quỷ kế gì như U Vương kia chứ.
“Công tử, giờ chúng ta đi đâu?”, Diệp Viên Viên lên tiếng hỏi.
“Minh Ung!”
“Mời Tần công tử nói ạ!”, Minh Ung cười nói.
“Ta muốn vào hậu cung, gặp... Thư phi nương nương, mẹ của Minh Vũ, được chứ?”
“Đương nhiên là được!”
Minh Ung không hề chất vấn gì.
Trong một vài phương diện, Tần Ninh còn biết nhiều hơn cả ông ta mà.
Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến ông ta nhìn Tần Ninh với con mắt khác rồi.
Một đoàn người đi về phía hậu cung.
Trên đường đi, nhìn những con đường thông ra tứ phía của hoàng cung, Tần Ninh cười nói: “Hoàng thất Bắc Minh các ngươi cũng nắm trong tay núi vàng núi bạc mà chẳng ai biết gì”.
“Ý của công tử là sao, có thể nói rõ hơn không?”
Minh Ung cung kính hỏi.
“Hoàng cung Bắc Minh này là do tổ tiên ông chế tạo ra, so với học viện Thiên Thần ở thành Bắc Minh có thể nói là một âm một dương, lợi ích lẫn nhau. Hơn nữa, nó còn là mắt trận của một linh trận. Ở đây tu hành thì không khác nào có một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”
Tần Ninh nói xong thì Minh Ung liền sững sờ.
Ông ta không hề biết điểm này.
Tần Ninh lại nói: “Thôi, ta thấy ông là một hoàng đế tốt nên sẽ giúp ông một lần. Nhưng con đường tiếp theo thì ông phải tự mình đi đấy. Nếu như khiến đế quốc Bắc Minh xấu đi, ta không ngại... giết ông đâu!”
Tần Ninh nói xong, Minh Ung cũng gật đầu. Minh Vũ ở bên cạnh thì hoàn toàn chấn động.
Toàn bộ Đế Đô này, e là ngoài Tần Ninh ra thì không có người nào dám nói như vậy trước mặt hoàng đế Minh Ung nữa.
“Nhìn đây!”
Lúc này, Tần Ninh đi đến một góc tường, chầm chậm quỳ xuống. Giữa tay hắn hiện lên những linh ấn đang từ từ nhảy nhót như một tiểu tinh linh rồi dần dần tan ra.
Những linh ấn đó bám vào tường rồi ngưng tụ thành một ngôi sao năm góc
Ngay sau đó, cả bờ tường xuất hiện ba ngôi sao năm góc.
Nhất thời, mọi người phát hiện linh khí ở nơi đó đã tăng lên gấp bội.
Tần Ninh thu tay lại và nói: “Thấy chưa? Cứ làm theo cách này của ta, mở toàn bộ các linh ấn phù trong hoàng cung ra thì hoàng cung này sẽ trở thành một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”
Cả người Minh Ung lúc này khẽ run.
Cả hoàng cung này là một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!
Đây là điều chưa từng có trước giờ.
Nghĩ mà xem, cấm vệ quân và quân đội tứ phương của đế quốc mà được ở đây tu hành thì tu vi sẽ nâng cao đến mức nào chứ?
Vậy thì quốc lực của đế quốc Bắc Minh sẽ mạnh mẽ tới mức có thể xứng với danh xưng đế quốc.
Chương 107: Vì ta lười
Cơ thể Minh Ung khẽ run rẩy rồi quỳ một chân xuống, nói với Tần Ninh: “Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ!”
“Đứng dậy đi!”
Tần Ninh phất tay đáp: “Nếu ông thật sự có thể biến đế quốc Bắc Minh trở nên mạnh mẽ thì cũng khiến lão tổ của ông vui hơn chút”.
Tần Ninh không nói tiếp câu sau nữa.
Để lần sau gặp lại thằng nhóc Minh Uyên kia thì cũng đỡ cho nó trách người làm sư tổ này không quan tâm đến hậu bối của nó.
Nhưng thời gian trôi đi, hắn từ Cửu U Đại Đế của đời thứ nhất thành Tần Ninh của hiện tại, qua chín đời, hàng chục ngàn năm, đã không rõ tình trạng của mấy vị đồ đệ, đồ tôn là thế nào rồi.
Nói không chừng, một vài người đã tiến vào liên minh Cửu Thiên Vân rồi đấy...
Minh Vũ lúc này đã hoàn toàn không biết nên nói gì nữa rồi.
Ban nãy Tần Ninh còn nói nếu phụ hoàng dám lừa hắn thì cũng không ngại giết chết phụ hoàng.
Phụ hoàng không hề tức giận, mà bây giờ lại còn quỳ xuống nữa!
Cho đến giờ, phụ hoàng đã quỳ trước ai đâu cơ chứ?
Đây là đế vương đó!
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, cũng đến trước một tòa cung điện.
“Không biết hoàng thượng giá đáo, thần thiếp không nghênh đón từ xa được!”
Một phụ nữ xinh đẹp trong cung điện chậm rãi đi ra rồi cúi người hành lễ.
“Không có gì, Thư phi, đây là Tần Ninh Tần công tử!”
Minh Ung nhìn Tần Ninh, lại nói: “Tần công tử, đây chính là Thư phi!”
“Tần Thư Nguyệt, con cháu của Tần Thiên Nguyên!”
Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, đánh giá: “Đúng là cũng có chút tương tự với tổ tiên của bà năm xưa”.
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt không biết nên trả lời thế nào.
Nhà họ Tần năm đó đi theo hoàng thất Bắc Minh, có thể nói là cực kỳ thịnh vượng.
Năm đó, hoàng thất Bắc Minh chính là cương quốc Bắc Minh, thực lực còn mạnh hơn các thế lực đỉnh cao của Cửu U Đại Lục gấp mấy lần. Khi Minh Uyên đại đế còn thì không ai dám phản nghịch lại cương quốc Bắc Minh.
Nhà họ Tần năm đó cũng vì lập được chiến công lớn nên bản thân cũng mạnh ngang một thượng quốc. Địa vị trên Cửu U Đại Lục cũng là có một không hai, ai ai cũng biết.
Nhưng giờ đây, hoàng thất Bắc Minh tụt lùi, nhà họ Tần lại càng thảm hơn.
“Vào trong rồi nói!”
Minh Ung gật đầu cười nói.
Nói thật, hoàng thất Bắc Minh bây giờ không quá coi trọng nhà họ Tần nữa.
Còn không bằng nổi các nhà Diệp, Từ, Quách.
Dù gì thì đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhà họ Tần cũng suy tàn mạnh hơn, không thể giúp đỡ cho hoàng thất Bắc Minh. Cho nên vị trí của nhà họ Tần cũng vì thế mà giáng xuống.
Đi vào trong viện, Tần Ninh từ từ ngồi xuống, những người khác thì lại đứng.
Nhưng lúc này, không một ai cảm thấy việc Tần Ninh ngồi là sai.
“Bà cũng ngồi đi!”
Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, cười nói: “Ta cũng có chút chuyện muốn nói với bà đây”.
“Mời Tần công tử nói!”
Tần Thư Nguyệt biết tri thức hiểu lễ nghĩa, mỉm cười đáp.
Tần Ninh lúc này nhìn sang những người khác.
Thánh Đăng Phong hiểu ra, liền cười nói: “Tần công tử nói chuyện đi, chúng ta ra ngoài chờ!”
Rồi ông ta vội vàng kéo con trai mình ra ngoài.
Diệp Viên Viên cũng rất chủ động.
Khi Tần Ninh truyền Âm Dương Uẩn linh quyết cho mẹ của nàng thì cũng là như vậy.
Hôm nay có lẽ Tần Ninh lại có chuyện quan trọng gì cần nói.
Trong viện tử giờ chỉ còn Minh Ung, Minh Vũ và Tần Thư Nguyệt.
“Hai người còn ở lại làm gì nữa?”, Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ.
“Ơ? À à... Vậy chúng ta cũng đi đây...”
Minh Ung lập tức kéo Minh Vũ ra ngoài.
Mà lúc này Thánh Đăng Phong nhìn thấy hai cha con Minh Ung đi ra thì càng khó hiểu.
Chuyện gì mà thần bí vậy?
Thánh Tâm Duệ lại càng sửng sốt.
Hôm ấy Tần Ninh đã đuổi bọn họ ra khỏi phòng của Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Viên Viên, chỉ để lại hai mẹ con.
Hôm nay lại tiếp tục đuổi hết ra.
Không lẽ...
Thánh Tâm Duệ tái mặt.
Rồi ánh mắt hắn ta nhìn hoàng đế Minh Ung bỗng ẩn chứa chút gì đó khác lạ...
Tần Ninh đương nhiên không biết Thánh Tâm Duệ đang hiểu lầm hắn tiếp.
“Tần công tử, không biết công tử có điều gì muốn nói?”, Tần Thư Nguyệt cũng không hiểu gì.
“Ta thấy Minh Vũ thi triển ra Thanh Long ấn, Bạch Hổ ấn, đó là hai trong số Tứ Linh Hóa Thân kinh, nên ta mới tò mò”.
Tần Ninh vừa lên tiếng thì Tần Thư Nguyệt đã sửng sốt.
Tứ Linh Hóa Thân kinh là tuyệt kỹ của nhà họ Tần, không phải ai cũng biết.
“Mời công tử nói!”
“Tổ tiên của nhà họ Tần thật ra không mang họ Tần. Nói chính xác thì là không có họ. Năm đó, tổ tiên nhà họ Tần đi theo hoàng đế Minh Uyên đi đánh giang sơn, từ một binh sĩ trở thành Cương đại sứ, nhưng vẫn không có họ”.
“Một lần vô tình tổ tiên của bà gặp sư tổ của Minh Uyên đại đế, vị sư tổ đó đã ban thưởng cho cái họ là “Tần”!”
Nhìn thần sắc ngơ ngác của Tần Thư Nguyệt, Tần Ninh lắc đầu, cười tự giễu: “Ta lại nói nhiều rồi, chuyện này chắc trong sách sử nhà họ Tần không ghi lại đâu. Ta nói thừa quá!”
“Tần công tử sao lại biết chuyện này?”
“Vì sao ta biết không quan trọng”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Năm đó tổ tiên của nhà họ Tần là Tần Thiên Nguyên, cũng là thiên tài năm đó, mà nhờ có tu hành Tứ Linh Hóa Thân kinh nên thực lực đã vượt qua tứ linh cảnh giới, và cũng là nhân vật số một trong Cửu U Đại Lục”.
“Theo lý mà nói, hoàng thất Bắc Minh có suy tàn thì nhà họ Tần vẫn có thể dựa vào Tứ Linh Hóa Thân kinh chứ không đến nỗi trở thành người giữ một quận như hiện tại chứ!”
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt than nhẹ: “Hàng chục ngàn qua đi, hoàng thất Bắc Minh năm đó suy tàn, linh quyết, linh khí biến mất đi biết bao nhiêu? Nói gì đến nhà họ Tần ta chứ?”
“Bị mất?”
“Vâng!”, Tần Thư Nguyệt gật đầu: “Hai thức sau của Tứ Linh Hóa Thân cảnh là Chu Tước và Huyền Vũ đã bị mất đến mấy chục ngàn năm rồi...”
“Chẳng trách...”
Tần Ninh im lặng rồi nói: “Lấy giấy bút ra đây!”
Mặc dù không hiểu Tần Ninh định làm gì nhưng Tần Thư Nguyệt vẫn làm theo.
Mở giấy bút ra, Tần Ninh từ từ cầm bút và viết ra năm chữ lớn.
“Tứ Linh Hóa Thân cảnh!”
Nhìn thấy chữ đó, Tần Thư Nguyệt sững sờ.
Nhưng sau đó, những gì Tần Ninh viết ra mới khiến bà ta hoàn toàn hóa đá.
Cuốn Thanh Long và Bạch Hổ được Tần Ninh viết ra tỉ mỉ, hoàn toàn chính xác.
Cả Chu Tước và Huyền Vũ cũng đầy đủ như vậy.
Nhưng vì chưa được luyện nên bà ta không biết thật giả thế nào.
“Được rồi!”
Tần Ninh hít sâu, nhìn tờ giấy dày đặc chữ và nói: “Miễn cưỡng coi như hợp lệ đi!”
“Trên này là khẩu quyết và tâm pháp tu hành, còn một vài chỉ điểm chi tiết và cảm ngộ thì ta không viết ra”.
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt không hiểu. Nếu Tần Ninh đã viết ra rồi thì tại sao không viết hết?
“Ta không viết hết, một là vì... lỡ lại bị biến mất nữa thì ta không muốn linh quyết của tổ tiên các ngươi bị người ta ăn cắp. Hai là...”
Tần Ninh mỉm cười: “Vì ta lười quá, viết nhiều bị mệt!”
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt sửng sốt rồi bật cười.
Vị thiếu niên khoảng 16 tuổi trước mắt nhìn lại vô cùng già dặn.
Chương 108: Đều là họ Tần cả
“Bà có thể tự tu hành trước, gặp phải vấn đề gì thì bảo tên nhóc Minh Vũ đó đến hỏi ta là được!”
Tần Ninh cười nhạt: “Thôi, lần này ta đến gặp bà cũng chỉ vì chuyện này”.
Tần Ninh nói xong thì đứng dậy ra ngoài.
“Tần công tử!”
Tần Thư Nguyệt biết bà ta không tiện hỏi nhiều về thân phận của Tần Ninh. Từ thái độ đối đãi của hoàng đế Minh Ung với Tần Ninh, bà ta có thể thấy thân phận của hắn rất đặc biệt.
Cả đế quốc Bắc Minh này, đến cả vị kia trong học viện Thiên Thần còn không được hoàng đế Minh Ung đối xử như vậy nữa là.
“Sao?”
“Cho hỏi vì sao Tần công tử lại ban tặng cơ duyên lớn như vậy cho nhà họ Tần ta?”, trong lòng Tần Thư Nguyệt khó hiểu nhất chính là chuyện này.
Tần Ninh đơn độc đến đây chỉ vì mỗi việc này, thật sự là không thể hiểu nổi.
Nghe vậy, Tần Ninh sửng sốt. Hắn không thể nói cho Tần Thư Nguyệt biết rằng vì năm đó tài nghệ nấu ăn của Tần Thiên Nguyên quá cao siêu, nuôi béo cái miệng của hắn nên sau này hắn mới truyền Tứ Linh Hóa Thân kinh cho Tần Thiên Nguyên được.
Mà hắn còn đồng ý sẽ thỏa mãn một yêu cầu bất kỳ của Tần Thiên Nguyên, nhưng Tần Thiên Nguyên chưa từng nêu ra.
Nên hôm nay, hắn muốn đem chuyện này trở thành yêu cầu đó của Tần Thiên Nguyên.
Nếu nói ra thì chỉ sợ Tần Thư Nguyệt sẽ coi hắn là kẻ điên mất.
Tần Ninh chầm chậm nói: “Vì... Tổ tiên của nhà họ Tần của ta cũng giống như của bà, cùng họ Tần!”
Tần Ninh nói xong thì đi thẳng.
Tần Thư Nguyệt lúc này lại sờ đầu, đây là... lí do kiểu gì vậy?
Cùng họ Tần?
Nhiều người họ Tần lắm cơ mà!
Lúc này, khi thấy Tần Ninh đi ra, hoàng đế Minh Ung đi tới đón với nét mặt tươi cười.
“Chuyện này đã xong, ta nên về thôi!”
Tần Ninh vẫy tay: “Không cần tiễn đâu, ông làm hoàng đế nên có nhiều chuyện liên lụy, chăm sóc cho tốt sản nghiệp mà tổ tiên để lại đi!”
“Dạ!”
Hoàng đế Minh Ung cung kính đáp.
Tần Ninh dẫn hai cha con Thánh Đăng Phong và Diệp Viên Viên rời đi.
“À mà!”
Tần Ninh đột nhiên dừng lại, nói với Minh Vũ, vẫy tay: “Minh Vũ, ngươi qua đây chút!”
“Vâng!”
Minh Vũ nhìn phụ hoàng rồi bước lên trước.
Tần Ninh kéo Minh Vũ đến một chỗ, hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó. Không lâu sau, Tần Ninh vỗ vai Minh Vũ rồi rời đi.
Hoàng đế Minh Ung nhìn cảnh này thì càng kinh ngạc hơn.
Chờ bốn người Tần Ninh rời đi, hoàng đế Minh Ung mới hỏi Minh Vũ: “Tần công tử đã nói gì với con vậy?”
“Khởi bẩm phụ hoàng!”
Minh Vũ chắp tay: “Tần công tử nói cho con... cách mở kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt ạ!”
Ánh mắt Minh Vũ lộ ra sự vui sướng.
Mà sau đó, sắc mặt hoàng đế Minh Ung khẽ biến. Ông ta nhìn Minh Vũ, gật đầu, cũng không nói gì.
Ông ta đã hiểu ý Tần Ninh.
Hôm qua, ông ta phân phó mấy vị hoàng tử rằng ai có thể tìm được người giải bí mật kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt thì người đó sẽ được phong làm Thái tử.
Mà hôm nay Tần Ninh cũng nói, một đế quốc muốn quật khởi thì một hoàng đế là không đủ.
Trừ phi giống tổ tiên khi đó, tài năng kinh diễm, vô song cái thế.
Nhưng cả cái Cửu U Đại Lục này, từ lúc xuất hiện đến giờ, cũng chỉ có một mình Minh Uyên đại đế mà thôi.
Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, một mình Minh Ung ông ta không làm được, cần phải bồi dưỡng ra hậu bối tốt để kế nhiệm, từng bước đi một, sớm muộn cũng làm được.
Mà bây giờ Tần Ninh nói cho Minh Vũ cách giải kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt, không lẽ ý là...
Ánh mắt Minh Ung nhìn Minh Vũ nhiều thêm phần kiểm tra.
Nhị hoàng tử này của ông ta, hình như... chưa có lần nào ông ta thật tâm quan tâm đến.
Tần Ninh không biết những suy nghĩ của hoàng đế Minh Ung lúc này.
Hắn chỉ điểm cho Minh Vũ chỉ vì mẹ của hắn ta là người nhà họ Tần còn cha là người nhà họ Minh mà thôi.
Tần Ninh không thể không thừa nhận sự yêu thương của mình với đồ tôn đã kéo dài đến tận con cháu đời sau.
Nếu không, chỉ nguyên hành động của Minh Triệt cũng khiến hắn giết tên đó mấy trăm lần rồi chứ không phải là quá tam ba bận không thôi.
“Tu luyện roi thấy thế nào?”
Tần Ninh hỏi Diệp Viên Viên.
“Có một loại cảm giác trời sinh thích ứng...”, Diệp Viên Viên nghĩ một lúc rồi đáp.
“Cô vốn dĩ là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể. Cơ thể này là trong cương có nhu, với hấp thu linh khí cũng vậy, tu hành thì càng là thế!”
“Kiếm thì lại “cương” hơn, nhưng roi thì nhu hơn, hợp với sự âm nhu trong người phụ nữ, và hợp với cô nhất!”
“À đúng rồi, không cần vội tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết đâu. Khi nào có vấn đề thì phải hỏi ta đấy!”
Tần Ninh lại nhắc nhở.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên lại nói: “Còn ba ngày nữa là đến buổi kiểm tra chiêu sinh của học viện Thiên Thần!”
“Mặc dù công tử có lệnh bài ngoại viện của học viện Thiên Thần nhưng giờ công tử đã ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, không thích hợp vào ngoại viện nữa!”
“Cũng phải”.
Tần Ninh nói: “Cô nói cho ta xem kết cấu nội bộ của học viện Thiên Thần bây giờ đi?”
“Học viện Thiên Thần có hơn sáu trăm ngàn người, phân chia thành ngoại viện và nội viện”.
“Ngoại viện này thường là nơi các trưởng lão hay Linh Tử tiến cử với học viện, hoặc có thể trực tiếp dẫn người vào học viện. Chỉ cần thông qua kiểm tra là sẽ được vào!”
“Thiên Tử đó là một trong số các Linh Tử, mà còn là Linh Tử đỉnh cấp. Ta đã tra rồi, Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi đã vào trong học viện Thiên Thần là nhờ hắn ta”.
“Linh Tử?”, Tần Ninh không hiểu.
“Ừm, đệ tử ngoại viện là ở chín cửa cảnh giới, mà đệ tử nội viện thì là từ cảnh giới Linh Hải tầng 1 đến tầng 9. Đệ tử đạt cảnh giới Linh Đài sẽ là Linh Đồ, mà vượt qua cảnh giới Linh Đài để đến cảnh giới Linh Luân thường có hai sự lựa chọn”.
“Một là thiên phú kiệt quệ, tiền đồ đến đỉnh thì sẽ chọn trở thành trưởng lão của học viện, còn một loại khác là thiên tư rộng lớn, có tư cách đạt đến cảnh giới Linh Luân. Sau khi họ đạt cảnh giới Linh Luân sẽ thành Linh Tử”.
“Linh Tử là đệ tử mũi nhọn của học viện Thiên Thần, ai cũng có quyền lực như trưởng lão”.
“Dĩ nhiên trong học viện cũng phân cấp trưởng lão. Trưởng lão ở cảnh giới Linh Luân chỉ có thể quản lý đến ngoại viện, nội viện và Linh Đồ. Còn một bộ phận trưởng lão vượt qua cảnh giới Linh Luân, chính là cảnh giới Linh Phách, thì sẽ có quyền ảnh hưởng đến các quyết định trọng đại của học viện”.
“Đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, Linh Đồ, Linh Tử...”
Tần Ninh gật đầu, hai tay chắp sau đầu, lười nhác nói: “Xem ra đây là nơi thú vị đấy nhỉ”.
“À mà Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên giờ đang ở đâu rồi?”
Tần Ninh vẫn chưa quên mục đích.
Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, đôi nam nữ này, phải trả giá thật đắt.
Nhưng mấy ngày này, điều khiến hắn thấy kỳ quái chính là: lần trước Sở Ngưng Thi bị hắn uy hiếp ở quán rượu, đáng ra nên mách Lăng Thiên chứ.
Tên Lăng Thiên kia không thể cứ án binh bất động mãi được?
Chương 109: Học viện Thiên Thần
“Thiên tư của Sở Ngưng Thi không tầm thường, giờ cũng đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4. Trong nội viện, cô ta cũng coi như có căn cơ rồi!”
Diệp Viên Viên gật đầu nói: “Còn Lăng Thiên... thì Thiên Tử Đảng rất coi trọng gã. Từ khi gã gia nhập vào học viện Thiên Thần thì chưa từng thấy lộ mặt, không biết tên Thiên Tử đó nghĩ gì nữa...”
“Xem ra cũng được coi trọng gớm nhỉ!”
Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là thương thế của đại ca ta. Chờ tiến vào học viện Thiên Thần rồi nói. Còn hai kẻ kia... Cứ từ từ chơi thôi”.
Nói thật, giờ Tần Ninh chẳng hứng thú với hai người kia chút nào.
Trong mắt hắn, bọn chúng không được tính là đối thủ.
“Nhưng lần này công tử dùng lệnh bài tiến vào học viện Thiên Thần thì phải trở thành đệ tử ngoại viện trước, sau đó, thực lực của công tử chắc chắn sẽ không phải ở ngoại viện. Cho nên công tử sẽ phải tham gia nội viện khảo hạch!”
“Nội viện khảo hạch?”
“Ừm, lần chiêu mộ này phân rõ ngoại viện và nội viện”.
“Ngoại viện thì đơn giản hơn, mà nội viện thì phải kiểm tra, nghe nói là ở trong... núi Minh Sơn!”
“Núi Minh Sơn...”
Tần Ninh mỉm cười: “Cũng tốt!”
Nói xong, Tần Ninh cất bước rời đi.
Diệp Viên Viên thì lo lắng vô cùng.
Núi Minh Sơn là dãy núi lớn nhất trong đế quốc Bắc Minh, phải to và sâu hơn dãy núi Lăng Vân gấp mấy chục lần.
Thậm chí, dãy núi Lăng Vân chỉ có thể được coi là một phân nhánh cực nhỏ của núi Minh Sơn mà thôi.
Mà núi Minh Sơn ở phía bắc của đế quốc, vừa hay có đoạn gần với học viện Thiên Thần.
Năm đó xây dựng học viện Thiên Thần ở phía đông bắc của Đế Đô, cũng có một nửa liền kề với Đế Đô và một nửa còn lại gần núi Minh Sơn.
Đây cũng là lí do để chọn vị trí xây nên học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh có vô số sự liên hệ. Hai nơi này như răng với môi, nên vị trí rất gần Đế Đô, chiếm cứ một góc đông bắc.
Mà liền kề với núi Minh Sơn là để bồi dưỡng đệ tử học viên, tiện cho đệ tử vào trong dãy núi tập luyện.
Thậm chí cho đến giờ một phần kiến trúc của học viện Thiên Thần đã được xây vào trong núi Minh Sơn.
Sau hàng chục ngàn năm tích lũy, lực ảnh hưởng của học viện Thiên Thần tại đế quốc Bắc Minh không hề kém hơn hoàng thất Bắc Minh.
Điều duy nhất khác biệt chính là, mục đích khai tông lập phái của học viện Thiên Thần là để bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú chứ không phải xưng bá ở trong Cửu U Đại Lục, cho nênhọc viện Thiên Thần luôn không xảy ra tranh chấp gì với nhau.
Thậm chí các đệ tử được bồi dưỡng ra mà đi ra khỏi đế quốc Bắc Minh cũng đều là những nhân vật truyền kỳ trong Cửu U Đại Lục.
“Cái tên nhóc Thiên Thanh Thạch đó biết cách làm việc hơn Minh Uyên đấy. Mở ra một học viện vẫn nhẹ nhàng hơn lập một đế quốc mà!”
Tần Ninh mỉm cười lẩm bẩm.
Tần Ninh trở về phòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Mấy ngày tiếp theo, hắn tâm sự với Tiểu Thanh, nói chuyện tu hành với Tiểu Phi, rồi lại bị ông lão Khương Vinh đến làm phiền.
Nhưng cũng may, Khương Vinh là linh đan sư thất phẩm của Thánh Đan các nên cũng không ở lại quá lâu. Ba ngày sau là Khương Vinh đã chào tạm biệt rời đi rồi.
Nhưng lão ta để lại một câu: “Sau này lão phu sẽ thường lui tới đế quốc Bắc Minh”.
Khiến Thánh Đăng Phong vui mừng khôn xiết, nhưng lại làm Tần Ninh đau nửa đầu.
Đời thứ 5 của hắn là Cửu Nguyên Đan đế danh tiếng lẫy lừng. Bảo hắn nói chuyện với Khương Vinh một hai lần về đan thuật để khoe khoang thì được, cũng thỏa mãn sự tò mò của Khương Vinh.
Nhưng nhiều quá thì sẽ chán.
Cũng giống như một võ giả cảnh giới Linh Hải trước mặt võ giả chín cửa cảnh giới vậy, thỉnh thoảng phô trương tài nghệ thì còn thấy vui, chứ nhiều lần sẽ phiền và không cho là vui vẻ gì.
Nhưng Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.
Vì học viện Thiên Thần hôm nay bắt đầu mở cửa chiêu sinh ngoại viện!
Hôm nay, Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên đi theo Tần Ninh đến bên ngoài học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần có hai cửa Đông, Tây. Cửa Tây là mở về phía đế quốc Bắc Minh còn cửa Đông là mở với dãy núi Minh Sơn.
Lúc này, cửa Tây to lớn có đến chín con đường, mỗi con đường đều rộng cả trăm mét, nhưng số người qua lại vẫn đông không đếm xuể.
Bên ngoài cửa Tây viện lại càng nhiều xe cộ hơn, nhìn quý phái vô cùng.
“Náo nhiệt gớm nhỉ!”
Tần Ninh nói xong thì đi về phía báo danh.
Điểm báo danh không phải điểm báo danh bình thường mà được mở cho những đệ tử có lệnh bài ngoại viện.
Lúc này cũng không có mấy ai xếp hàng.
“Diệp sư tỷ!”
Lúc này, có một đệ tử nhìn thấy Diệp Viên Viên thì sáng mắt lên, vội vàng đi đến.
“Ngươi là...”
“Tại hạ Lâu Triển Thiên, phụ trách nơi này!”
Người thanh niên này nhìn mập mạp, khuôn mặt béo tròn, lúc cười khiến người ta cảm thấy... không thể mê được.
“Diệp sư tỷ giúp người nhà mình nhập học sao?”, Lâu Triển Thiên nịnh nọt nói.
Không thể không nói, người đẹp đi đến đâu cũng được chào đón. Nhất là Diệp Viên Viên còn vừa mới truyền ra là một hoàng thể.
Thiên tài hoàng thể tương đương với cường giả Tinh Mệnh, khiến người ta ngưỡng mộ, huống hồ Diệp Viên Viên còn là mỹ nhân Đế Đô.
“Vị Tần công tử Tần Ninh và công tử Tần Hải này có lệnh bài gia nhập học viện Thiên Thần, tiến vào ngoại viện!”
“Ồ?”
Lâu Triển Thiên nhìn sang Tần Ninh và Tần Hải, cười nói: “Mời hai vị đưa ra lệnh bài”.
Đưa lệnh bài ra, Lâu Triển Thiên nhìn kỹ rồi gật đầu.
“Được rồi, đến đây sẽ có chấp sự chuyên môn ghi chép lại thông tin của hai người và cũng sẽ nói rõ về quy tắc học viện cho hai vị!”
Lâu Triển Thiên cực kỳ khách sáo.
Mặc dù không biết Tần Hải và Tần Ninh có quan hệ gì với Diệp Viên Viên, nhưng nếu Diệp Viên Viên đích thân đưa đến thì chắc chắn là không tầm thường.
Quan trọng nhất là, có thể gặp Diệp Viên Viên ở đây và nói chuyện với Diệp Viên Viên vài câu rồi về khoe với bạn cùng phòng cũng đủ oai phong rồi.
“Tránh ra tránh ra!”
Chính vào lúc này, có mấy âm thanh vang lên. Sau lưng bọn họ xuất hiện mấy người chen thẳng lên trước. Mấy tên hộ vệ thần thái uy nghiêm, khinh bỉ nhìn tất cả.
“Đây là điểm báo danh có lệnh bài đúng không? Đây là Liễu Viện Viện, tiểu thư nhà họ Liễu, lệnh bài đây!”
Người thanh niên đi đâu ăn mặc quý phái, khí thế bức người: “Mau làm thủ tục đi, tiểu thư nhà ta là cảnh giới Linh Hải đó, giờ nhập ngoại viện còn đi tham gia nội viện khảo hạch kia kìa!”
Nghe vậy, Lâu Triển Thiên khinh bỉ đáp lại.
“Không thấy phía trước có người à?”, Lâu Triển Thiên hừ nói: “Chờ người ta làm xong rồi hẵng ra đây!”
Hắn ta đang định nói mấy câu nữa với Diệp Viên Viên thì bị cắt ngang, thật sự khó chịu.
“Xếp hàng?”
Thanh niên đó chỉ tay rồi bật cười: “Ngươi không chịu đi nghe ngóng xem con cháu nhà họ Liễu chúng ta vào học viện Thiên Thần mà cũng cần xếp hàng sao?”
“Nhãi con, huynh trưởng của tiểu thư Liễu Viện Viện là Liễu Khai Nguyên, một Linh Tử của học viện Thiên Thần đấy!”
Cái gì?
Lâu Triển Thiên nghe vậy thì lập tức biến sắc.
Chương 110: Hai cái tát
“À... Haha... Liễu tiểu thư à?”
Lâu Triển Thiên cười nịnh, nói: “Liễu tiểu thư chờ chút nhé, hai vị này làm xong thủ tục đăng ký thì sẽ đến cô!”
Lâu Triển Thiên nói xong thì cũng quệt một hàng mồ hôi.
Liễu Khai Nguyên là Linh Tử của học viện Thiên Thần, sánh ngang với Thiên Tử của Thiên Tử Đảng, thuộc dạng nhân vật nổi danh.
Đắc tội người này, làm Liễu Khai Nguyên giận, thì tầng lớp đệ tử thấp kém như hắn ta coi như bỏ.
“Chờ?”
Người thanh niên kia hừ nói: “Mắt chó ngươi mù hay là tai cẩu ngươi điếc hả?”
“Tiểu thư nhà ta sao phải chờ chứ? Nhãi con, ngươi tên gì? Để xem ngươi có còn sống tiếp ở học viện Thiên Thần được nữa hay không nào?”
Người thanh niên nói xong, Lâu Triển Thiên liền tái mét mặt mày.
Em gái của Liễu Khai Nguyên, hắn ta không dám đắc tội!
Nếu không thì hắn ta có 10 cái mạng cũng không trả lại được!
“Giờ ngươi lập tức cho tiểu thư nhà ta đăng ký ngay, nếu không ngươi sẽ chết với ta!”
Thanh niên đó không chịu nhượng bộ, nhìn Lâu Triển Thiên, ánh mắt khinh bỉ.
Lâu Triển Thiên khó xử vô cùng.
Em gái của Liễu Khai Nguyên không dễ chọc, mà Diệp Viên Viên trước mắt này cũng càng không dễ chọc!
Liễu Khai Nguyên là Linh Tử, địa vị cực cao.
Nhưng Diệp Viên Viên lại giác tỉnh hoàng thể, là đệ tử nội viện, sau này đạt đến chức Linh Đồ, nói không chừng sau này còn là một Linh Tử.
Quan trọng nhất là, Diệp Viên Viên là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp!
Hắn ta phải làm sao đây?
Liễu Khai Nguyên lúc này cũng biến đổi sắc mặt.
Lúc này Liễu Viện Viện lại bước lên.
Cô ta trang điểm nhẹ, quý khí như công chúa, nhất cử nhất động đều vô cùng cao quý.
“Các ngươi tránh ra đi!”
Liễu Viện Viện lãnh đạm nói: “Tiểu thư ta không muốn tốn thời gian xếp hàng đâu, thời gian của ta rất trân quý, các ngươi đừng có làm lỡ!”
Cô ta nói vậy khiến Lâu Triển Thiên sửng sốt.
Liễu Viện Viện chắc không biết người đứng trước mặt cô ta là Diệp Viên Viên.
Hoàng thể, đại tiểu thư nhà họ Diệp!
Nghe vậy, Diệp Viên Viên chau mày. Nhưng bất ngờ là nàng không lên tiếng mà nhìn về phía Tần Ninh.
Cảnh này khiến Lâu Triển Thiên càng thêm không hiểu.
Theo tính khí của Diệp Viên Viên thì đã tát vào mặt Liễu Viện Viện rồi.
Sao còn im lặng nhìn Tần Ninh?
Không lẽ Tần Ninh này có thân phận còn cao quý hơn?
“Trừng phạt một chút là được!”, Tần Ninh phẩy tay, điềm tĩnh nói: “Dạo này loại ruồi muỗi nào cũng bám đến ta làm phiền được, mệt quá cơ!”
“Vâng!”
Tần Ninh nói xong thì Diệp Viên Viên cũng bước thẳng ra.
Cảnh giới Linh Hải tầng 5, khí thế mạnh mẽ, Liễu Viện Viện kia nhất thời bị áp chế, sắc mặt trắng bệch.
Bốp...
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Trên má Liễu Viện Viện xuất hiện một vết tát đỏ au.
Bốp...
Nhưng lại một tiếng tát nữa vang lên, Diệp Viên Viên đã nhấc tay bồi thêm một cái.
Nhìn ánh mắt kỳ lạ của Tần Ninh, Diệp Viên Viên nói: “Này là ta muốn đánh!”
Tần Ninh cũng chỉ lắc đầu cười.
“Lâu huynh đệ, chúng ta vào trong học viện được chưa?”
“Ơ? À, à, được chứ... được chứ...”
Lâu Triển Thiên lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác.
Hai cái tát, sạch sẽ nhanh gọn.
Nhưng Diệp Viên Viên lại không nghĩ đến mình đang tát em gái của Liễu Khai Nguyên!
“Cô dám đánh ta!”
Đến lúc này, Liễu Viện Viện mới tỉnh táo lại.
“Liễu Kình, ngươi xé mồm con tiện nhân này cho ta!”
Cô ta vừa nói xong thì Liễu Kình cũng mới phản ứng lại.
Tiểu thư nhà mình là viên minh châu nhà họ Liễu, là công chúa một quận, từ nhỏ đến lớn, có ai dám đánh bao giờ?
Vừa mới đến Đế Đô đã bị người ta tát hai cái, nếu để trưởng tộc và đại công tử biết được thì cái mạng của hắn ta mất chắc!
“Con đàn bà ngu ngốc, muốn chết à!”
Liễu Kình xắn tay áo, bước ra đánh về phía Diệp Viên Viên.
Có những tiếng bốp chát vang lên, Diệp Viên Viên rút roi ra đánh vào mặt Liễu Kình.
Liễu Kình này mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 4, trước mặt Diệp Viên Viên vẫn quá yếu.
Một roi đánh ra, mặt Liễu Kình hiện một đường lằn, cả người ngã xuống, kêu gào thảm thiết.
Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Hải tầng 5, hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, lại tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết. Nàng hiện giờ hoàn toàn khác trước.
Lực roi này, đừng nói là cảnh giới Linh Hải tầng 4, dù là tầng 6 cũng khó mà chịu nổi.
“Cô cô cô...”
Đầu ngón tay Liễu Viện Viện run rẩy, cô ta mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 2, còn không phải đối thủ của Liễu Kình, thì sao có thể là đối thủ của người phụ nữ này được.
“Nếu còn không biết hối cải thì ta sẽ thưởng cô thêm hai cái tát nữa!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
Mặc dù nàng ít nói nhưng không có nghĩa là nàng không để bụng chuyện người khác chỉ trỏ mình.
Liễu Viện Viện lúc này sắc mặt trắng bệch, không dám nói nhiều.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, một bóng người từ từ bước đến.
“Đại ca Liễu Mộ!”
Thấy người này mặc đồ đen huyền, khí độ bất phàm, Liễu Viện Viện vui vẻ vô cùng, đi lên ôm tay người đó, chỉ vào Diệp Viên Viên: “Con tiện nhân này dám đánh muội!”
Tiện nhân?
Nghe vậy, người thanh niên chau mày.
“Đại ca Liễu Mộ, huynh xem mặt của muội này!”
Liễu Viện Viện nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng, khác hẳn so với lúc trước.
“Diệp Viên Viên, có chuyện gì vậy?”, Liễu Mộ lạnh lùng nói: “Dù cô là tiểu thư nhà họ Diệp thì cũng không nên vô duyên vô cớ đánh người chứ?”
Vô duyên vô cớ?
Diệp Viên Viên lười giải thích: “Nếu cô ta không giữ sạch cái mồm của mình thì hôm nay ta không ngại khiến cho cả đời cô ta khắc ghi học viện Thiên Thần đâu!”
“Cô...”
Liễu Mộ càng lạnh lùng hơn: “Tuy nhà họ Diệp cô lợi hại, Diệp Viên Viên cô là hoàng thể, nhưng... Liễu Môn chúng ta cũng không dễ bắt nạt đâu!”
Liễu Môn!
Lâu Triển Thiên nhìn thấy mọi chuyện đã vượt xa ra khỏi phạm vi giải quyết của mình, bèn im lặng lui về sau.
Liễu Môn là thế lực đệ tử do Liễu Khai Nguyên lập ra ở học viện Thiên Thần. Từ Linh Tử cho đến đệ tử ngoại viện, số lượng hơn ngàn. Trong số các đoàn thể trong học viện Thiên Thần thì cũng chỉ có Thiên Tử Đảng mới đè ép được Liễu Môn!
Hắn ta không đắc tội nổi.
Thế này dù là Diệp Viên Viên cũng khó mà giữ mạng được.
“Bớt lấy cái Liễu Môn đó ra đi!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng cầm roi, nói: “Hôm nay, dù Liễu Khai Nguyên có ở đây thì cũng không ngăn được ta muốn đánh ai đâu!”
“Vậy cơ à?”
Sắc mặt Liễu Mộ biến đổi, hừ nói: “Vậy Liễu Mộ ta hôm nay xin lĩnh giáo uy lực hoàng thể của Diệp tiểu thư vậy!”
“Sợ ngươi chắc!”
Diệp Viên Viên cũng không hề sợ hãi.
“Không biết trời cao đất dày!”
Liễu Mộ bước ra, vung tay, một luồng linh khí ngưng tụ thành vuốt đen xông về phía Diệp Viên Viên.
Cảnh giới Linh Hải tầng 7!
Nhìn thấy tu vi của người này, mọi người xung quanh cũng biến đổi sắc mặt.
Diệp Viên Viên cũng không lùi về sau mà quất roi ra.
Bình luận facebook