-
Chương 111-115
Chương 111: Bị trừng phạt
Bang…
Linh khí va chạm, hai thân ảnh vừa va chạm đã tách nhau ra.
Liễu Mộ lui về phía sau ba bước, nét mặt kinh ngạc.
Diệp Viên Viên chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 5, vậy mà có thể chống lại được đòn công kích của gã!
Bên kia, sắc mặt của Diệp Viên Viên tái nhợt.
Nàng chỉ vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng 5, hơn nữa thời gian nàng chuyển đổi từ dùng kiếm thuật sang roi thuật là rất ngắn, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển nó theo ý mình.
Một chiêu này vừa tung ra, rõ ràng là nàng đã lép vế hơn một chút.
Nhưng ngay cả như vậy, tất cả mọi người đều hoàn toàn bất ngờ.
Cảnh giới Linh Hải tầng 9, mỗi khi ngưng tụ ra một đạo Linh Hải, thì thực lực có thể tăng lên gấp mấy lần.
Hai người có cảnh giới vô cùng chênh lệch, vậy mà Diệp Viên Viên vẫn có thể ngăn cản.
Điều này thực sự đáng ngạc nhiên.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Vào lúc này, một thanh âm hô vang giống như sấm rền đột ngột vang lên.
Có tiếng giáp sắt va chạm lách cách, sau đó một đoàn người đã được sắp xếp chỉnh tề bước tới, mang theo một luồng sát khí cùng với tiếng hô vang kia.
Từ bên trong chiếc xe ngựa ở trung tâm, có một bóng người bước ra, đi nhanh tới.
Người thanh niên mặc một chiếc áo choàng lụa màu bạc và đội một chiếc vương miện bạc trên đầu, sự xuất hiện của chiếc vương miện đã làm thay đổi biểu cảm của mọi người.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh thanh niên kia lại hô lên một tiếng.
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
Trong tích tắc, tất cả mọi người có mặt đều quỳ sụp xuống đất.
Chỉ có Tần Ninh, Tần Hải và Diệp Viên Viên đứng yên tại chỗ.
Người vừa xuất hiện chính là nhị hoàng tử của đế quốc Bắc Minh, Vũ thân vương, cũng chính là thái tử Minh Vũ vừa được sắc phong mấy ngày trước!
Mấy vị hoàng tử ban đầu đều muốn tranh giành ngôi vị thái tử.
Nhưng chẳng ai ngờ được rằng mấy ngày trước, Minh Ung hoàng đế đã ban chiếu chỉ phong cho Minh Vũ làm thái tử, hơn nữa nhà họ Tần còn được phong làm vương hầu.
Sự việc này có thể nói là đã gây náo động trên toàn bộ Đế Đô.
Nhưng bất luận thế nào, thì Minh Vũ hiện tại cũng là thái tử gia.
Nhà họ Liễu tuy là hào cường một quận, nhưng khi đối mặt với hoàng uy thì vẫn phải kính nể.
Trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, đệ tử của học viện Thiên Thần rất có uy danh, nhưng khi đối mặt với hoàng quyền thì cũng không phân cao thấp.
Hơn nữa, phần lớn đệ tử sau khi học xong đều tiến vào trong hoàng thất tìm kiếm địa vị, nâng cao thực lực, trở thành người đứng đầu một thành, vậy cũng đủ để làm rạng danh tổ tiên.
Đối mặt với thái tử gia, không ai dám lỗ mãng.
Giờ phút này, vẻ mặt Liễu Mộ vô cùng cẩn trọng, không còn chút oai phong nào như trước.
Dù Liễu Khai Nguyên có mạnh đến đâu thì sau lưng vẫn còn có người nhà họ Liễu, không có cách nào chống lại hoàng thất!
Liếc mắt một cái, nhìn thấy Diệp Viên Viên, Tần Ninh và Tần Hải vẫn còn đang đứng, Liễu Mộ thầm cười lạnh.
Ba kẻ này, thật không biết sống chết!
Trước mặt thái tử mà dám bất kính như vậy, chờ một lúc sau, chỉ cần gã nói vào vài ba lời, thì ba kẻ này nhất định sẽ bị thái tử điện hạ ghi hận.
"Thái tử điện hạ!"
Liễu Mộ bước tới, cung kính nói: "Tại hạ là Liễu Mộ, chính là đệ tử của Liễu gia ở quận Liễu, đã từng bái kiến thái tử điện hạ!"
Ánh mắt của Liễu Mộ rất giảo hoạt, gã chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, Diệp Viên Viên ỷ mạnh hiếp yếu, ra tay với Liễu Viện Viện của Liễu gia ta trước mặt bao nhiêu người, không hề quan tâm đến vương pháp một chút nào, lại còn nói năng hết sức lỗ mãng".
"Mong điện hạ làm chủ cho Liễu gia ta!"
Liễu Mộ vừa nói xong liền cúi người xuống đất, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Lần này, cho dù là Diệp Viên Viên cũng không thể nào đối đầu với thái tử điện hạ được.
Xét cho cùng, tuy rằng Diệp gia là một gia tộc hùng mạnh của đế quốc, nắm giữ trong tay mấy chục quận thành, nhưng cũng chỉ là những thứ mà đương kim bệ hạ ban cho.
Thái tử trước mặt chính là bệ hạ tương lai, nếu Diệp Viên Viên dám hành xử lỗ mãng, thì Diệp gia chắc chắn sẽ không thể yên thân.
"Làm chủ?"
Minh Vũ nghe vậy thì gật đầu cười nói: "Được, ta sẽ xử lý thật công bằng!"
"Thống lĩnh Đỗ!"
"Điện hạ!"
Minh Vũ ra lệnh: "Trói ba người này lại cho ta, đánh mỗi người một trăm gậy lớn!"
Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Mộ vô cùng vui mừng.
Lần này, Diệp Viên Viên, Tần Ninh, Tần Hải đều đã xong đời!
Nhưng đột nhiên, lại có một cánh tay từ đâu vươn ra, lôi gã đi.
Này, khoan đã, diễn biến tiếp theo đâu phải như vậy!
Liễu Mộ nhất thời ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của Minh Vũ đang nhìn gã.
"Nhân tiện phái người đi hỏi Liễu Hàn Dục một chút, hỏi rằng Liễu gia của ông ta làm chủ quận Liễu có phải là lâu lắm rồi hay không, đến nỗi bồi dưỡng được toàn là mấy thứ phế vật mắt để trên đỉnh đầu này!"
Minh Vũ hừ một tiếng, khoát khoát tay.
Liễu Mộ, Liễu Kình, và Liễu Viện Viện ngay lập tức bị lôi xuống.
"Thái tử điện hạ..."
Lúc này, Liễu Mộ hoàn toàn sững sờ, cả người ngây ngốc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâu Triển Thiên đứng bên cạnh lúc này cũng có chút khó hiểu.
Diệp Viên Viên là thiên kim của Diệp gia, Diệp gia quả thực mạnh hơn mấy chục lần so với Liễu gia.
Tuy nhiên, Liễu Khai Nguyên của Liễu gia bây giờ ở đế quốc Bắc Minh chính là người có tầm ảnh hưởng lớn của học viện Thiên Thần, hơn nữa còn có căn cơ rất sâu bên trong học viện Thiên Thần.
Thái tử bảo vệ Diệp Viên Viên như vậy, chẳng lẽ không sợ Liễu Khai Nguyên thẹn quá hóa giận?
Mà vào giờ phút này, Liễu Mộ đang bị người ta lôi đi đã hoàn toàn mờ mịt.
Vì một Diệp Viên Viên, thái tử lại muốn trừng phạt gã!
Trừng phạt một thiên tài cảnh giới Linh Hải tầng 7!
Cho dù không muốn đắc tội Diệp gia, nhưng thái tử cũng không sợ đắc tội Liễu Khai Nguyên hay sao?
Bốp...
Một gậy lớn đánh xuống, sắc mặt của Liễu Mộ tái mét.
Sự trừng phạt này không dùng gậy lớn thường, mà dùng tới một loại linh khí, đánh xuống một gậy là trầy da sứt thịt, không phải chuyện chơi.
Thanh âm của gậy lớn đánh xuống vang lên liên tiếp nhau.
Liễu Mộ, Liễu Kình và Liễu Viện Viện đều điên cuồng gào thét.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc không hiểu tại sao thái tử lại vì Diệp Viên Viên mà ra tay nặng như thế, thì Minh Vũ đã đi về phía Tần Ninh.
Tình huống gì đây?
Tất cả đều như chết lặng.
“Tần công tử, huynh không sao chứ?”
Minh Vũ chắp tay cười nói.
“Không sao!”
Tần Ninh xua tay, lại nhìn Lâu Triển Thiên, nói: "Lâu sư huynh, ta có thể vào chưa?"
“Có... có... có thể vào rồi!”
Lâu Triển Thiên đưa tay ra mời, muốn nói điều gì đó, nhưng hoàn toàn không thể nói ra được.
Bây giờ, ngay cả tên ngốc cũng đã hiểu, thái tử điện hạ ra tay không phải vì Diệp Viên Viên, mà là vì... Tần Ninh, Tần công tử?
Tần Ninh không để ý tới đám người Liễu Mộ nữa, đi thẳng vào học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần mấy vạn năm đứng sừng sững ở đế quốc Bắc Minh mà không ngã, cũng có vô số võ giả cường đại từ nơi này đi ra.
Tới nơi này một lần nữa, trong lòng Tần Ninh vô cùng cảm khái.
Chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt Tần Ninh bỗng sáng lên.
Trước mặt hắn, sau cánh cổng của học viện Thiên Thần, một võ đài khổng lồ đã hiện ra.
Giờ phút này, trên võ đài người ra kẻ vào vô cùng náo nhiệt, trong võ đài có bốn cột đá dựng thẳng đứng trên trời, uy nghiêm vô cùng.
"Đây là Tứ Tượng Thánh Trụ của học viện Thiên Thần, nghe nói là do chính tổ sư Thiên Thanh Thạch dựng lên. Nó cũng có thể được coi là biểu tượng của học viện Thiên Thần!", Minh Vũ đi tới sau lưng Tần Ninh, kính cẩn giải thích.
Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu.
Chương 112: Thái độ của Minh Vũ
"Ngươi bây giờ đã là thái tử, nhất cử nhất động đều sẽ bị người trong đế quốc Bắc Minh chú ý, làm việc không thể sợ đầu sợ đuôi giống như trước được!"
Tần Ninh đột nhiên xoay người, nhìn về phía Minh Vũ, nói: "Người muốn làm nên chuyện lớn thì cần có lòng kiên định, hiểu chưa?"
"Cảm ơn Tần công tử đã chỉ dạy!"
Minh Vũ khiêm tốn nhận chỉ dạy.
Hắn ta biết ngôi vị thái tử này của hắn ta là từ đâu mà có.
Sau ngày hôm đó, phụ hoàng đã chính thức phong hắn ta làm thái tử, còn sắc phong vương hầu cho gia tộc của mẫu phi hắn ta, đây chính là một vinh dự to lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Minh Vũ cũng chỉ có thể nghĩ tới Tần Ninh.
Hắn ta biết cho dù hôm nay hắn ta không xuất hiện, thì Tần Ninh cũng có thể giải quyết chuyện này, nhưng kết quả nhất định sẽ là mưa máu gió tanh.
Bây giờ Liễu Mộ cho rằng hắn ta đang hại gã, nhưng thật ra là gã đang được hắn ta cứu khỏi bàn tay của Tần Ninh.
Hắn ta đã từng thấy, Tần Ninh nói giết là giết, vô cùng quả quyết.
Giờ phút này, trên võ đài, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ kiểm tra.
Tần Ninh nhẹ bước tiến lên, đi tới phía dưới một cột trụ trong Tứ Tượng Thánh Trụ.
Minh Vũ rất hiểu chuyện, dừng lại ở vị trí phía sau Tần Ninh mười bước.
Diệp Viên Viên cùng Tần Hải lúc này cũng lần lượt dừng lại.
Tuy rằng bọn họ không biết Tần Ninh đang làm gì, nhưng bọn họ biết hiển nhiên không nên quấy rầy Tần Ninh vào lúc này.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Tứ Tượng Thánh Trụ, Tần Ninh lẩm bẩm: "Thật là làm cho người ta phải hoài niệm... Tiểu Viên Tử, Tiểu Thạch Tử, hai người các ngươi không biết là đã cao đến độ nào rồi!"
Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, một người là người sáng lập đế quốc Bắc Minh, và người kia là người sáng lập học viện Thiên Thần.
Hai người đó ở trong mắt thế nhân, có thể là những võ giả mạnh mẽ khó lường.
Nhưng ở trong mắt Tần Ninh, hai người họ luôn chỉ là hai tiểu quỷ thích gây chuyện, ngày nào cũng bị Thanh Vân dùng gậy lớn để dạy dỗ.
"Đi thôi!"
Xoay người, Tần Ninh đi tới chỗ kiểm tra.
Học viện Thiên Thần dù sao cũng là học viện duy nhất ở đế quốc Bắc Minh, hơn nữa là một trong những thế lực mạnh nhất.
Ngoài cửa lớn tổ chức ghi danh, chẳng qua chỉ là sự sàng lọc lúc ban đầu, phòng ngừa có người trà trộn bổ sung cho đủ.
Đến nơi này, mới thật sự là thẩm tra.
Tần Ninh lần lượt ghi tên họ, thân thế gia đình, thực lực của mình là cảnh giới Linh Hải tầng ba, trả lời thêm một vài vấn đề mà các đệ tử hỏi, sau đó nhận lấy lệnh bài học viên.
"Nhận lệnh bài đi, ngươi bây giờ đã là đệ tử ngoại viện của học viện Thiên Thần, bên trong lệnh bài kia có ghi chép về thân phận của ngươi, đồng thời, ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Hải rồi, ở bên ngoài không thích hợp, mấy ngày này sẽ có sắp xếp chỗ ở tạm cho ngươi ở học viện!"
"Nội viện khảo hạch cũng sắp bắt đầu, học viên mới đạt tới cảnh giới Linh Hải đều phải tham gia".
"Đến lúc đó nếu như đạt được phần thưởng, thì sẽ có thể đổi lấy không ít thứ tốt trong học viện".
Đệ tử kia giải thích từng câu một.
Nhìn thấy thái tử Minh Vũ đứng bên cạnh Tần Ninh, đệ tử kia dù cũng đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, nhưng nét mặt cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng, mồ hôi chảy dài.
Vị này là thái tử gia của hoàng thất Bắc Minh, vì sao hôm nay lại tới học viện Thiên Thần?
Tuy rằng quan hệ giữa học viện Thiên Thần và hoàng thất Bắc Minh không tệ, nhưng vị thái tử gia này không phải nên đến điện tam bảo hay sao? Chẳng lẽ là bởi vì Tần Ninh trước mặt?
Mười sáu tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3 thì quả thực là một tài năng xuất chúng, nhưng ở đế quốc Bắc Minh này cũng có không ít thiên tài như vậy.
Tại sao thái tử chỉ nhìn trúng một mình hắn?
“Vậy chỗ ở tạm của học viên mới sắp xếp ở nơi nào?”, Minh Vũ lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Khải bẩm thái tử điện hạ!"
Đệ tử kia chắp tay nói: "Hiện tại đều sắp xếp ở khu tiếp đãi của học viện".
“Ta biết chỗ đó, một phòng ở tới bảy tám người thì ồn ào quá. Đổi chỗ ở cho Tần công tử đi!”, Minh Vũ lúc này lớn tiếng nói.
"Điều này…"
"Không cần!"
Tần Ninh phất tay nói: "Chỉ là ở vài ngày thôi, nội viện khảo hạch sẽ bắt đầu sau mười ngày đúng không? Ở tạm mấy ngày cũng không sao!"
"Vậy sao được, Tần huynh..."
"Được rồi, ta còn có chuyện phải làm!"
Tần Ninh lại nói: "Minh Vũ, ngươi về trước đi".
"À, đúng rồi, đừng quên những gì ta đã nói với mẹ của ngươi, gặp phải vấn đề nhất định phải tới tìm ta, không được tự mình thăm dò!"
"Điều này…"
"Đi đi, trong học viện Thiên Thần này không phải còn có quy tắc à? Có quy tắc không được giết người, ngươi còn lo lắng ta sẽ bị giết sao?"
"Được rồi!"
Nghe vậy, Minh Vũ chỉ có thể rút lui.
Hắn ta không lo lắng người khác sẽ giết Tần Ninh, mà là sợ Tần Ninh bị tên nào đó không biết sống chết chọc giận, sau đó bị Tần Ninh giết chết!
Dẫu sao chuyện ở trong hoàng cung, nếu không phải là có phụ hoàng ra mặt, chỉ sợ U Vương đã sớm bị giết.
Ngay cả tam đệ Minh Hiên đáng thương của hắn ta cũng đã bỏ mạng trong tay Tần Ninh, nhưng bây giờ phụ hoàng giống như là đã quên mất chuyện này, căn bản không ai dám nhắc tới!
Hôm qua vào cung, lục hoàng tử Minh Triệt nhắc lại chuyện này, liền bị phụ hoàng cấm túc một tháng!
Mặc dù hắn ta không biết tại sao hoàng đế lại để ý tới Tần Ninh như vậy, thậm chí tới mức... nói gì nghe nấy.
Nhưng hắn ta hiểu rõ, ngôi vị thái tử này, nếu không có Tần Ninh thì hắn ta sẽ không thể ngồi lên được.
Hiện tại đã trở thành thái tử, hắn ta lại càng hiểu rõ, nếu muốn ngồi vững ở vị trí này thì phải chiếu cố Tần Ninh nhiều hơn nữa.
Thậm chí còn phải để ý tới hắn nhiều hơn cả phụ hoàng.
"Thống lĩnh Đỗ!"
"Có thuộc hạ!"
Minh Vũ bình tĩnh nói: "Ngươi sắp xếp một ít đệ tử trong học viện chăm sóc tốt cho Tần Ninh. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải báo cho ta biết!"
"Vâng!"
Đõ Khiếu giờ phút này cũng đã không còn xem thường Tần Ninh.
Ông ta cũng biết ngôi vị thái tử bây giờ của Minh Vũ là do Tần Ninh mà có được.
Chỉ riêng điều này cũng đủ cho thấy thủ đoạn của Tần Ninh ghê gớm như thế nào.
Nhưng điều mà ông ta vẫn không hiểu là làm cách nào mà một thiếu gia 16 tuổi của nhà họ Tần ở thành Lăng Vân lại có thể làm được những chuyện này?
Hơn nữa, điều gì đã xảy ra ở trong hoàng cung vào ngày hôm đó?
Bây giờ tin tức về chuyện này ở trong hoàng cung đã hoàn toàn bị phong tỏa, chỉ có một số ít người biết chuyện gì đã xảy ra.
U Vương bị thích khách phế bỏ hết tu vi.
Chuyện này nói ra thì ai tin?
Có thể phế bỏ tu vi của một cường giả cảnh giới Linh Phách, thì ít nhất cũng phải là một tồn tại vượt qua cả tứ đại cảnh giới.
Trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, có người nào mạnh đến như vậy không?
Hơn nữa, nếu như đã xuất hiện một thích khách mạnh như vậy, thì sao bệ hạ vẫn bình an vô sự cho đến hôm nay?
Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện này cũng đã qua.
Chủ tử của ông ta đã trở thành thái tử, việc của ông ta là làm theo dặn dò của chủ tử.
"Tại sao công tử lại bồi dưỡng hắn ta?"
Thấy Minh Vũ rời đi, Diệp Viên Viên không hiểu nói: "Nói thật lòng, ở bên trong hoàng thất, đại hoàng tử Minh Xương Long chiến công vô số, nổi danh bên ngoài, tứ hoàng tử Minh Tiềm thái độ ôn hòa, giỏi về mưu lược, ngũ hoàng tử Minh Trụ cũng vô cùng uy phong lẫm liệt, lấy mấy vị hoàng tử đó mà so sánh với Minh Vũ... thì mạnh hơn nhiều!"
"Minh Vũ ở các phương diện đều không hoàn hảo, dè dặt, hay nhìn sắc mặt của người khác mà hành động, mà quan trọng nhất, chính là hắn ta không hề có chút khí chất đế vương nào!"
Nghe đến đây, Tần Ninh thong thả chắp tay sau lưng, đi về phía chỗ ở đã được sắp xếp.
“Ai nói trời sinh đế vương đều phải đi đôi với khí chất đế vương?”, Tần Ninh cười nói: “Điểm tốt nhất, chính là người này lòng dạ không xấu”.
"Khi nãy ở ngoài cửa lớn, nếu đổi thành những hoàng tử khác bởi vì ta mới lấy được ngôi vị thái tử, chỉ sợ là đã thẳng tay giết chết đám người Liễu Mộ thay ta rồi".
Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Cái tên này, sự lương thiện từ tận đáy lòng của hắn ta vẫn rất đáng khen!"
"Tên nhóc đó cũng thông minh lắm, hắn ta không hại người, mà là cứu người".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên ngẩn người.
Chương 113: Công tử ta mua lại
Nàng đã hiểu ra, nếu như vừa rồi Minh Vũ không tới, e rằng ba người Liễu Mộ thật sự sẽ chết.
Đi theo Tần Ninh mấy ngày nay, nàng cũng có chút hiểu biết về Tần Ninh.
Cái gọi là quy tắc, ở trong mắt hắn, thì hoàn toàn không phải là quy tắc.
Ai dám khiêu khích hắn, hắn liền giết người đó!
Đơn giản thô bạo!
Ở người thanh niên có vẻ nho nhã này, quả thực có một tác phong làm việc như vậy.
Dường như ở trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, không ai có thể khiến cho Tần Ninh sợ hãi.
Vừa rồi nếu Minh Vũ không tới, e rằng đám người Liễu Mộ thật sự sẽ chết!
Diệp Viên Viên chắp tay nói: "Viên Viên nhận ân huệ của công tử, nhưng không bảo vệ tốt công tử".
"Cô nghĩ nhiều rồi!"
Tần Ninh dừng lại, quay đầu liếc nhìn Diệp Viên Viên, ngón tay áp nhẹ lên chiếc cằm xinh đẹp của Diệp Viên Viên, cười nói: "Không cần chán nản, cô chính là Hoàng thể, trên toàn bộ Cửu U đại lục địa cũng không có mấy người được như cô. Tương lai cô cũng có thể trở thành một trong những tồn tại vạn cổ như Minh Uyên đại đế và Thiên Thanh Thạch!"
Diệp Viên Viên lập tức đỏ mặt khi bị Tần Ninh trêu đùa.
"Mà nghĩ lại, hiện tại cô đang là tỳ nữ của ta. Tìm lúc nào làm ấm giường cho ta đi? Thế nào?", Tần Ninh lại cười nói.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Diệp Viên Viên liền cảm thấy như đang đánh trống trận.
Tần Ninh mới mười sáu tuổi, còn nàng mới mười bảy tuổi, bây giờ nói đến chuyện này, đối với nàng...
"Ha ha..."
Nhìn thấy Diệp Viên Viên lúng túng, Tần Ninh bật cười, xoay người bước về phía trước.
Ba người đi tới một tòa lầu.
Nơi đây là nơi mà các đệ tử ngoại viện mới của học viện Thiên Thần ở trong mấy ngày.
Những đệ tử thuộc cảnh giới chín cửa phải dừng chân ở ngoại viện.
Đệ tử nào đã vượt qua cảnh giới chín cửa, đạt đến cảnh giới Linh Hải, thì đã không còn thích hợp ở lại làm đệ tử ngoại viện nữa.
Mà bây giờ lại đúng lúc tới thời gian nội viện khảo hạch, nên học viên cũ học viên mới đều được sắp sếp khảo hạch cùng với nhau.
Đồng thời đây cũng là sự sàng lọc lại tất cả các đệ tử.
"Lầu 3, phòng 465!"
Tần Ninh dựa theo chỉ dẫn trên lệnh bài, đi thẳng tới bên ngoài cửa phòng mình.
Mở cửa bước vào, cả căn phòng dường như đã được quét dọn khá sạch sẽ.
Trong phòng lúc này có hai bóng người đang bận rộn.
"Huynh là…"
Một người trong số họ hỏi, người này mặc áo vải thô, trông giản dị chất phác, có vẻ là một người đàng hoàng.
"Tần Ninh!"
Tần Ninh gật đầu đáp.
"Xin chào xin chào, ta tên là Lục Huyền, ta cũng là học viên mới năm nay, mấy ngày này chúng ta có thể ở cùng một phòng, cũng xem như là có duyên".
Thiếu niên chất phác toét miệng cười nói.
"Tuân Ngọc!"
Một thiếu niên khác có vóc dáng thấp bé hơn và nước da hơi tái, mặc áo khoác đen ngồi trên giường, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Toàn bộ chỗ này rộng khoảng tám mươi chín mươi thước vuông, có tám cái giường kê sát vách tường nhìn hết sức chỉnh tề, cũng không coi là quá chật chội.
Dù có hơi bất tiện khi có nhiều người ở chung, nhưng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi nên cũng không ai nói gì.
Tần Ninh và Tần Hải chọn hai chiếc giường cạnh nhau, bắt đầu xếp tấm trải giường.
Tất cả đều do học viện Thiên Thần chuẩn bị.
Là học viện lớn nhất đế quốc, học viện Thiên Thần có tài lực hết sức dồi dào, những thứ này không tính là gì cả.
Tần Hải tự mình dọn giường và những đồ dùng cần thiết hàng ngày, còn Tần Ninh thì nghênh ngang ngồi xuống, lúc này Diệp Viên Viên dĩ nhiên là biết mình phải làm gì.
Nàng cẩn thận sắp xếp giường cho Tần Ninh, giống như một cô vợ nhỏ xinh đẹp.
Không thể không nói, người đẹp thì làm việc gì cũng đẹp.
Lục Huyền kia thật thà cười một tiếng, nhìn thấy dung mạo của Diệp Viên Viên thì cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ, ngay sau đó thì lại cười ha hả, rồi lo làm việc của mình.
Tuân Ngọc ngồi ở trên giường, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trầm mặc không nói.
Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.
Trước cửa phòng, xuất hiện thêm một bóng người.
"Chắc là đây rồi?"
Một giọng nói lớn vang lên.
Xuất hiện trước mặt họ lúc này là một tên nhóc mập mạp.
Tên nhóc mập trông như mới mười lăm, mười sáu tuổi, trên người mang theo rất nhiều thức ăn thôn dã.
Mang trên người một bộ lông da của linh thú, hắn ta trông giống như một thiếu niên thợ săn vừa bước ra khỏi rừng núi vậy.
Tuy mập mạp nhưng rất sung sức.
"Chào mấy huynh, ta tên là Trương Tiểu Soái, đến từ một ngôi làng trên núi Nguyên ở quận Sở Nguyên!"
Tên nhóc mập không quen biết ai, nhưng vẫn bật cười ha hả nhìn mấy người trước mặt, cởi bỏ hết mấy món thức ăn trên người, sau đó bắt tay với mấy người Tần Ninh.
"Ôi trời đất ơi!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Viên Viên, Trương Tiểu Soái liền kêu lên: "Học viện Thiên Thần biết lý lẽ như vậy sao, còn đặc biệt phái người tới dọn dẹp phòng cho chúng ta?"
"Tỷ tỷ xinh đẹp, làm phiền tỷ cũng sửa sang lại giường cho ta một chút đi!"
Nét mặt của Trương Tiểu Soái tràn đầy say mê, đứng cười ha hả.
"Cút!"
Diệp Viên Viên cau mày, mắng thẳng mặt hắn ta.
"Ha ha... Tiểu Soái, cô ấy là người của Tần Ninh huynh đệ...", Lục Huyền nhìn Tần Ninh, không biết nên giới thiệu Diệp Viên Viên như thế nào.
"Tùy tùng!"
Diệp Viên Viên nhẹ giọng nói, không còn để ý tới tên nhóc mập nữa.
Nghe vậy, Trương Tiểu Soái nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt như sáng lên.
"Huynh đệ, quá lợi hại!"
Trương Tiểu Soái lại cười ha hả, cầm mấy món thức ăn thôn dã lên nói: "Trương Tiểu Soái ta là thợ săn mạnh nhất trong làng, cũng chính là đầu bếp giỏi nhất, mọi người tối nay tìm một chỗ, ta xuống bếp làm mấy món đãi mọi người, bảo đảm ăn xong nhớ mãi không quên!"
Nghe vậy, Lục Huyền cười nói: "Được đó!"
"Tần huynh Tần huynh, huynh thấy thế nào?"
"Cũng được!"
Nhìn đến Trương Tiểu Soái, Tần Ninh cũng có ấn tượng tốt.
Tuổi của Trương Tiểu Soái chắc cũng gần bằng tuổi của hắn, rất chất phác, không gây cho người khác cảm giác chán ghét.
“Vậy tỷ tỷ xinh đẹp này cũng đi cùng chứ?”, Trương Tiểu Soái nheo mắt nhìn Diệp Viên Viên, cười nói.
Tần Ninh lắc đầu không nói.
"Ôi trời, đây mà là nơi cho người ở sao?"
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng có tiếng chê bai vang lên, sau đó có một thiếu niên mặc áo bông bó sát bước vào.
Sau khi quét qua toàn bộ căn phòng, ánh mắt của thiếu niên đó cuối cùng rơi vào người của Diệp Viên Viên.
Đôi mắt của gã như muốn lọt cả ra ngoài, nhìn chằm chằm Diệp Viên Viên.
"Thiếu gia, thiếu gia, chờ ta với!"
Phía sau lúc này xuất hiện một bóng người, nhìn dáo dác vào trong phòng.
"Xin chào, ta tên là Lục Huyền!"
Lục Huyền xem ra đối xử với mọi người rất nồng hậu, lúc này liền duỗi tay ra chào hỏi.
"Sở Tiên Kiệt!"
Thiếu niên kia cũng không duỗi tay ra, nhìn căn phòng, nét mặt đầy chê bai nói: "Đường đường là học viện Thiên Thần mà lại sắp xếp thế này, tám người ở một căn phòng, làm sao ở được?"
Sở Tiên Kiệt sốt ruột nói: "Không được, ta phải nói cho mẹ nghe, chỗ này căn bản không phải là chỗ cho người ở!"
Nghe vậy, tùy tùng của gã cũng gật đầu hùa theo: "Thiếu gia nói đúng, đây không phải là chỗ cho người ở".
Trong khi Sở Tiên Kiệt nói, ánh mắt của gã luôn nhìn về phía Diệp Viên Viên.
"Có điều, ở đây có một vị cô nương mỹ miều như vậy, cũng miễn cưỡng thích hợp để ở lại!"
Sở Tiên Kiệt nhìn về phía Diệp Viên Viên, cười ha hả nói: "Ta thật sự chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy".
Hắn nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: "Đây là tùy tùng của ngươi đúng không? Ra giá đi, công tử ta sẽ mua lại!"
Chương 114: Mua?
"Mua?"
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên cười nói: "Ngươi cho rằng nàng đáng giá bao nhiêu?"
“Mười vạn lượng hoàng kim, ta mua!”, Sở Tiên Kiệt dường như không thiếu tiền.
“Viên Viên, gã nói sẽ bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim mua lại cô, cô đồng ý không?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên trêu chọc.
Diệp Viên Viên tức giận liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt ấy mê người khó tả, khiến cho tất cả những người có mặt đều phải ngẩn ra.
"Xin lỗi, tùy tùng của ta có vẻ không đồng ý rồi!"
Tần Ninh phất tay nói.
"Năm mươi vạn lượng hoàng kim!"
Sở Tiên Kiệt lại lên tiếng, chế nhạo nói: "Ta không tin năm mươi vạn lượng hoàng kim không thể mua lại một tùy tùng nhỏ nhoi!"
Tần Ninh lúc này lại nhìn về phía Diệp Viên Viên.
"Thấy thế nào?"
"Cút!"
Đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên liếc nhìn Sở Tiên Kiệt, lãnh đạm nói.
Tính tình của nàng vốn lạnh lùng, không thích nói nhiều, những lúc ở bên cạnh Tần Ninh nàng cũng thường im lặng.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận!
"Chỉ là một đứa tùy tùng mà dám thất lễ với thiếu gia của ta như vậy!"
Tên sai vặt kia hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi biết thiếu gia nhà ta là ai không?"
"Thiếu gia nhà ta tới từ Sở gia quận Sở Nguyên, Sở gia ở quận Sở Nguyên đường đường chính là bá chủ, trưởng tộc nhà ta chính là cường giả cảnh giới Linh Hải đứng đầu!"
Tên sai vặt kia sắc mặt đỏ lên, kích động nói: "Mấy tên nhãi ranh có mắt mà không biết thái sơn!"
"Quận Sở Nguyên!"
Trương Tiểu Soái ngẩn ra một chút, sau đó liền cười nói: "Ta cũng đến từ quận Sở Nguyên. Nhà của ta nằm trong một ngôi làng trên núi Nguyên, tên là làng Tiểu Nguyên, dù nhỏ nhưng vẫn là một nơi rất tốt!"
"Xin chào, Sở Tiên Kiệt, chúng ta có duyên gặp mặt!"
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!"
Sở Tiên Kiệt chán ghét nói: "Tới từ một cái làng nhỏ không biết ở đâu ra, dựa vào đâu mà muốn dựa hơi ta hả?"
Dựa hơi?
Trương Tiểu Soái giật mình.
Hắn ta chỉ muốn chào hỏi Sở Tiên Kiệt, nhưng trong mắt đối phương lại trở thành muốn dựa hơi?
Sở Tiên Kiệt không thèm để ý tới Trương Tiểu Soái, nhìn Tần Ninh và Diệp Viên Viên, hừ một tiếng nói: "Đã cho các ngươi mặt mũi mà chủ tớ các ngươi còn không biết điều, năm mươi vạn lượng hoàng kim, cứ cho như các ngươi cả đời ở học viện Thiên Thần cũng không kiếm được!"
“Sở Tiên Kiệt, mọi người đều là bạn cùng phòng, nói như vậy thật là quá đáng!”, Lục Huyền khuyên can.
"Liên quan quái gì đến ngươi?"
Sở Tiên Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Bớt nói cái gì mà bạn cùng phòng đi, cái nơi tồi tàn này, còn lâu ta mới ở lại!"
"Nói cho các ngươi biết, huynh trưởng của ta, Sở Thành Hạc, chính là đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần, được sống ở một tòa tiểu lầu biệt lập. Mấy tên quê mùa các ngươi thì biết cái gì?"
"Ta thấy qua lần khảo hạch này thì các ngươi cũng không ở lại nổi, vậy mà còn muốn ta cùng các ngươi làm bạn cùng phòng? Chắc không phải là muốn sau này dùng danh tiếng của Sở Tiên Kiệt ta ở bên ngoài tự thổi phồng mình đó chứ hả?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lục Huyền cùng Trương Tiểu Soái đều trở nên khó xử.
Nhưng mà tên này cũng mới vừa nói, huynh trưởng Sở Thành Hạc của gã chính là đệ tử nội viện.
Đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần đều đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, mà huynh trưởng của gã lại là học viên cũ, đã cắm rễ sâu ở nơi này, bọn họ thì đều là học viên mới, không có gì để dựa vào, tùy tiện đắc tội với Sở Tiên Kiệt đúng là không sáng suốt.
Sở Tiên Kiệt trong mắt mang đầy vẻ khinh thường, nhìn mấy người trong phòng, nói: "Ta nhớ mặt các ngươi rồi. Hi vọng trong lúc khảo hạch các ngươi không đụng phải ta, nếu không thì..."
"Nếu không thì thế nào?"
Tần Ninh cười nhạt hỏi.
"Ta sẽ khiến cho các ngươi mất đi tư cách tiến vào nội viện của học viện Thiên Thần!"
Sở Tiên Kiệt hừ một tiếng, dữ tợn nhìn Tần Ninh.
"Ồ?"
Tần Ninh cười nói: "Nếu nói như vậy, thì hôm nay ta không thể để cho ngươi đi được rồi!"
"Nếu không đến lúc khảo hạch ngươi lại bảo huynh trưởng của ngươi ra dạy dỗ bọn ta, thì bọn ta phải làm thế nào?"
Nghe vậy, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều sửng sốt, còn Diệp Viên Viên lại bất ngờ cười một tiếng.
Tần Ninh tới lúc này mà vẫn muốn chọc giận cái tên kia, chẳng phải là sẽ đắc tội với Sở Thành Hạc hay sao? Thật là không sáng suốt chút nào!
"Tên nhóc, nhìn ngươi là ta liền cảm thấy ngứa tay muốn đánh người!"
Sở Tiên Kiệt hừ lạnh, bước thẳng lên phía trước, đánh ra một quyền hướng về phía Tần Ninh.
"Cút đi!"
Tần Ninh cười chế nhạo, cũng bước thẳng lên đón một quyền này.
Bang…
Ầm một tiếng, hai đường quyền va chạm vào nhau, toàn thân Sở Tiên Kiệt bị đấm bay thẳng vào tường, tứ chi sụp xuống đất, sưng húp hết cả mặt mũi tay chân.
"Thiếu gia!"
Tên sai vặt kia giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh, hai chân đã mềm nhũn ra, vốn dĩ còn dự định xông về phía Tần Ninh biểu diễn một chút để thể hiện lòng trung thành.
Nhưng dừng lại một chút, tên sai vặt cũng chỉ có thể đỡ thiếu gia của mình lên.
Ở trước mặt Tần Ninh, ngay cả vị thiếu gia cảnh giới Linh Hải tầng 2 của hắn còn bị hạ chỉ bằng một cú đấm, hắn ta chỉ mới đạt tới cảnh giới cửa thứ bảy, xông lên chẳng khác nào tự tìm chết.
"Ngươi…"
Sở Tiên Kiệt đứng lên với một cơ thể bầm dập, nhìn Tần Ninh, hung hăng chửi bới: "Ngươi có biết ngươi đã đắc tội với ai không? Nhóc con, ngươi xong đời rồi!"
"Vậy sao?"
Sắc mặt của Tần Ninh bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn tiến lên một bước, phất tay áo, khí tức cường hãn toát ra.
Hắn thẳng tay tát một cái, năm ngón tay như dán lên mặt của Sở Tiên Kiệt.
Chát một tiếng, Sở Tiên Kiệt bị đánh xoay ba vòng, loạng choạng ngã nhào xuống đất.
"Hay lắm!"
"Quá đẹp!"
Lục Huyền và Trương Tiểu Soái ngay lập tức vỗ tay.
Nhưng khi ánh mắt dữ tợn của Sở Tiên Kiệt liếc qua, hai người bọn họ cũng phải nhìn về hướng khác, không nói gì nữa.
Bọn họ chỉ sợ người huynh trưởng sau lưng của Sở Tiên Kiệt, nhưng Tần Ninh thì có vẻ như không sợ chút nào.
Sở Tiên Kiệt này vừa gặp đã ra thói cao ngạo bề trên, khiến cho người ta vô cùng chán ghét.
"Ngươi…"
“Còn muốn nói gì nữa?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Tỳ nữ của ta, ngươi nói muốn mua là mua sao?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một giọng nói tự nhiên từ đâu vang lên, bên ngoài cửa phòng có thêm hai ba người khác đi vào.
"Đại ca!"
Nhìn thấy người tới, Sở Tiên Kiệt lập tức đứng dậy, mặt mũi xanh mét sưng húp, trong lời nói xen lẫn cả tiếng rên rỉ.
"Đại ca...", Sở Tiên Kiệt vừa khóc vừa nói: "Cái tên này, đánh đệ... hu hu hu..."
"Tiên Kiệt!"
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của đệ đệ, trên mặt Sở Thành Hạc liền hiện lên vẻ tức giận.
"Hừ, chỉ là một học viên vừa mới vào học viện, còn dám ở đây phô trương thanh thế?"
Sở Thành Hạc hừ lạnh, nói: "Nhóc con, ngươi tên gì?"
"Tần Ninh!"
Tần Ninh lại lên tiếng.
“Ngươi biết ngươi đã đắc tội đến ai không?” Sở Thành Hạc hừ một tiếng nói: “Đánh đệ tử trong học viện là đã vi phạm nội quy của học viện. Niệm tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu tiên, ngươi hãy mau giao hết linh thạch trên người ra đây!"
"Ta còn có thể cân nhắc, tha mạng cho ngươi!"
“Ngươi vừa rồi nói đánh đệ tử bên trong học viện là vi phạm nội quy, giờ ngươi lại nói muốn giết ta, không phải là cũng vi phạm nội quy hay sao?”, Tần Ninh tỏ vẻ vô tội nói.
Sở Thành Hạc tức giận nói: "Nhóc con, đừng có mà đứng đó khua môi múa mép..."
"Công tử, đã sắp xếp xong rồi!"
Diệp Viên Viên xoay người cung kính nói.
Vừa rồi Tần Ninh tự mình xuất thủ, nên không cần nàng ra tay, mà nàng cũng thật sự cảm thấy không muốn động thủ với mấy tên vô dụng này, cho nên nàng chỉ tiếp tục làm những việc mà nàng nên làm.
"Diệp... Diệp Viên Viên..."
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Diệp Viên Viên xoay người lại, Sở Thành Hạc hoàn toàn sững sờ.
"Ngươi là ai?"
Sự thiếu kiên nhẫn đã hiện lên trong đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên.
Khi bị hỏi như vậy, nét mặt của Sở Thành Hạc đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Gã biết Diệp Viên Viên, nhưng Diệp Viên Viên không biết gã, đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Diệp Viên Viên sao lại ở đây?
Chương 115: Phí bồi thường
Mà lúc này, hai người Lục Huyền và Trương Tiểu Soái lại gần như nhảy dựng lên.
Ngay cả một người trầm lặng ít nói như Tuân Ngọc lại thể hiện sự kinh ngạc lồ lộ ra mặt.
Không chỉ có học viên cũ của học viện Thiên Thần biết đến Diệp Viên Viên, trong số học viên mới, danh tiếng của nàng cũng nổi như sấm bên tai.
Hoàng thể, thiên kim của Diệp gia, thân phận cao quý, dung mạo xuất chúng.
Nàng chính là nữ thần trong mộng của vô số đệ tử ngoại viện và nội viện học viện Thiên Thần.
Nhưng mà hiện giờ nữ thần lại ở trong một gian túc xá như này, còn gấp chăn bông… cho Tần Ninh?
“Tại hạ Sở Thành Hạc!”
Sở Thành Hạc chắp tay cười nói: “Diệp tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây? Hơn nữa còn ở cùng với một kẻ nói năng lỗ mãng, ngông cuồng như vậy nữa chứ?”
“Ta ở cùng với ai, có liên quan gì đến ngươi sao?”
Ánh mắt Diệp Viên Viên hiện lên tia không kiên nhẫn, nói: “Quản lý cho tốt đệ đệ của ngươi đi, đừng có cái kiểu từ Sở Nguyên quận đi ra mà không biết trời cao đất dày, phát ngôn bừa bãi như thế. Ở trong Đế Đô, tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Nghe được những lời này, sắc mặt Sở Thành Hạc tái mét.
“Ca, đánh con tiện nhân cái này đi!”
Sở Tiên Kiệt hét lớn: “Chính là ả đàn bà này, đệ bỏ ra năm trăm ngàn lượng để mua ả ta, vậy mà ả ta lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến đệ!”
Bốp…
“Câm mồm!”
Sở Thành Hạc giơ tay tát Sở Tiên Kiệt một cái giáng trời, lúc này, Sở Tiên Kiệt tưởng chừng như mắt mình đang nổ đom đóm.
“Ca…”
Sở Tiên Kiệt ngây người nhìn Sở Thành Hạc, khó có thể tin được.
Từ nhỏ đến lớn, đại ca chưa từng đánh gã dù chỉ một cái, cho dù cha mẹ muốn dạy dỗ mình, đại ca đều đứng ra ngăn cản, có thể nói là hết mực yêu thương mình.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì hai người Tần Ninh và Diệp Viên Viên mà lại trực tiếp tát gã một cái!
“Khốn kiếp!”
Sở Thành Hạc mắng: “Vị này đường đường là Diệp Viên Viên của Diệp gia Đế Đô - Diệp tiểu thư, ngươi mua nổi sao? Đệ có tư cách mua sao?”
“Ta…”
Bốp…
Lại thêm một cái tát giáng xuống, Sở Thành Hạc quở mắng: “Trở về ta phải chỉnh đốn lại đệ mới được!”
Sở Tiên Kiệt lúc này đã hoàn toàn bị đánh cho ngu người.
Tần Ninh và Diệp Viên Viên trước mặt này rốt cuộc là ai chứ?
Tại sao đến cả đại ca cũng sợ như vậy?
“Diệp tiểu thư, thành thực xin lỗi, đệ đệ ta không nhận ra tiểu thư, đã đắc tội với tiểu thư, xin lỗi!”
Sở Thành Hạc lúc này chắp tay, cười nói: “Ta sẽ dẫn đệ đệ ta rời khỏi đây ngay!”
“Rời khỏi đây?”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Rời đi như vậy, có chút không đúng!”
“Vừa nãy Sở Tiên Kiệt đã nói muốn cho mấy người chúng ta đều không thể thi đậu đợt khảo hạch của nội viện, mất đi tư cách làm đệ tử của học viện Thiên Thần, đây rõ ràng là một lời uy hiếp”.
“Trái tim nhỏ bé của ta đến giờ vẫn đang không ngừng đập thình thịch, thình thịch, vậy sao có thể để hắn ta rời đi được chứ!”
“Vừa rồi ta bị dọa sợ nhưng tim đập càng nhanh hơn, đoán chừng sẽ bị giảm mất vài năm tuổi thọ, ít nhất cũng phải bồi thường cho ta một ít phí tổn thất tinh thần chứ?”
Bị dọa sợ?
Sắc mặt Sở Tiên Kiệt lúc này hiện lên vẻ giận dữ.
Vừa rồi, rõ ràng là Tần Ninh suýt đá chết gã bằng một, người bị dọa cho sợ hãi phải là gã mới đúng chứ?
Bây giờ ngược lại tên này còn đòi lấy... phí tổn thất tinh thần gì chứ?
Đùa cái gì vậy hả!
“Vị huynh đệ này, đệ đệ ta đã mạo phạm các vị, ta thay mặt hắn xin lỗi! Chỉ là phí tổn thất này... Mọi người đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, ngẩng đầu không gặp, cúi đầu vẫn thấy, hà tất phải tuyệt tình như thế chứ?”
“Tuyệt tình?”
Tần Ninh nói với vẻ ngạc nhiên: “Đâu có, nếu như ta thực sự tuyệt tình thì thứ ngươi nhìn thấy bây giờ chính là thi thể của đệ đệ ngươi rồi!”
Nghe được những lời này, Sở Thành Hạc liếc nhìn về phía Diệp Viên Viên bên cạnh, cố kìm nén cơn giận, nói: “Phí tổn thất ngươi cần là bao nhiêu?”
“Không nhiều, không nhiều, năm trăm ngàn lượng vàng, là đủ rồi!”
Không nhiều? Không nhiều mà tận năm trăm ngàn lượng vàng sao?
Đây có phải là cần phí tổn thất gì đâu cơ chứ, đây rõ ràng là đang bắt chẹt mà!
“Tần Ninh, ngươi… đừng có quá đáng!”, Sở Thành Hạc lúc này vẫn cố kìm chế cơn giận.
Nếu như không phải Diệp Viên Viên đang ở đây, gã đã phát tiết tại chỗ rồi.
“Quá đáng lắm sao?”
Tần Ninh hỏi ngược lại.
Diệp Viên Viên lúc này lại trực tiếp bước ra ngoài, xách Sở Tiên Kiệt lên khỏi mặt đất.
“Ta đưa, ta đưa!”, Sở Thành Hạc liền cười nói: “Diệp tiểu thư, ta đưa!”
Sở Thành Hạc hất tay một cái, một xấp kim phiếu hiện ra, gã nói: “Năm trăm ngàn lượng kim phiếu, cầm lấy đi!”
“Thành!”
Tần Ninh nhận kim phiếu, lúc này mỉm cười nói: “Trái tim nhỏ bé của ta, thoải mái hơn nhiều rồi...”
Sở Thành Hạc trực tiếp đỡ lấy Sở Tiên Kiệt từ trong tay Diệp Viên Viên, không nói lời nào, bước chân rời khỏi phòng.
Tần Ninh lúc này vươn vai một cái.
Đối với Sở Thành Hạc và Sở Tiên Kiệt, hắn cũng chỉ xem như một trò tiêu khiển thuần túy mà thôi.
Hai kẻ này không đáng để hắn phải để tâm.
Mà lúc này, Sở Thành Hạc và Sở Tiên Kiệt rời khỏi toà nhà số ba, nhưng vẻ mặt của bọn họ liền tối sầm tức khắc.
“Khốn kiếp!”
Sở Thành Hạc chỉ tay vào Sở Tiên Kiệt mắng một câu, rồi nói: “Diệp Viên Viên đó là thiên kim của Diệp gia, lại còn là thể chất Hoàng thể, đệ đắc tội với nàng ta là vì cảm thấy mạng của mình không đủ dài sao?”
“Đại ca, ta… ta nào biết!”
“Được rồi!”, Sở Thành Hạc xua tay nói: “Không biết tên rốt cuộc Tần Ninh kia có lai lịch như thế nào, mà Diệp Viên Viên lại răm rắp nghe theo hắn ta như vậy!”
“Đại ca, ta vừa nghe nói, hình như Diệp Viên Viên là tỳ nữ của Tần Ninh...”
“Láo toét!”
Sở Thành Hạc mắng: “Diệp Viên Viên là ai chứ? Ngay cả Hoàng đế của đế quốc Bắc Minh cũng không có tư cách sai khiến nàng ta làm tỳ nữ!”
Nghe được những lời này, Sở Tiên Kiệt rụt cổ lại.
Những gì gã vừa nghe lúc nãy rõ ràng là ...
“Đại ca, vậy chuyện này tính sao đây?”
Sở Tiên Kiệt tức tối nói: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Bỏ qua? Có thể sao?”
Sở Thành Hạc nói: “Diệp Viên Viên là thể chất Hoàng thể, là Diệp gia tiểu thư, ta đối phó với nàng ta không được nhưng cái tên Tần Ninh kia, chẳng qua chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba!”
“Mười ngày sau chính là khảo hạch đệ tử nội viện, lần này, tất cả đệ tử nội viện đều sẽ tham gia. Đến lúc đó, ta dẫn theo các huynh đệ hội Phương Viên, tên Tần Ninh kia… Ta nhất định sẽ khiến hắn phải chết, năm trăm ngàn lượng, cũng phải nhổ ra, trả lại cho ta!”
Hội Phương Viên!
Nghe được những lời này, ánh mắt Sở Tiên Kiệt sáng lên.
Toàn bộ học viện Thiên Thần, đệ tử nội viện, đệ tử ngoại viện, tính cả Linh Đồ và Linh Tử có thân phận càng thêm tôn quý thì có tổng cộng khoảng một trăm mười mấy ngàn người.
Trong đám đệ tử này tự nhiên lại tồn tại hiện tượng lập bang kết phái.
Đối với chuyện này, học viện Thiên Thần cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Do đó, trong học viện này có nhiều bang phái đã ra đời và phát triển, hội Phương Viên chính là một trong số đó.
Nghe nói, hai vị hội trưởng Phương Thế Thành và Viên Cương sáng lập ra hội Phương Viên chính là linh đồ.
Linh đồ, đó là cao thủ cảnh giới Linh Đài rồi, tọa hoa linh đài, linh khí nhiều hơn cảnh giới Linh Hải không chỉ gấp mười.
“Đại ca, huynh đã tham gia vào hội Phương Viên rồi ạ!”, Sở Tiên Kiệt lập tức hưng phấn nói: “Đại ca, có thể tiến cử ta gia nhập hội Phương Viên không?
“Yên tâm, đợi ta đứng vững chân, nhất định nhận đệ nhập hội, hai huynh đệ chúng ta chung sức đồng lòng!”
“Vâng!”
Sở Tiên Kiệt căm phẫn nói: “Đến lúc đó, ta muốn khiến tên Tần Ninh kia phải quỳ xuống trước mặt ta để khấu đầu nhận sai, từ từ giày vò hắn đến chết!”
Trong lời nói của hai huynh đệ lúc này mang theo sự căm hận.
Mà mặt khác, đối với chuyện này, Tần Ninh lại hoàn toàn không hề để ý đến nữa.
Tần Ninh dẫn theo hai người Diệp Viên Viên và Tần Hải đi về phía bên trong học viện Thiên Thần.
Suốt cả quãng đường, Diệp Viên Viên không ngừng kể về học viện Thiên Thần.
“Bây giờ, học viện phân làm nội viện và ngoại viện, chia ra nơi cư trú và tu luyện của đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện”.
“Và ngoài ra, còn có một khu vực khác được gọi là Viện Thiên Thần!”
Bang…
Linh khí va chạm, hai thân ảnh vừa va chạm đã tách nhau ra.
Liễu Mộ lui về phía sau ba bước, nét mặt kinh ngạc.
Diệp Viên Viên chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 5, vậy mà có thể chống lại được đòn công kích của gã!
Bên kia, sắc mặt của Diệp Viên Viên tái nhợt.
Nàng chỉ vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng 5, hơn nữa thời gian nàng chuyển đổi từ dùng kiếm thuật sang roi thuật là rất ngắn, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển nó theo ý mình.
Một chiêu này vừa tung ra, rõ ràng là nàng đã lép vế hơn một chút.
Nhưng ngay cả như vậy, tất cả mọi người đều hoàn toàn bất ngờ.
Cảnh giới Linh Hải tầng 9, mỗi khi ngưng tụ ra một đạo Linh Hải, thì thực lực có thể tăng lên gấp mấy lần.
Hai người có cảnh giới vô cùng chênh lệch, vậy mà Diệp Viên Viên vẫn có thể ngăn cản.
Điều này thực sự đáng ngạc nhiên.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Vào lúc này, một thanh âm hô vang giống như sấm rền đột ngột vang lên.
Có tiếng giáp sắt va chạm lách cách, sau đó một đoàn người đã được sắp xếp chỉnh tề bước tới, mang theo một luồng sát khí cùng với tiếng hô vang kia.
Từ bên trong chiếc xe ngựa ở trung tâm, có một bóng người bước ra, đi nhanh tới.
Người thanh niên mặc một chiếc áo choàng lụa màu bạc và đội một chiếc vương miện bạc trên đầu, sự xuất hiện của chiếc vương miện đã làm thay đổi biểu cảm của mọi người.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh thanh niên kia lại hô lên một tiếng.
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
Trong tích tắc, tất cả mọi người có mặt đều quỳ sụp xuống đất.
Chỉ có Tần Ninh, Tần Hải và Diệp Viên Viên đứng yên tại chỗ.
Người vừa xuất hiện chính là nhị hoàng tử của đế quốc Bắc Minh, Vũ thân vương, cũng chính là thái tử Minh Vũ vừa được sắc phong mấy ngày trước!
Mấy vị hoàng tử ban đầu đều muốn tranh giành ngôi vị thái tử.
Nhưng chẳng ai ngờ được rằng mấy ngày trước, Minh Ung hoàng đế đã ban chiếu chỉ phong cho Minh Vũ làm thái tử, hơn nữa nhà họ Tần còn được phong làm vương hầu.
Sự việc này có thể nói là đã gây náo động trên toàn bộ Đế Đô.
Nhưng bất luận thế nào, thì Minh Vũ hiện tại cũng là thái tử gia.
Nhà họ Liễu tuy là hào cường một quận, nhưng khi đối mặt với hoàng uy thì vẫn phải kính nể.
Trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, đệ tử của học viện Thiên Thần rất có uy danh, nhưng khi đối mặt với hoàng quyền thì cũng không phân cao thấp.
Hơn nữa, phần lớn đệ tử sau khi học xong đều tiến vào trong hoàng thất tìm kiếm địa vị, nâng cao thực lực, trở thành người đứng đầu một thành, vậy cũng đủ để làm rạng danh tổ tiên.
Đối mặt với thái tử gia, không ai dám lỗ mãng.
Giờ phút này, vẻ mặt Liễu Mộ vô cùng cẩn trọng, không còn chút oai phong nào như trước.
Dù Liễu Khai Nguyên có mạnh đến đâu thì sau lưng vẫn còn có người nhà họ Liễu, không có cách nào chống lại hoàng thất!
Liếc mắt một cái, nhìn thấy Diệp Viên Viên, Tần Ninh và Tần Hải vẫn còn đang đứng, Liễu Mộ thầm cười lạnh.
Ba kẻ này, thật không biết sống chết!
Trước mặt thái tử mà dám bất kính như vậy, chờ một lúc sau, chỉ cần gã nói vào vài ba lời, thì ba kẻ này nhất định sẽ bị thái tử điện hạ ghi hận.
"Thái tử điện hạ!"
Liễu Mộ bước tới, cung kính nói: "Tại hạ là Liễu Mộ, chính là đệ tử của Liễu gia ở quận Liễu, đã từng bái kiến thái tử điện hạ!"
Ánh mắt của Liễu Mộ rất giảo hoạt, gã chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, Diệp Viên Viên ỷ mạnh hiếp yếu, ra tay với Liễu Viện Viện của Liễu gia ta trước mặt bao nhiêu người, không hề quan tâm đến vương pháp một chút nào, lại còn nói năng hết sức lỗ mãng".
"Mong điện hạ làm chủ cho Liễu gia ta!"
Liễu Mộ vừa nói xong liền cúi người xuống đất, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Lần này, cho dù là Diệp Viên Viên cũng không thể nào đối đầu với thái tử điện hạ được.
Xét cho cùng, tuy rằng Diệp gia là một gia tộc hùng mạnh của đế quốc, nắm giữ trong tay mấy chục quận thành, nhưng cũng chỉ là những thứ mà đương kim bệ hạ ban cho.
Thái tử trước mặt chính là bệ hạ tương lai, nếu Diệp Viên Viên dám hành xử lỗ mãng, thì Diệp gia chắc chắn sẽ không thể yên thân.
"Làm chủ?"
Minh Vũ nghe vậy thì gật đầu cười nói: "Được, ta sẽ xử lý thật công bằng!"
"Thống lĩnh Đỗ!"
"Điện hạ!"
Minh Vũ ra lệnh: "Trói ba người này lại cho ta, đánh mỗi người một trăm gậy lớn!"
Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Mộ vô cùng vui mừng.
Lần này, Diệp Viên Viên, Tần Ninh, Tần Hải đều đã xong đời!
Nhưng đột nhiên, lại có một cánh tay từ đâu vươn ra, lôi gã đi.
Này, khoan đã, diễn biến tiếp theo đâu phải như vậy!
Liễu Mộ nhất thời ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của Minh Vũ đang nhìn gã.
"Nhân tiện phái người đi hỏi Liễu Hàn Dục một chút, hỏi rằng Liễu gia của ông ta làm chủ quận Liễu có phải là lâu lắm rồi hay không, đến nỗi bồi dưỡng được toàn là mấy thứ phế vật mắt để trên đỉnh đầu này!"
Minh Vũ hừ một tiếng, khoát khoát tay.
Liễu Mộ, Liễu Kình, và Liễu Viện Viện ngay lập tức bị lôi xuống.
"Thái tử điện hạ..."
Lúc này, Liễu Mộ hoàn toàn sững sờ, cả người ngây ngốc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâu Triển Thiên đứng bên cạnh lúc này cũng có chút khó hiểu.
Diệp Viên Viên là thiên kim của Diệp gia, Diệp gia quả thực mạnh hơn mấy chục lần so với Liễu gia.
Tuy nhiên, Liễu Khai Nguyên của Liễu gia bây giờ ở đế quốc Bắc Minh chính là người có tầm ảnh hưởng lớn của học viện Thiên Thần, hơn nữa còn có căn cơ rất sâu bên trong học viện Thiên Thần.
Thái tử bảo vệ Diệp Viên Viên như vậy, chẳng lẽ không sợ Liễu Khai Nguyên thẹn quá hóa giận?
Mà vào giờ phút này, Liễu Mộ đang bị người ta lôi đi đã hoàn toàn mờ mịt.
Vì một Diệp Viên Viên, thái tử lại muốn trừng phạt gã!
Trừng phạt một thiên tài cảnh giới Linh Hải tầng 7!
Cho dù không muốn đắc tội Diệp gia, nhưng thái tử cũng không sợ đắc tội Liễu Khai Nguyên hay sao?
Bốp...
Một gậy lớn đánh xuống, sắc mặt của Liễu Mộ tái mét.
Sự trừng phạt này không dùng gậy lớn thường, mà dùng tới một loại linh khí, đánh xuống một gậy là trầy da sứt thịt, không phải chuyện chơi.
Thanh âm của gậy lớn đánh xuống vang lên liên tiếp nhau.
Liễu Mộ, Liễu Kình và Liễu Viện Viện đều điên cuồng gào thét.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc không hiểu tại sao thái tử lại vì Diệp Viên Viên mà ra tay nặng như thế, thì Minh Vũ đã đi về phía Tần Ninh.
Tình huống gì đây?
Tất cả đều như chết lặng.
“Tần công tử, huynh không sao chứ?”
Minh Vũ chắp tay cười nói.
“Không sao!”
Tần Ninh xua tay, lại nhìn Lâu Triển Thiên, nói: "Lâu sư huynh, ta có thể vào chưa?"
“Có... có... có thể vào rồi!”
Lâu Triển Thiên đưa tay ra mời, muốn nói điều gì đó, nhưng hoàn toàn không thể nói ra được.
Bây giờ, ngay cả tên ngốc cũng đã hiểu, thái tử điện hạ ra tay không phải vì Diệp Viên Viên, mà là vì... Tần Ninh, Tần công tử?
Tần Ninh không để ý tới đám người Liễu Mộ nữa, đi thẳng vào học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần mấy vạn năm đứng sừng sững ở đế quốc Bắc Minh mà không ngã, cũng có vô số võ giả cường đại từ nơi này đi ra.
Tới nơi này một lần nữa, trong lòng Tần Ninh vô cùng cảm khái.
Chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt Tần Ninh bỗng sáng lên.
Trước mặt hắn, sau cánh cổng của học viện Thiên Thần, một võ đài khổng lồ đã hiện ra.
Giờ phút này, trên võ đài người ra kẻ vào vô cùng náo nhiệt, trong võ đài có bốn cột đá dựng thẳng đứng trên trời, uy nghiêm vô cùng.
"Đây là Tứ Tượng Thánh Trụ của học viện Thiên Thần, nghe nói là do chính tổ sư Thiên Thanh Thạch dựng lên. Nó cũng có thể được coi là biểu tượng của học viện Thiên Thần!", Minh Vũ đi tới sau lưng Tần Ninh, kính cẩn giải thích.
Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu.
Chương 112: Thái độ của Minh Vũ
"Ngươi bây giờ đã là thái tử, nhất cử nhất động đều sẽ bị người trong đế quốc Bắc Minh chú ý, làm việc không thể sợ đầu sợ đuôi giống như trước được!"
Tần Ninh đột nhiên xoay người, nhìn về phía Minh Vũ, nói: "Người muốn làm nên chuyện lớn thì cần có lòng kiên định, hiểu chưa?"
"Cảm ơn Tần công tử đã chỉ dạy!"
Minh Vũ khiêm tốn nhận chỉ dạy.
Hắn ta biết ngôi vị thái tử này của hắn ta là từ đâu mà có.
Sau ngày hôm đó, phụ hoàng đã chính thức phong hắn ta làm thái tử, còn sắc phong vương hầu cho gia tộc của mẫu phi hắn ta, đây chính là một vinh dự to lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Minh Vũ cũng chỉ có thể nghĩ tới Tần Ninh.
Hắn ta biết cho dù hôm nay hắn ta không xuất hiện, thì Tần Ninh cũng có thể giải quyết chuyện này, nhưng kết quả nhất định sẽ là mưa máu gió tanh.
Bây giờ Liễu Mộ cho rằng hắn ta đang hại gã, nhưng thật ra là gã đang được hắn ta cứu khỏi bàn tay của Tần Ninh.
Hắn ta đã từng thấy, Tần Ninh nói giết là giết, vô cùng quả quyết.
Giờ phút này, trên võ đài, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ kiểm tra.
Tần Ninh nhẹ bước tiến lên, đi tới phía dưới một cột trụ trong Tứ Tượng Thánh Trụ.
Minh Vũ rất hiểu chuyện, dừng lại ở vị trí phía sau Tần Ninh mười bước.
Diệp Viên Viên cùng Tần Hải lúc này cũng lần lượt dừng lại.
Tuy rằng bọn họ không biết Tần Ninh đang làm gì, nhưng bọn họ biết hiển nhiên không nên quấy rầy Tần Ninh vào lúc này.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Tứ Tượng Thánh Trụ, Tần Ninh lẩm bẩm: "Thật là làm cho người ta phải hoài niệm... Tiểu Viên Tử, Tiểu Thạch Tử, hai người các ngươi không biết là đã cao đến độ nào rồi!"
Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, một người là người sáng lập đế quốc Bắc Minh, và người kia là người sáng lập học viện Thiên Thần.
Hai người đó ở trong mắt thế nhân, có thể là những võ giả mạnh mẽ khó lường.
Nhưng ở trong mắt Tần Ninh, hai người họ luôn chỉ là hai tiểu quỷ thích gây chuyện, ngày nào cũng bị Thanh Vân dùng gậy lớn để dạy dỗ.
"Đi thôi!"
Xoay người, Tần Ninh đi tới chỗ kiểm tra.
Học viện Thiên Thần dù sao cũng là học viện duy nhất ở đế quốc Bắc Minh, hơn nữa là một trong những thế lực mạnh nhất.
Ngoài cửa lớn tổ chức ghi danh, chẳng qua chỉ là sự sàng lọc lúc ban đầu, phòng ngừa có người trà trộn bổ sung cho đủ.
Đến nơi này, mới thật sự là thẩm tra.
Tần Ninh lần lượt ghi tên họ, thân thế gia đình, thực lực của mình là cảnh giới Linh Hải tầng ba, trả lời thêm một vài vấn đề mà các đệ tử hỏi, sau đó nhận lấy lệnh bài học viên.
"Nhận lệnh bài đi, ngươi bây giờ đã là đệ tử ngoại viện của học viện Thiên Thần, bên trong lệnh bài kia có ghi chép về thân phận của ngươi, đồng thời, ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Hải rồi, ở bên ngoài không thích hợp, mấy ngày này sẽ có sắp xếp chỗ ở tạm cho ngươi ở học viện!"
"Nội viện khảo hạch cũng sắp bắt đầu, học viên mới đạt tới cảnh giới Linh Hải đều phải tham gia".
"Đến lúc đó nếu như đạt được phần thưởng, thì sẽ có thể đổi lấy không ít thứ tốt trong học viện".
Đệ tử kia giải thích từng câu một.
Nhìn thấy thái tử Minh Vũ đứng bên cạnh Tần Ninh, đệ tử kia dù cũng đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, nhưng nét mặt cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng, mồ hôi chảy dài.
Vị này là thái tử gia của hoàng thất Bắc Minh, vì sao hôm nay lại tới học viện Thiên Thần?
Tuy rằng quan hệ giữa học viện Thiên Thần và hoàng thất Bắc Minh không tệ, nhưng vị thái tử gia này không phải nên đến điện tam bảo hay sao? Chẳng lẽ là bởi vì Tần Ninh trước mặt?
Mười sáu tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3 thì quả thực là một tài năng xuất chúng, nhưng ở đế quốc Bắc Minh này cũng có không ít thiên tài như vậy.
Tại sao thái tử chỉ nhìn trúng một mình hắn?
“Vậy chỗ ở tạm của học viên mới sắp xếp ở nơi nào?”, Minh Vũ lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Khải bẩm thái tử điện hạ!"
Đệ tử kia chắp tay nói: "Hiện tại đều sắp xếp ở khu tiếp đãi của học viện".
“Ta biết chỗ đó, một phòng ở tới bảy tám người thì ồn ào quá. Đổi chỗ ở cho Tần công tử đi!”, Minh Vũ lúc này lớn tiếng nói.
"Điều này…"
"Không cần!"
Tần Ninh phất tay nói: "Chỉ là ở vài ngày thôi, nội viện khảo hạch sẽ bắt đầu sau mười ngày đúng không? Ở tạm mấy ngày cũng không sao!"
"Vậy sao được, Tần huynh..."
"Được rồi, ta còn có chuyện phải làm!"
Tần Ninh lại nói: "Minh Vũ, ngươi về trước đi".
"À, đúng rồi, đừng quên những gì ta đã nói với mẹ của ngươi, gặp phải vấn đề nhất định phải tới tìm ta, không được tự mình thăm dò!"
"Điều này…"
"Đi đi, trong học viện Thiên Thần này không phải còn có quy tắc à? Có quy tắc không được giết người, ngươi còn lo lắng ta sẽ bị giết sao?"
"Được rồi!"
Nghe vậy, Minh Vũ chỉ có thể rút lui.
Hắn ta không lo lắng người khác sẽ giết Tần Ninh, mà là sợ Tần Ninh bị tên nào đó không biết sống chết chọc giận, sau đó bị Tần Ninh giết chết!
Dẫu sao chuyện ở trong hoàng cung, nếu không phải là có phụ hoàng ra mặt, chỉ sợ U Vương đã sớm bị giết.
Ngay cả tam đệ Minh Hiên đáng thương của hắn ta cũng đã bỏ mạng trong tay Tần Ninh, nhưng bây giờ phụ hoàng giống như là đã quên mất chuyện này, căn bản không ai dám nhắc tới!
Hôm qua vào cung, lục hoàng tử Minh Triệt nhắc lại chuyện này, liền bị phụ hoàng cấm túc một tháng!
Mặc dù hắn ta không biết tại sao hoàng đế lại để ý tới Tần Ninh như vậy, thậm chí tới mức... nói gì nghe nấy.
Nhưng hắn ta hiểu rõ, ngôi vị thái tử này, nếu không có Tần Ninh thì hắn ta sẽ không thể ngồi lên được.
Hiện tại đã trở thành thái tử, hắn ta lại càng hiểu rõ, nếu muốn ngồi vững ở vị trí này thì phải chiếu cố Tần Ninh nhiều hơn nữa.
Thậm chí còn phải để ý tới hắn nhiều hơn cả phụ hoàng.
"Thống lĩnh Đỗ!"
"Có thuộc hạ!"
Minh Vũ bình tĩnh nói: "Ngươi sắp xếp một ít đệ tử trong học viện chăm sóc tốt cho Tần Ninh. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải báo cho ta biết!"
"Vâng!"
Đõ Khiếu giờ phút này cũng đã không còn xem thường Tần Ninh.
Ông ta cũng biết ngôi vị thái tử bây giờ của Minh Vũ là do Tần Ninh mà có được.
Chỉ riêng điều này cũng đủ cho thấy thủ đoạn của Tần Ninh ghê gớm như thế nào.
Nhưng điều mà ông ta vẫn không hiểu là làm cách nào mà một thiếu gia 16 tuổi của nhà họ Tần ở thành Lăng Vân lại có thể làm được những chuyện này?
Hơn nữa, điều gì đã xảy ra ở trong hoàng cung vào ngày hôm đó?
Bây giờ tin tức về chuyện này ở trong hoàng cung đã hoàn toàn bị phong tỏa, chỉ có một số ít người biết chuyện gì đã xảy ra.
U Vương bị thích khách phế bỏ hết tu vi.
Chuyện này nói ra thì ai tin?
Có thể phế bỏ tu vi của một cường giả cảnh giới Linh Phách, thì ít nhất cũng phải là một tồn tại vượt qua cả tứ đại cảnh giới.
Trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, có người nào mạnh đến như vậy không?
Hơn nữa, nếu như đã xuất hiện một thích khách mạnh như vậy, thì sao bệ hạ vẫn bình an vô sự cho đến hôm nay?
Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện này cũng đã qua.
Chủ tử của ông ta đã trở thành thái tử, việc của ông ta là làm theo dặn dò của chủ tử.
"Tại sao công tử lại bồi dưỡng hắn ta?"
Thấy Minh Vũ rời đi, Diệp Viên Viên không hiểu nói: "Nói thật lòng, ở bên trong hoàng thất, đại hoàng tử Minh Xương Long chiến công vô số, nổi danh bên ngoài, tứ hoàng tử Minh Tiềm thái độ ôn hòa, giỏi về mưu lược, ngũ hoàng tử Minh Trụ cũng vô cùng uy phong lẫm liệt, lấy mấy vị hoàng tử đó mà so sánh với Minh Vũ... thì mạnh hơn nhiều!"
"Minh Vũ ở các phương diện đều không hoàn hảo, dè dặt, hay nhìn sắc mặt của người khác mà hành động, mà quan trọng nhất, chính là hắn ta không hề có chút khí chất đế vương nào!"
Nghe đến đây, Tần Ninh thong thả chắp tay sau lưng, đi về phía chỗ ở đã được sắp xếp.
“Ai nói trời sinh đế vương đều phải đi đôi với khí chất đế vương?”, Tần Ninh cười nói: “Điểm tốt nhất, chính là người này lòng dạ không xấu”.
"Khi nãy ở ngoài cửa lớn, nếu đổi thành những hoàng tử khác bởi vì ta mới lấy được ngôi vị thái tử, chỉ sợ là đã thẳng tay giết chết đám người Liễu Mộ thay ta rồi".
Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Cái tên này, sự lương thiện từ tận đáy lòng của hắn ta vẫn rất đáng khen!"
"Tên nhóc đó cũng thông minh lắm, hắn ta không hại người, mà là cứu người".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên ngẩn người.
Chương 113: Công tử ta mua lại
Nàng đã hiểu ra, nếu như vừa rồi Minh Vũ không tới, e rằng ba người Liễu Mộ thật sự sẽ chết.
Đi theo Tần Ninh mấy ngày nay, nàng cũng có chút hiểu biết về Tần Ninh.
Cái gọi là quy tắc, ở trong mắt hắn, thì hoàn toàn không phải là quy tắc.
Ai dám khiêu khích hắn, hắn liền giết người đó!
Đơn giản thô bạo!
Ở người thanh niên có vẻ nho nhã này, quả thực có một tác phong làm việc như vậy.
Dường như ở trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, không ai có thể khiến cho Tần Ninh sợ hãi.
Vừa rồi nếu Minh Vũ không tới, e rằng đám người Liễu Mộ thật sự sẽ chết!
Diệp Viên Viên chắp tay nói: "Viên Viên nhận ân huệ của công tử, nhưng không bảo vệ tốt công tử".
"Cô nghĩ nhiều rồi!"
Tần Ninh dừng lại, quay đầu liếc nhìn Diệp Viên Viên, ngón tay áp nhẹ lên chiếc cằm xinh đẹp của Diệp Viên Viên, cười nói: "Không cần chán nản, cô chính là Hoàng thể, trên toàn bộ Cửu U đại lục địa cũng không có mấy người được như cô. Tương lai cô cũng có thể trở thành một trong những tồn tại vạn cổ như Minh Uyên đại đế và Thiên Thanh Thạch!"
Diệp Viên Viên lập tức đỏ mặt khi bị Tần Ninh trêu đùa.
"Mà nghĩ lại, hiện tại cô đang là tỳ nữ của ta. Tìm lúc nào làm ấm giường cho ta đi? Thế nào?", Tần Ninh lại cười nói.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Diệp Viên Viên liền cảm thấy như đang đánh trống trận.
Tần Ninh mới mười sáu tuổi, còn nàng mới mười bảy tuổi, bây giờ nói đến chuyện này, đối với nàng...
"Ha ha..."
Nhìn thấy Diệp Viên Viên lúng túng, Tần Ninh bật cười, xoay người bước về phía trước.
Ba người đi tới một tòa lầu.
Nơi đây là nơi mà các đệ tử ngoại viện mới của học viện Thiên Thần ở trong mấy ngày.
Những đệ tử thuộc cảnh giới chín cửa phải dừng chân ở ngoại viện.
Đệ tử nào đã vượt qua cảnh giới chín cửa, đạt đến cảnh giới Linh Hải, thì đã không còn thích hợp ở lại làm đệ tử ngoại viện nữa.
Mà bây giờ lại đúng lúc tới thời gian nội viện khảo hạch, nên học viên cũ học viên mới đều được sắp sếp khảo hạch cùng với nhau.
Đồng thời đây cũng là sự sàng lọc lại tất cả các đệ tử.
"Lầu 3, phòng 465!"
Tần Ninh dựa theo chỉ dẫn trên lệnh bài, đi thẳng tới bên ngoài cửa phòng mình.
Mở cửa bước vào, cả căn phòng dường như đã được quét dọn khá sạch sẽ.
Trong phòng lúc này có hai bóng người đang bận rộn.
"Huynh là…"
Một người trong số họ hỏi, người này mặc áo vải thô, trông giản dị chất phác, có vẻ là một người đàng hoàng.
"Tần Ninh!"
Tần Ninh gật đầu đáp.
"Xin chào xin chào, ta tên là Lục Huyền, ta cũng là học viên mới năm nay, mấy ngày này chúng ta có thể ở cùng một phòng, cũng xem như là có duyên".
Thiếu niên chất phác toét miệng cười nói.
"Tuân Ngọc!"
Một thiếu niên khác có vóc dáng thấp bé hơn và nước da hơi tái, mặc áo khoác đen ngồi trên giường, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Toàn bộ chỗ này rộng khoảng tám mươi chín mươi thước vuông, có tám cái giường kê sát vách tường nhìn hết sức chỉnh tề, cũng không coi là quá chật chội.
Dù có hơi bất tiện khi có nhiều người ở chung, nhưng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi nên cũng không ai nói gì.
Tần Ninh và Tần Hải chọn hai chiếc giường cạnh nhau, bắt đầu xếp tấm trải giường.
Tất cả đều do học viện Thiên Thần chuẩn bị.
Là học viện lớn nhất đế quốc, học viện Thiên Thần có tài lực hết sức dồi dào, những thứ này không tính là gì cả.
Tần Hải tự mình dọn giường và những đồ dùng cần thiết hàng ngày, còn Tần Ninh thì nghênh ngang ngồi xuống, lúc này Diệp Viên Viên dĩ nhiên là biết mình phải làm gì.
Nàng cẩn thận sắp xếp giường cho Tần Ninh, giống như một cô vợ nhỏ xinh đẹp.
Không thể không nói, người đẹp thì làm việc gì cũng đẹp.
Lục Huyền kia thật thà cười một tiếng, nhìn thấy dung mạo của Diệp Viên Viên thì cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ, ngay sau đó thì lại cười ha hả, rồi lo làm việc của mình.
Tuân Ngọc ngồi ở trên giường, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trầm mặc không nói.
Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.
Trước cửa phòng, xuất hiện thêm một bóng người.
"Chắc là đây rồi?"
Một giọng nói lớn vang lên.
Xuất hiện trước mặt họ lúc này là một tên nhóc mập mạp.
Tên nhóc mập trông như mới mười lăm, mười sáu tuổi, trên người mang theo rất nhiều thức ăn thôn dã.
Mang trên người một bộ lông da của linh thú, hắn ta trông giống như một thiếu niên thợ săn vừa bước ra khỏi rừng núi vậy.
Tuy mập mạp nhưng rất sung sức.
"Chào mấy huynh, ta tên là Trương Tiểu Soái, đến từ một ngôi làng trên núi Nguyên ở quận Sở Nguyên!"
Tên nhóc mập không quen biết ai, nhưng vẫn bật cười ha hả nhìn mấy người trước mặt, cởi bỏ hết mấy món thức ăn trên người, sau đó bắt tay với mấy người Tần Ninh.
"Ôi trời đất ơi!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Viên Viên, Trương Tiểu Soái liền kêu lên: "Học viện Thiên Thần biết lý lẽ như vậy sao, còn đặc biệt phái người tới dọn dẹp phòng cho chúng ta?"
"Tỷ tỷ xinh đẹp, làm phiền tỷ cũng sửa sang lại giường cho ta một chút đi!"
Nét mặt của Trương Tiểu Soái tràn đầy say mê, đứng cười ha hả.
"Cút!"
Diệp Viên Viên cau mày, mắng thẳng mặt hắn ta.
"Ha ha... Tiểu Soái, cô ấy là người của Tần Ninh huynh đệ...", Lục Huyền nhìn Tần Ninh, không biết nên giới thiệu Diệp Viên Viên như thế nào.
"Tùy tùng!"
Diệp Viên Viên nhẹ giọng nói, không còn để ý tới tên nhóc mập nữa.
Nghe vậy, Trương Tiểu Soái nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt như sáng lên.
"Huynh đệ, quá lợi hại!"
Trương Tiểu Soái lại cười ha hả, cầm mấy món thức ăn thôn dã lên nói: "Trương Tiểu Soái ta là thợ săn mạnh nhất trong làng, cũng chính là đầu bếp giỏi nhất, mọi người tối nay tìm một chỗ, ta xuống bếp làm mấy món đãi mọi người, bảo đảm ăn xong nhớ mãi không quên!"
Nghe vậy, Lục Huyền cười nói: "Được đó!"
"Tần huynh Tần huynh, huynh thấy thế nào?"
"Cũng được!"
Nhìn đến Trương Tiểu Soái, Tần Ninh cũng có ấn tượng tốt.
Tuổi của Trương Tiểu Soái chắc cũng gần bằng tuổi của hắn, rất chất phác, không gây cho người khác cảm giác chán ghét.
“Vậy tỷ tỷ xinh đẹp này cũng đi cùng chứ?”, Trương Tiểu Soái nheo mắt nhìn Diệp Viên Viên, cười nói.
Tần Ninh lắc đầu không nói.
"Ôi trời, đây mà là nơi cho người ở sao?"
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng có tiếng chê bai vang lên, sau đó có một thiếu niên mặc áo bông bó sát bước vào.
Sau khi quét qua toàn bộ căn phòng, ánh mắt của thiếu niên đó cuối cùng rơi vào người của Diệp Viên Viên.
Đôi mắt của gã như muốn lọt cả ra ngoài, nhìn chằm chằm Diệp Viên Viên.
"Thiếu gia, thiếu gia, chờ ta với!"
Phía sau lúc này xuất hiện một bóng người, nhìn dáo dác vào trong phòng.
"Xin chào, ta tên là Lục Huyền!"
Lục Huyền xem ra đối xử với mọi người rất nồng hậu, lúc này liền duỗi tay ra chào hỏi.
"Sở Tiên Kiệt!"
Thiếu niên kia cũng không duỗi tay ra, nhìn căn phòng, nét mặt đầy chê bai nói: "Đường đường là học viện Thiên Thần mà lại sắp xếp thế này, tám người ở một căn phòng, làm sao ở được?"
Sở Tiên Kiệt sốt ruột nói: "Không được, ta phải nói cho mẹ nghe, chỗ này căn bản không phải là chỗ cho người ở!"
Nghe vậy, tùy tùng của gã cũng gật đầu hùa theo: "Thiếu gia nói đúng, đây không phải là chỗ cho người ở".
Trong khi Sở Tiên Kiệt nói, ánh mắt của gã luôn nhìn về phía Diệp Viên Viên.
"Có điều, ở đây có một vị cô nương mỹ miều như vậy, cũng miễn cưỡng thích hợp để ở lại!"
Sở Tiên Kiệt nhìn về phía Diệp Viên Viên, cười ha hả nói: "Ta thật sự chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy".
Hắn nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: "Đây là tùy tùng của ngươi đúng không? Ra giá đi, công tử ta sẽ mua lại!"
Chương 114: Mua?
"Mua?"
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên cười nói: "Ngươi cho rằng nàng đáng giá bao nhiêu?"
“Mười vạn lượng hoàng kim, ta mua!”, Sở Tiên Kiệt dường như không thiếu tiền.
“Viên Viên, gã nói sẽ bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim mua lại cô, cô đồng ý không?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên trêu chọc.
Diệp Viên Viên tức giận liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt ấy mê người khó tả, khiến cho tất cả những người có mặt đều phải ngẩn ra.
"Xin lỗi, tùy tùng của ta có vẻ không đồng ý rồi!"
Tần Ninh phất tay nói.
"Năm mươi vạn lượng hoàng kim!"
Sở Tiên Kiệt lại lên tiếng, chế nhạo nói: "Ta không tin năm mươi vạn lượng hoàng kim không thể mua lại một tùy tùng nhỏ nhoi!"
Tần Ninh lúc này lại nhìn về phía Diệp Viên Viên.
"Thấy thế nào?"
"Cút!"
Đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên liếc nhìn Sở Tiên Kiệt, lãnh đạm nói.
Tính tình của nàng vốn lạnh lùng, không thích nói nhiều, những lúc ở bên cạnh Tần Ninh nàng cũng thường im lặng.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận!
"Chỉ là một đứa tùy tùng mà dám thất lễ với thiếu gia của ta như vậy!"
Tên sai vặt kia hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi biết thiếu gia nhà ta là ai không?"
"Thiếu gia nhà ta tới từ Sở gia quận Sở Nguyên, Sở gia ở quận Sở Nguyên đường đường chính là bá chủ, trưởng tộc nhà ta chính là cường giả cảnh giới Linh Hải đứng đầu!"
Tên sai vặt kia sắc mặt đỏ lên, kích động nói: "Mấy tên nhãi ranh có mắt mà không biết thái sơn!"
"Quận Sở Nguyên!"
Trương Tiểu Soái ngẩn ra một chút, sau đó liền cười nói: "Ta cũng đến từ quận Sở Nguyên. Nhà của ta nằm trong một ngôi làng trên núi Nguyên, tên là làng Tiểu Nguyên, dù nhỏ nhưng vẫn là một nơi rất tốt!"
"Xin chào, Sở Tiên Kiệt, chúng ta có duyên gặp mặt!"
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!"
Sở Tiên Kiệt chán ghét nói: "Tới từ một cái làng nhỏ không biết ở đâu ra, dựa vào đâu mà muốn dựa hơi ta hả?"
Dựa hơi?
Trương Tiểu Soái giật mình.
Hắn ta chỉ muốn chào hỏi Sở Tiên Kiệt, nhưng trong mắt đối phương lại trở thành muốn dựa hơi?
Sở Tiên Kiệt không thèm để ý tới Trương Tiểu Soái, nhìn Tần Ninh và Diệp Viên Viên, hừ một tiếng nói: "Đã cho các ngươi mặt mũi mà chủ tớ các ngươi còn không biết điều, năm mươi vạn lượng hoàng kim, cứ cho như các ngươi cả đời ở học viện Thiên Thần cũng không kiếm được!"
“Sở Tiên Kiệt, mọi người đều là bạn cùng phòng, nói như vậy thật là quá đáng!”, Lục Huyền khuyên can.
"Liên quan quái gì đến ngươi?"
Sở Tiên Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Bớt nói cái gì mà bạn cùng phòng đi, cái nơi tồi tàn này, còn lâu ta mới ở lại!"
"Nói cho các ngươi biết, huynh trưởng của ta, Sở Thành Hạc, chính là đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần, được sống ở một tòa tiểu lầu biệt lập. Mấy tên quê mùa các ngươi thì biết cái gì?"
"Ta thấy qua lần khảo hạch này thì các ngươi cũng không ở lại nổi, vậy mà còn muốn ta cùng các ngươi làm bạn cùng phòng? Chắc không phải là muốn sau này dùng danh tiếng của Sở Tiên Kiệt ta ở bên ngoài tự thổi phồng mình đó chứ hả?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lục Huyền cùng Trương Tiểu Soái đều trở nên khó xử.
Nhưng mà tên này cũng mới vừa nói, huynh trưởng Sở Thành Hạc của gã chính là đệ tử nội viện.
Đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần đều đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, mà huynh trưởng của gã lại là học viên cũ, đã cắm rễ sâu ở nơi này, bọn họ thì đều là học viên mới, không có gì để dựa vào, tùy tiện đắc tội với Sở Tiên Kiệt đúng là không sáng suốt.
Sở Tiên Kiệt trong mắt mang đầy vẻ khinh thường, nhìn mấy người trong phòng, nói: "Ta nhớ mặt các ngươi rồi. Hi vọng trong lúc khảo hạch các ngươi không đụng phải ta, nếu không thì..."
"Nếu không thì thế nào?"
Tần Ninh cười nhạt hỏi.
"Ta sẽ khiến cho các ngươi mất đi tư cách tiến vào nội viện của học viện Thiên Thần!"
Sở Tiên Kiệt hừ một tiếng, dữ tợn nhìn Tần Ninh.
"Ồ?"
Tần Ninh cười nói: "Nếu nói như vậy, thì hôm nay ta không thể để cho ngươi đi được rồi!"
"Nếu không đến lúc khảo hạch ngươi lại bảo huynh trưởng của ngươi ra dạy dỗ bọn ta, thì bọn ta phải làm thế nào?"
Nghe vậy, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều sửng sốt, còn Diệp Viên Viên lại bất ngờ cười một tiếng.
Tần Ninh tới lúc này mà vẫn muốn chọc giận cái tên kia, chẳng phải là sẽ đắc tội với Sở Thành Hạc hay sao? Thật là không sáng suốt chút nào!
"Tên nhóc, nhìn ngươi là ta liền cảm thấy ngứa tay muốn đánh người!"
Sở Tiên Kiệt hừ lạnh, bước thẳng lên phía trước, đánh ra một quyền hướng về phía Tần Ninh.
"Cút đi!"
Tần Ninh cười chế nhạo, cũng bước thẳng lên đón một quyền này.
Bang…
Ầm một tiếng, hai đường quyền va chạm vào nhau, toàn thân Sở Tiên Kiệt bị đấm bay thẳng vào tường, tứ chi sụp xuống đất, sưng húp hết cả mặt mũi tay chân.
"Thiếu gia!"
Tên sai vặt kia giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh, hai chân đã mềm nhũn ra, vốn dĩ còn dự định xông về phía Tần Ninh biểu diễn một chút để thể hiện lòng trung thành.
Nhưng dừng lại một chút, tên sai vặt cũng chỉ có thể đỡ thiếu gia của mình lên.
Ở trước mặt Tần Ninh, ngay cả vị thiếu gia cảnh giới Linh Hải tầng 2 của hắn còn bị hạ chỉ bằng một cú đấm, hắn ta chỉ mới đạt tới cảnh giới cửa thứ bảy, xông lên chẳng khác nào tự tìm chết.
"Ngươi…"
Sở Tiên Kiệt đứng lên với một cơ thể bầm dập, nhìn Tần Ninh, hung hăng chửi bới: "Ngươi có biết ngươi đã đắc tội với ai không? Nhóc con, ngươi xong đời rồi!"
"Vậy sao?"
Sắc mặt của Tần Ninh bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn tiến lên một bước, phất tay áo, khí tức cường hãn toát ra.
Hắn thẳng tay tát một cái, năm ngón tay như dán lên mặt của Sở Tiên Kiệt.
Chát một tiếng, Sở Tiên Kiệt bị đánh xoay ba vòng, loạng choạng ngã nhào xuống đất.
"Hay lắm!"
"Quá đẹp!"
Lục Huyền và Trương Tiểu Soái ngay lập tức vỗ tay.
Nhưng khi ánh mắt dữ tợn của Sở Tiên Kiệt liếc qua, hai người bọn họ cũng phải nhìn về hướng khác, không nói gì nữa.
Bọn họ chỉ sợ người huynh trưởng sau lưng của Sở Tiên Kiệt, nhưng Tần Ninh thì có vẻ như không sợ chút nào.
Sở Tiên Kiệt này vừa gặp đã ra thói cao ngạo bề trên, khiến cho người ta vô cùng chán ghét.
"Ngươi…"
“Còn muốn nói gì nữa?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Tỳ nữ của ta, ngươi nói muốn mua là mua sao?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một giọng nói tự nhiên từ đâu vang lên, bên ngoài cửa phòng có thêm hai ba người khác đi vào.
"Đại ca!"
Nhìn thấy người tới, Sở Tiên Kiệt lập tức đứng dậy, mặt mũi xanh mét sưng húp, trong lời nói xen lẫn cả tiếng rên rỉ.
"Đại ca...", Sở Tiên Kiệt vừa khóc vừa nói: "Cái tên này, đánh đệ... hu hu hu..."
"Tiên Kiệt!"
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của đệ đệ, trên mặt Sở Thành Hạc liền hiện lên vẻ tức giận.
"Hừ, chỉ là một học viên vừa mới vào học viện, còn dám ở đây phô trương thanh thế?"
Sở Thành Hạc hừ lạnh, nói: "Nhóc con, ngươi tên gì?"
"Tần Ninh!"
Tần Ninh lại lên tiếng.
“Ngươi biết ngươi đã đắc tội đến ai không?” Sở Thành Hạc hừ một tiếng nói: “Đánh đệ tử trong học viện là đã vi phạm nội quy của học viện. Niệm tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu tiên, ngươi hãy mau giao hết linh thạch trên người ra đây!"
"Ta còn có thể cân nhắc, tha mạng cho ngươi!"
“Ngươi vừa rồi nói đánh đệ tử bên trong học viện là vi phạm nội quy, giờ ngươi lại nói muốn giết ta, không phải là cũng vi phạm nội quy hay sao?”, Tần Ninh tỏ vẻ vô tội nói.
Sở Thành Hạc tức giận nói: "Nhóc con, đừng có mà đứng đó khua môi múa mép..."
"Công tử, đã sắp xếp xong rồi!"
Diệp Viên Viên xoay người cung kính nói.
Vừa rồi Tần Ninh tự mình xuất thủ, nên không cần nàng ra tay, mà nàng cũng thật sự cảm thấy không muốn động thủ với mấy tên vô dụng này, cho nên nàng chỉ tiếp tục làm những việc mà nàng nên làm.
"Diệp... Diệp Viên Viên..."
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Diệp Viên Viên xoay người lại, Sở Thành Hạc hoàn toàn sững sờ.
"Ngươi là ai?"
Sự thiếu kiên nhẫn đã hiện lên trong đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên.
Khi bị hỏi như vậy, nét mặt của Sở Thành Hạc đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Gã biết Diệp Viên Viên, nhưng Diệp Viên Viên không biết gã, đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Diệp Viên Viên sao lại ở đây?
Chương 115: Phí bồi thường
Mà lúc này, hai người Lục Huyền và Trương Tiểu Soái lại gần như nhảy dựng lên.
Ngay cả một người trầm lặng ít nói như Tuân Ngọc lại thể hiện sự kinh ngạc lồ lộ ra mặt.
Không chỉ có học viên cũ của học viện Thiên Thần biết đến Diệp Viên Viên, trong số học viên mới, danh tiếng của nàng cũng nổi như sấm bên tai.
Hoàng thể, thiên kim của Diệp gia, thân phận cao quý, dung mạo xuất chúng.
Nàng chính là nữ thần trong mộng của vô số đệ tử ngoại viện và nội viện học viện Thiên Thần.
Nhưng mà hiện giờ nữ thần lại ở trong một gian túc xá như này, còn gấp chăn bông… cho Tần Ninh?
“Tại hạ Sở Thành Hạc!”
Sở Thành Hạc chắp tay cười nói: “Diệp tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây? Hơn nữa còn ở cùng với một kẻ nói năng lỗ mãng, ngông cuồng như vậy nữa chứ?”
“Ta ở cùng với ai, có liên quan gì đến ngươi sao?”
Ánh mắt Diệp Viên Viên hiện lên tia không kiên nhẫn, nói: “Quản lý cho tốt đệ đệ của ngươi đi, đừng có cái kiểu từ Sở Nguyên quận đi ra mà không biết trời cao đất dày, phát ngôn bừa bãi như thế. Ở trong Đế Đô, tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Nghe được những lời này, sắc mặt Sở Thành Hạc tái mét.
“Ca, đánh con tiện nhân cái này đi!”
Sở Tiên Kiệt hét lớn: “Chính là ả đàn bà này, đệ bỏ ra năm trăm ngàn lượng để mua ả ta, vậy mà ả ta lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến đệ!”
Bốp…
“Câm mồm!”
Sở Thành Hạc giơ tay tát Sở Tiên Kiệt một cái giáng trời, lúc này, Sở Tiên Kiệt tưởng chừng như mắt mình đang nổ đom đóm.
“Ca…”
Sở Tiên Kiệt ngây người nhìn Sở Thành Hạc, khó có thể tin được.
Từ nhỏ đến lớn, đại ca chưa từng đánh gã dù chỉ một cái, cho dù cha mẹ muốn dạy dỗ mình, đại ca đều đứng ra ngăn cản, có thể nói là hết mực yêu thương mình.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì hai người Tần Ninh và Diệp Viên Viên mà lại trực tiếp tát gã một cái!
“Khốn kiếp!”
Sở Thành Hạc mắng: “Vị này đường đường là Diệp Viên Viên của Diệp gia Đế Đô - Diệp tiểu thư, ngươi mua nổi sao? Đệ có tư cách mua sao?”
“Ta…”
Bốp…
Lại thêm một cái tát giáng xuống, Sở Thành Hạc quở mắng: “Trở về ta phải chỉnh đốn lại đệ mới được!”
Sở Tiên Kiệt lúc này đã hoàn toàn bị đánh cho ngu người.
Tần Ninh và Diệp Viên Viên trước mặt này rốt cuộc là ai chứ?
Tại sao đến cả đại ca cũng sợ như vậy?
“Diệp tiểu thư, thành thực xin lỗi, đệ đệ ta không nhận ra tiểu thư, đã đắc tội với tiểu thư, xin lỗi!”
Sở Thành Hạc lúc này chắp tay, cười nói: “Ta sẽ dẫn đệ đệ ta rời khỏi đây ngay!”
“Rời khỏi đây?”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Rời đi như vậy, có chút không đúng!”
“Vừa nãy Sở Tiên Kiệt đã nói muốn cho mấy người chúng ta đều không thể thi đậu đợt khảo hạch của nội viện, mất đi tư cách làm đệ tử của học viện Thiên Thần, đây rõ ràng là một lời uy hiếp”.
“Trái tim nhỏ bé của ta đến giờ vẫn đang không ngừng đập thình thịch, thình thịch, vậy sao có thể để hắn ta rời đi được chứ!”
“Vừa rồi ta bị dọa sợ nhưng tim đập càng nhanh hơn, đoán chừng sẽ bị giảm mất vài năm tuổi thọ, ít nhất cũng phải bồi thường cho ta một ít phí tổn thất tinh thần chứ?”
Bị dọa sợ?
Sắc mặt Sở Tiên Kiệt lúc này hiện lên vẻ giận dữ.
Vừa rồi, rõ ràng là Tần Ninh suýt đá chết gã bằng một, người bị dọa cho sợ hãi phải là gã mới đúng chứ?
Bây giờ ngược lại tên này còn đòi lấy... phí tổn thất tinh thần gì chứ?
Đùa cái gì vậy hả!
“Vị huynh đệ này, đệ đệ ta đã mạo phạm các vị, ta thay mặt hắn xin lỗi! Chỉ là phí tổn thất này... Mọi người đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, ngẩng đầu không gặp, cúi đầu vẫn thấy, hà tất phải tuyệt tình như thế chứ?”
“Tuyệt tình?”
Tần Ninh nói với vẻ ngạc nhiên: “Đâu có, nếu như ta thực sự tuyệt tình thì thứ ngươi nhìn thấy bây giờ chính là thi thể của đệ đệ ngươi rồi!”
Nghe được những lời này, Sở Thành Hạc liếc nhìn về phía Diệp Viên Viên bên cạnh, cố kìm nén cơn giận, nói: “Phí tổn thất ngươi cần là bao nhiêu?”
“Không nhiều, không nhiều, năm trăm ngàn lượng vàng, là đủ rồi!”
Không nhiều? Không nhiều mà tận năm trăm ngàn lượng vàng sao?
Đây có phải là cần phí tổn thất gì đâu cơ chứ, đây rõ ràng là đang bắt chẹt mà!
“Tần Ninh, ngươi… đừng có quá đáng!”, Sở Thành Hạc lúc này vẫn cố kìm chế cơn giận.
Nếu như không phải Diệp Viên Viên đang ở đây, gã đã phát tiết tại chỗ rồi.
“Quá đáng lắm sao?”
Tần Ninh hỏi ngược lại.
Diệp Viên Viên lúc này lại trực tiếp bước ra ngoài, xách Sở Tiên Kiệt lên khỏi mặt đất.
“Ta đưa, ta đưa!”, Sở Thành Hạc liền cười nói: “Diệp tiểu thư, ta đưa!”
Sở Thành Hạc hất tay một cái, một xấp kim phiếu hiện ra, gã nói: “Năm trăm ngàn lượng kim phiếu, cầm lấy đi!”
“Thành!”
Tần Ninh nhận kim phiếu, lúc này mỉm cười nói: “Trái tim nhỏ bé của ta, thoải mái hơn nhiều rồi...”
Sở Thành Hạc trực tiếp đỡ lấy Sở Tiên Kiệt từ trong tay Diệp Viên Viên, không nói lời nào, bước chân rời khỏi phòng.
Tần Ninh lúc này vươn vai một cái.
Đối với Sở Thành Hạc và Sở Tiên Kiệt, hắn cũng chỉ xem như một trò tiêu khiển thuần túy mà thôi.
Hai kẻ này không đáng để hắn phải để tâm.
Mà lúc này, Sở Thành Hạc và Sở Tiên Kiệt rời khỏi toà nhà số ba, nhưng vẻ mặt của bọn họ liền tối sầm tức khắc.
“Khốn kiếp!”
Sở Thành Hạc chỉ tay vào Sở Tiên Kiệt mắng một câu, rồi nói: “Diệp Viên Viên đó là thiên kim của Diệp gia, lại còn là thể chất Hoàng thể, đệ đắc tội với nàng ta là vì cảm thấy mạng của mình không đủ dài sao?”
“Đại ca, ta… ta nào biết!”
“Được rồi!”, Sở Thành Hạc xua tay nói: “Không biết tên rốt cuộc Tần Ninh kia có lai lịch như thế nào, mà Diệp Viên Viên lại răm rắp nghe theo hắn ta như vậy!”
“Đại ca, ta vừa nghe nói, hình như Diệp Viên Viên là tỳ nữ của Tần Ninh...”
“Láo toét!”
Sở Thành Hạc mắng: “Diệp Viên Viên là ai chứ? Ngay cả Hoàng đế của đế quốc Bắc Minh cũng không có tư cách sai khiến nàng ta làm tỳ nữ!”
Nghe được những lời này, Sở Tiên Kiệt rụt cổ lại.
Những gì gã vừa nghe lúc nãy rõ ràng là ...
“Đại ca, vậy chuyện này tính sao đây?”
Sở Tiên Kiệt tức tối nói: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Bỏ qua? Có thể sao?”
Sở Thành Hạc nói: “Diệp Viên Viên là thể chất Hoàng thể, là Diệp gia tiểu thư, ta đối phó với nàng ta không được nhưng cái tên Tần Ninh kia, chẳng qua chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba!”
“Mười ngày sau chính là khảo hạch đệ tử nội viện, lần này, tất cả đệ tử nội viện đều sẽ tham gia. Đến lúc đó, ta dẫn theo các huynh đệ hội Phương Viên, tên Tần Ninh kia… Ta nhất định sẽ khiến hắn phải chết, năm trăm ngàn lượng, cũng phải nhổ ra, trả lại cho ta!”
Hội Phương Viên!
Nghe được những lời này, ánh mắt Sở Tiên Kiệt sáng lên.
Toàn bộ học viện Thiên Thần, đệ tử nội viện, đệ tử ngoại viện, tính cả Linh Đồ và Linh Tử có thân phận càng thêm tôn quý thì có tổng cộng khoảng một trăm mười mấy ngàn người.
Trong đám đệ tử này tự nhiên lại tồn tại hiện tượng lập bang kết phái.
Đối với chuyện này, học viện Thiên Thần cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Do đó, trong học viện này có nhiều bang phái đã ra đời và phát triển, hội Phương Viên chính là một trong số đó.
Nghe nói, hai vị hội trưởng Phương Thế Thành và Viên Cương sáng lập ra hội Phương Viên chính là linh đồ.
Linh đồ, đó là cao thủ cảnh giới Linh Đài rồi, tọa hoa linh đài, linh khí nhiều hơn cảnh giới Linh Hải không chỉ gấp mười.
“Đại ca, huynh đã tham gia vào hội Phương Viên rồi ạ!”, Sở Tiên Kiệt lập tức hưng phấn nói: “Đại ca, có thể tiến cử ta gia nhập hội Phương Viên không?
“Yên tâm, đợi ta đứng vững chân, nhất định nhận đệ nhập hội, hai huynh đệ chúng ta chung sức đồng lòng!”
“Vâng!”
Sở Tiên Kiệt căm phẫn nói: “Đến lúc đó, ta muốn khiến tên Tần Ninh kia phải quỳ xuống trước mặt ta để khấu đầu nhận sai, từ từ giày vò hắn đến chết!”
Trong lời nói của hai huynh đệ lúc này mang theo sự căm hận.
Mà mặt khác, đối với chuyện này, Tần Ninh lại hoàn toàn không hề để ý đến nữa.
Tần Ninh dẫn theo hai người Diệp Viên Viên và Tần Hải đi về phía bên trong học viện Thiên Thần.
Suốt cả quãng đường, Diệp Viên Viên không ngừng kể về học viện Thiên Thần.
“Bây giờ, học viện phân làm nội viện và ngoại viện, chia ra nơi cư trú và tu luyện của đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện”.
“Và ngoài ra, còn có một khu vực khác được gọi là Viện Thiên Thần!”
Bình luận facebook