-
Chương 121-125
Chương 121: Tụ họp
“Dừng lại, dừng lại, sợ ngươi rồi!”
Vỗ vỗ vai của Tiểu Thanh, Tần Ninh bất lực nói: “Nhóc con, cái tốt của lão tổ tông nhà ngươi thì không học được chút nào mà di truyền toàn cái xấu!”
“Qua mấy ngày thì đi theo ta vào núi Minh Sơn, tìm một ít đồ ngon cho nhóc, thế nào?”
Nghe câu nói này, hai mắt Tiểu Thanh sáng bừng lên, nước mắt đang rơi bỗng chốc biến mất như chưa từng có.
Tần Ninh cũng hết cách. Nhóc con này, dù sao cũng là con cháu nhất mạch của thần thú Quỳ Ngưu. Tuy không như Tiểu Phi có thân phận tôn quý.
Nhưng ít nhất là mang huyết mạch thần thú. Nếu có thể thức tỉnh thì tương lai sẽ khôi phục tới sự lớn mạnh của Quỳ Ngưu nhất mạch.
Chỉ là nhóc con này, ngoài chuyện tỏ ra đáng thương thì tu luyện không chuyên tâm chút nào.
Trong phòng, mấy người sống chung rất hoà hợp.
Mà lúc này, ở quán rượu Phong Diệp, trong một phòng bao khác.
Vẻ mặt Minh Triệt âm u đáng sợ.
“Điện hạ, lần này thằng nhãi Minh Vũ được lập thành thái tử, còn Thư phi thì được phong lên làm Thư quý phi, Tần gia cũng được phong thưởng!”
Một thanh niên chắp tay đứng một bên nói: “Những điều này là bất lợi quá lớn với chúng ta đó ạ!”
“Cần ngươi nói sao?”
Lúc này, Minh Triệt tỏ vẻ hung tợn, hừ lạnh nói: “Chỉ một mình Minh Vũ, sao có thể được lập lên ngôi thái tử? Đều là do tên Tần Ninh kia… giải được bí mật của kiếm Thanh Dương và kiếm Thanh Nguyệt, khiến phụ hoàng không thể không làm tròn lời hứa!”
Ánh mắt Minh Triệt giờ phút này toàn là sát ý.
“Điện hạ, ta đã điều tra tên này. Bây giờ hắn đang ở học viện Thiên Thần, chuẩn bị tham gia cuộc khảo hạch của học viện Thiên Thần 10 ngày sau. Lần này nội viện thí luyện thì học sinh cũ, học sinh mới đều phải tham gia!”
“Đến lúc đó, chỉ cần điện hạ ra lệnh thì Phương Thế Thành ta sẵn sàng thay điện hạ giết hắn!”
Nghe lời này, Minh Triệt đập bàn hét lên: “Được, có hội Phương Viên của ngươi hành động thì thằng nhãi kia phải chết không nghi ngờ gì nữa. Tương lai, hoàng tử ta trở thành thái tử, ngồi lên hoàng vị thì hai người Phương Thế Thành và Viên Cương các ngươi nhất định sẽ được phong vương hầu, kẻ làm tướng soái người làm thừa tướng!”
“Tạ ơn điện hạ!”
“Tạ ơn điện hạ!”
Trong gian phòng, hai người khác khom lưng, cúi đầu, vẻ mặt cung kính.
Trên toàn đế quốc Bắc Minh, thế lực của hoàng thất là bên áp đảo. Tuy nói, học viên Thiên Thần cũng có thâm căn cố đế, nhưng dù sao học viện Thiên Thần cũng thuộc về khai tông lập trường.
Không tham gia tranh đấu giữa các thế lực trong đế quốc.
Các đại gia tộc như Diệp gia, Quách gia cũng phải phụ thuộc vào Hoàng thất.
Tuy rằng, hai người bọn họ là Linh Đồ của học viện Thiên Thần, là cao thủ cảnh giới Linh Đài hàng thật giá thật nhưng lại không có nền móng ở đế quốc.
Phải ôm lấy cái đùi lớn của Minh Triệt thì tương lai của hai người nhất định sẽ trở thành cường hào một phương!
“Lục hoàng huynh!”
Mà đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, một người sải bước đi vào.
Người này trông khoảng 17, 18 tuổi, một thân áo dài màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng thanh tú.
“Minh Viêm!”
Nhìn thấy người tới, Minh Triệt đứng lên, cười ha ha nói: “Minh Viêm, đã lâu không gặp rồi. Bây giờ muốn hẹn đệ ra ngoài còn khó hơn lên trời!”
“Lục hoàng huynh nói đùa rồi, gần đây thân thể của cha không khỏe, huynh cũng biết mà. Đệ không đi được!”
Minh Viêm kia ngồi xuống, nhìn Minh Triệt, vẻ mặt khổ não.
“Vương thúc được phong làm thân vương cao nhất, hơn nữa vương vị truyền đời, đệ còn chán nản cái gì?”, Minh Triệt cười lớn.
“Hoàng huynh không biết rồi!”
Lúc này, Minh Viêm mới nói: “Cha đệ không phải là bị thích khách làm hại!”
“Mà là bị Tần Ninh đánh bị thương!”
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Minh Triệt khẽ thay đổi.
Thông tin đã biết ở bên ngoài kia là U Vương bị thích khách phế tu vi, bảo vệ hoàng đế có công nên được đặc cách gia phong.
Minh Triệt rất hoài nghi chuyện này.
Nhưng không có cách nào biết được, toàn bộ cấm vệ quân huy động hôm đó đã mất mạng là có chuyện gì.
Ngoài hoàng đế ra, thì duy nhất chỉ có một người biết là thái tử Minh Vũ bây giờ.
Nhưng thái tử Minh Vũ chắc chắn là sẽ không nói cho hắn ta biết.
Bây giờ, Minh Triệt mới biết được từ miệng Minh Viêm thì sao mà không kinh ngạc.
Lại là Tần Ninh!
Thế mà lại dây mơ rễ má tới gã đó!
“Đệ nói cụ thể cho huynh xem nào!”
“Được!”
Hai người trong phòng, nhỏ giọng kể lể.
“Là như thế sao?”
Minh Triệt hoàn toàn sững sờ.
“Bát Hoang Viêm Long Hộ, huynh chưa từng nghe qua… Tần Ninh đó, sao lại có thể…”
Nghe tới đây, Minh Viêm cũng tức giận tột độ.
“Tần Ninh này, không giết hắn thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng đệ!”, Minh Viêm lạnh lùng nói.
Mà đúng lúc này, cửa lại mở ra, một người đi vào, đang muốn nói thầm vào tai Minh Triệt.
“Có chuyện gì thì nói luôn, ta với Minh Viêm không phải là người ngoài!”
“Vâng, điện hạ!”
Người đàn ông đó nói: “Hai huynh đệ Tần Ninh và Tần Hải đang ăn cơm ở quán rượu Phong Diệp, điện hạ, người xem…”
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, Minh Viêm đứng bật dậy.
“Thằng nhãi này, ta không tìm ngươi mà ngươi lại tự tìm đến cửa!”
“Minh Viêm, đừng nóng vội. Gã này có quan hệ thân thiết với thái tử, nếu động vào hắn…”
“Minh Vũ là cái thá gì? Vị trí thái tử phải là của Lục hoàng huynh mới đúng!”
Minh Viêm quát lên một tiếng, nói: “Đệ đi giết thằng nhãi đó. Thật muốn xem xem, thái tử có thể làm gì ta!”
Vừa nói dứt lời, Minh Viêm lập tức đạp cửa mà đi ra, mấy tùy tùng đằng sau cũng vội vàng đi theo.
“Điện hạ, Tần Ninh kia…”
“Liên quan gì đến chúng ta?”
Lúc này, Minh Triệt nhếch mép cười lạnh lùng: “Chính Minh Viêm tự ra tay, giết chết Tần Ninh. Nếu bị Tần Ninh giết… Vậy Tần Ninh cũng sẽ đen đủi rồi!”
“Phương Thế Thành, Viên Cương, các ngươi tiếp tục chuẩn bị. Ta không chỉ muốn Tần Ninh chết, mà cả Tần Sơn, Tần Hải cũng phải chết!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hai tên này lùi ra khỏi phòng rồi rời khỏi quán rượu.
Minh Triệt cười khẩy: “Các ngươi, cứ đợi kịch hay mà xem!”
Mà lúc này, mấy người Tần Ninh đang ngồi quanh một chiếc bàn.
“Đến rồi, canh Vương Bát bổ dưỡng nhất đây!”
Lúc này, Trương Tiểu Soái mặc một bộ áo đầu bếp, trông cũng có dáng dấp phết.
Mấy người Tần Ninh, Tần Hải và Lăng Tiểu Phi ngồi xuống.
Lục Huyền và Tuân Ngọc cũng không nhịn được chảy nước miếng.
Trương Tiểu Soái cũng thật sự không phải kẻ khoác lác.
“Mọi ngươi ăn đi nhé”.
Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Thử xem tay nghề của ta thế nào!”
“Ăn thôi!”
Mọi người lập tức cầm đũa, trò chuyện vui vẻ.
Lúc này, Tần Ninh cũng cảm thấy khá thoải mái.
Chính vì chín đời, chín kiếp, trải qua vô số gian nan, nên Tần Ninh mới càng trân quý những lúc tiêu khiển lúc này.
Đã lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác như thế.
Bùm…
Đúng lúc đó, cánh cửa bị đạp tung ra.
Mấy người khí thế hùng hổ xông vào phòng.
Bỗng chốc vang lên một tiếng viu phá vỡ không gian.
Một thanh kiếm dài, lúc này hóa thành một luồng sáng, đánh thẳng đến giữa chiếc bàn mà mấy người Tần Ninh đang ngồi.
Chiếc bàn bị phân thành mấy mảnh, một nồi canh Vương Bát cũng đổ đầy ra sàn.
“Ăn? Tần Ninh, đợi xuống địa ngục thì ăn một thể!”
Thanh niên dẫn đầu kia, chắp tay sau lưng, nhìn mấy người, trong mắt mang đầy vẻ chế giễu.
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh cau mày.
Gã này là ai… hình như hắn không quen mà!
Chương 122: Giết người rồi
“Thế nào? Không quen ta hả?”
Nhìn Tần Ninh khẽ cau mày, Minh Viêm cười lớn rồi nói: “Nhờ ngươi ban cho mà giờ cha ta đang nằm trên giường đấy!”
Lời này vừa nói ra thì Tần Ninh cũng đại khái đoán được, người này là ai.
“Ngươi là con trai của Minh Thương Vân?”
Tần Ninh đứng lên, nhìn thanh niên trước mắt, nói: “Lẽ nào cha ngươi không nói cho ngươi biết là nên làm gì và không nên làm gì sao?”
“Ngươi là cái thá gì?”
Minh Viêm lạnh lùng nói: “Ta chính là con trai của U Vương, thế tử điện hạ. Ngươi chỉ là một thảo dân, Tần Ninh, rốt cuộc là phụ hoàng ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi dám hại phụ hoàng ta mà vẫn sống tiếp sao?”
“Chuyện này, ta nhất định phải tra rõ ràng!”
U Vương?
Thế tử điện hạ?
Nghe câu nói này, sắc mặt của Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc cũng khẽ thay đổi.
Tại sao Tần Ninh lại chọc tới U Vương, và thế tử điện hạ trước mắt đây?
Trên cả Đế Đô này, ai không biết, U Vương chính là cánh tay phải hoàng đế.
Mà nghe nói mấy ngày trước, U Vương hộ giá có công, được sắc phong thành Vương vị thế tập, trở nên danh giá.
Tần Ninh, sao lại tranh chấp gì với U Vương và tiểu thế tử này?
“Điều tra rõ ràng?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm hỏng tâm trạng tốt của ta đấy, biết không?”
“Khốn kiếp!”
Minh Viêm gắt gỏng quát lên: “Tâm trạng tốt của ngươi là cái thá gì?”
“Thế tử ta hôm nay phải lấy cái mạng của ngươi!”
Minh Viêm vừa dứt lời thì bước thẳng tới, ngưng tụ sát khí. Kiếm dài đang nằm trên mặt đất kia, lập tức trở về bên người, rồi dưới sự khống chế của Minh Vũ mà chém giết tới Tần Ninh.
“Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba mà thôi. Cha ngươi còn phải quỳ trước mặt ta cầu xin đấy. Ngươi là cái đinh gỉ gì?”
Tần Ninh vừa nói ra, vốn dĩ linh kiếm đang thẳng tắp trở về tay Minh Viêm bỗng chốc bị Tần Ninh chặn lại.
Bàn tay chợt bắt lấy, chuôi kiếm run rẩy.
Tần Ninh hừ một tiếng, ra đòn một kiếm giết ngược về phía Minh Viêm.
Trong lúc này, Minh Viêm chỉ cảm thấy một luồng sát khí khủng khiếp, quấn chặt quanh người mình.
Muốn trốn nhưng không có cách nào trốn được!
Phập một tiếng, kiếm dài đâm thẳng vào lồng ngực. Con ngươi Minh Viêm lồi ra, nhưng không thể nói được câu nào.
Mấy kẻ khác đi theo lúc này cũng bị dọa sợ.
“Giết người rồi!”
“Thế tử điện hạ bị giết rồi!”
Trong phút chốc, mấy kẻ tùy tùng kinh hoàng thất sắc, kêu lên oang oác.
“Sao thế? Sao thế?”
Đột nhiên có mấy người từ một gian phòng khác xông ra, nhìn vết máu khắp phòng thì kẻ dẫn đầu chợt kinh ngạc, vẻ mặt biến sắc.
“Tần Ninh, ngươi ngươi ngươi… ngươi dám giết Minh Viêm thế tử!”
Lúc này ngón tay của Minh Triệt run rẩy, toàn thân run rẩy, giận mà không gào lên được.
Nhưng khóe mắt lại mang một tia lạnh lùng, chế giễu, chỉ lóe lên rồi biến mất.
Lần này, Tần Ninh giết U Vương thế tử, xem hắn làm thế nào mà thoát tội!
Lần trước, Tần Ninh giết tam hoàng tử Minh Hiên, mà sau khi đi vào hoàng cung lại bình yên vô sự đi ra.
Minh Triệt vẫn luôn cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Nhưng lần này, Minh Triệt đích thân nghiệm chứng, không tin, Tần Ninh còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật nữa không.
“Người đâu, Tần Ninh hành hung thế tử điện hạ, bắt lại đưa tới thiên lao chờ thẩm vấn. Hoàng tử ta nhất định phải giữ sự công bằng của pháp luật”.
Thấy vẻ mặt Minh Triệt bất khuất như thế, Tần Ninh cười khẩy.
“Lại là ngươi à!”
Tần Ninh cạn lời nói: “Minh Triệt, đây là lần thứ ba ngươi chọc vào ta đấy!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh nhếch miệng, thản nhiên nói: “Ta dám giết Minh Hiên, dám phế Minh Thương Vân. Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có giá trị hơn chúng sao?”
Lời này vừa nói ra, mí mắt Minh Triệt khẽ run.
Minh Hiên là do Tần Ninh giết thì hắn ta biết rồi nhưng U Vương, thật sự là do Tần Ninh phế sao?
Không thể nào, nếu thật sự là Tần Ninh phế, thì tại sao Tần Ninh có thể bình yên vô sự mà ra khỏi hoàng cung?
U Vương và phụ hoàng tình như thủ túc, phụ hoàng không thể bỏ qua như vậy cho Tần Ninh.
Lúc này, Minh Triệt chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Ngươi muốn chết, ta đưa ngươi một đoạn!”
Hôm nay nhìn thấy bộ dạng thảm thương như vậy của đại ca, vốn dĩ trong lòng hắn đã không vui, muốn dùng cơm với mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền để xoa dịu sự phẫn nộ trong lòng.
Nhưng không ngờ, Minh Triệt này vẫn cố chấp u mê.
Muốn khiêu khích tìm cái chết hả?
Vậy ta thành toàn cho ngươi là được!
Tần Ninh cầm kiếm dài trong tay, từng bước đi về phía Minh Triệt.
“Giết hắn cho ta!”
Lúc này, Minh Triệt điên cuồng hét lớn.
“Giết ta? Nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”
Tần Ninh là cảnh giới Linh Hải tầng ba, nhưng không phải là cảnh giới Linh Hải tầng ba thông thường.
Võ giả bình thường, cảnh giới Linh Hải tầng một, ngưng tụ một đạo Linh Hải, nhưng hắn phải cần ngưng tụ chín đạo.
Có thể nói, hắn có sức mạnh gấp chín lần những võ giả bình thường cùng cảnh giới.
Mà theo Linh Hải ngưng tụ càng tăng thì khoảng cách sẽ ngày càng lớn.
Đây cũng là lý do tại sao, hắn có thể dễ như trở bàn tay đánh bại đối thủ cảnh giới Linh Hải tầng sáu.
Lúc này, trường kiếm ở trong tay Tần Ninh trông rất sống động, như một con linh xà, tốc độ nhanh đặc biệt, chiêu thức cũng dũng mãnh.
“Hạ thủ lưu tình!”
Bỗng nhiên, một giọng nói gấp gáp vang lên.
Trên lầu có mấy bóng người mặc thiết giáp sải bước tới.
Mà người dẫn đầu đang thở hồng hộc, nhìn cảnh tượng trong căn phòng, gấp gáp nói.
“Tần huynh, xin Tần huynh hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!”
Người tới nhìn Tần Ninh, vẻ mặt trịnh trọng: “Xin Tần huynh, thủ hạ lưu tình!”
Lúc này, sắc mặt của Minh Vũ đỏ bừng, hơi thở gấp gáp đứng trước mặt Tần Ninh.
Sợ Tần Ninh không ngừng tay, giết Minh Triệt, Minh Vũ hít sâu một hơi rồi nói: “Tần huynh, thằng nhóc Minh Triệt này mạo phạm huynh, phạm tội cực lớn. Bây giờ ta lập tức bắt lại, tống vào thiên lao để phụ hoàng ta đích thân thẩm vấn!”
“Còn Minh Viêm thì vì muốn giết người hành hung ở nơi đông người nên bị Tần huynh tự vệ giết chết, chết chưa hết tội”.
Minh Vũ vừa nói, vừa ra lệnh cho đám thuộc hạ vội vàng nâng thi thể lên đưa đi.
“Minh Vũ, thằng khốn này, ngươi nói gì vậy?”, Minh Triệt nghe thấy thế thì hoàn toàn sửng sốt.
Minh Vũ tới, chưa hỏi một điều gì mà lại xin lỗi Tần Ninh trước, sau đó còn muốn bắt hắn ta?
Cái thằng này điên hả?
Bốp…
Lúc này, Minh Vũ xoay người, vung ra một phát tát, trách mắng nói: “Ngươi nói thêm một câu nữa, có tin thái tử ta giết chết ngươi không!”
Trong khoảnh khắc đó, Minh Triệt cảm giác được từ trên người Minh Vũ tỏa ra một cỗ sát khí.
Minh Vũ thật sự có sát ý với hắn ta.
Thì Minh Triệt mới hoàn toàn ủ rũ.
Lúc này, Minh Vũ mới vẫy tay áp giải người đi.
“Tần huynh…”
“Mềm lòng không phải là chuyện tốt!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Tần huynh yên tâm!”, Minh Vũ cung kính nói: “Ta nhất định sẽ bẩm báo phụ hoàng, dạy dỗ cho thằng nhóc này thật tốt. Nếu có lần sau, không cần Tần huynh ra tay, Minh Vũ sẽ đích thân giết hắn ta vì Tần huynh!”
Đối với chuyện này, Tần Ninh xua xua tay, không nói thêm nữa.
“Xem ra các vị tới đây dùng cơm, bị đệ đệ không nên thân của ta quấy rầy rồi. Hôm nay ta mời, mấy vị hãy thoải mái thưởng thức đồ ngon của quán rượu Phong Diệp nhé!”
Minh Vũ nhìn mấy người Lục Huyền, chắp tay cười nói.
Hắn ta đối với Tần Ninh lễ độ cung kính nên đối với mấy người bạn của Tần Ninh cũng không thể sơ suất.
Mà lúc này, trong gian phòng, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc vẫn đang đứng nguyên tại chỗ mà mắt chữ A mồm chữ O.
Mai rùa trên đỉnh đầu Trương Tiểu Soái còn quên không lấy xuống.
Chương 123: Vẫn hơi chậm một lát
Mấy người đổi một phòng bao khác, chưởng quỹ của quán rượu Phong Diệp cũng coi như có mắt nhìn, rượu ngon thức ăn ngon nhanh chóng được đưa lên, mấy người thoải mái ăn uống no nê.
Nhưng đối với Tần Ninh, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc từ đầu tới cuối vẫn mang trong lòng sự kính sợ.
Đường đường là thái tử gia của Đế đô mà cũng cứ mở mồm ra là gọi Tần huynh. Nếu họ làm gì đó chọc giận Tần Ninh thì còn không phải nói giết là giết hay sao?
Kể cả là đệ tử của học viện Thiên Thần thì sao chứ?
Ngày sau đi ra từ học viện Thiên Thần thì vẫn phải làm việc ở đế quốc Bắc Minh, đắc tội với Tần Ninh chính là đắc tội với thái tử, tương lai còn gì ngon mà ăn.
“Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Tần Ninh nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người kia thì không khỏi phì cười mà nói.
“Tần huynh, tại sao… thái tử lại khách sáo như vậy với huynh?”, Trương Tiểu Soái không nhịn được mà hỏi.
“Cái này…”
Tần Ninh cười nói: “Ta giúp cha hắn một việc, cho nên cha hắn cảm ơn ta khiến hắn ta cảm thấy cũng nên đối xử cẩn thận với ta…”
Lời này vừa nói ra thì khiến vẻ mặt của cả mấy người càng trở nên kỳ quái.
Giúp hoàng đế một việc?
Lời này nói ra thoải mái như vậy, nhưng cả đế quốc Bắc Minh có bao nhiêu thiên chi kiêu tử và cường giả?
Đường đường là đế vương thì rốt cuộc có chuyện gì mà phải giúp? Đến cả sức mạnh hoàng thất mà cũng không làm được thế mà Tần Ninh lại làm được sao?
“Khâm phục, khâm phục!”
Trương Tiểu Soái cười ha ha nói: “Không ngờ, trong khu nhà chung của chúng ta còn có một thiên tài ẩn hình thế này, hê hê, ngày sau, Trương Tiểu Soái ta sẽ đi theo huynh!”
“Hê hê, đúng vậy, Lục Huyền ta cũng đi theo huynh!”
Hai người cười ha ha nhìn Tần Ninh.
Mấy người tán gẫu một lát rồi mỗi người một ngả.
Mấy ngày này cũng không có chuyện gì nên Tần Ninh dứt khoát ở lại quán rượu Phong Diệp, bình thường tu luyện với Tiểu Phi, thuận tiện đốc thúc Tiểu Thanh.
Con Tiểu Thanh Ngưu này cũng có tố chất, chỉ mỗi tội lười.
Một ngày, Tần Ninh ngồi trong phòng, trong cơ thể, vị trí ba cửa, lúc này ba đạo Linh Hải đang chậm rãi xoay chuyển, thu hút linh khí thiên địa.
Dần dần, ba đạo Linh Hải tương đương với Khai Môn, Hưu Môn, Thương Môn. Mỗi đạo Linh Hải có chín đạo Linh Hải loại nhỏ bên trong đang xoay chuyển.
Lúc này, Tần Ninh đang nuốt một viên linh đan, dần dần trầm mình vào tu luyện.
Vị trí cửa thứ bốn Thương Môn, lúc này mạch máu đang không ngừng xoay chuyển, dần dần hiện ra một đạo Linh Hải loại nhỏ.
Sau đó, Linh Hải loại nhỏ đó ngưng tụ thành một đạo Linh Hải hoàn mỹ, rơi xuống vị trí Thương môn.
Trong ngũ tạng, Linh Hải xoay tròn không ngừng nghỉ.
Lúc này, Tần Ninh mới thở phào một hơi rồi đứng dậy.
Cảnh giới Linh Hải tầng bốn!
Hai bàn tay hắn siết chặt, một cỗ linh khí dâng trào nở rộ.
Linh Hải chín tầng, ở vị trí chín cửa trong cơ thể đã mở chín đại Linh Hải, cất giữ linh khí, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Đối với Tần Ninh mà nói, hắn nằm lòng các vấn đề cần tránh khi ngưng tụ mỗi đạo Linh Hải nên tất nhiên là độ khó sẽ không quá cao.
“Tần Ninh ca ca, huynh lại đột phá rồi?”
Lúc này, Lăng Tiểu Phi đang cầm hai quả lê lớn, nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói.
“Vậy cũng không so được với muội, mở chín cửa, trực tiếp ngưng tụ chín luồng Linh Hải, đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 quá nhanh!”
Tần Ninh xoa đầu Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Thời gian này, ta không ở đây, muội tu luyện thật chăm chỉ, Cửu U quyết phần sau, phân thành chín tầng. Muội tu luyện đạt tới chín tầng thì cảnh giới được nâng cao tới cảnh giới Hóa Thần cũng không vấn đề gì!”
“Cảnh giới Hóa Thần…”
Tiểu Phi nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Đến lúc đó, lại bắt đầu tu hành phần trên, mới thật sự là cường giả đỉnh cao của Đại lục!”
“Muội không muốn làm cường giả!”
Tiểu Phi lắc đầu: “Muội chỉ muốn Tần Ninh ca ca ở cùng muội là được!”
“Muội không tìm cha mẹ muội sao?”
“Có tìm chứ!”
“Vậy thì phải trở nên mạnh mẽ!”, Tần Ninh thở dài, nói: “Tần Ninh ca ca cũng phải tìm cha và mẹ ruột của ta. Cho nên, lần này, Tần Ninh ca ca cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn!”
Lăng Tiểu Phi khẽ gật đầu.
“Tiểu Thanh, đi với ta!”
Tần Ninh nhìn Tiểu Thanh, nói: “Ta đưa người đi vào núi Minh Sơn, lúc nào ngươi đến thì tới tìm ta là được, biết chưa?”
“Bò…”
Nghe thấy lời của Tần Ninh, Tiểu Thanh khẽ gật đầu, cọ cọ vào vạt áo của Tần Ninh.
“Hư đốn, không tu luyện cho tốt vào. Thân là một con bò mà suốt ngày cứ tỏ vẻ dễ thương!”
Tần Ninh bực mình mắng mỏ.
Nhưng Tiểu Thanh lại không thèm để ý.
…
Thời gian 10 ngày trôi qua nhanh như chớp, tới một ngày, Tần Ninh đi tới học viện Thiên Thần.
Lúc này, trên võ trường nội viện, một đám người đi qua đi lại, yên lặng chờ đợi.
“Tần Ninh!”
Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tần Hải đã tới rồi.
“Xem ra mấy ngày nay, mọi người cũng bỏ ra không ít công sức!”
Nhìn thấy mấy người, Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Đại ca thế nào rồi?”
“Mấy ngày nay đã xuống giường được rồi, nhưng cảnh giới vẫn chưa hồi phục, vẫn còn có chút suy nhược…”
“Không sao!”
Tần Ninh gật đầu, nói: “Đến lúc chúng ta quay lại thì đại ca đã tốt hơn rồi”.
Thân là cửu thế đại đế, nếu Tần Ninh còn không có chút tự tin này thì sống phí chín đời chín kiếp rồi!
“Lần thí luyện này, chắc là sẽ đào thải một số đệ tử nội viện. Ta nghe nói, lần này sẽ đi vào núi Minh Sơn, đi vào một nơi mà học viện chưa từng thăm dò từ trước tới giờ!”
Lục Huyền hơi lo lắng nói: “Nghe nói chỉ có một vài trưởng lão của học viện đi xem, không có linh thú cấp hai, nhưng trong đó nhất định là có nguy hiểm, không biết học viện sắp xếp thế nào”.
“Lo gì?”
Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Không phải còn có Tần huynh ở đây sao? Mấy người chúng ta thành một nhóm thì sợ gì?”
“Được thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Chúng ta tập hợp thành một nhóm nhỏ, gặp phiền phức gì thì hỗ trợ nhau”.
“Được!”
“Ừ!”
Trong lúc mấy người đang trò chuyện thì có một người đang chậm rãi đi tới, thu hút ánh nhìn của không ít đệ tử đang đứng xung quanh.
“Công tử!”
Hôm nay, Diệp Viên Viên mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, hơi thở cao quý, thuần khiết không thể che giấu.
Tuy đang ở tuổi dậy thì nhưng cũng đã mang dáng vẻ yêu kiều, thể hiện rõ vài phần mỹ nhân tương lai.
Với dung mạo này của Diệp Viên Viên thì quả thật là có tư cách để trở thành mỹ nữ vô song ở đế đô Bắc Minh.
“Hình như cảnh giới được nâng cao rồi?”
“Vâng, đạt tới tầng sáu rồi ạ!”, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.
Nghe thấy câu nói này, mấy người bỗng chốc há hốc mồm.
Không hổ là hoàng thể, tốc độ tu luyện thật sự quá nhanh.
“Vẫn còn hơi chậm…”
Tần Ninh vừa nói ra lời này đã khiến Lục Huyền và Trương Tiểu Soái hoàn toàn cạn lời.
Thế mà còn chậm?
Mấy ngày không gặp, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng sáu, ở nội viện học viện Thiên Thần, tốc độ này chắc chắn thuộc cấp bậc thiên tư đỉnh cao.
“Ta sẽ cố gắng!”
Tần Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Có lẽ trong mắt Trương Tiểu Soái và Lục Huyền thì tốc độ của Diệp Viên Viên quả thật là rất nhanh.
Nhưng theo Tần Ninh thấy thì đúng là hơi chậm.
Mỗi lần cảnh giới nâng lên, hoàng thể Cửu chuyển lung linh thể đều sẽ nâng cao với biên độ cực lớn, chuẩn bị cho mỗi lần chuyển thể.
Cộng thêm việc Diệp Viên Viên tu luyện Cửu chuyển ngọc thân quyết, linh quyết này vô cùng phù hợp với hoàng thể.
Vậy nên đáng nhẽ Diệp Viên Viên tiến cảnh nâng cao không phải là tốc độ này mới đúng.
Đông…
Đúng lúc này, quảng trường nội viện bỗng vang lên từng tiếng đông đông vang trời.
Ở phía trước quảng trường, có mấy bóng người đang đứng sừng sững trong không trung, nhìn tất cả mọi người.
Chương 124: Xuất phát
Những người đó mặc áo choàng dài màu trắng trông có vẻ phong trần nhưng lại đem cho người khác cảm giác vừa mơ hồ vừa mạnh mẽ.
“Sáu vị trưởng lão nòng cốt xuất hiện!”
Lục Huyền hơi sững người, kinh ngạc nói: “Trong học viện, trưởng lão nòng cốt đều là cảnh giới Linh Phách tầng năm trở lên, mặc áo choàng dài màu trắng”.
“Trưởng lão danh dự chính là cảnh giới Linh Phách tầng một trở lên, mặc áo choàng dài màu đen”.
“Còn trưởng lão nội viện thì mặc áo choàng dài màu xám đều có thực lực cảnh giới Linh Luân!”
Lục Huyền có chút hồi hộp nói: “Lần này, đệ tử nội viện chúng ta thí luyện mà còn động tới cả trưởng lão nòng cốt”.
Mà lúc này, sáu vị trưởng lão nhìn xuống bên dưới, khẽ gật đầu.
“Yên lặng!”
Một ông lão đứng ở giữa, râu và tóc bạc trắng lên tiếng.
“Lần này, chúng ta sẽ tới núi Minh Sơn thí luyện, cho dù là học sinh cũ hay học sinh mới thì tất cả đều phải nhớ rằng an toàn là trên hết!”
“Tiếp theo, ta công bố một tin tức!”
“Lần này, trong lệnh bài thân phận của mỗi người các ngươi đều sẽ có thêm thông tin cá nhân”.
“Thông tin này ghi lại thân phận trong học viện trước khi các ngươi đi vào núi Minh Sơn, đồng thời, trong lệnh bài của mỗi người sẽ đều xuất hiện một linh văn!”
Trưởng lão đó chậm rãi nói: “Lần khảo hạch này có tổng thí sinh tham gia là 136.700 người, từ cảnh giới Linh Hải tầng một đến cảnh giới Linh Hải tầng chín!”
“Việc các ngươi phải làm chính là săn giết linh thú trong núi, thu những linh phách của linh thú vào trong lệnh bài để tăng số điểm tích lũy của mình”.
“Điểm tích lũy này, không hiện lên con số mà là đánh giá đẳng cấp. Bây giờ khi bắt đầu, mỗi người đều là cấp 0”.
“Tùy theo lượng linh thú săn giết mà đẳng cấp của các ngươi cũng không ngừng được nâng cao. Đến khi thí luyện kết thúc thì học viện sẽ thống kê ra đẳng cấp của mỗi người trên quảng trường nội viện, từ đó mà tiến hành xếp danh sách”.
“10 đệ tử đứng đầu sẽ được học viện trao thưởng một viên linh đan nhất phẩm, hơn nữa là linh đan nhất phẩm mà các ngươi tùy ý lựa chọn!”
Lời này vừa nói ra, đám người bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Linh đan nhất phẩm, chính là thứ cần thiết nhất với võ giả cảnh giới Linh Hải.
Linh đan trên thị trường có giá cả rất đắt đỏ, một viên ít nhất cũng phải hơn chục ngàn lạng hoàng kim.
Linh đan nhất phẩm phân thành ba đẳng cấp, hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng.
Sự chênh lệch giữa ba đẳng cấp này có thể gọi là một trời một vực.
Một viên linh đan nhất phẩm hạ đẳng kém nhất cũng phải hơn chục ngàn lượng hoàng kim, mà trung đẳng thì phải cần ít nhất 100 ngàn, thượng đẳng thì lại mấy trăm ngàn trở lên.
Mà, một vài viên linh đan nhất phẩm đặc biệt có giá trị khác nhau sẽ dẫn tới tình trạng giá thì cao mà ít người cần.
Lần này, học viện hào phóng như vậy, đối với rất nhiều đệ tử mà nói thì đó là một phần thưởng hết sức hấp dẫn, lại còn được tự lựa chọn.
Nhưng, có một số đệ tử khó tránh khỏi nản lòng.
“10 người đứng đầu, so tài từ cấp một cho đến cấp chín. Vậy thì chẳng phải 10 cao thủ đỉnh cấp trong nội viện sẽ chiếm hết giải thưởng sao?”
“Đúng thật, mấy người đó, ai cũng chỉ còn nửa bước chân là tiến vào cảnh giới Linh Đài rồi!”
“Ai nói không đúng đâu, chúng ta không có đất diễn rồi!”
Một vài đệ tử không nhịn nổi than thở.
“Xem ra, mọi người không nhiệt tình lắm nhỉ!”
Ông lão lại mở miệng, cười nói: “Lão phu còn chưa nói xong mà”.
“Lần này, ấn ký cấp năm trở lên thì có thể giành được giải thưởng của học viện là một viên linh đan nhất phẩm, cho dù người đó là ai”.
“Nhưng, các ngươi không được chọn mà là do học viên phân chia”.
Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người bỗng chốc tăng vọt.
Chỉ cần ấn ký nâng lên tới cấp năm thì đã có thể đạt được linh đan khiến mọi người đều háo hức, mong chờ.
10 người đứng đầu họ không có phần, nhưng nếu nâng ấn ký lên cấp năm thì lại có thể làm được!
“Còn một điểm nữa!”
Ông lão nói thêm: “Lần này, nếu 10 người đứng đầu đạt tới cấp chín thì có đi vào viện Linh Quyết và viện Linh Khí, tùy ý chọn lựa một môn linh quyết và một chiếc linh khí!”
Trời…
Đám người bỗng chốc trở nên ồn ào náo động.
Nếu 10 người đứng đầu mà đạt tới cảnh giới cấp chín thì có thể tùy ý lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí!
Viện Linh Quyết và viện Linh Khí chính là nơi quan trọng trong những nơi quan trọng của học viện Thiên Thần. Linh quyết và linh khí ở đó thì kể cả là hoàng thất cũng không chắc đã so được.
Mà trưởng lão lại nói, có thể tùy ý lựa chọn!
Trong học viện Thiên Thần, nghe nói có cả linh khí ngũ phẩm, và nó cũng thuộc phạm vi tùy ý đấy.
“Đạt tới cấp chín, giải thưởng sẽ càng khủng khiếp, xem ra để đạt được cấp chín sẽ cũng khó hơn lên trời”.
Lục Huyền cười khổ nói.
“Ta nghĩ, 10 người đứng đầu mà đạt được tới cấp tám đã là không tệ rồi”, Tuân Ngọc lúc này mới lên tiếng: “Ta nghe những học sinh cũ nói, thí luyện của học viện Thiên Thần từ trước tới giờ đều yêu cầu rất cao”.
“Lần này lại đưa ra điều kiện lớn như thế thì chắc chắn độ khó cũng tăng lên mấy lần!”
Lời này vừa nói ra thì đều nhận được sự đồng tình của những người khác.
Tóm lại, có thể khiến ấn ký của lệnh bài thân phận học viên đạt tới cấp năm thì đã có thể đạt giải thưởng.
Mà đứng trong hàng ngũ 10 người đứng đầu thì giải thưởng là tùy ý chọn một viên linh đan nhất phẩm.
Đứng vào 10 vị trí đầu danh sách mà ấn ký lại nâng tới cấp chín thì còn có thể toàn quyền lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí.
Mọi người đều đã hiểu rõ quy tắc lũy tiến đó.
Mà lần này, học viện cũng không nói, không thể cướp đoạt ấn ký.
Cũng chính là nói, giữa mọi người không chỉ có tồn tại sự cạnh tranh mà còn tồn tại sự cướp bóc mạnh hiếp yếu.
Tần Ninh không có hứng thú với chuyện này. Nhưng lần này đã quyết định kết đội với Lục Huyền và Trương Tiểu Soái thì cũng phải nghiêm túc một chút.
Hơn nữa, trong viện Linh Khí và viện Linh Quyết cũng xác thực là có một số thứ mà Tần Ninh muốn xem xem nó có ở đó hay không.
“Cấp chín… hình như rất khó nhỉ…”, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, mấy vị trưởng lão cũng dặn dò một số chuyện cần phải chú ý, sau đó mọi người có thể xuất phát.
Đất đai của học viện Thiên Thần cực rộng lớn, không chỉ được xây dựng ở đế đô mà còn có một số công trình ở trong núi Minh Sơn.
Đội ngũ đông đúc xếp thành một hàng dài như một con rồng lớn chậm rãi rời khỏi học viện.
Khi cửa lớn ở trước mắt bỗng nhiên mở ra thì một luồng hơi thở rừng sâu tươi mới từ từ tỏa ra.
Mọi người không khỏi hít thở sâu một hơi.
Hơi thở của rừng xanh khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cũng mang theo một tia lạnh lẽo.
Sau đó, chính là một trận đánh thực thụ chứ không phải là chuyện đơn giản như huấn luyện trong học viện.
“Nội viện thí luyện, có thời hạn một tháng, không được vượt quá khu vực mà học viện đã đánh dấu, nếu không khó mà bảo toàn tính mạng!”
Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai mỗi người.
“Bây giờ, bắt đầu!”
Soạt soạt soạt…
Giọng nói của ông lão vừa dứt thì trên mặt đất có từng bóng người tăng tốc lao đi…
Trong dãy núi lớn như thế, từng tiếng gào thét trầm thấp vang lên, hết lần này đến lần khác khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
Tần Ninh, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu soái, Tuân Ngọc, lúc này cũng đã kết thành một nhóm, nhanh chóng đi thẳng vào rừng sâu.
Mà lúc này, ở cửa vào có mấy người đang đứng cạnh nhau.
“Nhìn thấy Tần Ninh chưa?”, thanh niên dẫn đầu mang vẻ mặt lạnh lùng nói.
Chương 125: Người khác muốn giết
“Vẫn chưa, có điều, Tổ Hùng sư huynh, cái tên này sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp!”, một đệ tử cung kính nói.
"Ừm!"
Tổ Hùng gật đầu, nhìn Sở Ngưng Thi bên cạnh, mỉm cười nói: "Sở sư muội yên tâm, lần này ta sẽ tự tay giết Tần Ninh, hơn nữa còn giúp Sở sư muội lọt vào nhóm mười người đứng đầu. Đến lúc đó, Sở sư muội sẽ có được Cầm Long đan mà mình đã muốn có từ lâu!"
"Đã như vậy thì ta xin cám ơn Tổ sư huynh!"
Sở Ngưng Thi mỉm cười ngọt ngào, vô cùng duyên dáng nói: "Ta luyện Cầm Long chưởng, Cầm Long đan đối với ta rất quan trọng".
"Nếu lần này lấy được Cầm Long đan, ta nhất định sẽ hết lòng tiến cử Tổ sư huynh ở trước mặt Lăng Thiên, tiến cử huynh làm lãnh đạo của Thiên Tử Đảng nội viện".
"Được!"
Có một tia sáng lóe lên trong mắt Tổ Hùng.
Hiện nay, bên trong học viện Thiên Thần, Thiên Tử Đảng chính là thế lực lớn nhất, số lượng thiên phú hay Linh Tử đều đứng đầu, trong toàn bộ học viện Thiên Thần, có một số trưởng lão quyền phát biểu cũng không bằng Thiên Tử.
Mà trong nửa năm qua, Thiên Tử chỉ tập trung đào tạo một người.
Đó chính là Lăng Thiên!
Bản thân Lăng Thiên có thiên phú, hơn nữa đã có được Tinh Môn, hiện tại đang được Thiên Tử mang theo bế quan tu luyện.
Trong Thiên Tử Đảng, bất kể là ngoại viện, nội viện hay là Linh Đồ đệ tử đều có thể nhìn ra được, Thiên Tử đang đào tạo Lăng Thiên này trở thành người kế vị của mình.
Mà Sở Ngưng Thi lại là người phụ nữ của Lăng Thiên.
Lời nói của Sở Ngưng Thi có thể nói là có rất nhiều trọng lượng trước mặt Lăng Thiên.
Tổ Hùng từ lâu đã muốn trở thành thủ lĩnh của các đệ tử trong Thiên Tử Đảng, tiếc rằng còn có quá nhiều đối thủ cạnh tranh tiềm năng.
Bây giờ gã đã lôi kéo được Sở Ngưng Thi, chỉ cần Lăng Thiên có thể nhớ tới gã, trong tương lai, chuyện thăng quan tiến chức chỉ là chuyện nằm trong tầm tay.
"Tần Ninh... tên nhóc nhà ngươi thật xui xẻo!"
Tổ Hùng toét miệng cười nói.
Cùng lúc đó ở nơi khác, Sở Thành Hạc đã mang theo Sở Tiên Kiệt, hai huynh đệ họ đến gặp mặt một người.
“Đồ sư huynh, đây là đệ đệ Sở Tiên Kiệt của ta”, Sở Thành Hạc cười nói: “Thực lực của đệ đệ ta rất tốt, Đồ sư huynh, đệ ấy rất muốn gia nhập hội Phương Viên của chúng ta!"
Trước mặt hai người là một thanh niên trông rất khôi ngô, như lại mang một ánh mắt vô cùng quỷ quyệt.
"Đệ đệ? Được được!"
Đồ Hóa Phong cười nói: “Đệ đệ của Sở Thành Hạc đệ thì cũng là đệ đệ của Đồ Hóa Phong ta, cậu nhóc, từ hôm nay, đệ sẽ là người của hội Phương Viên bọn ta!”
"Cảm ơn Đồ sư huynh!"
Sở Thành Hạc lúc này lại nói: "Đồ sư huynh, vẫn còn một chuyện khác".
"Nói!"
"Đệ đệ của ta đã bị một tên nhóc thối tha tên là Tần Ninh xúc phạm. Tên nhóc đó có tiểu thư Diệp Viên Viên làm chỗ dựa vô cùng vững chắc!"
"Sau đó, ta có hỏi thăm một chút, thì biết được Tần Ninh này lúc trước bị cướp đoạt Tinh Môn suýt chết, mà bây giờ đã đạt được tới cảnh giới Linh Hải tầng 3..."
"Ồ?"
Đồ Hóa Phong đột nhiên có hứng thú, cười nói: "Nếu là như vậy, nhất định hắn đã gặp phải cơ duyên rất lớn, Tần Ninh, được, ta nhớ kỹ rồi!"
"Bắt tên nhóc này cho đệ đệ dạy dỗ, nhân tiện cũng để xem thử rốt cuộc tên này có thủ đoạn gì!"
"Cảm ơn Đồ sư huynh!"
...
"Xuất phát!"
Một đám người lúc này đang tăng tốc chạy nhanh vào trong núi rừng.
Đồng thời, đám người này cũng đang tràn đầy phẫn nộ.
"Tần Ninh kia, lần này, ta sẽ cho hắn chết!"
Liễu Viện Viện nét mặt tỏ ra vô cùng tức giận, cả người đều đang muốn phát tiết.
Trong mười ngày qua, mỗi ngày cô ta đều nghĩ đến mấy gậy lớn mà cô ta đã bị phạt đánh ở học viện Thiên Thần hôm đó, trong lòng khó mà quên được.
"Tiểu thư yên tâm, lần này Liễu Mộ cùng chiến tuyến với chúng ta, Tần Ninh nhất định sẽ chết!"
Liễu Kình ở bên cạnh cũng rất tức giận.
Ngày đó gặp chuyện xấu hổ mất mặt, bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn ta vẫn vô cùng tức tối, khó mà nguôi ngoai.
Tần Ninh, thật sự là đáng chết!
"Còn có Diệp Viên Viên kia nữa, Hoàng thể sao! Hoàng thể thì sao chứ?", Liễu Viện Viện tức giận nói: "Ta muốn cào bộ mặt lãnh đạm của cô ta xuống, để cho cô ta biết, dám lên mặt với tiểu thư ta thì phải chịu hậu quả như thế nào!"
Liễu Mộ ở một bên lúc này mới gật đầu.
Liễu Viện Viện là em gái của Liễu Khai Nguyên. Liễu Khai Nguyên là một trong những Linh Tử có địa vị cao quý và cũng là người sáng lập Liễu Môn ở học viện Thiên Thần.
Đối với chuyện này, Liễu Khai Nguyên cũng rất tức giận.
Nhưng hắn ta đường đường là Linh Tử, không thể xuất thủ với Tần Ninh và Diệp Viên Viên.
Nên chuyện này đã giao cho Liễu Mộ, nếu làm tốt thì sẽ có ban thưởng lớn cho gã.
Lần trước có thái tử ra mặt, nhưng lần này, không ai có thể bảo vệ Tần Ninh.
Đám người lao vào trong dãy núi thí luyện với tốc độ cực nhanh, sau đó chia ra các hướng.
Lúc này, nhóm sáu người của Tần Ninh cũng đã dừng lại ở một sơn cốc.
"Linh thú hạ cấp cấp 1, sói ba đuôi!"
Diệp Viên Viên nhìn về phía trước nói: "Có khoảng hai mươi con".
"Đến lúc các huynh thể hiện rồi!"
Tần Ninh nhìn Lục Huyền, Trương Tiểu Phàm, Tuân Ngọc, mỉm cười nói.
Lục Huyền đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, trong khi Tuân Ngọc đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3, và Trương Tiểu Soái thì đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 1, chọn một linh thú hạ cấp cấp 1 cho võ giả cảnh giới Linh Hải từ tầng 1 đến tầng 3 thí luyện là rất vừa phải.
"Ta cũng đi!"
Tần Hải cười nói: "Ta bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, cũng thích hợp!"
"Được!"
Bốn người tiến thẳng vào sơn cốc.
Phút chốc, những tiếng gầm rú nối tiếp nhau vang lên.
Trong sơn cốc, bốn người lao lên tấn công ngay lập tức.
Lục Huyền cầm trong tay một thanh đao, khí tức giương cao, linh khí cường hãn, trông rất uy nghiêm.
Tuân Ngọc thì cầm một con dao găm, thân pháp nhẹ nhàng, không hề kém cạnh.
Cùng lúc đó, Trương Tiểu Soái mặc dù trông có vẻ mập mạp, nhưng mỗi một đường côn sắt trong tay của hắn ta đánh ra đều khiến cho những con sói ba đuôi không thể tránh kịp mà bị đánh nát xương, cho dùng chúng có nhanh tới mức nào đi nữa.
Còn Tần Hải thì đang tu luyện Linh Diễm quyết.
Tu luyện Linh Diễm quyết bao hàm công pháp cùng với linh quyết, mà trong linh quyết lại ẩn chứa chưởng pháp, quyền pháp, chỉ pháp. Tần Hải liên tục thi triển chưởng pháp, từng luồng sóng mang đầy nhiệt lượng được phóng thích ra, chưởng kình vô cùng hùng hậu.
Với bốn người này, việc đối mặt với hơn hai mươi con sói ba đuôi thật không có gì khó khăn.
Lúc này, Tần Ninh điềm tĩnh ngồi xuống.
Diệp Viên Viên mang theo một cây roi dài ở bên eo, đứng canh chừng bên cạnh.
"Cây roi dài quanh eo của cô, đưa cho ta xem thử!"
Không có chuyện gì làm, Tần Ninh mới mở miệng nói.
Diệp Viên Viên tháo roi dài ra, hắn tỉ mỉ xem xét, roi dài chừng ba trượng, trên thân roi toát ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.
“Chiếc roi này được gọi là roi Thanh Lân, làm từ da và vảy của linh thú Thanh Lân Giao!”, Diệp Viên Viên nói.
"Chất liệu tốt, nhưng khí văn bên trong thì quá kém!"
Nghe vậy, Diệp Viên Viên hơi ngẩn ra.
"Trong việc chế tạo linh khí, chất liệu chỉ quan trọng một phần. Cấu tạo của khí văn mới là thứ quan trọng nhất".
Tần Ninh vừa nói vừa vung lòng bàn tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một đạo khí văn.
Khí văn kia do linh khí biến thành, ở trước mắt hai người bỗng trở nên vô cùng phức tạp đan xen vào nhau, sau đó bám lên thân roi.
Là đại tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Viên Viên đương nhiên biết luyện chế linh khí.
“Dừng lại, dừng lại, sợ ngươi rồi!”
Vỗ vỗ vai của Tiểu Thanh, Tần Ninh bất lực nói: “Nhóc con, cái tốt của lão tổ tông nhà ngươi thì không học được chút nào mà di truyền toàn cái xấu!”
“Qua mấy ngày thì đi theo ta vào núi Minh Sơn, tìm một ít đồ ngon cho nhóc, thế nào?”
Nghe câu nói này, hai mắt Tiểu Thanh sáng bừng lên, nước mắt đang rơi bỗng chốc biến mất như chưa từng có.
Tần Ninh cũng hết cách. Nhóc con này, dù sao cũng là con cháu nhất mạch của thần thú Quỳ Ngưu. Tuy không như Tiểu Phi có thân phận tôn quý.
Nhưng ít nhất là mang huyết mạch thần thú. Nếu có thể thức tỉnh thì tương lai sẽ khôi phục tới sự lớn mạnh của Quỳ Ngưu nhất mạch.
Chỉ là nhóc con này, ngoài chuyện tỏ ra đáng thương thì tu luyện không chuyên tâm chút nào.
Trong phòng, mấy người sống chung rất hoà hợp.
Mà lúc này, ở quán rượu Phong Diệp, trong một phòng bao khác.
Vẻ mặt Minh Triệt âm u đáng sợ.
“Điện hạ, lần này thằng nhãi Minh Vũ được lập thành thái tử, còn Thư phi thì được phong lên làm Thư quý phi, Tần gia cũng được phong thưởng!”
Một thanh niên chắp tay đứng một bên nói: “Những điều này là bất lợi quá lớn với chúng ta đó ạ!”
“Cần ngươi nói sao?”
Lúc này, Minh Triệt tỏ vẻ hung tợn, hừ lạnh nói: “Chỉ một mình Minh Vũ, sao có thể được lập lên ngôi thái tử? Đều là do tên Tần Ninh kia… giải được bí mật của kiếm Thanh Dương và kiếm Thanh Nguyệt, khiến phụ hoàng không thể không làm tròn lời hứa!”
Ánh mắt Minh Triệt giờ phút này toàn là sát ý.
“Điện hạ, ta đã điều tra tên này. Bây giờ hắn đang ở học viện Thiên Thần, chuẩn bị tham gia cuộc khảo hạch của học viện Thiên Thần 10 ngày sau. Lần này nội viện thí luyện thì học sinh cũ, học sinh mới đều phải tham gia!”
“Đến lúc đó, chỉ cần điện hạ ra lệnh thì Phương Thế Thành ta sẵn sàng thay điện hạ giết hắn!”
Nghe lời này, Minh Triệt đập bàn hét lên: “Được, có hội Phương Viên của ngươi hành động thì thằng nhãi kia phải chết không nghi ngờ gì nữa. Tương lai, hoàng tử ta trở thành thái tử, ngồi lên hoàng vị thì hai người Phương Thế Thành và Viên Cương các ngươi nhất định sẽ được phong vương hầu, kẻ làm tướng soái người làm thừa tướng!”
“Tạ ơn điện hạ!”
“Tạ ơn điện hạ!”
Trong gian phòng, hai người khác khom lưng, cúi đầu, vẻ mặt cung kính.
Trên toàn đế quốc Bắc Minh, thế lực của hoàng thất là bên áp đảo. Tuy nói, học viên Thiên Thần cũng có thâm căn cố đế, nhưng dù sao học viện Thiên Thần cũng thuộc về khai tông lập trường.
Không tham gia tranh đấu giữa các thế lực trong đế quốc.
Các đại gia tộc như Diệp gia, Quách gia cũng phải phụ thuộc vào Hoàng thất.
Tuy rằng, hai người bọn họ là Linh Đồ của học viện Thiên Thần, là cao thủ cảnh giới Linh Đài hàng thật giá thật nhưng lại không có nền móng ở đế quốc.
Phải ôm lấy cái đùi lớn của Minh Triệt thì tương lai của hai người nhất định sẽ trở thành cường hào một phương!
“Lục hoàng huynh!”
Mà đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, một người sải bước đi vào.
Người này trông khoảng 17, 18 tuổi, một thân áo dài màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng thanh tú.
“Minh Viêm!”
Nhìn thấy người tới, Minh Triệt đứng lên, cười ha ha nói: “Minh Viêm, đã lâu không gặp rồi. Bây giờ muốn hẹn đệ ra ngoài còn khó hơn lên trời!”
“Lục hoàng huynh nói đùa rồi, gần đây thân thể của cha không khỏe, huynh cũng biết mà. Đệ không đi được!”
Minh Viêm kia ngồi xuống, nhìn Minh Triệt, vẻ mặt khổ não.
“Vương thúc được phong làm thân vương cao nhất, hơn nữa vương vị truyền đời, đệ còn chán nản cái gì?”, Minh Triệt cười lớn.
“Hoàng huynh không biết rồi!”
Lúc này, Minh Viêm mới nói: “Cha đệ không phải là bị thích khách làm hại!”
“Mà là bị Tần Ninh đánh bị thương!”
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Minh Triệt khẽ thay đổi.
Thông tin đã biết ở bên ngoài kia là U Vương bị thích khách phế tu vi, bảo vệ hoàng đế có công nên được đặc cách gia phong.
Minh Triệt rất hoài nghi chuyện này.
Nhưng không có cách nào biết được, toàn bộ cấm vệ quân huy động hôm đó đã mất mạng là có chuyện gì.
Ngoài hoàng đế ra, thì duy nhất chỉ có một người biết là thái tử Minh Vũ bây giờ.
Nhưng thái tử Minh Vũ chắc chắn là sẽ không nói cho hắn ta biết.
Bây giờ, Minh Triệt mới biết được từ miệng Minh Viêm thì sao mà không kinh ngạc.
Lại là Tần Ninh!
Thế mà lại dây mơ rễ má tới gã đó!
“Đệ nói cụ thể cho huynh xem nào!”
“Được!”
Hai người trong phòng, nhỏ giọng kể lể.
“Là như thế sao?”
Minh Triệt hoàn toàn sững sờ.
“Bát Hoang Viêm Long Hộ, huynh chưa từng nghe qua… Tần Ninh đó, sao lại có thể…”
Nghe tới đây, Minh Viêm cũng tức giận tột độ.
“Tần Ninh này, không giết hắn thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng đệ!”, Minh Viêm lạnh lùng nói.
Mà đúng lúc này, cửa lại mở ra, một người đi vào, đang muốn nói thầm vào tai Minh Triệt.
“Có chuyện gì thì nói luôn, ta với Minh Viêm không phải là người ngoài!”
“Vâng, điện hạ!”
Người đàn ông đó nói: “Hai huynh đệ Tần Ninh và Tần Hải đang ăn cơm ở quán rượu Phong Diệp, điện hạ, người xem…”
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, Minh Viêm đứng bật dậy.
“Thằng nhãi này, ta không tìm ngươi mà ngươi lại tự tìm đến cửa!”
“Minh Viêm, đừng nóng vội. Gã này có quan hệ thân thiết với thái tử, nếu động vào hắn…”
“Minh Vũ là cái thá gì? Vị trí thái tử phải là của Lục hoàng huynh mới đúng!”
Minh Viêm quát lên một tiếng, nói: “Đệ đi giết thằng nhãi đó. Thật muốn xem xem, thái tử có thể làm gì ta!”
Vừa nói dứt lời, Minh Viêm lập tức đạp cửa mà đi ra, mấy tùy tùng đằng sau cũng vội vàng đi theo.
“Điện hạ, Tần Ninh kia…”
“Liên quan gì đến chúng ta?”
Lúc này, Minh Triệt nhếch mép cười lạnh lùng: “Chính Minh Viêm tự ra tay, giết chết Tần Ninh. Nếu bị Tần Ninh giết… Vậy Tần Ninh cũng sẽ đen đủi rồi!”
“Phương Thế Thành, Viên Cương, các ngươi tiếp tục chuẩn bị. Ta không chỉ muốn Tần Ninh chết, mà cả Tần Sơn, Tần Hải cũng phải chết!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hai tên này lùi ra khỏi phòng rồi rời khỏi quán rượu.
Minh Triệt cười khẩy: “Các ngươi, cứ đợi kịch hay mà xem!”
Mà lúc này, mấy người Tần Ninh đang ngồi quanh một chiếc bàn.
“Đến rồi, canh Vương Bát bổ dưỡng nhất đây!”
Lúc này, Trương Tiểu Soái mặc một bộ áo đầu bếp, trông cũng có dáng dấp phết.
Mấy người Tần Ninh, Tần Hải và Lăng Tiểu Phi ngồi xuống.
Lục Huyền và Tuân Ngọc cũng không nhịn được chảy nước miếng.
Trương Tiểu Soái cũng thật sự không phải kẻ khoác lác.
“Mọi ngươi ăn đi nhé”.
Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Thử xem tay nghề của ta thế nào!”
“Ăn thôi!”
Mọi người lập tức cầm đũa, trò chuyện vui vẻ.
Lúc này, Tần Ninh cũng cảm thấy khá thoải mái.
Chính vì chín đời, chín kiếp, trải qua vô số gian nan, nên Tần Ninh mới càng trân quý những lúc tiêu khiển lúc này.
Đã lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác như thế.
Bùm…
Đúng lúc đó, cánh cửa bị đạp tung ra.
Mấy người khí thế hùng hổ xông vào phòng.
Bỗng chốc vang lên một tiếng viu phá vỡ không gian.
Một thanh kiếm dài, lúc này hóa thành một luồng sáng, đánh thẳng đến giữa chiếc bàn mà mấy người Tần Ninh đang ngồi.
Chiếc bàn bị phân thành mấy mảnh, một nồi canh Vương Bát cũng đổ đầy ra sàn.
“Ăn? Tần Ninh, đợi xuống địa ngục thì ăn một thể!”
Thanh niên dẫn đầu kia, chắp tay sau lưng, nhìn mấy người, trong mắt mang đầy vẻ chế giễu.
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh cau mày.
Gã này là ai… hình như hắn không quen mà!
Chương 122: Giết người rồi
“Thế nào? Không quen ta hả?”
Nhìn Tần Ninh khẽ cau mày, Minh Viêm cười lớn rồi nói: “Nhờ ngươi ban cho mà giờ cha ta đang nằm trên giường đấy!”
Lời này vừa nói ra thì Tần Ninh cũng đại khái đoán được, người này là ai.
“Ngươi là con trai của Minh Thương Vân?”
Tần Ninh đứng lên, nhìn thanh niên trước mắt, nói: “Lẽ nào cha ngươi không nói cho ngươi biết là nên làm gì và không nên làm gì sao?”
“Ngươi là cái thá gì?”
Minh Viêm lạnh lùng nói: “Ta chính là con trai của U Vương, thế tử điện hạ. Ngươi chỉ là một thảo dân, Tần Ninh, rốt cuộc là phụ hoàng ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi dám hại phụ hoàng ta mà vẫn sống tiếp sao?”
“Chuyện này, ta nhất định phải tra rõ ràng!”
U Vương?
Thế tử điện hạ?
Nghe câu nói này, sắc mặt của Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc cũng khẽ thay đổi.
Tại sao Tần Ninh lại chọc tới U Vương, và thế tử điện hạ trước mắt đây?
Trên cả Đế Đô này, ai không biết, U Vương chính là cánh tay phải hoàng đế.
Mà nghe nói mấy ngày trước, U Vương hộ giá có công, được sắc phong thành Vương vị thế tập, trở nên danh giá.
Tần Ninh, sao lại tranh chấp gì với U Vương và tiểu thế tử này?
“Điều tra rõ ràng?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm hỏng tâm trạng tốt của ta đấy, biết không?”
“Khốn kiếp!”
Minh Viêm gắt gỏng quát lên: “Tâm trạng tốt của ngươi là cái thá gì?”
“Thế tử ta hôm nay phải lấy cái mạng của ngươi!”
Minh Viêm vừa dứt lời thì bước thẳng tới, ngưng tụ sát khí. Kiếm dài đang nằm trên mặt đất kia, lập tức trở về bên người, rồi dưới sự khống chế của Minh Vũ mà chém giết tới Tần Ninh.
“Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba mà thôi. Cha ngươi còn phải quỳ trước mặt ta cầu xin đấy. Ngươi là cái đinh gỉ gì?”
Tần Ninh vừa nói ra, vốn dĩ linh kiếm đang thẳng tắp trở về tay Minh Viêm bỗng chốc bị Tần Ninh chặn lại.
Bàn tay chợt bắt lấy, chuôi kiếm run rẩy.
Tần Ninh hừ một tiếng, ra đòn một kiếm giết ngược về phía Minh Viêm.
Trong lúc này, Minh Viêm chỉ cảm thấy một luồng sát khí khủng khiếp, quấn chặt quanh người mình.
Muốn trốn nhưng không có cách nào trốn được!
Phập một tiếng, kiếm dài đâm thẳng vào lồng ngực. Con ngươi Minh Viêm lồi ra, nhưng không thể nói được câu nào.
Mấy kẻ khác đi theo lúc này cũng bị dọa sợ.
“Giết người rồi!”
“Thế tử điện hạ bị giết rồi!”
Trong phút chốc, mấy kẻ tùy tùng kinh hoàng thất sắc, kêu lên oang oác.
“Sao thế? Sao thế?”
Đột nhiên có mấy người từ một gian phòng khác xông ra, nhìn vết máu khắp phòng thì kẻ dẫn đầu chợt kinh ngạc, vẻ mặt biến sắc.
“Tần Ninh, ngươi ngươi ngươi… ngươi dám giết Minh Viêm thế tử!”
Lúc này ngón tay của Minh Triệt run rẩy, toàn thân run rẩy, giận mà không gào lên được.
Nhưng khóe mắt lại mang một tia lạnh lùng, chế giễu, chỉ lóe lên rồi biến mất.
Lần này, Tần Ninh giết U Vương thế tử, xem hắn làm thế nào mà thoát tội!
Lần trước, Tần Ninh giết tam hoàng tử Minh Hiên, mà sau khi đi vào hoàng cung lại bình yên vô sự đi ra.
Minh Triệt vẫn luôn cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Nhưng lần này, Minh Triệt đích thân nghiệm chứng, không tin, Tần Ninh còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật nữa không.
“Người đâu, Tần Ninh hành hung thế tử điện hạ, bắt lại đưa tới thiên lao chờ thẩm vấn. Hoàng tử ta nhất định phải giữ sự công bằng của pháp luật”.
Thấy vẻ mặt Minh Triệt bất khuất như thế, Tần Ninh cười khẩy.
“Lại là ngươi à!”
Tần Ninh cạn lời nói: “Minh Triệt, đây là lần thứ ba ngươi chọc vào ta đấy!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh nhếch miệng, thản nhiên nói: “Ta dám giết Minh Hiên, dám phế Minh Thương Vân. Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có giá trị hơn chúng sao?”
Lời này vừa nói ra, mí mắt Minh Triệt khẽ run.
Minh Hiên là do Tần Ninh giết thì hắn ta biết rồi nhưng U Vương, thật sự là do Tần Ninh phế sao?
Không thể nào, nếu thật sự là Tần Ninh phế, thì tại sao Tần Ninh có thể bình yên vô sự mà ra khỏi hoàng cung?
U Vương và phụ hoàng tình như thủ túc, phụ hoàng không thể bỏ qua như vậy cho Tần Ninh.
Lúc này, Minh Triệt chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Ngươi muốn chết, ta đưa ngươi một đoạn!”
Hôm nay nhìn thấy bộ dạng thảm thương như vậy của đại ca, vốn dĩ trong lòng hắn đã không vui, muốn dùng cơm với mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền để xoa dịu sự phẫn nộ trong lòng.
Nhưng không ngờ, Minh Triệt này vẫn cố chấp u mê.
Muốn khiêu khích tìm cái chết hả?
Vậy ta thành toàn cho ngươi là được!
Tần Ninh cầm kiếm dài trong tay, từng bước đi về phía Minh Triệt.
“Giết hắn cho ta!”
Lúc này, Minh Triệt điên cuồng hét lớn.
“Giết ta? Nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”
Tần Ninh là cảnh giới Linh Hải tầng ba, nhưng không phải là cảnh giới Linh Hải tầng ba thông thường.
Võ giả bình thường, cảnh giới Linh Hải tầng một, ngưng tụ một đạo Linh Hải, nhưng hắn phải cần ngưng tụ chín đạo.
Có thể nói, hắn có sức mạnh gấp chín lần những võ giả bình thường cùng cảnh giới.
Mà theo Linh Hải ngưng tụ càng tăng thì khoảng cách sẽ ngày càng lớn.
Đây cũng là lý do tại sao, hắn có thể dễ như trở bàn tay đánh bại đối thủ cảnh giới Linh Hải tầng sáu.
Lúc này, trường kiếm ở trong tay Tần Ninh trông rất sống động, như một con linh xà, tốc độ nhanh đặc biệt, chiêu thức cũng dũng mãnh.
“Hạ thủ lưu tình!”
Bỗng nhiên, một giọng nói gấp gáp vang lên.
Trên lầu có mấy bóng người mặc thiết giáp sải bước tới.
Mà người dẫn đầu đang thở hồng hộc, nhìn cảnh tượng trong căn phòng, gấp gáp nói.
“Tần huynh, xin Tần huynh hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!”
Người tới nhìn Tần Ninh, vẻ mặt trịnh trọng: “Xin Tần huynh, thủ hạ lưu tình!”
Lúc này, sắc mặt của Minh Vũ đỏ bừng, hơi thở gấp gáp đứng trước mặt Tần Ninh.
Sợ Tần Ninh không ngừng tay, giết Minh Triệt, Minh Vũ hít sâu một hơi rồi nói: “Tần huynh, thằng nhóc Minh Triệt này mạo phạm huynh, phạm tội cực lớn. Bây giờ ta lập tức bắt lại, tống vào thiên lao để phụ hoàng ta đích thân thẩm vấn!”
“Còn Minh Viêm thì vì muốn giết người hành hung ở nơi đông người nên bị Tần huynh tự vệ giết chết, chết chưa hết tội”.
Minh Vũ vừa nói, vừa ra lệnh cho đám thuộc hạ vội vàng nâng thi thể lên đưa đi.
“Minh Vũ, thằng khốn này, ngươi nói gì vậy?”, Minh Triệt nghe thấy thế thì hoàn toàn sửng sốt.
Minh Vũ tới, chưa hỏi một điều gì mà lại xin lỗi Tần Ninh trước, sau đó còn muốn bắt hắn ta?
Cái thằng này điên hả?
Bốp…
Lúc này, Minh Vũ xoay người, vung ra một phát tát, trách mắng nói: “Ngươi nói thêm một câu nữa, có tin thái tử ta giết chết ngươi không!”
Trong khoảnh khắc đó, Minh Triệt cảm giác được từ trên người Minh Vũ tỏa ra một cỗ sát khí.
Minh Vũ thật sự có sát ý với hắn ta.
Thì Minh Triệt mới hoàn toàn ủ rũ.
Lúc này, Minh Vũ mới vẫy tay áp giải người đi.
“Tần huynh…”
“Mềm lòng không phải là chuyện tốt!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Tần huynh yên tâm!”, Minh Vũ cung kính nói: “Ta nhất định sẽ bẩm báo phụ hoàng, dạy dỗ cho thằng nhóc này thật tốt. Nếu có lần sau, không cần Tần huynh ra tay, Minh Vũ sẽ đích thân giết hắn ta vì Tần huynh!”
Đối với chuyện này, Tần Ninh xua xua tay, không nói thêm nữa.
“Xem ra các vị tới đây dùng cơm, bị đệ đệ không nên thân của ta quấy rầy rồi. Hôm nay ta mời, mấy vị hãy thoải mái thưởng thức đồ ngon của quán rượu Phong Diệp nhé!”
Minh Vũ nhìn mấy người Lục Huyền, chắp tay cười nói.
Hắn ta đối với Tần Ninh lễ độ cung kính nên đối với mấy người bạn của Tần Ninh cũng không thể sơ suất.
Mà lúc này, trong gian phòng, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc vẫn đang đứng nguyên tại chỗ mà mắt chữ A mồm chữ O.
Mai rùa trên đỉnh đầu Trương Tiểu Soái còn quên không lấy xuống.
Chương 123: Vẫn hơi chậm một lát
Mấy người đổi một phòng bao khác, chưởng quỹ của quán rượu Phong Diệp cũng coi như có mắt nhìn, rượu ngon thức ăn ngon nhanh chóng được đưa lên, mấy người thoải mái ăn uống no nê.
Nhưng đối với Tần Ninh, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc từ đầu tới cuối vẫn mang trong lòng sự kính sợ.
Đường đường là thái tử gia của Đế đô mà cũng cứ mở mồm ra là gọi Tần huynh. Nếu họ làm gì đó chọc giận Tần Ninh thì còn không phải nói giết là giết hay sao?
Kể cả là đệ tử của học viện Thiên Thần thì sao chứ?
Ngày sau đi ra từ học viện Thiên Thần thì vẫn phải làm việc ở đế quốc Bắc Minh, đắc tội với Tần Ninh chính là đắc tội với thái tử, tương lai còn gì ngon mà ăn.
“Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Tần Ninh nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người kia thì không khỏi phì cười mà nói.
“Tần huynh, tại sao… thái tử lại khách sáo như vậy với huynh?”, Trương Tiểu Soái không nhịn được mà hỏi.
“Cái này…”
Tần Ninh cười nói: “Ta giúp cha hắn một việc, cho nên cha hắn cảm ơn ta khiến hắn ta cảm thấy cũng nên đối xử cẩn thận với ta…”
Lời này vừa nói ra thì khiến vẻ mặt của cả mấy người càng trở nên kỳ quái.
Giúp hoàng đế một việc?
Lời này nói ra thoải mái như vậy, nhưng cả đế quốc Bắc Minh có bao nhiêu thiên chi kiêu tử và cường giả?
Đường đường là đế vương thì rốt cuộc có chuyện gì mà phải giúp? Đến cả sức mạnh hoàng thất mà cũng không làm được thế mà Tần Ninh lại làm được sao?
“Khâm phục, khâm phục!”
Trương Tiểu Soái cười ha ha nói: “Không ngờ, trong khu nhà chung của chúng ta còn có một thiên tài ẩn hình thế này, hê hê, ngày sau, Trương Tiểu Soái ta sẽ đi theo huynh!”
“Hê hê, đúng vậy, Lục Huyền ta cũng đi theo huynh!”
Hai người cười ha ha nhìn Tần Ninh.
Mấy người tán gẫu một lát rồi mỗi người một ngả.
Mấy ngày này cũng không có chuyện gì nên Tần Ninh dứt khoát ở lại quán rượu Phong Diệp, bình thường tu luyện với Tiểu Phi, thuận tiện đốc thúc Tiểu Thanh.
Con Tiểu Thanh Ngưu này cũng có tố chất, chỉ mỗi tội lười.
Một ngày, Tần Ninh ngồi trong phòng, trong cơ thể, vị trí ba cửa, lúc này ba đạo Linh Hải đang chậm rãi xoay chuyển, thu hút linh khí thiên địa.
Dần dần, ba đạo Linh Hải tương đương với Khai Môn, Hưu Môn, Thương Môn. Mỗi đạo Linh Hải có chín đạo Linh Hải loại nhỏ bên trong đang xoay chuyển.
Lúc này, Tần Ninh đang nuốt một viên linh đan, dần dần trầm mình vào tu luyện.
Vị trí cửa thứ bốn Thương Môn, lúc này mạch máu đang không ngừng xoay chuyển, dần dần hiện ra một đạo Linh Hải loại nhỏ.
Sau đó, Linh Hải loại nhỏ đó ngưng tụ thành một đạo Linh Hải hoàn mỹ, rơi xuống vị trí Thương môn.
Trong ngũ tạng, Linh Hải xoay tròn không ngừng nghỉ.
Lúc này, Tần Ninh mới thở phào một hơi rồi đứng dậy.
Cảnh giới Linh Hải tầng bốn!
Hai bàn tay hắn siết chặt, một cỗ linh khí dâng trào nở rộ.
Linh Hải chín tầng, ở vị trí chín cửa trong cơ thể đã mở chín đại Linh Hải, cất giữ linh khí, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Đối với Tần Ninh mà nói, hắn nằm lòng các vấn đề cần tránh khi ngưng tụ mỗi đạo Linh Hải nên tất nhiên là độ khó sẽ không quá cao.
“Tần Ninh ca ca, huynh lại đột phá rồi?”
Lúc này, Lăng Tiểu Phi đang cầm hai quả lê lớn, nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói.
“Vậy cũng không so được với muội, mở chín cửa, trực tiếp ngưng tụ chín luồng Linh Hải, đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 quá nhanh!”
Tần Ninh xoa đầu Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Thời gian này, ta không ở đây, muội tu luyện thật chăm chỉ, Cửu U quyết phần sau, phân thành chín tầng. Muội tu luyện đạt tới chín tầng thì cảnh giới được nâng cao tới cảnh giới Hóa Thần cũng không vấn đề gì!”
“Cảnh giới Hóa Thần…”
Tiểu Phi nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Đến lúc đó, lại bắt đầu tu hành phần trên, mới thật sự là cường giả đỉnh cao của Đại lục!”
“Muội không muốn làm cường giả!”
Tiểu Phi lắc đầu: “Muội chỉ muốn Tần Ninh ca ca ở cùng muội là được!”
“Muội không tìm cha mẹ muội sao?”
“Có tìm chứ!”
“Vậy thì phải trở nên mạnh mẽ!”, Tần Ninh thở dài, nói: “Tần Ninh ca ca cũng phải tìm cha và mẹ ruột của ta. Cho nên, lần này, Tần Ninh ca ca cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn!”
Lăng Tiểu Phi khẽ gật đầu.
“Tiểu Thanh, đi với ta!”
Tần Ninh nhìn Tiểu Thanh, nói: “Ta đưa người đi vào núi Minh Sơn, lúc nào ngươi đến thì tới tìm ta là được, biết chưa?”
“Bò…”
Nghe thấy lời của Tần Ninh, Tiểu Thanh khẽ gật đầu, cọ cọ vào vạt áo của Tần Ninh.
“Hư đốn, không tu luyện cho tốt vào. Thân là một con bò mà suốt ngày cứ tỏ vẻ dễ thương!”
Tần Ninh bực mình mắng mỏ.
Nhưng Tiểu Thanh lại không thèm để ý.
…
Thời gian 10 ngày trôi qua nhanh như chớp, tới một ngày, Tần Ninh đi tới học viện Thiên Thần.
Lúc này, trên võ trường nội viện, một đám người đi qua đi lại, yên lặng chờ đợi.
“Tần Ninh!”
Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tần Hải đã tới rồi.
“Xem ra mấy ngày nay, mọi người cũng bỏ ra không ít công sức!”
Nhìn thấy mấy người, Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Đại ca thế nào rồi?”
“Mấy ngày nay đã xuống giường được rồi, nhưng cảnh giới vẫn chưa hồi phục, vẫn còn có chút suy nhược…”
“Không sao!”
Tần Ninh gật đầu, nói: “Đến lúc chúng ta quay lại thì đại ca đã tốt hơn rồi”.
Thân là cửu thế đại đế, nếu Tần Ninh còn không có chút tự tin này thì sống phí chín đời chín kiếp rồi!
“Lần thí luyện này, chắc là sẽ đào thải một số đệ tử nội viện. Ta nghe nói, lần này sẽ đi vào núi Minh Sơn, đi vào một nơi mà học viện chưa từng thăm dò từ trước tới giờ!”
Lục Huyền hơi lo lắng nói: “Nghe nói chỉ có một vài trưởng lão của học viện đi xem, không có linh thú cấp hai, nhưng trong đó nhất định là có nguy hiểm, không biết học viện sắp xếp thế nào”.
“Lo gì?”
Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Không phải còn có Tần huynh ở đây sao? Mấy người chúng ta thành một nhóm thì sợ gì?”
“Được thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Chúng ta tập hợp thành một nhóm nhỏ, gặp phiền phức gì thì hỗ trợ nhau”.
“Được!”
“Ừ!”
Trong lúc mấy người đang trò chuyện thì có một người đang chậm rãi đi tới, thu hút ánh nhìn của không ít đệ tử đang đứng xung quanh.
“Công tử!”
Hôm nay, Diệp Viên Viên mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, hơi thở cao quý, thuần khiết không thể che giấu.
Tuy đang ở tuổi dậy thì nhưng cũng đã mang dáng vẻ yêu kiều, thể hiện rõ vài phần mỹ nhân tương lai.
Với dung mạo này của Diệp Viên Viên thì quả thật là có tư cách để trở thành mỹ nữ vô song ở đế đô Bắc Minh.
“Hình như cảnh giới được nâng cao rồi?”
“Vâng, đạt tới tầng sáu rồi ạ!”, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.
Nghe thấy câu nói này, mấy người bỗng chốc há hốc mồm.
Không hổ là hoàng thể, tốc độ tu luyện thật sự quá nhanh.
“Vẫn còn hơi chậm…”
Tần Ninh vừa nói ra lời này đã khiến Lục Huyền và Trương Tiểu Soái hoàn toàn cạn lời.
Thế mà còn chậm?
Mấy ngày không gặp, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng sáu, ở nội viện học viện Thiên Thần, tốc độ này chắc chắn thuộc cấp bậc thiên tư đỉnh cao.
“Ta sẽ cố gắng!”
Tần Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Có lẽ trong mắt Trương Tiểu Soái và Lục Huyền thì tốc độ của Diệp Viên Viên quả thật là rất nhanh.
Nhưng theo Tần Ninh thấy thì đúng là hơi chậm.
Mỗi lần cảnh giới nâng lên, hoàng thể Cửu chuyển lung linh thể đều sẽ nâng cao với biên độ cực lớn, chuẩn bị cho mỗi lần chuyển thể.
Cộng thêm việc Diệp Viên Viên tu luyện Cửu chuyển ngọc thân quyết, linh quyết này vô cùng phù hợp với hoàng thể.
Vậy nên đáng nhẽ Diệp Viên Viên tiến cảnh nâng cao không phải là tốc độ này mới đúng.
Đông…
Đúng lúc này, quảng trường nội viện bỗng vang lên từng tiếng đông đông vang trời.
Ở phía trước quảng trường, có mấy bóng người đang đứng sừng sững trong không trung, nhìn tất cả mọi người.
Chương 124: Xuất phát
Những người đó mặc áo choàng dài màu trắng trông có vẻ phong trần nhưng lại đem cho người khác cảm giác vừa mơ hồ vừa mạnh mẽ.
“Sáu vị trưởng lão nòng cốt xuất hiện!”
Lục Huyền hơi sững người, kinh ngạc nói: “Trong học viện, trưởng lão nòng cốt đều là cảnh giới Linh Phách tầng năm trở lên, mặc áo choàng dài màu trắng”.
“Trưởng lão danh dự chính là cảnh giới Linh Phách tầng một trở lên, mặc áo choàng dài màu đen”.
“Còn trưởng lão nội viện thì mặc áo choàng dài màu xám đều có thực lực cảnh giới Linh Luân!”
Lục Huyền có chút hồi hộp nói: “Lần này, đệ tử nội viện chúng ta thí luyện mà còn động tới cả trưởng lão nòng cốt”.
Mà lúc này, sáu vị trưởng lão nhìn xuống bên dưới, khẽ gật đầu.
“Yên lặng!”
Một ông lão đứng ở giữa, râu và tóc bạc trắng lên tiếng.
“Lần này, chúng ta sẽ tới núi Minh Sơn thí luyện, cho dù là học sinh cũ hay học sinh mới thì tất cả đều phải nhớ rằng an toàn là trên hết!”
“Tiếp theo, ta công bố một tin tức!”
“Lần này, trong lệnh bài thân phận của mỗi người các ngươi đều sẽ có thêm thông tin cá nhân”.
“Thông tin này ghi lại thân phận trong học viện trước khi các ngươi đi vào núi Minh Sơn, đồng thời, trong lệnh bài của mỗi người sẽ đều xuất hiện một linh văn!”
Trưởng lão đó chậm rãi nói: “Lần khảo hạch này có tổng thí sinh tham gia là 136.700 người, từ cảnh giới Linh Hải tầng một đến cảnh giới Linh Hải tầng chín!”
“Việc các ngươi phải làm chính là săn giết linh thú trong núi, thu những linh phách của linh thú vào trong lệnh bài để tăng số điểm tích lũy của mình”.
“Điểm tích lũy này, không hiện lên con số mà là đánh giá đẳng cấp. Bây giờ khi bắt đầu, mỗi người đều là cấp 0”.
“Tùy theo lượng linh thú săn giết mà đẳng cấp của các ngươi cũng không ngừng được nâng cao. Đến khi thí luyện kết thúc thì học viện sẽ thống kê ra đẳng cấp của mỗi người trên quảng trường nội viện, từ đó mà tiến hành xếp danh sách”.
“10 đệ tử đứng đầu sẽ được học viện trao thưởng một viên linh đan nhất phẩm, hơn nữa là linh đan nhất phẩm mà các ngươi tùy ý lựa chọn!”
Lời này vừa nói ra, đám người bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Linh đan nhất phẩm, chính là thứ cần thiết nhất với võ giả cảnh giới Linh Hải.
Linh đan trên thị trường có giá cả rất đắt đỏ, một viên ít nhất cũng phải hơn chục ngàn lạng hoàng kim.
Linh đan nhất phẩm phân thành ba đẳng cấp, hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng.
Sự chênh lệch giữa ba đẳng cấp này có thể gọi là một trời một vực.
Một viên linh đan nhất phẩm hạ đẳng kém nhất cũng phải hơn chục ngàn lượng hoàng kim, mà trung đẳng thì phải cần ít nhất 100 ngàn, thượng đẳng thì lại mấy trăm ngàn trở lên.
Mà, một vài viên linh đan nhất phẩm đặc biệt có giá trị khác nhau sẽ dẫn tới tình trạng giá thì cao mà ít người cần.
Lần này, học viện hào phóng như vậy, đối với rất nhiều đệ tử mà nói thì đó là một phần thưởng hết sức hấp dẫn, lại còn được tự lựa chọn.
Nhưng, có một số đệ tử khó tránh khỏi nản lòng.
“10 người đứng đầu, so tài từ cấp một cho đến cấp chín. Vậy thì chẳng phải 10 cao thủ đỉnh cấp trong nội viện sẽ chiếm hết giải thưởng sao?”
“Đúng thật, mấy người đó, ai cũng chỉ còn nửa bước chân là tiến vào cảnh giới Linh Đài rồi!”
“Ai nói không đúng đâu, chúng ta không có đất diễn rồi!”
Một vài đệ tử không nhịn nổi than thở.
“Xem ra, mọi người không nhiệt tình lắm nhỉ!”
Ông lão lại mở miệng, cười nói: “Lão phu còn chưa nói xong mà”.
“Lần này, ấn ký cấp năm trở lên thì có thể giành được giải thưởng của học viện là một viên linh đan nhất phẩm, cho dù người đó là ai”.
“Nhưng, các ngươi không được chọn mà là do học viên phân chia”.
Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người bỗng chốc tăng vọt.
Chỉ cần ấn ký nâng lên tới cấp năm thì đã có thể đạt được linh đan khiến mọi người đều háo hức, mong chờ.
10 người đứng đầu họ không có phần, nhưng nếu nâng ấn ký lên cấp năm thì lại có thể làm được!
“Còn một điểm nữa!”
Ông lão nói thêm: “Lần này, nếu 10 người đứng đầu đạt tới cấp chín thì có đi vào viện Linh Quyết và viện Linh Khí, tùy ý chọn lựa một môn linh quyết và một chiếc linh khí!”
Trời…
Đám người bỗng chốc trở nên ồn ào náo động.
Nếu 10 người đứng đầu mà đạt tới cảnh giới cấp chín thì có thể tùy ý lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí!
Viện Linh Quyết và viện Linh Khí chính là nơi quan trọng trong những nơi quan trọng của học viện Thiên Thần. Linh quyết và linh khí ở đó thì kể cả là hoàng thất cũng không chắc đã so được.
Mà trưởng lão lại nói, có thể tùy ý lựa chọn!
Trong học viện Thiên Thần, nghe nói có cả linh khí ngũ phẩm, và nó cũng thuộc phạm vi tùy ý đấy.
“Đạt tới cấp chín, giải thưởng sẽ càng khủng khiếp, xem ra để đạt được cấp chín sẽ cũng khó hơn lên trời”.
Lục Huyền cười khổ nói.
“Ta nghĩ, 10 người đứng đầu mà đạt được tới cấp tám đã là không tệ rồi”, Tuân Ngọc lúc này mới lên tiếng: “Ta nghe những học sinh cũ nói, thí luyện của học viện Thiên Thần từ trước tới giờ đều yêu cầu rất cao”.
“Lần này lại đưa ra điều kiện lớn như thế thì chắc chắn độ khó cũng tăng lên mấy lần!”
Lời này vừa nói ra thì đều nhận được sự đồng tình của những người khác.
Tóm lại, có thể khiến ấn ký của lệnh bài thân phận học viên đạt tới cấp năm thì đã có thể đạt giải thưởng.
Mà đứng trong hàng ngũ 10 người đứng đầu thì giải thưởng là tùy ý chọn một viên linh đan nhất phẩm.
Đứng vào 10 vị trí đầu danh sách mà ấn ký lại nâng tới cấp chín thì còn có thể toàn quyền lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí.
Mọi người đều đã hiểu rõ quy tắc lũy tiến đó.
Mà lần này, học viện cũng không nói, không thể cướp đoạt ấn ký.
Cũng chính là nói, giữa mọi người không chỉ có tồn tại sự cạnh tranh mà còn tồn tại sự cướp bóc mạnh hiếp yếu.
Tần Ninh không có hứng thú với chuyện này. Nhưng lần này đã quyết định kết đội với Lục Huyền và Trương Tiểu Soái thì cũng phải nghiêm túc một chút.
Hơn nữa, trong viện Linh Khí và viện Linh Quyết cũng xác thực là có một số thứ mà Tần Ninh muốn xem xem nó có ở đó hay không.
“Cấp chín… hình như rất khó nhỉ…”, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, mấy vị trưởng lão cũng dặn dò một số chuyện cần phải chú ý, sau đó mọi người có thể xuất phát.
Đất đai của học viện Thiên Thần cực rộng lớn, không chỉ được xây dựng ở đế đô mà còn có một số công trình ở trong núi Minh Sơn.
Đội ngũ đông đúc xếp thành một hàng dài như một con rồng lớn chậm rãi rời khỏi học viện.
Khi cửa lớn ở trước mắt bỗng nhiên mở ra thì một luồng hơi thở rừng sâu tươi mới từ từ tỏa ra.
Mọi người không khỏi hít thở sâu một hơi.
Hơi thở của rừng xanh khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cũng mang theo một tia lạnh lẽo.
Sau đó, chính là một trận đánh thực thụ chứ không phải là chuyện đơn giản như huấn luyện trong học viện.
“Nội viện thí luyện, có thời hạn một tháng, không được vượt quá khu vực mà học viện đã đánh dấu, nếu không khó mà bảo toàn tính mạng!”
Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai mỗi người.
“Bây giờ, bắt đầu!”
Soạt soạt soạt…
Giọng nói của ông lão vừa dứt thì trên mặt đất có từng bóng người tăng tốc lao đi…
Trong dãy núi lớn như thế, từng tiếng gào thét trầm thấp vang lên, hết lần này đến lần khác khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
Tần Ninh, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu soái, Tuân Ngọc, lúc này cũng đã kết thành một nhóm, nhanh chóng đi thẳng vào rừng sâu.
Mà lúc này, ở cửa vào có mấy người đang đứng cạnh nhau.
“Nhìn thấy Tần Ninh chưa?”, thanh niên dẫn đầu mang vẻ mặt lạnh lùng nói.
Chương 125: Người khác muốn giết
“Vẫn chưa, có điều, Tổ Hùng sư huynh, cái tên này sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp!”, một đệ tử cung kính nói.
"Ừm!"
Tổ Hùng gật đầu, nhìn Sở Ngưng Thi bên cạnh, mỉm cười nói: "Sở sư muội yên tâm, lần này ta sẽ tự tay giết Tần Ninh, hơn nữa còn giúp Sở sư muội lọt vào nhóm mười người đứng đầu. Đến lúc đó, Sở sư muội sẽ có được Cầm Long đan mà mình đã muốn có từ lâu!"
"Đã như vậy thì ta xin cám ơn Tổ sư huynh!"
Sở Ngưng Thi mỉm cười ngọt ngào, vô cùng duyên dáng nói: "Ta luyện Cầm Long chưởng, Cầm Long đan đối với ta rất quan trọng".
"Nếu lần này lấy được Cầm Long đan, ta nhất định sẽ hết lòng tiến cử Tổ sư huynh ở trước mặt Lăng Thiên, tiến cử huynh làm lãnh đạo của Thiên Tử Đảng nội viện".
"Được!"
Có một tia sáng lóe lên trong mắt Tổ Hùng.
Hiện nay, bên trong học viện Thiên Thần, Thiên Tử Đảng chính là thế lực lớn nhất, số lượng thiên phú hay Linh Tử đều đứng đầu, trong toàn bộ học viện Thiên Thần, có một số trưởng lão quyền phát biểu cũng không bằng Thiên Tử.
Mà trong nửa năm qua, Thiên Tử chỉ tập trung đào tạo một người.
Đó chính là Lăng Thiên!
Bản thân Lăng Thiên có thiên phú, hơn nữa đã có được Tinh Môn, hiện tại đang được Thiên Tử mang theo bế quan tu luyện.
Trong Thiên Tử Đảng, bất kể là ngoại viện, nội viện hay là Linh Đồ đệ tử đều có thể nhìn ra được, Thiên Tử đang đào tạo Lăng Thiên này trở thành người kế vị của mình.
Mà Sở Ngưng Thi lại là người phụ nữ của Lăng Thiên.
Lời nói của Sở Ngưng Thi có thể nói là có rất nhiều trọng lượng trước mặt Lăng Thiên.
Tổ Hùng từ lâu đã muốn trở thành thủ lĩnh của các đệ tử trong Thiên Tử Đảng, tiếc rằng còn có quá nhiều đối thủ cạnh tranh tiềm năng.
Bây giờ gã đã lôi kéo được Sở Ngưng Thi, chỉ cần Lăng Thiên có thể nhớ tới gã, trong tương lai, chuyện thăng quan tiến chức chỉ là chuyện nằm trong tầm tay.
"Tần Ninh... tên nhóc nhà ngươi thật xui xẻo!"
Tổ Hùng toét miệng cười nói.
Cùng lúc đó ở nơi khác, Sở Thành Hạc đã mang theo Sở Tiên Kiệt, hai huynh đệ họ đến gặp mặt một người.
“Đồ sư huynh, đây là đệ đệ Sở Tiên Kiệt của ta”, Sở Thành Hạc cười nói: “Thực lực của đệ đệ ta rất tốt, Đồ sư huynh, đệ ấy rất muốn gia nhập hội Phương Viên của chúng ta!"
Trước mặt hai người là một thanh niên trông rất khôi ngô, như lại mang một ánh mắt vô cùng quỷ quyệt.
"Đệ đệ? Được được!"
Đồ Hóa Phong cười nói: “Đệ đệ của Sở Thành Hạc đệ thì cũng là đệ đệ của Đồ Hóa Phong ta, cậu nhóc, từ hôm nay, đệ sẽ là người của hội Phương Viên bọn ta!”
"Cảm ơn Đồ sư huynh!"
Sở Thành Hạc lúc này lại nói: "Đồ sư huynh, vẫn còn một chuyện khác".
"Nói!"
"Đệ đệ của ta đã bị một tên nhóc thối tha tên là Tần Ninh xúc phạm. Tên nhóc đó có tiểu thư Diệp Viên Viên làm chỗ dựa vô cùng vững chắc!"
"Sau đó, ta có hỏi thăm một chút, thì biết được Tần Ninh này lúc trước bị cướp đoạt Tinh Môn suýt chết, mà bây giờ đã đạt được tới cảnh giới Linh Hải tầng 3..."
"Ồ?"
Đồ Hóa Phong đột nhiên có hứng thú, cười nói: "Nếu là như vậy, nhất định hắn đã gặp phải cơ duyên rất lớn, Tần Ninh, được, ta nhớ kỹ rồi!"
"Bắt tên nhóc này cho đệ đệ dạy dỗ, nhân tiện cũng để xem thử rốt cuộc tên này có thủ đoạn gì!"
"Cảm ơn Đồ sư huynh!"
...
"Xuất phát!"
Một đám người lúc này đang tăng tốc chạy nhanh vào trong núi rừng.
Đồng thời, đám người này cũng đang tràn đầy phẫn nộ.
"Tần Ninh kia, lần này, ta sẽ cho hắn chết!"
Liễu Viện Viện nét mặt tỏ ra vô cùng tức giận, cả người đều đang muốn phát tiết.
Trong mười ngày qua, mỗi ngày cô ta đều nghĩ đến mấy gậy lớn mà cô ta đã bị phạt đánh ở học viện Thiên Thần hôm đó, trong lòng khó mà quên được.
"Tiểu thư yên tâm, lần này Liễu Mộ cùng chiến tuyến với chúng ta, Tần Ninh nhất định sẽ chết!"
Liễu Kình ở bên cạnh cũng rất tức giận.
Ngày đó gặp chuyện xấu hổ mất mặt, bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn ta vẫn vô cùng tức tối, khó mà nguôi ngoai.
Tần Ninh, thật sự là đáng chết!
"Còn có Diệp Viên Viên kia nữa, Hoàng thể sao! Hoàng thể thì sao chứ?", Liễu Viện Viện tức giận nói: "Ta muốn cào bộ mặt lãnh đạm của cô ta xuống, để cho cô ta biết, dám lên mặt với tiểu thư ta thì phải chịu hậu quả như thế nào!"
Liễu Mộ ở một bên lúc này mới gật đầu.
Liễu Viện Viện là em gái của Liễu Khai Nguyên. Liễu Khai Nguyên là một trong những Linh Tử có địa vị cao quý và cũng là người sáng lập Liễu Môn ở học viện Thiên Thần.
Đối với chuyện này, Liễu Khai Nguyên cũng rất tức giận.
Nhưng hắn ta đường đường là Linh Tử, không thể xuất thủ với Tần Ninh và Diệp Viên Viên.
Nên chuyện này đã giao cho Liễu Mộ, nếu làm tốt thì sẽ có ban thưởng lớn cho gã.
Lần trước có thái tử ra mặt, nhưng lần này, không ai có thể bảo vệ Tần Ninh.
Đám người lao vào trong dãy núi thí luyện với tốc độ cực nhanh, sau đó chia ra các hướng.
Lúc này, nhóm sáu người của Tần Ninh cũng đã dừng lại ở một sơn cốc.
"Linh thú hạ cấp cấp 1, sói ba đuôi!"
Diệp Viên Viên nhìn về phía trước nói: "Có khoảng hai mươi con".
"Đến lúc các huynh thể hiện rồi!"
Tần Ninh nhìn Lục Huyền, Trương Tiểu Phàm, Tuân Ngọc, mỉm cười nói.
Lục Huyền đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, trong khi Tuân Ngọc đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3, và Trương Tiểu Soái thì đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 1, chọn một linh thú hạ cấp cấp 1 cho võ giả cảnh giới Linh Hải từ tầng 1 đến tầng 3 thí luyện là rất vừa phải.
"Ta cũng đi!"
Tần Hải cười nói: "Ta bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, cũng thích hợp!"
"Được!"
Bốn người tiến thẳng vào sơn cốc.
Phút chốc, những tiếng gầm rú nối tiếp nhau vang lên.
Trong sơn cốc, bốn người lao lên tấn công ngay lập tức.
Lục Huyền cầm trong tay một thanh đao, khí tức giương cao, linh khí cường hãn, trông rất uy nghiêm.
Tuân Ngọc thì cầm một con dao găm, thân pháp nhẹ nhàng, không hề kém cạnh.
Cùng lúc đó, Trương Tiểu Soái mặc dù trông có vẻ mập mạp, nhưng mỗi một đường côn sắt trong tay của hắn ta đánh ra đều khiến cho những con sói ba đuôi không thể tránh kịp mà bị đánh nát xương, cho dùng chúng có nhanh tới mức nào đi nữa.
Còn Tần Hải thì đang tu luyện Linh Diễm quyết.
Tu luyện Linh Diễm quyết bao hàm công pháp cùng với linh quyết, mà trong linh quyết lại ẩn chứa chưởng pháp, quyền pháp, chỉ pháp. Tần Hải liên tục thi triển chưởng pháp, từng luồng sóng mang đầy nhiệt lượng được phóng thích ra, chưởng kình vô cùng hùng hậu.
Với bốn người này, việc đối mặt với hơn hai mươi con sói ba đuôi thật không có gì khó khăn.
Lúc này, Tần Ninh điềm tĩnh ngồi xuống.
Diệp Viên Viên mang theo một cây roi dài ở bên eo, đứng canh chừng bên cạnh.
"Cây roi dài quanh eo của cô, đưa cho ta xem thử!"
Không có chuyện gì làm, Tần Ninh mới mở miệng nói.
Diệp Viên Viên tháo roi dài ra, hắn tỉ mỉ xem xét, roi dài chừng ba trượng, trên thân roi toát ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.
“Chiếc roi này được gọi là roi Thanh Lân, làm từ da và vảy của linh thú Thanh Lân Giao!”, Diệp Viên Viên nói.
"Chất liệu tốt, nhưng khí văn bên trong thì quá kém!"
Nghe vậy, Diệp Viên Viên hơi ngẩn ra.
"Trong việc chế tạo linh khí, chất liệu chỉ quan trọng một phần. Cấu tạo của khí văn mới là thứ quan trọng nhất".
Tần Ninh vừa nói vừa vung lòng bàn tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một đạo khí văn.
Khí văn kia do linh khí biến thành, ở trước mắt hai người bỗng trở nên vô cùng phức tạp đan xen vào nhau, sau đó bám lên thân roi.
Là đại tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Viên Viên đương nhiên biết luyện chế linh khí.
Bình luận facebook